Romano
09-02-2016, 15:38
VBF-Vừa qua dư luận đă được 1 phen bàn tán xôn xao về vụ việc người phụ nữ thuê người tự chặt chân tay để trục lợi tiền bảo hiểm. Thế nhưng ít ai biết rằng đằng sau hành động dại dột đó là cuộc đời không mấy thuận lợi của người phụ nữ này. Giờ đây cô chỉ mong gia đ́nh và người thân tha thứ cho sự dại dột này để làm lại cuộc đời.Phóng viên đă t́m gặp được Lư Thị N. tại một khu trọ nghèo ở ngoại thành Hà Nội. Nh́n N. bước đi tập tễnh với một bên chân giả và một cánh tay chỉ c̣n là mỏm cụt nhằng nhịt sẹo, chúng tôi thấy thật tội nghiệp cho chị ta.
“Khi làm việc này, em đă không tính đến đường lui, em không chừa một cơ hội nào cho em nữa. Em chỉ nghĩ ḿnh làm như thế này để có tiền trả hết nợ rồi có một khoản để dành chăm con khi ḿnh không c̣n lành lặn nữa. Em nghĩ đơn giản như vậy thôi nhưng thực tế lại không hề đơn giản”. N. trải ḷng bằng những tiếng thở dài, dùng cánh tay lành lặn che lên cánh tay đă bị cắt cụt, rơm rớm nước mắt. “Em dại dột quá! Khi D. thực hiện xong hành vi chặt tay, chân theo yêu cầu của em, em tỉnh ngộ nhưng mọi việc đă quá muộn rồi...”.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=930552&stc=1&d=1472830679
Nguyên do dẫn đến kế hoạch rùng rợn được N. kể bằng một câu chuyện dài. N. cho biết là con út trong một gia đ́nh có 7 anh chị em tại Tuyên Quang. Nhà nghèo nên từ khi học lớp 10, buổi chiều được nghỉ học, N. tranh thủ đi trẩy cam chở xe đạp 12 cây số ra thị trấn bán kiếm tiền, tự trang trải việc học. Tốt nghiệp lớp 12, N. xin mẹ cho xuống Hà Nội học tiếp. Mẹ ki cóp măi cũng chỉ cho N. được 1 triệu đồng.
“Em giữ cẩn thận lắm nhưng xuống đến bến xe Mỹ Đ́nh th́ bị móc mất” – N. rơm rớm nước mắt kể lại kỷ niệm cũ. Không có tiền, N. t́m đến nhà bác họ tại Hà Đông ở nhờ vài bữa, sau đó thuê nhà trọ, xin học tại Trung tâm Dạy nghề quận Thanh Xuân. Trong hơn 3 năm học trung cấp và liên thông cao đẳng, N. rửa bát thuê trong các quán cơm và mở quán ốc vỉa hè để lấy tiền ăn học. Tính tháo vát nên không những tự lo cho bản thân, N. c̣n dành dụm được một khoản, dự định sẽ xin việc khi ra trường.
Rồi N. gặp và quen người chồng bây giờ. Hai gia đ́nh đều nghèo, chồng N. lại là con cả, dưới c̣n em nhỏ nên từ ngày yêu nhau, cả hai đều xác định, vun vén để chồng N. có điều kiện đi học thêm, thu xếp một công việc ổn định. Năm 2009, sau khi kết hôn, do chồng công tác xa, N. ở Hà Nội kinh doanh quán nước, tối lại về nhà chồng ở Phúc Thọ.
“Số em vất vả, lương của chồng không được là bao nên em cũng t́m cách xoay xỏa kiếm tiền phụ cùng ông bà nuôi hai con. Năm 2015, em mở quán ăn ở Phúc Thọ, được gần một năm th́ thua lỗ phải đóng cửa. Em về làng mở quán bán nước mía”.
Theo N., v́ kinh doanh, N. đă vay một người họ hàng số tiền 200 triệu đồng nhưng do làm ăn thua lỗ nên không trả được. Đầu năm 2016, người họ hàng gây sức ép, dọa rằng nếu N. không trả nợ sẽ viết đơn kiện gửi đến cơ quan của chồng N. v́ chồng N. đă đứng ra viết giấy vay tiền giúp vợ. Chuyện vợ chồng cũng lục đục từ đây.
“Bây giờ nói ra, mọi người sẽ cho rằng em ngụy biện, nhưng thực sự lúc đó em quẫn quá. Không vay được tiền trả nợ, lại lo nếu bị gửi đơn kiện, chồng em sẽ mất việc. Mà vợ chồng em đă phải phấn đấu, vượt qua bao khó khăn, vất vả để chồng em có được công việc ngày hôm nay. Trong lúc quẫn bách, em nghĩ ra việc trục lợi bảo hiểm. Lúc đó em chỉ nghĩ rằng nếu có khoản tiền đó, em sẽ nhanh chóng trả nợ để chồng em không bị kiện. V́ em sai khiến chồng bị ảnh hưởng nên em mới nghĩ ra việc kia để mong gỡ lại sai lầm đó. Nhưng càng làm th́ lại càng sai. Cái sai sau lại chồng lên sai trước, lớn hơn sai trước. Bây giờ có thời gian nghĩ lại, em thấy ḿnh đă quá ngu dại. Giá như lúc đó em cứ buông xuôi th́ đâu đến nỗi...”.
N. thở dài kể, từ hôm vụ việc được các báo đưa tin, v́ xấu hổ với gia đ́nh nhà chồng, N. trốn xuống Hà Nội thuê trọ. “Bố mẹ chồng em rất tốt. Con em từ bé toàn ông bà nội chăm sóc. Hôm qua, đứa em chồng gọi điện thông báo v́ chuyện của em mà bố chồng sốc phải nhập viện. Mẹ chồng th́ bị bệnh tim. Mẹ đẻ em cũng sốc. Khi xảy ra sự việc, cả hai gia đ́nh đă lo lắng chạy chữa cho em. Em thấy ân hận vô cùng. V́ em mà mọi người bị ảnh hưởng. Nếu chồng em không tha thứ th́ em cũng đành chấp nhận chứ không oán trách ǵ. Trong việc này, em là người có lỗi. Em muốn gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người chứ bây giờ, em cũng không biết làm thế nào khác được”...
N. buồn rầu cho biết, ngoài chuyện gia đ́nh, những ngày qua, cô hết sức bức xúc và đau khổ khi trên mạng xă hội, không ít người viết bài, b́nh luận về hành động mù quáng của N. với lời lẽ hết sức cay độc. “Việc em làm, em sai, em xin chịu trách nhiệm. Em đă phải trả giá quá đắt cho sai lầm của ḿnh rồi. Mà em cần tiếp tục cuộc sống để nuôi các con. V́ vậy, em mong dư luận hăy độ lượng hơn bởi cuộc đời ai chẳng có lúc sai lầm...”.
N. nói rằng, dẫu cuộc sống trước mắt đối với cô sẽ là rất khó khăn, nhưng N. sẽ cố gắng để sống tốt hơn. N. mong mọi việc khép lại ở đây, để cô bắt đầu làm lại cuộc sống.
“Khi làm việc này, em đă không tính đến đường lui, em không chừa một cơ hội nào cho em nữa. Em chỉ nghĩ ḿnh làm như thế này để có tiền trả hết nợ rồi có một khoản để dành chăm con khi ḿnh không c̣n lành lặn nữa. Em nghĩ đơn giản như vậy thôi nhưng thực tế lại không hề đơn giản”. N. trải ḷng bằng những tiếng thở dài, dùng cánh tay lành lặn che lên cánh tay đă bị cắt cụt, rơm rớm nước mắt. “Em dại dột quá! Khi D. thực hiện xong hành vi chặt tay, chân theo yêu cầu của em, em tỉnh ngộ nhưng mọi việc đă quá muộn rồi...”.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=930552&stc=1&d=1472830679
Nguyên do dẫn đến kế hoạch rùng rợn được N. kể bằng một câu chuyện dài. N. cho biết là con út trong một gia đ́nh có 7 anh chị em tại Tuyên Quang. Nhà nghèo nên từ khi học lớp 10, buổi chiều được nghỉ học, N. tranh thủ đi trẩy cam chở xe đạp 12 cây số ra thị trấn bán kiếm tiền, tự trang trải việc học. Tốt nghiệp lớp 12, N. xin mẹ cho xuống Hà Nội học tiếp. Mẹ ki cóp măi cũng chỉ cho N. được 1 triệu đồng.
“Em giữ cẩn thận lắm nhưng xuống đến bến xe Mỹ Đ́nh th́ bị móc mất” – N. rơm rớm nước mắt kể lại kỷ niệm cũ. Không có tiền, N. t́m đến nhà bác họ tại Hà Đông ở nhờ vài bữa, sau đó thuê nhà trọ, xin học tại Trung tâm Dạy nghề quận Thanh Xuân. Trong hơn 3 năm học trung cấp và liên thông cao đẳng, N. rửa bát thuê trong các quán cơm và mở quán ốc vỉa hè để lấy tiền ăn học. Tính tháo vát nên không những tự lo cho bản thân, N. c̣n dành dụm được một khoản, dự định sẽ xin việc khi ra trường.
Rồi N. gặp và quen người chồng bây giờ. Hai gia đ́nh đều nghèo, chồng N. lại là con cả, dưới c̣n em nhỏ nên từ ngày yêu nhau, cả hai đều xác định, vun vén để chồng N. có điều kiện đi học thêm, thu xếp một công việc ổn định. Năm 2009, sau khi kết hôn, do chồng công tác xa, N. ở Hà Nội kinh doanh quán nước, tối lại về nhà chồng ở Phúc Thọ.
“Số em vất vả, lương của chồng không được là bao nên em cũng t́m cách xoay xỏa kiếm tiền phụ cùng ông bà nuôi hai con. Năm 2015, em mở quán ăn ở Phúc Thọ, được gần một năm th́ thua lỗ phải đóng cửa. Em về làng mở quán bán nước mía”.
Theo N., v́ kinh doanh, N. đă vay một người họ hàng số tiền 200 triệu đồng nhưng do làm ăn thua lỗ nên không trả được. Đầu năm 2016, người họ hàng gây sức ép, dọa rằng nếu N. không trả nợ sẽ viết đơn kiện gửi đến cơ quan của chồng N. v́ chồng N. đă đứng ra viết giấy vay tiền giúp vợ. Chuyện vợ chồng cũng lục đục từ đây.
“Bây giờ nói ra, mọi người sẽ cho rằng em ngụy biện, nhưng thực sự lúc đó em quẫn quá. Không vay được tiền trả nợ, lại lo nếu bị gửi đơn kiện, chồng em sẽ mất việc. Mà vợ chồng em đă phải phấn đấu, vượt qua bao khó khăn, vất vả để chồng em có được công việc ngày hôm nay. Trong lúc quẫn bách, em nghĩ ra việc trục lợi bảo hiểm. Lúc đó em chỉ nghĩ rằng nếu có khoản tiền đó, em sẽ nhanh chóng trả nợ để chồng em không bị kiện. V́ em sai khiến chồng bị ảnh hưởng nên em mới nghĩ ra việc kia để mong gỡ lại sai lầm đó. Nhưng càng làm th́ lại càng sai. Cái sai sau lại chồng lên sai trước, lớn hơn sai trước. Bây giờ có thời gian nghĩ lại, em thấy ḿnh đă quá ngu dại. Giá như lúc đó em cứ buông xuôi th́ đâu đến nỗi...”.
N. thở dài kể, từ hôm vụ việc được các báo đưa tin, v́ xấu hổ với gia đ́nh nhà chồng, N. trốn xuống Hà Nội thuê trọ. “Bố mẹ chồng em rất tốt. Con em từ bé toàn ông bà nội chăm sóc. Hôm qua, đứa em chồng gọi điện thông báo v́ chuyện của em mà bố chồng sốc phải nhập viện. Mẹ chồng th́ bị bệnh tim. Mẹ đẻ em cũng sốc. Khi xảy ra sự việc, cả hai gia đ́nh đă lo lắng chạy chữa cho em. Em thấy ân hận vô cùng. V́ em mà mọi người bị ảnh hưởng. Nếu chồng em không tha thứ th́ em cũng đành chấp nhận chứ không oán trách ǵ. Trong việc này, em là người có lỗi. Em muốn gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người chứ bây giờ, em cũng không biết làm thế nào khác được”...
N. buồn rầu cho biết, ngoài chuyện gia đ́nh, những ngày qua, cô hết sức bức xúc và đau khổ khi trên mạng xă hội, không ít người viết bài, b́nh luận về hành động mù quáng của N. với lời lẽ hết sức cay độc. “Việc em làm, em sai, em xin chịu trách nhiệm. Em đă phải trả giá quá đắt cho sai lầm của ḿnh rồi. Mà em cần tiếp tục cuộc sống để nuôi các con. V́ vậy, em mong dư luận hăy độ lượng hơn bởi cuộc đời ai chẳng có lúc sai lầm...”.
N. nói rằng, dẫu cuộc sống trước mắt đối với cô sẽ là rất khó khăn, nhưng N. sẽ cố gắng để sống tốt hơn. N. mong mọi việc khép lại ở đây, để cô bắt đầu làm lại cuộc sống.