sunshine1104
04-12-2017, 05:07
Một câu chuyện khá rảnh đă xảy ra tại một quán phở. Nh́n những hành động của thực khách đến nơi đây quả không b́nh thường. Nhưng đằng sau là câu chuyện đầy ư nghĩa...
Ngồi ăn phở giữa một bên là bạn chừng 4 tuổi (đại khái cũng mập mập), mẹ chở đến cho ngồi ăn phở, mẹ đi chợ. Một bên là một nhóm bạn người lớn.
Một trong nhóm người lớn ăn xong trước, có vẻ rảnh, ngồi hút thuốc. Trong lúc hút thuốc có vẻ buồn, tay c̣n lại lấy rau trong rổ (dành cho khách ăn phở), ngắt vụn ra quăng xuống đất.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1023861&stc=1&d=1491973503
Có vẻ cũng chưa được vui, múc tương đen qua hũ tương đỏ khuấy đều...
Có vẻ c̣n ngứa tay, lấy từng miếng chanh trong chén, vắt vô cái tô phở đă ăn xong.
Hết rau, hết chanh, hết vui, người ấy hướng về bạn 4 tuổi, nh́n chằm chằm: "ê mập hahaha mập hahaha mập dữ vậy mậy hahahha".
Bạn 4 tuổi vẫn không nói.
"Ê! (lấy tay thọt vô nách bạn nhỏ), ăn ít thôi mậy". Bạn 4 tuổi dừng ăn 30 giây, rồi tiếp tục.
Cả đám người lớn đi chung với bạn người lớn kia, mỗi người một câu: "hahaha mập ǵ mà quá trời mập. Ngày ăn nhiêu - chục chén cơm không mậy?" "hahaha Nó mà ăn cơm ǵ, uống sữa voi chứ ăn cơm ǵ hahaha..."
Bạn 4 tuổi mặt đỏ, nhưng thuộc dạng anh hùng, can trường ăn hết tô phở.
C̣n ḿnh th́ ước ǵ có phép sẽ vặn lưỡi hết đám người lớn này, như ḿnh từng ước cách đây nhiều năm khi nghe những câu kiểu "mẹ nó bỏ đi luôn chứ đi công tác ǵ mà công tác", "thôi mai là cho nó vô trại mồ côi luôn chứ nhà ai mà nuôi", "tội thằng nhỏ bị bỏ rơi ha"...
Sao lại có cái khoái cảm nh́n người khác nổi điên hay khóc mới hả dạ? Sao có thể tàn nhẫn và vô duyên với con nít?
V́ con nít thường không biết phản kháng, không biết buồn, không biết giận, không biết thù?
B́nh thường, sẽ hay đ̣i hỏi con nít "đừng có lóc chóc", "đừng có quậy", "đừng có quấy nhiễu".... tóm lại là "người lớn chút coi, được không?".
Rồi khi cần được thỏa măn khoái cảm điên khùng nào đó, th́ sẽ ngay lập tức coi đối tượng như một đứa con nít, thậm chí là một con thú cưng. Thọt, khều, nói năng chọc ngoáy....
Vậy người lớn muốn ǵ?
"Thôi mà, người ta cưng người ta mới chọc mà!" - ngày xưa, một người nào đó thường dỗ dành ḿnh như vậy!
Ngồi ăn phở giữa một bên là bạn chừng 4 tuổi (đại khái cũng mập mập), mẹ chở đến cho ngồi ăn phở, mẹ đi chợ. Một bên là một nhóm bạn người lớn.
Một trong nhóm người lớn ăn xong trước, có vẻ rảnh, ngồi hút thuốc. Trong lúc hút thuốc có vẻ buồn, tay c̣n lại lấy rau trong rổ (dành cho khách ăn phở), ngắt vụn ra quăng xuống đất.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1023861&stc=1&d=1491973503
Có vẻ cũng chưa được vui, múc tương đen qua hũ tương đỏ khuấy đều...
Có vẻ c̣n ngứa tay, lấy từng miếng chanh trong chén, vắt vô cái tô phở đă ăn xong.
Hết rau, hết chanh, hết vui, người ấy hướng về bạn 4 tuổi, nh́n chằm chằm: "ê mập hahaha mập hahaha mập dữ vậy mậy hahahha".
Bạn 4 tuổi vẫn không nói.
"Ê! (lấy tay thọt vô nách bạn nhỏ), ăn ít thôi mậy". Bạn 4 tuổi dừng ăn 30 giây, rồi tiếp tục.
Cả đám người lớn đi chung với bạn người lớn kia, mỗi người một câu: "hahaha mập ǵ mà quá trời mập. Ngày ăn nhiêu - chục chén cơm không mậy?" "hahaha Nó mà ăn cơm ǵ, uống sữa voi chứ ăn cơm ǵ hahaha..."
Bạn 4 tuổi mặt đỏ, nhưng thuộc dạng anh hùng, can trường ăn hết tô phở.
C̣n ḿnh th́ ước ǵ có phép sẽ vặn lưỡi hết đám người lớn này, như ḿnh từng ước cách đây nhiều năm khi nghe những câu kiểu "mẹ nó bỏ đi luôn chứ đi công tác ǵ mà công tác", "thôi mai là cho nó vô trại mồ côi luôn chứ nhà ai mà nuôi", "tội thằng nhỏ bị bỏ rơi ha"...
Sao lại có cái khoái cảm nh́n người khác nổi điên hay khóc mới hả dạ? Sao có thể tàn nhẫn và vô duyên với con nít?
V́ con nít thường không biết phản kháng, không biết buồn, không biết giận, không biết thù?
B́nh thường, sẽ hay đ̣i hỏi con nít "đừng có lóc chóc", "đừng có quậy", "đừng có quấy nhiễu".... tóm lại là "người lớn chút coi, được không?".
Rồi khi cần được thỏa măn khoái cảm điên khùng nào đó, th́ sẽ ngay lập tức coi đối tượng như một đứa con nít, thậm chí là một con thú cưng. Thọt, khều, nói năng chọc ngoáy....
Vậy người lớn muốn ǵ?
"Thôi mà, người ta cưng người ta mới chọc mà!" - ngày xưa, một người nào đó thường dỗ dành ḿnh như vậy!