sunshine1104
06-05-2017, 04:03
Nhiếp ảnh gia Kevin “Hải” German đă chụp h́nh tại VN suốt 10 năm. Anh dự định làm sách về những h́nh ảnh này. Cuốn sách nhiếp ảnh có tựa đề "Màu đă phôi pha".
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1050475&stc=1&d=1496635650
“Màu Đă Phôi Pha” là tựa đề một cuốn sách nhiếp ảnh hoàn toàn về con người và đất nước Việt Nam của nhiếp ảnh gia Kevin German, sắp phát hành nay mai.
Đây là công tŕnh nhọc nhằn, gian lao suốt 10 năm trời của ông.
“Trong vài năm đầu, tôi chụp rất nhiều h́nh ảnh tại Việt Nam, nhưng chỉ như một du khách thôi. Nhưng sau khi nắm bắt được tinh thần của đất nước này và con người ở đấy, tôi vứt bỏ những h́nh ảnh ‘amateur’ đó đi và chắt lọc lại những ǵ tinh túy nhất cho cuốn sách này,” ông Kevin nói.
Như đă có “tiền duyên” với Việt Nam, khi học tiếng Việt ở đại học cộng đồng Sacramento, ông Kevin chọn tên “Hải” cho ḿnh.
“Tôi thích tên này lắm v́ nó nghĩa là biển cả; và tôi nghĩ biển cả khi hiền ḥa, khi dậy sóng, cũng như cuộc đời,” ông Hải giải thích.
Về việc tại sao ông chọn Việt Nam làm đề tài chính cho cuốn sách này, ông nói: “Trước đây, tôi có cô bạn gái người Việt Nam. Khi được gặp cha cô ấy, tôi bị lôi cuốn ngay. Biết tên Việt của tôi là Hải, ông tự xưng ḿnh là ‘Ông Già’ theo truyện “Old Man and the Sea” của tiểu thuyết gia Ernest Hemingway.”
Ông Hải rất mến “Ông Già” v́ cho rằng “Ông Già” là một nghệ sĩ, triết gia và thi sĩ.
“Ông Già” đă làm ông Hải có cái nh́n khác hơn về Việt Nam.
“Tôi luôn cảm thấy căn pḥng ấm áp hẳn lên khi ‘Ông Già’ nói về thời gian sau khi Việt Nam đánh đuổi được Pháp và trước khi quân đội Mỹ đến. Rồi những câu chuyện đầy hoài niệm của người Việt xa xứ. Tôi thấy gần gũi với những hoài niệm này. Rồi những nghị lực kiên cường của những người vượt biển làm tôi gắn bó với Việt Nam,” ông Hải kể.
Gắn bó đến nỗi năm 2006, ông bỏ công việc đang làm là phóng viên cho báo Sacramento Bee, bán hầu như toàn bộ tài sản để về Việt Nam để đuổi bắt những hoài niệm ấy.
Đến Việt Nam, ông bị choáng ngợp và ngỡ ngàng ngay v́ t́nh trạng đường xá tắc nghẽn đủ loại xe cộ, thán khí nồng nặc, mịt mù.
“Nhưng tôi nhảy lên chiếc xe Honda và ḥa nhập vào ḍng xe,” ông nói. “Tôi vừa thích thú, vừa sợ hăi. Đây là lần đầu tôi lái Honda.”
Ông nói: “Nh́n Việt Nam qua cửa kính xe hơi th́ không thể biết Việt Nam.”
Ông học thêm tiếng Việt để t́m hiểu hơn nữa về Việt Nam.
“Rời Sài G̣n, về những nơi xa xôi, hẻo lánh, tôi thực sự biết thêm về tâm tư và t́nh cảm người Việt. Vốn liếng tiếng Việt ít ỏi của tôi vừa đủ để biến những ánh nh́n trống rỗng, vô nghĩa thành những nụ cười niềm nở và thân thiện. Họ cho tôi thấy sự tốt bụng của họ. Họ chấp nhận tôi. Nhờ thế, tôi có cơ hội chụp được những tấm h́nh thú vị, sâu sắc, có ư nghĩa hơn nhiều,” ông Hải kể.
Ban đầu, văn hóa Việt Nam hoàn toàn khác lạ đối với ông, vừa huyền bí, vừa lôi cuốn, “nhưng sau khi biết nhiều rồi, tôi cẩn thận với ư nghĩa của từng bức ảnh của ḿnh. Tôi chụp h́nh với trách nhiệm thực sự,” ông chia sẻ.
Ông kể, có một kỷ niệm làm ông không thể quên.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1050476&stc=1&d=1496635650
Một h́nh trong tập ảnh “Màu Đă Phôi Pha.” (H́nh: Kevin “Hải” German cung cấp)
“Hôm ấy, trời nóng như thiêu đốt, khói xe ngộp thở, đường xá nghẹt người, tôi đang lái xe, trong người bực bội ǵ đó. Bỗng có ai khều vai tôi. Tôi quay phắt lại, sẵn sàng gây chuyện v́ tưởng có người muốn lấy đồ của tôi hay muốn đẩy tôi sang một bên. Nhưng đó chỉ là một phụ nữ thấy tôi không có ǵ che khói, muốn đưa cho tôi cái khẩu trang. Lúc ấy, tôi như con sư tử và cô ấy như con chuột trong truyện cổ tích, nhổ cái gai trong chân sư tử làm tôi nhẹ nhơm. Lập tức, tôi xấu hổ v́ sự giận dữ của ḿnh và hết sức cảm động v́ nghĩa cử đơn giản của một người xa lạ,” ông Hải kể.
Một kỷ niệm khác ông không thể quên là ở gần Nha Trang, khi ông gặp một người chuyên đi khuyên phụ nữ đừng phá thai bằng cách đưa họ về nhà ông ấy cho đến khi sanh nở. Người này c̣n thành lập một nghĩa trang cho hài nhi bị giết trước khi sanh.
“Ông ấy chôn hơn 10,000 hài nhi. Tôi chứng kiến cảnh họ đưa những lọ sành đựng trong hộp các-tông sữa. Họ tưới cồn lên những lọ sành này rồi đốt hết trước khi chôn,” ông kể tiếp.
Nh́n chung, “Màu Đă Phôi Pha” là đúc kết của 10 năm lăn lộn tại Việt Nam để t́m cái hoài cảm của người Việt trên đất Mỹ, hoài cảm đă làm ông Kevin “Hải” German phải say mê điên đảo đi t́m cho bằng được.
Những h́nh ảnh trong “Màu Đă Phôi Pha” được sắp xếp theo một thứ tự có chủ đích để khơi dậy cho người xem những hoài cảm ông t́m thấy trong kư ức người Việt xa xứ c̣n lăng đăng trong con người đang sống tại Việt Nam, trên những con đường, những gốc cây, nhánh lúa.
“Mỗi khi nh́n qua ống kính, tôi có bổn phận phải trung thành với tâm tư của những người Việt ở Mỹ, tôi muốn h́nh của tôi phải nói được rằng Việt Nam không chỉ là một quê hương của chiến tranh hay một địa điểm du lịch. Tôi muốn thay đổi định kiến ấy của người ta,” ông bày tỏ.
Những hoài niệm của người Việt trên đất Mỹ đang mai một đi từng ngày v́ họ càng ngày càng lớn tuổi.
“Tôi muốn thực hiện cuốn sách này để thế hệ Việt tương lai c̣n cảm nhận được những di sản tinh thần ấy của cha ông ḿnh,” ông nói. “Tôi cũng muốn những người chưa đến Việt Nam như mẹ tôi có cái nh́n đúng đắn về Việt Nam.”
Tựa tiếng Anh cuốn sách này là “Color Me Gone.”
Ông nói: “Tôi lấy từ một đoạn ngắn của tác giả Michael Herr, khi ông thấy ở phi trường tại Việt Nam câu ‘Color Me Gone’ do người lính Mỹ nào đó viết băng xịt sơn. Chữ ‘color’ nghĩa là ‘call,’ là gọi. Người lính, bằng ngôn từ văn vẻ, muốn nói coi như anh không c̣n nữa.”
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1050475&stc=1&d=1496635650
“Màu Đă Phôi Pha” là tựa đề một cuốn sách nhiếp ảnh hoàn toàn về con người và đất nước Việt Nam của nhiếp ảnh gia Kevin German, sắp phát hành nay mai.
Đây là công tŕnh nhọc nhằn, gian lao suốt 10 năm trời của ông.
“Trong vài năm đầu, tôi chụp rất nhiều h́nh ảnh tại Việt Nam, nhưng chỉ như một du khách thôi. Nhưng sau khi nắm bắt được tinh thần của đất nước này và con người ở đấy, tôi vứt bỏ những h́nh ảnh ‘amateur’ đó đi và chắt lọc lại những ǵ tinh túy nhất cho cuốn sách này,” ông Kevin nói.
Như đă có “tiền duyên” với Việt Nam, khi học tiếng Việt ở đại học cộng đồng Sacramento, ông Kevin chọn tên “Hải” cho ḿnh.
“Tôi thích tên này lắm v́ nó nghĩa là biển cả; và tôi nghĩ biển cả khi hiền ḥa, khi dậy sóng, cũng như cuộc đời,” ông Hải giải thích.
Về việc tại sao ông chọn Việt Nam làm đề tài chính cho cuốn sách này, ông nói: “Trước đây, tôi có cô bạn gái người Việt Nam. Khi được gặp cha cô ấy, tôi bị lôi cuốn ngay. Biết tên Việt của tôi là Hải, ông tự xưng ḿnh là ‘Ông Già’ theo truyện “Old Man and the Sea” của tiểu thuyết gia Ernest Hemingway.”
Ông Hải rất mến “Ông Già” v́ cho rằng “Ông Già” là một nghệ sĩ, triết gia và thi sĩ.
“Ông Già” đă làm ông Hải có cái nh́n khác hơn về Việt Nam.
“Tôi luôn cảm thấy căn pḥng ấm áp hẳn lên khi ‘Ông Già’ nói về thời gian sau khi Việt Nam đánh đuổi được Pháp và trước khi quân đội Mỹ đến. Rồi những câu chuyện đầy hoài niệm của người Việt xa xứ. Tôi thấy gần gũi với những hoài niệm này. Rồi những nghị lực kiên cường của những người vượt biển làm tôi gắn bó với Việt Nam,” ông Hải kể.
Gắn bó đến nỗi năm 2006, ông bỏ công việc đang làm là phóng viên cho báo Sacramento Bee, bán hầu như toàn bộ tài sản để về Việt Nam để đuổi bắt những hoài niệm ấy.
Đến Việt Nam, ông bị choáng ngợp và ngỡ ngàng ngay v́ t́nh trạng đường xá tắc nghẽn đủ loại xe cộ, thán khí nồng nặc, mịt mù.
“Nhưng tôi nhảy lên chiếc xe Honda và ḥa nhập vào ḍng xe,” ông nói. “Tôi vừa thích thú, vừa sợ hăi. Đây là lần đầu tôi lái Honda.”
Ông nói: “Nh́n Việt Nam qua cửa kính xe hơi th́ không thể biết Việt Nam.”
Ông học thêm tiếng Việt để t́m hiểu hơn nữa về Việt Nam.
“Rời Sài G̣n, về những nơi xa xôi, hẻo lánh, tôi thực sự biết thêm về tâm tư và t́nh cảm người Việt. Vốn liếng tiếng Việt ít ỏi của tôi vừa đủ để biến những ánh nh́n trống rỗng, vô nghĩa thành những nụ cười niềm nở và thân thiện. Họ cho tôi thấy sự tốt bụng của họ. Họ chấp nhận tôi. Nhờ thế, tôi có cơ hội chụp được những tấm h́nh thú vị, sâu sắc, có ư nghĩa hơn nhiều,” ông Hải kể.
Ban đầu, văn hóa Việt Nam hoàn toàn khác lạ đối với ông, vừa huyền bí, vừa lôi cuốn, “nhưng sau khi biết nhiều rồi, tôi cẩn thận với ư nghĩa của từng bức ảnh của ḿnh. Tôi chụp h́nh với trách nhiệm thực sự,” ông chia sẻ.
Ông kể, có một kỷ niệm làm ông không thể quên.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1050476&stc=1&d=1496635650
Một h́nh trong tập ảnh “Màu Đă Phôi Pha.” (H́nh: Kevin “Hải” German cung cấp)
“Hôm ấy, trời nóng như thiêu đốt, khói xe ngộp thở, đường xá nghẹt người, tôi đang lái xe, trong người bực bội ǵ đó. Bỗng có ai khều vai tôi. Tôi quay phắt lại, sẵn sàng gây chuyện v́ tưởng có người muốn lấy đồ của tôi hay muốn đẩy tôi sang một bên. Nhưng đó chỉ là một phụ nữ thấy tôi không có ǵ che khói, muốn đưa cho tôi cái khẩu trang. Lúc ấy, tôi như con sư tử và cô ấy như con chuột trong truyện cổ tích, nhổ cái gai trong chân sư tử làm tôi nhẹ nhơm. Lập tức, tôi xấu hổ v́ sự giận dữ của ḿnh và hết sức cảm động v́ nghĩa cử đơn giản của một người xa lạ,” ông Hải kể.
Một kỷ niệm khác ông không thể quên là ở gần Nha Trang, khi ông gặp một người chuyên đi khuyên phụ nữ đừng phá thai bằng cách đưa họ về nhà ông ấy cho đến khi sanh nở. Người này c̣n thành lập một nghĩa trang cho hài nhi bị giết trước khi sanh.
“Ông ấy chôn hơn 10,000 hài nhi. Tôi chứng kiến cảnh họ đưa những lọ sành đựng trong hộp các-tông sữa. Họ tưới cồn lên những lọ sành này rồi đốt hết trước khi chôn,” ông kể tiếp.
Nh́n chung, “Màu Đă Phôi Pha” là đúc kết của 10 năm lăn lộn tại Việt Nam để t́m cái hoài cảm của người Việt trên đất Mỹ, hoài cảm đă làm ông Kevin “Hải” German phải say mê điên đảo đi t́m cho bằng được.
Những h́nh ảnh trong “Màu Đă Phôi Pha” được sắp xếp theo một thứ tự có chủ đích để khơi dậy cho người xem những hoài cảm ông t́m thấy trong kư ức người Việt xa xứ c̣n lăng đăng trong con người đang sống tại Việt Nam, trên những con đường, những gốc cây, nhánh lúa.
“Mỗi khi nh́n qua ống kính, tôi có bổn phận phải trung thành với tâm tư của những người Việt ở Mỹ, tôi muốn h́nh của tôi phải nói được rằng Việt Nam không chỉ là một quê hương của chiến tranh hay một địa điểm du lịch. Tôi muốn thay đổi định kiến ấy của người ta,” ông bày tỏ.
Những hoài niệm của người Việt trên đất Mỹ đang mai một đi từng ngày v́ họ càng ngày càng lớn tuổi.
“Tôi muốn thực hiện cuốn sách này để thế hệ Việt tương lai c̣n cảm nhận được những di sản tinh thần ấy của cha ông ḿnh,” ông nói. “Tôi cũng muốn những người chưa đến Việt Nam như mẹ tôi có cái nh́n đúng đắn về Việt Nam.”
Tựa tiếng Anh cuốn sách này là “Color Me Gone.”
Ông nói: “Tôi lấy từ một đoạn ngắn của tác giả Michael Herr, khi ông thấy ở phi trường tại Việt Nam câu ‘Color Me Gone’ do người lính Mỹ nào đó viết băng xịt sơn. Chữ ‘color’ nghĩa là ‘call,’ là gọi. Người lính, bằng ngôn từ văn vẻ, muốn nói coi như anh không c̣n nữa.”