PDA

View Full Version : Những bức thư người cha trước lúc ra đi dành cho con 8 tuổi đă theo con suốt hơn 70 năm qua


therealrtz
07-14-2017, 05:01
Đời người chỉ sống có một lần và chết có một lần. "Sinh hữu hạn, tử bất kỳ". V́ thế không thể ai biết trước được rằng lúc nào ḿnh sẽ ra đi.

Cái chết luôn là một sự bất ngờ. Không ai muốn. Không ai mong. Ngay cả những người bệnh ung thư giai đoạn cuối cũng không thể biết được ḿnh sẽ ra đi vào lúc nào. Một ngày, hai ngày, hay một tháng sau? Điều đáng tiếc nhất của họ, những người không biết ngày nào ḿnh sẽ ĺa xa cơi đời có lẽ là phải ra đi quá sớm, khi mà chưa kịp thực hiện được những điều muốn làm, những lời hứa hẹn, những dự định, không thể nh́n được con ḿnh khôn lớn hàng ngày, không được kề cận bên để chăm sóc người ḿnh yêu thương…

http://intermati.com/forum/attachment.php?attachmentid=1070339&stc=1&d=1500007303
Ảnh: Internet

Cái chết của bố tôi cũng như vậy. Bố mất khi chỉ mới 27 tuổi, một sự ra đi quá sớm. Lúc ấy tôi 8 tuổi rưỡi, lần đầu tiên tôi biết đám tang là ǵ. Tôi cũng đủ nhận thức để hiểu được cái chết là sự chia ĺa vĩnh viễn. Thế nhưng có một điều sẽ tồn tại măi măi, đó chính là t́nh cảm và sự kính trọng của tôi dành cho bố cũng như những bài học bố để lại đă theo tôi cho tới khi tôi sắp từ giă cơi đời này…

Tôi vẫn c̣n nhớ về bố, một người rất yêu thương vợ con. Tôi thích nhất là mỗi chiều được bố cơng trên vai từ trường về nhà, bố hay kể tôi nghe đủ thứ chuyện thú vị trên đời. Mỗi khi tôi làm sai điều ǵ, bố luôn nhẫn nại chỉ bảo và giải thích cho tôi từng chút một. Mỗi tối bố đều ngồi cạnh giường và hôn lên trán chúc tôi ngủ ngon, sau này tôi cũng giữ thói quen này với bọn trẻ của ḿnh.

Bố rất buồn cười, lần nào cũng vậy, trước khi ra lệnh cấm túc tôi, bố đều kể một câu chuyện hài hước. Chắc v́ vậy mà tôi luôn cảm thấy thoải mái dù bị phạt. Bố cũng là một người kỳ cục đến mức nhất định bắt tôi phải ủng hộ đội bóng mà ông ấy thích… Bạn biết đó, một người bố như vậy măi măi không thể nào tôi quên.

Bố chưa bao giờ nói với tôi là ông ấy sắp chết cả. Ngay cả khi bố phải nằm liệt trong bệnh viện nhiều ngày trời với rất nhiều loại ống cắm khắp người, bố vẫn không hề nói nửa lời về chuyện đó. Bố c̣n lên kế hoạch chúng tôi đi chơi vào năm sau, dù ông ấy biết chẳng thể trụ lại được bao lâu nữa. Bố nói chúng tôi sẽ đi câu cá, đi du lịch, đi tất cả những nơi chưa bao giờ đến. Năm sau chắc chắn sẽ là một năm tuyệt vời nhất của cả hai chúng tôi. Thế nhưng cái năm sau đó chưa kịp đến th́ bố tôi đă ra đi măi măi.

Tôi vẫn tin rằng, bố nghĩ cứ lạc quan lên sẽ mang đến may mắn. Bố cũng là một người khá mê tín đấy. Nghĩ về tương lai sẽ giúp cho ông ấy có thêm niềm tin, sức mạnh và sự hy vọng vào những điều tốt đẹp. Ông bố này đă khiến tôi cười vui vẻ đến phút chót.

Mẹ đến trường đón tôi vào một ngày nọ và chúng tôi cùng đi thẳng đến bệnh viện. Các bác sĩ với bộ mặt thểu năo u ám nói rằng họ đă cố gắng hết sức. Mẹ tôi bật khóc ngă quỵ xuống. Tôi nghĩ bà luôn giữ hi vọng trong ḷng, dù rất mong manh. Đầu óc tôi choáng váng, giống như một tiếng nổ vỡ ra trong đầu. Tôi cứ tưởng đó chỉ là một căn bệnh vặt vănh, chỉ cần tiêm vài mũi th́ bố sẽ khỏe lại? Con ghét bố, bố ạ!

Tôi cảm thấy như bị phản bội. Tôi gào thét với sự giận dữ tột độ, cho đến khi tôi nhận ra rằng thật sự bố không c̣n ở bên cạnh ḿnh nữa. Tôi đă khóc.

Một cô y tá bước đến bên cạnh dỗ dành và đưa cho tôi một chiếc hộp chứa đầy những phong thư đă được dán kín. Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện ǵ xảy ra. Sau đó cô ấy đưa cho tôi một bức thư khác và nói:

“Bố con nhờ cô giao số thư này cho con. Ông ấy đă dành cả tuần để viết chúng. Ông ấy muốn con đọc. Mạnh mẽ lên con nhé!”, cô y tá nói khi ôm tôi vào ḷng.

Trên bao thư là ḍng chữ “Khi bố ra đi”. Tôi mở thư ra đọc.

“Con trai à,

Nếu con đọc những ḍng này, bố đă chết rồi. Bố xin lỗi, bố biết ḿnh sắp chết. Bố không muốn nói với con v́ không muốn nh́n thấy con khóc. Nhưng giờ chắc bố đă làm con khóc rồi phải không. Nhưng thôi, một người sắp chết như bố th́ cũng có quyền ích kỷ một chút chứ nhỉ…

Con thấy đó, bố c̣n rất nhiều thứ muốn dạy con. Con c̣n quá nhỏ nên chẳng biết cái quái ǵ cả, v́ vậy bố mới phải viết những lá thư này. Nhưng con phải hứa không được mở chúng ra khi chưa đến đúng thời điểm nghe chưa! Đây là lời hứa của chúng ta đấy nhé!

Bố yêu con. Hăy chăm sóc cho mẹ. Bây giờ con là người đàn ông trụ cột của cả nhà rồi đấy.

Yêu con, bố.

Tái bút: Bố không viết thư cho mẹ con đâu. Mẹ đă có cái xe ô tô rồi.”

Nh́n nét chữ nguệch ngoạc của bố, tôi dừng khóc từ khi nào không hay. Những ḍng chữ mà lúc đấy tôi không thể hiểu hết được nhưng vẫn cảm thấy sự b́nh yên lạ thường. Những ḍng chữ khiến tôi mỉm cười. Bố lúc nào cũng như thế, luôn biết cách khiến cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, giống những câu chuyện cười trước lúc phạt tôi vậy.

Và từ đó, chiếc hộp thư của bố trở thành vật vô giá đối với tôi. Không ai được phép mở ra hay đọc những bức thư, kể cả mẹ tôi.

Bảy năm sau đó, nhà tôi chuyển sang một nơi ở mới. Mẹ tôi cũng vài lần có bạn trai khác nhưng bà chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn cả. Tôi tin rằng đó là v́ mẹ quá yêu bố, một t́nh yêu duy nhất và vĩnh cửu trong đời bà.

Một ngày nọ tôi với mẹ căi nhau rất to. Tôi ghét người bạn trai mới của mẹ, một gă không ra ǵ cả. Mẹ xứng đáng với một người đàng hoàng hơn, tốt với mẹ hơn là một gă đàn ông tồi tàn mẹ gặp ở quán rượu.

Tôi vừa dứt lời th́ mẹ cho tôi một cái tát trời giáng đỏ hết cả mặt. Tôi bỏ về pḥng trong một tâm trạng thật tệ hại. Bỗng nhớ tới một bức thư bố để lại “Khi con căi nhau to với mẹ”, tôi lục tung chiếc hộp và lấy bức thư ra đọc.

“Hăy xin lỗi mẹ ngay lập tức.

Bố không cần biết ai đúng ai sai hoặc hai mẹ con căi nhau v́ vấn đề ǵ. Bố hiểu mẹ của con hơn ai hết, cho nên bây giờ điều con cần làm là hăy xin lỗi mẹ. Ư bố là một lời xin lỗi thật tâm và thành khẩn nhất của con đấy!

Người đó là mẹ con, con trai ạ. Mẹ luôn yêu thương và lo lắng cho con hơn bất cứ điều ǵ trên đời này. Con có biết bà ấy đă trải qua khó khăn thế nào để sinh con ra, v́ mọi người nói sinh thường mới tốt nhất cho con. Con có biết mẹ con đă đau đớn thế nào khi sinh nở hay không? Không có bằng chứng nào về t́nh yêu mạnh mẽ hơn thế cả.

Giờ th́ xin lỗi mẹ đi con. Mẹ sẽ tha lỗi cho con ngay.

Yêu con, bố.”

Những ḍng chữ của bố, dù là một nhân viên ngân hàng rất b́nh thường, nhưng lại có tác động rất lớn đến toàn bộ suy nghĩ trong đời tôi. Những ḍng chữ ngắn gọn nhưng chứa đựng rất nhiều sự thông thái giản đơn, nhiều hơn cả những ǵ tôi học được trong 15 năm cuộc đời ḿnh.

Tôi gấp thư lại và chạy ra ngoài xin lỗi mẹ. Hai mẹ con ôm chặt nhau cùng khóc và rồi cùng cười khi nghĩ về ông bố quái đản này. Mẹ kể ông ấy c̣n có rất nhiều sở thích kỳ cục, chẳng hạn như ăn dâu tây với xúc xích. Và rồi trong giây phút ấy, chúng tôi như cảm nhận được bố đang ngồi ngay bên cạnh với một nụ cười ấm áp.

Bố tiếp tục theo dơi tôi qua từng bước đi trong đời: “Khi con hôn lần đầu”, “Khi con tạm biệt đời trai tân”, “Khi con kết hôn”, và bức thư khiến tôi vô cùng xúc động đó là “Khi con lên chức bố”.

“Giờ con đă hiểu yêu thương thật sự là thế nào rồi phải không con trai. Con sẽ nhận ra ḿnh yêu vợ ḿnh rất nhiều và luôn muốn mang lại những thứ tốt nhất cho cô ấy. Nhưng chỉ khi con làm bố rồi, con mới cảm nhận được đầy đủ nhất ư nghĩa của t́nh yêu. Con sinh con trai hay con gái, bố không biết được v́ giờ bố chỉ là bộ xương khô chứ không phải nhà tiên tri.

Nhưng con hăy nhớ phải nắm bắt từng giây phút. Thời gian trôi qua rất nhanh và bố không muốn con bỏ lỡ một khoảnh khắc quư giá nào cả. Hăy luôn bên cạnh con ḿnh, thay tă cho nó, tắm gội cho nó, trở thành tấm gương để con cái noi theo.

Bố tin con cũng sẽ trở thành một người bố tốt, y hệt bố vậy.”

Bức thư kế tiếp bố gửi cho tôi là bức ngắn nhất và đau ḷng nhất “Khi mẹ con qua đời”. Trong thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ.

“Giờ th́ mẹ lại là của bố rồi nhé!”

Đúng là ông bố kinh điển của tôi rồi. Ông luôn t́m được cách khiến tôi cười khi tôi sợ hăi và xóa bỏ đi những cơn giận giữ trong tâm trí tôi. Nhưng đây là bức thư duy nhất không thể làm tôi cười.

Tôi luôn giữ giao kèo mở thư vào đúng thời điểm. Thế nhưng có một bức chắc chắn tôi sẽ không có cơ hội mở ra, nên thôi tôi quyết định sẽ xem luôn. Đó là bức “Khi con biết ḿnh là người đồng tính”.

“Bố phải nói ǵ bây giờ nhỉ… Thật mừng v́ bố chết mất rồi!

Nói đùa thôi. Khi chỉ c̣n một nửa mạng sống trên giường bệnh, bố nhận ra là chúng ta quan tâm quá nhiều tới những điều thật vớ vẩn. Là người đồng tính th́ sao, có thay đổi điều ǵ ở con người con hay không?

Đừng ngốc như vậy. Hăy vui vẻ lên con trai ạ!”

Thời gian thấm thoát trôi đi. Tôi vẫn luôn háo hức được mở từng bức thư của bố trong mỗi dịp quan trọng trong đời ḿnh. Từng bức, từng bức một được mở ra với bao nhiêu cảm xúc.

Và hôm nay, tôi chính là người nằm trên giường bệnh với các loại ống cắm trên người. Tôi biết ḿnh không c̣n sống được bao lâu nữa. Trong hộp cũng c̣n duy nhất một lá thư cuối cùng. Thật ngạc nhiên v́ một gă 27 tuổi vẫn thông thái hơn một ông lăo 85 tuổi là tôi đây.

Bức thư cuối cùng của bố, bức thư khiến tôi cảm thấy sợ hăi không dám mở ra “Khi con chuẩn bị ĺa xa cơi đời”. Hít thở một hơi sâu, tôi quyết định đọc lá thư đó.

“Chào con trai, chắc bây giờ con đă trở thành một ông cụ rồi nhỉ.

Con biết không, đây là bức thư dễ nhất và cũng là bức thư đầu tiên mà bố viết. Bức thư này cũng là sự giải thoát cho bố khỏi nỗi đau v́ mất con. Đến thời điểm này, chắc tâm trí con sẽ thanh thản và sáng suốt hơn rất nhiều, vậy nên nói chuyện về cái chết cũng dễ dàng hơn.

Vào những ngày cuối cùng, bố đă nghĩ về toàn bộ cuộc đời ḿnh. Bố đă có một cuộc sống khá ngắn ngủi nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Bố được trở thành chồng của mẹ con, và được làm bố của con. Bố c̣n cầu mong ǵ hơn? Điều này khiến tâm trí của bố trở nên dễ chịu và thanh thản vô cùng. Con cũng phải như thế nhé.

Lời khuyên của bố dành cho con là: Đừng nên sợ hăi bất cứ điều ǵ cả!

Tái bút: Bố nhớ con nhiều.”

(Nguồn: Rafael Zoehler)

Therealrtz © VietBF