Log in

View Full Version : 1968 : Một cuộc chiến, một niên hiệu, một kư ức măi măi chôn vùi và sống dậy


Gibbs
01-16-2018, 01:03
Vậy là sắp tới kỷ niệm 50 năm ngày cộng quân tấn công miền Nam Việt Nam thân thương của chúng ta 1968-2018. Sau đây là bài viết của một tác giả người trong cuộc chia sẻ tâm sự.

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1161817&stc=1&d=1516064495
Cách đây vài năm, một ê-kíp của đài truyền h́nh Pháp-Đức đến nhà tôi ở Hà Nội để phỏng vấn về những thay đổi của Việt Nam từ sau khi chiến tranh Mỹ chấm dứt. Chúng tôi bàn về những vấn đề sau chiến tranh, những thành tựu của dân chúng, những thế hệ lănh đạo trước và hiện nay, và những hoài băo của đất nước. Và tất nhiên, chúng tôi nhắc đến lịch sử.

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1161818&stc=1&d=1516064495
Một lúc trong trao đổi, câu chuyện xoay về những sự kiện chung quanh cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân tháng giêng 1968. Ngay lập tức, bà quan chức truyền thông, một viên chức của bộ ngoại giao, ngắt lời chúng tôi. Bà ta căng thẳng bảo tôi ở trong nhà trong khi bà đưa nhóm phóng viên ra ngoài vườn, đe dọa sẽ chấm dứt cuộc phỏng vấn nếu lại bàn về đề tài này, thậm chí nếu chỉ nhắc đến năm 1968 nói chung.

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1161819&stc=1&d=1516064495
Sau đó tôi nêu lên với bà ta tất cả những thông tin về chiến tranh đă phổ biến rộng răi: sách, phim tài liệu, phim truyền h́nh, h́nh ảnh, bài báo, khảo cứu. Tôi đưa cho bà xem các danh sách trên Google. Tôi cố giải thích là bà ta càng bưng bít thông tin, các nhà báo sẽ càng t́m hiểu, đào sâu hơn. Khó khăn lắm tôi mới kiềm chế được sự phẫn nộ.

“Anh không được nói chuyện ấy”, bà ta cứ lập đi lập lại. “Anh không được nói.”

Năm mươi năm sau, cuộc Tổng tấn công Tết Mậu Thân được công nhận như sự kiện bản lề trong năm bản lề của chiến tranh – thất bại quân sự nhưng chiến thắng chính trị của miền Bắc v́ cú sốc của cuộc tấn công bắt đầu xoay chuyển dư luận Mỹ sang chống lại cuộc chiến.

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1161820&stc=1&d=1516064495
Vi phạm sự tạm ngừng bắn trên nguyên tắc nhằm để mọi bên ăn Tết, các lănh đạo cộng sản tung hàng chục ngàn quân lính và du kích Việt cộng vào các thành phố và căn cứ quân sự khắp miền Nam, kể cả Sài G̣n, nơi có sứ quán Hoa Kỳ. Họ tin chắc có thể đánh bất ngờ quân đội Việt Nam Cộng ḥa và đồng minh Mỹ và phát động một tổng khởi nghĩa lật đổ chính quyền miền Nam.

Nhiệm vụ đầu tiên thành công nhưng mục tiêu thứ nh́ thất bại. Họ bị tổn thất kinh hoàng – Mỹ thông báo có tới 40.000 quân địch thương vong – và nhanh chóng phải rút khỏi các vị trí đă chiếm đóng được.

Nhưng ở Huế, cố đô ở miền Trung, th́ khác. Cuộc đánh chiếm Huế kéo dài 26 ngày và là một trong những trận thảm khốc nhất của chiến tranh. Lực lượng miền Bắc chết 5.000 người hoặc hơn nữa, phía miền Nam và Mỹ có hơn 600 người tử trận và gần 3.200 người bị thương. Ở Việt Nam ngày nay, sự kiện Mậu thân được mô tả như một chiến công oai hùng và vẫn thường xuyên được bộ máy tuyên truyền Nhà nước dốc sức tán dương.

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1161821&stc=1&d=1516064495
Nhưng sự thảm sát hàng ngàn thường dân Huế? Không một lời nào.

Ít lâu sau khi quân cộng sản bị đánh bật khỏi thành phố, người dân Huế bắt đầu t́m thấy những huyệt chôn tập thể. Các đài truyền h́nh của chính quyền miền Nam chiếu những h́nh ảnh ghê rợn của những gia đ́nh than khóc và những thi thể không nhận diện được bị chôn vùi gấp gáp.

Một số được đoán là những người trí thức, thầy giáo, công chức và viên chức mất tích trong thời gian Huế bị chiếm đóng. Những dấu hiệu trên thi thể cho thấy nhiều người đă bị trói, bịt mắt và bắn ở cự ly gần, hoặc chôn sống.

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1161822&stc=1&d=1516064495
Không ai biết chính xác bao nhiêu người đă bị giết; theo nhiều ước tính, có tới trên 3 000 người, đa số là thường dân. Họ chết trong một chiến dịch có chủ đích của cộng sản nhằm tiêu diệt chính quyền Huế.

Vụ thảm sát này là một điểm then chốt của các tường thuật Âu Mỹ về trận đánh chiếm Huế nhưng ít được nhắc nhở ở Việt Nam. Song, trong cái là một cuộc nội chiến đối với người Việt, bản chất huynh đệ tương tàn của sự kiện này không thể nào hiện rơ hơn.

Đó là điều tôi bắt đầu nói với các phóng viên khi bà quan chức chặn chúng tôi lại.

Tháng giêng 1968, gia đ́nh tôi sống ở Đà Nẵng nhưng về ăn Tết tại nhà ông bà nội tôi ở Huế.

Cha tôi lúc ấy là quan chức dân sự đảm trách vùng này và mỗi khi về Huế, chúng tôi ở trong một nhà khách của chính quyền, một dinh thự lộng lẫy tinh tươm, với những ṿm và đường cong của trường phái Art Deco. Tôi khoái nhất là chạy nhảy dọc các hành lang, trên sân thượng và trong các khu vườn.

Đêm mùng một Tết, ngày 30 tháng giêng, chúng tôi nghe tiếng nổ tưởng là pháo, thật ra là tiếng súng. Đạn bắn cheo chéo nhau khắp nơi. Đôi lúc hỏa châu soi sáng một góc trời nhưng chung quanh nhà chúng tôi vẫn tối. Không thể thấy được là quân lính cộng sản đă vây quanh chúng tôi.

Hai giờ sáng ngày 31-1, họ vào nhà chúng tôi và đưa cha tôi lên lầu cùng với những người đàn ông họ đă lùng bắt trong khu phố.

Họ đẩy chúng tôi, khoảng một trăm người, đa số là phụ nữ và trẻ em, xuống một căn hầm gần đó. Trong bóng tối, mẹ tôi cố giữ cho hai người chị và tôi ngồi yên. Chúng tôi bàng hoàng và lo sợ.

Một người lính cộng sản rao giảng cho chúng tôi là họ đến để “giải phóng”, “bảo vệ thành phố” và “đánh đuổi bọn đế quốc xâm lược”. Tôi mới 9 tuổi, không hiểu ǵ nhiều về điều anh nói với giọng Bắc nhưng thấy anh ta dữ dằn. Cho đến đêm hôm ấy, chiến tranh là chuyện xảy ra ở rừng núi hay những làng mạc xa xôi.

Hai ngày sau chúng tôi mới được phép trở về nhà khách. Giường nệm và quần áo ngổn ngang trong các pḥng, bàn ghế đều bị xô đẩy lung tung. Trên lầu, cha tôi ngồi dưới đất với một số người đàn ông khác. Chúng tôi nép ḿnh cạnh ông nhưng không nói ǵ được với nhau v́ quá sợ.

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1161823&stc=1&d=1516064495
Chỉ vài phút sau, mấy người lính bảo chúng tôi đi ra. Đi ngang qua pḥng cha mẹ, chúng tôi lén nh́n vào. Những quyển sách quí của cha tôi vứt trên sàn và các hành lư đă bị lục tung. Ai đó đă đục thủng cái hộp nữ trang mẹ tôi dùng khi đi xa. Chúng tôi đi ra tay không và trở lại căn hầm giam mà không biết rồi sẽ ra sao.

Hai đêm sau, mẹ tôi ra hiệu bảo tôi đến gần cái cửa sồ nhỏ xíu duy nhất của căn hầm. Tôi leo lên giường cố nh́n ra ngoài. Toán lính đă bắt nhóm đàn ông đứng thành hàng và trói giật khuỷu tay họ sau lưng. Một lúc sau họ giải đám người ấy đi. Tôi thấy cha tôi trong đó.

Một tuần sau, lính cộng sản rút khỏi nhà khách của chính quyền. Quân đội miền Nam và Mỹ vào cứu chúng tôi, đưa về Đại học Huế ở ven sông Hương. Khu đại học trở thành nơi trú ẩn và nhà thương dă chiến.

Từ lầu sáu tôi có thể thấy bắn phá bên kia sông. Tôi thấy những người với vết thương khủng khiếp được đưa vào các lầu dưới. Ngày qua ngày chúng tôi bần thần ngồi trên tấm chiếu trong khi người lớn chụm đầu th́ thào nói chuyện trong góc pḥng. Sau nhiều tuần lễ đánh bắn từ nhà này sang nhà khác, Thành nội, trung tâm của Kinh thành Huế, được chiếm lại ngày 24 tháng 2.

Sau khi chúng tôi về lại được Đà Nẵng, nhà chúng tôi đầy họ hàng cũng trốn chạy về từ Huế. Chúng tôi không có tin tức ǵ cả về cha tôi và cũng không có cách nào t́m tông tích.

Trong năm đầu chúng tôi không cho ông nội biết cha tôi đă bị bắt, sợ rằng ông sẽ lên cơn đau tim mà chết. Mẹ tôi sang nhà hàng xóm khóc để ông không hay.

Nhiều tháng sau đó, bắt đầu nghe nói đến những băi chôn tập thể. Mẹ tôi về Huế t́m cha tôi nhưng quá ghê sợ trước những thây ma thối rữa và đầy thương tích. Bà không bao giờ trở lại.

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1161824&stc=1&d=1516064495
Tôi lớn lên như đứa trẻ không hẳn mồ côi. Các gia đ́nh khác chôn người thân, lập bàn thờ và phần nào có thể khép lại vết thương. Gia đ́nh tôi sống với một vết thương thầm kín và vẫn mở. Bạn học tôi không biết phải đối xử thế nào, trong nhiều năm tôi bị xa lánh.

Tôi trở thành anh thanh niên ủ dột nhưng t́m được khuây khỏa trong những ca khúc phản chiến của Trịnh Công Sơn, khóc những “xác người nằm trôi sông, phơi trên ruộng đồng, trên nóc nhà thành phố..., dưới mái hiên chùa... xác người nằm quanh đây, trong mưa lạnh này, bên xác người già yếu, có xác c̣n thơ ngây ..” Những bản nhạc chính quyền cấm nhưng dường như cả miền Nam đều nghe.

Trong những năm tháng sau Tết Mậu Thân, chúng tôi khiếp sợ nghĩ nếu cộng sản thắng bất cứ đâu ở miền Nam sẽ lại có chém giết, lại có người bị chôn sống. Sẽ c̣n kinh hoàng hơn Tết 1968.

Nỗi lo sợ ấy đă quyết định số phận tôi : khi các lực lượng cộng sản tiến gấn đến Sài G̣n năm 1975, các cậu tôi thu xếp cho tôi sang Mỹ. Như chị Diệu Hà trước đó, tôi thành một trong hàng triệu Việt Kiều nhưng mẹ tôi bị kẹt lại ở Việt Nam trong sự hỗn loạn sau khi cộng sản chiến thắng tháng 4 năm ấy.

Trong lúc tuổi thanh niên của tôi là những ngày tháng làm quen với cuộc sống sung túc và đầy sôi nổi ở Mỹ, mẹ tôi mất chức hiệu trưởng và lâm vào túng quẫn. Sau khi dọn về ở với người chị trong thành phố đă bị đổi tên là Hồ Chí Minh, bà có khi bán bún ḅ trên đường phố để sinh nhai và nuôi chị lớn của tôi, chị Diệu Quỳnh, bị bệnh tâm thần và sau này chết quá sớm.

Năm 1973, lănh đạo hai miền Nam và Bắc kư hiệp định dẫn đến việc Mỹ rút quân và bắt đầu trao đổi tù binh. Một trong những tù binh này chuyển lén được một lá thư đến mẹ tôi. “Anh may mắn vẫn c̣n sống”, cha tôi viết.

Đây là lần đầu tiên sau 5 năm chúng tôi có tin từ ông hoặc về ông. “Anh hi vọng em có đủ sức lo cho các con, và anh rất mong sớm được chia sẻ phận sự này với em.” Mẹ tôi c̣n phải mất 4 năm nữa mới được biết ông bị giam cầm ở rất xa, gần biên giới Trung Quốc. Bà đi thăm ông và gặp lại một người đàn ông đă già đi và gầy. Nhưng tinh thần ông vững vàng.

Cha tôi được thả năm 1980, sau 12 năm giam cầm không xét xử. Bốn năm sau, chính quyền cộng sản cho phép ông và mẹ tôi sang Mỹ. Tôi đă không gặp ông từ 16 năm, trong thời gian ấy tôi đă trưởng thành, học hành thất thường và cuộc đời đưa đẩy thế nào trở thành phóng viên đài phát thanh. Khi đón cha mẹ ở phi trường San Francisco, tôi ngạc nhiên thấy cha tôi rất khỏe mạnh và minh mẫn. Mẹ tôi không được vững vàng như trong kư ức của tôi.

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1161825&stc=1&d=1516064495
Trong nhiều tháng chúng tôi làm quen lại với nhau, ngược ḍng quá khứ, bắt đầu từ những năm gần nhất. Chúng tôi không bao giờ nhắc đến 1968, quá nặng nề u uất đối với chúng tôi. Cha tôi viết về những năm tù đày và cho in một tập thơ đă viết lúc bị giam hăm và ghi trong trí nhớ đến khi rời khỏi nước.

Ông chỉ viết một câu cho lời bạt : Tôi đă khổ đau, nên tôi hiện hữu. Ông đọc các sách, xem các phim tài liệu về Tết Mậu Thân, nhưng không đề cập ǵ đến nữa cho đến khi mất, năm 2000.

Với cả cái quá khứ ấy tôi vẫn bắt đầu nghĩ đến việc trở lại sống ở Việt Nam. Dù sao th́ đấy vẫn là quê hương và người Việt có truyền thống gắn bó với quê quán. Cuối cùng, năm 2006, tôi về thành phố nơi những người giam cầm cha tôi đă chỉ huy cuộc chiến.


Tôi có nhiều bạn mới ở Hà Nội, già có trẻ có, nhưng dù ṭ ṃ về một Việt Kiều trở về từ Mỹ họ cũng không quan tâm đến những ǵ tôi đă sống trong chiến tranh. Có người đă sống qua cuộc chiến và nghe quá đủ về nó, một thời kỳ để lại nơi nhiều người những chấn thương không kém.

Hơn nữa, Việt Nam là nước của người trẻ, với tuổi b́nh quân 30. Đa số dân chúng sinh ra sau chiến tranh và lâu sau 1968. Cho nên họ hướng về tương lai, “ḥa nhập vào thế giới toàn cầu hóa” là câu cửa miệng của cả nước.

Trong những pḥng trà và quán cà phê, nhạc Trịnh Công Sơn vẫn phổ biến, t́nh ca chứ không phải các ca khúc về sự tàn phá của chiến tranh, vẫn bị cấm. Anh Trần Anh Quân, một người bạn nghệ sĩ tứ tuần không mấy ủng hộ chính quyền, thường bảo là tôi bị ám ảnh bởi quá khứ. “Ḿnh không biết chính quyền c̣n che giấu những ǵ nữa”, anh Quân bảo tôi. “Ḿnh không biết cả sự thật về những ǵ xảy ra trong xă hội ngày nay. Thôi, hăy quên quá khứ đi.”

Đôi lúc tôi có quên. Nhưng rồi có những lúc như khi một nhà địa ốc đến bàn với tôi về dự án kinh doanh của anh ta ở Huế. “Tôi muốn tác động lên toàn bộ cách làm ở đó, thay đổi ngành du lịch” anh ta nói.

Quả thật là Huế thu hút rất nhiều du khách. Đa số t́m đến một quá khứ rất xa xôi: họ thăm các lăng tẩm, Thành nội được trùng tu và những ngôi chùa của triều đại nhà Nguyễn trị v́ từ 1802 đến 1945.

Các hướng dẫn viên du lịch nói đầy đủ về quá khứ ấy nhưng lờ đi những vết đạn trên tường trong Thành nội và nơi khác. Không du khách nào được đưa đến di tích các huyệt tập thể, như ở Căm Bốt họ được tua du lịch đưa đến những “sát địa” ô nhục của bọn Khờ Me đỏ.

Tôi hỏi anh kinh doanh địa ốc về những oan hồn ở Huế, về tâm tư của những người sống trong tưởng nhớ những người chết năm 1968, và họ nghĩ ǵ về những người Bắc như anh ta. Anh ta hoàn toàn không hiểu tôi muốn nói ǵ.

Sau 50 năm, tôi biết sẽ sống suốt đời với những h́nh ảnh của thời kỳ ấy nhưng tự hỏi có khi nào sự im lặng của cả nước về năm 1968 sẽ chấm dứt, và sự phẫn nộ khi phải thương lượng với bà quan chức truyền thông vẫn c̣n ray rứt trong tôi.

Cuối cùng bà ta cũng xuống nước và cho phép tôi tiếp tục trao đổi với ê-kíp quay phim Pháp-Đức. Nhưng tôi không t́m được vết tích nào cho thấy chương tŕnh ấy có lần nào được chiếu tại Việt Nam.

Gần đây, một người quen, nhà văn Bảo Ninh tác giả tiểu thuyết nổi tiếng “Nỗi buồn chiến tranh” trỏ vào tôi và nói “Anh phải nói. Viết về nó. Anh và tôi. Chúng ta đă sống sót sau cái Tết ấy”.

Tất nhiên cuộc chiến ấy là chiến tranh Mỹ, như trong kư ức người Việt, và chiến tranh lạnh đă đóng vai tṛ quan trọng trong đó. Nhưng Tết Mậu Thân và 1968 là chính chúng ta: Người Việt chúng ta đă giết chết lẫn nhau.

Tôi lại nghĩ đến bà quan chức “Anh không được nói.” Và tôi nghĩ đến Bảo Ninh: “Anh phải nói”. Một người muốn tôi tôn vinh một phiên bản lịch sử do người sống, bên thắng trận, viết. Người kia mong tôi tôn vinh và tưởng niệm người chết.

Hà Nội, 1.2018

haithuyensatcong
01-16-2018, 01:07
một kư úc của bên thắng cuôc không bao giờ giám nói lên sự thật:nana::nana:

trungthu
01-16-2018, 02:32
Mănh hổ nan địch quần " Hồ " , một Gibbs mà phải chọi với cả bầy " Hồ " Pizza , therealrtz, Pina Có lá đa, t́nh tính tinh .v.v...,Thực sự mà nói không biết đằng sau bức màn của kịch trường như thế nào nhưng những dữ kiện đáng quư như thế này cứ đăng dài dài ở cái phố rùm này ( coi chừng phố bị cháy )th́ người khó tính như ḿnh cũng phải thốt lên một câu " Thank you ".

cha12 ba
01-16-2018, 05:54
Bác Gibbs ơi!
H́nh Trại Lê Lợi này ở Cần Thơ là nơi đóng quân của Bộ Tư Lệnh/QĐ IV/QLVNCH
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1161821&stc=1&d=1516064495

vn1111963
01-16-2018, 06:09
bọn cộng săn bắc việt và tên hồ là kẻ thù truyền kiếp của người dằn miẻn nam Việt Nam! những tội lỗi của bọn chúng đả gây ra không bao giờ tha thứ được ,

weekends.002
01-16-2018, 21:11
Lũ ba-que mạo danh "quân-đội" không bảo vệ được đất nước, không bảo vệ được dân.. bỏ chạy để cho VC tràn ngập..... DM rồi c̣n than với thở làm đéo ǵ.

"Tội nghiệp" lũ đốn mạt bay là chắc chắn không có tao rồi đó...

lergeneral
01-17-2018, 03:04
Lính đánh thuê trở thành ......NAKED LOSERS..... lịch sử.

cha12 ba
01-17-2018, 03:38
Lính đánh thuê trở thành ......NAKED LOSERS..... lịch sử.


Thầy mầy là Lé Duẫn đă nói rồi: VC đánh Mỹ là đánh cho Nga + Tàu th́ không đánh thuê là ǵ:):):):)

haithuyensatcong
01-17-2018, 05:44
Lũ ba-que mạo danh "quân-đội" không bảo vệ được đất nước, không bảo vệ được dân.. bỏ chạy để cho VC tràn ngập..... DM rồi c̣n than với thở làm đéo ǵ.

"Tội nghiệp" lũ đốn mạt bay là chắc chắn không có tao rồi đó...

đă bảo rồi mà khoe măi ba que ḍng họ mày xài từ con cố ngoại mày con ngoại nhà mày đến con gái mẹ mày...không bảo vệ để con gái mẹ mày thiếp tục làm nghề bành..để vc tràn vào và xếp hạng mày tàng dư đế quốc c̣n thua xúc vật...c̣n con gái mẹ mày thành phần chống phá céc mẹng bán dâm cho đế quốc và út thội lồi để chúng khỏi khí tồn tại năo thoải mái tinh thần tiếp tục giết céc mẹng chốn chui chốn nhủi nhue con chó ..bây giờ con than thở cái đéo ǵ không buôn thúng bán bưng mà chọ nghề bành:hafppy::hafppy:

haithuyensatcong
01-17-2018, 05:51
Lính đánh thuê trở thành ......NAKED LOSERS..... lịch sử.

lính đánh thuê là bọn khỉ đỏ đít trường sơn.. c̣n dọng họ nhà mày né một con chột một con là lính trần truồng dơ dáy phỏng giái miền nem đánh thuê cho thằng đánh thuê..lịch sử sau khi chúng chiếm đươc miền nem ông cha mày mất cả quần lẫn cả cờ cho ra gốc cây ăn cứt thăn chị năn

weekends.002
01-17-2018, 14:27
...
Tao vốn không có khinh miệt con đĩ mẹ mày chút nào hết á... Bà ta có làm đĩ cũng có lí do của bả... Tao tôn trọng.. V́ không làm th́ lấy cứt đâu mà nhét vào miệng lũ đào ngũ mày? Đúng không nà? Hahaha.. Mày không nên lôi bả ra mà thóa mạ chứ mày.....

thangtram
01-17-2018, 14:56
Biến cố Tết Mậu Thân 1968: CS Bắc Việt chơi xỏ, nhờ quân lực VNCH giết Mặt Trận GPMNVN, con số bọn Việt Cộng nằm vùng đúng nghĩa này có lẽ chẳng bao giờ được tiết lộ...Hiệp định Paris chỉ là bằng chứng hiển nhiên để Mỹ bán đứng VNCH, 0 hơn và 0 kém...Sau đó, cũng chính CSVN bị TC xúi dại xâm lược Miên để rồi TC có cớ xâm lược Bắc Bộ và bị đánh te tua fải rút về như Tôn Sĩ Nghị chui ống đồng...ngựa quen đường cũ, chỉ có ngu ngốc nên 0 nhận thức được mà thôi...

vn1111963
01-17-2018, 15:48
Lũ ba-que mạo danh "quân-đội" không bảo vệ được đất nước, không bảo vệ được dân.. bỏ chạy để cho VC tràn ngập..... DM rồi c̣n than với thở làm đéo ǵ.

"Tội nghiệp" lũ đốn mạt bay là chắc chắn không có tao rồi đó...

cái con gái mẹ của mày từ đâu chui ra ,mày chửi ngưởi quốc gia th́ tại sao mày không ở với bọn khốn nạn cộng săn sao mày sang nnùớc tự do ở ,lúc mảy mội đầy tháng tên chó đẻ nào móc họng mày sao bây giờ lớn lên hả miệng toàn là cức trong miêng vậy? mày ằn cơm hay ăn cức sao mà nghu quá vậy ? câm họng chó của mày lại đi đồ quại thai

cha12 ba
01-18-2018, 01:30
cái con gái mẹ của mày từ đâu chui ra ,mày chửi ngưởi quốc gia th́ tại sao mày không ở với bọn khốn nạn cộng săn sao mày sang nnùớc tự do ở ,lúc mảy mội đầy tháng tên chó đẻ nào móc họng mày sao bây giờ lớn lên hả miệng toàn là cức trong miêng vậy? mày ằn cơm hay ăn cức sao mà nghu quá vậy ? câm họng chó của mày lại đi đồ quại thai

:hafppy::hafppy::haf ppy:
nó là quít-ken tức quen kít th́ trong mồm chúng nó đầy cức là phải rồi...thứ không biết cha mẹ là ai lại bóng thúi nữa để tui tụng vào đầu nó mấy cái ...
http://vuon-tao-ngo.net/images/smilies/MTDO.gif

thangtram
01-19-2018, 12:22
"...anh Quân bảo tôi. “Ḿnh không biết cả sự thật về những ǵ xảy ra trong xă hội ngày nay. Thôi, hăy quên quá khứ đi.”...."

--> an phận thủ thừa v́ lực bất ṭng tâm hay là cứ vô tư an nhàn, mặc vận nước nổi trôi đến ngày CSVN lại biến thành quận Giao Chỉ của chó Tàu nữa...v́ quá khứ mà con người nghĩ đến tương lai, chứ ít ai mà v́ tương lai gạt bỏ quá khứ cả...