Gibbs
01-22-2018, 10:29
Tụi mày biết không? Tao có người mẹ tụi mày thường gọi là "Ngụy". Nhưng không hiểu sao càng nghe tụi mày chế giễu, cười chê th́ tao lại càng hănh diện? V́ tụi mày đâu biết người mẹ"Ngụy" là như thế nào? Mẹ "Ngụy" dă dạy tao ra sao?
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1164837&stc=1&d=1516616997
+ Tụi mày biết không, mẹ dạy tao khi đi trước đám tang hay đoàn xe tang nào phải dừng lại cuối chào cho đến khi họ rời khỏi. Ăn quà vặt hay bất cứ thứ ǵ th́ phải chạy t́m cho được thùng rác bỏ vào.
+ Tụi mày biết không mẹ dạy tao phải đặt Quốc Gia lên đầu, khi đi đâu đó, tiếng Quốc Ca vang lên mẹ dạy phải nghiêm trang chào.
+ Tụi mày biết không mẹ dạy tao phải biết t́nh nhân loại. Tao hỏi mẹ đó là ǵ mẹ trả lời: Nếu một ngày kia, khi con ra sa trường, con hăy chiến đấu hết ḷng, v́ đó là bổn phận của con. Nhưng nếu con bắt được quân địch, và nếu hắn bị thương th́ hăy xem anh ta như 1 kẻ đang thương, hăy săn sóc anh ta, chữa trị cho anh ta. Tuy 2 người không cùng một Tổ Quốc, khong một ḍng máu, không cùng một ngôn ngữ. Nhưng anh ta cũng có quê hương, có gia đ́nh, anh ta cũng làm tṛn bổn phận của ḿnh. Rồi một ngày kia, nếu con bị thương và bị kẻ địch bắt , con sẽ xứng đáng nhận lại được những ǵ con đă làm. Đó là t́nh nhân loại đó con.
+ Tụi mày biết không mẹ dạy tao phải biết vị tha, mẹ luôn che giấu những ǵ mẹ cho là nên. Ngày c̣n nhỏ, những lúc gia đ́nh phải ẩn nấp, phải chạy giặc, phải di trú từ nơi này đến nơi khác. Tao hỏi mẹ, mẹ ơi "Giặc là ǵ vậy mẹ". Mẹ đánh tao, mẹ bảo" cấm con không được nói, hay nhắc đến từ này nữa". Con chỉ có bổn phận ăn học cho nên người thôi. Sau này lớn lên tao hiểu "Giặc" ở dây là giặc "Cộng",
+ Có lần tao hỏi mẹ một câu ngây ngô : Mẹ ơi sao chính quyền minh không ra kêu ông Hồ hay ông Giáp ngưng chiến tranh đi mẹ. Dân ḿnh khổ lắm rồi. Mẹ nh́n tao đôi lúc, mỉm cười và bảo . " Sau này con sẽ hiểu "Lớn lên tao mới biết. Dù có ḥa giảng tới đâu th́ Giặc Phương Bắc vẫn 1 âm mưu duy nhất là "Chiếm".
+ Tụi mày biết không, mẹ dặn tao là người công dân hay là một viên chức th́ phải giữ trong ḿnh 2 chữ "Công Tâm". Hăy giữ 1 ḷng ngay thẳng, không v́ lợi t́nh riêng mà làm việc...
+ Tụi mày biết không, mẹ dặn tao phải biết Trân trọng thời gian, nó rất quư báu. Tao hỏi phải làm sao hở mẹ. Mẹ bảo tao rằng: Biết bao trẻ mồ côi đi lang thang, đầu đường xó chợ để mưu sinh với đôi tay bé nhỏ, biết bao cụ già tay run, chân yếu kiểm phải dùng tàn lực để làm việc đổi lấy miếng ăn.. . Cho nên con phải biết dùng thời gian ngắn ngủi đó để làm những việc có ích...
+ Tụi mày biết không, mẹ dặn tao phải lấy dân làm gốc, tinh thần dân tộc làm gốc, phải yêu quê hương, t́nh thần dân tộc sẽ mang đến cho mỗi người một ư chí mạnh mẽ, muốn tự định đoạt vận mệnh quốc gia và không chịu khuất phục dưới một ách thống trị hay áp bức nào của dân tộc khác.
Đó là những ǵ người mẹ "Ngụy" đă dạy tao. Mẹ tao rất kiên cường, sau ngày mất nước, mẹ tao c̣n đảm đang là 1 người cha, người vợ chung thủy, người mẹ hết mực, dẫu muôn trùng khó khăn, phải làm nhiều nghề mưu sinh, nhiều lần chết đi sống lại, rơi biết bao nhiêu là nước mắt nhưng vẫn nuôi dạy chúng tao nên người, và chờ ngày đoàn tụ cùng chồng và gia đ́nh. Mẹ dặn con phải tự hào v́ Tổ Quốc của con, dẫu ai cười chê, bôi nhọ. Nhịn nhục cho qua và hăy chứng minh là họ sai. Nay xin tri ân đến các người mẹ, người vợ lính VNCH. Dẫu tụi bây hay bất cứ ai có ghán ghép từ "Ngụy" th́ chúng tao vẫn ngẩng cao đầu và tự hào.
Việt Nam Sử Liệu
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1164837&stc=1&d=1516616997
+ Tụi mày biết không, mẹ dạy tao khi đi trước đám tang hay đoàn xe tang nào phải dừng lại cuối chào cho đến khi họ rời khỏi. Ăn quà vặt hay bất cứ thứ ǵ th́ phải chạy t́m cho được thùng rác bỏ vào.
+ Tụi mày biết không mẹ dạy tao phải đặt Quốc Gia lên đầu, khi đi đâu đó, tiếng Quốc Ca vang lên mẹ dạy phải nghiêm trang chào.
+ Tụi mày biết không mẹ dạy tao phải biết t́nh nhân loại. Tao hỏi mẹ đó là ǵ mẹ trả lời: Nếu một ngày kia, khi con ra sa trường, con hăy chiến đấu hết ḷng, v́ đó là bổn phận của con. Nhưng nếu con bắt được quân địch, và nếu hắn bị thương th́ hăy xem anh ta như 1 kẻ đang thương, hăy săn sóc anh ta, chữa trị cho anh ta. Tuy 2 người không cùng một Tổ Quốc, khong một ḍng máu, không cùng một ngôn ngữ. Nhưng anh ta cũng có quê hương, có gia đ́nh, anh ta cũng làm tṛn bổn phận của ḿnh. Rồi một ngày kia, nếu con bị thương và bị kẻ địch bắt , con sẽ xứng đáng nhận lại được những ǵ con đă làm. Đó là t́nh nhân loại đó con.
+ Tụi mày biết không mẹ dạy tao phải biết vị tha, mẹ luôn che giấu những ǵ mẹ cho là nên. Ngày c̣n nhỏ, những lúc gia đ́nh phải ẩn nấp, phải chạy giặc, phải di trú từ nơi này đến nơi khác. Tao hỏi mẹ, mẹ ơi "Giặc là ǵ vậy mẹ". Mẹ đánh tao, mẹ bảo" cấm con không được nói, hay nhắc đến từ này nữa". Con chỉ có bổn phận ăn học cho nên người thôi. Sau này lớn lên tao hiểu "Giặc" ở dây là giặc "Cộng",
+ Có lần tao hỏi mẹ một câu ngây ngô : Mẹ ơi sao chính quyền minh không ra kêu ông Hồ hay ông Giáp ngưng chiến tranh đi mẹ. Dân ḿnh khổ lắm rồi. Mẹ nh́n tao đôi lúc, mỉm cười và bảo . " Sau này con sẽ hiểu "Lớn lên tao mới biết. Dù có ḥa giảng tới đâu th́ Giặc Phương Bắc vẫn 1 âm mưu duy nhất là "Chiếm".
+ Tụi mày biết không, mẹ dặn tao là người công dân hay là một viên chức th́ phải giữ trong ḿnh 2 chữ "Công Tâm". Hăy giữ 1 ḷng ngay thẳng, không v́ lợi t́nh riêng mà làm việc...
+ Tụi mày biết không, mẹ dặn tao phải biết Trân trọng thời gian, nó rất quư báu. Tao hỏi phải làm sao hở mẹ. Mẹ bảo tao rằng: Biết bao trẻ mồ côi đi lang thang, đầu đường xó chợ để mưu sinh với đôi tay bé nhỏ, biết bao cụ già tay run, chân yếu kiểm phải dùng tàn lực để làm việc đổi lấy miếng ăn.. . Cho nên con phải biết dùng thời gian ngắn ngủi đó để làm những việc có ích...
+ Tụi mày biết không, mẹ dặn tao phải lấy dân làm gốc, tinh thần dân tộc làm gốc, phải yêu quê hương, t́nh thần dân tộc sẽ mang đến cho mỗi người một ư chí mạnh mẽ, muốn tự định đoạt vận mệnh quốc gia và không chịu khuất phục dưới một ách thống trị hay áp bức nào của dân tộc khác.
Đó là những ǵ người mẹ "Ngụy" đă dạy tao. Mẹ tao rất kiên cường, sau ngày mất nước, mẹ tao c̣n đảm đang là 1 người cha, người vợ chung thủy, người mẹ hết mực, dẫu muôn trùng khó khăn, phải làm nhiều nghề mưu sinh, nhiều lần chết đi sống lại, rơi biết bao nhiêu là nước mắt nhưng vẫn nuôi dạy chúng tao nên người, và chờ ngày đoàn tụ cùng chồng và gia đ́nh. Mẹ dặn con phải tự hào v́ Tổ Quốc của con, dẫu ai cười chê, bôi nhọ. Nhịn nhục cho qua và hăy chứng minh là họ sai. Nay xin tri ân đến các người mẹ, người vợ lính VNCH. Dẫu tụi bây hay bất cứ ai có ghán ghép từ "Ngụy" th́ chúng tao vẫn ngẩng cao đầu và tự hào.
Việt Nam Sử Liệu