sunshine1104
02-01-2018, 14:41
Em trai của Nhật Linh hỏi mẹ sao chị đi học mãi chưa về. Cô bé Nhật Linh xinh xắn và ngoan ngoãn bị sát hại ở Nhật. Cha mẹ của em và gia đình vẫn chưa ngừng rơi lệ khi nhớ về con gái mình.
Một năm sau biến cố mất con, không khí u ám vẫn bao trùm căn nhà nhỏ ở tỉnh Chiba của gia đình chị Nguyên. Cả năm qua, vợ chồng chị và con trai nhiều lần bay qua, bay lại Nhật Bản - Việt Nam lo thủ tục vụ kiện. Chi phí đi lại cho ba người mỗi lần không dưới 40 triệu đồng. Tài chính cạn kiệt, sức khỏe mai một nhưng điều khiến bà mẹ Việt lo lắng nhất là cậu con trai thay đổi tính nết từ lúc mất chị. Bé Tú, 4 tuổi, con trai út của chị Nguyên, thường gọi tên Nhật Linh trong lúc ngủ mơ. Bé luôn miệng hỏi mẹ: "Sao chị đi học mãi chưa về?".
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1169746&stc=1&d=1517496029
Tú ngồi ngắm kỷ vật của chị gái.
Bé Tú rất yêu chị, luôn quấn quýt bên Nhật Linh mỗi lúc gần nhau. Khi cô bé gặp chuyện, Tú vẫn nghĩ chị đi học. Con trai chị Nguyên khi ấy mới gần ba tuổi. Bé đứng cạnh chiếc áo quan của Nhật Linh mà không nhận ra đó là chị.
Nhiều ngày sau, bà mẹ Việt đau đớn bởi câu hỏi: "Chị đi đâu?" của Tú. Lúc mải chơi thì thôi, lúc nhớ đến, Tú hỏi cho kỳ được khiến mẹ ôm mặt khóc. Những đứa trẻ hàng xóm kháo nhau về câu chuyện buồn của Linh. Tú biết được, gặng hỏi nên bố phải đưa ra mộ chị.
Tú mất đi người bạn thân nhất nên buồn lắm. Bé hay ngồi một mình trong căn phòng đầy đồ chơi của hai chị em. Thấy con trai lầm lũi, chị Nguyên gọi Tú nhiều lần nhưng bé không thưa. Người mẹ vội vã đẩy cửa bước vào, bế con trai ra ngoài thì Tú bắt đầu òa khóc.
Chị Nguyên nhiều lần rơi nước mắt khi thấy con trai cầm trên tay chiếc ảnh thẻ của Nhật Linh, "cùng" xem hoạt hình, "cùng" ăn bánh mì. Tú muốn chơi đồ chơi của Linh thì khoanh tay xin phép, miệng lẩm bẩm: "Cho em mượn một tí nhé!". Chơi xong, cậu bé đặt vào đúng chỗ cũ chứ không để bừa bãi như xưa.
Thỉnh thoảng, con trai chị Nguyên có những biểu hiện tiêu cực như cáu gắt, đánh lại mọi người khi tức giận. Bà mẹ Việt cho rằng, sự mất mát đã ảnh hưởng tới tâm lý non nớt của cậu bé, khiến Tú trở nên cục cằn.
Vợ chồng chị Nguyên quyết định đưa con về Việt Nam sống một thời gian, giúp bé ổn định tâm lý. Tú hòa nhập nhanh ở môi trường mới, vui vẻ làm quen với bạn bè nhưng lúc quay lại Nhật, bé lại rơi vào tình trạng khủng hoảng. Mỗi ngày, chị Nguyên vừa làm việc nhà, vừa liên tục để mắt tới con. Buổi chiều, chị đưa Tú ra công viên chơi, dạy con hát tiếng Việt, chơi cùng con cho khuây khỏa.
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1169747&stc=1&d=1517496029
Đồ dùng của Nhật Linh vẫn được bố mẹ giữ đúng vị trí trong nhà.
Trước khi đưa con quay lại Nhật, bà ngoại đề nghị chị Nguyên để bé Tú ở nhà cho bà trông. Nhưng chị một mực từ chối.
"Tôi không để con xa bố mẹ thêm lần nào nữa", chị Nguyên nói.
Bà mẹ Việt tại Nhật chia sẻ: "Gia đình tôi có nhà riêng tại Chiba. Trước đây, bố cháu đi làm cũng có thu nhập ổn định. Những tưởng cuộc sống sẽ mãi yên ấm như thế. Nhưng không! Chúng tôi mất con, mất tất cả. Mọi thứ sụp đổ hết rồi".
Một năm sau biến cố mất con, không khí u ám vẫn bao trùm căn nhà nhỏ ở tỉnh Chiba của gia đình chị Nguyên. Cả năm qua, vợ chồng chị và con trai nhiều lần bay qua, bay lại Nhật Bản - Việt Nam lo thủ tục vụ kiện. Chi phí đi lại cho ba người mỗi lần không dưới 40 triệu đồng. Tài chính cạn kiệt, sức khỏe mai một nhưng điều khiến bà mẹ Việt lo lắng nhất là cậu con trai thay đổi tính nết từ lúc mất chị. Bé Tú, 4 tuổi, con trai út của chị Nguyên, thường gọi tên Nhật Linh trong lúc ngủ mơ. Bé luôn miệng hỏi mẹ: "Sao chị đi học mãi chưa về?".
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1169746&stc=1&d=1517496029
Tú ngồi ngắm kỷ vật của chị gái.
Bé Tú rất yêu chị, luôn quấn quýt bên Nhật Linh mỗi lúc gần nhau. Khi cô bé gặp chuyện, Tú vẫn nghĩ chị đi học. Con trai chị Nguyên khi ấy mới gần ba tuổi. Bé đứng cạnh chiếc áo quan của Nhật Linh mà không nhận ra đó là chị.
Nhiều ngày sau, bà mẹ Việt đau đớn bởi câu hỏi: "Chị đi đâu?" của Tú. Lúc mải chơi thì thôi, lúc nhớ đến, Tú hỏi cho kỳ được khiến mẹ ôm mặt khóc. Những đứa trẻ hàng xóm kháo nhau về câu chuyện buồn của Linh. Tú biết được, gặng hỏi nên bố phải đưa ra mộ chị.
Tú mất đi người bạn thân nhất nên buồn lắm. Bé hay ngồi một mình trong căn phòng đầy đồ chơi của hai chị em. Thấy con trai lầm lũi, chị Nguyên gọi Tú nhiều lần nhưng bé không thưa. Người mẹ vội vã đẩy cửa bước vào, bế con trai ra ngoài thì Tú bắt đầu òa khóc.
Chị Nguyên nhiều lần rơi nước mắt khi thấy con trai cầm trên tay chiếc ảnh thẻ của Nhật Linh, "cùng" xem hoạt hình, "cùng" ăn bánh mì. Tú muốn chơi đồ chơi của Linh thì khoanh tay xin phép, miệng lẩm bẩm: "Cho em mượn một tí nhé!". Chơi xong, cậu bé đặt vào đúng chỗ cũ chứ không để bừa bãi như xưa.
Thỉnh thoảng, con trai chị Nguyên có những biểu hiện tiêu cực như cáu gắt, đánh lại mọi người khi tức giận. Bà mẹ Việt cho rằng, sự mất mát đã ảnh hưởng tới tâm lý non nớt của cậu bé, khiến Tú trở nên cục cằn.
Vợ chồng chị Nguyên quyết định đưa con về Việt Nam sống một thời gian, giúp bé ổn định tâm lý. Tú hòa nhập nhanh ở môi trường mới, vui vẻ làm quen với bạn bè nhưng lúc quay lại Nhật, bé lại rơi vào tình trạng khủng hoảng. Mỗi ngày, chị Nguyên vừa làm việc nhà, vừa liên tục để mắt tới con. Buổi chiều, chị đưa Tú ra công viên chơi, dạy con hát tiếng Việt, chơi cùng con cho khuây khỏa.
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1169747&stc=1&d=1517496029
Đồ dùng của Nhật Linh vẫn được bố mẹ giữ đúng vị trí trong nhà.
Trước khi đưa con quay lại Nhật, bà ngoại đề nghị chị Nguyên để bé Tú ở nhà cho bà trông. Nhưng chị một mực từ chối.
"Tôi không để con xa bố mẹ thêm lần nào nữa", chị Nguyên nói.
Bà mẹ Việt tại Nhật chia sẻ: "Gia đình tôi có nhà riêng tại Chiba. Trước đây, bố cháu đi làm cũng có thu nhập ổn định. Những tưởng cuộc sống sẽ mãi yên ấm như thế. Nhưng không! Chúng tôi mất con, mất tất cả. Mọi thứ sụp đổ hết rồi".