PDA

View Full Version : Xuống cấp đạo đức, đùn đẩy phụng dưỡng cha mẹ và cái kết cạn t́nh


troopy
03-04-2018, 06:37
Người em là nguyên đơn (SN 1965, ngụ TP HCM), bảo lúc cha mẹ c̣n sống, sao không đồng ư góp tiền mỗi tháng hai triệu nuôi cha mẹ, mà nhất quyết bắt ông bà cắt đất bán mà ăn. Giờ cha mẹ chết, đ̣i giữ lại nhà làm nơi thờ tự làm ǵ? Người anh là bị đơn (SN 1962, ngụ phường Phú Nhuận, TP Huế, tỉnh Thừa Thiên - Huế), cho rằng, giờ cha mẹ không c̣n, muốn giữ lại để thờ cúng, cũng là nơi để anh chị em trong nhà lui tới, đoàn viên.

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1184403&stc=1&d=1520145362

Sáu người con, hai phe “bất đồng”

Cha mẹ họ có sáu người con, ba trai ba gái. Sinh thời, ông bà có tạo dựng được diện tích đất 222 m2 chia làm hai thửa, và một ngôi nhà, tọa lạc ở phường Phú Nhuận.

Trước khi mẹ qua đời, bà có để lại di chúc cho con trai thứ (người em, nguyên đơn trong vụ án) được hưởng quyền sử dụng đất của bà trong khối tài sản chung của bà và chồng. Tháng 2/2014, người cha chết, không để lại di chúc. Cuối năm đó, người mẹ cũng qua đời.

Sau khi bố mẹ qua đời, cả sáu anh chị em đă cùng mở di chúc của mẹ. Tất cả đều công nhận toàn bộ phần di sản của mẹ đều để lại cho người em (phần thừa kế theo di chúc). Phần di sản của cha, cả sáu anh em đồng thừa kế (phần thừa kế theo luật).

Nguyên đơn tŕnh bày, tháng 3/2015, chính quyền cấp hai sổ đỏ cho hai thửa đất nói trên. Nguyên đơn nhận phần thừa kế theo di chúc, thửa c̣n lại ông cùng các anh chị em cùng đứng tên. Riêng người anh kế (bị đơn trong vụ án) không đồng ư kư tên, nên người em khởi kiện, yêu cầu ṭa án phân chia tài sản chung là tài sản thừa kế theo luật.

Về ngôi nhà, cha mẹ qua đời không để lại di chúc, nên đây là di sản thừa kế theo luật của sáu anh chị em. Việc thờ tự ông bà, tổ tiên cũng như cha mẹ vừa mới qua đời, đă được thờ tại nhà thờ từ đường của ḍng họ ở quê. Do đó người em yêu cầu được chia phần thừa kế của ḿnh về nhà ở. Sau khi vụ án được thụ lư, quá tŕnh ḥa giải, ba người chị em gái của nguyên đơn đều có đơn xin nhượng quyền thừa kế cho người em.

Về phần người anh là bị đơn, th́ tŕnh bày: Sau khi bố mẹ qua đời, sáu anh chị em trong nhà đều thống nhất theo di chúc của mẹ ông để lại. Họ thống nhất tách thửa đất trên thành hai thửa bằng nhau. Một thửa đứng tên người em, diện tích 111 m2. Thửa c̣n lại đứng tên chung sáu anh chị em. Do người em đ̣i chia, ông đă đồng ư để em ông được hưởng một nửa diện tích đất nói trên. Một nửa c̣n lại đứng tên chung các anh chị em, th́ để làm nơi thờ tự cho bố mẹ. Việc ba người con gái nhượng quyền sử dụng đất và quyền hưởng di sản thừa kế là ngôi nhà cho em, người anh đề nghị ṭa không giải quyết.

Trước đó, trong phiên sơ thẩm, Ṭa sơ thẩm đă không công nhận bản di chúc thừa kế, mà đem toàn bộ di sản chia đều cho sáu người con. Do ba người con gái nhượng quyền cho nguyên đơn, nên ṭa giao toàn bộ nhà và đất cho nguyên đơn, đồng thời phải trả cho bị đơn và người anh cả mỗi người 295 triệu đồng, tương đương với phần di sản những người đó được thừa kế.

Không đồng ư với bản án sơ thẩm, nguyên đơn kháng cáo. VKS cũng có kháng nghị, đề nghị cấp phúc thẩm sửa bản án sơ thẩm, v́ cho rằng cấp sơ thẩm không tôn trọng quyền tự nguyện thỏa thuận và quyền tự định đoạt của các đương sự, làm ảnh hưởng đến quyền lợi và lợi ích hợp pháp của đương sự.

Phân trần của người anh

Phiên ṭa phúc thẩm, khán pḥng rộng thênh thang, chỉ có hai anh em đương sự ngồi hai góc. Người em ngồi ghế nguyên đơn, mặc mày phờ phạc v́ phải di chuyển cả ngh́n km từ Sài G̣n về Huế dự khán. Chiếc áo sơ mi ông khoác trên người nhàu nhĩ, bạc màu. Người anh ngồi ghế bị đơn, mặt u ám. Cả hai ngồi xoay lưng về phía nhau.

Ṭa hỏi sau phiên sơ thẩm, các bên có thỏa thuận, giải quyết ǵ không? Người anh khai, ông có nhắn tin cho các anh chị em, bảo là người nhà với nhau, đừng đưa nhau ra ṭa nữa. Ṭa xử ông được nhận phần nhiều, nhưng ông không nhận nữa, chỉ cần người em đồng ư nhận một nửa di sản, nửa c̣n lại để làm nhà thờ cha mẹ đă khuất. Nhưng anh chị em không ai trả lời.

Nguyên đơn th́ nói ông muốn chia tài sản. Muốn được nhận phần thừa kế của ḿnh. V́ cuộc sống của ông ở Sài G̣n gặp khó khăn.

Người anh khai, xưa cha mẹ ông có bán một phần đất khác, được bảy cây vàng. Em trai ông làm ăn ở Sài G̣n, nên cha mẹ trích 3,2 cây để mua cho một căn nhà. “Chú ấy xa quê, làm ăn khó khăn. Rồi bán nhà to mua nhà nhỏ. Sau đó th́ bán nhà nhỏ ra ở trọ. Xa quê bao năm chẳng làm được ǵ, nên sau ngày cha mẹ mất, mọi người cũng muốn chú ấy về quê sinh sống cho ổn định. Anh chị em thống nhất chỉ cần chú ấy về quê sống th́ sẽ giao toàn bộ nhà đất cho chú ấy ở và làm nơi thờ cúng nhang khói”.

“Nhưng chú ấy đ̣i phần của ḿnh. Anh em đồng ư, tách thửa. Chú ấy lấy đủ 111 m2. Đường ranh giới bị lệch. Tôi nói thôi chỉnh lại, mất đôi ba mét cũng được, để làm nhà thờ. Chú ấy không chịu.

Tôi đứng ra xây lăng mộ cho cha mẹ, anh chị em cho rằng tôi ăn bớt tiền. Nhưng tiền xây mồ xây mả, ai lại làm chuyện thất đức ăn chặn, ăn bớt làm chi. Từ đó mâu thuẫn nảy sinh. Nhà tôi ở gần nhà cha mẹ. Trời nắng, mấy đứa con ôm tập vô nhà ông bà đọc sách, rồi quét dọn nhà thờ. Mọi người nh́n thấy, sợ tôi sử dụng, sợ tôi chiếm nhà.

Trẻ con chẳng ai muốn ở trại mồ côi. Người già cũng không muốn ḿnh ở trung tâm dưỡng lăo, th́ người đă khuất cũng chẳng muốn thờ ở nhà thờ chung. Nhà thờ dưới quê là nhà thờ của chi phái, cũng giống như nhà tập thể. Cha mẹ mới chết, đưa về thờ ở dưới quê, cũng như đi ở nhà tập thể, hỏi có đau ḷng không?”.

Người anh bày tỏ tiếp: Nhà cha mẹ lập nên, sống mấy chục năm ở thành phố, giờ bán nhà chia nhau, rồi đưa bàn thờ cha mẹ đi chỗ khác sao đành? Ông bảo trong năm anh chị em ở Huế, ông là người nghèo nhất, nhưng cũng có nhà ở đường Nguyễn Huệ (một trong những con đường lớn ở Huế, giá nhà đất rất cao). “C̣n những chị em khác đều giàu có cả. Chia chác tài sản, vài trăm triệu ăn cũng hết. Mà nhà bán đi, bàn thờ cha mẹ phải gánh ra đường. Nơi sáu anh em được sinh ra và cùng nhau trưởng thành sẽ không c̣n, xem như gốc gác cũng mất. Nếu để lại làm nhà thờ, ngày kỵ giỗ, anh chị em trong nhà c̣n có nơi để quay về, sum vầy đoàn viên. Nhưng trời không nghe đất, th́ đất nghe trời. Tui nói chú ấy rút đơn, rồi ra đây tui kư giấy cho mà nhận đất. Nhưng chú ấy không nghe”, bị đơn nói.

Mâu thuẫn từ chuyện phụng dưỡng cha mẹ

Đáp lại lời người anh, người em cười khẩy, bảo lúc đầu người anh (bị đơn) c̣n đ̣i ông phải “chung” 100 triệu mới chịu kư giấy. 100 triệu, chứ đâu phải 10 triệu mà nói có là có ngay. Người em yêu cầu ṭa chia di sản. Phần tài sản gồm 12 phần. Mẹ ông để lại cho ông sáu phần. Sáu phần c̣n lại, ông xin nhận phần của ḿnh và phần ba chị em gái đă cho ông.

Người anh tố, các chị em gái chỉ “giả vờ” cho em. Đợi đến lúc ṭa xử xong, th́ lén lút bán nhà rồi chia tiền với nhau. Người em hỏi: “Sao khi cha mẹ c̣n sống, một tháng không chịu chi hai triệu đồng để nuôi cha mẹ, lại nằng nặc đ̣i cha mẹ bán đất mà ăn. Giờ lại trách mọi người đối xử thiên vị?”.

Giờ nghị án, người anh bỏ ra hành lang hút thuốc. Người em ngồi lặng lẽ trong pḥng, như thể chỉ cần ông nhấc chân lên, cả hai sẽ khó xử khi đụng phải mặt nhau. Người em kể, ngày trước cha mẹ già, không thể tự mưu sinh. Người anh hết lần này đến lần khác đến ép cha mẹ bán đất. Mẹ ông buồn, khóc lóc gọi điện cho ông. Ông họp gia đ́nh, nói mỗi người góp hai triệu cùng phụng dưỡng cha mẹ. “Hai đứa hắn (chỉ anh cả và bị đơn) nói không có tiền, mỗi tháng chỉ có một triệu. Tui nói không ai lo được, để tui lo. Tui ở Sài G̣n, mỗi tháng gửi tiền ra, nhờ chị gái qua săn sóc. Bà chị tui giỏi lắm, chăm sóc mẹ không chê vào đâu được. Tui gửi tiền về ṛng ră gần ba năm. Đến sáu tháng cuối đời mẹ tui, hắn (bị đơn) giành chăm sóc mẹ. Từ đó đường sữa, bánh, trái ǵ của bà cũng bị hắn cắt hết. Mẹ tui gọi điện vào, lúc nào cũng khóc, bảo “mẹ buồn và cô đơn quá con ơi”. Cũng v́ buồn, nên mẹ tui mới mất”.

Hỏi ông xa quê, mà chăm lo cha mẹ như vậy th́ giỏi quá. Ông bảo, một ḿnh ông cũng không làm được, nhưng nhờ có vợ con đồng ḷng. Mấy đứa con rất ngoan, biết ông phải lo cho ông bà nội, nên mỗi lần muốn xin tiền mua ǵ, cũng phải đắn đo nghĩ tới nghĩ lui, rồi xin ít tiền lại. Ông thở dài, bảo: “Chuyện nhà khó nói lắm. Nhưng nếu không gồng ḿnh lên, th́ không làm được. Hắn ra ṭa th́ nói hay ho vậy đó, chứ tham lam, ích kỷ. V́ không muốn hắn chiếm nhà cha mẹ, nên tui mới phải đưa đơn ra ṭa”. Ông nói, ngày xưa ông mua nhà, cha mẹ chỉ cho ba chỉ vàng, c̣n lại là gom góp từ tiền cưới. “Nhà”, cũng chỉ là bốn bức vách, dựng lên từ ngôi mộ vừa dời đi trong khu nghĩa địa, chứ lấy đâu có vàng cây, nhà lớn.
Giờ tuyên án, ṭa phúc thẩm chấp nhận kháng nghị và một phần yêu cầu kháng án của nguyên đơn. Ṭa tuyên nguyên đơn được nhận toàn bộ phần di sản của mẹ để lại, nhận một phần di sản của cha, và thêm ba phần di sản do chị em gái tặng. Nguyên đơn sẽ được nhận nhà đất, và thối lại cho hai người anh phần thừa kế của họ, mỗi người 136 triệu đồng.
Ṭa tan, người anh bước nhanh ra cửa trước. Người em về từ cửa sau. Họ không nh́n nhau một lần. Phiên ṭa “thắng – thua” đă rơ, nhưng chẳng biết cuộc đời phía trước, c̣n con cháu, th́ chuyện “thắng – thua” ấy có ích ǵ?

VietBF © sưu tập