Gibbs
04-27-2018, 20:42
V́ sao chống Việt Cộng mà không dùng tới vũ lực sẽ thất bại? V́ sao không dùng tới bạo lực Việt Cộng không đời nào giải tán? V́ sao người Việt trong và ngoài nước cần phải trang bị vũ khí mới có thể xóa sổ Việt Cộng?
Phong trào dân chủ Gwangju là tên gọi cuộc nổi dậy của dân chúng ở thành phố Gwangju, Hàn Quốc từ ngày 18 – 27/5/1980. Trong suốt giai đoạn này, người dân Gwangju đă chống lại sự độc tài của tướng Chun Doo-hwan và nắm quyền kiểm soát thành phố. Tiếp đó họ chiến đấu để tự bảo vệ ḿnh và cuối cùng bị dẹp tan bởi quân đội Hàn Quốc. Suốt thời kỳ Chun Doo-hwan cầm quyền, sự kiện này bị gán cho là cuộc phản loạn của những người thân Cộng sản. Khi quốc gia chuyển sang chế độ dân chủ, chính phủ đă chính thức gửi lời xin lỗi và xây dựng một nghĩa trang quốc gia dành cho các nạn nhân.
Sự kiện Gwangju và vụ thảm sát Thiên An Môn có ít nhất ba điểm tương đồng:
Một là tương đồng về tính chất, người tham gia đều là học sinh thành thị yêu cầu dân chủ, đều bị chính phủ phán quyết là bạo loạn, đều bị quân đội trấn áp. Quân đội Hàn Quốc lúc bấy giờ trực tiếp nổ súng nhằm vào nhóm người kháng nghị; quân giải phóng Trung Quốc th́ c̣n hơn thế, vừa nổ súng nhằm vào nhóm người rút lui, lại c̣n tùy ư càn quét người dân ở khu nhà quanh đó, đến những người xem ở trên phố cũng bị bắn chết. Đây cũng chính là hai vụ thảm sát lớn nhất xảy ra vào cuối thế kỷ 20 ở châu Á.
Hai là việc chính quyền đều tiến hành thanh toán trấn áp sau sự kiện. Sau sự kiện Gwangju, tại Hàn Quốc có mấy ngàn người bị bắt, hơn 800 nhà báo bị trừng phạt. Sau sự kiện Lục Tứ tại Trung Quốc, hàng ngàn người bị bắt, chỉ riêng “Nhân Dân Nhật Báo” đă có 312 nhà báo bị cách chức hoặc đuổi khỏi ṭa soạn. Theo số liệu chính thức, trong ṿng 4 năm sau sự kiện Lục Tứ, hơn 200 tờ báo bị chính quyền đóng cửa.
Ba là sau khi sự việc phát sinh, chính quyền chấp chính đều rất dao động, cách gọi tên sự kiện không ngừng hạ thấp mức độ. Chính phủ Chun Doo-hwan của Nam Hàn lúc đầu gọi là “bạo loạn Gwangju“, về sau sửa lại thành “sự kiện Gwangju“, đă hạ thấp giọng điệu. Chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) c̣n không ngừng thay đổi cách gọi, đầu tiên quy chụp cho “Lục Tứ” thành “bạo loạn phản cách mạng”, sau đó hạ xuống thành “bạo động”, rồi sau lại đổi thành “sự kiện”, về sau nữa th́ đổi lại là “sóng gió“, cách gọi cuối cùng là “sự kiện ấy”. Qua năm cách gọi, mỗi lần đều hạ thấp mức độ, chứng tỏ ĐCSTQ cũng cảm thấy đuối lư, không cách nào tự tin dơng dạc nữa.
Nhân dân có quyền lợi vũ trang tự vệ.
Đương nhiên, những điểm khác nhau của hai sự kiện này cũng rất nhiều. Đầu tiên là số người tử vong khác nhau, sự kiện Gwangju có 191 người chịu nạn, c̣n thảm sát Lục Tứ của Trung Quốc, cho đến nay không công bố con số tử vong chính thức. Bác sỹ Nicholas Kristof được phóng viên New York Times thường trú ở Bắc Kinh phỏng vấn lúc đó đă ước tính, số người tử vong có thể trong khoảng 400 đến 800. Ông Kristof nhận định, cho dù con số ước tính thấp nhất là 400, th́ cũng vượt qua tổng số học sinh sinh viên mà các triều đại Trung Quốc giết hại trong lịch sử cộng lại. Năm 2008, khi kỷ niệm 19 năm sự kiện Lục Tứ, có báo cáo nói rằng, một vị tướng lĩnh giải phóng quân tiết lộ, số người tử vong trong Lục Tứ là hơn 600 người. Mặc dù là 600 người, th́ cũng gấp hơn ba lần so với sự kiện Gwangju.
Một điểm khác nhau nữa là, ở sự kiện Gwangju, dân thành thị và học sinh đều cầm lấy vũ khí phản kháng, trực tiếp chống lại quân đội chính phủ nổ súng, hơn nữa c̣n kiên tŕ trong ṿng 10 ngày. Thậm chí có lúc, họ c̣n khiến cho quân chính phủ phải lùi về vùng ngoại ô. Do bất măn với các tờ báo và đài phát thanh thân chính phủ không báo cáo sự thật, dân thành thị Gwangju c̣n đốt cháy ṭa báo, sau đó tự làm báo riêng, công bố sự thật với thế giới.
C̣n ở Trung Quốc, trong sự kiện Lục Tứ, rất nhiều phần tử trí thức hô hào khẩu hiệu “phi bạo lực, chúng ta không có kẻ thù, hoà b́nh là tiêu chuẩn tối cao” v.v.. Điều này rất khác biệt so với người Hàn Quốc, người Gwangju không hô hào, họ vô cùng tỉnh táo, quân chính phủ tới trấn áp, chính là tới giết người, nhân dân có quyền lợi vũ trang tự vệ, đó không phải là bạo lực, mà ngược lại chính là chống lại bạo lực, kết thúc tranh đấu bạo lực, là để bảo vệ sự tôn nghiêm và tính mạng của con người mà liều chết một phen.
Ngày nay, ở Hàn Quốc không có ai chỉ trích người dân Gwangju lúc đó cầm vũ khí lên phản kháng là hành vi bạo lực, ngược lại c̣n cho đó là một cuộc vận động chống bạo lực dân chủ. Nhưng tại Trung Quốc, kể cả không ít người dân và phía quân đội, đều hô hào “phi bạo lực”, thực tế là không muốn thừa nhận người dân có quyền lợi vũ trang tự vệ. Điều đó cũng tương đương với việc nói rằng, lần tới giải phóng quân đến trấn áp, người ta vẫn sẽ tiếp tục đợi bị giết.
Lịch sử cận đại của nhân loại có hai danh nhân kêu gọi phi bạo lực, và đều thành công. Một người là Ghandi của Ấn Độ, một người là Matin Luther King của Mỹ, nhưng họ đều là đối diện với chính phủ dân chủ: Ghandi đối diện là nước Anh với chế độ tuyển cử, King đối diện là nước Mỹ dân chủ. V́ vậy họ kêu gọi ḥa b́nh, phi bạo lực là có tác dụng. Nhưng giống như lănh tụ tinh thần của nhân dân Tây Tạng là Đạt Lai Lạt Ma, đối diện với chính phủ chuyên chế của ĐCSTQ cũng kêu gọi phi bạo lực, kết quả cho đến nay đă hơn nửa thế kỷ rồi, mà không có bất cứ hiệu quả nào. Đối diện với chuyên chế, điều người ta càng nên nhấn mạnh là quyền lợi, gồm cả việc nhân dân có quyền lợi vũ trang tự vệ, chứ không phải lớn tiếng hô hào phi bạo lực.
V́ vậy muốn lật đổ Việt Cộng, người Việt trong và ngoài nước cần phải được trang bị vũ khí để chuẩn bị một cuộc cách mạng lật đổ chế độ độc tài Việt Cộng. Ngoài ra sẽ không có ngày Việt Cộng tự giải tán.
Phong trào dân chủ Gwangju là tên gọi cuộc nổi dậy của dân chúng ở thành phố Gwangju, Hàn Quốc từ ngày 18 – 27/5/1980. Trong suốt giai đoạn này, người dân Gwangju đă chống lại sự độc tài của tướng Chun Doo-hwan và nắm quyền kiểm soát thành phố. Tiếp đó họ chiến đấu để tự bảo vệ ḿnh và cuối cùng bị dẹp tan bởi quân đội Hàn Quốc. Suốt thời kỳ Chun Doo-hwan cầm quyền, sự kiện này bị gán cho là cuộc phản loạn của những người thân Cộng sản. Khi quốc gia chuyển sang chế độ dân chủ, chính phủ đă chính thức gửi lời xin lỗi và xây dựng một nghĩa trang quốc gia dành cho các nạn nhân.
Sự kiện Gwangju và vụ thảm sát Thiên An Môn có ít nhất ba điểm tương đồng:
Một là tương đồng về tính chất, người tham gia đều là học sinh thành thị yêu cầu dân chủ, đều bị chính phủ phán quyết là bạo loạn, đều bị quân đội trấn áp. Quân đội Hàn Quốc lúc bấy giờ trực tiếp nổ súng nhằm vào nhóm người kháng nghị; quân giải phóng Trung Quốc th́ c̣n hơn thế, vừa nổ súng nhằm vào nhóm người rút lui, lại c̣n tùy ư càn quét người dân ở khu nhà quanh đó, đến những người xem ở trên phố cũng bị bắn chết. Đây cũng chính là hai vụ thảm sát lớn nhất xảy ra vào cuối thế kỷ 20 ở châu Á.
Hai là việc chính quyền đều tiến hành thanh toán trấn áp sau sự kiện. Sau sự kiện Gwangju, tại Hàn Quốc có mấy ngàn người bị bắt, hơn 800 nhà báo bị trừng phạt. Sau sự kiện Lục Tứ tại Trung Quốc, hàng ngàn người bị bắt, chỉ riêng “Nhân Dân Nhật Báo” đă có 312 nhà báo bị cách chức hoặc đuổi khỏi ṭa soạn. Theo số liệu chính thức, trong ṿng 4 năm sau sự kiện Lục Tứ, hơn 200 tờ báo bị chính quyền đóng cửa.
Ba là sau khi sự việc phát sinh, chính quyền chấp chính đều rất dao động, cách gọi tên sự kiện không ngừng hạ thấp mức độ. Chính phủ Chun Doo-hwan của Nam Hàn lúc đầu gọi là “bạo loạn Gwangju“, về sau sửa lại thành “sự kiện Gwangju“, đă hạ thấp giọng điệu. Chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) c̣n không ngừng thay đổi cách gọi, đầu tiên quy chụp cho “Lục Tứ” thành “bạo loạn phản cách mạng”, sau đó hạ xuống thành “bạo động”, rồi sau lại đổi thành “sự kiện”, về sau nữa th́ đổi lại là “sóng gió“, cách gọi cuối cùng là “sự kiện ấy”. Qua năm cách gọi, mỗi lần đều hạ thấp mức độ, chứng tỏ ĐCSTQ cũng cảm thấy đuối lư, không cách nào tự tin dơng dạc nữa.
Nhân dân có quyền lợi vũ trang tự vệ.
Đương nhiên, những điểm khác nhau của hai sự kiện này cũng rất nhiều. Đầu tiên là số người tử vong khác nhau, sự kiện Gwangju có 191 người chịu nạn, c̣n thảm sát Lục Tứ của Trung Quốc, cho đến nay không công bố con số tử vong chính thức. Bác sỹ Nicholas Kristof được phóng viên New York Times thường trú ở Bắc Kinh phỏng vấn lúc đó đă ước tính, số người tử vong có thể trong khoảng 400 đến 800. Ông Kristof nhận định, cho dù con số ước tính thấp nhất là 400, th́ cũng vượt qua tổng số học sinh sinh viên mà các triều đại Trung Quốc giết hại trong lịch sử cộng lại. Năm 2008, khi kỷ niệm 19 năm sự kiện Lục Tứ, có báo cáo nói rằng, một vị tướng lĩnh giải phóng quân tiết lộ, số người tử vong trong Lục Tứ là hơn 600 người. Mặc dù là 600 người, th́ cũng gấp hơn ba lần so với sự kiện Gwangju.
Một điểm khác nhau nữa là, ở sự kiện Gwangju, dân thành thị và học sinh đều cầm lấy vũ khí phản kháng, trực tiếp chống lại quân đội chính phủ nổ súng, hơn nữa c̣n kiên tŕ trong ṿng 10 ngày. Thậm chí có lúc, họ c̣n khiến cho quân chính phủ phải lùi về vùng ngoại ô. Do bất măn với các tờ báo và đài phát thanh thân chính phủ không báo cáo sự thật, dân thành thị Gwangju c̣n đốt cháy ṭa báo, sau đó tự làm báo riêng, công bố sự thật với thế giới.
C̣n ở Trung Quốc, trong sự kiện Lục Tứ, rất nhiều phần tử trí thức hô hào khẩu hiệu “phi bạo lực, chúng ta không có kẻ thù, hoà b́nh là tiêu chuẩn tối cao” v.v.. Điều này rất khác biệt so với người Hàn Quốc, người Gwangju không hô hào, họ vô cùng tỉnh táo, quân chính phủ tới trấn áp, chính là tới giết người, nhân dân có quyền lợi vũ trang tự vệ, đó không phải là bạo lực, mà ngược lại chính là chống lại bạo lực, kết thúc tranh đấu bạo lực, là để bảo vệ sự tôn nghiêm và tính mạng của con người mà liều chết một phen.
Ngày nay, ở Hàn Quốc không có ai chỉ trích người dân Gwangju lúc đó cầm vũ khí lên phản kháng là hành vi bạo lực, ngược lại c̣n cho đó là một cuộc vận động chống bạo lực dân chủ. Nhưng tại Trung Quốc, kể cả không ít người dân và phía quân đội, đều hô hào “phi bạo lực”, thực tế là không muốn thừa nhận người dân có quyền lợi vũ trang tự vệ. Điều đó cũng tương đương với việc nói rằng, lần tới giải phóng quân đến trấn áp, người ta vẫn sẽ tiếp tục đợi bị giết.
Lịch sử cận đại của nhân loại có hai danh nhân kêu gọi phi bạo lực, và đều thành công. Một người là Ghandi của Ấn Độ, một người là Matin Luther King của Mỹ, nhưng họ đều là đối diện với chính phủ dân chủ: Ghandi đối diện là nước Anh với chế độ tuyển cử, King đối diện là nước Mỹ dân chủ. V́ vậy họ kêu gọi ḥa b́nh, phi bạo lực là có tác dụng. Nhưng giống như lănh tụ tinh thần của nhân dân Tây Tạng là Đạt Lai Lạt Ma, đối diện với chính phủ chuyên chế của ĐCSTQ cũng kêu gọi phi bạo lực, kết quả cho đến nay đă hơn nửa thế kỷ rồi, mà không có bất cứ hiệu quả nào. Đối diện với chuyên chế, điều người ta càng nên nhấn mạnh là quyền lợi, gồm cả việc nhân dân có quyền lợi vũ trang tự vệ, chứ không phải lớn tiếng hô hào phi bạo lực.
V́ vậy muốn lật đổ Việt Cộng, người Việt trong và ngoài nước cần phải được trang bị vũ khí để chuẩn bị một cuộc cách mạng lật đổ chế độ độc tài Việt Cộng. Ngoài ra sẽ không có ngày Việt Cộng tự giải tán.