Log in

View Full Version : Cô gái xúc động kể chuyện đi biểu t́nh bị công an TP.HCM đấm và bắt giữ


nguoiduatinabc
06-14-2018, 10:18
Ở Việt nam, cứ xuống đường biểu t́nh th́ mặc nhiên sẽ bị chính quyền gọi là "phản động" hoặc bị thế lực thù địch kích động,........TP HCM là một Thành phố rất đông người dân xuống đường biểu t́nh chống Dự luật Đặc khu và bị lực lượng công an đàn áp. Một cô gái đă kể lại câu chuyện đi biểu t́nh xúc động, bị công an đấm, tát, bắt giữ.

Ngày đi - Ngày về

Tôi xin kể lại hành tŕnh từ lúc ra khỏi nhà đến khi rời khỏi trụ sở công an Phường 1 Quận 3 cho người thân và những người quan tâm được biết.
Đây là lần đầu tiên tôi bước chân xuống đường, thể hiện ư kiến cá nhân cho nhà cầm quyền và mọi người khắp nơi trên thế giới biết, tôi không đồng ư về việc thông qua luật đặc khu, không trung quốc, không luật an ninh mạng (hay nói chính xác hơn là dự luật giám sát tự do ngôn luận trên mạng).

Hành trang đi biểu t́nh của tôi gồm có: nón che nắng, biểu ngữ, 2 chai nước và vài gói bánh quy. Biểu t́nh ôn hoà đúng điều 25 Hiến pháp Việt Nam năm 2013 quy định (Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, hội họp, lập hội, biểu t́nh).

Tôi đi cùng chồng (Tín) đến siêu thị Maximark Cộng Hoà (cũ) khoảng 8h30 sáng họp mặt với em (Thy) và bạn (Thành) (c̣n Bảo tới sau). Sau đó 4 người đi bộ về phía công viên Hoàng Văn Thụ, nơi đây mọi người đă tụ họp khá đông, chúng tôi cầm biểu ngữ và cứ thế cùng mọi người đi về hướng sân bay. Dọc đường các nhân viên của các cửa hàng và khách bộ hành quay h́nh, vỗ tay khích lệ tinh thần chúng tôi, trong đoàn th́ nhiều người live stream, tôi cảm thấy yên tâm v́ h́nh ảnh của ḿnh đă được truyền đi, cả thế giới đều biết và đó cũng là mục đích của chúng tôi.

Mong muốn cả thế giới biết rằng người Việt Nam không muốn làm nô lệ cho trung quốc. Một chế độ không lắng nghe tiếng nói của người dân, cố t́nh đi ngược lại với mong muốn và lợi ích của người dân là một chế độ bỏ đi!

Trên đường ra sân bay, đoàn biểu t́nh đă đạp đổ 2 rào chắn và đi được một đoạn khá xa th́ có 2 chiếc xe buưt chắn ngang đường, 2 hàng cảnh sát cơ động (cscđ) ở phía trước, hàng trước cầm khiên, hàng sau cầm dùi cui và cứ thế mà đập khiến đoàn biểu t́nh phải lùi về phía sau, 3 người đă bị bắt. Các cô các bà, người chửi người khuyên, hy vọng cảm hoá được các anh cscđ mở đường, anh bạn Thành và Thy cũng nói rất nhiều nhưng tất cả đều vô ích! Tôi th́ nghĩ đầu họ đă bị nhồi nhét quá nhiều thứ đến nỗi không c̣n tiếp thu được bất kỳ thông tin ǵ. Họ xem dân là kẻ thù, người có ư kiến khác biệt là phản động. Biểu t́nh là gây rối trật tự công cộng. Đối tượng họ bảo vệ là Đảng, không phải người dân.

Xe phát loa tuyên truyền được đưa tới, phát ra rả lặp đi lặp lại điệp khúc "...Có người trà trộn kích động gây rối... Có người mang vũ khí, thuốc nổ ... Mọi người đang vi phạm pháp luật... Hăy trở về nhà..." Mỗi đoạn được phát ra, mọi người lại đồng thanh hô vang "Bịa đặt", "Phản đối". Nhưng sức người làm sao chống lại với cái máy phát?

Mọi người bắt đầu nản, nhiều người đă quay đầu, không ai chịu ngồi xuống cố thủ, chúng tôi buộc phải quay về v́ sợ lực lượng quá ích dễ bị đàn áp. Tôi nghĩ "Thế là hết! mất nước thật rồi sao? Sao dễ dàng đến thế?!".

Đi về khoảng một đoạn tới Superbowl th́ thấy mọi người vẫn c̣n rất đông, cả đoàn quyết định đi ra ṿng xoay Lăng Cha Cả. Tại đây có sẵn một đoàn khác thế là lực lượng càng đông thêm. Ṿng xoay đă bị chiếm đóng, giao thông tê liệt, xe tuyên truyền cũng được đưa tới nhưng bị mắc kẹt bên ngoài, phát ra rả nhưng không ma nào nghe :D

Trên cầu vượt, hàng người đứng kéo dài. Nhiều người mang cờ đỏ sao vàng ra giăng, đám đông dưới đất hô vang "Bỏ đi, bỏ đi" Mỗi lá cờ được buông bỏ là đám đông ḥ hét, phấn khích. Nhiều người nói với nhau "Chúng ta biểu t́nh chống chế độ thối nát này th́ không thể mang cờ của nó được", "Cờ của Phúc Kiến, không phải của chúng ta!". Sau đó mọi người hát những bài hát cổ vũ tinh thần như "Trả lại cho dân", "Việt Nam tôi đâu", "Triệu con tim",... Tôi dám chắc có rất nhiều bạn trẻ lần đầu tiên được nghe những bài hát này, những bài hát chạm tới trái tim con người VN yêu nước ngay khi giai điệu đầu tiên được cất lên. Nhưng cũng có người hát quốc ca, VN HCM,... nhưng tất cả đều bị phản đối :D

Hát ḥ một lúc, đoàn người lại quyết định ra đường Nguyễn Văn Trỗi, có người muốn cố thủ tại chỗ, nhưng được thuyết phục là muốn cả thành phố đều biết, để đánh động ḷng yêu nước của người dân. Thế là đi!
Đoạn đường gian nan bây giờ mới thực sự bắt đầu. Tôi không nhớ nổi ḿnh đă vượt qua bao nhiêu chốt chặn của công an, cscđ, trật tự, dân pḥng... Toà nhà nơi tôi làm việc ở trước mặt, nhưng đi hoài không thấy tới! Trời nắng như đổ lửa trên đầu, mồ hôi nhễ nhại, bị đánh, bị chặn nhưng sao đoàn người vẫn cứ đi? Khát khao về một VN dân chủ, ḷng tự tôn dân tộc thật không bút mực nào có thể tả hết. Tôi đi, nếu có chết tôi cũng cam ḷng. Và tôi biết triệu triệu người VN cũng giống như tôi.

Chúng tôi đi biểu t́nh trong ôn hoà, không gây rối, không đập phá.

Nhưng mọi thứ bắt đầu hỗn loạn, khi có người bị đánh và bị bắt, máu đă đổ! đám đông nhốn nháo, đá được ném đi liên tục từ những người phẫn nộ. Công an, cscđ bỏ chạy lên xe. Có một chi tiết thật mắc cười, thành phố th́ lấy đâu ra nhiều đá như thế để ném? Các bạn quan tâm đến xh đều biết, nạn tham nhũng, rút ruột công tŕnh là điều b́nh thường như cân đường hộp sữa, những miếng gạch lót đường được người dân tháo dỡ bằng tay rất dễ dàng để "trả lại" cho chế độ!

Chuyện xảy ra với chúng tôi bắt đầu từ việc tách đoàn để vào tiệm tạp hoá mua thêm nước và đi vệ sinh sau hơn 7 tiếng xuống đường. Sau đó chúng tôi đi nhanh về phía trước để nhập đoàn tại hồ Con Rùa, tới nơi đă nghe thấy những âm thanh chói tai mà lần đầu tiên tôi được nghe. Chúng tôi cầm biểu ngữ đứng trên vỉa hè trước quán cà phê. Đám đông rời rạc, người đứng trên vỉa hè, người đứng trên hồ, người đứng rải rác dưới ḷng đường (sau này tôi mới biết nhóm này đă bị tách khỏi nhóm trước do bị chặn). Âm thanh vừa dứt, một đoàn cscđ lên tới vài chục tiến về nhóm người biểu t́nh đứng trên hồ, nhiều người bị rượt té xuống hồ.

Một nhóm cscđ tiền về phía chúng tôi xua đuổi, tôi bảo "Chúng tôi có làm ǵ sai đâu sao các anh đuổi chúng tôi?", một người trong số họ trả lời "biểu t́nh phải có nơi có chỗ", tôi hỏi "Luật biểu t́nh chưa có làm sao chúng tôi biết biểu t́nh ở đâu mới đúng?". Họ bỏ đi và rượt đuổi tất cả những người c̣n sót lại trong đoàn. Sau đó tất cả bọn họ đă quay lại phía chúng tôi (Tôi, chồng tôi, Thành, Thy và Bảo) với dùi cui và khiên trong tay. Tôi đă la lớn "Các người ở đây ai là người Trung Quốc?


Tại sao lại sợ những người như chúng tôi?" Họ lao vào xô ngă chúng tôi, tôi té xuống đất, những chiếc xe của quán để trên vỉa hè cũng bị ngă đổ theo, ông xă đă ngồi xuống che cho tôi, sau đó tôi nghe tiếng chúng nó nói "Khiêng nó lên xe". Tôi không biết có bao nhiêu người khiêng ḿnh đi, trên đường bị khiên ra xe tôi đă la như một con heo sắp bị đem đi thọc huyết "CỨU TÔI VỚI" "CỨU TÔI VỚI" "CỨU TÔI VỚI" tụi nó đă bóp miệng tôi, cố nhét cái khẩu trang tôi đang đeo vào họng tôi, tôi vẫn cố la hét không ngừng, tôi loáng thoáng thấy đám đông đứng bất động trên đường, trong các hàng quán. Tôi bất lực như khi thấy tổ quốc lâm nguy nhưng rất nhiều người vô cảm và thờ ơ!!!

Tôi bị quăng lên xe thua cả một con súc vật, giống tảng thịt th́ đúng hơn, chúng bạt tai, đấm đá ǵ đó mà tôi cũng không c̣n cảm giác nữa. Tôi nh́n thấy ox đang bị đè đầu xuống sàn xe, một cái chân mặc đồng phục cảnh sát, nhưng tôi không thấy mặt. Tôi nằm đó, bất động, mắt vẫn mở, bao ư nghĩ ẩn hiện trong đầu "Con tôi sẽ ra sao? ngày mai tôi có đi làm không? Sao kết cục biểu t́nh ôn hoà lại là thế này?" Xe dừng lại tôi bị kéo xuống đất và kéo lê một đoạn trên đường. Ở phía ngoài trụ sở xe cộ vẫn lưu thông, có người nh́n vào nhưng họ có nghĩ tôi là người vô tội đang bị đánh đập hay không?.

Sau đó tụi nó bảo tôi đứng lên và kéo tôi vào đẩy tôi ngồi xuống ghế, th́ thấy chồng tôi và Bảo bị kéo vào và đấm đá túi bụi, miệng tụi nó không ngớt "ném đá nè, ném đá nè" mặc dù chúng tôi không ai ném đá ǵ tụi nó! Tôi bị một thằng đấm vào mặt ngay tại trụ sở công an Phường 1 Quận 3. Chưa hết choáng váng th́ đèn được bật các anh mặc sắc phục công an với bảng tên đầy đủ xuất hiện bảo chồng tôi với em Bảo đang rất sợ hăi ôm đầu ngồi dưới đất lên ghế ngồi. "Các anh lên ghế ngồi đi, ở đây không ai đánh đập ǵ các anh đâu". Nhóm tôi bị bắt gồm 4 người Tôi, Tín, Bảo và cô Hiếu. Các anh công an (CA) bảo chúng tôi đưa điện thoại ra bỏ vào bao thư, dán mép lại và viết tên ḿnh vào.

Người làm việc với tôi là anh La Minh Hùng, mới bị đánh nên tôi chỉ khóc mà không khai ǵ cả "Tôi có tội ǵ sao các anh lại đánh đập, bắt đem đưa về đây rồi bảo tôi làm việc". Khóc cũng có lợi, nó giúp tôi có thời gian b́nh tĩnh và quan sát mọi thứ! V́ tôi không hợp tác làm việc nên bị đưa lên lầu. Trên lầu có cô Hiếu đang làm việc với CA Ngô Tấn Nhân với thái độ rất hợp tác. Có một bác lớn tuổi, tóc bạc muối tiêu, không mặc sắc phục, không biết là ai nhưng thường chỉ đạo mấy anh CA làm việc, tôi đoán là sếp của mấy ảnh nói với tôi:

ông ấy: "Chị này (cô Hiếu) làm sao th́ cô cứ làm như vậy",
Tôi: "Mỗi người khác biệt, sao tôi có thể thấy người ta làm cái ǵ th́ cũng làm theo?"

ông ấy: "Thuộc bài quá he?"

Tôi: "Người dân hiểu biết pháp luật các anh không mừng hay sao mà bảo người ta thuộc bài".

ông ấy: "Tôi đang nói chuyện với lính của tôi"

Tôi: "Tôi cũng đang nói chuyện với anh này (Hùng)"

Tôi không khai ǵ cả nên phải đưa tôi xuống lại tầng trệt, ngước nh́n đồng hồ khoảng 3h30 chiều. Dưới này chồng tôi và em Bảo đang cho lời khai. Người làm việc với em Bảo là Hồ Công Tùng. Người làm việc với chồng tôi là Trương Tấn Phúc. Bảo th́ hỏi ǵ cũng trả lời. Ngược lại chồng tôi chỉ cung cấp những thông tin có trên giấy CMND, ngoài ra không nói ǵ thêm. Phúc bảo chồng tôi viết tường tŕnh sự việc xảy ra trong ngày, chồng tôi bảo anh ấy không làm ǵ sai nên không viết, hắn bảo không viết th́ ghi vào là "Không viết" rồi kư tên nhưng chồng tôi cũng không đồng ư. Em Bảo có khai nhưng cũng không đồng ư kư tên.

Tiếp theo Phúc tới làm việc với Bảo trước tiên, kêu em ấy mở điện thoại và nhập password, tôi gọi "Bảo" và Bảo trả lời "không biết pass". Sau đó hắn nói:

Phúc: "Em đi ra ngoài đó làm ǵ, nhà trường đă nhắn tin sao em không nghe theo?"

Tôi : "Ủa anh, công nhân VN được quyền tự do đi lại bất cứ nơi đâu họ muốn, nhà trường nhắn như vậy là sai. Tại sao anh lại phổ biến thông tin sai đó cho người khác?"

Phúc: "Đó là chuyện của nhà trường, tôi không biết"

Tôi: "Anh là công an, anh phải biết luật, nhà trường đă làm sai, anh phải làm việc với nhà trường chứ không phải lại phổ biến thông tin sai đó cho người khác"

Phúc: "Tôi đang nói chuyện với em này chị đừng xen vô, chúng tôi đang tâm sự với nhau"

Tôi: "Tôi là dân, tôi có quyền giám sát các anh làm việc". Và hắn không nói ǵ nữa.

Sau đó hắn qua làm việc với tôi và tôi nói đây là tài sản cá nhân, thông tin cá nhân của tôi, tôi không đồng ư cho ai đụng vô. Và ox tôi cũng không đồng ư. Điện thoại "cùi bắp" (từ cô Hiếu dùng) của cô Hiếu th́ không có password, nhưng cô không lưu tên ai trong đó.

Tất cả điện thoại sau đó bị niêm phong và giữ lại, mặc dù trước đó họ cứ nhắc đi nhắc lại "tài sản của anh chị, anh chị cứ giữ đi, chúng tôi không giữ ǵ của anh chị". Bảng tường tŕnh của chúng tôi, đều do các anh CA tự viết lấy và nhờ các bác dân pḥng tại đó kư tên xác nhận, bảng của tôi là do bác Phan Chí Nam kư. Ngồi được một lúc lại có người đến chụp ảnh và lăn tay, tôi và chồng không hợp tác chụp ảnh bằng cách không cầm số hiệu, họ tự cầm và tự chụp. Tới màn lăn tay, tôi và chồng cũng không đồng ư lăn tay.

Có em Bảo và cô Hiếu đồng ư lăn, lúc này xuất hiện nhân vật thứ 5 "cũng bị" đưa tới "giống" chúng tôi, anh ấy cầm sổ hộ khẩu và giấy tờ ǵ đó, tôi KHÔNG nghĩ ảnh giống chúng tôi (ngoại trừ họ nói như thế). Sau khi lăn tay, ảnh không ngồi chung với chúng tôi mà được ngồi ngoài sân. Tôi c̣n tưởng ảnh là người dân b́nh thường tới làm giấy tờ (tới khuya tôi mới biết ảnh vẫn c̣n ở đây khi thấy ảnh nằm ngủ trên ghế đá). Tầm 6h, 3 anh em chúng tôi bị tách riêng ra. Tôi ở dưới đất, ox và Bảo được dẫn lên lầu.
Phúc làm việc với tôi, hắn biết tôi không khai ǵ nên đă lưu thông tin tôi trên điện thoại của hắn, rồi nh́n vào đó mà chép vào bản tường tŕnh. Tôi đợi một lúc và hắn hỏi:

Phúc: "Sao chị lại bị đưa tới đây?"

Tôi: "Tôi đứng trên vỉa hè, không vi phạm pháp luật, rồi rất nhiều cscđ tới đấm đá, quăng tôi lên xe như một con thú, vào tới đây c̣n đấm vào mặt tôi, anh có biết họ là ai không?"

Phúc: "Tôi không biết"

Tôi: "Ủa, anh là công an ở đây sao anh không biết? anh không biết, vậy người dân b́nh thường như tôi sao biết được"

Phúc: "Chúng tôi chỉ tiếp nhận người thôi, c̣n những chuyện khác chúng tôi không biết"

Tôi: "Tại sao một người không có tấc sắc trong tay lại bị các anh đánh đập dă man như vậy?"

Phúc: "Nếu chị cầm cây sắt chị đă không phải làm việc với tôi mà với những người bên h́nh sự"

Tôi: "Ủa cầm cây sắt cũng có tội sao anh?"

Phúc: "Chị cầm cây sắt ra đó làm ǵ?"

Tôi: "Tôi nói là tay không tấc sắt"

Ông đầu bạc lúc chiều giờ đă mặc sắc phục có gắn bảng tên, nhưng tôi không đọc được v́ bị cận, và mắt th́ bị đánh tụ máu nên thị lực càng kém hơn, ống nói "Tay không tấc sắt, chứ không phải cây sắt anh ơi"

Tôi: "Cây sắt hay cây dao ǵ cũng không nguy hiểm nếu chúng ta sử dụng đúng mục đích. Cây dao dùng để sắc đồ ăn, rau, trái cây... th́ có ǵ (nguy hiểm) đâu".

Phúc: "Chị cầm con dao ở nhà th́ được, nhưng chị cầm ra đường th́ khác. Ra đường chị mang theo dao để làm ǵ?"

Tôi: "Mang dao ra đường là có tội hả anh?"
Phúc: ...

Tôi: "Mang dao ra đường là có tội?"

Phúc: ...

Tôi: "Tôi ra chợ mua con dao, tôi đang ở ngoài đường với con dao là tôi có tội?"

Phúc: "Thôi, bây giờ chị không làm việc với tôi đúng không?"

Tôi: "Các anh muốn người dân về làm việc, các anh phải có giấy mời, người dân đồng ư th́ họ mới tới làm việc. Đằng này các anh đánh đập, cưỡng chế người khác về đây, tôi không đồng ư làm việc với các anh".
Phúc: "Chị không đồng ư, th́ tôi ghi vào đây là không đồng ư, đơn giản chỉ có vậy thôi à".

Họ đă mời tôi về đây sai pháp luật một cách nghiêm trọng, nếu tôi đồng ư làm việc với họ chẳng khác nào tôi chấp nhận cách họ đối xử với ḿnh như thế?

Tôi "làm việc" rất nhanh, sau đó ox đi xuống, Bảo phải khá lâu sau mới xuống. Nhưng tất cả đều không kư ǵ cả.

Từ đầu đến cuối chỉ có cô Hiếu là làm việc rất hợp tác, kêu ǵ cũng làm. Nhưng cô xin về th́ không được, câu cô thường nói "Hỏi đường cũng có tội sao anh?"

Chúng tôi không ăn ǵ ở chỗ của họ, nước chúng tôi mang theo chỉ cầm cự được khoảng 15 tiếng th́ phải uống nước của họ. Bạn có bao giờ ăn sáng, trưa, chiều chỉ với 1, 2 cái bánh quy bé tí? Cô Hiếu không ăn ǵ suốt 27 tiếng, cô có uống 1 ly cafe đen và 1 ly cafe sữa sáng hôm sau.

Tôi biết chúng tôi sẽ bị giam rất lâu, nhưng bạn có bao giờ nghe câu "Một ngày ở tù bằng ngh́n thu ở ngoài" chưa? trải qua rồi th́ mới thấm thía câu ấy.

Tôi hỏi ox và Bảo có hối hận không? Câu trả lời là KHÔNG, chúng tôi không thấy hối hận. Những việc chúng tôi làm không là ǵ cả, nhưng nó sẽ góp phần cho mọi người thấy chế độ này thối nát ra sao. Chúng ta không thể để con cháu sống trong một xă hội bị cai trị bởi những người như thế được. Thế hệ của chúng ta, Trách nhiệm của chúng ta đừng đẩy vào con cháu. Hôm nay chúng ta bị đánh để ngày mai con cháu chúng ta được SỐNG.

Đêm đó chúng tôi "ngủ" trên ghế. Hàng ghế như trong bệnh viện, lồi lơm không sao nằm và ngủ được. Họ c̣n bảo chúng tôi nằm dưới đất, nhưng không ai đồng ư. Tivi được mở với âm thanh tối đa đến 4h, 5h sáng mới tắt. Họ phải trực suốt đêm để canh chúng tôi.

Trước đó tôi được nghe kể, CA thường kêu người ta dậy làm việc lúc 3h sáng, khi đầu óc c̣n mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, để dễ dàng trả lời các câu hỏi mà không phải suy nghĩ được nhiều. Lần này th́ ngược lại, tôi và cô Hiếu đă làm cả trụ sở phải thức giấc lúc 2h sáng v́ những câu hỏi của cô Hiếu và tôi với tên Phúc, người trực chính đêm đó "Chừng nào chúng tôi được về?" "Bây giờ 2 giờ đêm rồi, định giam chúng tôi tới chừng nào?" "Chúng tôi có tội ǵ?", hắn trả lời phải chờ bên phường xác nhận c̣n chờ đến bao giờ th́ hăn không biết và gọi điện thoại cho những người khác dậy. Ông đầu bạc khá bực tức bảo chúng tôi về chỗ ngồi nhưng tôi không đồng ư cho đến khi ổng xài từ "giam" với tôi (từ lúc vào họ không chịu cái câu "Tôi chỉ hỏi đường thôi sao các anh lại giam tôi?" của cô Hiếu, họ luôn trả lời "Chúng tôi có giam ǵ cô đâu, cô vẫn được đi qua đi lại mà?").

Ổng c̣n hăm doạ sẽ c̣ng tay tôi nếu tôi tiếp tục nói, tôi đă đặt 2 tay lên bàn "Các ông c̣ng đi", nhưng không thấy ai làm. Một ông bụng phệ, mặc đồ ngủ đi vào từ cổng sau, mặt khá bực tức nói với cô Hiếu "Đụ má cái bà này từ chiều bà nói nhiều tao đă bực ḿnh lắm rồi!" và sấn tới cô Hiếu muốn đánh cô, nhưng mọi người can lại. Cô Hiếu nói "Sao ông lại nói đụ má với người dân?" Sau đó ông đầu bạc nói tôi bày đặt gây rối trật tự công cộng và nói thêm ǵ nữa đó tôi không nhớ rơ nhưng những điều ông ấy nói đều là vu khống và sai luật khi cấm tôi nói. Tôi không muốn ăn bạt tai lúc nửa đêm nên đă câm miệng.

Sáng hôm sau có anh CA Nguyễn Thanh Sơn, người này được nhất trong tất cả những người tôi đă gặp tại đồn CA Phường 1. Điềm tĩnh và lịch sự, nhưng cs vẫn măi là cs. Chúng tôi đă ngoan ngoăn ngồi chờ suốt buổi sáng khi anh ấy nói "Sẽ giải quyết cho mọi người trong sáng hôm nay", điệp khúc "chờ một chút" được lặp đi lặp lại.

Tôi bảo muốn gọi về cho người thân để báo tin nhưng không được. Tôi muốn được khám mắt nếu lỡ bị mù hay ǵ th́ sao? Ảnh nói sẽ giải quyết sớm. 11h30 sáng, sau khi tôi và cô Hiếu khóc lóc đ̣i bác trực ban cho gọi điện về người thân nhưng bác ấy nói không có quyền. Sơn từ trong pḥng bước ra nói với chúng tôi chiều sẽ có người bên quận xuống làm việc và lấy lời khai lại, nếu mọi người họp tác th́ sẽ giải quyết sớm. Tôi nghĩ sự thật chỉ có 1, lấy 10 lần th́ cũng chỉ có 1 mà thôi.

3h chiều tôi và cô Hiếu tiếp tục hỏi, họ nói mọi người đang họp trong pḥng sẽ có kết quả sớm. 3h40 2 người không mặc sắc phục bước ra, tôi hỏi họ có phải là người bên quận hay không, một người nói phải, một người hỏi giày tôi đâu? Giày tôi màu ǵ? tôi nói "Màu hồng" rồi sực nhớ tại sao phải trả lời họ? V́ pḥng làm việc phủ bằng kính nên người bên ngoài có thể nh́n vào trong, tôi thấy họ đang search ǵ đó trên điện thoại, tôi nghĩ họ đang t́m video cảnh tôi đi biểu t́nh. Và họ t́m được và họ ra. Họ mời tôi lên lầu làm việc, tôi nói anh không mặc đồng phục công an và đeo bảng tên đàng hoàng tôi không làm việc với anh, một tên ốm cao đưa ra những lời doạ nạt, một ông đầu hói mặc sắc phục nhưng không đeo bản tên bảo

Ông ấy: "Tôi có quyền cho anh này được làm việc với cô"

Tôi: "Tôi không làm việc với người không mặc đồng phục công an và đeo bảng tên, nếu tôi bị đánh đập hay làm ǵ đó trên lầu th́ tôi biết kêu ai v́ cả tên của người này tôi cũng không biết"

Ông ấy: "Tôi sẽ lên làm việc chung với cô"

Tôi: "Tôi sẽ làm việc với chú nhưng anh này có mặt trong pḥng tôi cũng không làm việc, nếu mọi người không làm như vậy tôi sẽ im lặng ngay từ bây giờ".

Tên ốm và cao nói với tôi hắn có chứng cứ chứng minh tôi có đi biểu t́nh, đi dưới ḷng đường (haha). Tôi bảo "Biểu t́nh không có tội, hiến pháp có quy định, người dân được quyền đi biểu t́nh, ai cản trở quyền đó sẽ bị phạt tù từ 1 đến 5 năm". Rồi hắn cho tôi xem những cảnh có tôi, nhưng tôi không nh́n và bảo không thấy (dĩ nhiên).

Hắn bảo không kư cũng vậy thôi, hắn có bằng chứng cả rồi. Theo tôi được biết, chữ kư mới là quan trọng nhất. Nếu không như vậy th́ làm sao có nhiều người bị bắt oan như anh Hồ Duy Hải, các bằng chứng đều không đầy đủ và thuyết phục, nhưng v́ anh ấy đă kư tên nhận tội nên bị giam giữ oan sai hàng chục năm trời, mẹ anh phải chạy vại khắp nơi để kêu oan cho anh.

Không mời được tôi lên pḥng làm việc, tên ốm bỏ cuộc, anh thứ hai hơi tṛn, mặc áo sọc caro đỏ, nghe mọi người gọi là Phúc (không phải Trương Tấn Phúc). Tới làm việc với tôi, tôi ngồi giữa ox và em Bảo. Bằng nghiệp vụ hắn buộc tôi mở miệng vài câu, nhưng sau đó đành bất lực với tôi. Hắn từ cười vui vẻ (có ǵ vui đâu mà cười), đến lúc nghiêm nghị và hăm doạ sẽ tách 3 người chúng tôi ra nếu nói chuyện với nhau.

Tôi đă nói với hắn một câu "Em tôn trọng anh, nên em mới nói với anh: em chỉ làm việc với người mặc đồng phục có đeo bảng tên, nếu anh làm được điều đó, anh hỏi câu nào em trả lời được th́ em sẽ trả lời. Nếu không em sẽ im lặng không nói ǵ cả". Khoảng 30 phút sau, hắn buộc phải lấy điện thoại ra bấm.

Theo sát hắn có tên Xuân Mạnh, tên này người thấp, khuôn mặt hiền nh́n khá quen, hắn không mặc đồng phục nên không biết làm chức ǵ trong đó. Tôi đă thấy hắn từ lúc vào tới giờ, v́ hắn cứ quanh quẩn chỗ chúng tôi làm việc. Tôi đoán hắn có thể là những tên hay trà trộn vào đoàn biểu t́nh. Khuôn mặt hiền lành nhưng những câu nói hắn nói với tôi, tôi sẽ không bao giờ quên được "Mới bị có một bên mặt thôi, vẫn c̣n thấy đường, cho nó bị bên kia nữa mới vừa".

Tôi thấy một con quỷ đang ở trước mặt ḿnh chứ không phải con người. Chính nó chắc chắn là một trong những người chứng kiến cảnh tôi bị đánh, cả đồn công an Phường 1 Quận 3 đều thấy, v́ hôm đó cả tổ phải trực 100% quân số, trên xe chở tôi về đây cũng có người mặc sắc phục CA. Đúng là quỷ đội lốt người.

Khoảng 5h35 tôi nghe tiếng than "chẳng lẽ phải ở lại trực nữa sao?" "Một ngày cho tôi trực 3 ca cũng được, nhưng đừng có ca nào như ca này".
Khoảng 6h xung quanh tôi chỉ toàn những người mặc thường phục, duy c̣n có anh Sơn là mặc đồ CA. Bọn họ kêu người thứ 5 vào (tôi nghĩ là c̣ mồi) "ai làm tốt sẽ được về sớm, anh về trước đi" sau đó đến cô Hiếu, em Bảo th́ bị cho ra ghế trước ngồi. Họ bảo tôi với chồng xuống đất ngồi, họ kéo ghế qua một bên.

Tôi nghĩ chắc ḿnh sẽ bị tra tấn tiếp đây, tôi vừa nói vừa khóc "Các anh đừng làm như vậy, đây là đồn CA mà", thoáng thấy anh Sơn nh́n tôi nhăn nhó, tên Hùng nói lớn "LUẬT LÀ CỦA TỤI TAO". Ox bị lôi lên trước. Tôi nghe như có xô xát trên lầu. Tôi nằm dài dưới đất, khóc than cho đời ḿnh, cho chế độ thối nát sao vẫn tiếp tục đè đầu cưỡi cổ dân tộc của tôi. Ox xuống. Tôi mém bị đánh mấy lần, nhưng có người cản v́ chắc khuôn mặt tôi đă thê thảm lắm rồi. Tôi tiếp tục bị tụi nó rinh như một con heo. Tôi không làm bất cứ cái ǵ để thể hiện sự vùng vẫy, tôi là một món đồ vật vô tri vô giác, một thứ đồ vật biết khóc.

Trên lầu chúng lăn tay tôi, tôi nh́n xung quanh không có ai mặc đồng phục ngoài một bác dân pḥng. Bác cũng là người rửa tay và dắt tôi xuống. Bác phục vụ cho chế độ này làm ǵ? hăy để phúc lại cho con cháu, tôi nghĩ thầm. Tôi được hầu hết mọi người tiễn ra cửa, nh́n lại lần cuối nơi ḿnh đă bị giam giữ suốt 27 tiếng qua. Tấm bảng treo ḍng chữ "V̀ DÂN PHỤC VỤ" to đùng, cảm thấy đời chưa bao giờ thật đến thế. Ra đến cổng thấy em Bảo đă đứng ngoài cổng, Trương Tấn Phúc cầm 3 cái điện thoại cũng đứng bên ngoài.

Tôi quay vào "Tôi đă đưa điện thoại trong đây th́ khi nhận cũng phải nhận trong đây" (tôi đă quên giấy cmnd, ox thị bị tụi nó quăng áo khoác có bằng lái xe và cà vẹt xe trong đó), họ phải gọi tên Phúc vào "Đưa điện thoại cho bả đi, bả diễn quá". Trước khi tôi đi họ c̣n nói "Đừng để tao thấy mặt mày nữa nhe". Tôi nghĩ TÔI C̉N CÓ SỰ CHỌN LỰA HAY SAO?

Ngày lịch sử 10.06.2018

Thao Thanh Bui

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1232916&stc=1&d=1528971296

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1232917&stc=1&d=1528971296

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1232918&stc=1&d=1528971296

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1232919&stc=1&d=1528971296

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1232920&stc=1&d=1528971296

http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1232921&stc=1&d=1528971296

nguoivm
06-14-2018, 10:50
mat nuoc den noi roi ma may thang dau bo co biet gi dau, chi biet cai dang an hai nay...... khon nan may thang dau bac nay hay nhin dam nho ma tinh ngo di

nccong
06-14-2018, 12:40
Mai mốt giặt tàu vô rồi không biết công an ta có dám đàn áp chúng hay không nhỉ?

Newton
06-14-2018, 13:13
Không gian trá không phải Việt gian
Không tham tàn không phải cộng sản
Không tham nhũng không phải bưng bô
Không hồ đồ không phải lănh đạo
Không cờ hó không phải công an
Không viết xàm không phải bồi bút
Không ăn cướp không phải đảng viên
Không bất nhân không phải thủ tướng
Không đốt nhà ,cướp của th́ ......không là Việt cộng

daudobanhlot2
06-14-2018, 17:37
Tui ca lam nhu vay da chung minh ro rang chung la no le, tay sai cua thang trung quoc. tu nay quy vi se con an dam, an da dai dai neu con muon lo le bieu tinh, xuong duong len duong. Bay gio chi co quan doi ra tay moi trung tri duoc bon ban nuoc, bon tay sai dac luc cua tau cong thoi, cho gi nua cac tuong lanh cua bo doi dau het roi, cac nguoi duoc huan luyen chong ngoai xam nhung giac ngay tren duong pho ma quy vi lam ngo a, hay la au tri den noi chi co ngoai bien gioi moi la xam luoc, con giac trong thanh pho la chu nhan ong cua cac nguoi, sai dau lam day, cui dau vang da.

binhvy
06-15-2018, 14:18
Hon 90 trieu nhan dan Viet Nam rat ky vong vao` cac' em .
Cam on cac em da diu dac moi nguoi vuot qua noi so hai~.