pizza
11-26-2018, 02:44
Cho dù người đàn ông có ngoại t́nh, người vợ cũng không muốn bỏ chồng. Nguwoif phụ nữ bao giwof cũng nghĩ đến con. Thôi th́ đành ngậm đắng nuốt cay để chịu đựng.
Tôi ôm chân anh, xin anh đừng bỏ ḿnh, nhưng anh đẩy ra, bảo đă hết t́nh cảm. Những ngày sau đó, tôi sống trong đau khổ, sợ mất anh nên níu kéo bằng mọi cách.
Ngày nghe chồng thú nhận ngoại t́nh, chị Lài, 52 tuổi, ở huyện B́nh Chánh, TP HCM đă làm tanh bành mọi chuyện, rồi lại đau đớn, t́m đủ cách để níu kéo suốt 3 năm. Nhưng giây phút ở toà, nghe những lời như xát muối vào ḷng từ anh, chị mới quyết định buông bỏ. Từ thời điểm đó - tháng 9/2016 đến nay - chị mới thấy ḿnh thực sự sống.
Có bằng đại học, làm việc trong cơ quan nhà nước, nhưng khi yêu chồng tôi quyết định ra bán túi xách, mỹ phẩm ở chợ, nơi anh làm quản lư. 28 năm trước, chúng tôi cưới rồi sinh lần lượt hai con vào năm 1990 và năm 1992.
Hơn hai mươi năm bên nhau, chúng tôi ít khi giận dỗi. Sáng hai vợ chồng đi làm, trưa về nhà nấu ăn, chiều tối lại cùng nhau chăm con. Tôi không biết chạy xe máy nên đi đâu cũng được anh chở. Nh́n tôi lúc đó, hàng xóm, bạn bè ai cũng ngưỡng mộ v́ kinh tế ổn định, con cái ngoan, vợ chồng yêu thương nhau.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1306574&stc=1&d=1543200091
Dù hiện nay, mỗi ngày chị Lài đều gặp chồng cũ ở chợ, nhưng mối quan hệ của họ chỉ là bạn bè để cùng nhau lo cho con. Ảnh: P.T.
Năm 2013, anh không c̣n mặn mà chuyện chăn gối, nói năng cộc lốc, thường xuyên vắng nhà không lư do, những bữa cơm gia đ́nh buổi trưa cũng thưa dần, tôi nghi anh có quan hệ ngoài luồng nên điều tra. Kiểm tra nhật kư điện thoại, thấy anh gọi cho số máy lạ thường xuyên. Tôi tức sôi máu, nhưng chẳng dám chia sẻ với ai, v́ lúc đó, tôi đang làm bên hội phụ nữ xă, nếu làm quá sẽ xấu hổ.
Một lần, thấy anh và một nữ đồng nghiệp ngồi ăn trưa thân mật trong pḥng làm việc, tôi ghen đến run người. Khi nghe anh thú nhận giữa họ có t́nh cảm, tôi không c̣n chịu đựng được nữa. Tôi làm ầm lên, tố cáo anh đến ban quản lư. Về nhà, anh đóng cửa đánh tôi. Một người hàng xóm phát hiện đă báo công an, anh bị xử phạt hành chính và bị khiển trách tại cơ quan.
Dù cam kết không đánh vợ nhưng anh cương quyết đ̣i ly hôn. Anh nói, tôi đă xúc phạm anh, làm anh bẽ bàng trước bạn bè, đồng nghiệp. Anh là đàn ông, là đảng viên, sự nghiệp đang phát triển mà bị tôi làm cho tan nát.
Khoảng thời gian đó với tôi thật kinh khủng. Tôi xin lỗi anh th́ anh nói hết cách rồi. Đi làm về là anh đi đến tận sáng, ngày nào cũng vậy. Tôi ôm chân anh, xin anh đừng bỏ ḿnh, nhưng anh đẩy ra, bảo đă hết t́nh cảm. Những ngày sau đó, tôi sống trong đau khổ, sợ mất anh nên níu kéo bằng mọi cách.
Nhờ gia đ́nh khuyên anh không được, tôi làm đơn đến chính quyền, các cơ quan chức năng nhờ giúp đỡ. Ṭa có giấy triệu tập, tôi đưa đủ lư do để xin vắng mặt. Suốt từ năm 2014 đến 2016, tôi bỏ bê công việc, soạn đơn, nhờ con trai chở đi gửi. Nhiều người thấy tôi hốc hác, yếu mềm khuyên nên nghĩ cho bản thân, nhưng tôi không cam chịu. Lúc đó tôi chỉ cần trong suy nghĩ của anh có tôi là được, nếu có bị anh đánh mắng, khinh thường, anh có vui vẻ với ai tôi cũng chịu, miễn là anh về để đoàn tụ.
Năm 2016, em trai anh mất. Mẹ anh 75 tuổi, thương con đến tiều tụy. Tôi cùng anh lo hậu sự cho em. Mẹ anh nói đă đau khổ v́ mất con, bà không muốn thấy chúng tôi ly tán. Lúc đó, tôi đinh ninh anh sẽ về với ḿnh.
Rồi ngày ra ṭa cũng đến. Hôm đó, tôi trang điểm, mặc đẹp như dân công sở đến gặp anh. Suốt buổi, mẹ anh cứ nắm tay tôi, khuyên tôi nên mạnh mẽ. Tôi nghe mà trào nước mắt.
Lúc bà loạng choạng đứng lên xin anh hăy v́ bà, v́ người em mới mất mà quay về, th́ anh đáp: 'Những việc cô ấy làm, tôi thấy nhục nhă. Cô ấy không xứng đáng là vợ tôi nữa. Nếu biết ngày mai chết, hôm nay tôi cũng phải ly hôn bằng được'. Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Khoảnh khắc đó giúp tôi nhận ra ḿnh đă sai khi cố níu giữ. Hơn nữa, đứng trước mẹ đang đau buồn anh c̣n nói như vậy, th́ liệu với tôi sẽ ra sao. Tôi quyết định buông bỏ.
Thời gian đầu thực sự không dễ dàng. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến h́nh ảnh hai vợ chồng thân mật, chia sẻ với nhau từng miếng ăn, nắm tay nhau vượt qua khó khăn, đến những lúc ngồi sau xe gục vào vai anh ngủ, tôi thèm khát được quay về cảm giác đó. Dọn nhà, nh́n cuốn h́nh cả gia đ́nh, h́nh hai vợ chồng lúc cưới, quăng thời gian yêu nhau, tôi lại yếu mềm. Rồi ngày nào cũng gặp anh ở chợ, nh́n anh lạnh lùng với ḿnh, trái tim tôi như ai cầm dao cứa.
Cho đến tận một năm sau, tôi mới dần quên mọi chuyện bằng cách t́m niềm vui trong công việc, giao lưu, tṛ chuyện với bạn bè nhiều hơn. Buổi chiều, đi làm về, tôi chăm đàn gà, cuốc đất trồng cây. Mấy tháng nay, mẹ tôi bị tai biến, tôi đón bà về chăm sóc. Cả ngày chăm mẹ, lau chùi nhà cửa, nấu ăn cho hai con trai đang học nghề, tôi chẳng c̣n thời gian buồn nữa. Tối đến, tôi đọc sách, lên mạng nói chuyện với bạn bè, xem các chương tŕnh nấu ăn, ngắm quần áo và xem phim. Tôi cũng tham gia các chuyến từ thiện, đi du lịch cùng con cháu.
C̣n khoảng hơn tháng nữa con trai thứ của tôi sẽ cưới vợ, cháu đă gọi mời ba về, anh ấy cũng đồng ư. Anh ấy có nhắn tin hàm ư bảo tôi đừng níu kéo, sẽ không có kết quả, nhưng tôi nghĩ, chúng tôi sẽ chạm mặt nhau, cùng nhau tiếp khách, bàn chuyện với nhà gái thôi, xong th́ đường ai nấy đi.
Mấy đứa bạn, thấy tôi vui vẻ, biết cách chưng diện đă nói rồi anh ấy sẽ hối hận và quay về, nhưng với tôi chẳng quan trọng nữa rồi. Bây giờ, tôi nhận ra phụ nữ lúc nào nhịn được th́ nên nhịn, lúc nào giữ được th́ nên giữ, c̣n không phải cứng cỏi, sống cho ḿnh và chỉ nên yếu mềm khi cần thiết.
Tôi ôm chân anh, xin anh đừng bỏ ḿnh, nhưng anh đẩy ra, bảo đă hết t́nh cảm. Những ngày sau đó, tôi sống trong đau khổ, sợ mất anh nên níu kéo bằng mọi cách.
Ngày nghe chồng thú nhận ngoại t́nh, chị Lài, 52 tuổi, ở huyện B́nh Chánh, TP HCM đă làm tanh bành mọi chuyện, rồi lại đau đớn, t́m đủ cách để níu kéo suốt 3 năm. Nhưng giây phút ở toà, nghe những lời như xát muối vào ḷng từ anh, chị mới quyết định buông bỏ. Từ thời điểm đó - tháng 9/2016 đến nay - chị mới thấy ḿnh thực sự sống.
Có bằng đại học, làm việc trong cơ quan nhà nước, nhưng khi yêu chồng tôi quyết định ra bán túi xách, mỹ phẩm ở chợ, nơi anh làm quản lư. 28 năm trước, chúng tôi cưới rồi sinh lần lượt hai con vào năm 1990 và năm 1992.
Hơn hai mươi năm bên nhau, chúng tôi ít khi giận dỗi. Sáng hai vợ chồng đi làm, trưa về nhà nấu ăn, chiều tối lại cùng nhau chăm con. Tôi không biết chạy xe máy nên đi đâu cũng được anh chở. Nh́n tôi lúc đó, hàng xóm, bạn bè ai cũng ngưỡng mộ v́ kinh tế ổn định, con cái ngoan, vợ chồng yêu thương nhau.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1306574&stc=1&d=1543200091
Dù hiện nay, mỗi ngày chị Lài đều gặp chồng cũ ở chợ, nhưng mối quan hệ của họ chỉ là bạn bè để cùng nhau lo cho con. Ảnh: P.T.
Năm 2013, anh không c̣n mặn mà chuyện chăn gối, nói năng cộc lốc, thường xuyên vắng nhà không lư do, những bữa cơm gia đ́nh buổi trưa cũng thưa dần, tôi nghi anh có quan hệ ngoài luồng nên điều tra. Kiểm tra nhật kư điện thoại, thấy anh gọi cho số máy lạ thường xuyên. Tôi tức sôi máu, nhưng chẳng dám chia sẻ với ai, v́ lúc đó, tôi đang làm bên hội phụ nữ xă, nếu làm quá sẽ xấu hổ.
Một lần, thấy anh và một nữ đồng nghiệp ngồi ăn trưa thân mật trong pḥng làm việc, tôi ghen đến run người. Khi nghe anh thú nhận giữa họ có t́nh cảm, tôi không c̣n chịu đựng được nữa. Tôi làm ầm lên, tố cáo anh đến ban quản lư. Về nhà, anh đóng cửa đánh tôi. Một người hàng xóm phát hiện đă báo công an, anh bị xử phạt hành chính và bị khiển trách tại cơ quan.
Dù cam kết không đánh vợ nhưng anh cương quyết đ̣i ly hôn. Anh nói, tôi đă xúc phạm anh, làm anh bẽ bàng trước bạn bè, đồng nghiệp. Anh là đàn ông, là đảng viên, sự nghiệp đang phát triển mà bị tôi làm cho tan nát.
Khoảng thời gian đó với tôi thật kinh khủng. Tôi xin lỗi anh th́ anh nói hết cách rồi. Đi làm về là anh đi đến tận sáng, ngày nào cũng vậy. Tôi ôm chân anh, xin anh đừng bỏ ḿnh, nhưng anh đẩy ra, bảo đă hết t́nh cảm. Những ngày sau đó, tôi sống trong đau khổ, sợ mất anh nên níu kéo bằng mọi cách.
Nhờ gia đ́nh khuyên anh không được, tôi làm đơn đến chính quyền, các cơ quan chức năng nhờ giúp đỡ. Ṭa có giấy triệu tập, tôi đưa đủ lư do để xin vắng mặt. Suốt từ năm 2014 đến 2016, tôi bỏ bê công việc, soạn đơn, nhờ con trai chở đi gửi. Nhiều người thấy tôi hốc hác, yếu mềm khuyên nên nghĩ cho bản thân, nhưng tôi không cam chịu. Lúc đó tôi chỉ cần trong suy nghĩ của anh có tôi là được, nếu có bị anh đánh mắng, khinh thường, anh có vui vẻ với ai tôi cũng chịu, miễn là anh về để đoàn tụ.
Năm 2016, em trai anh mất. Mẹ anh 75 tuổi, thương con đến tiều tụy. Tôi cùng anh lo hậu sự cho em. Mẹ anh nói đă đau khổ v́ mất con, bà không muốn thấy chúng tôi ly tán. Lúc đó, tôi đinh ninh anh sẽ về với ḿnh.
Rồi ngày ra ṭa cũng đến. Hôm đó, tôi trang điểm, mặc đẹp như dân công sở đến gặp anh. Suốt buổi, mẹ anh cứ nắm tay tôi, khuyên tôi nên mạnh mẽ. Tôi nghe mà trào nước mắt.
Lúc bà loạng choạng đứng lên xin anh hăy v́ bà, v́ người em mới mất mà quay về, th́ anh đáp: 'Những việc cô ấy làm, tôi thấy nhục nhă. Cô ấy không xứng đáng là vợ tôi nữa. Nếu biết ngày mai chết, hôm nay tôi cũng phải ly hôn bằng được'. Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Khoảnh khắc đó giúp tôi nhận ra ḿnh đă sai khi cố níu giữ. Hơn nữa, đứng trước mẹ đang đau buồn anh c̣n nói như vậy, th́ liệu với tôi sẽ ra sao. Tôi quyết định buông bỏ.
Thời gian đầu thực sự không dễ dàng. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến h́nh ảnh hai vợ chồng thân mật, chia sẻ với nhau từng miếng ăn, nắm tay nhau vượt qua khó khăn, đến những lúc ngồi sau xe gục vào vai anh ngủ, tôi thèm khát được quay về cảm giác đó. Dọn nhà, nh́n cuốn h́nh cả gia đ́nh, h́nh hai vợ chồng lúc cưới, quăng thời gian yêu nhau, tôi lại yếu mềm. Rồi ngày nào cũng gặp anh ở chợ, nh́n anh lạnh lùng với ḿnh, trái tim tôi như ai cầm dao cứa.
Cho đến tận một năm sau, tôi mới dần quên mọi chuyện bằng cách t́m niềm vui trong công việc, giao lưu, tṛ chuyện với bạn bè nhiều hơn. Buổi chiều, đi làm về, tôi chăm đàn gà, cuốc đất trồng cây. Mấy tháng nay, mẹ tôi bị tai biến, tôi đón bà về chăm sóc. Cả ngày chăm mẹ, lau chùi nhà cửa, nấu ăn cho hai con trai đang học nghề, tôi chẳng c̣n thời gian buồn nữa. Tối đến, tôi đọc sách, lên mạng nói chuyện với bạn bè, xem các chương tŕnh nấu ăn, ngắm quần áo và xem phim. Tôi cũng tham gia các chuyến từ thiện, đi du lịch cùng con cháu.
C̣n khoảng hơn tháng nữa con trai thứ của tôi sẽ cưới vợ, cháu đă gọi mời ba về, anh ấy cũng đồng ư. Anh ấy có nhắn tin hàm ư bảo tôi đừng níu kéo, sẽ không có kết quả, nhưng tôi nghĩ, chúng tôi sẽ chạm mặt nhau, cùng nhau tiếp khách, bàn chuyện với nhà gái thôi, xong th́ đường ai nấy đi.
Mấy đứa bạn, thấy tôi vui vẻ, biết cách chưng diện đă nói rồi anh ấy sẽ hối hận và quay về, nhưng với tôi chẳng quan trọng nữa rồi. Bây giờ, tôi nhận ra phụ nữ lúc nào nhịn được th́ nên nhịn, lúc nào giữ được th́ nên giữ, c̣n không phải cứng cỏi, sống cho ḿnh và chỉ nên yếu mềm khi cần thiết.