therealrtz
01-08-2019, 14:49
Chuyến tàu định mệnh Titanic chứa đựng nhiều câu chuyện bí mật. Mới đây phó thuyền trưởng Charles Lightoller tiết lộ một câu chuyện sau hơn nửa cuộc đời ông giữ kín.
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1325173&stc=1&d=1546958634
Năm 1912, cả thế giới chấn động trước tin tàu Titanic gặp nạn. Suốt một thời gian dài sau đó, giai thoại về con tàu cùng những vị khách xấu số trên đó đă trở thành cảm hứng của không ít tác phẩm văn học và điện ảnh thời bấy giờ.
Vậy nhưng, những tác phẩm nghệ thuật ấy mới chỉ được xây dựng thông qua cảm quan cá nhân của tác giả.
Ít ai biết rằng, những câu chuyện thực sự phía sau con tàu mang tên Titanic c̣n bi thương và cảm động hơn nhiều so với các thước phim trên màn ảnh nhỏ.
Sau đêm định mệnh ngày 14, rạng sáng ngày 15/4/1912, trong số các hành khách đi trên con tàu Titanic, con số sống sót ghi nhận được chỉ có 710 người, c̣n 1514 hành khách xấu số khác hoặc là đă mất tích, hoặc đă xác nhận thiệt mạng.
Khi ấy, phó thuyền trưởng Charles Lightoller (38 tuổi) là người cuối cùng lên thuyền cứu sinh, cũng là người có chức vụ cao nhất trong đội ngũ thuyền viên làm việc trên tàu Titanic may mắn c̣n sống sót.
Sau nửa đời chôn giấu những ám ảnh về đêm định mệnh ấy, trong những năm cuối cùng, Charles đă viết 17 trang hồi ức thuật lại chi tiết nhiều mẩu chuyện xảy ra trong đêm gặp nạn của con tàu Titanic.
"Đối mặt với sự thật là con tàu sắp ch́m, thuyền trưởng đă phát thông điệp ưu tiên cho phụ nữ cùng trẻ em xuống thuyền cứu sinh. Trước lời đề nghị ấy, không ít hành khách chẳng mảy may lay động, v́ họ không muốn chia cắt cùng thân nhân của ḿnh.
Khi đó, tôi ra sức hét lớn: ’Phụ nữ và trẻ em hăy tới đây!’ Nhưng tôi thấy nhiều người không t́nh nguyện từ bỏ người thân để nh́n phụ nữ và trẻ em bước lên thuyền cứu sinh…"
Nhắc về những kư ức trong đêm hôm đó, Charles vẫn không khỏi cảm thán:
"Chỉ cần tôi c̣n sống, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được cái đêm ấy…"
Cũng theo hồi ức của Charles, khi chiếc thuyền cứu hộ thứ nhất được hạ xuống, ông có hỏi một phụ nữ đang đứng trên boong tàu có tên là Straw rằng:
"Quư bà có muốn cùng tôi lên chiếc xuồng cứu nạn kia hay không?" Điều khiến Charles không ngờ là bà Straw cương quyết lắc đầu và đáp: "Không, tôi nghĩ rằng ở trên tàu vẫn tốt hơn".
Bấy giờ, chồng của Straw hỏi: "V́ sao em không muốn lên thuyền cứu nạn?" Straw mỉm cười: "Không, em chỉ muốn ở bên anh".
Từ đó về sau, Charles vĩnh viễn không c̣n được nh́n thấy đôi vợ chồng ấy, nhưng câu chuyện về t́nh yêu của họ chưa bao giờ phai nhạt trong kư ức Phó thuyền trưởng…
VietBF © sưu tầm
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1325173&stc=1&d=1546958634
Năm 1912, cả thế giới chấn động trước tin tàu Titanic gặp nạn. Suốt một thời gian dài sau đó, giai thoại về con tàu cùng những vị khách xấu số trên đó đă trở thành cảm hứng của không ít tác phẩm văn học và điện ảnh thời bấy giờ.
Vậy nhưng, những tác phẩm nghệ thuật ấy mới chỉ được xây dựng thông qua cảm quan cá nhân của tác giả.
Ít ai biết rằng, những câu chuyện thực sự phía sau con tàu mang tên Titanic c̣n bi thương và cảm động hơn nhiều so với các thước phim trên màn ảnh nhỏ.
Sau đêm định mệnh ngày 14, rạng sáng ngày 15/4/1912, trong số các hành khách đi trên con tàu Titanic, con số sống sót ghi nhận được chỉ có 710 người, c̣n 1514 hành khách xấu số khác hoặc là đă mất tích, hoặc đă xác nhận thiệt mạng.
Khi ấy, phó thuyền trưởng Charles Lightoller (38 tuổi) là người cuối cùng lên thuyền cứu sinh, cũng là người có chức vụ cao nhất trong đội ngũ thuyền viên làm việc trên tàu Titanic may mắn c̣n sống sót.
Sau nửa đời chôn giấu những ám ảnh về đêm định mệnh ấy, trong những năm cuối cùng, Charles đă viết 17 trang hồi ức thuật lại chi tiết nhiều mẩu chuyện xảy ra trong đêm gặp nạn của con tàu Titanic.
"Đối mặt với sự thật là con tàu sắp ch́m, thuyền trưởng đă phát thông điệp ưu tiên cho phụ nữ cùng trẻ em xuống thuyền cứu sinh. Trước lời đề nghị ấy, không ít hành khách chẳng mảy may lay động, v́ họ không muốn chia cắt cùng thân nhân của ḿnh.
Khi đó, tôi ra sức hét lớn: ’Phụ nữ và trẻ em hăy tới đây!’ Nhưng tôi thấy nhiều người không t́nh nguyện từ bỏ người thân để nh́n phụ nữ và trẻ em bước lên thuyền cứu sinh…"
Nhắc về những kư ức trong đêm hôm đó, Charles vẫn không khỏi cảm thán:
"Chỉ cần tôi c̣n sống, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được cái đêm ấy…"
Cũng theo hồi ức của Charles, khi chiếc thuyền cứu hộ thứ nhất được hạ xuống, ông có hỏi một phụ nữ đang đứng trên boong tàu có tên là Straw rằng:
"Quư bà có muốn cùng tôi lên chiếc xuồng cứu nạn kia hay không?" Điều khiến Charles không ngờ là bà Straw cương quyết lắc đầu và đáp: "Không, tôi nghĩ rằng ở trên tàu vẫn tốt hơn".
Bấy giờ, chồng của Straw hỏi: "V́ sao em không muốn lên thuyền cứu nạn?" Straw mỉm cười: "Không, em chỉ muốn ở bên anh".
Từ đó về sau, Charles vĩnh viễn không c̣n được nh́n thấy đôi vợ chồng ấy, nhưng câu chuyện về t́nh yêu của họ chưa bao giờ phai nhạt trong kư ức Phó thuyền trưởng…
VietBF © sưu tầm