sunshine1104
06-06-2019, 14:23
Người phụ nữ liên tục nh́n thấy ‘ma’ trong nhà, sau 7 năm sự thật mới được t́m ra. Cô không dám nói thật t́nh trạng của ḿnh. Cô sợ mọi người nghĩ rằng ḿnh bị điên hoặc tâm thần.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1396341&stc=1&d=1559830989
Kirsty James, 29 tuổi và t́nh trạng “tâm thần“ của bản thân.
Kirsty James, 29 tuổi, đến từ Caerphilly ở Monmouthshire, phía nam xứ Wales đă thắc mắc về sự tỉnh táo của ḿnh khi liên tục nh́n thấy những người lạ như ma quỷ trong pḥng khách và những chiếc xe tải đậu bên ngoài cửa nhà.
James nói: “Tôi không chỉ cảm thấy bất an mà c̣n vô cùng xấu hổ. Tôi không dám kể cho những người khác về những ǵ bản thân đang trải qua v́ tôi chắc rằng họ sẽ nghĩ tôi bị điên.” Những ảo giác mà cô thường gặp nhất là xe hơi ở trước cửa, sàn nhà trông như chảy nước. Kinh khủng nhất là lần cô bước vào pḥng khách, và thấy một bóng người đứng trong đó. Cô đă hét lên “Xin chào?” nhưng “nó” đă biến mất ngay sau đó, cứ như là ma quỷ.
T́nh trạng này xuất hiện từ tuổi thiếu niên, nhưng James kể rằng, lần đầu cô trải qua những triệu chứng này là vào tháng 9 năm 2003, khi cô mới 13 tuổi. Cô bé James khi ấy đă phải vật lộn để có thể đọc được những ǵ trên bảng đen, và dù đă đi gặp bác sĩ nhưng không kết quả nào được đưa ra cả.
Kể từ đó, tầm nh́n của cô bị suy giảm nhanh chóng trong vài tháng. Thậm chí, đến một ngày, khi cô bé đang ngồi ăn trong một cửa hàng tiện lợi vào giờ nghỉ trưa, cô đă không nhận ra mẹ của ḿnh. “Mẹ tôi nghĩ tôi là một thiếu niên điển h́nh – hay phớt lờ cha mẹ - nhưng sự thật th́ tôi hoàn toàn không nhận ra bà ấy.” James chia sẻ.
Khả năng nh́n nhận của cô khi ấy là tạo được các h́nh dáng, nhưng không có chi tiết hoàn chỉnh – giống như bạn gặp biển báo khi đang lái xe tốc độ cao: bạn nh́n thấy nó, nhưng không thể đọc được chữ trên đó.
Sau đó, một lần nữa, cô được đưa đến bác sĩ chuyên khoa mắt để thực hiện một loạt các xét nghiệm, và được chẩn đoán là mắc bệnh Starrgardt. “Hậu chẩn đoán, gia đ́nh vẫn nghĩ tôi là một người hoạt bát và căn bệnh sẽ không thể tác động đến tôi. Nhưng sâu bên trong, tôi luôn cảm thấy sợ hăi, sợ là ḿnh sẽ bị mù, dù đă cố tỏ ra tích cực.” Trong những năm sau đó, thị lực của James giảm sút mạnh, nhưng cô đă quyết định dọn ra ở riêng từ năm 16 tuổi để trở nên độc lập hơn.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1396341&stc=1&d=1559830989
Kirsty James, 29 tuổi và t́nh trạng “tâm thần“ của bản thân.
Kirsty James, 29 tuổi, đến từ Caerphilly ở Monmouthshire, phía nam xứ Wales đă thắc mắc về sự tỉnh táo của ḿnh khi liên tục nh́n thấy những người lạ như ma quỷ trong pḥng khách và những chiếc xe tải đậu bên ngoài cửa nhà.
James nói: “Tôi không chỉ cảm thấy bất an mà c̣n vô cùng xấu hổ. Tôi không dám kể cho những người khác về những ǵ bản thân đang trải qua v́ tôi chắc rằng họ sẽ nghĩ tôi bị điên.” Những ảo giác mà cô thường gặp nhất là xe hơi ở trước cửa, sàn nhà trông như chảy nước. Kinh khủng nhất là lần cô bước vào pḥng khách, và thấy một bóng người đứng trong đó. Cô đă hét lên “Xin chào?” nhưng “nó” đă biến mất ngay sau đó, cứ như là ma quỷ.
T́nh trạng này xuất hiện từ tuổi thiếu niên, nhưng James kể rằng, lần đầu cô trải qua những triệu chứng này là vào tháng 9 năm 2003, khi cô mới 13 tuổi. Cô bé James khi ấy đă phải vật lộn để có thể đọc được những ǵ trên bảng đen, và dù đă đi gặp bác sĩ nhưng không kết quả nào được đưa ra cả.
Kể từ đó, tầm nh́n của cô bị suy giảm nhanh chóng trong vài tháng. Thậm chí, đến một ngày, khi cô bé đang ngồi ăn trong một cửa hàng tiện lợi vào giờ nghỉ trưa, cô đă không nhận ra mẹ của ḿnh. “Mẹ tôi nghĩ tôi là một thiếu niên điển h́nh – hay phớt lờ cha mẹ - nhưng sự thật th́ tôi hoàn toàn không nhận ra bà ấy.” James chia sẻ.
Khả năng nh́n nhận của cô khi ấy là tạo được các h́nh dáng, nhưng không có chi tiết hoàn chỉnh – giống như bạn gặp biển báo khi đang lái xe tốc độ cao: bạn nh́n thấy nó, nhưng không thể đọc được chữ trên đó.
Sau đó, một lần nữa, cô được đưa đến bác sĩ chuyên khoa mắt để thực hiện một loạt các xét nghiệm, và được chẩn đoán là mắc bệnh Starrgardt. “Hậu chẩn đoán, gia đ́nh vẫn nghĩ tôi là một người hoạt bát và căn bệnh sẽ không thể tác động đến tôi. Nhưng sâu bên trong, tôi luôn cảm thấy sợ hăi, sợ là ḿnh sẽ bị mù, dù đă cố tỏ ra tích cực.” Trong những năm sau đó, thị lực của James giảm sút mạnh, nhưng cô đă quyết định dọn ra ở riêng từ năm 16 tuổi để trở nên độc lập hơn.