PDA

View Full Version : Người cứu cánh cuối cùng...


therealrtz
09-05-2019, 04:46
Vợ của Phong hôm rồi bỗng dưng lên cơn đ*a_u bụng dữ dội, nôn mửa cùng ho ra m*á_u, vội vàng đưa vợ đến bệnh viện Phong như bị sét đ*á_n_h khi bác sĩ thông báo cô bị ung thư dạ dày. Bệnh của Thuỷ, vợ Phong đă rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói rằng gia đ́nh nên cho Thuỷ phẫu thuật sớm, nếu không tính m*ạ_n_g của cô khó mà giữ được. Chi phí phẫu thuật vào khoảng 350 triệu đồng, Phong rút hết các khoản tiết kiệm của nhà, cùng vay mượn bạn bè người quen nhưng cũng chỉ lo được hơn 150 triệu, số c̣n lại kiếm thế nào cũng không ra.

https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attachmentid=1447402&stc=1&d=1567658778

Đêm nằm dưới đất trông vợ trong viện, Phong nh́n người vợ yếu đuối, khuôn mặt xám ngoét, c*ơ t*h_ể gầy g̣ mà không ngăn được giọt nước mắt cay đắng, bằng mọi cách anh phải c*ứ_u được cô, vợ anh c̣n rất trẻ, c̣n phải sống cùng anh và các con đến trăm tuổi cơ mà. Lúc này, Phong chợt nhớ tới người em trai ở thành phố, giàu có có của ăn của để, anh nghĩ hay có khi t́m đến cậu Sơn vay tiền nhưng lại ngập ngừng…

Sơn là em trai của Phong, nhưng hai anh em đă không liên lạc trong suốt 10 năm. Bố mẹ mất sớm, Phong tự thấy học hành không hợp nhà lại khó khăn, anh liền sớm nghỉ học, làm việc chăm chỉ để nuôi Sơn, để kiếm tiền cho em trai đi học đại học, Phong nhiều lần liều m*ạ_n_g làm việc đến suưt th́ tàn phế nhưng nghĩ đến em trai Phong lại c*ắ_n răng chịu đựng. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, trái với ḱ vọng của anh trai, Sơn lại không t́m được một công việc tốt như Phong mong mỏi. Thay vào đó, cậu em lại kết hôn với tiểu thư của một gia đ́nh giàu có và trở thành con rể. Sau khi biết chuyện, Phong vô cùng tức giận và thất vọng, anh không ngờ em trai ḿnh trở thành kẻ hèn nhát và thực dụng đến thế, bằng mọi cách trèo cao. Ít lâu sau khi Sơn chuyển đến thành phố ở rể nhà vợ, Phong gặp và nên duyên với Thuỷ. Mặc dù t́nh cảnh khi ấy nghèo khó, Phong cũng nhất quyết không lấy một đồng mà Sơn đưa. Sơn thấy anh trai khó khăn, muốn gửi 300 triệu làm quà cưới và tiền sửa nhà thế nhưng bị Phong gạt phăng đi, c̣n căi nhau một trận lớn. Cứ như thế, hai anh em đă không liên lạc mười năm.
Trong nhiều năm, hai anh em từng là ruột thịt đă có khoảng cách không thể nào khoả lấp. Mặc dù trong ḷng sợ hăi khi đến gặp Sơn, cậu em trai sẽ lạnh lùng không tiếp nhưng tính m*ạ_n_g vợ chỉ c̣n tính bằng ngày, số tiền c̣n thiếu không thể không vay! Phong ngồi lắc lư trong xe 4 tiếng cuối cùng cũng t́m đến được nhà em trai. Khi anh ta gơ cửa, t́nh cờ người ra mở lại chính là em trai. Trái lại với lo sợ của Phong, Sơn thấy anh trai đến t́m, mừng rỡ, nhiệt t́nh đưa anh trai vào nhà. Khi Phong bước vào, cô em dâu nh́n thấy liền khó chịu ra mặt, quay đi trở về pḥng. Biết ḿnh là một vị khách không mời, Phong không ṿng vo nói thẳng với em trai ḿnh về chuyện muốn vay tiền.
Không ngờ sau khi nghe lư do anh trai t́m đến cửa sau 10 năm, mặt Sơn biến sắc, giọng nói cũng cố t́nh cao lên đáp lại: “Anh ơi, một lần anh vay những 200 triệu, nói thật nhà em không có nhiều tiền mặt như vậy. 10 năm trước anh mắng c*h_ử_i em, không coi em là em trai anh, nay anh đến t́m hoá ra là v́ tiền. Vậy nếu em nghèo, anh có c̣n biết anh có đứa em trai này không?”
Phong biết rằng em trai ḿnh không chịu cho vay nên anh vội vă quay đầu và muốn rời đi. Lúc này, em trai nói: “Đừng vội đi, à, nhà em vẫn c̣n một số thứ linh tinh. Gia đ́nh anh nghèo, có lẽ cầm về cũng dùng được lắm!” Sau đó, Sơn chạy vào pḥng mang ra một túi rác. Phong cảm thấy ḷng tự trọng của ḿnh bị sỉ n*h_ụ_c, anh muốn nổi giận nhưng anh em 10 năm mới gặp, Phong ngậm ngùi cười khổ cầm theo túi rác em trai đưa rời đi. Anh vội vă trở về nhà với túi đồ bỏ đi em trai cho nhưng trái tim anh ngày càng khó chịu. Khi về đến nhà, nh́n đứa con trai nhỏ và người vợ ốm yếu đang chờ c*h_ế_t của ḿnh, nghĩ về Sơn và những lời nói của đứa em trai một tay ḿnh nuôi lớn, Phong tức giận quăng túi rác ra sân và mọi thứ bên trong rơi ra. Lẫn trong những giấy lộn, hộp đồ chơi, quần áo cũ có một phong thư, bên ngoài viết 3 chữ to đậm: “Gửi anh Phong”.
Lật mở thư, hoá ra bên trong là một thẻ atm cùng bức thư viết vội, thư viết: “Anh ơi, có trong thẻ này có 300 triệu, là số tiền khi anh kết hôn mà em định đưa cho anh. Lúc đầu anh không muốn cầm nhưng em vẫn cất riêng cho anh. Mật khẩu là sinh nhật của anh. Anh hăy lấy số tiền này để chữa bệnh cho chị dâu. Em xin lỗi v́ lúc năy có nặng lời với anh, nhưng số tiền này vợ em không biết, em đành phải nói những lời quá đáng để cô ấy không nghi ngờ. Em biết bao nhiêu năm qua anh vẫn chán ghét v́ em trèo cao, ở rể. Nhưng anh à, bây giờ việc rất khó kiếm, hơn nữa em với cô ấy yêu nhau thật ḷng. Anh đă hi sinh quá nhiều v́ em rồi, em chỉ muốn nhanh kiếm được tiền để anh khỏi vất vả. Em không muốn tŕ hoăn hạnh phúc của anh thêm nữa. Về vợ của em, cô ấy vẫn giận v́ ngày xưa anh ngăn chúng em lấy nhau, chứ không hề xấu tính, em sau này sẽ từ từ nói rơ với cô ấy. Anh à, sau này có thời gian, em nhất định về thăm anh chị và các cháu_” Sau khi đọc bức thư, Phong ôm mặt bật khóc nức nở. Hóa ra đâu chỉ ḿnh anh biết thương em, em trai đă làm tất cả những điều này v́ ḿnh.
Phong lấy điện thoại di động từ trong túi ra và gửi tin nhắn cho em trai sau 10 năm, 10 năm cuối cùng tất cả khúc mắc đều được tháo gỡ. Phong nhấn nút gửi rồi lặng lẽ ra sau vườn hút t*h_u_ố_c, tin nhắn ghi: “Măi măi là anh em_”
Bài học cuộc sống: Đừng nên vội phát xét người khác khi chưa hiểu rơ sự t́nh. Đôi khi chính sự vội vàng đ*á_n_h giá của chúng ta lại khiến bản thân ḿnh và đối phương đều bị tổn thương, ân hận suốt cả đời. Hơn nữa có những sự giúp đỡ không cần phô trương, quan trọng là t́nh cảm chứa đựng trong hành động.

VietBF © sưu tầm