PDA

View Full Version : Hương đàn bà ở đâu?


therealrtz
09-07-2019, 23:24
Vào mùa thu cách đây ngót 30 năm, tôi dự đám cưới đầu tiên của chị nơi quê nghèo trong ngập tràn hương sắc. Đám cưới chị khi ấy như một thứ hạnh phúc kiểu mẫu mà đám con gái chúng tôi mơ ước. Chị rạng ngời trong tà áo dài trắng tha thướt, ôm bó sen trắng tươi rói còn lấp lánh sương đọng ủ thứ mùi thơm như gom cả hương trinh nguyên vào búp nhuỵ vàng vừa đủ hé. Bó hoa ấy chị đặc cách giao cho tôi quản với từng chi tiết cắt hoa, bó hoa và mở lá căn giờ sao cho tiếng pháo đón dâu vang đầu ngõ, nó vừa nở đủ để toả hương hoàn hảo trên tay chú rể trao cho chị.

https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attachmentid=1448916&stc=1&d=1567898646

Chị nền nã, chỉn chu và tinh tế như một khuôn mẫu mà các bà mẹ của chúng tôi ngày ấy lấy làm gương cho bọn mới lớn chúng tôi học tập. Cái thời mà câu cửa miệng dạy con gái về đủ thứ kĩ năng làm vợ, làm dâu gắn với cái đuôi “ kẻo nhà chồng họ chửi cha mắng mẹ” thì chị như khuôn mẫu hoàn chỉnh cho hình ảnh cô vợ hiền dâu thảo trong mơ của các bà mẹ chồng. Chị xinh đẹp. Chị chọn nghề dạy học. Chị đảm đang tháo vát. Chị giỏi nữ công gia chánh và khéo giao tiếp. Quanh chị, ngoài đám đệ tử mê bếp núc và tò mò háo hức nghe chuyện yêu đương như tôi thì đám trai trồng cây si luôn lảng vảng cả gần chục mạng.
Chị chọn chồng năm 26 tuổi. Cái tuổi mà thời đó để già thêm năm nữa là lọt vào hàng gái ế. Chồng chị nằm tốp đầu trong danh sách vệ tinh dài quanh chị với thâm niên theo đuổi lâu nhất. Anh là sĩ quan quân đội, điển trai và nam tính, gia đình bề thế. Tất cả với chị đều hoàn hảo và những tưởng cuộc hôn nhân của anh chị sẽ mãi hạnh phúc.
Cuộc đời xoay vần chúng tôi theo cái cách ẩm ương đỏng đảnh mà ta hay gọi là số phận. Gần 30 năm sau, nơi cách xa quê nhà, khác xa quê nhà cả không gian và ý thức chị thủ thỉ chuyện đời cạnh tôi với tấm thiệp cưới sang trọng. Không còn chút nào của tò mò háo hức, chỉ còn hai người đàn bà tóc mai đã bạc buồn cho nhau và mừng cho nhau.
Chị kể, hạnh phúc của chị lúc đầu thật tròn đầy. Sự nghiệp của chồng thăng tiến từ từ cùng sự trưởng thàmh của 2 đứa con trai mạnh khoẻ. Anh từng rất yêu chị và ngôi nhà nhỏ luôn ngập tiếng cười vui mỗi cuối tuần. Anh từng tự hào khoe với bạn bè về tài bếp núc của vợ. Anh từng xúc động và hãnh diện trước những món ăn quê hương đòi hỏi sự kì công chị tự tay làm để anh dùng hay làm quà biếu sếp, tặng bạn. Chị kể, có lần anh đã rơi nước mắt khi đi công tác xa về chứng kiến chị lụi cụi ngoài nắng giã lọc, phơi ủ cho amh thứ mắm cáy anh nghiện cùng đọt rau muống, rau lang. Chị bảo, tình cảm vợ chồng chị khi ấy ngoài tình yêu còn có cả sự say đắm về hương và vị mỗi bữa cơm nghèo nhưng chỉn chu, tinh tế.
Rồi các con của chị lớn lên. Rồi anh thành công, thành danh trên quan trường và thương trường. Anh ép chị về hưu non khi hai đứa con trai ra nước ngoài học từ giữa cấp hai và đầu cấp ba. Rồi căn nhà nhỏ được phân biến thành ngộ biệt thự có khoảng vườn bao quanh và căn bếp thêm vài đôi tay giúp việc để những bữa cơm đầm ấm biến thành những bữa tiệc mà rượu Tây tràn mềm môi. Những hũ mắm cáy của chị phủ bụi khi anh đi ăn cơm tiếp khách nhiều hơn cơm nhà. Dãy mắm rươi chị kì công cất riêng cho anh nổi tăm kệ khóm gừng già héo vàng góc vườn. Bốn căn phòng ngủ với những bình bông chị cắm thật thơm, thật đẹp âm thầm héo rũ cùng những đêm cô đơn chờ chồng. Chị nhớ con, nhớ quê và gia đình, nhớ học trò và đồng nghiệp. Chị tha thẩn trong góc bếp thênh thang lớn gấp đôi căn nhà xưa bốn người từng quấn túm. Chị chờ anh về cả bữa trưa lẫn bữa chiều nóng sốt, với những món ăn quê nhiều công sức và đậm hương vị anh từng hít hà háo hức..Và chị ăm cơm một mình nhiều hơn chung bữa cùng anh.
Chị cứ chấp nhận dần dần việc anh thay đổi và tình cảm anh thay đổi. Chị vùng vẫy chống lại sự xa cách các con và xa cách dần giữa vợ chồng bằng cách thăm con thường xuyên hơn, tỉ tê để anh sắp xếp các chuyến đi, các mối quan hệ cùng chị nhiều hơn. Bọn trẻ ra nước ngoài quá sớm, nhiễm cách sống và sinh hoạt, đối xử văn hoá theo môi trường sống làm chị nhiều lần buồn và hẫng hụt. Còn anh ngày một giàu có, thành công thì ngày một xa người vợ tinh tế, nhu thuận đến cũ mèm. Anh thích những thứ mà đồng tiền định được giá trị như một cách đánh dấu những thành công. Vị thế của kẻ chỉ huy, uy quyền của kẻ vừa có quyền vừa lắm tiền khiến anh say trong cái chiến thắng mà chiến lợi phẩm có khi là cả khối tài sản, có khi là đàn bà.
Chị thì vẫn chỉn chu, nhu mì và timh tế dịu dàng như cũ. Và cái gì đến phải đến như một tất yếu cho sự kết thúc của thứ từng là hạnh phúc của họ.
Anh không ra mặt nặng lời hắt hủi. Nhưng bước về nhà, anh nhăn mặt trước món cá om dưa, gảy tung đĩa tép rang thơm mùi lá chanh và nhăn mặt nếm món canh bông bí nhồi thịt. Anh chê món mắm cáy tanh tưởi và đọt lang không ngắt ngọn chát. Anh bới đám bẫn lót nồi cá kho chê thiếu vị chay tươi.. Mỗi món chị kì công nấu nướng cả ngày xưa như bữa tiệc anh hít hà bốc nhón ngay khi về đến nhà thì giờ là chủ đề để anh chê bai, dằn hắt. Chị vẫn lạt mềm buộc chặt, nhẹ nhàng hỏi anh muốn ăn gì để rồi lại kì cạch, lại đợi chờ, lại nước mắt lặng thầm.
Rồi anh không thể chờ lâu hơn khi cô bồ bé nhỏ đáng tuổi con gái anh có bầu. Anh nói thẳng với chị là amh không chịu nổi mùi bếp núc trên người chị. Anh bảo khi anh giàu có anh cảm thấy xấu hổ với cái mùi quê cũ nghèo nàn, xộc xệch ấy chung giường, chung xe. Anh bảo, anh sẽ bù đắp cho chị phần cuối đời sung túc, bù lại chị hãy thôi hiền lành để anh được hưởng thụ niềm vui của sự thành công.
Chị tuyệt vọng nhưng đồng ý sau nhiều đêm trắng. Chị ngắm dãy nước hoa hàng hiệu, ngắm những bộ áo dài giản dị và đám váy sang trọng. Chị xem lại bill mua từng chiếc túi xách, từng cái ví còn chưa được dùng kèm mớ giày váy sang trọng lần nào. Chị tha thẩn lần rờ từng chai, từng hũ ngâm trong bếp để rồi một sáng chủ nhật, khi cái thai trong bụng cô bồ ở tháng thứ sáu, chị gọi anh về kí đơn li hôn.
Anh mừng lắm. Chị vẫn vậy, luôn nghĩ cho chồng con. Chị không đành cắt đi đường công danh của một sĩ quan cấp cao, cũng không gây tổn thương cha già mẹ héo. Anh cảm động và biết ơn chị lắm. Anh cảm động đến nỗi mong chị chúc phúc cho hạnh phúc mới của anh bằng một món quà cưới. Và chị đồng ý.
Ngày anh rước dâu, chị và hai con không có mặt. Anh hồn nhiên yêu cầu chị trang trí và sắp đặt tiệc trong biệt thự như mọi bữa tiệc quan trọng anh thường an tâm giao cho chị. Mọi thứ đều chỉn chu. Bữa tiệc thật sang, thật ngon miệng và ấm cúng. Cô vợ bầu nhum nhủm thoả mãn với ông chồng già giàu có và ngôi nhà sạch đẹp như cổ tích. Chỉ đến khi họ kéo sợi dây hồng để rũ cánh màn tân hôn phủ chiếc giường cưới xa xỉ, quả bóng treo màu hồng đè cánh màn rơi xuống vỡ oà khối chất lỏng vàng hổ phách phủ chụp xuống giường và thảm, họ mới cất tiếng hét thực sự để đón nhận hạnh phúc chị trao lại. Chắc sau đó, vào phòng tắm để gột bỏ mùi mắm rươi, họ lại vội vàng xịt thêm chỗ mắm cáy trong hai bình chứa sữa tắm và dầu gội chị châm đầy. Có lẽ, họ sẽ hoảng loạn về đêm hạnh phúc ấy lâu lắm...
Tôi không thể nín cười khi chị kể tới đây. Mắt chị lấp lámh nước. Không biết do cái sự khôi hài hình dung về họ, do sự châm biếm nếu hiểu rằng chị trả thù kiểu trẻ con hay do cay đắng của mồ hôi và tấm lòng chị khi tự tay làm ra chỗ mắm ấy. Chỉ biết rằng, tôi thấy mình lại như đứa trẻ chờ chị giải thích.
Chị kể, chị đau lòng muốn chết khi amh ấy bảo chị hãy tự tay làm quà cưới. Có vậy anh ấy mới yên tâm chị không ôm hận lúc ra đi. Chị đi, để lại toàn bộ đồ dùng cá nhân và 1 tờ giấy nhắn. Chị ghi rằng, chị tặng lại cho vợ chồng anh thứ hương vị quý nhất không tiền bạc nào mua được. Đó là hương đàn bà trong bếp. Hương vị của những ngày khó khăn mà hạnh phúc. Hương vị của thuỷ chung và nhẫn nhịn mà yêu thương.
Thu rồi. Trời cũng cao và xanh giống thu cách đây gần 30 năm. Trời Sài Gòn cuối chiều cũng se sắt giống thu xưa để mừng chị đón hạnh phúc mới. Tôi ngồi nhâm nhi ly champagne ngọt bên dĩa khai vị có chả cốm xếp cạnh bích quy phết trứng cá và oliu tươi, ngắm chị rạng rỡ bên anh chàng da trắng cao kều có đôi mắt xanh biếc như biển Navagio và cái trán đặc trưng Hy Lạp. Ngắm chị đón nhận sự chăm sóc nâng niu của chồng, nhìn họ cùng nhau làm chung những việc nhỏ nhặt, lòng tôi chợt nhẹ như cơn gió vừa lay chéo khăn phủ vai..
Thu nay lạ quá. Tôi đang uống champagne mà chợt nhớ mùi tô giả cầy nấu cho con trai lớn, đĩa sườn chua ngọt cho con gái nhỏ và thố mắm ruốc chưng cay cho ba tụi nhỏ trong góc bếp nhà mình. Tôi ngửi thấy mùi Poem sau gáy mình nhưng vẫn nghe nồng nàn mùi bàn ăn gia đình bên cạnh. Phải chăng, hương đàn bà không hẳn ở mũi đàn ông mà là ở trái tim của cả hai người?

VietBF © sưu tầm

Just
09-08-2019, 06:09
Tuyệt vời!