PDA

View Full Version : Mẹ chồng...


troopy
09-10-2019, 11:43
Ông Cung vừa kịp đưa chén trà mới pha lên miệng th́ cái chuông điện thoại nó đổ liên hồi như thúc giục. Đầu dây bên kia là tiếng thằng Huân- đứa con trai cả nhà chú út nó liến thoắng “ Hai bác về ngay, bà ốm nặng”. Rồi nó chả kịp giải thích ǵ, cứ thế cúp máy cái rụp.

https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attachmentid=1450559&stc=1&d=1568115804

- Ngoan ơi, gọi điện cho bác mày về nhà ngay để c̣n về quê.

- Nay bác cháu đi làm tóc mà.

- Bà ốm nặng, nên không có tóc tai ǵ giờ này cả.

Con bé Ngoan nem nép lui vào bếp lấy máy gọi cho bà chủ về. Nói về nó, vốn dĩ trẻ mồ côi, v́ bản tính thật thà, chịu khó nên bà Ḥa đă thuê lại nó từ quán ăn sáng đầu phố về làm giúp việc. Con bé nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn sáng ư. Ấy vậy mà nó đă ở cùng nhà này hơn 10 năm nay rồi.

Bà Ḥa hằm hằm nét mặt, vứt cái túi đánh phịch xuống sofa.

- Ốm, ốm…suốt ngày ốm. Được buổi nghỉ th́ lỡ hết cả việc. Con Ngoan chuẩn bị đồ đi để về.

- Chuẩn bị ǵ bác? Mọi ngày cháu toàn thấy ḿnh mang đồ ở quê lên chứ có mang ǵ về đâu ạ?

- Mày rảnh quá nhỉ. Bảo sao th́ làm vậy đi. Có cái chai nước mắm trong góc tủ bát đấy, mang về cho chú thím xào nấu ǵ th́ nấu. Nhét thêm mấy cái túi bóng về c̣n xin ít rau sạch. Nhanh nhanh cái chân lên.

Công cuộc chuẩn bị của con bé, theo như lời bà chủ dặn, diễn ra chưa đầy 5 phút. Lần nào về quê, ông bà cũng cho con bé theo. Bà Ḥa nói, sợ nó ở nhà buồn, nhưng ḱ thực, cho nó về nó c̣n cơm nước dọn dẹp cho bà rảnh tay.

Xe đỗ xịch trước cổng, bà Ḥa vác cái thân h́nh to béo sồ sề của ḿnh vào nhà. Bên trong, vợ chồng chú Toán và nhà cô Lan cũng về đủ cả, chỉ thiếu mỗi vợ chồng chú út chưa đi làm đồng về.

- Cái thằng Huân chỉ giỏi làm to chuyện, bà có ốm tới mức nào mà mày gọi rối rít như nguy cấp lắm thế. - Tiếng cô Lan cằn nhằn.

- Bà bảo cháu gọi các bác về để bà họp gia đ́nh. Mấy nay bà mệt nên cũng ăn uống kém.

- Đang yên đang lành th́ họp gia đ́nh. Hay ở nhà chú thím nói ǵ khiến mẹ không được vui? Ông Cung lúc này mới lên tiếng.

Bà cụ Thoa húng hắng ho vài tiếng, rồi mới nói lí do họp gia đ́nh.

- Nay tôi gọi các anh chị về, để thông báo là tôi không thể ở nổi đây thêm ngày nào nữa. Từ nay, tôi sẽ xuống nhà anh Cung ở, chứ ở đây, ra vào vợ chồng nó hậm hực với tôi, coi thường v́ tôi ốm đau nên không thèm ngó tới. Tôi đẻ con ra, nuôi các anh chị khôn lớn, vậy mà nuôi tôi được mấy ngày đă như là gánh nặng.

- Sao bà lại nói thế? Bố mẹ cháu có đối xử với bà tệ bạc ǵ mà bà nói với các bác vậy.

- Thằng Huân không được hỗn, cứ để cho bà nói hết- Cậu Toán-con trai thứ hai quay sang nạt thằng bé.

- Mày bảo bố mẹ mày tử tế ǵ, tao ốm không thèm mua thuốc.Tao đi viện th́ sợ tốn tiền, có con gà c̣n không muốn bán. À, thế là tử tế quá c̣n ǵ.

- Thôi mẹ cứ b́nh tĩnh, không việc ǵ phải cáu lên cả. Kia, thím ấy về rồi. Mẹ chờ chú thím vào rồi nói.

Thím Lành- cô con dâu út- đặt đôi quang gánh nặng trĩu xuống góc sân, nơi buộc con ḅ cái. Con ḅ nó đang có chửa, sắp đẻ nên Lành ngày ngày vẫn cắt cỏ mang về cho nó ăn, tránh bắt nó kéo xe nặng.

- Có việc ǵ mà các bác về đông đủ lại không báo trước cho em để c̣n cơm nước thế.

Con bé Ngoan nhanh nhảu chạy ra chỗ Lành, th́ thầm cái ǵ đó. Nghe xong cô vội vàng rửa chân tay, gọi chồng vào cùng.

- Đấy, các anh chị nh́n xem, hay tôi lại đặt điều. Mẹ ốm, đă không thuốc thang, không ăn được ǵ, lại c̣n đi làm tới trưa mới thèm vác mặt về. Tính bỏ đói tôi chứ c̣n ǵ.

- Ḱa mẹ, nay vợ chồng con làm cố tí cho xong, kẻo chiều nó nắng. Thuê người công cao quá nên …

- Tôi biết thừa. Chị ngại phải hầu hạ cơm nước cho tôi nên mới lảng đi chứ ǵ.

- Mẹ thật quá đáng nó vừa thôi. Chúng con chạy vạy tiền mua thuốc cho mẹ, kêu mẹ đi viện mẹ không đi. Bảo bán con ḅ th́ mẹ tiếc v́ nó sắp đẻ. Giờ mẹ quay sang trách ǵ chúng con. Mẹ thấy nhà con nó nhàn hạ quá à?- Chú Hưng- chồng của Lành bắt đầu nổi cơn tức giận, khiến mặt bỏ bừng và hai bên thái dương cứ giật giật.

- Anh đừng nói mẹ như thế, người già đau ốm thấy khó ở trong người thôi. Mẹ với các bác ngồi chơi, con chạy ù ra chợ kiếm ǵ về nấu ăn tí.

- Thôi, chị chả phải đi. Nay tôi gọi cả nhà về, cho rơ ràng ba mặt một nhời. Từ giờ, mỗi năm tôi sẽ ở nhà một đứa. Các anh chị làm thế nào th́ làm.

Thế là lại xôn xao thảo luận, chỉ mỗi vợ chồng chú út ngồi im lặng suy nghĩ. Trong ḷng họ thấy lăn tăn vô cùng, bởi ngày thường quan hệ giữa mẹ con vẫn t́nh cảm và chan ḥa lắm cơ mà. Sao bỗng dưng nay mẹ lại như thế?

Chốt lại, bà Thoa sẽ ở với cậu con cả- tức là vợ chồng ông Cung bà Ḥa trước. Năm sau th́ tính sau.

Thằng Huân chạy đi lấy ba lô, xếp cho bà mấy bộ quần áo. Nó là đứa cháu duy nhất ở với bà từ nhỏ, nên nó thấy ngậm ngùi khi phải xa bà, dù rằng trong ḷng nó đang rất bức xúc khi bà trách móc bố mẹ nó.

- Bác chờ tí, em bắt con gà bác mang xuống thịt cho bà ăn.

- Gà này dai lắm cô ơi, bà không ăn được đâu.

Con bé Ngoan vừa nhanh mồm được câu, th́ bà Ḥa hẵng giọng.

- Mày biết cái giống ǵ mà nói, gà quê mới ngon nhất. Già th́ hầm nhừ đi khắc ăn được. Thím xem c̣n ít trứng sạch th́ gói luôn, tôi sợ bà không quen ăn đồ ăn siêu thị.

Mọi người lục tục ra về, v́ bà cụ Thoa nhất định phải đi Hà Nội ngay lúc ấy. Trước khi ra đến cổng, bà c̣n dặn thằng cháu ráng ôn thi cho đỗ Đại học để bố mẹ bớt khổ.

Xuống tới Hà Nội th́ sức khỏe bà cũng trở nên yếu hơn, v́ thế bà đ̣i nhập viện. Đành vậy, ở nhà th́ con giai con dâu đi vắng cả, nên con bé Ngoan nó theo vào viện chăm bà từ sáng tới tối. Đêm th́ đă có y tá.

Mẹ của sếp đi viện, th́ đương nhiên người thăm nom, hỏi han cũng đông. Đường sữa, bánh kẹo cứ chất đầy cả tủ thuốc. Mỗi ngày, bà Ḥa đảo qua thăm mẹ, nhưng chủ yếu để kiểm diện xem đă có những đứa nào tới chơi, phong b́ bao nhiêu, và bê bớt đường sữa về kẻo để đấy cũng chả ăn được. Chuyện sẽ chẳng có ǵ đáng nói, nếu cái buổi sáng hôm cơ quan bà Ḥa tới viện, bà lại không ở đó. Chiều bà qua, vừa đếm vừa lẩm nhẩm tính, sao thiếu nhiều phong b́ thế được. Đánh mắt sang mẹ chồng tỏ ư nghi ngờ, th́ thấy bà cụ đang lim dim mắt ngủ. Phải rồi, chỉ có con Ngoan...

- Con Ngoan đâu, vào đây tao bảo.

- Chuyện ǵ thế bác? Bác nói nhỏ thôi, các bà ở đây không chịu được tiếng ồn đâu.

- Mày nói xem, nay có bao nhiêu người tới chơi? Sao chỉ có nhiêu đây phong b́?

- Làm sao cháu biết được, có thế nào cháu vẫn để nguyên chứ động ǵ.

- Vô lí, chỉ có mày giấu bớt chứ không ai vào đây được.

- Cô đừng có trách mà tội con bé. Nó ở đây có cả chúng tôi, nó c̣n đi mua đồ ăn cho mẹ cô ḱa.- Tiếng một bệnh nhân cùng pḥng.

- Cơm căng tin có sao phải đi mua ǵ. Hay mày trốn đi mang tiền cho đứa nào.

- Là mẹ bảo nó đi mua ít bánh cuốn đấy, chứ ăn măi cơm bệnh viện ngán quá.

- Bác th́ lúc nào cũng nghi ngờ này nọ. Đấy, từ nay bác thuê ai th́ thuê, cháu cũng không muốn ở nhà bác nữa. Vài cái đồng lương c̣n trừ ngược trừ xuôi, quanh năm ngày tháng bác hỏi ǵ đến cháu, hay chỉ cần được việc nhà bác. Cháu về, bà ở đấy để bác ấy trông cho.

Con bé rơm rớm nước mắt, bỏ ra ngoài.

Các bệnh nhân cùng pḥng lắc đầu ngán ngẩm.

Bà cụ Thoa thở dài, đưa mắt nh́n vào khoảng không vô định. Con bé bị mắng oan, bà biết, v́ nó chỉ làm theo ư bà, nhưng nó thương bà nên mới giấu nhẹm không nói. Gần trưa bà sai nó đi mua bánh cuốn, nhưng thực ra là bảo nó qua bưu điện gửi ít tiền về cho thằng cu Huân nó đóng học, cho mẹ nó tậu thêm con ḅ. Tiền bà dành dụm, và tiền của những cái phong b́ bà giữ lại, được bao nhiêu bà đưa cho con Ngoan nó mang đi. Thương con Ngoan v́ ḿnh mà mang tiếng oan, nhưng bà không c̣n cách nào khác, và cũng chẳng trông chờ vào ai ngoài nó. Các con bà, đứa nào cũng khá giả, trừ thằng út. Nó tuy nghèo, nhưng lại là đứa biết ăn ở, có hiếu nhất. Mấy đứa kia th́ kiệt sỉ, chẳng bao giờ về quê mà mua nổi thức ăn mang về, nói ǵ đến cho mẹ cho em. Nghĩ tới cảnh vợ chồng nó c̣ng lưng làm thuê làm mướn, được đồng nào lại thuốc thang cho mẹ mà bà thấy xót con. Lại phải t́m cách khác thôi, chứ kế này dùng măi không được.



- Mẹ, mẹ ơi. Bà gửi tiền về cho mẹ đây này. Bảo sao con cứ thấy bà khác khác thế nào ấy. Chắc là bà thương bố mẹ vất vả, tiền đă không có mà c̣n phải nuôi bà, nên bà mới lấy cớ để đến nhà bác cả đấy mẹ.

Lành cầm những đồng tiền mẹ chồng gửi cho, xúc động vô cùng. Nước mắt cứ thế rơi lă chă trên khuôn mặt đầy những vết tàn nhang và nám sạm của cô.

VietBF © sưu tầm