therealrtz
10-01-2019, 23:03
-Cút đi. Mày không phải con tao. Đúng là cái loại khốn nạn, mày c̣n định đày đọa tao đến ngày nào nữa hả? Cút ngay!
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1462548&stc=1&d=1569971013
Bà Ḥa vừa gào lên trong giận dữ vừa xua tay dồn đuổi Khánh, cậu con trai hư hỏng và nghiện ngập đá đẩm đă mấy năm nay của ḿnh.
Khánh mím chặt môi, nghiến răng nuốt lại cơn uất nghẹn, đôi mắt đỏ sọng ngân ngấn nước. Gă đứng phắt dậy rồi lên xe máy vọt đi.
Bà Ḥa tiếp tục nỉ non, hờ họt rằng sao cái số bà khổ quá, rằng ông trời bất công quá, không cho bà được sống một ngày yên ổn. Mà có lẽ bà khổ thật, t́nh duyên lận đận đến nỗi ba đứa con được sinh ra từ ba người bố khác nhau, bà thậm chí c̣n không dám chắc bố chúng là những ai. Thấy đứa nào ngờ ngợ giống ông nào th́ bà đoán là con ông đó. Nghĩ nực cười mà cũng chua chát thay cho bà, cho cả những đứa trẻ ngoài hôn thú tội nghiệp, đáng thương.
Từ bé Khánh đă quen với sự chua ngoa, cay nghiệt của mẹ. Bà đổ hết lỗi lên đầu ba anh em gă, bà cho rằng chúng là những cḥm sao "quả tạ" ám vào cuộc đời khiến bà không ngóc đầu lên nổi. Bà lao vào cờ bạc, đề đóm và lang chạ với đàn ông có vợ khắp nơi. Thi thoảng lại có một người phụ nữ ba máu sáu cơm hăm hở bước vào nhà Khánh cùng những lời chửi rủa, thóa mạ tục tĩu.
Trong khi mẹ Khánh bán lối lẩn trốn th́ ba anh em gă là những kẻ chịu trận. Nh́n hai đứa em thơ dại mắt cứ trố lên, ngồi im nghe người ta chửi mà nước mắt Khánh trào ra, gă vùng dậy xua đuổi những kẻ lạ mặt vô duyên đó để rồi nhận lại câu bỉ bôi, mai mỉa "thằng con hoang".
22 tuổi Khánh bỏ nhà đi. Gă lang bạt khắp nơi vào Nam ra Bắc làm từ phụ hồ, đạp xích lô rồi cuối cùng bén duyên làm thợ mộc. Tư chất thông minh, khéo tay lại chịu khó nên chủ nào cũng ưa gă, trả công cho gă cao hơn b́nh thường. Cuộc sống xa nhà đầy cám dỗ lại sẵn có tiền, Khánh lao vào tụ tập chơi bời cùng đám bạn cùng khu trọ. Những cuộc thác loạn thâu đêm suốt sáng ch́m trong men rượu và thứ ảo giác đến từ thuốc lắc, đá, ketamine cứ tăng tần suất dần lên.
Tiền bạc cạn kiệt, sinh lực cũng bị vắt khô đến xanh xao, hốc hác. Chỉ một thời gian ngắn Khánh đă biến ḿnh thành kẻ thất nghiệp và nghiện ngập sống nơi tầng đáy của xă hội. Cơn cùng đường đă đưa đẩy gă đến với bọn cho vay nặng lăi để thỏa măn nhu cầu của bản thân. Số tiền gốc ban đầu chỉ mấy chục triệu mà sau vài tháng đă gấp đôi, gấp ba.
Khánh lại lao vào công việc để kiếm tiền trả nợ bởi không thể đùa với mấy tay anh chị có máu mặt ở vùng này được. Khốn khổ thay, gă cày hộc mặt cũng chỉ đủ trả lăi và ăn ḿ tôm trừ bữa. Cũng may cô chủ chỗ Khánh làm thuộc dạng tử tế, thương người nên đôi khi cho Khánh tạm ứng lương để trang trải nợ nần.
Cô chủ chắc hơn Khánh vài tuổi, có chồng và hai cậu con trai kháu khỉnh vẫn hay theo mẹ qua xưởng chơi. Cuộc sống sung túc, đủ đầy mà không hiểu sao cô ấy rất buồn. Pḥng làm việc của cô ấy có một chiếc cửa sổ, Khánh để ư là hôm nào cô ấy cũng ngồi trầm ngâm nh́n ra phía ấy rất lâu nghe chừng tâm tư phiền muộn lắm. Cô ấy đẹp và dịu dàng với tất cả công nhân, chồng cô ấy th́ ít khi có mặt ở xưởng, quan hệ của họ h́nh như không được tốt.
Một hôm, Khánh quay lại xưởng t́m chiếc điện thoại bị để quên của ḿnh th́ bất chợt thấy cô chủ đang ngồi khóc nức nở trên bàn làm việc. Mái tóc dài xơa xuống phủ che hết khuôn mặt khả ái, hai bờ vai run lên tức tưởi nghẹn ngào, từng tiếng nấc của chị nghe đến thắt gan, thắt ruột người ta lại.
-Chị Dung. Chị có chuyện ǵ thế, em giúp được ǵ không?
Dung giật ḿnh choàng dậy, hai tay gạt vội hai hàng nước mắt nḥe nhoẹt rồi quơ lấy chiếc túi xách bỏ ra ngoài cùng câu nói có phần ngại ngùng:
-Tôi không sao, cậu đừng để ư. Tôi về đây, cậu cũng về đi cho tôi khóa cửa.
Khánh bước theo Dung ra tận băi để xe. Thấy Khánh lẽo đẽo theo ḿnh nên Dung cũng đi chậm lại. Cô mở lời:
-Đi uống với tôi không?
Quán cóc vỉa hè về đêm khói nghi ngút bốc lên từ những khay đồ ăn nhậu, tiếng ly thủy tinh cạch cạch đặt lên đặt xuống. Tiếng người ŕ rầm to nhỏ, cười nói hỉ hả tạo nên một thứ thanh âm hỗn tạp rất đặc trưng của phố phường.
Dung uống đến chén thứ ba th́ bắt đầu nói nhiều hơn. Những dồn nén uất ức, những đau khổ chịu đựng trong cuộc hôn nhân như địa ngục với người chồng tàn bạo, trăng hoa được Dung trút hết ra với Khánh. Gă chỉ biết ngồi nghe và lặng đi, thỉnh thoảng lại buông một tiếng thở dài đầy cảm thông, trăn trở.
Dung đă say mềm, Khánh d́u cô dậy định bắt taxi cho cô về nhà th́ nghe Dung thủ thỉ :
-Tôi muốn ra biển. Cậu đưa tôi đi nhé.
Bờ biển về đêm thưa thớt người, những ánh đèn xa xa hắt lại khiến không gian sóng nước càng trở nên lung linh huyền ảo, đẹp vô cùng. Những cơn gió biển ngai ngái tinh nghịch phả vào mặt hai người, Khánh cố gắng vực Dung trong bước đi loạng choạng, khấp khểnh. Cơ thể hấp dẫn của người phụ nữ ấy thỉnh thoảng lại xiêu vẹo đổ rạp vào Khánh khiến con tim gă như chơi vơi, lạc nhịp. Lần đầu tiên sau gần 30 năm gă cảm nhận được thứ rung động lạ kỳ ấy.
Thêm vài cuộc nhậu, vài lần dạo biển đêm và những tâm sự về cuộc sống được dốc bầu nữa th́ họ nhận ra t́nh cảm dành cho nhau đang lớn dần. Khánh không thể kiểm soát được nỗi nhớ nhung cồn cào, chực chờ như muốn chồm ra, ôm chặt lấy người yêu thương bé bỏng vào ḷng. Dung từng trải nên cô điềm tĩnh hơn, vả lại cô biết ḿnh đang có gia đ́nh với một gă chồng vũ phu tàn bạo. Cô không thể mạo hiểm v́ nghĩ cho cả hai. Cô bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt, lảng tránh khi gặp Khánh.
Khánh nghĩ ḿnh ngộ nhận và bị từ chối phũ phàng nên buồn bă, đau khổ lắm. Gă lại bỏ việc lao vào những cuộc chơi cho quên đi cảm giác hụt hẫng này. Số tiền vay nặng lăi lại tăng lên.
Khánh t́m về quê cầu cứu mẹ th́ được đáp lại bằng những lời chửi bới, hắt hủi hôm đó. Sau khi lao đi khỏi nhà, Khánh lại lên thành phố t́m tới xưởng gỗ của Dung, nh́n Dung từ phía xa rồi khóc. H́nh như mắt Dung cũng đỏ mọng và sưng húp lên rồi.
"Phải làm sao để Khánh bắt đầu lại? Phải làm sao để cuộc sống của Dung đỡ bất hạnh đây? Chẳng lẽ mọi thứ cứ kết thúc thế này? "
Khánh lại lao xe đi, gă ngồi quán nhậu cho đến nửa đêm.
Đám đàn em của Long "sáu ngón" thằng cầm gậy, thằng kẹp côn nhị khúc vào nách đang hùng hổ tiến lại gần. Khánh toan tẩu thoát th́ bị lũ chúng nó quây bắt rồi đánh gục ngay tại chỗ mà không ai dám can ngăn. Lấy hết sức b́nh sinh Khánh vùng dậy chạy về phía cây cầu vượt bắc qua sông ngay gần đó, Khánh leo lên lan can cầu rồi quay lại nh́n bọn lô nhô đang đuổi bắt cười bất cần, ngạo nghễ.
-Tao chết được rồi. Chúng mày giỏi th́ xông hết vào đây.
Lũ đàn em Long "sáu ngón" thấy Khánh có vẻ liều lĩnh nên chúng cũng không dám manh động nữa, một vài thằng gọi với lên nửa khuyên nhủ nửa đe dọa :
-Có hai trăm triệu mà phải chết. Mày ngu thế. Xuống mau không đừng trách bọn tao nặng tay.
Khánh không để ư lời bọn chúng, cũng không để ư những ánh nh́n và cánh tay chỉ trỏ của người đi đường hiếu kỳ. Dưới chân Khánh ḍng nước đang cuộn xoáy, gầm gừ như con thú khát mồi hằn học. H́nh ảnh Dung và hai đứa em gái ở nhà đang cười bỗng hiện lên trong đầu gă. Gă nhún vai rồi rướn người về phía trước...
Bà Ḥa quỳ thụp khóc ngặt nghẽo bên cạnh vị sư thầy đang làm lễ cầu hồn cho Khánh. Thầy càng khấn nhanh th́ bà ấy càng khóc to trước bao con mắt ṭ ṃ của người đi đường.
-Ối con ơi là con ơi. Sao con bỏ mẹ bỏ các em mà đi như thế này hả con ơi. Sau này mẹ già mẹ chết ai hương khói cho mẹ đây hả con ơi. Mấy hôm trước mày c̣n về với mẹ mà hôm nay lại chết mất xác tức tưởi thế này hả con ơi, hờ con ơi...là con ơi...
Dung đứng lặng người phía sau, cô cố ḱm nén cho ḿnh không bật ra tiếng khóc dù lồng ngực đang đau tức như có tảng đá đè lên. Những h́nh ảnh về Khánh, nụ cười của gă cứ hiện lên lởn vởn trong đầu cô. Cô ân hận v́ đă che giấu t́nh cảm mà lạnh nhạt với Khánh để cậu ấy phải chết trong đau khổ, hẫng hụt thế này. Bao nhiêu cái giá như cứ dằn vặt người phụ nữ mong manh ấy, cô quay mặt bước đi như kẻ vô hồn, có lẽ trái tim cô cũng chết theo Khánh từ đêm hôm ấy rồi.
Dung ốm liệt giường mất mấy ngày, hai cậu con trai phải nhờ bà ngoại chăm sóc, đưa đón giùm. Bố chúng th́ cứ mải mê bài bạc, gái gú chẳng mảy may bận tâm vợ con sống chết thế nào, mấy ngày nay anh ta chẳng về nhà. Thế cũng tốt bởi nếu về nhà anh ta sẽ lại sinh sự rồi hành hạ Dung, b́nh thường cô khỏe mạnh th́ c̣n chống chọi được chứ đang suy sụp thế này th́ cô chết mất.
Đă bao lần Dung viết đơn ly hôn mà anh ta không chịu kư. Gă đàn ông đốn mạt, gia trưởng ấy nói rằng dù có chết th́ Dung cũng phải chết trong cái nhà này dưới danh nghĩa là vợ anh ta c̣n việc ra ngoài thế nào th́ đó là đặc quyền của đàn ông, Dung không được phép can thiệp vào. Đau khổ, phẫn uất rồi mệt mỏi buông xuôi, Dung sống như cái bóng trong căn nhà rộng lớn ấy và cố gắng gượng cười v́ các con.
Cô trở lại xưởng gỗ làm việc, đôi mắt u buồn ấy vẫn thỉnh thoảng nh́n ra cửa sổ long lanh ngấn nước. Cảm giác đau khổ và thương nhớ Khánh cứ dồn lên, ứa ra ngập tràn. Bóng dáng cậu ta vẫn như c̣n lảng vảng đâu đây, thi thoảng nh́n trộm Dung rồi mỉm cười ngốc nghếch. Dung ân hận quá, đến bây giờ cô mới biết ḿnh yêu Khánh nhường nào.
Đêm, gió rít lên từng cơn gầm gừ, mưa lất phất trong bầu không khí băo ḥa đặc quánh. Ngôi nhà rộng lớn của Dung vẫn ch́m ngập trong bóng tối và im lặng, hai cậu con trai đă ngủ say giấc trong ḷng mẹ. Cô cũng đang lim dim, mơ màng ch́m vào cơn ngủ sau nhiều đêm thức trắng th́ tiếng mộc cầm từ điện thoại vang lên. Dung giật bắn ḿnh, vùng dậy tắt chuông theo phản xạ v́ sợ các con thức giấc. Một số lạ gọi đến vào nửa đêm:
-Alo!
Đầu dây bên kia không ai nói ǵ, Dung lo lắng hoài nghi gặng hỏi:
-Ai đấy, nói ǵ đi. Nửa đêm c̣n trêu chọc ǵ sao. Alo!
-Tôi Khánh đây. Chị ổn không?
Dung bất ngờ suưt làm rơi điện thoại, cô lắp bắp run rẩy:
-Khánh hả, có phải Khánh thật không? Cậu đang ở đâu, cậu chưa chết phải không???
-Tôi vào Sài G̣n rồi. Hôm ấy lúc nhảy xuống tôi c̣n tưởng ḿnh sẽ chết, nhưng h́nh ảnh chị đang khóc lóc cứ hiện lên khiến tôi muốn lao đến vỗ về. Tôi cứ lao cho đến khi tay chạm vào đám bèo tây ŕa bờ sông. Leo được lên bờ tôi mới biết ḿnh c̣n sống, nhưng tôi nghĩ không thể ở lại nơi này. Bọn chúng sẽ không để cho tôi yên.
-Sao bây giờ cậu mới gọi cho tôi? Có biết tôi đă lo lắng, đau khổ thế nào không? Cậu thật độc ác.
Dung nói như sắp khóc trong điện thoại khiến Khánh rất bối rối. Gă luống cuống giải thích:
-Tôi sợ làm phiền đến cuộc sống yên ổn của chị nên không dám liên lạc. Tại đêm nay tôi uống rượu, khó ngủ v́ nghĩ đến chị quá nên tôi...
-Cho tôi địa chỉ của cậu được không?
Sáng hôm sau Dung dậy sớm, cô gọi điện cho mẹ để gửi các con mấy hôm rồi tất bật chuẩn bị hành lư cho chuyến bay, ḷng cô khấp khởi mừng vui. Lâu lắm rồi mới thấy nụ cười thấp thoáng trên khuôn mặt xinh đẹp của người đàn bà truân chuyên ấy. Sức mạnh của t́nh yêu thật diệu kỳ.
***
Cánh cửa pḥng bật ra, hai con người đang xoắn xít lấy nhau trong nụ hôn man dại, nồng nàn. Khánh đưa đôi bàn tay vụng về lần cởi từng chiếc cúc áo rồi run rẩy sục sạo bên trong. Dung hổn hển, sung sướng trong sự cuồng nhiệt đến tê dại của người t́nh. Không gian như rạo rực, cuống quưt theo những nhịp thở đầy bản năng. Hạnh phúc đang vỡ ̣a trong cái sự mơn trớn, ướt át đầy thăng hoa ấy. Họ tỉnh dậy, đỏ mặt nh́n nhau đầy ngượng ngùng.
Khánh dẫn Dung đi chơi khắp nơi, gă c̣n công khai nắm tay cô t́nh tứ trên phố đông người. Thỉnh thoảng Dung lại ghé đầu vào vai Khánh nũng nịu. Khánh xoa nhẹ mái tóc rồi tinh nghịch véo vào má Dung, họ đuổi bắt nhau trong tiếng cười khúc khích, hồn nhiên như mới yêu lần đầu.
B́nh minh thức giấc cũng là khi phố thị náo nhiệt, ồn ào. Ánh nắng mặt trời xuyên qua ô rèm cửa hắt vào mặt Khánh, gă sảng khoái vươn vai rồi đưa tay quờ sang bên cạnh. Dung đă dậy từ lúc nào, gă tḥ chân xuống đất định đứng dậy đi t́m cô th́ bất ngờ dừng lại ở một xấp tiền polymer dày khộp cùng tờ giấy nhỏ ghi mấy ḍng ngắn gọn đặt trên tủ đầu giường:
"Hăy làm lại từ đầu với số tiền này. Khi nào trả được cả gốc lẫn lăi th́ về t́m em".
Khánh nằm vật ra giường, mùi cơ thể nồng nàn hấp dẫn của Dung vẫn c̣n quanh quẩn đâu đây. Gă hít một hơi thật sâu rồi vùng dậy mặc quần áo. Cầm lấy xấp tiền và tờ giấy gă đi xuống trả tiền pḥng rồi phăm phăm bước về khu trung tâm thành phố.
Khánh thuê một mặt bằng xưởng rộng hơn trăm mét vuông. Với tay nghề điêu luyện và khối óc thông minh sáng tạo, xưởng sản xuất đồ thờ và nội thất của Khánh cứ to dần lên. Gă thuê thêm cả mấy thợ làm mà hàng cứ ra đến đâu lại xuất đi đến đó. Thật nằm mơ Khánh cũng không nghĩ là ḿnh có ngày này.
Dung vẫn im lặng và thậm chí đổi cả số điện thoại. Có lẽ cô muốn sự chờ đợi của ḿnh thêm phần hồi hộp và bất ngờ chăng.
Sau khi thu thập được bằng chứng ngoại t́nh và bạo hành vợ con th́ Dung đă ép được gă chồng của ḿnh kư vào đơn ly hôn, trả lại tự do cho cô. Cô được chia một nửa tài sản và quyền nuôi dưỡng hai con trai.
Gạt qua quăng đời tăm tối, cô tập trung vào kinh doanh, mở rộng sản xuất và lấn sân sang buôn bán gỗ vật liệu cho các xưởng gia công khắp địa bàn thành phố và các tỉnh lân cận. Đâu đó trong ánh mắt và nỗi ḷng, Dung vẫn da diết chờ đợi sự thay đổi và trở về từ Khánh.
Hà Nội một sáng mùa đông lạnh căm, Dung vừa nhận được hợp đồng mua gỗ số lượng lớn từ măi Sài G̣n. Họ hẹn cô ở quán cà phê "Hoài Niệm" cách đó vài trăm mét để bàn bạc. Cô ngờ ngợ lo ngại ǵ đó nhưng vẫn đi v́ ṭ ṃ và cả v́ mong muốn nắm lấy cơ hội mở rộng thêm thị trường làm ăn.
Cô gọi một ly Capuchino có lớp bọt h́nh chiếc lá thật mềm mại, đẹp mắt rồi nhâm nhi từng ngụm chờ vị khách sộp của ḿnh trong điềm tĩnh. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại, trước mắt Dung là người đàn ông lịch lăm với bộ đồ hiệu đắt tiền. Anh ta đeo kính đen và ôm một bó hồng nhung tươi thắm đang tỏa hương ngào ngạt. Khẽ cúi người rồi dịu dàng đặt bó hoa xuống bàn, anh ta đưa tay gỡ cặp kính trước sự ngỡ ngàng tột độ của Dung.
-Khánh!
Tiếng Dung thốt lên như reo vui lẫn kèm hạnh phúc. Trái với thái độ ấy, Khánh mở chiếc catap đầy ắp những tờ tiền 500 ngh́n rồi ra vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị:
-Thưa quư cô, tôi đến đây với mục đích kư kết hợp đồng làm ăn và trả lại số tiền 300 triệu đồng đă vay của cô cách đây hai năm cùng lăi.
Mời cô đếm đủ số tiền gốc c̣n lăi th́ tôi đă gói kỹ bằng hai lớp vải với chiều dài 172cm và cân nặng 65kg đang đứng trước mặt, tùy cô định đoạt, xử lư.
Thoáng chút suy nghĩ rồi Dung ph́ cười dúi mạnh nắm đấm vào vai Khánh. Gă cũng bật cười rồi nhanh như cắt ôm chặt lấy người phụ nữ bé nhỏ ấy vào ḷng cho thỏa nỗi nhớ nhung, mong đợi suốt quăng thời gian dài đằng đẵng vừa qua.
Họ lại tỉnh dậy bên nhau trong khách sạn. Khánh ghé tai Dung th́ thầm:
-Anh trả hết nợ thằng Long "sáu ngón" rồi, nó c̣n tưởng anh hiện hồn về báo oán nên cứ run rẩy măi. Nó lấy đủ 200 triệu thôi chứ tính lăi thêm 24 tháng nữa th́ chắc anh lại nhảy cầu quá.
Dung tát đen đét vào lưng người t́nh khiến gă rú lên đau đớn rồi lại vồ chặt lấy cô cười rúc rích.
Sáng hôm sau người ta thấy một chiếc Mercedes màu đen bóng đỗ phịch trước ngơ nhà bà Ḥa. Phía trong vọng ra tiếng khóc lóc lẫn tiếng cười nói rôm rả, ríu rít như nhà có người chết sống lại.
Chẳng biết rồi đây Khánh và Dung có vượt qua được mọi rào cản, định kiến để trọn đời trọn kiếp bên nhau hay không nhưng hiện tại th́ hai con người từng như hai mảnh vỡ của hai số phận tan nát đang ghép lại với nhau thành một cặp rất đẹp đôi.
VietBF © sưu tầm
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1462548&stc=1&d=1569971013
Bà Ḥa vừa gào lên trong giận dữ vừa xua tay dồn đuổi Khánh, cậu con trai hư hỏng và nghiện ngập đá đẩm đă mấy năm nay của ḿnh.
Khánh mím chặt môi, nghiến răng nuốt lại cơn uất nghẹn, đôi mắt đỏ sọng ngân ngấn nước. Gă đứng phắt dậy rồi lên xe máy vọt đi.
Bà Ḥa tiếp tục nỉ non, hờ họt rằng sao cái số bà khổ quá, rằng ông trời bất công quá, không cho bà được sống một ngày yên ổn. Mà có lẽ bà khổ thật, t́nh duyên lận đận đến nỗi ba đứa con được sinh ra từ ba người bố khác nhau, bà thậm chí c̣n không dám chắc bố chúng là những ai. Thấy đứa nào ngờ ngợ giống ông nào th́ bà đoán là con ông đó. Nghĩ nực cười mà cũng chua chát thay cho bà, cho cả những đứa trẻ ngoài hôn thú tội nghiệp, đáng thương.
Từ bé Khánh đă quen với sự chua ngoa, cay nghiệt của mẹ. Bà đổ hết lỗi lên đầu ba anh em gă, bà cho rằng chúng là những cḥm sao "quả tạ" ám vào cuộc đời khiến bà không ngóc đầu lên nổi. Bà lao vào cờ bạc, đề đóm và lang chạ với đàn ông có vợ khắp nơi. Thi thoảng lại có một người phụ nữ ba máu sáu cơm hăm hở bước vào nhà Khánh cùng những lời chửi rủa, thóa mạ tục tĩu.
Trong khi mẹ Khánh bán lối lẩn trốn th́ ba anh em gă là những kẻ chịu trận. Nh́n hai đứa em thơ dại mắt cứ trố lên, ngồi im nghe người ta chửi mà nước mắt Khánh trào ra, gă vùng dậy xua đuổi những kẻ lạ mặt vô duyên đó để rồi nhận lại câu bỉ bôi, mai mỉa "thằng con hoang".
22 tuổi Khánh bỏ nhà đi. Gă lang bạt khắp nơi vào Nam ra Bắc làm từ phụ hồ, đạp xích lô rồi cuối cùng bén duyên làm thợ mộc. Tư chất thông minh, khéo tay lại chịu khó nên chủ nào cũng ưa gă, trả công cho gă cao hơn b́nh thường. Cuộc sống xa nhà đầy cám dỗ lại sẵn có tiền, Khánh lao vào tụ tập chơi bời cùng đám bạn cùng khu trọ. Những cuộc thác loạn thâu đêm suốt sáng ch́m trong men rượu và thứ ảo giác đến từ thuốc lắc, đá, ketamine cứ tăng tần suất dần lên.
Tiền bạc cạn kiệt, sinh lực cũng bị vắt khô đến xanh xao, hốc hác. Chỉ một thời gian ngắn Khánh đă biến ḿnh thành kẻ thất nghiệp và nghiện ngập sống nơi tầng đáy của xă hội. Cơn cùng đường đă đưa đẩy gă đến với bọn cho vay nặng lăi để thỏa măn nhu cầu của bản thân. Số tiền gốc ban đầu chỉ mấy chục triệu mà sau vài tháng đă gấp đôi, gấp ba.
Khánh lại lao vào công việc để kiếm tiền trả nợ bởi không thể đùa với mấy tay anh chị có máu mặt ở vùng này được. Khốn khổ thay, gă cày hộc mặt cũng chỉ đủ trả lăi và ăn ḿ tôm trừ bữa. Cũng may cô chủ chỗ Khánh làm thuộc dạng tử tế, thương người nên đôi khi cho Khánh tạm ứng lương để trang trải nợ nần.
Cô chủ chắc hơn Khánh vài tuổi, có chồng và hai cậu con trai kháu khỉnh vẫn hay theo mẹ qua xưởng chơi. Cuộc sống sung túc, đủ đầy mà không hiểu sao cô ấy rất buồn. Pḥng làm việc của cô ấy có một chiếc cửa sổ, Khánh để ư là hôm nào cô ấy cũng ngồi trầm ngâm nh́n ra phía ấy rất lâu nghe chừng tâm tư phiền muộn lắm. Cô ấy đẹp và dịu dàng với tất cả công nhân, chồng cô ấy th́ ít khi có mặt ở xưởng, quan hệ của họ h́nh như không được tốt.
Một hôm, Khánh quay lại xưởng t́m chiếc điện thoại bị để quên của ḿnh th́ bất chợt thấy cô chủ đang ngồi khóc nức nở trên bàn làm việc. Mái tóc dài xơa xuống phủ che hết khuôn mặt khả ái, hai bờ vai run lên tức tưởi nghẹn ngào, từng tiếng nấc của chị nghe đến thắt gan, thắt ruột người ta lại.
-Chị Dung. Chị có chuyện ǵ thế, em giúp được ǵ không?
Dung giật ḿnh choàng dậy, hai tay gạt vội hai hàng nước mắt nḥe nhoẹt rồi quơ lấy chiếc túi xách bỏ ra ngoài cùng câu nói có phần ngại ngùng:
-Tôi không sao, cậu đừng để ư. Tôi về đây, cậu cũng về đi cho tôi khóa cửa.
Khánh bước theo Dung ra tận băi để xe. Thấy Khánh lẽo đẽo theo ḿnh nên Dung cũng đi chậm lại. Cô mở lời:
-Đi uống với tôi không?
Quán cóc vỉa hè về đêm khói nghi ngút bốc lên từ những khay đồ ăn nhậu, tiếng ly thủy tinh cạch cạch đặt lên đặt xuống. Tiếng người ŕ rầm to nhỏ, cười nói hỉ hả tạo nên một thứ thanh âm hỗn tạp rất đặc trưng của phố phường.
Dung uống đến chén thứ ba th́ bắt đầu nói nhiều hơn. Những dồn nén uất ức, những đau khổ chịu đựng trong cuộc hôn nhân như địa ngục với người chồng tàn bạo, trăng hoa được Dung trút hết ra với Khánh. Gă chỉ biết ngồi nghe và lặng đi, thỉnh thoảng lại buông một tiếng thở dài đầy cảm thông, trăn trở.
Dung đă say mềm, Khánh d́u cô dậy định bắt taxi cho cô về nhà th́ nghe Dung thủ thỉ :
-Tôi muốn ra biển. Cậu đưa tôi đi nhé.
Bờ biển về đêm thưa thớt người, những ánh đèn xa xa hắt lại khiến không gian sóng nước càng trở nên lung linh huyền ảo, đẹp vô cùng. Những cơn gió biển ngai ngái tinh nghịch phả vào mặt hai người, Khánh cố gắng vực Dung trong bước đi loạng choạng, khấp khểnh. Cơ thể hấp dẫn của người phụ nữ ấy thỉnh thoảng lại xiêu vẹo đổ rạp vào Khánh khiến con tim gă như chơi vơi, lạc nhịp. Lần đầu tiên sau gần 30 năm gă cảm nhận được thứ rung động lạ kỳ ấy.
Thêm vài cuộc nhậu, vài lần dạo biển đêm và những tâm sự về cuộc sống được dốc bầu nữa th́ họ nhận ra t́nh cảm dành cho nhau đang lớn dần. Khánh không thể kiểm soát được nỗi nhớ nhung cồn cào, chực chờ như muốn chồm ra, ôm chặt lấy người yêu thương bé bỏng vào ḷng. Dung từng trải nên cô điềm tĩnh hơn, vả lại cô biết ḿnh đang có gia đ́nh với một gă chồng vũ phu tàn bạo. Cô không thể mạo hiểm v́ nghĩ cho cả hai. Cô bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt, lảng tránh khi gặp Khánh.
Khánh nghĩ ḿnh ngộ nhận và bị từ chối phũ phàng nên buồn bă, đau khổ lắm. Gă lại bỏ việc lao vào những cuộc chơi cho quên đi cảm giác hụt hẫng này. Số tiền vay nặng lăi lại tăng lên.
Khánh t́m về quê cầu cứu mẹ th́ được đáp lại bằng những lời chửi bới, hắt hủi hôm đó. Sau khi lao đi khỏi nhà, Khánh lại lên thành phố t́m tới xưởng gỗ của Dung, nh́n Dung từ phía xa rồi khóc. H́nh như mắt Dung cũng đỏ mọng và sưng húp lên rồi.
"Phải làm sao để Khánh bắt đầu lại? Phải làm sao để cuộc sống của Dung đỡ bất hạnh đây? Chẳng lẽ mọi thứ cứ kết thúc thế này? "
Khánh lại lao xe đi, gă ngồi quán nhậu cho đến nửa đêm.
Đám đàn em của Long "sáu ngón" thằng cầm gậy, thằng kẹp côn nhị khúc vào nách đang hùng hổ tiến lại gần. Khánh toan tẩu thoát th́ bị lũ chúng nó quây bắt rồi đánh gục ngay tại chỗ mà không ai dám can ngăn. Lấy hết sức b́nh sinh Khánh vùng dậy chạy về phía cây cầu vượt bắc qua sông ngay gần đó, Khánh leo lên lan can cầu rồi quay lại nh́n bọn lô nhô đang đuổi bắt cười bất cần, ngạo nghễ.
-Tao chết được rồi. Chúng mày giỏi th́ xông hết vào đây.
Lũ đàn em Long "sáu ngón" thấy Khánh có vẻ liều lĩnh nên chúng cũng không dám manh động nữa, một vài thằng gọi với lên nửa khuyên nhủ nửa đe dọa :
-Có hai trăm triệu mà phải chết. Mày ngu thế. Xuống mau không đừng trách bọn tao nặng tay.
Khánh không để ư lời bọn chúng, cũng không để ư những ánh nh́n và cánh tay chỉ trỏ của người đi đường hiếu kỳ. Dưới chân Khánh ḍng nước đang cuộn xoáy, gầm gừ như con thú khát mồi hằn học. H́nh ảnh Dung và hai đứa em gái ở nhà đang cười bỗng hiện lên trong đầu gă. Gă nhún vai rồi rướn người về phía trước...
Bà Ḥa quỳ thụp khóc ngặt nghẽo bên cạnh vị sư thầy đang làm lễ cầu hồn cho Khánh. Thầy càng khấn nhanh th́ bà ấy càng khóc to trước bao con mắt ṭ ṃ của người đi đường.
-Ối con ơi là con ơi. Sao con bỏ mẹ bỏ các em mà đi như thế này hả con ơi. Sau này mẹ già mẹ chết ai hương khói cho mẹ đây hả con ơi. Mấy hôm trước mày c̣n về với mẹ mà hôm nay lại chết mất xác tức tưởi thế này hả con ơi, hờ con ơi...là con ơi...
Dung đứng lặng người phía sau, cô cố ḱm nén cho ḿnh không bật ra tiếng khóc dù lồng ngực đang đau tức như có tảng đá đè lên. Những h́nh ảnh về Khánh, nụ cười của gă cứ hiện lên lởn vởn trong đầu cô. Cô ân hận v́ đă che giấu t́nh cảm mà lạnh nhạt với Khánh để cậu ấy phải chết trong đau khổ, hẫng hụt thế này. Bao nhiêu cái giá như cứ dằn vặt người phụ nữ mong manh ấy, cô quay mặt bước đi như kẻ vô hồn, có lẽ trái tim cô cũng chết theo Khánh từ đêm hôm ấy rồi.
Dung ốm liệt giường mất mấy ngày, hai cậu con trai phải nhờ bà ngoại chăm sóc, đưa đón giùm. Bố chúng th́ cứ mải mê bài bạc, gái gú chẳng mảy may bận tâm vợ con sống chết thế nào, mấy ngày nay anh ta chẳng về nhà. Thế cũng tốt bởi nếu về nhà anh ta sẽ lại sinh sự rồi hành hạ Dung, b́nh thường cô khỏe mạnh th́ c̣n chống chọi được chứ đang suy sụp thế này th́ cô chết mất.
Đă bao lần Dung viết đơn ly hôn mà anh ta không chịu kư. Gă đàn ông đốn mạt, gia trưởng ấy nói rằng dù có chết th́ Dung cũng phải chết trong cái nhà này dưới danh nghĩa là vợ anh ta c̣n việc ra ngoài thế nào th́ đó là đặc quyền của đàn ông, Dung không được phép can thiệp vào. Đau khổ, phẫn uất rồi mệt mỏi buông xuôi, Dung sống như cái bóng trong căn nhà rộng lớn ấy và cố gắng gượng cười v́ các con.
Cô trở lại xưởng gỗ làm việc, đôi mắt u buồn ấy vẫn thỉnh thoảng nh́n ra cửa sổ long lanh ngấn nước. Cảm giác đau khổ và thương nhớ Khánh cứ dồn lên, ứa ra ngập tràn. Bóng dáng cậu ta vẫn như c̣n lảng vảng đâu đây, thi thoảng nh́n trộm Dung rồi mỉm cười ngốc nghếch. Dung ân hận quá, đến bây giờ cô mới biết ḿnh yêu Khánh nhường nào.
Đêm, gió rít lên từng cơn gầm gừ, mưa lất phất trong bầu không khí băo ḥa đặc quánh. Ngôi nhà rộng lớn của Dung vẫn ch́m ngập trong bóng tối và im lặng, hai cậu con trai đă ngủ say giấc trong ḷng mẹ. Cô cũng đang lim dim, mơ màng ch́m vào cơn ngủ sau nhiều đêm thức trắng th́ tiếng mộc cầm từ điện thoại vang lên. Dung giật bắn ḿnh, vùng dậy tắt chuông theo phản xạ v́ sợ các con thức giấc. Một số lạ gọi đến vào nửa đêm:
-Alo!
Đầu dây bên kia không ai nói ǵ, Dung lo lắng hoài nghi gặng hỏi:
-Ai đấy, nói ǵ đi. Nửa đêm c̣n trêu chọc ǵ sao. Alo!
-Tôi Khánh đây. Chị ổn không?
Dung bất ngờ suưt làm rơi điện thoại, cô lắp bắp run rẩy:
-Khánh hả, có phải Khánh thật không? Cậu đang ở đâu, cậu chưa chết phải không???
-Tôi vào Sài G̣n rồi. Hôm ấy lúc nhảy xuống tôi c̣n tưởng ḿnh sẽ chết, nhưng h́nh ảnh chị đang khóc lóc cứ hiện lên khiến tôi muốn lao đến vỗ về. Tôi cứ lao cho đến khi tay chạm vào đám bèo tây ŕa bờ sông. Leo được lên bờ tôi mới biết ḿnh c̣n sống, nhưng tôi nghĩ không thể ở lại nơi này. Bọn chúng sẽ không để cho tôi yên.
-Sao bây giờ cậu mới gọi cho tôi? Có biết tôi đă lo lắng, đau khổ thế nào không? Cậu thật độc ác.
Dung nói như sắp khóc trong điện thoại khiến Khánh rất bối rối. Gă luống cuống giải thích:
-Tôi sợ làm phiền đến cuộc sống yên ổn của chị nên không dám liên lạc. Tại đêm nay tôi uống rượu, khó ngủ v́ nghĩ đến chị quá nên tôi...
-Cho tôi địa chỉ của cậu được không?
Sáng hôm sau Dung dậy sớm, cô gọi điện cho mẹ để gửi các con mấy hôm rồi tất bật chuẩn bị hành lư cho chuyến bay, ḷng cô khấp khởi mừng vui. Lâu lắm rồi mới thấy nụ cười thấp thoáng trên khuôn mặt xinh đẹp của người đàn bà truân chuyên ấy. Sức mạnh của t́nh yêu thật diệu kỳ.
***
Cánh cửa pḥng bật ra, hai con người đang xoắn xít lấy nhau trong nụ hôn man dại, nồng nàn. Khánh đưa đôi bàn tay vụng về lần cởi từng chiếc cúc áo rồi run rẩy sục sạo bên trong. Dung hổn hển, sung sướng trong sự cuồng nhiệt đến tê dại của người t́nh. Không gian như rạo rực, cuống quưt theo những nhịp thở đầy bản năng. Hạnh phúc đang vỡ ̣a trong cái sự mơn trớn, ướt át đầy thăng hoa ấy. Họ tỉnh dậy, đỏ mặt nh́n nhau đầy ngượng ngùng.
Khánh dẫn Dung đi chơi khắp nơi, gă c̣n công khai nắm tay cô t́nh tứ trên phố đông người. Thỉnh thoảng Dung lại ghé đầu vào vai Khánh nũng nịu. Khánh xoa nhẹ mái tóc rồi tinh nghịch véo vào má Dung, họ đuổi bắt nhau trong tiếng cười khúc khích, hồn nhiên như mới yêu lần đầu.
B́nh minh thức giấc cũng là khi phố thị náo nhiệt, ồn ào. Ánh nắng mặt trời xuyên qua ô rèm cửa hắt vào mặt Khánh, gă sảng khoái vươn vai rồi đưa tay quờ sang bên cạnh. Dung đă dậy từ lúc nào, gă tḥ chân xuống đất định đứng dậy đi t́m cô th́ bất ngờ dừng lại ở một xấp tiền polymer dày khộp cùng tờ giấy nhỏ ghi mấy ḍng ngắn gọn đặt trên tủ đầu giường:
"Hăy làm lại từ đầu với số tiền này. Khi nào trả được cả gốc lẫn lăi th́ về t́m em".
Khánh nằm vật ra giường, mùi cơ thể nồng nàn hấp dẫn của Dung vẫn c̣n quanh quẩn đâu đây. Gă hít một hơi thật sâu rồi vùng dậy mặc quần áo. Cầm lấy xấp tiền và tờ giấy gă đi xuống trả tiền pḥng rồi phăm phăm bước về khu trung tâm thành phố.
Khánh thuê một mặt bằng xưởng rộng hơn trăm mét vuông. Với tay nghề điêu luyện và khối óc thông minh sáng tạo, xưởng sản xuất đồ thờ và nội thất của Khánh cứ to dần lên. Gă thuê thêm cả mấy thợ làm mà hàng cứ ra đến đâu lại xuất đi đến đó. Thật nằm mơ Khánh cũng không nghĩ là ḿnh có ngày này.
Dung vẫn im lặng và thậm chí đổi cả số điện thoại. Có lẽ cô muốn sự chờ đợi của ḿnh thêm phần hồi hộp và bất ngờ chăng.
Sau khi thu thập được bằng chứng ngoại t́nh và bạo hành vợ con th́ Dung đă ép được gă chồng của ḿnh kư vào đơn ly hôn, trả lại tự do cho cô. Cô được chia một nửa tài sản và quyền nuôi dưỡng hai con trai.
Gạt qua quăng đời tăm tối, cô tập trung vào kinh doanh, mở rộng sản xuất và lấn sân sang buôn bán gỗ vật liệu cho các xưởng gia công khắp địa bàn thành phố và các tỉnh lân cận. Đâu đó trong ánh mắt và nỗi ḷng, Dung vẫn da diết chờ đợi sự thay đổi và trở về từ Khánh.
Hà Nội một sáng mùa đông lạnh căm, Dung vừa nhận được hợp đồng mua gỗ số lượng lớn từ măi Sài G̣n. Họ hẹn cô ở quán cà phê "Hoài Niệm" cách đó vài trăm mét để bàn bạc. Cô ngờ ngợ lo ngại ǵ đó nhưng vẫn đi v́ ṭ ṃ và cả v́ mong muốn nắm lấy cơ hội mở rộng thêm thị trường làm ăn.
Cô gọi một ly Capuchino có lớp bọt h́nh chiếc lá thật mềm mại, đẹp mắt rồi nhâm nhi từng ngụm chờ vị khách sộp của ḿnh trong điềm tĩnh. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại, trước mắt Dung là người đàn ông lịch lăm với bộ đồ hiệu đắt tiền. Anh ta đeo kính đen và ôm một bó hồng nhung tươi thắm đang tỏa hương ngào ngạt. Khẽ cúi người rồi dịu dàng đặt bó hoa xuống bàn, anh ta đưa tay gỡ cặp kính trước sự ngỡ ngàng tột độ của Dung.
-Khánh!
Tiếng Dung thốt lên như reo vui lẫn kèm hạnh phúc. Trái với thái độ ấy, Khánh mở chiếc catap đầy ắp những tờ tiền 500 ngh́n rồi ra vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị:
-Thưa quư cô, tôi đến đây với mục đích kư kết hợp đồng làm ăn và trả lại số tiền 300 triệu đồng đă vay của cô cách đây hai năm cùng lăi.
Mời cô đếm đủ số tiền gốc c̣n lăi th́ tôi đă gói kỹ bằng hai lớp vải với chiều dài 172cm và cân nặng 65kg đang đứng trước mặt, tùy cô định đoạt, xử lư.
Thoáng chút suy nghĩ rồi Dung ph́ cười dúi mạnh nắm đấm vào vai Khánh. Gă cũng bật cười rồi nhanh như cắt ôm chặt lấy người phụ nữ bé nhỏ ấy vào ḷng cho thỏa nỗi nhớ nhung, mong đợi suốt quăng thời gian dài đằng đẵng vừa qua.
Họ lại tỉnh dậy bên nhau trong khách sạn. Khánh ghé tai Dung th́ thầm:
-Anh trả hết nợ thằng Long "sáu ngón" rồi, nó c̣n tưởng anh hiện hồn về báo oán nên cứ run rẩy măi. Nó lấy đủ 200 triệu thôi chứ tính lăi thêm 24 tháng nữa th́ chắc anh lại nhảy cầu quá.
Dung tát đen đét vào lưng người t́nh khiến gă rú lên đau đớn rồi lại vồ chặt lấy cô cười rúc rích.
Sáng hôm sau người ta thấy một chiếc Mercedes màu đen bóng đỗ phịch trước ngơ nhà bà Ḥa. Phía trong vọng ra tiếng khóc lóc lẫn tiếng cười nói rôm rả, ríu rít như nhà có người chết sống lại.
Chẳng biết rồi đây Khánh và Dung có vượt qua được mọi rào cản, định kiến để trọn đời trọn kiếp bên nhau hay không nhưng hiện tại th́ hai con người từng như hai mảnh vỡ của hai số phận tan nát đang ghép lại với nhau thành một cặp rất đẹp đôi.
VietBF © sưu tầm