TinNhanh247
10-03-2019, 08:17
Câu chuyện về hôn nhân của Xuân HƯơng, Thanh Bạch qua lời kể người trong cuộc khiến nhiều người thương NS Xuân Hương. Cô từng bị chồng cầm dao rượt đuổi. Những hạnh phúc giả dối đă bị lột trần.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1463088&stc=1&d=1570090620
Đôi lời phi lộ
Tôi đă im lặng suốt 20 năm trời khi c̣n đồng sàng dị mộng. Khuyến măi thêm 10 năm sau khi tôi được thoát án tử tôi vẫn im lặng. Nhưng tôi vẫn không được yên thân bằng những tṛ hèn hạ ném đá giấu tay. Những ǵ tôi chịu đựng chốn địa ngục trần gian trong 20 năm trước đă quá dư cho rất nhiều người khác có những hành động đáp trả thích đáng hoặc hơn thế nữa. Tôi không muốn ḿnh trở thành người tầm thường dù tôi làm đúng. Nhưng tôi không phải là nùi giẻ lau bàn để cho ai đó chà đạp. Tôi không phải là cái bao cát để người ta muốn đấm vào bất cứ lúc nào- con người tôi vốn dĩ đă bầm dập v́ thương tích cuộc đời. Tôi là người muốn im lặng kể cả khi bị người khác đối xử tệ bạc. Nhưng một khi danh dự và ḷng tự trọng của tôi bị xúc phạm và bị dồn đến chân tường th́ tôi sẽ không im lặng nữa.
Đă đi gần hết cuộc đời, luôn sống cho người khác. Giờ đây tôi luôn tâm niệm “kẻ nào không biết thương ḿnh, không biết bảo vệ ḿnh sẽ bị trời tru đất diệt”.
Xin đừng nói với tôi hai tiếng Buông-Bỏ v́ điều đó làm tôi thấy đau ḷng.
Chương 2: “KHUNG TRỜI HOA MỘNG”
Sau khi tốt nghiệp tôi và anh đi dạy ở trường sân khấu với đồng lương ba cọc ba đồng. Đi làm th́ chở nhau trên chiếc xe đạp. Cơm bữa đói bữa no. Mỗi sáng tôi luôn nhường chén cơm nguội cho anh. C̣n dư lại tôi mới ăn. Nếu không th́ mang bụng đói đi dạy. Đời sống tềnh toàng chẳng có ǵ nên cũng có mâu thuẫn nhưng không đáng kể. Sau đó hai năm tôi bị “mất dạy” do bị đuổi việc v́ chống tiêu cực. Anh th́ bị nhà trường “đày” xuống An Giang dạy nên anh quyết định nghỉ luôn v́ biết rằng không thể sống sót được nếu như tôi theo anh đi An Giang sống bằng một phần lương của anh. Mà ở lại th́ tôi cũng chết v́ đói khi không có việc làm. Về khoảng nầy th́ công nhận ban Giám Hiệu trường sân khấu lúc đó đă ra đ̣n quá “thông minh” để triệt những phần tử chống tiêu cực.
Cũng nhờ bị đuổi nên tôi quyết định “làm liều” là nhận lời đi diễn ở các tụ điểm.
Chúng tôi “ra quân” đi diễn với “vốn liếng” chỉ có một tiết mục hài do tôi viết. Diễn được một thời gian th́ tôi lại viết tiếp cái mới. Công chúng tiếp nhận chúng tôi một cách nồng nhiệt v́ cách diễn hài “không giống ai” như một luồng gió lạ thổi vào làng hài thành phố lúc bấy giờ.
Thoát đói. Danh bắt đầu nổi cũng là lúc mâu thuẫn nổi lên. Trên sân khấu cái tên nhóm hài Thanh Bạch-Xuân Hương được khán giả ngưỡng mộ bao nhiêu th́ sau bức màn nhung sự thật phũ phàng càng phơi bày đến mức cười ra nước mắt như những tiết mục hài do tôi viết vậy. Những cuộc căi vă khắp mọi lúc mọi nơi: trong bữa cơm, giữa đêm khuya, trên đường đi công việc, trên đường đi diễn....với đủ mọi thể loại đề tài với bất cứ lư do ǵ. Có lẽ anh thấy cuộc sống vợ chồng êm đềm quá cũng chán nên anh muốn làm ngược đời cho vui nên bất cứ tôi nói ǵ anh cũng chửi tưới hột sen. Anh chạy xe quên gạt chống. Tôi nhắc. Anh “phản ứng nhanh tiêu diệt gọn” ngay tức khắc:” Tại sao cái ǵ em cũng canh me để nhắc anh hết vậy? Thà là để cho cái chân chống làm té chết cho rồi. Nghe nhắc hoài thấy ghét lắm”. Quần áo mặc xong đầy mồ hôi anh nhét hết góc nầy tới kẹt kia. Tới khi t́m thấy được th́ nó đă trở thành xác con vật đă thúi rửa. Tôi nhắc anh để quần áo dơ vô cái giỏ để khỏi mất công t́m th́ anh “nả la phan” rất kịp lúc:”Chỉ có chuyện cơm nước, làm công chuyện nhà với giặt đồ thôi mà cũng không đi t́m quần áo dơ để giặt được sao mà bắt anh phải bỏ vô giỏ mới chịu?”. Thấy anh giận quá nên tôi sợ nếu căi lại anh th́ sẽ làm ảnh hưởng đến thần kinh nghệ sĩ của anh vốn mong manh dễ vỡ và cũng sợ làm sứt mẻ cái tính lăng mạn trong veo của anh nên tôi đành im lặng.
Anh thường hay ăn những bữa phụ ngoài những bữa ăn chính. Ăn xong th́ quăng chén đũa dơ khắp nơi, từ trên bàn ăn cơm tới bàn làm việc, trong pḥng ngủ chứ không bỏ trong bồn rửa chén. Tôi không đủ tay chân và thời giờ để dọn dẹp cho những chuyện trái khoáy như vậy nên tôi nhắc anh. Anh “thối lại” cho tôi một trận mưa với những ngôn từ rất lăng mạn:”Tại sao em cứ bắt buộc anh theo ư em không vậy? Kể từ khi anh cưới em, anh đă mất hết tự do. Một người vợ không biết ch́u chồng, không biết chăm sóc chồng là suốt đời em sẽ không có hạnh phúc.” Tôi thấy ḿnh “có lỗi” vô cùng. Càng “có lỗi” hơn khi anh vừa khóc vừa méc má tôi:”Má coi, con là người đàn ông bất hạnh nhất trên đời nầy. Bởi v́ con có một con vợ không biết thương chồng và hay nói. Con đi làm ra tiền mà ăn cơm xong nó bắt con phải rửa chén. Bởi vậy phải chi con có con vợ câm th́ con mới có hạnh phúc được”. Rồi anh méc với má anh và em gái anh về tội ác tày đ́nh của tôi nên mỗi lần gặp họ là tôi được giảng những bài học về cách làm vợ cùng với những ánh mắt h́nh viên đạn của họ. Nếu tôi có giải thích hay đính chánh th́ lại được nghe tiếp:”Nó là con cưng. Từ nhỏ tới lớn tao không có đánh nó một roi nữa. Bây hổng được nói nó ǵ hết á. Bây giờ nó làm ra tiền th́ nó có quyền”. Vậy đó nhưng trước mặt công chúng th́ chúng tôi là hai nhân vật “sáng giá và hoàn hảo nhất”.
Cái máu lăng mạn không bao giờ ngừng chảy trong anh. Anh luôn tạo những bất ngờ trong mọi t́nh huống. Thí dụ như nhiều khi nửa đêm thay v́ ngủ, anh kiếm chuyện gây lộn để tránh chuyện chăn gối với tôi. Gây đến khi anh đuối lư th́ anh có nhiều cách giải quyết mâu thuẫn rất lăng mạn: anh đổ nước ra sàn nhà rồi nằm giăy giụa như con ǵ đang tắm bùn vậy.
Cũng có khi anh vác dao rượt chém tôi. Không ngờ anh lại học thêm nghề phóng dao lúc nào không hay. Đáng lẽ tôi phải chạy vô nhà để giữ vững danh hiệu “gia đ́nh văn hoá” và “cặp đôi hoàn hảo”,nhưng lực bất ṭng tâm v́ tôi đứng ngay cửa nên tôi đành chạy ra đường. Hàng xóm được bữa xem văn nghệ quần chúng do hai siêu sao tŕnh diễn rất đông vui lại miễn phí. Do tay nghề anh chưa chuẩn nên con dao môt heo không phập vào người tôi. Chỉ tội cái cửa rào phải bị hai vết sẹo thật sâu đến bây giờ để minh chứng cho sự lăng mạn trong t́nh yêu của anh.
Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy hối hận, tôi tự trách ḿnh tại sao lại không chịu hai nhát dao đó thà chết trong nhà để anh luôn giữ vững danh hiệu “người nghệ sĩ-người chồng lăng mạn hiền hậu bị vợ ăn hiếp” như anh vẫn hay than văn với mọi người.
(c̣n nữa)”
Phần 1 ấn vào đây (https://www.intermati.com/forum/showthread.php?t=128 1990)
VietBF Sưu Tầm
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1463088&stc=1&d=1570090620
Đôi lời phi lộ
Tôi đă im lặng suốt 20 năm trời khi c̣n đồng sàng dị mộng. Khuyến măi thêm 10 năm sau khi tôi được thoát án tử tôi vẫn im lặng. Nhưng tôi vẫn không được yên thân bằng những tṛ hèn hạ ném đá giấu tay. Những ǵ tôi chịu đựng chốn địa ngục trần gian trong 20 năm trước đă quá dư cho rất nhiều người khác có những hành động đáp trả thích đáng hoặc hơn thế nữa. Tôi không muốn ḿnh trở thành người tầm thường dù tôi làm đúng. Nhưng tôi không phải là nùi giẻ lau bàn để cho ai đó chà đạp. Tôi không phải là cái bao cát để người ta muốn đấm vào bất cứ lúc nào- con người tôi vốn dĩ đă bầm dập v́ thương tích cuộc đời. Tôi là người muốn im lặng kể cả khi bị người khác đối xử tệ bạc. Nhưng một khi danh dự và ḷng tự trọng của tôi bị xúc phạm và bị dồn đến chân tường th́ tôi sẽ không im lặng nữa.
Đă đi gần hết cuộc đời, luôn sống cho người khác. Giờ đây tôi luôn tâm niệm “kẻ nào không biết thương ḿnh, không biết bảo vệ ḿnh sẽ bị trời tru đất diệt”.
Xin đừng nói với tôi hai tiếng Buông-Bỏ v́ điều đó làm tôi thấy đau ḷng.
Chương 2: “KHUNG TRỜI HOA MỘNG”
Sau khi tốt nghiệp tôi và anh đi dạy ở trường sân khấu với đồng lương ba cọc ba đồng. Đi làm th́ chở nhau trên chiếc xe đạp. Cơm bữa đói bữa no. Mỗi sáng tôi luôn nhường chén cơm nguội cho anh. C̣n dư lại tôi mới ăn. Nếu không th́ mang bụng đói đi dạy. Đời sống tềnh toàng chẳng có ǵ nên cũng có mâu thuẫn nhưng không đáng kể. Sau đó hai năm tôi bị “mất dạy” do bị đuổi việc v́ chống tiêu cực. Anh th́ bị nhà trường “đày” xuống An Giang dạy nên anh quyết định nghỉ luôn v́ biết rằng không thể sống sót được nếu như tôi theo anh đi An Giang sống bằng một phần lương của anh. Mà ở lại th́ tôi cũng chết v́ đói khi không có việc làm. Về khoảng nầy th́ công nhận ban Giám Hiệu trường sân khấu lúc đó đă ra đ̣n quá “thông minh” để triệt những phần tử chống tiêu cực.
Cũng nhờ bị đuổi nên tôi quyết định “làm liều” là nhận lời đi diễn ở các tụ điểm.
Chúng tôi “ra quân” đi diễn với “vốn liếng” chỉ có một tiết mục hài do tôi viết. Diễn được một thời gian th́ tôi lại viết tiếp cái mới. Công chúng tiếp nhận chúng tôi một cách nồng nhiệt v́ cách diễn hài “không giống ai” như một luồng gió lạ thổi vào làng hài thành phố lúc bấy giờ.
Thoát đói. Danh bắt đầu nổi cũng là lúc mâu thuẫn nổi lên. Trên sân khấu cái tên nhóm hài Thanh Bạch-Xuân Hương được khán giả ngưỡng mộ bao nhiêu th́ sau bức màn nhung sự thật phũ phàng càng phơi bày đến mức cười ra nước mắt như những tiết mục hài do tôi viết vậy. Những cuộc căi vă khắp mọi lúc mọi nơi: trong bữa cơm, giữa đêm khuya, trên đường đi công việc, trên đường đi diễn....với đủ mọi thể loại đề tài với bất cứ lư do ǵ. Có lẽ anh thấy cuộc sống vợ chồng êm đềm quá cũng chán nên anh muốn làm ngược đời cho vui nên bất cứ tôi nói ǵ anh cũng chửi tưới hột sen. Anh chạy xe quên gạt chống. Tôi nhắc. Anh “phản ứng nhanh tiêu diệt gọn” ngay tức khắc:” Tại sao cái ǵ em cũng canh me để nhắc anh hết vậy? Thà là để cho cái chân chống làm té chết cho rồi. Nghe nhắc hoài thấy ghét lắm”. Quần áo mặc xong đầy mồ hôi anh nhét hết góc nầy tới kẹt kia. Tới khi t́m thấy được th́ nó đă trở thành xác con vật đă thúi rửa. Tôi nhắc anh để quần áo dơ vô cái giỏ để khỏi mất công t́m th́ anh “nả la phan” rất kịp lúc:”Chỉ có chuyện cơm nước, làm công chuyện nhà với giặt đồ thôi mà cũng không đi t́m quần áo dơ để giặt được sao mà bắt anh phải bỏ vô giỏ mới chịu?”. Thấy anh giận quá nên tôi sợ nếu căi lại anh th́ sẽ làm ảnh hưởng đến thần kinh nghệ sĩ của anh vốn mong manh dễ vỡ và cũng sợ làm sứt mẻ cái tính lăng mạn trong veo của anh nên tôi đành im lặng.
Anh thường hay ăn những bữa phụ ngoài những bữa ăn chính. Ăn xong th́ quăng chén đũa dơ khắp nơi, từ trên bàn ăn cơm tới bàn làm việc, trong pḥng ngủ chứ không bỏ trong bồn rửa chén. Tôi không đủ tay chân và thời giờ để dọn dẹp cho những chuyện trái khoáy như vậy nên tôi nhắc anh. Anh “thối lại” cho tôi một trận mưa với những ngôn từ rất lăng mạn:”Tại sao em cứ bắt buộc anh theo ư em không vậy? Kể từ khi anh cưới em, anh đă mất hết tự do. Một người vợ không biết ch́u chồng, không biết chăm sóc chồng là suốt đời em sẽ không có hạnh phúc.” Tôi thấy ḿnh “có lỗi” vô cùng. Càng “có lỗi” hơn khi anh vừa khóc vừa méc má tôi:”Má coi, con là người đàn ông bất hạnh nhất trên đời nầy. Bởi v́ con có một con vợ không biết thương chồng và hay nói. Con đi làm ra tiền mà ăn cơm xong nó bắt con phải rửa chén. Bởi vậy phải chi con có con vợ câm th́ con mới có hạnh phúc được”. Rồi anh méc với má anh và em gái anh về tội ác tày đ́nh của tôi nên mỗi lần gặp họ là tôi được giảng những bài học về cách làm vợ cùng với những ánh mắt h́nh viên đạn của họ. Nếu tôi có giải thích hay đính chánh th́ lại được nghe tiếp:”Nó là con cưng. Từ nhỏ tới lớn tao không có đánh nó một roi nữa. Bây hổng được nói nó ǵ hết á. Bây giờ nó làm ra tiền th́ nó có quyền”. Vậy đó nhưng trước mặt công chúng th́ chúng tôi là hai nhân vật “sáng giá và hoàn hảo nhất”.
Cái máu lăng mạn không bao giờ ngừng chảy trong anh. Anh luôn tạo những bất ngờ trong mọi t́nh huống. Thí dụ như nhiều khi nửa đêm thay v́ ngủ, anh kiếm chuyện gây lộn để tránh chuyện chăn gối với tôi. Gây đến khi anh đuối lư th́ anh có nhiều cách giải quyết mâu thuẫn rất lăng mạn: anh đổ nước ra sàn nhà rồi nằm giăy giụa như con ǵ đang tắm bùn vậy.
Cũng có khi anh vác dao rượt chém tôi. Không ngờ anh lại học thêm nghề phóng dao lúc nào không hay. Đáng lẽ tôi phải chạy vô nhà để giữ vững danh hiệu “gia đ́nh văn hoá” và “cặp đôi hoàn hảo”,nhưng lực bất ṭng tâm v́ tôi đứng ngay cửa nên tôi đành chạy ra đường. Hàng xóm được bữa xem văn nghệ quần chúng do hai siêu sao tŕnh diễn rất đông vui lại miễn phí. Do tay nghề anh chưa chuẩn nên con dao môt heo không phập vào người tôi. Chỉ tội cái cửa rào phải bị hai vết sẹo thật sâu đến bây giờ để minh chứng cho sự lăng mạn trong t́nh yêu của anh.
Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy hối hận, tôi tự trách ḿnh tại sao lại không chịu hai nhát dao đó thà chết trong nhà để anh luôn giữ vững danh hiệu “người nghệ sĩ-người chồng lăng mạn hiền hậu bị vợ ăn hiếp” như anh vẫn hay than văn với mọi người.
(c̣n nữa)”
Phần 1 ấn vào đây (https://www.intermati.com/forum/showthread.php?t=128 1990)
VietBF Sưu Tầm