florida80
02-07-2020, 02:53
Nói về t́nh yêu, cuộc sống của những con người trước là tầng lớp thượng lưu quư tộc chưa bao giờ biết lo nghĩ về thức ăn, của cải, luôn đắm ch́m vào lễ hội, hội hè và cuộc khiêu vũ dường như là bất tận...
Nhưng sau chiến tranh, những con người duyên dáng như Scarlett O’Hara, người mơ mộng như Asley, thánh thiện như Melanie, thực tế một cách thẳng thắn như Rhett Butler... tất cả đều bị ám ảnh bởi chiến tranh.
Scarlett như lá cây yếu mềm; ban đầu nó bị hút bởi t́nh yêu không thành lời của Asley, khi đối mặt với chiến tranh nó lại bị liêu xiêu về thức ăn, đồ uống, tiền bạc... ngă vào ṿng tay của Fank - người sắp thành em rể của cô... và rồi chiếc lá lại bị cơn băo làm cho lung lay cuốn theo Rhett - kẻ trước kia bị coi thường, khinh bỉ nhất giới thượng lưu. Hăy đọc và khám phá sức hút kỳ lạ của cơn gió và chiếc lá kia nhé.
https://i.imgur.com/r23dgFy.jpg
TRÍCH DẪN ĐẶC SẮC
“Chỉ cần can đảm cô có thể làm mà không cần đức hạnh.”
“Ngày mai ḿnh sẽ nghĩ tới chuyện này khi đă về tới Tara. Ḿnh có thể chịu đựng nổi. Ngày mai, sẽ nghĩ tới cách giành lại Rhett. Dẫu sao, ngày mai cũng sẽ khác hơn.”
MARGARET MITCHELL VÀ QUÁ TR̀NH VIẾT 'CUỐN THEO CHIỀU GIÓ'
Hơn 70 năm trước, “Cuốn theo chiều gió”, cuốn tiểu thuyết ngợi ca t́nh yêu và sức sống dẻo dai của con người qua cơn băo táp lịch sử, được xuất bản. Nàng Scarlett xinh đẹp và dạn dĩ, mộng mơ nhưng rắn rỏi đă quyến rũ hàng triệu độc giả trên thế giới. Nhưng câu chuyện về sự khởi đầu bất đắc dĩ và quá tŕnh sáng tác âm thầm của Margaret Mitchell vẫn chưa được nhiều người biết đến.
Margaret Mitchell sinh năm 1900 trong một gia đ́nh trí thức tại Atlanta. Bố bà là chủ tịch Hội sử học Atlanta. Tốt nghiệp Đại học tổng hợp Smith, Mitchell trở thành bác sĩ y khoa. Nhưng sau cái chết của người mẹ, bà quyết định trở về nhà chăm sóc bố và em trai. Năm 1922 bà kết hôn với Berrien Kinnard Upshaw và làm phóng viên cho tờ Atlanta Journal với bút danh Peggy Mitchell. Cuộc hôn nhân tan vỡ không lâu sau đó nhưng bù lại, Mitchell nhanh chóng thành công trong vai tṛ của một nhà báo.
https://i.imgur.com/io6Mdy5.jpg
Năm 1925, Mitchell tái hôn với John Robert Marsh - một người hoạt động trong lĩnh vực quảng cáo. Năm 1926, một tai nạn bất ngờ gây nên vết thương nơi mắt cá chân khiến nhà văn tương lai phải vĩnh viễn bỏ nghề báo. Bà sống lặng lẽ và thu ḿnh trong “Ổ rác” (The Dump) - tên gọi bà tự đặt cho gian pḥng nhỏ của ḿnh trong căn hộ của hai vợ chồng ở đại lộ Crescent.
Margaret Mitchell là một phụ nữ năng động, rắn rỏi những cũng rất dễ xúc động. Trong những ngày nghỉ dưỡng thương trong “Ổ rác” của ḿnh, bà đă nhờ chồng mượn sách từ thư viện Atlanta để đọc cho đỡ buồn. Augusta Dearborn - một người bạn của hai vợ chồng - kể lại:
“Một hôm, John ôm theo một chồng sách về pḥng vợ và nói:
‘Anh đă mang về cho em toàn bộ số sách mà em có thể đọc từ thư viện rồi đấy. Em hăy viết cái ǵ đó cho riêng ḿnh đi”.
Ngày hôm sau, Marsh sắm sửa cho Margaret một cái máy chữ hiệu Remington cùng với lời chào mời điệu nghệ:
“Thưa quư bà, xin chào mừng quư bà đến với một sự nghiệp mới”.
Khi Margaret hỏi chồng nên viết về cái ǵ, Marsh đă đáp lại bằng một câu trả lời giống y như lối nói của các ông tổng biên tập:
“Viết những ǵ mà em biết”.
Nhớ lại những câu chuyện được người thân và những người từng tham gia cuộc nội chiến những năm 1860 kể lại, Margaret Mitchell đă bí mật bắt tay vào viết cuốn tiểu thuyết lớn nhất của đời ḿnh. Rất ít người biết chuyện Margaret đang viết sách và John Marsh là người duy nhất được đọc những trang bản thảo vừa mới hoàn thành của bà.
Bởi căn hộ của hai vợ chồng John và Margaret là nơi thường xuyên diễn ra các cuộc đón tiếp bạn bè nên Margaret phải vất vả lắm mới giấu được những trang bản thảo của ḿnh. Bà nhét bản thảo dưới gầm giường, dưới sôfa, thậm chí là gập nhỏ những trang viết lại để kê vào các chân ghế cập kênh.
Harvey Smith - một người bạn của gia đ́nh - kể lại:
“Khi đến nhà Marsh, tôi thường xuyên thấy Margaret cặm cụi với một đống giấy tờ nơi bàn viết nhỏ. Chúng tôi đùa với nhau rằng: “Cô ấy đang viết cuốn tiểu thuyết vĩ đại nhất thế giới đấy”. Và Chúa ơi, sự thật đúng là như vậy”.
Cuốn tiểu thuyết được viết xong nhưng Margaret vẫn không chịu tiết lộ với bạn bè về sự tồn tại của nó. Cuốn theo chiều gió có thể sẽ không bao giờ đến được với độc giả nếu không có Lois Cole. Cole là một người bạn thân của Margaret, bà làm việc tại NXB danh tiếng Macmillan ở New York. Một lần, Cole đọc được những trang bản thảo vất vưởng trong "Ổ rác" của Mitchell. Bà liền tiết lộ với Harold Latham - giám đốc NXB - về cuốn sách của cô bạn người Atlanta thông minh, hóm hỉnh của ḿnh và khẳng định đó có thể là một báu vật của nền văn học Mỹ.
“Nếu khi viết cô ấy cũng tỏ ra hấp dẫn và cuốn hút như khi nói chuyện th́ đó sẽ là một sản phẩm tuyệt vời”, Cole rỉ tai Latham.
Trong chuyến công cán đến Atlanta để kư hợp đồng xuất bản với các tác giả mới, Latham đă nhớ đến Margaret Mitchell và t́m gặp bà. Nhưng Mitchell một mực khẳng định, bà không viết cuốn tiểu thuyết nào hết.
Ngày cuối cùng ở Atlanta, khi gặp gỡ Margaret cùng các bạn của bà, Latham lại một lần nữa đề cập đến cuốn sách. Cũng như lần trước, Latham tiếp tục nhận được những cái lắc đầu phủ nhận. Nhưng sau khi ông giám đốc lên xe về khách sạn, Margaret đă bị bạn bè tiến hành "thẩm vấn".
“Cậu đă viết một cuốn tiểu thuyết hả Peggy? Tại sao cậu chưa bao giờ kể cho chúng tôi nghe về chuyện này nhỉ? Tại sao cậu không đưa nó cho ông Latham xem?”, một người trong số họ hỏi dồn dập.
Điềm đạm và dường như thờ ơ, Margaret giải thích:
"Đó là một cuốn sách vớ vẩn. Nó khiến tôi cảm thấy xấu hổ”.
Ngay lập tức, một người khác công kích:
“Ôi dào, tôi dám cá rằng cậu không có dáng của một nhà văn đâu. Cậu không định phấn đấu cả đời để trở thành một tiểu thuyết gia đấy chứ?”.
Bị chọc tức, Margaret xồng xộc chạy về nhà, lượm đống bản thảo lộn xộn trong "Ổ rác", nhét vào một chiếc vali rồi phi thẳng đến khách sạn Georgian Terrace. Bà gọi Latham ra hành lang và nói:
“Ông cầm lấy đi, trước khi tôi đổi ư”.
P.S Cảm ơn các
bạn đă ghé và đọc những tác phẩm văn học
:thankyou::thankyou: :thankyou::thankyou: :thankyou::hafppy::h afppy::hafppy::hafpp y:.
Nhưng sau chiến tranh, những con người duyên dáng như Scarlett O’Hara, người mơ mộng như Asley, thánh thiện như Melanie, thực tế một cách thẳng thắn như Rhett Butler... tất cả đều bị ám ảnh bởi chiến tranh.
Scarlett như lá cây yếu mềm; ban đầu nó bị hút bởi t́nh yêu không thành lời của Asley, khi đối mặt với chiến tranh nó lại bị liêu xiêu về thức ăn, đồ uống, tiền bạc... ngă vào ṿng tay của Fank - người sắp thành em rể của cô... và rồi chiếc lá lại bị cơn băo làm cho lung lay cuốn theo Rhett - kẻ trước kia bị coi thường, khinh bỉ nhất giới thượng lưu. Hăy đọc và khám phá sức hút kỳ lạ của cơn gió và chiếc lá kia nhé.
https://i.imgur.com/r23dgFy.jpg
TRÍCH DẪN ĐẶC SẮC
“Chỉ cần can đảm cô có thể làm mà không cần đức hạnh.”
“Ngày mai ḿnh sẽ nghĩ tới chuyện này khi đă về tới Tara. Ḿnh có thể chịu đựng nổi. Ngày mai, sẽ nghĩ tới cách giành lại Rhett. Dẫu sao, ngày mai cũng sẽ khác hơn.”
MARGARET MITCHELL VÀ QUÁ TR̀NH VIẾT 'CUỐN THEO CHIỀU GIÓ'
Hơn 70 năm trước, “Cuốn theo chiều gió”, cuốn tiểu thuyết ngợi ca t́nh yêu và sức sống dẻo dai của con người qua cơn băo táp lịch sử, được xuất bản. Nàng Scarlett xinh đẹp và dạn dĩ, mộng mơ nhưng rắn rỏi đă quyến rũ hàng triệu độc giả trên thế giới. Nhưng câu chuyện về sự khởi đầu bất đắc dĩ và quá tŕnh sáng tác âm thầm của Margaret Mitchell vẫn chưa được nhiều người biết đến.
Margaret Mitchell sinh năm 1900 trong một gia đ́nh trí thức tại Atlanta. Bố bà là chủ tịch Hội sử học Atlanta. Tốt nghiệp Đại học tổng hợp Smith, Mitchell trở thành bác sĩ y khoa. Nhưng sau cái chết của người mẹ, bà quyết định trở về nhà chăm sóc bố và em trai. Năm 1922 bà kết hôn với Berrien Kinnard Upshaw và làm phóng viên cho tờ Atlanta Journal với bút danh Peggy Mitchell. Cuộc hôn nhân tan vỡ không lâu sau đó nhưng bù lại, Mitchell nhanh chóng thành công trong vai tṛ của một nhà báo.
https://i.imgur.com/io6Mdy5.jpg
Năm 1925, Mitchell tái hôn với John Robert Marsh - một người hoạt động trong lĩnh vực quảng cáo. Năm 1926, một tai nạn bất ngờ gây nên vết thương nơi mắt cá chân khiến nhà văn tương lai phải vĩnh viễn bỏ nghề báo. Bà sống lặng lẽ và thu ḿnh trong “Ổ rác” (The Dump) - tên gọi bà tự đặt cho gian pḥng nhỏ của ḿnh trong căn hộ của hai vợ chồng ở đại lộ Crescent.
Margaret Mitchell là một phụ nữ năng động, rắn rỏi những cũng rất dễ xúc động. Trong những ngày nghỉ dưỡng thương trong “Ổ rác” của ḿnh, bà đă nhờ chồng mượn sách từ thư viện Atlanta để đọc cho đỡ buồn. Augusta Dearborn - một người bạn của hai vợ chồng - kể lại:
“Một hôm, John ôm theo một chồng sách về pḥng vợ và nói:
‘Anh đă mang về cho em toàn bộ số sách mà em có thể đọc từ thư viện rồi đấy. Em hăy viết cái ǵ đó cho riêng ḿnh đi”.
Ngày hôm sau, Marsh sắm sửa cho Margaret một cái máy chữ hiệu Remington cùng với lời chào mời điệu nghệ:
“Thưa quư bà, xin chào mừng quư bà đến với một sự nghiệp mới”.
Khi Margaret hỏi chồng nên viết về cái ǵ, Marsh đă đáp lại bằng một câu trả lời giống y như lối nói của các ông tổng biên tập:
“Viết những ǵ mà em biết”.
Nhớ lại những câu chuyện được người thân và những người từng tham gia cuộc nội chiến những năm 1860 kể lại, Margaret Mitchell đă bí mật bắt tay vào viết cuốn tiểu thuyết lớn nhất của đời ḿnh. Rất ít người biết chuyện Margaret đang viết sách và John Marsh là người duy nhất được đọc những trang bản thảo vừa mới hoàn thành của bà.
Bởi căn hộ của hai vợ chồng John và Margaret là nơi thường xuyên diễn ra các cuộc đón tiếp bạn bè nên Margaret phải vất vả lắm mới giấu được những trang bản thảo của ḿnh. Bà nhét bản thảo dưới gầm giường, dưới sôfa, thậm chí là gập nhỏ những trang viết lại để kê vào các chân ghế cập kênh.
Harvey Smith - một người bạn của gia đ́nh - kể lại:
“Khi đến nhà Marsh, tôi thường xuyên thấy Margaret cặm cụi với một đống giấy tờ nơi bàn viết nhỏ. Chúng tôi đùa với nhau rằng: “Cô ấy đang viết cuốn tiểu thuyết vĩ đại nhất thế giới đấy”. Và Chúa ơi, sự thật đúng là như vậy”.
Cuốn tiểu thuyết được viết xong nhưng Margaret vẫn không chịu tiết lộ với bạn bè về sự tồn tại của nó. Cuốn theo chiều gió có thể sẽ không bao giờ đến được với độc giả nếu không có Lois Cole. Cole là một người bạn thân của Margaret, bà làm việc tại NXB danh tiếng Macmillan ở New York. Một lần, Cole đọc được những trang bản thảo vất vưởng trong "Ổ rác" của Mitchell. Bà liền tiết lộ với Harold Latham - giám đốc NXB - về cuốn sách của cô bạn người Atlanta thông minh, hóm hỉnh của ḿnh và khẳng định đó có thể là một báu vật của nền văn học Mỹ.
“Nếu khi viết cô ấy cũng tỏ ra hấp dẫn và cuốn hút như khi nói chuyện th́ đó sẽ là một sản phẩm tuyệt vời”, Cole rỉ tai Latham.
Trong chuyến công cán đến Atlanta để kư hợp đồng xuất bản với các tác giả mới, Latham đă nhớ đến Margaret Mitchell và t́m gặp bà. Nhưng Mitchell một mực khẳng định, bà không viết cuốn tiểu thuyết nào hết.
Ngày cuối cùng ở Atlanta, khi gặp gỡ Margaret cùng các bạn của bà, Latham lại một lần nữa đề cập đến cuốn sách. Cũng như lần trước, Latham tiếp tục nhận được những cái lắc đầu phủ nhận. Nhưng sau khi ông giám đốc lên xe về khách sạn, Margaret đă bị bạn bè tiến hành "thẩm vấn".
“Cậu đă viết một cuốn tiểu thuyết hả Peggy? Tại sao cậu chưa bao giờ kể cho chúng tôi nghe về chuyện này nhỉ? Tại sao cậu không đưa nó cho ông Latham xem?”, một người trong số họ hỏi dồn dập.
Điềm đạm và dường như thờ ơ, Margaret giải thích:
"Đó là một cuốn sách vớ vẩn. Nó khiến tôi cảm thấy xấu hổ”.
Ngay lập tức, một người khác công kích:
“Ôi dào, tôi dám cá rằng cậu không có dáng của một nhà văn đâu. Cậu không định phấn đấu cả đời để trở thành một tiểu thuyết gia đấy chứ?”.
Bị chọc tức, Margaret xồng xộc chạy về nhà, lượm đống bản thảo lộn xộn trong "Ổ rác", nhét vào một chiếc vali rồi phi thẳng đến khách sạn Georgian Terrace. Bà gọi Latham ra hành lang và nói:
“Ông cầm lấy đi, trước khi tôi đổi ư”.
P.S Cảm ơn các
bạn đă ghé và đọc những tác phẩm văn học
:thankyou::thankyou: :thankyou::thankyou: :thankyou::hafppy::h afppy::hafppy::hafpp y:.