View Full Version : DU TỬ LÊ: THÊM MỘT 'ĐỨA CON HOANG ĐĂ T̀M VỀ NHÀ"
florida80
04-13-2020, 20:04
Nối gót Phạm Duy, Khánh Ly và nhiều văn nghệ sĩ khác, nhà thơ Du Tử Lê đă trở về Việt Nam, đi Hà Nội, ra mắt sách, ngồi chiếu dưới với những người thuộc "bên thắng cuộc".
Có c̣n không một Du Tử Lê của thời "Khi tôi chết hăy đem tôi ra biển"?
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
đời lưu vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó ră
hồn không đi, sao trở lại quê nhà
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
nước ngược ḍng sẽ đẩy xác trôi đi
bên kia biển là quê hương tôi đó
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh ŕ
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
đừng ngập ngừng v́ ái ngại cho tôi
những năm trước bao người ngon miệng cá
th́ sá ǵ thêm một xác cong queo
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
cho tôi về gặp lại các con tôi
cho tôi về nh́n thấy lệ chúng rơi
từ những mắt đă buồn hơn bóng tối
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
và trên đường hăy nhớ hát quốc ca
ôi lâu quá không c̣n ai hát nữa
(bài hát giờ cũng như một hồn ma)
khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
đời lưu vong tận huyệt với linh hồn.
Bài thơ, là của Du Tử Lê hồi đó. Du Tử Lê bây giờ, khi chết xin người đừng mang xác ông ra biển. Chở xác một người con thoái hóa, biển sẽ trào lên những đợt sóng gào thịnh nộ . Ông cũng không phải lo xác khó tan ră trong đất lạ. Chiếc lá Du Tử Lê đă rụng về "cội", sẽ mục ră trong ḷng đất mẹ xót xa khi nghe tin con đă đầu hàng, bỏ cuộc. "Đứa con lạc lối" đă t́m về nhà. Một cái ǵ đó trong phút cuối đời đă làm ông khuất phục.
Có c̣n không một Du Tử Lê của thời "đêm, nhớ trăng Sài g̣n"?
(gửi Trần Cao Lĩnh)
đêm về theo vết xe lăn
tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng
t́m tôi đèn thắp hai hàng
lạc nhau cuối phố sương quàng cổ cây
ngỡ hồn tu xứ mưa bay
tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa
đêm về theo bánh xe qua
nhớ tôi Xa Lộ nhớ nhà Hàng Xanh
nhớ em kim chỉ khíu t́nh
trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre
nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
nắng Trương Minh Giảng lá hè Tự Do
nhớ nghĩa trang quê bạn bè
nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường
đêm về theo vết xe lăn
tôi trăng viễn xứ, sầu em bến nào ?
1978
Bài thơ, của một Du Tử Lê thời "thanh niên vàng". Gần 40 năm sau, chất vàng của người thanh niên đă mờ nhạt. Có thể nó đang đỏ dần, đỏ dần. Hàng ngũ văn nghệ sĩ lưu vong chống cộng ngậm ngùi khi thấy thêm một chiến hữu mềm ḷng, ngă quỵ.
Từ nay, tên du tử không c̣n phải lo đời lưu vong không cả một ngôi mồ nũa. Tên du tử năm xưa đă quỳ xuống van xin bọn người vẫn c̣n thù hằn với quá khứ của chính hắn để được trở về, nếu nằm xuống tại Việt Nam, sẽ được chế độ ban cho chút ơn. Sẽ có một nấm mồ hẳn ḥi.
Dưới đây là những ǵ truyền thông tại Việt Nam đă viết về chuyến hồi hương của Du Tử Lê.
"Tối 3-6-2014, tai Gallery 39 Lư Quốc Sư, Hà Nội, nhà thơ Du Tử Lê có buổi gặp gỡ các bạn thơ và bạn đọc. Rất đông các bạn trẻ và các nhà thơ đến dự. Nhà thơ Bằng Việt, Phan Thị Thanh Nhàn, Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Thụy Kha, Trần Nhương, Trần Quang Quư, Trung Trung Đỉnh...đă có mặt. Du Tử Lê giới thiệu tập thơ "Giỏ hoa thời mới lớn", một tập thơ dày dặn với tŕnh bày bắt mắt của họa sĩ Lê Thiết Cương. Nhà thơ Bằng Việt, Thụy Kha, Nguyễn Quang Thiều phát biểu chào mừng Du Tử Lê đă trở về Hà Nội. Con đường dù rất dài rồi cũng đưa người con lạc lối trở về quê Mẹ.
https://i.imgur.com/t8SSo0S.jpg
ĐÔI NÉT VỀ DU TỬ LÊ
Sau Hiệp định Genève, 1954, v́ nghe lời dụ dỗ của Mỹ Ngụy, Lê Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia đ́nh. Đầu tiên ông định cư ở Hội An, Quảng Nam, sau đó là Đà Nẵng. Đến năm 1956, ông vào Sài G̣n và theo học trường Trần Lực, trường Chu Văn An, sau cùng là Cao học Đại học Văn Khoa.
Là môt thiên tài, ông làm thơ từ rất sớm, khi đang c̣n học tại trường tiểu học Hàng Vôi tại Hà Nội. Sau khi di cư vào Sài G̣n, Du Tử Lê bắt đầu sáng tác nhiều tác phẩm dưới nhiều bút hiệu khác nhau. Bút hiệu Du Tử Lê được dùng chính thức lần đầu tiên vào năm 1958 cho bài "Bến tâm hồn", đăng trên tạp chí Mai.
Du Tử Lê từng mang quân hàm Trung Tá, thuộc Quân ngụy Saigon, cựu phóng viên chiến trường, thư kư ṭa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một tạp chí của Quân Ngụy), và là giáo sư Văn học của nhiều trường trung học Sài G̣n.
MỘT BÀI THƠ CỦA DU TỬ LÊ,
(viết về 30 tháng Tư/ 1975)
ai nhớ ngàn năm một nỗi mừng
Tháng tư đă đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối đường
Có môi, không nói lời ly biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hăy lắng nghe
Bước chân giải phóng từng khu phố
Và tiếng chân người như suối reo
Tháng tư khao khát, ngày vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao ngựi biết trời đang sáng
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư sum họp người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi: một bóng cờ
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự mỗi nơi
Tháng tư binh mă về ngang phố
Đôi mắt nh́n theo một nỗi mừng
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bóng cờ
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như người: Một nỗi vui
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đă trả hờn sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương?
Tháng tư rồi sẽ ngàn năm nhớ
Rừng sẽ v́ tôi nức nở hoài
Mắt ai ngu sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư nhắc nhở ngàn năm nữa!
Cảnh tượng hồn tôi những miếu đền
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đă chờ tôị Mưa...đă ...mưa
Mai kia sống với vầng sao ấy
người có c̣n thương một bóng ai
Góc phố c̣n treo ngời lănh tụ
Ai nhớ ngàn năm một bóng ai?"
Có thật Du Tử Lê đă viết bài thơ nói về 30 tháng 4 năm 1975, "ai nhớ ngàn năm một nỗi mừng" không? (*) Nếu bài thơ này thực sự là đứa con chữ nghĩa của ông th́ những ǵ Du Tử Lê viết trên đường tỵ nạn có lẽ đă là những quái thai sinh ra trong cơn hoảng loạn, như Phạm Duy đă từng nói về các nhạc phẩm chống cộng của ông ta?
Trở lại với bản tin nói về cuộc về của Du Tử Lê.
Như để khoe khoang đảng đă chiêu dụ được một nhân vật từng là sĩ quan cao cấp của chế độ cũ, tên bồi bút nào đó đă thăng 2, 3 cấp cho Du Tử Lê, cho ông ta mang "quân hàm" "Trung Tá". Nên nhớ QLVNCH không dùng chữ "quân hàm", và cho đến năm 1975 Du Tử Lê vẫn c̣n mang cấp Uư. Trước những câu người khác nói về cá nhân ḿnh như " Sau Hiệp định Genève, 1954, v́ nghe lời dụ dỗ của Mỹ Ngụy, Lê Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia đ́nh...", "thuộc Quân ngụy Saigon", "thư kư ṭa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một tạp chí của Quân Ngụy)", chẳng hay nhà thơ từng một thời mang căn cước tỵ nạn cộng sản có nghĩ ǵ không? Hay ông sẽ vui vẻ chấp nhận để buổi cuối đời được chết trong ṿng tay "từ ái" của đảng? Cuộc về của Du Tử Lê đă cho người bên kia sảng khoái, đắc thắng thốt lên rằng "Con đường dù rất dài rồi cũng đưa người con lạc lối trở về quê Mẹ".
Đường đường là một tên tuổi lớn trên văn đàn tỵ nạn, nhà thơ nghĩ sao khi nghe người ta nói về ḿnh như thế? C̣n lời nào đau xót hơn "người con lạc lối trở về"?
Nhà thơ đă không có lời nào. Có lẽ ông mặc nhiên chấp nhận trong gần 40 năm qua ông đă lầm đường cho nên bây giờ ông đă bỏ con đường đó để theo một con đường khác, tự xa rời hàng ngũ những văn nghệ sĩ chống cộng, quay lưng lại với độc giả vẫn hằng yêu mến thơ văn ông. Từ nay, những ǵ ông viết sẽ không c̣n có ích lợi ǵ cho cuộc chiến đấu chống cộng. Những ai được ông ca tụng, giới thiệu, phải nên đề pḥng. Con ma cà rồng cộng sản sau khi hút máu nạn nhân nào sẽ biến nạn nhân đó trở thành tay sai cho chúng.
Từ nay, với tôi, Du Tử Lê đă không c̣n nữa.
VĐT
(*) Chú thích của người viết:
Du Tử Lê có bài “ai nhớ ngàn năm một ngón tay” rất giống với bài thơ trên.
Có lẽ ai đó đă sửa lời bài thơ này và đặt cho nó cái tên “Ai nhớ ngàn năm một nỗi mừng”.
Đọc lại bài thơ, người ta có thể thấy những câu chắp vá, lời thơ trúc trắc, vần gieo sai một cách rất đáng nghi.
Nếu không phải chính Du Tử Lê đă sửa thơ ông (phù thuỷ chữ nghĩa đâu cần phải sửa, ông thừa sức viết cả trăm bài ca tụng việt cộng, nếu muốn!) th́ có thể Việt cộng đă dùng hạ chiêu để lôi hẳn Du Tử Lê về phía họ. Cũng có thể người nào đó với ác ư đă làm như thế để bôi nhọ Du Tử Lê.
Dẫu thế nào đi nữa, hành động khuất phục trước kẻ thù của DTL đă xóa trong tôi h́nh ảnh đẹp của một nhà thơ tôi từng yêu thích. Và như vậy, từ nay, với tôi, Du Tử Lê dă không c̣n nữa.
ai nhớ ngàn năm một ngón tay
Tháng tư tôi đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya
Có môi chưa nói lời chia biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hăy lắng nghe
Bước chân ai dưới tàng phong ốm
Mà tiếng giày rơi như suối reo
Tháng tư khao khát, đêm, vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao anh biết trăng không lạnh
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư hư ảo người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi : một khán đài
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự biển khơi
Tháng tư xe ngựa về ngang phố
Đôi mắt nào treo mỗi góc đường
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bến sông
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đă trộn, như sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương ?
Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
Rừng sẽ v́ tôi nức nở hoài
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư người nhắc làm chi nữa
Cảnh tượng hồn tôi đă miếu thờ
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đă chờ tôị Mưa...đă ...mưa
Mai kia sống với vầng trăng ấy
người có c̣n thương một bóng cây
Góc phố c̣n treo đôi mắt băo
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay ?
Du Tử Lê
florida80
04-13-2020, 20:05
ĐÔI D̉NG GHI LẠI VỀ THI SĨ DU TỬ LÊ
Bà Phan Lạc Giang Đông ghi
Kính thưa Qúy vị ,
Gần đây... đọc một số bài Thi Sĩ DU TỬ LÊ viết. Tôi cũng xin ghi nhận ít ḍng Về Thi Sĩ Du Tử Lê. Ghi nhận khi Ông c̣n sống... để nếu có ǵ sai th́ Ông cho tôi hay để tôi c̣n kịp đính chính và xin lỗi.
Thưa...
Vào một buổi sáng sớm Sài G̣n, mưa rả rích...! Tôi không nhớ rơ ngày tháng năm. Nhưng năm đó là năm Thi Sĩ Du Tử Lê ra mắt tập Thơ TAY GƠ CỬA ĐỜI.
Nghe tiếng gơ cửa, tôi ra mở xem ai th́... - một người đàn ông mặc quân phục - Hoa mai vàng đeo trên vai áo . Dáng gầy gầy , nhỏ con . Ông đậu cái xe vespas ở sân. Ông rất lịch sự yểu điệu nữa là khác, ông tự giới thiệu:
"Thưa chị! Tôi là Du Tử Lê...- chắc chị có nghe tên ? ! "
Tôi vội vàng thưa :
"Dạ thưa anh, hân hạnh được gặp anh - gặp một Đại Thi Sĩ! - Thưa anh, nhà tôi đi vắng! "
Du Tử Lê :
"Phan Lạc Giang Đông - anh ấy về ngay bây giờ - anh đi cùng tôi về đây nhưng c̣n rẽ vào mua cái ǵ ở quán đầu ngơ - Anh về ngay bây giờ".
Rồi Du Tử Lê tiếp:
"Quả thực Giang Đông từ trại về qua tôi luôn nên tôi phải dạy sớm chưa kịp rửa mặt. Xin chị một thau nước ấm! Tôi cần đứng ngoài ngắm trời đẹp và đợi Giang Đông!" .
Tôi quay vào lấy ngay cho Du Tử Lê một thau nước có pha ngay một b́nh thủy bự nước nóng... Tôi để trên cái giá để Du Tử Lê rửa mặt - ngay tại gốc cây hoa đại. Thật đẹp.
Chờ Du Tử Lê rửa xong tôi sẽ dẹp ngay để c̣n Giang Đông có về đ̣i rửa mặt th́ có thau! Nhưng Du Tử Lê, bê thau xuống đầu hè ngồi có vẻ trầm ngâm, hai tay vẫn thả trong chậu nước ấm mà chưa chịu vắt khô khăn rửa mặt. Tôi mở rộng cửa... th́ Du Tử Lê mới sực tỉnh nói:
"Xin lỗi chị tôi làm mất th́ giờ chị v́ tôi đang t́m một Từ Ngữ thích hợp cho một câu thơ trong bài thơ tôi mới làm!".
Rồi Phan Lạc Giang Đông về tới. Xe của Giang Đông máy nổ như sấm v́ cái xe gắn máy cũ ấy mà. Giang Đông gặp Du Tử Lê khen ngay :
"Nè! Du Tử Lê giàu thế? - Cậu đi xe Vespas... mới - Nhất cậu đấy ".
Du Tử Lê:
"Xe này chị Tuệ mua đấy mà. Khi chị Tuệ đi đâu th́ ḿnh chở dùm chị. C̣n b́nh thường th́ ḿnh tự do xử dụng!"
Giang Đông:
"Chị Tuệ Mai - con gái của Cụ Trần Tuấn Khải... giúp cậu là hách lắm rồi- tiếng tăm sẽ bay vèo vèo".
Du Tử Lê và Giang Đông vào nhà ngồi uống cà phê. Hai chàng bàn tính chuyện này chuyện kia.
Du Tử Lê:
- Ḿnh sẽ ra mắt tập thơ TAY GƠ CỬA ĐỜI nay mai. Nhưng ḿnh mời khoảng độ Hai Chục ANH EM VĂN NGHỆ SĨ thôi. Cũng không có tiền nhiều nên chỉ nấu Xôi Ṿ Chè Đường và Bánh Ngọt, cà phê. Ḿnh thấy có thể nhờ chị đây nấu dùm ḿnh được không.
Du Tử Lê quay qua tôi: "Chị giúp Du Tử Lê ?!"
Tôi ngần ngại trả lời:
- "Thưa anh! Con nhỏ mà người giúp việc mới ra - Tôi đi dạy học nữa nên rất tiếc không giúp anh được!".
Du Tư Lê bàn qua chuyện nữa là chuyện Cưới Cô Châu...
Du Tử Lê:
- "Cái khó là Mượn Ai đứng Chủ hôn?
Tôi bỗng hỏi thực thà:
- "Uả nghe anh có vợ hai con rồi mà sao lại cưới cô Châu nào nữa?!"
Nhà tôi, biết tính tôi GHEN Dàn Trời nên nghe chuyện này có vẻ tôi không đồng t́nh lắm. Nên hối Du Tử Lê uống nốt tách cà phê và đi cho lẹ.
Vừa đứng lên th́ một Ông Thi Sĩ nữa tới - Ông cũng mặc đồ Quân Nhân... Đeo ba hoa mai vàng lận. Tôi nhớ (Ba hoa mai?!) Ông vừa dựng xe tính vào nhà tôi th́ Giang Đông và Du Tử Lê bước ra cửa ngay. Giang Đông :
- "A! Mai Trung Tĩnh - Thôi ḿnh đi chỗ khác bàn tiếp - Rồi ḿnh c̣n ra nhà in coi báo lên khuôn !"
Sau đó ít ngày th́ Giang Đông mang về tập thơ TAY GƠ CỬA ĐỜI - đề tặng của tác gia: DU TỬ LÊ .
Tôi cầm đọc và trân qúy như ḿnh hân hạnh được biết một Đại Thi Sĩ vậy! Rồi Giang Đông kể là: Hắn (Du Tử Lê - gọi tính cách thân t́nh) đang tính cưới cô Châu - Cô này xinh đẹp - con nhà gia giáo, giàu có. Hắn mê lắm mà kẹt nỗi Hắn có vợ hai con rồi! Bây giờ không biết nhờ ai làm Cha Mẹ Gỉa hoặc Anh Chị Gỉa để Đứng Ra Xin Cưới cô Châu!
Tôi nghe mà bật ngửa v́ Thần Tượng Đại Thi Sĩ đă Bê Bối! Tôi bảo Giang Đông:
"Anh dính vào chuyện này làm ǵ!"
Giang Đông:
"Anh không dính nhưng VĂN NGHỆ Là vậy - Thi Sĩ mà Em... Có vậy làm thơ t́nh mới hay!"
Bữa cơm hôm đó tôi ăn không ngon v́ tôi nghĩ: "Bệnh Du Tử Lê sẽ lây qua Giang Đông mất! Giang Đông sẽ bắt chước!".
- RỒI...
Sau măi đến năm 1995...- Khi Giang Đông đi sang Mỹ theo diện H.O. Tất nhiên vợ là tôi sẽ ḷng tḥng đi cùng chứ. Đúng vậy! Tôi đă theo Giang Đông đi Mỹ và định cư tại Seattle -
Giang Đông khoái làm báo lắm nên khi đến Seattle là vào ngay tờ báo Phương Đông Times - để Xả Hơi trên báo chí . Viết không có một xu teng cũng thức toét mắt mà viết! Độc giả khen chê. Rồi đấm đá tha hồ!
Rồi lại chính anh chủ báo này nhờ Giang Đông:
"Anh Giang Đông! Du Tử Lê sẽ lên đây ra mắt sách... Tụi em nhờ anh giới thiệu. Anh mới qua th́ dứt khoát sẽ đông người tới. Nhất là Giang Đông là bạn cũ của Du Tử Lê từ Sài G̣n nữa!"
Tôi như cái đuôi của Giang Đông cũng theo đi dự buổi ra mắt sách này. Anh chàng chủ báo bảo tôi:
- "Cái khó cho tụi tôi là phải đài thọ tiền máy bay cho Du Tử Lê và Bà Vợ - một cô lấy từ CANADA sang (Tôi c̣n h́nh cô ta chụp hôm đó)!".
Cô ta độc thân gần ba chục tuổi - không đẹp - không có duyên! Trung b́nh! Tôi nh́n cô và bảo nhỏ ông chủ báo và Du Tử Lê:
"Bà này đâu có đẹp đâu mà Du Tử Lê đổi vợ?!"
Du Tử Lê:
- "Trông cũng được nhưng mà ḿnh cuối đời rồi cần ổn định cuộc sống - Du Tử Lê mệt mỏi lắm chị ạ!"
Rồi buổi ra mắt sách đă bắt đầu tại một nhà hàng ở Seattle - Ôi h́nh ảnh nhiều quá chụp cho lắm vào nay tôi c̣n giữ cho ông chồng đă Ra Đi Vĩnh Viễn!
Quyển sách ra mắt có tựa đề:
CHỖ MỘT ĐỜI
EM VẪN ĐỂ DÀNH
Tùy Bút
DU TƯ LÊ
(Tủ sách Văn Học Nhân Chứng)
* Sách Tặng Phan Lạc Giang Đông - (tôi đang để cạnh đây).
Sau khi "Gáy" cho Du Tử Lê ra mắt sách rồi th́... Chia tay nhau, vợ chồng tôi lo đi cày để có tiền sinh sống và nuôi con cháu!
Đùng một cái, ít lâu sau tôi c̣n đang ở trong một căn hộ Public Housing th́ Giang Đông lại bảo tôi:
- "Em, hôm nay em nấu bún riêu nha. Anh sẽ có bà Châu, chủ báo sài G̣n Nhỏ lên đây. Bà ấy mời anh làm đại diện cho báo bà ấy ở Seattle - Nhưng anh ngại cộng tác với PHỤ NỮ - Phụ Nữ làm Xếp nắm đầu ḿnh?! Vả lại anh c̣n đi làm không có th́ giờ đi lấy quảng cáo, viết tin nữa...- Nên anh để cho Cao Xuân Hùng nhận việc này! - Vậy là có cả bà Châu và Cao xuân Hùng sẽ đến đây vào chiều mai".
Tôi nói:
"Ra quán ăn đi , em nấu bún riêu dở lắm - Nhất là bà Châu - dân sang khó tính đấy!".
Nhưng ông xă tôi không đồng ư đi tiệm, Giang Đông bảo:
- "Em! Con cái, bà con, anh em đang nghèo đói ở Việt Nam ḱa!"
... Rồi
Tôi đă gặp Bà Chủ báo Sài G̣n Nhỏ - và Cao Xuân Hùng tại căn hộ Public Housing mà vợ chồng tôi đang ở.
Bà Châu : Dáng nhỏ nhắn như tôi, nước da ngăm ngăm. Rất Có Duyên. Nói cười liên tục và kể chuyện về Du Tử Lê cùng Cuộc Đời làm Báo của Bà. Bà kể:
- "Khi Cộng Sản đánh chiếm Sài G̣n vào ngày 30 tháng Tư - 1975 - th́ Du Tử Lê một ḿnh đă Bay mất ! Tôi ở lại một ḿnh với hai đứa con nhỏ . Tôi ở với cha mẹ tôi . V́ ba má tôi có Quốc Tịch Pháp nên chờ đi Pháp chứ không đi vượt biên - Khi toà Đại Sứ Pháp phải dọn về th́ ba má tôi và mẹ con tôi đi Pháp . Khi sang Pháp ở được ít lâu th́ tôi nhận được thư ông Du Tử Lê viết THA THIẾT mong tôi và Hai Con qua Mỹ ở cho có vợ có chồng , con cái đoàn tụ với anh - anh nhớ hai con và em lắm lắm . Tôi đọc thư riết nên đă quyết định đem hai con sang Mỹ . Khi đến Mỹ th́ tôi về nhà Du Tử Lê - căn hộ hẹp ! Và Du Tử Lê đi làm . Cứ sáng đi tối về . Mỗi khi về tới nhà thấy Du Tử Lê mệt mỏi và tay chân , quần áo lốc thốc dơ dáy ! Mà tiền anh ấy cho đi chợ chả đủ . Nh́n chồng như vậy tôi mới hỏi : Anh à , anh làm nghề ǵ mà thấy có vẻ vất vả quá mà tiền th́ không có bao nhiêu . Nhưng Du Tử Lê không nói hiện đang làm ǵ ! Rồi Du Tử Lê không về nhà như mọi ngày sáng đi chiều về nữa mà một tuần mới về một lần ! Tôi mới thấy thế nào ấy nên đi ra ngoài khu Việt Nam thăm hỏi bạn bè anh ấy coi sao . Tôi được bạn anh Du Tử Lê cho hay là Du Tử Lê đang có Một Vợ Hai Con ! - Tôi đành chờ Du Tử Lê về và cũng nói thật là bạn anh cho hay như vậy . Tôi cũng nhỏ nhẹ nói với Du Tử Lê : Anh à - Anh có vợ và hai con rồi sao c̣n cứ viết thư bảo em cho hai con qua đây ? ! Bây giờ th́ đành chia tay nhau để em lo tương lai cho hai con . Em nói thật chứ ngồi đây mà chết đói sao .
Du Tử Lê suy nghĩ và quyết định : Nếu em bỏ anh th́ em phải làm một cái giấy xác nhận là HAI ĐỨA CON KHÔNG PHẢI CON ANH .
Tôi đau khổ dến tái mặt v́ nghĩ KHÔNG NGỜ DU TỬ LÊ ĐĂ TỒI ĐẾN NHƯ VẬY . Nhưng tôi chợt nhận ra rằng : DU TỬ LÊ Sợ NHẬN HAI ĐỨA CON th́ Sẽ Phải CHIA TIỀN để Nuôi ! Tôi liền trả lời : Đây tôi viết ngay trước mặt anh . Khi đưa cho Du Tử Lê cái giấy cho CHÀNG YÊN TÂM là không Phải Chu Cấp cho hai con ! Tôi dẫn hai con tôi ra khỏi nhà , trong tay có đúng HAI ĐÔ LA . Tôi t́m đến một chỗ Bán Fast Food xin việc . ( Bà Châu c̣n nhấn Mạnh : Cao Xuân Hùng thấy hồi mới sang chị em ḿnh khổ ? - Cao Xuân Hùng cũng làm nghề đó ) Cứ phải chạy theo xe đưa đồ ăn cho khách ! Có lúc muốn đứt ruột ! Nhưng thấy CUỘC ĐỜI THẤM THÍA và Ư VỊ .
Rồi đi học tiếng Anh - Con cái đi học ! - Một thời gian đi chợ thấy Báo Việt Ngữ ở chợ nhiều quá . Tôi mới nghĩ ra : Ḿnh Làm Báo như họ nè . Dễ chứ khó ǵ . Tôi đổi nghề quay ra làm nghề CHỦ BÁO và Viết ... - Không ngờ cái nghề này kiếm ăn được . Báo ḿnh bán chạy hơn nhiều báo khác . Thế là bắt đầu họ ganh ghét . Họ chửi : " Nào là Hàng Dược Thảo nói phét - Làm ǵ có bằng Dược Sĩ ... ! " Th́ tôi trả lời : Làm báo như mấy người , cần ǵ phải cái bằng Đại Học - mà khoe Dược Sĩ - Chỉ cần học hết lớp Năm thôi - V́ Báo Cắt Dán Không mà - Có viết đâu mà cần học cho cao ! " .
Bà khoe tiếp : Tôi đă đứng lên được và bây giờ bên phía Mỹ họ quen cho hay là nếu Phát Hành mỗi lần trên 8 ngàn ( hay 10 ngàn ? ! ) số th́ họ giúp giảm tiền chuyên chở phát hành xuống c̣n 40 % thôi . Tôi mừng quá nên cần nhiều đại diện ở các tiểu bang Mỹ . Con tôi các cháu đă lên đại học chúng chẳng cần sự giúp đỡ của tôi nhưng có một điều là Cái Tờ Giấy Bố chúng nó yêu cầu tôi xác nhận là Hai Đứa không phải là con cuả Du Tử Lê ! !!!!!!!!!!!!!!!! " đă làm cho chúng nó bị va chạm t́nh cảm .
Bà tiếp : Tôi đă mua một biệt thự MỘT TRIỆU ĐÔ LA và Trồng Hoa Lan kiếm lời nữa .
- Cao Xuân Hùng đă nhận làm Đại Diện cho Báo Sài G̣n Nhỏ . Sau Hùng lại đi làm nghề khác ...
Từ đó đến nay Tôi không gặp lại Bà CHỦ BÁO SÀI G̉N NHỎ và cũng Không gặp Du Tử Lê !
Tôi viết lại không có tính cách v́ ... Bới Móc mà GHI NHẬN và Chúc Mừng Bà Sài G̣n Nhỏ quá Tài Giỏi - giàu Sang Quá rồi .
Chuyện THI SĨ Lắm Vợ NHIỀU ĐÀO th́ thiếu ǵ nhưng chuyện KHÔNG NHẬN CON M̀NH chỉ v́ Sợ Chia Ít Đồng Nuôi Con th́ thật Hiếm Quá !!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!
***
Cuối cùng tôi cũng XIN LỖI THI SĨ DU TỬ LÊ và Bà HOÀNG DƯỢC THẢO (Chủ báo Sài G̣n Nhỏ) - nếu có ǵ sai Xin CHO ĐÍNH CHÍNH ngay.
Xin cám ơn Qúy Vị
(Viết xong lúc 1: 44PM tại Seattle - ngày 3- 16- 2010 )
THƯ KHANH (tức bà Phan Lạc Giang Đông)
florida80
04-13-2020, 20:05
Du Tử Lê - một đời sông ra biển
hay tiếng thơ mang tự t́nh dân tộc...
Đă 40 năm xa xứ, thơ ông như một ấn chứng của những liền lạc trong tâm thức người Việt sau những đoạn ĺa, mất mát, những ngộ nhận không tránh khỏi bởi chiến tranh, và chính thơ đă soi sáng con đường ḥa hợp bởi măi măi thơ mang những tự t́nh dân tộc khó ḷng dứt bỏ...
Ông sinh ngày 10.11.1942 tại làng Vân Lâm (Kim Bảng, Hà Nam). Đời thơ Du Tử Lê cũng như thân phận của bao người Việt xa xứ, lúc nào cũng mang “nỗi sầu xứ” gần như chung mệnh. Sau Hiệp định Genève 1954, Lê Cự Phách - tên thật của ông - cùng gia đ́nh di cư vào Nam. Đầu tiên ông định cư ở phố cổ Hội An, sau đó ra Đà Nẵng. Đến năm 1956, ông vào Sài G̣n, theo học trường Trần Lục, trường Chu Văn An và Đại học Văn Khoa. Bút hiệu Du Tử Lê lần đầu xuất hiện vào năm 1958 cùng bài thơ “Bến tâm hồn” đăng trên Tạp chí Mai, xuất bản tại Sài G̣n.
Du Tử Lê và nhà văn Trung Trung Đỉnh
trong buổi ra mắt tập thơ tại Hà Nội tháng 5.2014.
Ảnh: Gallery 39A.
Ngay ở bài thơ đầu tay, ông đă nói về một xa ĺa của hồn ḿnh với ḍng sông xứ Bắc, với mây trời, mưa lũ, với “bờ hoang, bến quạnh” và dường như từ thuở tuổi 16 đă chất ngất trong ông một “nỗi niềm cố lư”:
“Lênh đênh hồn phủ phương này/ Thương mưa Hà Nội nhớ mây Hồng Hà/ Mười năm dài những xót xa/ Bờ hoang bến quạnh thiết tha ngọn nguồn...”. Khi đọc “Năm mười sáu tuổi tôi chính thức khai sinh tên tôi lần thứ hai/ sau lần khai sinh của bố mẹ/ Từ đó tôi bắt đầu làm thơ/ tôi bắt đầu sống - bắt đầu đời tôi/ như con sông bắt đầu ra biển” (Tôi, Du Tử Lê), nhà phê b́nh Nguyễn Thị Khánh Minh phát hiện “A. Vừa bắt đầu là có điểm hẹn với bao la rồi. Biển. Nhưng người thơ ơi. Bước hăm hở ấy qua mấy ghềnh thác?” (_www.dutule.com).
Rồi trong dài dặc chiến tranh, trong vai một người lính của chế độ cũ, người thơ Du Tử Lê thường nói về sự cô đơn, điêu linh, hoang hoải, sự tàn hủy cả tạo vật bên ngoài lẫn bên trong tâm thức con người của chiến tranh: “đêm có sông/ có đồng cát lở/ đêm có khăn tang/ quấn phủ đầu ḿnh/ đêm vuốt mặt anh - đêm ủ mặt em/ đêm có một ḿnh - có một ḿnh anh”. Du Tử Lê chọn nói về t́nh yêu đôi lứa như một miền đất hứa để cứu văn những tàn hoại của chiến tranh, nhưng chung cuộc thơ vẫn là kẻ thua cuộc:
“Người về đâu không người không về đâu/ chiều chưa mưa nên chiều chưa thay màu/ tôi cây me đứng rung từng lá/ lá vàng rồi tôi cũng vàng theo.../ khi người về tôi không buồn không trông/ ḷng tôi sông nước đủ trăm ḍng/ quanh co một nỗi buồn vô hạn/ qua suốt một đời vẫn nhớ thương” (Khi người về).
Trước 1975, những người yêu thích t́nh ca thời chiến ở miền Nam thường nghe những bài hát mà ca từ được trích để phổ nhạc là thơ Du Tử Lê, như “Trên ngọn t́nh sầu” (nhạc Từ Công Phụng), “Khi cuộc t́nh đă chết” (nhạc Phạm Đ́nh Chương),... Thơ Du Tử Lê thường viết về những cuộc t́nh dang dở, những chia biệt buồn sầu, đau đớn trên nền cảnh chiến tranh, tao loạn với ngôn từ gần gụi, dễ cảm nhưng không thiếu những thi ảnh lạ do sự chọn lựa đầy thi tính của người viết - điều đă khiến ngôn từ vừa tàn hủy vừa tái sinh khi được đứng cùng nhau trong câu chữ kiểu “tóc thề nẻo gió”, “mắt xa ngh́n núi lạ”, “ngực hai mươi hai mốt”, “một hồn đầy môi người”, “mắt lá me”, “môi đưa băo gió”, “nhớ cơn mơ lẻ”, “đêm bưng mặt”, “máu rất buồn”...
Thơ ông luôn ngơ ngác trước định phận tao loạn của t́nh yêu và thân phận trong thời chiến: “Như con chim bói cá/ tôi lặn sâu trong bùn/ hoài công t́m ư nghĩa/ của cảnh t́nh hôm nay” (Khúc thụy du). Quê hương và người t́nh luôn đồng nhất trong ông như một t́nh tự dân tộc, niềm yêu miên viễn mà ông khó dứt bỏ, v́ lẽ ấy chăng, mà năm 1977 khi xa cố xứ, ông có bài “Khi tôi chết hăy mang tôi ra biển”: “Khi tôi chết hăy mang tôi ra biển/ đời lưu vong không cả một ngôi mồ/ vùi đất lạ thịt xương e khó ră/ hồn không đi sao trở lại quê nhà/ khi tôi chết hăy đem tôi ra biển/ nước ngược ḍng sẽ đẩy xác trôi đi/ bên kia biển là quê hương tôi đó/ rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh ŕ...”. Thơ ông từ đó càng thêm day dứt v́ nỗi sầu xứ như ông thú nhận: “Đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn”.
Du Tử Lê được giới nghiên cứu đánh giá là một khuôn mặt độc đáo - vừa rất dân tộc, vừa rất đương đại của thơ Việt hải ngoại. Thơ ông được chọn (một trong 5 tác giả Việt Nam) để in vào cuốn “Thế kỷ XX: Thi ca Việt Nam” khi tái bản tuyển tập: “World Poetry An Anthology of Verse From Antiquyti to Our Present Time” (Tuyển tập thi ca thế giới từ xưa đến nay) của Nhà xuất bản W.W.Norton, New York, năm 1998.
Du Tử Lê có nhiều đóng góp vào việc cách tân thơ lục bát theo lối chấm, phẩy, cách ḍng giữa câu kiểu như “đứng. đi. tôi đó. nói. cười/ lúc quay lưng lại tôi ngùi, ngậm tôi”, “cuối cùng đời xuống mênh mông/ hồn đi thu băi, ḷng không, tiếp trời” (Mưa h́nh dung H.T). Du Tử Lê có những câu thơ hay đến “lạnh người” khi ông nhớ người mẹ, nhớ nơi chôn nhau cắt rốn, nhớ cả chiếc nhau ḿnh: “Gọi ai gió nổi bốn trời/ chiếc nhau tôi lạnh phía đời bên kia” (Thấy b́nh minh trên sa mạc Utah, Nhớ Mẹ Già).
Cuối cùng, th́ người thơ đa đoan với nỗi buồn nhớ ấy đă quay về tuổi nhỏ, với ḍng sông cố lư bằng hành tŕnh “thiền ư” - một quy hồi tâm tưởng và một “điểm hẹn rực rỡ” (chữ của Khánh Minh) đầy nhân bản ở nẻo về:
“Cúi xuống một ḍng sông/ nhớ ǵ không bé dại?/ nghe tự hồn lược gương/ tuổi thơ quành bước lại...”.
Ông có hai lần trở về quê hương sau 1975, lần thứ nhất bằng tác phẩm, đó là tập “Thơ Du Tử Lê” do NXB Văn nghệ TPHCM in năm 2005, và lần thứ hai ông về bằng xương bằng thịt vào đầu tháng 6.2014, đồng thời với việc xuất bản tập thơ “Giỏ hoa thời mới lớn” (Cty Truyền thông Liên Việt, NXB Hội Nhà văn ấn hành 2014).
florida80
04-13-2020, 20:06
Đầu năm mới, HQPD có nhận được một email nói về nhà thơ Du Tử Lê, trong đó copy lại nội dung của một bài báo từ VNvới những lời sửa đổi sai sự thật nhằm tố cáo ông. Dù không đồng t́nh với việc ông trở về VN quỵ luỵ nhà nước cs để được in ấn tập thơ của ḿnh, chúng tôi cũng không hoan nghênh cổ vơ cho việc sửa sai sự thật để bôi bác nhau vốn không phải là hành vi của người lương thiện. Xin đăng lại bài viết sau đây nhằm rộng đường dư luận.
Có cần sửa thơ Du Tử Lê mới có thể quăng DTL vào thùng rác?
Hoàng Ngọc An
Mới đầu năm tây mà cộng đồng hải ngoại lại dậy sóng. Đó là một bài báo trong nước tường thuật về vụ Du Tử Lê ra mắt tập thơ tại Hà Nội. Điều đáng nói là chuyện xảy ra từ tháng 6/2014 nhưng đến bây giờ 2015, lại rộ. Điều đáng nói khác: bài báo và bài thơ của DTL đều bị sửa. Tôi tô vàng những chỗ bị sửa trong bài nguyên thủy và bài bị sửa:
Bài báo nguyên thủy Bài báo bị sửa
TN: Tối 3-6-2014, tai Gallery 39 Lư Quốc Sư, Hà Nội, nhà thơ Du Tử Lê có buổi gặp gỡ các bạn thơ và bạn đọc. Rất đông các bạn trẻ và các nhà thơ đến dự. Nhà thơ Bằng Việt, Phan Thị Thanh Nhàn, Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Thụy Kha, Trần Nhương, Trần Quang Quư, Trung Trung Đỉnh...đă có mặt. Du Tử Lê giới thiệu tập thơ "Giỏ hoa thời mới lớn", một tập thơ dày dặn với tŕnh bày bắt mắt của họa sĩ Lê Thiết Cương. Nhà thơ Bằng Việt, Thụy Kha, Nguyễn Quang Thiều phát biểu chào mừng Du Tử Lê đă trở về Hà Nội. Con đường dù rất dài rồi cũng đưa người về quê Mẹ.
ĐÔI NÉT VỀ DU TỬ LÊ
Sau Hiệp định Genève, 1954, Lê Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia đ́nh. Đầu tiên ông định cư ở Hội An, Quảng Nam, sau đó là Đà Nẵng. Đến năm 1956, ông vào Sài G̣n và theo học trường Trần Lực, trường Chu Văn An, sau cùng là Đại học Văn Khoa.
Ông làm thơ từ rất sớm, khi đang c̣n học tại trường tiểu học Hàng Vôi tại Hà Nội. Sau khi di cư vào Sài G̣n, Du Tử Lê bắt đầu sáng tác nhiều tác phẩm dưới nhiều bút hiệu khác nhau. Bút hiệu Du Tử Lê được dùng chính thức lần đầu tiên vào năm 1958 cho bài "Bến tâm hồn", đăng trên tạp chí Mai.
Du Tử Lê từng là sĩ quan thuộc Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa, cựu phóng viên chiến trường, thư kư ṭa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một tạp chí của Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa), và là giáo sư dạy giờ cho một số trường trung học Sài G̣n.
MỘT BÀI THƠ CỦA DU TỬ LÊ
ai nhớ ngàn năm một ngón tay
Tháng tư tôi đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya
Có môi chưa nói lời chia biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hăy lắng nghe
Bước chân ai dưới tàng phong ốm
Mà tiếng giày rơi như suối reo
Tháng tư khao khát, đêm, vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao anh biết trăng không lạnh
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư hư ảo người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi : một khán đài
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự biển khơi
Tháng tư xe ngựa về ngang phố
Đôi mắt nào treo mỗi góc đường
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bến sông
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đă trộn, như sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương ?
Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
Rừng sẽ v́ tôi nức nở hoài
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư người nhắc làm chi nữa
Cảnh tượng hồn tôi đă miếu thờ
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đă chờ tôi Mưa...đă ...mưa
Mai kia sống với vầng trăng ấy
người có c̣n thương một bóng cây
Góc phố c̣n treo đôi mắt băo
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay ? Tối 3-6-2014, tai Gallery 39 Lư Quốc Sư, Hà Nội, nhà thơ Du Tử Lê có buổi gặp gỡ các bạn thơ và bạn đọc. Rất đông các bạn trẻ và các nhà thơ đến dự. Nhà thơ Bằng Việt, Phan Thị Thanh Nhàn, Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Thụy Kha, Trần Nhương, Trần Quang Quư, Trung Trung Đỉnh...đă có mặt. Du Tử Lê giới thiệu tập thơ "Giỏ hoa thời mới lớn", một tập thơ dày dặn với tŕnh bày bắt mắt của họa sĩ Lê Thiết Cương. Nhà thơ Bằng Việt, Thụy Kha, Nguyễn Quang Thiều phát biểu chào mừng Du Tử Lê đă trở về Hà Nội. Con đường dù rất dài rồi cũng đưa người con lạc lối trở về quê Mẹ.
ĐÔI NÉT VỀ DU TỬ LÊ
Sau Hiệp định Genève, 1954, v́ nghe lời dụ dỗ của Mỹ Ngụy, Lê Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia đ́nh. Đầu tiên ông định cư ở Hội An, Quảng Nam, sau đó là Đà Nẵng. Đến năm 1956, ông vào Sài G̣n và theo học trường Trần Lực, trường Chu Văn An, sau cùng là Cao học Đại học Văn Khoa.
Là môt thiên tài, ông làm thơ từ rất sớm, khi đang c̣n học tại trường tiểu học Hàng Vôi tại Hà Nội. Sau khi di cư vào Sài G̣n, Du Tử Lê bắt đầu sáng tác nhiều tác phẩm dưới nhiều bút hiệu khác nhau. Bút hiệu Du Tử Lê được dùng chính thức lần đầu tiên vào năm 1958 cho bài "Bến tâm hồn", đăng trên tạp chí Mai.
Du Tử Lê từng mang quân hàm Trung Tá, thuộc Quân ngụy Saigon, cựu phóng viên chiến trường, thư kư ṭa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một tạp chí của Quân Ngụy), và là giáo sư Văn học của nhiều trường trung học Sài G̣n.
MỘT BÀI THƠ CỦA DU TỬ LÊ
(viết về 30 tháng Tư/ 1975)
ai nhớ ngàn năm một nỗi mừng
Tháng tư đă đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối đường
Có môi, không nói lời ly biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hăy lắng nghe
Bước chân giải phóng từng khu phố
Và tiếng chân người như suối reo
Tháng tư khao khát, ngày vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao ngựi biết trời đang sáng
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư sum họp người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi: một bóng cờ
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự mỗi nơi
Tháng tư binh mă về ngang phố
Đôi mắt nh́n theo một nỗi mừng
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bóng cờ
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như người: Một nỗi vui
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đă trả hờn sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương?
Tháng tư rồi sẽ ngàn năm nhớ
Rừng sẽ v́ tôi nức nở hoài
Mắt ai ngu sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư nhắc nhở ngàn năm nữa!
Cảnh tượng hồn tôi những miếu đền
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đă chờ tôi Mưa...đă ...mưa
Mai kia sống với vầng saoấy
người có c̣n thương một bóng ai
Góc phố c̣n treo ngời lănh tụ
Ai nhớ ngàn năm một bóng ai?
Phải nói cái kẻ sửa thơ cũng là dạng “cao thủ”.
Tuy thế, cá nhân tôi phản đối.
1-Hành động sửa thơ để vu nặng tội hơn: vi phạm luật pháp và cả vi phạm luật đạo đức của con người.
2-Tư cách, con người Du Tử Lê, với tôi là kém. Từ lâu. Không phải bây giờ. Nhưng hành động, tháng 6/2014, “ḅ” về VN, in thơ: th́ sự khinh bỉ của tôi lên đến tột điểm. Nội một hành động đó đủ cho cộng đồng hải ngoại vứt “thứ rác rưởi” đó vào thùng rác.
Không cần thiết phải sửa thơ, th́ mới chửi, mới vứt được loại rác đó.
florida80
04-13-2020, 20:07
Du Tử Lê và những viên đạn bắn sau lưng
Cách đây vài tháng, đâu vào khoảng tháng 7-2014 tôi có nghe chuyện thi sĩ Du Tử Lê về Việt Nam ra mắt tập thơ Giỏ Hoa Thời Mới Lớn tại Hà Nội. Nghe thôi, không chú ư, bởi tôi là một người không mặn mà với thơ thẩn cho lắm, nhưng giờ th́ không thể không lên tiếng, dù ḿnh chỉ là một kẻ vô danh.
Nguyên nhân v́ mấy ngày qua, vào dịp đầu năm tôi nhận liên tiếp mấy emails nhắc lại chuyện ra mắt tập thơ với những lời phê b́nh nặng nề, kèm theo bài thơ Ai Nhớ Ngàn Năm Một Ngón Tay của ông Du Tử Lê được cho là viết về ngày 30/4/75 đă bị sửa lời.
Một email do ông Trần Việt Hải, nhóm Ngôn Ngữ Việt gửi tới với subject: Du Tử Lê dưới mắt VC phản tặc. Một email khác do bạn bè chuyển với đề mục Du Tử Lê (kèm theo chú thích “Miễn b́nh luận” của người bạn) do một người viết lấy tên là Delta, cũng có bài thơ sửa lời.
Vào Google t́m kiếm tên Du Tử Lê, tôi thấy một bài viết với tựa “Bài viết chém gió về Du Tử Lê – tại Hà Nội” đăng trên tunhan – Worldpress. Bài viết đươc “tái biên tập” tức đă được sửa chữa, viết lại buổi ra mắt tập thơ của ông Lê.
Để bạn đọc dễ theo dơi, tôi xin dẫn lại bài viết của ông Trần Nhương “Nhà thơ Du Tử Lê gặp gỡ bạn thơ ở Hà Nội”:
TNc: Tối 3-6-2014, tai Gallery 39 Lư Quốc Sư, Hà Nội, nhà thơ Du Tử Lê có buổi gặp gỡ các bạn thơ và bạn đọc. Rất đông các bạn trẻ và các nhà thơ đến dự. Nhà thơ Bằng Việt, Phan Thị Thanh Nhàn, Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Thụy Kha, Trần Nhương, Trần Quang Quư, Trung Trung Đỉnh… đă có mặt. Du Tử Lê giới thiệu tập thơ “Giỏ hoa thời mới lớn”, một tập thơ dày dặn với tŕnh bày bắt mắt của họa sĩ Lê Thiết Cương. Nhà thơ Bằng Việt, Thụy Kha, Nguyễn Quang Thiều phát biểu chào mừng Du Tử Lê đă trở về Hà Nội. Con đường dù rất dài rồi cũng đưa người về quê Mẹ.
ĐÔI NÉT VỀ DU TỬ LÊ
Thi sĩ Du Tử Lê. Ảnh: Trần Triết
Sau Hiệp định Genève, 1954, Lê Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia đ́nh. Đầu tiên ông định cư ở Hội An, Quảng Nam, sau đó là Đà Nẵng. Đến năm 1956, ông vào Sài G̣n và theo học trường Trần Lực, trường Chu Văn An, sau cùng là Đại học Văn Khoa.
Ông làm thơ từ rất sớm, khi đang c̣n học tại trường tiểu học Hàng Vôi tại Hà Nội. Sau khi di cư vào Sài G̣n, Du Tử Lê bắt đầu sáng tác nhiều tác phẩm dưới nhiều bút hiệu khác nhau. Bút hiệu Du Tử Lê được dùng chính thức lần đầu tiên vào năm 1958 cho bài “Bến tâm hồn”, đăng trên tạp chí Mai.
Du Tử Lê từng là sĩ quan thuộc Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa, cựu phóng viên chiến trường, thư kư ṭa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một tạp chí của Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa), và là giáo sư dạy giờ cho một số trường trung học Sài G̣n.
MỘT BÀI THƠ CỦA DU TỬ LÊ
ai nhớ ngàn năm một ngón tay
Tháng tư tôi đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya
Có môi chưa nói lời chia biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hăy lắng nghe
Bước chân ai dưới tàng phong ốm
Mà tiếng giày rơi như suối reo
Tháng tư khao khát, đêm, vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao anh biết trăng không lạnh
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư hư ảo người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi : một khán đài
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự biển khơi
Tháng tư xe ngựa về ngang phố
Đôi mắt nào treo mỗi góc đường
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bến song
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đă trộn, như sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương ?
Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
Rừng sẽ v́ tôi nức nở hoài
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư người nhắc làm chi nữa
Cảnh tượng hồn tôi đă miếu thờ
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đă chờ tôị Mưa…đă …mưa
Mai kia sống với vầng trăng ấy
người có c̣n thương một bóng cây
Góc phố c̣n treo đôi mắt băo
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay ?
(Nguồn:http://trannhuong.com/tin-tuc-18088/...ho-ha-noi.vhtm)
Bài viết của ông Trần Nhương đă bị “tái biên tập”, đăng trên website tunhan – A fine Word Press.com site như sau (chữ in đậm là chữ tái biên tập, không thấy ghi tên người tái biên tập):
ĐÔI NÉT VỀ DU TỬ LÊ
Sau Hiệp định Genève, 1954, v́ nghe lời dụ dỗ của Mỹ Ngụy, Lê Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia đ́nh. Đầu tiên ông định cư ở Hội An, Quảng Nam, sau đó là Đà Nẵng. Đến năm 1956, ông vào Sài G̣n và theo học trường Trần Lực, trường Chu Văn An, sau cùng là Cao học (?) Đại học Văn Khoa.
Là môt thiên tài, ông làm thơ từ rất sớm, khi đang c̣n học tại trường tiểu học Hàng Vôi tại Hà Nội. Sau khi di cư vào Sài G̣n, Du Tử Lê bắt đầu sáng tác nhiều tác phẩm dưới nhiều bút hiệu khác nhau. Bút hiệu Du Tử Lê được dùng chính thức lần đầu tiên vào năm 1958 cho bài “Bến tâm hồn”, đăng trên tạp chí Mai.
Du Tử Lê từng mang quân hàm Trung Tá (?), thuộc Quân ngụy Saigon, cựu phóng viên chiến trường, thư kư ṭa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một tạp chí của Quân Ngụy), và là giáo sư Văn học của nhiều trường trung học Sài G̣n (?)
MỘT BÀI THƠ CỦA DU TỬ LÊ, (đă bị sửa)
(viết về 30 tháng Tư/ 1975)
ai nhớ ngàn năm một nỗi mừng
Tháng tư đă đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối đường
Có môi, không nói lời ly biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hăy lắng nghe
Bước chân giải phóng từng khu phố
Và tiếng chân người như suối reo .
Tháng tư khao khát, ngày vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao ngựi biết trời đang sáng
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi .
Tháng tư sum họp người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi: một bóng cờ
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự mỗi nơi.
Tháng tưbinh mă về ngang phố
Đôi mắt nh́n theo một nỗi mừng
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bóng cờ
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như người: Một nỗi vui
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đă trả hờn sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương?
Tháng tư rồi sẽ ngàn năm nhớ
Rừng sẽ v́ tôi nức nở hoài
Mắt ai ngu sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư nhắc nhở ngàn năm nữa!
Cảnh tượng hồn tôi những miếu đền
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đă chờ tôị Mưa…đă …mưa
Mai kia sống với vầng sao ấy
người có c̣n thương một bóng ai
Góc phố c̣n treo ngời lănh tụ
Ai nhớ ngàn năm một bóng ai?
(Nguồn:http://tunhan.wordpress.com/2014/12/...le-tai-ha-noi/)
Người tái biên tập bài viết ông Trần Nhương cố ư tô đỏ những chữ đă đước sửa đổi để cho người đọc thấy rơ ông ta không có ư đạo văn mà chỉ nhằm mục đích châm biếm, chế nhạo Du Tử Lê.
Sau khi biết bài viết của ông Trần Nhương có bản quyền, tác giả bài “tái biên tập“ đă phải đăng lại bài nguyên tác của ông Trần Nhương trên website tunhan-Word Press.com. Đăng lại nhưng không xin lỗi tác giả Trần Nhương cũng như Du Tử Lê v́ đă vi phạm luật bản quyền.
Chuyện sẽ chẳng có ǵ đáng nói nếu mọi việc ngừng lại ở đó. Không ngờ có một bàn tay bí mật nào đó xóa hết những dấu vết tái biên tập của tunhan trên WordPress rồi chuyển đi, gây nên một sự hiểu lầm rộng lớn rằng Du Tử Lê làm thơ ca ngợi Hồ Chí Minh và chiến thắng của cộng sản VN ngày 30.04.1975.
Trở lại với Du Tử Lê, ông tên thật là Lê Cự Phách, sinh năm 1942, người tỉnh Hà Nam. Ông di cư vào Nam năm 1954, là một sĩ quan quân lực VNCH, cấp bậc cuối cùng là đại úy (có người nói ông đă lên thiếu tá), là phóng viên chiến trường cho tờ báo Tiền Phong của quân đội VNCH.
Du Tử Lê là người có nhiều bài thơ nổi tiếng được phổ nhạc như Khúc Thụy Du, Đêm Trăng Nhớ Sài G̣n, Khi tôi Chết Hăy Đem Tôi Ra biển…, ông cũng là người Viêt Nam duy nhất có thơ đăng trên 2 nhật báo lớn ở Mỹ là New York Times , Los Angeles Times và được 2 tờ báo này phỏng vấn.
Năm 1998, nhà xuất bản W. W. Norton, New York đă chọn Du Tử Lê vào một trong năm tác giả Việt Nam để in vào phần “Thế kỉ 20: thi ca Việt Nam” khi tái bản tuyển tậpWorld Poetry An Anthology of Verse From Antiquity to Our Present Time (Tuyển tập Thi ca thế giới từ xưa đến nay).
(Nguồn:http://vi.wikipedia.org/wiki/Du_T%E1%BB%AD_L%C3%A A)
Điểm quan trọng cần nói ở đây, Du Tử Lê là một trong ba người bị Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam kết án tử h́nh khiếm diện trên đài phát thanh của họ vào ngày 17.04.1975, cùng với Mai Thảo, Phạm Duy v́ có thái độ chống cộng quyết liệt.
Ngày 30.04.1975 Du Tử Lê theo làn sóng người chạy trốn chế độ cộng sản qua Mỹ và định cư ở đó.
Thời thế thay đổi, chế độ cộng sản dùng kế sách lấy mỡ nó mà rán nó, áp dụng cho Nguyễn Cao Kỳ, Phạm Duy, Khánh Ly…,Hà Nội cho phép ông Du Tử Lê về nước ra mắt tập thơ Giỏ Hoa Thời Mới Lớn cũng như gặp gỡ các văn nhân, thi sĩ trong nước.
Buổi ra mắt thơ nói trên của ông b́nh lặng, không ồn ào, gây nhiều tiếng vang, không có ǵ đáng nói, kể cả từ phía chế độ CS. Lư do nào báo chí Hà Nội hoàn toàn im lặng trước việc một nhà thơ “ngụy” một kẻ đă từng bị kết án tử h́nh khiếm diện lại có thể về Hà Nội, b́nh yên ra mắt một tập thơ? Một viêc lạ chưa hề xẩy ra dưới một chế độ độc tài, gian ác, phi nhân như chế độ Hà Nội.
Truy t́m các bài viết khác của báo chí, truyền thông cộng sản tức báo lề phải trong nước, không thấy có bài nào lên án Du Tử Lê, ngoại trừ một bài của báo Công An Thành Phố Hồ Chí Minh đăng ngày 18.08.2005 với tựa Bộ Mặt Ngạo Mạn Của Du Tử Lê của hai tác giả Trọng Đức và Lê Nguyễn, phản hồi cho việc Nhà xuất bản Văn nghệ xuất bản tập thơ Du Tử Lê, với nhiều ư kiến công kích cả về thi ca lẫn con người của ông.
Điều đó có thể hiểu là, rút kinh nghiệm từ vụ Khánh Ly, lần này Hà Nội khôn ngoan, không vội vă cho truyền thông, báo chí trong nước đánh phá Du Tử Lê ngay lúc đó. Họ để yên, sáu tháng sau vào dịp đầu năm 2015 mới đem ra tập bắn, nhưng lần này nham hiểm hơn, dùng ngay bài thơ của ông, cho sửa lời rồi phát tán trên mạng, đi kèm một bài tái biên tập đăng trên website tunhan -worldpress.com
Sau bài “tái biên tập”, một số bài khác ở hải ngoại tiếp tục lên tiếng mạt sát, chửi bới Du Tử Lê là kẻ phản bội, làm nhục quốc thể VNCH như bài Dê Chết Trong Lu của Hồ Công Tâm hay bài thơ Ai Thấu Thành Xưa Một Vết Buồn của Cuồng Sinh…
Điều không ai có thể chối căi được Du Tử Lê là người hám danh. Ở vào tuổi 72, với những thành công, danh vọng trong thơ văn đă có, lẽ ra ông không nên về nước ra mắt tập thơ trong lúc này, khi văn hóa, đạo đức đă suy đồi môt cách trầm trọng khó ḷng cứu chữa.
Dù Du Tử Lê chưa hề có những lời nói, tuyên bố có ư nghĩa phản bội hoặc nhục mạ, xúc phạm đến cộng đồng NVHN nhưng ông đă đánh mất ḷng tự trọng. Sự trở về Hà Nội, ra mắt tập thơ của ông cũng đă mang ư nghĩa đầu hàng cộng sản VN khi những người như Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày cũng như rất nhiều người trẻ tuổi khác vẫn bị chế độ bắt giữ, kết án, hoặc trục xuất khỏi đất nước chỉ v́ họ tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân quyền của người dân.
Cho phép Du Tử Lê, tên “phản quốc” bị kết án tử h́nh khiếm diện về nước, ra mắt tập thơ rồi ra đi một cách b́nh an, không cần phê b́nh, chỉ trích, chửi bới như Phạm Duy, Nguyễn Cao Kỳ ngày nào, Hà Nội không tốn một viên đạn mà Du Tử Lê vẫn bị bắn xối xả.
Không biết giờ đây, ngồi t́m lại trong Giỏ Hoa Ngày Mới Lớn của ḿnh, ông Du Tử Lê có thấy hoa nào là hoa Dân Chủ và Tự Do không?
© Thạch Đạt Lang
© Đàn Chim Việt
http://old.danchimviet.info/archives...u-lung/2015/01
florida80
04-13-2020, 20:07
Từ nay, với tôi, Du Tử Lê đă không c̣n nữa.
Du Tử Lê: Đă cúi Đầu Theo Đảng(?)
“… Chiếc lá Du Tử Lê đă rụng về “cội”, sẽ mục ră trong ḷng đất mẹ xót xa khi nghe tin con đă đầu hàng, bỏ cuộc…”
Nối gót Phạm Duy và nhiều văn nghệ sĩ khác, nhà thơ Du Tử Lê đă trở về Việt Nam, đi Hà Nội, ra mắt sách, ngồi chung chiếu với những người thuộc “bên thắng cuộc”.
Có c̣n không một Du Tử Lê của thời “Khi tôi chết hăy đem tôi ra biển”?
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
đời lưu vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó ră
hồn không đi, sao trở lại quê nhà
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
nước ngược ḍng sẽ đẩy xác trôi đi
bên kia biển là quê hương tôi đótt
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh ŕ
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
đừng ngập ngừng v́ ái ngại cho tôi
những năm trước bao người ngon miệng cá
th́ sá ǵ thêm một xác cong queo
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
cho tôi về gặp lại các con tôi
cho tôi về nh́n thấy lệ chúng rơi
từ những mắt đă buồn hơn bóng tối
khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
và trên đường hăy nhớ hát quốc ca
ôi lâu quá không c̣n ai hát nữa
(bài hát giờ cũng như một hồn ma)
khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
đời lưu vong tận huyệt với linh hồn.
Bài thơ, là của Du Tử Lê hồi đó. Du Tử Lê bây giờ, khi chết xin người đừng mang xác ông ra biển. Chở xác một người con thoái hóa, biển sẽ trào lên những đợt sóng gào thịnh nộ. Ông cũng không phải lo xác khó tan ră trong đất lạ. Chiếc lá Du Tử Lê đă rụng về “cội”, sẽ mục ră trong ḷng đất mẹ xót xa khi nghe tin con đă đầu hàng, bỏ cuộc. “Đứa con lạc lối” đă t́m về nhà.
Một cái ǵ đó trong phút cuối đời đă làm ông khuất phục.
Có c̣n không một Du Tử Lê của thời “đêm, nhớ trăng Sài g̣n”?
(gửi Trần Cao Lĩnh)
đêm về theo vết xe lăn
tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng
t́m tôi đèn thắp hai hàng
lạc nhau cuối phố sương quàng cổ cây
ngỡ hồn tu xứ mưa bay
tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa
đêm về theo bánh xe qua
nhớ tôi Xa Lộ nhớ nhà Hàng Xanh
nhớ em kim chỉ khíu t́nh
trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre
nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
nắng Trương Minh Giảng lá hè Tự Do
nhớ nghĩa trang quê bạn bè
nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường
đêm về theo vết xe lăn
tôi trăng viễn xứ, sầu em bến nào ?
1978
Bài thơ, của một Du Tử Lê thời “thanh niên vàng”. Gần 40 năm sau, chất vàng của người thanh niên đă biến dần thành đỏ.
Hàng ngũ văn nghệ sĩ lưu vong chống cộng ngậm ngùi khi thấy thêm một chiến hữu ngă quỵ.
Từ nay, tên du tử không c̣n phải lo đời lưu vong không cả một ngôi mồ nũa. Tên du tử năm xưa đă cúi xuống xin bọn người vẫn c̣n thù hằn với quá khứ của chính hắn để được trở về, nếu nằm xuống tại Việt Nam, sẽ được chế độ ban cho chút ơn. Sẽ có một nấm mồ hẳn ḥi.
Dưới đây là những ǵ truyền thông tại Việt Nam đă viết về chuyến hồi hương của Du Tử Lê.
“Tối 3-6-2014, tai Gallery 39 Lư Quốc Sư, Hà Nội, nhà thơ Du Tử Lê có buổi gặp gỡ các bạn thơ và bạn đọc. Rất đông các bạn trẻ và các nhà thơ đến dự. Nhà thơ Bằng Việt, Phan Thị Thanh Nhàn, Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Thụy Kha, Trần Nhương, Trần Quang Quư, Trung Trung Đỉnh…đă có mặt. Du Tử Lê giới thiệu tập thơ “Giỏ hoa thời mới lớn”, một tập thơ dày dặn với tŕnh bày bắt mắt của họa sĩ Lê Thiết Cương. Nhà thơ Bằng Việt, Thụy Kha, Nguyễn Quang Thiều phát biểu chào mừng Du Tử Lê đă trở về Hà Nội. Con đường dù rất dài rồi cũng đưa người con lạc lối trở về quê Mẹ.
ĐÔI NÉT VỀ DU TỬ LÊ
Sau Hiệp định Genève, 1954, v́ nghe lời dụ dỗ của Mỹ Ngụy, Lê Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia đ́nh. Đầu tiên ông định cư ở Hội An, Quảng Nam, sau đó là Đà Nẵng. Đến năm 1956, ông vào Sài G̣n và theo học trường Trần Lực, trường Chu Văn An, sau cùng là Cao học Đại học Văn Khoa.
Là môt thiên tài, ông làm thơ từ rất sớm, khi đang c̣n học tại trường tiểu học Hàng Vôi tại Hà Nội. Sau khi di cư vào Sài G̣n, Du Tử Lê bắt đầu sáng tác nhiều tác phẩm dưới nhiều bút hiệu khác nhau. Bút hiệu Du Tử Lê được dùng chính thức lần đầu tiên vào năm 1958 cho bài “Bến tâm hồn”, đăng trên tạp chí Mai.
Du Tử Lê từng mang quân hàm Trung Tá, thuộc Quân ngụy Saigon, cựu phóng viên chiến trường, thư kư ṭa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một tạp chí của Quân Ngụy), và là giáo sư Văn học của nhiều trường trung học Sài G̣n.
MỘT BÀI THƠ CỦA DU TỬ LÊ,
(viết về 30 tháng Tư/ 1975)
Ai nhớ ngàn năm một nỗi mừng
Tháng tư đă đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối đường
Có môi, không nói lời ly biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hăy lắng nghe
Bước chân giải phóng từng khu phố
Và tiếng chân người như suối reo
Tháng tư khao khát, ngày vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao ngựi biết trời đang sáng
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư sum họp người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi: một bóng cờ
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự mỗi nơi
Tháng tư binh mă về ngang phố
Đôi mắt nh́n theo một nỗi mừng
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bóng cờ
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như người: Một nỗi vui
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đă trả hờn sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương?
Tháng tư rồi sẽ ngàn năm nhớ
Rừng sẽ v́ tôi nức nở hoài
Mắt ai ngu sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư nhắc nhở ngàn năm nữa!
Cảnh tượng hồn tôi những miếu đền
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đă chờ tôị Mưa…đă …mưa
Mai kia sống với vầng sao ấy
người có c̣n thương một bóng ai
Góc phố c̣n treo ngời lănh tụ
Ai nhớ ngàn năm một bóng ai?”
Có thật Du Tử Lê đă viết bài thơ nói về 30 tháng 4 năm 1975, “ai nhớ ngàn năm một nỗi mừng” không? Nếu đây thực sự là đứa con chữ nghĩa của ông th́ những ǵ Du Tử Lê viết trên đường tỵ nạn có lẽ đă là những quái thai sinh ra trong cơn hoảng loạn, như Phạm Duy đă từng nói về các nhạc phẩm chống cộng của ông ta?
Như để khoe khoang đảng đă chiêu dụ được một nhân vật từng là sĩ quan cao cấp của chế độ cũ, tên bồi bút nào đó đă thăng 2, 3 cấp cho Du Tử Lê, cho ông ta mang “quân hàm” “Trung Tá”. Nên nhớ QLVNCH không dùng chữ “quân hàm”, và cho đến năm 1975 Du Tử Lê vẫn c̣n mang cấp Uư.
Trước những câu người khác nói về cá nhân ḿnh như ” Sau Hiệp định Genève, 1954, v́ nghe lời dụ dỗ của Mỹ Ngụy, Lê Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia đ́nh…”, “thuộc Quân ngụy Saigon”, “thư kư ṭa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một tạp chí của Quân Ngụy)”, chẳng hay nhà thơ từng một thời mang căn cước tỵ nạn cộng sản có nghĩ ǵ không? Hay ông sẽ vui vẻ chấp nhận để buổi cuối đời được chết trong ṿng tay “từ ái” của đảng? Cuộc về của Du Tử Lê đă cho người bên kia sảng khoái, đắc thắng thốt lên rằng “Con đường dù rất dài rồi cũng đưa người con lạc lối trở về quê Mẹ”.
Đường đường là một tên tuổi lớn trên văn đàn tỵ nạn, nhà thơ nghĩ sao khi nghe người ta nói về ḿnh như thế? C̣n lời nào đau xót hơn “người con lạc lối trở về”?
Nhà thơ đă không có lời nào. Có lẽ ông mặc nhiên chấp nhận trong gần 40 năm qua ông đă lầm đường cho nên bây giờ ông đă bỏ con đường đó để theo một con đường khác, tự xa rời hàng ngũ những văn nghệ sĩ chống cộng, quay lưng lại với độc giả vẫn hằng yêu mến thơ văn ông. Từ nay, những ǵ ông viết sẽ không c̣n có ích lợi ǵ cho cuộc chiến đấu chống cộng. Những ai được ông ca tụng, giới thiệu, phải nên đề pḥng. Con ma cà rồng cộng sản sau khi hút máu nạn nhân nào sẽ biến nạn nhân đó trở thành tay sai cho chúng.
Từ nay, với tôi, Du Tử Lê đă không c̣n nữa.
Posted on 01/05/2015
Tui chết đi, đem vào Ba đ́nh nhé
Đừng âm thầm ,gọi khe khẽ tên tui
Neu la` dung' su that khong nhin` nhan con thi` doi` song^' DU TU LE con
nguoi` nay` cach' song thua ca `loai` cam thu',Ngan' ngam cho cuoc doi`, cho
mot dai thi Hao` , cho mot nha `tho* lon', that la` dang' Oi mua~
vBulletin® v3.8.9, Copyright ©2000-2025, vBulletin Solutions, Inc.