florida80
04-22-2020, 18:31
Mười lăm năm lưu lạc của Thúy Kiều v́ gă bán tơ vu họa gây nên phong ba cho nhà Vương Viên Ngoại tan nát. Bọn nha lại tham ô,quan quyền bất nhân ăn hối lộ để nàng Kiều phải bán ḿnh chuộc cha.
[
Có ba trăm lạng việc nầy mới xuôi (Kim văn Kiều).
Bốn mươi năm lưu lạc và c̣n dài hơn nữa của quân dân miền Nam,trong đó có gia đ́nh chúng tôi là oan nghiệt của đất nước .
Sau khi Pháp thua trận Điện Biên Phủ. Hoa kỳ gạt Pháp ra khỏi Đông Dương, đất nước chia đôi thành hai miền lấy sông Bến Hăi thuộc Tỉnh Quảng Trị làm ranh giới. Nền Đệ Nhị và Đệ Nhất Việt Nam Cọng Hoà là đồng minh của Hoa Kỳ. Nhưng thâm tâm của họ là tạo nên một chiến trường để mặc cả vơi Trung Cọng và ly gián liên bang Xô Viết. Quyền lợi của Hoa Kỳ là tối thượng ,khi đạt được họ sẵn sàng hy sinh đồng minh .
Trang chiến sử đồng minh cờ giũ cuộc
Nửa Sơn Hà nghịch lũ cuốn trôi phăng. (không nhớ tac giả)
Tuy vậy, đồng minh Hoa Kỳ vẫn c̣n chút t́nh nghĩa. Họ đă giang tay đón tiếp nguời sa cơ dung thân gầy lại cơ nghiệp. Nhờ vậy, con cái ăn học thành tài và có công ăn việc làm. Hưởng thụ nền văn minh tự do,dân chủ và hạnh phúc . Ḷng biết ơn ḥa lẫn chút ngậm ngùi .
Con cháu mai sau dân bản xứ
Trời Nam Trần Tộc măi ngàn phương.(Măi ngàn phương. Thơ TĐL.),
Việt Cọng gặp thời thế xưng hô giải phóng miền Nam để giải thoát cho đồng bào bị Mỹ-Ngụy hành hạ,bóc lột đói cơm rách áo và xă hội đồi trụy. Vậy mà,nhà văn Dương Thu Hương(gốc bộ đội miền Bắc) khi tiến vào Sàig̣n đă ngồi bên vệ đường than thở v́ nhận ra bao nhiêu năm đă bị Việt cọng lừa gạt :
Thật là chua chát khi nền văn minh đă thua chế độ man rợ. Và Thương Nghị Sĩ John Mc. Cain của Hoa Kỳ cũng gọi : Ác thắng thiện .
Đồng minh người không cùng chung một nước c̣n có chút t́nh nghĩa. C̣n kẻ gặp thời thế được thắng cuộc, cùng chung gịng máu Lạc Hồng th́ trả thù quân dân miền Nam thật tàn bạo . Họ mị danh là họa tập cải tạo nhưng thực ra là những trại tù khổ sai nơi rừng thiêng nước độc để giam giữ và hành hạ tù nhân độc ác nhất lịch sử. Lao động nặng nhọc,phá rừng khai núi để trồng trọt tự túc miếng ăn khoai,sắn không đủ no. Đói cơm rách áo,bệnh hoạn không thuốc men . Hàng ngàn người đă bỏ ḿnh .Thân xác vùi nông bên bờ khe hóc núi thật thảm thương .
Khí thù hận ngập tràn sông núi .
Đối với người chết th́ san bằng nghĩa dịa . Với thường dân th́ đánh tư sản,vơ vắt tài sản rồi đày đọa họ ra nơi rừng núi xa xôi gọi là vùng kinh tế mới . Sơn lâm chướng khí đă giết hại biết bao nhiêu người . Với tín ngưởng th́ chia rẻ ,cướp đất nơi thờ tự, khủng bố người tu hành ngoài quốc doanh.
Cuộc nội chiến của Hoa Kỳ kéo dài bốn năm(4/1861 đến 4/1865).Sau khi bại trận Gettysburg.tướng Robert E. Lee tư lệnh phe liên minh miền Nam kư nhận đầu hàng không điều kiện ở Appomattox Court House Virginia dưới sự chứng kiên của viên tướng miền Bắc Ulysses S. Grant ,vị tướng nầy đă nói với binh sĩ của ông ta : Những binh sĩ miền Nam bây giờ là đồngbào của chúng ta .Chúng ta không nên có thái độ đắc chí trên sự suy sụp của họ.Theo sự yêu cầu của tướng Lee,các binh sĩ miền Nam được giữ lừa,ngựa để về quê quán làm ăn .
Trong trận Gettysburg ,phe liên bang miền Bắc chết 3000,phe liêm minh miền Nam chết 4000. Tổng Thống Abraham Lincoln đă ra lệnh an táng chung một nơi. Ngày 19/9/1863,khánh thành nghĩa trang nầy ,Tổng Thống đọc diễn văn công bố chiến trường Gettysburg là nghĩa trang Quốc Gia.Bốn mươi năm sau cuộc chiến ,Tổng Thống William Mc. Kinly đă cho thu thập 30.000 nấm mộ của tử sĩ liên minh miền Nam rải rác trong vùng Washington cải táng đưa vào khu đặc biệt trong nghĩa trang Arlington gọi là Confederate Section.
Theo tường thuật của phóng viên Neil Davis người Úc biết tiếng Việt trong cuốn The Fall of Saigon.làm việc cho đài NBC. của Hoa Kỳ có mặt trong dinh Dộc Lập th́ : Khi xe thiết giáp của Việt Cọng đă vào sân cỏ ,hai bộ đội trẻ của họ tay cầm súng chạy vào dinh,sau khi kéo cờ mặt trận trên nóc nhà ,hai tên nầy vừa chạy vừa quát lớn : Ai là Dương Văn Minh. Dương Văn Minh hăy bước ra và quỳ xuống. Vừa lúc đó có bốn chính ủy đi vào,một người xưng là Trung Tá Bùi Văn Tùng chỉ huy đoàn chiến xa vào dinh Độc Lập nói với Tổng Thống Dương Văn Minh : Ông không c̣n ǵ để bàn giao(theo tài liệu của VC.). Nhưng theo hồi kư dang dở của Đại Tá Dương Hiếu Nghĩa ghi lại lời kể của cựu dân biểu Nguyễn Văn B́nh có mặt trong dinh lúc đó th́ : Tùng đă xưng hô mày tao với Tổng Thống Dương Văn Minh. Mày làm ǵ có quyền để giao.Chúng ta lấy được quyền bằng khẩu súng này đây . Man rợ thắng văn minh .
https://i.imgur.com/aG1WTMu.jpg
Bắt đầu bước chân lưu lạc . Sau ngày mất Bamêthuôt 10/3/1975 rồi tiếp đến cuộc di tản miền Cao Nguyên theo quốc lộ số 7 hoang phế. Quân đội,gia đ́nh binh sĩ và đồng bào bị VC. truy kích chết chóc đầy đường. Có những cái chết thật thảm thương .Vợ lạc chồng,con mất cha được ghi lại như ḍng oan nghiệt,kinh hoàng người người rơi lệ.
Khoảng giữa tháng 3/1975,Pḥng Cảnh Sát Tư Pháp thuộc Bộ Chỉ Huy Quân Cảnh chỉ thị Cơ quan Quân Cảnh Điều Tra Tư Pháp B́nh Định/Qui Nhơn ,di chuyển hồ sơ điều tra vào gởi ở Quân Cảnh Điều Tra Tư Pháp Nha Trang . Tôi cùng đi với mấy nhân viên để về Đà Lạt thu xếp gia đ́nh . Tôi chỉ thị anh em ở nhà không đi công tác xa ,chuẩn bị xăng nhớt đầy đủ cho các xe jeep,xe dodge không cần v́ gia đ́nh của anh em nhân viên đă về quê .Nếu tôi chưa về kịp mà B́nh Định và Qui Nhơn di tản th́ di tản theo về Nha Trang gặp tôi . Tôi hứa với anh em nhất quyết sẽ về kịp thời .
Trên đường từ Đà Lạt trở lại Nha Trang và Qui nhơn ,buồn vơ vẩn tưởng như ḿnh sẽ không c̣n ngày trở lại đường xưa .Về đến Qui Nhơn anh em mừng rỡ. Tưởng đâu Trung Úy bỏ anhem rồi . Anh em nghĩ tôi tệ vậy sao . Sống chết có nhau chớ .
Khoảng 28/3/1975,chúng tôi cùng những đơn vị trong Tiểu Khu di tản về Nha Trang . Lên đèo Cù Mông,nh́n lại Qui Nhơn lần cuối. Buồn thấm thía . Ngày 30/3/1975 VC. tiến vào Qui Nhơn .
Gia đ́nh tôi từ Đà Lạt đă dời về Ba Ng̣i ở nhờ nhà bà con . Tôi ở Nha Trang cùng anh em và đưa tiền nhờ người bà con mua gạo,thức ăn và ở tạm ở đây . Hôm sau,Nha Trang cũng di tản,chúng tôi cũng di tản theo đoàn xe dài dằng dặc nên chạy rất chậm và rất dễ bị nguy hiểm nếu đich tấn công . Chiều tối mới đến Ba Ng̣i. Gia đ́nh tôi toàn con nít và có Mẹ già nên tôi để anh em đi trước,tôi ở lại với chú tài xế đợi tối đường trống sẽ đi sau . Tối đến, đường trống bớt,cả gia đ́nh chen chúc trên xe và di chuyển . Chẳng may cây cầu Ba Ng̣i đă bị đánh bom sụp để ngăn bước tiến của VC. Trời mưa lâm râm,hai dốc bên cầu lên xuống rất nguy hiểm . Tâm trí hoang mang,cảnh vật năo nề,nằm nhờ dưới hiên nhà đồng bào nh́n gia đ́nh trằn trọc,bé gái nhỏ nhât mới ba tháng mà tím ruột bầm gan . Đầu óc vớ vẩn nghĩ đến ngày mất quê hương đất nước, nghe tiếng dế thở than nước mắt chảy dài :
Khóc dùm đất nước mưa rơi lệ
Buồn giúp quê hương dế dạo đàn .
Tờ mờ sáng ngày hôm sau ,người đi bộ qua bên kia ḍng suối,tôi gồng ḿnh ḅ xuống và lên hai con dốc qua được bên kia. Hú hồn,rủi xe lật tôi bị thương hay…th́ gia đ́nh khốn khổ đến chừng nào . Chú tài xế sợ quá không dám lái,tôi nhờ chú d́u bà già và mấy đứa nhỏ qua bên kia an toàn . Gia đ́nh lên xe tiếp tục chạy đến bờ biển Cà Ná th́ bể máy v́ ḅ lên dốc khô hết dầu . Tạm nghỉ bên băi cùng hai vợ chồng người di tản theo xe tôi từ Phan Rí. Người vợ mang bầu bụng đă lớn thật tội nghiệp. Lại gặp xe công binh của Đại Úy Ấn từ Phan Thiết chạy ngược lại,anh em gặp nhau trong hoàn cảnh đau thương thật ngậm ngùi. Đường Phan Thiết đă bị Vc. chận . Đại Úy Ấn Đại Đội Trưởng Đại Đội 61/Công Binh Kiến tạo đóng ở Đà Làt,quen thân vơi tôi . Bốn mươi năm sau không nhận được tin tức ,không biết người xưa c̣n hay mất,lưu lạc nơi đâu .
Trải qua một cuộc bễ dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn ḷng. (Kim Văn Kiều )
Tạm ở lại bên băi biển Cà Ná,hy vọng t́m được ghe mướn đi Vũng Tàu. Trời đă về chiều buồn hiu hắt,gặp bà Hợi cập ghe vào băi ,hỏi bà mướn ghe. Bà nói hôm nay trời xấu biển động không đi được. Bà bảo đưa gia đ́nh vào nhà bà trong làng Cà Ná nghĩ qua đêm rồi ngàymai có thể đi được. Tối nay bộ đội CS. diễn kịch trong đó vào xem luôn. Nghe dựng tóc gáy.Con bé của tôi mói ba tháng sợ ngủ đêm ngoài băi chịu không nổi nên đành để gia đ́nh theo bà vào Cà Ná. Vợ người di tản cũng theo gia đ́nh tôi vào trong đó . Tôi,chú tài xế và người chồng ở lại ngoài nầy. Anh ta nh́n tôi,ngẫmnghĩ một hồi rồi nói với tôi : Tôi là Đại Úy Trợ làm việc ở Pḥng 2 Tiểu Khu Quảng Nam . Tôi c̣n cây súng lục, địa bàn và bản đồ.Thôi đành bỏ gia đ́nh, chúng ḿnh đi đường bộ. Tôi nói c̣n nước c̣n tát,cứ nghỉ đêm ngoài băi nầy để chờ ngày mai mưón ghe đi Vũng Tàu . Anh ta đi và không biết có thoát được không . Cầu trời cho anh ta.
Ngồi ngoài băi Cà Ná tôi nghĩ lại CS. đă về trong đó,rủi nó giũ gia đ́nh ḿnh lại th́ xem như bỏ gia đ́nh. May quá,lại gặp ông đi làm cá,tôi cho ông ít tiền và nhờ ông vào nhà bà Hợi đưa gia đ́nh tôi trở ra . Từ sáng tới chiều chưa ăn uống ǵ hết. Tôi thấy ông có bát cơm ghế khoai lang và hỏi ông mua. Ông nói ông ăn đi chớ mua bán ǵ. Tôi và chú tài xế ăn ngon lành. Một miếng khi đói lúcnầy bằng vạn đọi khi no. T́nh đồng bào thật cảm động .
[
Có ba trăm lạng việc nầy mới xuôi (Kim văn Kiều).
Bốn mươi năm lưu lạc và c̣n dài hơn nữa của quân dân miền Nam,trong đó có gia đ́nh chúng tôi là oan nghiệt của đất nước .
Sau khi Pháp thua trận Điện Biên Phủ. Hoa kỳ gạt Pháp ra khỏi Đông Dương, đất nước chia đôi thành hai miền lấy sông Bến Hăi thuộc Tỉnh Quảng Trị làm ranh giới. Nền Đệ Nhị và Đệ Nhất Việt Nam Cọng Hoà là đồng minh của Hoa Kỳ. Nhưng thâm tâm của họ là tạo nên một chiến trường để mặc cả vơi Trung Cọng và ly gián liên bang Xô Viết. Quyền lợi của Hoa Kỳ là tối thượng ,khi đạt được họ sẵn sàng hy sinh đồng minh .
Trang chiến sử đồng minh cờ giũ cuộc
Nửa Sơn Hà nghịch lũ cuốn trôi phăng. (không nhớ tac giả)
Tuy vậy, đồng minh Hoa Kỳ vẫn c̣n chút t́nh nghĩa. Họ đă giang tay đón tiếp nguời sa cơ dung thân gầy lại cơ nghiệp. Nhờ vậy, con cái ăn học thành tài và có công ăn việc làm. Hưởng thụ nền văn minh tự do,dân chủ và hạnh phúc . Ḷng biết ơn ḥa lẫn chút ngậm ngùi .
Con cháu mai sau dân bản xứ
Trời Nam Trần Tộc măi ngàn phương.(Măi ngàn phương. Thơ TĐL.),
Việt Cọng gặp thời thế xưng hô giải phóng miền Nam để giải thoát cho đồng bào bị Mỹ-Ngụy hành hạ,bóc lột đói cơm rách áo và xă hội đồi trụy. Vậy mà,nhà văn Dương Thu Hương(gốc bộ đội miền Bắc) khi tiến vào Sàig̣n đă ngồi bên vệ đường than thở v́ nhận ra bao nhiêu năm đă bị Việt cọng lừa gạt :
Thật là chua chát khi nền văn minh đă thua chế độ man rợ. Và Thương Nghị Sĩ John Mc. Cain của Hoa Kỳ cũng gọi : Ác thắng thiện .
Đồng minh người không cùng chung một nước c̣n có chút t́nh nghĩa. C̣n kẻ gặp thời thế được thắng cuộc, cùng chung gịng máu Lạc Hồng th́ trả thù quân dân miền Nam thật tàn bạo . Họ mị danh là họa tập cải tạo nhưng thực ra là những trại tù khổ sai nơi rừng thiêng nước độc để giam giữ và hành hạ tù nhân độc ác nhất lịch sử. Lao động nặng nhọc,phá rừng khai núi để trồng trọt tự túc miếng ăn khoai,sắn không đủ no. Đói cơm rách áo,bệnh hoạn không thuốc men . Hàng ngàn người đă bỏ ḿnh .Thân xác vùi nông bên bờ khe hóc núi thật thảm thương .
Khí thù hận ngập tràn sông núi .
Đối với người chết th́ san bằng nghĩa dịa . Với thường dân th́ đánh tư sản,vơ vắt tài sản rồi đày đọa họ ra nơi rừng núi xa xôi gọi là vùng kinh tế mới . Sơn lâm chướng khí đă giết hại biết bao nhiêu người . Với tín ngưởng th́ chia rẻ ,cướp đất nơi thờ tự, khủng bố người tu hành ngoài quốc doanh.
Cuộc nội chiến của Hoa Kỳ kéo dài bốn năm(4/1861 đến 4/1865).Sau khi bại trận Gettysburg.tướng Robert E. Lee tư lệnh phe liên minh miền Nam kư nhận đầu hàng không điều kiện ở Appomattox Court House Virginia dưới sự chứng kiên của viên tướng miền Bắc Ulysses S. Grant ,vị tướng nầy đă nói với binh sĩ của ông ta : Những binh sĩ miền Nam bây giờ là đồngbào của chúng ta .Chúng ta không nên có thái độ đắc chí trên sự suy sụp của họ.Theo sự yêu cầu của tướng Lee,các binh sĩ miền Nam được giữ lừa,ngựa để về quê quán làm ăn .
Trong trận Gettysburg ,phe liên bang miền Bắc chết 3000,phe liêm minh miền Nam chết 4000. Tổng Thống Abraham Lincoln đă ra lệnh an táng chung một nơi. Ngày 19/9/1863,khánh thành nghĩa trang nầy ,Tổng Thống đọc diễn văn công bố chiến trường Gettysburg là nghĩa trang Quốc Gia.Bốn mươi năm sau cuộc chiến ,Tổng Thống William Mc. Kinly đă cho thu thập 30.000 nấm mộ của tử sĩ liên minh miền Nam rải rác trong vùng Washington cải táng đưa vào khu đặc biệt trong nghĩa trang Arlington gọi là Confederate Section.
Theo tường thuật của phóng viên Neil Davis người Úc biết tiếng Việt trong cuốn The Fall of Saigon.làm việc cho đài NBC. của Hoa Kỳ có mặt trong dinh Dộc Lập th́ : Khi xe thiết giáp của Việt Cọng đă vào sân cỏ ,hai bộ đội trẻ của họ tay cầm súng chạy vào dinh,sau khi kéo cờ mặt trận trên nóc nhà ,hai tên nầy vừa chạy vừa quát lớn : Ai là Dương Văn Minh. Dương Văn Minh hăy bước ra và quỳ xuống. Vừa lúc đó có bốn chính ủy đi vào,một người xưng là Trung Tá Bùi Văn Tùng chỉ huy đoàn chiến xa vào dinh Độc Lập nói với Tổng Thống Dương Văn Minh : Ông không c̣n ǵ để bàn giao(theo tài liệu của VC.). Nhưng theo hồi kư dang dở của Đại Tá Dương Hiếu Nghĩa ghi lại lời kể của cựu dân biểu Nguyễn Văn B́nh có mặt trong dinh lúc đó th́ : Tùng đă xưng hô mày tao với Tổng Thống Dương Văn Minh. Mày làm ǵ có quyền để giao.Chúng ta lấy được quyền bằng khẩu súng này đây . Man rợ thắng văn minh .
https://i.imgur.com/aG1WTMu.jpg
Bắt đầu bước chân lưu lạc . Sau ngày mất Bamêthuôt 10/3/1975 rồi tiếp đến cuộc di tản miền Cao Nguyên theo quốc lộ số 7 hoang phế. Quân đội,gia đ́nh binh sĩ và đồng bào bị VC. truy kích chết chóc đầy đường. Có những cái chết thật thảm thương .Vợ lạc chồng,con mất cha được ghi lại như ḍng oan nghiệt,kinh hoàng người người rơi lệ.
Khoảng giữa tháng 3/1975,Pḥng Cảnh Sát Tư Pháp thuộc Bộ Chỉ Huy Quân Cảnh chỉ thị Cơ quan Quân Cảnh Điều Tra Tư Pháp B́nh Định/Qui Nhơn ,di chuyển hồ sơ điều tra vào gởi ở Quân Cảnh Điều Tra Tư Pháp Nha Trang . Tôi cùng đi với mấy nhân viên để về Đà Lạt thu xếp gia đ́nh . Tôi chỉ thị anh em ở nhà không đi công tác xa ,chuẩn bị xăng nhớt đầy đủ cho các xe jeep,xe dodge không cần v́ gia đ́nh của anh em nhân viên đă về quê .Nếu tôi chưa về kịp mà B́nh Định và Qui Nhơn di tản th́ di tản theo về Nha Trang gặp tôi . Tôi hứa với anh em nhất quyết sẽ về kịp thời .
Trên đường từ Đà Lạt trở lại Nha Trang và Qui nhơn ,buồn vơ vẩn tưởng như ḿnh sẽ không c̣n ngày trở lại đường xưa .Về đến Qui Nhơn anh em mừng rỡ. Tưởng đâu Trung Úy bỏ anhem rồi . Anh em nghĩ tôi tệ vậy sao . Sống chết có nhau chớ .
Khoảng 28/3/1975,chúng tôi cùng những đơn vị trong Tiểu Khu di tản về Nha Trang . Lên đèo Cù Mông,nh́n lại Qui Nhơn lần cuối. Buồn thấm thía . Ngày 30/3/1975 VC. tiến vào Qui Nhơn .
Gia đ́nh tôi từ Đà Lạt đă dời về Ba Ng̣i ở nhờ nhà bà con . Tôi ở Nha Trang cùng anh em và đưa tiền nhờ người bà con mua gạo,thức ăn và ở tạm ở đây . Hôm sau,Nha Trang cũng di tản,chúng tôi cũng di tản theo đoàn xe dài dằng dặc nên chạy rất chậm và rất dễ bị nguy hiểm nếu đich tấn công . Chiều tối mới đến Ba Ng̣i. Gia đ́nh tôi toàn con nít và có Mẹ già nên tôi để anh em đi trước,tôi ở lại với chú tài xế đợi tối đường trống sẽ đi sau . Tối đến, đường trống bớt,cả gia đ́nh chen chúc trên xe và di chuyển . Chẳng may cây cầu Ba Ng̣i đă bị đánh bom sụp để ngăn bước tiến của VC. Trời mưa lâm râm,hai dốc bên cầu lên xuống rất nguy hiểm . Tâm trí hoang mang,cảnh vật năo nề,nằm nhờ dưới hiên nhà đồng bào nh́n gia đ́nh trằn trọc,bé gái nhỏ nhât mới ba tháng mà tím ruột bầm gan . Đầu óc vớ vẩn nghĩ đến ngày mất quê hương đất nước, nghe tiếng dế thở than nước mắt chảy dài :
Khóc dùm đất nước mưa rơi lệ
Buồn giúp quê hương dế dạo đàn .
Tờ mờ sáng ngày hôm sau ,người đi bộ qua bên kia ḍng suối,tôi gồng ḿnh ḅ xuống và lên hai con dốc qua được bên kia. Hú hồn,rủi xe lật tôi bị thương hay…th́ gia đ́nh khốn khổ đến chừng nào . Chú tài xế sợ quá không dám lái,tôi nhờ chú d́u bà già và mấy đứa nhỏ qua bên kia an toàn . Gia đ́nh lên xe tiếp tục chạy đến bờ biển Cà Ná th́ bể máy v́ ḅ lên dốc khô hết dầu . Tạm nghỉ bên băi cùng hai vợ chồng người di tản theo xe tôi từ Phan Rí. Người vợ mang bầu bụng đă lớn thật tội nghiệp. Lại gặp xe công binh của Đại Úy Ấn từ Phan Thiết chạy ngược lại,anh em gặp nhau trong hoàn cảnh đau thương thật ngậm ngùi. Đường Phan Thiết đă bị Vc. chận . Đại Úy Ấn Đại Đội Trưởng Đại Đội 61/Công Binh Kiến tạo đóng ở Đà Làt,quen thân vơi tôi . Bốn mươi năm sau không nhận được tin tức ,không biết người xưa c̣n hay mất,lưu lạc nơi đâu .
Trải qua một cuộc bễ dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn ḷng. (Kim Văn Kiều )
Tạm ở lại bên băi biển Cà Ná,hy vọng t́m được ghe mướn đi Vũng Tàu. Trời đă về chiều buồn hiu hắt,gặp bà Hợi cập ghe vào băi ,hỏi bà mướn ghe. Bà nói hôm nay trời xấu biển động không đi được. Bà bảo đưa gia đ́nh vào nhà bà trong làng Cà Ná nghĩ qua đêm rồi ngàymai có thể đi được. Tối nay bộ đội CS. diễn kịch trong đó vào xem luôn. Nghe dựng tóc gáy.Con bé của tôi mói ba tháng sợ ngủ đêm ngoài băi chịu không nổi nên đành để gia đ́nh theo bà vào Cà Ná. Vợ người di tản cũng theo gia đ́nh tôi vào trong đó . Tôi,chú tài xế và người chồng ở lại ngoài nầy. Anh ta nh́n tôi,ngẫmnghĩ một hồi rồi nói với tôi : Tôi là Đại Úy Trợ làm việc ở Pḥng 2 Tiểu Khu Quảng Nam . Tôi c̣n cây súng lục, địa bàn và bản đồ.Thôi đành bỏ gia đ́nh, chúng ḿnh đi đường bộ. Tôi nói c̣n nước c̣n tát,cứ nghỉ đêm ngoài băi nầy để chờ ngày mai mưón ghe đi Vũng Tàu . Anh ta đi và không biết có thoát được không . Cầu trời cho anh ta.
Ngồi ngoài băi Cà Ná tôi nghĩ lại CS. đă về trong đó,rủi nó giũ gia đ́nh ḿnh lại th́ xem như bỏ gia đ́nh. May quá,lại gặp ông đi làm cá,tôi cho ông ít tiền và nhờ ông vào nhà bà Hợi đưa gia đ́nh tôi trở ra . Từ sáng tới chiều chưa ăn uống ǵ hết. Tôi thấy ông có bát cơm ghế khoai lang và hỏi ông mua. Ông nói ông ăn đi chớ mua bán ǵ. Tôi và chú tài xế ăn ngon lành. Một miếng khi đói lúcnầy bằng vạn đọi khi no. T́nh đồng bào thật cảm động .