florida80
04-22-2020, 19:07
Chuyện kể lại của một Bác Sỹ QLVNCH.
Ai c̣n nghĩ tới “ḥa hợp ḥa giải với Việt Cộng” là kẻ điên loạn yếu hèn,
không phải con người b́nh thường có t́nh nhân ái của con người.
*
ĐỒI TRANH 3 MỘ
(Viết để tưởng nhớ những chiến hữu đă chịu đày đọa thể xác lẫn tinh thần trong các trại giam Cộng Sản, một địa ngục trần gian, nơi mà con người phải cam chịu những nỗi nhục nhă c̣n đớn đau và tàn tệ hơn cả cái chết.)
Nguyện cầu anh linh, vong linh của tất cả nạn nhân Cộ̉ng sản được tái sanh về thế giới không hận thù, măi măi được an vui, hạnh phúc.
Kể từ sau 1975, cứ độ sau Tết, ở vùng núi thuộc tỉnh Quảng Trị nầy tiết trời nắng ráo và ấm áp, có năm đă thấy nắng gắt và nóng rát, thế mà năm nay, đă đến giữa tháng 3 mà trời vẫn c̣n mưa dầm dề và lạnh. Ở trong tù, thiếu ăn, thiếu mặc và nhất là cô đơn làm cho con người cảm thấy cái lạnh càng buốt giá thêm.
Tại trạm xá dành cho tù binh thuộc Đoàn 76 của bộ đội Cộng Sản, thường khi chỉ khoảng 10 tới 12 bệnh, mà nay 20 giường đă đầy. Giường của bệnh nhân tù được làm kỹ lưỡng hơn chỗ nằm của tù binh b́nh thường ở các trại giam; giường bệnh là 3, 4 tấm ván ghép lại, chiều dài 1 mét 8, rộng 8 tấc, các tấm ván được lắp đặt trên 6 ống đạn. Ống đạn bằng sắt là loại để chứa các đầu đạn súng đại bác 155 ly của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, vất ngổn ngang trên chiến trường trước đây; và tù binh phải đi t́m nhặt các ống đạn đó đem về cho trại giam. May mắn cho tù nhân nào kiếm được và giấu riêng cho ḿnh một thùng chứa đạn đại liên 60, thùng có nắp đậy kín có thể chứa đồ ăn khô mà không sợ chuột bọ rúc rỉa. Tù nhân th́ nằm trên những tấm sắt gọi là “ghi” mà trước đây quân đội miền Nam và đồng minh dùng làm sân bay. Mỗi tấm ghi sắt dài chừng 4 mét rưỡi, ngang chừng 6 tấc được móc vào nhau làm thành hai thảm sắt trải suốt hai bên chiều dài của mỗi căn nhà mà họ gọi là lán, giữa là lối đi. Họ tộng 50 tù binh vào mỗi lán; ăn, ngủ, “họp đội” để chỉ trích phê b́nh, đấu tố nhau, hoặc ngồi nghe nhồi nhét chủ nghĩa Cộng Sản. Về mùa đông, thảm sắt toát ra hơi lạnh buốt tận xương, tù nhân nằm co quắp, tựa lưng vào người bên cạnh hầu truyền hơi ấm cho nhau; mỗi tù nhân chỉ được hưởng 6 tấc chiều rộng cho mỗi chỗ nằm của ḿnh. Đến mùa nắng nóng, nhất là vào những tháng 5 và 6 với ngọn gió khô và nóng rát từ Nam Lào thổi sang, th́ những tấm thảm sắt gọi là giường ngủ, hừng hực lên hơi nóng như những vỉ sắt nướng những tấm thân tù với da bọc xương và đẫm mồ hôi nhễ nhại, nồng nặc.
https://i.imgur.com/kLgrD3y.jpg
Sau hơn 2 năm lao động khổ sai với những bữa ăn là vài khúc sắn (củ ḿ) khô khan muốn tắc nghẹn ở cổ họng, tối ngủ trên những tấm ghi sắt mà chúng tôi thường chua chát gọi đùa là những tấm nệm có điều ḥa không khí theo nhiệt độ bên ngoài; t́nh cờ tôi được chuyển đến trạm xá tù thuộc Đoàn 76. Trạm xá tù gồm có 3 nhà, cái lớn nhất dành cho bệnh nhân, được cất trên một khoảng đất ở giữa lưng chừng đồi, vị thế cao cách mặt ruộng tới 20 mét. Nhà thứ nh́ nhỏ nhất nằm cách pḥng bệnh nhân chừng 10 mét trên triền dốc đi xuống, nhà được ngăn đôi một bên là pḥng chứa thuốc và đồ dùng tối thiểu để phục vụ bệnh nhân, phần c̣n lại là chỗ ngủ với 2 giường riêng biệt, một của anh y tá và một của tôi. Nhà thứ ba dựng ngay ở chân đồi, là nơi dành cho hai bác sĩ khác, ba y tá và hai người phục vụ ăn uống, căn chính được đặt một cái chảo lớn để nấu cơm, canh.
Một trạm xá mà có ba bác sĩ, bốn y tá và hai người phục vụ, tưởng như là một bệnh viện nho nhỏ, kỳ thật th́ các y tá và bác sĩ đều phải lao động tay chân để phục vụ cho trạm xá như trồng rau, khoai, sắn; lại cộng thêm việc nuôi heo cho bộ đội quản lư tù. Dù sao th́ mức độ lao động nơi đây không bằng một phần năm tại các trại tù. Khám bệnh và ghi thuốc điều trị chỉ được thực hiện vào hai buổi sáng thứ hai và thứ năm. Chỉ một y tá được cắt cử cấp thuốc và chích thuốc cho bệnh nhân tù và được miễn lao động tay chân. Sở dĩ họ đưa về đây đến ba bác sĩ v́ họ muốn thiết lập một pḥng giải phẫu nhỏ hầu có thể cấp cứu các tù binh bi tai nạn khi đi lao động, v́ những vùng được chọn làm khu vực canh tác là những băi chiến trường trước đây, nên rải rác khắp nơi là những băi ḿn hoặc lựu đạn chưa nổ. Chúng tôi đă nhiều lần giải phẫu cho những người dân địa phương bị thương v́ đạp phải ḿn cóc thuộc phía Cộng Sản hoặc cuốc phải lựu đạn hoặc đầu đạn M72 thuộc phía đồng minh. Có vài bệnh nhân bộ đội thuộc trong Đoàn 76 yêu cầu chúng tôi mổ cho họ, chúng tôi phải làm và với điều kiện họ phải viết giấy cam kết và một y tá của họ tham gia cuộc giải phẫu, v́ chúng tôi không muốn bị “chụp mũ” cái tội giết cán bộ.
Tôi đến trạm xá nầy được chừng 6 tháng th́ hai anh bác sĩ Hiền và Thông cùng với Quư, tên anh y tá ở cùng nhà với tôi, được thả tự do. Tôi ở một ḿnh trong căn pḥng. Thật là thích thú cho tôi khi được tự do ngồi viết thư về gia đ́nh, hoặc ngồi găy đàn guitare những lúc buồn nhớ nhà. Về sau nầy tôi nhớ lại quăng thời gian đó, thật buồn cười; đi ở tù mà lại mang đàn đi cùng. Hồi đó khi nhận được giấy gọi là “đi cải tạo” họ ghi “trại viên nhớ đem theo dụng cụ thể thao hoặc nhạc cụ”. Thế là tôi đă ngây thơ cả tin đem đàn theo, hóa ra đến lúc nầy lại có dịp cầm lại đàn.
Một đêm vào khoảng hơn 11giờ, tôi đang ngồi viết bản dự trù thuốc cần thiết cho những ngày tới bỗng nghe một tiếng thét lớn. Giữa đêm thanh vắng, từ một địa điểm cao, lại ở trong một thung lũng hẹp, xung quanh toàn đồi khá cao vây bọc, tiếng thét vang xa trong đêm khuya rồi vang vọng lại nghe thật hăi hùng. Tôi biết ngay là xuất phát từ căn nhà bệnh nhân nên xách vội cây đèn chạy ngay lên. Một đám bệnh nhân tù đang xúm quanh một người nằm sóng soài giữa đất trên lối đi thông ra bên hông trạm xá. Anh em bệnh nhân giạt ra hai bên khi thấy tôi đến. Tôi quỳ xuống đưa cây đèn dầu gần mặt và nhận ra là Thảo. Sau khi khám xét, tôi thấy tim mạch cũng như nhịp thở của Thảo không có ǵ đáng quan ngại, nhưng rơ ràng là Thảo đă ngất xỉu. Thảo c̣n rất trẻ, mới 22 và là Chuẩn úy trong Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, anh được chuyển đến trạm xá v́ bệnh trĩ. Hai chứng bệnh thường xẩy đến cho hầu hết anh em tù nhân là đau răng và bệnh trĩ. Bị bệnh trĩ là v́ tù nhân bị buộc phải lao động khổ cực không ngừng nghỉ, nhất là phải gánh hoặc vác nặng quá sức chịu đựng của ḿnh. C̣n bệnh hư răng là do không có điều kiện vệ sinh răng. Lại v́ quá đói, trong khi đi lao động ở rừng sâu, anh em tù gặp ǵ có thể ăn được là bỏ vào mồm cho khỏi bị lả người. Có anh đă từng giấu vào trong túi quần một nửa con rắn được hun khói vội vàng, chờ đêm đến đói bụng, nằm trùm chăn nhai ngấu nghiến.
Anh em vực Thảo lên giường, tôi chích cho anh một ống thuốc trợ tim. Thảo tỉnh lại ngay, có lẽ v́ chất thuốc đau xé thịt. Tôi hỏi chuyện ǵ xẩy đến cho anh th́ Thảo chỉ lắc đầu quầy quậy, mắt đảo nh́n xung quanh dáng sợ sệt, rồi anh kéo tôi lại gần và nói nhỏ:
- Khó nói lắm anh Định ơi, em thấy lạ lắm, lạ lắm.
Thường ngày Thảo không phải là người nói lắp, thế mà bây giờ với một câu ngắn như vậy mà một hồi lâu anh mới nói xong, rơ ràng là có điều ǵ thật khiếp đảm xẩy đến với anh ta.
Tôi đang hỏi Thảo thêm mấy câu th́ các anh em bệnh nhân đưa mắt làm hiệu, tôi nh́n ra cửa chính, một bộ đội quản lư tù đang cầm đèn bấm rọi sáng bực cấp để bước lên. Ông ta hỏi, giọng trịch thượng:
- Anh nào gây huyên náo vậy?
Mọi người im lặng, tôi không biết trả lời sao là nói rằng Thảo la hoảng trong khi ngủ mê.
Trạm xá tù nằm cách trạm xá của bộ đội quản lư trại giam thuộc Đoàn 76 chừng 50 thước, tiếng thét quá lớn dĩ nhiên họ biết ngay là phát xuất từ đâu.
Sáng hôm sau, khi tôi đang cuốc đất trồng rau khoai th́ Thảo ngừng tay nhổ cỏ cho đám rau muống cạn gần đó, bước lại gần tôi, rồi sau khi đă cẩn thận nh́n quanh không có ai khác, anh nói nho nhỏ; lần nầy th́ Thảo không c̣n nói lắp nữa:
-Anh Định ơi! Em nói thật với anh là đêm qua em đă thấy ma. Cũng như mọi đêm, trước khi ngủ, em ra ngoài đi tiểu, vừa ngang cửa th́ rơ ràng con ma đứng chận ngang. Mà con ma nầy cụt một chân anh ạ. Đầu tiên em tưởng là một anh nào vừa ở ngoài bước vào, nhưng không phải, khi em giơ cao cây đèn dầu lên để xem thử ai th́ nó biến mất như một làn khói bay tạt ngang. Em không dựng chuyện đâu!
Luật lệ được đặt cho tù nhân là ban đêm khi ra ngoài phải cầm đèn và tự nói “Tôi đi tiểu” hoặc “Tôi đi cầu”, dù không có bộ đội canh pḥng gần đó.
-Anh tin em nói thật! Đến giờ đó mà em c̣n thức à?
Thảo phân trần:
- Như anh biết, sau khi mổ trĩ, em ít khi ngủ được v́ đau và lại có kích thích như muốn đi cầu hoặc đi tiểu thành ra thường khi đến quá nửa đêm em mới chợp mắt.
- Có ai trong lán cùng thấy như em không?
-Em không rơ, em không dám nói chuyện nầy với ai cả ngoài anh
Ai c̣n nghĩ tới “ḥa hợp ḥa giải với Việt Cộng” là kẻ điên loạn yếu hèn,
không phải con người b́nh thường có t́nh nhân ái của con người.
*
ĐỒI TRANH 3 MỘ
(Viết để tưởng nhớ những chiến hữu đă chịu đày đọa thể xác lẫn tinh thần trong các trại giam Cộng Sản, một địa ngục trần gian, nơi mà con người phải cam chịu những nỗi nhục nhă c̣n đớn đau và tàn tệ hơn cả cái chết.)
Nguyện cầu anh linh, vong linh của tất cả nạn nhân Cộ̉ng sản được tái sanh về thế giới không hận thù, măi măi được an vui, hạnh phúc.
Kể từ sau 1975, cứ độ sau Tết, ở vùng núi thuộc tỉnh Quảng Trị nầy tiết trời nắng ráo và ấm áp, có năm đă thấy nắng gắt và nóng rát, thế mà năm nay, đă đến giữa tháng 3 mà trời vẫn c̣n mưa dầm dề và lạnh. Ở trong tù, thiếu ăn, thiếu mặc và nhất là cô đơn làm cho con người cảm thấy cái lạnh càng buốt giá thêm.
Tại trạm xá dành cho tù binh thuộc Đoàn 76 của bộ đội Cộng Sản, thường khi chỉ khoảng 10 tới 12 bệnh, mà nay 20 giường đă đầy. Giường của bệnh nhân tù được làm kỹ lưỡng hơn chỗ nằm của tù binh b́nh thường ở các trại giam; giường bệnh là 3, 4 tấm ván ghép lại, chiều dài 1 mét 8, rộng 8 tấc, các tấm ván được lắp đặt trên 6 ống đạn. Ống đạn bằng sắt là loại để chứa các đầu đạn súng đại bác 155 ly của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, vất ngổn ngang trên chiến trường trước đây; và tù binh phải đi t́m nhặt các ống đạn đó đem về cho trại giam. May mắn cho tù nhân nào kiếm được và giấu riêng cho ḿnh một thùng chứa đạn đại liên 60, thùng có nắp đậy kín có thể chứa đồ ăn khô mà không sợ chuột bọ rúc rỉa. Tù nhân th́ nằm trên những tấm sắt gọi là “ghi” mà trước đây quân đội miền Nam và đồng minh dùng làm sân bay. Mỗi tấm ghi sắt dài chừng 4 mét rưỡi, ngang chừng 6 tấc được móc vào nhau làm thành hai thảm sắt trải suốt hai bên chiều dài của mỗi căn nhà mà họ gọi là lán, giữa là lối đi. Họ tộng 50 tù binh vào mỗi lán; ăn, ngủ, “họp đội” để chỉ trích phê b́nh, đấu tố nhau, hoặc ngồi nghe nhồi nhét chủ nghĩa Cộng Sản. Về mùa đông, thảm sắt toát ra hơi lạnh buốt tận xương, tù nhân nằm co quắp, tựa lưng vào người bên cạnh hầu truyền hơi ấm cho nhau; mỗi tù nhân chỉ được hưởng 6 tấc chiều rộng cho mỗi chỗ nằm của ḿnh. Đến mùa nắng nóng, nhất là vào những tháng 5 và 6 với ngọn gió khô và nóng rát từ Nam Lào thổi sang, th́ những tấm thảm sắt gọi là giường ngủ, hừng hực lên hơi nóng như những vỉ sắt nướng những tấm thân tù với da bọc xương và đẫm mồ hôi nhễ nhại, nồng nặc.
https://i.imgur.com/kLgrD3y.jpg
Sau hơn 2 năm lao động khổ sai với những bữa ăn là vài khúc sắn (củ ḿ) khô khan muốn tắc nghẹn ở cổ họng, tối ngủ trên những tấm ghi sắt mà chúng tôi thường chua chát gọi đùa là những tấm nệm có điều ḥa không khí theo nhiệt độ bên ngoài; t́nh cờ tôi được chuyển đến trạm xá tù thuộc Đoàn 76. Trạm xá tù gồm có 3 nhà, cái lớn nhất dành cho bệnh nhân, được cất trên một khoảng đất ở giữa lưng chừng đồi, vị thế cao cách mặt ruộng tới 20 mét. Nhà thứ nh́ nhỏ nhất nằm cách pḥng bệnh nhân chừng 10 mét trên triền dốc đi xuống, nhà được ngăn đôi một bên là pḥng chứa thuốc và đồ dùng tối thiểu để phục vụ bệnh nhân, phần c̣n lại là chỗ ngủ với 2 giường riêng biệt, một của anh y tá và một của tôi. Nhà thứ ba dựng ngay ở chân đồi, là nơi dành cho hai bác sĩ khác, ba y tá và hai người phục vụ ăn uống, căn chính được đặt một cái chảo lớn để nấu cơm, canh.
Một trạm xá mà có ba bác sĩ, bốn y tá và hai người phục vụ, tưởng như là một bệnh viện nho nhỏ, kỳ thật th́ các y tá và bác sĩ đều phải lao động tay chân để phục vụ cho trạm xá như trồng rau, khoai, sắn; lại cộng thêm việc nuôi heo cho bộ đội quản lư tù. Dù sao th́ mức độ lao động nơi đây không bằng một phần năm tại các trại tù. Khám bệnh và ghi thuốc điều trị chỉ được thực hiện vào hai buổi sáng thứ hai và thứ năm. Chỉ một y tá được cắt cử cấp thuốc và chích thuốc cho bệnh nhân tù và được miễn lao động tay chân. Sở dĩ họ đưa về đây đến ba bác sĩ v́ họ muốn thiết lập một pḥng giải phẫu nhỏ hầu có thể cấp cứu các tù binh bi tai nạn khi đi lao động, v́ những vùng được chọn làm khu vực canh tác là những băi chiến trường trước đây, nên rải rác khắp nơi là những băi ḿn hoặc lựu đạn chưa nổ. Chúng tôi đă nhiều lần giải phẫu cho những người dân địa phương bị thương v́ đạp phải ḿn cóc thuộc phía Cộng Sản hoặc cuốc phải lựu đạn hoặc đầu đạn M72 thuộc phía đồng minh. Có vài bệnh nhân bộ đội thuộc trong Đoàn 76 yêu cầu chúng tôi mổ cho họ, chúng tôi phải làm và với điều kiện họ phải viết giấy cam kết và một y tá của họ tham gia cuộc giải phẫu, v́ chúng tôi không muốn bị “chụp mũ” cái tội giết cán bộ.
Tôi đến trạm xá nầy được chừng 6 tháng th́ hai anh bác sĩ Hiền và Thông cùng với Quư, tên anh y tá ở cùng nhà với tôi, được thả tự do. Tôi ở một ḿnh trong căn pḥng. Thật là thích thú cho tôi khi được tự do ngồi viết thư về gia đ́nh, hoặc ngồi găy đàn guitare những lúc buồn nhớ nhà. Về sau nầy tôi nhớ lại quăng thời gian đó, thật buồn cười; đi ở tù mà lại mang đàn đi cùng. Hồi đó khi nhận được giấy gọi là “đi cải tạo” họ ghi “trại viên nhớ đem theo dụng cụ thể thao hoặc nhạc cụ”. Thế là tôi đă ngây thơ cả tin đem đàn theo, hóa ra đến lúc nầy lại có dịp cầm lại đàn.
Một đêm vào khoảng hơn 11giờ, tôi đang ngồi viết bản dự trù thuốc cần thiết cho những ngày tới bỗng nghe một tiếng thét lớn. Giữa đêm thanh vắng, từ một địa điểm cao, lại ở trong một thung lũng hẹp, xung quanh toàn đồi khá cao vây bọc, tiếng thét vang xa trong đêm khuya rồi vang vọng lại nghe thật hăi hùng. Tôi biết ngay là xuất phát từ căn nhà bệnh nhân nên xách vội cây đèn chạy ngay lên. Một đám bệnh nhân tù đang xúm quanh một người nằm sóng soài giữa đất trên lối đi thông ra bên hông trạm xá. Anh em bệnh nhân giạt ra hai bên khi thấy tôi đến. Tôi quỳ xuống đưa cây đèn dầu gần mặt và nhận ra là Thảo. Sau khi khám xét, tôi thấy tim mạch cũng như nhịp thở của Thảo không có ǵ đáng quan ngại, nhưng rơ ràng là Thảo đă ngất xỉu. Thảo c̣n rất trẻ, mới 22 và là Chuẩn úy trong Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, anh được chuyển đến trạm xá v́ bệnh trĩ. Hai chứng bệnh thường xẩy đến cho hầu hết anh em tù nhân là đau răng và bệnh trĩ. Bị bệnh trĩ là v́ tù nhân bị buộc phải lao động khổ cực không ngừng nghỉ, nhất là phải gánh hoặc vác nặng quá sức chịu đựng của ḿnh. C̣n bệnh hư răng là do không có điều kiện vệ sinh răng. Lại v́ quá đói, trong khi đi lao động ở rừng sâu, anh em tù gặp ǵ có thể ăn được là bỏ vào mồm cho khỏi bị lả người. Có anh đă từng giấu vào trong túi quần một nửa con rắn được hun khói vội vàng, chờ đêm đến đói bụng, nằm trùm chăn nhai ngấu nghiến.
Anh em vực Thảo lên giường, tôi chích cho anh một ống thuốc trợ tim. Thảo tỉnh lại ngay, có lẽ v́ chất thuốc đau xé thịt. Tôi hỏi chuyện ǵ xẩy đến cho anh th́ Thảo chỉ lắc đầu quầy quậy, mắt đảo nh́n xung quanh dáng sợ sệt, rồi anh kéo tôi lại gần và nói nhỏ:
- Khó nói lắm anh Định ơi, em thấy lạ lắm, lạ lắm.
Thường ngày Thảo không phải là người nói lắp, thế mà bây giờ với một câu ngắn như vậy mà một hồi lâu anh mới nói xong, rơ ràng là có điều ǵ thật khiếp đảm xẩy đến với anh ta.
Tôi đang hỏi Thảo thêm mấy câu th́ các anh em bệnh nhân đưa mắt làm hiệu, tôi nh́n ra cửa chính, một bộ đội quản lư tù đang cầm đèn bấm rọi sáng bực cấp để bước lên. Ông ta hỏi, giọng trịch thượng:
- Anh nào gây huyên náo vậy?
Mọi người im lặng, tôi không biết trả lời sao là nói rằng Thảo la hoảng trong khi ngủ mê.
Trạm xá tù nằm cách trạm xá của bộ đội quản lư trại giam thuộc Đoàn 76 chừng 50 thước, tiếng thét quá lớn dĩ nhiên họ biết ngay là phát xuất từ đâu.
Sáng hôm sau, khi tôi đang cuốc đất trồng rau khoai th́ Thảo ngừng tay nhổ cỏ cho đám rau muống cạn gần đó, bước lại gần tôi, rồi sau khi đă cẩn thận nh́n quanh không có ai khác, anh nói nho nhỏ; lần nầy th́ Thảo không c̣n nói lắp nữa:
-Anh Định ơi! Em nói thật với anh là đêm qua em đă thấy ma. Cũng như mọi đêm, trước khi ngủ, em ra ngoài đi tiểu, vừa ngang cửa th́ rơ ràng con ma đứng chận ngang. Mà con ma nầy cụt một chân anh ạ. Đầu tiên em tưởng là một anh nào vừa ở ngoài bước vào, nhưng không phải, khi em giơ cao cây đèn dầu lên để xem thử ai th́ nó biến mất như một làn khói bay tạt ngang. Em không dựng chuyện đâu!
Luật lệ được đặt cho tù nhân là ban đêm khi ra ngoài phải cầm đèn và tự nói “Tôi đi tiểu” hoặc “Tôi đi cầu”, dù không có bộ đội canh pḥng gần đó.
-Anh tin em nói thật! Đến giờ đó mà em c̣n thức à?
Thảo phân trần:
- Như anh biết, sau khi mổ trĩ, em ít khi ngủ được v́ đau và lại có kích thích như muốn đi cầu hoặc đi tiểu thành ra thường khi đến quá nửa đêm em mới chợp mắt.
- Có ai trong lán cùng thấy như em không?
-Em không rơ, em không dám nói chuyện nầy với ai cả ngoài anh