florida80
04-22-2020, 19:18
Ấy đấy, cái ngày 30/04/1975 đă làm thay đổi cả một hệ thống tư tưởng, suy nghĩ, hành động của một giai cấp được đặt lên đỉnh cao
trung kiên, th́ dù ai muốn nói thế nào cũng mặc, tôi vẫn cho ngày 30/04/1975 là ngày chúng ta đại thắng.
Dương Hùng Cường sinh ngày 1/10/1934 tại Hà Nội; ông gia nhập không quân và đi học về cơ khí tại Pháp năm 1953, là hạ sĩ quan phục vụ ở nhiều đơn vị từ 1955. Đến giữa những năm 1960, ông là chuẩn úy làm việc tại pḥng Tâm lư chiến, bộ Tư lệnh Không quân.
Dương Hùng Cường là một nhà văn có tiếng ở Sai G̣n qua những bút hiệu khác như Dê Húc Càn, Lăo Húc, Lăo Dương, v.v. Ông có ba tác phẩm đă xuất bản là Lính thành phố, Buồn vui phi trường, Vĩnh biệt Phượng.
Ông bị đi tù cải tạo từ 1975 đến 1979. Năm 1984 ông bị bắt giam cùng những cây bút khác như Khuất Duy Trác, Doăn Quốc Sỹ, Hoàng Hải Thủy, Hiếu Chân Nguyễn Hoạt, Trần Ngọc Tự, Lư Thụy Ư, v.v. và bị cáo buộc tội gián điệp, “những tên biệt kích cầm bút”, v́ đă viết và gởi bài ra nước ngoài.
Dương Hùng Cường qua đời trong nhà giam Phạm Đăng Lưu ở Gia Định năm ngày 22/01/1988.
oo0oo
Anh thân,
Trong những cái lo hàng ngày như chuyện cơm áo, chuyện thường trú, tạm trú, chuyện hộ khẩu, chuyện hồi hương lập nghiệp, đi xây dựng vùng kinh tế mới, tôi lại thêm một cái lo nữa. Nhưng không sao, tôi sẽ viết, v́ từ lâu tôi cũng muốn viết. Có nhiều thứ chất chứa trong đầu quá rồi!
Tôi bắt đầu bằng một truyện kư.
Khi anh biết tôi viết “Nếu chàng Trương Chi đẹp trai” anh cũng đă gửi trong thư vài hàng góp ư. Cảm ơn anh nhiều lắm. Tôi cũng định hạn chế cho ḿnh là cái truyện kư này, chỉ nên viết từ hai trăm tới ba trăm trang.
Kéo dài, dài măi th́ cũng được đấy, v́ tới bây giờ chàng vô sản Trương Chi vẫn c̣n quản lư cái tài sản của nàng “Tư sản phong kiến” Mị Nương, và cứ mỗi ngày lại ḷi ra một cái xấu mới. Thành ra khó ḷng mà làm một phát chấm hết truyện kư “Nếu chàng Trương Chi đẹp trai”.
Khi bắt đầu vào truyện tôi nghĩ ngay tới ngày đầu mà ông Thừa tướng cho gọi Trương Chi vào để gặp Mị Nương. Tôi dám chắc rằng ông Thừa tướng không để cho chàng kịp sửa sang lại nhan sắc. Có thể lúc đó chàng đang mặc một bộ quần áo bẩn nhất, rách nhất. Có thể lúc đó, chàng vừa chèo xong một chuyến đ̣ dọc đưa “khứa” vất vả, chưa kịp tắm rửa nên đen đủi hôi hám.
Ông Thừa tướng cáo già phải lựa lúc nào chàng bẩn nhất, xấu nhất, hôi nhất, tuy rằng lúc b́nh thường chàng đă bẩn, đă xấu, đă hôi. Đúng cái lúc đó cho chàng gặp Mị Nương. Người viết truyện là tôi th́ cho cái ngày mà chàng vô sản Trương Chi gặp nàng Tiểu thư tư sản phong kiến Mị Nương là ngày 30 tháng Tư năm 1975.
Bắt đầu câu chuyện là thế đấy, anh ạ.
Vậy tại sao ta lại gọi ngày 30 tháng Tư 1975 là ngày bại trận?
Ngày Thừa tướng cho Mị Nương gặp Trương Chi để được thấy hết cái xấu của chàng vô sản để rồi chê anh chàng hơi kỹ, là ngày thua của ông Thừa tướng cáo già hay sao?
Không, ngày đó ông ta thắng chứ, mà lại thắng lớn. Tiếng hát của chàng vô sản Trương Chi, từ đây không c̣n “ép phê” với cô Mị Nương nữa rồi.
Tôi đă được nghe một bà già ở Bến Tre nói những câu làm ḿnh mát ḷng, mát dạ. Bến Tre, quê hương Đồng Khởi đấy nhé. Bà ta nói oang oang không một chút sợ sệt tránh né:
“Các ông có biết không, ngày xưa tôi nuôi nhiều đứa lắm. Tôi rút nơ trái mít, khoét hết ruột rồi đổ gạo vô cho đầy, đậy cái nơ lại mang gạo đi nuôi chúng nó. Tôi dấu chúng nó dưới hầm kín. Nếu mà biết như thế này th́ hồi trước gạo có dư tôi nuôi thêm vài ba con chó. Bây giờ có chuyện ǵ chúng nó trốn vào trong quần tôi, tôi cũng vén cái quần lên cho nó lộ cái mặt ra!”
Đại khái bà già Bến Tre nói những câu như vậy.
Ấy đấy, cái ngày 30/04/1975 đă làm thay đổi cả một hệ thống tư tưởng, suy nghĩ, hành động của một giai cấp được đặt lên đỉnh cao trung kiên, th́ dù ai muốn nói thế nào cũng mặc, tôi vẫn cho ngày 30/04/1975 là ngày chúng ta đại thắng.
Chàng vô sản Trương Chi mọi người đều biết là giỏi về nghề hót. Chàng đă hót rất kỹ về ba cái chiến thắng. Chiến thắng Điện Biên. Chiến thắng Tết Mậu thân. Chiến tháng 30/04/1975. Một cái thực và hai cái hư, tạo nên cái hư hư thực thực để người ta dễ lầm, thật giả khó phân. Chiến thắng Điện biên là thực, v́ dù sao, chín năm kháng chiến đánh Tây chưa ḷi cái bộ mặt Quốc tế vô sản ra, chúng nó c̣n có được chính nghĩa. Như vậy th́ chiến thắng Điện biên của 1954 không phải là của riêng giai cấp vô sản mà của toàn dân. Ai là người Việt Nam cũng có quyền chia phần hănh diện. Nhưng hai cái chiến thắng giả tạo là chiến thắng Tết Mậu Thân và chiến thăn 30/04/1975.
Ôi cái Tết Mậu thân bỉ ổi đê hèn mà chúng ḿnh đă chứng kiến, cái chiến thắng ấy mới thê thảm làm sao. Chúng nó đă lùa vào thành phố một đám con nít ngớ ngẩn, đường lối trong thành phố c̣n mù tịt, dù có cho phép đi thong thả dạo chơi th́ cũng lạc đường như một lũ mán về thành, c̣n đánh đấm cái ǵ? Ông Tướng Trưởng đă gọi là nhử cọp vào nhà, đóng cửa lại mà thọi. Ấy thế mà cũng huyênh hoang là chiến thắng!
Tôi nhớ là phải ngoảnh mặt đi, ói mửa khi thấy xe xúc đất, xúc từng tảng xác chết đó đổ xuống một cái hố chôn tập thể ở đầu đường bay Tân Sơn Nhất. Vài ba tháng sau c̣n có những các chết thối rữa trên trần nhà. Cứ nghĩ tới là nguyền rủa. Thế mà là chiến thắng đấy. Anh Trương Chi đă hát sai điệu.
Rồi tới chiến thắng 30/04/1975. Đến bài hát này anh Trương Chi đă tŕnh bày giọng ca vô sản lên tới cái mức trơ trẽn và trâng tráo nhất. Trong một bài Hồi kư kềnh càng của tên Đại úy Bùi Đức Nhung, tả chiến công tiến chiếm dinh Độc Lập, đă tả rằng trên đường đi hắn đă mấy lần nhảy từ xe Thiết giáp xuống hỏi thăm dân Sài G̣n đường đi tới dinh Độc Lập. Mẹ kiếp, đường đi c̣n chưa rơ thế mà vẫn khoác lác là sửa soạn kỹ, nào là tập lâu ngày bằng bản đồ với sa bàn. Chưa thấy đứa nào dối trá, láo xược bằng cái thằng vô sản Trương Chi.
Có chiến thắng là phải có xác chết. Bài ca mà chàng vô sản Trương Chi coi là sở trường của chàng “Nghề của chàng” là bài ca Buôn Xác Chết. Cái ǵ chứ xác chết mang đi buôn lời là cái chắc. Người ta đi buôn chỉ mong một vốn bốn lời, nhưng đi buôn xác chết th́ chẳng mất vốn, mà lời lại quá kỹ, vậy th́ muôn năm Bài Ca Xác Chết.
trung kiên, th́ dù ai muốn nói thế nào cũng mặc, tôi vẫn cho ngày 30/04/1975 là ngày chúng ta đại thắng.
Dương Hùng Cường sinh ngày 1/10/1934 tại Hà Nội; ông gia nhập không quân và đi học về cơ khí tại Pháp năm 1953, là hạ sĩ quan phục vụ ở nhiều đơn vị từ 1955. Đến giữa những năm 1960, ông là chuẩn úy làm việc tại pḥng Tâm lư chiến, bộ Tư lệnh Không quân.
Dương Hùng Cường là một nhà văn có tiếng ở Sai G̣n qua những bút hiệu khác như Dê Húc Càn, Lăo Húc, Lăo Dương, v.v. Ông có ba tác phẩm đă xuất bản là Lính thành phố, Buồn vui phi trường, Vĩnh biệt Phượng.
Ông bị đi tù cải tạo từ 1975 đến 1979. Năm 1984 ông bị bắt giam cùng những cây bút khác như Khuất Duy Trác, Doăn Quốc Sỹ, Hoàng Hải Thủy, Hiếu Chân Nguyễn Hoạt, Trần Ngọc Tự, Lư Thụy Ư, v.v. và bị cáo buộc tội gián điệp, “những tên biệt kích cầm bút”, v́ đă viết và gởi bài ra nước ngoài.
Dương Hùng Cường qua đời trong nhà giam Phạm Đăng Lưu ở Gia Định năm ngày 22/01/1988.
oo0oo
Anh thân,
Trong những cái lo hàng ngày như chuyện cơm áo, chuyện thường trú, tạm trú, chuyện hộ khẩu, chuyện hồi hương lập nghiệp, đi xây dựng vùng kinh tế mới, tôi lại thêm một cái lo nữa. Nhưng không sao, tôi sẽ viết, v́ từ lâu tôi cũng muốn viết. Có nhiều thứ chất chứa trong đầu quá rồi!
Tôi bắt đầu bằng một truyện kư.
Khi anh biết tôi viết “Nếu chàng Trương Chi đẹp trai” anh cũng đă gửi trong thư vài hàng góp ư. Cảm ơn anh nhiều lắm. Tôi cũng định hạn chế cho ḿnh là cái truyện kư này, chỉ nên viết từ hai trăm tới ba trăm trang.
Kéo dài, dài măi th́ cũng được đấy, v́ tới bây giờ chàng vô sản Trương Chi vẫn c̣n quản lư cái tài sản của nàng “Tư sản phong kiến” Mị Nương, và cứ mỗi ngày lại ḷi ra một cái xấu mới. Thành ra khó ḷng mà làm một phát chấm hết truyện kư “Nếu chàng Trương Chi đẹp trai”.
Khi bắt đầu vào truyện tôi nghĩ ngay tới ngày đầu mà ông Thừa tướng cho gọi Trương Chi vào để gặp Mị Nương. Tôi dám chắc rằng ông Thừa tướng không để cho chàng kịp sửa sang lại nhan sắc. Có thể lúc đó chàng đang mặc một bộ quần áo bẩn nhất, rách nhất. Có thể lúc đó, chàng vừa chèo xong một chuyến đ̣ dọc đưa “khứa” vất vả, chưa kịp tắm rửa nên đen đủi hôi hám.
Ông Thừa tướng cáo già phải lựa lúc nào chàng bẩn nhất, xấu nhất, hôi nhất, tuy rằng lúc b́nh thường chàng đă bẩn, đă xấu, đă hôi. Đúng cái lúc đó cho chàng gặp Mị Nương. Người viết truyện là tôi th́ cho cái ngày mà chàng vô sản Trương Chi gặp nàng Tiểu thư tư sản phong kiến Mị Nương là ngày 30 tháng Tư năm 1975.
Bắt đầu câu chuyện là thế đấy, anh ạ.
Vậy tại sao ta lại gọi ngày 30 tháng Tư 1975 là ngày bại trận?
Ngày Thừa tướng cho Mị Nương gặp Trương Chi để được thấy hết cái xấu của chàng vô sản để rồi chê anh chàng hơi kỹ, là ngày thua của ông Thừa tướng cáo già hay sao?
Không, ngày đó ông ta thắng chứ, mà lại thắng lớn. Tiếng hát của chàng vô sản Trương Chi, từ đây không c̣n “ép phê” với cô Mị Nương nữa rồi.
Tôi đă được nghe một bà già ở Bến Tre nói những câu làm ḿnh mát ḷng, mát dạ. Bến Tre, quê hương Đồng Khởi đấy nhé. Bà ta nói oang oang không một chút sợ sệt tránh né:
“Các ông có biết không, ngày xưa tôi nuôi nhiều đứa lắm. Tôi rút nơ trái mít, khoét hết ruột rồi đổ gạo vô cho đầy, đậy cái nơ lại mang gạo đi nuôi chúng nó. Tôi dấu chúng nó dưới hầm kín. Nếu mà biết như thế này th́ hồi trước gạo có dư tôi nuôi thêm vài ba con chó. Bây giờ có chuyện ǵ chúng nó trốn vào trong quần tôi, tôi cũng vén cái quần lên cho nó lộ cái mặt ra!”
Đại khái bà già Bến Tre nói những câu như vậy.
Ấy đấy, cái ngày 30/04/1975 đă làm thay đổi cả một hệ thống tư tưởng, suy nghĩ, hành động của một giai cấp được đặt lên đỉnh cao trung kiên, th́ dù ai muốn nói thế nào cũng mặc, tôi vẫn cho ngày 30/04/1975 là ngày chúng ta đại thắng.
Chàng vô sản Trương Chi mọi người đều biết là giỏi về nghề hót. Chàng đă hót rất kỹ về ba cái chiến thắng. Chiến thắng Điện Biên. Chiến thắng Tết Mậu thân. Chiến tháng 30/04/1975. Một cái thực và hai cái hư, tạo nên cái hư hư thực thực để người ta dễ lầm, thật giả khó phân. Chiến thắng Điện biên là thực, v́ dù sao, chín năm kháng chiến đánh Tây chưa ḷi cái bộ mặt Quốc tế vô sản ra, chúng nó c̣n có được chính nghĩa. Như vậy th́ chiến thắng Điện biên của 1954 không phải là của riêng giai cấp vô sản mà của toàn dân. Ai là người Việt Nam cũng có quyền chia phần hănh diện. Nhưng hai cái chiến thắng giả tạo là chiến thắng Tết Mậu Thân và chiến thăn 30/04/1975.
Ôi cái Tết Mậu thân bỉ ổi đê hèn mà chúng ḿnh đă chứng kiến, cái chiến thắng ấy mới thê thảm làm sao. Chúng nó đă lùa vào thành phố một đám con nít ngớ ngẩn, đường lối trong thành phố c̣n mù tịt, dù có cho phép đi thong thả dạo chơi th́ cũng lạc đường như một lũ mán về thành, c̣n đánh đấm cái ǵ? Ông Tướng Trưởng đă gọi là nhử cọp vào nhà, đóng cửa lại mà thọi. Ấy thế mà cũng huyênh hoang là chiến thắng!
Tôi nhớ là phải ngoảnh mặt đi, ói mửa khi thấy xe xúc đất, xúc từng tảng xác chết đó đổ xuống một cái hố chôn tập thể ở đầu đường bay Tân Sơn Nhất. Vài ba tháng sau c̣n có những các chết thối rữa trên trần nhà. Cứ nghĩ tới là nguyền rủa. Thế mà là chiến thắng đấy. Anh Trương Chi đă hát sai điệu.
Rồi tới chiến thắng 30/04/1975. Đến bài hát này anh Trương Chi đă tŕnh bày giọng ca vô sản lên tới cái mức trơ trẽn và trâng tráo nhất. Trong một bài Hồi kư kềnh càng của tên Đại úy Bùi Đức Nhung, tả chiến công tiến chiếm dinh Độc Lập, đă tả rằng trên đường đi hắn đă mấy lần nhảy từ xe Thiết giáp xuống hỏi thăm dân Sài G̣n đường đi tới dinh Độc Lập. Mẹ kiếp, đường đi c̣n chưa rơ thế mà vẫn khoác lác là sửa soạn kỹ, nào là tập lâu ngày bằng bản đồ với sa bàn. Chưa thấy đứa nào dối trá, láo xược bằng cái thằng vô sản Trương Chi.
Có chiến thắng là phải có xác chết. Bài ca mà chàng vô sản Trương Chi coi là sở trường của chàng “Nghề của chàng” là bài ca Buôn Xác Chết. Cái ǵ chứ xác chết mang đi buôn lời là cái chắc. Người ta đi buôn chỉ mong một vốn bốn lời, nhưng đi buôn xác chết th́ chẳng mất vốn, mà lời lại quá kỹ, vậy th́ muôn năm Bài Ca Xác Chết.