florida80
04-25-2020, 18:28
25 tháng 3 ,1975
Chỉ trong ṿng mấy ngày mà Đà Nẵng gần như tràn ngập dân di tản từ Huế, Quảng Trị cùng với các Binh Chủng TQLC, Bộ-Binh thuộc các Sư Đoàn 1,2,3 và các đơn vị Địa Phương Quân của các Tỉnh vừa mới mất làm cho Thành Phố gần như hỗn loạn, tin tức chiến sự càng lúc càng thêm bất lợi cho phe ta.
Lệnh cấm quân đă được ban hành sau khi Ban Mê Thuột và Phước Long thất thủ, tôi cảm thấy lo lắng không biết gia đ́nh có c̣n ở Di Linh hay không v́ nghe nói Cộng quân đang đánh ở nơi đó, tôi ṃ về Đà Nẵng để hỏi thăm tin tức từ người chị dâu. Khi qua bến phà th́ bị mấy chàng Quân Cảnh chận lại, tôi đă xuống nước năn nỉ mà vẫn bị khước từ cho nên đành phải tự động xé rào đi qua, mặc cho mấy QC kêu trời và bây giờ đến lượt mấy ổng năn nỉ xin đừng để mấy "Ổng" thấy là chết tụi tôi, tới nước này th́ ai thấy cũng chả là vấn đề ǵ quan trọng v́ tin tức của gia đ́nh quan trọng hơn, sorry nghe mấy chú.Sau khi biết gia đ́nh đang trên đường di tản về Sài G̣n tôi cảm thấy an tâm hơn, tiện thể ghé quán Thiên Nga làm một ly Cà Phê với mấy đứa bạn đang chờ ở đó.
Vừa về tới đơn vị cũng là lúc có lệnh qua Bộ Chỉ Huy Sở Công Tác họp và nhận kế hoạch của Bộ Tổng Tham Mưu-Nha Kỹ Thuật về việc tái chiếm Huế. Hôm đó tất cả Sĩ Quan của các Đoàn 11,71,72 đều có mặt. Kế hoạch là các Toán của SCT sẽ có nhiệm vụ nhảy xuống những nơi c̣n phe ta cầm cự giúp họ đánh trở lại, gom những Quân Nhân của các đơn vị c̣n kẹt lại, tái trang bị và giúp họ có tinh thần để chiếm lại Cố Đô Huế.
Buổi họp được đặt dưới sự chủ tọa của Đại Tá Chỉ Huy Trưởng SCT,Đ/Tá Ngô Xuân Nghị cho biết Bộ TTM sẽ yểm trợ, tiếp tế lương thực, vũ khí, đạn dược, phương tiện di chuyển đầy đủ v́ trong cuộc họp có nhiều câu hỏi được đưa ra về những vấn đề đó. Sau lời kêu gọi của Đ/Tá CHT /SCT mọi người đều đồng ḷng chấp nhận hy sinh để thi hành công tác, không một người từ chối, thật không hổ danh Lôi Hổ.
26/3
Đoàn Công Tác 72 đang có 3 Toán hoạt động tại khu vực Đồng Đen nơi có Liên Tỉnh Lộ 544 và 545 chạy từ dăy Trường Sơn về đến khu vực Quảng Nam - Đà Nẵng. Đoạn cuối của 2 Liên Tỉnh Lộ này đều nối với Xă Ḥa Thanh - Quận Ḥa Vang, cuối hai con lộ này có một Đại Đội Địa Phương Quân trấn giữ, 3 Toán của Đoàn 72 đang Công Tác Thám Sát con lộ 545 gần đèo Mũi Trâu.
Bộ Chỉ Huy Sở Công Tác cho biết tin t́nh báo từ Quân Đoàn 1 nhận được là Cộng Sản Bắc Việt sẽ một mặt trà trộn vào đám dân di tản theo Quốc Lộ 1 tiến vào, một mặt sẽ xử dụng LTL 545 để vận chuyển vũ khí, chiến xa, lương thực và chuyển quân theo con đường này để đánh Đà Nẵng.
Ba toán đang hoạt động trong vùng đă gần đến ngày triệt xuất. Chỉ c̣n một ngày nữa thôi ,tôi được Chỉ Huy Trưởng gọi lên, tưởng đâu sửa soạn ra Huế chứ giờ này gọi lên là biết sửa soạn đi thôi.
-Chú mày chuẩn bị nắm Toán vào thay cho mấy Toán ngày mai triệt xuất. Tụi nó đi học Dù, phá hoại cho nên thiếu người, đi giùm anh một chuyến, nếu có ǵ th́ sẽ bốc ra ngay, 2 toán kia Th/Uư Quách Tố Long và Ch/Uư Nguyễn Trọng Vui sẽ dẫn đi.
-Chuyện nhỏ, đi đâu cũng đi hết, hồi nào tới giờ chưa biết từ chối mà? (mà từ chối sao được hổng đi chỗ này th́ cũng phải đi chỗ khác thôi)
Ba toán được lệnh trang bị ḿn chống chiến xa, mỗi em một quả để chặn đường tiến quân của CS Bắc Việt. Tôi c̣n ráng mang theo một dây lựu đạn Mini để lỡ có ǵ....th́ chơi luôn, Lôi Hổ chết bỏ.
Cùng đi chuyến này c̣n có Th/Uư Thể và Tr/Sĩ Trọng sẽ nằm ở đỉnh Đồng Đen làm Relate cho 3 Toán. Chúng tôi đă chuẩn bị để sẵn sàng xâm nhập khi có phương tiện từ phía Không Quân. Trong lúc đó t́nh trạng của Đà Nẵng càng xáo trộn hơn v́ lính tráng và dân chúng tràn ngập phố phường, đă có nghe những vụ cướp bóc xảy ra đây đó. Bên Sơn Trà cũng thấy nhộn nhịp hơn thường lệ , mọi người hối hả, xe cộ cũng tấp nập khác thường. Sở Công Tác cũng đă phổ biến lệnh di tản thân nhân và gia đ́nh, được loan tải cho mọi quân nhân thuộc SCT và các Đoàn nội đêm hôm nay 26/3.
Bộ Chỉ Huy Tiền Phương của Sư Đoàn Dù và Tiếp Liệu cũng đang lên tàu chuyến chót ở bên Non Nước. Sư Đoàn TQLC từ phía Huế, Quảng Trị đă rút về để thay thế cho Sư Đoàn Dù trám vào những trọng điểm trước đây do SĐ Dù trách nhiệm. Kế hoạch tái chiếm Huế dường như đă băi bỏ v́ không c̣n lực lượng nào kháng cự với CSBV. Quảng Trị, Quảng Tín cũng đă "di tản chiến thuật". Riêng trong đơn vị Đoàn Công Tác 72 th́ vẫn b́nh thường, không thay đổi ǵ mấy ,mọi sinh hoạt vẫn như không có ǵ xảy ra, chỉ có 3 toán đang chờ đợi.... xâm nhập và 3 toán đang mong chờ....triệt xuất.
Dường như linh tính mách bảo tôi rằng lần này sẽ không b́nh thường như những lần trước. Trong ḷng có chút bất an, với tâm trạng buồn buồn, lo lắng xen lẫn những suy nghĩ mông lung , tôi muốn dzọt về Đà Nẵng để coi t́nh h́nh ra sao? Và cũng phải báo cho chị dâu của tôi hay về việc di tản, gia đ́nh chị cũng khá đông, khoảng hơn chục mạng chứ đâu có ít, mà làm sao bây giờ, đang chờ phương tiện để vô vùng mà???
Cũng may là hôm đó không có phương tiện v́ họ phải giúp bên TQLC chuyển quân và tiếp tế cho các đơn vị bạn cho nên tôi cũng vù về Đà Nẵng để cho chị hay đặng sửa soạn mà đi. Khi gặp chị rồi mới biết là chị cùng các cháu có vào phi trường để kiếm phương tiện nhưng v́ sợ phải chen chúc mà có hai đứa nhỏ th́ khó mà lên được máy bay cho nên chị đă bỏ cuộc trở về nhà và chị nói rằng để mai chị vô lại phi trường kiếm phương tiện khác v́ chồng chị là Không Quân (bị bắt ở chiến trường Hạ Lào năm 71) cho nên chị có nhiều cơ hội hơn, thôi vậy cũng được.
27/3
Cả 3 toán lại tiếp tục ứng chiến. Buổi sáng chầm chậm trôi qua, ngồi trong câu lạc bộ uống cà phê tán gẫu, tôi ngồi im lặng quan sát các bàn kế bên. Có tên đang kể chuyện mà kèm theo nhiều tiếng "Đan Mạch" liên tục làm tôi bật cười, h́nh như tay nào cũng vậy nói chuyện phải có tiếng đệm đi kèm mới rôm rả. Ngồi lâu cũng chán , tôi thả bộ qua Ban 3 chơi nhưng đi chưa tới đă nghe tiếng Trực Thăng xa xa giống như trong rừng mà (lúc) chờ nghe tiếng máy bay để triệt xuất vậy. Tôi đứng chờ thêm chút nữa để coi có phải là họ đến đón ḿnh không? Đúng là hợp đoàn đến đón chúng tôi . Lúc nào cũng 5 chiếc nếu thả 3 toán, v́ lần này thả chỗ tương đối an toàn cho nên không có L19 hướng dẫn. Họ đang lượn một ṿng để đáp xuống băi đáp của đơn vị nằm trên lưng chừng núi. Các toán cũng lục tục ra khỏi CLB về chỗ để "trang bị". Lần này thả điểm an toàn rồi lội bộ tới mục tiêu cho nên không cần thuyết tŕnh như những lần thả xuống vùng có hỏa lực của địch. Xe chở chúng tôi lên sân bay của Đoàn , mỗi toán leo lên một chiếc như vẫn thường đi, hai chiếc c̣n lại là Gun Ship đi theo yểm trợ, tôi thầm nghĩ:
“Trong khi các đơn vị khác c̣n không có phương tiện di chuyển hoặc yểm trợ mà đơn vị ḿnh lại có 5 chiếc để thả toán th́ đâu có ǵ đáng ngại khi phải xâm nhập đang lúc dầu sôi lửa bỏng này?? Có ǵ th́ họ cũng bốc ḿnh ra ngay thôi.”
Giờ này cũng đă gần 12 giờ trưa, trời nắng nóng như thiêu như đốt, cái nóng của miền Trung thật khó chịu. Mỗi đứa c̣n phải vác một cái ba lô nặng chịch, cộng thêm một dây đeo lưng có 8 b́nh đông nước, đạn, lựu đạn, ḿn chống chiến xa cộng cây súng nữa là khoảng 1/2 tạ, khiếp thiệt. Lúc leo lên máy bay rồi cũng vẫn phải đeo đầy đủ trên lưng, cho nên ngồi để chân ra ngoài là thoải mái nhất và cũng để nhảy xuống dễ dàng.
Từng chiếc bốc lên khỏi mặt đất rồi từ từ lao xuống phía biển trước mặt lấy trớn cất lên cao hơn cho đến một một độ cao nào đó mới "b́nh phi". Tiếng động cơ nhỏ hơn một chút , tiếng chém gió của cánh quạt cũng nhẹ hơn khi đă lấy đủ cao độ. Gió bên ngoài thổi mạnh , hai cái ống quần vỗ liên hồi vô chân làm cho hai chân hơi tê tê. "Hợp đoàn" đang bay về hướng Tây Bắc, phía dưói chỉ c̣n thấy biển xanh xanh và xa dần, bỏ lại thành phố cùng với những làng mạc dưới kia. Khi bay ngang qua Quốc Lộ 1 nh́n xuống vẫn thấy hàng xe từ phía đèo Hải Vân nối đuôi nhau hướng về Đà Nẵng.
Không nhớ lúc đó tôi đang nghĩ ǵ mà đến khi nh́n xuống th́ đă thấy núi rừng phía dưói rồi. Mọi vật bên dưới giống như vẫn đứng yên một chỗ. Bầu trời quang đăng không một bóng mây. Thường th́ mây che khuất đỉnh núi nhưng hôm nay th́ đă thấy nó ở đằng xa , từ từ rơ dần, lớn dần. Tự nhiên trong ḷng cảm thấy một nỗi buồn khó tả, cái buồn phải xa thành phố, xa cô hàng cà phê, không biết những ngày sắp đến sẽ ra sao?
Máy bay từ từ giảm tốc độ. Chiếc số 1 chuẩn bị đáp xuống. Toán tôi trên chiếc số 2 cho nên c̣n phải lượn thêm một ṿng nữa mới đáp được v́ trên đỉnh núi băi đáp chỉ vừa cho một chiếc thôi. Các toán triệt xuất cũng phải chờ từng chiếc một để đổi tua. Chúng tôi chỉ kịp bắt tay các bạn của toán vừa leo lên chứ không nói ǵ với nhau được cả v́ tiếng ồn của trực thăng và những thằng mới xuống th́ bị ù tai cho nên có nói cũng như không. Khi cả 5 chiếc bay đi rồi tôi càng thấy buồn hơn. Cái im lặng của núi cao cùng với cái nóng càng làm tôi khó chịu, chỉ muốn t́m chỗ nghỉ ngơi cho mát mẻ một chút.
Ở trên đỉnh núi này có một Trung Đội thuộc Tiểu Đoàn 14 TQLC đang trấn giữ. Được biết Thiếu Úy Hương là Trung Đội trưởng cùng với 21 anh em khác đang đóng ở đây thay thế cho một Trung Đội thuộc Sư Đoàn Dù đă rút về phía Nam. Chúng tôi đă làm quen với nhau và được Th/Uư H. cho biết t́nh h́nh tại đây rất yên tĩnh. Có một lính của anh đă tự hủy hoại một bàn chân của ḿnh, nhưng không được tản thương và đang bị "giam" trong cái chuồng làm bằng kẽm gai. Anh ta đă quay mặt đi, né tránh ánh nh́n của tôi về phía góc sân nắng chang chang-nơi anh bị giam giữ, tôi bỗng thấy thật chạnh ḷng!
Chúng tôi đă trao đổi về t́nh h́nh chiến sự, về những đơn vị bạn đóng trong vùng này và điểm đóng "chốt" của trung đội. Cả 3 toán dự tính đêm nay sẽ xuất phát. Chúng tôi trở về hầm của toán Truyền Tin và báo cho Th/Uư Thể là các toán dự định tối nay sẽ lên đường.
Chiều xuống, mây đang từ từ kéo đến, không khí trở nên dịu mát hơn nhờ những cơn gió trên đỉnh núi cao này. Tiếng pháo của "Vua chiến trường" 175 ly từ phía ngoài cầu Nam Ô bắn vào phía trong nghe rơ mồn một. Tiếng nổ của nó vang dội cả núi rừng. Họ đang bắn vô phía Bắc của vị trí chúng tôi đang ở, có lẽ khu vực đường ṃn dọc theo sông Cu Đê , tôi v́ đă đi khu vực này mấy lần rồi nên tôi có thể định hướng được dễ dàng.
Trời bắt đầu tối dần. Bữa cơm chiều đă xong. Núi rừng xa xa mờ đi v́ mây mù nhiều hơn, dưới chân núi chỉ c̣n một màu xanh đen. Chúng tôi đang ngồi im lặng. Toán của tôi và toán của Ch/Uư Vui đă chuẩn bị xong rồi, chờ cho toán của Th/Uư Long nữa là đi thôi. Tôi định đến chỗ Th/Uư H. để cho biết chúng tôi sẽ xuống núi ngay bây giờ, Th/Uư hăy cho chốt biết tụi tôi sẽ đi ngang để tránh ngộ nhận, nhưng Th/Uư H.cũng vừa đi tới phía tôi hỏi nhỏ rằng:
- Bên các anh có lệnh ǵ chưa?
Tôi hỏi:
- Lệnh ǵ?
- Th́ lệnh rút ra ngoài .?.?
- Làm sao có chuyện đó cha nội?
- Bên tụi này có lệnh rồi đó.!.
- Để tui hỏi lại coi sao.?
Tôi đến gặp Th/Uư Thể để hỏi xem ở bên đơn vị ḿnh có lệnh lạc ǵ không, sao bên bạn đă có lệnh rút mà ḿnh chẳng nghe ǵ cả?? Sau khi liên lạc với Bộ Chỉ Huy Th/Uư Thể nói là t́nh h́nh không có ǵ nguy hiểm, lệnh của Thiếu Tá Chỉ Huy Trưởng là nhiệm vụ vẫn phải thi hành và 3 toán phải đi ngay trong đêm nay. Tôi và 2 toán Trưởng kia bàn với nhau là nếu thật sự họ có lệnh rút th́ tại sao ḿnh phải đi? Chẳng lẽ ḿnh đi rồi bỏ lại hai ông "rờ le"ở lại đây một ḿnh? Thôi th́ ḿnh nằm lại đêm nay để sáng mai xem t́nh h́nh như thế nào rồi sẽ tính.
Đêm đó, tôi và các bạn không ngủ được thẳng giấc, v́ từ trong phía đèo Mũi Trâu chạy ngược về dăy Trường Sơn, chúng tôi thấy nhiều ánh đèn xe ẩn hiện càng lúc càng nhiều thêm. Có lẽ chúng nó đang chuyển quân về phía ḿnh. Chúng tôi lại liên lạc với BCH Đoàn và cũng như lần trước câu trả lời là phải đi để ngăn chặn tụi nó. Trời ơi! Bộ giỡn sao chớ? Nó đi xe c̣n ḿnh lội bộ làm sao mà kịp, ban ngày c̣n đi không kịp nói ǵ ban đêm hả mấy ông Thần?!?!?! Những ánh đèn vẫn thấp thoáng xa xa rồi lại khuất sau những ngọn núi, và cứ liên tục suốt đêm như thế. Thôi th́ đành chờ sáng chớ biết sao bây giờ!!?
28/3
https://i.imgur.com/Yw6nJsq.jpg
Sương đêm ướt lạnh, chúng tôi ngồi bàn chuyện phải làm ǵ nếu TQLC rút. Mọi người đều đồng ư là nếu họ rút th́ ḿnh cũng phải lui binh chứ không thể nào làm nhiệm vụ được. Nhâm nhi ly cà phê buổi sáng mà chẳng ngon lành chút nào. Ḿnh cũng lo là nếu căi lệnh th́ sẽ bị phạt, c̣n nếu tuân lệnh th́ chắc chắn mất xác. Chọn đi các con, dĩ nhiên là thà bị phạt chứ chẳng dại ǵ mà đem thân làm vật tế thần. Bây giờ chờ sáng rồi tính sau.
Trời đă sáng rồi, cái chốt của quân bạn dưới chân núi đă leo lên tới đỉnh. Chắc chắn họ có lệnh rút thiệt rồi. C̣n ḿnh th́ sao? Đă tới giờ liên lạc mà chẳng nghe ai nói năng ǵ cả, thế là thế nào?? Có ǵ th́ cũng cho tụi này biết để mà lo liệu chớ? Ngồi chờ tiếp!!!! Phe bạn đă đi gài lựu đạn chung quanh hàng rào pḥng thủ. Họ dở lều và chuẩn bị quân trang cá nhân sẵn sàng triệt thoái, có lẽ cơm nước xong là họ sẽ cuốn gói. Thời gian trôi qua nặng nề ,nắng bắt đầu nóng lên mặc dù bao quanh lưng chừng núi là một lớp mây trắng xóa không thấy phía dưới, giống như ḿnh đang ở trên cảnh tiên vậy. Vẫn không có lệnh lạc tin tức ǵ từ BCH, chán thiệt!
Trung Đội TQLC sau khi cơm nước xong th́ cũng đă trưa rồi, Th/U H.đến từ giă và hỏi tụi tôi rằng:
-Mấy anh tính sao, tụi này dzọt trước nghe. Nếu cùng đi th́ sẽ có xe đón ở ngoài đồn Địa Phương Quân. Họ sẽ chờ đến 4 giờ sáng. Từ đây ra đó cũng khá xa cho nên nếu ḿnh đi giờ này th́ sẽ dư thời gian một chút. Nếu ḿnh đi ra trễ th́ không c̣n phương tiện để về Đà Nẵng đâu ,tùy mấy anh thôi.
Tôi nói:
-Nếu mấy anh muốn đi trước th́ cứ đi. Tụi này c̣n chờ lệnh của đơn vị nữa, lỡ có ǵ th́ phiền lắm. Thôi, các bạn đi đi, tụi này ở lại.
Họ đi rồi cả bọn mới thấy buồn. Có một số anh em cằn nhằn là tại sao họ đi ra mà ḿnh c̣n ở đây làm ǵ chứ? Thật là khó xử! Thôi cứ chờ xem sao.
Chờ hoài mà không thấy động tịnh ǵ hết, Th/U Thể có báo cho đơn vị biết t́nh h́nh là như vậy đó nhưng nghe trả lời là: “Kệ họ, các anh cứ ở đó chờ lệnh”. Tôi cũng đinh ninh là nếu có biến chuyển ở đơn vị th́ thế nào cũng có Trực Thăng vào bốc ra ngay thôi. Đà Nẵng c̣n biết bao nhiêu Lính của các đơn vị làm sao mà mất dễ dàng như vậy được?
Chiều xuống, lôi gạo sấy ra làm tiếp một bụng nhưng trong ḷng cứ lo lo, không hiểu tại sao cho đến giờ này không nghe nói năng ǵ hết, điệu này chắc ḿnh phải tự lo thôi. Quả thật chẳng sai, Th/U Thể chạy ra mặt mày nhăn như khỉ ăn ớt:
-Mất liên lạc rồi chúng mày ơi, làm sao bây giờ?
-Th́ c̣n chờ ǵ nữa mà không dzọt cho lẹ nếu c̣n muốn thấy mặt vợ con- cả đám nhao nhao lên.
-Mầy thấy chưa , đ.má mày, tao đă đoán trước là thế nào cũng bị bỏ lại mà hồi năy mày c̣n căi tao..!!
-Đ.m. tại lúc đó c̣n liên lạc được th́ tao nghĩ là nếu thả được th́ bốc cũng đâu có ǵ là khó đâu?
-Thôi đi đi mấy ông, c̣n ở đó mà căi lộn, xuống tới dưới kia cho tụi bay căi tiếp.-Ch/U Vui lầu bầu
Phải đi ngay, trời đă chạng vạng tối rồi làm sao ra tới ngoài kia trước 4 giờ sáng mới kịp xe phe bạn đang chờ. Chúng tôi thu dọn thật nhanh và cuốn gói đi liền, không biết có kịp không?
Từ trên đỉnh đổ xuống cũng khá nhanh. Tay nào dẫn đường thật không hổ danh Lôi Hổ, chỉ trong ṿng mấy tiếng đồng hồ mà đă bắt kịp quân bạn ở giữa đường. Có lẽ họ bị mất phương hướng cho nên không đi nhanh bằng ḿnh. Thôi th́ đi theo tụi tôi, bảo đảm không ra đúng giờ không lấy tiền mà...Phe bạn tỏ vẻ thán phục cái khả năng lội rừng của phe ta hết ḿnh, v́ trước khi họ đi th́ chúng tôi có cho tần số liên lạc của nhau. Đến khi chúng tôi rời Đồng Đen cũng đă báo cho họ hay rằng đă bắt đầu đi xuống. Lúc đó là khoảng 6 giờ chiều mà cho đến lúc bắt kịp th́ chỉ mới hơn 9 giờ thôi
Chỉ trong ṿng mấy ngày mà Đà Nẵng gần như tràn ngập dân di tản từ Huế, Quảng Trị cùng với các Binh Chủng TQLC, Bộ-Binh thuộc các Sư Đoàn 1,2,3 và các đơn vị Địa Phương Quân của các Tỉnh vừa mới mất làm cho Thành Phố gần như hỗn loạn, tin tức chiến sự càng lúc càng thêm bất lợi cho phe ta.
Lệnh cấm quân đă được ban hành sau khi Ban Mê Thuột và Phước Long thất thủ, tôi cảm thấy lo lắng không biết gia đ́nh có c̣n ở Di Linh hay không v́ nghe nói Cộng quân đang đánh ở nơi đó, tôi ṃ về Đà Nẵng để hỏi thăm tin tức từ người chị dâu. Khi qua bến phà th́ bị mấy chàng Quân Cảnh chận lại, tôi đă xuống nước năn nỉ mà vẫn bị khước từ cho nên đành phải tự động xé rào đi qua, mặc cho mấy QC kêu trời và bây giờ đến lượt mấy ổng năn nỉ xin đừng để mấy "Ổng" thấy là chết tụi tôi, tới nước này th́ ai thấy cũng chả là vấn đề ǵ quan trọng v́ tin tức của gia đ́nh quan trọng hơn, sorry nghe mấy chú.Sau khi biết gia đ́nh đang trên đường di tản về Sài G̣n tôi cảm thấy an tâm hơn, tiện thể ghé quán Thiên Nga làm một ly Cà Phê với mấy đứa bạn đang chờ ở đó.
Vừa về tới đơn vị cũng là lúc có lệnh qua Bộ Chỉ Huy Sở Công Tác họp và nhận kế hoạch của Bộ Tổng Tham Mưu-Nha Kỹ Thuật về việc tái chiếm Huế. Hôm đó tất cả Sĩ Quan của các Đoàn 11,71,72 đều có mặt. Kế hoạch là các Toán của SCT sẽ có nhiệm vụ nhảy xuống những nơi c̣n phe ta cầm cự giúp họ đánh trở lại, gom những Quân Nhân của các đơn vị c̣n kẹt lại, tái trang bị và giúp họ có tinh thần để chiếm lại Cố Đô Huế.
Buổi họp được đặt dưới sự chủ tọa của Đại Tá Chỉ Huy Trưởng SCT,Đ/Tá Ngô Xuân Nghị cho biết Bộ TTM sẽ yểm trợ, tiếp tế lương thực, vũ khí, đạn dược, phương tiện di chuyển đầy đủ v́ trong cuộc họp có nhiều câu hỏi được đưa ra về những vấn đề đó. Sau lời kêu gọi của Đ/Tá CHT /SCT mọi người đều đồng ḷng chấp nhận hy sinh để thi hành công tác, không một người từ chối, thật không hổ danh Lôi Hổ.
26/3
Đoàn Công Tác 72 đang có 3 Toán hoạt động tại khu vực Đồng Đen nơi có Liên Tỉnh Lộ 544 và 545 chạy từ dăy Trường Sơn về đến khu vực Quảng Nam - Đà Nẵng. Đoạn cuối của 2 Liên Tỉnh Lộ này đều nối với Xă Ḥa Thanh - Quận Ḥa Vang, cuối hai con lộ này có một Đại Đội Địa Phương Quân trấn giữ, 3 Toán của Đoàn 72 đang Công Tác Thám Sát con lộ 545 gần đèo Mũi Trâu.
Bộ Chỉ Huy Sở Công Tác cho biết tin t́nh báo từ Quân Đoàn 1 nhận được là Cộng Sản Bắc Việt sẽ một mặt trà trộn vào đám dân di tản theo Quốc Lộ 1 tiến vào, một mặt sẽ xử dụng LTL 545 để vận chuyển vũ khí, chiến xa, lương thực và chuyển quân theo con đường này để đánh Đà Nẵng.
Ba toán đang hoạt động trong vùng đă gần đến ngày triệt xuất. Chỉ c̣n một ngày nữa thôi ,tôi được Chỉ Huy Trưởng gọi lên, tưởng đâu sửa soạn ra Huế chứ giờ này gọi lên là biết sửa soạn đi thôi.
-Chú mày chuẩn bị nắm Toán vào thay cho mấy Toán ngày mai triệt xuất. Tụi nó đi học Dù, phá hoại cho nên thiếu người, đi giùm anh một chuyến, nếu có ǵ th́ sẽ bốc ra ngay, 2 toán kia Th/Uư Quách Tố Long và Ch/Uư Nguyễn Trọng Vui sẽ dẫn đi.
-Chuyện nhỏ, đi đâu cũng đi hết, hồi nào tới giờ chưa biết từ chối mà? (mà từ chối sao được hổng đi chỗ này th́ cũng phải đi chỗ khác thôi)
Ba toán được lệnh trang bị ḿn chống chiến xa, mỗi em một quả để chặn đường tiến quân của CS Bắc Việt. Tôi c̣n ráng mang theo một dây lựu đạn Mini để lỡ có ǵ....th́ chơi luôn, Lôi Hổ chết bỏ.
Cùng đi chuyến này c̣n có Th/Uư Thể và Tr/Sĩ Trọng sẽ nằm ở đỉnh Đồng Đen làm Relate cho 3 Toán. Chúng tôi đă chuẩn bị để sẵn sàng xâm nhập khi có phương tiện từ phía Không Quân. Trong lúc đó t́nh trạng của Đà Nẵng càng xáo trộn hơn v́ lính tráng và dân chúng tràn ngập phố phường, đă có nghe những vụ cướp bóc xảy ra đây đó. Bên Sơn Trà cũng thấy nhộn nhịp hơn thường lệ , mọi người hối hả, xe cộ cũng tấp nập khác thường. Sở Công Tác cũng đă phổ biến lệnh di tản thân nhân và gia đ́nh, được loan tải cho mọi quân nhân thuộc SCT và các Đoàn nội đêm hôm nay 26/3.
Bộ Chỉ Huy Tiền Phương của Sư Đoàn Dù và Tiếp Liệu cũng đang lên tàu chuyến chót ở bên Non Nước. Sư Đoàn TQLC từ phía Huế, Quảng Trị đă rút về để thay thế cho Sư Đoàn Dù trám vào những trọng điểm trước đây do SĐ Dù trách nhiệm. Kế hoạch tái chiếm Huế dường như đă băi bỏ v́ không c̣n lực lượng nào kháng cự với CSBV. Quảng Trị, Quảng Tín cũng đă "di tản chiến thuật". Riêng trong đơn vị Đoàn Công Tác 72 th́ vẫn b́nh thường, không thay đổi ǵ mấy ,mọi sinh hoạt vẫn như không có ǵ xảy ra, chỉ có 3 toán đang chờ đợi.... xâm nhập và 3 toán đang mong chờ....triệt xuất.
Dường như linh tính mách bảo tôi rằng lần này sẽ không b́nh thường như những lần trước. Trong ḷng có chút bất an, với tâm trạng buồn buồn, lo lắng xen lẫn những suy nghĩ mông lung , tôi muốn dzọt về Đà Nẵng để coi t́nh h́nh ra sao? Và cũng phải báo cho chị dâu của tôi hay về việc di tản, gia đ́nh chị cũng khá đông, khoảng hơn chục mạng chứ đâu có ít, mà làm sao bây giờ, đang chờ phương tiện để vô vùng mà???
Cũng may là hôm đó không có phương tiện v́ họ phải giúp bên TQLC chuyển quân và tiếp tế cho các đơn vị bạn cho nên tôi cũng vù về Đà Nẵng để cho chị hay đặng sửa soạn mà đi. Khi gặp chị rồi mới biết là chị cùng các cháu có vào phi trường để kiếm phương tiện nhưng v́ sợ phải chen chúc mà có hai đứa nhỏ th́ khó mà lên được máy bay cho nên chị đă bỏ cuộc trở về nhà và chị nói rằng để mai chị vô lại phi trường kiếm phương tiện khác v́ chồng chị là Không Quân (bị bắt ở chiến trường Hạ Lào năm 71) cho nên chị có nhiều cơ hội hơn, thôi vậy cũng được.
27/3
Cả 3 toán lại tiếp tục ứng chiến. Buổi sáng chầm chậm trôi qua, ngồi trong câu lạc bộ uống cà phê tán gẫu, tôi ngồi im lặng quan sát các bàn kế bên. Có tên đang kể chuyện mà kèm theo nhiều tiếng "Đan Mạch" liên tục làm tôi bật cười, h́nh như tay nào cũng vậy nói chuyện phải có tiếng đệm đi kèm mới rôm rả. Ngồi lâu cũng chán , tôi thả bộ qua Ban 3 chơi nhưng đi chưa tới đă nghe tiếng Trực Thăng xa xa giống như trong rừng mà (lúc) chờ nghe tiếng máy bay để triệt xuất vậy. Tôi đứng chờ thêm chút nữa để coi có phải là họ đến đón ḿnh không? Đúng là hợp đoàn đến đón chúng tôi . Lúc nào cũng 5 chiếc nếu thả 3 toán, v́ lần này thả chỗ tương đối an toàn cho nên không có L19 hướng dẫn. Họ đang lượn một ṿng để đáp xuống băi đáp của đơn vị nằm trên lưng chừng núi. Các toán cũng lục tục ra khỏi CLB về chỗ để "trang bị". Lần này thả điểm an toàn rồi lội bộ tới mục tiêu cho nên không cần thuyết tŕnh như những lần thả xuống vùng có hỏa lực của địch. Xe chở chúng tôi lên sân bay của Đoàn , mỗi toán leo lên một chiếc như vẫn thường đi, hai chiếc c̣n lại là Gun Ship đi theo yểm trợ, tôi thầm nghĩ:
“Trong khi các đơn vị khác c̣n không có phương tiện di chuyển hoặc yểm trợ mà đơn vị ḿnh lại có 5 chiếc để thả toán th́ đâu có ǵ đáng ngại khi phải xâm nhập đang lúc dầu sôi lửa bỏng này?? Có ǵ th́ họ cũng bốc ḿnh ra ngay thôi.”
Giờ này cũng đă gần 12 giờ trưa, trời nắng nóng như thiêu như đốt, cái nóng của miền Trung thật khó chịu. Mỗi đứa c̣n phải vác một cái ba lô nặng chịch, cộng thêm một dây đeo lưng có 8 b́nh đông nước, đạn, lựu đạn, ḿn chống chiến xa cộng cây súng nữa là khoảng 1/2 tạ, khiếp thiệt. Lúc leo lên máy bay rồi cũng vẫn phải đeo đầy đủ trên lưng, cho nên ngồi để chân ra ngoài là thoải mái nhất và cũng để nhảy xuống dễ dàng.
Từng chiếc bốc lên khỏi mặt đất rồi từ từ lao xuống phía biển trước mặt lấy trớn cất lên cao hơn cho đến một một độ cao nào đó mới "b́nh phi". Tiếng động cơ nhỏ hơn một chút , tiếng chém gió của cánh quạt cũng nhẹ hơn khi đă lấy đủ cao độ. Gió bên ngoài thổi mạnh , hai cái ống quần vỗ liên hồi vô chân làm cho hai chân hơi tê tê. "Hợp đoàn" đang bay về hướng Tây Bắc, phía dưói chỉ c̣n thấy biển xanh xanh và xa dần, bỏ lại thành phố cùng với những làng mạc dưới kia. Khi bay ngang qua Quốc Lộ 1 nh́n xuống vẫn thấy hàng xe từ phía đèo Hải Vân nối đuôi nhau hướng về Đà Nẵng.
Không nhớ lúc đó tôi đang nghĩ ǵ mà đến khi nh́n xuống th́ đă thấy núi rừng phía dưói rồi. Mọi vật bên dưới giống như vẫn đứng yên một chỗ. Bầu trời quang đăng không một bóng mây. Thường th́ mây che khuất đỉnh núi nhưng hôm nay th́ đă thấy nó ở đằng xa , từ từ rơ dần, lớn dần. Tự nhiên trong ḷng cảm thấy một nỗi buồn khó tả, cái buồn phải xa thành phố, xa cô hàng cà phê, không biết những ngày sắp đến sẽ ra sao?
Máy bay từ từ giảm tốc độ. Chiếc số 1 chuẩn bị đáp xuống. Toán tôi trên chiếc số 2 cho nên c̣n phải lượn thêm một ṿng nữa mới đáp được v́ trên đỉnh núi băi đáp chỉ vừa cho một chiếc thôi. Các toán triệt xuất cũng phải chờ từng chiếc một để đổi tua. Chúng tôi chỉ kịp bắt tay các bạn của toán vừa leo lên chứ không nói ǵ với nhau được cả v́ tiếng ồn của trực thăng và những thằng mới xuống th́ bị ù tai cho nên có nói cũng như không. Khi cả 5 chiếc bay đi rồi tôi càng thấy buồn hơn. Cái im lặng của núi cao cùng với cái nóng càng làm tôi khó chịu, chỉ muốn t́m chỗ nghỉ ngơi cho mát mẻ một chút.
Ở trên đỉnh núi này có một Trung Đội thuộc Tiểu Đoàn 14 TQLC đang trấn giữ. Được biết Thiếu Úy Hương là Trung Đội trưởng cùng với 21 anh em khác đang đóng ở đây thay thế cho một Trung Đội thuộc Sư Đoàn Dù đă rút về phía Nam. Chúng tôi đă làm quen với nhau và được Th/Uư H. cho biết t́nh h́nh tại đây rất yên tĩnh. Có một lính của anh đă tự hủy hoại một bàn chân của ḿnh, nhưng không được tản thương và đang bị "giam" trong cái chuồng làm bằng kẽm gai. Anh ta đă quay mặt đi, né tránh ánh nh́n của tôi về phía góc sân nắng chang chang-nơi anh bị giam giữ, tôi bỗng thấy thật chạnh ḷng!
Chúng tôi đă trao đổi về t́nh h́nh chiến sự, về những đơn vị bạn đóng trong vùng này và điểm đóng "chốt" của trung đội. Cả 3 toán dự tính đêm nay sẽ xuất phát. Chúng tôi trở về hầm của toán Truyền Tin và báo cho Th/Uư Thể là các toán dự định tối nay sẽ lên đường.
Chiều xuống, mây đang từ từ kéo đến, không khí trở nên dịu mát hơn nhờ những cơn gió trên đỉnh núi cao này. Tiếng pháo của "Vua chiến trường" 175 ly từ phía ngoài cầu Nam Ô bắn vào phía trong nghe rơ mồn một. Tiếng nổ của nó vang dội cả núi rừng. Họ đang bắn vô phía Bắc của vị trí chúng tôi đang ở, có lẽ khu vực đường ṃn dọc theo sông Cu Đê , tôi v́ đă đi khu vực này mấy lần rồi nên tôi có thể định hướng được dễ dàng.
Trời bắt đầu tối dần. Bữa cơm chiều đă xong. Núi rừng xa xa mờ đi v́ mây mù nhiều hơn, dưới chân núi chỉ c̣n một màu xanh đen. Chúng tôi đang ngồi im lặng. Toán của tôi và toán của Ch/Uư Vui đă chuẩn bị xong rồi, chờ cho toán của Th/Uư Long nữa là đi thôi. Tôi định đến chỗ Th/Uư H. để cho biết chúng tôi sẽ xuống núi ngay bây giờ, Th/Uư hăy cho chốt biết tụi tôi sẽ đi ngang để tránh ngộ nhận, nhưng Th/Uư H.cũng vừa đi tới phía tôi hỏi nhỏ rằng:
- Bên các anh có lệnh ǵ chưa?
Tôi hỏi:
- Lệnh ǵ?
- Th́ lệnh rút ra ngoài .?.?
- Làm sao có chuyện đó cha nội?
- Bên tụi này có lệnh rồi đó.!.
- Để tui hỏi lại coi sao.?
Tôi đến gặp Th/Uư Thể để hỏi xem ở bên đơn vị ḿnh có lệnh lạc ǵ không, sao bên bạn đă có lệnh rút mà ḿnh chẳng nghe ǵ cả?? Sau khi liên lạc với Bộ Chỉ Huy Th/Uư Thể nói là t́nh h́nh không có ǵ nguy hiểm, lệnh của Thiếu Tá Chỉ Huy Trưởng là nhiệm vụ vẫn phải thi hành và 3 toán phải đi ngay trong đêm nay. Tôi và 2 toán Trưởng kia bàn với nhau là nếu thật sự họ có lệnh rút th́ tại sao ḿnh phải đi? Chẳng lẽ ḿnh đi rồi bỏ lại hai ông "rờ le"ở lại đây một ḿnh? Thôi th́ ḿnh nằm lại đêm nay để sáng mai xem t́nh h́nh như thế nào rồi sẽ tính.
Đêm đó, tôi và các bạn không ngủ được thẳng giấc, v́ từ trong phía đèo Mũi Trâu chạy ngược về dăy Trường Sơn, chúng tôi thấy nhiều ánh đèn xe ẩn hiện càng lúc càng nhiều thêm. Có lẽ chúng nó đang chuyển quân về phía ḿnh. Chúng tôi lại liên lạc với BCH Đoàn và cũng như lần trước câu trả lời là phải đi để ngăn chặn tụi nó. Trời ơi! Bộ giỡn sao chớ? Nó đi xe c̣n ḿnh lội bộ làm sao mà kịp, ban ngày c̣n đi không kịp nói ǵ ban đêm hả mấy ông Thần?!?!?! Những ánh đèn vẫn thấp thoáng xa xa rồi lại khuất sau những ngọn núi, và cứ liên tục suốt đêm như thế. Thôi th́ đành chờ sáng chớ biết sao bây giờ!!?
28/3
https://i.imgur.com/Yw6nJsq.jpg
Sương đêm ướt lạnh, chúng tôi ngồi bàn chuyện phải làm ǵ nếu TQLC rút. Mọi người đều đồng ư là nếu họ rút th́ ḿnh cũng phải lui binh chứ không thể nào làm nhiệm vụ được. Nhâm nhi ly cà phê buổi sáng mà chẳng ngon lành chút nào. Ḿnh cũng lo là nếu căi lệnh th́ sẽ bị phạt, c̣n nếu tuân lệnh th́ chắc chắn mất xác. Chọn đi các con, dĩ nhiên là thà bị phạt chứ chẳng dại ǵ mà đem thân làm vật tế thần. Bây giờ chờ sáng rồi tính sau.
Trời đă sáng rồi, cái chốt của quân bạn dưới chân núi đă leo lên tới đỉnh. Chắc chắn họ có lệnh rút thiệt rồi. C̣n ḿnh th́ sao? Đă tới giờ liên lạc mà chẳng nghe ai nói năng ǵ cả, thế là thế nào?? Có ǵ th́ cũng cho tụi này biết để mà lo liệu chớ? Ngồi chờ tiếp!!!! Phe bạn đă đi gài lựu đạn chung quanh hàng rào pḥng thủ. Họ dở lều và chuẩn bị quân trang cá nhân sẵn sàng triệt thoái, có lẽ cơm nước xong là họ sẽ cuốn gói. Thời gian trôi qua nặng nề ,nắng bắt đầu nóng lên mặc dù bao quanh lưng chừng núi là một lớp mây trắng xóa không thấy phía dưới, giống như ḿnh đang ở trên cảnh tiên vậy. Vẫn không có lệnh lạc tin tức ǵ từ BCH, chán thiệt!
Trung Đội TQLC sau khi cơm nước xong th́ cũng đă trưa rồi, Th/U H.đến từ giă và hỏi tụi tôi rằng:
-Mấy anh tính sao, tụi này dzọt trước nghe. Nếu cùng đi th́ sẽ có xe đón ở ngoài đồn Địa Phương Quân. Họ sẽ chờ đến 4 giờ sáng. Từ đây ra đó cũng khá xa cho nên nếu ḿnh đi giờ này th́ sẽ dư thời gian một chút. Nếu ḿnh đi ra trễ th́ không c̣n phương tiện để về Đà Nẵng đâu ,tùy mấy anh thôi.
Tôi nói:
-Nếu mấy anh muốn đi trước th́ cứ đi. Tụi này c̣n chờ lệnh của đơn vị nữa, lỡ có ǵ th́ phiền lắm. Thôi, các bạn đi đi, tụi này ở lại.
Họ đi rồi cả bọn mới thấy buồn. Có một số anh em cằn nhằn là tại sao họ đi ra mà ḿnh c̣n ở đây làm ǵ chứ? Thật là khó xử! Thôi cứ chờ xem sao.
Chờ hoài mà không thấy động tịnh ǵ hết, Th/U Thể có báo cho đơn vị biết t́nh h́nh là như vậy đó nhưng nghe trả lời là: “Kệ họ, các anh cứ ở đó chờ lệnh”. Tôi cũng đinh ninh là nếu có biến chuyển ở đơn vị th́ thế nào cũng có Trực Thăng vào bốc ra ngay thôi. Đà Nẵng c̣n biết bao nhiêu Lính của các đơn vị làm sao mà mất dễ dàng như vậy được?
Chiều xuống, lôi gạo sấy ra làm tiếp một bụng nhưng trong ḷng cứ lo lo, không hiểu tại sao cho đến giờ này không nghe nói năng ǵ hết, điệu này chắc ḿnh phải tự lo thôi. Quả thật chẳng sai, Th/U Thể chạy ra mặt mày nhăn như khỉ ăn ớt:
-Mất liên lạc rồi chúng mày ơi, làm sao bây giờ?
-Th́ c̣n chờ ǵ nữa mà không dzọt cho lẹ nếu c̣n muốn thấy mặt vợ con- cả đám nhao nhao lên.
-Mầy thấy chưa , đ.má mày, tao đă đoán trước là thế nào cũng bị bỏ lại mà hồi năy mày c̣n căi tao..!!
-Đ.m. tại lúc đó c̣n liên lạc được th́ tao nghĩ là nếu thả được th́ bốc cũng đâu có ǵ là khó đâu?
-Thôi đi đi mấy ông, c̣n ở đó mà căi lộn, xuống tới dưới kia cho tụi bay căi tiếp.-Ch/U Vui lầu bầu
Phải đi ngay, trời đă chạng vạng tối rồi làm sao ra tới ngoài kia trước 4 giờ sáng mới kịp xe phe bạn đang chờ. Chúng tôi thu dọn thật nhanh và cuốn gói đi liền, không biết có kịp không?
Từ trên đỉnh đổ xuống cũng khá nhanh. Tay nào dẫn đường thật không hổ danh Lôi Hổ, chỉ trong ṿng mấy tiếng đồng hồ mà đă bắt kịp quân bạn ở giữa đường. Có lẽ họ bị mất phương hướng cho nên không đi nhanh bằng ḿnh. Thôi th́ đi theo tụi tôi, bảo đảm không ra đúng giờ không lấy tiền mà...Phe bạn tỏ vẻ thán phục cái khả năng lội rừng của phe ta hết ḿnh, v́ trước khi họ đi th́ chúng tôi có cho tần số liên lạc của nhau. Đến khi chúng tôi rời Đồng Đen cũng đă báo cho họ hay rằng đă bắt đầu đi xuống. Lúc đó là khoảng 6 giờ chiều mà cho đến lúc bắt kịp th́ chỉ mới hơn 9 giờ thôi