florida80
04-26-2020, 18:42
Ḷng ta như một trang kinh
Ẩn trong lời Phật chữ t́nh rưng rưng
Ḷng ta lá nhỏ trên rừng
Lao chao rớt xuống mấy từng chiêm bao
(thơ Hoàng Du Thụy)
Bài thơ đó do một người bạn văn từ Canada, gửi tặng.
Chị nói với tôi chị đang t́m nguồn vui trong thiền và ḷng không c̣n vướng bận những nhánh đời nhân quả. Mỗi đêm về nhà, lái xe qua những hàng sơn táo, qua những vạt cỏ màu vàng như ủ bằng mật ong người đàn bà đó nghe mùa xuân trở ḿnh và tiếng gió rít ngoài kiếng xe, ḷng lăng quên hết mọi tranh chấp, muộn phiền…
Những buồn vui ngày trước từng làm tṛn trịa một t́nh yêu cũng không c̣n? Như một cơn mưa bóng mây bay rớt trên góc tường hạnh ngộ, làm thiếu thốn phía bên này và khao khát phía bên kia.
Biết bao bóng thuyền muộn màng không về được bến v́ giông băo giữa ḍng, nhưng đàng sau những cơn băo ḷng là trái tim lành lặn.
Trên điện thư trả lời, tôi cầu mong chị t́m thấy sự an tịnh thật t́nh và hy vọng thành phố Montreal có thêm một người đàn bà biết ủ đóa vô ưu trong ḷng để giẫm lên những mù ḷa dâu bể. Mọi giấc mơ đều cũ xa, đều bỡ ngỡ.
Nhưng thâm tâm tôi không tin nhiều về điều chị nói. Những câu thơ vẫn c̣n đó sự trăn trở rất đời. Vẫn c̣n bao la một nhánh sông muộn phiền lấp lánh. Hơi thở t́nh yêu h́nh như vẫn c̣n tươm mật trên môi run ngày nào…
Người đàn bà từ bỏ một đoạn đường và không muốn nh́n lại sau lưng, không có nghĩa là quá khứ đă đoạn ĺa. Dù vẫn c̣n đó vạt mưa làm trắng màu thiền trên vai áo, trong khi tiếng đời vừa xao động lá sen khô.
Bài thơ bất chợt chị gởi tôi từ một đêm như vậy, trong khi tiếng gió quét mùa hạ đi qua ngôi nhà đường Heatherglen. Tôi nhớ vô cùng ngôi nhà cũ của gia đ́nh tôi nằm dưới chân Núi Lớn Vũng Tàu. Biển thổi giạt nỗi nhớ mênh mang về hai đầu ngọn núi. Nhiều đêm tôi chong đèn ngồi học thi lúc bên ngoài trời mưa. Và những câu thơ của một mùa không ngủ được viết xuống bằng mực tím học tṛ. Những ngọn cỏ khát gọi mưa đêm nên nảy mầm thành lục bát.
Bao nhiêu năm rồi, tiếng mưa có khả năng làm thành cung phách bản đàn xưa và cơn mơ vội vàng như một âm thừa sót lại.
Khi người ta già, người ta sẽ nh́n lui lại bước chân ḿnh. Những người đàn bà giống như sương mỏng, như sông xanh. Họ thà ủ hơi thở sửng sốt của ḿnh trên vai người khác hơn là đậu xuống những trang giấy t́nh hồn nhiên. Những cuống lá mùa thu không biết nói lời ḥ hẹn, nên đêm Vũng Tàu có một người úp mặt vào đôi tay, thao thức.
Thành phố ven biển của tôi cũng giống như mọi thành phố miền Nam. Có hai mùa mưa nắng rơ rệt. Những cửa biển xưa mờ cạn nước. Những gă con trai cùng rong chơi với nhau suốt một mùa hè, trên băi cát khô cạn mực thủy triều. Nên chúng tôi đều hiểu tánh t́nh của nhau tường tận. Hiểu luôn những thói quen của nhau. Như những con c̣ng gió hiểu rơ hang động của ḿnh.
Mười sáu, mười bảy tuổi chúng tôi không dám có người yêu. Măi đến khi gần đi lính mới nói lên lời tỏ t́nh th́ cổng trường đă ở sau lưng. Cái thời nông nổi nhưng nóng cháy môi hôn kia đă khép lại.
Những đứa con trai t́nh si và các cô gái e ấp đă đi riêng một đoạn đường, dưới những cây bàng già phai màu đỏ lá. Những nhịp thời gian như những nhịp cầu nối đôi bờ cách trở. C̣n sự cách ngăn của hai người yêu nhau th́ đến bao giờ?
Một vài đứa bạn dạn dĩ hơn dám nắm tay người yêu đi ngoài phố. Mặc cho những lời đàm tiếu có dịp lan xa như sóng trùng dương. Vũng Tàu quá nhỏ để che kín một dấu vết, hay một tiếng ḷng hổn hển bên vai.
Mỗi ngày đi học tôi đi ngang qua con đường Lê Lợi có hàng me chụm đầu vào nhau. Tôi biết Hoàng Hoa từ thời đó. Lá me rắc trên vai áo ai làm rộn ră ḷng tôi. Nhưng tôi biết nàng dửng dưng như nắng sớm.
Người con gái mang cái tên của Hoàng tộc và chứa đựng một màu hoa đă từng không biết có một đứa con trai ngưỡng mộ nhan sắc đi sau nàng.
Khi tôi bước xuống cuộc đời, tôi vẫn chưa biết rơ về nàng, ngoại trừ cái tên nghe gần gũi với một người bạn học của tôi là Hoàng Lực.
Hoàng Hoa là một cô gái có đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy trong trường Trung Học Vũng Tàu những năm sáu mươi. Một đôi mắt làm nguồn cảm hứng cho lời thơ Đinh Hùng/ mắt em là bóng dừa hoang dại, âu yếm nh́n tôi không nói năng/(mộng dưới hoa) Nó cũng là nguồn cảm hứng cho những bài thơ của tôi sau này, khi khôn lớn.
https://i.imgur.com/VuKPWpL.png
Nhà nàng nằm một góc ngă tư đường Lê Lợi và đường Duy Tân. Một phía nh́n ra hàng me và phía kia nh́n ra biển. Có thời gian ngôi nhà khang trang đó dùng làm nhà bảo sanh Hữu Phước. Từ một góc phố chạy dài từ cơ sở sản xuất Mắm Ruốc của bà Giáo Thảo, đến nhà nàng, có một vài ngôi nhà khang trang nằm lùi sâu vô trong, được những khu vườn màu sắc che chắn bên ngoài, như bối cảnh trong tranh của Renoir, nên khi nàng quẹo khuất vào đó tôi có cảm tưởng nàng đă đi vào một thế giới khác, mông lung và mơ hồ. Một thế giới của nàng tiên trong các truyện cổ tích.
Ẩn trong lời Phật chữ t́nh rưng rưng
Ḷng ta lá nhỏ trên rừng
Lao chao rớt xuống mấy từng chiêm bao
(thơ Hoàng Du Thụy)
Bài thơ đó do một người bạn văn từ Canada, gửi tặng.
Chị nói với tôi chị đang t́m nguồn vui trong thiền và ḷng không c̣n vướng bận những nhánh đời nhân quả. Mỗi đêm về nhà, lái xe qua những hàng sơn táo, qua những vạt cỏ màu vàng như ủ bằng mật ong người đàn bà đó nghe mùa xuân trở ḿnh và tiếng gió rít ngoài kiếng xe, ḷng lăng quên hết mọi tranh chấp, muộn phiền…
Những buồn vui ngày trước từng làm tṛn trịa một t́nh yêu cũng không c̣n? Như một cơn mưa bóng mây bay rớt trên góc tường hạnh ngộ, làm thiếu thốn phía bên này và khao khát phía bên kia.
Biết bao bóng thuyền muộn màng không về được bến v́ giông băo giữa ḍng, nhưng đàng sau những cơn băo ḷng là trái tim lành lặn.
Trên điện thư trả lời, tôi cầu mong chị t́m thấy sự an tịnh thật t́nh và hy vọng thành phố Montreal có thêm một người đàn bà biết ủ đóa vô ưu trong ḷng để giẫm lên những mù ḷa dâu bể. Mọi giấc mơ đều cũ xa, đều bỡ ngỡ.
Nhưng thâm tâm tôi không tin nhiều về điều chị nói. Những câu thơ vẫn c̣n đó sự trăn trở rất đời. Vẫn c̣n bao la một nhánh sông muộn phiền lấp lánh. Hơi thở t́nh yêu h́nh như vẫn c̣n tươm mật trên môi run ngày nào…
Người đàn bà từ bỏ một đoạn đường và không muốn nh́n lại sau lưng, không có nghĩa là quá khứ đă đoạn ĺa. Dù vẫn c̣n đó vạt mưa làm trắng màu thiền trên vai áo, trong khi tiếng đời vừa xao động lá sen khô.
Bài thơ bất chợt chị gởi tôi từ một đêm như vậy, trong khi tiếng gió quét mùa hạ đi qua ngôi nhà đường Heatherglen. Tôi nhớ vô cùng ngôi nhà cũ của gia đ́nh tôi nằm dưới chân Núi Lớn Vũng Tàu. Biển thổi giạt nỗi nhớ mênh mang về hai đầu ngọn núi. Nhiều đêm tôi chong đèn ngồi học thi lúc bên ngoài trời mưa. Và những câu thơ của một mùa không ngủ được viết xuống bằng mực tím học tṛ. Những ngọn cỏ khát gọi mưa đêm nên nảy mầm thành lục bát.
Bao nhiêu năm rồi, tiếng mưa có khả năng làm thành cung phách bản đàn xưa và cơn mơ vội vàng như một âm thừa sót lại.
Khi người ta già, người ta sẽ nh́n lui lại bước chân ḿnh. Những người đàn bà giống như sương mỏng, như sông xanh. Họ thà ủ hơi thở sửng sốt của ḿnh trên vai người khác hơn là đậu xuống những trang giấy t́nh hồn nhiên. Những cuống lá mùa thu không biết nói lời ḥ hẹn, nên đêm Vũng Tàu có một người úp mặt vào đôi tay, thao thức.
Thành phố ven biển của tôi cũng giống như mọi thành phố miền Nam. Có hai mùa mưa nắng rơ rệt. Những cửa biển xưa mờ cạn nước. Những gă con trai cùng rong chơi với nhau suốt một mùa hè, trên băi cát khô cạn mực thủy triều. Nên chúng tôi đều hiểu tánh t́nh của nhau tường tận. Hiểu luôn những thói quen của nhau. Như những con c̣ng gió hiểu rơ hang động của ḿnh.
Mười sáu, mười bảy tuổi chúng tôi không dám có người yêu. Măi đến khi gần đi lính mới nói lên lời tỏ t́nh th́ cổng trường đă ở sau lưng. Cái thời nông nổi nhưng nóng cháy môi hôn kia đă khép lại.
Những đứa con trai t́nh si và các cô gái e ấp đă đi riêng một đoạn đường, dưới những cây bàng già phai màu đỏ lá. Những nhịp thời gian như những nhịp cầu nối đôi bờ cách trở. C̣n sự cách ngăn của hai người yêu nhau th́ đến bao giờ?
Một vài đứa bạn dạn dĩ hơn dám nắm tay người yêu đi ngoài phố. Mặc cho những lời đàm tiếu có dịp lan xa như sóng trùng dương. Vũng Tàu quá nhỏ để che kín một dấu vết, hay một tiếng ḷng hổn hển bên vai.
Mỗi ngày đi học tôi đi ngang qua con đường Lê Lợi có hàng me chụm đầu vào nhau. Tôi biết Hoàng Hoa từ thời đó. Lá me rắc trên vai áo ai làm rộn ră ḷng tôi. Nhưng tôi biết nàng dửng dưng như nắng sớm.
Người con gái mang cái tên của Hoàng tộc và chứa đựng một màu hoa đă từng không biết có một đứa con trai ngưỡng mộ nhan sắc đi sau nàng.
Khi tôi bước xuống cuộc đời, tôi vẫn chưa biết rơ về nàng, ngoại trừ cái tên nghe gần gũi với một người bạn học của tôi là Hoàng Lực.
Hoàng Hoa là một cô gái có đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy trong trường Trung Học Vũng Tàu những năm sáu mươi. Một đôi mắt làm nguồn cảm hứng cho lời thơ Đinh Hùng/ mắt em là bóng dừa hoang dại, âu yếm nh́n tôi không nói năng/(mộng dưới hoa) Nó cũng là nguồn cảm hứng cho những bài thơ của tôi sau này, khi khôn lớn.
https://i.imgur.com/VuKPWpL.png
Nhà nàng nằm một góc ngă tư đường Lê Lợi và đường Duy Tân. Một phía nh́n ra hàng me và phía kia nh́n ra biển. Có thời gian ngôi nhà khang trang đó dùng làm nhà bảo sanh Hữu Phước. Từ một góc phố chạy dài từ cơ sở sản xuất Mắm Ruốc của bà Giáo Thảo, đến nhà nàng, có một vài ngôi nhà khang trang nằm lùi sâu vô trong, được những khu vườn màu sắc che chắn bên ngoài, như bối cảnh trong tranh của Renoir, nên khi nàng quẹo khuất vào đó tôi có cảm tưởng nàng đă đi vào một thế giới khác, mông lung và mơ hồ. Một thế giới của nàng tiên trong các truyện cổ tích.