florida80
04-28-2020, 20:21
Năm 1975 Nguyễn Trấm Nguyễn mới 14 tuổi khi ba là một Đại Tá trong quân lực VNCH bị bắt đi cải tạo. Sau 5 năm ṃn mỏi chờ cha về trong vô vọng,
cô đă viết bài thơ này khi cô vừa 19 tuổi.
Con viết cho Ba bài thơ của Đêm
Vắng bóng trăng hiền soi hàng hiên lặng
Bên cạnh con, sách triết Marx-Lénine
Nhưng trước mặt, sau lưng là tối tăm vây hăm
Bữa cơm chiều ăn sắn khoai no tạm
https://i.imgur.com/2fM2CSd.jpg
Ba ơi,
Nước mắt không rơi, con chỉ khóc trong ḷng
Thương Mẹ già nua, bán buôn lao nhọc
Mưa trút, nắng thiêu…ngồi chắt góp từng đồng .
Con trưởng thành bằng nhọc nhằn của Mẹ
Để đến trường ca ngợi “Bác kính yêu”
Mẹ vẫn già đi, vẫn cực khổ sớm chiều
Nuôi con lớn, để kéo cày
đền đáp “ơn dưỡng nuôi của Đảng”
Ba ạ ,
Thu đă sang
đêm nay mưa rơi lạnh
Tội em con, áo mỏng ngủ không giường
Nhưng thương cho em nỗi buồn vẫn nhỏ
Nghĩ đến Quê hương uất nghẹn đến vạn lần
Biết có bao giờ t́m lại được mùa Xuân, hở Ba
Cho dân tộc đă trăm cay ngh́n đắng ?
Có những lúc con nghe ḷng chết lặng
Nh́n bên đường nằm la liệt những người
Nh́n trên đường ,vẫn ngựa xe xuôi ngược
Thảm cảnh hôm nay bày ra giữa phố phường …
Những mẹ già ngồi im như thạch tượng
Nh́n người dạo qua, nh́n tháng ngày qua
Những bé thơ chưa một ngày vui sướng
Hạnh phúc bỏ quên em, chỉ đến với Uy quyền
Họ có quyền, Ba ạ ,kể cả quyền chém giết
Không bằng súng gươm, nhưng với …Búa và Liềm!
Chân Lư
Nằm trong tay kẻ có chức ,có tiền Và Chân Lư
“Cụ thể”, “Tương đối”, “Khách quan”
cô đă viết bài thơ này khi cô vừa 19 tuổi.
Con viết cho Ba bài thơ của Đêm
Vắng bóng trăng hiền soi hàng hiên lặng
Bên cạnh con, sách triết Marx-Lénine
Nhưng trước mặt, sau lưng là tối tăm vây hăm
Bữa cơm chiều ăn sắn khoai no tạm
https://i.imgur.com/2fM2CSd.jpg
Ba ơi,
Nước mắt không rơi, con chỉ khóc trong ḷng
Thương Mẹ già nua, bán buôn lao nhọc
Mưa trút, nắng thiêu…ngồi chắt góp từng đồng .
Con trưởng thành bằng nhọc nhằn của Mẹ
Để đến trường ca ngợi “Bác kính yêu”
Mẹ vẫn già đi, vẫn cực khổ sớm chiều
Nuôi con lớn, để kéo cày
đền đáp “ơn dưỡng nuôi của Đảng”
Ba ạ ,
Thu đă sang
đêm nay mưa rơi lạnh
Tội em con, áo mỏng ngủ không giường
Nhưng thương cho em nỗi buồn vẫn nhỏ
Nghĩ đến Quê hương uất nghẹn đến vạn lần
Biết có bao giờ t́m lại được mùa Xuân, hở Ba
Cho dân tộc đă trăm cay ngh́n đắng ?
Có những lúc con nghe ḷng chết lặng
Nh́n bên đường nằm la liệt những người
Nh́n trên đường ,vẫn ngựa xe xuôi ngược
Thảm cảnh hôm nay bày ra giữa phố phường …
Những mẹ già ngồi im như thạch tượng
Nh́n người dạo qua, nh́n tháng ngày qua
Những bé thơ chưa một ngày vui sướng
Hạnh phúc bỏ quên em, chỉ đến với Uy quyền
Họ có quyền, Ba ạ ,kể cả quyền chém giết
Không bằng súng gươm, nhưng với …Búa và Liềm!
Chân Lư
Nằm trong tay kẻ có chức ,có tiền Và Chân Lư
“Cụ thể”, “Tương đối”, “Khách quan”