florida80
04-29-2020, 18:46
Mỗi năm vào dịp tháng tư
Tôi lại giống như một ông đồ già
Loay hoay bày ra giấy bút
Cố viết một bài thơ về đất nước
Chuyện bên nhà và cả chuyện lưu vong
Nhưng đă bao lần bút găy mực loang
Bài thơ tháng tư tôi chưa hề viết được.
Phải chăng khi đến tận cùng khổ nhục
Con người bỗng trở nên
B́nh thản tự nhiên
Có những chuyện buồn nhức nhối con tim
Vẫn có kẻ
Có thể bật cười
Dù là cười chua chát
Bài thơ nầy chắc sẽ dài
V́ đời tôi nhiều lưu lạc
Và cũng chắc sẽ buồn
V́ là chuyện nước non.
Phải chăng tôi nên bắt đầu
Khi những chiếc trực thăng
Sắp sửa rời thành phố
Trong đám người đang bon chen lố nhố
Tôi thấy dường như
Nhiều con chuột cống ở Sài G̣n
Cũng cố kiếm đường đi
Chúng cơng trên ḿnh những chiếc va-li
Chứa đầy đô la vàng bạc
Dành dụm từ thời đi buôn gạo lậu
Dấu diếm từ thời lo băo lụt miền Trung
Tôi thấy chúng nghiêng ḿnh
Hai gối run run
Trước những anh cảnh binh người Mỹ
Chúng nói những ǵ tôi nghe không kỹ
Chỉ thấy họ lắc đầu
Rồi bước vô trong
Có lẽ lại là chuyện hối lộ
Để dược đi đông
Ng̣ai chuyện ấy chúng c̣n biết ǵ hơn nữa
Tôi đứng nh́n qua đôi cánh cửa
Cầu mong cho chúng được đi mau
Những con chuột cống nầy
Gặm nhấm đă lâu
Và bán nước từ khi c̣n rất trẻ
Thuở Tây qua chúng đầu quân rất lẹ
Tây bỏ đi chúng theo Mỹ v́ đô-la
Những chuyện về chủ nghĩa quốc gia
Hay dân tộc thiêng liêng
Chúng đọc biết bao lần
Nhưng chưa hề hiểu nghĩa
Tôi đứng nh́n qua đôi cánh cửa
Thầm cầu mong cho chúng được đi nhanh.
Phải chăng tôi nên bắt đầu
Khi những chiếc xe tăng
Lăn xích tiến vào thành phố
Tôi đứng lặng nh́n Tự Do vừa sụp đổ
Cây Dân Chủ chưa xanh
Đă héo úa bên đường
Mới giă từ một bọn bất lương
Lại phải đứng nh́n những tên ăn cắp
Chúng đang nhân danh
Ḥa b́nh
Tự do
Thống nhất
Để biến con người thành con vật ngây thơ
Chỉ biết lắng nghe
Chỉ biết cúi đầu chờ
Chỉ biết Đảng
Đảng trở thành tất cả
Lịch sử, t́nh yêu, tổ tiên, mồ mả
Chỉ c̣n là những chuyện phù phiếm, viễn vông
Chúng biến những nương dâu băi mía cánh đồng
Thành những nông trường hoang vu tập thể
Biến nhà máy thành những nơi hoang phế
Biến học đường
Thành những nơi để thầy tṛ tố cáo lẫn nhau
Biến cả b́nh minh thành những tối thương đau
Biến t́nh yêu
Thành hận thù
Bon chen
Nghi kỵ
Từ thôn quê cho đến nơi đô thị
Đă mọc thêm nhiều nhà cách mạng thứ ba mươi
Những bạn bè thân thiết thuở rong chơi
Bỗng một sáng thành những têm chém trộm
Chế độ đă dạy cho chúng
Một con đường tồn tại
Con đường phản bội lương tâm
Phản bội gia đ́nh tổ quốc nhân dân
Phản bội chính tâm hồn vốn rất đáng yêu của chúng
Tôi đứng nh́n non sông đang phủ xuống
Một màu đen tang tóc đau thương
Người lính bộ binh buông súng đứng bên đường
Đang cúi mặt cố che niềm tủi nhục
Anh không khóc
Sao trời như băo động
https://i.imgur.com/qViKTWr.png
Tôi lại giống như một ông đồ già
Loay hoay bày ra giấy bút
Cố viết một bài thơ về đất nước
Chuyện bên nhà và cả chuyện lưu vong
Nhưng đă bao lần bút găy mực loang
Bài thơ tháng tư tôi chưa hề viết được.
Phải chăng khi đến tận cùng khổ nhục
Con người bỗng trở nên
B́nh thản tự nhiên
Có những chuyện buồn nhức nhối con tim
Vẫn có kẻ
Có thể bật cười
Dù là cười chua chát
Bài thơ nầy chắc sẽ dài
V́ đời tôi nhiều lưu lạc
Và cũng chắc sẽ buồn
V́ là chuyện nước non.
Phải chăng tôi nên bắt đầu
Khi những chiếc trực thăng
Sắp sửa rời thành phố
Trong đám người đang bon chen lố nhố
Tôi thấy dường như
Nhiều con chuột cống ở Sài G̣n
Cũng cố kiếm đường đi
Chúng cơng trên ḿnh những chiếc va-li
Chứa đầy đô la vàng bạc
Dành dụm từ thời đi buôn gạo lậu
Dấu diếm từ thời lo băo lụt miền Trung
Tôi thấy chúng nghiêng ḿnh
Hai gối run run
Trước những anh cảnh binh người Mỹ
Chúng nói những ǵ tôi nghe không kỹ
Chỉ thấy họ lắc đầu
Rồi bước vô trong
Có lẽ lại là chuyện hối lộ
Để dược đi đông
Ng̣ai chuyện ấy chúng c̣n biết ǵ hơn nữa
Tôi đứng nh́n qua đôi cánh cửa
Cầu mong cho chúng được đi mau
Những con chuột cống nầy
Gặm nhấm đă lâu
Và bán nước từ khi c̣n rất trẻ
Thuở Tây qua chúng đầu quân rất lẹ
Tây bỏ đi chúng theo Mỹ v́ đô-la
Những chuyện về chủ nghĩa quốc gia
Hay dân tộc thiêng liêng
Chúng đọc biết bao lần
Nhưng chưa hề hiểu nghĩa
Tôi đứng nh́n qua đôi cánh cửa
Thầm cầu mong cho chúng được đi nhanh.
Phải chăng tôi nên bắt đầu
Khi những chiếc xe tăng
Lăn xích tiến vào thành phố
Tôi đứng lặng nh́n Tự Do vừa sụp đổ
Cây Dân Chủ chưa xanh
Đă héo úa bên đường
Mới giă từ một bọn bất lương
Lại phải đứng nh́n những tên ăn cắp
Chúng đang nhân danh
Ḥa b́nh
Tự do
Thống nhất
Để biến con người thành con vật ngây thơ
Chỉ biết lắng nghe
Chỉ biết cúi đầu chờ
Chỉ biết Đảng
Đảng trở thành tất cả
Lịch sử, t́nh yêu, tổ tiên, mồ mả
Chỉ c̣n là những chuyện phù phiếm, viễn vông
Chúng biến những nương dâu băi mía cánh đồng
Thành những nông trường hoang vu tập thể
Biến nhà máy thành những nơi hoang phế
Biến học đường
Thành những nơi để thầy tṛ tố cáo lẫn nhau
Biến cả b́nh minh thành những tối thương đau
Biến t́nh yêu
Thành hận thù
Bon chen
Nghi kỵ
Từ thôn quê cho đến nơi đô thị
Đă mọc thêm nhiều nhà cách mạng thứ ba mươi
Những bạn bè thân thiết thuở rong chơi
Bỗng một sáng thành những têm chém trộm
Chế độ đă dạy cho chúng
Một con đường tồn tại
Con đường phản bội lương tâm
Phản bội gia đ́nh tổ quốc nhân dân
Phản bội chính tâm hồn vốn rất đáng yêu của chúng
Tôi đứng nh́n non sông đang phủ xuống
Một màu đen tang tóc đau thương
Người lính bộ binh buông súng đứng bên đường
Đang cúi mặt cố che niềm tủi nhục
Anh không khóc
Sao trời như băo động
https://i.imgur.com/qViKTWr.png