PDA

View Full Version : Cảm ơn việc chửi rủa VIỆT NAM CỘNG H̉A


cha12 ba
05-19-2020, 04:40
05/18/20

Ngày 30 tháng Tư năm nay vừa trôi qua, không ŕnh rang “mừng chiến thắng” như những năm trước, có lẽ “nhờ” dịch corona Vũ Hán.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1584566&stc=1&d=1589863189

Rất nhiều người sợ con corona, là thật. Nhưng đảng cũng sợ nó, là chuyện vui. Vui, v́ “nhờ” nó nên người miền Nam đỡ phải chướng mắt nh́n lễ hội “hoành tráng” và khỏi bị nghe quá nhiều chuyện về “công trạng giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”!

Cho dù miền Nam “được giải phóng” hay chính miền Nam “đă giải phóng” miền Bắc về mọi mặt (?) vẫn c̣n đang tiếp tục phân tích, bàn căi. Nhưng sự thật khó chối là miền Bắc “giải phóng” miền Nam bằng súng đạn nồi da sáo thịt, miền Nam th́ lặng lẽ “giải phóng” miền Bắc bằng văn hóa, văn minh thời đại.

C̣n chuyện “thống nhất đất nước” quả thật rất mơ hồ, v́ đă “thống nhất” th́ tại sao Bộ Chính trị ra Nghị Quyết 36 về “hoà giải và ḥa hợp dân tộc” mà mấy mươi năm qua vẫn thất bại?

Những ngày nầy của 45 năm trước tại miền Nam cực kỳ hoang mang, hỗn loạn. Những cán bộ ăn mặc lôi thôi, lếch thếch nổi bật ngoài đường phố, v́ không giống ai. Mặt mày lại ngơ ngáo nhưng ngôn ngữ th́ sắt máu, lạnh lùng.

Giọng Bắc của cán bộ 75 khác về âm sắc và cả cách dùng so với giọng Bắc 54. Giọng Bắc 54 rất tao nhă, lịch sự, chuẩn về ngữ pháp. Phân biệt về chính tả, dấu hỏi, dấu ngă rơ ràng. C̣n giọng Bắc sau 75 gần như trái ngược. Đă thế, mỗi câu nói đều là lệnh. Dù có vô số lệnh (lạc) rất kỳ quái nhưng v́ cái “xà cột” (sacoche) với khẩu súng bên cạnh nên không ai dám căi. C̣n bọn mang băng đỏ Giải phóng miền Nam và thành phần trốn quân dịch từng sợ hăi trốn chui nhủi th́ đổ ra đường, là cơ hội vàng để họ kể công với “Cách mạng”!

Về báo, đài th́ tràn ngập ngôn ngữ chợ búa, kể cả của “lănh tụ”. Họ chửi người của Việt Nam Cộng Ḥa và người di tản không thể nào kể ra hết được. Rồi đến cái Thông cáo Tập trung cải tạo, được phát thanh liên tục, “thể hiện tính khoan hồng nhân đạo của Cách mạng” (!) Ngoài chiến trường việc đánh lừa là chiến thuật để thắng trận, chuyện rất b́nh thường. Nhưng đă thắng mà c̣n đánh lừa th́ cho dẫu là bọn thảo khấu chúng cũng không làm!

Như tục ngữ đă nói “lỡ chân gượng được c̣n lỡ lời th́ vô phương”. V́ thế, lịch sử những ngày nầy của 45 năm trước vẫn c̣n nguyên vẹn, không một ai có thể tẩy xóa được!

Ngày xưa Việt Nam từng có tập tục thuê người khóc mướn khi gia đ́nh có tang ma. Thuê người khóc mướn là muốn làng xóm tin là người vừa qua đời đă từng “ban ơn, tích đức...” nên được nhiều người thương tiếc. Người khóc mướn kể lể công ơn trời biển, kêu gào, vật vă, trông rất thảm thiết. Kể công ơn càng nhiều, khóc càng thảm thiết sẽ được thưởng thêm tiền (!)

C̣n khi đ̣i nợ không được, th́ mướn người đ̣i nợ thuê. Người đ̣i nợ thuê đến canh cửa nhà của con nợ ăn vạ suốt ngày đêm. Bôi bẩn, sỉ vả, chửi rủa, hăm dọa... sẵn sàng lấy máu... (!)

Bây giờ, “văn minh hơn ngày trước”, đảng công khai việc mướn dư luận viên và thành lập lực lượng 47 để “khóc mướn... và đ̣i nợ thuê” trả bằng “củ”. “Củ” là triệu, 2 triệu, 3 triệu. Là tiền thuế!

Nếu 45 năm qua cộng sản thành công việc đem lại Độc lập, Tự do, Hạnh phúc cho dân tộc th́ đâu phải mướn dư luận viên dai dẳng chửi rủa Việt Nam Cộng Ḥa? Đâu phải mướn bọn xă hội đen ngày đêm canh cửa người yêu nước chống chế độ? V́ “thân xác” Việt Nam Cộng Ḥa đă là cát bụi.

Nhưng phải cảm ơn, v́ “nhờ được chửi” nên lớp người trẻ mới có cơ hội t́m hiểu sự thật lịch sử. Hiểu trung thực về di sản Dân chủ Tự do và Văn minh ngắn ngủi, chỉ 20 năm trong thời chiến, của Việt Nam Cộng Ḥa.

Sự thật phải tồn tại. Và sự thật đó vẫn đang là nỗi ám ảnh triền miên của phe lừa đảo, ngụy tạo lịch sử!

05.05.2020


Hồ Phú Bông
https://danlambaovn.blogspot .com/

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1584566&stc=1&d=1589908824
Trong h́nh, diễn hành Tết trên đại lộ Bolsa của thành phố Westminster. (H́nh minh họa: Rachel Murray/Getty Images for CND)

8thui
05-19-2020, 04:55
Ồ Cái ǵ ngoài đó cũng có. Nhưng D́ ơi cho con cái này(Cái áo Ngực của Đàn Bà) con về pha cà phê và cho con cái nồi ngồi trên cái cốc nhé.
https://1.bp.blogspot.com/-P7mk6iluZTk/XsME9NAvfMI/AAAAAAACk6U/t3yCAtq2W6MlNBIUgfuU y-ZXd1Q_OMSaQCLcBGAsYH Q/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80%2BChi%25CC%2581%2 BMinh1-danlambao.jpg.
Bác của chúng đây

vn1111963
05-19-2020, 05:03
Anh giải phóng tôi hay tôi giải phóng anh? Đó là câu hỏi cùa người miền Nam ,từ ngảy 30.04.1975 cho đến bẳy giờ, nhờ giải phóng miẻn Nam mà dẳn bắc mới được một cuộc sống tương đối no đủ hơn , VÀO VƠ VÉT VỀ là giải phóng miền Nam sao? ,một nước mà người dân sống trong ĐỘC LẬP TỰ DO HẠNH PHÚC đúng nghỉa của nó, Không phải như ở miền Bắc dân chúng có TỰ DO HẠNH PHÚC không ? trong khoảng thời gian 1954-1975, trên thế giới có nước nghẻo nào đi giăi phóng một nước giàu có hùng mạnh về kinh tế hay không ? Duy nhất chỉ có ở vn mà thôi,người dân bị đày xuống gẳn như thú vật ,một xứ ấm no,nhờ giải phóng dân chúng thiếu ăn ,thiếu mặt , bị cướp đất ,cướp nhà,cướp của ,bị tống đi nơi rừng thiên nước độc ,như vậy là giải phóng hay sao? Nh́n lại nước Đức năm 1989 khi bức tường Bá Linh bị dẹp bỏ ,Tây Đức họ đả giải phóng nước Đông Đức khỏi ách cộng săn ,sao 30 năm nước Đức trở nên hùng mạnh dân chúng có được đầy đủ mọi thứ và thật sự được ĐỘC LẬP TỰ DO HẠNH PHÚC đó mới là giải phóng ,c̣n ờ vn th́ từ người giảu có xuống hàng trâu ngựa ,như vậy lả GIẢI PHÓNG HAY LÀ ÀN CƯỚP ?

lacloidi
05-19-2020, 06:04
Anh giải phóng tôi hay tôi giải phóng anh? Đó là câu hỏi cùa người miền Nam ,từ ngảy 30.04.1975 cho đến bẳy giờ, nhờ giải phóng miẻn Nam mà dẳn bắc mới được một cuộc sống tương đối no đủ hơn , VÀO VƠ VÉT VỀ là giải phóng miền Nam sao? ,một nước mà người dân sống trong ĐỘC LẬP TỰ DO HẠNH PHÚC đúng nghỉa của nó, Không phải như ở miền Bắc dân chúng có TỰ DO HẠNH PHÚC không ? trong khoảng thời gian 1954-1975, trên thế giới có nước nghẻo nào đi giăi phóng một nước giàu có hùng mạnh về kinh tế hay không ? Duy nhất chỉ có ở vn mà thôi,người dân bị đày xuống gẳn như thú vật ,một xứ ấm no,nhờ giải phóng dân chúng thiếu ăn ,thiếu mặt , bị cướp đất ,cướp nhà,cướp của ,bị tống đi nơi rừng thiên nước độc ,như vậy là giải phóng hay sao? Nh́n lại nước Đức năm 1989 khi bức tường Bá Linh bị dẹp bỏ ,Tây Đức họ đả giải phóng nước Đông Đức khỏi ách cộng săn ,sao 30 năm nước Đức trở nên hùng mạnh dân chúng có được đầy đủ mọi thứ và thật sự được ĐỘC LẬP TỰ DO HẠNH PHÚC đó mới là giải phóng ,c̣n ờ vn th́ từ người giảu có xuống hàng trâu ngựa ,như vậy lả GIẢI PHÓNG HAY LÀ ÀN CƯỚP ?
Sự so sánh bất công quá, hăy xem hai cái ảnh rồi nhận xét .
Bộ năo của đảng ta chỉ tới đó thôi . :mad::mad::rant:

vn1111963
05-19-2020, 07:17
Sự so sánh bất công quá, hăy xem hai cái ảnh rồi nhận xét .
Bộ năo của đảng ta chỉ tới đó thôi . :mad::mad::rant:

Các đồng chí đồng rận của đăng cộng săn việt cộng sau 1975 lúc nào cũng hả mồn khoe rảng
ĐĂNG CỘNG SĂN VIỆT NAM LÀ ĐỈNH CAO TRÍ TUỆ CỦA LOÀI .....:thankyou::than kyou:

wonderful
05-19-2020, 10:18
"Ngày 30 tháng Tư năm nay vừa trôi qua, không ŕnh rang “mừng chiến thắng” như những năm trước, có lẽ “nhờ” dịch corona Vũ Hán. "


Bây giờ Trường sa Hoàng sa mất luôn rồi..mới tiếc nuối.Nhớ phải chi c̣n VNCH th́ đâu có mất..Muốn lấy lại 2 Hải đảo đó th́ phải cho VNCH sống lại.
Bởi vậy không dám nhắc tới..sợ dân miền nam chửi rủa tiếp cũng nhức đầu lắm chớ ...đ̣i dẹp cộng sản th́ bỏ bu...bỏ ăn.

TẾT
05-19-2020, 12:51
You are welcome!

cha12 ba
05-19-2020, 17:24
"Ngày 30 tháng Tư năm nay vừa trôi qua, không ŕnh rang “mừng chiến thắng” như những năm trước, có lẽ “nhờ” dịch corona Vũ Hán. "


Bây giờ Trường sa Hoàng sa mất luôn rồi..mới tiếc nuối.Nhớ phải chi c̣n VNCH th́ đâu có mất..Muốn lấy lại 2 Hải đảo đó th́ phải cho VNCH sống lại.
Bởi vậy không dám nhắc tới..sợ dân miền nam chửi rủa tiếp cũng nhức đầu lắm chớ ...đ̣i dẹp cộng sản th́ bỏ bu...bỏ ăn.

:thankyou::handshake ::handshake:
VC lấy danh nghĩa VNCH để đưa vấn đề HS và TS ra LHQ
Tôi nhận được hai cái này nhưng chưa kiễm chứng

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1584822&stc=1&d=1589909042

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1584823&stc=1&d=1589909114

wonderful
05-19-2020, 17:37
cha12 ba
Với công hàm bán nước của PV.Đồng th́ kể như mất rồii..tàu nắm bằng chứng trong tay không cách ǵ lấy lại được...thưa tới đâu cộng sản thua tới đó.Thà nó hy sinh 2 ḥn đảo c̣n hơn cho VNCH sống lại mà dẹp chế độ công sản ...v́ 2 ḥn đảo thuộc VNCH mà có thể thưa kiện lấy lại được..thôi kể bỏ đi đừng nghỉ tới.

cha12 ba
05-19-2020, 17:44
cha12 ba
Với công hàm bán nước của PV.Đồng th́ kể như mất rồii..tàu nắm bằng chứng trong tay không cách ǵ lấy lại được...thưa tới đâu cộng sản thua tới đó.Thà nó hy sinh 2 ḥn đảo c̣n hơn cho VNCH sống lại mà dẹp chế độ công sản ...v́ 2 ḥn đảo thuộc VNCH mà có thể thưa kiện lấy lại được..thôi kể bỏ đi đừng nghỉ tới.

:thankyou::handshake :
Bác wdf, Không phải HS và TS, nước VN chúng ta đang mất dần dần biển đảo về tay Trung cộng.
Là người VN chúng ta dù ở hải ngoại vẫn đau cái đau của "gia tài của Mẹ Việt Nam":112::112:

hoanglan22
05-19-2020, 17:47
:thankyou::handshake ::handshake:
VC lấy danh nghĩa VNCH để đưa vấn đề HS và TS ra LHQ
Tôi nhận được hai cái này nhưng chưa kiễm chứng

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1584822&stc=1&d=1589909042

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1584823&stc=1&d=1589909114

cha12 ba
Với công hàm bán nước của PV.Đồng th́ kể như mất rồii..tàu nắm bằng chứng trong tay không cách ǵ lấy lại được...thưa tới đâu cộng sản thua tới đó.Thà nó hy sinh 2 ḥn đảo c̣n hơn cho VNCH sống lại mà dẹp chế độ công sản ...v́ 2 ḥn đảo thuộc VNCH mà có thể thưa kiện lấy lại được..thôi kể bỏ đi đừng nghỉ tới.

Bây giờ có lấy HS hay TS , VN cũng đă bị bọn TC nắm hết rồi . Vài cụ tị nạn cứ thế nghĩ lấy lại 2 ḥn đảo là VNCH sẽ trở về chính thể tự do . nằm mơ . Chỉ khi nào CS không c̣n:eek::eek::eek:

wonderful
05-19-2020, 17:58
:thankyou::handshake :
Bác wdf, Không phải HS và TS, nước VN chúng ta đang mất dần dần biển đảo về tay Trung cộng.
Là người VN chúng ta dù ở hải ngoại vẫn đau cái đau của "gia tài của Mẹ Việt Nam":112::112:
Th́ bác cũng biết mất từ lâu rồi từ năm 1975... hỏi thằng mỹ nó biết rỏ hơn ai hết...Cái đau của tôi là hận mỹ v́ tôi làm việc với tụi nó tới phút chót tụi nó lên máy bay..tôi không đi theo.Ai hiểu cái đau về chuyện nầy và tôi cố t́nh chôn và quên để sống trên xứ mẽo nầy.

cha12 ba
05-19-2020, 18:15
Th́ bác cũng biết mất từ lâu rồi từ năm 1975... hỏi thằng mỹ nó biết rỏ hơn ai hết...Cái đau của tôi là hận mỹ v́ tôi làm việc với tụi nó tới phút chót tụi nó lên máy bay..tôi không đi theo.Ai hiểu cái đau về chuyện nầy và tôi cố t́nh chôn và quên để sống trên xứ mẽo nầy.

:thankyou::handshake :
Mọi chuyện bắt đầu từ cái bắt tay bán đứng VNCH này và cái Nobel Ḥa B́nh năm 1973 nhuộm máu Quân dân Miền Nam VN
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1584829&stc=1&d=1589912032

cha12 ba
05-19-2020, 19:59
Bức thư của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu gởi TT Ford 21/08/1974

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1584849&stc=1&d=1589918304

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1584850&stc=1&d=1589918304

Ho Chu Tiem
05-19-2020, 22:54
ngược lại chắc VC cũng cám ơn dân VN hải ngoại chửi rủa nó hàng ngày, nhờ vậy mà kiều hối vô 1 năm cả chục tỷ

ha ha ha

cha12 ba
05-21-2020, 05:23
TT G. Ford tuyên bố chấm dứt Chiến tranh Việt Nam
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1585511&stc=1&d=1590038578

cha12 ba
05-21-2020, 17:05
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1585763&stc=1&d=1590080700

Ho Chu Tiem
05-21-2020, 17:08
đó , Nixon là người đầu tiên khởi xướng giúp China đó , sao không ai dám chửi Nixon ???

cha12 ba
05-21-2020, 21:07
Henry Kissinger gặp Mao Trạch Đông 1972 - 48 năm về trước, là kẽ kiếm đường bán đứng VNCH
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1585828&stc=1&d=1590095257

cha12 ba
05-22-2020, 00:56
đó , Nixon là người đầu tiên khởi xướng giúp China đó , sao không ai dám chửi Nixon ???
:handshake::handshak e:
Theo mùa thôi mà bác. Kẹt đang c̣n làm ăn với chệt.

cha12 ba
05-24-2020, 18:12
Đây Kissinger con thoi giữa Mỹ và Chệt
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1587341&stc=1&d=1590343796

Kissinger là người của đảng Cộng Hoà, làm Bộ Trưởng Ngoại Giao và Cố Vấn An Ninh Quốc Gia cho hai Tổng thống Nixon và Ford (đều của đảng Cộng Hoà).

- Tổng thống Nixon đă chỉ thị cho Kissinger sang Tàu hai lần trong năm 1971 (tháng 7 và tháng 10/1971)
- Ngày 15/07/1971, Tổng thống Nixon công khai tuyên bố trên truyền h́nh rằng ông sẽ sang thăm Trung Cộng vào năm 1972.

- Ngày 25/10/1971, sau 2 lần Kissinger sang Tàu, Đài Loan bị hất ra khỏi Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, và Trung Cộng được thay vào vị trí đó.

wonderful
05-24-2020, 18:38
Đây Kissinger con thoi giữa Mỹ và Chệt
Kissinger là người của đảng Cộng Hoà, làm Bộ Trưởng Ngoại Giao và Cố Vấn An Ninh Quốc Gia cho hai Tổng thống Nixon và Ford (đều của đảng Cộng Hoà).

- Tổng thống Nixon đă chỉ thị cho Kissinger sang Tàu hai lần trong năm 1971 (tháng 7 và tháng 10/1971)
- Ngày 15/07/1971, Tổng thống Nixon công khai tuyên bố trên truyền h́nh rằng ông sẽ sang thăm Trung Cộng vào năm 1972.

- Ngày 25/10/1971, sau 2 lần Kissinger sang Tàu, Đài Loan bị hất ra khỏi Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, và Trung Cộng được thay vào vị trí đó.
Mấy cái chuyện quá khứ nầy tôi với bác rành quá như vừa xẩy ra ngày hôm qua...cũng do đảng CH mà ra..đám yêu trump chắc quên hết rùi..bây giờ lo cắm đầu chửi Con Lừa..coi ai đầu lừa hơn ai :eek::eek:

cha12 ba
05-24-2020, 19:15
Mấy cái chuyện quá khứ nầy tôi với bác rành quá như vừa xẩy ra ngày hôm qua...cũng do đảng CH mà ra..đám yêu trump chắc quên hết rùi..bây giờ lo cắm đầu chửi Con Lừa..coi ai đầu lừa hơn ai :eek::eek:

:hafppy::hafppy::tha nkyou::handshake:
Ác cái là đảng Con Lừa thành lập trước đảng Con Voi....hahahhaha

nangsom
05-24-2020, 21:53
Mấy cái chuyện quá khứ nầy tôi với bác rành quá như vừa xẩy ra ngày hôm qua...cũng do đảng CH mà ra..đám yêu trump chắc quên hết rùi..bây giờ lo cắm đầu chửi Con Lừa..coi ai đầu lừa hơn ai :eek::eek:

Chúc mừng Bác nhé.

Majestic
06-02-2020, 08:46
Cam on anh nhung nguoi linh VNCH anh hung dung cam luon tien ve phia truoc de bao ve non song dat nuoc de khong lot vao tay ngoai bang xam luoc.

cha12 ba
06-06-2020, 20:09
Cam on anh nhung nguoi linh VNCH anh hung dung cam luon tien ve phia truoc de bao ve non song dat nuoc de khong lot vao tay ngoai bang xam luoc.

:thankyou::handshake ::handshake:

cha12 ba
06-19-2020, 16:19
Hôm Nay Ngày 19 tháng 6 kỷ niệm Ngày Quân Lực VNCH


GCANWgxlnTc

cha12 ba
06-30-2020, 20:29
Phim VietNam! VietNam! này gồm 8 tập của Đạo Diễn John Ford (1894 -1973). "Phim bắt đầu quay vài tháng sau cuộc tổng công kích Mậu Thân (1968) và cho đến khi cuộn phim được hoàn tất vào cuối năm 1971." V́ một lư do thầm kín nào đó mà phim này nay mới được xem trên mạng internet youtube.

Vietnam! Vietnam!

Phim đang phổ biến trên mạng Internet tên "Vietnam! Vietnam" được cho là cuốn phim cuối cùng của nhà đạo diễn gạo cội hàng đầu của Hoa Kỳ John Ford (1894-1973).
Ông đoạt tất cả 4 giải Oscars vào năm 1973, ông nhận giải AFI Life Achievement Award cùng năm. Ford was awarded the Presidential Medal of Freedom by President Richard Nixon.
Phim bắt đầu quay vài tháng sau cuộc tổng công kích Mậu Thân (1968) và cho đến khi cuộn phim được hoàn tất vào cuối năm 1971.
>
> Vào lúc đó luật pháp liên bang của Hoa Kỳ ngăn cấm chuyện tŕnh chiếu bất cứ một phim ảnh nào do Cơ quan Truyền Thông Hoa Kỳ (United States Information Agency), trong đó có phim "Việt Nam! Việt Nam!" Cho nên phim tài liệu cuối cùng của ông John Ford đă được khóa kín trong két sắt 37 năm trời cho đến khi luật pháp được thay đổi cho phép phim được chiếu cho công chúng xem.
>
> Đây là một phim tài liệu rất có giá trị về sự thật của chiến tranh VN, với cái nh́n công bằng và khách quan của người Mỹ.
- Phim cho thấy lư do mà Hoa Kỳ đổ quân vào VN v́ thấy rơ ư đồ của Hà Nội là muốn xâm chiếm miền Nam bằng vũ lực với sự giúp đỡ của Trung cộng.
- Cho thấy h́nh ảnh gian ác của cộng sản VN bằng lời kể của viên phi công Mỹ ở buổi họp báo khi được trả tự do là ông bị đành đập và tra tần khi bị bắt và bị buộc phải nói láo là được Hà nội đối xữ tử tế.
- Cho thấy h́nh ảnh nhân đạo của người lính Việt nam Cộng Ḥa khi chăm sóc vết thương của các tù binh Việt cộng, mà nói xin lổi, mặt mày coi rất hung ác và ngu dốt, không có vẻ v́ là người có văn hóa hết so với h́nh ảnh của người lính miền Nam.
- Cho thấy cả một làng bị Việt cộng tàn sát, xác đàn bà trẻ con nằm ngổn ngang.
> - Trong cảnh đám biểu t́nh chống chiến tranh ở Sài g̣n do bọn phản chiến Mỹ và Việt cộng nằm vùng tổ chức, th́ có một người Hung Ga Ry nhào lại đám phóng viên truyền h́nh chưởi vào mặt bọn phản chiến như sau: ''Tụi bây là đồ ngu dốt mới làm chuyện này, bởi v́ tụi bây không biết ǵ về Cộng sản hết. Mọi người dân miền Nam VN đáng được hưởng một huy chương v́ đang đấu tranh chống bọn Cộng sản, và cả mọi ngừơi Mỹ đang chiến đấu nữa''. Bọn biểu t́nh đứng chung quanh im ru không dám nói một lời.
>
> Phần 2 là nói về sự tranh luận của quốc hội HK và dư luận về có nên tiếp tục viện trợ cho miền Nam VN hay không? Th́ có người nói chiến tranh VN là một cuộc chiến tranh không thể thắng được v́ Mỹ không hiểu được người VN và nếu có thắng được HN th́ liệu TC có để yên?
>
> Tôi thích nhất lời nói nhân đạo của TT Regan là ''Liệu chúng ta có thể vẽ một lằn ranh giữa sinh mạng con người? Một sinh mạng là một sinh mạng, không thể nói 1 sinh mạng người Mỹ có thể thay thế 1000 sinh mạng người Việt'', khi ông muốn nói việc Mỹ muốn rút lui để tự quân đội miền Nam chống cộng sản.
Phần kết luận là câu hỏi của lương tâm người Mỹ là ''Liệu miền Nam VN có thể chiến đấu để bảo vệ tự do sau khi HK rút quân khi mà những họng súng của CS trong miền Nam không bao giờ ngừng nổ''.
>
> Nên nhớ cuốn phim này được thực hiện vào lúc Hoa Kỳ đang rút quân khỏi VN, v́ vậy đă bị bộ thông tin của Mỹ cấm chiếu v́ không muốn dân Mỹ thấy đây là một cuộc chiến thật sự chống chế độ cộng sản giữa HK và nhân dân miền Nam VN và cộng sản Bắc Việt, v́ đă lỡ nói xa lầy rồi... V́ vậy không thể nói đây là phim tuyên truyền láo khoét giống như những phim của các chế độ cs.
>
> Đoạn phim này bị cấm vào thời đó v́ nó nói lên sự thật phũ phàng dân Mỹ bị một quả lừa của Cộng sản và luận điệu nhút nhát chủ bại của một số chính khách.
Trong các lời tuyên bố đó, đáng chú ư nhất là lời của Thượng nghị sĩ Ronald Reagan " .... Ending a conflict is not so simple, not just calling it off and comming home. Because the price for that kind of peace could be a thousand years of darkness for generation's Viet Nam borned ."
Tạm dịch : ".... Chấm dứt chiến tranh không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. V́ lẽ, cái giá phải trả cho loại ḥa b́nh đó là ngàn năm tăm tối cho các thế hệ sinh tại Viêt Nam về sau."
>
> Lời tiên đoán này, nay đă thành sự thật. !!!
> ==================== ========
> Tài Liệu
> (14.02.09) cuốn phim VietNam! VietNam! gồm 8 tập của Đạo Diễn John Ford (1894 -1973) . "Phim bắt đầu quay vài tháng sau cuộc tổng công kích Mậu Thân (1968) và cho đến khi cuộn phim được hoàn tất vào cuối năm 1971." V́ một lư do thầm kín nào đó mà Phim này nay mới được xem trên mạng internet youtube .
The film by John Ford (February 1, 1894 - August 31, 1973) -- A different view of Vietnam War. His style of film-making has been influential, leading colleagues such as Ingmar Bergman and Orson Welles to name him as one of the greatest directors of all time. Many thanks to John Ford !!!

Tập 1
mlMfG1pw_eE
Tập2
1HjND6PyzNY
Tập 3
5OedRKVLD8I
Tập 4
tLKKV3zbh4s
Tập 5
kZ6dk039JGc
Tập 6
WClPRX5tq9E
Tập 7
OSSR6lLlL-4
Tập 8
5meKt4UWb4o

wonderful
07-02-2020, 11:53
HỌP CA : CỜ BAY TRÊN CỔ THÀNH QUẢNG TRỊ THÂN YÊU 1972
cha12 ba

WjCOl2vkxKM

Một kỷ niệm khó quên trong đời tôi năm 1972...ḿnh bị kẹt gần một tháng ở B́nh Long Anh Dũng để giải quyết lương bổng cho anh em Địa Phương Quân và Nghĩa Quân và hân hạnh chia sẻ khó khăn với các anh em chiến sỉ tử thủ ở đó. :eek::eek:

cha12 ba
07-16-2020, 07:33
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1619756&stc=1&d=1594884781

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1619757&stc=1&d=1594884781

wonderful
07-16-2020, 15:17
Tưởng niệm Tướng Lê Văn Hưng.


https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1619874&d=1594912575

xitrum2019
07-17-2020, 03:53
Trước hết xin mượn topic này cha123. :thankyou:

Có một số người mượn danh ta là VNCH để chửi những người VNCH khác, hoặc những members khác. Bên ngoài pḥng tin tức th́ ta đây ra vẻ sạch sẻ và đàng hoàng, nhưng khi vào Làng Chửi th́ thật là khốn nạn. Nói có sách mách có chứng. Hăy để bên ngoài cho những người VNCH thật sự nhận xét.

trungthu là thằng VC nằm vùng và chuyên môn đi chụp mũ người ta là VC, cho dù không ai đụng đến mă cha nhà nó, nó cũng nhảy vào chửi người ta. 1 lũ núp dưới Lá cờ vàng mà đ̣i được vinh danh VNCH.

https://i.ibb.co/48c9krG/A0470-C2-C-317-F-4169-BFE9-65-CE0-BB74598.png

https://i.ibb.co/Qfv2Dzb/2-EA2-E922-773-E-4-B5-A-8200-8-A620-A05-B45-C.png

Trungthu là thằng tồi tàn từ trước đến giờ tao mới thấy, v́ sau lưng nó có thằng Mod cụ chống lưng. Thằng Mod này đến cụ sồn mà c̣n nói xấu huống hồ là members thường.

https://i.ibb.co/QPHjsmM/2-AF4581-A-2672-4-F1-E-9-A7-E-B961-F24-B4-C59.png

1 lũ tồi tàn của xă hội, đây là bộ mặt giả tạo của đám Làng Chửi tụi bây. Tụi bây núp dưới lá cờ vàng và đi phá người khác. Phá không được tụi bây xoá bài. C̣n người ta vào góp ư th́ tụi mày chửi người ta. Đây là cái đám VC nằm vùng tụi nó chuyên môn phá những người VN ở Hải ngoại. Con mẹ nó, miền nam mất cũng là do cái lũ tụi bây bỏ chạy. Muốn tao vinh danh tụi bây, tụi bây có xứng đáng không. Mở miệng là VNCH, là dân học cao, bách khoa. Cái lũ tụi bây chỉ biết ăn hiếp những ông già vào đây xem tin tức, những người phụ nữ không nói lại tụi bây.

https://i.ibb.co/J5jvchX/D9-A84585-34-B2-4206-BB8-B-E1-A049068-B98.png
https://i.ibb.co/HgcSwKZ/91730496-4526-470-C-9-D40-B029-ECEC8789.png

Con người ta open pḥng thơ th́ mày chê, thơ đường thơ ngọt thơ condom. Con bà mày, ba mẹ mày quen nhau có ngọt không. Mày tự lếch cái mặt chó già của mày vào đọc làm ǵ. Đồ đốn mạt... mày đó trungthu không khác ǵ ăn cơm quốc gia mà thờ ma CS.

Tao phơi ra đây cho bà con VNCH thật sự để họ xem cái bộ mặt mất dạy, hèn hạ... tự xưng là VNCH của cái lũ tụi bây.

VBF của ngày nào, bây giờ bị cái đám nằm vùng quậy tanh bành, không cho tụi nó chửi bên ngoài pḥng tin tức. Tụi nó tự lập Làng Chửi chửi xong c̣n muốn người ta vinh danh nó là VNCH.

* Chó tao c̣n vinh danh nó, v́ nó biết coi nhà, c̣n cái lũ ba xạo tụi bây có con mẹ ǵ mà đ̣i vinh danh VNCH.

cha12 ba
07-17-2020, 04:38
Trước hết xin mượn topic này cha123. :thankyou:


[/B]

:thankyou::handshake ::handshake:
Cám ơn bạn x́ trum 2019
Thật sự tôi không quan tâm sự chụp mũ quăng chăo này.
Vàng thiệt không sợ ǵ lửa.
:thankyou::handshake :

nangsom
07-17-2020, 10:12
Trước hết xin mượn topic này cha123. :thankyou:

* Chó tao c̣n vinh danh nó, v́ nó biết coi nhà, c̣n cái lũ ba xạo tụi bây có con mẹ ǵ mà đ̣i vinh danh VNCH.


:thankyou::handshake ::handshake:
Cám ơn bạn x́ trum 2019
Thật sự tôi không quan tâm sự chụp mũ quăng chăo này.
Vàng thiệt không sợ ǵ lửa.
:thankyou::handshake :

Nhờ dịp này tôi mới đọc được những cái com, và tŕnh độ văn học uyên thâm của những người có quyền lực và bạn bè xưa nay. Thật là rở...mật!

Thật ra khi mọi người nghe tên ''làng chửi'' th́ đă hiểu nội dung trong ấy như thế nào rồi. C̣n tôi th́ đă chạy mất dép từ lâu.

Ở chổ đó rất mong quư cụ đừng mang những tiếng VNCH vào để nó khỏi phải nhục v́ quư cụ. Giờ đây mấy cụ có nổ như thế nào cũng chẳng ai biết, dưới con mắt của mấy cụ những người chống đối ấy, nếu không là CS th́ cũng là tụi ăn thất nghiệp, hoặc đứng đầu đường xó chợ. Mọi người đều ở dưới tầm mắt của mấy cụ.

Xin bái phục cho những con người cao thượng, bác học uyên thâm, những người đă từng yêu nước hơn người, mà xưa nay chẳng ai...thèm biết đến, tiếc thay! :)

Tôi có đề nghị như vầy: Hay là dời cái phần vinh danh cờ vàng này ra phần góp ư để mọi người được 1 lần chiêm ngưỡng mấy cụ. Kèm theo link của Làng Chửi, để bạn bè chúng ta cùng nhau vào đấy mà thưởng thức 1 lần cho biết nhé.

https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=126 9582
PS. Mọi người không cần đọc những cái com dài lê thê sẽ làm ḿnh buồn ngũ thêm.

wonderful
07-17-2020, 10:29
Tôi th́ ngắn gọn như vầy...LÀNG CHỬI đó bây giờ thành LÀNG BỊ CHỬI...thành viên trong LÀNG đó kiếm chổ khác để chửi đi..ví dụ như ZONE 2 đó..vừa chửi vừa c̣m cho VBF xôi nổi lên trước ngày bầu cử cho vui..v́ VBF là sân vui xả stress cho mọi người mà..hết.

tbbt
07-18-2020, 17:18
Trước hết xin mượn topic này cha123. :thankyou:

Có một số người mượn danh ta là VNCH để chửi những người VNCH khác, hoặc những members khác. Bên ngoài pḥng tin tức th́ ta đây ra vẻ sạch sẻ và đàng hoàng, nhưng khi vào Làng Chửi th́ thật là khốn nạn. Nói có sách mách có chứng. Hăy để bên ngoài cho những người VNCH thật sự nhận xét.

trungthu là thằng VC nằm vùng và chuyên môn đi chụp mũ người ta là VC, cho dù không ai đụng đến mă cha nhà nó, nó cũng nhảy vào chửi người ta. 1 lũ núp dưới Lá cờ vàng mà đ̣i được vinh danh VNCH.

https://i.ibb.co/48c9krG/A0470-C2-C-317-F-4169-BFE9-65-CE0-BB74598.png

https://i.ibb.co/Qfv2Dzb/2-EA2-E922-773-E-4-B5-A-8200-8-A620-A05-B45-C.png

Trungthu là thằng tồi tàn từ trước đến giờ tao mới thấy, v́ sau lưng nó có thằng Mod cụ chống lưng. Thằng Mod này đến cụ sồn mà c̣n nói xấu huống hồ là members thường.

https://i.ibb.co/QPHjsmM/2-AF4581-A-2672-4-F1-E-9-A7-E-B961-F24-B4-C59.png

1 lũ tồi tàn của xă hội, đây là bộ mặt giả tạo của đám Làng Chửi tụi bây. Tụi bây núp dưới lá cờ vàng và đi phá người khác. Phá không được tụi bây xoá bài. C̣n người ta vào góp ư th́ tụi mày chửi người ta. Đây là cái đám VC nằm vùng tụi nó chuyên môn phá những người VN ở Hải ngoại. Con mẹ nó, miền nam mất cũng là do cái lũ tụi bây bỏ chạy. Muốn tao vinh danh tụi bây, tụi bây có xứng đáng không. Mở miệng là VNCH, là dân học cao, bách khoa. Cái lũ tụi bây chỉ biết ăn hiếp những ông già vào đây xem tin tức, những người phụ nữ không nói lại tụi bây.

https://i.ibb.co/J5jvchX/D9-A84585-34-B2-4206-BB8-B-E1-A049068-B98.png
https://i.ibb.co/HgcSwKZ/91730496-4526-470-C-9-D40-B029-ECEC8789.png

Con người ta open pḥng thơ th́ mày chê, thơ đường thơ ngọt thơ condom. Con bà mày, ba mẹ mày quen nhau có ngọt không. Mày tự lếch cái mặt chó già của mày vào đọc làm ǵ. Đồ đốn mạt... mày đó trungthu không khác ǵ ăn cơm quốc gia mà thờ ma CS.

Tao phơi ra đây cho bà con VNCH thật sự để họ xem cái bộ mặt mất dạy, hèn hạ... tự xưng là VNCH của cái lũ tụi bây.

VBF của ngày nào, bây giờ bị cái đám nằm vùng quậy tanh bành, không cho tụi nó chửi bên ngoài pḥng tin tức. Tụi nó tự lập Làng Chửi chửi xong c̣n muốn người ta vinh danh nó là VNCH.

* Chó tao c̣n vinh danh nó, v́ nó biết coi nhà, c̣n cái lũ ba xạo tụi bây có con mẹ ǵ mà đ̣i vinh danh VNCH.


ha…ha…ha…xitrum2019 nầy tại sao phải dùng nick giả cầy để mạnh miệng chửi mà không dám dùng nick thiệt th́ có hèn hạ lắm không vậy????????????:nana ::nana::nana:

Nói tbbt nầy chụp mũ người khác là VC nằm vùng (!) mà ai dè chính xitrum2019 lại đi chụp mũ tui là VC nằm vùng th́ đúng hơn :nana: tráo trở thật!!!:mad: tui chửi cái thằng tiểu nhân nhỏ mọn điểu cán bần tiện…đi sửa link tui posted ḱa https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?p=396 4229#post3964229
(đọc kỷ lại đi ở trong Làng Chửi có kèm theo link) th́ bị ghép VC nằm vùng!?!?!?:mad: Tếu lâm giống xitrum2019 :nana: mà xitrum2019 lấy screen shot để dẫn chứng đủ thứ hầm bà lằn mà trật lất tầm bậy tầm bạ th́ chỉ là htxc bầy đàn của đám giả cầy mơ nhọn nhỏ mọn thù vặt bơi móc v́ bị nhục th́ đúng hơn :eek::eek::eek:!!!


P/S mấy nicks giả cầy núp lùm ở cống rănh hôi thúi từ từ trồi lên sủa cắn…ráng cố gắng moi moi móc móc nhiều hơn nữa để gỡ cái sĩ diện tiểu nhân bỉ ổi nhé!!!:eek::eek::eek :

Cám ơn quảng cáo giùm Làng Chửi cho mọi người vào đọc (độc)… nó xé nát tâm can đau nhói…quá phải hông!? :nana::nana::nana:

cha12 ba
07-18-2020, 20:04
ha…ha…ha…xitrum2019 nầy tại sao phải dùng nick giả cầy để mạnh miệng chửi mà không dám dùng nick thiệt th́ có hèn hạ lắm không vậy????????????:nana ::nana::nana:

Nói tbbt nầy chụp mũ người khác là VC nằm vùng (!) mà ai dè chính xitrum2019 lại đi chụp mũ tui là VC nằm vùng th́ đúng hơn :nana: tráo trở thật!!!:mad: tui chửi cái thằng tiểu nhân nhỏ mọn điểu cán bần tiện…đi sửa link tui posted ḱa https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?p=396 4229#post3964229
(đọc kỷ lại đi ở trong Làng Chửi có kèm theo link) th́ bị ghép VC nằm vùng!?!?!?:mad: Tếu lâm giống xitrum2019 :nana: mà xitrum2019 lấy screen shot để dẫn chứng đủ thứ hầm bà lằn mà trật lất tầm bậy tầm bạ th́ chỉ là htxc bầy đàn của đám giả cầy mơ nhọn nhỏ mọn thù vặt bơi móc v́ bị nhục th́ đúng hơn :eek::eek::eek:!!!


P/S mấy nicks giả cầy núp lùm ở cống rănh hôi thúi từ từ trồi lên sủa cắn…ráng cố gắng moi moi móc móc nhiều hơn nữa để gỡ cái sĩ diện tiểu nhân bỉ ổi nhé!!!:eek::eek::eek :

Cám ơn quảng cáo giùm Làng Chửi cho mọi người vào đọc (độc)… nó xé nát tâm can đau nhói…quá phải hông!? :nana::nana::nana:
hoanglan22
Chuyện nick này post ở dây th́ cứ nói chuyện với họ
C̣n ai vô zone2 sửa links sửa bài th́ Mod Hoanglan22 dư sức biết mà...
Tôi không làm th́ tôi không biết ai làm nên không lên tiếng
Cứ đưa ra góp ư rồi Ban Điều Hành điều tra, nên nhớ Tôi không thể edit
bài trong zone 2 và bác hoanglan cũng không edit trong zone 1 được.
Chỉ có cao thủ dở tṛ để gây nghi ngờ lẫn nhau, và người đó tất nhiên phải có Function đặc biệt mới làm được
C̣n tôi mod quèn thôi, cao lắm là delete post và banned ai chữi bới VNCH.
Cứ đưa ra cho sáng tỏ vấn đề.
Vô vbfforum chơi cho qua ngày tháng, căng thẳng quá th́ tôi nghỉ xă hơi chẵng có lợi lộc cắc xu ǵ mà phiền qúa

hoanglan22
07-18-2020, 20:34
hoanglan22
Chuyện nick này post ở dây th́ cứ nói chuyện với họ
C̣n ai vô zone2 sửa links sửa bài th́ Mod Hoanglan22 dư sức biết mà...
Tôi không làm th́ tôi không biết ai làm nên không lên tiếng
Cứ đưa ra góp ư rồi Ban Điều Hành điều tra, nên nhớ Tôi không thể edit
bài trong zone 2 và bác hoanglan cũng không edit trong zone 1 được.
Chỉ có cao thủ dở tṛ để gây nghi ngờ lẫn nhau, và người đó tất nhiên phải có Function đặc biệt mới làm được
C̣n tôi mod quèn thôi, cao lắm là delete post và banned ai chữi bới VNCH.
Cứ đưa ra cho sáng tỏ vấn đề.
Vô vbfforum chơi cho qua ngày tháng, căng thẳng quá th́ tôi nghỉ xă hơi chẵng có lợi lộc cắc xu ǵ mà phiền qúa

Link đó nằm trong khu vực tin tức hoa kỳ , chứ không phải Zone 2 . Trong zone 2 vài bạn Quote với nhau không đẹp qua lời nói thay v́ xóa nhưng tui thông cảm và edit cắt những chữ ba que ...

C̣n bên các khu khác tui xóa bài đều nêu lên và nhắm vào những thành phần chửi tục hoặc có tính cách gây rối DLV xóa không cần lư do .

Ngay cả CG có mở một Thread tui hoàn toàn không xóa v́ không đụng chạm đến ai . Tuy nhiên có vài thành viên spam khá nhiều ở mọi khu vực nên coi lại

cha12 ba
07-18-2020, 20:37
Link đó nằm trong khu vực tin tức hoa kỳ , chứ không phải Zone 2 . Trong zone 2 vài bạn Quote với nhau không đẹp qua lời nói thay v́ xóa nhưng tui thông cảm và edit cắt những chữ ba que ...

C̣n bên các khu khác tui xóa bài đều nêu lên và nhắm vào những thành phần chửi tục hoặc có tính cách gây rối DLV xóa không cần lư do .

Ngay cả CG có mở một Thread tui hoàn toàn không xóa v́ không đụng chạm đến ai . Tuy nhiên có vài thành viên spam khá nhiều ở mọi khu vực nên coi lại

Bác coi lại links của tbbt đưa là zone 2
Bác cần phải làm sáng tỏ vụ sửa links sửa bài này, đừng để sự nghi ngờ lẫn nhau, bác cần nhờ BĐH coi history kẽ ném đá dấu tay này.
Tôi chỉ vô zone 2 khi thấy tin giả tin kỳ cục và từ bây giờ trở đi tôi hứa với bác ai post tin ǵ kệ họ, tôi se không vô zone 2 của bác lần nào nữa.
https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?p=396 4229#post3964229

hoanglan22
07-18-2020, 21:03
Bác coi lại links của tbbt đưa là zone 2
Bác cần phải làm sáng tỏ vụ sửa links sửa bài này, đừng để sự nghi ngờ lẫn nhau, bác cần nhờ BĐH coi history kẽ ném đá dấu tay này.
Tôi chỉ vô zone 2 khi thấy tin giả tin kỳ cục và từ bây giờ trở đi tôi hứa với bác ai post tin ǵ kệ họ, tôi se không vô zone 2 của bác lần nào nữa.
https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?p=396 4229#post3964229

Tui cũng xin nhấn mạnh ở Zone 2 tui không sửa link này hoặc thay đổi . Nếu như tbbt nêu ra như phần trên và Bác 123 cũng không thể edit hay xóa được . Ngược lại ở Zone 1 tui cũng không edit hoặc xóa được .

C̣n các khu khác tui và bác đang coi th́ sẽ xóa thấy những cái ǵ sai chửi thành viên trực tiếp hoặc dùng những lởi lẽ ...

Riêng khu zone 1 bác coi ai chửi trực tiếp thành viên nào th́ tự bác xem xét , bên zone tui cũng vậy . Tui đă nh́n thấy nhưng không muốn có ư kiến ǵ hết v́ khu này bác đang coi . Nếu Thread này ở khu ngoài là tui xóa thẳng tay những com vài thành viên này :eek::eek::eek:

cha12 ba
07-18-2020, 21:19
Tui cũng xin nhấn mạnh ở Zone 2 tui không sửa link này hoặc thay đổi . Nếu như tbbt nêu ra như phần trên và Bác 123 cũng không thể edit hay xóa được . Ngược lại ở Zone 1 tui cũng không edit hoặc xóa được .

C̣n các khu khác tui và bác đang coi th́ sẽ xóa thấy những cái ǵ sai chửi thành viên trực tiếp hoặc dùng những lởi lẽ ...

Riêng khu zone 1 bác coi ai chửi trực tiếp thành viên nào th́ tự bác xem xét , bên zone tui cũng vậy . Tui đă nh́n thấy nhưng không muốn có ư kiến ǵ hết v́ khu này bác đang coi . Nếu Thread này ở khu ngoài là tui xóa thẳng tay những com vài thành viên này :eek::eek::eek:

:thankyou::handshake ::handshake:
Tôi cám ơn bác và đề nghị ngưng chữi tục , chữi bậy trong Forum.
Tôi cũng chưa bao giờ xóa links sửa bài post trong tin Hoa Kỳ.
Bác cần t́m ra manh mối xem ai đă làm tṛ xáo trộn trong zone 2 cho các bạn đở tức rồi khơi nghi ngờ lẫn nhau.
Một lần nữa tôi xác nhận không làm và không thể edit bài của ai trong ZONE 2:thankyou::handshak e:

hoanglan22
07-19-2020, 00:27
:thankyou::handshake ::handshake:
Tôi cám ơn bác và đề nghị ngưng chữi tục , chữi bậy trong Forum.
Tôi cũng chưa bao giờ xóa links sửa bài post trong tin Hoa Kỳ.
Bác cần t́m ra manh mối xem ai đă làm tṛ xáo trộn trong zone 2 cho các bạn đở tức rồi khơi nghi ngờ lẫn nhau.
Một lần nữa tôi xác nhận không làm và không thể edit bài của ai trong ZONE 2:thankyou::handshak e:

:thankyou::handshake : Tui ít khi nào vào zone này của bác bàn luận . Ngoại trừ Bác post cho tui nhiều điểm để học hỏi .
Tui cũng cần bác lưu ư đến một điểm cái Thread này không dính dáng đến cái thread của làng chửi . 2 thành viên NS và WDF đă bắt đầu khiêu khích chuyện này đề cập đến . Nếu có gan th́ vào làng chửi mà nói chuyện . Đó là lư do Bác cần coi lại . Nếu thread của bác mà đưa ra ngoài khu vực , tui nghĩ có lẽ bị dập te tua . 2 nick này tui nói thẳng chỉ biết núp trong khu vực của bác bảo vệ thôi .

Chứ vào làng chửi tranh luận đi th́ thấy khác liền . Tui nhận khá nhiều thành viên PM về thread này v́ họ muốn tranh luận về 2 nick này + nich xi trump 2019 nhưng tui đă ngăn cản ...Bác nên coi lại :eek::eek::thankyou: :handshake:

PS : Tui xin chấm dứt ở đây không muốn làm phiền ở zone này của bác

C̣n tay nào ngon th́ vào làng chửi b́nh luận , sợ th́ đừng nên bàn luận theo kiểu núp bóng . Làng chửi welcome tất cả mọi thành viên

;)Thread này không phải là nơi tranh căi so sánh với làng chửi với những kẻ không đáng với tŕnh độ quá thấp tưởng là ta đây ( bác pK nói chấp hết những kẻ này ) bác ấy mời vào làng chửi nói chuyện

nangsom
07-19-2020, 18:53
Thật ra xưa nay tôi không phải loài chửi lộn mướn mà phải vô Làng chửi của bác để tranh giành chức vô địch đâu. Nếu tôi thắng th́ tôi sẽ được cái ǵ? Trùm chửi lộn mướn chăng? :6:

Tôi cũng chẳng cần núp bóng ai đâu, Sợ ǵ phải núp bóng khi không ai có thể đụng được cọng lông chân của tôi. Có lẻ là bác chăng? :nana:

Tôi đúng là tŕnh độ quá thấp như mọi người đánh giá, nhưng cái nhân phẩm của tôi cao hơn bác v́ tôi không bị ai chửi, ngoại trừ những người bạn trí thức của bác. :)

Cuối cùng th́ tôi chấp nhận là thua bác đó. Bây giờ bác sẽ được ǵ nào? Hăy đưa ra cho mọi người xem đi. :eek:

Cái thua của tôi là tôi chưa từng nghe ai tặng tôi 2 chữ mất dạy, khốn nạn hay c̣n nhiều từ tốt đẹp nữa....

Xin chúc mừng bác nhé! :handshake:

cha12 ba
08-14-2020, 18:16
Cần T́m Tin Tức Cố Trung Tá Trần Ngọc Lưu.

Xin quư vị vui ḷng chuyển tiếp... hy vọng sẽ có người đă ở cùng trại với cố Trung tá Trần ngọc Lưu và biết tin tức cần thiết này. TN50.

Subject: Cần T́m Tin Tức Cố Trung Tá Trần Ngọc Lưu Đă Tự Tử Chết Trong Trại Cải Tạo Ngoài Miền Bắc.

Kính chào Quư Vị trên diễn đàn và trên toàn thế giới,

Gia Đ́nh Tử Sĩ Việt Nam Cộng Hoà và VAF kính nhờ quư vị phổ biến rộng răi bản tin nầy. Chúng tôi cần tin tức của Cố Trung Tá Trần Ngọc Lưu đă tự tử chết trong trại tập trung cải tạo ngoài miền bắc.

Trung Tá Trần Ngọc Lưu phục vụ Sư Đoàn 23 QLVNCH trước 30-4-1975
Gia đ́nh chúng tôi không biết tin tức trại cuối cùng cũng như nơi đă an táng hài cốt của ông.

Chúng tôi tha thiết kêu gọi những cựu tù cải tạo nào từng biết tin tức của ông xin vui ḷng liên lạc với Chiêu Nguyễn qua địa chỉ email và số điện thoại bên dưới.

Email: gdts.info@gmail.com
Phone: 1(408)659-4890
Mọi tin tức đều rất quư giá cho chúng tôi và Gia Đ́nh Tử Sĩ Việt Nam Cộng Hoà.

Chân thành cám ơn Quư Vị đă giúp phổ biến bản tin nầy rộng răi.
Kính chào Quư Vị. Kính chúc Quư Vị luôn vui khoẻ và b́nh an.

Kính thư,
Chiêu Nguyễn

cha12 ba
08-20-2020, 17:34
08/20/20

LGT: Trước năm 1975, các h́nh b́a tờ nhạc được trang trí bằng các h́nh vẽ hoặc h́nh người mẫu, ca sĩ, diễn viên nổi tiếng. Đối với các b́a nhạc là h́nh vẽ th́ có hai người họa sĩ nổi tiếng nhất chuyên vẽ b́a nhạc là Kha Thùy Châu và Duy Liêm. Khán giả sẽ không bao giờ quên được những h́nh b́a ấn tượng của các bài hát Thương Về Miền Trung, Chuyến Đ̣ Không Em, Đêm Tâm Sự… qua nét vẽ của họa sĩ Duy Liêm.
Bài viết dưới đây của người con rễ của Duy Liêm, Ông Nhất Uyên viết về sự nghiệp của ông.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1639487&stc=1&d=1597944636
Duy Liêm và tranh sơn mài

Thời niên thiếu, thú tiêu khiển cùa tôi là vẽ lại những h́nh b́a các bàn nhạc. Tôi say sưa sưu tầm những bản nhạc, không v́ nhạc mà v́ những bức họa b́a nhạc của Họa sĩ Duy Liêm.
Rồi lên đường du học, duyên tiền định, người tôi yêu lại là trưởng nữ họa sĩ Duy Liêm, đó là Duy Nga, người đă cho tôi ba đứa con gái thông minh xinh đẹp. Nhờ Duy Nga, tôi có được một bộ sưu tập tranh lụa, tranh sơn mài, tranh sơn dầu, sơn khắc, kim nhũ, b́a nhạc, b́a sách khá phong phú cùa Họa sĩ Duy Liêm.

Họa sĩ Duy Liêm, sinh năm 1914 tại Phan Thiết. Vào những năm cuối đời, ông sống ở Việt Nam, hai mắt bị mù, bị suyển kinh niên. B́nh sinh ông ít thích ai viết về ông, mỗi lần có kư giả đến gặp là ông bỏ đi mất, ông vẫn đùa “hữu xạ tự nhiên hương, hà tất phải bôi bù xít”. Nhưng bây giờ th́ ông không “thoát” được v́ người viết là con rể trong nhà và có lẽ tôi là người có được nhiều nhất các tác phẩm của ông.

Tôi muốn so sánh ông với Katsushika Hokusai, một họa sĩ trứ danh Nhật Bản đă ảnh hường đến đời sống mỹ thuật cùa người Nhật từ thế kỷ 19 đến nay. Với sự nghiệp sáng tác đồ sộ, họa sĩ Duy Liêm xứng đáng với sự so sánh ấy.
Họa phẩm của ông đi vào đời sống người Việt hàng ngày. Ai cũng nhớ đến những màu sắc vui tươi, những đường cong, nét gẫy h́nh khối, từ tờ giấy bạc thời Việt Minh, đến áo dài bà Ngô Đ́nh Nhu, bức tranh Nhạc Sầu đoạt giải nhất Đông Nam Á hiện c̣n trang hoàng nơi pḥng khách vị Thủ tướng Mă Lai, đến b́a nhạc, b́a sách từ 1954 đến 1990, đến tranh sơn mài Thành Lễ, Lam Sơn, đồ gốm Biên Ḥa, tranh thêu Thu Hà, thảm, đồ thủ công, b́a sơn mài, hộp sơn mài… và hàng trăm tấm tranh lụa, sơn dầu đă được bán ra ngoại quốc.
Tranh Thành Lễ được sao đi sao lại hàng trăm, hàng ngh́n bản mỗi mẫu từ mấy chục năm nay, tranh sơn mài Thành Lễ hiện diện trong mỗi gia đ́nh Việt Nam từ trong nước ra đến hải ngoại nhưng ít ai biết đến tác giả các bức tranh ấy là Họa sĩ Duy Liêm


Thành Lễ và Duy Liêm cùng học trường Mỹ Thuật Trang Trí Gia Định. (Ecole d’Art decoratif de Gia Định). Thành Lễ ngừng học từ năm thứ hai, ra đời kinh doanh ngành sơn mài và Duy Liêm tốt nghiệp năm 1937 là họa sĩ chính của Thành Lễ từ đó. Tài kinh doanh của Thành Lễ và nghệ thuật của Duy Liêm đă đưa nghệ thuật sơn mài từ một tiểu công nghệ bản xứ qua những lần huy chương vàng Hội chợ Paris và các hội chợ Quốc Tế khác, thế giới đă biết dến sơn mài Việt Nam. Các tác phẩm của Duy Liêm đă tạo nên công ăn việc làm cho hàng ngàn người các ngành sơn mài, đồ gốm, thảm thêu và các nghệ nhân miền Nam vẫn kính trọng ông là bậc thầy của nền tiểu công nghệ Việt Nam.

Nhiều bức sơn mài đă trải qua “tam sao thất bản”, nhiều bức trải qua các tay thợ vụng về đă làm sai lạc rất nhiều so với bản chính. Các hăng sơn mài trong nước, cũng như các hăng Thành Lễ của Hoàng Đ́nh Tuyên (con rể Thành Lễ) của Nguyễn Thành Vinh (con ruột Thành Lễ) đă sửa đổi thêm thắt làm sai lạc và mất vẻ thẩm mỹ rất nhiều so với bản chính. Đó là lư do sự sa sút của ngành sơn mài những năm gần đây.
Những tác phẩm đắc ư nhất cùa ông là tranh lụa, tôi dược may mắn có những tác phẩm đắc ư của ông:
Giấc hè một thiếu phụ cho con bú ngủ quên trên vơng trưa, con ngù, mẹ c̣n lộ bộ ngực trần.
Du Xuân hai thiếu nữ đi giữa vườn hoa xuân.
Suối tóc bộ tranh thiếu nữ ngồi chải tóc trên giường tre bên bụi chuối đong đưa ngoài vườn.
Hái sen thiếu nữ hái sen bờ ao.

Đề tài tranh ông rất phong phú đa dạng từ cảnh chài lưới Phan Thiết đến đền Angkor, vinh quy bái tổ, cảnh ghe thuyền trên sông, cung điện Huế và đề tài ông thường vẽ nhất có lẽ là thiếu nữ Việt Nam.
Sơn dầu, ông vẽ nhiều nhất tranh lập thể và lơa thể.

Các nhạc sĩ miền Nam ngày trước, muốn nhạc phẩm ḿnh ăn khách, theo lời khuyên nhà xuất bản Tinh Hoa Miền Nam, Diên Hồng, Sống Mới… là phải cố cho được b́a của Duy Liêm vẽ, v́ thế mỗi bản nhạc viết xong là các nhạc sĩ thường phải xách đàn dẫn ca sĩ đến hát cho Duy Liêm nghe để vẽ b́a. Nhạc hay, Duy Liêm có hứng sẽ vẽ b́a đẹp, c̣n nhạc dở th́ dù có năn nỉ, đắt tiền gấp đôi, nhạc vẫn bù trớt. V́ thế, giới nhạc sĩ miền Nam, từ Hoàng Thi Thơ, Phạm Đ́nh Chương, Lam Phương, Trúc Phương, Trần Thiện Thanh, Hoàng Trọng, Nguyễn Hữu Thiết… đều rất thân thiết với Duy Liêm và qua ông đă đưa lên danh vọng người cháu gái là ca sĩ Thanh Thúy.

Những năm tháng cuối của cuộc đời, khi mắt Duy Liêm chưa mờ hằn mà c̣n lờ mờ th́ các con vẽ theo ư ông và ông sửa chữa, sau đó th́ các con của ông cũng đă trở thành các họa sĩ. Duy Sĩ, họa sĩ một hăng phim hoạt họa ở Portland (Mỹ), đă từng dược giải thưởng lớn truyền h́nh Mỹ. Quốc Hoàng, họa sĩ chính các hăng sơn mài, thay thế ông. Họa sĩ Vẹt (Hồ Đắc Vũ) con rễ (Canada).

Đây là lúc để tổng kết lại một đời sáng tác của một họa sĩ đa tài, đa t́nh, đă để lại cho đời một khối lượng tác phẩm đồ sộ về lượng cũng như về phẩm, để lại bao nhiêu mối t́nh và ba mươi người con từ trong nước ra đến ngoài nước. Đó là điều hiếm có đối với một họa sĩ một nước nghèo, nghệ thuật hội họa chưa được trân trọng như các nước tiên tiến.

Tôi mơ ước mai sau sẽ xây dựng mộc viện bảo tàng hội họa Duy Liêm ở Phan Thiết, quê hương ông, hay ở G̣ Vấp, nơi ông sống và sáng tác, để sưu tầm toàn bộ sự nghiệp cùa ông ước lượng 40,000 hay 50,000 tác phẩm, từ sơn mài, sơn dầu, tranh lụa, b́nh, hộp, thảm, sứ… những tác phấm đă nâng cao nghệ thuật sơn mài Việt Nam lên tầm quốc tế, một sự nghiệp đồ sộ – tôi nghĩ không kém ǵ các họa sĩ tiếng tăm trên thế giới.
Họa sĩ Duy Liêm đă qua đời năm 1994, hưởng thọ 80 tuổi.

Nhất Uyên

Một số h́nh b́a nhạc bài hát nổi tiếng
qua nét vẽ của họa sĩ Duy Liêm:
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1639488&stc=1&d=1597944792

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1639489&stc=1&d=1597944792

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1639490&stc=1&d=1597944792

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1639491&stc=1&d=1597944792

cha12 ba
08-24-2020, 16:29
08/24/20

V́ lư do nào cách trao đổi về các vấn đề thời cuộc giữa chúng ta xuống cấp đến mức thê thảm như thế?
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1641799&stc=1&d=1598286564

Vài tuần trước, tôi nhận được điện thư của một bác cao niên, bác Vũ Văn Lộc, một người tôi có chút giao t́nh trong vài năm nay qua sinh hoạt cộng đồng. Bác là người dễ mến, khiêm tốn, ḥa đồng với mọi lứa tuổi và các quan điểm khác nhau. Tôi không thấy bác tự khoe về ḿnh, nên trước hết tôi đề cập sơ qua về cá nhân bác và những ǵ bác đă làm.

Bác từng là đại tá quân lực Việt Nam Cộng Ḥa, di tản sang Mỹ năm 1975. Bác là một trong một số ít người Việt làm việc trong ngành xă hội vào thời đó và trở thành giám đốc điều hành của cơ quan IRCC, một tổ chức giúp đỡ những người tị nạn từ khắp nơi trên thế giới mới đặt chân đến nước Mỹ. Việc bác làm mà tôi kính trọng nhất là đă sáng lập Viện bảo tàng Thuyền nhân, hay Boat People Museum, c̣n gọi là Viet Museum tại Công viên Lịch sử - History Park của thành phố San Jose. Sáng lập một viện bảo tàng từ con số không gần như là việc đội đá vá trời, đ̣i hỏi nhiều hy sinh cả công lẫn của. Không ai tránh được mủi ḷng khi thăm viếng gian nhà nhỏ bé và cũ kỹ đă được thành phố trao cấp để làm Viet Museum. Bạn sẽ gặp ở đây một kho tàng di sản của một quốc gia đă không c̣n nữa ngoài trong kư ức của những người miền Nam Việt Nam xưa, từ chiếc thuyền vượt biên mong manh ở sân trước cho đến di vật của các người lính một thời. Đây là một nỗ lực hoàn toàn tự nguyện của nhiều người, nhưng vài tṛ của bác Lộc vẫn rất quan trọng.

Một con người như thế, dù có chia sẻ quan điểm hay không, tôi nghĩ vẫn là một con người đáng kính trọng. Mấy ai làm nổi những việc bác ấy đă làm mà dám gièm pha, bôi xấu?

Bác thường xuyên viết lách dưới bút hiệu Giao Chỉ về những vấn đề liên hệ đến cộng đồng, với văn phong dí dỏm, tếu táo, nhưng qua cách nh́n sâu sắc và mới mẻ. Để tránh mất ḷng, tôi biết bác dè dặt khi đụng đến các vấn đề nóng như bênh hay chống Donald Trump. Nhưng dè dặt sao đi nữa th́ vẫn phải viết dựa trên sự thật. Ở thời buổi này, viết sự thật với một số người là hành động “phản nghịch.” Và người ta tấn công bác, tấn công nặng nề, bẩn thỉu và lỗ măng.

Vài câu tiêu biểu họ viết về bác: “xin đại tá Lộc từ nay đừng xưng là đại tá” hay “đại tá Lộc là xác chết chưa chôn.”

Những người có thể hạ bút viết những câu trên, tôi không biết họ là ai? Họ c̣n chút tự trọng nào không? Nếu họ là cựu hay hậu duệ VNCH, họ nghĩ ǵ khi sỉ nhục một người lính già chẳng có tội t́nh ǵ hơn là nói sự thật?

Gần đây, tôi đọc về cái địa ngục trần gian có tên Koh Kra, một ḥn đảo không người ở trong vịnh Thái Lan, nơi hàng trăm thuyền nhân bị hải tặc hăm hiếp và đánh đập trong nhiều tuần. Thảm kịch này được kể trong hồi kư của cặp vợ chồng Dương Phục và Vũ Thanh Thủy mà tôi đọc qua bản tiếng Anh tên là Surviving the Vietnam War and Its Aftermath. Cuốn sách rất lôi cuốn, nhưng đoạn làm tôi suy nghĩ nhiều là nhận xét của tác giả về đám hải tặc. Nhiều người trong số họ là dân chài b́nh thường, ban ngày sống bằng đánh cá, và thường xuyên cung cấp thực phẩm và nước uống cho thuyền nhân. Nhưng đêm về họ trở thành những con người khác. Họ hành hạ những người tị nạn không thương tiếc, hăm hiếp phụ nữ, đánh đập đàn ông, để rồi sáng hôm sau, làm người b́nh thường trở lại.

Những người sỉ nhục thô lỗ một người lính già mà lẽ ra họ phải trân trọng, có lẽ cũng thế. Nếu tiếp xúc trực tiếp, tôi đoán chừng họ là những người b́nh thường, có thể c̣n dễ mến nữa. Nhưng v́ sao họ trở thành một người hoàn toàn khác khi trao đổi trên mạng? V́ sao người dân chài b́nh thường có thể trở thành một hải tặc hung dữ, mất nhân tính?

Lư do hẳn phức tạp, nhưng tôi nghĩ có hai điểm chính.

Đầu tiên là tinh thần bầy đàn, tiếng Anh gọi là ‘herd mentality,’ rất phổ thông trong mọi xă hội. Trong ṿng giao tiếp của họ có một vài người mạnh miệng và dễ làm cho người khác nghe theo, nhất là những người thiếu thông tin độc lập. Hùa theo đám đông củng cố niềm tin rằng họ đúng và làm họ cảm thấy thân thiết với cộng đồng đó hơn. Họ phản ứng theo cảm tính, thay v́ theo lư trí.

Lư do khác là v́ họ không bị hậu quả ǵ. Cách cư xử của họ, dù tệ hại đến đâu, không gây ra tổn hại ǵ đến chính họ cả. Trên mạng, họ cứ việc chửi bới cho sướng miệng. Nếu nói chuyện thẳng với nhau, tôi nghĩ họ không làm thế.

Hải tặc cũng vậy. Họ không cư xử tồi tệ trong chính cộng đồng của họ v́ sợ bị lên án. Với những người tị nạn khốn khổ không có khả năng tự vệ, họ thoải mái làm bậy v́ không có ǵ cản trở các hành động đó.

Những tệ nạn xă hội như sỉ nhục hay chửi bới người khá, cũng như hải tặc, đ̣i hỏi một số điều kiện thuận lợi. Với hải tặc, điều kiện là một nước láng giềng khốn đốn đẩy nhiều dân của họ ra khơi mà không có khả năng tự bảo vệ. Những người mạt sát người khác với những lời lẽ vô văn hóa làm thế chỉ v́ họ đang sống trong một thời đại mà sự chia rẽ được người ta khuyến khích để đạt mục đích chính trị riêng.

Nạn hải tặc trong vịnh Thái Lan coi như đă chấm dứt. Hy vọng nạn chửi bới bẩn thỉu này cũng sẽ chấm dứt sau cuộc bầu cử tháng 11 năm nay.

Thắng Đỗ là thành viên Hội đồng Quản trị của PIVOT (Hội Người Mỹ Gốc Việt Cấp Tiến), gửi bài từ San Jose, California.

cha12 ba
08-27-2020, 20:29
Bài này tôi cũng đă post một lần, nay post lại. (copy lại của florida80)
******************** *************
Bài nầy tôi muốn nói cho những kẻ cứ mỗi lần vén hai cái mép mồm lên nói là phát ra tiếng “Ba Que”.

Theo tôi thấy, th́ những kẻ hay dùng cái từ 3/// đó thường c̣n trẻ, đa số chưa đến 60, có nghĩa là vào năm 1975 chỉ c̣n là con nít. C̣n những người lớn tuổi hơn, thậm chí cả đảng viên, họ cũng nói một cách khác.
https://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1643734&stc=1&d=1598560364

Ngay cả từ Ngụy Quân và Ngụy Quyền cũng đă được chính thức gỡ xuống. Cho rằng họ là những kẻ “chiến thắng” một cuộc chiến đi, nhưng tâm lư mặc cảm thua kém của họ vẫn thể hiện qua rất nhiều mặt. Những giá trị của xă hội thời VNCH vẫn c̣n đó, làm cho kẻ chiến thắng ăn ngủ không yên. Hằng triệu người Bắc di cư vào Nam, sau chiến thắng Điện Biên Phủ. Hằng triệu người khác vượt biển Đông để từ bỏ chế độ CS sau chiến thắng 1975.

Rồi sau 1975, bao nhiêu triệu người miền Bắc lũ lượt kéo vào miền Nam làm việc và sinh sống. Hà Nội là thủ đô, được đảng CS chăm sóc trước miền Nam những 30 cơ mà? Sao không có làn sóng dân Nam kéo về Hà Nội? Đảng tuyên truyền rằng nhờ Mỹ đổ tiền vô nên miền Nam phồn thịnh! Sao lại bảo là Mỹ ác lắm đem quân vô giết dân Việt. Điều nào đúng?

- Cả hai điều sai ! Nói rằng thiên nhiên miền Nam trù phù hơn. Đó là ngụy biện hoặc là dốt nát. Kart Marx đă sai lầm cơ bản ở điểm nầy khi xây dựng lư thuyết Cộng Sản. Theo lư thuyết đó, đất đai và phương tiện sản xuất là suối nguồn của sự giàu có, nên CS không cho tư nhân có quyền sở hữu đất đai và phương tiện sản xuất. Nhưng thật ra sự phong phú nằm nơi con người, đất nước nào biết chăm sóc và trân trọng con người, đất nước đó sẽ hưởng được sự thịnh vượng.

Hăy so sánh Nam và Bắc Hàn. Nam Việt và Bắc Việt cũng không ngoại lệ. Miền Nam lúc nào cũng bị quân CS đánh phá và khủng bố, chính quyền dân chủ non trẻ với nhiều CS nằm vùng, mà vẫn xây dựng được cuộc sống hài ḥa cho người dân. Phát triển mọi mặt từ kinh tế, giao thông công cộng, y tế , giáo dục... Đó là lư do tại sao miền Nam thịnh vượng. Và cái tŕnh độ dân trí đó đă kéo miền Nam vượt lên hẳn so với Hà Nội.

Rồi những người miền nam liều ḿnh vượt biển để t́m con đường sống trong cái chết. Nếu chẳng may bị bắt trở lại th́ bị tù đầy với tội danh là “phản quốc”.

Khi họ ổn định cuộc sống nơi nước ngoài, gửi những đồng tiền do chính sức lao động của họ về cho thân nhân ở trong nước th́ đảng lại gọi họ là "kiều bào", "khúc ruột ngàn dậm", nghe sự nịnh nọt trơ trẻn mắc ói! C̣n mấy cái mồm tuyên truyền th́ kêu đi ra nước ngoài ăn bơ thừa sửa cặn...Nhờ những đồng tiền "bơ thừa sửa cặn" đó mà kinh tế VN vượt qua thời kỳ khô cằn do đường lối kinh tế XHCN, mọi thứ đều quốc doanh hóa, nhà nước quản lư hết....Đến lúc hết thở, nên nhà nước hết hồn, đành buông xả ra gọi là “đổi mới”! Qua đó, có phải cái bóng mát của VNCH vẫn che cho dân trong những lúc khó khăn đó đến ngày hôm nay?

Vậy đó, Cộng Sản Bắc Việt vi phạm những hiệp ước quốc tế để giành chiến thắng nhưng những giá trị Nhân Bản của VNCH càng lúc càng âm ỉ đốt nóng những trái tim Việt Nam. Các người cứ dùng lời lẽ sất xược để tỏ vẻ khinh miệt người khác càng làm lộ rơ các người dốt nát và kém văn hóa mà thôi.

Cộng Sản Chủ Nghĩa là đỉnh cao của Xă Hội Chủ Nghĩa. Mà XHCN cũng vỡ tan theo liên bang Sô Viết rồi, c̣n Thiên Đàng Cộng Sản có nằm mơ cũng không gặp. Vậy mà các người cố gào 3/// để làm cho ḿnh cao hơn ư? Rất tiếc cái chính nghĩa Cộng Ḥa đó vẫn sang măi trong ḷng dân Việt, nhất là nhân dân miền Nam.

Có lẽ phải dùng đến những con số để chứng minh cho thấy cả guồng máy của nhà nước XHCNVN đă và đang sống dưới bóng mát của lá cờ mà họ gọi là 3/// đó. Các người cứ lục tung hết sổ sách của cái gọi là “chính quyền XHCNVN” lên mà xem tổng ngân sách nhà nước dùng để trả lương cho toàn bộ công nhân viên chức nhà nước là bao nhiêu. Rồi các người xem con số đó có phải chưa bằng một nửa số tiền Việt Kiều gửi về hàng năm, trung b́nh là 10 tỷ USD, có năm cao hơn. Như vậy các người không ngủ dưới bóng mát của lá cờ vàng ba sọc đỏ là ǵ?

Tôi sẽ dẫn giải cho các người thấy, cả nước VN từ sau 1975 đến nay vẫn tiếp tục sống dưới bóng mát của lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ.

Từ ngày Sài G̣n bị “phỏng giái”, (người dân Miền Nam nói như vậy đó, nói lái là một nét đặc trưng trong văn hóa b́nh dân của dân nam kỳ), th́ một mặt trận tiêu diệt Văn Hóa miền Nam được phát động rất quy mô và triệt để.

Đó là trận chiến “Tẩy Năo” dân Miền Nam, nhằm loại bỏ tư tưởng và ư thức hệ Tự Do Dân Chủ. Tất cả văn hoá phẩm từ sách báo đến âm nhạc đều bi tiêu hủy và cấm đoán. Nhưng làm sao trói buộc được tư tưởng của con người chứ? Nhà nhà nộp sách đem đốt, việc nầy không khó, nhưng cấm dân miền Nam hát những bản nhạc đă in sâu vào tim vào óc của họ th́ quả là không thể được.

Khi mọi thứ đă hoang tàn đổ nát kể cả ḷng người dân lành, th́ những ḍng nhạc trữ t́nh khe khẻ quay trở về như làn gió nhiệm mầu xoa dịu bớt cái nổi thống khổ của đời thường XHCN. CSVN gọi ḍng nhạc đó là “Nhạc Vàng” để cân với ḍng “Nhạc Đỏ” sặc mùi chém giết mà giai điệu và tiết tấu mang đậm sắc thái TC. Nhưng tới hiện tại th́ họ trở nên ganh tị với cái tên gọi đó, v́ nó đích đáng và đúng trên nhiều khía cạnh.“Nhạc Vàng” không cổ súy chiến tranh mà chỉ biểu lộ những đau thương của con người trong thời chiến. Vậy tại sao người ta cấm Nhạc Vàng? Có phải người ta sợ cái bóng dáng thiên thần dịu dàng và ngọt ngào đầy t́nh người sẽ làm hiện thân của Ác Quỷ nổi trội rỏ nét hơn chăng?

“Nhạc Vàng” một ṭa lâu đài văn hóa Việt Nam Cộng Ḥa bất diệt, chẳng những không hoen rỉ qua thời gian mà c̣n lóng lánh hơn như một kho báu cho mọi tầng lớp con dân VN suốt 3 miền và kể cả những kẻ từng lên án, vùi dập lẩn sợ sệt nó. Bao nhiêu người đă khai thác cái kho báu vô tận nầy.

“Nhạc Vàng” loài hoa mỹ miều kiêu sa, mọc lên từ bom đạn chiến tranh, tồn tại qua bao sự vùi dập, thể hiện tính Nhân Bản của một xă hội đầy t́nh người, đáng được trân quư như vàng. Hơn nữa thế kỷ qua, chưa có một đối thể nào lăm le đứng gần chứ đừng nói là soán ngôi.

“Nhạc Vàng”, một thứ phụ gia kỳ diệu, không thể thiếu được khi thưởng thức một ly cà phê ngon hay một chén trà thanh thoát. Một tay guitar và nhạc vàng luôn là tâm điểm cho những buổi nhậu b́nh dân.

“Nhạc Vàng”, một loại trầm hương hảo hạng cho bất kỳ cuộc họp mặt nào từ quê ra tỉnh, từ đám cưới đến đám tang, từ sân khấu đại nhạc hội hàng ngàn khán thính giả đến quán cà phê dăm ba người cuối phố, thậm chí là niềm giải trí duy nhất trong chốn lao tù...

“Nhạc Vàng”, là ánh lửa rực rỡ của con Phượng Hoàng hồi sinh từ tro bụi sau khi những người nhân danh CSCN đă giết nó bằng mọi khả năng của họ. Ánh lửa đó đă bùng lên, lan tỏa đến từng trái tim của chính những người mang danh hiệu là Đảng Viên ĐCSVN, bất luận là ở đâu, Nghệ Tỉnh, Hà Nội hay Sài G̣n!

Nói măi về “Nhạc Vàng” VNCH không bao giờ cạn ư.

Nếu những lời lẽ quanh co trên đây chưa thực sự vẻ ra cái bóng mát của lá cờ vàng, chưa chứng minh được âm nhạc VNCH là Vàng ṛng 24 kara th́ tôi xin được dẩn quư vị vào yếu tố kinh tế của Nhạc Vàng vậy. Từ hải ngoại đến quốc nội, bao nhiêu doanh nghiệp phát triển nhờ Nhạc Vàng, bao nhiêu ca sĩ thành danh và nên sự nghiệp, bao nhiêu người trở nên giàu có, bao nhiêu công ăn việc làm cho cái kỹ nghệ âm nhạc nầy, từ thời băng từ, đến đĩa từ, CD, kế đến phong trào Karaoke, bao nhiêu kỹ thuật viên, pḥng thâu, ca nhạc sĩ, cơ sở sản xuất, phát hành, bán sĩ lẻ, thiết bị âm thanh, ..v.v và v.v....

Bao nhiêu Đại Nhạc Hội, tụ điểm ca nhạc... Biết bao nhiêu ca sĩ, từ Bắc chí Nam đă thành triệu phú đô la nhờ vào cái bị gọi là " Văn Hóa Nô Dịch" đó.

“Nhạc Vàng” đă tham gia với người dân cả nước trong việc mưu sinh hàng ngày, từ quán cà phê, đến hang loạt xe đ̣ đường dài, đến anh bán kẹo kéo, đến những em bán hàng rong hằng đêm trên phố, đến những người hành khất . . .Lớp học hát , học đàn nở rộ, tiệm sản xuất đàn guitar gia tăng, quán cà phê nhạc sống, b́nh dị mà trữ t́nh ngày càng phổ biến.

Một chiếc điện thoại thông minh, một cái mi-crô không dây, khách ngồi uống nước mía bên vệ đường cúng có thể chia sẻ với nhau một bản t́nh ca... ấm áp. Cái bóng mát đó càng ngày càng mở rộng ra trên nhiều lảnh vực của cuộc sống và địa phưong, lan dần đến tận các tỉnh miền Bắc... Đó không phải là bóng mát từ nên âm nhạc Việt Nam Cộng Ḥa th́ là ǵ, lửa hỏa ngục chăng?

Tôi đă thấy, ca sĩ bật nhất ĐVH, tranh thủ cho ra mắt 2,3 album nhạc vàng trong ṿng một tháng, hát giành hát giựt, sợ ca sĩ khác hát trước, mất số bán. Như một tên ăn trộm, khám phá ra kho báu, hốt vội hốt vàng, nhạc vàng là vàng rồng đó.Tôi đă thấy cũng ĐVH hát “Cho một người nằm xuống” , dĩ nhiên là hát để thu tiền, có bao giờ ĐVH nghĩ đến những trái ngọt nầy do ai vun trồng mà nên?

Sao không hát cho người thương binh VNCH c̣n sống vất vưởng ngày hôm nay. Mang danh một điva, một nghệ sĩ , ĐVH nếu có tâm hồn nghệ sĩ, sao không dám một có lần tri ân những người đă nằm xuống để bảo vệ cho thể chế đă sản sinh ra cái kho báu âm nhạc nầy. Phải chăng v́ không có tâm hồn mà chỉ hát v́ ḷng tham nên bị người đời gọi là Ca Nô ? Tôi đă xem video clip của đại ca...sĩ Ngọc Sơn, đại gia từ nhạc vàng, hát trong một hội trường đầy ấp khán giả là quân đội mặc quân phục đại cán, ngực đầy huân chương “cách miệng”. Những ca khúc nhạc vàng cất cao, cả hội trường đứng dậy, hai tay đưa lên cao, đung đưa theo ḍng nhạc....

Các vị đa số là đảng viên, các vị chắc đă học tập lư luận nhiều lắm, quư vị có thấy một nghịch lư vô cùng to lớn ở đây không? Hoặc là các vị có thấy xấu hổ trong ḷng không? Cái mà quư vị diệt tận, giết sạch ngày hôm qua, th́ hôm nay ngồi dưới cái bóng mát của cái “xác khô” VNCH mà chia sẽ hương thơm ngào ngạt của nó. Các người là kẻ chiếm và thắng, các người hành hạ, chà đạp kẻ thất cơ lỡ vận nhiều rồi, chúng tôi không màng, lịch sử sẽ có lúc trả lại công đạo.

Nếu quư vị mạt sát VNCH th́ móc cổ mà ói ra hết những ǵ quư vị nuốt vô từ nền văn hóa VNCH đi.

C̣n như quư vị trơ trẻn, miệng th́ mỉa mai : “đu càng, ba que, quần què” mà giành nhau đưa tay vào chắm mút, chúng tôi khinh lắm.

Hoàng Ngọc Mai

cha12 ba
08-27-2020, 20:35
Lưu Ư: Tôi mở lại Topic này chỉ dành cho ZONE 1 mà thôi.
Xin cám ơn Quư vị và các bạn
:thankyou::handshake ::handshake:

thangtram
08-28-2020, 13:44
cha12 ba

merci bác về những bài viết trên về VNCH..Ḿnh cũng có vài bản nhạc xưa đem theo được, gởi bác xem để hoài niệm thuở nào...thằng nào chửi VNCH là chính thằng đó tự nhận là CS thôi à, đơn giản, mặc xác chúng, bác ạ !

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1644090&stc=1&d=1598622167https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1644092&stc=1&d=1598622167

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1644093&stc=1&d=1598622167https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1644108&stc=1&d=1598624901


https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1644094&stc=1&d=1598622167

cha12 ba
08-30-2020, 20:20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1645370&stc=1&d=1598818786
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1645371&stc=1&d=1598818786
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1645372&stc=1&d=1598818786
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1645373&stc=1&d=1598818786

cha12 ba
08-31-2020, 04:28
Mẹ tôi chỉ là một thư kư cho một công sở ở Sài G̣n trước năm 1975. Vào cái trưa ngày 30/04/1975, khi biết chắc miền Nam đă thất thủ và bọn giặc cướp cộng phỉ đang từ từ tiến vô Sài G̣n, Mẹ tôi lặng lẽ mở tủ lấy lá Cờ Quốc Gia VNCH, bỏ vô chiếc thau đồng vẫn thường để đốt vàng bạc trong các dịp cúng giỗ trong gia đ́nh, rồi đem xuống bếp, thắp ba cây nhang lâm râm khấn vái trước khi châm lửa đốt.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1645599&stc=1&d=1598848089

Lúc đó, chúng tôi cũng biết việc cất giữ những ǵ thuộc về chế độ cũ sẽ mang tới tai hoạ cho gia đ́nh, huống chi là lá Cờ Quốc Gia, nên Mẹ tôi phải đốt đi; nhưng những điều mà Mẹ tôi giải thích sau đó về việc khấn vái trước khi đốt lá cờ mang một ư nghĩa khác hơn mà suốt đời tôi không quên được. Mẹ tôi nói:

- «Biết bao nhiêu anh Chiến Sĩ Quốc Gia đă chết dưới lá cờ ni, chừ v́ thời thế mà ḿnh phải đốt đi, ḿnh cũng phải xin phép người ta một tiếng!».

Thế rồi, những năm tháng sống dưới chế độ cộng sản man rợ bắt đầu đến với người dân miền Nam. Như bao nhiêu gia đ́nh khác, gia đ́nh tôi ngơ ngác, bàng hoàng qua những chiến dịch, chính sách liên tiếp của bọn Việt cộng; hết “chiến dịch đổi tiền”, “chính sách lương thực, hộ khẩu”, đến “chính sách học tập cải tạo đối với nguỵ quân, nguỵ quyền”, “chiến dịch đánh tư sản mại bản”, «chính sách kinh tế mới » … và nhiều nữa không thể nào kể hết.

Ai nói lũ cộng phỉ ngu ngốc, chứ riêng tôi th́ thấy bọn chúng chỉ là một loài vô đạo đức, vô học, vô nhân cách và kém văn hoá, kỹ thuật; chứ thủ đoạn chính trị th́ thật thâm hiểm, lưu manh, gian trá, quỷ quyệt, tráo trở, lật lọng! Chính sách nào của lũ cộng phỉ cũng cốt là để làm cho người dân miền Nam khốn đốn, kiệt quệ, nghèo đói, d́m sâu con người miền Nam xuống đến tận bùn đen để không c̣n sức phản kháng lại bọn chúng.

Đầu tiên là «chiến dịch đổi tiền», bọn chúng phát cho mỗi gia đ́nh một số tiền bằng nhau, như vậy mỗi gia đ́nh đều nghèo như nhau, không ai có thể giúp ai được. Để ăn cướp của người dân miền Nam, bọn chúng trắng trợn và trâng tráo tuyên bố vàng, bạc, quư kim, đá quư là thuộc tài sản của nhà nước, ai mua, bán, cất giữ th́ bị tịch thu.

Kế đến là «chính sách hộ khẩu», tức là mổi gia đ́nh phải kê khai số người trong gia đ́nh để được mua lương thực (tức là gồm khoai, sắn và gạo mốc) theo tiêu chuẩn, nghĩa là mỗi người (mà chúng gọi là «nhân khẩu») được 13 kg lương thực mổi tháng.

Bao vây như vậy vẫn chưa đủ chặt, bọn cộng phỉ sau đó c̣n ban hành lệnh cấm người dân mang gạo và các loại hoa màu khác từ vùng này sang vùng khác, bất kể là buôn bán hay chỉ là để cho bà con, con cháu. Thành thử các vùng thôn quê miền Nam (vốn dư thừa lúa gạo) mà lúc bấy giờ cũng không thể đem cho bà con, con cháu ở thành phố; nhiều bà nội, ngoại phải giấu gạo trong lon sữa guigoz để đem lên thành phố nuôi con cháu bị bệnh hoạn, đau ốm…

Như vậy là bọn chúng đă h́nh thành một cái chuồng gia-súc-người khổng lồ, con vật-người nào ngoan ngoăn th́ được cho ăn đủ để sống, con nào đi ra khỏi cái chuồng đó th́ chỉ có chết đói. Chính sách này của bọn chúng c̣n thâm hiểm và ác độc ở chỗ mà miền Nam ngày trước không có là không thể có cái việc «các má, các chị nuôi giấu cán bộ giải phóng trong nhà» như lũ giặc cướp cộng phỉ đă đĩ miệng, phỉnh phờ lừa gạt những người dân nhẹ dạ theo chúng trước đây.

Ba tôi rồi cũng đi tù lao động khổ sai như bao nhiêu sĩ quan, công chức miền Nam khác, Mẹ tôi ở lại một ḿnh phải nuôi bầy con nhỏ. Bây giờ mổi khi hồi tưởng lại đoạn đời đă qua, tôi vẫn tự hỏi, nếu ḿnh là mẹ ḿnh hồi đó, liệu ḿnh có thể bươn chải một ḿnh để vừa nuôi chồng trong tù, vừa nuôi một đàn con dại như vậy không? Trong ḷng tôi vẫn luôn có một bông hồng cảm phục dành cho Mẹ tôi và những phụ nữ như Mẹ tôi đă đi qua đoạn đời khắc nghiệt xưa đó.

Từ một công chức cạo giấy Mẹ tôi trở thành “bà bán chợ trời” (bán các đồ dùng trong nhà để mua gạo ăn), rồi sau khi kiếm được chút vốn đă “tiến lên” thành một «bà bán vé số, thuốc lá lẻ» đầu đường.

Thời đó, cái thời chi mà khốn khổ! Mẹ tôi buôn bán được vài bữa th́ phải tạm nghỉ v́ hễ khi có «chiến dịch làm sạch ḷng, lề đường», công an đuổi bắt những người buôn bán vặt như Mẹ tôi, th́ phải đợi qua “chiến dịch” rồi mới ra buôn bán lại được. Có khi Mẹ tôi đẩy xe vô nhà sớm hơn thường lệ, nằm thở dài, hỏi ra mới biết Mẹ tôi bị quân lưu manh lường gạt, cụt hết vốn.

Thời bấy giờ, do chính sách «bần cùng hoá nhân dân» của lũ giặc cướp cộng phỉ đă tạo ra những tên lưu manh, trộm cắp nhiều như nấm. Có tên đến gạt Mẹ tôi đổi vé số trúng mà kỳ thật là vé số cạo sửa, vậy là Mẹ tôi cụt vốn; có tên đến vờ hỏi mua nguyên một gói thuốc lá Jet (thời đó người ta thường chỉ mua một, hai điếu thuốc lẻ, nên bán được nguyên gói thuốc là mừng lắm), thế rồi hắn xé bao lấy một điếu, rồi giả bộ đổi ư, trả gói thuốc lại, chỉ lấy một điếu thôi, vài ngày sau Mẹ tôi mới biết là hắn đă tráo gói thuốc giả!

Một buổi tối, tôi ra ngồi chờ để phụ Mẹ tôi đẩy xe thuốc vô nhà, th́ có một tên bộ đội, c̣n trẻ cỡ tuổi tôi, đội nón cối, mặc áo thun ba lỗ, quần xà lỏn (chắc là đóng quân đâu gần đó) đến mua thuốc lá.

Hồi đó, bọn bộ đội cộng phỉ, vốn bản chất xảo trá, quỷ quyệt cộng với cái hèn, nên thường che giấu không mang quân hàm, nên chẳng ai biết lũ chúng là cấp bậc nào, chỉ đoán là tên nào trẻ, mặt mày ngố ngố đần độn là lũ bộ đội thường, cấp nhỏ, tên nào người lùn tẹt, răng hô, môi tím tái, da xanh bủng, mặt mày thâm hiểm, quắt queo như mặt loài chuột bẩn thỉu th́ có thể là lũ công an hay chính trị viên…

Tên bộ đội hỏi mua 3 điếu thuốc Vàm Cỏ, rồi đưa ra tờ giấy một đồng đă rách chỉ c̣n hơn một nửa. Mẹ tôi nói:

- «Anh đổi cho tờ bạc khác, tờ ni rách rồi, người ta không ăn».

Anh bộ đội trẻ măng bỗng đổi sắc mặt, cao giọng lạnh lùng:

- «Chúng tôi chưa tuyên bố là tiền này không tiêu được!».

À, th́ ra những thằng oắt con cộng phỉ rừng rú, lếu láo và vô nhân cách này cũng biết lên giọng của kẻ chiến thắng (nhờ làm tay sai đánh thuê cho bọn ngoại bang Trung Cộng – Liên Xô), giọng của kẻ nhân danh một chính quyền ! Lúc này, tôi mới sực thấy cái quần xà lỏn màu vàng mà tên rừng rú này đang mặc được may bằng lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ !

Mẹ tôi lẳng lặng lấy tờ tiền rách và đưa cho hắn 3 điếu thuốc. Khi hắn đă đi xa, Mẹ tôi ṿ tờ bạc vất xuống cống và nói nhỏ đủ cho tôi nghe:

- «Thôi kệ, một đồng bạc, căi lẫy làm chi cho mệt! Thí cho bọn cô hồn ăn cướp đó đi! Hắn mặc cái quần… làm chi rứa, thắng trận rồi th́ thôi, sỉ nhục người ta làm chi nữa, con hỉ?».

Th́ ra Mẹ tôi cũng đă nhận ra cái quần hắn mặc may bằng lá Cờ Quốc Gia và điều mà Mẹ tôi quan tâm nhiều hơn là lá cờ, chứ không phải tờ bạc rách!

Khi Việt cộng mới chiếm miền Nam, nhiều người vẫn tưởng bọn Việt cộng cũng là người Việt, không lẽ họ lại đày đoạ đồng bào. Nhưng sau nhiều năm tháng sống dưới chế độ cộng sản, tôi hiểu ra rằng bọn cộng phỉ xem dân miền Nam như kẻ thù muôn kiếp, bọn chúng kiêu ngạo tự cho chúng là phe chiến thắng «vẻ vang» và có quyền cai trị tuyệt đối đám dân xem như không cùng chủng tộc này.

Một hôm, đang ngồi bán thuốc lá, Mẹ tôi tất tả vô nhà, kêu đứa em tôi ra ngồi bán để mẹ đi có việc ǵ đó. Một lúc sau Mẹ tôi trở về và kể cho chúng tôi một câu chuyện thật ngộ nghĩnh. Mẹ kể:

- «Mẹ đang ngồi ngoài đó th́ nghe mấy bà rủ nhau chạy đi coi người ta treo Cờ Quốc Gia trên ngọn cây. Té ra không phải, có cái bao ny-lông màu vàng có dăi đỏ, chắc là gió thổi mắc tuốt trên ngọn cây cao lắm, người ta tưởng là Cờ Quốc Gia. Mà lạ lắm con, có con chó nó cứ ḍm lên cây mà sủa ra vẻ mừng rỡ lắm, rứa mới lạ, chắc là điềm trời rồi!».

Mẹ tôi là vậy đó, bà hay tin dị đoan, nhưng chính ra là Mẹ tôi nh́n mọi việc bằng t́nh cảm trong ḷng ḿnh.

Thời gian trôi măi không ngừng… Cuối cùng rồi Ba tôi cũng may mắn sống sót trở về sau gần 10 năm trong lao tù khổ sai cộng sản, Mẹ tôi vẫn bán thuốc lá lẻ, chúng tôi sau nhiều lần bị đánh rớt Đại Học, đành phải t́m việc vặt vănh để kiếm sống.

Đôi khi tôi tự hỏi, cuộc đời ḿnh sẽ ra sao, liệu ḿnh có thể có một mái gia đ́nh, vợ con như bao người khác không trong khi mà cả gia đ́nh ḿnh không hề thấy một con đường nào trước mặt để vươn lên, để sinh sống với mức trung b́nh!? «Mọi người sinh ra đều b́nh đẳng… và ai cũng được quyền mưu cầu hạnh phúc…»

Câu ấy nghe có vẻ hiển nhiên và dễ dàng quá; nhưng phải sống dưới chế độ cộng sản, việc ǵ cũng bị truy xét lư lịch đến ba đời, mới thấm thía ư nghĩa và hiểu được v́ sao người ta dùng câu ấy để mở đầu cho bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền bất hủ.

Một ngày khoảng đầu năm 1990, bọn công an phường đến đưa cho Ba tôi một tờ giấy có tiêu đề và đóng dấu của công an thành phố, nội dung vỏn vẹn “đến làm việc”. Gia đ́nh tôi lo sợ là Ba tôi sẽ bị bắt vô tù lại, Ba tôi th́ lẳng lặng mặc áo ra đi, h́nh như các ông sĩ quan đi tù khổ sai của bọn cộng phỉ về đều trở thành triết gia, b́nh thản chấp nhận thực tại. Hay là thân phận của con cá nằm trên thớt, thôi th́ muốn băm vằm ǵ tuỳ ư.

Rồi Ba tôi về nhà với một tin vui mà cả nhà tôi có nằm mơ cũng không thấy được, bọn công an thành phố kêu Ba tôi về làm đơn nộp cho Sở Ngoại Vụ v́ gia đ́nh tôi đă được cho đi định cư ở Hoa Kỳ! Thật không sao kể xiết nỗi vui mừng của gia đ́nh tôi với tin này, đang từ một cuộc sống tuyệt vọng nơi quê nhà mà nay được ra đi đến một quốc gia tự do, giàu mạnh nhất thế giới!

Những ngày sau đó lại cũng là Mẹ tôi đi vay mượn, bán những món đồ cuối cùng trong nhà chỉ để có tiền làm bản sao photocopy các giấy tờ “Ra Trại” của Ba tôi, khai sinh của chúng tôi, đóng tiền cho “Dịch Vụ”… để làm thủ tục xuất cảnh.

Chỉ khoảng 6 tháng sau là gia đ́nh tôi lên máy bay để bay qua trại chuyển tiếp bên Thái Lan. Tôi lên máy bay, ngồi nh́n xuống phi trường Tân Sơn Nhất (Tân Sơn Nhứt trước 1975) dưới kia mà nước mắt cứ trào ra không ngăn được.

Thế là hết, đất nước này của tôi, thành phố Sài G̣n này của tôi, nơi mà tôi sinh ra và lớn lên, một lát nữa đây sẽ vĩnh viễn rời xa, bao nhiêu vui buồn ở đây, mai sau chỉ c̣n trong kỷ niệm! Tôi quay lại nh́n thấy Ba tôi mặt không lộ vẻ vui buồn ǵ cả, c̣n Mẹ tôi th́ nhắm mắt như đang cầu nguyện và Mẹ tôi cứ nhắm mắt như thế trong suốt chuyến bay cho đến khi đặt chân xuống Thái Lan, Mẹ tôi mới nói:

- “Bây giờ mới tin là ḿnh thoát rồi!”.

Sau khoảng 3 tuần ở Thái Lan, gia đ́nh chúng tôi lên máy bay qua Nhật, rồi đổi máy bay, bay đến San Francisco, California, Hoa Kỳ.

Ngày đầu tiên đến Mỹ được người bà con chở đi siêu thị của người Việt, thấy lá cờ Việt Nam Cộng Ḥa bay phất phới trên mái nhà, Mẹ tôi nói:

- «Úi chao, lâu lắm ḿnh mới thấy lại lá cờ ni, cái Lá Cờ Quốc Gia VNCH của ḿnh răng mà hắn hiền lành, dễ thương hí?»

Rồi Mẹ kêu tôi đi hỏi mua cho mẹ một lá Cờ Quốc Gia VNCH bằng vải, đem về cất vào ngăn trên trong tủ thờ.

Chúng tôi dần dần ổn định cuộc sống, cả nhà đều ghi tên học College, Mẹ tôi cũng đi học College nữa và xem ra bà rất hứng thú với các lớp ESL (English as a Second Language); đặc biệt là các lớp có viết essays (luận văn).

Mẹ tôi viết luận văn rất ngộ nghĩnh, thí dụ đề tài là «Bạn hăy nói các điểm giống nhau và khác nhau của một sự việc ǵ đó giữa nước Mỹ và nước của bạn» th́ Mẹ tôi lại viết về lá Cờ Quốc Gia. Ư Mẹ tôi (mà chắc chỉ có ḿnh tôi hiểu được) là nước Việt Nam có đến hai lá cờ khác nhau với hai chế độ tương phản nhau mà người Mỹ thời này hay ngộ nhận cờ Việt Nam là cờ đỏ sao vàng của Việt cộng; trong khi lá cờ đó không phải là lá cờ thiêng liêng của người Việt tại Mỹ.

Rải rác trong suốt bài luận văn dài tràng giang đại hải của Mẹ tôi là những mẩu chuyện thật mà Mẹ tôi đă trải qua suốt thời gian sống dưới chế độ Việt cộng. Mẹ tôi kể là mẹ thấy bà giáo Mỹ đọc say mê (tôi nghĩ có lẽ là bà giáo Mỹ sống ở nước tự do, dân chủ không thể ngờ là có những chuyện chà đạp, bức hiếp con người như thế dưới chế độ cộng sản).

Khi bài được trả lại, tôi cầm bài luận của Mẹ tôi xem th́ thấy bà giáo phê chi chít ngoài lề không biết bao nhiêu là chữ đỏ: «interesting!», «Narrative», «I can’t believe it!”… . và cuối cùng bà cho một điểm “D” v́… lạc đề!

Cuộc sống chúng tôi dần dần ổn định, vô Đại Học, lấy được bằng cấp, chứng chỉ, rồi đi làm, cuộc sống theo tôi như thế là quá hạnh phúc rồi.

Dạo đó, có anh chàng Trần Trường nào đó ở miền Nam California, tự nhiên giở chứng đem treo lá cờ đỏ sao vàng bẩn thỉu của bọn cộng phỉ trong tiệm băng nhạc của anh ta làm cho người Việt quanh vùng nổi giận,

Đồng bào tỵ nạn đă đem cả ngàn Lá Cờ Quốc Gia, Nền Vàng Ba Sọc Đỏ đến biểu t́nh trước tiệm anh ta suốt mấy ngày đêm. Mẹ tôi ngồi chăm chú xem trên truyền h́nh và nói với tôi:

- “Tinh thần của người ta c̣n cao lắm chớ, mai mốt đây mà về th́ phải biết!”

Ư Mẹ tôi nói là sau này khi không c̣n cộng sản ở Việt Nam nữa th́ chắc đồng bào sẽ hân hoan trở về treo lên cả rừng Cờ Quốc Gia chớ không phải chỉ chừng này đâu.

Thời gian trôi nhanh quá, chúng tôi đă xa quê hương gần 20 năm, bọn cộng phỉ vẫn c̣n đó, vẫn cai trị đất nước tôi. Sau này do chúng tôi, kể cả cha chúng tôi nữa, đều học xong và ra đi làm, không ai có thể chở Mẹ tôi đi học ESL nữa nên Mẹ tôi phải ở nhà thui thủi một ḿnh, buồn lắm. Có lần tôi hỏi mẹ có muốn về Việt Nam một chuyến để thăm bà con lần cuối không, Mẹ tôi nói:

- “Không, về làm chi, rồi ḿnh nhớ lại cảnh cũ, ḿnh thêm buồn; khi mô mà hoà b́nh rồi th́ mẹ mới về!”

Ư mẹ nói “hoà b́nh” nghĩa là khi không c̣n cộng sản nữa.

Rồi Mẹ tôi bệnh, đưa vô nhà thương, bác sĩ chẩn đoán Mẹ tôi bị ung thư phổi, cho về nhà để Hospice Care đến chăm sóc (Hospice là các tổ chức thiện nguyện ở khắp nước Mỹ, nhiệm vụ của họ là cung cấp phương tiện, thuốc men miễn phí nhằm giảm nhẹ đau đớn cho những người bệnh không c̣n cứu chữa được nữa). Mẹ tôi mất không lâu sau đó. Mẹ nằm lại đất nước Mỹ này và vĩnh viễn không c̣n nh́n thấy lại quê hương ḿnh lần nào nữa.

Trong lúc lục giấy tờ để làm khai tử cho mẹ, tôi t́m thấy chiếc ví nhỏ mà Mẹ tôi vẫn thường dùng để đựng ít tiền và các giấy tờ tuỳ thân như thẻ an sinh xă hội, thẻ căn cước… Trong một ngăn ví là lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ bằng giấy, khổ bằng chiếc thẻ tín dụng mà có lẽ Mẹ tôi đă cắt ra từ một tờ báo nào đó.

Tôi bồi hồi xúc động, th́ ra Mẹ tôi vẫn giữ măi Lá Cờ Quốc Gia bên ḿnh, có lẽ lá Cờ Vàng hiền lành này đối với Mẹ tôi cũng thiêng liêng như linh hồn của những người đă khuất để bảo vệ Tự Do cho miền Nam VN.

(Sài G̣n trong tôi – Nguyễn Kiên)

thangtram
08-31-2020, 14:37
cha12 ba

merci bác thật nhiều về đoạn hồi kư này..khá thâm trầm dù ngôn từ mộc mạc...

Ḿnh tuy 0 có giữ lá cờ vàng 3 sọc đỏ này trong ví, nhưng lại sâu trong tâm khảm th́ chẳng bao giờ có thế lực nào có thể diệt được nó ! Giá trị thiêng liêng của nó bao giờ cũng bất diệt ! :handshake::handshak e::eek:

cha12 ba
08-31-2020, 16:52
cha12 ba

merci bác thật nhiều về đoạn hồi kư này..khá thâm trầm dù ngôn từ mộc mạc...

Ḿnh tuy 0 có giữ lá cờ vàng 3 sọc đỏ này trong ví, nhưng lại sâu trong tâm khảm th́ chẳng bao giờ có thế lực nào có thể diệt được nó ! Giá trị thiêng liêng của nó bao giờ cũng bất diệt ! :handshake::handshak e::eek:

:thankyou::handshake ::handshake:
Trong tâm khăm và măi măi nó ăn sâu vô tận tim óc của người Miền Nam cùa VNCH.:thankyou::hand shake:

wonderful
08-31-2020, 19:57
:thankyou::handshake ::handshake:
Trong tâm khăm và măi măi nó ăn sâu vô tận tim óc của người Miền Nam cùa VNCH.:thankyou::hand shake:

Nói đúng nhất th́ cờ vàng ba sọc đỏ là cờ dân tộc Việt Nam.
Như vậy quá rơ ràng rồi, khi bạn chống cờ vàng ba sọc đỏ là bạn đang chống lại dân tộc Việt Nam và chống lại truyền thống lịch sử và văn hóa Việt Nam. Chống cờ vàng ba sọc đỏ như vậy là đại tội phản quốc , phản dân tộc và vô văn hóa.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1645951&d=1598903820

cha12 ba
09-02-2020, 05:16
\cX-usQvb1Aw

cha12 ba
09-03-2020, 17:32
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1647584&stc=1&d=1599154167

“Trên Bốn Vùng cнιếɴ Thuật” là một trong số những nhạc phẩm thuộc ḍng nhạc trữ t́nh viết về cuộc đời của người lính hay nhất nh́.

Những bài hát nhạc vàng viết về người lính trước 1975 đều bị cấm lưu hành ở trong nước. Tuy nhiên với sự mến mộ yêu thích của công chúng th́ ḍng nhạc này vẫn được lưu truyền theo nhiều h́nh thức khác nhau và có chỗ đứng không thể thay thế trong mỗi khán giả. Hơn nữa, những bài hát này được sáng tác về cuộc đời người lính nên cho dù ở bên nào của cнιếɴ tuyến th́ họ đều thấy được một phần của ḿnh trong bức tranh được khắc họa bởi tác phẩm.

V́ lư do này mà hiện này có rất nhiều người lính vẫn tha thiết yêu những tác phẩm này bởi ở trong ca từ họ t́m được sự cảm thông sâu sắc và những tâm sự không biết giăi bầy cùng ai.

Ca khúc “Trên Bốn Vùng cнιếɴ Thuật” được sáng tác bởi Nhạc Sĩ Trúc Phương vào những năm thập niên 60. Không rơ cụ thể được sáng tác vào thời điểm nào cụ thể cũng nhưng theo suy luận dựa trên tựa đề bài hát th́ tác phẩm chắc hẳn được sáng tác vài giai đoạn những năm 1964 – 1970 khi vừng cнιếɴ thuật thứ 4 được thành lập.

Bài hát này nhắc tới những địa danh nổi tiếng với các trận đánh trên cả 4 vùng cнιếɴ thuật thể hiện sự khốc liệt của cнιếɴ tranh:

Gio linh đón тнâу giặc về làm phân xanh cây lá,
Pleime gió mưa mùa
Tây Ninh nắng nung người,
Mà trận địa th́ loang мáυ tươi
Đồng Tháp vắng bóng hồng, tôi yêu ai?
Gio Linh(Quảng Trị) thuộc Vùng 1 chiến thuật có bộ chỉ huy đặt tại Đà Nẵng. Vùng 1 chiến thuật kéo dài từ khu vực Quảng Trị cho đến hết Quăng Ngăi.

Pleime thuộc Vùng 2 chiến thuật, gồm các tỉnh vùng tây nguyên và Nam Trung Bộ ngày nay.

Tây Ninh thuộc Vùng 3 chiến thuật bao gồm 1 số tỉnh Nam Bộ như Tây Ninh, Hậu Nghĩa, Long An, B́nh Long, Phước Long, B́nh Dương, B́nh Tuy, Phước Tuy, Long Khánh, Biên Ḥa, Vũng Tàu.

Đồng Tháp thuộc Vùng 4 chiến thuật nay là vùng Đồng Tháp Mười và các tỉnh miền Tây ngày nay.

Trong bài hát tác giả dừng danh xưng “tôi” để đại diện cho người lính đi khắp 4 vùng chiến thuật. Tôi ở đây không chỉ câu chuyện của một người lính duy nhất mà c̣n là câu chuyện của nhiều người lính bởi hiếm có người lính nào có thể tham gia được trên cả bốn vùng chiến thuật.

Cũng có thể nhạc sĩ Trúc Phương tạo ra một nhân vật hư cấu để viết nên bài hát này bởi hiếm có người lính nào có thể trải qua cả 4 cнιếɴ trường khốc liệt đặc biệt trong đó có Pleime và Gio Linh.

Trong hệ thống binh chủng ngày xưa có các đơn vị lưu động có thể di chuyển khắp các Vùng như Nhảy Dù, Biệt Động Quân và Thủy Quân Lục Chiến. Đặc biệt trong Trận cнιếɴ ác liệt Gio Linh trước những năm 1970 có đơn vị nhảy dù tham gia. V́ vậy nếu không trong bài hát thực sự có nhắc đến câu chuyện có thật về một người lính nhảy dù.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1647586&stc=1&d=1599154314
Tôi thường đi đó đây, bùn đen in dấu giày,
lửa thù no đôi mắt,
chân nghe lạ từng khu chiến thuật,
áo đường xa không ấm gió phương xa,
ngh́n đêm vắng nhà.
Bùn đen in dấu giày, áo đường gia không ấm, Đêm đêm nằm đường giúp ta hiểu thêm về đời lính gian khổ v́ tổ quốc “v́ đời mà đi”. Bài hát không chỉ diễn tả được sự gian khó của người lính cнιếɴ mà c̣n diễn tả được những sự ác liệt của cнιếɴ tranh và nỗi nhớ nhà thương quê.

Tôi thường đi đó đây, bùn đen in dấu giày,
lửa thù no đôi mắt,
chân nghe lạ từng khu chiến thuật,
áo đường xa không ấm gió phương xa,
ngh́n đêm vắng nhà.
Mây mù che núi cao,
Rừng sương che lối vào
Đồng ruộng mông mênh nước
Đêm đêm nằm đường ngăn bước thù
Áo nhà binh thương lính, lính thương quê
V́ đời mà đi.
Gio linh đón тнâу giặc về làm phân xanh cây lá,
Pleime gió mưa mùa
Tây Ninh nắng nung người, mà trận địa th́ loang мáυ tươi
Đồng Tháp vắng bóng hồng, tôi yêu ai?
Ân t́nh theo gót chân, bọn đi xa đánh trận, gặp gỡ trong cơn lốc
xưng tao gọi mày thương quá gần.
Bốn vùng mang lưu luyến bước bâng khuâng của vạn người thân.

(Tóm lựa dựa theo bài của Cao Đắc Tuấn và Nhạc Xưa)

cha12 ba
09-09-2020, 17:21
Tập truyện song ngữ Việt Anh
NGÔ THẾ VINH

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1650565&stc=1&d=1599671886

Vẫn liên tiếp xuất hiện những cuốn sách viết về Chiến Tranh Việt Nam, tuy nhiên có rất ít sách đề cập tới quan điểm từ miền Nam, từ góc cạnh của những người thất trận nhưng họ đă từng chiến đấu và tin tưởng ở một nền Cộng Ḥa miền Nam mới khai sinh.

Ngô Thế Vinh qua kinh nghiệm của một y sĩ trong một đơn vị Biệt Cách thiện chiến đă đem tới cho chúng ta những lư giải và soi sáng về những t́nh huống lưỡng nan ngoài trận địa.

Rồi ông cũng đề cập tới cuộc sống hỗn mang ban đầu của một người tỵ nạn tạo dựng lại cuộc đời trong sự xa lạ của một miền Nam California, với phấn đấu để trở lại nghiệp cũ giữa một cộng đồng di dân gồm cả nửa triệu thuyền nhân với những khuynh hướng chánh trị phân hóa đa dạng. Một bối cảnh như vậy hầu như hoàn toàn bị lăng quên trong văn học.

Người đọc sẽ thấy ḿnh bị lôi cuốn vào tâm thức của một y sĩ tiền tuyến, của một tù nhân trong các trại tù gulag và rồi đến một người tỵ nạn bị bật ra khỏi gốc rễ được giải thoát để hội nhập vào một tầng lớp trung lưu Mỹ mới vừa h́nh thành.

Đọc Mặt Trận Ở Sài G̣n để cảm nhận lắng nghe nỗi bâng khuâng của một con người vẫn gắn bó với những cội rễ tinh thần của một quê hương Việt Nam không thể tách rời.
TIM PAGE, Time - Life, UPI free lance reporter

Văn Học Press & Việt Ecology Press
ISBN # 9781989993194
www.amazon.com, các hiệu sách
vanhocpress@gmail.co m, vietecologypress@gma il.com,
P.O. Box 3893, Seal Beach, CA 90740


Press Release
THE BATTLE OF SAIGON
MẶT TRẬN Ở SÀI G̉N
Bilingual Short Story Collection
NGÔ THẾ VINH


“There have been a succession of books on the Vietnam conflict, though there have been few that have told it from the South Vietnam point of view, from the aspect of the true losers, those who fought for a and believed in the nascent Southern Republic. Ngo The Vinh brings us essays illuminating his experience as doctor with the crack rangers, here in dealing with the dichotomies of combat. He then moves to the disconcerting life of a refugee rebuilding a life in the strangeness of Southern California and the struggle to reestablish in his profession amongst the politically riven ex-pat community of the 1/2 million boat people. A perspective totally neglected in prose so far. You will find yourself slipping in the mindset of the soldier doctor, prisoner in the gulag and liberated uprooted refugees through to nascent middle class American. The whole time you hear the plaintive tones of a man attached still to the spiritual roots of that haunting country Viet Nam.”
TIM PAGE, Time - Life, UPI free lance reporter

Văn Học Press & Viet Ecology Press
ISBN # 9781989993194
www.amazon.com, bookstores
vanhocpress@gmail.co m, vietecologypress@gma il.com
P.O. Box 3893, Seal Beach, CA 90740

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1650565&stc=1&d=1599671886
Communiqué de Presse
LA BATAILLE DE SAIGON
MẶT TRẬN Ở SÀI G̉N
Collection Bilingue de Nouvelles Anglais - Vietnamien
NGÔ THẾ VINH

“Il y a eu une succession de livres sur le conflit du Vietnam, bien qu'il y en ait eu peu qui l'ont raconté du point de vue du Sud Vietnam, du point de vue des vrais perdants, de ceux qui se battaient pour et croyaient en la naissante République du Sud Vietnam. Ngo The Vinh nous apporte des essais éclairant son expérience de médecin avec les superbes rangers, faisant face là aux dichotomies du combat. Il passe ensuite à la vie déconcertante d'un réfugié reconstruisant sa vie dans l'étrangeté de la Californie du Sud et à la lutte pour rétablir sa profession parmi la communauté expatriée, politiquement déchirée d’un demi-million de “boat people”. Une perspective en prose totalement négligée jusqu'à present. Vous vous retrouverez à glisser dans l'etat d'esprit du soldat-médecin, prisonnier dans les goulag et des réfugiés libérés, déracinés jusqu'à la naissante classe moyenne américaine. Pendant tout ce temps, vous entendez les tons plaintifs d'un homme toujours attaché aux racines spirituelles de ce pays obsédant, le Viet Nam.”
TIM PAGE, Time - Life, UPI free lance reporter

Văn Học Press & Viet Ecology Press
ISBN # 9781989993194
www.amazon.com, bookstores vanhocpress@gmail.co m, vietecologypress@gma il.com,
P.O. Box 3893, Seal Beach, CA 90740

cha12 ba
09-12-2020, 20:55
09/12/20

Ngày nay, các bạn trẻ hầu như không hiểu “Bồn kèn”, hay có nói rơ hơn gọi là “Bùng binh Bồn kèn”, cũng chẳng biết nó ở đâu. Đó chính là “ṿng xoay” ở ngay trung tâm Sài G̣n tại Quận 1! Cụ thể hơn là một bồn hoa phun nước nằm ngay ngă tư Đại lộ Charner (Lê Lợi) và Bonard (Nguyễn Huệ).

“Bồn kèn” được xây dựng từ năm 1920 vào thời Pháp thuộc và cũng là công tŕnh “ṿng xoay giao thông” đầu tiên của Sài G̣n. Nhưng tại sao lại gọi là “bồn”? Ban đầu chỉ là một cái bệ cao, h́nh bát giác. C̣n “kèn” là loại nhạc cụ các anh lính Tây trong ban quân nhạc cứ đến chiều thứ bảy đến đây biểu diễn kèn đồng!
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1652396&stc=1&d=1599944205
“Bùng binh Cây liễu” trước 1975

Thế là nơi này chết tên “Bùng binh Bồn kèn” theo cách gọi của người b́nh dân. Dưới thời VNCH có xây dựng một đài nước với những cây liễu nên c̣n được gọi là “Bùng binh Cây liễu”. Bây giờ th́ bùng binh đă được “cải tạo” để trở thành bùng binh… hoa sen. Người Sài G̣n đa số đều thích vẻ thướt tha của cây liễu hơn là cây sen! Kiến trúc xây dựng có thêm đèn LED, trông “ṿng xoay” có vẻ “hiện đại” hơn về đêm nhưng đập bỏ “Bùng b́nh Cây liễu” để xây mới quả là một sự lăng phí trong t́nh h́nh đất nước có nợ công ngày càng chồng chất!

Cũng phải nói thêm, gần “Bồn kèn” ngày xưa c̣n có “Cửa hàng Charner” (Grands Magasins Charner – GMC) được xây dựng từ năm 1880. Ṭa nhà ba tầng GMC sau đó được đổi tên thành Thương xá TAX. Và đến nay thương xá đă được “hóa kiếp” để trở thành “Trung tâm Thương mại Dịch vụ Văn pḥng Khách sạn Satra - Tax Plaza” cao 40 tầng và 6 tầng hầm và nó vẫn c̣n… nằm trên bản vẽ!

***

Sông Thị Nghè giáp với rạch Bến Nghé, tại chỗ giao nhau có một mũi đất nhô ra ngoài sông và năm 1865, người Pháp dựng tại đây một cột cờ có tên gọi "Cột cờ Thủ Ngữ", dịch từ tiếng Pháp “Mât des Signaux”. Trên chót ngọn cờ có treo lá cờ vải hoặc một quả bóng sơn đen. Ban đêm th́ treo đèn màu trắng hoặc đỏ. Đó chính là những dấu hiệu báo tin cho tàu bè biết để tránh nguy hiểm khi ra hoặc vào sông Sài G̣n. Ta có thể hiểu đây là h́nh thức của một ngọn hải đăng thường thấy trên biển.

Sau đó, ngay tại đây c̣n có một quán rượu nổi tiếng. Dân nhậu thường là lính Pháp nên mới có tên “Pointe des Blagueurs” (tạm dịch là “Mũi đất của những kẻ tán dóc”!).
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1652392&stc=1&d=1599943932
Cột cờ Thủ Ngữ tại bến Bạch Đằng do người Pháp xây dựng vào năm 1865

Địa điểm “Cột cờ Thủ Ngữ” nằm trên Bến Bạch Đằng, Quận 1 ngày nay. Quả thật rất nhiều người Sài G̣n cứ tưởng “thủ ngữ” là một địa danh, rất ít người hiểu đó chỉ là một h́nh thức biển báo giao thông đường thủy thô sơ từ thế kỷ thứ 19! Trong Sài G̣n năm xưa, học giả Vương Hồng Sển có kể một câu chuyện vui thời Pháp thuộc. Có một cặp vợ chồng chắp nối, vợ là tay "dọn bàn" làm cho Tây, chồng là đầu bếp. Hai người nên duyên và ngày ngày đôi vợ chồng thay phiên nhau gánh gồng từ đầu đường Catinat (Tự Do, sau này đổi thành Đồng Khởi) ra tới mé sông chỗ cột cờ Thủ Ngữ. Họ bán đồ ăn kiểu Tây như thịt ḅ bít-tết, trứng ốp-la và các món “hầm bà lằng, hổ lốn”. Dè đâu, khi cuộc làm ăn vừa khấm khá th́ anh chồng đổi tính, mèo mỡ lăng nhăng, bỏ gánh lại cho một ḿnh chị vợ đảm đương, cui cút. Chị ta buồn quá bèn cất tiếng rao hàng như sau:

"Thượng thơ, Phó Soái, Thủ Ngữ treo cờ, ḥ, hơ...
Bu-don (bouillon), ỏm lết (omelette), bí tết (beaf steak), xạc xây (sacré)...
Mũ ni (menu) đánh đạo, bây giờ mày bỏ tao ơ! Hớ hơ"

Bài ḥ kể lại lộ tŕnh bán hàng của hai vợ chồng ngày nào. Từ Dinh Thượng Thơ, qua Dinh Phó Soái và đến Cột cờ Thủ Ngữ. Chắc hẳn bây giờ người đọc đến tên các dinh này không hiểu chúng nằm ở đâu giữa Sài G̣n, Ḥn Ngọc Viễn Đông.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1652393&stc=1&d=1599944036
Dinh Thượng Thơ xưa được xây dựng từ năm 1860, sau mở rộng với kiến trúc như hiện nay từ năm 1888. Ảnh: Manhhai/Flickr

Dinh Thượng Thơ, h́nh chữ U, nằm gần góc đường Catinat-Lagrand́ere, được xây dựng năm 1860. Ngày nay, Dinh Thượng Thơ trở thành ṭa nhà trụ sở Sở Thông tin & Truyền thông và Sở Công Thương, tại địa chỉ 59-61 Lư Tự Trọng, Quận 1. Dinh Phó Soái được khởi công xây dựng vào năm 1885. Ngay sau khi xây xong, ṭa nhà được Phó Toàn quyền Đông Dương Henri Éloi Danel (1850 - 1898) dùng làm tư dinh. Thời VNCH đổi tên là Dinh Gia Long và hiện nay là Bảo tàng TP. HCM. Địa chỉ: 65 Lư Tự Trọng, ‎Quận 1‎.

Vấn đề đặt ra là liệu những công tŕnh kiến trúc cổ xưa của người Pháp để lại trên đất Sài G̣n có cần được bảo tồn hay lại đập phá để xây những ṭa nhà bê tông cốt thép “hoành tráng”, “hiện đại” như trường hợp của Thương xá TAX?

NGUYỄN NGỌC CHÍNH

wonderful
09-17-2020, 14:30
Kỷ Niệm ‘Tao Đàn’.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1655241&d=1600352964

Đầu năm 1956 tôi từ biệt nghề “chiến binh lội ruộng” về Pḥng 5 bộ Tổng tham mưu làm sĩ quan thông tin báo chí. Lúc bấy giờ tôi chưa có vợ con ǵ, khoác cái ba lô lên lưng là có thể đi cùng trời cuối đất.

Về Sài G̣n chưa biết ở đâu, tôi sáp vô ở với bạn cũ Thanh Nam ở ngơ Nancy (đường Phan Văn Trị). Tôi và Thanh Nam chơi với nhau từ khi tôi từ ngoài khu về Hà Nội ăn dầm nằm dề trên căn gác phố hàng Bông nhà Nguyễn Thiệu Giang, tập tọng làm văn nghệ văn gừng dưới sự hướng dẫn của đàn anh Đinh Hùng. Trong nhóm chúng tôi ngày ấy ngoài Thanh Nam, Nguyễn Thiệu Giang c̣n có Nguyễn Minh Lang, Phan Nghị, Huy Quang Vũ Đức Vinh, những người Thanh Nam nhắc đến trong Bài hành tuổi 40 vài chục năm sau:
... Bạn cũ hăy nương theo rét lạnh
Về đây cùng nhập một cơn say
Chí lớn chia nhau đầy gác nhỏ
Bụi hồng chưa khiến tóc xanh phai
Dăm bảy ḷng sông ôm biển cả
Coi đời dưới mắt nhẹ không ai
Cơn mê nhập cuộc sầu chưa bén
Thân thế chưa đau cát bụi này…

Sau hiệp định Genève 1954, nhóm chúng tôi tan tác kẻ đi người ở. Theo anh Đinh Hùng vào Nam có Vũ Đức Vinh, Phan Nghị và tôi; Thanh Nam đă vào Sá G̣n trước, 1953. Ở lại có Nguyễn Minh Lang, Nguyễn Thiệu Giang. Bấy giờ (1956) tôi ở với Thanh Nam, gặp lại anh Đinh Hùng và có thêm những người bạn mới.

Ở cùng nhà ngơ Nancy lúc bấy giờ có nhà thơ Thái Thủy (tác giả Lá thư gửi mẹ), kịch sĩ, kiêm “ngâm” sĩ và vũ sư (múa Trấn thủ lưu đồn) Hoàng Thư, nhà báo Vũ Quang Ninh, quản đốc đài phát thanh Quân Đội. Một lũ “xê li bạt” ở với nhau, không có đàn bà, không có trẻ con, ăn uống tùy tiện, tối đến sải chiếu ra, chăng màn ngủ, mỗi anh một góc, không phiền ai. Nhà này trước đây c̣n có văn sĩ Tạ quang Khôi (xước danh Tạ ống khói) nhưng ít lâu nay ông “Ống khói” tạm biệt nơi này vô Đại học sư phạm rồi.

Nhà này phải để sàn rộng răi là nó có lư do của nó. Ông Hoàng Thư thỉnh thoảng tập múa Trấn thủ lưu đồn nên phải có chỗ cho “vũ sư” tập dượt. Vũ sư mặc quần đùi, thân thể hom hem nhưng múa rất hăng, vừa múa vừa hát “Trấn thủ ấy mấy lưu đồn. Ngày th́ canh điếm ấy tối dồn là việc quan, chém tre mà đẵn gỗ trên ngàn…”

Nhà một lũ độc thân nên anh em dễ dàng hội họp, gặp nhau “phùng trường tác hí”. Sải chiếu ra, ăn nhậu dài dài. Hay đến đây là đàn anh Đinh Hùng có khả năng đặc biệt vừa nằm vừa viết văn chương Tao Đàn mà chữ nghĩa vẫn rồng bay phượng múa. Có ông Vũ Khắc Khoan gơ muỗng vào ly mà “Hồ trường, hồ trường, ta biết rót về đâu”. Có ông Mai Thảo với ông Phạm Đ́nh Chương rượu uống t́ t́, càng uống mặt càng tái đi. Có ông Anh Ngọc say ngất ngư mà vẫn hát “Anh đến thăm em một chiều mưa”. Có ông Tạ Tỵ ngày Tết chạy sang, sải chiếu ra, rút bất.

Văn nghệ sĩ đến đây nhiều như thế nên người ta bảo ngơ này là ngơ “văn nghệ”, khu này cũng có khá đông anh em ta cư ngụ. Từ chợ Nancy quẹo vô ngơ Phan Văn Trị là nhà của nhà văn, nhà thơ kiêm “sáo sĩ” Tô Kiều Ngân. Đi thêm dăm chục bước chân là nhà Thanh Nam. Trước cửa nhà Thanh Nam là nhà Tạ Tỵ họa sĩ, văn, thi sĩ. Ngay cạnh nhà Thanh Nam là nhà ban Hợp ca Hạc Thành của anh em nhạc sĩ Nhật Bằng, Nhật Phượng, Thể Tần, Hồng Hảo. Xế bên kia một chút là nhà của kư gỉa lăo thành Thượng Sĩ, nhà phê b́nh, điểm sách trên tờ Tin Mới của Hà Nội năm xưa, (nhà văn nữ Sài G̣n cô nương xuất hiện trên làng báo hải ngoại mấy năm gần đây là con gái anh Thượng Sĩ).

Năm ấy (1956) là thời kỳ cực thịnh của ban Tao Đàn phù hợp với giai đoạn khởi đầu của nền Đệ Nhất Cộng Ḥa khi miền Nam Việt Nam vừa có một thể chế mới, một tương lai mới. Pháp đă rút hết về nước. Trên phương diện truyền thanh, các đài của Pháp như Pháp Á, Con Nhạn (Hirondelle) nhất loạt đóng cửa; đài quốc gia (lúc bấy giờ chưa có TV) cũng như các chương tŕnh phát thanh có bổn phận phải “lớn lên” cho kịp với t́nh h́nh.

Ban Tao Đàn ngoài trách nhiệm đă được minh thị “tiếng nói của thơ, văn miền Tự Do” c̣n tiềm ẩn một nghĩa vụ “đem theo văn hóa của một triệu người miền Bắc vừa định cư ở miền Nam.” Thơ, văn Tao Đàn phần đông là văn hóa Bắc Hà, là những làn điệu của văn minh sông Hồng, sông Mă giao duyên cùng văn minh Hương Giang và Cửu Long Giang. Bao nhiêu năm đă trôi qua, bây giờ từ vĩ tuyến 17 trở vào trong, chúng ta có một lối ngâm thơ đă trở thành phổ biến: ngâm thơ Tao Đàn. Nó xuất hiện thường xuyên trong cải lương miền Nam hay bài cḥi miền Trung. Nó là cái c̣n lại, là dấu ấn của văn nghệ sĩ đă đưa Tao Đàn vào đời sống văn hóa.

Người khai sinh và điều khiển chương tŕnh Tao Đàn, như cả nước đều biết là thi sĩ Đinh Hùng. Năm 1956 tôi ở nhà Thanh Nam, nơi anh Đinh Hùng thường tới viết bài, các cộng sự thân thiết nhất của anh đều ở quanh đây nên có thể nói nơi đây là “đại bản doanh” của chương tŕnh Tao Đàn.

Chương tŕnh Tao Đàn có thể chia ra làm 3 bộ phận. Bộ phận quan trọng nhất là ban biên tập và diễn đọc gồm Đinh Hùng, Thanh Nam, Thái Thủy; vài năm sau có Huy Quang Vũ Đức Vinh từ Nha Trang vào cộng tác. Bộ phận thứ hai là ban ca ngâm gồm những tài tử nam, nữ tŕnh diễn thường xuyên hay tùy hứng. Người “đa năng” nhất trong ban Tao Đàn là Tô Kiều Ngân. Anh vừa là tài tử diễn ngâm, vừa biên tập, vừa trong ban nhạc. Tiếng sáo Tô kiều Ngân réo rắt thường được coi là “indicatif” của Tao Đàn, hợp cùng tiếng đàn thập lục trầm bổng của Bửu Lộc, tiếng piano trầm ấm trước của Ngọc Bích, sau của Phạm đ́nh Chương.

Về giọng ngâm nam ngoài họ Tô, c̣n có Hoàng Thư; một thời giọng ngâm Thanh Hùng cũng có góp tiếng trên đài. Tô Kiều Ngân tuy giọng không khoẻ nhưng anh là người ngâm “khéo” nhất, ngâm giọng Bắc, giọng Trung đều nhuyễn. Hoàng Thư có chất giọng say sưa, mạnh mẽ, được đời nhớ măi trong Bài ca ngư phủ của Vũ Hoàng Chương. Thanh Hùng với giọng thổ pha kim, xuất sắc trong những tác phẩm bi hùng. Có những giọng ngâm không có mặt lâu năm trên đài nhưng vẫn được đời ghi nhớ như Quách Đàm trong những bài lục bát hay Thiếu Lang trong Hồ Trường của Nguyễn Bá Trác.

Về giọng ngâm nữ lúc khởi đầu phải nhắc tới cái ngọt ngào của Giáng Hương, nhưng các tay sành điệu đều không thể nào quên giọng ngâm đổ hột(*) đặc sắc của bà Đàm Mộng Hoàn, một danh tiếng vang lừng tại Khâm Thiên tiền chiến trong Tỳ Bà Hành.
Giọng ngâm nữ nhiều năm làm thổn thức trái tim thính giả là Hồ Điệp trong những bài thơ nức nở TTKH. Về sau, có một giọng nữ như sương như khói làm khởi sắc những vần ca dao dân tộc và những bài ca huyền sử. Đó là giọng ngâm Hoàng Oanh.

Sang đến thập niên ’60 (thế kỷ trước), sức truyền lan của Tao Đàn có sút giảm đi. Thi ca miền Nam Tự Do với một thẩm mỹ mới, một thẩm mỹ chênh vênh (esthétique de choc) đă ngự trị thi đàn. Thơ có vần đang chuyển sang không vần của thơ Tự Do. Người ta ưa đọc thơ hơn là ngâm thơ. Nhưng đó lại là một vấn đề khác. Mỗi thời điểm có vấn đề riêng của nó.

Ngày xưa đàn anh Đinh Hùng có nói: “Mỗi một người bạn là một phần đời sống của ḿnh”. Thoạt đầu, tôi nghĩ là đàn anh “bốc” đàn anh phán vậy thôi. Nhưng càng già càng thấy đàn anh nói đúng.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1655248&d=1600353341
Đinh Hùng.

Bây giờ nói về thời gian sống ở ngơ Nancy c̣n lại những ai? Đinh Hùng, Thanh Nam, Thượng Sĩ, Hoàng Thư, Phạm Đ́nh Chương, Vũ Khắc Khoan, Mai Thảo, Nhật Bằng, Tạ Tỵ, Phan Nghị… đều bỏ chúng ta mà đi rồi. Người gần nhất “lên đường” là Huy Quang Vũ Đức Vinh. Khi nghe tin Vũ Đức Vinh ngắc ngoải, hai ông c̣n lại ngày xưa hồi ở nhà Thanh Nam là Vũ Quang Ninh và Thái Thủy vội bay sang Seattle thăm bạn, tới nơi thấy bạn ḿnh đă hôn mê nhưng khi nghe: “Vũ Quang Ninh, Thái Thủy sang thăm ông đây”, người hấp hối bỗng chảy hai hàng nước mắt. Vũ Đức Vinh người bạn thường gọi tôi “bạn cũ trên 50 năm” đă từ biệt chúng ta như thế.

Bây giờ c̣n có người mà kể lại (chuyện Tao Đàn); mai đây không biết c̣n kể lại với ai?

Phan Lạc Phúc.

cha12 ba
09-17-2020, 17:41
Vũ Quang Ninh và Thái Thủy vội bay sang Seattle thăm bạn, tới nơi thấy bạn ḿnh đă hôn mê nhưng khi nghe: “Vũ Quang Ninh, Thái Thủy sang thăm ông đây”, người hấp hối bỗng chảy hai hàng nước mắt. Vũ Đức Vinh người bạn thường gọi tôi “bạn cũ trên 50 năm” đă từ biệt chúng ta như thế.

Bây giờ c̣n có người mà kể lại (chuyện Tao Đàn); mai đây không biết c̣n kể lại với ai?
:thankyou::handshake ::112::112::112:

wonderful
09-17-2020, 23:45
Vinh Danh Người Vợ Lính VNCH.

Em yêu dấu,

Anh đă ray rứt và quằn quại trong suy nghĩ từ bao nhiêu năm nay để viết lên một lời nào đó tôn vinh em. Thật là bất công với cuộc nội chiến hơn 20 năm, kết thúc không như ư của hằng triệu con dân đất Việt, “man rợ, tàn bạo” đă thắng “văn minh, nhân bản.” Và anh vẫn chưa làm được điều này, thật là xấu hổ!

Trước ngày buông súng, và cho đến hôm nay gần 45 năm lịch sử sang trang, đă có hằng trăm ngàn đoản văn, truyện dài, nhạc phẩm vinh danh người chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà. Vâng, các anh hoàn toàn xứng đáng để nhận những điều tốt đẹp đó. Nhưng bên ṿng hoa chiến thắng, người ta đă quên đi những thiếu nữ dịu dàng âm thầm ngồi kết ṿng nguyệt quế. Bên chiếc quan tài phủ cờ, chẳng mấy ai nhắc đến người goá phụ trẻ quấn khăn tang. Ngày xưa, em đă theo anh vào nơi gió bụi, em đă trèo đèo, lội suối, chỉ để một lần được ôm anh trong ṿng tay, lỡ mai này anh ra đi để không c̣n hối tiếc. Trong chiến hào của các căn cứ lừng danh, Charlie, Bunard, Rạch Bắp, Tống Lê Chân … và hằng ngàn thánh địa khác trên toàn miền Nam, em đă giă từ thành phố để đến cùng người yêu bất chấp đạn pháo binh của quân thù. T́nh yêu em dành cho anh, đă vượt qua nỗi sợ của súng đạn và cái chết. Khi vận nước ngả nghiêng, anh buộc phải giă từ vũ khí, bước vào cuộc sống tù ngục. Em vẫn chưa một lần bỏ anh, cho dù đă nhiều lúc qua thư từ lén gửi ra khỏi trại tù, đă khuyên em “hăy quên anh” và “đi thêm một bước nữa cho cuộc đời” em chỉ mỉm cười và nh́n anh trong lần thăm nuôi với đôi mắt buồn đẫm lệ: “Em vẫn chờ anh” dù phải chờ đến thiên thu trong cái “thiên đường khốn nạn” này. Em chung thuỷ như thế đó! Em vững như tượng đá chờ chồng.

Em của anh,

Hăy cùng nhau quay lại cái ngày xa xưa ấy, nếu không có dĩ văng th́ chúng ta lấy đâu ra hiện tại và tương lai? Sài G̣n của chúng ḿnh đẹp lắm phải không em, không những thế, tất cả các tỉnh thành miền Nam từ chiếc cầu mang tên Bến Hải phân chia đất nước đến tận Mũi Cà Mâu, một miền Nam thanh b́nh nếu không có bọn cộng quân quấy phá. Khi miền Nam xây cầu, đắp đường, th́ cộng sản miền Bắc đặt ḿn, đắp mô phá hoại! Khi miền Nam tôn trọng thoả thuận đ́nh chiến trong ba ngày Tết dân tộc 1968, th́ cộng sản Bắc việt xua quân tấn công ngay trong đêm giao thừa, chúng tạo ra những “Đại lộ Kinh hoàng” trên nửa miền đất nước, mồ chôn tập thể hơn 5,000 nạn nhân đă khiến bao gia đ́nh tại Huế phải chít khăn tang? Cái định nghĩa của hai chữ “giải phóng” sao mà ác độc và đẫm nước mắt đến thế? Lịch sử sẽ công tâm, chế độ cộng sản Việt Nam sẽ không thể măi măi xuyên tạc hay bôi nhọ.

Nối tiếp những khoá đàn anh đi trước, một số đông thanh niên miền Nam (trong đó có anh) đă xếp bút nghiên theo nghiệp đao cung. Em có thể c̣n quá bé nhỏ để hiểu được tâm t́nh người trai thời loạn, hoặc em cũng đă là một thiếu nữ tuổi đôi mươi vào cái năm lịch sử “Mậu thân 1968”. Cũng có khi em đă là vợ lính trước đó … Dù ở lứa tuổi nào đi nữa, đă ra trường hay c̣n đi học? Trở thành vợ lính hay người goá phụ cô đơn … Em đă chọn lựa, một chọn lựa vô cùng cao cả đầy hy sinh! Chọn làm vợ lính VNCH.

Rồi những giờ phép ngắn ngủi trong một hai ngày, anh trở về thăm em bên bộ đồ trận bạc mầu, với đôi giầy nhà binh bám bụi. Em không chọn xa hoa, phù phiếm, em cũng không cần bằng cấp cao sang. Mặc cho ba mẹ lo lắng chỉ sợ em sớm đội khăn tang ở tuổi đôi mươi! Em đă hănh diện bên anh trên đường phố. Tuổi trẻ chúng ḿnh điên quá phải không em? Hạnh phúc bên nhau hôm nay và mặc kệ ngày mai. Trên những nơi đi qua, mọi người nh́n chúng ḿnh với đôi mắt cảm phục và yêu thương, hay nhiều khi họ thầm nghĩ “sao con bé xinh như thế mà dại dột?” Lỡ mai nó chết th́ sao? Anh biết, số người nghĩ như vậy không nhiều đâu, v́ nếu họ chiếm số đông th́ đám lính chúng anh đă ở giá đến già rồi, đúng không em? Con tim có lư trí riêng của nó. Cám ơn em đă cho anh những giây phút thiên đường nơi địa ngục của chiến tranh! Cám ơn nền giáo dục nhân bản của VNCH, ba mẹ em không ghét anh, các cụ chỉ sợ em sớm đeo khăn tang. Nhưng cũng chiều ḷng em, t́nh yêu chúng ta không cần đến phép của bác và đảng, cũng không một cấp chỉ huy nào của bọn anh xen vào chuyện chúng ḿnh. Tự do đơn giản như làn gió hôn nhẹ nhàng lên nụ hoa, không ai sắp đặt mà cũng chẳng ai ngăn cấm. Cái đẹp của Việt Nam Cộng Hoà như thế đó, cộng sản có thể tạm thời chiếm đất, nhưng không bao giờ chúng chinh phục được ḷng dân!

Ngày vui rồi cũng qua, như sáng nắng chiều mưa! Anh trở về với núi đồi xa lạ; với tên những địa danh mà người thành phố chưa bao giờ nghe: Kratié, Snoul, Damber, Bù Gia Mập, Bù Đăng, Bù Đốp … Trong nước mắt chia tay, em tặng anh “Chú Đại Từ Bi” hay “Tượng Đức Mẹ” để tránh sự dữ, gập sự lành. Nhưng tất cả là do số trời định đoạt, đạn tránh người chứ người làm sao tránh được đạn? Từ đó em siêng năng đi Chùa hay vào Nhà thờ quỳ trước tượng Chúa, cô bé chỉ xin bằng an cho anh, chỉ ḿnh anh thôi. Ba mẹ mà biết được th́ các cụ sẽ mắng cho một trận nên thân. Nhưng ba mẹ nào có hiểu, Chúa và Phật đă buộc đôi ta bên nhau, “Sự ǵ Thiên Chúa sắp đặt, loài người không thể phân chia!”

Hẹn em lần tới nhé, nếu anh không về để đón em đi ăn kem sau mỗi buổi chiều, dẫn em vào ciné để vụng về hôn vội. Nếu chờ quá lâu em đừng ngạc nhiên, có thể anh đă ở trong một quân y viện nào đó, hoặc tệ hơn trong quan tài phủ cờ vàng! Mọi chuyện đều là hai chữ “có thể” và đời lính không mấy xa lạ với hai tiếng này. Viết đến đây, anh chợt nghĩ đến những người bên kia chiến tuyến, từ Bắc vào Nam, họ cũng có gia đ́nh, có người yêu và có trái tim nhân hậu. Nhưng họ bị xô vào cuộc chiến như những con thiêu thân, để phục vụ cho một chủ nghĩa phi nhân, tàn bạo.

Anh của em hơn các bạn miền Bắc rất nhiều! Quân đội Việt Nam Cộng Hoà chiến đấu cho TỔ QUỐC – DANH DỰ – TRÁCH NHIỆM. Trong đơn vị anh, sĩ quan Chiến tranh chính trị là người lo cho tinh thần binh sĩ, an ủi thương bệnh binh, chăm sóc gia đ́nh tử sĩ. Khác hẳn với Chính trị viên trong quân đội miền Bắc, chỉ biết c̣n đảng c̣n ḿnh, xua lính vào cơi chết. Vài ba tháng anh c̣n được về phép thăm em, người lính miền Bắc ra trận với mục tiêu “sinh Bắc tử Nam.” Một nửa đất nước ḿnh u mê tăm tối như thế đó, có một câu chuyện vui quân trường như sau: “Huấn luyện viên, hỏi một sinh viên sĩ quan: – Cho tôi biết anh sẽ làm ǵ cho tổ quốc? – Tôi sẽ chết cho tổ quốc! – Đồ ngu! nhiệm vụ anh là giúp cho kẻ thù chết cho tổ quốc của nó!” Đúng hay sai, tuỳ theo suy nghĩ của mỗi người!

Nếu anh không về thăm được, th́ em chẳng ngại đường xa, băng rừng, lội suối vào gập. Em xin một chỗ trên đoàn xe tiếp tế lương thực, em ngồi thu nhỏ như chỉ sợ mất chỗ của người khác và bị đuổi xuống, đoàn xe không mui chạy bụi đỏ bay mờ mịt. Đến địa điểm nhận tiếp tế trên một quăng đường nào đó, đâu đă được gập nhau? Em phải theo một tiểu đội mang súng đạn bảo vệ ra nhận và khiêng lương thực vào rừng, chặng đường băng đèo lội suối cũng vài cây số, chưa đầy một ngày không ai c̣n nhận ra em! Chưa đeo nhẫn cưới, mới chỉ yêu nhau thôi mà đă vất vả như thế đó! Tuổi 18, 20 của em đâu có thua kém ǵ anh? Chiếc nón sắt được chia hai, phần ngoài anh ngồi và chiếc nón nhựa bên trong cho em làm ghế. – Ai lại ngồi trên nón đội lên đầu, em hỏi? Lính là như thế đấy em ạ, lính chẳng có ǵ để kiêng cả. Hôm nay, mời em ăn gạo sấy chế nước nóng, canh chua lá gian nấu với thịt hôp ba lát, và đêm nay hai đứa ḿnh nằm cùng một vơng (không có chuyện kia đâu nhé) v́ chú lính truyền tin giăng vơng ngay bên cạnh …

Hôm sau, em trở về nhà và bị bố mắng: “Con đĩ”. Yêu anh em trả giá như thế đó, bố không nói chuyện với em trong nhiều ngày, mẹ cứ ḍ hỏi khéo không biết em c̣n là con gái không? Thời gian trôi qua, những ngày xa anh như một cực h́nh. Qua những người bạn đi phép, anh nhờ họ mang hoa về tặng em, anh chàng Tố Quyên (danh hiệu của Thiếu uư Quyền), Hạ sĩ Lâm tài xế, Hạ sĩ Sen cận vệ … em lần lượt biết tên những người trong đơn vị anh. Không có lính từ đơn vị về, anh đặt sẵn hoa từ kiosque trên đường Nguyễn Huệ và nhờ họ đem lại. Chỗ làm của em mọi người xôn xao, em bắt đầu nghiện, nghiện những bó hoa, nghiện mong tin anh và dĩ nhiên nghiện anh vô cùng.

Chúa và Phật chưa cất anh đi, bom đạn cũng chê da thịt anh, thế là em c̣n anh! Cùng ba mẹ hai bên, chúng ḿnh đă dắt nhau vào nhà thờ, mặc dù anh theo Phật và em đạo Chúa, nhưng t́nh yêu đă làm nhịp cầu cho đôi ta. Ngày thành hôn, anh chỉ được phép 24 giờ ngắn ngủi, chờ măi không thấy về, em chỉ sợ chuyện ǵ không may xẩy ra, đến gần trưa chiếc xe Jeep đầy bụi dừng trước nhà, anh trở về từ căn cứ Rạch Bắp, và cấp chỉ huy không cho đi phép lâu hơn 24 tiếng.

Từ hôm đó, ngày thần tiên em bước lên ngôi trước sự chứng giám của Linh mục Chủ tế, chúng ta hai đă trở thành một, và sáng mai em đă lên đơn vị cùng anh. Nếu Chúa và Phật mang anh đi, chúng ta sẽ cùng bên nhau, trong sung sướng cũng như lúc hoạn nạn. Hai đứa ḿnh chẳng đă hứa như thế với Chúa sao? Hỡi người lính Bắc quân, bạn có bao giờ được hưởng cái hạnh phúc thần tiên đó không?

Thêm một tuổi, em khôn hơn một chút. Làm vợ lính không c̣n là những ngày tháng mộng mơ, ngồi ngóng trông hoa hồng đến mỗi tuần. Chúng ḿnh đă hưởng một đêm trăng mật không thể nào quên, trong căn hầm chỉ đủ giăng hai chiếc vơng, sâu dưới đất đi vào phải cúi đầu, súng đạn và máy truyền tin lỉnh kỉnh; và ngay trong đêm đó tại khách sạn miễn cưỡng mang tên căn cứ Rạch Bắp, bọn Việt cộng đă đến chúc mừng, súng đạn nổ vang khắp nơi, anh trao chiếc áo giáp và nón sắt cho em và dặn ngồi yên dưới hầm, và anh mang súng đạn ra giao thông hào chiến đấu. Đêm hôm đó là rạng sáng mùng hai Tết 1975, những người khách không mời mang đủ loại súng đạn từ AK 47, B 40 đến súng cối 82 ly ra làm quà. H́nh như người cộng sản miền Bắc không xem trọng những ngày lễ dân tộc? Và cũng may là lính Việt Nam Cộng Hoà học được bài học “Mậu thân 1968” đơn vị đă pḥng thủ rất kỹ vào những ngày quan trọng này, và trong đêm hôm đó một số lính Bắc quân đă đạt ước vọng “sinh Bắc, tử Nam!” Tội nghiệp, họ ra đi không hề được người yêu hay gia đ́nh quấn một vành khăn tang, để vài năm sau nhận một tờ giấy ghi công liệt sĩ. Mạng người rẻ như một tờ giấy, chết cho “đảng” vinh quang như thế đó!

Từ tháng 2/75 đến cuối tháng 4/75, thời gian không ở bên chúng ḿnh. Mặt trận càng ngày càng trở nên căng thẳng, bàn cờ chính trị thế giới đă được sắp đặt, miền Nam không được phép đánh, bị buộc buông súng. Đất nước thay da, đổi thịt, bên thắng cuộc với những thân xác gầy g̣ xanh xao của kẻ sốt rét rừng lâu năm tiến vào Sài G̣n với khẩu hiệu: “Nhà nguỵ ta chiếm, vợ nguỵ ta lấy, con nguỵ ta sai”. Chúng nó nằm mơ giữa ban ngày, em đă có thai con đầu ḷng của chúng ḿnh, thà chết chứ em không để một thằng “nón cối” nào lại gần!

Anh ở đâu, em sẽ t́m đến đó, dù phải bán cả quần áo, nhà cửa em cũng đi, những trại tù mang tên Trảng Lớn, Long Giao, Suối Máu, Hàm Tân hay ra tận cùng miền Bắc em cũng sẽ đi. Cổng trời em không sợ, v́ đất nước sau 1975 đă là địa ngục rồi th́ c̣n chỗ nào tệ hơn nữa khiến em phải chùn chân? Con trong em sẽ vững mạnh hơn v́ mẹ đang trèo đèo lội suối đi t́m cha. Con sẽ được học đau thương ngay từ trong ḷng mẹ, để rồi khi sinh ra, sẽ trở thành chú chiến binh bảo vệ mẹ. Không một tên “nón cối” nào được đụng đến chiếc dép của em, đừng nói ǵ đến chuyện sai con chúng ḿnh.

Sau cơn mưa, trời lại sáng! Em cùng anh ra biển và không quên mang theo những chiến binh hậu duệ Việt Nam Cộng Hoà. Sóng to, băo có lớn, nhưng làm sao vùi dập được ước mơ tự do của chúng ta? Đất nước chỉ là tạm mất, quê hương chỉ là tạm xa, lịch sử rồi cũng sẽ sang trang. Không làm ǵ có chế độ nào muôn năm cả! Khi chúng ta yêu đất nước, quê hương sẽ không bao giờ mất, có chăng chỉ là tạm xa cách.

Ngàn lời để vinh danh em vẫn chưa đủ, hỡi người vợ của những chiến binh Việt Nam Cộng Hoà. Không súng, không đạn, nhưng cuộc chiến vô danh mà em đương đầu từ ngày mẹ cho làm người đến nay, gian khổ, hy sinh, đau thương và mất mát hơn bất cứ trận đánh lừng danh nào!

Ngàn lời để vinh danh em vẫn chưa đủ, hỡi người yêu của những chiến binh Việt Nam Cộng Hoà. V́ anh và các con, em đă đi qua sa mạc của sỏi đá, chân em rướm máu và chưa bao giờ nhận được một “Chiến thương Bội tinh” v́ em chẳng bao giờ đ̣i hỏi, v́ Chúa và Phật sẽ thưởng công cho em sau này.

Hạnh phúc không phải là nhận, mà chính là cho, và em đă cho anh cùng các con rất nhiều. Em cho hơi thở và chính sự sống trong em để có những đứa con vững vàng, thành công hôm nay. Em cho t́nh yêu khi anh đói khát, cho tha thứ khi anh sai lầm, cho nâng niu vỗ về khi đôi cánh anh mỏi mệt, không c̣n bay xa. Và em c̣n cho tiếp, cho đến ngày em không c̣n ǵ để cho.

Vinh danh em, người vợ lính Việt Nam Cộng Hoà! Anh và các con mang ơn em suốt đời.

Nguyễn Tường Tuấn.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1655494&d=1600386248

cha12 ba
09-18-2020, 20:40
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1656073&stc=1&d=1600461575
Trích:
Trang sổ tay hôm nay, chúng tôi xin được nắn nót ghi lại đây những nhận xét của Hoài Nam, và mong được xem như một nén hương lòng (muộn màng) gửi đến một người đã khuất:

“Trúc Phương là một trong những nhạc sĩ gốc miền Nam được yêu mến nhất, từng được mệnh danh là ông vua của thể điệu Bolero tha thiết trữ tình. Ông tên thật là Nguyễn Thiện Lộc, ra chào đời năm 1939 tại xă Mỹ Hoà, quận Cầu Ngang, tỉnh Trà Vinh, tức Vĩnh B́nh – một xứ Chùa Tháp thu nhỏ ở vùng hạ lưu sông Cửu Long…

“Nhạc của Trúc Phương thường buồn, rất buồn. Trong số những ca khúc của ông, hình như, chỉ có hai bản vui. Đó là: Tình Thắm Duyên Quê và Chiều Làng Em. Riêng bản Chiều Làng Em nói rằng vui là so sánh với những sáng tác khác của ông. Chứ Thực ra, bản nhạc này tuy có nội dung êm đềm trong sáng nhưng giai điệu của nó cũng man mác buồn.

“Không hiểu vì cuộc đời của Trúc Phương vốn nhiều chuyện buồn và đã được ông gửi gấm vào dòng nhạc hay vì ông thích sáng tác nhạc buồn nên riết rồi nó ám vào người, chỉ biết những sáng tác phổ biến nhất, nổi tiếng nhất của ông đều là những ca khúc buồn: Chiều Cuối Tuần, Nửa Đêm Ngoài Phố, Tầu Đêm Năm Cũ, Bóng Nhỏ Đường Chiều…”

Tháng 4 năm 1975, Trúc Phương bị kẹt lại. Năm 1979, ông vượt biên nhưng bị bắt và bị tù. Sau khi được thả, cuộc sống của ông trở nên vô cùng thê thảm về thể xác vật chất cũng như tinh thần. Trong một đoạn video phỏng vấn ông, được Trung Tâm Asia phổ biến tại hải ngoại, Trúc Phương cho biết:.

“Sau cái biến cố cuộc đời, tôi sống cái kiểu rày đây mai đó, ‘bèo dạt hoa trôi’… Nếu mà nói đói th́ cũng không đói ngày nào, nhưng mà no th́ chẳng có ngày nào gọi là no… Tôi không có cái mái nhà, vợ con th́ cũng tan nát rồi, tôi sống nhà bạn bè, nhưng mà khổ nổi hoàn cảnh họ cũng bi đát, cũng khổ, chứ không ai đùm bọc ai được… lúc đó th́ vấn đề an ninh có khe khắc, bạn bè tôi không ai dám ‘chứa’ tôi trong nhà cả, v́ tôi không có giấy tờ tùy thân, cũng chẳng có thứ ǵ trong người cả.Tôi nghĩ ra được một cách... là t́m nơi nào mà có khách văng lai rồi ḿnh chui vào đó ngủ với họ để tránh bị kiểm tra giấy tờ…

“Ban ngày th́ lê la thành phố, đêm th́ phải ra xa cảng thuê một chiếc chiếu, 1 chiếc chiếu lúc bấy giờ là 1 đồng… thế rồi ngủ cho tới sáng rồi xếp chiếc chiếu trả người ta.. thế là ḿnh lấy 1 đồng về… như là tiền thế châ… Một năm như vậy, tôi ngủ ở xa cảng hết 9 tháng… Mà nói anh thương… khổ lắm…

“Hôm nào mà có tiền để đi xe lam mà ra sớm khoảng chừng năm giờ có mặt ngoài đó thế rồi thuê được chiếc chiếu trải được cái chỗ lịch sự chút tương đối vệ sinh một tí mà hôm nào ra trễ th́ họ chiếm hết rồi, những chỗ sạch vệ sinh họ chiếm hết rồi ,tôi đành phải trải chiếu gần chỗ ‘thằng cha đi tiểu vỉa hè’, thế rồi cũng phải nằm thôi.

“Tôi sống có thể nói là những ngày bi đát… mà lẽ ra tôi nên buồn cho cái hoàn cảnh như thế nhưng tôi không bao giờ buồn… Tôi nghĩ mà thôi, c̣n sống cho tới bây giờ và đó cũng là một cái chất liệu để tôi viết bài sau này…”
Vào một buổi sáng năm 1995, Trúc Phương không bao giờ thức dậy nữa. Ông đã vĩnh viễn ra đi. Tất cả gia tài để lại chỉ là một đôi dép nhựa dưới chân. Thế nhưng xét về mặt tinh thần Trúc Phương đã để lại cho chúng ta một di sản vô giá.

“Chúng ta ở đây là những người yêu nhạc, trong nước cũng như hải ngoại, bên này cũng như bên kia chiến tuyến. Bởi vì hơn ba mươi ca khúc nổi tiếng của ông cho dù có một hai bài có nhắc đến chữ ‘cộng hoà’ vẫn phải được xem là những tình khúc viết cho những con người không phải cho một chế độ chính trị nào. Những con người sinh ra và lớn lên trong một cuộc chiến không lối thoát với niềm khắc khoải chờ mong một ngày thanh bình.

“Cuối cùng thanh bình đã tới nhưng không phải là thứ thanh bình mà những ‘con tim chân chính’ trong nhạc của Lê Minh Bằng hằng mơ ước mà là thứ thanh bình của giai cấp thống trị, của một thiểu số may mắn nào đó. Chính cái thanh bình ấy đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng trong đó có người Việt Nam xấu số đáng thương tên Nguyễn Thiện Lộc, tức nhạc sĩ Trúc Phương nổi tiếng của chúng ta.”

S.T.T.D Tưởng năng Tiến

wonderful
09-19-2020, 23:37
Ngày về của người tù cải tạo.

Cầm tờ giấy ra trại mà tưởng ḿnh đang mơ. Chúng tôi một toán 13 người ngồi quanh trong một cái láng (Pḥng ) lợp tranh nhỏ cạnh b́a rừng. Tên công an quản giáo đang lên lớp:

- Nhân dân xét thấy trong thời gian cải tạo, các anh có vài tiến bộ, học tập chính trị và lao động tốt, nên ngày hôm nay với chính sách khoan hồng của Cách mạng, các anh được nhà nước xă hội chủ nghĩa cho các anh về. Các anh về phải tŕnh diện uỷ ban nhân dân thành phố, nơi đây sẽ Quản lư các anh.

Hành lư chúng tôi mỗi người chỉ có một cái vơng, vật dụng linh tinh tự chế như chén, lon, muỗng, đũa…, một cái mền cũ và 5 kg khoai ḿ được nhà nước cấp cho để bồi dưỡng trên đường về. V́ không có áo quần tươm tất, 7 năm khốn khổ đă rách tả tơi, tôi đành phải mặc bộ áo quần Cải tạo màu nâu, phía sau có hàng chữ đỏ CT 5…( Cải Tạo khu 5 / Đội 2 ). Đành vậy thôi, mặc dù có vài công an Quản giáo hăm dọa “ Các anh coi chừng nhân dân biết các anh là Nguỵ quân, Nguỵ quyền đầy nợ máu, người ta sẽ ném đá các anh”. Tôi nghĩ thầm, dù sao vẫn c̣n lối thoát, hơn là sống trong tù. Chúng tôi cũng nhiều phần không tin lời tên công an, nhận xét thấy rằng trong thời gian đi lao động, một đôi lần gặp dân, tuy bị cấm ngặt không được liên hệ, họ vẫn len lén vất cho vài củ khoai, vài trái chuối, tuy họ rất lam lũ và quá nghèo. Chúng tôi an tâm phần nào.

Nh́n bao khoai ḿ (Thực phẩm chỉ có vậy thôi), đường về xa thăm thẳm, làm sao nấu nướng, anh Nuôi trại tù, đề nghị mua phần khoai ḿ này cho heo ăn với giá 6 đồng một kí. Chúng tôi đành phải bán cho nhẹ hành trang. Với ba mươi đồng chúng tôi có thể ăn được một tô phở không người lái và mua thêm một ổ ḿ, anh Nuôi nói vậy. Lấy ǵ ăn trên đoạn đường về nhà đây? Thôi th́ tới đâu hay tới đó, miễn thoát khỏi chỗ này rồi tính, chúng tôi ai cũng nghĩ vậy. Lần đầu tiên nh́n thấy tiền miền Bắc, (Theo luật lệ của trại th́ cải tạo viên không được giữ tiền), chúng tôi buồn cười: “ Sau hơn 6 năm lao động cho Xă hội Chủ nghĩa, ḿnh được một số tiền 30 đồng cụ Hồ, biết chừng đâu ḿnh sẽ trở thành Tư sản, rồi lại bị đấu tố th́ sao?”
Nghĩ tếu cho vui vậy thôi chứ ḷng chúng tôi ai nấy cùng hồi hộp, nôn nóng, nghĩ đến chốc nữa đây sẽ được trở về bên mẹ cha, bên vợ con, bên gia đ́nh và ḷng lâng lâng một niềm vui khôn tả. Tôi đang mơ nhè nhẹ bước vào nhà, mọi người không ai biết …Tôi chợt thấy nước mắt ḿnh ứa ra tự lúc nào, không dám tưởng tượng cái sự thật tôi đang có v́ mới cách đây vài giờ tất cả đều ngoài tầm tay. Thực hay mơ, nghĩ cho cùng, có lẽ ḿnh giống như chết đi sống lại.

Chiều hôm nay, rừng núi miền Bắc đầy tiếng chim kêu, ánh nắng chiều chan hoà reo vui trong gió. Trong cái ngút ngàn vô cùng tận của đất trời, tôi mơ… mơ những nụ hôn, những ṿng tay, những lời chan chứa ân t́nh của một ngày về:

Trên đường về nhớ đầy.
Chiều chậm đưa chân ngày.
Tiếng buồn vang trong mây.
Tiếng buồn vang trong mây.
Chim rừng quên cất cánh.
Gió say t́nh ngây ngây.
Có phải sầu vạn cổ.
Chất trong hồn chiều nay.
Chất trong hồn chiều nay.
Tôi là người lữ khách.
Màu chiều khó làm khuây.
Ngỡ ḷng ḿnh là rừng.
Ngỡ hồn ḿnh là mây …

Tôi hát khe khẽ cho tôi nghe bài thơ “Chiều” của Hồ Dzếnh ai đó đă phổ nhạc như chính ḷng tôi đang phổ nhạc.

Theo chương tŕnh, chúng tôi được ăn bữa cơm cuối ngay chiều nay, sau đó xe Công An của trại sẽ đưa bọn tôi xuống núi và cấp vé tàu lửa cho chúng tôi về Nam. Mọi việc đă xong xuôi, khoảng 4 giờ chiều, chúng tôi tụ họp tại cổng trại, điểm danh một lần cuối, chờ xe của trại chở đi. Xin giă từ tất cả, chào tất cả bạn tù c̣n lại mặc dù không thấy mặt nhau trong giây phút này v́ cổng trại xa quá tầm nh́n về các láng bạn tù đang ở. Tôi nh́n lên cổng trại, lá cờ đỏ sao vàng bay phất phơ, dưới hàng chữ: Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam - Công An Nhân Dân Tỉnh Hà Nam Ninh và ảnh HồcMinh. Tôi dơ tay chào và thầm nói “ Thôi ở lại, ta đi.”

Xui cho tôi, tên công an gác cổng đàng xa, vẫy tay gọi tôi lại.
- Anh kia, lại đây, anh nói ǵ với Bác đấy?

Tôi lanh trí, trả lời:
- Tôi chào bác tôi về, tôi rất hồ hởi phấn khởi, nhờ ơn bác và đảng khoan hồng cứu xét cho tôi được về sum họp với gia đ́nh.

- Anh lại đây, chờ làm việc.

Tôi đến vọng gác đứng chờ. Khoảng 15 phút sau có một Công an Quản giáo ra, đưa tôi vào pḥng làm việc. Vẫn câu hỏi “ Anh nói ǵ với Bác?”. Tôi trước sau như một, cứ một lời ban đầu trả lời. Thế là tôi bị giữ lại, 12 bạn lên xe ra đi. Tôi bùi ngùi nh́n theo, chiếc xe vận tải rú lên và lao đầu về phía trước để lại một đám bụi mờ, mờ như số phận của tôi phải trả, do cái tính hay tếu của tôi cho đời nó vui. Vui đâu không thấy bây giờ lại lo, lo một chút thôi, bởi v́ thật ra, cũng liều rồi. Sau đó tôi bị giam cách ly và hàng ngày hàng đêm tôi phải làm tờ tự khai với câu hỏi “ Anh đă nói ǵ với Bác?”. Tôi vẫn cứ thế trả lời hàng trăm lần như một lần “ Tôi chào bác tôi về, tôi rất hồ hởi phấn khởi, nhờ ơn bác và đảng khoan hồng cứu xét cho tôi được về sum họp với gia đ́nh”`.

Cuối cùng sau hai tuần bị giữ lại, tôi được tha, với lời hăm dọa:

Tạm tha cho anh, chúng tôi không tin lời anh nói tốt như vậy,

Lần này tôi nhắm mắt đi, (Không một lời giă biệt bác.)

Tôi được trao lại đầy đủ hành lư, kể cả 30 đồng cụ Hồ. 4 giờ sáng ngày 21/9/1981. (Tôi gọi là ngày N) tôi quá giang xe anh nuôi đi chợ. Tài xế chở tôi đến một ga không có tên tuổi ǵ cả.( Sau này tôi biết được là ga Vinh). Toàn là người miền núi. Họ nói tiếng của họ, họ hiểu với nhau, tiếng Việt của người dân tộc Nguôi. Quản giáo trao cho tôi tấm vé xe lửa “tàu chợ”. Tôi chỉ được cấp vé về đến Qui nhơn, từ Qui nhơn về Saigon phải tự túc. Tôi nghe trên loa phóng thanh người ta thông báo xe chạy đến ga Diêu tŕ sẽ ngừng để chạy ngược lại về miền Bắc. Suốt thời gian di chuyển, tôi không dám mua một món ǵ để ăn, dù một củ khoai. Chỉ có 30 đồng, nếu hết th́ làm sao xoay xở, trên người không có một cái ǵ có thể đổi chác được. Tôi uống nước cầm hơi cho qua ngày. Nghĩ ngày về đến Saigon vui quá tôi quên đi cái đói phần nào.

Nhưng đến ngày N3+, vừa bước ra khỏi toa xe lửa, tôi muốn xỉu, hoa mắt, nhức đầu, bụng cồn cào ra chất chua. Chợt thấy con chó hoang ghẻ lác đứng gặm khúc xương bên hè mà nước miếng ḿnh chảy dài. Cầm ḷng không được, tôi sà xuống gánh hàng rong bán bún, ăn một tô bún to với nước mắm chanh tỏi ớt đường. Những cọng bún trắng tinh, thêm vị chua ngọt mặn trôi dần xuống cổ. Tôi không dám ăn nhanh, chậm chậm thưởng thức cái mùi vị ngàn năm một thuở. Bụng đă no rồi nhưng bụng lại đau khi người bán hàng bảo:
- Cho tớ xin 15 đồng.

Thế là toi đi mất nửa gia tài.

Chần chờ tại ga Diệu Tŕ đến trưa pḥng bán vé mới mở cửa. Tôi hỏi vé đi thành phố Hồ chí Minh. Anh cán bộ bán vé trả lời “ Diêu tŕ - SaiGon giá 58 đồng”. Tôi yêu cầu cho giá hạng bét, anh ta lạnh lùng trả lời “ Đây chỉ có một giá thôi, đồng hạng”…Tôi năn nỉ “ Xin anh giúp cho, tôi chỉ có vỏn vẹn 15 đồng, cải tạo được tha về mà anh”. Với giọng Bắc lạnh lùng hơn nữa, anh ta dứt khoát trả lời “ Không là Không”. Tôi đành ở lại Ga Diêu tŕ để t́m phương cách khác.

Với số tiền c̣n lại, tôi cầm hơi khoai sắn được hai ngày th́ hết sạch.
Ban ngày tôi t́m đủ mọi cách để kiếm tiền vé xe nhưng không có cách nào cả, tối lại treo vơng ṭng teng ngủ trong sân ga. Thấy tôi mặc bộ đồ tù nên chẳng ai hỏi đến. May thay đến ngày thứ ba, trong lúc không c̣n một xu để mua thức ăn, có một em bé mặt mũi khôi ngô khoảng mười tuổi tự nhiên chạy đến hỏi:

- Chú có muốn đi làm kiếm tiền không?
Mừng quá tôi hỏi:
- Làm chuyện ǵ em?

- Nhà cháu cần người gánh nước, mỗi đôi 1 đồng.

Tôi nhận lời ngay. Em bé dẫn tôi về nhà, giới thiệu với bố mẹ. Người ta bằng ḷng với điều kiện gánh nước không mặc quần áo cải tạo. Tôi nghĩ điều chi chớ điều này th́ quá dễ, mặc quần xà lỏn gánh nước cũng tiện cho tôi. Từ giếng về nhà xa gần cây số, mỗi thùng cỡ 20 lít, cố gắng lắm tôi cũng chỉ gánh được 15 đôi. Ngày đi cải tạo 68 kg, ngày về c̣n 50 kg, gởi lại 18 kg thịt cho núi rừng Bắc việt, tôi cảm thấy không đủ sức để gánh nhiều hơn. Tôi nhận mười lăm đồng để sống qua ngày. Ngày hôm sau người ta không thuê nữa, thế là thất nghiệp. Ba ngày vô vị trôi qua, ḷng như lửa đốt, tôi đành chọn phương pháp nhảy tàu. Đây là phương pháp của những người bán hàng rong đi lậu vé, nếu bị xét vé th́ bị phạt nặng. Đối với những người bán hàng rong th́ dễ dàng v́ người ta là dân, lại quen mặt với những người xét vé, c̣n tôi là tù vừa được thả, chưa có quyền công dân, lỡ bị xét không có vé có thể đi tù trở lại. Biết vậy nhưng con người đến đường cùng th́ phải liều, tôi quyết định nhảy tàu.

Ngày N6+ chuyến tầu Thống nhất từ Hà nội vào đúng 8 giờ sáng. Từ đấy về Saigon tàu sẽ ghé mỗi ga. Tôi theo những người bán hàng rong đứng chờ sẵn mỗi toa. Khi c̣i tàu hú và chuyển bánh chầm chậm, dân nhảy tàu lợi dụng thời gian này, bu theo thành tàu chạy một đoạn rồi nhảy lên, đến ga tới, tàu ngừng th́ nhảy xuống. Tại mỗi Ga như vậy, tàu ngừng khoảng 30 phút để hành khách lên xuống, chuyển hàng hoá và soát vé.

Tôi cứ nhảy ga như vậy cho đến ga Tuy ḥa. Trên đường nhảy ga tôi thường giúp đỡ những người bán hàng rong để chuyển dùm hàng hoá lên xuống, do đó tôi chiếm được cảm t́nh nhiều người và được tặng vài củ khoai, củ sắn, miếng cơm, cái bánh… no ḷng trên suốt đoạn đường dài. Từ Tuy Ḥa đến Ga Nha trang, tàu đang chạy ngon trớn, bỗng nhiên ngừng lại. Sợ bị xét vé, tôi vội nhảy xuống, nhưng không phải soát vé mà là có một tai nạn xảy ra. Tàu đang cán phải một người. Hỏi ra mới biết nạn nhân cũng là một người tù măn án, trên đường về không có tiền mua vé nên phải nhảy tàu, bị tên cán bộ xét vé đẩy té ngă vào đường rầy. Tên cán bộ này đang bị mọi người phẫn nộ đánh hội đồng. Sau đó tàu phải ngưng giữa đường một đêm, để giải quyết sự việc và từ đấy không c̣n xét vé. Khi tàu đến Ga Mương Mán, Phan thiết, tôi ngồi ĺ không thèm nhảy nữa, b́nh an về đến Ga B́nh Triệu đúng 11 giờ đêm ngày N 16+.

Gió mát từ sông Saigon thổi vào Thành phố. Chợ Bến thành rộn rịp như ngày tôi đi nhưng tôi vẫn ngỡ ngàng nh́n Thủ đô ngày nào bây giờ là Thành phố đổi tên. 16 ngày đêm trên đoạn đường dài, biết bao kỷ niệm từ Bắc về Nam. Tôi vất hết hành lư, hai tay thọc vào túi áo, thả bộ từ Ga về nhà, trên con đường Trương minh Giảng quen thuộc, ḷng phơi phới nghĩ đến vợ con, đến mái nhà tổ ấm của tôi. Trong niềm tin và hy vọng, tôi chuẩn bị tư tưởng cho một chuyến Đi xa. Đi thật xa và không bao giờ quay trở lại.

Tôn Thất Phú Sĩ

Tù cải tạo: 28 Mai 1975
Ngày ra trại tù cải tạo Hà Nam Ninh: 03 Tháng 8 -1981.

wonderful
09-20-2020, 18:16
Cái chết oan khuất của nhạc sĩ Minh Kỳ


“Nha Trang là miền quê hương cát trắng. Có những đêm nghe vọng lại, ầm ầm tiếng sóng xa đưa. Nha Trang cánh đồng bao la bát ngát. Hương quê dâng lên ngào ngạt, ḥa cùng sức sống yên vui… Ai ơi, người về cho ta nhắn với. Nha Trang quê hương dịu hiền, ngàn đời ḷng tôi mến yêu…”

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1656914&d=1600625681

Ai đă sinh ra và lớn lên ở Nha Trang, hoặc đă từng ghé lại đây đôi lần, đều không quên bài hát dễ thương này, mà cả một thời gian gần hai thập niên, đài phát thanh Nha Trang đă dùng làm nhạc hiệu mở đầu. Cuối tháng 3, 1975, Nha Trang bị nhận ch́m trong làn sóng đỏ. Người Nha Trang đă cùng chịu chung số phận. Kẻ bị giết, người bị tù đày, gia đ́nh, bè bạn, thầy tṛ, chia ly tan tác. Số phận của nhạc sĩ Minh Kỳ, tác giả bài hát này (cùng nhiều bản nhạc về Nha Trang khác nữa) cũng đă gắn liền với định mệnh đau thương của thành phố mà ông đă được sinh ra, hết ḷng yêu thương và đă gởi trọn ḷng ḿnh qua những ḍng nhạc thiết tha tŕu mến đó. Ông đă bị giết. Cái chết thê thảm và oan khuất của ông có lẽ được ít người Nha Trang – dù c̣n ở trên quê nhà, hay tha phương khắp chốn – biết đến.

Người viết bài này, có cái cơ duyên được ở chung cùng một trại tù với ông, và cũng đă được tâm sự cùng ông một vài ngày trước khi ông chết.

Đầu tháng 3, 1975, sau khi Ban Mê Thuột mất, những đơn vị từng sống chết với Cao Nguyên có lệnh triệt thoái. Tôi theo đơn vị, chỉ c̣n một phần tư quân số, lần lượt “di tản chiến thuật” vào Cam Ranh, rồi Vũng Tàu để tái tổ chức, trước khi tham dự những trận đánh cuối cùng “cô đơn và buồn tẻ” ở những địa danh xa lạ: Cần Giuộc, Bến Lức, thuộc tỉnh Long An, ngăn bước chân địch quân đang ồ ạt kéo về vây hăm Sài G̣n.

Ngày 28 tháng 4, 1975, tôi và cả vợ con, theo lời hẹn của người bạn chí thân, là SQ Hải Quân, có mặt tại Bến Bạch Đằng. Nhưng đến giờ chót, trước sự ngỡ ngàng và tức giận của người bạn có ḷng, tôi quyết định không cùng vợ chồng anh ấy xuống tàu di tản. Có lẽ anh không hiểu được là tôi cũng đă khổ tâm biết dường nào để có cái quyết định “sống chết” ấy, mặc dù tôi biết trước là rồi tôi cũng phải trả một cái giá, chắc không nhỏ. Tôi không đành ḷng bỏ lại những đồng đội đă theo tôi từ những quê quán miền Trung, mà giờ đây đă trở nên xa tít mịt mờ trong tay giặc; và nhất là cha tôi, người cha đă làm gà trống nuôi con từ lúc tôi mới lên ba, mà tôi được tin là ông đă bị bắt và đang bị giam giữ ở đâu đó ngoài Nha-Trang. Tôi không thể xa ông trong hoàn cảnh khốn cùng này.

Điều đáng ân hận nhất là, dù ở lại để chấp nhận mọi điều, nhưng tôi cũng không bao giờ có cơ hội gặp lại cha tôi. Ông đă chết trong trại cải tạo Đá Bàn, cuối tháng 6, 1976, và đúng ngay vào cái đêm tôi bị chở bằng xe “bịt bùng” từ trại tù An Dưỡng Biên Ḥa ra bến Tân Cảng để xuống tàu Sông Hương ra Bắc. Măi gần năm năm sau tôi mới nhận được tin buồn.

Trại tù An Dưỡng Biên Ḥa, cũng chính là nơi tôi đă gặp nhạc sĩ Minh Kỳ, và đă tâm t́nh cùng ông một ngày trước khi ông chết.

Tôi tŕnh diện tại trường Đại Học Kiến Trúc, bị đưa lên nhốt tại trại tù binh Tam Hiệp. Một tháng sau được chuyển đến trại tù An Dưỡng Biên Ḥa, nằm bên cạnh phi trường quân sự Biên Ḥa. Trại an dưỡng này, trước là một khu quân sự, về sau được chỉnh trang lại để tiếp nhận những quân nhân tù binh của ta được miền Bắc trao trả theo hiệp định Paris. Họ được nghỉ ngơi, bồi dưỡng cả sức khỏe lẫn tinh thần ở trại An Dưỡng này trước khi trở về đơn vị cũ và gia đ́nh.

Đến trại này, tôi gặp những anh em ở đây từ trước cùng một số mới được chuyển từ các trại khác tới. Gồm đủ các quân binh chủng, kể cả những sĩ quan biệt phái về các bộ, và cảnh sát. Trong số này có nhạc sĩ Minh Kỳ. Tôi ở Nhà 1, c̣n anh Minh Kỳ ở Nhà 3 (?), cách nhau khu nhà bếp (gọi là hậu cần).

Cũng như những người Nha Trang khác, lớn lên vào những năm giữa thập niên 50, đầu thập niên 60, tôi thuộc ḷng những bài hát Nha Trang của nhạc sĩ Minh Kỳ, nhưng chưa hề biết tên thật và cũng chưa được hân hạnh gặp ông. Trong Nhà 1, tôi nằm bên cạnh hai anh bạn tù lớn tuổi hơn tôi. Một anh từ trường Chỉ Huy Tham Mưu, một anh làm ở Nha Quân Pháp.

Hai anh này rất tốt bụng và vui tính, có quen biết nhạc sĩ Minh Kỳ. Biết tôi là dân Nha Trang, nên có lần anh đă giới thiệu tôi với anh Minh Kỳ.

Nhạc sĩ Minh Kỳ lớn tuổi hơn tôi nhiều, nên tôi gọi ông bằng anh và xưng em… Có lẽ bản tính của anh vốn thầm lặng, ít nói, và đặc biệt trong hoàn cảnh như vừa trải qua cơn ác mộng, chưa biết ngày mai sẽ ra sao này, anh lại càng ít nói hơn. Gặp anh vài ba lần, tôi chỉ nói lên ḷng hâm mộ của tôi về những bài hát Nha Trang, mà với tôi bây giờ nó lại là những kỷ niệm vô giá. Anh thường chỉ trả lời tôi bằng một nụ cười buồn.

Một đêm, cuối tháng 8, 1975 (31 tháng 8, 1975), vào khoảng 09:30 tối, cả trại tù đang ch́m trong bóng đêm với cả ngàn người tù đang nằm thao thức, bởi tâm tư c̣n nặng trĩu lo âu, đang chờ đợi những điều bất trắc nào đó sẽ đến với số phận ḿnh, bỗng một tiếng nổ long trời kèm theo những tiếng la thất thanh, và rồi tiếng c̣i báo động, tiếng chát chúa trên loa phóng thanh, lệnh cho tất cả “cải tạo viên” nằm yên tại vị trí, kẻ nào bước ra khỏi nhà sẽ bị bắn tại chỗ.

Khi đám tù chúng tôi chưa hết hoang mang, th́ tiếng xích sắt xe tăng T 54 tràn vào trại rít lên từng chặp, chia nhau bao vây từng căn nhà. Hằng loạt bộ đội, súng gắn lưỡi lê, mặt tên nào cũng đằng đằng sát khí túa vào từng nhà, kéo cơ bẩm lên đạn, quát tháo chúng tôi đứng dậy ngay tại chỗ, hai tay để trên đầu. Tôi có cảm giác là chúng tôi sắp bị xử tử…

Chúng tôi đứng bất động như vậy cho đến gần 10 giờ trưa. Nh́n qua khe cửa, tôi thấy mấy anh em tù ở nhà 3 khiêng một số người bị thương lên bệnh xá.

Cả ngày sau, tất cả tù đều không được ra khỏi nhà, ngoại trừ đi ra cầu tiêu và ở đó cũng có đầy lính gác. Sau đó, đúng vào ngày 2 tháng 9, Quốc khánh của VC, tất cả chúng tôi được đưa lên hội trường. Ngồi chễm chệ trên dăy bàn trước mặt chúng tôi là những “thủ trưởng” không mang quân hàm, nên chúng tôi cũng chẳng biết họ là ai. Chúng tôi bị “nghiêm khắc” cảnh cáo là “có bọn phản động trong các anh đă giấu giếm vũ khí, mang lựu đạn Mỹ vào để nhằm phá hoại thành quả kách mệnh” (!). Sau đó chúng tôi làm “bản tự khai tội ác” và bắt đầu bài học số 1, “Đế Quốc Mỹ là kẻ thù của nhân dân ta.”

Khi ấy chúng tôi mới biết tiếng nổ tối hôm ấy đă xảy ra tại Nhà 3, làm chết và bị thương khá nhiều. Mọi dấu tích đă được thu dọn sạch sẽ, như chưa hề có việc ǵ xảy ra.

Có điều cái “sự cố” thảm khốc ấy, không phải như lời “lên lớp” hù dọa của mấy ông thủ trưởng, bởi một điều rất dễ hiểu là ngay từ lúc vào trại cho đến bây giờ, đă qua hằng trăm lần kiểm soát, vả lại hành trang mang theo của mỗi người tù đâu có cái ǵ, ngoài hai bộ áo quần, cái khăn lau mặt và bàn chải đánh răng. Tiền bạc và tư trang khác đă được “kách mạng” giữ hộ ngay sau khi nhập trại. Vậy th́ một trái lựu đạn có phép màu nào lọt vào trong trại. Điều quan trọng hơn, là nếu người tù nào dám liều mạng mang được lựu đạn vào trại th́ cũng chỉ nhằm mục đích giết kẻ thù chứ sao lại giết chết bao nhiêu bè bạn của ḿnh?

Những câu hỏi đó đă có sự trả lời chính xác ngay sau đó. Một số bạn tù ở Nhà 3 và Nhà kế bên kể lại như sau: Nhà 3 (chứa khoảng 80 tù nhân, đa số là SQ Cảnh Sát) nằm đối diện ngay trước Khu Trực Ban và Nhà Vệ Binh của trại, chỉ cách nhau chừng hơn năm mét và một hàng rào kẽm gai. Khi ấy tổ của nhạc sĩ Minh Kỳ đang họp để phân công nấu bếp vào ngày mai, th́ một quả lựu đạn được quăng vào vách tôn ngay phía sau làm 3 người chết tại chỗ và khoảng 8 người bị thương. Nhạc sĩ Minh Kỳ bị thương rất nặng, được anh em tù khiêng lên bệnh xá cùng với những anh em bị thương khác. Ông bị thương ở ngực, bụng và cổ rất nặng. Biết ḿnh sắp chết nên trăng trối với những bạn tù:

– Tụi mày về nói với vợ tao ráng nuôi con tao, chắc tao không sống được.

Sau đó máu ở ngực và cổ chảy ra lênh láng. Ông vừa la vừa rên:

– Sao chân lạnh quá!

– Lạnh quá! Sao bụng tao lạnh quá! Sao ngực tao lạnh quá!

Ông chết từ từ, chết từ chân đến bụng rồi đến ngực cho đến lúc tắt thở.

Một cái chết mà chính ông cảm nhận được, biết được nó đến với ḿnh từng phút từng giây.

Sáng sớm hôm sau, anh em bạn tù, với sự giám sát của toán vệ binh VC, đem chôn các bạn tù vắn số của ḿnh trên một mảnh rừng bên ngoài ṿng đai phi trường quân sự Biên Ḥa.

Ai cũng biết là trái lựu đạn giết chết nhạc sĩ Minh Kỳ cùng những người bạn tù khác, là do chính bọn VC quăng từ khu trực ban của trại phía bên kia hàng rào. (Có một số sĩ quan ngành đạn dược c̣n cho là tiếng nổ ấy có thể là tiếng nổ của đạn B40 hay B41, có sức tàn phá c̣n hơn cả lựu đạn).

Và cũng sau ngày ấy, chúng tôi phải chịu một tṛ chơi trả thù ác độc từ phía những người chiến thắng. Mỗi ngày chia nhau đi gỡ các băi ḿn trong hàng rào phi trường quân sự Biên Ḥa.

Họ đă bày ra cái tṛ giết người dấu tay ở Nhà 3, để rồi lại lấy đó làm lư do giết tiếp những người c̣n lại bằng cái tṛ chơi đẫm máu “gỡ ḿn” này.

Những băi ḿn này do Công Binh của ta thiết lập chằng chịt dọc theo hệ thống pḥng thủ phi trường. Bây giờ, không có sơ đồ những băi ḿn, chúng tôi lại là những người không chuyên môn về ḿn bẫy, có nhiều anh em giữ các chức vụ tham mưu, hay được biệt phái về các bộ khác, chưa hề thấy lại quả ḿn sau ngày rời khỏi quân trường. Vậy mà bây giờ phải tham dự cái tṛ chơi bất nhân này. Ngày nào cũng có ḿn phát nổ, người chết, vài người mất tay, mất chân, nhưng vẫn không làm giao động được tấm ḷng của những người “kách mạng!”

Và cũng chính nhờ được cắt cử đi đào huyệt chôn một người bạn tù chết ḿn, sớm trả “nợ máu” sau ngày miền Nam “giải phóng” này, đám chúng tôi mới phát hiện được bốn ngôi mộ mới đă nằm sẵn tại “nghĩa trang” vô danh trong một mảnh rừng hoang. Trước mỗi ngôi mộ được đắp đất sơ sài đó có cái bia làm bằng một mảnh gỗ nhỏ. Bọn chúng tôi lén đọc tên trên từng tấm bia viết bằng sơn đỏ, trong đó có tên Vĩnh My (Vĩnh Mỹ?). Đó chính là tên trong khai sinh của nhạc sĩ Minh Kỳ (Nguyễn Phúc Vĩnh Mỹ). Dưới sự canh gác nghiêm ngặt của đám vệ binh, tôi chẳng biết làm ǵ khác hơn là khi đi ngang trước mộ anh để trở về trại, chắp hai tay trước ngực và cúi đầu tưởng niệm anh cùng những bạn bè xấu số đă chết tức tưởi cùng anh.

Ḷng tôi nhói lên đau đớn như vừa bị một nhát chém hư vô nào đó. Trong tôi vừa mới mất thêm một điều ǵ, mà với tôi nó trở thành thiêng liêng hơn là kỷ niệm. Nhiều đêm sau đó tôi trằn trọc cả đêm không ngủ. Dư âm những bài hát NhaTrang của anh lúc nào cũng văng vẳng bên tai tôi. Tâm tư lúc nào cũng mơ màng đến thành phố Nha Trang, đến ngôi trường Vơ Tánh, nhớ da diết những kỷ niệm ấu thơ, của những ngày đi học, và h́nh dung đến từng khuôn mặt bè bạn thân quen… Cũng mới đây thôi, mà bây giờ tưởng chừng như đă là một quá khứ thật xa xăm, mơ hồ như kiếp trước. Ba mươi năm chiến tranh trên quê hương đă đem lại biết bao điều bi thảm. Vậy mà sau khi chiến tranh chấm dứt lại c̣n nhiều bi thảm hơn. Cái chết của nhạc sĩ Minh Kỳ cũng chỉ là một trong hàng vạn, hàng triệu điều oan khiên bi thảm đó. Nhưng chúng ta xót xa và nhớ đến nhạc sĩ Minh Kỳ, bởi chính v́ ông là một nghệ sĩ, một người đă sống và cống hiến cho đời bằng chính trái tim ḿnh. Đặc biệt với những người NhaTrang và những người yêu Nha Trang, đă mang ơn Ông v́ Ông đă cho chúng ta những ḍng nhạc biểu tượng của quê nhà, mà chúng ta sẽ mang theo dư âm tiếng hát cho đến suốt cuộc đời.

Với tôi, những đau đớn này cứ tưởng chỉ chôn chặt trong ḷng, không ngờ sau khi xem chương tŕnh nhạc Lê-Dinh trên Thúy Nga Paris trước đây, trong đó nhạc sĩ Lê-Dinh có nhắc tới cái chết của nhạc sĩ Minh Kỳ, và mới đây là chương tŕnh Huyền Thoại Lê Minh Bằng trên Asia, đă làm tôi nhớ thật nhiều đến cái chết của Ông và ngồi xuống viết lại những ḍng này.

Xin được thay một nén hương ḷng đốt lên cho một người đồng hương, đồng tù, bỏ bạn bè ra đi bằng một cái chết thảm thương, oan khuất…
Cũng để được nói lên ḷng tiếc thương một nhạc sĩ tài hoa đă làm Nha Trang sống măi trong ḷng người. Và nếu được phép, xin gởi một lời chia buồn thật muộn màng nhưng với trọn tấm ḷng đến gia đ́nh ông.

Bắc Âu, một ngày không có mặt trời”

Phạm Tín An Ninh.

cha12 ba
09-20-2020, 23:40
09/20/20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1657004&stc=1&d=1600645175

Đài Vô tuyến Việt Nam (viết tắt là VTVN) tức Radio Vietnam hay c̣n được gọi là Đài Phát Thanh Sài G̣n và Đài Phát Thanh Quốc Gia là tên của hệ thống radio của nước Việt Nam Cộng Ḥa được thiết lập vào năm 1950, tồn tại đến năm 1975 tại Miền Nam, trước khi Miền nam rơi vào tay Cộng Sản Bắc Việt. Hệ thống này c̣n có tên tiếng Pháp là Le Radio-diffusion National du Vietnam. Thời Đệ Nhất Cộng ḥa th́ gọi là đài Tiếng Nói Nước Việt Nam Cộng Ḥa.

Vào năm 1964 trong số 11 đài trên toàn quốc phát thanh 12 giờ/ngày, trong đó 96 giờ (80%) phát thanh bằng tiếng Việt. Phần c̣n lại bằng tiếng Anh, Pháp, Hoa, Miên, Thái và một số ngôn ngữ sắc tộc người Thượng.

Chương tŕnh Đài Phát Thanh Quân Đội gồm có “Giờ của Dạ Lan”, bắt đầu từ năm 1964, phát thanh từ 19h30 đến 20h30 mỗi đêm; “Tiếng ca gởi người tiền tuyến” do Mạnh Phát phụ trách (1735 đến 1825); “Văn nghệ quân nhân tài tử” (Chủ nhật 1800 đến 1845). Các nghệ sĩ thường góp mặt trong chương tŕnh “Tiếng ca gởi người tiền tuyến” gồm có Thanh Thúy, Lệ Thanh, Hà Thanh, Thái Thanh, Minh Tuyết, Tuyết Mai, Hùng Cường và Duy Khánh. Dương Thiệu Tước phụ trách chương tŕnh “Cổ kim ḥa điệu”, kết hợp nhạc truyền thống và tân nhạc. (Nguồn: wikipedia.org)

Trân trọng kính mời quư vị nghe lại đài hiệu Đài Phát Thanh Sài G̣n, được thu vào ngày Thứ Ba, 31 Tháng Tám năm 1971.

lxf1zw0_t8I

C12 ba St.

cha12 ba
09-20-2020, 23:53
Cái chết oan khuất của nhạc sĩ Minh Kỳ



Xin được thay một nén hương ḷng đốt lên cho một người đồng hương, đồng tù, bỏ bạn bè ra đi bằng một cái chết thảm thương, oan khuất…
Cũng để được nói lên ḷng tiếc thương một nhạc sĩ tài hoa đă làm Nha Trang sống măi trong ḷng người. Và nếu được phép, xin gởi một lời chia buồn thật muộn màng nhưng với trọn tấm ḷng đến gia đ́nh ông.

Bắc Âu, một ngày không có mặt trời”

Phạm Tín An Ninh.

:thankyou::handshake :
Vài h́nh ảnh của Cố Nhạc Sĩ Minh Kỳ Đại Úy Cảnh Sát Quốc Gia , Giáo Sư Âm Nhạc Trường Trung Học TRUNG THU Của BTL/CSQGVN
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1657012&stc=1&d=1600645901
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1657015&stc=1&d=1600646420

cha12 ba
09-22-2020, 02:34
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1657672&stc=1&d=1600741908

LITTLE SAIGON, California (NV) – Nhà xuất bản Học Viện Hải Quân Hoa Kỳ hôm 15 Tháng Chín vừa ấn hành “Peace & Prisoners of War: A South Vietnamese Memoir of the Vietnam War” (Ḥa b́nh và tù binh chiến tranh: Hồi ức về chiến tranh Việt Nam của một người miền Nam Việt Nam) của tác giả Phan Nhật Nam, với lời giới thiệu của cựu Thượng Nghị Sĩ Hoa Kỳ Jim Webb.

Theo bản dịch tiếng Việt, trích từ thông cáo báo chí của nhà xuất bản Học Viện Hải Quân Hoa Kỳ cho biết, ông Jim Webb viết lời giới thiệu như sau: “Các cuộc thảo luận tại Hoa Kỳ về chiến tranh Việt Nam có xu hướng làm mờ nhạt giai đoạn từ năm 1972 đến cuộc tổng tấn công cuối của miền Bắc vào năm 1975. Nhưng trên chiến trường, đó là thời điểm tàn bạo đối với đồng minh Nam Việt Nam của Hoa Kỳ trong lúc một cuộc đàm phán ngoại giao gay go được tiến hành trước thực tế ngày càng rơ là người Mỹ đă bỏ rơi họ.”

Vẫn theo nhà xuất bản, trong “Peace & Prisoners of War: A South Vietnamese Memoir of the Vietnam War,” được viết ngay khi các sự kiện đang xảy ra, nhà văn Phan Nhật Nam, qua một lăng kính đặc thù, giúp người đọc thấy được cuộc chiến khắc nghiệt sau khi quân đội Mỹ rút lui, và nỗi tuyệt vọng của miền Nam Việt Nam trước nỗ lực ngăn chặn chiến thắng cuối cùng của Cộng Sản.

Ít người cầm bút có thể viết nên những trang sử tương tự. Nhà văn Phan Nhật Nam đă chứng kiến cuộc chiến trong nhiều năm từ cái nh́n của một người lính cầm súng trong binh chủng Nhảy Dù và phóng viên chiến trường của miền Nam Việt Nam, và 14 năm sau cuộc chiến, ông là tù nhân trong các trại tù cải tạo khét tiếng của Hà Nội, trong đó có 8 năm ông bị biệt giam.

Sau cuộc chiến, mai danh ẩn tích là số phận và chọn lựa của Phan Nhật Nam cả ở Việt Nam và Hoa Kỳ.

Nhưng giờ đây, một trong những tác phẩm quan trọng của ông được ấn hành, và do Thượng Nghị Sĩ Jim Webb, một trong những sĩ quan Thủy Quân Lục Chiến Mỹ nổi tiếng nhất trong chiến tranh Việt Nam, giới thiệu trang trọng.

Ông Jim Webb mô tả tác phẩm sống động này là “một cái nh́n nguyên bản bị đóng băng trong thời gian, không phô diễn thái quá hay kết hợp những hiểu biết được hồi tưởng lầm lẫn.”

Quan sát của nhà văn Phan Nhật Nam làm rơ ư nghĩa cái kết thúc của miền Nam được dự báo trước với những sự kiện bi thảm, trên chiến trường cũng như nỗi thất vọng khi đàm phán với một đối thủ độc ác trong lúc bị đồng minh hàng đầu bỏ rơi.

Độc giả sẽ thấy cuốn sách vừa mang lại những điều mới lạ cũng như quan ngại, những quan sát của người viết cho đến nay vẫn bị lăng quên trong hầu hết các trang sử về chiến tranh Việt Nam.

Phan Nhật Nam là một quân nhân, một nhà văn tên tuổi và một nhà b́nh luận chính trị. Ông tốt nghiệp trường Vơ Bị Quốc Gia Đà Lạt, ngôi trường tại miền Nam Việt Nam được coi là West Point của Việt Nam.

Trong cuộc chiến, Phan Nhật Nam là người lính trận Mũ Đỏ hơn 8 năm, một chiến sĩ thuộc một sư đoàn tinh nhuệ của miền Nam Việt Nam và sau đó trở thành phóng viên chiến trường.

Sau ngày Cộng Sản tiếp quản miền Nam vào năm 1975, ông bị giam trong “trại cải tạo” khét tiếng của Hà Nội trong 14 năm, với 8 năm biệt giam.

Ông di cư sang Hoa Kỳ năm 1993 theo chương tŕnh ODP, tuy vậy, ông không ngừng viết và nói về cuộc chiến cũng như hậu quả của nó. Nhà văn Phan Nhật Nam là một trong những tiếng nói có tầm ảnh hưởng lớn từ cộng đồng người Việt hải ngoại.

Cựu Thượng Nghị Sĩ Jim Webb từng tham chiến tại Việt Nam trong binh chủng Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ. Ông được nhiều huy chương cao quư của Hải Quân Hoa Kỳ như Navy Cross, Silver Star, hai Bronze Star, và hai Purple Heart. Ông là tác giả của 10 tác phẩm, trong đó có tiểu thuyết kinh điển “Fields of Fire,” nói về cuộc chiến Việt Nam.

Ông Webb cũng là nhà báo, đi và viết nhiều, từng nhận giải Emmy cho chương tŕnh truyền h́nh năm 1983 về Thủy Quân Lục Chiến ở Beirut, Lebanon, và là phóng viên chuyên nghiệp tại Afghanistan năm 2004.

Trong chính quyền Hoa Kỳ, ông từng là cố vấn nhiều ủy ban tại Hạ Viện, và nắm nhiều chức vụ quan trọng như phụ tá bộ trưởng Bộ Quốc Pḥng và bộ trưởng Bộ Hải Quân trong chính quyền Ronald Reagan, và từng là thượng nghị sĩ Hoa Kỳ đại diện tiểu bang Virginia. (Đ.D.)

“Peace & Prisoners of War: A South Vietnamese Memoir of the Vietnam War” (Ḥa b́nh và tù binh chiến tranh: Hồi ức về chiến tranh Việt Nam của một người miền Nam Việt Nam)

Nhà xuất bản Học Viện Hải Quân Hoa Kỳ

Ấn Hành: 15 Tháng Chín, 2020

ISBN: 9781682476147

Giá sách b́a cứng: $24.95

240 trang 6 x 9 in

Đặt mua tại: https://www.usni.org/press/books/peace-and-prisoners-war (https://www.usni.org/press/books/peace-and-prisoners-war)

cha12 ba
09-22-2020, 17:16
09/22/20

Khóa 20 Sĩ Quan Căn Bản Thiết Giáp chúng tôi khai giảng ngày 20 tháng 1 năm 1968 tại Trường Thiết Giáp QLVNCH. Đây là một khóa hổn hợp gồm 3 thành phần:

-55 tân chuẩn úy vừa tốt nghiệp khóa 25 Sĩ Trừ Bị Thủ Đức do Trường Bộ binh Thủ Đức chuyển sang.

-5 tân thiếu úy vừa tốt nghiệp khóa 22 Vơ Bị Đà Lạt.

-3 sĩ quan bộ binh được chuyển ngành qua binh chủng Thiết Giáp.

Tất cả là 63 khóa sinh. Chúng tôi mới học được hơn 1 tuần th́ đến Tết Mậu Thân 1968. Năm đó v́ t́nh trạng 2 bên hưu chiến nên Trường Thiết Giáp cho toàn thể khóa sinh chúng tôi được bắt thăm đi phép làm 2 đợt. Đợt đầu đi phép từ trưa 30 Tết đến chiều mồng 2 Tết. Đợt thứ 2 từ chiều mồng 2 đến mồng 5 Tết. Tôi bắt thăm đi phép đợt 2 nên gặp nhiều rủi ro cho toán sĩ quan ứng chiến 50% nầy.

Đêm mồng 1 rạng mồng 2 Tết, lúc 2 giờ sáng tức là ngày 31 tháng 1 năm 1968, Việt Cộng đồng loạt tấn công Sài G̣n ở nhiều địa điểm khác nhau như : Dinh Độc Lập, Ṭa Đại sứ Mỹ, Đài phát thanh Sài G̣n …

Về phía Đông và phía Bắc th́ họ tấn công Bộ Tổng Tham Mưu, phi trường Tân sơn Nhất, Trung Tâm Huấn Luyên Quang Trung, Bộ Chỉ Huy Thiết Giáp ( Trại Phù Đổng ), Bộ Chỉ Huy Pháo Binh ( Trại Cổ Loa ), Quân lao, khu vực Ngă Tư Hàng Xanh …Tại trại Phù Đổng, Cộng quân đă thảm sát toàn gia Trung tá Nguyễn Tuấn gồm 8 người trong đó có vợ chồng ông Tuấn, bà mẹ già hơn 80 tuổi và 5 con nhỏ.

Chỉ có 1 đứa bé trai duy nhất 9 tuổi c̣n sống sót tên là Nguyễn Từ Huấn. Trong trại Phù Đổng Trung tá Tuấn có một căn nhà ở biệt lập gần cổng chánh. Bên hông nhà, ông Tuấn có kéo 1 chiếc xe Thiết vận xa M113 hư về,xếp bao cát chung quanh làm nơi trú ẩn pḥng khi bị pháo kích. Khuya đêm đó cả nhà ông Tuấn đều chết trong chiếc M113 hư nầy.Ngoài ra cũng trong khu cư xá nầy, ở 1 căn nhà gần bên, vợ chồng Trung tá Huỳnh Ngọc Diệp cũng bị giết trong đêm đó. Sau nầy, chúng tôi được Trung Tá Đỗ Đức Thảo-Thiết đoàn trưỡng Thiết Đoàn 15 Kỵ binh, lúc đó mới là Đại úy, kể lại là gia đ́nh ông Thảo cư ngụ ở trại gia binh Bùi Ngươn Ngăi của gia đ́nh quân nhân Thiết Giáp.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1658123&stc=1&d=1600794870

Trại gia binh nầy nằm kế cận và ở phía cổng sau trại Phù Đổng. Đêm đó nghe tiếng nổ và tiếng súng AK ḍn dả trong trại Phù Đổng, biết có biến ông Thảo cùng mấy người sĩ quan cùng dăy, vội lẻn ra cổng sau, thoát ra ở tạm nhà người quen lánh nạn.Cũng may là Việt cộng không lục soát các dăy nhà của trại gia binh Bùi Nguơn Ngăi, phía cổng sau nên gia đ́nh ông Thảo thoát nạn.Tới sáng ngày hôm sau tức mồng 2 Tết, sau khi biết Tiểu Đoàn 4 Thủy Quân lục chiến đă giải tỏa xong trại Phù Đổng, họ trở về th́ mới rơ vụ thảm sát gia đ́nh Trung tá Tuấn và vợ chồng Trung tá Diệp.

An ninh trong trại Phù Đổng đă vản hồi v́ Thủy quân lục chiến đă kiểm soát toàn bộ khu vực. Chính đại úy Thảo và vài người bạn đă vào chiếc M113 hư đem từng xác chết ra ngoài và cũng chính ông Thảo đă bế cháu trai may mắn c̣n sống sót là bé Nguyễn Từ Huấn lúc đó mới 9 tuổi, ra ngoài . Sau đó ông Thảo gọi điện thoại báo cho Đại tá Lương Bùi Tùng – Chỉ Huy Trưỡng Thiết Giáp binh tất cả mọi việc xảy ra. Đại tá Tùng chỉ thị ông Thảo tạm thời quản lư căn nhà và gọi điện thoại báo cho em Trung tá Tuấn là Đại úy Tú Không quân biết để đem các thi hài về tẩn liệm. Lúc đó t́nh h́nh khu vực G̣ Vấp và phi trường Tân Sơn Nhất đă tạm yên nên Đại úy Tú cùng vài binh sĩ không quân đến, chở các thi hài về tẩn liệm tại hội trường Không quân trong ṿng đai Tân Sơn Nhất. Cả gia đ́nh Trung tá Tuấn gồm 8 quan tài được quàn tại hội trường nầy cho đến khi an táng. Trường Thiết Giáp đă cử các sĩ quan Khóa 20 sĩ quan căn bản Thiết giáp chúng tôi thay phiên nhau gác quan tài cho đến sáng ngày mồng 7 Tết tức ngày 6 tháng 2 năm 1968 mới an táng tại nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi –Sài G̣n.

Sau nầy Đại tá Lương Chi.-Thiết đoàn trưỡng Thiết đoàn 14 Kỵ binh, lúc đó mới là Thiếu tá Trưỡng khối quân huấn Trường Thiết giáp, kể lại là ông đă cho binh sĩ của Chi đoàn diển tập của trường đào một cái huyệt dài và rộng để an táng tập thể 8 quan tài kề nhau.Cũng trong ngày lễ an táng đó, có một số sĩ quan Khóa 20 sĩ quan căn bản Thiết giáp chúng tôi được tuyển chọn theo xe của Trường Thiết Giáp đến tham dự. Lúc đó có mặt các chuẩn úy trẻ như Phạm Quư Thể, Phạm Hữu Phước, Nguyễn Thiện Tường … và Hồ Thanh Nhă –tác giả bài viết nầy.

Chúng tôi sắp hàng cạnh huyệt, làm toán dàn chào tiễn đưa gia đ́nh Trung tá Tuấn lúc hạ huyệt. Tham dự lúc đó gồm có gia đ́nh Đại úy Tú, cháu Nguyễn Từ Huấn, thân nhân và báo chí..Thiếu tá Lương Chi thay mặt Binh chủng Thiết giáp và Tổng cục quân huấn đọc điếu văn truy điệu cố Đại tá Nguyễn Tuấn.Đó cũng là một vành khăn tang khoát trên đầu mọi quân nhân của binh chủng Thiết Giáp Quân lực VNCH. V́ sự mất mát quá lớn là ngoài gia đ́nh Trung tá Tuấn, Trung tá Diệp, c̣n có 3 sĩ quan trẻ tử trận trong trận Tết Mậu Thân nầy.

Sau tang lễ, t́nh h́nh ven đô Sài g̣n vẫn chưa yên. Một số sĩ quan Khóa 20 sĩ quan căn bản bắt thăm đi phép đợt 2, ứng chiến 50%, phải theo các xe M113 của Chi đoàn diễn tập, hành quân giải tỏa ven đô ở Chợ Lớn, Cầu Tre, Phú Thọ Ḥa..

Tại đây có 2 chuẩn úy khóa sinh là các anh Lăm và Thạch đă tử trận, cùng với 1 thiếu úy của Ban chiến thuật Trường Thiết Giáp. Riêng tác giả Hồ Thanh Nhă th́ theo cánh quân của Tiểu đoàn 7 Nhảy dù đi giải tỏa khu nhà máy bột ngọt Vị Hương Tố và vành đai Trung Tâm Huấn Luyên Quang Trung.T́nh h́nh mặt trận khu nầy nhẹ hơn khu Cầu Tre, Chợ Lớn..nên sau khi tham dự hành quân chừng 15 ngày th́ chúng tôi được trả về Trường Thiết Giáp và tiếp tục khóa học.

Ba ngày phép Tết đợt 2 kể như xí xóa luôn, chẳng ai nhắc nhở ǵ nữa.Sau 2 đợt Việt Cộng tấn công Tết Mậu Thân, Khóa 20 sĩ quan căn bản chúng tôi phải kéo dài ra, đến cuối tháng 6 năm 1968 mới mản khóa, với sự vắng mặt của 2 chuẩn úy trẻ đă hy sinh tại mặt trận Cầu Tre Tết Mậu Thân. Nghĩa là trể hơn lịch tŕnh khóa học là 2 tháng.

- 51 năm sau ( 1968-2019 )

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1658124&stc=1&d=1600794930
Phó Đô Đốc Thomas Moore (phải) trao quyết định thăng cấp Phó Đề Đốc cho Đại Tá Nguyễn Từ Huấn( ngày Oct-10-2019 ).

Nhân dịp lễ Độc lập Hoa Kỳ July-4-2019, cô Thanh Thảo –phóng viên của Đài Vietface Tivi –Nam California đă phỏng vấn Đại tá Hải Quân Hoa Kỳ Nguyễn Từ Huấn - đứa con trai may mắn c̣n sống sót của Trung tá Thiết Giáp Nguyễn Tuấn – tại Washington DC. Trong cuộc phỏng vấn nầy Đại tá Nguyễn Từ Huấn cho biết là vào những ngày cuối cùng của tháng 4 năm 1975 khi Sài G̣n sắp thất thủ, th́ ông Huấn đă theo gia đ́nh người chú di tản sang đảo Guam. Khi ấy ông là đứa bé mồ côi 16 tuổi.

Rời Sài G̣n cùng với khoảng 130 ngàn người Việt khác, đến đảo Guam với một tâm trạng cực kỳ hoang mang trước một tương lai bất định của lớp người sống lưu vong. Và cũng với tâm trạng cô đơn của đứa trẻ mồ côi, ông Huấn cùng với gia đ́nh người chú cư ngụ tại tiểu bang Oklahoma.Nơi quê hương tạm dung xa lạ nầy, cậu bé 16 tuổi nầy đă phấn đấu vươn lên bằng một nghị lực phi thường.

Ông đă cố gắng học hành và tốt nghiệp Đại học Oklahoma State năm 1981 với bằng cử nhân điện ( EE ) – Tốt nghiệp Cao học kỹ thuật điện tử Đại học Southern Methodist và Cao học kỹ sư ngành sản xuất Manufacturing của Đại học Purdue – Tốt nghiệp Cao học kỹ thuật thông tin nhu liệu ưu hạng từ Đại học Carnegie University năm 2008.

Thoạt tiên đến Mỹ, anh Nguyễn Từ Huấn đă định gia nhập Hải quân Mỹ, nhưng v́ chưa có quốc tịch nên anh chọn theo đuổi con đường học vấn. Đến khi có quốc tịch, người thanh niên quả cảm nầy đă gia nhập Hải quân Mỹ và thăng cấp từ từ lên đến cấp bậc Đại tá.Ông Huấn từng chỉ huy nhiều đơn vị trừ bị Hải quân như NAVSEA, PACFLT, và ONR .

Ông đă trải qua nhiều cương vị lănh đạo Hải quân Hoa Kỳ tại Afghanistan năm 2013.Đại tá Huấn hiện là Chỉ huy trưỡng và Giám đốc Bộ chỉ huy hệ thống Hải quân Biển chương tŕnh trừ bị ( NAVSEA ). Đại tá Nguyễn Từ Huấn được cấp trên xét tài năng nên đề nghị thăng cấp Phó Đề đốc Hải quân Hoa Kỳ, tương đương Tướng 1 sao của Lục quân Hoa kỳ. Trong dịp nầy nữ phóng viên Thanh Thảo của Đài truyền h́nh Vietface – Nam California cũng đă phỏng vấn cựu Đại tá Hải quân David Harrison, thượng cấp của Đại tá Huấn một thời gian dài.Ông nầy nhận xét Đại tá Huấn là một tài năng kiệt xuất, cực kỳ thông minh, có những cống hiến to lớn cho quân đội Mỹ ở chiến trường Afghanistan mà không sĩ quan nào sánh kịp.

Ông nầy c̣n cho biết việc đề nghị thăng cấp của Đại tá Huấn đă được xem xét và theo dỏi khả năng từ nhiều năm trước và Đại tá Huấn rất xứng đáng được hưởng sự tuyển chọn nầy. Nó khó khăn cũng như biến một ḥn than thành một viên kim cương vậy.

Đại tá Nguyễn Từ Huấn cũng kêu gọi người Việt và hậu duệ hàng năm vào ngày 30 tháng 4 nên tổ chức một vài ngày trở về đảo Guam, nơi mà 44 năm trước đă có 130 ngàn người đă đến đây để khởi đầu cho cuộc đời mới trên đất Mỹ.Chính Đại tá Huấn là người có ư tưởng xây dựng một tượng đài ở đảo Guam để tưởng nhớ công ơn những người lính Hải quân Hoa Kỳ đă tận t́nh giúp đở hàng trăm ngàn người Việt trong những ngày đầu đời tị nan. Đề nghị trên của ông Huấn được cấp trên chấp thuận và một cuộc gây quỷ được bắt đầu. Đến tháng 12 năm 2018, tượng đài The Lone Sailor ( Người thủy thủ cô đơn ) được khánh thành trong khuôn viên của dinh Thống đốc đảo Guam, có sự tham dự của Thống đốc đảo Guam, nhiều quan khách Hải quân trong đó có Đại tá Nguyễn Từ Huấn, đồng bào cư ngụ tại đảo và một đoàn du khách người Việt từ các tiểu bang khác về dự.

Sau cuộc phỏng vấn của cô phóng viên Thanh Thảo 3 tháng th́ tin vui đă đến cho cộng đồng người Việt hải ngoại.Đó là vào ngày thứ Năm Oct-10 năm 2019, đại tá Hải quân Nguyễn Từ Huấn 60 tuổi, đă chính thức thăng cấp Phó Đề Đốc Hải quân Hoa Kỳ.Buổi lễ gắn lon được tổ chức trọng thể trong khuôn viên Viện Bảo tàng và Trung tâm Di sản Hải quân Hoa Kỳ tại Washington D.C. Buổi lễ đặt dưới sự chủ tọa của Phó Đô Đốc Thomas Moore – Chỉ Huy trưỡng Bộ chỉ huy kỹ thuật hàng hải của Hải quân Hoa Kỳ (NAVSEA).. Phó Đề Đốc tân thăng Nguyễn Từ Huấn đă phát biểu : Hôm nay tôi được thăng cấp lên hàng Phó Đề Đốc là một danh dự lớn cho tôi và cho cả cộng đồng người Việt tị nạn tại hải ngoại …

Trước đó Phó Đô Đốc Thomas Moore làm lễ tuyên thệ cho Đại tá Huấn, kế là mời phu nhân và 3 người con của tân Phó Đề Đốc lên khán đài gắn lon 1 sao trên 2 vai áo của ông.Quan khách tham dự buổi lễ khoảng 200 người gồm các sĩ quan cao cấp của quân đội Mỹ, trong đó có 2 vị tướng gốc Việt là Thiếu Tướng Lương Xuân Việt trở về từ Nam Hàn và chuẩn tướng Châu Lập Thể Flora trở về từ Phi Châu.Ngoài ra c̣n có các sĩ quan Hải quân Hoa Kỳ đă hồi hưu cũng đến tham dự như Phó Đề Đốc Alma Grocki, Đại tá David Harrison, Đại tá Charles Peynolds …Với cấp bậc mới ông Huấn c̣n được bổ nhiệm chức Tổng Tham Mưu Phó của NAVSEA kể từ ngày Oct-10- 2019.

Hiện diện trong buổi lễ c̣n có một số đồng hương gốc Việt từ các nơi về tham dự như nữ tài tử Kiều Chinh, cô phóng viên Thanh Thảo Đài Vietface Tivi, phóng viên các báo Việt ngữ ở Little Saigon, vài người bạn cũ của cố Đại tá Nguyễn Tuấn –thân phụ của tân Phó Đề Đốc Huấn . Toàn thể thân nhân của ông Nguyễn Từ Huấn đều đến tham dự, trong đó có ông bà cựu Đại tá không quân Nguyễn Tú 85 tuổi, người mà Tết Mậu Thân 1968 năm xưa đă mang thi hài toàn gia của Trung tá Thiết Giáp Nguyễn Tuấn về tẩn liệm và chôn cất. Và sau đó ông bà Tú đă nuôi nấng cháu bé Nguyễn Từ Huấn từ lúc 9 tuổi cho đến 51 năm sau trở thành một sĩ quan cấp tướng lừng danh của Hải Quân Hoa Kỳ( Xem h́nh toàn gia đ́nh của tân Phó Đề đốc Nguyễn Từ Huấn trong buổi gắn lon trong đó có ông bà Nguyễn Tú đứng thứ 2 từ phải sang ).. Thật đúng là công lao trời biển vậy ! Trong phần nghi lễ của buổi lễ gắn lon Phó Đề Đốc cho ông Huấn, cô xướng ngôn viên Thanh Thảo của Đài Truyền h́nh Vietface Tivi –Nam California, đă hát bài Quốc ca Hoa Kỳ, mỡ đầu buổi lễ.

Đúng 51 năm sau của ngày bi thảm Tết Mậu Thân 1968, là đă có Một vành khăn tang khoát trên đầu toàn thể quân nhân Thiết giáp binh Quân Lực Việt nam Cộng ḥa năm xưa, th́ nay lại có một trang sách mới tươi sáng đă được mỡ ra cho một Hậu duệ của binh chủng Thiết giáp. Đó là sự vinh thăng của tân Phó Đề đốc Nguyễn Từ Huấn.Quả đúng với câu; Hổ phụ sinh hổ tử vậy!

Trời c̣n để có hôm nay
Tan sương đầu ngơ, vén mây giữa trời ( Nguyễn Du )


Kỵ Binh Hồ Thanh Nhă.

cha12 ba
09-23-2020, 23:40
09/23/20

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1658933&stc=1&d=1600904327
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1658941&stc=1&d=1600904423

Trở lại ca khúc Qua Cơn Mê, nhớ thời gian người dân miền nam được nghe “QCM” trên đài phát thanh Sài G̣n? mang máng h́nh như ca sĩ Băng Châu ca bài này? Ông bố ḿnh, vốn thích mua, sưu tập những bản nhạc, có ấn bản Qua Cơn Mê ngay khi nó được in bán trên thị trường, thế là mang ra cùng bạn trong xóm nghiên cứu, ṃ mẫm ghi chép, đặt gam gảy đàn…

Hồi nhỏ mê guitar, thấy hay là đờn ca theo sở thích mà vui, nào biết nghĩ ǵ? Giờ ngược ḍng cảm nhận, ngồi nghiệm lại lời nhạc xưa, thấy có vẻ như gần nửa thế kỷ từ khi ca khúc QCM ra đời, và từ sau tháng 4-1975 chiến tranh chấm dứt, những kỳ vọng của nhạc sĩ sáng tác cũng là những ước vọng chung của người Việt th́ đă có phần nào đáp ứng được?


Trích:”T́nh người sau cơn mê vẫn xanh
Dù bao tháng năm đau thương dập vùi
Trường quen vắng bóng mai ta lại về
Cùng theo lũ em học hành như xưa”…


Người lính miền nam sau khi buông súng 1975, đă không theo lũ em học hành như xưa, nhưng cũng được kẻ thắng trận ưu ái cho đi học, học tập cải tạo! bố khỉ chú bác, cha anh của chúng tôi bị ai kia ma mánh chữ nghĩa, lươn lẹo, dối gian! các cụ bị quả lừa to, lùa vào những trại tù nơi rừng thiêng nước độc và nhiều người đă bỏ mạng. Chán và cũng tiếc nhỉ! toàn là những người có tŕnh độ, những chất xám cần thiết thích hợp cho việc dựng xây lại quê hương sau bao năm… giá mà!

Trích: “Rồi mai qua cơn mê, sông cạn lại thành gịng, xuôi về ngọt quê hương.

Ngày đó tay em dài, vun cuộc t́nh thật đầy, mơ toàn chuyện trên mây”.

Thật phí của! Sau 1975 sông cạn thành gịng, nhưng không xuôi về ngọt quê hương mà chỉ toàn cay đắng, hành hạ, tù đày, đói khổ. Cả nước thành nhà tù lớn với những kềm kẹp, mất hết tự do, tương lai thật đen tối khiến người dân, cả triệu người phải liều thân vượt biên, vượt biển ra đi tha phương. Nhiều người xác thân nuôi cho béo cá! Cái ước mơ lăng mạn của người miền nam được nuôi dưỡng trong nôi nhân bản trở thành ngây thơ đối với kẻ đi xâm chiếm, theo chủ thuyết marxist, đấu tranh giai cấp!

Trích: “Khi lá hoa thật nhiều, trái yêu thương đầy cành, hái đem cho mọi người.”

Thời gian qua mau, có ǵ là bất biến? cả 2 nhạc sĩ Trần Trịnh – Nhật Ngân sau thời gian dài ngóng cổ chờ “Dream come true” cũng đă thành cánh chim bay về trời, sau khi lưu vong, bỏ nước mà đi? mầm xanh tươi mang về gieo như lời nhạc hứa hẹn quả thật không có chỗ đứng trong xă hội mới, cái tương lai xây dựng con người Việt Nam hiền ḥa, nhân bản, biết chia sẻ yêu thương cho nhau khi tàn chinh chiến thực xa xỉ.

Hiện tượng trái cây, thịt heo tiêm thuốc, tiêm nước, hàng hóa, vật phẩm, thuốc tây giả mà chán. Cả nước thấy kiệt quệ quá, tin tức về tham nhũng, gian dối tràn lan. Giới trẻ qua gần 2,3 thế hệ bị bưng bít thông tin, thật ngu ngơ. Nghĩ cũng buồn cười? đứa cháu bên VN tuy đi làm cho nhà nước, tháng lương lănh về rất gầy nhưng xài I- phone X, thứ xiệng cả hơn ngh́n đô? vợ nó than chiều nào cũng bia bọt tới đêm muộn, chán cái là luôn mồm năm miệng mười chửi tư bản là …ngu! nhưng lạ cái lư tưởng của nó là mau được bảo lănh qua Mỹ:) Bố khỉ, cái thằng đểu quá:) Hic hic! Nh́n chung, đất nước hy vọng ǵ? những thế hệ sau chăng?

Nhân tiện xía vô chút về phần sáng tác ca khúc QCM, bài này có tới 2 tác giả, Trần Trịnh và Nhật Ngân. Nhạc sĩ Trần Trịnh th́ nổi tiếng rất giỏi về melody (giai điệu?) e nhạc sáng tạo ở dạng bán cổ điển? bạn thử nghe lại “Lệ Đá” ông phổ nhạc từ thơ Thi sĩ Hà Huyển Chi. Theo Wikipedia bài hát “Lệ Đá” tức khắc được mọi người yêu thích, có số bản nhạc in phá kỷ lục. Sau này tại hải ngoại, với Album để đời có tên “Trái Sầu Đầy”, Nhạc sĩ Trần Trịnh sáng tác bài nào cũng nhẹ nhàng, thấm hồn người, có cái ǵ đó lăng đăng, mênh mang, mong chờ, rạo rực, rất thú vị. Ḿnh thích lối chọn lọc khá kỹ lưỡng giai điệu của ông, câu cú liền lạc, rất sáng bài.
Về Nhạc sĩ Nhật Ngân, chúng ta có “Một mai giă từ vũ khí” hay “Xuân Này Con Không Về”, bài sau thuộc dạng “Bolero Top Ten” và một số nhạc phẩm khác… đều là những ca khúc nổi tiếng, phần lời kể lại tâm sự thật thà, đậm t́nh quê nghèo, đơn giản của người lính xa nhà… Khi đặt lời cho nhạc, ông thường nói lên cái chung. Trong mọi hoàn cảnh, nhạc sĩ như đại diện cho con người Việt Nam, chia sẻ những ước mơ hiền ḥa, nhân bản.
Tóm lại, qua t́m hiểu về 2 nhạc sĩ này, ta thấy mỗi người đều có cái độc đáo riêng của họ, tức sở trường, giới văn nghệ thường hay đùa gọi “chuyên trị”, vậy nên khi cùng phối hợp nơi lănh vực sáng tác nhạc, chung dưới cái tên “Trịnh Lâm Ngân”, hai ông cho ra đời nhiều ca khúc xuất sắc, thâm sâu, đi vào ḷng người, riêng ca khúc QCM thật hay cả về nhạc và lời là việc khỏi bàn căi. Chỉ tiếc lúc 2 ông c̣n tại thế th́ họ, ḿnh cũng bận bịu quá, không có cơ hội cho lớp trẻ học hỏi thêm với, mấy lần gặp chỉ gật đầu chào, nhớ hồi đó cũng được dựa hơi quen quen các ngài qua 1 vài người bạn văn nghệ.

Vài hàng suy tư ghi lại khi nghe trên Youtube ca sĩ Hà Vân & Thanh Điền Guitar tŕnh bày QCM, họ biểu diễn thật mộc mạc nhưng tạo nhiều cảm xúc, y chang như những buổi tối đêm nào, chúng tớ, cũng chỉ tiếng ca, tiếng đệm đàn guitar…chay, từ 1 góc hàng hiên vẳng ra, nhưng sao vẫn thật đầy. An ủi nhứt là cả xóm, nhà nào nấy tuy cửa đóng then cài, nhưng tất cả đều yên tĩnh lặng, nằm lắng nghe? Vụ này th́ hơi chủ quan, bà con làng xóm nào thấy đúng th́ làm ơn ghé ngang xác nhận dùm nha:)

Ṭ ṃ xem thêm nơi phần “Comment” QCM, có bạn Hank Khavo dịch bài này sang Anh ngữ, thật hay và cảm động quá “It’s wonderful and very touching”, làm như có ǵ đó thôi thúc, bèn phóng bút viết vài hàng:)

Kết: Mùa hè năm nay khá yên lặng v́ Covid-19, chia sẻ đôi ḍng tâm sự để nhớ về một mùa hè năm nào vô tư, hồn nhiên, tuy đất nước chiến tranh, nhưng nhờ bao công lao cha anh tích cực bảo vệ xóm làng, ḿnh mới có may mắn sống thanh b́nh nơi hậu phương mà yên ổn dệt nên những kỷ niệm của 1 thời, cùng mong thắp lên nén nhang thơm cho các vị chiến sĩ nói chung, và những anh lớn người cùng làng, chung xứ đạo, mà từ hồi xưa đó đă ra đi về nơi nào miên viễn. Hy sinh thân ḿnh để bảo vệ quê hương, đất nước, đồng bào, khi tuổi đời các anh c̣n quá trẻ!

Cuối Hạ 2020, Trần Kim Bằng

cha12 ba
09-24-2020, 17:40
09/24/20

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1659657&stc=1&d=1600986149

Cuối tháng 11 năm 1967, Đại đội 17 – Khóa 25 Sinh viên sĩ quan Thủ Đức chúng tôi được vinh dự làm Đại đội dàn chào, khánh thành Đài Tử Sĩ của Nghĩa trang quân đội Biên Ḥa vừa được Công binh xây dựng.

Trung tướng Trần văn Trung – Tổng cục chiến tranh chánh trị- thay mặt Tổng Thống Việt Nam Cộng ḥa khánh thành . Toàn Đại đội sinh viên sĩ quan chúng tôi trong quân phục vàng , đứng dàn chào hai hàng từ ngoài đường , dưới chân Bức tượng Thương Tiếc , dài vào đến chân đài Tử Sĩ .

Hàng quân chắc dài hơn 200 mét . Trên bậc thang đi lên Đài Tử Sĩ th́ tay trái mỗi sinh viên đều cầm thêm bó đuốc đang cháy. Quang cảnh buổi lễ vô cùng trang nghiêm , lắng đọng .

Sau khi Tướng Trung đọc xong diễn văn , th́ nghe có tiếng ai đó tiếp đọc sang sảng bài văn tế dài cả tiếng đồng hồ. Chen lẫn trong từng đoạn là tiếng tiêu ai oán như gọi hồn núi sông. Có khi là tiếng trống trận bừng bừng khí thế . Rồi tiếp theo là nhạc chiêu hồn tử sĩ trỗi lên nhè nhẹ , ḥa trong bài văn tế . Lúc đó toàn vùng đồi nghĩa trang vang lên nhiều âm thanh lẫn lộn , ḥa tan vào nhau , khi nhặt khi khoan , lúc hùng dũng , lúc nhẹ nhàng , làm cho tâm hồn mọi người hiện diện nơi đó như say như tỉnh .

Ai cũng thấy rợn người , cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn oan hồn đang tụ tập mọi nơi trong vùng đồi thấp nầy . Tiếng trống rộn ràng như thúc giục lên đường , ḥa tan trong tiếng tiêu nhè nhẹ trong mây:

Hồn tử sĩ gió ù ù thổi
Mặt chinh phu trăng dơi dơi soi

Buổi lễ kéo dài hơn 2 giờ mới kết thúc mà dư âm c̣n lắng đọng trong ḷng mọi người quá nhiều nỗi xót xa ngậm ngùi.

Năm đó v́ mới xây dựng , nên Nghĩa trang chỉ mới có chừng ngót một ngàn ngôi mộ. Sau nầy khi chiến sự leo thang , tốc độ mai táng tử sĩ càng ngày càng gia tăng . Nhất là khi cuộc chiến leo thang đến chót đỉnh vào mùa Hè đỏ lửa năm 1972 . Tử sĩ chở về nghĩa trang càng nhiều th́ thành phần cơ hữu của nghĩa trang cũng phải gia tăng theo . Họ là thành phần tạp dịch , lo việc hậu sự của tử sĩ như : tắm rửa tử thi , tẩn liệm , đào huyệt , xây mộ … Từ một trung đội thành một đại đội khi cuộc chiến chấm dứt năm 1975 .

Song song đó , Công binh cơ giới cũng bận rộn không kém . Họ tiếp tục đào đấp , xây cất thêm những công tŕnh khác .Theo sơ đồ tổng quát toàn khu như đường sá ngăn chia từng khu mộ , bức tường Vành Khăn Tang …Vào sâu trong trung tâm nghĩa trang , c̣n có đài Tử Sĩ được xây trang trọng trên ngọn đồi thấp có hàng trăm bậc thang đi lên.

Trước đài có cổng Tam quan uy nghi… Giữa nghĩa trang là một tháp xi măng cao 43 mét gọi là Trung Dũng Đài , Chung quanh Trung Dũng Đài là một bức tường lớn h́nh tṛn gọi là Vành Khăn Tang. Không biết ai đặt tên cho bức tường nầy Vành Khăn Tang ? Sao mà nghe ai oán , thê lương , năo ḷng cho người sống và cả cho những linh hồn người lính đă trở về cùng cát bụi , đă nằm im ĺm theo năm tháng đi qua .

Từng dăy mồ tiếp nối , dài thêm theo từng ngày , từng tháng . Bia mộ nằm thẳng hàng , yên lặng , b́nh đẳng , hàng hàng , lớp lớp , mút mắt cho đến cuối chân đồi. Việc xây thêm mồ mả đó dừng lại vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 .

Như một định mệnh , như một sự an bài!

Lúc khánh thành th́ nghĩa trang chỉ có ngót nghét ngàn ngôi mộ . Thế mà khi cuộc chiến chấm dứt vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 , tổng số mộ phần ở đây đă lên gần 16 ngàn ngôi mộ . Đó là chưa kể nhiều tử sĩ đă được thân nhân đưa về đất nhà , mà con số nầy th́ vô phương tổng kết . Tại nghĩa trang nầy cũng có hơn mười ông Tướng nằm chung với thuộc cấp của ḿnh . Trong số đó có Đại tướng Đỗ Cao Trí . Nằm lại b́nh đẳng – Huynh đệ chi binh .

Theo đồ án dự trù xây cất th́ chung quanh vành tṛn bức tường Vành Khăn Tang nầy , sẽ thi công nhiều công tŕnh điêu khắc nghệ thuật ghi lại những chiến tích oai hùng chống ngoại xâm của dân tộc ta qua các triều đại , từ thuở vua Hùng mở nước kéo dài cho đến ngày nay . Việc thi công trên c̣n đang tiếp diễn hàng ngày, th́ xảy ra biến cố 30 tháng 4 năm 1975 .

Những phá hoại lớn bắt đầu từ đó ở nghĩa trang nầy qua nhiều bàn tay của bên thắng cuộc . Chính quyền Cộng sản quản lư nghĩa trang nầy cắt bỏ 10 mét phần đầu của Nghĩa Dũng đài đem đâu mất , phần nầy bắng thép , chắc mắc . Bức tượng Thương Tiếc bị xe cần cẩu giựt sập , chở đi biệt tăm . May quá có một kư giả người Pháp chụp được h́nh lúc pho tượng bị kéo sập, phổ biến lên mang nên nhiều người xem được .

C̣n nhiều thứ trong nghĩa trang bị đánh cắp , chia chát nhau không ai dám kiểm soát . Con cóc làm sao dám kiện ông Trời ?

Đứng trên khu vực dưới chân Nghĩa Dũng đài, ta thấy cả một cánh đồng mộ chí trùng trùng điệp điệp, dài đến mút mắt . Một quang cảnh tiêu điều , hoang vu nhưng lại có giá trị lịch sử , trong suốt thời gian điêu tàn vận nước vừa qua:
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1659623&stc=1&d=1600981559

Tủi thân người lính nằm trong mộ
Nợ máu xương nầy …biết hỏi ai ?
Đêm bấc hồn oan theo bóng đóm
Vật vờ ghềnh băi …ánh ma trơi



Đại đội 17 –Khóa 25 Sinh viên sĩ quan trừ bị Thủ Đức chúng tôi , vào tháng 11 năm 1967 , là những nhân chứng tận mắt ngày bắt đầu xây dựng Nghĩa trang quân đội Biên Ḥa . Và nhiều sinh viên khóa 25 nầy c̣n sống sót cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 trong đó có tác giả , lại cũng chứng kiến sự khép cửa Nghĩa trang vĩnh viễn .

Một giai đoạn đau buồn của đất nước Việt Nam đă đến và cũng đă đi qua . Cầu xin anh hồn của 16 ngàn tử sĩ cùng độ tŕ, phù hộ cho Nghĩa trang không bị tàn phá tiếp . Xin hỏi núi cao , xin hỏi sông dài , hỏi em bé lên ba , hỏi bà già tám chục , th́ chắc chắn rằng hồn thiêng sông núi và toàn dân Việt đều một ḷng muốn bảo vệ Nghĩa trang yêu dấu nầy .

Lúc nào toàn dân ở trong nước cũng như ở hải ngoại cũng dành một góc trang trọng trong ḷng , tôn kính những người con anh hùng đă nằm xuống. Mười sáu ngàn tử sĩ nầy đă đem máu đào bảo vệ từng tấc đất ngọn rau và họ đă đền nợ nước . Mà than ôi ! Kết quả khác nào như việc làm vô ích của những con dă tràng xe cát Biển Đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán ǵ ? Xin đọc bài thơ Nghĩa trang dưới đây:


Nghĩa trang


Ở đây lớp lớp mồ vô chủ
Nào có ai dành một nén hương ?
Ở đây tối tối hồn oan khóc
Tiếng dế đêm sâu năo nuột buồn

Bao nhiêu mộ chí nằm nghiêng đổ
Bạn với trâu ḅ mỗi giấc trưa
Lối nhỏ hoang tàn gai mắc cỡ
Nào ai thăm viếng lúc sang mùa ?

Người từ tuyến lửa chở về đây
Tử sĩ Binh Long ngăn đá đầy
Từng dăy Poncho về băi H.
Trực thăng lên xuống bụi mù bay

Về đây rũ sạch trần duyên cũ
Lặng lẽ đi về cơi tịch liêu
Về đây hoàn tất phần chung sự
Đồi thấp thiên thu lộng gió chiều

Ở đây b́nh đẳng nằm thanh thản
Kẻ trước người sau…những dăy mồ
Ở đây tất cả là huynh đệ
Mật thiết nhau từ mảnh vải sô

Đồi vắng chiều hôm ai đứng đó
Bàng hoàng lịch sử đă sang trang
Xa xa Châu Thới xanh màu núi
Thánh giá nghiêng xiêu lệ mấy hàng

Người sống hôm nay c̣n thẹn mặt
Với hồn tử sĩ với trăng sao
Ngoài kia pho tượng …đi đâu mất
Chiếc bệ c̣n nguyên nỗi nghẹn ngào

Ở đây tháng Bảy mùa ân xá
Luống những điêu tàn chẳng khói hương
Ai thỉnh cho hồi chuông siêu độ ?
Giải oan hồn phách lạc mười phương

Bao nhiêu suối lệ , bao nhiêu máu
Rồi cũng ô hô kiếp dă tràng
Một sớm Xuân về nghe băo tới
Sơn hà xao xuyến lệ dầm chan

Từ đấy miền Nam…thành khánh tận
Sạch trơn bờ cơi…trắng tay chung
Nổi trôi vận nước bèo mây dạt
Xí xóa cho rồi cuộc phế hưng

Tủi thân người lính nằm trong mộ
Nợ máu xương nầy …biết hỏi ai ?
Đêm bấc hồn oan theo bóng đóm
Vật vờ ghềnh băi …ánh ma trơi

Nhân chứng là đây…từng dăy mộ
Đoạn trường chi lắm núi sông ơi !
Có nghe tiếng quốc buồn bi thiết
Ḥa tiếng mưa rơi cuối…cuối trời


Hồ Thanh Nhă

cha12 ba
09-27-2020, 22:08
09/27/20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1661355&stc=1&d=1601244399

Một bài hát nhưng lại có 2 giai thoại hoàn toàn khác nhau, được kể lại bởi những người đều rất có uy tín. Sự thật như thế nào vẫn chưa được rơ, xin phép để bạn đọc tự xem xét….

“Nắng Chiều” là bài hát nổi tiếng nhất của nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn. Đằng sau bài hát này có các giai thoại về hoàn cảnh ra đời được kể lại. Xin đăng 2 giai thoại này được viết bởi nhà thơ Du Tử Lê và nhà báo Hà Đ́nh Nguyên. Một điều kỳ lạ là 2 giai thoại này có nội dung hoàn toàn khác nhau.

Những người theo dơi sinh hoạt âm nhạc ở miền Nam Việt Nam vào giữa thập niên 1960, hẳn chưa quên rằng trong chương tŕnh nhạc FM, thỉnh thoảng, người nghe lại bắt gặp một nhạc phẩm rất quen thuộc, bài “Nắng Chiều” của Nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn, được ḥa tấu bởi một dàn nhạc Mỹ là Synphony of the New York City.

Có thể nói, đó là một trong vài nhạc phẩm Việt Nam đầu tiên, cất cánh, bay lên và ra khỏi không gian hạn hẹp của đất nước. Nhạc phẩm ḥa tấu này, hôm nay, trên ṿm trời quốc tế, giữa Nhật Bản và Hoa Kỳ, thỉnh thoảng, người ta vẫn c̣n được nghe lại.

Tuy nhiên, có thể không nhiều người lắm, biết được lai lịch hay cái sinh phần hoặc định mệnh khốc liệt, nếu có thể nói được như vậy, về nhạc phẩm đó.

Sinh thời, nhạc sĩ Hoài Bắc Phạm Đ́nh Chương, một người bạn rất thân với Nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn, hơn một lần kể rằng, nhạc phẩm “Nắng Chiều” là ca khúc đầu tay của Lê Trọng Nguyễn.

Gọi là ca khúc đầu tay bởi v́ Lê Trọng Nguyễn viết nhạc từ những năm giữa thập niên 40, nhưng ông chỉ viết những nhạc phẩm không lời. Lê Trọng Nguyễn không hề viết ca khúc, hiểu theo nghĩa một nhạc phẩm có lời hát đi kèm.

Măi tới đầu năm 1952, khi Lê Trọng Nguyễn gặp một thiếu nữ Nhật Bản lúc đó đang làm việc cho ṭa lănh sự Nhật Bản ở Saigon. Khi hai người yêu nhau, Lê Trọng Nguyễn mới viết nhạc có lời. Và ca khúc đầu tiên đó là “Nắng Chiều”, ghi lại cuộc t́nh của hai người. Giữa thập niên 50, khi hết nhiệm kỳ, người con gái xứ Mặt Trời Mọc này mang nhạc phẩm “Nắng Chiều” về nước, chuyển sang lời Nhật.

Chỉ một sớm một chiều, nhạc phẩm “Nắng Chiều” nổi tiếng khắp xứ Phù Tang. Đó là lần đầu tiên dân Nhật biết tới nền tân nhạc Việt.

Đầu thập niên 60, Shoshi Koe, tên tạm chỉ người con gái Nhật Bản này, vận động với bộ ngoại giao Nhật, xin trở lại Saigon.

Năm 1961, Shoshi được toại nguyện. Cuộc t́nh giữa một nhạc sĩ Việt Nam và một cô gái Nhật được nối tiếp. Ở thời điểm 1963, nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn sáng tác thêm hai ca khúc, đó là các bài “Sao Đêm” và “Chiều Bên Giáo Đường”. Cả hai ca khúc này đều được những người làm nhạc và yêu nhạc ở Saig̣n đón nhận như những hạt ngọc trân quư nhất của tân nhạc Việt Nam thời gian này.

Nhưng cuộc t́nh của dị biệt chủng tộc kia chỉ kéo dài thêm được 3 năm th́ th́nh ĺnh đứt đoạn. Cuối năm 1963, Shoshi bị chính phủ Nhật gọi về nước.

Trước khi chia tay người yêu, Shoshi nói cô sẽ vận động để trở lại Việt Nam hoặc đưa nhạc sĩ Lê trọng Nguyễn qua Nhật Bản để chính thức thành hôn. Nếu không làm được điều ấy, cô sẽ tự chấm dứt đời sống của ḿnh.

Một năm sau, năm 1964, các báo ở Tokyo đồng loạt đăng tải về cái chết của Shoshi, đồng thời chuyện t́nh giữa cô và một nhạc sĩ Việt Nam được tường thuật tỉ mỉ.

Một lần nữa, ca khúc “Nắng Chiều” lại thắp lên những ngọn lửa rát bỏng đau đớn, chia ĺa trong tâm hồn dân Nhật. Và giới làm nhạc Hoa kỳ chú ư tới ca khúc “Nắng Chiều” của Lê Trọng Nguyễn, cũng khởi từ cái kết thúc bi thảm của cuộc t́nh dị chủng đó.

Nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn sinh ngày mồng 1 tháng 5, 1927 tại Quảng Nam. Ông đă sống với mối t́nh khốc liệt của ḿnh tới năm 1985, khi đă 58 tuổi, ông mới lập gia đ́nh.

Lê Trọng Nguyễn định cư tại Hoa kỳ năm 1981, cư ngụ tại thành phố Glendale, thuộc quận hạt Los Angeles cho đến khi qua đời năm 2004.

Câu chuyện bên trên được nhà thơ Du Tử Lê – người sinh sống cùng thời với Lê Trọng Nguyễn kể lại trong một bài viết.

Tuy nhiên chuyện t́nh trong bài hát Nắng Chiều này lại được nhà báo Hà Đ́nh Nguyên kể một câu chuyện hoàn toàn khác. Xin trích nguyên văn bài này đăng trên báo Thanh Niên hồi năm 2011 như sau:

Có thể nói nhạc phẩm “Nắng Chiều” của nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn là một trong những bài nhạc boléro “kinh điển”, được viết với cung trưởng trẻ trung, buồn mà không bi lụy – rất hiếm gặp trong thời kỳ đầu của ḍng nhạc boléro và cả sau này…

Lê Trọng Nguyễn sinh năm 1926 tại Điện Bàn (Quảng Nam). Ông tên thật là Lê Trọng, c̣n chữ Nguyễn là họ của mẹ (sau này vợ ông cũng ghép tên ông vào trước tên ḿnh: Lê Trọng Nguyễn Thị Nga). Cha mất sớm, bà mẹ trẻ chấp nhận ở góa để nuôi ông và người em gái cho đến lúc trưởng thành… Có lẽ cơ duyên để ông đến với âm nhạc là do có một thời kỳ (1942-1945) ông sống ở Hà Nội và làm bạn với nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát. Sau này, ông học hàm thụ Trường École Universelle (Pháp) và trở thành hội viên Hội Nhạc sĩ Pháp SACEM (La Société des auteurs, compositeurs et éditeurs de musique). Ca khúc đầu tay “Ngày mai trời lại sáng” được viết năm 1946. Ông sáng tác không nhiều nhưng những tác phẩm của ông đều có giá trị nghệ thuật cao, giai điệu và ca từ trau chuốt, h́nh ảnh đẹp như tranh (Chiều bên giáo đường, Lá rơi bên thềm, Sóng Đà giang, Sao đêm…). Tuy nhiên, nói đến Lê Trọng Nguyễn là người ta nghĩ ngay đến ca khúc“Nắng chiều”.

Hai bóng hồng trong một bản nhạc

Chất “bột” để “gột nên hồ” đầu tiên cho “Nắng chiều” là trong thời kỳ Nhật đảo chính Pháp (1945), có một gia đ́nh công chức Nam triều từ Quy Nhơn chạy ra tá túc ở Hội An, gần nhà của Lê Trọng Nguyễn. Gia đ́nh này chỉ có duy nhất cô con gái đang tuổi xuân th́. T́nh yêu giữa đôi bạn trẻ chớm nở, đẹp và mong manh như cánh hoa trong thời ly loạn. Chỉ ít lâu sau, gia đ́nh nàng lại rời bỏ Hội An.

Một thời gian sau, Lê Trọng Nguyễn cũng bỏ Hội An ra Huế. Ở đây anh có người bạn thân Vũ Đức Duy, anh này là cháu họ bà Từ Cung (thân mẫu vua Bảo Đại). Anh bạn này thường rủ Lê Trọng Nguyễn đến thăm bà Từ Cung ở cung An Định (cung này không nằm trong thành nội mà ở sát bờ sông An Cựu) vừa ngắm cảnh. Chính từ những chuyến đi chơi này mà Lê Trọng Nguyễn gặp được “chất bột” thứ hai: nàng thiếu nữ họ Hoàng, hoa khôi của đất thần kinh.

Một chiều ngồi bên hồ sen, bất chợt cô gái ấy đi qua. Bóng dáng thướt tha ấy “ngược sáng” trong ánh tà dương. Nh́n “cô này”, bất giác Nguyễn… nhớ “cô kia” quá đỗi! Thế là bật lên tứ nhạc:

Qua bến nước xưa lá hoa về chiều.
Lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa.
Khi đến cuối thôn chân bước không hồn.
Nhớ sao là nhớ, bóng người ngày xưa…

Chỉ trong ṿng nửa tiếng đồng hồ, Lê Trọng Nguyễn đă viết xong “Nắng chiều” (1952). Ở Huế, Lê Trọng Nguyễn c̣n chơi thân với nhóm bạn văn nghệ (Minh Trang, Dương Thiệu Tước, Nguyễn Hiền, Kim Tước…) nên khi bản Nắng Chiềuđược xuất bản, chính Minh Trang là người hát và thu âm đầu tiên. Bản thu âm được phát thường xuyên trên hai đài phát thanh Huế và Sài G̣n từ năm 1953 trở về sau khiến Nắng chiều lan tỏa khắp Trung – Nam.

“Nắng chiều” và hai bóng hồng… ngoại

Năm 1957 ban nhạc Toho Geino (Nhật Bản) sang Việt Nam lưu diễn, và họ đă nhờ phía Việt Nam chọn 12 ca khúc đang nổi tiếng trong nước để tập và sẽ hát “giao lưu” với khán giả. Duyên trời đă đưa đẩy nữ ca sĩ Midori Satsuki chọn hát “Nắng Chiều” và cô đă được khán giả ở Hội chợ Thị Nghè hoan hô nhiệt liệt.. Thích quá, Midori Satsuki quyết định chuyển soạn cho “Nắng chiều” có cả lời Nhật lẫn lời Anh (với tựa Evening sunshine hoặc Afternoon sun), và cô đă thể hiện rất thành công trên đài phát thanh Sài G̣n và Tokyo trong suốt nhiều năm với bản nhạc “tủ” này.

Vậy là “Nắng Chiều” không chỉ nổi tiếng trong nước mà c̣n vang vọng khắp xứ Phù Tang… Từ cái “duyên” do “Nắng Chiều” đem tới, tác giả ca khúc và người thể hiện đă gặp gỡ nhau, rồi tỏ ra rất “tâm đầu ư hợp”. Họ đă có một thời gian bên nhau thật đẹp khi ở Việt Nam và khi Midori Satsuki về nước họ vẫn giữ liên lạc qua thư từ (năm 2004, gia đ́nh cố nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn và những người thực hiện CD Lê Trọng Nguyễn Collection ở California (Mỹ) đă liên lạc được với bà Midori Satsuki. Bà vẫn c̣n làm việc ở Đài truyền h́nh Tokyo và xác nhận là ḿnh vẫn c̣n nhớ bản “Nắng Chiều“).

Chưa hết, năm 1960 cô ca sĩ Đài Loan tên Kỷ Lộ Hà đến Đà Nẵng tŕnh diễn và đă làm khán giả Việt Nam bất ngờ khi cô hát “Nắng Chiều” bằng tiếng Hoa do Thận Chi đặt lời. Thận Chi (1928-1988) là một tên tuổi lớn của Đài Loan trong lĩnh vực biên kịch và soạn nhạc. Ông cũng thành công trong việc đặt lời Hoa cho nhiều ca khúc quốc tế, trong đó có Nắng chiều…

Khi biết tác giả của “Nắng Chiều” đang ở Hội An, Kỷ Lộ Hà đă đến gặp để xin phép về mặt tác quyền. Tuy Lê Trọng Nguyễn không chính thức thừa nhận nhưng nhiều người trong giới, cùng thời với Lê Trọng Nguyễn đă tiết lộ rằng ngay trong cuộc gặp ấy, “Đài ca nương” đă bị “Việt nhạc lang”… hớp hồn bởi nét hào hoa, lịch thiệp – thậm chí nàng c̣n viết thư cho chàng.

Nghĩ cũng… ngộ, Nắng Chiều được h́nh thành từ cảm hứng do hai giai nhân “nội” mà tác giả thoáng gặp, thoáng yêu đem lại. Rồi “Nắng Chiều” nổi tiếng lan ra hải ngoại lại cũng do hai bóng hồng “ngoại” đến với nhạc sĩ: gặp một thoáng, yêu một thoáng. Thoáng tụ, thoáng tan như vạt nắng chiều.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1661356&stc=1&d=1601244460
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1661357&stc=1&d=1601244501
Như vậy, chỉ với 1 bài hát nhưng lại có 2 giai thoại hoàn toàn khác nhau, được kể lại bởi những người đều rất có uy tín. Sự thật như thế nào vẫn chưa được rơ, xin phép để bạn đọc tự xem xét.

nhacxua.vn

wonderful
09-27-2020, 23:59
Cuộc Giải Phẫu Muộn Màng.

Mũ Xanh TQLC Thiếu tá Trần Vệ

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1661433&d=1601251689

Tôi viết bài này để riêng tặng và cám ơn Bác sĩ TQLC Phạm Vũ Bằng, ngoùi đă thực hiện ca mổ độc đáo ngày 3/4/2008 để lấy ra mảnh đạn pháo 130 ly của Cộng Sản Bắc Việt c̣n sót lại trong bàn tay phải của tôi trong trân chiến thảm khốc ở Hạ Lào năm 1971.

Cách đây mấy tháng, kể từ tháng 4/2008, tôi thấy đau ở bàn tay phải. Lấy tay trái mân mê chỗ đau, tôi thấy một cục nổi lên. Cho rằng đó là một cục chai, tôi mân mê rồi thôi. Nhưng rồi một hôm lại thấy ở đó h́nh như có vết bầm và càng rờ càng thấy đau. Tôi nói với bà xă: “Không hiểu sao bàn tay anh lại nổi lên một cục bầm đau quá.” Bà xă lấy tay rờ rồi bảo: “Anh đi bác sĩ khám xem sao.” Tôi nhăn mặt, thật sự tôi có tánh làm biếng đi khám bệnh. Kể từ ngày qua Mỹ đến nay, đi làm hăng có bảo hiểm đàng hoàng mà tôi đi khám bệnh đếm trên bàn tay chỉ mấy lần trong khi vẫn đóng tiền bảo hiểm đều đều. Tôi ậm ừ cho qua rồi lại thôi. Cho đến gần đây, tháng 4/2008, thấy c̣n đau rồi nhân ngày chủ nhật rảnh rỗi, tôi ghé vào Medical Center của Bác sĩ TQLC Phạm Vũ Bằng. Không phải đây là lần đầu tiên tôi đến với ông. Bác sĩ Bằng là bác sĩ gia đ́nh của tôi trong danh mục bảo hiểm. Tuy nhiên, lần nào tôi đến cũng v́ t́nh binh chủng mà thôi chứ không phải khám bệnh, bởi v́ từ hồi giờ tôi có bệnh ǵ đâu mà khám. Dân TQLC mà, trước đây ai đi hành quân mút mùa lệ thủy, khắp bốn vùng chiến thuật, th́ giờ đâu mà đi khám. Chỉ có khi nào về hậu cứ, đi lang thang bị bể xú bắp mới chịu ṃ đến mấy ông lang tây nhà ta mà thôi. Thật sự, tôi cũng không dám tới gặp Bác sĩ TQLC Phạm Vũ Bằng nhà ta hoài, bởi v́ Bác sĩ Bằng đúng là một cậy TQLC. Mỗi lần tôi tới là ông lôi tôi vào văn pḥng và kể về cuộc chiến mà TQLC đă tham dự một cách say sưa, quên cả khách đang chờ. Tôi thấy ông bác sĩ này có máu TQLC hơn là máu bác sĩ. Ngoài ra hồi ở tiểu đoàn 4/TQLC tôi cũng gắn bó với Bác sĩ Trần Xuân Dũng, bác sĩ Quân y Tiểu đoàn. Ông Dũng cũng có tâm hồn TQLC. Bợi v́ h́nh như TQLC đă tràn ngập trong người ông, cho nên trong mọi câu chuyện, ông đều ca ngợi binh chủng mũ xanh. Cho đến ngày qua đến Hoa Kỳ, ông vẫn như thế. V́ vậy, ông đă để cả tâm huyết và tấm ḷng để thực hiện cuốn chiến sử, lại tiếp tục tái bản, cho dù mất biết bao công phu và tốn kém. Măi giờ, nói về mấy ông bác sĩ tôi quên cả nói chuyện của tôi. Vào một buổi sáng chủ nhật, sau khi thấy tay đau quá, tôi ghé Bác sĩ Bằng. Thấy tôi, ông lôi tôi vào văn pḥng và lại liên miên nói về những ngày cuối cùng ở Đà Nẵng, ở đó ông là một chứng nhân lịch sử của cuộc triệt thoái vùng 1 và cả hai rất hợp ư v́ lúc bấy giờ, vào tháng 3/1975 tôi là Trung tâm Trưởng Trung tâm Hành Quân/sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến di tản từ Huế vào đóng, Bộ Tư Lệnh/Hành Quân ở căn cứ Non Nước. Sau một hồi cả hai, Bác sĩ Bằng và tôi điểm qua t́nh h́nh lịch sử của cuộc triệt thoái cả Thủy Quân Lục Chiến lẫn Quân đoàn I chiến thuật, cùng nhau phân tích về trách nhiệm lịch sử của các cấp lănh đạo, chờ đến lúc ông bác sĩ bóp trán suy nghĩ, tôi lợi dụng cơ hội break time, khều tay ông nói nhỏ: “bác sĩ, ông xem giùm sao tay tôi có cục ǵ ǵ nổi lên, dạo này thấy đau quá!” Đang lim dim mắt suy tư ông mở mắt, cầm lấy tay tôi, bấm vào vết sưng rồi hỏi: “Anh cảm thấy đau không?” Tôi gật đầu, ông nói: “Chắc có vấn đề chứ không phải mụt nhọt tự nhiên.” Ông bước ra ngoài, kêu một nhân viên người Mễ nói một tràng tiếng Anh lẫn tiếng Mễ. Trước đây tôi nghe nói Bác sĩ Bằng nói tiếng Mễ rất giỏi v́ nhân viên và bệnh nhân của ông đa số là người Mễ, cho nên ông đă học sau khi lấy bằng bác sĩ ở Hoa Kỳ. Ông bảo tôi: “Anh qua bên kia cho anh này chụp h́nh bàn tay của anh để tôi định bệnh.” Sau khi chụp xong, tôi trở về văn pḥng và chúng tôi tiếp tục câu chuyện về cuộc chiến. Trong khi cả hai chúng tôi đang phân tích về sự rút quân, đường nào thuận tiện và ít thất thoát hơn th́ anh nhân viên bước vào đưa hai tấm h́nh chụp bàn tay của tôi. Xem hai tấm phim, Bác sĩ Bằng quay qua qua hỏi tôi: “Anh có bị thương lần nào không?” Tôi trả lời ngay: “Trong đời TQLC tôi bị thương ba lần cả thảy.” Ông chỉ vào tấm phim rồi bảo tôi: “Đây, trong tay anh có một mảnh kim khí c̣n nằm ở đây và một khối mủ bọc bên ngoài.” Tôi giật ḿnh: “Chắc đây là mảnh đạn 130 ly của lần bị pháo ở Hạ Lào, v́ lần ấy tôi bị mảnh đạn cắt mất đầu ngón áp út bàn tay trái, có lẽ một mảnh đạn nào đă vào bàn tay tôi tay phải tôi, và ở yên đó.

Bởi v́ hai lần kia th́ bị ở chân và bụng mà thôi.” Bác sĩ bằng cười bảo tôi: “Chắc mảnh đạn này có duyên với anh đă đi theo anh sau cuộc chiến và di tản qua tận đất Mỹ. Thôi được, tôi sẽ cho anh thuốc trụ sinh, giảm đau rồi hôm nào rảnh rỗi , đến đây tôi mổ, gắp mảnh đạn pháo ra cho.”
Tôi cầm thuốc ra về, thấy an tâm v́ tôi được biết trước đây chuyên môn của Bác sĩ bằng là giải phẫu. Ông là bác sĩ nội trú, sau khi ra trường ông ở lại hai năm để học thêm về giải phẫu và măn khóa một lần với Bác sĩ Trung Chỉnh.

Tuần sau, thấy đau quá, tôi điện thoại cho Bác sĩ bằng để lấy hẹn mổ tay. lần này, thấy tôi vào, ông cười, gục gặt đầu: “Qua Mỹ, tôi ít có dịp để mổ, nhưng mà lấn này thử xem sao, ḿnh bây giờ lớn rồi, chắc không nhanh nhẹn như hồi c̣n trẻ.” Tôi cười: “Ông cứ xem như ḿnh mới đang trận hôm qua, và giờ đây ông ra tay tại chiến trường. là chiến binh, ḿnh có ǵ để sợ, phải không ông.”
Bác sĩ Bằng quay ra, bảo cô y tá người Mễ sắp đặt pḥng mổ. Độ 10 phút sau, ông dẫn tôi qua. Bước vào, tôi đă thấy cô y tá đăsẵn sang bên bàn mổ viớ đầy đủ dụng cụ, thuốc men. Bác sĩ bằng ra dấu cho tôi ngồi vào vị trí, đặt tay phải lên bàn mổ. Trong khi đeo găng tay, ông bảo tôi: “Tôi cố gắng , bởi v́ cũng đă lâu không mổ, nếu lấy không được coi như chuyện không xong nhé.” Tôi biết, đây là lời thận trọng của một y sĩ khi thi hành công tác và tôi thấy ḿnh cũng nên có một lời trấn tĩnh: “Tôi biết ông là thầy giải phẫu mà. Hơn nữa ḿnh là dân Thủy Quân Lục Chiến mà.” Có lẽ đoán tôi cũng là dân ch́, ông mỉm cười, không nói nhưng tôi thấy vẻ tự tin hiện lên ở ông khi ông bắt đầu thao tác giải phẫu. Ông bảo: “Tôi sẽ chích cho anh bốn mũi thuốc tê vào chỗ vết đau, ráng chịu nhé!” Tôi giật ḿnh. Chích bốn mũi thuốc tê vào bàn tay, nơi mà cảm giác dễ bị xúc cảm nhất th́ c̣n ǵ. Ôi bàn tay, bàn tay năm ngón đă từng đi lần ṃ vào những nơi cảm xúc nhất, gây nên biết bao ân oán, bàn tay bị người cho ăn đ̣n, trả ân, trả oán. Bốn mũi thuốc tê th́ c̣n đâu hở mi!!!

Đă lỡ chơi, th́ phải chịu đ̣n. Tôi làm bộ người hùng: “Thứ ǵ chứ thuốc tê th́ tôi đă quen hồi mổ bụng ở lần bị thương thứ ba.” Chích lần thứ nhất, tôi thấy tê tê. Đền mũi thứ hai, tôi bắt đầu nhổm đít và nghiến răng. Bác sĩ Bằng liếc mắt: “Anh thấy thế nào?” Tôi bặm môi: “Ông cứ tiếp tục.” Mũi thuốc tê thứ ba làm tôi toát mồ hôiv́ như tôi đă nói, tay là nơi dễ cảm xúc nhất và mũi thứ tư làm tôi chảy nước mắt, hai chân bấu chặt lấy giày và cố chịu đựng. Đến khi tiếng Bác sĩ Bằng thoảng bên tai: “Xong rồi.” tôi mở mắt nh́n vào vết tay, không c̣n cười nhưng vẫn giữ nét mặt cố b́nh thản. bác sĩ Bằng tháo găng tay vừa bước ra ngoài vừa nói với tôi: “Anh chờ đến khi thuốc ngấm, tôi sẽ vào tiếp tục.” Ông đi rồi, chỉ c̣n cô y tá Mễ và tôi. Cô nh́n tôi, đưa ngón tay cái lên gật đầu: “You are a good boy.” Tôi cười: “I’m a Marine.” Cô y tá c̣n quá trẻ, cô chỉ mới 24, 25 tuổi đời, có lẽ cô không hiểu tại sao một Marine lại ch́ như vậy, nhất là một người ngoại quốc như tôi, người nhỏ thó và không không to, cao, mập mạp như các chàng trai Mễ của cô. Thôi, mặc kệ cô ta, bốn mũi thuốc tê chích vào tay, đau thấy mẹ! “Chưa chắc các anh chàng Mễ to con của mày chịu được như tao.” Tôi nghĩ đến lúc ông Bằng cho dao kéo vào gắp ra mới là chuyện cần phải gồng ḿnh hơn nữa.

Độ 15 phút sau, Bác sĩ Bằng bước vào thấy tôi vẫn t́nh táo, ông cười: “Sao, anh thấy chỗ chích đă tê chưa.” “Có lẽ là được rồi, ông ạ! Xin ông cứ ra tay.” Bác sĩ Bằng mang bao tay vào, bắt đầu hành sự. Tôi thấy ônglấy dao nhỏ, rạch một chút xíu vào chỗ vết tê, cho một cây kim vào dọ dẫm, tay kia ông nặn nhè nhẹ cho mủ ở vết thương chảy ra. Ông nói nho nhỏ: “Anh thấy đau không?” “Không hề ǵ, ông cứ tiếp tục.” Đến khi ông nặn hết mủ và đưa cây kim qua lại vẫn không thấy ǵ, ông lấy dao rạch dài vết mổ th́ tôi không c̣n can đảm ngó nữa. tôi quay mặt đi chỗ khác, bặm môi chịu đựng. H́nh như ông đă thay cây kim bằng cái kềm Inox và đi sâu vào. Ông th́ thầm: “Sao, thấy ra sao?” “Không sao, cứ tiếp đi nào.” Bỗng tôi cảm thấy cái kềm đụng vào một vật cứng trong chỗ vết thương, tôi th́ thào: “H́nh như trúng nó rồi ông Bằng ơi.” Bác sĩ bằng không nói một lời nào, cố điều khiển cái kềm và độ khoảng 3 giây sau, ông rút cây kềm ra và bật lên: “Nó đây rồi.” Tôi quay mặt lại cũng thốt lên: “Ừ chính nó.” Bác sĩ Bằng không nói một lời, đặt cây kềm c̣n mảnh đạn lên bàn mổ rồi b́nh thản bước ra ngoài. Có lẽ ông đă trải qua một phút căng thẳng và cần lấy lại b́nh tĩnh. Bác ś bằng quay vào chùi rửa vết thương rồi nói: “Ban đầu, tôi tưởng ch́ cần cây kim nạy mảnh đạn ra nhưng không được, sau tôi phải rạch thêmvết mổ để đưa kềm vào gắp ra. Có lẽ anh đau lắm.”
Tôi không c̣n lời nào để nói nữa, đôi mắt nh́n vào mảnh đạn pháo trên bàn mổ. H́nh như tôi thấy như vừa hiện ra trước mắt tôi, chiến trường xưa như trở về.
Ầm… ầm …Tiếng đạn pháo từ đâu ập tới làm vang dội một góc trời xa lạ tận đâu đâu…Ừ, đây là đất Hạ Lào vào năm 1971. Lúc bấy giờ tôi là Trường Ban 3 Tiểu đoàn 4/Ḱnh ngư/Thủy Quân Lục Chiến với Tiểu đoàn trưởng là Đại Bàng Vơ Kỉnh. Tôi đang lien lạc với Trung úy Tho, Đại đội trưởng/ĐĐ 3, và Trung úy Đức, Đại đội trưởng/ĐĐ4 để chặn đợt tấn công bằng chiến xa của Cộng sản tại đồi 555 Hạ Lào, th́ bỗng tôi nghe tiếng nổ rất lớn, sát cách quân của Tiểu đoàn 4/TQLC. Lúc đó, tôi đang ngồi dưới hố với một người truyền tin, Chín Rỗ. Tôi nói với Chín Rỗ: “Mày gọi Đại Bàng xem ai bắn pháo gần ḿnh quá.” Chín Rỗ gọi xong trao ống liên hợp cho tôi: “Vũng Tàu, mày gọi về bảo ngư phở đi,” tiếng Đại Bàng Vơ Kỉnh oang oang trong máy. Tôi chụp máy của lữ đoàn: “Uông Bí! Uông Bí, ngư phở đi, ngư phở ngay.”, “Vũng tàu, Vũng tàu, mấy gánh phở của tao đă bán cho ba Tàu rồi (có nghĩa là đă trở thành ve chai, hết xài rồi đó bạn ạ!), của nó đó, của nó đó!!!”
Thôi rồi, đạn pháo 130 ly của thằng Cộng sản, nó dùng chiến thuật tấn công bằng chiến xa và pháo 130 ly vào Tiểu đoàn Cọp Biển Ḱnh Ngư trong khi chiến xa của chúng không lên nổi.
Ầm ầm, tiếng đạn nổ chát chúa, vung văi xung quanh. Bỗng bên tai tôi, tiếng Chín Rỗ thất thanh : “Ông thầy ơi! Em bị thương rồi!” Tôi quay lại, chân thằng Chín Rỗ đan chéo trên chân tôi, máu chảy xuống ướt cả quần tôi. Tôi vẫn áp ống liên hợp bên tai th́ nghe tiếng Đại Bàng Vơ Kỉnh: “Vũng tàu, Vũng tàu, cho chó ăn chè, cho chó ăn chè…”

Lại một lần nữa, con ḱnh ngư kẹt sóng hết vẫy vùng. Thật tội nghiệp cho những đứa con Mũ xanh trong một cuộc chiến không cân xứng giữa một tập đoàn Cộng sản quốc tế khát máu Nga-Tàu-Việt Cộng và Việt Nam Cộng Ḥa với một người đồng minh không tốt, không chịu yểm trợ khi quân lực Việt Nam Cộng Ḥa tấn công vào Hạ Lào, do một hiệp định nào đó mà họ đă kư kết.

Tôi th́ thào bên Chín rỗ: “Ḿnh rút thôi, không chịu nổi pháo địch.” Chín rỗ đưa mắt trừng trừng nh́n tôi: “Ông thầy chạy đi, tôi không đi được đâu, vết thương nặng lắm.” Tôi cố lôi Chín Rỗ lên mặt hầm nhưng hắn tŕ lại. “Đi đi, chết đến nơi rồi!” Không c̣n cách nào hơn, tôi chụp lấy mày truyền tin, chạy thoát ra vùng lửa đạn trong khi cảm thấy ḿnh cũng bị thương ở tay. Th́ ra bây giờ tôi mới nhớ lại, ngoài mảnh đạn cắt ngón tay áp út bên bàn tay trái, c̣n một mảnh nhỏ lọt vào gan bàn tay trái mà tôi không hay sau gần 30 năm bây giờ mới phát giác. (Quí vị bạn đọc nếu muốn biết rơ hơn trận Hạ Lào xin đọc bài “Đêm Hạ Lào, sao đêm dài quá” trong hồi kư “Những bước chân âm thầm” của Mũ xanh Trần Vệ)

Sau khi may lại vết mổ, Bác sĩ bằng sai cô y tá lấy một lọ nhỏ có dung dịch, bỏ mảnh đạn pháo 130 ly vào rồi đậy nắp lại trao cho tôi: “Đây, tôi tặng anh mảnh đạn pháo của Cộng sản Việt nam, xem như kỷ vật, anh giữ lấy để nhớ đến một thời chiến đấu cho đất nước Việt Nam thân yêu.”
Tôi cầm lấy lọ dung dịch có chứa mảnh đạn pháo với lời thân tặng mà nghẹn ngào. Có lẽ đây là lần đầu trong đợi quân ngũ, tôi nhận một kỷ vật cao quư rất hiện thực nói lên tang chứng của một cuộc chiến mà kẻ khát máu, tàn bạo c̣n để lại rơ ràng không chối căi. Mảnh đạn này nếu đenm xét nghiệm th́ rơ ràng là từ một đạn pháo của Nga Tàu viện trợ cho Cộng sản Bắc Việt trong một tập đoàn Cộng sản muốn nhuộm đỏ miền Nam Việt Nam, là tiền đồn của Tự Do thế giới để sau đó chùng đi chiếm nốt Thế giới tự do.

Tôi nh́n lại vết mổ đă được khâu lại do bác sĩ TQLC Phạm vũ Bằng giải phẫu ngảy hôm nay, tháng 4/2008, sau gần 30 năm tại đất khác quê người để xin vị Tư lệnh TQLC coi lại trong kho huy chương của Người đă phân phát trong cuộc chiến vừa qua, nếu c̣n xin dành lại hai huy chương tặng cho Bác sĩ Phạm Vũ Bằng đă thành công ca mổ muộn màng này, và cho tôi, Thiếu tá TQLC Trần Vệ, đă mang một mảnh đạn pháo 130 ly suốt một cuộc hành tŕnh H.O từ Hạ Lào, sau 30/4/1975 với 13 năm tù đày tại Bắc Việt và 15 năm sống lưu vong ở đất Mỹ làm nơi quê hương thứ hai này. Tôi cũng cám ơn Người, nếu đă cạn huy chương, cũng xin cho một lời chúc lành v́ cả hai đă dâng suốt cuộc đời trai trẻ cho binh chủng Thủy Quân Lục Chiến…

Viết để kỷ niệm ngày 30/4/2008
Mũ xanh TQLC Thiếu Tá Trần Vệ.

HonThienViet
09-28-2020, 01:44
Chuyến Đi Không Tên

BgAOPMyhVJQ

cha12 ba
09-30-2020, 17:23
Trong thời tiết nắng tươi đẹp của miền Nam California, trên ba mươi cựu quân dân cán chính và thế hệ thứ hai Việt Nam Cộng Ḥa (VNCH) đă tề tựu tại khu vực Thuyền Nhân, Peek Family Funeral, thành phố Westminster, Quận Cam, Nam California lúc 10 giờ sáng ngày Thứ Ba 29 tháng 9 năm 2020, để cử hành giản dị nhưng trang trọng một lễ tưởng niệm trước mộ phần của 81 chiến sĩ Nhẩy Dù Thuộc Quân Lực VNCH đă được an nghỉ tại khu vực nghĩa trang này vào ngày 26 tháng 10 năm 2019.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1663038&stc=1&d=1601486575
PHam Gia Dai

Giở lại trang lịch sử: Được biết vào ngày 11 Tháng Mười Hai, năm 1965, Tiểu Đoàn 3 và Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù chuẩn bị chuyển về Sài G̣n sau khi hoàn tất một cuộc hành quân, th́ được lệnh của Quân Đoàn 2 ở lại để đánh giải vây cho Sư Đoàn Mănh Hổ của Nam Hàn đang bị kẹt ở Tuy Ḥa. Trên đường bay, Đại Đội 72 thuộc Tiểu Đoàn 7 trên chiếc máy bay C-123 định mệnh đă gặp nạn tại một vùng hẻo lánh tại Tuy Ḥa. Măi đến năm 1974 mới t́m được hài cốt và được chuyển về Băng Cốc, Thái Lan để giảo nghiệm. Hài cốt của 4 phi công Mỹ được đưa về Arlington, Hoa Kỳ và năm 1986, hài cốt c̣n lại của 81 chiến sĩ nhẩy dù mới được chuyển về Cơ Quan T́m Kiếm Tù Binh/Người Mất Tích tại Hawaii, và nằm ở đó măi cho đến ngày 26-10-2019 mới hoàn tất nghi lễ an táng tại nghĩa trang Peek Family Funeral, nam California.

cha12 ba
10-09-2020, 00:41
10/08/20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1667587&stc=1&d=1602204165
- ...Trong khi chính phủ QGVN rồi VNCH tôn trọng hiệp định Genève, thi hành nghiêm túc tất cả những quy định trong hiệp định Genève, th́ nhà nước VNDCCH đă có kế hoạch vi phạm hiệp định, ngay từ trước khi hiệp định được kư kết và cả sau khi hiệp định được kư kết. Đặc biệt VNDCCH vi phạm hiệp định có “biên nhận” do Trung Cộng cung cấp. Năm 1973, chuyện vi phạm hiệp định Paris lại tái diễn. Do đó, chẳng những “đừng tin những ǵ cộng sản nói” (lời tổng thống Nguyễn Văn Thiệu), mà c̣n đừng tin những ǵ cộng sản viết, và cũng đừng tin những ǵ cộng sản cam kết, dù cam kết trên giấy tờ như hiệp định Genève...

Gần đây, nhân chuyện phim The Vietnam War ra mắt, có nhiều người bàn luận sôi nổi. Có người c̣n đặt câu hỏi ai đă vi phạm hiệp định Genève để đưa đến chiến tranh?
Hiệp định Genève ngày 20-7-1954 chia hai Việt Nam ở vĩ tuyến 17. Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa (VNDCCH) ở phía bắc, thường được gọi là Bắc Việt Nam (BVN). Quốc Gia Việt Nam (QGVN), đổi thành Việt Nam Cộng Ḥa (VNCH) ngày 26-10-1955, ở phía nam, thường được gọi là Nam Việt Nam (NVN).

1.- Hiệp định Genève không đề cập chuyện thống nhất đất nước
Danh xưng chính thức đầy đủ của hiệp định Genève về Việt Nam là Hiệp định đ́nh chỉ chiến sự ở Việt Nam, được viết bằng hai thứ tiếng Pháp và Việt, có giá trị như nhau. Ngoài Pháp và VNDCCH tức Việt Minh, các nước khác cùng kư vào hiệp định Genève c̣n có Anh, Liên Xô, Trung Cộng, Lào, Cambodia. Hai chính phủ QGVN và Hoa Kỳ không kư vào bản hiệp định nầy.
Hiệp định đ́nh chỉ chiến sự ở Việt Nam gồm có 6 chương, 47 điều, chỉ là một hiệp định có tính cách thuần túy quân sự, hai bên ngưng chiến đấu, rút quân về vị trí chỉ định trong hiệp định, thời biểu rút quân... Hiệp định không đưa ra một giải pháp chính trị nào cho tương lai Việt Nam, nghĩa là hoàn toàn không đề cập đến chuyện tổng tuyển cử thống nhứt đất nước.
Gần một năm sau, thủ tướng QGVN Ngô Đ́nh Diệm tuyên bố trên đài phát thanh Sài G̣n ngày 6-7-1955 rằng chính phủ QGVN không kư các văn kiện Genève nên không bị ràng buộc phải thi hành hiệp định nầy. Chính phủ QGVN không phản đối nguyên tắc tổng tuyển cử, nhưng không có bằng chứng cho thấy VNDCCH đặt quyền lợi quốc gia lên trên quyền lợi Quốc tế Cộng sản. (John S. Bowman, The Vietnam War, Day by Day, New York: The Maillard Press, 1989, tr. 17.)
Ngày 19-7-1955, thủ tướng VNDCCH là Phạm Văn Đồng gởi thư cho thủ tướng Ngô Đ́nh Diệm yêu cầu mở hội nghị hiệp thương bắt đầu từ ngày 20-7-1955, như đă quy định trong hiệp định Genève ngày 20-7-1954, để bàn về việc tổng tuyển cử nhằm thống nhứt đất nước. Ngày 10-8-1955, thủ tướng Ngô Đ́nh Diệm bác bỏ đề nghị của Phạm Văn Đồng, và xác nhận lại chủ trương của chính phủ QGVN đă được đưa ra ngày 6-7-1955. Quốc Gia Việt Nam được đổi thành Việt Nam Cộng Ḥa (VNCH) ngày 26-10-1955.
Tuy chính phủ VNCH nhiều lần từ chối, thủ tướng VNDCCH Phạm Văn Đồng vẫn nhắc lại đề nghị nầy hằng năm vào các ngày 11-5-1956, 18-7-1957, và 7-3-1958, nhằm chứng tỏ VNDCCH quan tâm đến chuyện thống nhứt đất nước, và tuyên truyền với các nước trên thế giới. Lần cuối, tổng thống VNCH Ngô Đ́nh Diệm, bác bỏ đề nghị của Phạm Văn Đồng vào ngày 26-4-1958.
Hiệp định Genève hoàn toàn không đề cập đến chuyện tổng tuyển cử thống nhất đất nước, nên luận điệu của VNDCCH cho rằng VNCH không hiệp thương để tổng tuyển cử, vi phạm hiệp định Genève, là luận điệu vu cáo trắng trợn. Luận điệu vu cáo nầy được cộng sản lập đi lập lại nhiều lần, cho đến ngày nay trong nước vẫn c̣n tồn tại luận điệu vu cáo nầy.

2.- Việc tổng tuyển cử được đề cập trong bản tuyên bố không chữ kư
Sau khi Hiệp định đ́nh chỉ chiến sự ở Việt Nam cùng các hiệp định đ́nh chỉ chiến sự ở Lào và Cambodia được kư kết, các phái đoàn tham dự hội nghị Genève họp tiếp vào ngày 21-7-1954, nhằm bàn thảo bản “Tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Genève 1954 về vấn đề lập lại ḥa b́nh ở Đông Dương”.
Bản tuyên bố gồm 13 điều; quan trọng nhứt là điều 7, ghi rằng: “Hội nghị tuyên bố rằng đối với Việt Nam, việc giải quyết các vấn đề chính trị thực hiện trên cơ sở tôn trọng nguyên tắc độc lập, thống nhất và toàn vẹn lănh thổ, sẽ phải làm cho nhân dân Việt Nam được hưởng những sự tự do căn bản, bảo đảm bởi những tổ chức dân chủ thành lập sau tổng tuyển cử tự do và bỏ phiếu kín. Để cho việc lập lại ḥa b́nh tiến triển đến mức cần thiết cho nhân dân Việt Nam có thể tự do bày tỏ ư nguyện, cuộc Tổng tuyển cử sẽ tổ chức vào tháng 7-1956 dưới sự kiểm soát của một Ban Quốc tế gồm đại biểu những nước có chân trong Ban Giám sát và Kiểm soát Quốc tế đă nói trong Hiệp định đ́nh chỉ chiến sự. Kể từ ngày 20-7-1955 những nhà đương cục có thẩm quyền trong hai vùng sẽ có những cuộc gặp gỡ để thương lượng về vấn đề đó.” (Thế Nguyên, Diễm Châu, Đoàn Tường, Đông Dương 1945-1973, Sài G̣n: Tŕnh Bày, 1973, tr. 53. Bản Pháp văn: google.com.fr., chữ khóa: Déclaration finale de la Conférence de Genève en 1954.)
Chủ tịch phiên họp là Anthony Eden (ngoại trưởng Anh) hỏi từng phái đoàn, th́ bảy phái đoàn là Anh, Pháp, Liên Xô, Trung Cộng, VNDCCH, Lào và Cambodia trả lời miệng rằng “đồng ư”. Tất cả đều trả lời miệng, không phái đoàn nào kư tên vào bản tuyên bố, nghĩa là bản tuyên bố không có chữ kư.

Đây chỉ là lời tuyên bố (déclaration) của những phái đoàn, có tính cách dự kiến tương lai Việt Nam. Một văn kiện quốc tế không có chữ kư, th́ không thể là một hiệp ước, v́ không ai kư tên cam kết để thi hành những điều đă cùng nhau thỏa ước (nên mới gọi là hiệp ước). Bản tuyên bố không chữ kư chỉ có tính cách gợi ư, hướng dẫn mà thôi. Hơn nữa, những hiệp định với đầy đủ chữ kư mà c̣n bị CSVN vi phạm trắng trợn, huống ǵ là một bản tuyên bố không chữ kư? (Ở đây xin đưa ra một ví dụ đơn giản: hai người nam nữ tuyên bố kết hôn mà không kư kết hôn ước th́ có hợp pháp hay không?)
Phái đoàn QGVN và phái đoàn Hoa Kỳ không kư vào Hiệp định đ́nh chỉ chiến sự ở Việt Nam ngày 20-7-1954 và cũng không đồng ư bản “Tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Genève 1954 về vấn đề lập lại ḥa b́nh ở Đông Dương” ngày 21-7-1954. Hai phái đoàn QGVN và Hoa Kỳ đă đưa ra tuyên bố riêng của mỗi phái đoàn để minh định lập trường của ḿnh.
Chính phủ QGVN dưới quyền quốc trưởng Bảo Đại và thủ tướng Ngô Đ́nh Diệm thi hành đúng đắn hiệp định Genève ngày 20-7-1954, tập trung và rút toàn bộ lực lượng QGVN về miền Nam vĩ tuyền 17 đúng thời hạn và đúng theo quy định của hiệp định Genève. Điều nầy chẳng những báo chí lúc bấy giờ đă tŕnh bày, mà cho đến nay, không có tài liệu nào cho thấy là chính phủ QGVN đă vi phạm hiệp định Genève.
Riêng bản “Tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Genève...” ngày 21-7-1954 không có chữ kư, không ai kư tên cam kết sẽ thi hành, chỉ có tính cách khuyến cáo mà thôi, nên không bắt buộc VNCH phải thi hành. V́ vậy, cũng không thể vu cáo Việt Nam Cộng Ḥa và Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm không thi hành hiệp định Genève, rồi động binh gây chiến.

3.- Ai vi phạm Hiệp định Genève?
Muốn biết ai vi phạm hiệp định Genève, xin trở lại thời gian hội nghị Genève. Hội nghị khai mạc ngày 8-5-1954, kéo dài cho đến ngày 21-7-1954, có thể chia thành hai giai đoạn: giai đoạn thứ nhứt từ ngày 8-5 đến ngày 20-6-1954; giai đoạn thứ hai từ ngày 10-7-1954 đến ngày 21-7-1954.
Giữa hai giai đoạn là thời gian 20 ngày tạm nghỉ để các phái đoàn về nước tham khảo và nghỉ ngơi. Trong thời gian nầy, xảy ra ba sự kiện quan trọng: 1) Tại Pháp, Mendès France được cử làm thủ tướng ngày 17-6-1954. Ông hứa hẹn với dân chúng Pháp sẽ giải quyết vấn đề Đông Dương trong ṿng bốn tuần lễ, và sẽ kư kết hiệp ước đ́nh chiến chậm nhứt là ngày 20-7-1954, nghĩa là Pháp dứt khoát rời bỏ Việt Nam. 2) Tại Việt Nam, Ngô Đ́nh Diệm được quốc trưởng Bảo Đại đề cử giữ chức thủ tướng QGVN. Ông Diệm nhận chức ngày 7-7-1954, thường được gọi là ngày “Song thất”. 3) Thủ tướng và là trưởng phái đoàn Trung Cộng tại hội nghị Genève, Châu Ân Lai về nước trong thời gian nghỉ họp, mời Hồ Chí Minh (HCM), chủ tịch VNDCCH, bí mật gặp nhau tại Liễu Châu thuộc tỉnh Quảng Tây (Trung Hoa), từ ngày 3 đến ngày 5-7-1954. Lúc đó, dư luận thế giới hoàn toàn không hay biết đến hội nghị quan trọng nầy.
Hội nghị Liễu Châu giữa Châu Ân Lai và HCM diễn ra từ ngày 3 đến ngày 5-7-1954, tức trước khi hiệp định Genève được kư kết. Tháp tùng theo HCM có Vơ Nguyên Giáp và Hoàng Văn Hoan. Vào họp, Châu Ân Lai báo cho phái đoàn Việt Minh biết có ba cách để đối phó với t́nh h́nh mới: 1) Thượng sách là ḥa. 2) Trung sách là đánh rồi ḥa. 3) Hạ sách là đánh tiếp.
Châu Ân Lai khuyên HCM và Việt Minh chấp nhận thượng sách là ḥa để tránh mở rộng chiến tranh, v́ nếu mở rộng chiến tranh, Hoa Kỳ có thể can thiệp. Theo Châu Ân Lai, Việt Minh nên giải quyết riêng chuyện Việt, Miên, Lào, đồng thời chia hai Việt Nam ở khoảng vĩ tuyến 16. Với kinh nghiệm Trung Cộng qua chiến tranh Triều Tiên, Châu Ân Lai khuyên HCM không nên đ̣i hỏi thái quá, khiến Pháp sẽ ở vào thế phải nhờ Hoa Kỳ can thiệp. Cũng theo Châu Ân Lai, trong trường hợp Hoa Kỳ can thiệp vào chiến tranh Việt Nam, với binh lực hùng hậu, Hoa Kỳ có thể lật ngược t́nh thế như trong chiến tranh Triều Tiên trước đây. Như vậy, theo Châu Ân Lai, Việt Minh sẽ đuổi được kẻ địch yếu (Pháp), nhưng lại rước kẻ địch mạnh (Hoa Kỳ). Hơn nữa, cũng theo Châu Ân Lai, Việt Minh nên giúp thủ tướng Mendès-France để ông ta không bị quốc hội Pháp lật đổ. Nếu Mendès France không thành công, chính phủ Mendès France sẽ bị lật đổ, th́ có thể bất lợi cho phía cộng sản. (Tiền Giang, Châu Ân Lai dữ Nhật-Nội-Ngơa hội nghị [Châu Ân Lai và hội nghị Genève] Bắc Kinh: Trung Cộng đảng sử xuất bản xă, 2005, bản dịch của Dương Danh Dy, tựa đề là Vai tṛ của Châu Ân Lai tại Genève năm 1954, chương 27 “Hội nghị Liễu Châu then chốt”. Nguồn: Internet).
Châu Ân Lai c̣n bàn thêm rằng sau khi chia hai Việt Nam, Việt Minh rút quân về phía Bắc Việt Nam (BVN), nhưng không có nghĩa là Việt Minh rút hết vơ khí, mà vơ khí nào cất giấu được, th́ phân tán mà cất giấu để tránh bị phát hiện. Hồ Chí Minh và phái đoàn Việt Minh chấp nhận thi hành kế hoạch của Châu Ân Lai.
Tại hội nghị nầy, Vơ Nguyên Giáp đưa ra kế hoạch là sẽ chỉ rút những người làm công tác chính trị bị lộ diện; phần c̣n lại th́ ở lại để chờ đợi thời cơ nổi dậy. Số ở lại có thể đến 10,000 người. Việt Minh cộng sản chẳng những chôn giấu vơ khí, lưu 10,000 cán bộ, đảng viên ở lại Nam Việt Nam (NVN), mà c̣n gài những cán bộ lănh đạo cao cấp ở lại NVN như Lê Duẩn, Vơ Văn Kiệt, Mai Chí Thọ, Cao Đăng Chiếm... (Huy Đức, Bên thắng cuộc, tập I: Giải phóng, New York: Osinbook, 2012, tt. 271-273).

Sau hội nghị Liễu Châu, trong báo cáo của HCM tại hội nghị Ban chấp hành Trung ương đảng Lao Động ngày 15-7-1954, HCM chỉ nhắc sơ là có gặp và trao đổi với thủ tướng Châu Ân Lai. Việt Minh không công khai loan báo kế hoạch của Châu Ân Lai cũng như kế hoạch mai phụjc cán bộ ở lại miền Nam của Vơ Nguyên Giáp để chờ đợi thời cơ nổi dậy. Lư do đơn giản là nếu công khai, th́ sẽ bị lộ ra âm mưu vi phạm hiệp định Genève. Về sau, khi ấn hành lại bản báo cáo nầy trong Hồ Chí Minh toàn tập tập 7, Nxb Chính Trị Quốc Gia, th́ ban biên tập chỉ chú thích sơ lược cuộc gặp gỡ ở cuối trang 315.
Về phía Châu Ân Lai, sau khi hội nghị Genève kết thúc ngày 21-7-1954, th́ Trung Cộng mới đăng lên Nhân Dân Nhật Báo ở Bắc Kinh ngày 8-8-1954 bản “Tuyên bố về cuộc hội đàm Trung-Việt của chính phủ Trung Quốc”, được dịch nguyên văn như sau:
“Thủ tướng nước Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa Châu Ân Lai và chủ tịch nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa Hồ Chí Minh đă cử hành hội đàm tại biên giới Trung-Việt từ ngày 3 đến ngày 5 tháng 7 năm 1954. Thủ tướng Châu Ân Lai và chủ tịch Hồ Chí Minh đă trao đổi ư kiến đầy đủ về vấn đề khôi phục ḥa b́nh tại Đông Dương và các vấn đề có liên quan khác. Tham gia hội nghị c̣n có: Hoàng Văn Hoan, đại sứ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa tại Trung Quốc và Kiều Quán Hoa, cố vấn đoàn đại biểu nước Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa tại hội nghị Genève.” (Tiền Giang, sđd., bản dịch đă dẫn, chương: “Hội nghị Liễu Châu then chốt”. Nguồn: Internet) Bản tuyên bố nầy cũng chỉ xác nhận có cuộc hội họp giữa Châu Ân Lai và HCM mà không đề cập đến nội dung chi tiết, như việc chôn giấu vơ khí, hay cài cán bộ ở lại NVN.

Kết luận
Như thế, rơ ràng trong khi chính phủ QGVN rồi VNCH tôn trọng hiệp định Genève, thi hành nghiêm túc tất cả những quy định trong hiệp định Genève, th́ nhà nước VNDCCH đă có kế hoạch vi phạm hiệp định, ngay từ trước khi hiệp định được kư kết và cả sau khi hiệp định được kư kết. Đặc biệt VNDCCH vi phạm hiệp định có “biên nhận” do Trung Cộng cung cấp.
Năm 1973, chuyện vi phạm hiệp định Paris lại tái diễn. Do đó, chẳng những “đừng tin những ǵ cộng sản nói” (lời tổng thống Nguyễn Văn Thiệu), mà c̣n đừng tin những ǵ cộng sản viết, và cũng đừng tin những ǵ cộng sản cam kết, dù cam kết trên giấy tờ như hiệp định Genève.

20.10.2017
TRẦN GIA PHỤNG

thangtram
10-09-2020, 08:59
cha12 ba

" Ai vi phạm hiệp định Paris ?"

--> Nếu đă là VNCH th́ chúng ta giờ đây lại lưu vong ha bác...Hết Genève rồi cứ thế mà đến Paris, Mỹ đă bán đứng VNCH, th́ Hoàng Sa, Trường Sa chỉ là chuyện đương nhiên mà thôi...bằng chứng lịch sử đă cho thấy 0 thể nào chối căi, nhưng mà sao lại có người tự xưng là tiến sĩ, là kỹ sư thông thạo lịch sử do CS viết, rồi vác đầu đi ủng hộ Trump chỉ v́ cái ảo tưởng chỉ có Trump mới diệt được Tập..? Chuyện khó tin nhưng mà có thật vậy ! Chưa hết, họ c̣n vỗ ngực rầm rầm như đười ươi King Kong rằng ta đây ái quốc đúng nghĩa ! :mad::mad::rant::ran t::o:o:o

cha12 ba
10-09-2020, 17:37
cha12 ba

" Ai vi phạm hiệp định Paris ?"

--> Nếu đă là VNCH th́ chúng ta giờ đây lại lưu vong ha bác...Hết Genève rồi cứ thế mà đến Paris, Mỹ đă bán đứng VNCH, th́ Hoàng Sa, Trường Sa chỉ là chuyện đương nhiên mà thôi...bằng chứng lịch sử đă cho thấy 0 thể nào chối căi, nhưng mà sao lại có người tự xưng là tiến sĩ, là kỹ sư thông thạo lịch sử do CS viết, rồi vác đầu đi ủng hộ Trump chỉ v́ cái ảo tưởng chỉ có Trump mới diệt được Tập..? Chuyện khó tin nhưng mà có thật vậy ! Chưa hết, họ c̣n vỗ ngực rầm rầm như đười ươi King Kong rằng ta đây ái quốc đúng nghĩa ! :mad::mad::rant::ran t::o:o:o

:thankyou::handshake ::handshake:
Thời đại bây giờ thật giả khó lường mà bạn.
Miệng nói VNCH bị CSVN đuổi rút cổ chạy như vịt..tay cầm vàng???

cha12 ba
10-20-2020, 20:43
10/20/20

Những câu ca mộc mạc, êm ái trong ca khúc Ḷng mẹ đă theo tiếng ru của những người mẹ đưa không biết bao nhiêu thế hệ những người con đi vào giấc ngủ b́nh yên. Có thể nói “Ḷng mẹ” của nhạc sĩ Y Vân là “ca khúc quốc dân về Mẹ”, bởi lẽ, theo thời gian, theo sự phát triển của âm nhạc cùng với sự thay đổi về thị hiếu người nghe, th́ Ḷng mẹ vẫn giữ cho ḿnh một chỗ đứng vững chắc.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1673989&stc=1&d=1603226475
Qua ca khúc, có thể thấy t́nh cảm tuyệt vời mà nhạc sĩ Y Vân gửi tặng cho mẹ ḿnh. Tuy nhiên, ít ai biết rằng, đằng sau ca khúc ấy c̣n có một câu chuyện cảm động về thứ t́nh cảm thiêng liêng ấy.

Y Vân là nghệ danh của cố nhạc sĩ khi bước vào con đường sáng tác. Tên thật của ông là Trần Tấn Hậu, sinh vào năm 1933, tại Hà Nội. Sinh ra trong một gia đ́nh đông con, gia cảnh nghèo khó lại sớm mồ côi cha, bao gánh nặng cơm áo gạo tiền dồn hết lên vai gầy của mẹ. Cả tuổi thơ và đằng sau mỗi giai đoạn thăng trầm của ông đều có bóng dáng của bà. Có lẽ v́ vậy mà trong đoạn đầu bài hát, ông đă miêu tả Ḷng mẹ thông qua những h́nh ảnh thiên nhiên thân thuộc:

“Ḷng mẹ bao la như biển Thái B́nh dạt dào,

T́nh mẹ tha thiết như ḍng suối hiền ngọt ngào

Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều ŕ rào

Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu

Ḷng mẹ thương con như vầng trăng tṛn mùa thu

T́nh mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ

Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ

Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ”
“Biển dạt dào”, “ḍng suối hiền”, “đồng lúa”, “vầng trăng”, “làn gió”, “sáo diều”, “tiếng hát”…. Đây chẳng phải là toàn bộ thế giới trẻ thơ đó sao? Và ở thế giới đó, đâu đâu cũng mang h́nh bóng mẹ hiền. Nhờ có công ơn sinh thành dưỡng dục của người mẹ, những “người con” mới cảm nhận được thế giới này.

Hiểu được t́nh cảm và sự vất vả của mẹ, nhạc sĩ Y Vân đă sớm đi dạy đàn để phụ giúp gia đ́nh. Gia cảnh nghèo khó đă góp phần tạo nên một người nhạc sĩ nặng t́nh, trưởng thành và có trách nhiệm nhưng đó cũng chính là rào cản khiến măi về sau ông không thôi day dứt về mối t́nh đầu với cô gái tên Tường Vân. Nghệ danh của cố nhạc sĩ chính là minh chứng cho điều này – Y Vân có nghĩa là Yêu Vân.

Sau mối t́nh đầu đứt gánh, ông và gia đ́nh chuyển vào Sài G̣n sinh sống vào khoảng năm 1954. Tại Sài G̣n ông vừa viết nhạc, vừa chơi nhạc cho các ban nhạc ở các pḥng trà. Mẹ ông vẫn tảo tần chăm sóc cả gia đ́nh.

Vào một đêm khuya năm 1959, sau khi xong việc tại pḥng trà, ông vội vàng đến đồn cảnh quan để bảo lănh mẹ – người đang bị tạm giam do vi phạm lệnh giới nghiêm. Sự việc này chính là điều đă đẩy cao cảm xúc của người nhạc sĩ ấy để ông thức trắng đêm viết lên ca khúc Ḷng mẹ. Ngay ngày hôm sau, ca khúc lần đầu tiên được đích thân nhạc sĩ tŕnh bày trước sự chứng kiến của mẹ. Không có sân khấu xa hoa, không có ca sĩ nổi tiếng nhưng phần tŕnh diễn đó là sân khấu đầy cảm xúc nhất. Người mẹ tần tảo, trăm cay ngh́n đắng nuôi lớn đàn con thơ, người v́ mải lo giặt quần áo cho cả nhà mà vô t́nh phạm luật giới nghiêm đến bị tạm giam cũng là người nhận được t́nh cảm thiết tha được thấu hiểu bởi chính người con của ḿnh, bà đă không ḱm được những ḍng lệ hạnh phúc. Người ta nói, phải nuôi con th́ mới thấu được ḷng mẹ:

“Thương con thao thức bao đêm trường…

Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn…

Bao năm nước mắt như suối nguồn…

Dù cho mưa gió không quản thân gầy mẹ hiền

Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền…”

Nhưng nay, qua ca khúc đó, “Mẹ” biết rằng “Con của mẹ” vẫn luôn luôn thấu hiểu và với “con” b́nh yên nhất vẫn là “dưới bóng mẹ yêu”:

“Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu

Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu

Dù cho phai nắng nhưng ḷng thương chẳng lạt màu

Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu”

Năm 1992, nhạc sĩ Y Vân mất. Trong tang lễ, mẹ ông không hề rơi nước mắt. Nhưng câu nói của bà trước di hài cố nhạc sĩ đă cho thấy t́nh yêu to lớn và sự thấu hiểu mà bà dành cho con cái, cũng khiến cho những người xung quanh không nguôi xót xa: “Người đời thường nói, con đi trước mẹ là bất hiếu, nhưng mẹ chẳng trách con đâu bởi con đă làm tṛn chữ hiếu ngay từ lúc viết xong bài “Ḷng mẹ””…

Có lẽ vị trí vững chắc của “Ḷng mẹ” trong ḍng chảy thời gian, âm nhạc xuất phát từ “cái hồn” của ca khúc. Mỗi lần nghe lại là một lần chạm vào nơi sâu thẳm trái tim, nơi mà mỗi người chúng ta dành riêng một vị trí cho gia đ́nh và cho Mẹ.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1673990&stc=1&d=1603226475
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1673991&stc=1&d=1603226475
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1673992&stc=1&d=1603226475
(Nguồn: Thời Xưa)

vcStPX6ScZk

cha12 ba
10-21-2020, 00:16
10/20/20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1674033&stc=1&d=1603239337

TRẦN VĂN HƯƠNG
Thái Bá Tân
Đă nhiều lần nghe nói,
Không biết có đúng không.
Nhưng có lẽ là đúng.
Nghe mà nhói trong ḷng.
Hai ngày sau nhậm chức,
Tổng thống Trần Văn Hương
Được đại sứ nước Pháp
Trao bức thư dị thường.
Đó là bức thư mật
Của chính quyền Trung Hoa,
Hứa viện trợ, giúp đỡ
Nước Việt Nam Cộng Ḥa
Đánh bại quân Bắc Việt.
Ông từ dưới đánh lên.
Họ từ trên đánh xuống,
Rồi ép cả hai bên.
Miền Bắc thua, lúc ấy
Ông vẫn giữ nước ông.
Họ sẽ chiếm Miền Bắc.
Cả hai cùng hài ḷng.
Một đề nghị hấp dẫn,
Nhất là khi sắp thua.
Thư từ đại sứ Pháp.
Nghiêm túc, không phải đùa.
Không cần phải cân nhắc,
Tổng thống Hương nói: “Không!
Chúng tôi thà mất nước
Cho Bắc Việt. Các ông,
Các ông th́ không được.
Các ông là ngoại bang”.
Và mấy hôm sau đó
Ông kư giấy chuyễn quyền
*
Tôi thành thật xin lỗi
Tổng thống Trần Văn Hương,
Một người con yêu nước,
Một nhân cách phi thường.
Xin lỗi v́ ngày trước
Bị nhồi sọ, bốc đồng
Tôi đă từng căm ghét
Tổng thống Diệm và Ông.
_________
TRẦN VĂN HƯƠNG
Ngày Hăm Chín tháng Tư
Năm Bảy Lăm, một ngày
Trước Sài G̣n thất thủ,
Điện thoại réo gắt gay.
Đó là đại sứ Mỹ
Gọi điện thoại dục ông
Phải gấp rút di tản.
Nhưng ông đă nói không.
“Tôi t́nh nguyện ở lại
Để chia sẻ phần nào
Cái nhục người mất nước
Của quốc dân đồng bào”.
Sau đấy ông bị bắt,
Bị giam suốt ba năm
Ở đường Phan Thanh Giản,
Trong căn hẻm tối tăm.
Năm Một Chín Bảy Tám,
Người ta trả cho ông
Quyền công dân, quốc tịch.
Nhưng ông lại nói không.
“Tôi không thể nhận nó.
Các quân nhân Miền Nam
Tuân lệnh, rồi ...ngừng bắn,
Nay đang bị tù giam.
Với tư cách tổng thống,
Tôi đau xót trong ḷng,
Nên không muốn, không thể
Làm công dân các ông.
Năm Một Chín Tám Hai, (27 tháng 1 năm 1982)
Ông chết ở tư gia.
Vẫn công dân, quốc tịch
Nước Việt Nam Cộng Ḥa.

cha12 ba
10-26-2020, 19:46
10/26/20

Bài CHU TẤT TIẾN

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1677013&stc=1&d=1603741549
Tổng Thống Richard Nixon đang chúc lành với Thủ Tướng Châu Ân Lai tại Bắc Kinh tháng Hai năm 1972. (Getty Images)

Thời gian gần đến ngày bầu cử, có hai dư luận trái ngược về sự can thiệp của Mỹ vào Việt Nam. Nhóm thứ nhất: Một số người Việt cho rằng chính phủ Mỹ, hiện nay đại diện là Tổng Thống Donald Trump, sẽ đánh bại Trung Cộng trên phương diện kinh tế cũng như quân sự. Một khi mà Trung Cộng sụp đổ, th́ Cộng Sản Việt Nam sẽ “thoát Trung,” nghĩa là thoát khỏi sự kềm kẹp của Cộng Sản Trung Hoa, từ đó, sẽ hướng về Hoa Kỳ, và dần dần sẽ đi theo chế độ Tự Do, Dân Chủ mà Hoa Kỳ đang lănh đạo. Như vậy, gián tiếp, Mỹ sẽ giúp Việt Nam. Người Việt nào không bầu cho Donald Trump th́ là người ủng hộ Cộng Sản. Cũng cùng quan điểm này, nhiều người Việt cho rằng nếu Biden đắc cử, th́ nước Mỹ sẽ thành nước Cộng Sản, Trung Cộng sẽ thống lĩnh nước Mỹ.


Nhóm thứ hai: Tổng Thống Trump chỉ dọa Trung Cộng để buộc Bắc Kinh phải lép vế trước Hoa Kỳ trong vấn đề kinh tế, không thực sự có việc đánh Trung Cộng thật sự, cả về kinh tế lẫn quân sự. Không bao giờ có sự can thiệp của Mỹ vào Việt Nam lần thứ hai, cũng như không có việc chính phủ Mỹ buộc các nước Cộng Sản phải tôn trọng Nhân Quyền tại các nước nhỏ. Người Mỹ là những người Thực Dụng (Practicalism – Devotion to Practical Matters), nghĩa là nhất cử nhất động đều phải tính toán sao cho có lợi cho chính ḿnh. Cho nên, chính phủ Mỹ sẽ đặt tất cả mọi chính sách toàn cầu lên bàn tính, xem việc “đánh” Trung Cộng sẽ đem lại lợi nhuận ǵ cho giới tư bản và đại tư bản. Nếu không Lợi, th́ miễn bàn.


Hiện nay, hai quan điểm trái ngược trên đang được phổ biến rất mạnh trong cộng đồng Việt, khiến cho cộng đồng như đang có chiến tranh, bạn hữu lâu năm hay thân thuộc bỗng biến thành kẻ thù. Chiến hữu mạ lị chiến hữu y hệt như khi tấn công Việt Cộng. Đôi khi trong cùng một gia đ́nh, bố mẹ và con cái “đánh vơ miệng” với nhau tưng bừng. Trên mạng Email hay Facebook, người Việt rủa xả nhau tận t́nh, không ai c̣n nhớ thân phận ḿnh chỉ là những người di tản v́ chính trị, di cư v́ kinh tế. Nhiều người Việt bỗng tự biến ḿnh thành “NGƯỜI DA VÀNG THƯỢNG ĐẲNG – YELLOW SUPREMACIST” ngang ngửa với WHITE SUPREMACISTS để hạ bệ và nhục mạ người da đen, không khác ǵ một đảng KKK- da vàng.


Một số chế tạo Fake News, biến những tấm h́nh cựu Tổng Thống Obama và h́nh Đệ Nhất Phu Nhân Michelle trở thành đười ươi trong khi chính khả năng về học vấn, kiến thức của ḿnh không đáng làm học tṛ của các vị đáng kính trên. Điều này đi ngược lại văn hóa Việt Nam là luôn tôn trọng các dân tộc khác, cũng như chứng tỏ cho thế giới thấy (nếu họ đọc được và xem được những fake news nhục mạ này) là dân Việt Nam gồm toàn những kẻ thiếu tư cách, thiếu học, và vô ơn, nếu không nói là mù quáng.


V́ thế, người viết bài này, môt lần nữa, lục lại lịch sử sự can thiệp của Mỹ vào Việt Nam trên 75 năm nay, nghĩa là lấy năm 1944 làm mốc, để xem thực tế, các chính phủ Mỹ (không muốn sử dụng chữ “Người Mỹ” v́ nhiều khuynh hướng Mỹ khác nhau) có thực sự quan tâm đến vấn đề Việt Nam, chỉ v́ muốn giúp Việt Nam phát triển trên phương diện vô vị lợi, với t́nh cảm của một người lănh đạo Thế Giới Tự Do, một đàn anh, một nhà bảo trợ thiện nguyện, hay v́ lư do nào khác.


Bài này được chia làm hai giai đoạn:


1. Giai đoạn 1944-1954


a- Mỹ yểm trợ Việt Minh: Trong giai đoạn cuối của cuộc Thế Chiến thứ Hai, Hoa Kỳ đă chú tâm đến lực lượng Việt Minh dưới sự lănh đạo của Hồ Chí Minh. Một nhóm gián điệp OSS (US Office of Strategic Services) của Mỹ, do Thiếu Tá Archimedes Patti, cầm đầu, đă liên lạc với Hồ Chí Minh và nhảy dù xuống Lạng Sơn, giúp cho Hồ Chí Minh huấn luyện một Trung đội có vũ khí đầu tiên của lực lượng Cộng Sản Viêt Nam. Trung đội này được giao cho Vơ Nguyên Giáp chỉ huy. (1) Tên gọi đầu tiên của lực lượng quân sự này là Việt Nam Tuyên Truyền Giải Phóng Quân. Ngày đầu tiên thành lập là ngày 11 tháng 12 năm 1944. Số lượng bộ đội trong trung đội đầu tiên này là 31 bộ đội trai và 3 bộ đội gái, được OSS của Mỹ tặng cho 2 khẩu súng lục, 17 khẩu súng trường, một súng máy hạng nhẹ, và 14 khẩu súng nạp đạn bằng cách bẻ đôi. (2) Qua sự viện trợ súng đạn này, và tin tưởng rằng người Mỹ có thể giúp ḿnh làm nên sự nghiệp, Hồ Chí Minh đă xin được làm đồng minh với Mỹ, thời gian đó, Tổng Thống Mỹ là Franklin D. Roosevelt, tuy nhiên, khi Mỹ nghiên cứu thấy Viêt Minh chỉ lợi dụng và sẵn sàng làm phản, nên Roosevelt chấm dứt sự yểm trợ này.


b-Mỹ yểm trợ Pháp tại Việt Nam: Khi cuộc chiến Điện Biên Phủ bùng nổ, Pháp đă t́m cách vận động với Mỹ xin yểm trợ máy bay, và được Mỹ giúp 24 máy bay C-119, với phi công là CIA của Mỹ. Về tài chánh, Mỹ đă tăng viện trợ cho Pháp từ 160 triệu đôla đến 3 tỷ đô la vào thời điểm mà Pháp thua trận Điện Biên Phủ. (3) Mục đích của Mỹ khi đó là muốn dùng Pháp để cầm chân Cộng Sản tại Việt Nam nhưng không ngờ Pháp đánh trận quá dở, mà phe Cộng Sản gồm Liên Sô và Trung Cộng lại cương quyết muốn chiếm bán đảo Đông Dương nên buộc Việt Minh phải đánh hết ḿnh, lấy thân người làm cầu cho bộ đội xông lên, kẻ nào lui là cả gia đ́nh bị buộc tội chết. V́ thế, Pháp thất thủ. Mỹ rút hết máy bay về nước, bỏ mặc cho Pháp đầu hàng. Hiệp định Geneve 1954 ra đời với sự thờ ơ của Mỹ.


2. Giai đoạn 1954 đến 1975


a-Mỹ viện trợ miền Nam: Nhận thấy đây là cơ hội để có thể thế chân người Pháp, có một miền đất do người Mỹ bảo hộ, cũng như cần miền Nam Việt Nam làm tiền đồn chống Cộng Sản theo chủ thuyết Domino do Eishenhower đề ra, Hoa Kỳ đă tổ chức Operation Passage To Freedom bằng nhiều tầu chiến, máy bay để đưa người miền Bắc di cư vào Nam. Mỹ đă yểm trợ miền Nam lập ra Tổng Hội Di Cư để giúp dân di cư miền Bắc định cư ở miền Nam. Tiền và trang cụ của Mỹ dồi dào đổ vào yểm trợ Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm để ông ổn định miền Nam lúc đó đang ở trong cái thế Sứ Quân, do nhiều phe nhóm, đảng cướp chiếm giữ Thành Phố Saigon và các đô thị quan trọng.


Ngày 1 tháng 11 năm 1955, Mỹ chính thức yểm trợ quân sự cho miền Nam bằng cách gửi sang Nhóm Cố Vấn Quân Sự (American Advisor Group) để giúp huấn luyện quân đội Miền Nam lúc đó mới được chuyển từ quân đội Pháp sang, các tướng lănh hồi đó toàn là các sĩ quan được Pháp huấn luyện, c̣n mang tư tưởng Thực Dân Tây. Dưới sự lănh đạo tài t́nh của Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm, sau trở thành Tổng Thống đầu tiên do dân bầu, miền Nam đă dần dần ổn định. Các đảng cướp phải buông súng bỏ chạy, các Sứ Quân đều trở thành các sĩ quan cao cấp hoặc Tướng lănh của Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa, nếu không muốn trở thành chính trị gia đối lập.


b-Mỹ muốn dùng quân Mỹ trực tiếp đánh cộng sản: Tháng 5 năm 1961, Kennedy, Tổng Thống thuộc đảng Dân Chủ lại gửi sang miền Nam Việt Nam thêm 400 cố vấn Mỹ nữa, và với đề nghị là Tổng Thống họ Ngô cho quân đội Mỹ chính thức sang Viêt Nam để bảo vệ an ninh cho vùng. Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm, một vị Tổng Thống V́ Dân, V́ Nước cương quyết từ chối lời đề nghị này và cho rằng “Nếu quân Mỹ đổ bộ vào Việt Nam th́ Việt Nam sẽ mất chính nghĩa, và nếu mất chính nghĩa th́ sẽ thua Cộng Sản!” Nhưng Kennedy vẫn cương quyết đ̣i đổ quân vào miền Nam Việt Nam.


Tháng 10 năm 1961, Bộ Trưởng Quốc Pḥng McNamara đề nghị sẽ gửi 200,000 quân Mỹ vào Việt Nam. Tổng Thống Diệm vẫn từ chối. Từ đó, Mỹ t́m mọi cách để lật đổ Tổng Thống Diệm. Vài cuộc đảo chính nhỏ lẻ xảy ra, dưới sự chỉ đạo của Mỹ. Tháng 12 năm 1962, hai phi công bỏ bom Dinh Độc Lập. Tháng 9 năm 1963, trong một cuộc phỏng vấn với Walter Cronkite, Kennedy tố cáo Tổng Thống Diệm đàn áp Phật Giáo, trong khi đó âm thầm tung tiền mua chuộc một số tướng lănh phản bội để giết Tổng Thống Diệm. Ngày 1 tháng 11 năm 1963, cuộc đảo chánh đẫm máu đă diễn ra dưới sự đạo diễn của Cabot Lodge, đại sứ của Kennedy, kết cuộc thảm khốc là Tổng Thống Diệm và Cố Vấn Nhu bị giết tàn nhẫn trong xe tăng.


Ông Ngô Đ́nh Cẩn, em út, sau đó bị xử bắn. Không c̣n ai cản trở, Kennedy gửi ngay 16,000 quân sang Viêt Nam. Tuy nhiên, Ông Trời có mắt, chỉ 21 ngày sau, Kennedy bị ám sát. Nhiều nguồn tin cho hay là v́ Kennedy dự định nhân nhượng với Cộng Sản Nga trong một thỏa hiệp nào đó, khiến dân Dallas ghét ông, và đă cho người bắn Kennedy chết khi đang chuyến công du sang Dallas với mục đích ḥa giải với dân Texas là dân chống Cộng cực kỳ. Từ sự việc này, thế giới đă thấy: Một Tổng Thống Mỹ thuộc đảng Dân Chủ, chỉ v́ vấp phải sự từ chối của một nguyên thủ Quốc Gia Việt Nam, đă tàn nhẫn cho lệnh sát hại cả gia đ́nh một Tổng Thống Việt Nam.


Các lănh đạo Mỹ sau đó, đă t́m mọi cách để nhũng loạn chính trường Việt Nam, ủng hộ người này, phế bỏ người kia khiến phe Quân Sự bị thụ động, để mặc cho Cộng sản Bắc Việt tràn vào miền Nam như thác đổ. Từ Du Kích Chiến cấp Đại Đội, cao lắm là Tiểu Đoàn, Cộng Sản đă công khai đánh Công Kiên Chiến, Trận Địa Chiến, tấn công Miền Nam với cấp Sư Đoàn, rồi dần dần tăng cường thành Quân Đoàn hay Binh Đoàn (gồm nhiều Sư Đoàn) với quân số trên 30,000 bộ đội cho một Quân Đoàn. Quân đội miền Nam đang từ Tấn Công trở sang Pḥng Thủ thụ động cũng v́ mục tiêu lũng đoạn chính trị của người Mỹ. Tổng Thống Mỹ (Dân Chủ) coi Việt Nam như là đầy tớ của họ, khi không xài được, th́ giết quách.


c-Mỹ muốn tiếp tục chiến tranh: Từ 1965 đến 1966, Tổng Thống Lyndon B. Johnson (Dân Chủ) đă đưa sang Việt Nam 325,000 quân Mỹ. Đến 1968, số quân Mỹ đă có mặt ở Việt Nam là 536,100 người. V́ sự có mặt quá đông đảo quân Mỹ tại miền Nam gây ra nhiều xáo trộn về văn hóa, văn học và xă hội, khiến cho Cộng Sản Việt Nam có cớ tăng cường vận động quốc tế giúp miền Bắc “Đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào.” Dân nông thôn, v́ không có phương tiện theo dơi báo chí, nên đa số căm thù Mỹ-Ngụy và ngả theo Mặt Trận Giải Phóng.


Đến tháng 3, 1968, một biến cố hăi hùng xảy ra đẩy dân quê miền Nam biến thành du kích: Thảm sát Mỹ Lai làm Việt Cộng có cớ tấn công nhiều hơn và được sự hưởng ứng của những dân quê xa thành phố. Từ đó, chiến tranh bùng phát mạnh hơn và có chiều hướng thuận cho việc tuyển mộ thêm du kích Cộng sản. Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa vừa phải chiến đấu bằng súng đạn, vừa phải chiến đấu trên phương diện tâm lư chiến, nên vất vả hơn nhiều.


d-Nixon âm mưu bán đứng miền Nam cho cộng sản: Năm 1968, Nixon, thuộc đảng Cộng Ḥa, ngay khi c̣n là Ứng cử viên Tổng Thống đă âm mưu giục miền Nam đừng tham gia Ḥa Đàm Paris, v́ nếu cuộc chiến chấm dứt trong ḥa b́nh, th́ Nixon không có thế mạnh trong chính trường quốc tế.(4) Nhưng sau khi lên ngôi, Nixon lại trở mặt, thúc giục miền Nam ngồi vào bàn hội nghị với Cộng Sản. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không chấp nhận những điều kiện do Mỹ đưa ra, v́ chỉ có lợi cho Cộng Sản mà thiệt hại cho miền Nam cho nên Ḥa Đàm Paris không tiến triển.


Năm 1971, Nixon, kẻ nham hiểm, đă cử Kissinger lén lút liên lạc với Châu Ân Lai, Thủ Tướng Trung Hoa Cộng Sản, để t́m cách giao hảo giữa Washington và Cộng Sản Tầu.(5) Không biết hai bên hứa hẹn ǵ với nhau, nhưng sau khi về Mỹ, Nixon luôn thúc giục Tổng Thống Thiệu kư vào bản Hiệp Định do Mỹ soạn thảo. Tổng Thống Thiệu vẫn cương quyết từ chối trong khi đó Bắc Việt cũng đ̣i hỏi nhiều điều bất hợp lư, và bỏ hội nghị, không tái tục thương thảo.


Khi thấy đầu năm 1973 đă gần đến mà Bắc Việt vẫn khăng khăng không chịu ngồi vào bàn hội nghị, Nixon đă cho lệnh thực hiện chiến dịch bỏ bom Bắc Việt tên gọi là Operation Linebacker II (6) để buộc Bắc Việt trở lại bàn thương thảo. Chiến dịch này kéo dài từ 18 đến 29 tháng 12 năm 1972, khiến cho miền Bắc tan hoang. Điều chứng tỏ là Nixon chỉ muốn rút chạy khỏi Việt Nam, là đến ngày thứ 12, Bắc Việt đă bắn tiếng chuẩn bị đầu hàng vô điều kiện, th́ Nixon lại cho lệnh ngưng oanh tạc, nghĩa là dùng chính sách “cây gậy và củ cà rốt” để dọa Bắc Việt mà thôi. Nếu Nixon thật sự muốn thắng Cộng Sản, th́ chỉ cần oanh tạc thêm 2 ngày nữa, là Bắc Việt giơ cả hai chân lên đầu hàng. Nhưng Nixon không làm thế, v́ nếu tiêu diệt Bắc Việt là đụng chạm đến Trung Cộng!


T́nh thế bó buộc, Bắc Việt lê tấm thân thương tật trở lại Paris, nhưng Tổng Thống Thiệu vẫn không chấp nhận áp lực của Mỹ. Ông yêu cầu phải giải quyết nhiều việc như khu Phi Quân Sự phải được coi là bất di bất dịch cũng như đ̣i quân Bắc Việt phải rút trở về Bắc. Nhưng Nixon không muốn thế, cho nên gửi công hàm trực tiếp cho Tổng Thống Thiệu: “V́ thế, tôi quyết định, không thể thay đổi, là tiếp tục để kư hiệp định ngày 23 tháng 1 năm 1973... Tôi sẽ làm điều này và nếu cần, tôi làm một ḿnh!” (I have therefore irrevocably decided to proceed to initial the agreement on 23 January 1973... I will do so, if necessary, alone).(6) Tổng Thống VNCH lúc đó không c̣n chọn lựa nào khác là bắt buộc phải kư hiệp định Da Beo này, cho quân Bắc Việt cùng với súng đạn tiếp tục ở lại miền Nam cùng với du kích, trong khi quân Mỹ rút hết về nước! Kết quả ra sao, cả thế giới đều biết: Việt Nam Cộng Ḥa bị Mỹ phản bội một cách công khai. Nixon đă bức tử quốc gia này! Sau đó, quân đội miền Nam chỉ c̣n cách chiến đấu tuyệt vọng, với súng không có đạn, với máy bay và chiến xa không có xăng, quân trang, quân dụng, quân cụ thiếu thốn, hư hỏng không được thay… Điều phải đến đă đến: Chỉ sau 2 năm cầm cự, ngày 30 tháng 4 năm 1975, quân đội Việt Nam Cộng Ḥa, một trong các đội quân thiện chiến nhất trên thế giới phải buông súng, đầu hàng. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đánh dấu sự biến mất của một dân tộc anh hùng trước chủ nghĩa Cộng Sản. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 cũng là ngày ghi nhớ sự phản bội đồng minh trắng trợn, đạo diễn bởi một ông Tổng Thống thuộc đảng Cộng Ḥa, người đầu tiên đă mở đường cho việc giao thương với Cộng Sản sau 25 nước Mỹ đoạn giao với chế độ tàn ác, vô nhân này.


Như thế, thử hỏi, có đảng nào của Hoa Kỳ quan tâm đến Việt Nam như một người Bạn thật sự không? Bây giờ người Việt lại ngửa cổ trông chờ một ông Tổng Thống thuộc đảng Cộng Ḥa Mỹ sẽ đánh Cộng Sản Tầu và giúp Việt Nam được Tự do, Dân chủ th́ một là không biết học lịch sử, hai là mơ ngủ giữa ban ngày.

*
Chu Tta61 tiến
Viễn Đông

cha12 ba
10-27-2020, 23:00
By: HUỲNH DUY LỘC
The NewViet

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1677677&stc=1&d=1603839333
Max A. Boot

Những ai theo dơi lịch sử cuộc chiến Việt Nam hẳn không xa lạ với tên tuổi Edward Lansdale, một “kingmaker”, người có vai tṛ rất lớn trong việc tạo nên quyền lực cho Tổng thống Đệ nhất VNCH Ngô Đ́nh Diệm. Nhân dịp cận kề sự kiện đảo chính ông Diệm, thử đọc lại quyển sách mới viết về Edward Lansdale của tác giả Max A. Boot…

Max A. Boot là người Nga gốc Do Thái sinh ngày 12-9-1969 tại Moscow, theo cha mẹ di cư sang Mỹ vào năm 1976. Anh theo học cử nhân khoa Sử ở Đại học Berkeley, California rồi học cao học Lịch sử bang giao quốc tế ở Đại học Yale. Anh bắt đầu nghề báo khi viết cho tờ The Daily Californian, rồi về sau viết cho The Weekly Standard, Los Angeles Times, The Wall Street Journal, The Washington Post và The New York Times. Anh là nhà sử học, nhà phân tích chính sách đối ngoại được Viện Nghiên cứu Chiến lược quốc tế coi là “chuyên gia hàng đầu về các cuộc xung đột vũ trang trên thế giới”. Anh giữ ghế giảng viên Jeane J. Kirkpatrick Senior Fellow về nghiên cứu an ninh quốc gia ở Hội đồng Quan hệ đối ngoại Hoa Kỳ (Council on Foreign Relations).

Cuốn tiểu sử đại tá Edward Lansdale của Max Boot với nhan đề “The road not taken: Edward Lansdale and the American tragedy in Vietnam” xuất bản tháng 1-2018 nhanh chóng trở thành best-seller và được chọn vào chung kết Pulitzer năm 2019.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1677678&stc=1&d=1603839398
Edward Lansdale (trái) và Daniel Ellsberg – Sài G̣n, 1965 (AP)

The Road not Taken” viết về cố vấn Mỹ Edward Lansdale. Có mặt tại miền Nam từ giữa thập niên 1950 trong giai đoạn đầu của nền Đệ nhất Cộng ḥa, ông Lansdale giữ một vai tṛ quan trọng, có tính cách quyết định đối với vận mệnh miền Nam Việt Nam. Với cấp bậc đại tá Không quân, ông Lansdale là Trưởng Phái bộ Quân sự đặc biệt của Mỹ (SMM) tại Sài G̣n. Không như đa số đồng nghiệp và đối thủ của ông sau này có trách nhiệm đề ra chính sách đối ngoại Mỹ, là những người thuộc thành phần ưu tú, hoặc thuộc các gia đ́nh tài phiệt Phố Wall và theo học các trường danh giá nhất nước Mỹ, Edward Lansdale xuất thân từ một gia đ́nh trung lưu - cha là giám đốc điều hành trong kỹ nghệ sản xuất xe hơi. Sinh ngày 6-2-1908 tại thành phố Detroit, Lansdale theo học báo chí tại UCLA (University of California, Los Angeles) nhưng bỏ ngang và hoạt động trong ngành quảng cáo cho các khách hàng như Levi-Strauss và Ngân hàng Wells Fargo. Ông gia nhập quân đội sau trận Trân Châu Cảng, sau đó được Wild Bill Donovan, sáng lập viên của OSS, tiền thân CIA, tuyển vào t́nh báo quân sự.

Lansdale được điều sang Philippines để t́m cách phá vỡ một cuộc nổi dậy và chặn bước tiến của chủ nghĩa Cộng sản. Để đạt mục tiêu, ông giật dây một cuộc phản cách mạng, hoàn toàn bứng gốc các thành phần nổi dậy qua một chiến lược quân sự vững chắc, kết hợp với chiến dịch “tâm lư chiến” hữu hiệu. Trong vỏn vẹn ba năm, Lansdale thành công trong sứ mạng giúp Bộ trưởng Quốc pḥng Philippines Ramon Magsaysay, bạn ông, trở thành nhà lănh đạo được ḷng dân, xứng đáng với ghế Tổng thống Philippines. Quan trọng không kém, ông t́m cách ảnh hưởng tới các quyết định ở Washington bằng cách thuyết phục các kư giả Mỹ viết những bài báo đại loại “Ramon Magsaysay: người bạn tốt nhất của chúng ta ở châu Á”.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1677681&stc=1&d=1603839587

Phái Lansdale sang Việt Nam vào năm 1954, Ngoại trưởng John Foster Dulles yêu cầu: “Hăy làm điều mà ông đă làm ở Philippines”. Tại Nam Việt Nam, Lansdale đóng vai tṛ thiết yếu trong việc tạo dựng và duy tŕ chế độ do ông Ngô Đ́nh Diệm lănh đạo. Ông đề xuất học thuyết “tranh thủ con tim và khối óc” của người dân để kiềm hăm sự bành trướng của chủ nghĩa Cộng sản, đẩy mạnh chống nổi dậy bằng cách lấy dân cư làm trung tâm – một cách tiếp cận được những người ủng hộ mô tả là phương thức chiến tranh nhân bản, phù hợp các lư tưởng tự do của người Mỹ.

Được ông Diệm tín cẩn, Edward Lansdale gặp ông Diệm hầu như hàng ngày. Ông luôn kiên nhẫn lắng nghe ông Diệm độc thoại hàng giờ, mặc dù ông không nói được tiếng Việt hay tiếng Pháp. Từng hoạt động trong ngành quảng cáo, Lansdale thích chiến tranh tâm lư và t́m hiểu nền văn hóa sở tại để vận dụng tâm lư chiến một cách hữu hiệu. Ông tin tưởng mạnh mẽ vào khái niệm dân chủ, tôn vinh Hiến pháp Mỹ do các nhà lập quốc soạn, và nhiều lần tỏ ư mong muốn Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm trở thành “một cha già dân tộc” của Nam Việt Nam, khiến Tổng thống Diệm có lúc phải gắt lên: “Đừng gọi tôi là Papa nữa!”.

Lansdale trở thành người bạn Mỹ ông Diệm tin cậy nhất. Cuối năm 1956, ông trở về Mỹ nhận một nhiệm vụ khác v́ cấp trên cho là ông đă hoàn thành mỹ măn công việc được giao, giúp ông Diệm củng cố quyền hành, đủ sức lănh đạo miền Nam trong cuộc chiến chống Cộng. Ngoại trừ một chuyến trở lại Việt Nam trong một tuần vào năm 1960 để khảo sát t́nh h́nh cùng với tướng Maxwell Taylor và giáo sư Walt Rostow, Lansdale hoàn toàn bị gạt ra khỏi mọi hoạch định chính sách về Việt Nam của Chính phủ Mỹ từ khi ông rời Việt Nam. Chỉ đến tháng 10-1963, bởi t́nh h́nh Nam Việt Nam ngày càng trở nên cực kỳ phức tạp, Tổng thống Kennedy đă ngỏ ư yêu cầu ông trở lại Việt Nam, theo đề nghị Đại sứ Cabot Lodge, với sứ mạng dàn xếp sự ra đi của Cố vấn Ngô Đ́nh Nhu, và nếu cần th́ tổ chức đảo chánh. Tuy nhiên, Lansdale từ chối. Điều trớ trêu số phận là cơ quan của ông là Lầu Năm Góc tổ chức bữa liên hoan để chia tay khi ông về hưu vào buổi tối 31-10-1963 th́ ngay hôm sau, người bạn thân của ông là Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm bị đảo chánh và bị sát hại cùng với Ngô Đ́nh Nhu.


Thời gian sau, nhiều người chịu trách nhiệm trong việc lật đổ ông Diệm đă nhận ra sai lầm lịch sử của họ. Lansdale kể rằng mấy năm sau đó, khi uống rượu say ở Sài G̣n, “anh chàng cứng cỏi” Lou Conein, tay điệp viên CIA dính rất sâu vào kịch bản đảo chánh ông Diệm, “đă khóc lóc xin tôi (Lansdale) tha thứ cho những việc làm của anh ta trong vụ đảo chánh”. Nhưng đó không chỉ là lỗi của Lou Conein. Anh ta chỉ làm theo lệnh cấp trên. Nhiều chục năm sau, Lansdale viết: “Thật sai lầm về mặt tinh thần và thật ngu xuẩn về mặt chiến lược khi gây chia rẽ trong cơ sở chính trị của chúng ta ở Việt Nam, một cơ sở nhỏ bé như vậy lại đang phải đối đầu với một kẻ thù rất mạnh, biết tận dụng mọi cơ hội. Napoléon từng nói: “Người ta không nên chia rẽ lực lượng của ḿnh khi đối mặt với kẻ thù. Chính phủ Kennedy đă không giữ được nguyên tắc này” (The road not taken: Edward Lansdale and the American tragedy in Vietnam, tr. 414, 415).

Sai lầm của người Mỹ khi hậu thuẫn các tướng lănh VNCH trong cuộc đảo chánh ngày 1-11-1963 là cực kỳ to lớn. Max Boot nhận định:

“Uy tín chính trị và hiệu quả của chính quyền vốn đă bắt đầu giảm sút trong năm cuối cùng của Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm đă bị giáng một đ̣n chí tử và không c̣n gắng gượng trở lại nổi nữa. Các tướng lănh lên cầm quyền sau ông Diệm cũng chuyên quyền, không được ḷng dân, xa cách và cũng thiếu tính chính danh, thiếu hiệu quả và tham nhũng. Không có vị tướng nào thành công khi đối đầu với những nguy cơ tạo ra bởi các tín đồ Phật giáo và những người Cộng sản. Trong ṿng bốn tháng sau khi ông Diệm bị sát hại, các Phật tử tự thiêu c̣n nhiều hơn cả chín năm ông Diệm cầm quyền, nhưng sau cuộc đảo chánh, tin tức về những vụ tự thiêu này không c̣n là những tin tức hàng đầu trên các báo nữa. Cộng sản tiếp tục mở các cuộc tấn công, và những vụ tấn công ở đồng bằng sông Cửu Long bắt đầu nhiều hơn trước. Một lănh đạo Mặt trận Giải phóng miền Nam đă nói: “Cái chết của ông Diệm là một món quà Trời ban cho chúng ta”.

Các tác giả của “Tài liệu mật của Lầu Năm Góc” về sau cũng viết rằng: “Sự đồng lơa của chúng ta trong việc lật đổ ông Diệm đă làm cho trách nhiệm của chúng ta nặng nề hơn và chúng ta dấn sâu hơn vào một nước Việt Nam không có nhà lănh đạo”. William Colby, cựu giám đốc CIA, nói rằng việc đảo chánh ông Diệm là “sai lầm tệ hại nhất trong cuộc chiến tranh Việt Nam”, một nhận định cũng được cả Tổng thống Johnson và Tổng thống Nixon sau này chia sẻ, dù rằng có những nhà phân tích cho rằng bi kịch thảm bại của Mỹ ở Việt Nam là điều không thể tránh khỏi, dù c̣n ông Diệm hay không.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1677679&stc=1&d=1603839487
Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm trong một chuyến kinh lư (Keystone/Stringer/Getty Images)

Cuộc hành tŕnh mà nước Mỹ dấn thân vào không chỉ là một sai lầm, mà c̣n là một thảm họa sẽ ảnh hưởng tới chính sách đối ngoại của Mỹ suốt nhiều thập niên sau. Điều này đă có thể tránh nếu người ta nghe theo lời khuyên Edward Lansdale - chuyên gia chống nổi dậy nổi tiếng đă có mặt từ những ngày đầu của nền Đệ nhất Cộng ḥa ở Nam Việt Nam. Những khuyến cáo của Lansdale về hậu quả cuộc đảo chánh đă không được lưu ư, không chỉ trong năm 1963 mà cả những năm trước đó. Ông đă hoài công biện giải về sự cần thiết của việc hạn chế hỏa lực nhắm vào những phần tử nổi dậy để tập trung vào việc giúp cho chính quyền Sài G̣n có uy tín hơn, có tính chính danh hơn và được ḷng dân hơn.

Sẽ không là thái quá nếu nói rằng toàn bộ cuộc xung đột, thảm bại quân sự lớn nhất trong lịch sử nước Mỹ sẽ có một diễn tŕnh khác, ít tốn kém hơn và có nhiều khả năng thành công hơn, nếu những khuyến cáo của một người được lắng nghe. Nhà tiên tri thấu thị kỳ tài, nhà chiến lược không được vinh danh, nhà cố vấn ngoài cuộc ấy là ai mà chỉ muốn đi theo “con đường người ta đă không chọn”, như ư nhà thơ Robert Frost trong bài “The road not taken”?

Ông ấy chính là Edward Lansdale!

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1677680&stc=1&d=1603839522

cha12 ba
10-31-2020, 04:53
By HUỲNH DUY LỘC
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1679350&stc=1&d=1604119857


Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông sinh ngày 15 tháng 3 năm 1932 tại Sài G̣n, nguyên quán ở Bến Cầu, tỉnh Tây Ninh, thuở nhỏ học tiểu học và trung học đệ nhất cấp ở Đakao (Sài G̣n).

Vào năm 1945, khi đất nước có những biến động lớn lao, gia đ́nh ông bị liệt vào thành phần địa chủ nên lâm vào cảnh khuynh gia bại sản và ly tán.

Sau khi trường trung học ở Đakao đóng cửa, ông tự ư xin theo học trường Thiếu sinh quân Việt Nam, trường vơ bị đầu tiên và lâu đời nhất của Việt Nam, nơi đào tạo nhiều tướng lănh tài ba của Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa.


Ông học năm năm ở ngôi trường này, được học nhạc và văn hóa với những giáo sư người Pháp vốn là những giảng viên của Viện Âm Nhạc quốc gia Pháp. Khi mới 15 tuổi, ông đă là một thành viên của ban quân nhạc thiếu niên như lời kể của ông: “Trường Thiếu sinh quân có riêng một đoàn quân nhạc trên 40 người có tầm vóc của người lớn, nhưng lại do chính những thiếu sinh quân chưa quá 16 tuổi đời cử hành nhạc và do một nhạc trưởng người Pháp chỉ huy”.

Khi tham gia đoàn quân nhạc này, ông đă sử dụng thành thạo nhiều nhạc cụ như kèm trumpet, trống, đàn madoline và đàn guitar Hawaii, có dịp học sáng tác với những giáo sư người Pháp và viết được những ca khúc đầu tiên khi mới 16 tuổi như “Thiếu sinh quân hành khúc”, “Tạm biệt mùa hè”…

Sau khi tốt nghiệp Trường Thiếu sinh quân Vũng Tàu, ông theo học Trường Vơ bị sĩ quan Vũng Tàu, tốt nghiệp năm 1952 với cấp bậc thiếu úy, rồi theo học tại Trường Vơ bị Đà Lạt. Sau khi tốt nghiệp Trường Vơ bị Đà Lạt vào năm 1953, ông về giữ chức vụ tiểu đoàn trưởng ở Trường Chiến thuật tại Hà Nội.

Trong hai năm 1955 và 1956, ông phục vụ tại Phân khu Đồng Tháp Mười với chức vụ trưởng Pḥng Hành quân. Vào thời gian này, ông kiêm nhiệm thêm chức vụ trưởng pḥng 3 của Chiến khu Đồng Tháp Mười do đại tá Nguyễn Văn Là làm chỉ huy trưởng, tham gia chiến dịch Thoại Ngọc Hầu do thiếu tướng Dương Văn Minh chỉ huy.

Bên cạnh việc sáng tác nhạc, ông cũng chú trọng đến việc tổ chức những chương tŕnh văn nghệ, đứng ra thành lập đoàn văn nghệ V́ Dân. Năm 1958, ông là trưởng ban Tiếng Thời Gian của Đài phát thanh Sài G̣n, quy tụ nhiều giọng ca nổi tiếng như Lệ Thanh, Hà Thanh, Minh Diệu, Khánh Ngọc, Mạnh Phát, Quách Đàm, Anh Ngọc… Từ cấp bậc thiếu úy, ông thăng dần lên cấp bậc đại tá cho tới năm 1975 nên sau ngày 30 tháng 4 phải đi học tập cải tạo suốt 10 năm. Ông từ trần ngày 26 tháng 2 năm 2018 tại Sài g̣n.


Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông bắt đầu sáng tác nhạc khi đất nước đang có chiến tranh nên những nhạc phẩm đầu tay như “Súng đàn”, “Lên đường”, “Vui ra đi” là những ca khúc về người lính được phổ biến rất hạn chế. Măi đến năm 1956, ông mới được nhiều người biết đến khi những ca khúc như “Phiên gác đêm xuân”, “Sắc hoa màu nhớ”, “Chiều mưa biên giới” và “Mấy dặm sơn khê” lần lượt ra mắt, trong đó hai ca khúc nổi tiếng nhất là “Chiều mưa biên giới” và “Mấy dặm sơn khê” bị Bộ Thông tin cấm phổ biến vào năm 1961 v́ ca từ được cho là ủy mị, thể hiện tinh thần phản chiến.

Tuy nhiên nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông không chỉ có những nhạc phẩm viết về người lính mà c̣n có những bản t́nh ca như “Cung thương ngày cũ”, “Nếu có em bên anh”, “T́nh đầu xót xa”, “Xa người ḿnh yêu”, “Nhớ một chiều xuân” sáng tác năm 1957, khi ông theo học khóa chỉ huy và tham mưu tại bang Hawaii của Mỹ, “Đom đóm”, Khi đă yêu”, “Thương muộn”, “Lời giă biệt” và “Niềm đau dĩ văng" kư tên Phượng Linh.

“Niềm đau dĩ văng” là một ca khúc có lời lẽ rất thiết tha về một mối “duyên t́nh dở dang” đă khiến cho “ḷng nhớ măi khôn nguôi” và “buồn theo ngày tháng âm thầm trôi” cho đến phút cuối của cuộc đời…

F9X0vW7kvaI

cha12 ba
11-01-2020, 00:39
10/31/20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1679845&stc=1&d=1604190907

Ngày 27 - 1 - 1973, khi kư kết Hiệp Định Paris về Việt Nam, những nhà lănh đạo của Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Ḥa không phải không biết đến những người Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam c̣n đang nằm lại trong những trại tù hiểm độc của Bắc Việt. Những bằng chứng Lịch Sử trong giai đoạn đó ngày nay được giải mật đă chứng minh rơ sự cố t́nh bỏ rơi hay nói đúng hơn là thủ tiêu toàn bộ một lực lượng tinh nhuệ được đào tạo để diệt Cộng ngay trong ḷng Cộng Sản.

Hành động sát nhân của những kẻ cầm quyền của tất cả các phe trong giai đoạn đó đă đă làm lộ rơ bản chất của bọn cầm quyền ở bất cứ chế độ nào cũng đểu cáng như nhau và những chữ Tự Do, Dân Chủ,Nhân Quyền, Công Bằng và Bác Ái thật ra chỉ là những chiêu bài hoa mỹ để che đậy những mưu đồ dơ bẩn.

Muốn có một xă hội thật sự Công Bằng, Bác Ái chỉ có một cách là Con Người phải vùng lên đấu tranh thật cương quyết, có mưu lược và táo bạo không để bọn cầm quyền lấn át nền Dân Chủ, chà đạp Nhân Quyền đẩy họ vào thế buộc phải giải quyết thỏa đáng những vấn đề của Sự Thật, của Lịch Sử.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1679846&stc=1&d=1604190947

Trong cuộc chiến v́ danh dự của dân tộc, Chính Sách Cựu Chiến Binh mà Lực Lượng Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam yêu cầu Chính Phủ Hoa Kỳ giải quyết chỉ là “diện” mà thay đổi mối quan hệ Nhân Quyền mới là “điểm”. Ngôn từ mà chúng tôi xác định lại rất nhiều lần là “Political Battle” .

Kiện Chính Phủ Hoa Kỳ nghe đến chuyện này ai cũng thấy lạ và buồn cười . Tục ngữ Việt Nam có câu “con kiến mà kiện củ khoai”. “Đáo tụng đ́nh” chỉ là chuyện vô phúc nhưng “đáo tụng đ́nh” với những kẻ cầm quyền c̣n tệ, c̣n vô phúc hơn. Thắng lợi chỉ là chuyện không tưởng khi kiện chính phủ Hoa Kỳ.

Ngoại trừ Lực Lượng Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam chưa có ai đă làm được điều đó và trận thắng vang dội này không kết thúc như một vụ xử tầm thường tại ṭa án mà kết thúc ngay tại Quốc Hội ( cơ quan Lập Pháp) bằng một đạo luật có ảnh hưởng nhiều đến việc thay đổi quan điểm sai lầm của dư luận Mỹ trước đây về cuộc chiến Việt Nam.

Nửa đêm hôm trước, bồi hồi xem lại những cuốn phim, h́nh ảnh, báo chí về Biệt Kích. Nghe đi, nghe lại tư tưởng của chính ḿnh gói ghém trong những buổi trả lời phỏng vấn của các phóng viên quốc tế. Tự kiểm điểm, tạm hài ḷng với những thành quả đă đạt được. Những thành quả đă đi vào Lịch Sử của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ và Thế Giới, đưa một một lực lượng vô danh với những tên gọi The Lost Commandos - Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam - Vietnamese Commandos vào Lịch Sử. Những tên gọi này đă trở nên vĩnh hằng với thời gian và không gian.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1679847&stc=1&d=1604190997

Lịch Sử đă lưu lại dấu ấn đậm nét về cuộc đấu tranh đ̣i quyền sống , quyền làm người thật sự có phẩm giái, có danh dự và vinh quang.

Phẩm giá làm người đó thể hiện qua ngôn ngữ đối thoại trước Quốc Hội, toát ra qua những câu trả lời độc đáo đầy tính kiêu hùng, ngạo mạn. Đại diện Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam , Hà văn Sơn không cúi đầu xin xỏ mà buộc mọi người phải kính trọng bằng sự công khai thừa nhận lỗi lầm trong quá khứ của họ và bồi hoàn danh dự.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1679848&stc=1&d=1604191041

" The senators unveiled the amendment as Ha van Son, a former commando who now lives in Atlanta after nearly 20 years in Vietnamese prisons, told the Senate Intelligence Committee that he and other commandos want recognition more than money. "We have to fight" said Son. " Right now, we have to fight for our honor. No money can pay for my life. But my honor and my friends' honor must get recognized"

Kim Âu Hà Văn Sơn

thangtram
11-01-2020, 10:05
cha12 ba

merci bác về bài nhắc lại quá khứ oai hùng của những người lính Biệt Kích âm thầm, lặng lẽ chiến đấu v́ chính nghĩa duy nhất, cho một VN trường tồn...Ngậm ngùi, chua chát, cay đắng nếu hậu bối nghiệm được thật trọn vẹn hai chữ "bỏ rơi" hoặc "bán đứng"...Chúng ta đă để cho họ, anh Mỹ, thao túng và điều khiển như một con rối; phần CS Bắc Việt cũng 0 khá ǵ hơn: hận thù anh em càng ngày càng tăng cho thấy chiêu thức "chia để trị" hoặc "gây hận thù để phân hóa" của Mỹ, Nga, TC đều đă thực hiện hằng hơn nửa thế kỷ qua vẫn c̣n đó....mà giờ đây , nếu nh́n vào cuộc bầu cử hoặc 4 năm qua dưới thời Trump và ĐCH, th́ lịch sử lại lặp lại ngay trong nội bộ nước Mỹ và nhiều sắc dân đua nhau mà dành lấy cái quyền được làm người...

Phải mà các cô chú Biệt Kích nghĩ đến sự đoàn kết, gắn bó của CĐ người Việt nói chung yêu tự do, th́ hay biết mấy ! :thankyou::handshake :

cha12 ba
11-09-2020, 22:17
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1685545&stc=1&d=1604960182

Nhạc sĩ Lê Dinh đă qua đời vào lúc 4 giờ sáng ngày 9 tháng 11 năm 2020, hưởng thọ 86 tuổi.

R.I.P

cha12 ba
12-07-2020, 19:54
12/07/20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1703066&stc=1&d=1607370872

Lời tác giả: Trong ngôn ngữ thông thường miền Nam Việt Nam trước tháng tư 1975, tiếng “ngụy” nghĩa là “giả” ít thấy có ai dùng tới.

Cái ǵ không phải thứ thật, không phải thứ “chánh cống”, không phải thứ “có cầu chứng tại ṭa”... là người ta gọi hoạch tẹt là “đồ giả”, chớ không ai gọi là “đồ ngụy” hết. Ví dụ như rượu giả, thuốc giả, vú giả, bạc giả, v.v.
Bởi v́ từ ngữ hồi đó rất... thật!

Sau tháng Tư 1975, tiếng “ngụy” đă theo gót dép râu (Xin lỗi! Chỗ này văn chương nghe chỏi lỗ tai một chút, nhưng rất tả chân. Không thể viết “theo gót giầy” như xưa nay thường viết, v́ đối tượng ở đây toàn mang dép râu cả!) quân nón cối và quân mũ tai bèo vào Nam làm “cách mạng”.
Sau biến cố, toàn dân miền Nam đều phải đi “học tập” ba hôm. Chính trong ba hôm đó người ta mới nghe lần đầu tiên tiếng “ngụy”. Và nghe đầy lỗ tai!

Vậy là đầu hôm sớm mai, tiếng “ngụy” được nhét vào ngôn ngữ miền Nam một cách “ngang xương”, không cần phổ thông đầu phiếu! Mới đầu nghe lạ hoắc, không hiểu ư nghĩa sâu đậm của nó. Cũng chẳng có ai giải thích. Mà ví dụ có ai to gan lớn mật đặt câu hỏi th́ cán bộ cũng chỉ giải thích ngang như cua thôi!

Thành ra nhân dân miền Nam hiểu tiếng “ngụy” một cách rất tự do, và sử dụng tiếng “ngụy” rất rộng răi (được “giải phóng”, có khác!). Thôi th́ cái ǵ của miền Nam cũng đều biến thành “ngụy” ráo. Để phân biệt với “cách mạng”! Thằng ngụy, vợ ngụy, con ngụy, lính ngụy, chánh quyền ngụy, cơ sở ngụy, xí nghiệp ngụy, công nhân ngụy, “hầm-bà-lằng” ngụy... Và người ta nghĩ một cách rất đơn giản, rất thật thà: “Hễ thấy không có đóng con dấu ngôi sao đỏ th́ cứ xếp vào đồ ngụy, là ăn chắc.”

Thật ra, khi dán cái nhăn “ngụy” lên miền Nam, “Đảng và Nhà Nước” muốn nhân dân “chủ yếu là nhân dân miền Bắc” hiểu theo định nghĩa “ngụy” là giả, giả nhân giả nghĩa, giả đạo đức, giả yêu nước thương dân, “ngụy” là đoạt của người ta mà nói là của ḿnh, là bịp, là láo, là phiến loạn...

Về sau, khi nhân dân cả hai miền đều mở mắt, tiếng “ngụy” ít thấy dùng tới. Nhưng bây giờ th́ mọi người đều nhận ra ai mới đúng là ngụy. Lớp ngụy trang bị rơi xuống, những ngụy ngôn bị vạch trần, th́ chân tướng ngụy ḷi ra rơ rệt, đến người mù cũng phải thấy

Tiểu Tử

cha12 ba
12-18-2020, 21:32
12/18/2020

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1709276&stc=1&d=1608327163

cha12 ba
01-03-2021, 21:00
3/1/2021 - 3/1/1901 : Kỷ niệm 120 năm ngày sinh của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm ( 2/11/1963 Saigon).

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1718795&stc=1&d=1609707673

cha12 ba
01-15-2021, 19:19
01/15/2021


Mùa hè năm 1972, bản nhạc “cờ bay trên thành phố Quảng Trị” được ra đời để nói lên tinh thần bất khuất của người lính Việt Nam Cộng Ḥa tái chiếm lại thành phố Quảng Trị sau khi bị lực lượng cộng sản đánh chiếm trước đó.

Lá cờ vàng lại được tung bay trở lại trên thành phố Quảng Trị ngày 16 tháng 9 năm 1972, lực lượng Thủy Quân Lục Chiến đă dựng lại cờ vàng trên thành phố Quảng Trị sau hơn 4 tháng bị chiếm đóng bởi lực lượng cộng sản. Sự cấm lại lá cờ bay phất phơ trên thành Quảng Trị trong ngày lịch sử đấy đă nói lên tinh thần chiến đấu anh dũng của người lính VNCH cho nền tự do mà họ tin tưởng để hy sinh cho lá cờ tự do

*********

(Westminster, CA) – Nhiều đoàn thể đă lên tiếng hỗ trợ Dự Án Xây Dựng Tượng Đài Tái Chiếm Cổ Thành Quảng Trị. Bắt đầu với Gia Đ́nh Mũ Đỏ Trung Ương bao gồm có hội Gia Đ́nh Mũ Đỏ, tức cựu quân nhân lực lượng nhảy dù trong QLVNCH, một đơn vị đă đóng góp những chiến công lịch sử trong trận chiến tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị trong Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1726049&stc=1&d=1610738292

Nhiều nhân sĩ cựu quân nhân trong QLVNCH cũng đă chính thức nhận tham gia vào Ban Cố Vấn để hỗ trợ cho dự án, trong đó có Cựu Thiếu Tướng Nguyễn Khắc B́nh, Cảnh Sát Quốc Gia VNCH; Cựu Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại, Hải Quân QLVNCH; Cựu Chuẩn Tướng Trần Quốc Lịch, cựu Tư Lệnh Lữ Đoàn Dù; Cựu Đại Tá Nguyễn Hồng Tuyển, Không Quân QLVNCH và nhiều vị nhân sĩ khác trong cộng đồng.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1726052&stc=1&d=1610740032

Ủy Ban Xây Dựng Tượng Đài xin tiếp tục kêu gọi quí đồng hương, cộng đồng, hội đoàn và các hội cựu quân nhân tiếp tay hỗ trợ dự án xây dựng tượng đài qua các đóng góp như cung cấp các h́nh ảnh, tài liệu và nhân chứng về trận chiến, vận động hỗ trợ và gây quỹ cho dự án xây dựng tượng đài. Mọi đóng góp về tài chánh sẽ được chứng nhận để khai miễn thuế. Mọi đóng góp ư kiến hay xây dựng xin liên lạc về các thành viên trong Ủy Ban Xây Dựng tại các số điện thoại có ghi trên trang nhà trên lưới điện toán dưới đây.

Đây là tượng đài thứ tư liên quan đến Chiến Tranh Việt Nam, theo sau Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ, Đài Tưởng Niệm các Tướng Lănh Tuẫn Tiết và Đài Tưởng Niệm Trận Hải Chiến Hoàng Sa. Điểm đặc biệt của tượng đài mới này không những là để tưởng niệm các chiến sĩ Việt Mỹ đă hy sinh trong trận chiến lịch sử này để bảo vệ và tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị, mà c̣n để vinh danh tinh thần và khả năng chiến đấu anh dũng và kiên cường của nhiều đơn vị và binh chủng trong Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa trong Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972, nhất là vào giai đoạn khó khăn nhất của cuộc chiến Việt Nam sau khi các lực lượng chiến đấu của Hoa Kỳ rút khỏi Việt Nam qua chính sách Việt Nam Hóa Chiến Tranh của Mỹ. Cùng với các biểu tượng khác về chiến tranh Việt Nam, Tượng Đài Cổ Thành Quảng Trí sẽ đánh dấu thêm một trang sử hào hùng và một bài học sống động cho nhiều thế hệ cư dân, học sinh và tuổi trẻ từ khắp nơi trên toàn Hoa Kỳ.

Trận chiến khốc liệt nhằm tái chiếm Quảng Trị đă kéo dài từ ngày 28 tháng 5 đến 16 tháng 9 năm 1972 khi QLVNCH toàn thắng và dựng lại lá cờ vàng quốc gia trên Cổ Thành Quảng Trị. Trong trận chiến này, CSVN đă đổ vào hơn 6 sư đoàn quân chính quy cùng với sự hỗ trợ hùng hậu về xe tăng và trọng pháo và là một trong những trận đầu tiên quân CS đă xử dụng chiến thuật tác chiến với lực lượng chính qui lớn để áp đảo lực lượng pḥng thủ của QLVNCH. Chiến thắng tại Cổ Thành Quảng Trị là biểu tượng của tinh thần chiến đấu cao độ, chấp nhận mọi hy sinh của QLVNCH để đánh bật quân Cộng sản Bắc Việt xâm lược với quân số áp đảo, để bảo vệ mảnh đất tự do của miền Nam Việt Nam. Đó cũng là câu trả lời cho giới truyền thông phản chiến trên thế giới thường bôi nhọ, xuyên tạc tinh thần chiến đấu của Quân Lực VNCH.

Tượng Đài Cổ Thành Quảng Trị sẽ do Quảng Trị Victory Foundation phụ trách xây dựng và không tốn một chi phí nào cho thành phố Westminster. Mô h́nh và các chi tiết về tượng đài có tŕnh bày chi tiết trên trang nhà của Ủy Ban Xây Dựng tại địa chỉ www.quangtrimonument .com. (https://quangtrimonument.com/) Dự án với chi phí khoảng $125,000 được dự trù hoàn tất trước ngày 16 tháng 9 năm 2021 nhân kỷ niệm lần thứ 49 ngày tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị.


Việt Báo

Dan Viet
01-15-2021, 21:38
Ca'm ơn bác . Tin ǵ hay ,tô't , miễn đừng là tin láo ,tin nhảm , tin mang toàn lời thô , ư tục là tui ủng hộ hê't ḿnh . Hy vọng có thêm nhiều bài như vậy .:handshake::thankyo u:

hocdaivangkhoa22
01-15-2021, 21:51
Ca'm ơn bác . Tin ǵ hay ,tô't , miễn đừng là tin láo ,tin nhảm , tin mang toàn lời thô , ư tục là tui ủng hộ hê't ḿnh . Hy vọng có thêm nhiều bài như vậy .:handshake::thankyo u:

Cẳn thặn nha bạn
https://i.postimg.cc/CxKnGGPH/baby-LOL.gif (https://postimages.org/)

koorlie
01-16-2021, 00:19
Dự Án Xây Dựng Tượng Đài Tái Chiếm Cổ Thành Quảng Trị Đón Nhận Sự Hỗ Trợ Của Các Nhân Sĩ và Hội Đoàn
Mời những ai cứ đ̣i đem cờ VN ra cắm ở Capitol xem tượng đài ở trên mà học lịch sử.

Để biết lá cờ được vác đến đâu và được cắm như thế nào.

Ngay cả CSVN c̣n biết cắm cờ ra sao nữa kia, dù rằng kẻ thắng muốn cắm sao cũng được, nhưng ít ra VC cũng c̣n biết cắm ở nơi nào sẽ tràn đến.

Đừng có dại dột cắm ở chỗ ḿnh đang chuẩn bị bỏ chạy, kiểu như quăng cờ lại Capitol rồi dzông tuốt, để cho Mỹ chửi là khủng bố và t́m bắt lại để bỏ vô tù!

cha12 ba
01-16-2021, 01:08
Mời những ai cứ đ̣i đem cờ VN ra cắm ở Capitol xem tượng đài ở trên mà học lịch sử.

Để biết lá cờ được vác đến đâu và được cắm như thế nào.

Ngay cả CSVN c̣n biết cắm cờ ra sao nữa kia, dù rằng kẻ thắng muốn cắm sao cũng được, nhưng ít ra VC cũng c̣n biết cắm ở nơi nào sẽ tràn đến.

Đừng có dại dột cắm ở chỗ ḿnh đang chuẩn bị bỏ chạy, kiểu như quăng cờ lại Capitol rồi dzông tuốt, để cho Mỹ chửi là khủng bố và t́m bắt lại để bỏ vô tù!

:thankyou::handshake ::handshake:
Chúng ta treo cờ đúng chỗ treo, rất hoan hô những người làm tượng đài như vậy!

botbeo
01-16-2021, 02:14
Mời những ai cứ đ̣i đem cờ VN ra cắm ở Capitol xem tượng đài ở trên mà học lịch sử.

Để biết lá cờ được vác đến đâu và được cắm như thế nào.

Ngay cả CSVN c̣n biết cắm cờ ra sao nữa kia, dù rằng kẻ thắng muốn cắm sao cũng được, nhưng ít ra VC cũng c̣n biết cắm ở nơi nào sẽ tràn đến.

Đừng có dại dột cắm ở chỗ ḿnh đang chuẩn bị bỏ chạy, kiểu như quăng cờ lại Capitol rồi dzông tuốt, để cho Mỹ chửi là khủng bố và t́m bắt lại để bỏ vô tù!
:):):)

hmta1982
01-16-2021, 20:10
Mà tượng đài tính xây ở đâu vậy? Tui đọc hoài kô thấy trang nào nói địa chỉ hết?
Chỉ biết ở Westminter, CA. Vô trang www.quangtrimonument .com. cũng hổng thấy nói luôn.
Sorry tui kô ở CA nên kô biết nhiều chỗ ở CA, chỉ biết tượng Trâǹ Quốc Tuấn ở khu PLT mà thôi, xin chỉ giáo dùm. Thank you.:thankyou:

cha12 ba
01-16-2021, 21:44
Mà tượng đài tính xây ở đâu vậy? Tui đọc hoài kô thấy trang nào nói địa chỉ hết?
Chỉ biết ở Westminter, CA. Vô trang www.quangtrimonument .com. cũng hổng thấy nói luôn.
Sorry tui kô ở CA nên kô biết nhiều chỗ ở CA, chỉ biết tượng Trâǹ Quốc Tuấn ở khu PLT mà thôi, xin chỉ giáo dùm. Thank you.:thankyou:

bạn check ở đây, có địa điểm có họa đồ ngay khu tượng đài chiến sĩ Wesrminster City, CA:

https://quangtrimonument.com/about-the-monument (https://quangtrimonument.com/about-the-monument)

hmta1982
01-17-2021, 23:30
bạn check ở đây, có địa điểm có họa đồ ngay khu tượng đài chiến sĩ Wesrminster City, CA:

https://quangtrimonument.com/about-the-monument (https://quangtrimonument.com/about-the-monument)

Cám ơn bạn :thankyou:
Phải hỏi anh google mới ra địa chỉ.
14180 All American Way, Westminster, CA 92683
Tại sao ban tổ chức không viết thêm dùm 1 giòng nhỏ như vậy bà con đỡ tìm kiếm không? Có emial ban tổ chức mà hổng ai thèm trả lời, chắc BTC có đủ tiền rồi nên kô cần ai quyên góp nữa. Thôi kô sao. :D

cha12 ba
01-18-2021, 00:24
Cám ơn bạn :thankyou:
Phải hỏi anh google mới ra địa chỉ.
14180 All American Way, Westminster, CA 92683
Tại sao ban tổ chức không viết thêm dùm 1 giòng nhỏ như vậy bà con đỡ tìm kiếm không? Có email ban tổ chức mà hổng ai thèm trả lời, chắc BTC có đủ tiền rồi nên kô cần ai quyên góp nữa. Thôi kô sao. :D

:thankyou::handshake :
Tôi không rơ việc Ban Tổ Chức theo bản tin th́ họ đang xúc tiến xây dựng:
Bạn thử gọi phone xem sao:

Address: 9141 Bolsa Ave, Suite 303, Westminster, CA 92683

Office Phone: 714-891-1901

Email: info@quangtrimonumen t.com

wonderful
01-21-2021, 14:09
@GIBBS
Các bạn...
Trong bài... danh ca Lệ Thu qua đời....mà hôm nay có trên 9 ngàn views...tôi có đăng bài Hải Ngoại Thương Ca do chị Lệ Thu hát...tôi rất hảnh diện cho nước VN ḿnh anh dũng oai hùng vang danh thế giới.

https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=142 7824

Nhưng hôm nay tôi có nhận của 1 người bạn gởi cho tôi 1 clip dưới đây và biểu tôi xem và đừng khóc nha....tôi dằn ḷng và tức giận cho lá cờ vàng thân yêu của tôi bị người vn xấu lợi dụng và có kết quả tai hại như ngày hôm nay !

u5yrs4DUUnI

cha12 ba
02-01-2021, 01:25
01/31/21

(Westminster, CA) – Cựu Đại Tá Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ và là cựu Dân Biểu Liên Bang Hoa Kỳ, ông Paul Cook, đă nhận lời tham dự vào Ban Cố Vấn để hỗ trợ cho dự án xây dựng Tượng Đài Tái Chiếm Cổ Thành Quảng Trị.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1734288&stc=1&d=1612142706

Ông từng là sĩ quan hành quân trong lực lượng Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ phục vụ tại Việt Nam và đạt được nhiều huy chương cao quí, trong đó có hai Huy Chương Purple Hearts và Huy Chương Đồng với danh hiệu V cho Valor (Anh Dũng). Ông Paul Cook từng tham dự trong chiến trường Việt Nam vào những năm 1967-1968 và đă hai lần bị thương tại Việt Nam

Cựu Đại Tá Paul Cook hiện là Giám Sát Viên Quận San Bernardino, miền Nam California. Ông đă từng là Dân Biểu Quốc Hội Hoa Kỳ, đại diện Khu Vực Dân Biểu Số 8, trong 4 nhiệm kỳ (2012-2020) và từng là Dân Biểu Tiểu Bang California trong 3 nhiệm kỳ trước đó.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1734287&stc=1&d=1612142648

Điểm đặc biệt của tượng đài mới này không những là để tưởng niệm các chiến sĩ Việt Mỹ đă hy sinh trong trận chiến lịch sử này để bảo vệ và tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị, mà c̣n để vinh danh tinh thần và khả năng chiến đấu anh dũng và kiên cường của nhiều đơn vị và binh chủng trong Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa trong Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972 và trong suốt cuộc chiến Việt Nam.

Cùng với các biểu tượng khác về chiến tranh Việt Nam, Tượng Đài Cổ Thành Quảng Trị tại Westminster sẽ đánh dấu thêm một trang sử hào hùng và một tấm gương sáng đáng hănh diện cho thế hệ mai sau, đặc biệt là bài học sống động cho nhiều thế hệ cư dân, học sinh và tuổi trẻ từ khắp nơi trên toàn Hoa Kỳ.

Trận Tái Chiếm Cổ Thành Quảng Trị là một trận chiến quân sự qui mô quan trọng lần đầu tiên hoàn toàn do lưc lượng QLVNCH chủ động và thực hiện để đối đầu với một lực lượng Bắc Việt với số quân áp đảo. Lực lượng Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam đă cùng với nhiều binh chủng và lực lượng trong QLVNCH tham chiến để đối đầu với hơn 6 sư đoàn thiện chiến của Bắc Việt được tung vào chiến trường với ư định dứt điểm mục đích thôn tính miền Nam vào năm 1972 lợi dụng lúc Hoa Kỳ vừa rút lực lượng lục quân ra khỏi Việt Nam.

Ủy Ban Xây Dựng Tượng Đài xin kêu gọi toàn thể đồng hương, thương gia, nghiệp chủ, đặc biệt là các đoàn thể cựu quân nhân trong cộng đồng tích cự tham gia đóng góp vào dự án này. Mô h́nh và các chi tiết về tượng đài có tŕnh bày chi tiết trên trang nhà của Ủy Ban Xây Dựng tại địa chỉ www.quangtrimonument .com. Dự án với chi phí khoảng $125,000 được dự trù hoàn tất trước ngày 16 tháng 9 năm 2021 nhân kỷ niệm lần thứ 49 ngày tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị. Mọi thắc mắc về dự án, xin liên lạc về info@quangtrimonumen t.com hay (714) 891-1901.


QUANG TRI VICTORY FOUNDATION
TƯỢNG ĐÀI TÁI CHIỂM CỔ THÀNH QUẢNG TRỊ
9141 BOLSA AVE., SUITE 303, WESTMINSTER, CALIFORNIA 92683

PHONE: (714) 891-1901 * INFO@QUANGTRIMONUMEN T.COM

jWYvNyt-wDI

wonderful
02-01-2021, 01:31
Có lư quá..tin vui lên tinh thần anh em QLVNCH !!

cha12 ba
02-01-2021, 01:33
Có lư quá..tin vui lên tinh thần anh em QLVNCH !!

:handshake::handshak e::thankyou::handsha ke:
Hăy xữ dụng cờ vàng đúng nghĩa và đúng chỗ.
:thankyou::handshake :

wonderful
02-01-2021, 01:40
:handshake::handshak e::thankyou::handsha ke:
Hăy xữ dụng cờ vàng đúng nghĩa và đúng chỗ.
:thankyou::handshake :

Hy vọng kỳ nầy chắc sáng con mắt ếch rồi...đừng lấy cờ ra làm tṛ điên nửa !!! ;););)

laingo10
02-01-2021, 01:47
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1734288&stc=1&d=1612142706

:thankyou: :thankyou: :thankyou:

Người dân và người lính VNCH (not CC) cám ơn ông. Đây cũng làm cho chúng ta mỉm cười và sung sướng khi thấy lá cờ vàng treo đúng chỗ, chứ không phải bị xấu hổ như ở Capitol Hill ngày 6/1/2021...

Anh 5H
02-01-2021, 02:16
Tôi chỉ ước mơ tượng đài này được xây dưng trước Cổ Thành thật sự! Trên mảnh đất nhuộm đầy máu TQLC thật sự!

cha12 ba
02-03-2021, 20:16
eUnZGyCcMpk

E4L-2qHcCnA

zVY-_UNRX5w

FrlzlUlsMqk

cha12 ba
02-06-2021, 18:37
02/06/21
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1737161&stc=1&d=1612636597


Tác giả: Mũ Xanh Nguyễn Văn Phán

Đại Úy Nguyễn Văn Phán, ĐĐT/ĐĐ3/TĐ1/TQLC cùng 1 tù binh VC bị bắt sống. Tù binh này chỉ là một thiếu niên bị VC đẩy vào chỗ chết!
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1737162&stc=1&d=1612636597

Từ Cai Lậy về thủ đô, nhập ngay vào trận đánh giải tỏa trại Cổ Loa của Thiết Giáp và Xóm Mới Gia Định xong xuôi, Quái Điểu Tiểu Đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến về nằm dọc đường Ngô Tùng Châu. Mười hai giờ khuya họp Tiểu Đoàn, 2 giờ sáng có mặt tại Tân Sơn Nhất, 4 giờ sáng lên máy bay đi, đi đâu không biết.

Đồ khô và tái trang bị không lănh kịp. Cứ lên phi trường rồi hay. Đó đây những loạt pháo kích, những loạt đại liên rời rạc, những đốm hỏa châu lũng lẳng trên bầu trời. Tôi để lại đằng sau một Sài G̣n mang nặng bộ mặt chiến tranh. Những chiếc máy bay C.13O khổng lồ nuốt gọn 8OO Quái Điểu và đưa chúng tôi lên cao trong đêm tối mịt mùng.

-Đi đâu bây?

– Nha Trang, tao nghe Nha Trang đang có đánh nặng.

Lượm Đại Đội Trưởng Đại Đội 1 (dân Nha Trang) trả lời. Tôn Đại Đội Trưởng Đại Đội 2 là dân Đà Lạt, căi:

– Đà Lạt.

Phán Phu Nhân nói:

– Đi đâu cũng được, đổi vùng là khoái rồi.

(Khi vào quân trường, Phán tŕnh diện: Tui chánh quán làng Phú Nhơn, ở gần hồ Tịnh Tâm, quận Thành Nội, Huế. Thế là sau đấy, giữa lửa đạn và thịt đổ xương rơi, qua tiếng thét trong máy truyền tin, cái tên ngụy trang “Phu Nhân” ra đời, nghe thật lạ tai!)

– Máy bay chi bay măi ri bây?

Thời tiết thật xấu, và rồi bánh phi cơ cũng chạm đất, những cặp mắt đổ dồn ra khung cửa sổ máy bay. Phú Bài! Cơn gió cắt da, băi cát trắng trải dài, mưa nặng hột. Thiếu áo lạnh, tất cả đều quấn Poncho đứng nh́n đoàn người gánh gồng xuôi ngược, hấp tấp và lo sợ, một số về Truồi, một số lên Giạ Lê, An Cựu.

Phú Bài đó, Tịnh Tâm đó, Cầu Kho đó, Mạ, d́, chị và em ḿnh đó mà không liên lạc được. T́nh h́nh không biết sao, ruột như lửa đốt. Trách nhiệm nặng nề, tôi nằm trằn trọc suy nghĩ thật nhiều để chờ sáng mai. Kỷ niệm thời đi học kéo về trong trí tôi, đẹp quá, nhẹ nhàng quá, vụng dại quá.

Mười giờ sáng, đoàn GMC đưa chúng tôi về Huế. Qua Giạ Lê, đồng bào hỗn loạn, nét lo âu hiện rơ trên mặt. Tới An Cựu, dân chúng thưa thớt, nhà hai bên đường đóng kín cửa. Dọc quốc lộ 1 từ Huế về Phú Bài, binh sĩ Nhảy Dù từng toán d́u nhau âm thầm đếm bước. Những cái nh́n như nhắn gửi, như lo sợ giùm chúng tôi. Mạnh, Đại Úy Nhảy Dù, cùng khóa cho tôi biết:

– Huế tang thương và điêu tàn lắm Phán ơi. Thừa (cùng khóa) chết, Phạm Như Đà Lạt bị thương…

Mạnh khắp người băng bó đang được hai đệ tử d́u đi bộ về phi trường Phú Bài. Mạnh tiếp:

– Phán, mày cẩn thận. Không yểm trợ, không thực phẩm, không tiếp liệu, thời tiết quá xấu. Tụi nó chiếm hết thành phố, Đại Nội, Gia Hội. Tụi nó chốt rất kỹ, chỉ c̣n cái lơm nhỏ ở Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 1 tại Mang Cá.

Đoàn xe dừng lại bên hông đại học Văn Khoa, cách con đường là trường Kiểu Mẫu mới xây, đối diện là đài phát thanh Huế, và trước mặt là cầu Trường Tiền, chiếc cầu tượng trưng cho xứ Huế, chiếc cầu đă hàng ngàn, hàng vạn lần qua lại, đầy ắp kỷ niệm.

Nh́n qua chợ Đông Ba và phố Trần Hưng Đạo mà ḷng quặn thắt. Một mái chợ đă sập, những cột khói ngút trời cách khoảng. Từ đầu đường đến cuối đường Trần Hưng Đạo không một bóng người. Nh́n bên phải là cầu Gia Hội vắng tanh, những cột khói khác vươn lên… Cả thành phố đă chết, Huế tôi tang thương đến thế sao! Một nhịp cầu đă sập, tôi nghĩ vành khăn tang đă cuốn lấy Huế.

Xuống tàu tại chân cầu Trường Tiền, xuôi ḍng Hương xanh biếc ngang Gia Hội, quẹo trái sông Hang Bè, cầu Đông Ba đó, có tiệm La Ngu ngày xưa chúng tôi thường mua dụng cụ học tṛ. Tiếp tục xuống ngang tiệm gạo Mụ Đội, có người con gái đẹp năo nùng tên Xuân mà con trai Huế lứa tuổi tôi đều hơn một lần đi qua đó để nh́n người con gái trời cho đẹp. Qua trường B́nh Minh, nơi tôi học năm Đệ Tam, nhiều kỷ niệm đẹp. Đến Bao Vinh, dân chúng nhốn nháo khi thấy một đơn vị lớn đang đổ bộ tại bến đ̣.

Tôi hướng dẫn đơn vị vào Mang Cá Nhỏ để tới bệnh viện Nguyễn Tri Phương. Địch chào đón bằng hàng loạt hỏa tiễn 107 và 122. Tất cả nằm sát bờ tường để tránh pháo và t́m chổ pḥng thủ. Tôi cho lệnh Sự, Trung Úy Đại Đội Phó, kiểm soát con cái và chuẩn bị cơm chiều. Trung Úy Sự là sĩ quan trẻ, có tài và đầy nhiệt huyết, xuất thân Khóa 19 Vơ Bị Đà Lạt, thủ môn đội tuyển Nha Trang, đúng là đa năng đa hiệu.

Tôi dự buổi họp Tiểu Đoàn khẩn cấp và quan trọng. Tiểu Đoàn Trưởng ra lệnh:

– Phu Nhân rành địa thế dẫn đầu, 8 giờ sáng mai xuất phát. Kế tiếp là Tôn, Đại Đội 1, Lượm Đại Đội 2, tiếp theo là Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn cùng Đại Đội Chỉ Huy, sau cùng là Ṭng Đại Đội 4. Mục tiêu Phu Nhân phải chiếm là trường tiểu học Trần Cao Vân. Trước trường có thành Quân Cụ, vào khoảng một đại đội ta đóng ở đó, không biết c̣n hay mất.

Phán hỏi:

– C̣n phi trường Thành Nội th́ sao? T́nh h́nh trong Đại Nội, Thiếu Tá có nắm vững không?

– Không rơ, tụi nó chiếm hết, chốt rất kỹ. Tất cả các cửa Thành Nội tụi nó đều kiền và chốt rất chặt. Cửa Hữu, cửa Chánh Tây, cửa Sập, cửa An Ḥa, cửa Đông Ba, Kỳ Đài Phú Vân Lâu v.v.. tụi nó đều chiếm hết.

Trong óc tôi, một bản đồ chi tiết hiện ra rất rơ cho một cuộc hành quân mà t́nh h́nh tôi nắm không được vững. Tôi cố t́m một con đường ngắn và an toàn nhất cho đơn vị để tới mục tiêu. Có rất nhiều đường đưa tới trường Trần Cao Vân, nơi từ 9 tuổi đến 19 tuổi tôi đă bao nhiêu lần đi lại. Con đường nào cũng đầy hoa và mộng, nay tôi đang t́m một con đường không có máu để cho anh em chúng tôi đi.

Tám giờ sáng, tất cả gọn gàng, sẵn sàng di chuyển. Ba trăm thước đường từ Mang Cá đến nhà tôi sao quá dài. Bồn chồn, nóng ruột v́ nơi đó Mạ tôi, d́ tôi, chị tôi và em trai út của tôi đang trông ngóng. Không biết có bị ǵ không?

Thiếu Uư Duật, Trung Đội Trưởng Trung Đội 2 dẫn đầu. Duật xuất thân Khóa 21 Đà Lạt, hăng say, gan, thích xóc đĩa và gái đẹp, uống rượu rất ít, chỉ phá mồi. Phán và Ban Chỉ Huy Đại Đội kế tiếp. Thiếu Uư Nghênh, Trung Đội Trưởng Trung Đội 1 tiếp theo. Nghênh xuất thân từ “Commando Du Nord”, kinh nghiệm, gan lỳ, thích đánh phé nhưng đánh nhỏ, rượu rất ít và không thích gái. Kế đến là Thượng Sĩ Nhất Mă Khện, Trung Đội Trưởng Trung Dội 3, xuất thân Commando trong Nam, rất gan lỳ, ít nói, mê rượu, không mê gái. Sau cùng là Thượng Sĩ Nhất Hải, Trung Đội Trưởng Trung Đội súng nặng. Hải xuất thân “Commando Du Nord”, người Nùng, lỳ lợm già dặn chiến trường, không rượu, không gái và không thuốc lá.

Hai bên đường dân chúng đứng chen chúc, vẻ mặt hớn hở, thật tội nghiệp cho họ. Lần lần những khuôn mặt quen thuộc hiện ra, những cánh tay vẫy chào, nào mụ Đội Dậu, mụ Ba, ông Sung, ông Dung, anh Thiên chủ bàn Ping Pong… Những tiếng nói đó đây:

– Anh Phán đó tề! Anh Phán! Anh Phán…

Tiếng gọi lớn dần và lan dài suốt con đường tôi đi.

Con hẻm sát hồ Tịnh Tâm là đường vào nhà tôi. Mạ tôi đó, d́, chị và em tôi đó, xao xuyến quá! Tôi đi nhanh đến ôm Mạ tôi, d́ và chị tôi khóc như mưa. Thằng em luống cuống chạy quanh, bị Mạ tôi nạt:

– Mi chạy mau vô nhà lấy khúc cá kho khô và đ̣n bánh tét gói lại đem ra đây bới cho anh mi.

Mạ tôi dụi vào tay tôi chai dầu Nhị thiên đường:

– Con xức cho khỏi gió.

Lính đi ngang hỏi nhau:

– Mạ Đại Úy sao đầu trọc lóc vậy bây?.

– Bà ấy đi tu để phước cho con, tụi ḿnh cũng được hưởng ké đấy.

Phán và âm thoại viên vẫn c̣n dừng lại:

– Nhà ḿnh có răng không Mạ? Bà con thân thuộc có ai bị chi không?

– Nhà ông Quế chủ quán Chiêu bị trúng hai trái nhưng người th́ không răng. Nhà ḿnh bị ngói đổ một góc, cây đào bị găy ngọn. C̣n thằng Chỉ không biết đi mô.

Chỉ là bạn tôi xuất thân Khóa 17 Vơ Bị Đà Lạt. Tôi xót xa đắng miệng:

– Thôi con đi, Mạ và gia đ́nh đừng lo cho con.

Mạ tôi khóc ̣a, tôi thật năo ḷng. Những tiếng gọi anh Phán, anh Phán tiếp tục vang lên cho đến giữa hồ Tịnh Tâm.

Tiếng gọi, giọt nước mắt và những cánh tay chào vẫy, phải chăng nhắc nhở trách nhiệm của tôi. Bây giờ là lúc đền đáp ơn sâu nghĩa nặng. Vinh dự này thật khổ. Máu nóng sôi trong người, tôi và hai âm thoại viên vượt lên đi với trung đội đầu.

Cuối hồ Tịnh Tâm là đường Tịnh Tâm, tôi cho lệnh quẹo tay mặt theo đường lên nhà ông Ngự Đạt. Như vậy bên hông mặt của con cái tôi lúc nào cũng có bức thành và cái hồ che chở. Cuối đường Tịnh Tâm quẹo trái là trường tiểu học Đoàn Thị Điểm, nhưng tôi không đi con đường này. Tiếp tục đi thẳng qua một con hẻm nhỏ, con đường đă bao lần đi lại, nào ăn cắp me, nào trộm sấu, nào hái xoài, nào đào sen, nào học thi, nào thăm người yêu… Con đường nào cũng nhắc tôi bao kỷ niệm yêu dấu khôn quên.

Đến Canh Nông, chưa thấy phản ứng nào của địch, gần sân bay Thành Nội dân chúng thưa thớt và kinh hăi. Tôi cho dừng quân bên này đường, một ông già mách:

– Con đường ni bị bắn rất rát, từ trong cửa Ḥa B́nh ở Đại Nội bắn ra.

– C̣n sân bay Thành Nội ra sao ôn, có ai khôn?

– Đánh nhau mấy ngày ni dữ lắm, mà tui không biết răng, không biết ḿnh hơn hay thua nữa.

Tôi chỉ con đường và hướng dẫn Duật: Băng qua khỏi con đường này, đến một xóm nhà, qua một cái cống th́ bên trái là thành Quân cụ. Nghênh và Mă Khện yểm trợ hông mặt cho Duật, và sau đó băng qua đường theo tôi. Con đường chỉ có 5 thước mà hơn một giờ mới vượt qua với 6 thằng em rớt rụng trên mặt đất. Lần ṃ theo mép đường tới sát ống cống, tôi cho dừng lại, phi trường vắng tanh. Tôi bảo Duật:

-Mày cho một thằng con nhỏ qua trước làm đầu cầu bên kia cống, sau đó cho tất cả con cái mày qua rờ vào thành Quân Cụ, chờ tau lên.

Thành Quân Cụ cao khỏi đầu người, không liên lạc được với bên trong. Tất cả con cái nằm sát thành để tôi và đám cận vệ ḅ tới cổng chính. Loáng thoáng thấy nón sắt, Field -Jacket, giây ba chạc, không phải tụi nó đâu, chắc chắn là bạn rồi. Thằng đệ tử tôi gọi lớn:

– Ê! Thủy Quân Lục Chiến đây.

Một loạt đạn bay qua khỏi đầu một cách rùng rợn. Ḅ lết vào tới trong đồn, ông trưởng đồn nói tiếng Huế đặc sệt, ông là Trung Uư Cát, thủ môn nổi tiếng của Huế:

– Đại Úy ơi, 7 ngày không ra vào nổi, nó bao hết. Trường Trần Cao Vân, Đại Nội, xóm nhà trước mặt và bao quanh đồn tụi nó chốt hết. Nhà bảo sanh sau lưng trường cách một cái hồ tụi nó cũng chiếm luôn. Dân chúng chạy hết rồi, không c̣n ai cả. Tụi nó pháo liên miên, không cho ngóc đầu được, đủ loại: 61, 82 hỏa tiễn 107, 122. Tôi ráng cố thủ đây được ngày mô hay ngày nấy, c̣n ngoài nớ tôi không liên lạc được nên không biết t́nh h́nh các nơi khác ra răng.

Tôi trở ra báo cáo về Tiểu Đoàn, lệnh của Tiểu Đoàn Trưởng:

– Phu Nhân chiếm cho bằng được trường Trần Cao Vân, dọn sạch chung quanh. Tiểu Đoàn Trưởng và Bộ Chỉ Huy sẽ lên ở trại Quân Cụ. Quan sát địa thế thêm một lần nữa, trước mặt trường là cái am lên đồng, bên cạnh là quán hớt tóc lợp tranh chỉ có một ghế ngồi. Sát đó là ngă ba đường, một đường chạy lên cửa Sập, một chạy về trường Đào Duy Từ và một chạy đến trường Trần Cao Vân. Có bốn năm cái đầu lố nhố bên trong trường. Duật phải chiếm am trước, trong trường bắn ra mănh liệt, có cả B.40. Tôi ra lệnh Nghênh và Mă Khện cầm chân hỏa lực trong trường học. Duật chiếm xong am không một tổn thất. Tôi gọi Thượng Sĩ Hải đem hai đại liên và một 57 không giật lên tăng cường cho Duật để Duật yểm trợ cho Mă Khện vào trường. Sau 45 phút dùng mưu kế cùng với hỏa lực và sự gan dạ, kinh nghiệm, Mă Khện đă chiếm được một lớp của trường. Nghênh tràn vào cùng với Mă Khện lục soát và làm sạch sẽ. Hỏa lực từ góc Thành Nội đổ dồn về phía trường học, không sao, có thành của các lớp học che chở.

Tôi kêu Sự:

– Pháo binh có chưa? Kêu về đại bàng Thanh Hoá cứ bắn vào góc thành cho tau.

Đến chiều vẫn không có một trái pháo bắn, anh em tôi có 7 đă lót đường cho mục tiêu đầu và 3 bị thương nặng. Tôi lên sát Duật và bảo đem cây 57 đến:

– Nhắm ngay vào góc thành, tụi nó bắn rát quá cứ “phơ” cho tau, trật trúng ǵ không cần, chỉ cần tiếng nổ.

Qua một vạt đất trống, trong một ngôi nhà gạch có bóng người lấp ló. Duật quay 57 nhắm thẳng:

– Nhột quá, cho em bung cái nhà này đi.

Tôi bỗng thấy có bóng đàn bà, tôi la lớn:

– Khoan bắn, nhà thầy Tiềm.

Rồi tôi băng qua đám đất trống đến nhà gặp cô và các cháu. Không thấy thầy, tôi chào cô và giới thiệu tôi học Sử Địa với thầy ở trường Bồ Đề và khuyên cô về dưới phố. Tôi trở lại vị trí mà ḷng nao nao buồn. Giờ này vẫn chưa có pháo, làm sao khóa góc thành đó lại. Duật bảo con cái đào hầm hố thật kỹ, tôi dặn:

– Mày cố thủ tại đây cho Tiểu Đoàn lên.

Tôi cùng đám đệ tử lúp xúp chạy đến tiệm hớt tóc để quan sát ngă ba đường và góc Thành Nội. Tôi chợt nghe tiếng đàn bà rên la quằn quại, sau cùng chỉ c̣n tiếng rên nho nhỏ. Nơi góc quán tối tăm, một người đàn bà máu me khắp nửa phần thân thể, vừa bị thương nặng lại vừa sanh ra một bào thai lờ mờ tượng h́nh đứa bé, trông giống như con rắn mối. Xót xa, chịu không nổi, tôi ra lệnh đem chôn đứa bé ngay và chuyển người mẹ về đồn Quân Cụ cho bác sĩ Tựu cứu giúp.

Đến lúc ấy đại đội tôi đă có 13 chết, 3 bị thương nặng để trải thảm cho đơn vị.

Tối đó, Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn đến trại Quân Cụ. Sáng hôm sau, Tiểu Đoàn Trưởng cho Đại Đội 2 của Tôn và Đại Đội 1 của Lượm dưới sự chỉ huy của đại ca Đă, Tiểu Đoàn Phó, chiếm nhà bảo sanh. Đoạn đường có 30 thước, cách một hồ nhỏ mà phải trả bằng 50 đứa con thân yêu. Sau 8 tiếng đồng hồ mới chiếm được nhà bảo sanh, Tôn bị thương ngay từ phút đầu, Lộc Đại Đội Phó lên thay.

Mười ngày tiếp theo, nh́n nhau qua một con đường rộng vừa đủ cho xe chạy mà hai bên đều khựng. Mưa vẫn rơi ray rức lê thê, thỉnh thoảng cơn gió thật lạnh thổi qua. Có những trận tấn công chớp nhoáng của địch vào Đại Đội của Lượm và Lộc đều bị đánh bật lui. Ngược lại ta cũng nhiều lần cố tràn qua bên kia nhưng không chiếm được thêm một tấc đất. Hai bên tải thương đều thấy nhau rất rơ. Lượm bị hao hụt nặng, Phu Nhân lên thay. Tôi và con cái ḅ lên từng toán một, địch và ta đă sát nhau, ngóc đầu lên là đạn bắn xuyên mũ sắt ngay. Hơn nửa ngày mới trám hết vị trí của Lượm. Lượm và Ṭng về pḥng thủ cho Tiểu Đoàn. Tối đến pháo địch đủ loại nổ vang trời. Xác chết của anh em nằm trên mặt đường, śnh lớn mà không lấy được. Phía bên kia bốn năm xác địch vẫn để yên, tụi nó cũng không dám ra lấy về. Cố giữ đất, giữ vị trí và làm vài cuộc tấn công nhỏ vẫn không qua đường được.

Từ căn nhà hai tầng cuối đường nh́n xéo từ nhà bảo sanh, một thượng liên và và trung liên nồi của tụi nó kiểm soát con đường rất kỹ, dưới sự chỉ huy của một đứa con gái mặc áo choàng màu xám, tóc xỏa dài nhưng không thấy rơ mặt. Tay đứa con gái chỉ tới đâu th́ đạn nổ dồn về hướng đó. Tôi nhắm bắn hai phát M16 nhưng hụt, nó trốn nhanh vào sau cửa và mất luôn.

Hai mươi ngày nằm chịu pháo và bị bắn sẻ, tối nào hai bên cũng rà máy chửi nhau. Theo dơi máy, đột nhiên tôi bắt được một câu báo cáo của tụi nó:

– Bồ câu hết thóc!

Tôi nghĩ ngay tụi nó đang thiếu đạn, nếu cứ nằm như thế này, một lúc nào đó tụi nó tập trung tấn công, ḿnh cũng sẽ bị mất vị trí ngay, chỉ v́ áp lực quá nặng nề, tổn thất nhiều, tinh thần anh em quá mệt mỏi. Tôi đi đến kết luận riêng: “Nếu ḿnh không đánh nó, chắc chắn nó sẽ tấn công ḿnh”. Tôi tŕnh với Tiểu Đoàn Trưởng:

– Thiếu Tá cho tôi luôn thằng 2 để tôi tấn công tụi nó. Tôi thấy tinh thần anh em xuống quá và sức khỏe ngày càng hao hụt.

Tiểu đoàn trưởng không cho, bắt ráng giữ vị trí. Phu Nhân năn nỉ:

– Nếu không th́ cho tôi đột kích, tôi cùng vài toán nhỏ tràn qua đường đánh đột kích rồi rút về. Ḿnh phải chứng minh cho tụi nó thấy ḿnh c̣n đủ sức chơi tụi nó, thời tụi nó không dám tấn công ḿnh.

Tiểu đoàn trưởng nói:

– Làm kế hoạch xong cho tôi hay.

Tại hầm của tôi anh em đang chờ, họ gồm: Lộc Đại đội 2, Sự Đại đội phó của tôi, Duật, Nghênh và Mă Khện. Tôi nói:

– Nằm chờ lâu tau chán quá, chỉ muốn qua đột kích tụi nó rồi rút về.

Tất cả im lặng, tôi tiếp:

– 4 giờ sáng mai ḿnh đột kích, nếu giữ được vị trí thời tau cho tràn luôn. Bây giờ tau chọn 4 toán:

-Toán 1: Phán, Điểu, Việt, Can, Dư và Phúc mang máy.

Toán 2: Duật và 3 người thật nhanh và gan dạ.

Toán 3: Nghênh và 3 người.

Toán 4: Thượng Sĩ Nhất Hải và 3 người.

Tất cả trang bị thật nhẹ: mỗi người 20 quả lựu đạn và hai băng đạn cong ráp ngược cho M16.

Sự và Lộc dẫn con cái ra sát bờ đường, khi thấy khói xanh th́ lùa tất cả tràn qua. Nếu thấy khói màu vàng, yểm trợ tối đa cho tụi tau dọt về. Sự và Lộc hăy về lo cho con cái, đúng 4 giờ sáng sẵn sàng tại vị trí.

Duật, Nghênh và Hải ở lại, tôi nh́n anh em thật lâu rồi cho biết

– Tau theo dơi tụi nó báo cáo qua máy, h́nh như tụi nó thiếu đạn. Do đó tau quyết định cuộc đột kích hôm nay.

Tôi nghiêm mặt và lạnh lùng nói:

– Hai ông Duật và Nghênh tôi chỉ định phải đi với tôi. Riêng ông Hải, tôi cho ông suy nghĩ lần nữa. Lần này đi khó trở về, ông con cái đông, muốn ở lại vị trí tôi cho phép và tôi hứa rằng tôi không nghĩ là ông thiếu can đảm.

Suy nghĩ một lát, Thượng sĩ Hải trả lời:

– Đại úy cho tôi ở lại vị trí.

Tôi vui vẻ bằng ḷng và gọi Mă Khện đến, Mă Khện đồng ư đi và xin đem theo Hạ Sĩ Nhất Mười. Tôi tiếp:

– Bây giờ các ông về chọn người xong lên gặp tôi.

Tôi ngồi suy nghĩ miên man, liều, phải liều mới cứu được đơn vị. Chiều hôm đó, lúc 4 giờ, các toán trưởng lên gặp tôi, có thêm Trung Úy Sự. Tôi hỏi lần chót:

– Có ai xin ở lại cho tôi hay.

Không ai trả lời. Tôi căn dặn Sự nhắc Lộc khi thấy khói xanh th́ sao và khói vàng th́ sao, phải nhớ kỹ. Tôi đưa ba toán trưởng ḅ đến hầm trú ẩn của nhóm tiền đồn ở sát ngă tư đường. Tôi chỉ từng căn nhà bên kia đường:

– Cái thứ nhất gần ngă tư là mục tiêu của tau, cái thứ hai kế tiếp có hàng rào là của Nghênh, căn thứ ba cũng có hàng rào và cây nhăn cao là của Mă Khện, căn thứ tư có mấy bụi chuối lớn là của Duật. Tất cả hăy quan sát cho kỹ và cố chọn một con đường tiến quân thích hợp, không cần báo cáo miễn sao thích hợp thôi.

Tôi tiếp tục quan sát mục tiêu của tôi. Căn nhà bằng gạch có nhà trên và nhà dưới, kế đó là cầu tiêu xây bằng đá lợp tôn, sát đường là cái giếng xi măng. Trước sân có hai cây vú sữa cao và sai trái. Tôi biết phải làm ǵ để chiếm căn nhà đó. Tôi quay lại nói:

– Lần chót tôi hỏi các ông có ư kiến ǵ không? Đúng 4 giờ sáng mai tôi sẽ chiếm trước, sau đó tùy các ông bằng mọi cách phải hốt cho bằng được các mục tiêu tôi ấn định.

Trở lại vị trí, tôi dặn ḍ Điểu, Việt, Can, Dư và Phúc mang máy:

– Tối nay miễn gác, 3 giờ sáng mai gặp tau ở đây.

Sau đó tôi đi gặp Tiểu đoàn trưởng để tŕnh bày kế hoạch. Ông nói:

– Nguy hiểm quá, không được, chết cả lũ!

Tôi nói:

– Nếu Thiếu Tá không làm bây giờ, một vài ngày nữa tụi nó chỉ cần ho là lính ḿnh chạy hết.

Cuối cùng ông chấp thuận:

– Nhớ là có ǵ th́ trở về liền, càng sớm càng tốt.

Tôi dạ nhưng trong đầu tôi nghĩ khác. Trước mắt tôi bây giờ không có ǵ ngoài đoạn đường từ tiền đồn qua cái giếng, lên cầu tiêu, tới nhà dưới rồi chiếm nhà trên. Tôi nằm suy nghĩ triền miên cho đến 3 giờ sáng.

Trước khi ḅ ra tuyến xuất phát, tôi nhắc Sự và Lộc một lần nữa cho chắc ăn. Bốn giờ kém mười sáng, toán tôi có mặt tại tiền đồn. Trời vẫn mưa, mưa xứ Huế có dư âm cái lạnh của ngày Tết. Trời tối không thấy ǵ, tôi ngại bắn lầm nhau. Gắng chờ một chút nữa, đến 5 giờ sáng mưa vẫn không tạnh, trời vẫn tối mù. Năm giờ rưỡi, cái giếng đă nh́n thấy được. Chuẩn bị! Tôi cảm thấy hồi hộp, chỉ cần bốn cái nhảy vọt là qua bên kia đường nhưng khó như đi lên trời v́ con đường này là con đường tử thần làm ranh giới bên ta và địch, là hai mươi ngày trời không nuốt nổi 5 thước đất. Rách nát bao nhiêu cũng vẫn không qua được. Bây giờ ḿnh cắt băng khánh thành, phải làm để cứu đơn vị, phải hy sinh để cứu đồng đội. Vừa suy nghĩ xong, tôi phóng vụt qua ôm bờ giếng. Kế tiếp là Điểu, Việt, Can, Dư băng theo. Tất cả ngồi ôm thành giếng, mồ hôi ra như tắm mặc dù trời lạnh như cắt. Điểu và Can chiếm cầu tiêu. Bỗng một loạt đạn thật gịn và thật gần, tôi quay nh́n ra đường. Phúc và cái máy nát ḿnh nằm trên mặt đường nhựa, dưới làn đạn mịt mùng của địch. Tôi hét lớn:

– Dư, Việt chiếm nhà bếp.

Tôi theo sát lên cầu tiêu bên cạnh Điểu và Can. Súng và pháo nổ dồn dập, một B.40 nổ ngay trên đầu mái tôn cong, cả ba thầy tṛ đều bị miểng nhỏ đâm đầy mặt, tóc râu và lông mày đều bị cháy. Cầu tiêu nhỏ quá nên tôi cùng Điểu và Can lên nhà bếp. Tôi ra lệnh:

– Điểu và Dư chiếm nhà trên, lục soát thật kỹ. Để Việt ở lại, tôi và Can cũng lên nhà trên. Điểu và Can giữ cửa chính nh́n ra sân, tôi và Dư giữ cửa sổ nh́n ra vườn có nhiều luống khoai lang.

Trời sáng hẳn, tôi lắng tai chẳng nghe nhà bên cạnh có ǵ cả bèn ḅ trở ra bờ giếng và thấy Duật, Nghênh, Mă Khện vẫn c̣n bên kia đường. Tôi toát mồ hôi. Tôi nh́n thẳng vào mấy ổng rất nghiêm và lấy ngón tay ngoắc. Tôi không dám gọi lớn tiếng, mấy ông kia gật đầu. Tôi ḅ trở lên nhà trên. Lựu đạn, súng nhỏ, súng lớn nổ khắp nơi và nhất là bên phía tay mặt tôi. Tôi biết rằng tụi tôi đă băng được qua đường. Tôi hỏi khẽ:

– Thấy ǵ không Dư?

Dư lắc đầu, tôi nghe tiếng th́ thào sát vách tường phía ngoài. Tôi đoán khoảng 7-8 người đang ở trong một cái hầm, tôi dùng ngón tay đẩy nhẹ cửa sổ. Một loạt đạn từ phía nhà đối diện xuyên ào ào vào cửa sổ. Bỗng Dư chỉ tay về phía các luống khoai, tôi đếm đủ 11 người đang ḅ qua, kaki Nam Định, súng AK và B.40, cách vách tường khoảng 20 thước, 15 thước rồi 10 thước. Tôi đưa súng lên lên định bóp c̣ th́ Dư kéo lại và ra dấu dùng lựu đạn. Tôi dựng cây súng xuống thật nhẹ, hai tay rút hai trái lựu đạn miệng cắn chốt. Dư cũng thế, bốn lựu đạn ném ra cùng lúc, tiếng nổ xé trời, rồi bốn trái tiếp theo. Bên ngoài tường, tiếng hét lớn rồi tiếng rên và sau đó im lặng, tụi c̣n lại ḅ sát vào chân tường. Nh́n ra cửa, 5 xác nằm vắt trên luống khoai. Một loạt đạn nổ và tôi nghe:

– Chết em, Đại uư!

Tôi sững sờ nh́n Dư, tay trái ôm ngón út của bàn tay mặt đầy máu, ruột của Dư đổ ra ḷng tḥng. Dư ngă vật ra chết tại chỗ, nơi Dư đứng có một lỗ hổng nhỏ ở vách tường. V́ măi nh́n qua cửa sổ mà không để ư ở phía dưới: nguyên một họng AK thọc qua lỗ tường để sát bụng Dư mà nhả đạn. Tôi bắn một loạt M16 ra cửa sổ, và cứ thế hết quả này qua quả khác tôi ném tất cả lựu đạn của tôi ra ngoài bờ tường.

Hai thằng em đă hy sinh, c̣n bốn thầy tṛ phải giữ vững vị trí. Phía bên tay phải của tôi, súng vẫn nổ dữ dội. Đến 10 giờ 30 sáng tôi cho Điểu liên lạc với Nghênh, Duật và Mă Khện. Điểu băng người ra đi, bốn căn nhà cách nhau mười phút đi bộ mà hơn một tiếng đồng hồ sau Điểu mới về báo cáo là tất cả đă chiếm được mục tiêu. Có đoạn đường nào xa và xấu hơn đoạn đường tôi đang đi!

Toán Duật: một chết một bị thương.

Toán Mă Khện: hai chết.

Toán Nghênh một chết một bị thương.

Tất cả là 6 chết 2 bị thương, chúng tôi c̣n lại 11 người tại tuyến.

Điểu ḅ ra giếng cố đem qua cho tôi một cái máy. Cột máy vào một đầu dây và quăng đầu dây kia qua cho Điểu kéo. Can mở máy liên lạc với Tiểu đoàn:

– Tŕnh đại bàng, tôi sẽ cho tràn ngập vị trí với thằng 2 của Lộc và thằng 3 của tôi.

Đại bàng hỏi:

– Tại sao từ sáng đến giờ không chịu liên lạc với tôi? Tôi ra lệnh rút về ngay.

Phán nài nỉ:

– Đây là dịp may, tinh thần anh em đang lên, tôi xin đại bàng cho làm luôn.

Đại bàng Thanh Hóa nói bằng bạch văn không ngụy trang:

– Nếu anh không rút về, tôi sẽ đưa anh ra ṭa án quân sự.

Khí giận bừng bừng, tôi tắt máy không trả lời, trên tay vẫn cầm trái khói xanh. Suy nghĩ thật kỹ. Suy nghĩ thật kỹ. Hơn mấy giờ để đánh mục tiêu, bốn căn nhà và một con đường ngập máu. Mưa vẫn lạnh như cắt da và mồ hôi vẫn ra như tắm. Cuối cùng tôi đành bảo Điểu chuyển lệnh cho các toán:

– Rút về ngay, mạnh toán nào rút toán nấy, không chờ đợi. Mang thương binh theo, xác chết bỏ lại.

Năm thước đường đi đă khó, về c̣n khó hơn. Mỗi bóng người nhúc nhích là đạn nổ hàng loạt, liên hồi, đạn bắn chéo bao phía, đan lưới thật dày trên mặt đường và khắp vị trí. Làm sao trở về đây? Con cái bên kia đường đưa mắt theo dơi. Toán tôi ḅ ra giếng, bỗng mấy bóng đen vụt qua đường như sao xẹt, nhào vào bờ lề và được anh em kéo ra sau. Đạn nổ ḍn tan cày nát mặt đường. Đây là mấy đứa bị thương nặng, tưởng là di chuyển không nổi, nhưng khi nghe lệnh rút chúng thu hết tàn lực vùng chạy về, chớp mắt không kịp thấy.

Hỏa lực 3 phía nổ vùi vào vị trí chúng tôi. Các toán đột kích không c̣n liên lạc với nhau. Điểu và Can vẫn giữ căn nhà. Địch kiểm soát con đường bằng mấy cây thượng liên và trung liên, chúng bắn liên miên. Bên kia đường, Sự và Lộc đáp lễ bằng hỏa lực cơ hữu của Khăn Tím và của 2. Tôi lấy chân đạp vào thành giếng phóng người băng qua đường, lăn ḿnh, nhảy, chạy và té ào vô bờ lề. Anh em kéo vội tôi ra sau, tôi dừng lại bảo Lộc và Sự bắn từng loạt một để tụi nó dọt về.

Nh́n thấy Việt ngồi thành giếng trố mắt ngó về mà tội nghiệp. Sống và chết cách nhau có một con đường. Tôi hồi hộp xót xa cho mấy thằng em. Tôi vừa quay mặt hét:

– Bắn kềm mấy cây thượng liên.

Những bóng người bay vọt qua đường. Tim tôi thắt lại, đạn nổ mịt mù. Lần lượt tôi gặp Nghênh, Duật, Mă Khện và tất cả anh em. Tôi ôm gh́ từng đứa, tụi nó c̣n sống cả. Can và Việt nhào đến ôm tôi một cách dữ dội mà đậm đà tŕu mến. Lính với tay sờ người, nắm nhẹ áo tôi:

-Đại Úy, tóc và râu Đại Úy cháy hết rồi, mặt bị dăm nhiều chỗ.

Cả Đại đội bất chấp đạn địch, đứng dậy nh́n nhau hănh diện và sung sướng. Tôi báo cáo Tiểu đoàn:

– Tất cả đă về vị trí.

Bỗng tôi thấy thiếu một cái ǵ, tôi nh́n Can và Việt hỏi:

– Thằng Điểu đâu?

Tụi nó nói:

– Lần cuối cùng em thấy nó vừa khóc vừa chạy lung tung t́m Đại Úy ở bên ấy.

– Thôi chết tau rồi, tau phải cứu nó, hai thằng bây theo tau.

Tôi, Can và Việt ḅ trở ra đường. Bỗng nhiên một bóng người nhảy qua khỏi hàng rào, nhảy qua khỏi miệng giếng, phóng nhanh qua đường, nhào lăn vào vị trí và la lớn:

– Ê, tụi bay thấy anh Hai đâu không?

Điểu đứng dậy nước mắt đầm đ́a, tôi lao đến ôm Điểu:

– Tau định qua kiếm mày đây.

– Trời anh Hai, tụi nó nói anh Hai chết rồi. Em đi lục hết căn nhà mấy chục lần, chỉ không dám ra ngoài hè mà không thấy xác anh Hai đâu. Hôm trước Mạ có dặn nhỏ với em, phải sát bên cạnh anh Hai, nếu có ǵ cũng phải nhớ đem anh Hai về cho Mạ..

Tóc tai mặt mày râu ria Điểu cháy nám, áo quần rách bươm, nó khóc mùi mẫn v́ thấy tôi c̣n sống. Rồi nó lại bẻn lẻn cúi đầu hai hàng nước mắt lă chă giọt xuống đất. Trong một cuộc chiến bạc bẽo lại có chút t́nh nghĩa trao nhau qua mấy giọt nước mắt nóng hổi. Sáu giờ chiều, xuống tŕnh diện Tiểu Đoàn Trưởng, ông nói ngay:

– Ông làm chuyện nguy hiểm quá, lỡ kẹt bên đó th́ nói làm sao với Lữ Đoàn?

Tôi dạ dạ vâng vâng cho qua rồi nghiêm mặt đề nghị:

– Thưa Thiếu Tá, ngày mai cho tôi tấn công, tôi tin chắc sẽ tràn ngập vị trí tụi nó. Cho tôi thêm thằng 2 của Lộc, để thằng 1 của Lượm đi sau thu dọn chiến lợi phẩm. Chỉ xin Thiếu Tá cho tôi hai chiếc tank kèm hai bên hông của tôi.

Ông hỏi:

– Có chắc ăn không Phán?

Tôi cương quyết:

– Chắc, và nếu tràn được vị trí Thiếu Tá cho phép tôi đánh thẳng lên Kỳ Đài nếu kịp thời gian.

Tôi theo Tiểu Đoàn Trưởng lên tŕnh ông Già Hự, Đại Tá Yên Tư Lệnh Phó. Ông già chấp thuận.

Tôi trở về họp các trung đội trưởng:

Ngày mai, 8 giờ sáng, Đại Đội 3 Khăn Tím bên trái, Đại Đội 2 của Lộc bên phải, dàn hàng ngang lấy con đường lên cửa Sập làm chuẩn tiến song song. Sau khi hai chiếc tank yểm trợ bằng hỏa lực xong, cả hai đại đội xung phong tràn ngập vượt qua mỗi chốt thật nhanh, không cần thâu chiến lợi phẩm, để Đại Đội 1 đi sau làm chuyện đó. Tất cả ba lô và đồ ăn để lại, trang bị thật nhẹ, Khi tới xóm nhà sát cửa thành th́ dừng lại chờ tôi.

Đúng 8 giờ sáng ngày hôm sau, dàn quân, hai chiếc tank Ontos hạng nặng tiến lên, mỗi chiếc trang bị 6 cây đại bác 106 ly. Tôi chỉ vị trí tác xạ cho hai trưởng xa người Mỹ rồi ra lệnh khai hỏa. Hy vọng 12 cây 106 ly này sẽ san bằng mục tiêu trước mặt cho con cái tôi được dễ dàng đôi chút. Nhưng mỗi chiếc tăng chỉ bắn một phát đạn duy nhất rồi chạy lùi biến mất, không biết chạy về đâu. Tôi hết hồn, quân đă dàn xong, bắt buộc tôi phải ra lệnh xung phong. Tôi hét thật lớn, hét khản cả cổ:

-XUNG PHONG!

Cả một đoàn quân dàn hàng ngang, không một ai nhúc nhích. Con đường trước mặt, con đường của 21 ngày máu và nước mắt, con đường tráng nhựa đẹp đẽ nhưng băng qua là đi vào cơi chết. Tôi tức giận chửi thề lung tung rồi chụp cây đại liên M.60 của người lính bên cạnh bắn một loạt dài rồi một ḿnh tôi vừa bắn vừa băng qua đường cùng với toán cận vệ: Can , Việt, Điểu và hai thằng mang máy. Qua khỏi đường xông tới trước, tiếng đại liên của tôi nổ ḍn. Đúng lúc ấy cả đoàn quân đồng thanh hô xung phong và ào qua đường. Sau đó, đoàn người vượt nhanh qua mặt tôi và lướt tới trước. Súng nổ vang rền, đoàn quân tiến đều, M16 bắn văi vào chốt, lựu đạn ném vào chốt, đạp chốt, bang chốt, lướt qua, cố giữ đội h́nh. Tiếng nổ inh tai liên tục, đàn áp thật mănh liệt và chạy tới trước. Đến 3 giờ chiều, chúng tôi đến xóm nhà sát cửa Sập.

Tôi ra lệnh:

– Lộc và Sự mỗi ông cho 1 toán 10 người băng nhanh đến sát mặt thành rồi ngồi xuống. Toán kế tiếp chạy đến leo lên vai toán thứ nhất để toán này đồn đồn lên thành. Khi bám được mặt thành th́ tác xạ tối đa và bằng mọi cách giữ vị trí để làm đầu cầu.

Con cái tôi hành động đẹp c̣n hơn tài tử xi nê. Tiếng đạn lớn nhỏ nổ rền, hai toán lên thành chiếm xong vị trí. Tôi cho tất cả con cái đem bàn ghế ra chất sát tường và leo lên ngay. Tiếng đạn và pháo địch vẫn mănh liệt trên nóc thành.

Một chặng đường xương máu đă vượt qua, bây giờ mục tiêu chính, mục tiêu của niềm hănh diện, mục tiêu của ơn sâu và nghĩa nặng: Kỳ Đài Huế.

Đây là nơi tượng trưng cho linh thiêng của dân tộc nói chung và cho Huế nói riêng. Duật và 20 người tiến chiếm 6 cây súng thần công to lớn, từ đó Duật dùng hỏa lực kềm địch ở cửa Ngọ Môn, yểm trợ cho Nghênh và Mă Khện chiếm Kỳ Đài. Địch bắn trả. Con cái tôi dùng hỏa lực tối đa và thần tốc tiến vào Kỳ Đài. Phản ứng của địch bắt đầu yếu, 5 giờ 12 phút chiều, màu áo rằn ri Thủy Quân Lục Chiến đă làm chủ Kỳ Đài. Lá cờ xanh đỏ sao vàng đầy hận thù c̣n ở trên không. Một thằng em rút đâu trong người ra một lá cờ vàng ba sọc đỏ thật lớn. Tôi gọi về Tiểu đoàn:

– Tất cả đă sạch sẽ, xin Thiếu Tá cho tôi treo cờ.

Tôi nhớ rơ lệnh của Trung tướng Lê Nguyên Khang:

– Một người lính Thủy Quân Lục Chiến duy nhất c̣n sống sót cũng phải dựng lại cho được ngọn cờ vàng tại Phú Vân Lâu.

Trong niềm vui cùng tột, Hạ Sĩ Hạnh hét lớn: “Thủy Quân Lục Chiến”, xong lấy trái hỏa châu đập mạnh định bắn pháo bông lên trời ăn mừng. Trong cơn say chiến thắng, Hạnh xoay ngược hỏa châu vào ḿnh, hỏa châu nổ xuyên bụng. Hạnh cười tươi:

– Em không sao Đại Úy.

Phán nghĩ thằng em này tỉnh táo quá, chắc nó chết, và nó chết thật.

Tiểu Đoàn Trưởng bảo Phu Nhân giữ đầu máy chờ.

(Sau này tôi được nghe: Khi báo cáo về Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 1, Chuẩn Tướng Trưởng xin Thủy Quân Lục Chiến dành vinh dự treo cờ cho Sư Đoàn 1. Sáng hôm sau ngày 24/2 Phạm Văn Đính dẫn một đơn vị của Sư Đoàn 1 từ cửa Thượng Tứ lên làm lễ thượng kỳ.

Nh́n lá cờ vàng phất phới trên nền trời màu xám của Huế, tôi hănh diện thật sự v́ một thằng con của Huế đă góp phần dựng lại ngọn cờ này.

Trung úy Sự tŕnh tôi:

– Thằng Hạnh chết, ḿnh c̣n 67 người.

Đại đội ra đi hơn 17O người, sau 24 ngày và sau bao nhiêu lần bổ sung quân số, chỉ có 3 mục tiêu: con đường, cửa Sập và Kỳ Đài mà bây giờ tôi chỉ c̣n lại 67 người.

Sáng hôm sau tôi về phối trí đóng quân lục soát ở khu vực cửa Đông Ba, Nhà Thương Nhỏ, chợ Xép, ngă tư Anh Danh. Ban chỉ huy của tôi đóng tại một tiệm cầm đồ, tiệm này có Tôn và Lưu cùng học một lớp với tôi hồi nhỏ. Trong nhà không c̣n ai cả. Chiều hôm đó tôi gặp lại rất nhiều bạn bè cũ. T́nh h́nh chưa được an ninh hoàn toàn nhưng đóng ở đây chúng tôi nhẩn nha hơn trước nhiều. Tôi đi kiểm soát các vị trí và cho lệnh lục soát tàn quân địch. Lính canh bắt giải tới một người đàn ông lớn tuổi, gầy ốm ăn mặc lếch thếch, áo vét nhàu rách, tóc tai rối bù và dơ bẩn, miệng nói lí nhí.

– “Lệnh giới nghiêm, đă 11 giờ đêm sao ông này c̣n lang thang trên hè phố, em nghi quá,” Người lính nói.

Tôi sững sờ nh́n người đàn ông. Thầy Cao Hữu Triêm!

– Trời ơi Thầy!

Tôi gọi mấy tiếng lớn mà thầy cũng không nghe, thầy tiếp tục lẩm bẩm rất nhỏ. Tôi cầm tay mời thầy ngồi:

– Con là học tṛ cũ của thầy đây.

Một ánh mắt lạc lơng xa vời:

– Ờ, ờ sao con khỏe không? Thầy mấy ngày ni chưa ăn chi cả.

Lính tôi kiếm cơm trắng và một đĩa gà luộc về mời thầy xơi. Tụi nó c̣n kiếm được một b́nh trà nóng mời thầy. Sau một hồi thầy tỉnh táo, và cho biết: cô và sắp nhỏ vào Đà Nẵng, thằng con lớn bị chết rồi, thầy không muốn về nhà nữa. Rồi thầy khóc, giọt nước mắt lăn dài trên đôi má nhăn nheo. Tôi nói:

– Thôi thầy ở đây với con cho yên.

Lính của tôi thay nhau hầu hạ thầy ân cần, đến ngày thứ tư thầy đ̣i đi, tôi thu xếp để thầy vô Đà Nẵng. Từ đó, tôi mất tin tức của thầy. Cầu mong thầy được bằng an.

Được sinh ra và lớn lên ở Huế, tôi cố trả một phần nào chữ Hiếu cho nơi chôn nhau cắt rún. Máu của tôi, của anh em tôi, của đồng bào tôi đă tạo thành một cơn sóng thần cuốn đi tất cả kẻ thù để dựng lại ngọn cờ trên Kỳ Đài tượng trưng cho Huế. Hàng chục năm sau, hồi tưởng lại, máu và xương kia đă theo ḍng Hương Giang cuốn tôi và bằng hữu ra biển bắt làm người biệt xứ!

Lạy trời, một ngày nào đó, cũng Cố Đô đó, cũng Kỳ Đài đó, cho tôi được góp phần dựng lại ngọn cờ một lần nữa để đền đáp ơn sâu và nghĩa nặng, nơi tôi đă sinh ra, nuôi tôi lớn lên và cho tôi làm người./.

Nguyễn Văn Phán

wonderful
03-02-2021, 21:45
Hát cho Việt Nam
Từ Yên.


https://www.youtube.com/watch?v=eW7ogBl7TYs&feature=youtube_gdat a_player

eW7ogBl7TYs

cha12 ba
03-27-2021, 17:57
Sách của George J. Veith tiết lộ ǵ mới về Tổng thống Thiệu?

TIẾN MINH

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1764275&stc=1&d=1616867548

Quanh Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu không chỉ là kẻ thù chính trị mà c̣n là những điệp viên cộng sản được cài cắm rất sâu vào bộ máy VNCH. Trong Drawn Swords in a Distant Land, tác giả George J. Veith đă nhắc lại một số chi tiết…
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1764276&stc=1&thumb=1&d=1616867542
Ngay sau Tết Mậu Thân, “Ngành Đặc biệt” (Special Branch-SB, trực thuộc Bộ Tư Lệnh Cảnh Sát Quốc Gia), bắt đầu kiểm tra xem làm thế nào mà Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam (MTDTGPMNVN) có thể thu thập thông tin chi tiết trong kế hoạch tấn công Bộ Tổng tham mưu và Dinh Độc lập. Sau đó, khi Mỹ phát hiện loạt tài liệu nhạy cảm của Việt Cộng trong một chiến dịch truy quét ở Tây Ninh, SB lập tức nghi có nội gián. Họ tăng cường giám sát những người t́nh nghi có móc nối bí mật với Cộng sản. Thời điểm đó, SB đang theo dơi một người sống ở Sài G̣n tên Lê Hữu Thúy. Nấp dưới một bút danh, Thúy từng đăng các bài viết chỉ trích chính phủ trên một tờ báo do dân biểu Hoàng Hồ làm chủ. Hoàng Hồ hóa ra cũng là điệp viên Cộng sản. Khi điều tra hồ sơ Thúy, SB phát hiện thêm rằng nhiều năm trước, cảnh sát thời ông Diệm đă bắt đương sự v́ t́nh nghi làm Việt Cộng nằm vùng nhưng đương sự được thả theo lệnh ân xá chung của tướng Big Minh đối với tất cả tù nhân chính trị sau vụ chính biến lật đổ ông Diệm.

Khởi động chiến dịch có mật danh “Projectile”, SB cử một đặc vụ ch́m đóng giả làm thợ sửa chữa lân la đến làm thân với Thúy. Thúy sập bẫy. Một lần, đương sự buột miệng khoe với “người bạn” này về số gián điệp đang được cài trong bộ máy VNCH. SB lẻn vào nhà Thúy và đặt “bọ” nghe trộm. Đầu năm 1969, SB té ngửa khi phát hiện rằng người thường xuyên đến nhà Thúy lại là Vũ Ngọc Nhạ chứ không ai xa lạ. Nhạ là cố vấn tổng thống đặc trách các vấn đề tôn giáo. Tương tự Phạm Ngọc Thảo, Nhạ thoạt đầu chiến đấu trong hàng ngũ Việt Minh. Nhạ là người miền Bắc, cải đạo sang Công giáo, gia nhập giáo xứ của Linh mục Hoàng Quỳnh ở Phát Diệm. Sau khi vào Nam năm 1954, Nhạ định cư gần Huế, nhưng cuối tháng 12 năm 1958, ông bị bắt v́ t́nh nghi hoạt động cho Cộng sản.

Nhạ dĩ nhiên không nhận tội. Big Minh cuối cùng cũng trả tự do cho đương sự sau cuộc đảo chính ông Diệm 1963. Cha Quỳnh sau đó giới thiệu Nhạ với ông Thiệu và Nhạ được tín cẩn giao nhiệm vụ phụ trách các vấn đề liên quan tôn giáo… Bám đuôi Nhạ từ nhà Thúy, SB phát hiện Nhạ gặp Huỳnh Văn Trọng, cố vấn đặc biệt của Tổng thống Thiệu về các vấn đề chính trị, từng được ông Thiệu cử sang Mỹ với sứ mệnh nghiên cứu chiến dịch tranh cử tổng thống Mỹ. Đặc vụ SB thấy Trọng chuyển một phong b́ cho Nhạ. Sau khi Trọng rời đi, SB tiếp tục theo dơi và thấy Nhạ giao một gói hàng cho một phụ nữ…

Toàn bộ vụ việc trở nên chính trị hóa cao độ v́ cả Nhạ lẫn Trọng đều là cố vấn tin cậy của Tổng thống Nam Việt Nam. Khi CIA và SB báo với ông Thiệu và đề nghị bắt giam hai nhân vật trên, ông Thiệu đồng ư nhưng nhấn mạnh rằng bằng mọi giá phải t́m được chứng cứ v́ nếu không chứng minh được th́ vụ việc sẽ trở thành thảm họa. Sau khi thu thập bằng chứng, SB bắt Trọng và Nhạ vào tháng 7 và t́m thấy những tài liệu tuyệt mật mà họ sở hữu. Lần này, Nhạ khai ḿnh đă “nằm vùng” hai mươi năm. Phần ḿnh, Trọng cũng nói rằng ông ta biết Nhạ là gián điệp cộng sản khi chuyển tài liệu mật cho Nhạ. Tổng cộng, có hơn 50 người bị bắt trong đường dây t́nh báo Vũ Ngọc Nhạ, trong đó có một số nhà báo và hai quan chức cấp cao trong Bộ Chiêu Hồi. Phiên ṭa sau đó kết án Thúy, Nhạ và Trọng tù chung thân…

*****

Trở lên là những ǵ George J. Veith thuật trong quyển Drawn Swords in a Distant Land. Khá sơ sài. Về Vũ Ngọc Nhạ, đă có rất nhiều tư liệu được công bố. Ở đây xin thuật thêm về tay điệp viên sừng sỏ và nguy hiểm Lê Hữu Thúy – bí danh “A25” – một mắt xích phải nói là rất quan trọng trong đường dây t́nh báo nằm vùng tại miền Nam thời ông Thiệu. Thúy là một trong những thành viên của Lưới t́nh báo H10 (thuộc Cụm A22), trong đó Vũ Ngọc Nhạ làm cụm trưởng. Những người khác trong Cụm A22 đều là những kẻ được cài cắm rất sâu: Nguyễn Xuân Ḥe, công cán ủy viên Phủ Tổng thống; Vũ Hữu Ruật, Phó Tổng thư kư Đảng Dân chủ; Hoàng Hồ, dân biểu; Lê Hữu Thúy, công cán ủy viên Bộ Chiêu hồi; và Huỳnh Văn Trọng, cố vấn chính trị đối ngoại của Tổng thống Thiệu.

Sinh năm 1926 tại Hoằng Hóa, Thanh Hóa, trong gia đ́nh tuy không người theo đạo nhưng Thúy được cho đi học trường ḍng. Năm 1956, khi vào Sài G̣n, Thúy được trùm t́nh báo cộng sản Mười Hương chỉ thị thâm nhập khối Công giáo di cư. Thúy bắt mối với linh mục Vũ Đ́nh Trác làm tờ báo Di cư; làm phụ tá chủ bút báo Đường sống… Trong một bài viết trên báo Nông Nghiệp ngày 2-5-2012, con gái của ông Lê Hữu Thúy – bà Thanh Hương (lúc đó là Trưởng ban Tuyên giáo quận ủy quận 4, TP.HCM) – cho biết thêm, ông Thúy được gia đ́nh cho học trường Trung học Alexandre de Rhodes của Nhà chung Thanh Hóa. Sau khi tốt nghiệp tú tài, Thúy ra Hà Nội, học đại học cùng với đồng hương Trần Kim Tuyến. Năm 1949, Thúy được kết nạp vào Đảng Cộng sản và hoạt động ở Hà Nội với bí danh A25. Trước đó, Thúy công tác tại Ty Công an Thanh Hóa.

Tháng 10-1954, Thúy được giao nhiệm vụ trà trộn cùng những người Công giáo di cư vào Nam. Năm 1959, Thúy bị bắt do một Việt Cộng chiêu hồi khai. Sau vụ chính biến lật đổ ông Diệm, Thúy được thả. Và nhờ mối quan hệ với Trần Kim Tuyến cũng như với Đỗ Mậu – giám đốc Nha An ninh Quân đội, Thúy thậm chí được tuyển vào Nha An ninh Quân đội Sài G̣n. Vai tṛ của Thúy nói chung là rất lớn trong Lưới t́nh báo H10. Chính Thúy là người cùng Vũ Ngọc Nhạ xây dựng lá bài chính trị Huỳnh Văn Trọng, từng bước đưa Trọng trở thành cố vấn chính trị cho Tổng thống Thiệu. Huỳnh Văn Trọng từng là một bộ trưởng thời Bảo Đại. Thời Đệ nhất Cộng Ḥa, Trọng bị bỏ rơi nên bất măn. Vũ Ngọc Nhạ, cùng Lê Hữu Thúy, đă bày vẽ đường đi nước bước cho Huỳnh Văn Trọng xây dựng uy tín lẫn thanh thế, giúp ông Thiệu chạy đua vào ghế Tổng thống Việt Nam Cộng Ḥa. Do đó, Trọng được ông Thiệu tín cẩn đưa lên vị trí cố vấn đặc biệt. Nhờ đó, Trọng có điều kiện lấy được vô số tài liệu mật, giao lại cho Vũ Ngọc Nhạ để chuyển cho Trung ương Cục Miền Nam.

Khi vào làm cho Nha An ninh Quân đội, Thúy cũng thu được nhiều thông tin có giá trị. Trong sự kiện Mậu Thân 1968, Thúy lập bản đồ chi tiết Khu Tam giác Bến Lức-Đức Ḥa-Chợ Lớn tạo điều kiện dễ dàng cho Việt Cộng thâm nhập nội đô Sài G̣n. Từ năm 1967, Thúy chuyển sang làm công cán ủy viên Bộ Chiêu hồi, cho đến bị lộ và bị bắt. Báo Pháp Luật ngày 20-10-2015 cho biết thêm, thời gian bị giam ở Côn Đảo, Lê Hữu Thúy c̣n đánh cắp được danh sách tù chính trị và chuyển an toàn ra ngoài…

Đầu năm 1973, Vũ Ngọc Nhạ và Huỳnh Văn Trọng được đưa về khám Chí Ḥa, Sài G̣n. Ngày 23 tháng 7 năm 1973, Chính quyền VNCH trao trả Vũ Ngọc Nhạ cho MTDTGPMNVN. Năm 1974, Vũ Ngọc Nhạ được Cộng sản Bắc Việt phong trung tá Quân đội Nhân dân. Tháng 4-1974, Nhạ về Củ Chi, hoạt động bí mật, với chiến dịch tái dựng Cụm T́nh Báo Chiến Lược, móc nối với Thành phần Thứ ba và khối Công Giáo. Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Vũ Ngọc Nhạ có mặt tại Dinh Độc Lập, đứng bên cạnh Big Minh, khi ông Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng. Vũ Ngọc Nhạ chết ngày 7 tháng 8 năm 2002 tại Sài G̣n. Phần ḿnh, Lê Hữu Thúy được tuyên dương “Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân” vào năm 1996. Đương sự chết năm 2000…

Những kẻ nằm vùng nguy hiểm không chỉ là “Lưới t́nh báo H10” của Cụm A22. Từ sau 1975 đến nay, báo chí cộng sản đă tiết lộ không ít gương mặt t́nh báo được cài cắm và phá hoại miền Nam – ngoài những gương mặt quá quen thuộc và được nói nhiều như Phạm Xuân Ẩn. Báo Lao Động ngày 30-4-2020 cho biết một trong những nhân vật như vậy, ít được nói đến, là Đinh Văn Đệ, từng là Chủ tịch Ủy ban Quốc pḥng của Hạ viện chính quyền Sài G̣n, từng tham gia phái đoàn VNCH sang Mỹ xin viện trợ trong những ngày cuối tháng 3-1975. Đinh Văn Đệ sinh năm 1924, quê ở Đồng Tháp, xuất thân từ một gia đ́nh đạo Cao Đài “có truyền thống cách mạng”. Năm 1952, Đệ vào Trường sĩ quan trù bị Thủ Đức; sau đó tướng Lê Văn Tỵ chọn làm trợ lư Tổng Tham mưu trưởng; rồi trung tá Chánh Văn pḥng Tổng tham mưu trưởng quân lực VNCH.

Cuối năm 1957, tướng Nguyễn Chánh Thi đảo chính hụt ông Ngô Đ́nh Diệm. Ông Đệ bị nghi dính líu với lực lượng đảo chính và bị quản thúc hơn một tháng. Nhờ mối quan hệ thân thiết của bố vợ ông với ông Phan Khắc Sửu nên Đệ được bảo lănh và sau đó được vào học Trường Đại học Quân sự Đà Lạt và đỗ thủ khoa. Đinh Văn Đệ sau đó được cử làm Thị trưởng Đà Lạt, sau kiêm Tỉnh trưởng Tuyên Đức, đến năm 1966 th́ được thăng cấp đại tá và chuyển sang làm tỉnh trưởng B́nh Thuận. Cuối năm 1967, ông Đệ từ chức tỉnh trưởng, ứng cử vào Hạ viện, trở thành Phó Chủ tịch Hạ viện, Phó Trưởng khối đối lập. Trong hai khóa Quốc hội với danh nghĩa Phó Chủ tịch rồi Chủ tịch Ủy ban Quốc pḥng Hạ viện, Đinh Văn Đệ đă cung cấp cho cộng sản nhiều tin tức quan trọng…

C̉N TIẾP…

nangsom
04-01-2021, 20:23
Sách của tác giả George J. Veith tiết lộ ǵ mới? (Kỳ 3)

By MẠNH KIM

Trong chương 24 “I will draw out my sword”, phần “The final actor: China” (từ trang 553), tác giả George J. Veith đă thuật một số chi tiết về sự can dự của Trung Cộng vào chính trường Nam Việt Nam vào những ngày cuối cùng của nền Đệ nhị Cộng Ḥa, trong đó có cả việc Trung Cộng móc nối ông Nguyễn Cao Kỳ. Dưới đây là phần lược dẫn từ những ǵ được kể trong quyển Drawn Swords in a Distant Land: South Vietnam's Shattered Dreams (phát hành ngày 23-3-2021) của George J. Veith…
“Hai sư đoàn Dù của Trung Cộng sẽ được thả xuống Biên Ḥa”

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1767264&stc=1&d=1617308160

Tiết lộ sau đây được đúc kết từ hơn một thập niên phỏng vấn và trao đổi email với ông Nguyễn Xuân Phong cho đến khi ông qua đời vào tháng 7-2017 (ông Nguyễn Xuân Phong là Quốc vụ khanh, Trưởng phái đoàn ḥa đàm VNCH tại Paris – ghi chú của người dịch). Trong hơn ba mươi năm, ông Phong không kể cho ai về sứ mệnh bí mật cuối cùng của ḿnh nhằm có thể cứu văn t́nh h́nh miền Nam. Ông cho biết, hồi ở tù cộng sản (sau 1975), “Tôi đă bị thẩm vấn trong hai năm với câu hỏi rằng chuyện ǵ xảy ra giữa Nam Việt Nam với Trung Quốc nhưng tôi tuyệt đối không nói” (Phong interview, November 30, 2006 – ghi chú của George J. Veith). Một lần, ông bị tra tấn dă man đến mức găy hai xương sườn bởi sự ngoan cố không hé môi.

Khi bay trở về Sài G̣n (vào những ngày chiến cuộc nóng bỏng 1975), ông Phong nỗ lực ngăn chặn một “cuộc giao tranh chiếm Sài G̣n”. Đại diện Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa (VNDCCH) bắn tin cho ông, cũng như cho người Pháp và “những người khác”, rằng nếu ông Dương Văn Minh không được đưa lên nắm quyền vào trước ngày 26 tháng 4, Việt Cộng sẽ san bằng Sài G̣n bằng 20.000 quả pháo. Khi ông Phong về đến Sài G̣n, ông lập tức đến gặp Tổng thống Trần Văn Hương.

Vài ngày sau, ông Phong gặp ông Trần Văn Đôn và một đại diện Chính quyền cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam (CMLTMNVN) để bàn về giải pháp liên minh. Đại diện ông Dương Văn Minh là Trần Ngọc Liễng (sau 1975, ông Liễng là ủy viên Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; chết ngày 10-9-2011 – ghi chú của người dịch). Trong cuộc gặp, ông Phong nói khéo với đại diện CMLTMNVN rằng Pháp và các nước khác sẽ giúp đỡ chính phủ mới. Tuy nhiên, ông vẫn không nói ra thông điệp mà Trung Cộng muốn chuyển đến Sài G̣n. Thông điệp ǵ?

Kịch bản như sau (theo lời kể của ông Phong với George J. Veith). Trung Quốc muốn CMLTMNVN nắm quyền thông qua công thức của Pháp để ngăn chặn sự tiếp quản của cộng sản Bắc Việt. Rồi sau khi một liên minh giữa chính quyền VNCH và CMLTMNVN được thành lập, Tổng thống Minh sẽ thỉnh cầu giúp đỡ; Pháp hồi đáp bằng cách đưa một lực lượng quốc tế vào Nam Việt Nam với danh nghĩa bảo vệ chính phủ mới. Trong cái gọi là “lực lượng quốc tế” này, có nhóm “cơ bắp”, như cách nói của ông Phong, tức “hai sư đoàn Nhảy Dù của Trung Cộng được thả xuống Biên Ḥa”.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1767263&stc=1&d=1617308160

Những ǵ ông Nguyễn Xuân Phong biết và những ǵ ông tiết lộ trước khi chết vẫn c̣n là những bí ẩn chưa thật sự được giải đáp bằng cứ liệu lịch sử và tài liệu công bố chính thức của các bên liên quan

Bắc Kinh cho biết họ cần bốn ngày để điều quân và đưa đến căn cứ không quân. Ông Phong giải thích suy nghĩ của họ: Bắc Kinh không thể trực tiếp tiến hành và muốn tạo cảm giác để mọi người thấy rằng họ để người Pháp can dự. V́ yếu tố chính trị quốc tế nên Bắc Kinh không ngang nhiên can thiệp quân sự vào Nam Việt Nam. Phần ḿnh, Pháp cần kêu gọi một số quốc gia tham gia “lực lượng quốc tế” (với Pháp đứng đầu) nhằm có cớ để kéo Trung Cộng vào. Một số vấn đề mà Bắc Kinh đối diện thời điểm đó là số quân được đưa vào là bao nhiêu, và họ ở lại miền Nam Việt Nam bao lâu để kiềm chế và trấn áp quân Bắc Việt? Trung Cộng hứa họ sẽ ở lại chừng nào t́nh h́nh c̣n cần thiết nhưng từ ba đến sáu tháng là tối đa… v́ họ không muốn bị buộc tội xâm chiếm miền Nam Việt Nam.

Tại sao Trung Cộng muốn cản trở Bắc Việt, đặc biệt sau nhiều năm hỗ trợ Hà Nội? George J. Veith viết rằng, Trung Quốc chỉ muốn có một miền Nam Việt Nam trung lập để tránh bị bao vây bởi một hiệp ước giữa Moscow và Hà Nội rất có khả năng xảy ra. Một nhà sử học khẳng định rằng “có một sự đồng thuận về nhận định của giới nghiên cứu là vào năm 1973, các nhà lănh đạo Trung Quốc ngày càng lo ngại việc Hà Nội nghiêng về Moscow” (Kosal Path, “The Sino-Vietnamese Dispute over Territorial Claims, 1974–1978: Vietnamese Nationalism and its Consequences” – ghi chú của George J. Veith). Khi quan hệ giữa hai cường quốc Cộng sản (Trung Quốc và Liên Xô) trở nên tồi tệ từ đầu những năm 1960, Trung Quốc bắt đầu lo sợ sự can thiệp quân sự của Liên Xô, như cách họ xâm lược Tiệp Khắc năm 1968. Học thuyết Brezhnev thậm chí tuyên bố rằng Moscow có quyền lật đổ bất kỳ chính phủ Cộng sản nào tách khỏi quỹ đạo của họ. Tháng 3-1969, loạt giao tranh vũ trang đă nổ ra dọc biên giới Liên Xô và Trung Quốc; rồi tháng 5, Liên Xô đă thuyết phục Ấn Độ và Triều Tiên tham gia liên minh chống Bắc Kinh.

Trung Cộng tiếp xúc ông Nguyễn Cao Kỳ?

Theo ông Phong, cuộc gặp giữa ông với phái viên của Chu Ân Lai vào tháng 12-1970 là ván bài mở đầu của Bắc Kinh trong chiến dịch hậu trường ngăn cản một nước Việt Nam thống nhất. Không ai bị sốc hơn, khi biết về sự thay đổi này trong chính sách Trung Quốc, bằng đặc phái viên của Tổng thống Hoa Kỳ Alexander Haig. Gặp Chu Ân Lai năm 1972 với tư cách thành viên đoàn tiền trạm cho chuyến thăm của Nixon, Haig đă sửng sốt khi nghe Chu nói: “Các ông (Mỹ) đừng thua ở Việt Nam”! Báo cáo của Haig cho biết, Chu “xem việc Mỹ thất bại và rút quân khỏi Đông Nam Á là… nguy hiểm đối với Trung Quốc”…

Nayan Chanda, phóng viên nổi tiếng của tờ Far Eastern Economic Review, cũng từng đề cập về nỗi sợ của Trung Quốc trước viễn cảnh một Việt Nam thống nhất. Chanda viết rằng Bắc Kinh đă “nhất quán tuân thủ chính sách duy tŕ bằng mọi giá một Đông Dương bị chia cắt không có sự có mặt các cường quốc. Để làm được điều đó, họ áp dụng chính sách “ngoại giao thầm lặng”, tạo ảnh hưởng kinh tế, và tất nhiên, sử dụng sức mạnh quân sự”. Chanda cho biết thêm, tháng 4-1975, Bắc Kinh đă yêu cầu Hà Nội không nên thực hiện chiến dịch tổng tiến công vào Sài G̣n. Philippe Richer, từng là đại sứ Pháp tại Hà Nội giai đoạn 1973-1975, xác nhận rằng vào ngày 20-4-1975, chín ngày trước khi chiếm được Sài G̣n, Bắc Kinh đă thực sự cảnh báo Hà Nội về mối nguy hiểm của việc “vươn chổi quá xa”, cách nói của Mao vào năm 1972. Và Trung Cộng cũng được cho là đă tiếp cận ông Nguyễn Cao Kỳ.

Trong cuộc phỏng vấn với William Buckley trên Firing Line vào tháng 9-1975, cựu Phó Tổng thống Nam Việt Nam Nguyễn Cao Kỳ nói rằng, khoảng cuối năm 1972, đại diện Trung Cộng đă đến tận nhà ông ở Sài G̣n. Ông Kỳ cho biết, họ yêu cầu ông lật đổ ông Thiệu và “tuyên bố miền Nam Việt Nam trung lập, không đứng về Nga hay Mỹ”. Nếu ông Kỳ chấp nhận làm điều đó, “người Trung Quốc sẽ ủng hộ ông, v́ chúng tôi vốn đă gặp khó khăn ở biên giới phía Bắc với người Nga. Chúng tôi không muốn thấy sườn phía Nam của chúng tôi bị một vệ tinh của Nga trấn ngữ” (“Why We Lost the War in South Vietnam,” transcript of PBS Firing Line, October 4, 1975 – chú thích của George J. Veith).

Ông Kỳ cũng lặp lại câu chuyện này trong một phát biểu vào tháng 12-1975 tại Mỹ, kể rằng “một nhóm đặc vụ Trung Quốc đă đến nhà ông ấy…, đề xuất một vụ đảo chính lật đổ ông Thiệu được Trung Cộng hậu thuẫn” (China Proposed Coup, Said Ky,” Baltimore Sun, December 6, 1975 – chú thích của George J. Veith). Tuy nhiên, tại sao ông Kỳ không bao giờ đề cập vụ này trong hai cuốn sách của ông cũng là điều cần đáng chú ư. George J. Veith thuật thêm, sau khi chiếm Hoàng Sa vào tháng 1-1974, Trung Cộng cũng cố móc liên lạc với ông Thiệu. Khi trao trả tự do cho những người lính VNCH bị bắt trong vụ Hoàng Sa qua ngă Hong Kong, Trung Cộng đă yêu cầu tổng lănh sự VNCH chuyển một thông điệp cho Tổng thống Thiệu với yêu cầu tổ chức cuộc gặp bí mật.

Việc Trung Cộng ráo riết muốn nhảy vào chính trường miền Nam nhằm ngăn ư muốn thống nhất Việt Nam của cộng sản Bắc Việt c̣n được thực hiện ở London. Hè 1974, Trung Cộng cho người tiếp cận Đại sứ quán VNCH ở London (Nguyen Tien Hung, Palace File – chú thích của George J. Veith). Trong khi đó, tại Hong Kong, Bắc Kinh muốn thông qua kênh Jim Eckes, một bạn thân của ông Phong, thời điểm đó là giám đốc một hăng hàng không ở Sài G̣n. Gia đ́nh Eckes sống ở Hong Kong và đương sự đi đi về về giữa Hong Kong và thủ đô Nam Việt Nam. Tổng lănh sự VNCH đă nhờ Eckes chuyển thông điệp Trung Cộng cho Tổng thống Thiệu nhưng Eckes lại đưa cho Đại sứ Hoa Kỳ tại Nam Việt Nam Graham Martin; và “thông điệp” – Eckes cho biết – cuối cùng “đă ‘chết’ trong tay Martin” (Interview with Jim Eckes, October 11, 2007 – chú thích George J. Veith).

Tướng Pháp Paul Vanuxem trong Dinh Độc lập ngày 30-4: C̣n nước c̣n tát!

Nhân vật đại diện Paris trong vụ Pháp muốn cùng Trung Cộng nhảy vào miền Nam là tướng hưu Paul Vanuxem, người từng biết ông Thiệu cũng như nhiều tướng tá VNCH từ thời cuộc chiến Đông Dương. Vanuxem đă gặp ông Thiệu nhiều lần và trở lại Nam Việt Nam vào những ngày cuối cùng với tư cách phóng viên tuần báo Pháp Carrefour. Năm 1976, Vanuxem đă ấn hành tập sách mỏng kể chi tiết những ngày cuối cùng của Sài G̣n, cho biết rằng ḿnh có mặt trong Dinh Độc lập ngày 30-4 cùng Tổng thống Minh cũng như một số nhân vật trọng yếu (trong đó có Thủ tướng Vũ Văn Mẫu-Thủ tướng; Thái Lăng Nghiêm-Bộ Trưởng Phủ Thủ Tướng; dân biểu Lư Quí Chung-Bộ Trưởng Thông Tin; chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh-quyền Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH… - chú thích thêm của người dịch).

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1767262&stc=1&d=1617308160
Paul Vanuxem tại Ninh B́nh ngày 30-5-1954 (Keystone-France/ Gamma-Rapho/Getty Images)

Năm 1982, Nguyễn Hữu Hạnh đă nhắc lại về sự kiện này trong cuộc phỏng vấn được phát trong Vietnam: A Television History của Đài PBS. Ông Hạnh kể rằng, điều đầu tiên mà Vanuxem nói trong cuộc gặp những nhân vật cao cấp nhất của VNCH ngày 30-4 tại Dinh Độc lập là cho biết ḿnh vừa đến từ Paris, rằng trước đó, ông đă gặp một số người quan trọng trong đó có các viên chức Đại sứ quán Trung Cộng. Tiếp đó, Vanuxem yêu cầu Tổng thống Minh tuyên bố “nghỉ chơi” với Mỹ để “đón chào” Trung Cộng; và chỉ như vậy th́ Bắc Kinh mới có thể ép Hà Nội ngừng bắn. Vanuxem cũng đề nghị Tổng thống Minh câu giờ (việc tuyên bố đầu hàng) thêm 24 tiếng nhưng ông Minh từ chối. Cần nhắc lại, thời điểm Vanuxem đến Dinh Độc lập là lúc ông Minh vừa ghi âm xong bản tuyên bố đầu hàng.

Khi ông Minh nói t́nh h́nh chẳng c̣n ǵ để níu kéo, Vanuxem trả lời: “Không đến mức tuyệt vọng. Tôi đă dàn xếp chuyện này ở Paris. Tôi chỉ muốn ông công khai lên tiếng việc cần Trung Quốc bảo vệ ông”… Vanuxem đồng thời cũng nói với những người có mặt trong Dinh Độc lập lúc ấy: “Các ông phải rút xuống Cần Thơ và bảo vệ Quân đoàn IV chiến thuật. Vài ngày nữa, Trung Quốc sẽ đưa ra giải pháp trung lập cho Nam Việt Nam”. Ông Minh trả lời: “Chúng tôi vừa yêu cầu người Mỹ rút khỏi Việt Nam trong ṿng 24 giờ tới. Chúng tôi không thể yêu cầu Trung Cộng can thiệp t́nh h́nh nội bộ Việt Nam” (Letter from Trinh Ba Loc, March 22, 2013 – chú thích của George J. Veith).

Cộng sản Bắc Việt không hoàn toàn mù tịt về vụ này. Tướng Bắc Việt, Văn Tiến Dũng, viết: “Vanuxem đă vội vă đến Sài G̣n từ Pháp”; vào ngày 30-4, “ông ta (Vanuxem) đă cố ngăn việc phát đoạn băng (tuyên bố đầu hàng của Tổng thống Minh) và đưa ra một kế hoạch nhằm ngăn chặn cuộc tổng tiến công của chúng ta vào Sài G̣n” (Van Tien Dung, Our Great Spring Victory: An Account of the Liberation of South Vietnam, translated by John Spragens, Jr – chú thích của George J. Veith).

*****

Bất luận thế nào, tác giả George J. Veith cũng thận trọng viết thêm rằng, những ǵ ông Nguyễn Xuân Phong thuật lại, liên quan Trung Cộng, là điều chưa thể kết luận rằng có chính xác tuyệt đối hay không, dù rằng việc tạo ra một chính phủ liên hợp (VNCH và CMLTMNVN) để loại ông Thiệu chắc chắn là âm mưu của Hà Nội và điều này hoàn toàn có cơ sở để tin. Cá nhân ông Hoàng Đức Nhă cũng nghĩ như vậy. Cho đến nay, Hà Nội có vẻ tin vào những ǵ Vanuxem kể, nhưng với giới nghiên cứu, người ta chưa t́m thấy tài liệu khả tín được công bố một cách chính thức bởi chính quyền Paris hoặc Bắc Kinh. Dĩ nhiên việc chờ Bắc Kinh tiết lộ những bí mật hậu trường chính trị quốc tế là điều không ǵ có thể hoang đường hơn.

Có một điều chắc chắn rằng, ư tưởng hất Mỹ để nhảy vào Việt Nam là điều mà Pháp luôn thèm khát và họ đă thực hiện điều đó từ thời ông Ngô Đ́nh Diệm, lúc Charles De Gaulle c̣n ngồi ghế tổng thống - như được thuật trong quyển Death Of A Generation – How The Assassinations Of Diem And JFK Prolonged The Vietnam War của tác giả Howard Jones (giáo sư sử Đại học Alabama). Trong quyển này, Howard Jones cũng nhắc lại việc Pháp muốn dựng một miền Nam Việt Nam trung lập…

cha12 ba
04-06-2021, 01:49
Như chỉ mới hôm qua – Kư ức 30 tháng Tư
Last updated Apr 5, 2021

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1769604&stc=1&d=1617673767

Tùy bút Huỳnh Công Ân

46 năm đă trôi qua, nhưng những ngày cuối Tháng Tư oan nghiệt đó không bao giờ phai nḥa trong tâm khảm của tôi.

Vừa mới cưới vợ chưa đầy một tháng, những ngày hạnh phúc đôi lứa bị bóng đen của sự mất mát lănh thổ miền Nam bao phủ, làm mờ dần đi theo từng ngày, khi tin nơi này thất thủ, nơi kia di tản.

Trước ngày đám cưới, tối Mười Một Tháng Ba năm 1975, sau khi đi dạy trường tư về nhà, ăn cơm xong tôi lên giường nằm đọc báo, một thói quen trước khi ngủ. Tôi giựt ḿnh khi thấy một tin chạy tít lớn ở trang nhất: Tiểu khu Darlac (Ban Mê Thuột) thất thủ. Tuy vậy tôi không lo lắm v́ cách đó hai tháng chúng ta đă mất tỉnh Phước Long nhưng tôi nghĩ rằng rồi đây quân ta sẽ tái chiếm lại được hai tỉnh này như năm 1968 tái chiếm Huế và 1972 tái chiếm Quảng Trị. Nhưng không ngờ sau đó, chỉ không đầy nửa tháng kể từ ngày 16 đến ngày 29 Tháng Ba, ta mất luôn hai quân khu 1 và 2.

Chúng tôi tổ chức đám cưới vào đầu Tháng Tư tại nhà hàng Sài G̣n, gần rạp Đại Nam đường Trần Hưng Đạo. Tiệc cưới phải bắt đầu sớm, từ năm giờ chiều, để chấm dứt trước tám giờ tối, là giờ giới nghiêm bắt đầu. Dù là ngày vui, nhưng trên gương mặt của mọi người đều lộ vẻ lo lăng về một tương lai đen tối.

Chỉ vài ngày sau đám cưới, một buổi sáng khi tôi chuẩn bị đi dạy th́ nhiều tiếng nổ lớn phát ra từ phía trung tâm Sài G̣n. Tôi chạy ra lan can nh́n lên bầu trời thấy một chiếc phi cơ bay ngang không phận Sài G̣n. Không bao lâu sau đài phát thanh Sài G̣n loan tin Trung Úy Nguyễn Thành Trung, Sư Đoàn 3 Không Quân ở Biên Ḥa, thay v́ thi hành một phi vụ chiến đấu với Việt Cộng, lại quay về Sài G̣n thả bom xuống Dinh Độc Lập rồi bay đi, đáp xuống Lộc Ninh, một quận của B́nh Long mà quân ta đă bị mất vào tay địch từ mùa hè đỏ lửa 1972. Th́ ra hắn ta là một tên nằm vùng, lặn sâu trong Không Lực VNCH đợi ngày lộ nguyên h́nh.

Rồi những tin dữ dồn dập ập tới. Pḥng tuyến Phan Rang tan vỡ ngày 16 Tháng Tư, hai tướng Nguyễn Vĩnh Nghi và Phạm Ngọc Sang bị địch bắt. Ngày 20 Tháng Tư, Sư Đoàn 18 Bộ Binh rút khỏi Long Khánh sau hơn mười ngày anh dũng cầm cự với địch quân đông gấp nhiều lần. Ngày 21, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức sau khi đọc một bài diễn văn tố cáo đồng minh Mỹ bỏ rơi Việt Nam. Phó Tổng Thống Trần Văn Hương lên thay thế trong khi Sài G̣n bị Việt Cộng vây tứ phía.

Ngày 26 Tháng Tư, tôi lên Biên Hoà lănh lương. Tuy tôi đă đổi về dạy tại Trung Tâm Giáo Dục Hồng Bàng ở Sài G̣n nhưng thủ tục chuyền lương chưa xong, vẫn c̣n nằm ở Ty Giáo Dục Biên Ḥa. Hôm đó, tôi đi xe ôm ra ga xe lửa Sài G̣n. Trễ tàu nên tôi nhảy lên xe ôm đuổi theo tàu tới ga Hoà Hưng. Vẫn không kịp, lại đi xe ôm đến ga Phú Nhuận, th́ tàu chưa tới. Tôi ghé nhà anh Nguyễn Phi Long, dạy cùng trường Ngô Quyền, rủ anh cùng đi lên Biên Ḥa. Long đứng trên gác bảo tôi anh đang chuẩn bị di tản ra nước ngoài theo người anh là đại úy ở Bộ Tổng Tham Mưu. Tôi cười nói với anh: “Hết chiến tranh rồi đi làm ǵ!”

Long là người Bắc di cư nên đă có kinh nghiệm về cộng sản, c̣n tôi là người miền Nam nên quá ngây thơ để sau này, nếm mùi cộng sản mất 11 năm.

Lănh lương xong, tôi ra một quán nhậu gần rạp Biên Hùng gọi một chai bia và một dĩa chem chép xào tiêu. Tôi ngắm nh́n lần cuối thành phố Biên Ḥa, mà tôi biết sẽ rơi vào tay cộng quân nay mai.

Ngày 28 Tháng Tư, tôi có giờ dạy tại trường Saint Thomas (Nhà Thờ Ba Chuông) đường Trương Minh Giảng. Lúc cho học sinh làm bài tập, đứng bên cửa sổ nh́n đoàn trực thăng chở người Mỹ di tản khỏi Việt Nam mà ḷng phân vân lo lắng không biết cuộc đời ḿnh sẽ ra sao. Giờ giải lao, trông thấy vẻ mặt ưu tư của các thầy, cô giáo, linh mục hiệu trưởng vào pḥng giáo sư trấn an mọi người: “Sắp có giải pháp, quư vị cứ yên tâm dạy học.” Nhưng liệu có giải pháp ǵ không khi miền Bắc đang thừa thắng tiến về Sài G̣n?

Buổi chiều trời mưa sụt sùi như để chia sẻ nỗi đau sắp mất nước của người dân miền Nam. Trong hội trường Diên Hồng, lưỡng viện quốc hội họp để bầu Đại Tướng Dương Văn Minh lên làm tổng thống thay cụ Trần Văn Hương, để thương thuyết với phía bên kia như sự đ̣i hỏi của họ trước đó. Tuy nhiên, mọi người đều nghĩ là Việt Cộng sẽ không chịu thương thuyết v́ họ đang trên đà thắng lợi.

Trong thâm tâm, tôi ước mong bên ta c̣n nguyên vẹn quân khu 4, ḿnh cố thủ bên kia bờ sông Mỹ Thuận. Cùng lắm với phương tiện hải quân và không quân c̣n lại, nếu thua trên đất liền th́ ḿnh kéo ra đảo Phú Quốc giữ một nước Việt Nam Cộng Hoà thu gọn như Trung Hoa Quốc Gia giữ được Đài Loan sau khi mất lục địa về tay Trung Cộng.

Trước khi giao quyền lại cho Đại Tướng Dương Văn Minh, Tổng Thống Trần Văn Hương có cùng ư nghĩ như mọi người khi hỏi tướng Minh câu: “Đại tướng lấy ǵ bảo đảm nói chuyện được với phía bên kia?”

Đêm đó tôi trực trong Trung Tâm Giáo Dục Hồng Bàng với ông Giám Đốc Lâm Vơ Huỳnh, và vài người bạn đồng nghiệp khác. Để quên đi nỗi lo lắng về thời cuộc, chúng tôi uống bia và đánh xập xám giết th́ giờ nhưng không quên mở thường trực chiếc radio để theo dơi tin tức. Thỉnh thoảng những tiếng nổ lớn của các hoả tiễn 122 ly mà Việt Cộng bắn vào thủ đô Sài G̣n, kéo chúng tôi về với thực tại đau buồn.

Từ bốn giờ sáng ngày 29 Tháng Tư, Bộ Tổng Tham Mưu, phi trường Tân Sơn nhất, Bộ Tư Lệnh Hải Quân bị pháo kích dữ dội. Cộng quân chiếm được Nhơn Trạch, đặt hai khẩu 130 ly và bắn 300 quả vào Tân Sơn Nhất gây nhiều thiệt hại. Các băi đậu phi cơ, bồn chứa nhiên liệu, kho đạn bị trúng pháo kích gây nhiều đám cháy lớn.

Cũng trong ngày 29 Tháng Tư, tin Việt Cộng đă về gần tới Biên Ḥa làm tôi nghĩ rằng Sài G̣n sẽ là băi chiến trường đẫm máu. Lệnh giới nghiêm 24/24 được ban hành nhưng dân chúng nơi tôi ở ùn ùn kéo nhau ra kho Bata đường Tôn Đản, Quận 4 phá cửa hôi đồ. Tôi đứng bên kia đường nh́n quang cảnh hỗn loạn giờ thứ 25 của cuộc chiến mà đau ḷng. 21 năm gầy dựng một miền Nam tự do, dân chủ và trù phú, mà chỉ chưa đầy hai tháng tất cả đều đổ vỡ.

Một em học tṛ của tôi ở trong hẻm chung xóm với người bạn tên B́nh của tôi, thấy tôi ở đó nên đến cho tôi hay cả nhà của B́nh kể bà nội của B́nh hơn 80 tuổi đều đi máy bay sang Mỹ tối hôm qua v́ hai đứa em gái làm cho hăng hàng không PanAm. Tối nhớ lại chiều ngày 26 Tháng Tư, khi từ Biên Ḥa về, má tôi đưa cho tôi một mẩu giấy trong đó B́nh nhắn tôi vào nhà nó có việc cần. Th́ ra B́nh định kêu tôi đi với gia đ́nh nó qua Mỹ. Một lần nữa tôi đă lỡ hẹn với tương lai khi không đi gặp bạn tôi.

Sáng 30 Tháng Tư, tôi lấy xe lambretta chở vợ tôi đi một ṿng quan sát thành phố. Chúng tôi đi tới toà đại sứ Mỹ trên Đại Lộ Thống Nhất thấy người ta bu đông trước chiếc cổng khép kín của cơ quan này. Người ta chen chúc nhau để được vào trong. Chúng tôi quay lại kho 5, quận 4 gặp một đám đông đang t́m cách xuống những con tàu đang đậu ở đó. Tôi không có mảy may ư định nào ra đi lúc đó. Tại đây, từ một chiếc radio của ai đó tiếng Tổng Thống Dương Văn Minh ra lệnh binh sĩ VNCH buông súng đầu hàng quân giải phóng vang lên.

Thế là hết! Miền Nam không c̣n nữa. Chế độ mới sẽ đối xử với những người phục vụ trong guồng máy của chế độ cũ như thế nào? 11 năm kẹt lại ở Việt Nam tôi đă có câu trả lời, và bất cứ người nào cùng hoàn cảnh với tôi cũng có câu trả lời tương tự. Trong 11 năm đó, tôi thường tự nhủ “chỉ cần cho tôi sống một ngày như trước ngày mất nước, su đó có chết tôi cũng vui ḷng.”

Có những thứ ḿnh có mà ḿnh không biết là quư giá. Đến khi mất nó rồi ḿnh mới cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi.

saigonnho
Lời mời gọi cùng viết về “Kư ức 30 tháng 4”

cha12 ba
04-06-2021, 21:38
T́nh h́nh trong phi trường Đà Nẵng càng lúc càng tồi tệ, từ vùng núi phía tây, quân cộng sản Bắc Việt đă nă pháo 130 ly vào phi đạo khiến các chuyến bay vận tải chuyển người về Nam phải ngưng lại. Hành khách chen lấn đổ xô lên những chuyến bay C-130 đến nỗi trưởng phi cơ phải ra lệnh vừa đóng nắp bửng vừa di chuyển ra phi đạo. Có những người bị bị kẹt trong buồng bánh phi cơ về tới Sài G̣n mới biết .
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1770030&stc=1&d=1617745033

Trong t́nh thế đó, phi công chính của chiếc trực thăng vận tải Chinook CH-47A đă quyết định cất cánh rời phi trường Đà Nẵng với hơn 60 hành khách gồm hầu hết là thân nhân gia đ́nh quân nhân tạm lánh nạn qua phi trường Non Nước bên vịnh Tiên Sa sát biển c̣n ổn định dưới sự trấn đóng của quân pḥng ngự TQLC.

Phi hành đoàn gồm phi công chính Đại úy Phạm-Văn-Kiến, phi công phụ Trung úy Nguyễn-Đ́nh-Hương, hoa tiêu Đại úy Nguyễn-Anh-Dũng và hai xạ thủ đại liên. Tờ mờ sáng ngày 29 tháng 3 năm 1975, Bộ Tư Lệnh Hành Quân cùa Sư Đoàn TQLC bắt đầu xuống tàu Hải quân HQ .402 vừa ủi dọn băi đón quân tại Non Nước.

T́nh thế lại dao động khi Thiết Giáp nghe tin TQLC rút quân đă ùn ùn từ trong Đà Nẵng chạy ra hướng biển. Lo sợ quân lính TQLC đồn trú cưỡng bức chiếc trực thăng vận tải vốn đă đầy người. Đại úy Kiến quyết định rời Non Nước, dự tính bay về phi trường Phù Cát.

Thời tiết xấu với mây mù xuống thấp và gió lớn. VớI trọng tải quá mức. phi cơ không thể nhấc lên cao khỏi tầng mây thấp, không định rơ tầm quan sát, phi công phải nhờ người hạ sĩ quan xạ thủ ra dấu bên trái là biển và bên phải là cát đề tiếp tục bay dọc theo bờ biển về Nam.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1770031&stc=1&d=1617745031

Sau hơn một giờ bay, khi nh́n xuống chỉ thấy ruộng muối mênh mông, sợ lạc hướng Đại úy Kiến đă kéo lệch con tàu về hướng đất liền và bắt buộc phải bay rà thấp cách mặt đất chỉ vài trăm bộ Anh, khi bay ngang Sa Huỳnh, quận Đức Phổ, tỉnh Quảng Ngăi, quân du kích vc đổ ra chĩa súng trường bắn lên như pháo tết, đạn AK gây tử thương cho 4,5 người, khiến hành khách bấn loạn.

Phi công phụ Trung úy Nguyễn Đ́nh Hương bị trúng đạn, máu loang đỏ bộ quần áo phi hành màu xanh xám, Đại úy Kiến thấy nguy cơ trước mắt nhưng vẫn lên tiếng trấn an Hương khi vị sĩ quan này dự định tự sát v́ không muốn trở thành gánh nặng cho đồng đội
“ Đừng làm vậy, để tao lái một ḿnh được rồi. “

ĐạI úy Kiến kéo cần lái nhấc đầu chiếc Chinook lên cao dướI làn mưa đạn của Việt Cộng dướI đất bắn lên. Chiếc Chinook từ từ cất lên cao. 1000 bộ, 2000 bộ. Bỗng chiếc tàu như con ngựa bất kham, khựng lạI rồI chúi xuống, kim đồng hồ áp suất sụt xuống, động cơ nổ lụp bụp.

Đại úy Kiến cố ḱm cần điều khiển, tai họa chụp xuống ngay trước mắt. Dù tay bị thương nhưng Trung úy Hương lấy lại b́nh tĩnh phụ kéo cần lái cho phi cơ từ từ đáp xuống, như một phép lạ, chiếc trực thăng bị trúng đạn lỗ chỗ chỉ hơi chao đảo rồI hạ cánh ép buộc xuống bờ biển, một nửa thân tàu ngập nườc, một nửa nằm chênh vênh trên băi cát.

Mọi ngườI ùn ùn chạy thoát ra ngoài, thất kinh hồn vía. Tiếng súng VC lại vang lên từ hướng Sa Huỳnh, Phổ Châu, mạnh ai nấy chạy thoát thân về hướng Nam. Người cha ruột của Đại úy Kiến vốn di tản từ Huế vô Đà Nẵng đă chạy theo con trên chuyến tàu, lo sợ hốI thúc lôi tay con chạy theo đám đông.

Trong khi ầy Đại úy Nguyễn Anh Dũng đă chạy lên tháo dây nịt an toàn ghế phi công phụ rồI bồng ẵm Trung úy Hương lên bờ cát. Trung úy Hương máu đă đẫm ướt bộ đồ bay, tay cầm súng ru-lô hét lớn:

“ Tao đă bị thương nặng, thà chết không để bọn việt cộng bắt.”

Nói rồi Hương quay mũi súng qua hướng người yêu đă theo chân từ Đà Nẵng nói :

“ Ḿnh cùng chết không để cho tụi vc bắt nghe em .”

Viên đạn ru-lô xuyên qua ngực phải ngườI con gái, khiến nàng ngă xuống ngất lịm, nhưng nàng đă sống sót nhờ viên đạn đi lệch lên vai phải. Hương đưa súng qua tay Dũng nói lớn :

Mày bắn tao, tao theo Đạo Chúa không tự tử được!

Trong cơn chấn động, trước viễn ảnh quân cộng sản đang tràn tới, Dũng b́nh tĩnh cầm khẩu ru-lô P.38 nổ ngay vào màng tang của Hương rồi quay mũi súng vào đầu ḿnh bóp c̣. Súng không nổ, vẫn ở tư thế quỳ hai chân, Dũng b́nh tĩnh mở trục đạn xoay một nấc rồI đưa súng lên bắn vào màng tang. Anh ngă xuống bên cạnh xác đồng đội trước những cặp mắt kinh hoàng nể sợ của những người chứng kiến .

Sau đó bọn VC cũng đă gom bắt những ngườI sống sót giải về làng. Xác hai người phi công trực thăng Chinook Phi Đoàn 247 được đồng bào chôn cất tử tế ngay sát bờ biển làng Phổ Châu, quận Đức Phổ. Quảng Nam vào giờ Ngọ ngày 29 tháng 3 năm 1975 . Những ngày sau đó bắt đầu những trang sử khốc liệt bi hùng, những ngày đen tốI của miền Nam Việt Nam Tự Do .

Măi tớI năm 2003, sau khi đến định cư tại Hoa Kỳ, Đại úy Kiến gửi một lá thơ ngắn nhờ đọc trên đài phát thanh Little Saigon về hai ngườI Sĩ Quan Anh Hùng Bất Khuất đă vùi thây tại Sa Huỳnh. Gia đ́nh của Đại úy Nguyễn Anh Dũng và Trung úy Nguyễn Đ́nh Hương đă bắt liên lạc với tin tức chính xác về địa điểm chôn cất và nhờ anh ruột của Tr./u. Hương c̣n ở Việt Nam và người thân của Đ/u Dũng t́m đến tận nơi làng quê hẻo lánh này để hốt cốt đem về Nam an táng.

Khi được tin, dân làng đă đổ xô tới và lên tiếng xin cho hai vị “Thần Làng” được để nguyên tại đây. Theo lời dân làng th́ hai phi công tự tử này rất linh thiêng và được dân làng dựng miếu thờ. Nhưng do nguyện vọng của gia quyến bên Mỹ hài cốt của hai người phi công Anh Hùng đă được đưa về Nam an táng.

Trong cuộc chiến chống Cộng Sản ở miền Nam Việt Nam, hàng ngàn anh linh hào kiệt của QLVNCH đă ngă xuống cho an nguy của dân tộc, cho sự b́nh an của hậu phương đến nay vẫn c̣n là những chiến sĩ vô danh, trong ấy có phi công Đại úy Nguyễn-Anh-Dũng và phi công Trung úy Nguyễn-Đ́nh-Hương của Không Quân Việt Nam Cộng Ḥa .

Trần Ngọc Toàn

(Trần Ngọc Toàn là một Tiểu đoàn trưởng TQLC, xuất thân trường Vơ Bị Quốc Gia Đà Lạt năm 1962, Khóa 16)

wonderful
05-01-2021, 12:19
ASIA 30/4/2021 FULLSHOW - Dưới Lăng Kính Của Thế Hệ Tiếp Nối



Gh4tTb0yAOM



Tôi nhớ Sàig̣n xưa quá và những ngày lo sợ hồi họp lênh đênh trôi nổi trên biển cả với niềm tin giao sinh mạng cho Chúa và Đức Mẹ và tôi được tới bến bờ của Tự Do và quyết tâm sống luôn sao cho xứng đáng !

baolunbeau
05-02-2021, 12:46
Tưởng Niệm Quốc Hận 30.4 Lần Thứ 46 Qua Tranh Thơ.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783905&d=1619959284

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783906&d=1619959303

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783907&d=1619959320

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783908&d=1619959330

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783914&d=1619959526

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783909&d=1619959340

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783910&d=1619959349

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783911&d=1619959362

baolunbeau
05-02-2021, 13:02
30 Tháng Tư, nhớ về những người vợ tù cải tạo.


Lao động khổ sai là phần chính trong trại tù cải tạo của chính sách của chế độ cộng sản miền Bắc, nhằm hành hạ tù nhân miền Nam cho đến khi họ bị kiệt lực, bệnh tật và chết.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783920&d=1619960471


Có lẽ trên thế giới này, không xứ sở nào có một đạo quân nào thầm lặng, vóc dáng nhỏ bé mà mang sức sống mănh liệt, vượt qua mọi trở ngại, hiểm nguy tại các đầu nguồn, rừng sâu, núi thẳm, đèo sâu, hổ beo ŕnh ṃ, trộm cướp hung hiểm như đạo quân thứ Năm, đạo quân “Vợ Tù Cải Tạo” tại Việt Nam. Nếu nh́n từ trên tầng cao xuống giải đất h́nh chữ S này, th́ thấy đạo quân này thứ Năm tỏa ra mọi ngơ ngách, bốn phương tám hướng tới những địa điểm mà trước đây ít người nghe tiếng. Có chuyến đi từ Thủ Đô Saigon theo xe lửa phóng tới tận cùng miền Bắc, nơi cọp gầm, vượn hú; có hướng đi xe đ̣ qua miền Đông tới tận cửa Biển Đông sóng vỗ trùng trùng; lại có hướng xuôi Nam đến mũi Cà Mâu, bùn lầy nước đọng; lại có những chuyến đi về hướng Tây, đến chân núi Bà Đen, tỏa ra các khu nhà tù trong rừng. Những địa danh mà đạo quân này hướng tới nhiều vô số kể. Ở Miền Nam có Bù Gia Mập, Long Thành, Thủ Đức, Long Khánh, Trảng Bom, Suối Máu, Trảng Lớn, Kà Tum, Hóc Môn, Châu Đốc, Trà Nóc, Cà Mau, Gia Trung, Hàm Tân… Miền Bắc th́ có Quảng Ninh, Thanh Cẩm, Hoàng Liên Sơn, Vĩnh Phú... tổng cộng hơn 150 trại giam tù khổ sai.

Dù sức vóc mảnh mai, đạo quân thứ Năm này đă lặn lội đường xa, núi thẳm, leo đèo, vượt suối đến đủ hơn 150 trại giam đó, không có nơi nào không có dấu chân của những người vợ tù cải tạo. Họ có thể là những thư kư văn pḥng, những cô giáo, những người buôn bán nhỏ, những họa sĩ, thi sĩ, văn sĩ, những nữ quân nhân cấp thấp không phải đi tù, nhưng đa số là những người vợ lính, đă bỏ hết sự nghiệp riêng tư mà theo chồng ra tiền tuyến hoặc các đơn vị tham mưu.

Những phụ nữ này c̣n anh hùng hơn hết thảy anh hùng, v́ họ thân cô thế cô, sức khỏe kém xa chiến sĩ, chưa từng tập luyện quân sự, chưa tập vượt núi, băng đèo nhưng vẫn ngang nhiên, vai vác tay khiêng những gói thực phẩm tạo được từ việc trốn chui, trốn nhũi bán buôn chợ đen, chợ trời, từ những hộp nữ trang, từ những món tiền bán bàn ghế, giường tủ, quần áo, hay những gia cầm họ nuôi, con lợn, con gà, rồi gom góp lại thành bánh ḿ khô, kư đường, kư đậu, hộp thuốc Aspirin, thuốc đau bụng tiêu chảy, thuốc ho… Điều đau đớn hơn nữa là có vài trường hợp, v́ để nuôi chồng khỏi chết đói, và không c̣n chọn lựa nào khác đă phải bán thân cho bộ đội, cối, cán, hầu mong cho chồng sớm về.

Một câu chuyện thương tâm đă được viết bằng máu về một người vợ lính, chỉ v́ muốn cho chồng thoát khỏi ngục tù và vượt biên cùng với con, nên đă bằng ḷng lấy một tên cán bộ với lời hứa là hắn phải cho chồng ra trại. Sau khi được trả tự do, người nữ anh thư này đă chỉ đường cho chồng và con vượt biên, đến khi nhận được thư báo là chồng và con đă tới xứ Tự Do b́nh an, người nữ anh thư này đă uống thuốc độc tự vẫn.

Bên cạnh trường hợp bi thương, ai oán đầy máu và nước mắt này, c̣n khá nhiều các trường hợp bị hăm hiếp trên đường đi thăm nuôi, bị cướp giết chết, bị tai nạn xe cộ, ít nhất cũng là việc bị trộm cắp, mất tất cả những món quà gom lại từ hàng triệu giọt mồ hôi, hàng ngàn sợi nước mắt… Đôi khi, v́ không có phương tiện thăm nuôi, một số người vợ lính đă phải liều mạng đi buôn chuyến, buôn lậu mấy chục bao thuốc lá, mấy hộp thuốc đau nhức, nhưng để thoát nạn công ăn chặn đường kiểm tra, người vợ lính đă phải làm người t́nh lẻ của tài xế, lơ xe để thoát khỏi cảnh bị công an cướp hết tài sản. Đau đớn, oan nghiệt hơn nữa là v́ không thể giải thích, trần t́nh những hiểm nguy trùng trùng mà người thăm nuôi gặp phải, một số người vợ đă bị gia đ́nh chồng, và chồng nghi ngờ, ruồng rẫy, miệt thị. Nỗi oan xé trời này làm sao giải tỏa? Nhưng không v́ thế mà đạo quân thứ Năm này ngừng chiến dịch tiếp tế cho người tù. V́ trong tâm tư của họ, chỉ có người chồng, người cha, người anh của họ đang ở trong tù mới là Chính Nghĩa, c̣n kẻ bắt giam kia chỉ là bọn thảo khấu, cướp càn, là tay sai cho chế độ Cộng Sản bạo tàn.

“Kẻ ác đă thắng,” một nhà văn Cộng Sản đă thú nhận. Gịng máu anh hùng, hậu duệ của Hai Bà Trưng, Bà Triệu, của Bùi Thị Xuân, của Công Chúa Bát Nàn, và biết bao anh thư liệt nữ Việt Nam vẫn tiềm tàng trong tâm thức của các cựu Nữ Sinh Văn Lang, Trưng Vương, Gia Long, Lê Văn Duyệt, Nguyễn Bá Ṭng, và của các trường trung học Miền Nam từ Bến Hải cho đến Cà Mâu, đă khiến họ trở thành những người lính vô danh, nhưng quật cường có thể c̣n hơn các chiến sĩ anh dũng của Miền Nam, v́ họ không những không bao giờ nhận được huy chương, tưởng lục, lương tiền, mà c̣n phải hy sinh của cải vật chất của chính ḿnh, mà chẳng có hy vọng ǵ được trả ơn, đáp nghĩa. Để có được gói bánh ḿ khô, người vợ lính đă phải đi mua lén nhiều lần các ổ bánh ḿ được bán theo tiêu chuẩn, rồi thức suốt đêm, cắt gọn, nhúng đường, rồi nướng cho khô. Để có được một kư đường, kư đậu, đă phải ń nèo, năn nỉ, mỉm cười với những đứa con gái mặt rỗ chằng chịt làm chủ Hợp Tác Xă tiêu thụ, những đứa mất dạy, vô học, quát mắng đủ điều với những người thất thế. Nhiều tiểu thư hay phu nhân của các Sĩ Quan, Giám Đốc, Tổng Giám Đốc, Bộ Trưởng, Quận Trưởng, Tỉnh Trưởng… đă phải nghiến răng chịu nhục trước những mai mỉa, chế nhạo của mấy tay băng đỏ để có được giấy phép thăm nuôi những người thân tàn, ma dại, đă không mong sống sót trở về, và nếu có được về, chắc chắn là tương lai tối đen như mực.

Anh hùng hơn nữa là bên cạnh những người vợ lính, c̣n có cả những Mẹ già, đôi khi là Mẹ vợ, Mẹ nuôi của vợ, chị em vợ của những người hùng thất thế. Nhiều bà Mẹ già không biết nói ǵ khi thấy con trai trông như một bộ xương, th́ cố nín khóc, nhưng nước mắt trào ra ướt hết áo. Nắm tay con mà cặp mắt nḥe nhoẹt. Tiếng khóc muốn bật ra không được, chỉ có những cái nấc lên, thương xót. Có những bà Mẹ Vợ lụm khụm đi thăm con rể trong rừng sâu, vai xách, nách mang, đi xe trâu lọc cọc trên những con đường ổ gà, nẩy lên, dập xuống. Những bà Mẹ này vấp ngă mà không bao giờ khóc v́ đau, chỉ nhỏ lệ khi nh́n thấy con rể tiều tụy.

Người xưa nói: “Có gian nan, mới thấy được anh hùng!” Lịch sử Việt Nam có rơi vào một khúc quanh nghiệt ngă, khiến cho chế độ Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền của Việt Nam Cộng Ḥa đă bị tận diệt, th́ mới thấy nổi bật lên trên nền trời cao, h́nh bóng của những người phụ nữ, vợ lính của miền Nam lồng lộng, phất phới trên cao, những tấm gương anh hùng thầm lặng, không được thăng thưởng, tôn vinh, nhưng được ghi măi trong tâm khảm của tất cả những người miền Nam, và chuyển đến các thế hệ sau, măi măi không phai.

Nhân dịp 30 Tháng Tư, xin thay mặt cho hơn một trăm ngàn người tù chính trị, được một lần cúi đầu cảm tạ những người vợ Tù Cải Tạo dũng khí, hiên ngang, mà trên thế giới chiến tranh này, không bao giờ thấy.


Chu Tất Tiến, một người tù cải tạo.

(Tháng Tư 2021)

baolunbeau
05-02-2021, 13:38
Những ngày cuối cùng tháng Tư Đen 1975

Tháng 2, 1975, tôi được tạm thời thuyên chuyển về Tiểu Đoàn 15, Lữ Đoàn 4 (Tân Lập) Nhảy Dù, giữ chức vụ Sĩ Quan Chiến Tranh Chính Trị Tiểu Đoàn (Trưởng Ban 5), trong khi chờ đợi các SVSQ Khoá 4 Sĩ Quan Chiến Tranh Chính Trị ra trường về trám chổ, để tôi trở về lại Bộ Tư Lịnh Sư Đoàn trong vai tṛ Sĩ Quan Báo Chí.

Mấy ngày vội vă ở hậu cứ, trường Cây Mai, Chợ Lớn để trang bị đầy đủ quân trang quân dụng qua mau, Tiểu Điàn 15 ND chúng tôi lên đường hành quân vùng Đức Hoà, Đức Huệ và những vùng phụ cận quanh Sàig̣n.

Những ngày này tôi biết thêm một ít, nh́n tận mắt cảnh đẹp thiên nhiên vùng quê quanh Sài g̣n, được nh́n ngắm những giồng thơm bạt ngàn.

Lữ Đoàn 4 ND chúng tôi gồm các Tiểu Đoàn 12, 14 và 15 xuống tàu Hải Quân xuôi nam vào một sáng cuối tháng 2, 1975, từ giả thành phố khói lửa Đà Nẳng,

Ba giờ chiều 30 tháng 4 năm 1975 tôi ṃ về được tới nhà, ở đường Nguyễn Huỳnh Đức, Phú Nhuận, gần cổng xe lửa số 6, trong bộ civin không giống ai, được bà bác gần bịnh viện Nguyễn văn Học cho mặc tạm, chắc của con bả, nơi tôi cởi bỏ quân trang, súng đạn, từ giả cuộc đời lính tráng.


Hai ngày trước đó, 28 tháng 4, Tiểu Đoàn 15 Nhảy Dù của chúng tôi từ Hốc Môn, được điều động về án ngữ cầu B́nh Lợi, B́nh Triệu, chặn đường tiến quân của địch từ hướng Thủ Đức Biên Hoà từ hướng Bắc, và B́nh Long B́nh Dương từ hướng Tây.

Đêm hôm đó, từ cầu B́nh Lợi, chúng tôi thấy rỏ những cụm lửa của pháo binh, hoả tiển địch th́ nhau rót vào phi trường Tân Sơn Nhất, chập chờn ánh sáng của những trái hỏa châu trăi đều trong đêm.

Chiến tranh thật sự đă đến với Thủ Đô Sài g̣n!!!

Hai Tiểu Đoàn bạn 14 và 12 của Lữ Đoàn 4 Nhảy Dù, Lữ Đoàn c̣n nguyên vẹn nhất của SĐND được trao trách nhiệm cao quư, bảo vệ Thủ Đô Sài G̣n, được giao nhiệm vụ giữ vững cầu Xa Lộ và Phi Trường Tân Sơn Nhất, chận đường tiến quân của địch từ hướng Long Thành theo Quốc Lộ 1 và từ Củ Chi kéo về do TĐ12 trấn giữ.

Sau một đêm mất ngủ v́ tiếng “đại bác đêm đêm dội về thành phố” , ngày hôm sau, 29/4, chúng tôi phải vất vả giải quyết cánh tàn quân, đủ quân binh chủng, từ hướng B́nh Dương và Biên Hoà kéo về,

Tuyến pḥng thủ chúng tôi phải mở rông hơn trăm thước, sợ đặc công Việt Cộng trà trộn bất ngờ đánh chiếm cầu.

Lịnh Biệt Khu Thủ Đô rất nghiêm, nội bất xuất ngoại bất nhập, và chúng tôi đă làm tṛn nhiệm vụ, đuổi cánh tàn quân trở ngược lại, bằng những tràng Đại Liên M60 bắn trên đầu, mà trước đó họ liều lĩnh muốn trản ngập tuyến pḥng thủ TĐ15 ND. Chỉ có một nhóm Nhảy Dù duy nhất được chính tôi phá lệ, khi nhận ra Đại Uư Mai Thiết, Chỉ huy Trưởng hậu cứ TĐ2PháoBinh Dù, cùng một số đàn em tuỳ tùng. Ông anh cùng quê cám ơn tôi rối rít, không quên nhét cho tôi một it tiền tiêu vặt.

Một ngày trôi qua trong hổn loạn, cả bạn và thù.

Qua ngày định mệnh, trời mang mang buồn chi lạ, như khóc cho nhân dân miền Nam với bất hạnh đang sắp ập xuống.

Khoảng 10.30 sáng, chúng tôi nghe đi nghe lại lời kêu gọi buông súng đầu hàng của Tổng Thống hai ngày Dương Văn Minh, được thu sẳn nhăi đi nhải lại trên hệ thống đài phát thanh SàiG̣n, chen lẫn bài hát Nối Ṿng Tay Lớn của thành phần thứ 3 Việt Cộng trá h́nh Trịnh Công Sơn.

Chúng tôi không bỏ tuyến, giữ vững tay súng, liên lạc hàng dọc hàng ngang để có một lịnh chính xác ở giờ thứ 25, để rồi thất vọng đưa đoàn quân chưa đánh mà thua, về đến bịnh viện Nguyễn Văn Học, để từ đó, mỗi người mỗi nẻo, để rồi sau đó, gặp lại nhau trong tù với thân phận của Kẻ Không Đánh Mà Bại Trận!!!

Vừa vào đền nhà, D́ tôi mừng rở ôm lấy tôi khóc nức nở, v́ đêm trước, bà chiêm bao thấy tôi máu me đầm đỉa như về báo mộng.

Ngày sau đó 1 tháng 5, tôi xách xe dạo một ṿng t́m các bạn thân củ, không gặp ai cả, nhà nhà đều cửa đóng then cài.

Sau đó vài ngày, tôi mới biết thằng Hùng, thằng Tuấn, thằng Thảnh đều theo gia đ́nh di tản.

Tôi ngụp lặn theo vận nước qua từng trại tù, đổi mồ hôi nước mắt cho từng lát khoai, chén bắp, và cuối cùng may mắn vượt thoát, khỏi bọn quỷ đỏ vào một ngày tháng 7, 1981.


Rạng Nguyễn

wonderful
05-05-2021, 21:37
Tôi là Ngụy

Nếu ai đó hỏi tôi, mày là ngụy à? Tôi sẽ trả lời là phải, nếu ai đó hỏi tôi mày là con cháu ngụy à, tôi cũng sẽ trả lời là phải. Tôi ngán phải thanh minh hay giải thích với chúng mày từ “Ngụy” là như thế nào, xuất xứ từ đâu ra rồi. Bởi v́ ngày hôm nay, tôi tự hào tiếng “Ngụy”

Mày biết không, tôi sống trong chế độ Ngụy. Một chế độ đặt Tổ Quốc trên đầu, khi đi khắp các phố phường, các ngơ hẽm, tụi bây sẽ thấy ḍng chữ “Tổ Quốc Trên Hết”.

Tụi mày biết không tao sống trong chế độ Ngụy rất nhân văn, văn minh, Y Tế, Giáo Dục miễn phí. Dẫu biết đó là tiền viện trợ hầu như là của Mỹ. Nhưng chế độ chúng tao biết cách phải sử dụng tiền đó như thế nào để phát triển đất nước..

Tụi mày biết không, tao được Giáo Dục bởi chế độ Ngụy, đi học trường Ngụy, nhưng không bao giờ dạy hận thù, hay kích động, dạy sao biết làm người, biết cư xử, biết vị tha. C̣n nữa tụi bây đâu biết rằng Giáo Dục Ngụy họ tàn nhẫn lắm. Sáng nào cũng phát phát bánh ḿ và sữa miễn phí. Tụi tao rất ngán. tới nỗi phải trốn. Trong lớp thằng nào mà học sinh giỏi th́ hể như kêu thêm chiếc xích lô để khiên quà về.

Tụi mày biết không, tao là một công dân của Ngụy, nhưng chúng tao chưa bị ngược ngăi bao giờ cả, chúng tao tự do đi lại không cần hộ khẩu hay bất cứ thứ ǵ, muốn đi đâu th́ đi, được bầu cử,được tự do biểu t́nh, được quyền phản đối, họ đứng ra bảo vệ tao th́ là công dân chúng tao sẽ phải làm việc để đóng góp xây dựng đất nước.

Tụi mày biết không tao là Lính Ngụy, nhưng chúng tao luôn chiến đấu v́ đất nước, v́ dân của tao. Trong những trận chiến, chúng tao luôn đặt mục tiêu phải cứu dân ra hết khỏi vùng giao tranh. Dẫu biết rằng muôn trùng khó khăn với tụi bây. Lắm lúc tụi bây giả dân thường, lắm lúc dân cấu kết với tụi bây. Lần lượt nh́n đồng đội bị phục kích, rơi bẫy, và chết tức tưởi.. tao căm thù lắm. Nhưng động lực nào đó khiến tao không thể ngưng lui bước. Chỉ v́ một câu “Tổ Quốc, Trách Nhiệm và Danh Dự”/

Tụi mày biết không tao là lính Ngụy, nhưng chúng tao luôn vị tha, chúng tao sẵn sàng đón tiếp tụi mày, chúng tao sẵn sàng chiêu hồi tụi mày, để quay lại làm người, làm lại từ đầu, đừng lầm đường lạc lối nũa….. Tụi bây luôn luôn tấn công và chúng tao cũng luôn luôn pḥng thủ, nơi nào có tụi bây đi chiếm, th́ nơi đó tụi tao sẽ phải tái chiếm.

Dẫu biết rằng. chế độ Ngụy kia c̣n non trẻ, c̣n nhiều khuyết điểm, nhưng tin tao tin rằng, chế độ Ngụy đó c̣n hơn cả chế độ tụi bây gấp 10 lần, hay cả 100 lần.

Và giờ tao là hậu sinh của tụi Ngụy đây, chúng tao sẽ nối tiếp, sẽ chứng minh, sẽ phơi bày lịch sử, sẽ trả lại danh dự cho họ….

Và Chúng tao tự hào chữ “Ngụy” .


Việt Nam Sử Liệu

wonderful
05-22-2021, 22:50
Tác giả bức tượng Thương Tiếc ở tuổi 90, xế chiều hiu hắt

Trên các trang mạng, những người yêu mến điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu, yêu mến một kỷ niệm đẹp của VNCH đều nhắc nhau nên sớm ghé thăm ông. Người đă tạo bức tượng Thương Tiếc vang bóng một thời của nghĩa trang quân đội Biên Ḥa, nay đă 90 tuổi, nhớ nhớ, quên quên và như cũng đă quá mệt mỏi với một cơi tạm đầy những nhọc nhằn với ông.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1795630&d=1621723603

Điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu hiện nay, ở tuổi 90, sống tại G̣ Vấp, Sài G̣n. (Ảnh Lê Bảo Liên)

Sinh năm 1934 tại G̣ Vấp, Sài G̣n, điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu tốt nghiệp trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định và sau đó qua động viên, tham gia ngành quân nhu, rồi trở thành Đại Úy, phục vụ Tại Cục Chiến Tranh Chính Trị. Trong cuộc đời ḿnh, điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu đă tạo ra vô số tác phẩm, nhưng đắc ư và được nhiều người biết đến nhất, là tượng Thương tiếc, đặt tại nghĩa trang quân đội Biên Ḥa, và bức thứ hai là tượng An Dương Vương, đặt ở Ngă Sáu Chợ lớn. Cả hai đều khánh thành vào năm 1966.

Lúc này th́ ít ai nhận ra điêu khắc gia lừng danh của miền Nam tự do cũ, do ông ít bạn bè, trí nhớ không c̣n sắc bén và một phần khác, quá tŕnh đi tù sau 1975, bị đánh đập nên ông bị hư hại thính giác. Gặp ông lúc này ở nhà riêng tại Nguyễn Thượng Hiền, G̣ Vấp, nói gần như hét vào tai th́ ông mới hiểu hết ư của người đối thoại.

Những người thân, quen biết nói ông vẫn c̣n bị PTSD với những năm tháng tù đày, tức Dư chấn tâm thần, dẫn đến trạng thái bất thường, hoảng sợ từ một biến cố hay giai đoạn có sức ám ảnh, nên nếu chạm vào người ông bất ngờ, hoặc nâng d́u mà không báo trước, đều làm ông giật ḿnh, hay hoảng hốt.

Hiện điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu sống cùng sự chăm sóc của các con. Nơi cư ngụ của ông, số 176 Nguyễn Thượng Hiền, phường 1, G̣ Vấp, là quán cà phê Tượng Đá, nơi có đặt nhiều tượng mà ông sáng tác lâu nay. Căn pḥng nhỏ của ông nằm nép sau quán cà phê, là nơi trú ẩn hết sức cô đơn của ông cùng kỷ niệm. Người quen cũng thấy ông lặng lẽ làm lại mẫu tượng Thương tiếc thu nhỏ, đặt trong pḥng, chỉ chia sẻ với ai quen biết. Đây cũng là một trong những điều gây đau đớn tinh thần của ông: Sau 1975, chính quyền mới cho người lập tức đến Nghĩa trang Quân đội Biên Ḥa kéo đổ bức Thương Tiếc, sau đó đập nát để thỏa ḷng căm thù. Nhưng vẫn chưa đủ, ít lâu sau đó, theo chỉ điểm của giới nằm vùng, một nhóm bộ đội và băng đỏ cầm AK-47 đến tận nhà ông, đem mẫu tượng ban đầu (khuôn gốc) đập và chửi bới, đánh đập cả ông.
q15hko1Tượng đài An Dương Vương ở Ngă Sáu Chợ Lớn, Sài G̣n.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1795631&d=1621723613

V́ tượng đài An Dương Vương ở Ngă sáu Chợ Lớn là tượng một danh nhân của lịch sử Việt nên dù có ghét bỏ tác phẩm của Nguyễn Thanh Thu, chính quyền mới cũng khó ḷng thẳng tay hủy hoại. Họ chỉ để nguyên vậy, không tu sửa sau nhiều chục năm với ư đồ rất rơ là đợi có hư hại, là lập tức cho phá, mang đi. Đó cũng là trường hợp của tượng đài Trần Nguyên Hăn trước chợ Bến Thành.Và v́ sau phải vậy? Bởi tượng Trần Nguyên Hăn được coi là thánh tổ của truyền tin quân lực VNCH, c̣n tượng An Dương Vương là biểu tượng của công binh VNCH.

Nhưng điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu không chỉ là người làm tượng. Được tổng thống Nguyễn Văn Thiệu yêu cầu đi Phi Luật Tân để tham khảo một nghĩa trang chiến binh mà người Phi rất tự hào, ông Thu quay về và đưa ra đề án xây Nghĩa trang Quân đội Biên Ḥa, để thay thế cho nghĩa trang ở Hạnh Thông Tây, G̣ Vấp, vào đầu những năm 60, thế kỷ 20, đă bắt đầu chật chội.

Điều lạ thường của chuyện bức tượng Thương tiếc, là khi đă có đủ 7 bản kư họa mẫu, phác thảo dự trù cho bức tượng tiêu biểu trước nghĩa trang, h́nh ảnh của anh hạ sĩ lính nhảy dù Vơ Văn Hai ngồi nói chuyện hư không với một người bạn tử trận của ḿnh trong một quán nước, vô t́nh đập vào mắt của ông Thu, khiến ông ngẫu hứng ghi lại, day dứt với nó..

Khi tŕnh các đề án lên tổng thống Thiệu, ông Thu đă xin lỗi khi bày ra tờ giấy lót trong gói thuốc lá, có vẽ ch́ vội sơ sài, và nói rằng xin lỗi v́ ḿnh vừa mới làm. Ông kể lại là lúc đó, tổng thống Thiệu hỏi ông “Bản nào anh đắc ư nhất?”, ông Thu nói ḿnh bị ám ảnh về h́nh ảnh ông phác họa từ hạ sĩ Vơ Văn Hai. Sau đó ông và tổng thống Thiệu đă cùng chọn cái tên Thương tiếc cho bức tượng này.

Để hoàn thành toàn bộ bản vẽ chính xác cho Thương tiếc, hạ sĩ nhảy dù Vơ Văn Hai đă ngồi làm mẫu cho ông Nguyễn Thanh Thu chỉnh đi, sửa lại từng nét một suốt ba tháng. Khởi đầu năm 1966, tượng được thực hiện bằng bê-tông, cốt sắt, đến năm 1969, được thay đổi bằng đồng. Tượng cao 4m, nếu tính cả mô đất dưới chân người lính và bệ tượng th́ chiều cao của tượng đài là 8m. Tác phẩm này, điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu nhận giải đặc biệt của Tổng tư lệnh tối cao Quân đội VNCH vào tháng 8, năm 1968.

Sau năm 1975, ông Thu trở thành nơi trút hận thù của các cán bộ trại tù cải tạo. Chỉ là người sáng tạo điêu khắc nhưng ông phải trải qua 8 năm tù ở trại Hàm Tân. Ông Thu kể rằng trong đó, ông có 22 tháng nhốt biệt giam và đánh đập tàn nhẫn ngày này qua tháng nọ. Khi ông lên tiếng hỏi v́ sao ông bị tra tấn dă man như vậy, th́ cán bộ vừa đánh vừa nói “Tội của anh là lưu lại cái tư tưởng, cái h́nh ảnh, cái tinh thần đó mới là quan trọng. Anh đừng nghĩ đến chuyện trở về nhé”. Những ngày tháng bỏ đói với vô số những trận đ̣n thù đă làm cho tai ông điếc và cơ thể chỉ là da bọc xương. Cũng có lúc ông đă bị mang ra trường bắn lúc 4 giờ sáng, bịt mắt lại, nhưng không hiểu sao lại có thay đổi vào giờ cuối, cho mang về nhốt lại. Đến ngày ông được thả về, người nhà mô tả là ông phải có người vác đi, v́ không tự đi nổi.

Trước đó, khi cán bộ yêu cầu ông viết đơn xin khoan hồng và đổ tội hết cho chế độ cũ chứ ông không tự ḿnh tạo ra những tác phẩm điêu khắc của quân đội. Ông Thu kể rằng lúc đó ông đă đuối sức lắm, chỉ c̣n thều thào nói được là “Tôi tạo ra, tượng chết th́ tôi chết theo”. Một viên cán bộ tức giận nhào tới tát vào hai bên tai của ông. Những cú tát chí mạng khiến máu mũi và máu tai ứa ra, điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu điếc gần như toàn phần từ đó.

Ông Nguyễn Thanh Thu có tham gia chương tŕnh đi H.O của sĩ quan bị cải tạo. Ông ở Mỹ gần 10 năm, nhưng loay hoay v́ nhớ nghề điêu khắc mà không thể nào nối lại được, sức khỏe th́ suy sụp mà quá cô đơn với tâm hồn nghệ thuật của ḿnh, nên sau đó ông xin về lại Việt Nam, sông với con, lặng lẽ tạo ra những bức tượng riêng của ḿnh, ôm giấc mộng đời đến cuối cùng.

https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1795632&d=1621723623

Giấc mơ lớn nhất mà điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu vẫn giữ, là có ngày phục dựng được bức Thương tiếc. Nhưng giờ ở cái tuổi 90, mệt nhoài với những chặng đường đă qua, ngày càng đau yếu, có lẽ rồi ông cũng sẽ ra đi lặng lẽ với những nỗi niềm rất thiêng liêng, đă có trong đời ḿnh.
C̣n chút nhớ về, xin hăy thử đến gặp ông, ở những giờ phút này, tại G̣ Vấp, Sài G̣n.


Tuấn Khanh

HonThienViet
11-02-2021, 17:02
ngược lại chắc VC cũng cám ơn dân VN hải ngoại chửi rủa nó hàng ngày, nhờ vậy mà kiều hối vô 1 năm cả chục tỷ

ha ha ha

Nói thế th́ ko chính xác lắm,

- Chuyện nguời VH HN chữi VC là chuyện họ dùng tự do ngôn luận thoả mái khi sống duới chế độ TDDC như ở các nuớc Âu Mỹ ..

- C̣n chuyện gởi kiều hố là chuyện NVHN có tâm muốn "give a hands" cho bà con cô bác họ hàng bạn thân của họ ..vậy thôi ...

Tụi VC biết ṛ điễm này cứ tiếp tục ld9i policy "phân biệt đối xử" mà áp lực hành hạ cho cái đám này ở dạng "nghèo hoài" để họ mở miệng xin xỏ thân nhân họ đang sống tại HN (viết tắt của hài ngoạo\i chớ hỏng phải Hà nội nhé ) ...

===> thế là kiều hối lên đơn vị tỷ USD là điều đuơng nhiên thôi ..

HonThienViet
11-02-2021, 17:15
đó , Nixon là người đầu tiên khởi xướng giúp China đó , sao không ai dám chửi Nixon ???

Công bằng mà nói ..

Cái thời lúc Mỹ mũi nhọn N bắt tay với tên má bánh bầu họ Mao (nh́n lâu muốn dọng ) thỉ dân trí toan 2cầu c̣n khù khở chưa biết cái mánh khéo cái nham hiểm của tụi trung cộng trong vấn để làm bạn để lắc túi bạn của tên ma bánh bầu nh́n lâu muốn dộng họ mao .

Nay dân trí toàn cầu đuợc khai sáng thấy rỏ ra tánh tật xấu của tụi chệt 5-SVPK th́ họ chửi đầu dây mối nhợ là tại N nghe lời tên do thái mũi két Kissinger, rồi cái dám dân chủ (như Carter, Bill Clinton , Obama ...etc) cũng la thứ tiếp tục ăn bùa mê thuốc lú, ăn ruột cùng Rùa của tụi chệt 5-SVPK .gài bẩy cho ăn thôi, ..

HonThienViet
11-02-2021, 17:26
Henry Kissinger gặp Mao Trạch Đông 1972 - 48 năm về trước, là kẽ kiếm đường bán đứng VNCH
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1585828&stc=1&d=1590095257

Thật ra tên mũi két K này là ĺn ông nhưng có tánh phụ nữ....tức là Thấy Hoa Kỳ thời đó c̣n coi trọng VNCH ...nó (quân sư Kiss) ghen như là hạng phụ nữ làm pḥng nh́ trong chế độ đa thê ... nó thọt vào lỗ tai NIxon duới dạng bưng bô , để Hoa Kỳ chuyễn huớng viện trợ cho cái xứ Sao 6 cánh của nó nhiều hơn ...Ai dè Nixon cũng ngu ngu như thứ đàn ông đa thê bị mấy con "làm thiếp" ... nó sỏ mũi thôi ...