Log in

View Full Version : Tôi Đến Mỹ Trong Cơn Băo Corona


florida80
06-22-2020, 21:14
Tháng 4 năm 1975, đang học tiểu học th́ Cộng Sản Bắc Việt cướp miền Nam, mặc dù bị cưỡng bức sống trong chế độ độc tài Cộng Sản nhưng không như đa số những người cùng thế hệ bị tẩy năo, tôi hiểu giá trị của Tự Do và yêu quư Tự Do biết dường nào v́ vậy trong tâm luôn ấp ủ sẽ có một ngày nào đó được đặt chân đến xứ sở cờ hoa để đứng dưới chân tượng Nữ Thần Tự Do mặc áo dài Việt Nam chụp tấm h́nh cho thỏa ước mơ.



Trời cao không phụ ḷng người, với bốn năm nỗ lực làm việc chăm chỉ tôi được thư mời sang Mỹ, sau khi làm thủ tục xin cấp visa khoảng một tuần th́ nhận được email của sứ quán Hoa Kỳ, tôi đă b́nh tĩnh, tự tin, trung thực trả lời phỏng vấn thế là đậu, cầm visa trong tay tôi vui mừng quá đổi .



Lúc đó đang bùng phát dịch cúm corona chủng mới ở Vũ Hán, cập nhật tin tức liên tục qua internet, t́m hiểu các hăng máy bay để mua vé online, cuối cùng tôi chọn hăng Korean Airline với giá tương đối rẻ.



Vé máy bay biến động liên tục, ngày đi cứ phải dời, rồi dịch corona bùng phát ở Hàn Quốc khiến tôi lo ngại không biết ḿnh có mua được vé máy bay không? Visa được cấp một năm có thể đợi qua cơn đại dịch rồi hăy đi nhưng đă hẹn với Ban Tổ Chức là chắc chắn đến dự, mọi người hân hoan chúc mừng lẽ nào tôi không vượt qua được cơn băo corona để đến với anh em cho kịp ngày giờ? Corona mặc corona, sinh lăo bệnh tử là lẽ thường, miễn sao giữ được chữ tín, thế là quyết định dứt khoát : bay!



Máy bay hạ cánh ở phi trường Los Angeles vào buổi chiều cuối tháng Hai. Los Angeles! tôi đă từng mơ ước được đặt chân đến, nó rộng lớn và hiện đại khiến tôi bị choáng ngợp... Sự thật rồi mà vẫn ngở như mơ !



Ấn tượng đầu tiên khi đặt chân đến Mỹ là thái độ phục vụ tử tế của các nhân viên an ninh phi trường sao mà khác xa một trời một vực với cách thức hách dịch của các an ninh Việt Cộng ở Tân Sơn Nhất.



Tôi bất măn thái độ làm việc vô phép, vô lễ của an ninh Việt Cộng bao nhiêu th́ càng mến mộ cung cách làm việc của an ninh hàng không Hoa Kỳ bấy nhiêu.Từ lâu vốn có thiện cảm với người Mỹ qua việc đọc tin tức, nghe đài ở internet, lần đầu tiên trực tiếp làm việc với người Mỹ tôi càng mến mộ hơn, họ phục vụ ân cần, chu đáo ngoài sức tưởng tượng của tôi khiến tôi không phải bị căng thẳng, hồi hợp như khi làm việc với các nhân viên an ninh Cộng Sản Việt Nam.



Thời điểm này Trung Quốc, Hàn Quốc, Việt Nam số người bị nhiễm Chinese corona rất nhiều v́ vậy người dân ở California rất lo sợ rủi ro bị lây nhiễm khi biết người ở Việt Nam mới qua v́ vậy tôi đă phải cách ly trong khách sạn mười lăm ngày. Mỗi một ngày qua số người nhiễm Chinese corona tăng theo cấp số nhân, từ con số một vài người lên chục người, trăm rồi ngàn người trong ṿng một tháng, thế là chuyến bay khứ hồi bị đ́nh vô thời hạn …



Chuyện ǵ đến cứ đến, cơn băo corona cuốn tôi và mọi người vào một ḍng xoáy lốc không biết trước ngày mai sẽ ra sao? Lần đầu tiên đến Mỹ, mọi thứ đối với tôi đều lạ lẫm, như người mộng du không phân biệt được ngày và đêm, thời gian cứ trôi qua nhờ nh́n ở smartphone mà tôi biết được ngày thứ, cả ngày không dám bước chân ra ngoài v́ đường xá của Mỹ vô cùng rộng lớn, xe hơi chạy vun vút, và từng ngày qua nơm nớp lo trả tiền khách sạn v́ so với đồng lương giáo viên ở Việt Nam th́ ...thật là “quá cỡ thợ mộc”. Hichic !



Sau đó nhờ một người bạn facebook tốt bụng t́m giúp tôi thuê căn pḥng trọ, thế là ở lại California ḥa ḿnh vào cuộc sống của cư dân địa phương…



Buổi sáng đầu tiên hoàn hồn sau một giấc ngủ dài, tôi lắng nghe không gian chung quanh thật tĩnh lặng, bầu không khí trong sạch, mát lạnh dễ chịu, có cảm giác như đang ở Đà Lạt. Mặc áo khoác cho đủ ấm, tôi e dè bước chân ra đường, những dăy nhà san sát cách nhau một bức tường với những khóm hoa tươi thắm c̣n đẫm hạt sương mai long lanh dưới ánh b́nh minh, xe hơi đầy trên sân nhà và đậu ra cả lề đường những chiếc xe im ỉm nối đuôi nhau thành ḍng dài bất tận, tôi đi bộ dọc theo đường Jennifer ra Bushard,...Ồ đường Bushard quá rộng lớn, xe hơi chạy vu vu nhưng rất nhịp nhàng, không chen lấn, không tiếng c̣i xe, không khói bụi. Tôi yêu thích vô cùng sự tĩnh lặng, trong lành của phố xá trong sự tất bật của ḍng xe lướt qua nhanh bắt đầu nhịp sống của một ngày mới. Nó hoàn toàn khác lạ những con đường chật hẹp với những chiếc xe tải chen lấn xe con và xe hai bánh với tiếng c̣i inh ỏi điếc tai và bụi bặm ngút trời ở Việt Nam. Điều khiến cho tôi đặc biệt thích thú hơn nữa là khi đến các ngă ba, ngă tư th́ những người tài xế luôn nhường đường cho người đi bộ, nó cũng khác ở Việt Nam khi bạn phải băng qua các con lộ th́ vô cùng nguy hiểm v́ những chiếc xe chạy như ăn cướp không bao giờ nhường đường cho bạn, thậm chí các tài xế xe container, xe tải c̣n ỷ mạnh hiếp yếu lấn đường, lấn làn khiến cho tai nạn giao thông xảy ra thường xuyên cướp đi sinh mạng của khách bộ hành hoặc người lái xe hai bánh rất dă man.



Hệ thống giao thông ở Mỹ thật khoa học và hiện đại với các cột đèn tín hiệu giao thông, và cũng khác hẳn ở Việt Nam ngay góc mỗi ngă ba, ngă tư các cột đèn có nút để người đi bộ ấn vào đó đợi tín hiệu bật lên và ung dung băng qua đường không phải sợ bị tai nạn giao thông mặc dù xe hơi rất nhiều và chạy vu vu v́ tất cả mọi chiếc xe đều phải dừng lại đợi khách bộ hành đi qua trong vài phút. Ở Việt Nam bạn băng qua các ngă ba ngă tư thật vô cùng nguy hiểm, xe container, xe tải, xe con chạy chẳng những không nhường đường mà c̣n hù dọa bạn với tiếng c̣i đinh tai nhức óc khiến cho bạn có thể bị giật ḿnh buông tay lái xe hai bánh, thậm chí có khi c̣n bị té ngă v́ hốt hoảng…



Một buổi sáng, cô bạn ở Anaheim gọi điện:



- Chị ơi! Ḿnh tham gia cắt may khẩu trang ủng hộ cho các bệnh viện đi chị.



- Ok, chị sẵn sàng làm bất cứ việc ǵ để góp bàn tay vào việc công ích, giúp đỡ cộng đồng.



Thế là cô bạn đến chỗ pḥng trọ chở tôi tới nhà cô ấy để cắt khẩu trang.



Trong ḷng tôi vui lắm, tôi cảm thấy ḿnh phải có trách nhiệm làm một việc ǵ đó gọi là thể hiện ḷng tri ân nước Mỹ đă cưu mang rất nhiều đồng bào Việt nam diện HO, cũng như bản thân tôi cũng đă “mắc nợ “nước Mỹ. Bởi v́ nước Mỹ khác với các nước châu Âu, nếu bạn muốn đi du lịch châu Âu th́ phải chứng minh có thật nhiều tiền bạc của cải, nước Mỹ th́ không, chính phủ Mỹ trân trọng giá trị văn hóa, bản chất người Mỹ hào phóng, cởi mở, v́ vậy khi được thư mời và giấy giới thiệu là thành viên danh dự của một tổ chức phi lợi nhuận, th́ tôi được sứ quán Hoa Kỳ cấp visa cho đi không cần phải chứng minh tài sản, nhân viên phỏng vấn cũng rất tế nhị không hề hỏi đến đồng lương của tôi. Bên cạnh đó, đến Mỹ trong giai đoạn đại dịch Chinese corona, tôi mong muốn được góp phần vào công tác xă hội, những mănh vải do tôi cắt sẽ được may thành khẩu trang và được đem đến các bệnh viện giúp cho các bác sĩ, các y tá để giảm thiểu bị lây nhiễm th́ tôi cảm thấy hạnh phúc v́ đă không sống những ngày tẻ nhạt vô vị trên đất nước mà ḿnh đặt chân đến.


Tuy nhiên tôi cũng gặp phải trở ngại với chủ nhà:



- Nè em không được đi ra ngoài lỡ bị conrona th́ cả nhà bị lây nhiễm theo!



- Dạ, chị yên tâm, em với cô bạn cắt vải tại nhà, cô ấy cũng có con nhỏ nên cũng rất cẩn thận, kỹ lưỡng. Ai mà không tham sinh húy tử nhưng nếu ai cũng chỉ nghĩ đến bản thân ḿnh th́ ai làm bác sĩ, y tá, ai làm việc xă hội...



- Ừ, thôi em đi đi ....đem về cho chị vài cái khẩu trang với nhé !



- Dạ, em với cô bạn chỉ cắt vải thành mănh chứ không may v́ không có bàn máy may ở nhà, cắt xong th́ gởi đến nhóm khác may! ...



Hôm đó chín giờ tối về đến nhà, mệt nhoài, nghĩ đến các vị bác sĩ, y tá chăm sóc bệnh nhân trong bệnh viện c̣n vất vả nhọc nhằn hơn nhiều ḷng tôi dâng tràn cảm giác mến yêu. Ôi! các vị bác sĩ, y tá Hoa Kỳ thật xứng đáng là “ thiên thần áo trắng “....


Một buổi sáng đi dọc theo con đường Jennifer tôi ngạc nhiên nh́n thấy những tấm áp phích người ta cắm dọc theo hai bên đường Vote, Yes, No Recall,...Ồ chuyện ǵ thế? Tôi t́m hiểu mới biết đó là người dân Westminster thể hiện quyền công dân qua việc chuẩn bị tổ chức băi nhiệm thị trưởng Westminster, và tất nhiên phải trăi qua một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm. Phe khác dường như là một vị cảnh sát muốn nhân dịp băi nhiệm ông thị trưởng mà tranh cử để thay thế. Việt Nam không bao giờ có chuyện như thế nên đối với tôi là một điều thật vô cùng thú vị. Tôi rất thích thú với việc cư dân Westminster có quyền lựa chọn hay băi nhiệm thị trưởng và buồn cho dân tộc Việt Nam chưa bao giờ có việc như thế mà tất cả các chức vụ từ địa phương đến cấp cao đều do đảng Cộng Sản Việt nam toàn quyền quyết định, các cán bộ đảng viên mua chức mua quyền bằng tiền tham nhũng và bán tài nguyên của đất nước. Người dân bị tước đoạt quyền công dân, không có quyền bầu cử, ứng cử mà nhiều người vẫn không hiểu biết về điều này do chính sách ngu dân để trị của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt nam đă “ thành công rực rỡ “ trên mănh đất quê hương h́nh chữ S đau thương.



Rồi tôi t́m hiểu v́ sao cư dân Westminster có người muốn băi nhiệm thị trưởng có người th́ không muốn. Lư do ǵ ? Và nếu là công dân Mỹ, là cư dân Westminster th́ tôi cũng tham gia vào cuộc bỏ phiếu tín nhiệm này tất nhiên là phải cân nhắc và t́m hiểu hư thực rơ ràng nhưng tiếc thay tôi không được có quyền đó...



Số người bị nhiễm virus corona ngày càng tăng cùng với số người chết, mọi người hạn chế ra ngoài, tôi cũng vậy, nhốt ḿnh trong pḥng, không đến đổi buồn chán ở nhà mặc sức viết lách nhưng tôi buồn v́ canh cánh không biết bao giờ hết dịch bệnh và ở đây mỗi ngày là một nỗi lo: tiền pḥng trọ dần dần nuốt hết số tiền dành dụm sau mấy chục năm dạy học của tôi ở Việt Nam! Thật lạ ở Mỹ thức ăn rẻ rất nhiều so với Việt Nam, thịt, cá, sữa , quần áo, giày vớ, xà bông, đồ điện tử, tủ lạnh, tivi,.. đều rất rẻ nhưng chỉ có tiền thuê pḥng trọ là mắc. Nghe nói ở tiểu bang California giá nhà cao hơn các tiểu bang khác, tôi chưa đặt chân đến tiểu bang khác nên cũng không rơ lắm.



Lần đầu tiên đặt chân đến Hoa Kỳ, đối với tôi mọi thứ đều vô cùng lạ lẫm, tôi như bị rớt lên cung trăng, chơi vơi không có cảm giác về ngày đêm, không có cảm giác về không gian và cũng không biết ngày mai sẽ ra sao nhưng mặc kệ vốn là người say mê thiên nhiên mà nước Mỹ được thiên nhiên ưu đăi quá nhiều có hai bên bờ Tây và Đông được bao bọc bởi Thái B́nh Dương và Đại Tây Dương ngút ngàn, có núi non hùng vĩ. Được đặt chân đến xứ sở cờ hoa thỏa ḷng mong ước nhưng cũng thật là đáng tiếc cho tôi đến Mỹ trong cơn băo coronavirus khiến cho chuyến đi mơ ước gặp phải rất nhiều gian truân, sau này tôi sẽ viết hồi kư kể lại những ngày “ trôi dạt “ ở Hoa Kỳ trong cơn đại dịch corona hiểm họa của nhân loại với những người giàu ḷng nhân ái đă giúp đỡ tôi và cả những người lợi dụng dịch coronavirus mà làm khó dễ trong việc cho thuê pḥng.



Dẩu sao tôi vẫn ngưỡng mộ siêu cường quốc số 1 thế giới này. Trong tâm tôi nước Mỹ vô cùng quyến rủ không chỉ v́ được Thiên Nhiên ưu đăi, điều khiến cho tôi có cảm giác yêu quư đất nước này chính là ở con người, người Mỹ lịch thiệp, tử tế, nhân hậu, tốt bụng. Và ngoài ra c̣n một điều mà ở Việt nam không hề có là chính phủ rất chăm lo cho người dân. Mặc dù gặp phải nhiều thiệt tḥi v́ đă đến Mỹ trong cơn băo coronavirus nhưng tôi vui với niềm vui của những công dân Mỹ được lănh tiền trợ cấp của chính phủ, họ thật diễm phúc khi được sống ở một chế độ mà chính phủ có trách nhiệm và chăm lo cho dân chu đáo, tỉ mỉ.



Trong tâm tôi nước Mỹ vĩ đại đúng cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Không phải là công dân Hoa Kỳ nhưng tôi vẫn PRAY FOR UNITED STATES OF AMERICA sớm vượt qua đại dịch ổn định nền kinh tế. Tôi cũng không quên cảm ơn tất cả bạn bè đă quan tâm an ủi động viên giúp đỡ tôi trong hoàn cảnh tôi đến Mỹ trong cơn đại dịch phải gặp rất nhiều khó khăn và đôi lúc cũng phải buồn tủi mà tuôn trào nước mắt.

https://i.imgur.com/dtYXuvd.jpg

“Vouloir c’est Pouvoir” tôi vẫn mơ sẽ đến được nơi có tượng Nữ Thần Tự Do để chụp tấm h́nh mặc áo dài Việt Nam, nhất định tôi phải thực hiện được điều này.



Tôi đi trong cơn băo coronavirus và được đặt chân đến Hoa Kỳ trong sự b́nh an đó là một điều vô cùng kỳ diệu .

QQQ_Cake
06-22-2020, 21:58
Thanks sis.

hoanbui
06-22-2020, 22:08
Một bài viết rất trung thực Tác giả có một cái nh́n rất đúng đắn Chúc tác giả có những tháng ngày êm đềm nơi xứ người
Martin B

kuti
06-22-2020, 23:31
Ừ , ư nghĩa hay....bởi quá đúng sự thật cho bất cứ ai là người vn , lần đầu tiên đặc chân qua đất Mỹ chuẩn không cần chỉnh

Anh 5H
06-23-2020, 07:15
Tôi có ông chú, lần đầu tiên chú qua Úc chơi tôi đùa. - Để chiều cháu chở chú đi báo công an khu vực. Chiều đó khi cả nhà, họ hàng đang quây quần chú hỏi tôi.. Sao không đi rồi về nhậu. Tôi hoi -Đi đâu? Chú nói ra công an!!! Thế là cả nhà cười ḅ ra. Thật vui!