PDA

View Full Version : Châu Âu đang trên đà tự sát?


luyenchuong3000
07-02-2020, 14:30
Thật khó có thể tưởng tượng một nền văn minh rực rỡ ra đời trên nền tảng Kitô giáo, hệ thống triết học Hy Lạp cổ đại và là cội nguồn của phong trào Khai sáng lại có ngày bị đẩy xuống vực thẳm, bởi bàn tay của chính nó. Nói một cách rơ ràng: Châu Âu đang tự sát.
Làm sao mà chuyện này có thể xảy ra?https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1610975&d=1593700204
Nó là một câu chuyện phức tạp, nhưng tựu chung lại, có hai nguyên nhân chính.
Đầu tiên là phong trào di cư ồ ạt của nhiều dân tộc khác vào châu Âu. Điều này đă diễn ra đều đặn kể từ khi kết thúc Đệ nhị Thế chiến nhưng đă tăng tốc dữ dội trong cuộc khủng hoảng di cư năm 2015, khi hơn một triệu người nhập cư đổ vào châu Âu từ Trung Đông, Bắc Phi và Đông Á.
Thứ hai, và không kém phần quan trọng, là châu Âu đă đánh mất đức tin của chính ḿnh - tín ngưỡng, truyền thống và thậm chí là tính chính đáng của nó.
Hăy cùng xem xét kỹ hơn cả hai nguyên nhân.
Trong nhiều thập niên, châu Âu khuyến khích nhiều người ngoại quốc, chủ yếu đến từ Trung Đông và Bắc Phi, đến làm công nhân tạm thời. Không ai mong họ sẽ ở lại. Tuy nhiên, họ vẫn ở lại. Và cũng không ai yêu cầu họ phải rời đi, ngay cả những người đến bất hợp pháp. Như một Bộ trưởng di trú của Anh đă nh́n nhận vào năm 1999, "việc trục xuất mất quá nhiều thời gian và nó gây ra nhiều cảm xúc."
Và, dĩ nhiên, tại sao họ lại phải rời đi? Các cơ hội kinh tế ở châu Âu lớn hơn nhiều so với nơi họ đă bỏ đi. Và nếu thất nghiệp, họ sẽ được lănh những trợ cấp và phúc lợi hào phóng.
Có một thời gian, những người nhập cư được cho phép, thậm chí c̣n được hoan nghênh, nhờ vào sự cam kết của châu Âu đối với chủ nghĩa đa văn hóa. Nhưng điều đó đă không diễn ra tốt đẹp. Các nhà lănh đạo của Anh, Pháp và Đức là David Cameron, Nicholas Sarkozy và Angela Merkel đă buồn bă thừa nhận vào năm 2011 là chủ nghĩa đa văn hóa đă thất bại.
V́ vậy, những người nhập cư sau đó được yêu cầu đồng hóa, hội nhập và tiếp nhận các giá trị phương Tây. Nếu điều đó xảy ra, các chính phủ châu Âu lập luận, tất cả các chi phí tài chính, thậm chí là các hành động khủng bố thường xuyên, có thể được đặt nhẹ lên bàn cân.
Nhưng nó đă không bao giờ xảy ra. Và nhập cư chỉ tiếp tục tăng theo thời gian.
Trong năm 2015, Đức và Thụy Điển đă cộng thêm 2% dân số chỉ trong một năm. Vào năm 2017, tên con trai phổ biến nhất ở Vương quốc Anh là Muhammad.
Vậy tại sao các nhà lănh đạo châu Âu vẫn quyết định các quốc gia này có thể tiếp nhận bất kỳ ai trên thế giới, cho dù tị nạn chiến tranh hay chỉ đơn giản là t́m kiếm một cuộc sống tốt hơn, bất kể người nhập cư khác biệt về văn hóa hay thậm chí phản đối các giá trị văn minh châu Âu?
Câu trả lời đơn giản cho câu hỏi này là cảm giác tội lỗi. Họ tự nghĩ, chẳng phải những người tị nạn này đang chạy trốn hậu quả của chủ nghĩa đế quốc châu Âu hay sao? Có phải chúng ta đă khai thác không thương tiếc những người bất hạnh này ở xứ sở của họ? Có phải chúng ta là nguyên nhân của những sự khốn khổ của họ?
Chấp nhận họ vào châu Âu có nghĩa là xóa sạch cảm giác tội lỗi này. Điều này đặc biệt đúng với Đức. Khi cho phép một triệu rưỡi người vào đất nước của ḿnh vào năm 2015, Angela Merkel, thực chất, đă tuyên bố với thế giới rằng Đức, kẻ xâm lược vĩ đại của thế kỷ 20, kiến trúc sư của Holocaust, sẽ là siêu cường quốc nhân đạo của thế kỷ 21. Một t́nh cảm cao quư, có lẽ vậy, nhưng ai sẽ trả giá? Những công dân b́nh thường của châu Âu, những người đă chứng kiến tội phạm và khủng bố gia tăng theo cấp số nhân. Nỗi sợ hăi và sự thất vọng của họ đă bị bỏ mặc không thương tiếc.
Vào tháng 10 năm 2015, chính phủ Đức đă chỉ định rằng 800 người nhập cư mới đến sẽ được lưu giữ tại thị trấn Kassel của Đức. Những người dân quan ngại đă có một cuộc họp để đặt câu hỏi cho dân biểu của họ. Như một video ghi lại cho thấy, người dân đă b́nh tĩnh và lịch sự. Sau đó, tại một thời điểm của cuộc họp, lănh đạo thị trấn thông báo rằng những người tị nạn đang đến bất kể sự phản đối của họ và bất cứ ai không đồng ư với chính sách này "có thể tự do rời khỏi Đức".
Kiểu thái độ công khai này - nếu có vấn đề, th́ đó không phải là với người nhập cư, mà là với người dân - phản ánh một biểu hiện của cái gọi là "sự mệt mỏi", một cảm giác của giới tinh hoa chính trị đối với câu chuyện châu Âu đă diễn ra: chúng tôi đă thử nghiệm mọi tôn giáo và tất cả các h́nh thức chính trị có thể tưởng tượng được, và rồi mỗi cái, từng cái một, dẫn chúng ta đến thảm họa. Chúng tôi hủy hoại mọi ư tưởng mà chúng tôi chạm tay vào, nhưng ai đó phải thừa nhận rằng rằng thế giới sẽ không thể tốt hơn nếu không có chúng tôi?
Tất nhiên, chỉ những người không biết họ may mắn như thế nào mới có thể có quan điểm này. Trớ trêu thay, không ai hiểu điều này tốt hơn những người tị nạn đă thực sự đồng hóa và bảo vệ các giá trị phương Tây. Những người phi thường, như Ayaan Hirsi Ali, gốc Somalia, người đă rời Hà Lan v́ cô tin vào các nguyên tắc của phong trào Khai sáng nhiều hơn cả người Hà Lan. Hay Hamed Abdel-Samad ở Đức, người có cuộc sống bị đe dọa bởi những người nhập cư v́ ông bảo vệ các giá trị châu Âu.
Đây là một kiểu tự sát, một sự tự hủy diệt một nền văn hóa.
Có thể những người châu Âu b́nh thường sẽ tham gia với các nhà lănh đạo của họ trong hiệp ước di cư này. Nhưng các cuộc thăm ḍ ư kiến gần đây cho thấy rằng họ không hoàn toàn có ư định làm như vậy. Cách họ hành động trên ư định đó sẽ là câu chuyện tuyệt vời của những năm sắp tới.
Liệu chúng ta sắp chứng kiến sự kết thúc của châu Âu, hay sự tái sinh của nó?
(Douglas Murray, tác giả của cuốn sách "Cái chết kỳ lạ của châu Âu", viết cho Prager University).