trungthuc
09-26-2020, 04:07
http://www.viendongdaily.co m/res/fckfolder/Image/NewEditor/2020/9/18-Sep-2020/kieumyduyen1.jpg
Phóng viên Kiều Mỹ Duyên, Mùa hè đỏ lửa.
Bài KIỀU MỸ DUYÊN
Tôi rất thích nghề làm báo, sau này làm radio và tivi. Nghề truyền thông vui lắm, được gặp gỡ nhiều người.
Khi tôi c̣n học tiểu học, lớp 3, tôi viết bài, cô giáo gửi báo, báo đăng và tôi được nhuận bút. Từ đó, tôi tiếp tục viết báo. Viết báo vui lắm. Tôi cũng viết bài về đá banh, đặc biệt tường thuật đá banh, hay ping-pong gửi cho báo Khỏe. Ngày xưa, hễ báo nào đăng bài th́ báo đó trả tiền nhuận bút cho đến khi tôi viết cho báo Công Luận và báo Ḥa B́nh th́ lương rất cao so với công chức hay tư chức lúc bấy giờ.
Tôi rất say mê làm báo. Tôi đam mê viết từ nhỏ, thấy việc ǵ cũng có thể viết thành đề tài. Nh́n cô giáo mặc áo dài, mỗi ngày một áo khác nhau, tôi cũng có thể viết thành một bài. Lúc nào tôi cũng quan sát, lắng nghe người khác đối thoại, tôi cũng có thể viết được một bài, họp ở chùa, ở nhà thờ, tôi cũng có thể viết báo.
Tôi không viết truyền thông mơ mộng lên cung Trăng, tôi viết về người thật việc thật, viết hoài không hết, cần ǵ bay lên Trời, hay bay lên cung Trăng thăm chị Hằng.
Tôi sống thật, thương th́ nói là thương, ghét ai th́ im, không nói ghét, v́ người nào cũng có điểm dễ thương của họ. Họ không thích ḿnh tại v́ ḿnh không khéo léo, thế thôi.
Tôi học trung học Lư Thường Kiệt. Thầy hiệu trưởng là người Bắc (từ lúc tôi học cho đến khi lên trường Trưng Vương, trường Lư Thường Kiệt vẫn chưa có cô giáo). Các thầy giáo và học tṛ đa số là người Bắc, lên trường Trưng Vương cũng vậy, thầy giáo là người Bắc, học tṛ là người Bắc. Người Bắc khéo léo, nói năng tế nhị, giọng nói ngọt ngào như tiếng nhạc.
Mỗi lớp học cũng có một hoặc hai học tṛ là người Nam. Tôi không nói giỏi như người Bắc, nhưng tôi học giỏi. Tháng nào đứng hạng nh́ là tôi buồn lắm. Tôi chơi bóng bàn giỏi, viết bích báo treo trên tường, học đệ lục mà tôi làm chủ nhiệm tờ báo tường. Lúc đó, trường Lư Thường Kiệt có từ lớp đệ thất đến đệ tứ. Tôi học đệ lục nhưng được làm chủ nhiệm tờ báo của toàn trường. Các học tṛ toàn trường gửi bài cho tôi. Tôi thấy bài nào không được, tôi tham khảo với thầy hiệu trưởng, rồi không đăng bài đó. Đến bây giờ, tôi cũng không hiểu tại sao tôi được làm chủ nhiệm bích báo của trường?
Nghề là cái nghiệp. Bất cứ đam mê với nghề nào từ nhỏ th́ lớn lên cũng vậy, vẫn đam mê, vẫn say mê với nghề đó. Từ nhỏ, tôi làm phóng viên cho báo Khoẻ, tường thuật về những trận đá banh ở vận động trường Hóc Môn. Khi lớn lên, tôi lên học luật khoa và văn khoa. Tôi vẫn làm báo, vẫn viết báo về người thật, việc thật. Tôi viết như nói chuyện, không văn hoa, có lẽ Trời cho như thế là như thế, không thể hơn được.
Giă từ trường trung học Lư Thường Kiệt, Quang Trung, Hóc Môn, tôi chuyển lên trường Trưng Vương. Từ trường tỉnh mà chuyển lên trường công ở Sài G̣n th́ phải tốt nghiệp ưu hạng, b́nh hoặc b́nh thứ. Nếu học trung b́nh th́ không được các trường công nhận vào. Học trường tư phải đóng tiền. Ở Mỹ, học trường tư phải là học giỏi và giàu, v́ học trường tư phải đóng tiền học phí. Ở Việt Nam, học trường công phải là học tṛ ưu tú, xuất sắc mới được chọn. Ngày xưa, bốn trường công nổi tiếng là trường Trưng Vương và Chu Văn An. Hai trường này, học tṛ toàn là người Bắc di cư, thỉnh thoảng cũng có vài học tṛ người Nam được chọn vào các trường này. Trường Gia Long, Petrus Kư là trường của người Nam. Tôi chọn vào trường Trưng Vương v́ trường gần nhà, có lần, bác sĩ Phạm Gia Cổn nói với chúng tôi:
- Tôi là Bắc Kỳ, vào học Petrus Kư, nhưng đâu nói được tiếng Nam. Và bây giờ lưu vong ở hải ngoại này chục năm cũng không nói được tiếng Nam.
Tôi có một chút máu người miền Trung, v́ ông của tôi từ miền Trung vào Nam. Tôi hănh diện về vua Quang Trung.
Những biến cố trong cuộc đời của mỗi người chúng ta, không ai biết được. Việc ǵ đến sẽ đến, không ai biết được. Ngày c̣n nhỏ, xem phim Ben Hur, chúng tôi thấy nơi đấu ḅ rừng ở Ư. Tôi mơ ước có một ngày, ḿnh đến nước Ư xem nơi đấu ḅ rừng. Thế rồi, mấy chục năm sau, chúng tôi đă đến phi trường của Ư và vào thành phố đi ngang qua chỗ đấu ḅ rừng. Trong phim, một chàng hiệp sĩ yêu công chúa, vua tức giận bắt chàng hiệp sĩ đấu với ḅ rừng, hết c̣n ḅ này đến con ḅ khác. Cuối cùng, hiệp sĩ v́ t́nh yêu mà tan thây nát thịt. Công chúa bắt buộc phải ngồi trên khán đài để chứng kiến người yêu của ḿnh bị một đàn ḅ rừng phân thây xẻ thịt, c̣n đau đớn nào bằng? Công chúa ngất xỉu, không biết nàng có chết hay không th́ kết thúc phim không đề cập đến.
Tôi vô cùng xúc động khi xe đi ngang qua chỗ đấu ḅ rừng, và rất ngưỡng mộ mối t́nh đẹp này. Trái tim có lư lẽ riêng của nó. Chết v́ yêu cũng là một tấm gương đẹp để lại hậu thế.
Làm truyền thông đi đâu cũng viết được. Lên rừng, xuống biển, đi đâu tôi cũng viết được, nhưng phải biết quan sát tỉ mỉ. Độc giả đọc bài v́ những dữ kiện trong bài, chứ không phải v́ người viết. Làm việc xă hội, cũng có cơ hội để viết. Nếu không làm Đại Bồi Thẩm Đoàn, làm việc với Cảnh Sát, với ṭa án, với chánh án, th́ làm sao có cơ hội đi thăm những cơ sở của chánh phủ như: chữa lửa, nhà tù, bốt Cảnh Sát. Không làm truyền thông, làm sao có cơ hội đi thăm trường Vơ Bị Đà Lạt, trường đại học Chiến tranh Chính trị Đà Lạt. Tôi c̣n nhớ, tôi đi thăm hai trường đại học quân sự nổi tiếng này trước khi đi Pháp. Hai tuần lễ ở Đà Lạt, sau khi bị xe Mỹ đụng bể đầu, tôi trở lại vùng đất lạnh, một tuần lễ thăm trường Vơ Bị, một tuần thăm trường Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt. Chúng tôi (tôi và cô Thiên Thanh, tập sự cho báo Ḥa B́nh) đi thăm băi tập, pḥng học, pḥng ăn, pḥng ngủ,… Nơi nào cũng tươm tất, sạch sẽ, ngăn nắp không thể tưởng tượng được. Nhiều sinh viên kể cho tôi nghe:
- Các cô biết không, giường nệm thẳng băng. Buổi tối, chúng tôi ngủ dưới đất để khi thức dậy cho nhanh.
Đi lính thời gian huấn nhục không ǵ khổ bằng. Nhiều khi nửa đêm, 2-3 giờ sáng, trời rét căm căm, sinh viên bị dựng đầu dậy chạy bộ, không được mặc áo ấm chạy vào rừng. Hành xác người trẻ không c̣n là người. Cha me sinh con, thương con như ngọc ngà châu báu. Học xong tú tài lúc 18 tuổi, t́nh nguyện vào trường Vơ bị, trong thời gian huấn nhục, bị hành hạ tận cùng, c̣n hơn là xuống chín tầng địa ngục. Thắng kẻ địch đâu chưa thấy, chưa thắng ḿnh đă có người chết. Sinh viên Vơ bị phải văn vơ song toàn. Ra đường mua hàng không được trả giá. Đánh vơ, múa gươm, múa kiếm, cưỡi ngựa, xuống ngựa nhẹ nhàng như chiếc lá vàng rơi, khiêu vũ đẹp như rồng bay phượng múa, viết văn, làm thơ, sáng tác nhạc,... Người sinh viên Vơ bị là như thế.
Chúng tôi thăm vấn pḥng văn hóa vụ, bạn tôi học luật là giáo sư trường này, luật sư Nguyễn Kế Nghiệp, hồi c̣n học ở trường luật khoa Sài G̣n, Nghiệp nghịch ngợm bậc nhất. Nghiệp hay in bài và phát bài cho sinh viên. Ông bà ḿnh thường nói: "Nhất quỷ, nh́ ma, thứ ba học tṛ". Học tṛ ở đây kể cả học tṛ tiểu học, trung học và đại học, cũng vẫn nghịch ngợm không kém.
Có nhiều giáo sư dạy trường Vơ Bị, lại tốt nghiệp từ trường Sĩ quan Trừ bi Bộ binh Thủ Đức, bốn phương tám hướng về đây hội tụ. Có những mối t́nh lăng mạn, người đến rồi đi cũng từ thị trấn Đà Lạt, núi rừng Đà Lạt, nước mắt và nước mắt, những cái vẫy tay chào từ giă.
Đi càng nhiều, người làm báo càng học được nhiều từ người này, người nọ.
Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp với hai trường Vơ Bị Đà Lạt và Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt. Nếu không đi làm báo th́ làm sao có cơ hội hiểu được đời sống của sinh viên Vơ Bị bị đọa đày. Chính trong khoảng thời gian huấn nhục, có người đă chết v́ không chịu được sự gian khổ, hành hạ về thể xác.
Sinh viên Vơ Bị bị đọa đày chín tầng mây. Nhiều người bỏ cuộc v́ không thể chịu được sự hành hạ trong thời kỳ huấn nhục. Nhưng khi qua khỏi thời kỳ này th́ ra phố ăn mặc rất đẹp, ngẩng mặt nh́n Trời. Sinh viên Vơ Bị ra đường không bao giờ cúi đầu, cổ ngẩng cao 3 ngấn. Thời kỳ đẹp nhất là lúc ra trường. Thủ khoa cầm cung tên bắn ra bốn phương trời, bắn vào trái tim của con gái Đà Lạt. Chắc người dân Đà Lạt và sinh viên Vơ Bị Đà Lạt không quên chuyện t́nh bi thương của cô gái Đà Lạt và chàng trai Vơ Bị. Kết quả đau thương ở hồ Than Thở, Đà Lạt. Yêu mà đem cái mạng của ḿnh ra thách đố th́ c̣n ǵ bằng? Ngày xưa, khi c̣n là nữ sinh Trưng Vương, chúng tôi say mê chuyện "Một thời để yêu và một thời để chết". Chuyện t́nh yêu thời đệ nhị thế chiến ở Âu Châu.
Đẹp nhất của sinh viên Vơ Bị Đà Lạt là lúc mặc lễ phục ra phố, lúc ra trường, thủ khoa mang cung kiếm, bắn tứ phương bốn hướng, hồ thủy tan bồng từ đây. Nếu quư vị gặp sinh viên Vơ bị lúc ở trường, và gặp ở chiến trường, khác nhau một trời một vực. Ở chiến trường là chiến sĩ hào hùng gan dạ đối mặt với kẻ thù không hề sợ hăi. Nhiều người kể cho chúng tôi nghe, người sinh viên Vơ bị ở tù cũng không hổ mặt là người đă được đào luyện bốn năm ở trường Vơ Bị Đà Lạt, trong lúc ở tù dưới chế độ cộng sản cũng thế.
Sau một tuần lễ thăm trường Vơ Bị, chúng tôi được ăn tối ở nhà của Đề Đốc Trần Văn Chơn, có sự hiện diện của thầy chúng tôi là bộ trưởng Bộ Thông Tin Chiêu Hồi, giáo sư Nguyễn Ngọc An. Thầy tôi giới thiệu:
- Anh Chơn, đây là học tṛ của tôi.
Bác Trần Văn Chơn hiền lành, rất lịch sự, cởi mở. Được biết bác là Tướng Hải quân, chúng tôi tha hồ hỏi về binh chủng này. Ngày xưa, hai binh chủng bay bướm nhất là Không Quân và Hải Quân. Chúng tôi kể cho bác Chơn nghe về chuyến đi của chúng tôi từ Sài G̣n ra Nha Trang tham dự lễ măn khóa 13 Hải Quân. Tàu đi gần tới Cam Ranh th́ băo cấp 4 phải ngừng lại. Trời mưa, gió lạnh, vậy mà khi tàu đậu vào bến, nh́n lên bờ, thấp thoáng có những tà áo trắng nữ sinh đứng đợi những chàng Hải Quân trên bờ. Một chiếc Mecerdes bóng loáng vừa đậu, hạm trưởng và phó hạm trưởng nh́n nhau không biết giai nhân nào đợi để thăm sĩ quan của tàu? Lúc đó, một người lính Hải Quân xin hạm trưởng lên bờ gặp người đẹp. Người lính Hải quân rất bay bướm, và lính Không quân cũng vậy. Có lần, trực thăng vừa đáp xuống đất để đổ xăng, Ban Mê Thuột xung quanh là rừng, th́ cũng thấy bóng dáng giai nhân mặc áo dài trắng ôm cặp đứng đợi các chàng Không Quân. Tôi hỏi bác Chơn.
- Bác ơi bác, sao cầu thang trên tàu dành riêng cho sĩ quan th́ chỉ có khách của sĩ quan mới được đi cầu thang này, c̣n lính th́ đi cầu thang của lính.
Đă mấy chục năm rồi, tôi c̣n nhớ man mác, bác Chơn trả lời:
- Hải Quân Việt Nam theo truyền thống của Hải Quân Anh.
Bác giải thích nhiều lắm về Hải Quân Việt Nam, khi định cư ở Hoa Kỳ, tôi gặp lại bác Chơn. Bác vẫn thong dong như xưa, vẫn lịch sự, tế nhị. Mỗi lần có Đại Nhạc Hội Cảm Ơn Anh, Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đều có sự hiện diện của bác, ở Orange County hoặc ở San Jose.
Bây giờ th́ Đô Đốc Trần Văn Chơn, giáo sư Nguyễn Ngọc An đă đi rồi nhưng h́nh ảnh của nhị vị vẫn c̣n đây.
Bác Trần Văn Chơn tị nạn, thầy Nguyễn Ngọc An t́m đường về Tây Ninh để chiến đấu chống lại Cộng Sản th́ bị bắt ở tù. Sau này, bác định cư theo diện H.O. Đặc biệt ở gia đ́nh của giáo sư Nguyễn Ngọc An, bố làm Tổng trưởng, con là bác sĩ t́nh nguyện ra chiến trường, sau này định cư ở Pháp. Bác sĩ Hoàn cũng tốt nghiệp và bác đă từ trần v́ bệnh tim.
Viết về trường Vơ Bị Đà Lạt nhiều đề tài để viết. Trường này đă đào tạo nhiều anh hùng của các binh chủng Hải, Lục, Không Quân v.v. Người sinh viên Vơ Bị có mặt ở khắp chiến trường, cũng có mặt ở các nghĩa trang quân đội và ở nhà tù Cộng Sản.
Mời quư đồng hương đọc: "Chàng từ khi vào nơi gió cát" - trong Chinh Chiến Điêu Linh của Kiều Mỹ Duyên.
Nhiều độc giả hỏi chàng ra đi có trở lại không? Được trả lời tùy theo người đọc.
(Xem tiếp P.2)
Phóng viên Kiều Mỹ Duyên, Mùa hè đỏ lửa.
Bài KIỀU MỸ DUYÊN
Tôi rất thích nghề làm báo, sau này làm radio và tivi. Nghề truyền thông vui lắm, được gặp gỡ nhiều người.
Khi tôi c̣n học tiểu học, lớp 3, tôi viết bài, cô giáo gửi báo, báo đăng và tôi được nhuận bút. Từ đó, tôi tiếp tục viết báo. Viết báo vui lắm. Tôi cũng viết bài về đá banh, đặc biệt tường thuật đá banh, hay ping-pong gửi cho báo Khỏe. Ngày xưa, hễ báo nào đăng bài th́ báo đó trả tiền nhuận bút cho đến khi tôi viết cho báo Công Luận và báo Ḥa B́nh th́ lương rất cao so với công chức hay tư chức lúc bấy giờ.
Tôi rất say mê làm báo. Tôi đam mê viết từ nhỏ, thấy việc ǵ cũng có thể viết thành đề tài. Nh́n cô giáo mặc áo dài, mỗi ngày một áo khác nhau, tôi cũng có thể viết thành một bài. Lúc nào tôi cũng quan sát, lắng nghe người khác đối thoại, tôi cũng có thể viết được một bài, họp ở chùa, ở nhà thờ, tôi cũng có thể viết báo.
Tôi không viết truyền thông mơ mộng lên cung Trăng, tôi viết về người thật việc thật, viết hoài không hết, cần ǵ bay lên Trời, hay bay lên cung Trăng thăm chị Hằng.
Tôi sống thật, thương th́ nói là thương, ghét ai th́ im, không nói ghét, v́ người nào cũng có điểm dễ thương của họ. Họ không thích ḿnh tại v́ ḿnh không khéo léo, thế thôi.
Tôi học trung học Lư Thường Kiệt. Thầy hiệu trưởng là người Bắc (từ lúc tôi học cho đến khi lên trường Trưng Vương, trường Lư Thường Kiệt vẫn chưa có cô giáo). Các thầy giáo và học tṛ đa số là người Bắc, lên trường Trưng Vương cũng vậy, thầy giáo là người Bắc, học tṛ là người Bắc. Người Bắc khéo léo, nói năng tế nhị, giọng nói ngọt ngào như tiếng nhạc.
Mỗi lớp học cũng có một hoặc hai học tṛ là người Nam. Tôi không nói giỏi như người Bắc, nhưng tôi học giỏi. Tháng nào đứng hạng nh́ là tôi buồn lắm. Tôi chơi bóng bàn giỏi, viết bích báo treo trên tường, học đệ lục mà tôi làm chủ nhiệm tờ báo tường. Lúc đó, trường Lư Thường Kiệt có từ lớp đệ thất đến đệ tứ. Tôi học đệ lục nhưng được làm chủ nhiệm tờ báo của toàn trường. Các học tṛ toàn trường gửi bài cho tôi. Tôi thấy bài nào không được, tôi tham khảo với thầy hiệu trưởng, rồi không đăng bài đó. Đến bây giờ, tôi cũng không hiểu tại sao tôi được làm chủ nhiệm bích báo của trường?
Nghề là cái nghiệp. Bất cứ đam mê với nghề nào từ nhỏ th́ lớn lên cũng vậy, vẫn đam mê, vẫn say mê với nghề đó. Từ nhỏ, tôi làm phóng viên cho báo Khoẻ, tường thuật về những trận đá banh ở vận động trường Hóc Môn. Khi lớn lên, tôi lên học luật khoa và văn khoa. Tôi vẫn làm báo, vẫn viết báo về người thật, việc thật. Tôi viết như nói chuyện, không văn hoa, có lẽ Trời cho như thế là như thế, không thể hơn được.
Giă từ trường trung học Lư Thường Kiệt, Quang Trung, Hóc Môn, tôi chuyển lên trường Trưng Vương. Từ trường tỉnh mà chuyển lên trường công ở Sài G̣n th́ phải tốt nghiệp ưu hạng, b́nh hoặc b́nh thứ. Nếu học trung b́nh th́ không được các trường công nhận vào. Học trường tư phải đóng tiền. Ở Mỹ, học trường tư phải là học giỏi và giàu, v́ học trường tư phải đóng tiền học phí. Ở Việt Nam, học trường công phải là học tṛ ưu tú, xuất sắc mới được chọn. Ngày xưa, bốn trường công nổi tiếng là trường Trưng Vương và Chu Văn An. Hai trường này, học tṛ toàn là người Bắc di cư, thỉnh thoảng cũng có vài học tṛ người Nam được chọn vào các trường này. Trường Gia Long, Petrus Kư là trường của người Nam. Tôi chọn vào trường Trưng Vương v́ trường gần nhà, có lần, bác sĩ Phạm Gia Cổn nói với chúng tôi:
- Tôi là Bắc Kỳ, vào học Petrus Kư, nhưng đâu nói được tiếng Nam. Và bây giờ lưu vong ở hải ngoại này chục năm cũng không nói được tiếng Nam.
Tôi có một chút máu người miền Trung, v́ ông của tôi từ miền Trung vào Nam. Tôi hănh diện về vua Quang Trung.
Những biến cố trong cuộc đời của mỗi người chúng ta, không ai biết được. Việc ǵ đến sẽ đến, không ai biết được. Ngày c̣n nhỏ, xem phim Ben Hur, chúng tôi thấy nơi đấu ḅ rừng ở Ư. Tôi mơ ước có một ngày, ḿnh đến nước Ư xem nơi đấu ḅ rừng. Thế rồi, mấy chục năm sau, chúng tôi đă đến phi trường của Ư và vào thành phố đi ngang qua chỗ đấu ḅ rừng. Trong phim, một chàng hiệp sĩ yêu công chúa, vua tức giận bắt chàng hiệp sĩ đấu với ḅ rừng, hết c̣n ḅ này đến con ḅ khác. Cuối cùng, hiệp sĩ v́ t́nh yêu mà tan thây nát thịt. Công chúa bắt buộc phải ngồi trên khán đài để chứng kiến người yêu của ḿnh bị một đàn ḅ rừng phân thây xẻ thịt, c̣n đau đớn nào bằng? Công chúa ngất xỉu, không biết nàng có chết hay không th́ kết thúc phim không đề cập đến.
Tôi vô cùng xúc động khi xe đi ngang qua chỗ đấu ḅ rừng, và rất ngưỡng mộ mối t́nh đẹp này. Trái tim có lư lẽ riêng của nó. Chết v́ yêu cũng là một tấm gương đẹp để lại hậu thế.
Làm truyền thông đi đâu cũng viết được. Lên rừng, xuống biển, đi đâu tôi cũng viết được, nhưng phải biết quan sát tỉ mỉ. Độc giả đọc bài v́ những dữ kiện trong bài, chứ không phải v́ người viết. Làm việc xă hội, cũng có cơ hội để viết. Nếu không làm Đại Bồi Thẩm Đoàn, làm việc với Cảnh Sát, với ṭa án, với chánh án, th́ làm sao có cơ hội đi thăm những cơ sở của chánh phủ như: chữa lửa, nhà tù, bốt Cảnh Sát. Không làm truyền thông, làm sao có cơ hội đi thăm trường Vơ Bị Đà Lạt, trường đại học Chiến tranh Chính trị Đà Lạt. Tôi c̣n nhớ, tôi đi thăm hai trường đại học quân sự nổi tiếng này trước khi đi Pháp. Hai tuần lễ ở Đà Lạt, sau khi bị xe Mỹ đụng bể đầu, tôi trở lại vùng đất lạnh, một tuần lễ thăm trường Vơ Bị, một tuần thăm trường Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt. Chúng tôi (tôi và cô Thiên Thanh, tập sự cho báo Ḥa B́nh) đi thăm băi tập, pḥng học, pḥng ăn, pḥng ngủ,… Nơi nào cũng tươm tất, sạch sẽ, ngăn nắp không thể tưởng tượng được. Nhiều sinh viên kể cho tôi nghe:
- Các cô biết không, giường nệm thẳng băng. Buổi tối, chúng tôi ngủ dưới đất để khi thức dậy cho nhanh.
Đi lính thời gian huấn nhục không ǵ khổ bằng. Nhiều khi nửa đêm, 2-3 giờ sáng, trời rét căm căm, sinh viên bị dựng đầu dậy chạy bộ, không được mặc áo ấm chạy vào rừng. Hành xác người trẻ không c̣n là người. Cha me sinh con, thương con như ngọc ngà châu báu. Học xong tú tài lúc 18 tuổi, t́nh nguyện vào trường Vơ bị, trong thời gian huấn nhục, bị hành hạ tận cùng, c̣n hơn là xuống chín tầng địa ngục. Thắng kẻ địch đâu chưa thấy, chưa thắng ḿnh đă có người chết. Sinh viên Vơ bị phải văn vơ song toàn. Ra đường mua hàng không được trả giá. Đánh vơ, múa gươm, múa kiếm, cưỡi ngựa, xuống ngựa nhẹ nhàng như chiếc lá vàng rơi, khiêu vũ đẹp như rồng bay phượng múa, viết văn, làm thơ, sáng tác nhạc,... Người sinh viên Vơ bị là như thế.
Chúng tôi thăm vấn pḥng văn hóa vụ, bạn tôi học luật là giáo sư trường này, luật sư Nguyễn Kế Nghiệp, hồi c̣n học ở trường luật khoa Sài G̣n, Nghiệp nghịch ngợm bậc nhất. Nghiệp hay in bài và phát bài cho sinh viên. Ông bà ḿnh thường nói: "Nhất quỷ, nh́ ma, thứ ba học tṛ". Học tṛ ở đây kể cả học tṛ tiểu học, trung học và đại học, cũng vẫn nghịch ngợm không kém.
Có nhiều giáo sư dạy trường Vơ Bị, lại tốt nghiệp từ trường Sĩ quan Trừ bi Bộ binh Thủ Đức, bốn phương tám hướng về đây hội tụ. Có những mối t́nh lăng mạn, người đến rồi đi cũng từ thị trấn Đà Lạt, núi rừng Đà Lạt, nước mắt và nước mắt, những cái vẫy tay chào từ giă.
Đi càng nhiều, người làm báo càng học được nhiều từ người này, người nọ.
Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp với hai trường Vơ Bị Đà Lạt và Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt. Nếu không đi làm báo th́ làm sao có cơ hội hiểu được đời sống của sinh viên Vơ Bị bị đọa đày. Chính trong khoảng thời gian huấn nhục, có người đă chết v́ không chịu được sự gian khổ, hành hạ về thể xác.
Sinh viên Vơ Bị bị đọa đày chín tầng mây. Nhiều người bỏ cuộc v́ không thể chịu được sự hành hạ trong thời kỳ huấn nhục. Nhưng khi qua khỏi thời kỳ này th́ ra phố ăn mặc rất đẹp, ngẩng mặt nh́n Trời. Sinh viên Vơ Bị ra đường không bao giờ cúi đầu, cổ ngẩng cao 3 ngấn. Thời kỳ đẹp nhất là lúc ra trường. Thủ khoa cầm cung tên bắn ra bốn phương trời, bắn vào trái tim của con gái Đà Lạt. Chắc người dân Đà Lạt và sinh viên Vơ Bị Đà Lạt không quên chuyện t́nh bi thương của cô gái Đà Lạt và chàng trai Vơ Bị. Kết quả đau thương ở hồ Than Thở, Đà Lạt. Yêu mà đem cái mạng của ḿnh ra thách đố th́ c̣n ǵ bằng? Ngày xưa, khi c̣n là nữ sinh Trưng Vương, chúng tôi say mê chuyện "Một thời để yêu và một thời để chết". Chuyện t́nh yêu thời đệ nhị thế chiến ở Âu Châu.
Đẹp nhất của sinh viên Vơ Bị Đà Lạt là lúc mặc lễ phục ra phố, lúc ra trường, thủ khoa mang cung kiếm, bắn tứ phương bốn hướng, hồ thủy tan bồng từ đây. Nếu quư vị gặp sinh viên Vơ bị lúc ở trường, và gặp ở chiến trường, khác nhau một trời một vực. Ở chiến trường là chiến sĩ hào hùng gan dạ đối mặt với kẻ thù không hề sợ hăi. Nhiều người kể cho chúng tôi nghe, người sinh viên Vơ bị ở tù cũng không hổ mặt là người đă được đào luyện bốn năm ở trường Vơ Bị Đà Lạt, trong lúc ở tù dưới chế độ cộng sản cũng thế.
Sau một tuần lễ thăm trường Vơ Bị, chúng tôi được ăn tối ở nhà của Đề Đốc Trần Văn Chơn, có sự hiện diện của thầy chúng tôi là bộ trưởng Bộ Thông Tin Chiêu Hồi, giáo sư Nguyễn Ngọc An. Thầy tôi giới thiệu:
- Anh Chơn, đây là học tṛ của tôi.
Bác Trần Văn Chơn hiền lành, rất lịch sự, cởi mở. Được biết bác là Tướng Hải quân, chúng tôi tha hồ hỏi về binh chủng này. Ngày xưa, hai binh chủng bay bướm nhất là Không Quân và Hải Quân. Chúng tôi kể cho bác Chơn nghe về chuyến đi của chúng tôi từ Sài G̣n ra Nha Trang tham dự lễ măn khóa 13 Hải Quân. Tàu đi gần tới Cam Ranh th́ băo cấp 4 phải ngừng lại. Trời mưa, gió lạnh, vậy mà khi tàu đậu vào bến, nh́n lên bờ, thấp thoáng có những tà áo trắng nữ sinh đứng đợi những chàng Hải Quân trên bờ. Một chiếc Mecerdes bóng loáng vừa đậu, hạm trưởng và phó hạm trưởng nh́n nhau không biết giai nhân nào đợi để thăm sĩ quan của tàu? Lúc đó, một người lính Hải Quân xin hạm trưởng lên bờ gặp người đẹp. Người lính Hải quân rất bay bướm, và lính Không quân cũng vậy. Có lần, trực thăng vừa đáp xuống đất để đổ xăng, Ban Mê Thuột xung quanh là rừng, th́ cũng thấy bóng dáng giai nhân mặc áo dài trắng ôm cặp đứng đợi các chàng Không Quân. Tôi hỏi bác Chơn.
- Bác ơi bác, sao cầu thang trên tàu dành riêng cho sĩ quan th́ chỉ có khách của sĩ quan mới được đi cầu thang này, c̣n lính th́ đi cầu thang của lính.
Đă mấy chục năm rồi, tôi c̣n nhớ man mác, bác Chơn trả lời:
- Hải Quân Việt Nam theo truyền thống của Hải Quân Anh.
Bác giải thích nhiều lắm về Hải Quân Việt Nam, khi định cư ở Hoa Kỳ, tôi gặp lại bác Chơn. Bác vẫn thong dong như xưa, vẫn lịch sự, tế nhị. Mỗi lần có Đại Nhạc Hội Cảm Ơn Anh, Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đều có sự hiện diện của bác, ở Orange County hoặc ở San Jose.
Bây giờ th́ Đô Đốc Trần Văn Chơn, giáo sư Nguyễn Ngọc An đă đi rồi nhưng h́nh ảnh của nhị vị vẫn c̣n đây.
Bác Trần Văn Chơn tị nạn, thầy Nguyễn Ngọc An t́m đường về Tây Ninh để chiến đấu chống lại Cộng Sản th́ bị bắt ở tù. Sau này, bác định cư theo diện H.O. Đặc biệt ở gia đ́nh của giáo sư Nguyễn Ngọc An, bố làm Tổng trưởng, con là bác sĩ t́nh nguyện ra chiến trường, sau này định cư ở Pháp. Bác sĩ Hoàn cũng tốt nghiệp và bác đă từ trần v́ bệnh tim.
Viết về trường Vơ Bị Đà Lạt nhiều đề tài để viết. Trường này đă đào tạo nhiều anh hùng của các binh chủng Hải, Lục, Không Quân v.v. Người sinh viên Vơ Bị có mặt ở khắp chiến trường, cũng có mặt ở các nghĩa trang quân đội và ở nhà tù Cộng Sản.
Mời quư đồng hương đọc: "Chàng từ khi vào nơi gió cát" - trong Chinh Chiến Điêu Linh của Kiều Mỹ Duyên.
Nhiều độc giả hỏi chàng ra đi có trở lại không? Được trả lời tùy theo người đọc.
(Xem tiếp P.2)