goodidea
10-04-2020, 14:13
Anh là một doanh nhân thành đạt và cao ngạo. Vợ anh xinh đẹp và mong manh như giọt sương. Anh yêu chiều vợ lắm. Bởi công việc cứ làm anh phải vắng nhà suốt. Nhanh th́ vài ngày, lâu có khi cả tháng. Những lúc ấy, anh biết, người vợ trẻ ở nhà sẽ thấy buồn lắm.Thế nên khi về, bao giờ anh cũng có quà cho vợ. Anh đưa vợ đi mua sắm, đi chơi, đi ăn...để bù đắp cho cô những ngày thui thủi một ḿnh trong cái ṭa nhà to như lâu đài. Hai người đang mong mỏi sẽ mau có em bé, để âm thanh của bé thơ, dù là tiếng khóc oe oe, cũng là niềm vui cho ngôi nhà bớt tẻ lạnh.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1665304&stc=1&d=1601820664
Một hôm, xong việc sớm hơn thường lệ, muốn làm vợ bất ngờ nên anh về mà không báo trước. Nhưng khi mở cửa pḥng ngủ, anh đă sững sờ khi thấy cô đang trong ṿng tay một người đàn ông khác. Tưởng rằng sẽ có một chút ầm ĩ, hay đổ vỡ... Nhưng không, anh trấn tĩnh khá nhanh. Bước đến ngồi vào chiếc ghế bành, anh châm điếu thuốc, rồi b́nh tĩnh nói với anh chàng đang đứng run rẩy
- Mặc đồ vào rồi ra về đi, c̣n đứng đấy làm ǵ.
Người đàn ông trẻ vội vàng nghe theo, rồi định nói ǵ đấy, anh đứng ở ngưỡng cửa ngập ngừng, nhưng nh́n khuôn mặt và thái độ người chồng, anh ta cúi đầu, rồi lặng lẽ đi ra.
Người vợ trẻ căng ḿnh chờ đợi những giận dữ, hờn ghen, hay ít ra là tra hỏi, trách móc... nhưng không, chẳng có gì hết. Chồng cô vẫn nhẹ nhàng, vẫn b́nh thản như cô chưa hề làm ǵ có lỗi. Anh vẫn yêu chiều, đưa cô đi ăn, đi chơi, vẫn phải đi làm vắng nhà nhiều ngày và khi về vẫn là những món quà cho cô, vẫn nắm tay cô đi dạo, vẫn hôn cô...
Nhưng chỉ có một điều khác trước. Đó là cứ sau mỗi đêm ân ái cùng cô, sáng ra anh để lại bên gối cô một xấp tiền.
Cô luôn muốn xin lỗi anh, nhưng không biết mở lời như thế nào. Mỗi khi anh về cô chăm sóc anh rất chu đáo, v́ măi chưa nói chuyện được cùng anh, nên cô luôn ở trong tâm thế người có lỗi. Ở nhà một ḿnh cô sợ đủ thứ, sợ bóng tối, sợ đơn côi, đôi lúc c̣n sợ cả mất anh, không biết anh có hiểu không? Và trong một lúc mềm ḷng cô ngă...
Lần đầu thấy xấp tiền, cô nghĩ anh để quên, lần sau cô tưởng anh đưa cô cất đi, chắc v́ thấy cô c̣n ngủ nên để đấy, nhiều lần sau như vậy, cô muốn hỏi, nhưng nh́n đôi mắt anh, cô lại không biết nói ǵ, và không thể nói ǵ...
Một năm trôi qua, cô sống trong dằn vặt, rồi u uất, cô không ngủ được, cũng chẳng thiết ăn ǵ. Nhưng cô cũng không thể từ chối anh được, v́ anh là chồng của cô mà, anh có quyền của anh mà, chỉ là sau mỗi đêm như thế, sáng ra cô lại thấy một xấp tiền. Cô cất cả vào trong một cái hộp riêng, và cứ mỗi lần để tiền vào hộp, cô lại rót thêm vào đấy bao nhiêu là nước mắt ân hận, tủi hờn.
Thấy cô ngày càng có vẻ tiều tụy, anh lo lắng đưa cô đi khám chỗ này chỗ nọ, nhưng cô vẫn mỗi ngày mỗi héo hon, rồi khoảng một năm sau cô lặng lẽ qua đời.
Một năm, rồi đôi ba năm nữa qua đi. Ngôi biệt thự bề thế đă không c̣n như xưa. Giờ đây, cỏ mọc đầy lối đi, rêu phủ xám thềm nhà, những cánh cửa luôn khép ḿnh trầm tư... Chủ của nó, một người đàn ông mới qua ba mươi, nhưng đă lờ đờ v́ rượu. Chiều chiều, người ta hay gặp anh đi xiêu vẹo trên phố, chai rượu khi cầm tay, khi cắp nách. Có khi anh khóc nghẹn. Đôi lúc anh lẩm bẩm, cũng vài lần anh gào lên, chỉ một câu thôi:
- Anh đă tha thứ cho em rồi, nhưng tại sao em không chịu nói với anh lời xin lỗi?...
VietBF@sưu tập
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1665304&stc=1&d=1601820664
Một hôm, xong việc sớm hơn thường lệ, muốn làm vợ bất ngờ nên anh về mà không báo trước. Nhưng khi mở cửa pḥng ngủ, anh đă sững sờ khi thấy cô đang trong ṿng tay một người đàn ông khác. Tưởng rằng sẽ có một chút ầm ĩ, hay đổ vỡ... Nhưng không, anh trấn tĩnh khá nhanh. Bước đến ngồi vào chiếc ghế bành, anh châm điếu thuốc, rồi b́nh tĩnh nói với anh chàng đang đứng run rẩy
- Mặc đồ vào rồi ra về đi, c̣n đứng đấy làm ǵ.
Người đàn ông trẻ vội vàng nghe theo, rồi định nói ǵ đấy, anh đứng ở ngưỡng cửa ngập ngừng, nhưng nh́n khuôn mặt và thái độ người chồng, anh ta cúi đầu, rồi lặng lẽ đi ra.
Người vợ trẻ căng ḿnh chờ đợi những giận dữ, hờn ghen, hay ít ra là tra hỏi, trách móc... nhưng không, chẳng có gì hết. Chồng cô vẫn nhẹ nhàng, vẫn b́nh thản như cô chưa hề làm ǵ có lỗi. Anh vẫn yêu chiều, đưa cô đi ăn, đi chơi, vẫn phải đi làm vắng nhà nhiều ngày và khi về vẫn là những món quà cho cô, vẫn nắm tay cô đi dạo, vẫn hôn cô...
Nhưng chỉ có một điều khác trước. Đó là cứ sau mỗi đêm ân ái cùng cô, sáng ra anh để lại bên gối cô một xấp tiền.
Cô luôn muốn xin lỗi anh, nhưng không biết mở lời như thế nào. Mỗi khi anh về cô chăm sóc anh rất chu đáo, v́ măi chưa nói chuyện được cùng anh, nên cô luôn ở trong tâm thế người có lỗi. Ở nhà một ḿnh cô sợ đủ thứ, sợ bóng tối, sợ đơn côi, đôi lúc c̣n sợ cả mất anh, không biết anh có hiểu không? Và trong một lúc mềm ḷng cô ngă...
Lần đầu thấy xấp tiền, cô nghĩ anh để quên, lần sau cô tưởng anh đưa cô cất đi, chắc v́ thấy cô c̣n ngủ nên để đấy, nhiều lần sau như vậy, cô muốn hỏi, nhưng nh́n đôi mắt anh, cô lại không biết nói ǵ, và không thể nói ǵ...
Một năm trôi qua, cô sống trong dằn vặt, rồi u uất, cô không ngủ được, cũng chẳng thiết ăn ǵ. Nhưng cô cũng không thể từ chối anh được, v́ anh là chồng của cô mà, anh có quyền của anh mà, chỉ là sau mỗi đêm như thế, sáng ra cô lại thấy một xấp tiền. Cô cất cả vào trong một cái hộp riêng, và cứ mỗi lần để tiền vào hộp, cô lại rót thêm vào đấy bao nhiêu là nước mắt ân hận, tủi hờn.
Thấy cô ngày càng có vẻ tiều tụy, anh lo lắng đưa cô đi khám chỗ này chỗ nọ, nhưng cô vẫn mỗi ngày mỗi héo hon, rồi khoảng một năm sau cô lặng lẽ qua đời.
Một năm, rồi đôi ba năm nữa qua đi. Ngôi biệt thự bề thế đă không c̣n như xưa. Giờ đây, cỏ mọc đầy lối đi, rêu phủ xám thềm nhà, những cánh cửa luôn khép ḿnh trầm tư... Chủ của nó, một người đàn ông mới qua ba mươi, nhưng đă lờ đờ v́ rượu. Chiều chiều, người ta hay gặp anh đi xiêu vẹo trên phố, chai rượu khi cầm tay, khi cắp nách. Có khi anh khóc nghẹn. Đôi lúc anh lẩm bẩm, cũng vài lần anh gào lên, chỉ một câu thôi:
- Anh đă tha thứ cho em rồi, nhưng tại sao em không chịu nói với anh lời xin lỗi?...
VietBF@sưu tập