florida80
10-08-2020, 18:17
Không giống một nơi nào trong chiều dài eo hẹp của miền Trung, Huế thường chia thời tiết của ḿnh chừng như là hai mùa: nắng từ tháng Một đến tháng Tám, mưa từ tháng Tám đến tháng Mười Hai. Cũng có những năm mưa đến cả tháng Ba, khi thời tiết bắt đầu hanh hanh. Tôi có thói quen để ư đến những cơn mưa Huế kéo dài hay những màn mưa thảng qua rồi lặng hẳn, cả những hôm nắng nhẹ mỏng như cánh Tường Vi mà cũng có lúc nắng đốt cháy cả vạt cỏ ven ḍng Hương…
https://i.imgur.com/mdDqW8b.gif
Xin được bắt đầu bằng một buổi sáng tháng Hai, khi mùa hạ đă chớm trên từng cánh bằng lăng. Nắng buổi sáng như tráng bạc trên ḍng Hương lấp lánh. Đứng trên cầu Trường Tiền vào thời khắc b́nh minh, sẽ cảm nhận hết được vẻ đẹp kiềm diễm của mặt trời và thành phố. Nắng bắt đầu tan loăng trong một không gian thoáng đăng với những cơn gió nhẹ khẽ rung mái tóc dài của người thiếu nữ. Nắng Huế có nhiều thang bậc khác nhau. Như có lần cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết: “Gọi nắng trên vai em gầy, đường xa áo bay…”. Không phải ngẫu nhiên mà đây như một sự đan cài của tạo hóa và con người. Nắng chiều loang loáng trên ḍng Hương ru những con thuyền bơi măi. Kư ức về mùa thu như thảm lá vàng dạo lên từng khúc nhạc. Có lẽ tôi yêu Huế bởi những chiều hoàng hôn giăng tím trên sông. Có lần Hoàng Phủ Ngọc Tường đặt bút: “Sông Hương rất nhạy cảm với ánh nắng, nước thay màu nhiều lần trong ngày như hoa phù dung…” hay Thu Bồn thao thức:
Xin chào Huế một lần em đến
Để ngàn lần anh đến trong mơ
Nón rất thực nắng th́ mờ ảo
Xin đừng lầm em với Cố đô
Bởi thế mà tôi yêu nắng Cố Đô, như thể xúc cảm được cấy ghép một cách huyền đan trong cơ thể. Nắng linh lan hôn vào từng giọt sương trên ngọn cỏ ven bờ sông Hương, lấp lánh ngân ánh bạc như vừa mới đây ai đă rải một lớp bạc nhiều màu lên đó. Sự khơi nguồn này như một ḍng suối mát lạnh len lỏi vào trong tâm hồn tôi. Một sớm mai tỉnh giấc, nắng đă len vào ô cửa nhỏ và nhẹ nhàng gỡ rối tóc cho tôi. Cảm giác êm ấy làm cho một ngày mới của tôi tươi tắn hơn.
Ở Huế, mùa Xuân nắng tinh khiết và phẳng lặng rọi xuống ngàn lớp lộc non xanh của cỏ cây. Mùa Hạ nắng gắt và rát bỏng khi xuống phố. Nắng nghiễm nhiên rọi thẳng vào nhà như một vị khách không mời thách thức. Nhưng người không giận, bởi nhờ có nắng mà mùa màng, rơm rạ, thóc lúa được phơi khô. Mùa tháng năm trong hương lúa ng̣n ngọt, mùi khói bếp nhà ai bốc lên thôi thúc nỗi nhớ nhà của người xa xứ. Mùa Hạ khởi sắc bằng nhiều màu hoa nhờ có nắng mà sắc hoa thêm sắc, hương hoa thêm hương.
Mùa Thu nắng trở lại dịu ngọt như phong kẹo nhỏ. Nắng thu chỉ đủ làm phớt hồng đôi má thiếu nữ Huế. Chỉ thế thôi đă báo hiệu những tháng b́nh yên trên đất Cố Đô. H́nh như từ lâu, người dân nơi đây đă nhận ra nắng là người bạn tri âm tri kỷ của ḿnh. Ḷng tự hỏi nếu trời cứ mưa măi th́ liệu sẽ ra sao? Bởi vậy, nắng lại dạo khắp Cố đô để tô điểm vẻ đẹp cho mảnh đất linh thiêng này.
Ai xa Huế có một lần nhớ nắng? Nhiều người bảo nhớ nhất là những cơn mưa rấm rứt kéo dài. Nhưng với tôi, tôi lại dành t́nh cảm này cho nắng. Bởi một điều thật lạ là nắng đă đưa tôi đến với những quy phạm rối rắm của ḷng người. Để rồi một ngày vẫn nắng, tôi lại tong tả xuống phố t́m chút nắng c̣n dính lại đâu đây trong hơi thở nhẹ nhàng của mảnh đất Cố Đô.
Theo Yume.vn
https://i.imgur.com/mdDqW8b.gif
Xin được bắt đầu bằng một buổi sáng tháng Hai, khi mùa hạ đă chớm trên từng cánh bằng lăng. Nắng buổi sáng như tráng bạc trên ḍng Hương lấp lánh. Đứng trên cầu Trường Tiền vào thời khắc b́nh minh, sẽ cảm nhận hết được vẻ đẹp kiềm diễm của mặt trời và thành phố. Nắng bắt đầu tan loăng trong một không gian thoáng đăng với những cơn gió nhẹ khẽ rung mái tóc dài của người thiếu nữ. Nắng Huế có nhiều thang bậc khác nhau. Như có lần cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết: “Gọi nắng trên vai em gầy, đường xa áo bay…”. Không phải ngẫu nhiên mà đây như một sự đan cài của tạo hóa và con người. Nắng chiều loang loáng trên ḍng Hương ru những con thuyền bơi măi. Kư ức về mùa thu như thảm lá vàng dạo lên từng khúc nhạc. Có lẽ tôi yêu Huế bởi những chiều hoàng hôn giăng tím trên sông. Có lần Hoàng Phủ Ngọc Tường đặt bút: “Sông Hương rất nhạy cảm với ánh nắng, nước thay màu nhiều lần trong ngày như hoa phù dung…” hay Thu Bồn thao thức:
Xin chào Huế một lần em đến
Để ngàn lần anh đến trong mơ
Nón rất thực nắng th́ mờ ảo
Xin đừng lầm em với Cố đô
Bởi thế mà tôi yêu nắng Cố Đô, như thể xúc cảm được cấy ghép một cách huyền đan trong cơ thể. Nắng linh lan hôn vào từng giọt sương trên ngọn cỏ ven bờ sông Hương, lấp lánh ngân ánh bạc như vừa mới đây ai đă rải một lớp bạc nhiều màu lên đó. Sự khơi nguồn này như một ḍng suối mát lạnh len lỏi vào trong tâm hồn tôi. Một sớm mai tỉnh giấc, nắng đă len vào ô cửa nhỏ và nhẹ nhàng gỡ rối tóc cho tôi. Cảm giác êm ấy làm cho một ngày mới của tôi tươi tắn hơn.
Ở Huế, mùa Xuân nắng tinh khiết và phẳng lặng rọi xuống ngàn lớp lộc non xanh của cỏ cây. Mùa Hạ nắng gắt và rát bỏng khi xuống phố. Nắng nghiễm nhiên rọi thẳng vào nhà như một vị khách không mời thách thức. Nhưng người không giận, bởi nhờ có nắng mà mùa màng, rơm rạ, thóc lúa được phơi khô. Mùa tháng năm trong hương lúa ng̣n ngọt, mùi khói bếp nhà ai bốc lên thôi thúc nỗi nhớ nhà của người xa xứ. Mùa Hạ khởi sắc bằng nhiều màu hoa nhờ có nắng mà sắc hoa thêm sắc, hương hoa thêm hương.
Mùa Thu nắng trở lại dịu ngọt như phong kẹo nhỏ. Nắng thu chỉ đủ làm phớt hồng đôi má thiếu nữ Huế. Chỉ thế thôi đă báo hiệu những tháng b́nh yên trên đất Cố Đô. H́nh như từ lâu, người dân nơi đây đă nhận ra nắng là người bạn tri âm tri kỷ của ḿnh. Ḷng tự hỏi nếu trời cứ mưa măi th́ liệu sẽ ra sao? Bởi vậy, nắng lại dạo khắp Cố đô để tô điểm vẻ đẹp cho mảnh đất linh thiêng này.
Ai xa Huế có một lần nhớ nắng? Nhiều người bảo nhớ nhất là những cơn mưa rấm rứt kéo dài. Nhưng với tôi, tôi lại dành t́nh cảm này cho nắng. Bởi một điều thật lạ là nắng đă đưa tôi đến với những quy phạm rối rắm của ḷng người. Để rồi một ngày vẫn nắng, tôi lại tong tả xuống phố t́m chút nắng c̣n dính lại đâu đây trong hơi thở nhẹ nhàng của mảnh đất Cố Đô.
Theo Yume.vn