PDA

View Full Version : “ ĐƯỜNG ĐI KHÔNG ĐẾN ” ! - Xuân Vũ


hoathienly19
10-13-2020, 20:29
https://baovecovang2012.file s.wordpress.com/2013/01/duong_di_khong_den_b ia.jpg


“ĐƯỜNG ĐI KHÔNG ĐẾN” của Xuân Vũ

::: Bác sĩ Hồ Văn Châm :::


Tôi nghĩ rằng khi đọc xong tập hồi kư vượt Trường Sơn này của nhà văn Xuân Vũ, mỗi độc giả tùy theo thân thế và tâm sự riêng biệt của ḿnh, có thể có những cảm nghĩ rất khác nhau.

Người thích phiêu lưu mạo hiểm, say mê những chân trời xa lạ, những câu chuyện sôi nổi được tác giả ghi chú rất linh động trong tập sách.

Kẻ ưa mơ mộng, thương cảm nỗi vất vả nhọc nhằn của người nữ vũ công có đôi bàn chân sáp đúc trầy trụa v́ đá tai mèo trên những đỉnh núi cụng trời.

Chính khách thời thượng gật gù khen nội dung tốt. Độc giả khó tính tặc lưỡi cho là sách tuyên truyền.

Tôi lại nghĩ rằng mỗi độc giả chúng ta, dù khen, dù chê văn tài của tác giả, dù chăm chú, dù hời hợt theo dơi diễn biến câu chuyện, đều không thể chối căi một sự kiện hiển nhiên là nội dung cuốn sách đượm tính chất xác thực, không dài ḍng lê thê, không hoa hoè hoa sói, không bịa đặt, không xuyên tạc, không phỉ báng ai mà cũng không ca tụng ai.


Người viết chỉ ghi lại những điều mắt thấy tai nghe cùng những cảm nghĩ của ḿnh trên đường vượt Trường Sơn trở về Nam thi hành nhiệm vụ giao phó.

Tính chất xác thực nầy, những ai đă từng leo đèo vượt núi, những ai có liên hệ ít nhiều với dăy Trường Sơn trùng điệp đều làm chứng cho tác giả.

Nói một cách khác, tập hồi kư này ghi lại trung thực một đoạn đời của nhà văn Xuân Vũ trong sự nghiệp phục vụ quê hương.


Ln1s2p-cAL4


Tôi gặp nhà văn Xuân Vũ giữa năm 1971, sau khi anh đă thành công vượt mọi gian khổ, vượt dăy Trường Sơn, nhưng không vượt được nỗi khủng hoảng ngày đêm dằn vặt tâm tư. Đưởng Đi Không Đến .

Trên đường vô Nam, anh đă đến nơi đến chốn, nhưng trên đường tiến tới sự nghiệp phục vụ quê hương đường đi đă bế tắc. Đau đớn cho anh, anh đă tiêu phí 20 năm trời đă đi trên con đường ngày nay bí lối đó. Cơn khủng hoảng thật là trầm trọng, khủng hoảng tâm thần, khủng hoảng lư tưởng.

Tôi nghĩ rằng trường hợp của nhà văn Xuân Vũ không phải là một trường hợp cá biệt.

Một số độc giả chúng ta cũng như rất đông anh chị em ruột thịt chúng ta c̣n ở bên kia chiến tuyến ngày đêm cũng khắc khoải suy tư về một lối thoát vẹn toàn cho cơn khủng hoảng thời đại đó.

Khắc khoải suy tư, khủng hoảng tâm thần, khủng hoảng lư tưởng… bởi lẽ chúng ta c̣n là người Việt Nam và ḍng máu sôi sục trong huyết quản chúng ta, đầy ắp truyền thống Việt Nam hào hùng của biết bao nhiêu thế hệ tiền bối Việt Nam.

Tôi nhớ là đă nói chuyện nhiều với nhà văn Xuân Vũ về Đựng Đi Không Đến của anh, của số đông chúng ta, và khuyến khích anh cố gắng vượt qua cơn khủng hoảng tâm thần để t́m đi đúng con đường v́ dân v́ nước .

Để dẫn chứng, tôi đă tâm sự với nhà văn Xuân Vũ về việc gia tiên ngày xưa đương chức tri huyện Lê Thủy, Quảng B́nh, lúc Vua Hàm Nghi xuất cung truyền hịch đă khẳng khái treo ấn từ quan, hưởng ứng việc Cần Vương, để rồi ngậm ngùi, thống hận tử trần, tuổi chưa được 40.

Sau này, gia nghiêm khăng khăng không chịu ném bút lông cầm bút sắt, tuy giữ được khí phách sĩ phu, nhưng cơn khủng hoảng lư tưởng càng trầm trọng hơn, đường đi hoàn toàn nghẽn lối.

Tôi đă nói cho nhà văn Xuân Vũ biết là kinh nghiệm ḍng họ khiến cho tôi ngày nay nghĩ rằng chúng ta không thể quá khích mà cũng không thể tiêu cực.

Đường đi của chúng ta phải là con đường thích nghi với hoàn cảnh năm châu họp chợ, thích nghi với tŕnh độ kỹ thuật không gian và thế quân b́nh lực lượng của các đại cường.

Đành rằng chúng ta yêu nước nồng nhiệt, đành rằng chúng ta lập chí lớn lao, nhưng chúng ta phải biết lượng sức dân, sức nước.


qEpAs5lUZLA


Yêu nước th́ phải thương dân, trước hết phải lo cho dân có cơm áo.

Yêu nước nhất quyết không phải là mưu đồ sự nghiệp cá nhân, mặc cho dân chúng lầm than, quê hương tan nát.

Yêu nước càng không phải là điên cuồng nhắm mắt đưa toàn dân vào con đường đấu tranh ngu xuẩn và vô vọng có thể mang tới hậu quả diệt quốc, diệt chủng.

Yêu nước lại càng không phải là cưỡng bức nhân dân thắt lưng buộc bụng, nhịn đói, nhịn khát để tập trung tài nguyên nhân lực vào việc dùng vũ lực mưu toan áp đặt một nền nếp suy tư và những phương thức hành động đă được đúc khuôn mà dân chúng không mong muốn.

Các nhà cầm quyền Miền Bắc nên ra khỏi tháp ngà để ngẫm nghĩ về điều đó.

Tôi lại cũng nghĩ rằng :

" Yêu nước không phải là tiêu cực chống đối . Những lời phê b́nh vô trách nhiệm, thái độ bất hợp tác hoặc lề lối buông xuôi, chỉ biết thở ngắn than dài, ưu thời mẫn thế, không phải là phương châm hành động của con cháu những người đă xông xáo ra Bắc vào Nam, b́nh Chiêm phạt Tống, gây dựng nên cơ đồ ngày nay để lại cho chúng ta.

Yêu nước th́ không thể thản nhiên nhắm mắt ngồi bất động để mặc bọn ma đầu phá hoại cơ nghiệp của cha ông.

Yêu nước th́ phải tích cực hoạt động, xây dựng đổ vỡ, vun quén t́nh h́nh, loại bỏ bọn sâu dân một nước, dạy dân, nuôi dân, cho dân sinh dân trí mỗi ngày một thêm phát triển.

Các bậc có trí thức tại Miền Nam tự do này nên nghĩ tới trường hợp Vua Chiêu Hoà nước Nhật Bản sau ngày bại trận, khôi phục lại địa vị đại cường.

Ai bảo hành động của Vua Chiêu Hoà từ năm 1945 đến nay lại không sáng suốt và ích lợi cho quốc dân Nhật Bản như công cuộc duy tân của Minh Trị Thiên Hoàng 100 năm về trước.

Trên con đường sự nghiệp phục vụ quê hương, đi như Xuân Vũ đi trong tập hồi kư này th́ đường đi nhất định không đến, đi như Xuân Vũ đang đi ngày nay th́ đường đi nhất định phải đến.

Saigon, ngày 2 tháng 7 năm 1973

Bác sĩ HỒ VĂN CHÂM


ĐƯỜNG ĐI KHÔNG ĐẾN :


Chương 1 - (Xuân Vũ)


….Bộ đội ở phía sau đi tới. Họ khiêng, họ vác, họ gánh. Lặng lẽ, nặng nề, từng nhóm, từng người, có khi năm bảy chục thước mới có một tốp, một người. Cự ly hành quân chẳng rơ được qui định là bao nhiêu.. Đó là v́ Trường Sơn hiểm trở, nhưng trước nhất là v́ đôi chân…

Thấy bộ đội đi, tôi và Lâm nhường bước, nép vào đường.

Quần áo họ mốc cời, có cái vai áo rách toạc xuống nửa cánh tay, nhiều mái đầu như rú rậm, họ đi ngang đă nghe thấy một mùi chua khét lạ lùng.

Ṇng súng họ nhét giẽ rách, hoặc để trống hốc, sét rơi ra vàng oách. Nhiều ngườl gánh hẳn hoi bằng một thanh tre tươi. Ba lô một đầu súng và cạt-túc-se một đầu, như gánh những xâu thịt lợn. Người đi sau chót vừa đi vừa rên khừ khừ.

Tưởng đơn vị đă đứt đuôi, tôi sửa soạn cho đoàn của tôi tiếp tục đi nhưng nh́n lại th́ thấy đơn vị c̣n lục tục ở phía sau.


https://danviet.mediacdn.vn/upload/2-2017/images/2017-04-24/149300485053826-564.jpg


Đột nhiên Lâm hỏi tôi :

– Này về tới Nam Bộ, anh sẽ ăn món ǵ trước nhất?

– Chè đậu ! – Tôi đáp không cần suy nghĩ.

V́ sao tôi không suy nghĩ ? Bây giờ, khi nhớ lại, tôi mới hiểu ra rằng đi đường mất calori nhiều quá, lúc nào cũng thèm đường.

Đâu chỉ có một kí lô đường cát trắng được phát cho từ Hà-Nội mà đi hơn 1 tháng, trèo đèo lội dốc suốt ngày mà không dám đem đường ra ăn.

Đường được xem như một thứ tiên được. Lúc sắp quỵ xuống ḱa mới dám nghĩ tới thứ thuốc tiên đó !

Cái cách ăn đường cát của những gă chân chỉ lội Trường Sơn đă làm cho nó trở thành tiên dược.

Đâu có phải bỏ nó vô nước khuấy cho tan ra rồi uổng, mà phải chờ đến lúc khuya canh vắng, bên cạnh ḿnh không c̣n ai thức mới sẻ lén mở ba lô ra lấy cái túi đường c̣n kha khá đó ra rồi mở sợi dây buộc túi đường một cách vô cùng cẩn thận, kẻo người bên cạnh nghe th́ chết.

Xong, mới bằng một cử chỉ vừa cẩn thận, vừa trang trọng, dốc ngược cái túi lên, tay giữ miệng túi sát vào mồm, tay bóp đít cái túi khe khẽ cho đường chảy vào mồm.

Những hạt đường của Cu-Ba anh em (!) lăn trên thành túi ni lông nghe như những hạt sơi lăn trên sườn núi. Đợi đến khi số hạt đường nhất định đă rơi vào mồm th́ chủ nhân mới bèn bóp cái miệng túi lại và khăy nhè nhẹ cho những hạt c̣n vô t́nh hay cố ư dính lại đấy rơi hẳn vào mồm chủ nhân, rồi mới buộc thắt nó lại.

Những hạt đường đă nằm trọng miệng của chủ nhân rất yên trí rằng chúng không bao giờ bị thương, bởi lẽ rất giản đơn là chủ nhân không bao giờ dám nhai, bởi lẽ rất giản đơn nữa là nếu nhai thi đường sẽ chạm vào răng và gây nên những tiếng động và một khi cái tiếng động ấy bị lọt vào tai của một anh chàng ‘Vô Ngại Tưởng Quân’ nằm bên cạnh th́ không chóng th́ chầy chủ nhân của túi đường sẽ đau khổ v́ bị vị tướng quân này không ngần ngại xỉn… đường.

Mà trên đường Trường Sơn này th́ những vị vô ngại tướng quân đó ở chỗ nào cũng có.


https://danviet.mediacdn.vn/upload/2-2017/images/2017-04-24/149300479839437-566.jpg


Vl thế cho nên ăn đường cũng phải cần thận tối đa, nghĩa là để cho những hạt đường tự tan chảy ra trong mồm một cách tự nguyện.


Điểm nầy cũng c̣n thêm một ư nghĩa là như vậy chủ nhân sẽ có đủ b́nh tỉnh và thời gian mà thưởng thức cái vị ngọt ngào của đường Cu-Ba và nghe t́nh đồng chí xă hội chủ nghĩa anh em đi vào máu huyết của ḿnh (!)

Nhưng đó chỉ đó là một lối tiêu thụ b́nh thường – để đề pḥng các Vô Ngại tướng quân thôi. C̣n nhiều cách khác nữa.

V́ đường nó quư quá làm vậy cho nên khi được Lâm hỏi ăn ǵ th́ tôi đáp ngay rằng “chè”. Không phải tiếng nói của lá phổi, cổ họng mà là tiếng nói của tâm tư, của nguyện vọng.


V́ sao ? V́ lâu nay, mỗi lần cảm thấy sức khoẻ ḿnh xuống dốc trông thấy một cách thảm hại, tôi chỉ nghĩ có một điều:

“ Ăn ”! Ăn là khoẻ ngay, là đi nhanh, là vượt dốc trèo đèo như gió, là chống được sốt, là lạc quan yêu đời, là tin tưởng Đảng Bác thêm ngay, nhưng ăn th́ có cả trăm món, làm sao tạo ra ngay cho được giữa rừng thẳm núi cao này ?

Chỉ có đường là đơn giản nhất. Nhiều khi tôi chỉ cần nếm một muỗng nhỏ đường mà cảm thấy khoẻ lên rất chóng, như vừa uống thuốc tiên.

Cái tiếng ‘chè đậu’ của tôi tung ra như một quả khói mù, nhưng đồng thời cũng như một giọt nước mát xối vào mặt mọi người giữa trưa nắng cháy. Những người đứng gần tôi tựa hẳn ba lô vào vách đá cho đỡ nặng đôi vai lắng nghe tôi nói tiếp.


https://danviet.mediacdn.vn/upload/2-2017/images/2017-04-24/149300479899559-563.jpg


Tôi cảm thẩy tôi thông minh hơn chính tôi ngày thường gấp bội, thông minh hơn cả Tào Tháo khi ông ta thấy binh sĩ khát cháy cổ th́ gạt chúng bảo rằng phía trước một có một vườn mơ – nhưng tôi không giống Tào Tháo v́ chính tôi cũng thèm chè như mọi người trong đoàn, chứ không như họ Tào hoặc họ này họ khác ngồi mát ăn bát vàng mà xua lũ con cháu vào con đường đi không đến mà bảo rằng sắp đến nơi rồi và sẽ có mâm cao cổ đầy ở cái đích sắp trông thấy đó.


Tôi nói tiếp để phát triển thêm cái món chè của tôi :


– Chè đậu trắng, các bạn ạ! Hạt to hơn đầu đũa ăn, hạt lép đă nhặt hết rồi, chỉ c̣n hạt trộng – tôi nói tiếp – đem nấu với đường móng trâu, chớ không nấu với đường thốt nốt, v́ đường thốt nốt hơi chua, để ăn sống th́ tuyệt vời c̣n đem nấu chè th́ không bằng đường tán đâu.

Nấu phải cho thật ngọt, ngọt gắt cổ họng, nếm vô một miếng là tằng hắng ngay. Đấy.. nấu xong nhắc xuống múc ra từng chén, chén trứng sáo to nhé, rồi mới rưới nước cốt dừa lên – nói đến đây tôi dừng lại nh́n từng người một. Gương mặt người nào người ấy sáng rỡ lên.


https://cdn.cet.edu.vn/wp-content/uploads/2018/10/cha-dau-trang-nuoc-cot-dua.jpg

Tôi cũng thấy hăng hái hơn lên. Tôi đưa hai tay ra phía trước, hai bàn ấy úp vào nhau làm như đang vắt dừa.

Tôi nghiến răng và bóp vặn hai bàn tay vào nhau tỏ vẻ quyết vắt cho thật khô với một sự vui sướng thèm thuồng ác liệt, với sự tưởng tượng trông thấy món chè đặc biệt đang dọn ra trước mắt ḿnh.

Nhưng than ôi ! qua cái cử chỉ ấy tôi hiểu rơ sức lực của tôl. Nó đâu c̣n đủ cho tôi làm cái việc đó. Nói trắng ra là nếu có một trái dừa phải vắt ở giữa lưng Trường Sơn này th́ tôi không thể vắt lấy nổi nước cốt. Tôi cảm thấy hai cánh tay tôi ră rời, một sự ră rời làm tôi phải ngạc nhiên.

Giờ đây tôi vẫn c̣n nhớ h́nh đáng của hai cánh tay và hai bàn tay tôi lúc ấy. Màu da vàng v́ sốt, sạm v́ nắng, thâm v́ sương gió và chướng khí núi rừng. Tôi không có chữ để gọi chính xác cái màu hổn hợp của ba màu kể trên. Tôi ngậm ngùi, nhưng v́ là người có trách nhiệm nên tôi cố giấu sự bi quan, mà vẫn vui vẻ lao theo cái món chè.

Tôi đă “ vắt dừa ” xong và hăm hở nói tiếp:

– Nước cốt đặc quẹo giống như sữa. Nếm thử một miếng xem, ôi chao béo ngậy. Đây tùy thích của từng người, ai muốn béo th́ “thím xực” luôn hai muỗng.

Đấy, chè đă dọn ra rồi mời các bạn cùng múc nước cốt dừa rưới lên ai muốn xơi mấy chén cứ xơi… Xơi ngay trong lúc chè hăy c̣n nóng để cho nước cốt dừa quến vào thành một khối vừa béo vừa ngọt nuốt đến đâu nghe bổ đến đấy !

Lâm nói:

– Riêng tôi th́ tôi muốn ăn một chén, c̣n xin một chén.

– Úy, lố tiêu chuẩn sao?

– Không ! Một chén xin sau là để phơi sương, sáng mai dậy tập thể dục nhảy xuống sông tắm rồi lên ăn liền.

– Có súc miệng không? – Một người hỏi.

– Khà.. khà khà.

– Cái thằng nói làm nhớ nhà Má Chín ở Cai Lậy quá!

Chúng tôi ăn chè gió xong, bộ đội cũng vừa dứt đuôi. Tôi bảo:

– Tôi, anh em ḿnh chuẩn bị đi!

Người nào người ấy mặt nhăn như bị, cất ba-lô lên vai, đành để lại bát chè đậu nước cốt dừa ấm hổi phía sau lưng.


https://www.haui.edu.vn//media/76/t76006.jpg

Nhưng ḱa có một người lê tới cùng đi về một phía với chúng tôi – nghĩa là Miền Nam.

Bất giác tôi ngó xuống đất. Tôi sợ hăi quá. Tôi sợ nh́n thấy tôi trong cái con người ấy.

Đó là một người, vâng, đúng là một con ngựi v́ anh chàng có đủ tất cả những ǵ mà một con người b́nh thường nhất cũng có, và có cái mà con vật không có, nhưng anh ta không c̣n giống bất cứ một người b́nh thường nào trên trái đất, mà chỉ có thể đồng hoá vói chúng tôi trên dăy Trường Sơn này thôi.

Đó là một người gầy đét, gầy nhom, gầy như chiếc que, nói theo tiếng Nam Bộ, ốm tong ốm teo. Nói tóm một câu là gầy đến mức độ không thể gầy được nữa.

Má anh ta không c̣n thịt, để ḷi ra những góc cạnh trên mặt, mắt anh mở thau láu, không phải v́ tỉnh táo mà có lẽ v́ đôi mi cứng đờ không khép lại được nữa.

Bộ răng trên c̣n nguyên, nhô hẳn ra ngoài càng gây cho mọi người một sự gớm ghiếc của người chết với chiếc môi trên nhếch lên. Trong người anh cái bộ phận không gầy, v́ không gầy đi được là bộ răng nầy.

Mái đầu anh che kín dưới làn mũ tai bèo. Vành mũ cong chụp xuống che kín đôi tai, đồng thời như cũng muốn che lấp lấy đôi tai, không cho nó thu nhận bất cứ sự việc ǵ bên ngoài, v́ tất cả sự việc ǵ bên ngoài cũng không hay ho cả. Nên làm một kẻ mắt mù tai điếc mà lên bước trên con đường tối đại vinh quang nầy.



https://www.haui.edu.vn//media/76/t76009.jpg


C̣n chiếc mũ nữa, tôi không thể chỉ nói về nó có bấy nhiêu thôi, v́ đó là chiếc mũ tai bèo của giải phóng quân “bách chiến bách thắng”. Nó có điểm hay là muốn dùng nó làm ǵ cũng được :

- Khăn lau mồ hôi

- Giẻ nhắc nồi, thấm chí (mà lại rất thông dụng) chỗ ngồi không đẹp người ta cũng không ngần ngại dùng đến nó.

Chiếc nón của bạn này được giữ dính vào đầu anh ta bởi một cái quai nhỏ bằng chiếc đũa choàng qua hầu. Điều đó rất b́nh thường nhưng ở đây anh bạn lại treo một chiếc khăn lông nhỏ ướt ḷng tḥng xuống trước ngực như bộ râu vĩ đại của lăo già Noël.

Chân anh lê đi, khỏi phải nói, với sự tiếp sức của hai chiếc gậy bằng mây mà hai tay anh cố chống tới đều đều – một thứ chân giả mà trông ra có vẻ có nhiều sức lực hơn đôi chân thiệt của anh ta. Anh ta đi qua trước mặc chúng tôi, không nh́n ai.

Không hiểu anh ta thuộc đơn vị nào, đau ốm từ bao giờ và nhất là anh ta suy nghĩ những ǵ, khi lê bước chân trên con đường vào Nam theo lệnh của Đảng-Bác giải phóng Miền Nam.

Tôi đă gặp anh ta trên nhiều chặng đường cho nên tôi quen mặt anh ta, nhưng tôi muốn xem đó là một điều ǵ không có thực mà đó chỉ là một cái bóng, một cái vong hồn vất vưởng hiện lên như một thứ ma quái giữa chốn hoang vu mà thôi.

Bởi v́ làm sao lại có thể có một cán bộ, một đội viên hay một dân công với h́nh hài tư thế và bước đi như vậy được trên con đường tối hậu vinh quang này?

Vâng, anh ta đang đi giải phóng Miền Nam trong một cuộc hành quân thần tốc.


https://cdn.doctailieu.com/images/2019/05/10/so-sanh-hinh-anh-doan-quan-tay-tien-va-viet-bac.jpg


Nhưng cuộc đời vẫn công bằng chính trực. Nó không để cho ai phải chịu riêng đau khổ một ḿnh. Cho nên không những trên đường này có ông già Noël mà c̣n có cả bà Noël nữa.


Bà Noël đó là cô Thu trong đoàn tôi. Cô vừa trật chân bốn hôm nay nhưng cô không dám nằm lại v́ sợ cái nỗi đêm khuya thân gái dậm trường, ở giữa núi rừng ma thiêng nước độc và đầy những cọp hùm rắn rết này, một thân gái bồ liễu như cô th́ làm sao mà dám nằm lại?

Hơn thế nữa khi ra đi, ông chủ nhiệm ủy ban thống nhất – Trung Tướng Nguyễn Văn Vịnh có đến gặp chúng tôi và bảo rằng đoàn chúng tôi về đến nơi sẽ có Chính Phủ Liên Hiệp, t́nh h́nh sáng sủa hơn bây giờ nhiều. Như vậy ai mà nằm lại cho được. C̣n một gị cũng phải nhắc c̣ c̣ đi tới chớ.

Lâm nh́n tôi và Thu, nói:

– Bà Noël đi trước đi ! Đụng đầu măi mà chẳng có tí quà nào cả !

Thu không cười. Cũng không ai cười. V́ cười cũng là một h́nh thức vận động làm cho mất nhiệt lượng đi. Đă không cười, Thu lại c̣n hơi cáu. Thu chống gậy lê cái chân sưng phù đi tới và càu nhàu:

– Buốt tận tủy đây c̣n quà với cáp !

Tôi thấy thương tâm quá. Với lại cũng có một phần trách nhiệm, nên tôi không nở bỏ Thu rơi lại phía sau.

Cứ bước một bước Thu lại nhăn mặt. Thu phải cân nhắc từng bước một, phải t́m một chỗ phẳng rồi mới từ từ đặt chân lên. Thu sợ tất cả mọi ḥn đá trên mặt đường. Mà cái mặt đường vinh quang, đường giải phóng Miền Nam này có chỗ nào là không lởm chởm đá và gai ?


https://trungthanhphoto.file s.wordpress.com/2010/09/untitled-741.jpg


Thu quen đi guốc cao gót nhảy múa trên sạp phẳng như mặt hồ Gươm và uốn ḿnh theo những điệu nhạc làm rung động ḷng người.

Thu quen tŕnh diễn dưới ánh điện rực rỡ và quen nghe những tràng vỗ tay tán thưởng tài nghệ của nàng.

Đôi chân của nàng làm bằng sáp chứ đâu phải đúc bằng đồng bằng sắt như chân pháo binh bộ binh.

Ấy vậy mà chưa học xong chương tŕnh múa ba-lê nàng đă xung phong đăng kư vào Nam biểu diễn cho đồng bào Sàig̣n xem (!).

Tôi nh́n bàn chân và cổ chân của Thu. Thật đáng ngại. Nó bầm xanh. Thịt da có lẽ đă thối ở bên trong. Nó đang mưng mủ.

Tôi nghĩ dại, đời cô văn công ca múa này, thế là hết. Nó mà x́ mủ ra, ǵ chưa biết chớ phải lấy Trường Sơn làm nhà ít nhất là nửa năm.

Anh em khặc khừ qua mặt chúng tôi hết. Tôi cũng không nhớ rơ lúc bấy giờ là bao giờ. Chúng tôi không thích mặt trời, mặt trăng và ngay cả mặt người, người thân đi bên cạnh cũng không thích nh́n nốt. Có ǵ hay ho đâu ?

Chỉ c̣n tôi và Thu sót lại sau rốt. Tôi thấy Thu không thể đi nổi nữa. Tôi bèn bảo Thu cởi ba-lô đưa tôi mang hộ. Thu không ngần ngại tí nào. Có lẽ nếu tôi không bảo, Thu cũng sẽ nhờ tôi. Ba-lô tôi đă nặng, lại c̣n đeo thêm dùm người ta.

“Ốc không lo phận ốc lại c̣n làm cọc cho rêu” là thế. Tôi và Thu bỗng trở nên đôi bạn đồng hành khắn khít không phải v́ t́nh cảm mà v́ hoàn cảnh.

Vậy là tôi không lo bị cô đơn dọc đường. Nhưng mỗi đứa đau một bệnh. Tôi th́ sốt, c̣n Thu th́ què. Đứa nào cũng sợ bệnh ḿnh cứ nặng thêm lên và lo bạn ḿnh chóng lành hơn ḿnh và bỏ ḿnh lại với rùng núi và người ngợm không quen.


https://hinhanhdephd.com/wp-content/uploads/2017/06/top-100-hinh-nen-thien-nhien-phong-canh-dep-6.jpg


Hai đứa chỉ đi một quảng ngắn th́ Thu ngôi phệt xuống và kêu nhức. Thu rưng rưng nước mắt và ôm cái bàn chân như ôm một cục than lửa, muốn bốc nó lên mà trái lại không dám sờ đụng nó.

Tôi hỏi trỏng:

– Không ráng lên nổi chút nữa à?

Thu lắc đầu mếu máo. Tôi hơi bực ḿnh nhưng cũng thương tâm. Tôi hỏi:

– Thu có dầu nóng không ?

– Không!

– Có thuốc đỏ không ?

– Không, anh ạ !

– Có cù-là không ?

– Có … nhưng hết rồi !

Tôi bực ḿnh quát to:

– Cái ǵ cũng không vậy ?

Thu cúi đầu. Thu nh́n hai bàn chân của ḿnh sưng to như một chiếc bánh ḅ. Đi Trường Sơn không ǵ đáng sợ bằng sốt rét, không ǵ quư hơn đôi chân. Thế mà Thu lại đau chân.

Tôi ngồi xuống bên Thu, nh́n cô nàng. Đây là lần đầu tiên từ một tháng nay tôi mới có dịp nh́n kỹ một người con gái, hay đúng ra, nh́n kỹ một con người.

Thu đă biến đổi rất nhiều so với Thu trước đây hơn một tháng. Cái cổ Thu cao lên trông thấy, và những ngón tay th́ gầy đi, để lồi lên những đốt xương, c̣n những ngón chân, hai bàn chân, niềm tự hào của Thu, bây giờ trông đến thảm hại. Tôi không dám nh́n nữa.


https://c.pxhere.com/images/c0/fa/a1be0ef732727fa9a9d6 c781ade5-1424031.jpg!s


Thu tự hào v́ đôi chân Thu đẹp. Thu biết rơ điều đó là v́ chính nó nâng Thu bay lên như đôi cánh. Cho đến bây giờ tôi mới thấy xót thương. Cứ nghĩ lại cuộc sống trước đây một tháng của Thu th́ tôi thấy thương người con gái vô ngần.

Chân vũ nữ múa ba-lê mà lại mang ra thử thách với đồi núi, với đá tai mèo Trường Sơn. Hà Nội đă đạt kỷ lục trong lối dùng người của họ. Phải nói thêm rằng lối dùng người tàn nhẫn của họ.

Tôi hỏi Thu :

– Bây giờ em tính thế nào?

– Anh hỏi thế nào là thế nào?

– Nghĩa là … – Tôi ngập ngừng không muốn nói rơ ư. Tôi muốn hỏi nếu đôi chân của Thu không lành th́ Thu tính thế nào ?

Nhưng câu hỏi đó là cây kim sẽ chích vào bọc nước mắt đầy ứa của đôi mắt Thu cho nên tôi lặng thinh và rẽ sang ư khác.

Tôi hỏi:

– Sao em không có chuẩn bị ǵ hết vậy?

– Anh cũng biết v́ sao mà !

– Ờ. Phải! Cái thằng cha bí thư toàn nói láo. Đi Trường Sơn cái ǵ cũng ..cha Tây.

Cứ ăn no phè phè rồi đi như đi dạo. Chặng nào cũng có căng-tin !

Thu thở dài, Thu đưa tay găi mấy vệt bùn trên bàn chân đau, lại thở dài và lắc đầu. C̣n tôi th́ cứ căm gan thằng cha bí thư.

Thu ngước lên nh́n tôi và nói:

– V́ cả tin cho nên em đâu có chuẩn bị làm cho cho vô ích. Em c̣n khuyên bạn em về Hà Nội chỉ nên lượn phố cho bơ những ngày xa cách sắp tới; ḿnh phải đi xa hồ Gươm, hồ Trúc Bạch, tuy nói là đi giải phóng Miền Nam ắt sẽ có ngày về, nhưng ngày đó là ngày nào ai mà đoán trước cho được.

Về Hà Nội th́ em mặc áo dài, hết cái này đến cái khác, đi luợn phố cho mệt mới về.

Thu lặng thinh giây lâu rồi mới tiếp:

– Không biết các anh có t́nh cảm đó không, chứ riêng em th́ thật là trẻ con như vậy đó. Nhiều khi em ứa nước mắt, em nghĩ chắc bây giờ mấy cái áo của em chúng nó đang nhớ em lắm.

Chậc! bây giờ rủi mà phốc được về Hà Nội th́ không dám chường cái mặt ra đâu. Và mặc áo dài đâu có được nữa, nó rộng thùng th́nh ai mà xem cho ?

Thu bị lôi cuốn theo t́nh cảm của Thu về Hà Nội. Sự thực tôi thấy thương Thu và nhớ Hà Nội. Không biết thương Thu hơn hay nhớ Hà Nội hơn, có lẽ hai t́nh cảm như nhau, bởi v́ trong Thu có Hà Nội mà Hà Nội bao giờ cũng in đậm bóng h́nh Thu.

Tôi c̣n thương Thu v́ càng đi Nam th́ Thu càng xa quê, c̣n tôi th́ càng gần. Cuộc đi này có phải chăng chỉ có lợi cho tô i?

Đôi lúc tôi cũng có cái t́nh cảm lạ kỳ này:

Tại sao lại bắt Thu phải bỏ nhà trường mà đi trên con đường khổ ải này? Và phải chăng khi ra đi Thu tỏ ra rất tự nguyện, bây giờ đây Thu vẫn c̣n tự nguyện hành quân và vẫn c̣n thấy những điều của các vị lănh tụ nói với Thu là đúng? Nếu thế th́ Thu khóc làm chi khi nh́n thấy đôi chân ngọc của ḿnh sưng húp ?



https://c.pxhere.com/images/85/da/800c97fe3f397a03b19e 0dba6f16-1424033.jpg!d


Tôi nói với Thu:

– Anh đâu có đồ ǵ đâu mà mặc đi bát phố như em.

Mùa hè th́ sơ-mi trắng pôpơlin quần kaki, mùa đông th́ cũng thế, thêm một bộ áo bông vĩ đại khoác bên ngoài, nếu có mưa th́ trùm một cái áo đi mưa dày mo may bằng hai tấm vải bạt Trung Quốc, đầu trùm một cái kê-pi có tai, thế thôi! Anh ra đi đâu có để lại cho bạn bè cái ǵ đâu, ngoài đôi giày hả họng và cái áo “tố lăm” của anh ?

Thu cười:

– Vậy em tưởng anh có ít nhất vài ba com-lê chứ?

– Làm ǵ !

– C̣n xe đạp anh để lại cho ai ?

– Cho anh em trong xưởng Thống Nhất.

– Sao anh lại cho những người công nhân trong xưởng là những người dễ mua xe hơn những người khác ?

Tôi ph́ cười:

– Em ngây thơ quá. Là v́ anh chưa mua nổi nghe chưa ?

– Anh chưa mua nổi hay là anh chưa có phiếu ?

– Chưa mua nổi mà cũng chưa có phiếu em ạ.

– Vậy càng hay, c̣n em th́ thật oái oăm. Lúc ḿnh có tiền th́ b́nh bầu không được phiếu, c̣n khi có phiếu rồi th́ lại hết tiền. Cho nên măi tới em lên đường chiếc xe đạp vẫn c̣n năm trong giấc mơ.



https://wecheckin.vn/wp-content/uploads/2019/03/4.jpg



Rồi chúng tôi lại đi, càng lúc càng chậm chạp, c̣n câu chuyện th́ cứ nhạt dần.

Hôm qua anh chị em bị một trận mưa suốt dọc đường. Ở rừng núi mà lại đi với giao liên th́ làm sao mà nghỉ được, vả lại có nghỉ th́ cũng không có chỗ đứng cho nên mưa th́ cứ mưa, đoàn cứ phải “can đảm” “anh dũng” xông pha mưa gió vậy. Cho nên bây giờ tôi đă bắt đầu nghe ơn ớn trong nguời rồi.

Cơn sốt đến rất nhẹ nhàng dễ biết. Dễ biết hơn nữa v́ nó đă đến với tôi nhiều lần và tôi đă cắn răng chằn mắt mà tống cố nó đi một cách hết sức dũng cảm. Nó đi nhưng tôi biết nó sẽ trở lại bởi v́ nó biết chắn chắn sẽ có một lần nào đó, tôi sẽ đón lấy nó hoàn toàn. Lần đó là lần này đây.

Hôm qua, đến nơi, sau khi mắc tăng căn vơng tôi thay quần áo ngay, và lần đầu tiên trong đời tôi biết kí-nin đắng như thế nào. Rồi tôi nấu cơm ăn xong ngủ cũng rất ngon, sáng dậy trước khi lên đường tôi lại uống thêm hai viên kí-nin loại nặng nữa.

Khi rời Hà Nội tôi định không mang cái túi thuốc của nhà trường cấp cho- cái gói nặng hơn kí-lô và gồm bằng mấy chục thứ thuốc, có cả thuốc trị rắn cắn- v́ tôi cho rằng tôi không thể ngă bệnh được với cái quá tŕnh mười hai năm ở Hà Nội, không hề đi bệnh viện của tôi.

Chẳng ngờ cái quá tŕnh đó không c̣n uy lực trên chặng đường này nữa. Với con sốt rét rừng voi cũng ngă.

Miệng tôi bắt đầu thấy đắng, những đốt xương sống như rời ra, tay thấy lười cử động, chân th́ cứ lê đi nhưng càng lúc càng chậm, đầu choáng váng và mắt hơi hoa lên.

Nắng loang lổ trên đường đá lởm chởm. Tôi t́m những chỗ nắng mà bước. Nắng chạm vào da tôi, gây nên một phản ứng khó chịu. Tôi cảm thấy gây gây ngần ngật không ấm áp tí nào như mọi khi sau cơn mưa gặp nắng.

Lũ vi trùng trong máu tôi, tôi như trông thấy rơ từng chú một như những chú kiến chạy hàng đàn, mỗi chú ngạm một hồng huyết cầu của tôi như mỗi chú kiến tha một hạt gạo.

Sự chuyển động của hằng triệu con vật li ti đó làm cho tôi mất thăng bằng, cơn lạnh nổi lên từ trong máu, trong tủy, làm thể nào ánh mặt trời xoá tan đi được?

Các bắp thịt của tôi như bị dăn ra hết không c̣n sức bật nữa và tôi nghe máu tôi loăng ra như có ai pha nước lă vào đấy. Tôi vung tay gồng ḿnh thoi vào thinh không như bốc-xơ tập vơ một ḿnh. Tôi vặn ḿnh sang bên này sang bên kia. Tôi cố vận chuyển tất cả những bắp thịt của tôi để chống lại cuộc tấn công thầm lặng của lũ vi trùng nhưng cuối cùng, tôi đă run lên.


https://hatru.net/upload/icon/20160527/nho-mua-thu-ha-noi.jpg


Và cuối cùng tôi phải bảo Thu chờ tôi đi rẽ vào rừng đốn lấy một chiếc gậy.

Tôi rút con dao trong lưng ra, một con dao găm, cán gỗ có ngấn, đánh vẹc-ni màu nâu, lưỡi dao dầy như lưỡi búa. Đó là con dao của hợp tác xă xứ xă hội chủ nghĩa rèn, trao cho mỗi con người đi giải phóng Miền Nam, con dao mà chúng tôi đă nguyền rủa ngay từ khi đốn cái cành tre đầu tiên làm đũa.

Tôi chọn một cái cây nhỏ, ít nhánh và ngay ngắn trong một bụi của nó. Đó là một thứ cây rất giống cây mật cật của rừng U Minh nhưng thu nhỏ lại c̣n độ một phần mười. Tôi tưởng nó mềm lắm chỉ độ vài dao là hạ được rồi, chẳng ngờ tôi giạng thẳng cánh tay bổ đến hơn mười lăm phút mà chẳng ăn thua.

Đối với một việc nhỏ như vậy c̣n tính nhầm thay huống ǵ những chuyện lớn ví dụ như chuyện vượt Trường Sơn này. Tôi nh́n theo con dao, khổ quá cái lưỡi của nó dày ù, tôi đă mài mấy lần, hễ nó càng mỏng, đem đốn cây th́ nó lại càng mẽ.

Thực t́nh những người thợ rèn cũng rất đáng thương. Họ đâu có đủ thép pha vào sắt kia. Nhà máy nấu thép ở Thái Nguyên chưa xây xong. Nghe đâu người ta có nấu thử một mẻ tốt lắm đạt yêu cầu quốc tế, không thua thép Trung Quốc và Triều Tiên, nhưng khổ thay họ chỉ nấu có một mẽ để coi chơi thôi, chớ không nấu nhiều.

Thật là bực ḿnh, cũng như tôi rất bực ḿnh khi thấy trong những tủ kính mậu dịch, hàng bán th́ ít mà hàng mẫu “miễn hỏi giá và không bán” th́ nhiều.

Vâng, thép trong con dao găm này không đủ làm cho con dáo bén đến độ cần thiết cho người đờ́, nói đúng chữ nghà nghề là con dao non.

Cũng như những kẻ đi trên con đường này khi mới xuất phát th́ tưởng mỗi người như một lưỡi gươm linh, chém một nhát là rụng đầu đối phương, nhưng khi đi được ít chặng th́ cái lưỡi gươm đó bỗng nhiên trở thành non nhăo lạ thường, cũng như con dao găm nầy đốn măi không ngă đến cái cây lớn hơn ngón tay cái.


https://2.bp.blogspot.com/-2_p-0ot-zpk/V35rqbwvaHI/AAAAAAAAfvM/Pa9A9_RtM2sdyxZEFcYS 0OCpIe-KNpvQwCLcB/s1600/hinh-anh-dong-dep.gif


Tôi lôi được cái gậy ra đường th́ tay chân rụng rời. Thu biết tôi sốt. Tôi mà đi gậy là chuyện không thường. Thu hỏi:

– Anh sốt phải không?

Tôi gục đầu giữa hai đầu gối và không đáp.

Chung quanh tôi, trời đất tối sầm lại. Đốn một cái cây, đó là cái thước đo sức mạnh khỏe của tôi. Tôi quá tự tin cái sức khỏe của ḿnh.

Trên đường đi tôi luôn luôn nhắc nhở anh em không nên uống nước suối sống nhưng chính tôi lại làm việc đó một cách vô cùng hồn nhiên.

Tôi ngủ ít khi nằm gọn trong màn v́ màn mắc trên vơng th́ tù túng quá, tôi luôn luôn tḥ đầu ra ngoài.

Đó là hai cách rước vi trùng sốt rét vào ḿnh nhanh chóng và nhiều nhất. V́ thế, là người khỏe nhất đoàn, tôi lại là người ngă ngựa sớm nhất của đoàn.


Bây giờ th́ tôi không c̣n cần ǵ hết. Tôi không muốn cử động, không muốn ai động đến tôi. Nếu tôi ví một cách chính xác th́ tôi là một cái bánh tráng nhúng nước treo trước gió. Tôi chỉ muốn nằm quặp xuống đây gối đầu lên một ḥn đá, và hoá đá luôn. Tôi muốn lịm đi rồi chết hẳn không biết đau đớn ǵ càng tốt.

Nhưng tôi là đứa cháu của Bác và Đảng, và con yêu quí của nhân dân Miền Nam, là bạn của Ốt-Trốp-Xơ-Ki nhân vật anh hùng của Thép Đă Trui, th́ làm sao có tư tuởng lạc hậu như thế được.

– Đi anh, đi – Thu giục tôi.

Tôi cố ngóc cổ dậy và mở mắt nh́n. Chung quanh tôi như tẩm kí-nin một màu vàng oách. Tôi chống tay lên cái đầu gối đứng đậy với sự giúp sức của Thu. Thu đă mang lấy ba-lô của nàng, không để cho tôi mang giúp nữa. Quả t́nh là bây giờ tôi yếu hơn Thu, và bây giờ tôi mới biết thế nào là cơn sốt.

Chúng tôi lê chân đi với nhau, chậm chạp như nhau và đau đớn rên siết như nhau.

– Anh sốt lắm phải không?

– Như có lửa trong máu – tôi tiếp – nhưng đối với anh th́ sốt dễ chịu hơn rét.

Tôi sợ Thu chần chờ bận bịu với tôi nên tôi bảo:

– Em đi trước đi !

– Em đi với anh chứ.

– Không nên lướng vướng với kẻ ốm. Thu cứ đi đi.

– Cả đoàn không ai ở lại đây hết.

– Được rồi, chừng nào tôi tới th́ tôi tới.

Tôi biết Thu là cô gái rất đôn hậu, ăn ở có t́nh nghĩa, Thu rất khổ tâm v́ Thu không giúp được ǵ tôi trong buổi này.

Hôm Thu ngă trặc chân không đi được th́ chính tôi là người đề ra ư kiến đầu tiên khiêng Thu đi. Ư kiến đó được đề ra, trước tiên trong chi bộ bị phản đối dữ dội nhưng tôi đă cương quyết giữ ư kiến của tôi bằng nguyên tắc tổ chức, bằng t́nh cảm và bằng cử chỉ thực tế.

Tôi đă xung phong đi chặt cây đ̣n đầu tiên và khiêng chặng đầu tiên. Sau đó th́ mọi người dù bất măn cũng phải kê vai vào đ̣n khiêng.

Thu thấy tôi đứng dậy và liếc nh́n t́m chỗ ngă lưng th́ Thu sa sầm mặt lại :

– Anh ở lại một ḿnh th́ làm sao?

Tôi cứ lặng lẽ ngồi phệt xuống đất như một tảng đá bị đứt giây rơi xuống đất.

Thu không nở rời tôi. Nàng hỏi:

– Em c̣n nước đây anh có uống không?

Nước ở trên đường Trường Sơn mà sao không uống. Có bao giờ ai dám mời ai. Đă không mời lại c̣n giấu và không bao giờ dám nhận ḿnh c̣n nước dù nước khua lỏng bỏng trong bi-đông đó.

Nước là máu đối với người, là thuốc bổ đối với cơ thể, ai đi cho máu và đem thuốc bổ của ḿnh cho người khác bao giờ ?

Ấy vậy mà Thu cho tôi, cho tôi một cách thật sự, thật t́nh và tôi th́ không dám nhận.

Tôi nói:

– Anh không khát em ạ !

– Sao lại không khát. Anh đang sốt, anh cần nước hơn em.

– Bao giờ khát anh sẽ xin…

Thu mở nút bi-đông và ngồi xuống để kê miệng bi-đông vào miệng tôi. Thu không cởi cái bi-đông ra được v́ khi mang đồ đạc, Thu cũng như mọi người đều mang bi-đông vào trước rồi mới quàng ruột tượng và các món khác chồng lên.

Đó là một sự cố ư, để khỏi bị mất bi-đông (mất v́ rơi rớt, v́ bỏ quên hoặc bị ăn cắp) và để mỗi khi nâng bi-đông lên miệng của chính ḿnh cũng khó khăn và v́ thế người ta sẽ ít uống nước.


https://images.hcmcpv.org.vn/res/news/2018/01/08-01-2018-buc-anh-cau-nguoi-trong-chien-dich-mau-than-1968-6E5AED41-details.jpg


Thu ngồi xuống một cách khó khăn v́ chân đau nhưng Thu đành chấp nhận một sự hy sinh con con. Thu ngồi trên một chân và đưa bi-đông vào mồm tôi. Tôi vẫn lắc đầu, tôi thấy cơn khát tan biến đi mất.

– Cám ơn em !

Rồi tôi bảo:

– Thôi em cứ đi trước đi cho kịp đoàn (mặc dù tôi biết không thể nào Thu bắt kịp) c̣n anh th́ ngồi tại đây…

- Tôi bi quan đến nỗi muốn nói rằng:

- " Nằm lại đây và làm phân bón cho cây Trường Sơn thêm xanh và đỉnh Trường Sơn thêm cao, cho vinh quang của Bác và Đảng cao ngất và chói ḷa khắp biển Đông. Nhưng tôi tốp lại cái ư nghĩ đó kịp thời và tôi nói với giọng lạc quan hơn

–…anh nằm lại đây đến mai anh sẽ tiếp tục đi, sốt một cơn có nghĩa lư ǵ !

Thu càng bận bịu tôi càng giục càng gắt gỏng và cuối cùng có lẽ Thu nhận ra rằng tôi nói đúng nên Thu đi .

Trên Trường Sơn này bỏ nhau là chuyện tất nhiên. Người bỏ đi h́nh như cũng không ân hận ǵ hết.

C̣n người bị bỏ lại cũng không – hoặc không nên – lấy đó làm buồn, v́ cái luật chung là ai cũng là kẻ bị bỏ rời và ai cũng sẽ bỏ rơi người khác, cho nên cuối cùng rồi không ai ân hận, không ai trách ai.

V́ ở lại làm ǵ ? Thuốc men th́ đứa nào cũng có, c̣n nấu cơm nấu cháo th́ dễ dàng thôi, ai mà chẳng tự làm lấy được? Nếu rủi có chết th́ cứ nằm đấy vài hôm rồi cũng ră tan.

Tôi nh́n Thu chống gậy lê bước trên con đường nhấp nhô những ḥn đá. Tôi nghĩ đến một màn múa tuyệt đẹp trên sân khấu nhà hát lớn thành phố Hà Nội, cũng đôi chân ấy, nhưng giờ đây nhiều khi qua suối, tôi được nh́n rơ hơn – đôi chân đẹp nhất Hà Nội.

Rồi Thu khuất hẳn trong mắt tôi. Tôi gục đầu xuống trên hai đầu gối, môi thấy khô khan. Tôi đă không uống ngụm nước của Thu mời

– Tôi cũng không hiểu tại sao – trong lúc tôi đang khát cháy cả ruột gan, có lẽ v́ tự ái và tự trọng.

Tôi định gục đầu ngồi như thế cho đến bao giời th́ đến, nhưng tôi ngồi chưa yên th́ tôi đă ngạc nhiên :

Cái mặt phẳng mà tôi ngồi tự năy giờ, ô hay không phải bằng đá núi mà là bằng sắt. Nhưng tại sao lại có một tảng sắt to thế nằm giữa chỗ này?

Câu hỏi đó làm cho tôi tỉnh dậy và bắt đầu t́m hiểu. Sự t́m hiểu đó kéo dài không quá cái tích tắc th́ tôi đă nhận ra đó là cái đế súng cối.


https://baodanang.vn/dataimages/202001/original/images1542539_02.jpg


Nó bằng sắt thép thật. Đáng lẽ nó phải được nâng niu lau chùi và luôn luôn ở những nơi thích đáng nhưng v́ nó bị vứt ở đây cho nên nó mới ra nông nỗi ấy. Nó mất hết chức năng, mất hết giá trị.

Ai đi qua cũng dẫm lên, ai muốn ghé đít ngồi th́ cứ ghé. Mấy ai c̣n nh́n ra nó như tôi. Mà dù có nh́n ra nó đi nữa th́ phỏng tôi đă làm được việc ǵ đối với nó ?

- Nó đă rỉ sét. Màu sét làm cho nó tiệp với màu đất nâu. Tôi bỗng thấy tỉnh người và tôi chua xót nghĩ đến số phận của tôi một cách duy tâm, rằng sự “gặp gỡ” giữa tôi và cái đế cối này là một điềm gở cho tôi. Tôi vốn là một con người hay suy nghĩ th́ làm sao tôi không suy nghĩ cho được khi tôi ngồi ở đây mà sốt.


Anh binh sĩ nào đă vứt cái đế cối xuống đây ?

Cái đế súng cối này đă từ trên vai một binh sĩ nào tuột xuống đây ?

Nó không muốn rơi xuống đây nhưng v́ người ta vứt nó xuống nên nó phải nằm ở đây, nhưng binh sĩ đó tên ǵ ? Ở đâu ? Anh ta đă vác cái khối sắt này từ bao lâu và anh ta đă nghĩ ǵ khi trút cái quả núi con này xuống đây ?


https://images.kienthuc.net. vn/zoomh/800/uploaded/ctvquansu/2016_10_26/tai-sao-viet-nam-nen-thay-sung-coi-82mm-bang-thu-nay.jpg


Trời ơi ! Tôi không hiểu được cái sức lực nào đă chuyển nỗi cái đế cối 82 ly qua những dăy núi trùng điệp này.

Trong khi tôi chỉ mang có một cái ba-lô đựng toàn của riêng tôi, nghĩa là những đồ ăn, đồ ngủ mà chỉ tôi xài, không ai có quyền động tới.

Trong khi mà tôi t́m từng những mẫu giấy trong cái vỏ lưỡi lam, và tất cả những đồ vật có sức nặng bằng cái nút áo trở đi để giảm chính.

Trong khi mà tôi chỉ mang giúp cho anh bạn chí thân của tôi một cái áo mỏng nặng không đến 300 gờ-ram và chỉ trên một quảng đường ngắn th́ anh chiến sĩ này đă vác, ngoài cái ba-lô của anh ra, cả cái đế cối này, một cái món đồ vật của anh nhưng không phải là của anh, không phải trên một quảng đường mà là suốt cả con đường.

Đừng ai chê trách anh, đừng ai buộc tội anh. Tôi xin làm biện hộ sư cho anh tới cùng.

Anh chiến sĩ ấy là con người, anh ta phải biết suy nghĩ, phải có lương tri, v́ thế anh ta đă vứt cái gánh nặng đó đi. Anh vứt nó đi là phải. Bất cứ anh bộ độ con cháu Cụ Hồ nào trên đường Trường Sơn này vứt súng đi cũng đều không đáng chê trách.

Người ở ngoài cuộc không thể hiểu được con người đă lao lực như thế nào.


https://cdn.baogiaothong.vn/files/Baogiay/2016/02/26/16-0640.jpg


Tôi chua xót nghĩ đến cái vai gầy không c̣n thịt đă bị cái đế cối kia cạp cho tận xương, tới cái xương sống nhu lưng đê sông Hồng uốn lượn nao núng vào mùa nước đổ, tới hai hàng xương sườn nỗi ṿng lên và suưt bật tung ra mỗi lần chiếc đế cối kia, v́ một cử động nhanh hoặc bất thường, đè nặng xuống vai anh ta hơn, tới hai cái chân cũng bị những mảnh đá tai mèo róc hết thịt để lộ ra những chiếc xương cong dưới sức nặng cũng của chiếc đế sắt và mỗi bước đi, những cái khớp xương cứ khua lụp cụp như những ổ đạn của những chiếc xe lâu ngày không vô mỡ ḅ, tới những ngón chân như những cây gậy toè đầu đă để lại máu trên những phiến đá.


https://datdung.com/wp-content/uploads/2018/07/chi%E1%BB%81u.jpg


Tôi nghĩ đến những bộ phận của con người b́nh thường nhất từ cái tóc, từ cái tai cho đến cái răng, cái mũi của anh chiến sĩ, quả t́nh đáng thương hại.

Anh ta là một người không c̣n giống người nào trên trái đất kể cả tôi, là đồng bào, đồng hành, đồng chí của anh. Tôi vụt đứng dậy v́ không hiểu sao tôi lại nghĩ rằng cái đế cối này là một nấm mộ dưới đó là một bộ xương đang ră ra và vong hồn c̣n treo lơ lửng đâu đó trên những cành cây trên đầu tôi.

Anh chiến sĩ đă không trút khỏi cái khối nặng của Bác và Đảng đặt trên lưng anh v́ anh đi giải phóng Miền Nam với cái đế cối kia mà. Anh đă vấp ngă, tôi nghĩ vậy.

Mà khi cái đế cối kia sau khi đă nằm chễm chệ trên lưng anh mấy tháng trời, nó nhân dịp đó mà trả ơn cho anh bằng cách là đè anh bẹp dí như một chiếc rập nhẹp đề một con chuột.

Và trung thành với chủ nó cho đến giờ phút cuối cùng, cái khối sắt ấy đă lấy thân ra làm nấm mộ che đậy sương gió cho anh.

Tôi chua chát nghĩ đến nhân vật anh hùng của truyện dài Paven Coóc-sa-ghin trong “Thép Đă Trui”.

Vâng, thép trong xứ Việt Nam cũng đă trui như thế đấy và con người được gắn thêm cái danh hiệu vinh quang “đi giải phóng Miền Nam” cũng đă được trui như thế ấy.

149300485053826-564.jpg (126.8 KB)
so-sanh-hinh-anh-doan-quan-tay-tien-va-viet-bac.jpg (67.1 KB)

C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-14-2020, 20:26
CHƯƠNG 2


Bỗng nhiên tôi có cái mặc cảm :

Ḿnh cũng nằm lại đây, lấy tấm đế cối này làm mộ bia.

Một người đi ngang qua trước mặt tôi, ném một câu cụt ngủn:

– Sốt à ?

Tôi khẽ gật đầu, mà h́nh như tôi chỉ ngồi im, không đáp lại. Tôi nghe cách phát âm th́ tôi biết đó là người Nam Bộ. Tôi thấy hơi đỡ khổ, bớt cô đơn, tôi hơi tỉnh lại. Tôi hỏi vói theo:

– Đồng chí ở tỉnh nào?

– Bến Tre – Anh bạn quay lại đáp.

– Tôi ở Mỹ Tho

Tôi trả lời vào một câu không phải là câu hỏi. Tưởng đó là một ḥn đá ném xuống vực thẳm không nghe tiếng đáp lại chẳng ngờ lại có âm vang:

– À, có Mỹ Tho đi tới kia ḱa.- nói xong anh chàng bước lùi lại và vẫy tay kêu to :

– Ê, ê!… có đồng hương đây mau lên – rồi lại hỏi tôi :

– Anh về Ông Cụ phải không ?

Tôi gật. Anh bạn lạ mặt kia – một cán bộ quân đội – vỗ đùi kêu to :

– Sướng quá trời đất ơi !

Anh bộ đội nói tiếp :

– Thằng bạn của tôi kia nó ở Mỹ Tho. Mười mấy năm nay nó chưa gửi được một lá thư về gia đ́nh cũng không nhận được một lá thư nào của gia đ́nh.

Vợ con nó không biết ra sao. Nghe nói h́nh như ả đă lấy chồng rồi. Nó buồn lắm, cố nhiên, vợ đi lấy chồng vui sao được nhưng buồn một nỗi nữa là cái tin không biết có đúng vậy không.

Nếu rơ vậy th́ nó ở ngoài nầy kiếm vợ chẳng khó khăn ǵ nhưng nếu không phải vậy th́ tội nghiệp cho người đàn bà. Người ta chờ đợi thủy chung té ra ḿnh quất ngựa chuối đi mất, khổ quá !

Anh bạn mới quen nói tía lia, vừa nói, vừa b́nh luận, vừa cười và sầu năo với tôi như với một người quen cũ. Anh khoa tay :

– Anh ngồi đây để tôi chạy đi kêu. Nó đang nướng ḿ ăn đằng kia ḱa.

Rồi anh ta chạy phốc đi, một chốc trở lại với một người bạn mới. Anh ta vừa thở vừa nói:

– Nó là Chính Trị Viên tên Thành, c̣n tôi Đại Đội Phó cũng xin tự giới thiệu luôn.

Tôi tên Cu bí danh Tư Ớt v́ lúc nào ăn cơm cũng phải có ớt. Anh em c̣n cho tôi cái tên nữa là Cu Ớt Hiểm



https://anhxua.net/photo/147322631979917.jpg


- Anh ta nói tự nhiên không có vẻ ǵ xấu hổ v́ cái tên không văn hoa của anh, rồi anh ta vỗ vai tôi và tiếp :

– C̣n đây là anh bạn sốt người Mỹ Tho đang trên đường “về nước”

Thành hỏi tôi ngay:

– Mỹ Tho mà quận nào anh?

– Cái Bè – Tôi đáp.

– Tôi ở châu thành gần bến bắc Rạch Miễu. Anh biết bến bắc Rạch Miễu không?

– Có chớ ! Tôi có qua lại vài lần.

Tôi bỗng nhiên thấy tỉnh hẳn lại. Những cái tên đất, tên làng của quê hương không có ǵ tất cả. Đó là những cái tên b́nh thường, quá b́nh thường đi nữa là đằng khác. Nhưng đó là tất cả.

Nhưng ở đây, những bộ mặt xanh nanh vàng, những cặp môi tím ngắt thốt ra những cái tên ấy, run run như da thịt người chạm phải làn điện nhẹ, nó run lên, những âm thanh ấy, như những tiếng đàn bất tuyệt ngân lên và lay động đến tận những nơi sâu xa nhất trong ḷng.


w4NGF78-aOo


Tư Ớt Hiểm cảm thấy bơ vơ khi thấy tôi và Thành không nhắc đến y. Có lẽ vậy! Cho nên y xen vô, tự giới thiệu :

– C̣n tôi ở Bến Tre, quận Giồng Trôm, anh có biết không ? Từ Mỹ Tho xuống Bến Tre đâu có mấy cây số. Qua bắc Rạch Miểu thế là tới “Bến Tre quốc” rồi!

Tôi đáp:

– Hồi 9 năm tôi có tới đó. Tôi sống ở Bến Tre cũng lâu lắm. Tôi biết rất nhiều. Có phải Giồng Trôm của anh có những làng Tân Hào, Thạnh Phú Đôn, Cái Mít không ?

– Phải ! Phải nhưng Cái Mít không phải là làng mà chỉ là tên chợ thôi. Chợ Cái Mít nhưng làng Thạnh Phú Đông !

Hồi đó tôi ở bên Tân Hương thường chèo xuồng qua Thạnh Phú Đông. Hai cái vàm Tân Hương và Cái Mít gần ngang nhau.

Sông Hàm Luông rộng lắm nhưng nó có rất nhiều cồn. Tôi không nhớ hết. Mà không biết mấy chục năm nay cù lao cũ có bồi ra thêm không . C̣n cù lao mới chắc mọc lên bít cả con sông Hàm Luông nối liền chợ Tân Hương và chợ Cái Mít nữa là khác.


Đôi mắt Tư Ớt mơ màng ngó mông lên đầu núi, dường như ở sau rặng núi hiểm trở này là quê hương anh, ḍng sông đó, cồn đất đó. Tư Ớt nói liên miên, không để ư đến sự chú ư của những người chung quanh nữa.

– Bây giờ mà cho tôi đi về th́ tôi đi một mạch tới ngay. Đây đó có bao xa mà về không được, gần hai chục năm rồi. Ở nhà, cha mẹ chết hết ḿnh cũng không hay !

Tôi nh́n cái khuôn mặt buồn bă và vàng sậm của Tư Ớt mà đau xót. Tôi biết y hoạt động rừng núi đă lâu ngày rồi. Nước da của anh xấu quá. Tôi thương Tư Ớt vô cùng, một t́nh thương bất ngờ, đột biến, sôi lên.


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x211q90/r/923/PbMbcA.jpg

Tôi hỏi:

– Anh không về à?

– Không được về chớ không phải không về đồng chí ạ!

– Tại sao không được?

– V́ người ta không cho.

– Nhưng tại sao không cho mới được chứ ?

– Tại v́ người ta nói Đảng Bác chưa cần, tôi ở đây đă 4 năm rồi.

Tôi ngă ngữa ra. Vậy ra có những người như Tư Ớt, cứ ở đây măi không được về xứ.

– Ḿnh phải đấu tranh chứ ! tôi gắt.

– Đấu thế chó nào được, không đấu th́ c̣n “lon” c̣n “gáo” mà mang.

Đấu th́ đi Hỏa Ḷ và lon gáo rụng hết. Quân đội mà, anh có hiểu không? Anh không nghe nói vụ Thiếu Tá Phan Thanh Nhàn, người Bến Tre, ở Hà Nội à ?

Cũng v́ hăng hái đấu tranh cho quyền lợi anh em đó mà đi tù. Gần chục năm nay rồi. Vợ ở ngoài đi lấy chồng. Anh em có thương t́nh cũng chẳng dám đi thăm, sợ liên lụy. Đó, kết quả của sự đấu tranh là thế đó .

Tư Ớt thở dài thườn thượt làm cho tôi có cảm giác là y chán chường mọi sự đời đến mức cùng cực, kể cả cái nhiệm vụ thiêng liêng mà anh được giao cho trên đường dây này .


https://imagizer.imageshack. com/a/img921/1928/ITIBiP.gif


Thành chờ đợi cái chấm câu của Tư Ớt tự năy giờ. Thành nói:

– Thôi được rồi cha nội ! Để cái cồn lá cồn lạp của anh qua một bên đi, để cho tôi nói chuyện với anh bạn một chút.

Thành ngồi xuống bên tôi x̣e bàn tay vàng ngoách như vừa nhúng trong nước kí-nin ra và nói:

– Tôi sẽ viết cấp tốc một bức thư với 10 chữ thôi, không nặng đâu đồng chí ạ. Tôi biết các đồng chí đi đến đây là kiệt sứt rồi, một sợi tóc cũng làm nặng thêm một kí-lô.

Đồng chí ạ, đồng chí có về tới Mỹ Tho và có dịp đi ngang qua xă Đạo Thạnh th́ hỏi dùm tên ông già tôi.. Ờ..ờ… tôi sẽ ghi trong thư kỹ lưỡng, rồi đưa dùm cái thơ nhé. May ra gia đ́nh tôi nhận được thư mà biết tin tôi c̣n sống.

C̣n nếu không t́m được th́ thôi chẳng quan trọng ǵ. Đời tôi coi như bài cào bù trất rồi, may ra c̣n kiếm được hai ba nút, vậy thôi !

Rồi Thành lấy chiếc vơng quấn tṛn như đ̣n bánh tét đeo trên lưng và tháo ra buộc vào hai cái cây bên đường rồi d́u tôi lên nằm:

– Nghỉ khỏe đi, bây giờ mới 12 giờ 5 phút thôi, c̣n sớm chán ! Mà đoàn của đồng chí đâu?

– Đi trước rồi!

Thành hơi ngần ngại:

– Vậy làm sao đồng chí theo kịp?

Tôi nói dối để cho Thành yên tâm mà không nói tía lia nữa. Tôi không muốn nói cũng không muốn nghe. Tôi nằm, cơ thể hoàn toàn ngơi nghỉ. Tay chân buông thỏng. Tôi có cảm giác là tất cả những bộ phận trong người tôi không c̣n ăn khớp với nhau nữa.

Tư Ớt đưa tay sờ trán tôi:

– Cỡ 39, 40 độ!

Tôi bắt đầu run lên. Sốt xong đến rét. Người ta gọi sốt rét mà lại ! Cái rét có h́nh tượng. Nó như con vật có hằng vạn bàn chân li ti chạy từ trong máu, trong tủy tôi toả ra khắp châu thân. Tôi biết rằng đó là cuộc tấn công của những toán vi trùng vào những khối hồng huyết cầu theo như lời bác sĩ giảng, nhưng tôi không tin như vậy.

Tôi cứ tưởng như tôi bị nhúng nước lạnh, mà cũng không phải nữa, bởi v́ giữa trưa nắng mà đắp chăn vẫn cứ run. Hai tay ôm ngực, hai chân co lên sát bụng, hai hàm răng nghiến chặt, càng co càng rút th́ càng run, răng càng đánh ḅ cạp.

Hai mắt lại nóng bừng như hai ḥn lửa và không trông thấy rơ nét một vật ǵ. Tôi chúi đầu vào mép vơng như chỗ tựa để chống lại cơn sốt đang hoành hành.

Tôi nghe loáng thoáng bên tai:

– Tôi nghiệp! Chắc đồng chí mới sốt lần đầu phải không ? Ở đây là như vậy đó. Tụi tôi coi sốt như cơm bữa, “phi sốt rét bất thành giải phóng” mà! Kí-nin uống như trẻ cơm nguội có ăn thua ǵ.

Nhiều khi ḿnh sốt mà giống như là giả bộ vậy, đang ngồi chơi bỗng run lên, đang đi bỗng ră rời tay chân mắc vơng không kịp mà nằm. H́, h́.. trong người tụi tôi bây giờ vi trùng sốt rét hàng tá bắt nấu canh chua không hết.


https://kygia.net/wp-content/uploads/2015/12/12360062_16861519116 03556_11687683306222 94153_n-488x325.jpg


Tôi c̣n nghe ng̣i bút của Thành chạy sột soạt trên mặt giấy, một chốc lại nghe Thành kêu lên gay gắt:

– Nghẹt ng̣i rồi! Bực quá! Có bút đó không Ớt ?

– Không! Lâu rồi đâu có viết cái ǵ mà bút với mực.

– Mẹ!…Hồng Hà làm giống in Parker 91 mà dở ẹc. Ng̣i viết có hơn tháng đă toè mẹ nó ra rồi.

– Ai bảo mua rồi la?

– Thấy có đứa bảo tốt lắm, nó mua đem về cho bạn bè Miền Nam.

– Ờ, vậy cũng tốt, nó được cái tinh thần.

– Tinh thần ǵ?

– Tinh thần tự túc tự cường. Ta làm ra ta xài chẳng hơn mua cây bút “Anh Hùng” của Trung Quốc à?

– Chà, chà! Nổi lập trường lên rồi đó hả?

– Kh́..kh́! Thôi viết đi, hết cơn sốt ông bạn đồng hương lại chỗi dậy đi mất bây giờ!

Thành đập đập mép vơng hỏi tôi:

– Đỡ chưa đồng chí? Tôi viết thư rồi đấy!

– Thành vừa nói vừa xếp lá thư nhỏ lại bằng một ngón tay và nói

– Chỉ có bây lớn đây thôi, không có nặng ǵ đâu ! Coi như nó là miếng giẻ rách vá cái áo cho đồng chí vậy thôi. Tôi cũng biết các đồng chí nặng lắm rồi, nhưng đây là vấn đề t́nh cảm của ḿnh, tôi không bao giờ quên ơn đồng chí.

Rồi thao thao bất tuyệt, Thành nói:

– Tôi đi bộ đội hồi năm 1947 lận đấy đồng chí ạ !

Đánh trận nào ở Mỹ Tho mà không có tôi, cả cái trận đánh với tụi Lê Dương mặt gạch ở G̣ Công cũng có tôi. Trận đó hai bên đều hết đạn, đập nhau bằng súng và ôm vật nhau !

Cái bọn Lê Dương mặt gạch cái mặt đen thui mà gạch ngang gạch dọc như mặt thớt vậy, cái đầu th́ tóc quăn xoắn lại và cặp môi đen ś như cặp đỉa trâu bằng bắp tay nằm ngang. Gớm, trông thấy mà rợn người. Tụi nó đánh gan lắm ! Chết bao nhiêu cũng không sợ, cứ nhào vô ào ào ngay họng đại liên, trung liên.

Đồng chí có biết Phan Thanh Nhàn không ? Nhàn Râu đó ! Ông ta đấu tranh với bộ Tổng bị tù đó, ai cũng biết.

Ban đầu tôi ở tiểu đoàn của Nhàn Râu, rồi sau này tôi sang Trung Đoàn Đồng Tháp đi lung tung càng ngày xa không về xứ được. Cuộc cách mạng của ḿnh kỳ cục quá. Mới ban đầu ḿnh tưởng chừng vài tháng th́ xong, vài tháng không xong, rồi lại đến vài năm.

Mới đầu tưởng ra khỏi làng thôi, ai dè đi lên tỉnh rồi đi lên miền, rồi ra Bắc cho tới bây giờ nghĩ tới ngày về mà vô cùng ngao ngán.


https://1.bp.blogspot.com/--dMwOcbjOwE/Xkf2nuZpHBI/AAAAAAAAGtY/N-vqVQQd1NAvxGW7Hi1Xo1 H5wFqqE_iCwCLcBGAsYH Q/s640/FB_IMG_1581774301125 .jpg


– Thành nói chậm hẳn lại

– Bây giờ th́ bọn tôi không c̣n có ngày về. V́ thế cho nên tôi mới nóng ḷng mà gửi bức thư này vậy. Nếu đồng chí có về ngay xă tôi, đến bến đ̣ An Thạnh th́ xin hỏi tên ông Hai Trí, đó là Ông già tôi và đưa thư này dùm tôi, tôi cám ơn lắm.

Cái thằng Nam Bộ ít hay nói tiếng cám ơn lắm. Nó cám ơn tự trong ḷng, nó nhớ ơn và đợi lúc trả ơn. Ở đây Thành nói cám ơn là chuyện không thường rồi.


https://baodanang.vn/dataimages/201905/original/images1513272_truong _son1.jpg


Tôi cầm lấy bức thư, đúng ra là mẩu giấy con không có vẻ trang trọng ǵ hết, nhưng trong đó gói trọn cả một trái tim, một nỗi niềm.

Anh ta khóc chăng? Tôi trông thấy anh ta quay mặt đi, người chính trịnh viên, thằng Thành con Bác Hai Trí ở Mỹ Tho !

Có lẽ anh ta đau lắm khi nói những câu trên với giọng run ngập ngừng. Bỗng nhiên Thành quay lại, cố gắng nói giọng b́nh thường:

– Thôi, chúc đồng chí đi cho tới nơi. Độ hai tháng nữa là cùng, sẽ gặp lại ông già bà già cho ổng bả mừng. C̣n tụi tôi th́…

– Thành nghẹn ngào nhưng cố nói cho trọn câu

– c̣n tụi tôi th́ kể như bỏ xác nơi rừng Lào này đi !

Gương mặt tṛn trịa của Thành trông thương hại quá. Đôi má phính không phải v́ béo mà v́ sỉn, run run theo những tiếng nghẹn ngào của Thành, hai hàng nước mắt của người chính trị viên quê ở Mỹ Tho chảy xuống chầm chậm và càng lúc càng nhiều. Thành vụt đưa mu bàn tay quệt ngang và tiếp:

– Thôi, tạm biệt nhé !

Lực lượng Giải phóng vận chuyển đồ tiếp tế qua một dốc đá trong rừng rậm trên tuyến Đường ṃn Hồ Chí Minh, tháng 8/1969. Ảnh: Getty.



https://media.congluan.vn/files/content/2019/04/24/anh3-1850.jpg



Tôi ấm ức thay cho Thành, cho Tư Ớt và cho tất cả những người miền Nam không được về quê. Tôi hỏi:

– Nhưng các đồng chí sao không được về chứ ?

Tư Ớt rất uất và sự uất ức đó dường đă được khơi dậy. Tư Ớt nói:

– Họ bắt chúng tôi cứ ở lẩn quẩn trên con đường chết tiệt nầy xích ra xích vô, lết tới lết lui, thấy các anh em “về nước” mà tủi thân vô cùng.

Trước đây tụi ḿnh đâu có muốn đi mà vẫn phải đi, bây giờ ḿnh muốn về th́ lại cũng không được về.

Không biết cách mạng Lào trở thành căn đày kiếp đọa ǵ cho lũ Miền Nam tập kết này, và không biết tới bao giờ mới dứt ?[/i][/color][/size][/b]



https://mb.dkn.tv/wp-content/uploads/2016/08/thumbnail-29-675x366.jpg


Tôi cố đứng dậy khỏi chiếc vơng v́ tôi đă biết câu chuyện sắp kết thúc.

Đứng dậy xong tôi phải vịn cái cây ở đầu vơng, rồi một cách may rủi, tôi chụp lấy cây gậy của tôi lúc năy không biết ai đă dựng sẵn đó cho tôi và tôi chống gậy lảo đảo đi lại ngồi phệt lên cái đế cối lúc năy.

Bây giờ th́ tới phiên Tư Ớt tâm sự, trong lúc Thành bước lại cuốn cái vơng. Tư Ớt nói với cái giọng khàn khàn có lẽ v́ khát ?

– Tôi nhớ từng gốc cây anh ạ! Ở gần nhà tôi có cái gốc cây gọi là cây Quéo, từ ngă ba đi vô độ hơn hai chục cây số. Đi xa ngó về vẫn trông thấy ngọn của nó vượt hẳn lên những rặng vườn.

Tôi đi bộ đội được vài năm th́ nghe nói bà con ở nhà đă hạ nó xuống để không c̣n chuẩn cho máy bay bỏ bom nữa. Nghe nói đốn nó phiền phức lắm v́ nó là loại cây to bóng mát mà, có Bà ngự, hạ nó xuống đâu phải là chuyện chơi !

Thầy pháp phải cúng, phải cầu, bà con phải đốt nhang khấn vái dữ lắm… Dù tôi đă biết người ta hạ cái cây Quéo xuống hơn hai mươi năm nay nhưng mỗi khi nhớ nhà, nh́n những chân vườn xa trước mắt th́ tôi lại cứ thấy nó đứng sừng sững trước mặt tôi, trong tâm tư tôi.



Mbo7Pbf8oyE


Ở đàng kia có một tốp binh sĩ vừa lố dạng. Thành ngoắc ngoắc:

– Đem lại đây, tôi tặng cho ông bạn đồng hương một củ.

Tôi nh́n đoàn người đang khuân vác lôi thôi lếch thếch đi về phía tôi. Miệng tôi đắng như lúc năy tôi nuốt c̣n sót một viên kí-nin trong cổ họng tôi, tôi cứ khạc nhổ măi mà không hết đắng. Bây giờ tôi nghe cái củ của ông bạn đồng hương sắp cho, tôi không biết là củ ǵ.

Củ khoai, củ ḿ, củ chụp …củ ǵ cũng ăn được. Vậy là được lắm rồi. Ở giữa chốn này dễ ǵ ai nhận mang cho ai cái ǵ, dễ ǵ ai cho ai món ǵ ăn được, vậy mà tôi nhận mang cho Thành cả một lá thư. Có lẽ v́ vậy mà Thành cho tôi cả một củ…


Một anh bộ đội mặc áo cổ vuông ướt đẫm mồ hôi ở phía trước ngực lẫn sau lưng, gánh một sọt khoai ḿ, củ nào củ ấy to bằng bắp đùi người lớn (chưa vượt Trường Sơn!). Tôi hết sức ngạc nhiên. Không hiểu sao ở xứ này lại có thứ ḿ to của đến thế, một người chỉ vác nổi một củ mà thôi.



https://streaming1.danviet.v n/upload/2-2020/images/2020-04-22/dong-Thap-Xuat-hien-4-cu-khoai-mi-nang-74-ky-o-quay-hang-0-dong-ba-cu-khoai-mi-nang-46-kg-1587545060-width600height450.jp g


Hồi ở Hà Nội, tôi nghe các vị trong ban Thống Nhất Trung Ương kể chuyện về rừng ḿ giải phóng mà mê như một bài thơ xă hội chủ nghĩa trữ t́nh.

Các vị kể rằng ở dọc Trường Sơn có những rẫy ḿ đă trở thành rừng không thể nào ăn hết nổi. V́ theo tinh thần xă hội chủ nghĩa th́ những kẻ ra Bắc vào Nam ngang qua những rẫy xă hội chủ nghĩa đó cứ tha hồ lấy củ mà ăn, nhưng lấy bao nhiêu phải dọn đất trồng lại bấy nhiêu, lâu ngày chầy tháng ăn không hết, vả lại v́ tinh thần xă hội chủ nghĩa quá cao cho nên có những đoàn ăn một trồng lại mười, v́ thế rẫy ḿ thay v́ eo hẹp lại giờ mở rộng ra mà … thành rừng.

Nghe th́ hay quá, nhưng thực tế đâu phải như vậy.

Thành trỏ vào sọt ḿ ngao ngán nói:

– Tụi tôi sống bằng toàn cái ngữ này ! Thỉnh thoảng mới được cơm trắng. Coi vậy mà ăn nhiều hại lắm !

– rồi Thành bảo tôi :

– Anh ăn bao nhiêu cứ lấy mà ăn.

Nhưng tôi thấy ḷng vẫn chua xót khi thấy ḿnh vừa ngồi trên cái đế cối. Càng chua xót khi tôi ngồi trên cái đế cối mà lại trước mặt những nhà chỉ huy quân sự.

– Tại sao anh em ḿnh lại vứt cái đế cối như thế này anh?

– Nó vác không nổi nữa th́ nó vứt chứ sao !

– Rồi cái ṇng làm sao?

– Kê vô đầu gối mà bắn… kh́ kh́… nói đùa vậy chớ cái ṇng nó cũng vứt luôn chớ giữ làm ǵ?

Thành tiếp:

– Đường dốc đường đèo như thế, sức đâu mà vác ?

Cái này là đế 82 nặng không dưới 50 kí-lô. Rồi c̣n ba-lô gạo muối nữa lấy sức đâu mà vác ?

Anh vào một vài chặng nữa rồi mà xem súng đạn nó vứt đầy hai bên đường. Đi không nổi mà vác sắt khối như thế vác làm sao ? Có trượt chân ngă, ṇng súng đè gă xương sườn, trật khớp xương sống.

Lính Trường Sơn ! Chậc! Chết c̣n sướng hơn!



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x302q90/r/923/ef8Nko.jpg


Tôi đánh Pháp 10 năm chưa lúc nào khổ thế này. Cái khổ nhất là cái mất liên lạc cá nước với đồng bào. Ở ngoài kia quan điểm nhân dân này nọ nói nghe mát bụng lắm

:…”dễ mười phân không dân cũng chịu, khó trăm lần dân liệu cũng xong.” nhưng vào đây, lâu nay đồng chí có gặp người dân nào không ? Thế cho nên tụi tôi sửa lại:

“ Dễ 10 phân kêu dần không lại, nặng trăm lần khiêng bại cả lưng!”


Ở rừng riết rồi xem thấy khỉ cũng đẹp, và tưởng chừng ḿnh cũng hoá thành khỉ nay mai.

Thành bắt tay tôi măi không muốn rời. Có lẽ Thành muốn truyền đạt những t́nh cảm của ḿnh về gia đ́nh qua lời nói và hơi thở của tôi. Thành muốn tôi kể lại cho cha của Thành về Thành với những chi tiết đầy đủ nhất trong buổi gặp gỡ hôm nay.

Rồi chúng tôi chia tay.


https://img.thuthuatphanmem. vn/uploads/2018/10/05/hinh-anh-dep-duoi-mua-buon_044704648.jpg


(Cho đến hôm nay – 7 năm sau cuộc gặp gỡ đó – tôi mới có dịp viết lại cái kư ức về một chặng đường của Trường Sơn mà nét mặt vàng vọt cùng với giọng nói của Thành không hề phai nhoà trong tôi.

Tôi viết những ḍng này không phải với mực thường mà với thứ mực khác thường.

Tôi mong nếu Thành c̣n sống và đọc được những ḍng này.

Tôi đă làm tất cả những ǵ tôi đă hứa với Thành năm đó, chỉ có một điều tôi không làm được là tôi không t́m thấy Ông Hai Trí và cái bến đ̣ Anh Thạnh của Thành.

Hơn mười lăm năm tang thương biến đổi mà lại là một thứ tang thương trong chiến tranh, nó bất ngờ và tàn nhẫn vô cùng, tôi làm sao t́m thấy được một cụ già trong cái biển lửa ngút trời của Miền Nam, tôi làm sao t́m thấy cái bến đ̣ nhỏ bé của Thành với những cái rể cây đă ṃn v́ những bàn chân bước xuống đ̣ – trong lúc mà đến cả rừng già c̣n hoá thành băi trắng.

Có lẽ giờ đây, nếu sau 7 năm chịu đựng ở rừng Lào, Thành c̣n sống sốt th́ Thành cứ nghĩ rằng người bạn đồng hương của Thành đă đi về tới nơi và trao thư của Thành cho gia đ́nh Thành ngày đêm mong đợi Thành về.

Riêng tôi th́ vô cùng chua xót khi nghĩ về những người lính gốc Miền Nam cứ hằng ngày nh́n thấy người ta nối đuôi nhau đi trên đường về Nam, c̣n ḿnh th́ cứ trấn thủ rừng Lào để “Ủm hộ” cách mạng thế giới đang triển khai trên xứ Vạn Tượng.

Hằng vạn thanh niên Miền Nam rũ xương trên đất Lào một cách phí uổng, trong lúc gia đ́nh họ không được một mảnh giấy báo tin.

Thành ơi ! không biết giờ nầy anh c̣n sống hay đă nằm yên trong một cuộc chạm súng vô nghĩa lư nào rồi ?


https://kinhnghiemhocphat.co m/wp-content/uploads/2019/08/Th%E1%BB%A7-d%C3%A2m.jpg


Lá thư của anh tôi vẫn c̣n giữ đây, tôi đă học thuộc từng chữ, nhớ cả tuồng chữ và chữ kư của anh. Lâu nay gặp ai tôi cũng gợi chuyện để may ra t́m thấy cha anh nhưng tôi không hề thấy có ai, không thấy ai nhắc đến cha anh cả. Gia đ́nh của anh ở đâu làm sao tôi t́m được ?

Củ khoai ḿ to tướng của anh đă bồi cho tôi bao nhiêu sinh tố, nhưng c̣n lá thư của anh th́ tôi không biết làm sao gởi đi. Tôi mang nó trong người tôi như một món nợ mà tôi phải trả, như một đau khổ của riêng tôi và của hàng chục vạn người cũng như anh sống trong rừng Lào không phải “đêm Nam ngày Bắc” mà “đêm Nam ngày cũng Nam”.)


https://3.bp.blogspot.com/-75NEnjr0cRM/WuiWdjXG9WI/AAAAAAAAEQo/HHftPlNHrtAy_C9XPd8q axkLZ9tqyleNQCLcBGAs/s1600/q9.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-15-2020, 22:53
CHƯƠNG 3


Không hiểu bằng cách nào mà tôi đă theo kịp đoàn tôi trong chiều hôm đó, cố nhiên là tôi đến sau tất cả mọi người. Tôi nghĩ, nếu người ta mà biết được tôi đă cố gắng đến mức độ nào để tới đây th́ họ sẽ thưởng cho tôi cái mề-đay bự nhất. Bây giờ viết lại cái ư nghĩ có vẻ mỉa mai này của tôi trên giấy tờ, tôi hăy c̣n lợm giọng khi nghĩ đến cái vinh quang mà người ta đă dành cho tôi trước khi tôi cất bước lên đường.[/b]


Cơn sốt rét đă lắng xuống nhưng sự mệt nhọc th́ vọt lên cao độ.

Ai cũng lo công việc của ḿnh, không c̣n thời giờ để mừng đón tôi, mà cũng lạ thật, tôi đă vất bỏ đi cái thói xấu công thần một cách dễ dàng. Đến nơi, tôi chỉ mong mắc vơng và nằm, yên chí rằng trong đêm nay ḿnh không cô độc giữa rừng.

Phần lớn anh chị em đang bận rộn bào chế các món ăn bằng khoai ḿ, những mẩu khoai ḿ vụng mà họ đă phải đi trên một tiếng đồng hồ để mót lấy, trên ruộng rẫy mà bộ đội đă nhổ trụi những khẩu phần của họ rồi.

Bây giờ th́ thiên hạ bận rộn như ngày có giỗ.

Kẻ th́ t́m một phiến đá để đập và nghiến ḿ ra thành bột rồi nặn thành từng bánh đem nướng trên lửa than. Kẻ th́ dồn vào trong ống nứa non đem đốt như kiểu người thiểu số nấu cơm nếp giữ nguyên hương nguyên chất. Hoặc kẻ th́ v́ không đủ sức làm hay v́ tính giản dị, cứ đem luộc và ăn ngay.



http://lehuutrac.edu.vn/wp-content/uploads/2015/12/Tru-quan-gua-rung-32cea.jpg


Lâm đến mắc vơng gần bên tôi và hỏi :

– Muốn ăn cái ǵ tớ làm cho?

Tôi trỏ tay dưới đít vơng. Lâm nh́n theo và ngạc nhiên kêu lên khi thấy một củ ḿ quá ngon lành nằm trườn trườn trên mặt đất.

Tôi nói :

– Cậu muốn làm ǵ th́ làm tùy thích!

Tính Lâm tỉ mỉ và hay vẽ vời. Lâm say sưa nh́n củ ḿ, cầm nó lên và vuốt ve mà nói:

– Ta nấu chè, chén một bữa đi bạn!

Tôi gắt:

– Làm sao đủ đường mà nấu ?

– Ḿnh c̣n !

– Úy trời đất !

– Ừa, thiệt mà !

– Lâm tiếp – Hồi trước khi đi ḿnh có mua thêm 250 gờ-ram. Đó là nhờ thằng bạn cho phiếu ḿnh mua cả tháng của nó. Chớ không th́ phải chạy đi mua cái phiếu đó giá cũng em em giá của 250 gờ-ram đường.


https://cafebiz.cafebizcdn.v n/thumb_w/600/2019/8/2/tem-phieu-bao-cap-15647112785928153480 92-crop-15647113172081186391 044.jpg


Tôi nghe đến chè th́ nước miếng nước mồm tuôn ra không kịp nuốt. Thời buổi này giữa Trường Sơn c̣n 250 gờ-ram đường, không khéo bị “ăn cướp” đánh nhà chớ phải chơi đâu. Nhưng tôi lại lắc đầu :

– Đừng có phí như vậy cậu ạ ! Nhỡ có ốm th́ lấy ǵ !

– Th́ cậu ốm rồi đấy, c̣n chờ chừng nào nữa ? Hay là ḿnh đâm nhuyễn ra ṿ viên nấu canh nêm ḿ chính (tức bột ngọt) rồi ăn cơm cùng với mắm ruốc !

Nói xong Lâm xem như đó là quyết định cuối cùng và sáng suốt nhất. Lâm hăm hở soạn bếp núc của Lâm, vừa hí hoáy vừa hỏi thăm tôi hoặc vừa pha tṛ để ḍ xem phản ứng của tôi mà đoán sức khoẻ của tôi.

C̣n tôi th́ cố gắng ghếch đầu lên mép vơng mà trả lời câu được câu chăng với Lâm.

Lâm là thằng bạn rất tốt đối với tôi. Chúng tôi quen nhau từ thuở bé, và Ông Trời cứ bắt hai đứa phải gần nhau luôn, không mấy khi xa nhau. V́ thế, gây gỗ, đụng chạm, cự nự nhiều hơn bất cứ đối với ai.

Có lần giận nhau hằng năm, nhưng đó là sự hờn giận của những người yêu – tan rồi hợp, hợp rồi tan, và cuối cùng lần này hai đứa lại đi chung trên con đường mà sự vinh quang chúng tôi phải chia nhau gánh đội đến oằn cả vai, c̣ng cả lưng, tối cả mặt mày .

Lâm vừa thổi lửa vừa nói :

– Ḿnh nghĩ thương cô Oanh quá cậu ạ !

Tôi lặng thinh nhưng Lâm không cần sự đáp lại của tôi ở đây. Tôi đă biết thừa cái chuyện của cô Oanh cũng như chuyện của bao nhiêu cô khác. Nhưng Lâm yêu nhất cái t́nh nghĩa cô Oanh nên vướng bận măi cho đến ngày ra đi.

– Tao mà c̣n ở lại năm nay ngoài đó th́ nhất định tao lấy con Oanh, không có cách ǵ khác .

Con gái Bắc ngoan, dễ yêu; con gái Nam hồn nhiên, chân thật. Đằng nào cũng hay cả ! Ấy chết, con Thu nó có ngồi gần đây th́ nó nghe.. nó yêu ḿnh mất .

– À, được rồi. Mai họp đoàn em báo cáo anh phá hoại đoàn kết Nam Bắc nhé!

– Thu đang ngồi o bế cái chân đau, vọt miệng đáp ngay.

– Ừ, cứ báo mạnh vào ! Cái chân sưng mủ kia ḱa không lo mà đắp, mà vặt, mà xoa bóp đi… à mà em có cần anh bóp không nào ?

– Cậu bóp th́ có mà sưng to thêm ! – Một người nhạy miệng đáp, làm tiếng cười nổi lên họa theo.

Một người khác lại nói xen vào to hơn :

– Nào, nhà nữ múa sĩ Ngọc Thu có đồng ư cho vơ sĩ Lâm bóp…không ?

Anh bạn kéo dài tiếng “bóp” làm cho tiếng cười lúc năy lại phát lên, chỗ th́ rúc rích, chỗ th́ sằng sặc. Có người đang ăn phun cả cơm ra ngoài .

– Không bóp th́ cũng sưng rồi mà.

– Một giọng lè nhè của một ông cụ

– Bây giờ coi chừng nó chảy.. nước … trắng nước vàng ra đó !

– Nó sưng lâu quá rồi mà, để nguyên nó cũng chảy !

Câu chuyện pha tṛ cứ kéo dài măi, nhưng không làm cho tôi hứng thú chút nào. Tôi loáng thoáng nghe tiếng cười, nhưng đầu óc tôi mơ đến những chuyện khác thiết thực hơn.


https://img.lovepik.com/photo/50011/1511.jpg_wh860.jpg


Tôi mơ ước có trước mặt tôi có một cái quán bán các thứ dưa chuối, chè đậu, bánh dày, bánh gị rất mất vệ sinh với những đàn ruồi xanh như những đàn phi cơ làm xao động cả buổi trưa.

Làm ǵ nhiều thế ? Tôi chỉ cần một bà lăo bán chè xanh dưới một gốc cây bă đậu rợp mát với những cái chén sứt mẽ vằn vện những cốt trà cũ, với những cái tủ kính nhỏ đầy ghét cáu và vỡ nát, bên trong có đựng những chiếc bánh chè lam có rắc một ít đậu phộng và mè rất cứng, mà b́nh thường ở ngoài đó không bao giờ tôi nghĩ tới việc phải để mắt tới .



https://khoahocphattrien.vn/Images/Uploaded/Share/2017/07/15/37.jpg



Hay tôi lại thèm một ít nước béo cho vào tô phở , chỉ một ít thôi cũng đủ. Tôi như ngửi thấy mùi hương của những bát phở gà với những miếng mỡ mà tôi ưa thích nhất.

Những con gà vàng ngậy kinh người treo trong những lồng kính. Tôi thèm tất cả, mơ tất cả những ǵ có thể cho vào mồm để mà nhai. Đời giản dị chỉ có thế thôi.

Biết bao ư nghĩ trước kia tôi không hề có nhưng một cơn sốt đổ xuống tôi, mang đến cùng với sức nóng và sức rét của nó, bao nhiêu là siêu vi trùng trong tư tưởng. Những ước mơ tôi mang nặng hôm qua bây giờ hoàn toàn phủi sạch.


https://cdn.tgdd.vn/Files/2016/11/12/912779/cach-luoc-ga-ngon-khong-bi-nut-da-.jpg


Nằm ở đây giữa Trường Sơn này với một cơn sốt dài lê thê hàng chục cây sô đường rừng, tôi chỉ c̣n nghĩ tới một điều cụ thể nhất là cái ǵ để cho vào mồm và nuốt được.

Tôi chỉ cần một khẩu phần cơm cơ quan ba hào chẳng hạn với cục bột ḿ sừn sựt với bát ngô sền sệt một thỏi cá tanh ŕnh bằng ngón tay và vài cọng rau muống dai nhách tua tủa những gốc rễ.

Thiên đường ở đâu ? Thiên đường của người chiến sĩ vượt Trường Sơn là cái khẩu phần đó đó.


https://www.quyenduocbiet.co m/images/file/uQgFUepb1QgBAOlA/aw.jpg


Ba lon gạo tối hậu dành để chống càn buộc thắt ngang trong ruột tượng cũng đă cạn rồi. Có người lượm gạo mục ở dọc đường của ai nứt ruột tượng đổ ra và giũ ruột tượng của ḿnh lấy nốt những hạt gạo c̣n sót, cho tất cả vào canh cho có mùi gạo tí ti, húp cho cứng gối.

Phiền ḷng quá, tủi thân quá !

Đây là chặn đường Kontum có lẽ. Tôi có cái bản đồ con con có h́nh nước ta nhưng nó bé nhỏ quá, nó chỉ chiếm hết ḷng bàn tay tôi thôi, cho nên những địa danh của nó cũng không được ghi đầy đủ. Và không có địa bàn, không có làng, có xứ thổ dân nào, tôi làm sao biết được tôi đang ở cách xa những người tôi vừa chia tay là bao xa và những người tôi sắp được bắt tay là bao xa.

Chỉ biết rằng tôi đang đón nhận cái phần thưởng đầu tiên cấp trên gửi tặng tôi là cơn sốt vừa qua cùng với một nồi cháo ḿ của một thằng bạn khổ – không có cái ǵ hơn là tấm ḷng để giúp tôi.

Bừng mắt ra, tôi thấy rừng vây quanh tôi. Hoàn toàn xa lạ. Cái cảm giác đầu tiên của tôi là tôi đang lọt tơm giữa mênh mông. Và tôi sắp tan ra trong cái mênh mông đó.


https://cdn.pixabay.com/photo/2017/06/05/19/49/flower-2375047_1280.jpg


Tôi phải mất ít nhất là vài giây để hiểu những sự việc vừa qua kể từ khi Thu chống cái gậy lê chân đi từng bước biến dần trước mắt tôi. Cái h́nh ảnh đầu tiên tôi nhớ ngay về buổi trưa hôm qua là cái h́nh ảnh của Thu.

V́ chung quanh tôi không có ai hết cả ngoài Thu.

Nhưng, thế thôi cũng đủ. H́nh như Trời c̣n ngó lại cho tôi. Trời không muốn tôi quá cô đơn giữa cái rừng sâu nầy. Nhưng tôi chỉ hưởng được cái giây phút êm đềm đó trong một thoáng thôi rồi lại rơi vào cái khổ triền miên, cái khổ đeo đẳng, dằng dặc chặt không đứt, bứt không rời của Trường Sơn :

Đó là cái đi, cái đứng, cái ăn, cái ngủ, cái bệnh, cái tức, cái giận, cái thương, cái ghét … thực là một trăm thứ cái, mà cái nào cũng kỳ cục, khác thường, nó xoi, nó mói, nó cạo, nó gọt tâm tủy con người.

Giữa chúng tôi, hai đứa c̣n sót lại sau đoàn đây, một đứa Nam, một đứa Bắc, đứa đàn ông, đứa đàn bà, một đứa bệnh, một đứa tật, khác nhau cả, nhưng có điều giống nhau quá là đứa này sầu, đứa nọ cũng rầu.

Thu ngồi quay lưng ra tôi cho nên tôi thức mà Thu không biết. Những đốm nắng vàng vọt rời trên những phiến đá ẩm ướt rêu mốc mà hơi người không làm ấm lại nổi.

Tóc Thu hồi c̣n ở Hà Nội tôi nhớ là đẹp lắm mà. Tóc con gái là đẹp lắm rồi, dù màu vàng hoe hay màu đen huyền, dù kẹp ngang vai hay uốn xoăn cũng đẹp, nhưng hôm nay th́ tóc Thu không đẹp nữa rồi. Mắt tôi đâu c̣n tinh anh để nh́n tóc nàng ?

Thu có đôi chân tuyệt đẹp của một diễn viên múa mà tôi chưa từng trông thấy ở bất cứ ai. Tôi thấy Thu là tôi đă nh́n đôi gót chân để mong có thể nh́n lên cao hơn ống chân, cao hơn tí nữa, như có lần tôi đă thấy gần trọn vẹn bộ đùi của Thu khi Thu xăn quần lội qua con suối.

Bây giờ đây đâu phải là tôi quên rằng tôi đă có một dịp hay ho như vậy, đâu phải tôi quên rằng người con gái ngồi trước mặt tôi đó đă có một cặp chân tuyệt mỹ ! Nhưng tôi không buồn nghĩ đến cặp chân ấy nữa.


https://upanh123.com/wp-content/uploads/2020/09/hinh-anh-buon-chan-12-1536x1017.jpeg


Người ta không c̣n th́ giờ, đúng ra là không c̣n tâm hồn nào để nh́n cái đẹp nữa.

Tôi c̣n phải dành trí khôn để ước lượng xem phải uống bao nhiêu kí-nin nữa để cắt cơn sốt, xem nếu tôi đi th́ có đi nổi không, xem cây gậy của tôi có nặng so với sức lực của tôi bây giờ không, nhất là làm thế nào để cùng với cái cô diễn viên múa kia đuổi kịp theo đoàn v.v.. và v.v…

Và nếu tâm trí tôi có bắt buộc phải nghĩ tới đôi chân đẹp đó chăng đi nữa th́ đôi mắt tôi, chúng cũng từ chối.

Chỉ sau vài hôm đi trên đường Trường Sơn th́ mắt tôi bắt đầu không thấy núi đẹp như trong thơ nữa. Núi ôm ấp mây, núi quàng khăn tuyết … tất cả những nét đó h́nh như vô lư.

Mắt tôi cứ hau háu như mắt cú vọ để t́m kiếm một cái đọt bứa, một cái mục chuối rừng c̣n sót lại hay một cái quai dép, một mẩu ni-lông của ai làm rớt dọc đường.

Mắt tôi hễ mở ra th́ bắt đầu nh́n những ḥn đá chơm chởm gập ghềnh chỗ thấp chỗ cao, nh́n những bộ mặt vàng nẫu, những cặp chân cà tong cà teo run run khiêng pháo lên dốc.

Tất cả những ǵ đẹp đẽ cũng không cần thiết, đúng ra cũng không cần có ở đây.

Và dù là cái đẹp đó là cái riêng của tôi đi nữa, tôi cũng không cần. Tôi không cần nó, tôi không khát nó, tôi không thèm nó. Tôi cần, tôi khát, tôi thèm cái khác : ăn !



https://d5qmjlya0ygtg.cloudf ront.net/186/032/992/-169996964-202imgb-kn88hnge34541fp/original/gdanbo.jpg


Ăn cái ǵ th́ ăn, nhưng núi đẹp và cặp chân vũ nữ tuyệt vời kia th́ không thay cho món ăn được.

H́nh như ánh mặt tôi gọi Thu cho nên Thu quay lại. Tôi không tỏ vẻ ngạc nhiên về sự ở lại của hai đứa và cũng không có vẻ vui mừng v́ chỉ có hai đứa ở lại mà thôi.

Thu cố nhấc cái chân què đi tới ngồi phệt xuống bên vơng của tôi và thở dài:

– Đoàn đi cả rồi anh !

Tôi nh́n Thu không đáp.

– Khổ quá đi mất !

Tôi cũng không đáp.

– Không biết rồi phải làm sao?

Sự lặng im vẫn kéo dài.

Tôi ngạc nhiên về sự sắt đá của tôi trước những câu than thở đồng cảnh ngộ của một cô gái.

Tôi biết tôi phải nén ḷng v́ nếu tôi nói ra th́ tôi sẽ nói những lời không đúng đắn về lập trường, về t́nh nghĩa, về sự có lư hay vô lư. Nếu tôi nói ra một câu th́ những tiếng đầu tiên phải là những tiếng không có văn hoa, văn hoá.

Nhưng chửi ai, văng tục với ai ?

– Anh hết sốt chưa ? Thu hỏi.

– Qua cơn rồi em ạ !

– Không biết rồi ngày mai em ra sao, anh nhỉ ?

– Thu chưa bao giờ bị sốt nên đâu hiểu sốt là thế nào !

Thu ngồi lặng thinh. Bây giờ th́ chỉ c̣n có hai đứa, hai đứa bé mồ côi, khát sữa bú tay.

Một chốc Thu mới nói lại nguyên văn câu nói lúc năy :

– Đoàn đă đi hết rồi anh ạ !

– Anh biết rồi .

Rồi hai đứa lặng thinh.

Tôi cố mở hai mí mắt nặng nề dày cộm của thằng sốt rét ra mà liếc nh́n chung quanh. Cảnh tượng thật là áo năo, buồn thảm, bi đát, đau thương. Tất cả những chữ na ná như thế trong ngôn ngữ Việt Nam gom lại cũng không đủ tả cái cảnh chung quanh tôi lúc bấy giờ.

Những cái cọc hôm qua kín những vơng và những tăng, những màn, những cái giàn nhỏ đầy những ba-lô, khăn túi, những cái bếp th́ khói lửa tuy phải che đậy từng tí nhưng vẫn ấm áp tươi vui với ánh lửa và hương củi lửa. Tôi nghĩ rằng chỉ có những người đi rừng biền biệt xóm làng như chúng tôi mới hiểu nổi giá trị của lửa.

Hôm qua là cả một không khí hoạt động bánh trái vui nhộn, nhưng hôm nay đây, họ đă đi, mang theo họ cả khung trời. Chưa một lần nào tôi thấy vừa cô đơn vừa buồn tủi như hôm nay.



https://i2.wp.com/chientranhvietnam.co m/wp-content/uploads/2017/12/Chat-Rung-La-Cay-Chat-Doc-Da-Cam-Agent-Orange.jpg


Thu đưa cho tôi hai mẩu giấy. Tôi không đọc ngay nhưng tôi biết đó là của anh đoàn phó và của Lâm – của Lâm, mảnh giấy to hơn…

Chung quanh tôi mấy cái vơng mắc ṭng teng mà dưới mắt giao liên là những cái của nợ, v́ những người này thường hay ṃ vào trạm của họ để căn nhắn, xin xỏ hoặc ỳ ra không chịu đi, tệ hơn nữa có những người nằm ngủ luôn không dậy, họ phải khiêng đi chôn cho khỏi thối trạm, có lẽ đó cũng là những người bị rơi rớt trên đường mà đoàn họ gửi lại núi rừng thiêng này – cũng như lũ chúng tôi đây.

Tôi nh́n xuống cái ga-men của tôi ngay đầu vơng. Tôi không buồn nhặt nó lên. V́ cái kỷ niệm chiều hôm qua c̣n hơi ấm giữa tôi và Lâm sẽ làm cho tôi khổ hơn.

Cái bánh làm bằng khoai ḿ, canh ḿ nêm bột ngọt… tất cả mâm cổ mà Lâm làm hôm qua, tôi không có thụ hưởng một tí ǵ. Cái củ ḿ to tướng của tôi vẫn c̣n nguyên đó. Vậy là Lâm chỉ dùng ḿ lượm mót của ḿnh mà thôi. Đó là một nghĩa cử mà tôi phải ghi nhớ.

Trên con đường này người ta chơi xấu với nhau từng chút một, nhất là miếng ăn. Miếng ăn là miếng tồi tàn ! Lâm đă để lại cho tôi một tí đường trong số 250 gờ-ram của anh ta đang mang theo từ Hà Nội. Tôi không giỡ nắp ga-men ra, nhưng tôi vẫn trông thấy những hạt đường lấp lánh t́nh bạn. Lâm tốt đến thế đối với tôi vậy mà Lâm vẫn bỏ tôi mà đi với đoàn.

Bất giác tôi đưa mảnh giấy của Lâm lên mắt.

“ Ḿnh đi nhé ! Thế nào cũng “nằm” lại ở vài trạm trước. Cậu sẽ bắt kịp. Đừng buồn nhé !”

Tôi buông mảnh giấy trên ngực tôi. Tôi nghe nước mắt ứa ra và từ từ trào ra tràn xuống má ! Tôi biết Lâm cũng buồn, nhưng tôi hiểu nó lắm. Nó cũng không muốn bỏ tôi mà đi nhưng nó phải đi, và cơn sốt của nó (mà tôi đă thấy trước) bắt nó phải chờ tôi. Rồi lại tới phiên tôi phải bỏ nó mà đi và phải viết những lời như nó viết cho tôi hôm nay.



https://baobinhphuoc.com.vn/Content/UploadFiles/EditorFiles/images/2015/Quy2/ttxvnhcm412004201502 2344.jpg


Thật t́nh tôi không thấy đói, không thấy buồn, không thấy cái ǵ cả. Tôi đă hoàn toàn biến thành một khối xương thịt vô tri. Tôi muốn nằm yên rồi chết… nếu không có tiếng the thé của Thu gọi tôi:

– Anh có ăn cháo không em nấu ?

Trời ơi ! Cái gương mặt của Thu bây giờ sao xấu đau xấu đớn thế? Bây giờ tôi trông thấy mà giật ḿnh, không hiểu tại sao Thu đă xấu ra, hay tṛng mắt tôi bị méo mó v́ cơn sốt ? Đằng nào th́ cũng đáng buồn cả.

Tôi giụi mắt nh́n lại. Thực t́nh Thu xấu đi nhiều quá. Đôi mắt sâu và đôi môi tái nhợt cũng đủ làm cho vẻ đẹp của Thu mất hết sự lộng lẫy ngày xưa rồi. Mà có xưa ǵ cho lắm ? Mới hơn một tháng đây thôi.

Hồi ở nhà trường ai cũng ve văn tán tỉnh nàng. C̣n bây giờ người ta xa lánh v́ đàn bà ở đây không dùng được vào việc ǵ cả, ngay như sắc đẹp là cái món ngon lành nhưng ở đâu chứ ở đây th́ cũng vô dụng nốt. Mà cũng may, cái đó không c̣n có ở đây.

Tôi đáp:

– Anh cũng đang đói, từ trưa hôm qua tới giờ đâu có cái ǵ vô bụng.

Thu soạn cái ga-men của tôi ra. Quả thật Lâm đă để lại cho tôi một nhúm đường cát. Đây là lần thứ hai tôi nhận của Lâm thức ăn.

Lần thứ nhất, lúc đó đi được hơn mươi ngày. Anh chị em c̣n sức. Một hôm trạm mời đoàn vào múa hát phục vụ cho giao liên, không rơ anh chị em được tặng món ǵ mà khi tan cuộc, Lâm rỉ tai tôi :

- “ Chốc nữa tớ cho cậu món ăn đặc biệt ”…

Chiều hôm đó khi tôi sắp ăn cơm, Lâm đến gần bên tôi và thừa lúc không ai chú ư, Lâm xộc tay vào túi quần nắm ra một nắm rồi chúm lại rót xuống bàn tay tôi đang xoè ra để nhận lấy.

Tôi chú ư xem là cái ǵ. Đó chỉ là những hạt đậu phộng rang với muối. Chỉ có dăm hạt thôi vậy mà Lâm phải rót đến hai lần.

Lần thứ nhất ba hạt, rồi chắc Lâm cảm thấy c̣n ít quá, Lâm lại hở mấy ngón tay ra vừa vặn cho hai hạt nữa rớ xuống. Thế cũng đă nhiều, trên đường này.

Mấy hôm sau đổi được mấy trái chuối rừng (giống như chuối hột trong Nam, nhưng trái chuối đầy hột chát ngầm không nuốt được) tôi cũng tuyên bố với Lâm :

- “ Tớ sẽ cho cậu một món đặc biệt ”.

Đợi cho ai nấy đều ngủ hết tôi mới ṃ sang vơng Lâm và dúi vào ngực Lâm một trái chuối rừng.

Bây giờ Lâm cho tôi mấy muỗng đường cát. Chỉ vậy thôi mà nước mắt tôi ứa ra, tôi không chùi kịp.


https://file.qdnd.vn/data/old_img/vietcuong/2014/5/15/15052014vietcuong219 1003328.jpg


Thu nhúm lửa với mấy mụn củi nứa đêm qua Lâm c̣n bỏ lại và hơ mớ cháo khoai ḿ đủ âm ấm rồi sớt ra cái nắp ga-men trao cho tôi.

Thu nói:

– Bỏ vào một ít đường cho ngọt để ăn anh nhé, chắc anh đắng miệng lắm.

Tôi nâng chiếc nắp ga-men lên, ngửi mùi khói bốc từ mớ cháo, tôi biết rằng trong đó đă có đường rồi.

Tôi kê miệng húp một miếng. Quả thật, cháo ngọt. Tôi muốn nuốt vào nhưng không hiểu v́ sao, như bên trong như có một cái ǵ đang tràn ra, đẩy ngụm cháo phọt ra ngoài, tủa ra đầy đất.

Thu vội vă đỡ lấy nắp ga-men và kêu lên:

– Sao vậy anh ? Ơ ḱa ?

Tôi khoác tay ư bảo không có chuyện ǵ đâu đừng cuống lên. Tôi biết sức khoẻ của tôi mất đi gần hết sau cơn sốt dồn dập khởi đầu từ ban trưa, ngưng một chập rồi lại sốt suốt đêm. Cho nên lúc sáng, đoàn cuốn tăng vơng ra đi tôi hăy c̣n mê man, anh em từ giă tôi không hay biết ǵ hết.

Tôi định ngồi hẳn dậy, nhưng cái xương sống của tôi cứng đơ cứng ngắt như một khúc xương liền không có khớp. Nhưng tôi quyết không chịu thua, tôi nghếch đầu lên mép vơng và lần này đến phiên cái cổ của tôi không giữ được cái đầu tôi nữa. Tôi gục hẳn xuống, mắt tôi nh́n mặt đất xoay vần. Tôi nôn, nhưng trong bụng tôi không có ǵ để mà nôn !

Thu vội vă ôm đầu tôi đặt vào vơng. Bất giác tôi gào lên :

– Đ.m. chúng nó!

Quả t́nh tôi không thể im lặng lâu hơn được nữa. Đó là kết quả sự đè nén lâu ngày, kết quả của ḷng tin bắt buộc.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x354q90/r/924/mJTue2.jpg


Tôi thấy ân hận v́ đă bôn ba hơn ba mươi ngày để đến đây, trên quăng đường không có cột số, cũng không có tất cả những ǵ cần thiết tối thiểu cho người đi đường.

Nằm giữa chốn đây không có một tấc sắt trong tay, lấy ǵ bảo vệ thân sống chống lại cọp hùm rắn rít, chống lại những tên “bê quay” đă trở thành thổ phỉ c̣n hung ác tàn nhẫn hơn cả bọn phỉ mà người ta thường nguyền rủa. (Chữ “bê quay” này chốc nữa th́ tôi sẽ giải thích, dẫn chứng với hằng trăm sự việc ly kỳ.)


Cha mẹ tôi sinh tôi ra cho tôi theo cách mạng chín năm chống Pháp rồi cho tôi đi ra Bắc để xây dựng lực lượng đặng trở về Nam thống nhất đất nước với ḷng tin tưởng vô biên, có ngờ đâu tôi được đối xử như thế này ?

Tôi không c̣n nghĩ đến cái điều vinh quang mà người ta gắn cho tôi lúc tôi sắp ra đi – cái vinh quang chói lọi tưởng chừng bằng tất cả sự vinh quang của dân tộc ta trong thế kỷ đau thương này góp lại – nhưng lạy Chúa, con lạy Đức Mẹ nhân lành, nếu có thể, con xin quỳ gối mà trả lại tất cả cho người đă ban phát cho con, hoặc con xin lấy nó ra làm hiện vật để đánh đổi một sự nhỏ hơn nó gấp vạn lần, đó là tránh cho con cơn sốt sắp tới đây mà con cảm thấy nó đang lù lù đi tới.



https://uploads.disquscdn.co m/images/3bdeb09a4ea29687c571 cd1370f53801f5f922cb f05b251f0e817943163a 5d03.jpg


Bây giờ tôi mới biết sốt rét rừng, mới hiểu tại sao người Pháp có đồn điền cao su trên rừng luôn luôn bao lưới tất cả các cửa ra vào, tôi hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu bằng chính sự chịu đựng của thân xác tôi.

Trời ơi ! sốt ǵ mà sốt vậy ! Chỉ một cơn sốt thôi mà tôi cảm thấy tôi không c̣n cái ǵ nguyên vẹn trong người cả, từ lá phổi buồng tim, bộ óc cho đến những khớp xương, làn da và đến từng lỗ chân lông một. Tất cả đều hở ra, ọc ạch, xiêu vẹo.

Trời đất ơi ! sốt ǵ mà sốt thế ! Chỉ một cơn sốt thôi tôi đă nh́n trời ra màu xám ngoẹt. Từ vui đến buồn, từ buồn đến bi lụy. Tôi bây giờ đang gục xuống dưới cái lưỡi búa bi lụy của chính ḿnh.

Tôi chỉ c̣n nghĩ một điều : HẬN .

Tại sao người ta ném một cán bộ hai mươi năm chiến đấu, mười lăm tuổi đảng vào khu rừng này mà không cho một bước rút lui pḥng thủ, không cho một thứ vũ khí trong tay ? Con người là vốn quí nhất, Lê Nin hay Mác đă nói vậy, và Đảng Lao Động cũng lập lại câu đó bất cứ ở đâu.[/color][/size][/b]


Th́ vỡ lẽ ra ở trên con đường Trường Sơn này cái vốn đó được đem ra xài với sự trân trọng nhất. Như hiện giờ nầy đây, như cái thằng tôi hiện giờ đang nằm đây này !


https://keditim.net/wp-content/uploads/2017/04/NHA-VAN-DTH.jpg


Mờ mờ trước mắt tôi, Thu vẫn ngồi ủ rủ, không rơ Thu nghĩ ǵ. Tội nghiệp ! Cô nàng chắc hẳn là nhớ Hà Nội lắm.

Gái Hà Nội mà ! Xa Hà Hội một ngày đă thấy mất đi một tí ǵ trong người rồi, một tí duyên dáng, một tí lẳng lơ, một cái ư thơ mộng trữ t́nh do phong cảnh, do sinh khí, do cái đất ngàn năm văn vật gây nên, hiến dâng và thấm vào mà không người con gái Hà Nội nào không có, và không một người con gái nào có.

Thu như con cá nước ngọt bị ném ra biển.

Tôi không nh́n cũng biết cái chân Thu như thế nào rồi. Cái chân ngọc ngà, xoay bật như ḷ xo trên sân khấu phẳng như mặt hồ Gươm và mịn như nhung.

Thu hănh diện v́ cái đẹp của đôi chân, cái tài ba của chúng nhưng bây giờ đây Thu lại nh́n nó như một tai vạ vô cùng.

Đây ! Thu cũng chính là cái “vốn quí” được sử dụng vô cùng trân trọng đấy !


C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-16-2020, 21:39
CHƯƠNG 4


Những người nằm rải rác chung quanh tôi im ĺm. Vài tiếng khua ga-men, vài tiếng ho húng hắng, không ai nói chuyện vói ai, tôi cũng không muốn t́m hiểu họ. Rồi tôi lại thiếp đi trong cơn mê sảng khác.

Khi tôi bừng mắt ra lần thứ hai th́ tôi không c̣n trông thấy ai chung quanh tôi nữa. Đột nhiên tôi nhớ tới Thu, nhớ một cách ghê gớm mà tôi không ngờ tới.

Khi có Thu ở bên cạnh tôi không chú ư ǵ cả, đôi khi c̣n cau có và bực ḿnh v́ sự rên siết bất măn của Thu, tưởng chừng như không có Thu bên cạnh tôi th́ sung sướng lắm. Chẳng dè vắng Thu th́ tôi thấy thiếu thốn quá đổi. Nhưng v́ không thể đi đâu để t́m Thu và cũng không c̣n sức há mồm ra mà gọi một tiếng to.

Bỗng nghe có tiếng x́ xào ở ngay đầu vơng của tôi. Tôi cố lấy hết sự sáng suốt để xem ai đang nói chuyện.

Một người nói:

– Trạm ḿnh đâu có thuốc ǵ ngoài kí-nin. Đây là cái ải địa đầu do đại tướng Đ̣n Xóc và Thương Hàn chống giữ mà lại! Ai qua ải mà không khỏi nộp thuế chứ ?

Một người khác chép miệng:

– Chịp ! Bỏ th́ thương mà vương th́ tội .. cho ḿnh. Ḿnh lo cho ḿnh c̣n không nỗi mà định cơng khiêng ai ?

– Cái trạm ḿnh là cái trạm “ó đâm”. Cứ lâu lâu lại phải chôn một cái xác vô thừa nhận.

H́nh như có một người hút thuốc cho nên tôi nghe vài câu lại ngưng một chốc. Câu chuyện lại tiếp:

– Mới cách vài hôm đây ḿnh khiêng thằng y sĩ ăn vỏ khoai ḿ chết th́ hôm nay lại có thằng này.

– Thằng này là thằng nào ? – người kia hỏi.

– Thằng nằm trên vơng đây chớ c̣n thằng nào nữa ? Thằng này chắc chết quá ! Tôi sờ trán nó lúc năy thấy nó sốt ít nhất là 40 độ, mê man nói sảng cái ǵ lung tung.

– Ở đàng kia cũng có một thằng nằm liệt, không ai cơm cháo hết. Đoàn điếc ǵ mà bỏ đồng đội vậy !


https://lh3.googleuserconten t.com/proxy/4dOlAC_dYyqg4eEtqE33 mOg3rWFys_elptPHmeE8 C9YdbloQn6iwdKzP4nfC t2BIke7A_DKAkQdv781e WIx1IqM6L4njVUqM8FTn G_UAYsaq45b0BFaq4k1y LuoJTToraA


– Thằng này có một con nhỏ ở lại nuôi.

– Nuôi cái con khỉ! Con nhỏ văn công trặc chân ở lại đó. Mầy có nuôi rước về mà nuô i! Mẹ kiếp, ở giữa chốn này mà được một con như vậy mày hỉ? Chịp! Chịp!

Hai đứa nó cười hô hố với nhau một chập rồi lại tiếp tục:

– Thằng này chắc ác tính quá!

– Không hiểu tại sao ở đây hễ sốt là hết phân nửa bị ác tính.

– Chịp! Không biết gia đ́nh nó ở đâu.

Rồi thôi, im bặt. Chúng nó biến mất, bỏ tôi nằm lại một ḿnh với câu chuyện của chúng c̣n vang lên trong tâm trí tôi.

Tôi b́nh tĩnh vô cùng, b́nh tĩnh tới mức độ tôi không c̣n hiểu tại sao tôi lại b́nh tĩnh đến thế nữa. B́nh tĩnh để mà đối chiếu cái bản thân của ḿnh với sự nhận xét của hai thằng kia.

Tôi biết tôi chưa chết, khó chết nhưng t́nh trạng rất nguy kịch. Tôi cũng không muốn nói điều đó cho Thu biết. Để chứng minh một cách hùng hồn là tôi không thể nào chết được và để cho Thu không cảm thấy tôi đă trở thành gánh nặng cho Thu, tôi đưa tay nắm mép vơng và cố cất ḿnh lên. Tôi đă ngồi dậy được.

Một cách nặng nhọc, tôi giăng hai tay ra nắm hai đầu vơng, cái vơng lắc lư làm cho tôi thấy vùng đất trước mặt tôi cũng nghiêng ngữa. Tôi nhắm mắt lại để định thần và cố giữ thăng bằng trên chiếc vơng.

Đấy, tôi có làm sao đâu. Tôi vẫn ngồi vơng chơi đây, mắt tôi vẫn nh́n chung quanh mọi người và cảnh vật. Đầu óc tôi c̣n phản ảnh mọi hoạt động bên ngoài .

A ha ! như vậy là tôi không có việc ǵ cả. Đồ láo ! Tôi đâm ra ghét cay ghét đắng hai thằng vô loại vừa rồi. Chúng chỉ ném ra mấy câu vô trách nhiệm chơi rồi bỏ đi không hề quan tâm đến một kẻ mà chúng cho rằng chắc chết.

Trên rừng này người ta sống chung với những giống vật bốn chân, có lẽ v́ thế người ta cũng mất đi quá nhiều nhân tính.


https://i.ytimg.com/vi/a3xQZe2FQho/maxresdefault.jpg


Tôi muốn chứng minh một mức cao hơn nữa rằng tôi không thể chết. Tôi từ từ tḥ một cái chân xuống đất đặt bàn chân vào chiếc dép đă bị nhiều lá vàng và bùn đất phủ lên. Tôi nh́n theo bàn chân tôi theo cái cử động đó.

Tôi nh́n rơ bàn chân, nó nối liền với ống chân tôi bởi cái cổ chân, trên cái cổ chân là ống chân rồi đầu gối, rồi bắp đùi. Tất cả những bộ phận đó được gắn liền vào người tôi bằng cả một hệ thống máu thịt, đúng là cái chân tôi.

Vậy bàn chân vừa đặt trên chiếc dép đây cũng là bàn chân của chính tôi chứ đâu phải là bàn chân nào khác. Vậy mà trời ơi, tôi cứ nghĩ là bàn chân của ai chứ không phải là bàn chân của tôi.

Nó không giống bàn chân của tôi hôm qua tí nào. Nó gầy khô, nó vừa xanh vừa vàng. Nó đúng là bàn chân của người chết.

Nhất là khi tôi đặt bàn chân xuống chiếc dép th́ nó không truyền lấy một tí cảm giác nào lên óc tôi.

Tôi vụt nghĩ: tôi đang chết, bắt đầu từ bàn chân ?

Và để chứng minh rằng sự thật không phải như vậy tôi lại thọt nốt bàn chân kia vào dép. Quả thật, tôi không có sự hiểu biết ǵ qua sự đụng chạm của bàn chân vào dép.

Bực ḿnh, tôi đứng phắt dậy để đi, để đi thật nhanh, để đi lại lều của Thu và để làm mọi việc khác với hai bàn chân, hai bàn tay của tôi. Hai cái bàn chân tôi đâu có nghe theo ư muốn của tôi. Chúng cứ cứng đờ ra như cặp chân gỗ, tôi đă ngă quỵ xuống ngay bên vơng như một cái áo rũ.

Mồm tôi lẩm nhẩm như lời trối trăn sau cùng:

– Đ.m. chúng nó !


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/924/Gz2eNf.jpg


Tất cả mọi hệ thống thần kinh tôi đều tê liệt hoàn toàn, nhưng trí óc của tôi hăy c̣n một đốm ánh sáng bằng đầu cây kim để tôi ư thức rơ rệt rằng tôi nói câu đó – không một tí ǵ v́ mê sảng và bây giờ đây dù cảnh rừng núi đối với tôi đă lùi về dĩ văng quá xa vời, nhưng tôi vẫn c̣n nghe lại câu đó với nét mặt của một kẻ hấp hối của tôi lúc bấy giờ.

Tôi biết rằng tôi đang tha thiết muốn sống, mong ước được sống. Tôi sợ tất cả những ǵ gợi cho tôi cái chết, nhất là cái ǵ làm cho tôi nhớ tới những cái chết mà tôi trông thấy trên đường này.

Ấy vậy mà có những người lại muốn chết, lại tự hủy hoại thân thể họ một cách hết sức tàn nhẫn và ư thức hẳn hoi.

Tôi đă chứng kiến một việc như vậy ở trạm vừa qua.

Số là hôm đó đường dây bị kẹt, khách không đi được cho nên anh giao liên đưa cả đoàn vào một cái khe suối để cho chúng tôi tạm trú.

Nhiều người thuộc địa dư bảo rằng đây là vùng Ba Na, Ba Ná ǵ đó, mà cũng không biết đúng hay không đúng. Chỉ biết rằng hằng trăm con người bị nhét vào trong một cái khe suối mà hai bờ suối dốc đứng lên, cây cối rậm ŕ, không thể nào cư trú được. Cho nên người ta chỉ treo vơng ven bờ suối.

Nội cái chuyện đại tiện không thôi cũng gây thành hằng trăm vụ căi nhau hàng ngày. Rồi th́ chuyện tát suối bắt cá, chuyện lấy súng bắn cá, chuyện đàn bà con gái tắm rửa, giặt quần áo trên ḍng… Sự phức tạp xà ngầu không kể xiết.


https://img.dantocmiennui.vn/t620/uploaddtmn//2020/4/23/nhabao4-1.jpg

Trong cái bối cảnh như vậy th́ tôi lại gặp một anh thanh niên chán đời đến mức độ kinh khủng. Ban đầu tôi cũng không rơ chàng ta đang sống trong tâm trạng đó.

Anh ta nằm trên một phiến đá to bằng mặt bàn, chung quanh cắm những cành cây đă héo. Bên cạnh anh ta là một khẩu AK mà ṇng súng đă rỉ sét vàng oách. Người và của trông có vẻ xa lạ như không hề có một sự liên quan mật thiết nào với nhau. Tôi vừa đi qua khỏi anh ta, th́ có người gọi tôi tới và nói ngay:

– Đồng chí có tài ǵ, giác ngộ dùm anh ấy với!

– Giác ngộ ǵ? – Tôi hỏi.

Anh bạn nói với tôi:

– Đồng chí vừa trông thấy cái anh chàng nằm trên phiến đá đó phải không? Anh ta đang tự tử đấy!

Tôi hỏi:

– Tự tử ǵ ? Nằm ngủ ngon lành như thế mà ?

Anh bạn lại giải thích tiếp:

– Không rơ anh ta ở đơn vị nào, mà khi tôi vô đây đă trông thấy anh ta nằm ở đấy rồi. Anh ta đă đổi hết tất cả mùng, chăn, vải bạt, dép.. tất cả cái ǵ đổi được anh ta đều đem ra đổi lấy thức ăn. Không tin đồng chí lại xem cái ba-lô của anh ta xem. Không c̣n món ǵ trong đó.

Vừa rồi có người kể lại cho tôi nghe rằng anh ta vô xóm người thiểu số ở chung với họ cả tháng trời. Chỉ có cây súng không đổi được nên mới c̣n đó thôi. Anh ta tự vận bằng cách cứ ngủ trần như vậy cho muỗi đ̣n xóc cắn cho sốt rét.

Tôi rùng ḿnh. Trời đất ! Tự tử thiếu chi cách mà chơi cái tṛ đó. Thiệt là anh chàng này quá bất công với cái thể xác của chàng ta.

Đồng chí Lê Duẩn thăm, kiểm tra năng lực vận chuyển của Đoàn 559 - Bộ đội Trường Sơn (năm 1973).


https://file.qdnd.vn/data/images/0/2017/04/06/vietcuong/vietcuong468.jpg


Cho muỗi đ̣n xóc cắn th́ sẽ sốt rét. Đó là điều không thể khác đi được. Ở trong cái khe suối này, không khí dày đặc thán khí như trong một cái hang hoang chưa ai đến.

Đá xám xịt, cũng có vẻ mục ra như gỗ mục. Đây là cái ổ sốt rét và thương hàn. Có người vừa sốt vừa bị thương hàn một lúc. Chỉ cần vài chú đ̣n xóc chui vào màn là ḿnh đủ rước lấy cơn sốt rồi. Bây giờ nhắc lại chuyện muỗi đ̣n xóc chích, tôi hăy c̣n rùng ḿnh.

Anh bạn không quen bảo tôi :

– Đồng chí, tôi coi đồng chí có vẻ chính trị lắm. Đồng chí hăy đến t́m lời khuyên dứt cho anh kia bỏ bớt cái tư tưởng bi quan đi. Đến đây đă được một phần đường rồi, hăy ráng chút nữa. Nếu không chịu đi th́ xin dừng lại nghỉ, tội ǵ lại đày đọa tấm thân cha sanh mẹ đẻ của ḿnh ?

Tôi đă từng thấy những bộ xương rủ trong hốc núi, những cái xác nằm nguyên trên vơng có mắc màn, kiến bu đen hai con mắt nhưng chưa thấy anh chàng nào t́m cái chết kỳ lạ như vậy.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x354q90/r/924/mJTue2.jpg


Nghe anh bạn nói xong tôi bèn quay trở lại, đến ngay bên phiến đá, tôi ngồi ngay bên con người kỳ cục kia.

Tôi mở đầu bằng câu nói xă giao:

– Này! Anh bạn người Hà Nội phải không? Xa Hà Nội từ tháng nào? Tôi cũng người Hà Nội đây! Dậy nói chuyện chơi.

Nghe có người đến quấy rầy, anh thanh niên mở mắt ra một cách nặng nhọc và nh́n tôi, nhưng chỉ nh́n tôi một thoáng rồi nhắm lại ngay dường như sự có mặt của tôi bên cạnh anh ta là thừa, là vô lư.

Tôi nắm chân anh ta và lắc mạnh:

– Dậy chơi mà! Đi, dậy chơi ! Ban ngày mà ngủ, sốt chết!

Anh thanh niên buộc ḷng phải ngồi dậy. Đầu tóc ủ rủ, mặt mũi hốc hác. Anh ta khẽ lắc đầu, tỏ vẻ chán nản đến cực độ.

Tôi vào đề ngay:

– Tôi đă nghe anh em chung quanh đây kể về anh rơ ràng. Tôi cũng vô Nam chiến đấu như anh, cho nên tôi xin khuyên anh không nên làm như thế, thiệt thân mà c̣n ảnh hưởng xấu cho đơn vị.

Anh thanh niên vẫn không nh́n tôi và lại lắc đầu. Tôi lại cố thuyết phục anh ta với niềm tin rằng lời lẽ hay ho của ḿnh sẽ dựng anh thanh niên trở đậy, sống như mọi người.

Tôi triết lư cuộc sống, lấy kinh nghiệm bản thân, lấy thực tế trên đường dây và lấy cả lư tưởng cao đẹp của thanh niên ra mà tương vào tai anh thanh niên. Tôi nói rất dài, rất là dài. Có thể mất cả tiếng đồng hồ.

Thấy anh ta ngồi lặng thinh, tôi cho rằng anh thanh niên đă thấm bài. Mà thật, đang ngồi lặng lẽ như tượng đá, bỗng anh ta đứng phắt dậy xốc ba-lô lên vai và cầm lấy súng.

Tôi nói tiếp một cách hăng hái:

– Tôi có quen trong trạm, nếu anh có mất hết đồ đạc th́ tôi đưa anh vô đó, người ta sẽ cấp lớp mới cho anh. Rồi th́ anh trở về đơn vị với anh em.

Nói xong, tôi lôi tay anh thanh niên cùng đi.

Tự năy giờ anh thanh niên không nói một tiếng nào. Dọc đường tôi vẫn thuyết phục anh ta bằng đủ thứ lư luận. Nom anh cũng có vẻ xiêu ḷng.

Khi hai đứa tôi đi qua mặt những người nằm bên bờ suối th́ ai nấy đều nh́n tôi với những cặp mắt thán phục. Tôi vô cùng sung sướng v́ đă làm được một việc không ai làm nổi. Tôi thấy đau đớn thật sự. V́ sao anh thanh niên này đi t́m cái chết vô lư ?


https://imagizer.imageshack. com/v2/493x382q90/r/924/gHMm5A.jpg


Đến chỗ rẽ, tôi bảo :

– Anh đi theo con đường này độ 30 phút sẽ đến trạm. Anh tŕnh bày hoàn cảnh của anh rồi sẽ được cấp phát. Nhé! Anh nên nghe lời tôi.

Anh thanh niên cũng không nói rằng mà cứ lầm lủi đi theo ngă tôi chỉ. Tôi đứng nh́n theo. Thật là thối cả ruột gan.

Cái ba-lô lép kẹp dán sát vào lưng anh ta, cái hộp lon treo ở phía sau bằng một sợi dây kẽm, có lẽ anh dùng để nấu cơm, cứ mỗi bước đi của anh, nó lại đập vào ba-lô đánh cạch một tiếng làm như một thứ nhạc điệu mỉa mai.

Độ nửa giờ sau, khi xong việc tôi trở lại, đi ngang qua đường cũ th́ mọi người cười rần lên. Tôi dừng lại và nói một cách tự hào:

– Đó ! Các đồng chí có thấy không? Tôi dựng anh ta dậy rồi đó!

– Ừ! Đồng chí công tác chính trị tài thật !

– Từ Hà Nội vô Vĩnh Linh anh ta nhảy tàu 3 lần, đều bị bắt lại hết đó.

Mỗi người nói một câu, nhưng nụ cười của họ có vẻ bí hiểm trêu chọc chứ không tán thưởng việc làm của tôi vừa qua.

Quả thật, khi tôi trở lại phiến đá, th́ hỡi ôi, giữa những cành cây khô héo một thân h́nh héo khô không kém nằm dài đểnh ra đấy với tất cả sự chán chường, bất chấp những cặp mắt của người qua kẻ lại.

Tôi hơi giận, tôi ngồi xuống và nói:

– Tôi đă bảo, sao anh không nghe lời tôi vậy hả anh bạn ?

Anh thanh niên lập tức ngồi dậy và nói năng sốt sắn chứ không đến nỗi tệ như lúc năy. Anh ta nói với tôi những lời tâm sự của một người bạn:

– Tôi thú thật với anh là tôi rất cám ơn anh. Tôi biết anh rất thương tôi. Nhưng tôi đă quyết định rồi, tôi quyết định hy sinh tôi.

Tôi biết làm như vậy là bậy bạ, nhưng tôi không muốn cái ǵ hết, ngoài cái chết. Tôi muốn xem cái chết từ từ đến với tôi, vuốt ve tôi hoặc nhai tôi ngấu nghiến. Tôi bây giờ là một tế bào chết của cuộc cách mạng này.


PiRj5m6zFxI


Anh có xem phim “Tiểu Thư Mary” của Liên Xô không ? Pê-sô-rin xem cái chết như một sự tất nhiên “như một cổ xe song mă đến rước ḿnh sau buổi dạ hội chán ngán…” Ở đây tôi cũng muốn một sự ǵ giống giống như vậy…

Anh thanh niên nói tiếp:

– Tôi xin lỗi anh v́ lúc năy tôi đă lừa anh. Tôi nói thật, tất cả những lời anh nói với tôi, lúc đầu tôi đă đều nghĩ tới cả, nhưng tôi ngấy lắm rồi cho nên, để màng tai tôi khỏi bị những lời nói như ḥn sỏi rơi vào làm nhức nhối, tôi vờ nghe nghe lời anh, một là cho anh vui ḷng, hai là tôi khỏi phải nghe theo.

Tôi không c̣n nói thêm câu ǵ nữa. Tôi đành chịu thua trước sự quyết định quá vững chắc của anh thanh niên. Đúng là hết chỗ nói.

Từ đó về sau tôi không gặp lại anh thanh niên đó nữa.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-17-2020, 04:20
CHƯƠNG 2


Bỗng nhiên tôi có cái mặc cảm :

Ḿnh cũng nằm lại đây, lấy tấm đế cối này làm mộ bia.

Một người đi ngang qua trước mặt tôi, ném một câu cụt ngủn:

– Sốt à ?

Tôi khẽ gật đầu, mà h́nh như tôi chỉ ngồi im, không đáp lại. Tôi nghe cách phát âm th́ tôi biết đó là người Nam Bộ. Tôi thấy hơi đỡ khổ, bớt cô đơn, tôi hơi tỉnh lại. Tôi hỏi vói theo:

– Đồng chí ở tỉnh nào?

– Bến Tre – Anh bạn quay lại đáp.

– Tôi ở Mỹ Tho

Tôi trả lời vào một câu không phải là câu hỏi. Tưởng đó là một ḥn đá ném xuống vực thẳm không nghe tiếng đáp lại chẳng ngờ lại có âm vang:

– À, có Mỹ Tho đi tới kia ḱa.- nói xong anh chàng bước lùi lại và vẫy tay kêu to :

– Ê, ê!… có đồng hương đây mau lên – rồi lại hỏi tôi :

– Anh về Ông Cụ phải không ?

Tôi gật. Anh bạn lạ mặt kia – một cán bộ quân đội – vỗ đùi kêu to :

– Sướng quá trời đất ơi !

Anh bộ đội nói tiếp :

– Thằng bạn của tôi kia nó ở Mỹ Tho. Mười mấy năm nay nó chưa gửi được một lá thư về gia đ́nh cũng không nhận được một lá thư nào của gia đ́nh.

Vợ con nó không biết ra sao. Nghe nói h́nh như ả đă lấy chồng rồi. Nó buồn lắm, cố nhiên, vợ đi lấy chồng vui sao được nhưng buồn một nỗi nữa là cái tin không biết có đúng vậy không.

Nếu rơ vậy th́ nó ở ngoài nầy kiếm vợ chẳng khó khăn ǵ nhưng nếu không phải vậy th́ tội nghiệp cho người đàn bà. Người ta chờ đợi thủy chung té ra ḿnh quất ngựa chuối đi mất, khổ quá !

Anh bạn mới quen nói tía lia, vừa nói, vừa b́nh luận, vừa cười và sầu năo với tôi như với một người quen cũ. Anh khoa tay :

– Anh ngồi đây để tôi chạy đi kêu. Nó đang nướng ḿ ăn đằng kia ḱa.

Rồi anh ta chạy phốc đi, một chốc trở lại với một người bạn mới. Anh ta vừa thở vừa nói:

– Nó là Chính Trị Viên tên Thành, c̣n tôi Đại Đội Phó cũng xin tự giới thiệu luôn.

Tôi tên Cu bí danh Tư Ớt v́ lúc nào ăn cơm cũng phải có ớt. Anh em c̣n cho tôi cái tên nữa là Cu Ớt Hiểm



https://anhxua.net/photo/147322631979917.jpg


- Anh ta nói tự nhiên không có vẻ ǵ xấu hổ v́ cái tên không văn hoa của anh, rồi anh ta vỗ vai tôi và tiếp :

– C̣n đây là anh bạn sốt người Mỹ Tho đang trên đường “về nước”

Thành hỏi tôi ngay:

– Mỹ Tho mà quận nào anh?

– Cái Bè – Tôi đáp.

– Tôi ở châu thành gần bến bắc Rạch Miễu. Anh biết bến bắc Rạch Miễu không?

– Có chớ ! Tôi có qua lại vài lần.

Tôi bỗng nhiên thấy tỉnh hẳn lại. Những cái tên đất, tên làng của quê hương không có ǵ tất cả. Đó là những cái tên b́nh thường, quá b́nh thường đi nữa là đằng khác. Nhưng đó là tất cả.

Nhưng ở đây, những bộ mặt xanh nanh vàng, những cặp môi tím ngắt thốt ra những cái tên ấy, run run như da thịt người chạm phải làn điện nhẹ, nó run lên, những âm thanh ấy, như những tiếng đàn bất tuyệt ngân lên và lay động đến tận những nơi sâu xa nhất trong ḷng.


w4NGF78-aOo


Tư Ớt Hiểm cảm thấy bơ vơ khi thấy tôi và Thành không nhắc đến y. Có lẽ vậy! Cho nên y xen vô, tự giới thiệu :

– C̣n tôi ở Bến Tre, quận Giồng Trôm, anh có biết không ? Từ Mỹ Tho xuống Bến Tre đâu có mấy cây số. Qua bắc Rạch Miểu thế là tới “Bến Tre quốc” rồi!

Tôi đáp:

– Hồi 9 năm tôi có tới đó. Tôi sống ở Bến Tre cũng lâu lắm. Tôi biết rất nhiều. Có phải Giồng Trôm của anh có những làng Tân Hào, Thạnh Phú Đôn, Cái Mít không ?

– Phải ! Phải nhưng Cái Mít không phải là làng mà chỉ là tên chợ thôi. Chợ Cái Mít nhưng làng Thạnh Phú Đông !

Hồi đó tôi ở bên Tân Hương thường chèo xuồng qua Thạnh Phú Đông. Hai cái vàm Tân Hương và Cái Mít gần ngang nhau.

Sông Hàm Luông rộng lắm nhưng nó có rất nhiều cồn. Tôi không nhớ hết. Mà không biết mấy chục năm nay cù lao cũ có bồi ra thêm không . C̣n cù lao mới chắc mọc lên bít cả con sông Hàm Luông nối liền chợ Tân Hương và chợ Cái Mít nữa là khác.


Đôi mắt Tư Ớt mơ màng ngó mông lên đầu núi, dường như ở sau rặng núi hiểm trở này là quê hương anh, ḍng sông đó, cồn đất đó. Tư Ớt nói liên miên, không để ư đến sự chú ư của những người chung quanh nữa.

– Bây giờ mà cho tôi đi về th́ tôi đi một mạch tới ngay. Đây đó có bao xa mà về không được, gần hai chục năm rồi. Ở nhà, cha mẹ chết hết ḿnh cũng không hay !

Tôi nh́n cái khuôn mặt buồn bă và vàng sậm của Tư Ớt mà đau xót. Tôi biết y hoạt động rừng núi đă lâu ngày rồi. Nước da của anh xấu quá. Tôi thương Tư Ớt vô cùng, một t́nh thương bất ngờ, đột biến, sôi lên.


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x211q90/r/923/PbMbcA.jpg

Tôi hỏi:

– Anh không về à?

– Không được về chớ không phải không về đồng chí ạ!

– Tại sao không được?

– V́ người ta không cho.

– Nhưng tại sao không cho mới được chứ ?

– Tại v́ người ta nói Đảng Bác chưa cần, tôi ở đây đă 4 năm rồi.

Tôi ngă ngữa ra. Vậy ra có những người như Tư Ớt, cứ ở đây măi không được về xứ.

– Ḿnh phải đấu tranh chứ ! tôi gắt.

– Đấu thế chó nào được, không đấu th́ c̣n “lon” c̣n “gáo” mà mang.

Đấu th́ đi Hỏa Ḷ và lon gáo rụng hết. Quân đội mà, anh có hiểu không? Anh không nghe nói vụ Thiếu Tá Phan Thanh Nhàn, người Bến Tre, ở Hà Nội à ?

Cũng v́ hăng hái đấu tranh cho quyền lợi anh em đó mà đi tù. Gần chục năm nay rồi. Vợ ở ngoài đi lấy chồng. Anh em có thương t́nh cũng chẳng dám đi thăm, sợ liên lụy. Đó, kết quả của sự đấu tranh là thế đó .

Tư Ớt thở dài thườn thượt làm cho tôi có cảm giác là y chán chường mọi sự đời đến mức cùng cực, kể cả cái nhiệm vụ thiêng liêng mà anh được giao cho trên đường dây này .


https://imagizer.imageshack. com/a/img921/1928/ITIBiP.gif


Thành chờ đợi cái chấm câu của Tư Ớt tự năy giờ. Thành nói:

– Thôi được rồi cha nội ! Để cái cồn lá cồn lạp của anh qua một bên đi, để cho tôi nói chuyện với anh bạn một chút.

Thành ngồi xuống bên tôi x̣e bàn tay vàng ngoách như vừa nhúng trong nước kí-nin ra và nói:

– Tôi sẽ viết cấp tốc một bức thư với 10 chữ thôi, không nặng đâu đồng chí ạ. Tôi biết các đồng chí đi đến đây là kiệt sứt rồi, một sợi tóc cũng làm nặng thêm một kí-lô.

Đồng chí ạ, đồng chí có về tới Mỹ Tho và có dịp đi ngang qua xă Đạo Thạnh th́ hỏi dùm tên ông già tôi.. Ờ..ờ… tôi sẽ ghi trong thư kỹ lưỡng, rồi đưa dùm cái thơ nhé. May ra gia đ́nh tôi nhận được thư mà biết tin tôi c̣n sống.

C̣n nếu không t́m được th́ thôi chẳng quan trọng ǵ. Đời tôi coi như bài cào bù trất rồi, may ra c̣n kiếm được hai ba nút, vậy thôi !

Rồi Thành lấy chiếc vơng quấn tṛn như đ̣n bánh tét đeo trên lưng và tháo ra buộc vào hai cái cây bên đường rồi d́u tôi lên nằm:

– Nghỉ khỏe đi, bây giờ mới 12 giờ 5 phút thôi, c̣n sớm chán ! Mà đoàn của đồng chí đâu?

– Đi trước rồi!

Thành hơi ngần ngại:

– Vậy làm sao đồng chí theo kịp?

Tôi nói dối để cho Thành yên tâm mà không nói tía lia nữa. Tôi không muốn nói cũng không muốn nghe. Tôi nằm, cơ thể hoàn toàn ngơi nghỉ. Tay chân buông thỏng. Tôi có cảm giác là tất cả những bộ phận trong người tôi không c̣n ăn khớp với nhau nữa.

Tư Ớt đưa tay sờ trán tôi:

– Cỡ 39, 40 độ!

Tôi bắt đầu run lên. Sốt xong đến rét. Người ta gọi sốt rét mà lại ! Cái rét có h́nh tượng. Nó như con vật có hằng vạn bàn chân li ti chạy từ trong máu, trong tủy tôi toả ra khắp châu thân. Tôi biết rằng đó là cuộc tấn công của những toán vi trùng vào những khối hồng huyết cầu theo như lời bác sĩ giảng, nhưng tôi không tin như vậy.

Tôi cứ tưởng như tôi bị nhúng nước lạnh, mà cũng không phải nữa, bởi v́ giữa trưa nắng mà đắp chăn vẫn cứ run. Hai tay ôm ngực, hai chân co lên sát bụng, hai hàm răng nghiến chặt, càng co càng rút th́ càng run, răng càng đánh ḅ cạp.

Hai mắt lại nóng bừng như hai ḥn lửa và không trông thấy rơ nét một vật ǵ. Tôi chúi đầu vào mép vơng như chỗ tựa để chống lại cơn sốt đang hoành hành.

Tôi nghe loáng thoáng bên tai:

– Tôi nghiệp! Chắc đồng chí mới sốt lần đầu phải không ? Ở đây là như vậy đó. Tụi tôi coi sốt như cơm bữa, “phi sốt rét bất thành giải phóng” mà! Kí-nin uống như trẻ cơm nguội có ăn thua ǵ.

Nhiều khi ḿnh sốt mà giống như là giả bộ vậy, đang ngồi chơi bỗng run lên, đang đi bỗng ră rời tay chân mắc vơng không kịp mà nằm. H́, h́.. trong người tụi tôi bây giờ vi trùng sốt rét hàng tá bắt nấu canh chua không hết.


https://kygia.net/wp-content/uploads/2015/12/12360062_16861519116 03556_11687683306222 94153_n-488x325.jpg


Tôi c̣n nghe ng̣i bút của Thành chạy sột soạt trên mặt giấy, một chốc lại nghe Thành kêu lên gay gắt:

– Nghẹt ng̣i rồi! Bực quá! Có bút đó không Ớt ?

– Không! Lâu rồi đâu có viết cái ǵ mà bút với mực.

– Mẹ!…Hồng Hà làm giống in Parker 91 mà dở ẹc. Ng̣i viết có hơn tháng đă toè mẹ nó ra rồi.

– Ai bảo mua rồi la?

– Thấy có đứa bảo tốt lắm, nó mua đem về cho bạn bè Miền Nam.

– Ờ, vậy cũng tốt, nó được cái tinh thần.

– Tinh thần ǵ?

– Tinh thần tự túc tự cường. Ta làm ra ta xài chẳng hơn mua cây bút “Anh Hùng” của Trung Quốc à?

– Chà, chà! Nổi lập trường lên rồi đó hả?

– Kh́..kh́! Thôi viết đi, hết cơn sốt ông bạn đồng hương lại chỗi dậy đi mất bây giờ!

Thành đập đập mép vơng hỏi tôi:

– Đỡ chưa đồng chí? Tôi viết thư rồi đấy!

– Thành vừa nói vừa xếp lá thư nhỏ lại bằng một ngón tay và nói

– Chỉ có bây lớn đây thôi, không có nặng ǵ đâu ! Coi như nó là miếng giẻ rách vá cái áo cho đồng chí vậy thôi. Tôi cũng biết các đồng chí nặng lắm rồi, nhưng đây là vấn đề t́nh cảm của ḿnh, tôi không bao giờ quên ơn đồng chí.

Rồi thao thao bất tuyệt, Thành nói:

– Tôi đi bộ đội hồi năm 1947 lận đấy đồng chí ạ !

Đánh trận nào ở Mỹ Tho mà không có tôi, cả cái trận đánh với tụi Lê Dương mặt gạch ở G̣ Công cũng có tôi. Trận đó hai bên đều hết đạn, đập nhau bằng súng và ôm vật nhau !

Cái bọn Lê Dương mặt gạch cái mặt đen thui mà gạch ngang gạch dọc như mặt thớt vậy, cái đầu th́ tóc quăn xoắn lại và cặp môi đen ś như cặp đỉa trâu bằng bắp tay nằm ngang. Gớm, trông thấy mà rợn người. Tụi nó đánh gan lắm ! Chết bao nhiêu cũng không sợ, cứ nhào vô ào ào ngay họng đại liên, trung liên.

Đồng chí có biết Phan Thanh Nhàn không ? Nhàn Râu đó ! Ông ta đấu tranh với bộ Tổng bị tù đó, ai cũng biết.

Ban đầu tôi ở tiểu đoàn của Nhàn Râu, rồi sau này tôi sang Trung Đoàn Đồng Tháp đi lung tung càng ngày xa không về xứ được. Cuộc cách mạng của ḿnh kỳ cục quá. Mới ban đầu ḿnh tưởng chừng vài tháng th́ xong, vài tháng không xong, rồi lại đến vài năm.

Mới đầu tưởng ra khỏi làng thôi, ai dè đi lên tỉnh rồi đi lên miền, rồi ra Bắc cho tới bây giờ nghĩ tới ngày về mà vô cùng ngao ngán.


https://1.bp.blogspot.com/--dMwOcbjOwE/Xkf2nuZpHBI/AAAAAAAAGtY/N-vqVQQd1NAvxGW7Hi1Xo1 H5wFqqE_iCwCLcBGAsYH Q/s640/FB_IMG_1581774301125 .jpg


– Thành nói chậm hẳn lại

– Bây giờ th́ bọn tôi không c̣n có ngày về. V́ thế cho nên tôi mới nóng ḷng mà gửi bức thư này vậy. Nếu đồng chí có về ngay xă tôi, đến bến đ̣ An Thạnh th́ xin hỏi tên ông Hai Trí, đó là Ông già tôi và đưa thư này dùm tôi, tôi cám ơn lắm.

Cái thằng Nam Bộ ít hay nói tiếng cám ơn lắm. Nó cám ơn tự trong ḷng, nó nhớ ơn và đợi lúc trả ơn. Ở đây Thành nói cám ơn là chuyện không thường rồi.


https://baodanang.vn/dataimages/201905/original/images1513272_truong _son1.jpg


Tôi cầm lấy bức thư, đúng ra là mẩu giấy con không có vẻ trang trọng ǵ hết, nhưng trong đó gói trọn cả một trái tim, một nỗi niềm.

Anh ta khóc chăng? Tôi trông thấy anh ta quay mặt đi, người chính trịnh viên, thằng Thành con Bác Hai Trí ở Mỹ Tho !

Có lẽ anh ta đau lắm khi nói những câu trên với giọng run ngập ngừng. Bỗng nhiên Thành quay lại, cố gắng nói giọng b́nh thường:

– Thôi, chúc đồng chí đi cho tới nơi. Độ hai tháng nữa là cùng, sẽ gặp lại ông già bà già cho ổng bả mừng. C̣n tụi tôi th́…

– Thành nghẹn ngào nhưng cố nói cho trọn câu

– c̣n tụi tôi th́ kể như bỏ xác nơi rừng Lào này đi !

Gương mặt tṛn trịa của Thành trông thương hại quá. Đôi má phính không phải v́ béo mà v́ sỉn, run run theo những tiếng nghẹn ngào của Thành, hai hàng nước mắt của người chính trị viên quê ở Mỹ Tho chảy xuống chầm chậm và càng lúc càng nhiều. Thành vụt đưa mu bàn tay quệt ngang và tiếp:

– Thôi, tạm biệt nhé !

Lực lượng Giải phóng vận chuyển đồ tiếp tế qua một dốc đá trong rừng rậm trên tuyến Đường ṃn Hồ Chí Minh, tháng 8/1969. Ảnh: Getty.



https://media.congluan.vn/files/content/2019/04/24/anh3-1850.jpg



Tôi ấm ức thay cho Thành, cho Tư Ớt và cho tất cả những người miền Nam không được về quê. Tôi hỏi:

– Nhưng các đồng chí sao không được về chứ ?

Tư Ớt rất uất và sự uất ức đó dường đă được khơi dậy. Tư Ớt nói:

– Họ bắt chúng tôi cứ ở lẩn quẩn trên con đường chết tiệt nầy xích ra xích vô, lết tới lết lui, thấy các anh em “về nước” mà tủi thân vô cùng.

Trước đây tụi ḿnh đâu có muốn đi mà vẫn phải đi, bây giờ ḿnh muốn về th́ lại cũng không được về.

Không biết cách mạng Lào trở thành căn đày kiếp đọa ǵ cho lũ Miền Nam tập kết này, và không biết tới bao giờ mới dứt ?[/i][/color][/size][/b]



https://mb.dkn.tv/wp-content/uploads/2016/08/thumbnail-29-675x366.jpg


Tôi cố đứng dậy khỏi chiếc vơng v́ tôi đă biết câu chuyện sắp kết thúc.

Đứng dậy xong tôi phải vịn cái cây ở đầu vơng, rồi một cách may rủi, tôi chụp lấy cây gậy của tôi lúc năy không biết ai đă dựng sẵn đó cho tôi và tôi chống gậy lảo đảo đi lại ngồi phệt lên cái đế cối lúc năy.

Bây giờ th́ tới phiên Tư Ớt tâm sự, trong lúc Thành bước lại cuốn cái vơng. Tư Ớt nói với cái giọng khàn khàn có lẽ v́ khát ?

– Tôi nhớ từng gốc cây anh ạ! Ở gần nhà tôi có cái gốc cây gọi là cây Quéo, từ ngă ba đi vô độ hơn hai chục cây số. Đi xa ngó về vẫn trông thấy ngọn của nó vượt hẳn lên những rặng vườn.

Tôi đi bộ đội được vài năm th́ nghe nói bà con ở nhà đă hạ nó xuống để không c̣n chuẩn cho máy bay bỏ bom nữa. Nghe nói đốn nó phiền phức lắm v́ nó là loại cây to bóng mát mà, có Bà ngự, hạ nó xuống đâu phải là chuyện chơi !

Thầy pháp phải cúng, phải cầu, bà con phải đốt nhang khấn vái dữ lắm… Dù tôi đă biết người ta hạ cái cây Quéo xuống hơn hai mươi năm nay nhưng mỗi khi nhớ nhà, nh́n những chân vườn xa trước mắt th́ tôi lại cứ thấy nó đứng sừng sững trước mặt tôi, trong tâm tư tôi.



Mbo7Pbf8oyE


Ở đàng kia có một tốp binh sĩ vừa lố dạng. Thành ngoắc ngoắc:

– Đem lại đây, tôi tặng cho ông bạn đồng hương một củ.

Tôi nh́n đoàn người đang khuân vác lôi thôi lếch thếch đi về phía tôi. Miệng tôi đắng như lúc năy tôi nuốt c̣n sót một viên kí-nin trong cổ họng tôi, tôi cứ khạc nhổ măi mà không hết đắng. Bây giờ tôi nghe cái củ của ông bạn đồng hương sắp cho, tôi không biết là củ ǵ.

Củ khoai, củ ḿ, củ chụp …củ ǵ cũng ăn được. Vậy là được lắm rồi. Ở giữa chốn này dễ ǵ ai nhận mang cho ai cái ǵ, dễ ǵ ai cho ai món ǵ ăn được, vậy mà tôi nhận mang cho Thành cả một lá thư. Có lẽ v́ vậy mà Thành cho tôi cả một củ…


Một anh bộ đội mặc áo cổ vuông ướt đẫm mồ hôi ở phía trước ngực lẫn sau lưng, gánh một sọt khoai ḿ, củ nào củ ấy to bằng bắp đùi người lớn (chưa vượt Trường Sơn!). Tôi hết sức ngạc nhiên. Không hiểu sao ở xứ này lại có thứ ḿ to của đến thế, một người chỉ vác nổi một củ mà thôi.



https://streaming1.danviet.v n/upload/2-2020/images/2020-04-22/dong-Thap-Xuat-hien-4-cu-khoai-mi-nang-74-ky-o-quay-hang-0-dong-ba-cu-khoai-mi-nang-46-kg-1587545060-width600height450.jp g


Hồi ở Hà Nội, tôi nghe các vị trong ban Thống Nhất Trung Ương kể chuyện về rừng ḿ giải phóng mà mê như một bài thơ xă hội chủ nghĩa trữ t́nh.

Các vị kể rằng ở dọc Trường Sơn có những rẫy ḿ đă trở thành rừng không thể nào ăn hết nổi. V́ theo tinh thần xă hội chủ nghĩa th́ những kẻ ra Bắc vào Nam ngang qua những rẫy xă hội chủ nghĩa đó cứ tha hồ lấy củ mà ăn, nhưng lấy bao nhiêu phải dọn đất trồng lại bấy nhiêu, lâu ngày chầy tháng ăn không hết, vả lại v́ tinh thần xă hội chủ nghĩa quá cao cho nên có những đoàn ăn một trồng lại mười, v́ thế rẫy ḿ thay v́ eo hẹp lại giờ mở rộng ra mà … thành rừng.

Nghe th́ hay quá, nhưng thực tế đâu phải như vậy.

Thành trỏ vào sọt ḿ ngao ngán nói:

– Tụi tôi sống bằng toàn cái ngữ này ! Thỉnh thoảng mới được cơm trắng. Coi vậy mà ăn nhiều hại lắm !

– rồi Thành bảo tôi :

– Anh ăn bao nhiêu cứ lấy mà ăn.

Nhưng tôi thấy ḷng vẫn chua xót khi thấy ḿnh vừa ngồi trên cái đế cối. Càng chua xót khi tôi ngồi trên cái đế cối mà lại trước mặt những nhà chỉ huy quân sự.

– Tại sao anh em ḿnh lại vứt cái đế cối như thế này anh?

– Nó vác không nổi nữa th́ nó vứt chứ sao !

– Rồi cái ṇng làm sao?

– Kê vô đầu gối mà bắn… kh́ kh́… nói đùa vậy chớ cái ṇng nó cũng vứt luôn chớ giữ làm ǵ?

Thành tiếp:

– Đường dốc đường đèo như thế, sức đâu mà vác ?

Cái này là đế 82 nặng không dưới 50 kí-lô. Rồi c̣n ba-lô gạo muối nữa lấy sức đâu mà vác ?

Anh vào một vài chặng nữa rồi mà xem súng đạn nó vứt đầy hai bên đường. Đi không nổi mà vác sắt khối như thế vác làm sao ? Có trượt chân ngă, ṇng súng đè gă xương sườn, trật khớp xương sống.

Lính Trường Sơn ! Chậc! Chết c̣n sướng hơn!



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x302q90/r/923/ef8Nko.jpg


Tôi đánh Pháp 10 năm chưa lúc nào khổ thế này. Cái khổ nhất là cái mất liên lạc cá nước với đồng bào. Ở ngoài kia quan điểm nhân dân này nọ nói nghe mát bụng lắm

:…”dễ mười phân không dân cũng chịu, khó trăm lần dân liệu cũng xong.” nhưng vào đây, lâu nay đồng chí có gặp người dân nào không ? Thế cho nên tụi tôi sửa lại:

“ Dễ 10 phân kêu dần không lại, nặng trăm lần khiêng bại cả lưng!”


Ở rừng riết rồi xem thấy khỉ cũng đẹp, và tưởng chừng ḿnh cũng hoá thành khỉ nay mai.

Thành bắt tay tôi măi không muốn rời. Có lẽ Thành muốn truyền đạt những t́nh cảm của ḿnh về gia đ́nh qua lời nói và hơi thở của tôi. Thành muốn tôi kể lại cho cha của Thành về Thành với những chi tiết đầy đủ nhất trong buổi gặp gỡ hôm nay.

Rồi chúng tôi chia tay.


https://img.thuthuatphanmem. vn/uploads/2018/10/05/hinh-anh-dep-duoi-mua-buon_044704648.jpg


(Cho đến hôm nay – 7 năm sau cuộc gặp gỡ đó – tôi mới có dịp viết lại cái kư ức về một chặng đường của Trường Sơn mà nét mặt vàng vọt cùng với giọng nói của Thành không hề phai nhoà trong tôi.

Tôi viết những ḍng này không phải với mực thường mà với thứ mực khác thường.

Tôi mong nếu Thành c̣n sống và đọc được những ḍng này.

Tôi đă làm tất cả những ǵ tôi đă hứa với Thành năm đó, chỉ có một điều tôi không làm được là tôi không t́m thấy Ông Hai Trí và cái bến đ̣ Anh Thạnh của Thành.

Hơn mười lăm năm tang thương biến đổi mà lại là một thứ tang thương trong chiến tranh, nó bất ngờ và tàn nhẫn vô cùng, tôi làm sao t́m thấy được một cụ già trong cái biển lửa ngút trời của Miền Nam, tôi làm sao t́m thấy cái bến đ̣ nhỏ bé của Thành với những cái rể cây đă ṃn v́ những bàn chân bước xuống đ̣ – trong lúc mà đến cả rừng già c̣n hoá thành băi trắng.

Có lẽ giờ đây, nếu sau 7 năm chịu đựng ở rừng Lào, Thành c̣n sống sốt th́ Thành cứ nghĩ rằng người bạn đồng hương của Thành đă đi về tới nơi và trao thư của Thành cho gia đ́nh Thành ngày đêm mong đợi Thành về.

Riêng tôi th́ vô cùng chua xót khi nghĩ về những người lính gốc Miền Nam cứ hằng ngày nh́n thấy người ta nối đuôi nhau đi trên đường về Nam, c̣n ḿnh th́ cứ trấn thủ rừng Lào để “Ủm hộ” cách mạng thế giới đang triển khai trên xứ Vạn Tượng.

Hằng vạn thanh niên Miền Nam rũ xương trên đất Lào một cách phí uổng, trong lúc gia đ́nh họ không được một mảnh giấy báo tin.

Thành ơi ! không biết giờ nầy anh c̣n sống hay đă nằm yên trong một cuộc chạm súng vô nghĩa lư nào rồi ?


https://kinhnghiemhocphat.co m/wp-content/uploads/2019/08/Th%E1%BB%A7-d%C3%A2m.jpg


Lá thư của anh tôi vẫn c̣n giữ đây, tôi đă học thuộc từng chữ, nhớ cả tuồng chữ và chữ kư của anh. Lâu nay gặp ai tôi cũng gợi chuyện để may ra t́m thấy cha anh nhưng tôi không hề thấy có ai, không thấy ai nhắc đến cha anh cả. Gia đ́nh của anh ở đâu làm sao tôi t́m được ?

Củ khoai ḿ to tướng của anh đă bồi cho tôi bao nhiêu sinh tố, nhưng c̣n lá thư của anh th́ tôi không biết làm sao gởi đi. Tôi mang nó trong người tôi như một món nợ mà tôi phải trả, như một đau khổ của riêng tôi và của hàng chục vạn người cũng như anh sống trong rừng Lào không phải “đêm Nam ngày Bắc” mà “đêm Nam ngày cũng Nam”.)


https://3.bp.blogspot.com/-75NEnjr0cRM/WuiWdjXG9WI/AAAAAAAAEQo/HHftPlNHrtAy_C9XPd8q axkLZ9tqyleNQCLcBGAs/s1600/q9.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-18-2020, 01:56
CHƯƠNG 5


Bây giờ là tháng năm, con én ở vùng rừng núi nầy không thấy đưa thoi dệt mộng cho ai cả bởi v́ màu trời thâm thấp ch́ ch́ như cái bát xám ngắt úp lên trên đầu chúng tôi, lúc nào cũng cho chúng tôi cái cảm giác là trời sắp tuôn xuống những trận mưa tràn trề ngập lụt.


Cơn sốt vẫn kéo dài. Lỗ chân lông của tôi hở ra hút nước vào làm cho thân thể tôi giống như một cục cơm mắc mưa vậy. Tôi cũng không c̣n biết so sánh thân thể tôi với cái ǵ cho đúng. Tôi chỉ cảm thấy nó sắp rả ra từng mảng một.

Như vậy là tôi ngă sốt vào những ngày cuối xuân 1966 .

- Một cái năm c̣n đầy những dư âm của các trận B́nh Giả, Đồng Xoài, Pleime…

- Cái năm đầy sự kiện lịch sử của nước ta, vào những ngày tôi hy vọng sẽ được nh́n thấy lại quê hương và gia đ́nh tôi trên mặt đất.

Cơn sốt đang hoành hoành tôi vô kể. Trong tôi mùa xuân đang chống lại cơn sốt, c̣n cơn sốt th́ muốn vươn tới tràn ngập mùa xuân. Cuộc vật lộn của những “kẻ ngoại lai” đó làm cho tôi ră rời tứ chi.

Đêm qua tôi nằm giữa mưa. Các bạn ơi, ai đă đi rừng đi núi, hăy cùng tôi nhớ lại những đêm mưa rừng.

Chao ơi ! Mưa ǵ mưa thế, mưa nặng hạt, mưa mau, mưa dai dẳng, mưa mịt mùng. Giữa một cái trời mưa như vậy mà con người nằm im chịu dưới một cái tăng bốn bề gió táp. Mưa tạt hết hướng nầy đến hướng khác.

Có bao giờ giọt mưa rơi thẳng góc xuống nóc tăng cho ḿnh nhờ. Bao giờ nó cũng rơi xiên, rơi xéo lọt vào màn, vào vơng ḿnh.


Cho nên tấm tăng căng trên đầu ḿnh cũng chỉ là một mái nhà tượng trưng, một thứ vinh quang cụ thể của cấp trên ban cho ḿnh mà dù muốn dù không ḿnh cũng phải hưởng (!).



https://www.nonggiavnsa.com/nguyetsan/quehuong/photos/Vuot%20Truong%20Son_ Page_11_Image_0001.j pg


May sao tôi c̣n một người bạn, ngoài Thu. Người nầy cũng nằm một vơng với tôi, không nói những lời tâm sự mà những câu lập trường, những câu hứa hẹn chiến thắng ngày mai.

Thật khó mà tưởng tượng được rằng tôi đă trải qua những cơn mưa như vậy. Mưa vây kín cả người tôi rớt vào ngực và mặt tôi những giọt băng giá và vào tâm tư tôi những đau buồn vô hạn.

Cây trên rừng bắt đầu găy đổ rắc rắc ầm ầm quanh tôi không ngớt. Tôi lại bị cái tai nạn trời giáng đó đe dọa. Tôi phải dựng cả cái thính giác tôi dậy để lắng nghe để đối phó hoặc để trốn thoát nếu tôi cảm thấy trời giáng xuống cái con người bất hạnh của tôi.

Tôi nh́n ra trời. Thấy ǵ đâu, một màu đen dày đặc như một bức tường sơn hắc ín dựng ngay trước mũi tôi. Suối bắt đầu tràn nước đổ ầm ầm dưới chân tôi. Tôi không trông thấy nhưng tôi biết ở trên tảng đá mà anh em thường tới đó múc nước hoặc giặt giũ, nước đang cuộn lên trắng xoá.

Tôi thấy tôi bé lại như một hạt mưa rơi xuống từ vô tận, vỡ ra và trôi theo cái ḍng nước sôi ấy. Và đời tôi đâu c̣n biết bám tựa vào đâu nữa.


https://canthotv.vn/wp-content/uploads/2017/01/4db62c20_2243ab2d_ra in_forest_resize.jpg


Người bạn của tôi như muốn uốn nắn lập trường tư tưởng của tôi đă không ngớt nói với tôi:

“Các đồng chí là những người yêu quí của Miền Nam, đi giải phóng Miền Nam khỏi sự áp bức bốc lột của đế quốc Mỹ và bọn tay sai của chúng là chính quyền Saigon. Các đồng chí mang trên vai sứ mạng vĩ đại của dân tộc. Chiến thắng đă ló dạng kia rồi !”

Từ lâu tôi không c̣n thích nghe những lời na ná như vậy nữa. Tôi cũng không c̣n suy nghĩ theo cái Kim Chỉ Nam đó nữa. Tôi đă nghĩ theo cái sự thông minh mà cha mẹ tôi đă cho tôi, chớ không phải là kẻ nào khác, dù kẻ đó nó là ai đi nữa.

Người bạn này, tôi mang theo cũng là một sự bất đắc dĩ, bởi v́ không ai muốn đeo trên lưng, vác y trên vai, hoặc đèo y bên hông ḿnh nữa. Tất cả đều chán chê y cho nên y mới c̣n ở lại đây mà làm bạn với thằng bất đắc chí này.

Nói vậy nhưng cũng có nhiều lúc y cho tôi những lời an ủi, những tiếng tơ ḷng khá êm dịu. Chính v́ thế, chính v́ có những khi y nói khác hẳn tiếng nói của Đảng mà tôi c̣n giữ y lại bên người tôi cho đến ngày hôm nay.

Hay tôi cứ nói quách ra rằng đó là cái ra-đi-ô “ết-tăng-đa” mà nhà trường đă phát cho chúng tôi trước khi lên đường. Một cái ra-đi-ô trăng-si-to như vậy ở Hà Nội đâu có phải dễ kiếm.

Ít ra anh phải đi ngoại quốc và với mọi sự khéo léo luồn lọt th́ anh mới mang nó nhập nội miền Bắc được.


https://dogocu.vn/kcfinder/upload/images/radio-thoi-bao-cap-2%20%281%29.jpg


Ấy vậy mà nằm trong tay tôi giờ đây, chưa chắc tôi sẽ giữ nó đến ngày mai. Cái bộ pin Văn Điển trong ruột nó hầu như đă hết điện, cũng như những con người đi tới đây th́ hết sinh lực vậy.

Hai tiếng Văn Điển đến với tôi trong lúc này thật là điều không hay ho chút nào. Bởi nó gợi lên cho tôi cái tên của một băi tha ma: nghĩa trang Văn Điển.

Cái khí lạnh của Trường Sơn cùng với cái khí âm của nghĩa trang Văn Điển đè nặng, vây riết lấy tôi.

Hiện lên trước mặt tôi hàng ngàn ngôi mộ với những tấm mộ bia cái thấp cái cao, cái mới cái cũ, cái xanh cái vàng. Đó là nơi gửi xương thịt của một số cán bộ Miền Nam tập kết ra Bắc.

Ngoài đó những người bệnh tật hoặc có tuổi hết mong ngày về xứ thường than thở với bạn bè :

-“ Chắc tao phải ở lại Văn Điển rồi !”


https://lh3.googleuserconten t.com/proxy/OIR1GNYXtAMvL5gvWR4s eWt-mNSSKLN559Kls9p-fPydMTqs34wil2Iqqjtf rKEbI1mD-4LN3mzWsG5G5JVN88odr UYn2kX8YO3__Szhu2o72 3wKah7whD62-P8jaC5GThAxEw


Tôi th́ tôi không phải ở lại Văn Điển nhưng tránh khỏi cái Văn Điển của Hà Nội, tôi lại phải nh́n thấy cái Văn Điển của Trường Sơn, cái thứ Văn Điển không có mộ bia và không có khói hương trống kèn .

Hay nói đúng ra Trường Sơn giờ đây đă trở thành một Văn Điển kéo lê thê hằng ngàn cây số.

Chao ôi ! Trong một cơn mưa mả nảy lên trong tôi bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu dằn vặt. Bất giác tôi nghĩ đến chiếc xe tang với những nét sầu tủi của Huy Cận :

“… th́ ngựa ơi đi nhịp đầm chó nhảy, kẻo thân đau chưa quên nệm giường đời. Ai đi đưa xin đưa đến tận nơi…”

Chập chờn trước mắt tôi một cái đám ma …

Nghĩa là người chết được nhiều người đưa đi tới phần mộ, cũng có những người đi nửa chừng rồi trở lại.

C̣n tôi, nếu tôi nhắm mắt lịm luôn giữa cơn mưa này th́ ai hay ? Ai đưa ? Ai quay lại và đưa tôi về đâu ? Cái nơi tôi muốn đến th́ ngoài tôi ra không ai đưa tôi đến được, c̣n cái nơi tôi đến được lại là cái nơi tôi không muốn đến.

Chết đi giữa lúc trong ḷng c̣n mang nặng bao nhiêu hoài bảo về quê hương, về sự nghiệp th́ xót xa quá.

– Chắc thằng này chết !

Câu đó lại văng vẳng bên tai tôi như một sự đánh giá xác thực vô cùng về bệnh trạng của tôi.

Trời mưa ghê quá, đang khi tôi thèm nắng ấm, thèm nh́n thấy mấy con gà mổ lúa trên sân, những chú gà con liu chiu lít chit bên mẹ, th́ tôi lại phải chịu đựng một cơn mưa dai dẳng nhất vào một đêm dài nhất của đời tôi.

Không biết tôi vặn đài hồi nào mà tiếng nói từ trong loa cứ ŕ ŕ, tiếng của người con gái cố ḥ hét, nhưng đă mơn hơi, giống như một tiếng nói thoát ra từ một nấm mộ hoang đâu đây.

Tiếng nói là dấu hiệu của sự sống nhưng ở đây nó lại làm cho tôi nghe cái chết đến càng gần hơn.



https://i.pinimg.com/originals/de/7e/eb/de7eeb9e110966e07fbf a48061c2ef5c.jpg


Tôi nằm trên chiếc vơng kaki dày cộp như da trâu này ngày đêm không lúc nào khô ráo v́ trời cứ mưa lê thê, mưa rất to.

Sốt mà nằm trên chiếc vơng như vậy có lẽ không nên thuốc ǵ, nhưng nếu tôi không nằm ở đó th́ tôi nằm ở đâu ?

Không thể có nơi nào khác cho tôi nằm cả. Cho nên tôi phải nằm trên cái vơng ướt đó mà thôi.

Thu đă dời vơng nàng lại gần tôi, hai cái vơng song song nhau. Khi tôi tỉnh ra nàng kể lại rằng có lần tôi mê sảng ḅ xuống bờ suối mà uống nước rồi nằm gục trên bờ suối đó. Nếu nàng không trông thấy th́ không hiểu tôi sẽ ra sao ?

Chính ra cũng không phải nàng trông thấy mà một gă nào đó trông thấy và gọi nàng ra. Không biết làm sao mà Thu d́u tôi lên được với cặp chân bất đồng của nàng ?

Gă nào đó trông thấy tôi nằm đó cũng không buồn ngó tới. Cuộc đời ở đây đă đi đến sự vô lư cùng tột.

Tại sao sốt măi mà không cắt được cữ sốt ?

Tại sao phải ăn lạt hằng tháng trời, không có tí muối ? Anh phấn đấu muốn đi, anh không thể đi nổi. Đó là chưa nói tới chứng bệnh phù thũng mù loà đến với anh.

Nhiều người đă trở thành quáng manh, chỉ cần có vài viên dầu cá th́ mắt sáng lại, nhiều người thũng chỉ cần vài chục viên sinh tố là khỏi ngay.

Thế mà không có. Không có thật t́nh.

Sự hy sinh là một điều cao quư. Đến một mức độ mà con người c̣n chấp nhận th́ nó c̣n là một sự cao quư nhưng một khi bắt buộc người ta phải chịu đựng quá sức th́ nó trở thành một sự dă man.



https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/c/c1/Ch%E1%BB%89_th%E1%BB %8B_c%E1%BB%A7a_H%E1 %BB%93_Ch%E1%BB%A7_t %E1%BB%8Bch_ph%C3%A1 t_l%E1%BB%87nh_kh%E1 %BB%9Fi_ngh%C4%A9a.J PG/500px-Ch%E1%BB%89_th%E1%BB %8B_c%E1%BB%A7a_H%E1 %BB%93_Ch%E1%BB%A7_t %E1%BB%8Bch_ph%C3%A1 t_l%E1%BB%87nh_kh%E1 %BB%9Fi_ngh%C4%A9a.J PG


Nằm giữa mưa, giữa đêm dày đặc như vậy mà nghe một bài xă luận của đài Bắc Kinh như tôi vừa nói trên kia th́ cả một sự đại bất hạnh cho một anh cán bộ giải phóng. Tôi đâu có muốn nghe, nhưng từng tiếng nói của cô xướng ngôn viên cứ rơi vào màng tai tôi như những hạt sỏi rơi trên mặt trống căng thẳng.

Những tiếng dội của nó bốc lên tận năo cân của tôi vốn đă vàng úa v́ kí-nin làm cho nó phải suy nghĩ- những sự suy nghĩ bắt nguồn từ bài chửi trên đây, những sự suy nghĩ vơ vẩn lẩn quẩn, cùng quẫn, miên man không dứt mạch , không có câu giải đáp.

Mưa vẫn rơi. Những hạt mưa nặng tâm tư rơi trên nóc tăng lộp độp rào rào không át nổi tiếng nói ri rỉ từ đài phát thanh Bắc Kinh do cái ra-đi-ô này truyền lại cho tôi.

Con suối từ chân tôi cứ tràn trề. Nước đổ ầm ầm. Những thân cây từ trên nguồn cuốn phăng phăng theo nước chảy xuống t́m lối thoát va vào những gộp đá làm nên những tiếng động kinh hồn. Nước như bị chặn lại ở quảng hẹp nên nó gào lên như sôi, như giận.

Giận ai hỡi suối ngàn? Từ nguồn, mi lao xuống như một thằng điên, thằng dại. Lao đầu vào tất cả nhưng không vỡ sọ nát đầu, mi vẫn c̣n sống nhăn ra với những nụ cười trắng xoá, kiêu ngạo khinh đời. Mi giận nỗi ǵ, mi ức nỗi ǵ ?

Chẳng những người ta xua mi đi trên con đường thiên lư này mà chính mi cũng tự nguyện tự hào v́ đi theo tiếng gọi thiêng liêng. Sinh lực của mi bồi đắp da thịt cho cỏ cây, cho cả người và vật, làm vinh thân ph́ gia hàng ngh́n kẻ cao sang quyền quư.


https://imagizer.imageshack. com/v2/360x480q90/r/922/bp1egQ.jpg


Khi ḿnh c̣n tràn trề sinh lực hữu ích cho đời th́ thiên hạ đến với mi, quỳ gối bên mi mà uống lấy, mà múc lấy nguồn sống của mi ban phát cho họ với ḷng quảng đại vô biên. Và chính họ cũng không cần biết ơn kẻ đă làm lợi cho họ v́ họ luôn luôn nghĩ rằng Trời sinh mi ra để làm lợi cho họ mà thôi.

Nhưng đến khi sức mi đă cùng, lực mi đă kiệt th́ chẳng ai c̣n nói tới mi nữa. Họ dẫm trên người mi, không hề biết đây chính là kẻ làm giàu cho họ, vun bồi cho cái ghế của họ lên cao chót vót.

Mà đúng vậy, họ đến với mi làm ǵ khi mà họ không c̣n hút của mi một chút sinh lực nào nữa ?

V́ vậy suối ơi ! Khi mi c̣n thanh xuân, c̣n tràn trề sinh lực th́ đừng phung phí nó, đừng có bốc tếu, đừng có dễ nghe lời. Người đời lợi dụng vô cùng. Maxime Gorki đă từng nói:

“ Vinh quang thay con người ! Hai tiếng nghe vang vang kiêu hănh….”

Nhưng cũng chính ông ta đă viết rách toạc cả mặt giấy trắng:

“… Chó đểu là con người !”

Người ta biết tính vui bộc lộ sôi nổi của mi. Người ta chỉ dí một phát điện vào cái ḷng “tự hào” của mi th́ mi ào ào tuôn ra tất cả lưu lượng của mi không chừa lấy một giọt để nuôi thân.

Rồi một ngày kia khi đă dốc cạn cả sức trai ra rồi th́ mi chỉ c̣n là bộ xương rắn chết khô ngoằn ngoèo ở giữa sườn dốc chân núi trước những con mắt lạnh nhạt ngó nh́n.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q90/r/924/opguFp.jpg


Tôi nghĩ miên man vô bổ và phản động quá nữa là đằng khác nhưng tôi không thể bắt tôi dừng – nhất là trong một đêm mưa cô đơn mà hai lỗ tai phải hứng đầy những tiếng chửi.

Chửi nhau, điều đó đâu có ǵ hấp dẫn, nhưng những lời qua tiếng lại động đến trái tim tôi, một trái tim đă tím bầm v́ bị nhồi nặn, dằn vặt, ê chề chỉ c̣n lại một tí mảnh tươi hồng để nuôi sống cái cơ thể tàn rụi của tôi.

Nhưng giờ đây cái mảnh hồng huyết cầu ấy cũng đă bị đám siêu vi trùng nuốt phăng đi vào cái dạ dày trăm túi của chúng.

Những hạt mưa to rơi lộp độp trên nóc tăng làm cho tôi có cảm giác đó là những tràng bom B52, mà tới đây may phước cho tôi chưa được nếm lần nào.

Nhưng Lạy Chúa tôi, không có tràng bom nào ác liệt hơn những lời chửi rủa hằn học của cô xướng ngôn viên đài Bắc Kinh.

Cô ta đang thay mặt cho hàng chục triệu đảng viên Đảng Cộng Sản Trung Hoa nói tiếng nói Mao Chủ Tịch, kết tội Chủ Tịch Lưu Thế Kỳ


– Một người có 50 tuổi đảng giờ đây trở thành tên phản đảng. Thật khó hiểu hơn cả những chuyện Tào Mạnh Đức thích khách Đổng Trác, chuyện Bàng Quyên chặt chân Tôn Tẩn và chuyện Ravaillac ám sát Heri IV.

Ở thế giới Tư Bản, và ở thế giới Cộng Sản cũng vậy thôi :

Chuyện ǵ mà không có thể xảy ra?

Và rồi dần dần người ta cũng hiểu. Cũng như 10 năm trước đây Mao Trạch Đông và Krouchev choảng nhau, tốn hao đến hằng tấn nước bọt, rồi tốn hằng suối lệ và máu.

Chuyện đó làm kinh ngạc năm châu một thời nhưng bây giờ th́ nó có c̣n làm ai chú ư nữa đâu. Sự đời hễ thiêng liêng hoá quá rồi ra sẽ trở thành hèn kém quá.

Nên giữ con người ở vị trí của loài vật hai chân mà thôi. Thật là một điều mong muốn Voltaire nói, được đi bằng bốn chân.

C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-18-2020, 19:45
CHƯƠNG 6


Trời sáng lúc nào tôi cũng không rơ nữa. Tảng nặng bóng đêm đă được bàn tay kỳ diệu của hoá công nhấc đi mà đặt vào chỗ khác không phải trên ngực tôi, để cho trái tim tôi đập thong thả hơn.

Th́ tôi biết rằng tôi chưa chết. Cái chết vừa là kẻ thù vừa là bạn thân của tôi, đă đeo đuổi ve văn ŕnh ṃ tôi suốt đêm qua. Cuộc sống đối với tôi bây giờ có nghĩa là chịu đựng cái chết dần ṃn. Tôi vừa sung sướng lại vừa đau khổ nhận thấy ḿnh c̣n sống.

Một vật vàng vàng như màu kư-nin pha loăng kia có lẽ là ánh nắng. Tôi c̣n nhận thấy cả màu xanh của lá cây và những bọt nước dưới chân suối.

Đột nhiên tôi thèm một cái gị gà, không phải là cái gị gà của lăo Tào Tháo ban cho Âu Dương Tu mà là cái gị gà thật sự, đă luộc rất mềm trong cháo nấu bằng gạo mới thơm phức.

Chao ôi ! Cầm lấy nó mà cạp vừa gặm vừa nhai da nó – vừa dai vừa ḍn – nếu có kèm thêm một ít lá rau răm nữa th́ ngon tuyệt.

Tôi mới hiểu v́ sao anh chàng hồng quân trong truyện “Số Phận Một Con Người” của Cholokhov bị quân Đức bắt làm tù binh đă đưa hai tay nhận lấy một mẩu xương do một tên sĩ quan Đức từ bàn tiệc ném ra và ngoạm lấy, cạp lấy từng mẩu thịt c̣n sót lại một cách ngấu nghiến.

Tiếng nói chua ḷm của cô xướng ngôn viên như một thứ độc dược đă tiếp sức với những ổ vi trùng tàn phá cơ thể và cân năo tôi và làm cho chúng cứ mỗi giây nhăo ra gấp triệu triệu lần.


https://media.lamchame.vn/images/2018/03/29/94fc996a-7492-4ddd-943e-8aa9b6eac414ava.PNG


Tôi ăn Tết ở Hà Nội cách đây hơn bốn tháng. Tôi ra đi giữa mùa xuân và cho đến bây giờ mùa xuân hăy c̣n kéo dài.

Những ngày qua c̣n để sót lại trong trí óc tôi một mớ kư ức hỗn độn về những núi đồi rừng rậm, trảng trống, suối sâu, dốc cao, sông rộng, về những chặn đường ghê gớm nhất, kỳ cục nhất, tàn nhẫn nhất, bất ngờ nhất, khó hiểu nhất, đói khát nhất của cả loài người từ tạo thiên lập địa cho tới nay.

Tôi cố ngồi dậy. Cơ thể tôi ruỗng nát như cái bọng của cây bần trong có một con chim cú làm tổ, và thỉnh thoảng báo hung tin cho xóm làng.

Không hiểu bằng cách nào, tôi đă ngồi dậy được. Hai tay tôi nắm hai mép vơng run run như con chim đại bàng rả cánh trong băo táp vừa đáp xuống một ngọn cây quá yếu mềm. Nước mưa từ người tôi chảy xuống ṛng ṛng .

Tôi có hay đâu suốt trận mưa đêm qua cái vơng kaki của tôi trở thành cái bồn nước ngâm cả người tôi giống như cái bồn chứa nước đá của bác sĩ Tôn Thất Tùng ngâm bệnh nhân cho xuống nhiệt độ trước khi đưa họ lên bàn để giải phẫu tim.

Vâng, trái tim của tôi không cần phải giải phẫu mà cần thay đổi cả trái tim khác.

Chiếc radio không c̣n kêu nữa. Cô xướng ngôn viên chắc mặc áo hồng vệ binh đi đến nhà Chủ Tịch Lưu Thiếu Kỳ mà tiếp tục tấn công vào nhà ông ta bằng cách mắc hàng trăm chiếc loa phóng thanh chung quanh. (măi về sau tôi mới đọc thấy chi tiết này trên tờ báo ngoại quốc).


H́nh ảnh các Hồng vệ binh tập hợp trước quảng trường Thiên An Môn năm 1967.


https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/d/d9/1967-02_1967%E5%B9%B4%E7% 9A%84%E7%BA%A2%E5%8D %AB%E5%85%B5.jpg/440px-1967-02_1967%E5%B9%B4%E7% 9A%84%E7%BA%A2%E5%8D %AB%E5%85%B5.jpg


Ở đây là Văn Điển của tôi. Một cái Văn Điển không mộ chí và kéo dài hằng ngàn cây số mà mỗi tấc đất là một lóng xương.

Không hiểu sao tôi không muốn gọi Thu. Có lẽ v́ ḷng tự ái của một thằng đàn ông, hay v́ tôi muốn so gươm với Thần Chết lần cuối cùng.

Tôi đă xuống tận bờ suối và ngồi trên một phiến đá. Mặt nước tương đối phẳng lặng. Tôi nh́n xuống thấy đáy nước trong veo, thấy những đàn cá nhỏ lội thảnh thơi, nhưng bất giác tôi đưa tay khuấy nước lia lịa làm nước toé cả vào người tôi.

Tôi ôm mặt kêu lên, kinh hăi. Tôi lặng người ra, hoá đá. Tôi đă nh́n thấy một con ngợm ở dưới đáy nước đang nh́n lại tôi cḥng chọc. Con ngợm đó giống hệt như tôi, nó là em tôi hay là anh tôi cũng nên.

Không, nó không là ai khác cả. Nó chính là tôi, chính tôi đă dội chiếu bóng h́nh xuống đấy.

Chập sau tôi lặng lẽ trở về lều trút nước trong vơng ra và không đủ sức để vắt khô vơng. Tôi đành nằm vật ra trên chiếc vơng ướt với bộ đồ ướt vừa nước mưa vừa nước suối.

Ánh nắng hiện lên một cách hà tiện và dè dặt qua những kẹt cây. Đầu óc tôi tỉnh ra dần.

Tôi căm giận những tên nói dối. Chúng nói dối đă thành nghề. Chúng nói dối đến mức độ không c̣n phân biệt đâu là thực đâu là giả nữa. Chúng lừa mọi người và sau cùng chúng phỉnh gạt chính bản thân chúng nó.


https://imagizer.imageshack. com/v2/720x404q90/r/923/12UZuv.jpg


Nắng lên, làn da tôi âm ấm. Tôi có cảm giác nhẹ nhàng nhưng ghê ghê rờn rợn. Quả thật cơn sốt dài liên miên trong mấy ngày qua đă làm tôi thay đổi cả sinh lư lẫn tâm lư.

Tôi khẽ đưa tay thọc vào chiếc ba-lô trên đầu vơng để lấy ra chiếc gương soi, để xác định lại một lần nữa những ǵ đă làm tôi kinh hăi lúc tôi nh́n xuống ḷng suối lúc năy.

Tôi khẽ lau chiếc gương tṛn vào ngực và nâng nó lên mặt.

Tự nhiên tay tôi rụng rời, tôi đánh rơi chiếc gương con xuống đất. Mắt tôi tối sầm lại. Tai tôi nghe ù ù như có hằng trăm chiếc phi cơ vút qua. Trời đất xoay vần, đất dưới chân tôi như sắp sụp xuống. Gương mặt của tôi mà tôi tưởng không phải là của tôi. Không bao giờ một cái khuôn mặt trước kia như vậy, giờ đây lại hoá ra như thế được.

Nhưng đau đớn thay, đó chính là của tôi, cái gương mặt ấy, v́ chả lẽ nó là của ai cho được khi mà tôi đưa chiếc gương ngay lên mặt tôi. Nhưng, nếu đó thật là gương mặt của tôi th́ làm sao tôi hiểu được ?

Điều tôi nghĩ đến trước tiên là sự mong nhớ của cha mẹ tôi. Nếu cha mẹ tôi biết rằng tôi nằm giữa rừng và lâm trọng bệnh như thế này th́ cha mẹ tôi sẽ làm ǵ ?

Tôi có thể chết âm thầm, vô danh, vô nghĩa lư, nhưng c̣n những người sống sẽ nghĩ ǵ khi biết con cháu ḿnh, chồng cha ḿnh đi giải phóng Miền Nam – sự giải phóng không ai mong đợi – mà lại ra thần hồn đó ?


VIDEO QUƯ HIẾM VỀ NÊN KINH TẾ VÀ ĐỜI SỐNG VIỆT NAM CỘNG H̉A TRƯỚC NĂM 1975


fSKlqQJB1Zc


Tôi không có ư định nhặt chiếc gương lên nữa v́ nó làm tôi sợ hăi. Nó làm tôi trông thấy rơ gương mặt kỳ dị của tôi, cho tôi thấy rằng chỉ qua một đêm mưa và một cơn sốt, tôi đă bạc hết nửa mái đầu.

Nhưng đây không phải chỉ là một cơn sốt tầm thường, một cơn sốt hơn mọi cơn sốt.

Cơn sốt vàng kí-nin

- Cơn sốt đỏ của những nốt muỗi đốt

- Cơn sốt của thế kỷ 20

- Cơn sốt của ḷng tin và sự đổ nát

- Cơn sốt của chủ nghĩa và sự suy đồi trông thấy

- Cơn sốt của những tượng đá có hồn và cái hồn đó đă vụt bay mấy

- Cơn sốt của những canh bạc mù quáng

- Cơn sốt của chủ nghĩa cá nhân và những bài giáo điều


https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2018/03/DangDiTruoc.jpg


- Cơn sốt của những con vẹt ăn phải quả dại giờ bỗng nhiên câm mồm

- Cơn sốt của những bạo chúa khoác áo thánh thần

- Cơn sốt của những kẻ khố rách áo ôm đang loá mắt v́ một cái thiên đường tự vẽ ra trước mắt

- Cơn sốt của những đứa trẻ con ngây thơ bị lường gạt quá dễ dàng


- Cơn sốt làm nóng bức cả loài người

Cái cơn sốt đă làm nhơ uế không gian bằng một thứ bụi phóng xạ đặc biệt. Một cơn sốt như thế đó đă giáng vào tấm thân c̣m cơi kiệt sức của tôi.

Tôi bỗng nghe tiếng hớt hăi của Thu :

– Anh ơi ! Ghê quá! Eo ơi !

Tôi trông thấy Thu vừa đi vừa bưng kín lấy mặt và lảo đảo bước vào lêu rồi rơi phịch xuống vơng.

Tôi hỏi :

– Cái ǵ mà ghê gớm thế ?

– Có một người chết !

Tôi nghe như có một làn gió vút qua gáy tôi. Tôi nghĩ có lẽ một người nào đó chết v́ sốt, v́ cơn mưa dầm đêm qua, cho nên tôi không hỏi tới nữa v́ chết như thế là thường . Thu nằm im một chập rồi lại kêu lên :

– Eo ơ i! Em sợ quá !

– Cái ǵ vậy chớ ?

– Đă bảo là chết mà . Anh thật !

– Chết là hết khổ, thế thôi .

– Nhưng ở đây kỳ cục lắm

Thu lại im một chốc rồi hỏi tôi :

– Đêm qua anh có nghe cây đổ không ?

– Anh mê man không nghe ǵ ráo ! ( Sự thực th́ tôi có nghe nhưng tôi đă quên)

– Em không nghe cây đổ mà sáng ra lại có người chết v́ cây đổ . Eo ôi, khiếp quá đi mất !

Tôi nghĩ đến cảnh tượng cái cây đè lên người một anh bạn nào đó . Chết như thế thật là oan, thật là khủng khiếp. Nhưng không phải như vậy .

Thu nói :

– Cái nhánh cây tách ra như một lưỡi kiếm và cắm thẳng đứng xuống… eo ơi ! Khiếp !…

Tôi kêu trời và lặng thinh. C̣n Thu có lẽ đă vượt qua cơn sợ hăi, cho nên nàng ngồi dậy và kể tiếp một cách tỉ mỉ:

– Cái cây cắm ngay bụng anh ấy như người ta xiên cây lụi qua ḿnh một con nhái và cắm luôn xuống đất.

Bây giờ anh ấy bị dính cứng đó không biết làm sao gỡ ra. Kẻ th́ bàn phải đào đất rất sâu mới lấy xác anh ta lên mà chôn được, kẻ th́ bảo nên đốn ngang nhánh cây đi mà kéo anh ta lên. Cái nào cũng có lư nhưng ở đây không ai có cuốc có dao để có thể làm những việc đó cả.

– Nhánh cây to không ? – Tôi hỏi.

– Bằng cây cột !

– Úy trời ! Nát làm đôi c̣n g ́?

Thu tiếp :

– C̣n một nhánh khác rớt xuống làm đổ tăng của một anh nằm bên cạnh nhưng nó cong như ṿng cầu cho nên anh kia không sao cả. Cái phần giữa của nhánh cây vừa chạm anh ta th́ hai đầu đă đụng đất, cho nên nó không xuống được nữa. Không chết nhưng hồn vía mất hết.

Khiếp thật !

Sống th́ thê thảm mà chết th́ khủng khiếp. Sống th́ lây lất thiếu thốn, đói khát c̣n chết th́ kỳ cục vậy đó !

Thu bảo:

– Anh đi lại xem một chút đi !

– Làm ǵ ? – Tôi nói :

Vấn đề là ḿnh nên rút kinh nghiệm nên mắc vơng xa những cây lớn.

Thu nói :

– Em tưởng tượng cái nhánh cây từ trên cao rơi xuống như trời giáng, thế mà rơi trúng ḿnh th́ c̣n ǵ thân thể. Đi giữa rừng em thấy ḿnh nhỏ bé, bất lực và nhụt hết ư chí nhất là không tự chủ được.

Tôi lặng thinh.

Thu nói đúng và đầy đủ quá về cuộc sống ở rừng.

Trạm dừng chân giữa núi rừng Trường Sơn.


http://redsvn.net/wp-content/uploads/2020/05/Duong-Truong-Son-07.jpg


Nhưng bây giờ tôi phải lo liệu mà đi v́ cái thiên chức của tất cả mọi người trên đường này là đi . Với ư thức “chân cứng đá mềm” hẳn hoi chớ đâu có phải chuyện thường.

Cuối cùng tôi nhặt chiếc gương lên rồi cuối cùng tôi cũng bỏ nốt cái ư định không xem mặt tôi nữa – nghĩa là dù sao tôi cũng phải xem lại cho kỹ cái mặt của tôi để biết rơ ḿnh hiện nay ra làm sao. Thật là một điều ghê gớm.

Tôi nghiêng đầu ra mép vơng, tóc tôi rũ theo cái cử động ấy, chiếc gương đang nằm dưới đất tṛn trịa in h́nh một lơm trời tṛn. Nhưng cái lơm trời ấy bị tôi áng mất ngay.

Khổ cho tôi, tôi phải trông thấy mặt tôi, ḿnh trông thấy mặt ḿnh mà phải khổ. Trên đời nầy có ai từng biết cái nỗi khổ đó như tôi không?

Loáng thoáng tôi trông thấy gương mặt tôi hay gương mặt nào hao hao giống tôi chẳng hạn. Tôi phải thu hết những mẩu can đảm rơi rớt c̣n lại của tôi để nhặt chiếc gương lên.

Tôi nghi ngờ sự phản ảnh trung thực của chiếc gương. Tôi lau nó vào ngực rồi đưa lên mắt. Tôi lại lau khô nó lại lần nữa, lần này th́ lâu hơn, tôi lại đưa chiếc gương lên mắt. Dù tôi đă biết trước mặt mũi của tôi mà tôi vẫn cứ ngạc nhiên như thường.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x412q90/r/923/QvsImp.jpg


Than ôi ! Tiếng kêu than thầm lặng đau đớn thống thiết từ trong thâm tâm tôi nhưng chẳng ai nghe thấy cho ở giữa chốn rừng sâu hoang dại này. Tôi không muốn kêu to lên, tôi chỉ muốn d́m nó xuống để mà lắng nghe mọi nỗi đắng cay chua chát.

Hồi bắt đầu ra đi, tôi cân đúng 73 kí lô, nay không c̣n bao nhiêu. Khi xưa, tôi đi nặng phục phịch, anh em bảo “như vịt xiêm”, bây giờ th́ cũng nặng nề nhưng không phục phịch nữa, mà nhẹ nhỏm như một cái que tre. Tôi không đánh rơi chiếc gương nữa mà tôi muốn nh́n măi vào gương mặt tôi. Buồn thật!

Giá như cha mẹ tôi ở Miền Nam biết tôi ra thân thể này th́ với giá nào ông bà cũng đem tôi về, về nhà hay về đâu cũng được, miễn là rời khỏi con đường danh tiếng này.

Tôi không hiểu v́ sao tôi gầy nhanh đến thế. Mặt mũi hốc hác hơn cả mặt người ốm liệt giường. Tóc bù xù, rối nùi như tổ quạ dài xuống phủ kín cả mép tai.

Ở đây không có cái ǵ cả, chỉ có một cái thừa thải : đó là sự vô lư.

Tôi thấy có sự vô lư đă đi đến mức cùng cực của nó, không c̣n ai có thể giải thích được nữa, không có cái ǵ vô lư hơn nữa.

Tôi thấy thương thân, tủi phận và oán ghét đủ thứ trên đời, nhất là oán ghét những thằng hiện đang phè phỡn ô-tô, nhà lầu, luôn luôn chủ trương đánh nhau (bằng tay người khác) nhưng đến tiếng súng cũng không nghe thấy, đừng nói chi cầm súng.

Con cháu họ th́ đứa đi Nga, đứa đi Tàu – đi học để sau này về làm cha thiên hạ. C̣n lũ con cái bần cố nông th́ cứ lùa vào con đường vinh quang này, như người ta ném những que củi vào ḷ lửa không thương tiếc.


https://imagizer.imageshack. com/v2/478x480q90/r/923/LHYjK7.jpg


Tôi cũng từng biết hoàn cảnh vui vui của một bà già được mệnh danh là đồng chí cách mạng 30-40 chi đó. Mụ này thấy không có chồng mà lại có 2 con :

Một con gái hư hỏng nát bét cả Hà Nội ai cũng rơ, dắt trai vào nhà ăn bồ câu hầm với Cao Ly sâm như người ta hầm với củ cải.

C̣n một thằng con trai th́ chán ghét cái cảnh giàu sang bất chính của gia đ́nh, nên đang đi học lại đùng đùng xin về Nam chiến đấu.

Bà mẹ anh ta nghe tin con xung phong cảm tử như vậy, thay v́ mừng rỡ hoan hô v́ chính bà ta là một cán bộ rất cao cấp và lại là người Miền Nam nữa, nhưng bà ta lại rất đau khổ. Bà không biết nói với ai.

Bà ta muốn ngăn đứa co ḿnh lại, nhưng làm sao ngăn nó trong khi bà ta đang hô hào cho ai nấy cùng thi hành chủ trương “giải phóng Miền Nam” của Đảng ?

Mẹ bảo con chuyện ǵ cũng có thể được cả nhưng c̣n việc này th́ bảo làm sao ? Con nó sẽ phản đối.

Mà nó có đầy đủ lư do để phản đối th́ mới trả lời với nó làm sao ?

Bà ta cũng thông minh. Bà ta chạy lên nhờ một ông lănh tụ có uy tín hơn bà, gọi con bà tới và đem cái sự du học Đức-Tàu-Nga mà nhử nó.

Bà ta lại đem thêm những gian nan chết chóc của chiến trường Miền Nam ra nói cho nó nghe để làm sự tương phản với cuộc sống nhung lụa của một du học sinh.

Nhưng tội thay, con bà là một đứa trung thành với chánh sách của Đảng, nhưng đối với bà nó lại là một đứa con ngỗ nghịch. Nó đă bỏ bà, quảy ba lô mà gia nhập Trường Sơn để đi giải phóng Miền Nam.

Nhưng than ôi, mặc dù trong ba-lô của cậu con cưng đó có hằng kí lô sâm Cao Ly củ nào của ấy to bằng củ cải, cậu ta vẫn chết bằng cơn sốt ác tính.

Chuyện đó đă xảy ra cách đây vài tháng ở quăng đường tôi đang nằm.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x302q90/r/923/ef8Nko.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-19-2020, 19:11
CHƯƠNG 7


Nghĩ quanh nghĩ quẩn măi rồi cũng không thoát khỏi cái cực h́nh kéo dài không biết bao giờ chấm dứt :

Đó là ĐI. Phải đi ! Và đi tới nghĩa là không thể lùi lại.

Dù sao th́ cũng phải đi. Mà đi bằng cặp chân và cây gậy sau những cơn sốt và nằm ngoài mưa, kể ra cũng không phải là chuyện vui.

Nằm mà nh́n cảnh vật th́ trông thấy cái cây, sườn núi cái ǵ cũng nghiêng như sắp đổ. C̣n ngồi mà nh́n th́ thấy nó xoay vần. Cây cối và sườn núi như cứ chạy quanh như vây chặt lấy ḿnh.

Mắt tôi quen nh́n cái đầu vơng của Thu. Ở trên đó có cái chân đau của Thu gác lên với những băng bó trắng xoá. Màu trắng gây thêm cảm giác buồn của thương tật.

Đôi khi Thu nằm nghiêng qua một bên, tóc xoả xuống chấm đất, như một h́nh ảnh trữ t́nh gợi ư thơ. Nhưng thú thật là tóc của Thu, hay ǵ ǵ đi nữa cũng không có thể kích động trong tôi một thứ t́nh cảm ǵ. Cũng như tôi, cái thân xác hiện tại của tôi chán chường ra trước mặt mọi người, nhưng đâu có gợi lên cho ai một thứ xúc động nào, kể cả sự thương hại.

Bằng chứng là hôm nọ hai người nào đó đă cho rằng tôi chết, nhưng cuối cùng họ không thèm đến nh́n mặt tôi và bỏ ra đi như rời một tảng đá, một gốc cây mục.

Mấy hôm rày Thu buồn lắm. Thu đặt vấn đề xin trở về Hà Nội hẳn hoi. Tôi biết vậy nhưng tôi không an ủi nàng bởi v́ cái ǵ to lớn nhất đă vỡ tan rồi.. Nỗi buồn lan ra từ đó.

Có lẽ Thu buồn nhất v́ thấy sắc đẹp của ḿnh tan biến đi một cách quá chóng vánh.

Tôi càng sợ soi gương bao nhiêu th́ Thu lại soi gương thường bấy nhiêu. Tôi để ư lúc nào Thu cũng nâng chiếc gương lên trước mặt hoặc vuốt sửa tóc hoặc nặn một nốt mụn, hoặc xoa xoa những vết thâm vừa xuất hiện trên gương mặt. Tôi biết Thu thở dài luôn.

Có một hôm Thu tưởng tôi ngủ cho nên cô xăn quần lên quá hai đầu gối rồi đưa tay vuốt ve đôi đùi của cô. Đôi chân của Thu cũng như đôi chân của Phương, tôi từng nh́n ngắm, là đôi cánh thiên thần của người diễn viên ca múa. Họ bay bổng lên là nhờ đôi chân.

Nhưng giờ đây chân của họ như đôi cánh cụt, lông lá xơ xác không thể cất lên nổi nữa. Huống chi chân Thu bị sưng và mưng mủ ra thế kia. Thu hết mong ngày vinh quang đến với Thu rồi. Một lần Thu đă tỏ sự đau khổ đó ra cho tôi nghe. Thu bảo rằng :

- " Vũ nhờ có cái cổ chân để xoay như cái trục vậy, nhưng giờ đây cái máy xoay đă hỏng rồi, có chửa cũng không như cũ được."


https://i.pinimg.com/236x/33/6c/a6/336ca6db4927b4506da5 3e35dbacaa0f.jpg


Tôi với Thu bây giờ như hai cây sậy đứng giữa mưa gió, không bên nào có thể tựa vào bên nào và chỉ chờ ngày ngă xuống – tệ hơn cả anh mù và anh què trong bài học thuộc ḷng lớp đồng ấu.

Họ c̣n có thể “ hợp tác ” công sức của họ với nhau, người nầy dùng mắt người kia, người kia nhờ chân người nầy. C̣n chúng tôi hoàn toàn không nương tựa vào nhau được.

Thấy Thu nằm im ĺm, tôi cất tiếng gọi. Cứ như thói quen, Thu nghe tôi gọi th́ in như là chỉ để cho Thu hay rằng tôi sắp sửa sốt và sắp sửa nhờ Thu làm một việc ǵ, cho nên Thu hỏi lại ngay:

– Anh lại sắp sốt phải không ?

– Không, chắc qua giờ đó rồi.

– Cha chả ! Anh dứt cơn sốt được hôm nay nữa là hai hôm rồi. Như vậy là mai lên đường…

– Chân em như thế nào mà đ̣i đi ?

– Ở mà chờ cho lành có mà hết cuối năm .

– Chân như thế mà đi thế nào ? Đường có tráng nhựa như đường Trần Hưng Đạo đâu.

– Đừng có nhắc cái ǵ của Hà Nội cả, đừng có nhắc. Em van anh nếu anh muốn em đi tiếp đường này th́ anh đừng có nhắc cái ǵ của Hà Nội cả, ngay cả hai tiếng Hà Nội cũng không nhắc .

Em không muốn gợi lại những kỷ niệm của Hà Nội, em muốn như Hà Nội là một thành phố không có quan hệ ǵ với em cả, như Hà Nội không có trong đời sống của em.


pnurslOnkoQ


– Tại sao vậy ?

– V́ nếu nhắc đến Hà Nội, em sẽ quay lại tức khắc ! Tức khắc, ngay bây giờ ! Em không cần ǵ tất cả, ngoài Hà Nội.

Rồi Thu ôm mặt khóc nức nở, càng năo ḷng. Những ư nghĩa và t́nh cảm của Thu tuy không giống của tôi, nhưng những t́nh cảm ấy vẫn làm cho tôi suy đồi thêm .

Hà Nội đối với tôi không phải là không gắn bó, không kỷ niệm, nhưng có lẽ nó ở lại sau lưng tôi rồi. Trước mặt tôi là Saigon, là Mỹ Tho, là bờ dừa, thửa ruộng thân yêu của tôi.

Dù quê hương tôi có nghèo nàn, hay không có những kỷ niệm tốt đẹp đối với tôi chăng nữa, và tôi ra đi v́ những lư do ǵ đi chăng nữa, th́ tôi cũng mong mỏi ngày về.

Tôi phải về, tôi không thể nào trở lại. Dù trong ḷng tôi có năo nề, dù thân xác tôi có ră rời, tôi cũng phải về. Dù có chết tôi phải chết ở nơi gần Saigon nhất.


g8kUoZLO9U8


Tôi gượng gạo nói với Thu, một cách giả dối lộ hẳn ra:

– Em càng yêu Hà Nội th́ em càng phải đi Miền Nam. Con đường vinh quang dắt em về Hà Nội là con đường em đang đi đây. Nó sẽ vạch qua Miền Nam Giải Phóng và đưa em về Hà Nội.

Thu phá lên cười quái đản. Giọng cười vừa chế nhạo vừa chán ngán làm cho tôi như bị một cơn gió độc lướt qua. Tôi biết ḿnh nói không thật, không lừa nổi người khác, mong chi lừa được chính ḿnh.

Thu nói:

– Anh có dám lập lại những lời anh vừa nói đó không ?

– Để làm ǵ vậy ? Em không nghe rơ sao ?

– Em nghe rơ lắm chứ !

– Thế th́ anh đâu phải uổng công.

– Anh lập lại để anh nghe.

Tôi lặng thinh, tôi thấy hơi xấu hổ. Tôi nói :

– Đối với anh th́ anh phải về Nam em ạ . Anh nghĩ em cũng thế thôi !

– Không !

– Thu ngồi bật hẳn dậy – đối với anh khác, đối với em khác chứ !

– Thu nh́n quanh quất xem có ai không. Thấy chiếc vơng mắc chung quanh đều im ĺm, Thu tiếp :

Tôi đối với Hà Nội khác anh đối với Hà Nội. Anh với Saigon khác tôi với Saigon. Đành là tổ quốc quê hương, nhưng mỗi con người đều mang trong tim ḿnh một cái ǵ riêng tư và độc nhất.

Tôi ví dụ như ở quê anh có bờ sông, ở quê tôi cũng có, bờ sông Hồng chẳng hạn, nhưng nó không bao giờ giống sông Cửu Long trong anh.

Đứng về mặt địa dư, nếu có giống chăng đi nữa, th́ dưới mắt anh, dưới mắt tôi, con sông Hồng tuy là một nhưng vẫn cứ là hai v́ mắt anh nh́n nó, anh xúc động khác tôi, c̣n tôi trông thấy nó hằng ngày với phù sa trôi theo sông, với mùa nước lên nước xuống với những kỷ niệm vui buồn của riêng tôi, không giống với ai. Có người nói :

“ Người ta không đi xa quê hương được v́ tiếng chim kêu ở đầu rào”.

Chính v́ thế, anh ạ, mà anh bôn ba về Nam, c̣n em th́ đến chặng đường này, em có những ư nghĩ kỳ lạ…


https://i.pinimg.com/236x/1f/8a/15/1f8a15da60e8a74a1b22 cda21d1626b9.jpg


Thu ngưng lại một giây rồi tiếp ngay :

– Anh nghĩ lại xem, em xin lỗi anh nhé, có phải v́ lư tưởng cao siêu mà anh đi về Nam, hay chỉ v́ tiếng chim kêu ở đầu rào ? Em không phải là đảng viên, cho nên có thể em suy nghĩ lệch lạc…

Tôi ngồi lặng người ra, càng ngạc nhiên về những t́nh cảm sâu đậm đối với quê hương và sự thông minh của cô gái.


wZAI03vKkf0


Tôi hỏi Thu :

– Nhưng bây giờ em định thế nào ?

– Định thế nào?

– Nghĩa là…

– Em biết anh muốn hỏi em ǵ rồi .

Thu tiếp – Nghĩa là anh muốn hỏi em có đi Miền Nam không chứ ǵ ? Em thú thật với anh rằng em thấy khổ tâm . Vào đó để làm ǵ ? Để ca múa.

Em th́ chỉ làm được có mỗi việc múa thôi ! Không múa được th́ em vào đó để nấu cơm à ? Miền Nam có cả chị Ba Định tài giỏi như thế, chẳng lẽ lại thiếu người nấu cơm ?

Tôi cười không nói được ǵ.

Thu tiếp :

– Anh xem cái chân của em đây. Bây giờ nó đă thế này vào đến đó th́ nó sẽ ra sao ? Em đă thành con chim chỉ c̣n có một cánh thôi anh ạ!

Mặc dù ngồi hơi xa, nhưng vẫn trông thấy những hạt nước mắt long lanh trên khoé mắt Thu. Thu khóc là phải, bởi sự nghiệp của Thu xem như bắt đầu mỏng manh, xám xịt.

Tôi nói :

– Nhưng em trở về sao được ? Em thấy từ hôm ḿnh đi đến nay chỉ thấy người ta toàn vào, chứ có ai trở ra đâu ? Thời buổi này ai lại đi ra ?

– Người nào cũng có lư do. Em cũng có lư do của em.

– Nhưng không ổn đâu em ạ !

– Sao ? Anh nói thế nào ?

– Giao liên họ đâu có dẫn em đi trở ra.

– Anh đă thấy vấn đề chân cẳng của Phương và của các em từ khi đi được vài hôm. Hồi c̣n đi chung, đêm nào anh cũng lén đoàn đi ra suối t́m chỗ vắng và nấu nước đổ xuống một cái trũng đă lót sẵn vải ni-lông để cho Phương ngâm chân, có khi phải ngâm cả giờ đồng hồ.

Chân dày chân dép đă quen từ bé đến lớn, giờ bỗng nhiên mang dép râu, leo vách đá, làm sao sống được. Ngâm nước nóng cho máu mau tan ra, chứ không nó sưng vù lên như hai cái bánh ḅ. Nhờ vậy mà Phương ráng đi tới chỗ rẽ xuống Khu 5.

Đêm nào Phương cũng khóc. Anh cố lờ đi, hoặc đôi khi anh phát cáu la ầm lên. Anh bảo đi làm cách mạng th́ phải chịu cực khổ chớ phải ở nhà với má hay sao mà sướng được ?

Phương đă trả lời ngay :

“ Em cũng biết làm cách mạng là khổ thật, nhưng cái khổ nầy là cái khổ vô lư, thà bắt em đi tù, em c̣n sướng hơn v́ ở tù là mất tự do nhưng ḿnh biết trước như thế cho nên khi ḿnh mất tự do th́ ḿnh không lấy ǵ làm khổ. C̣n cái này ḿnh đi giải phóng Miền Nam mà rốt cuộc ḿnh không làm ǵ được hết, thậm chí chỉ thêm gánh nặng cho người ta, thử hỏi cái việc đi vô Nam của ḿnh có ích ǵ ?

Đem cặp chân diễn viên múa mà trèo núi th́ em nghĩ không có ǵ vô lư hơn !

Đêm nào anh nấu nước cho Phương ngâm chân, Phương cũng phàn nàn, càng ngày càng nặng lời và day dứt hơn .

Một hôm Phương nói thẳng ra rằng, nếu dè như thế này th́ Phương đă không đi. Phương đă nói rất thực ḷng. Và đó chính là nỗi ḷng của hằng vạn người trên đường này. Nếu biết thế này th́ chắc chắn không ai đi. Thà ở lại miền Bắc làm tên cán bộ mất tinh thần, làm tên lính đào ngũ c̣n hơn.


https://imagizer.imageshack. com/v2/482x482q90/r/923/EzqVrC.jpg


Tôi hỏi Thu :

– Nếu người ta không đưa Thu trở lại th́ sao ?

– Ai biết đâu được !

– Phải dự pḥng chứ !

– Ở cái xứ này không thể dự pḥng cái ǵ hết. Đang khi tưởng nắng to, ḿnh đi giặt quần ao, th́ ùn ùn trời đổ mưa. Đang khi ḿnh tưởng ḿnh sắp sửa ăn một bữa cơm ngon th́ lại đổ kềnh ra sốt rét, cũng như biết đâu chốc nữa máy bay chẳng đến rải chất độc xuống vùng nầy ?

– Thôi bây giờ đề nghị thế này nhé.

– Anh cứ nói xem .

– Ḿnh cứ vô trạm .

– Vô thế nào được ? Trước nhất ḿnh phải biết đường.

– Cái đó th́ không lo. Hai hôm nay anh đă chú ư lối ra vào của nó rồi. Ở phía bờ suối có một tảng đá, bước lên tảng đá th́ đụng nhằm một nhánh cây ngă ngang rào đường. Giở nhánh cây đó chui qua sẽ thấy một con đường ṃn, cứ theo đường đó th́ đến trạm.

Thu hỏi vặn :

– Nhưng vào để làm ǵ?

– Để kiếm một tí thức ăn, thịt rừng chẳng hạn và một mái nhà để núp mưa !

– Anh không biết là họ rất kỵ khách vô trạm họ sao ?

Tôi cười :

– Khách cũng tùy. Có loại khách họ rất kỵ, nhưng cũng có loại chúng nó cầu cạnh rước vào nhà mà nuôi như cu cu !

– Anh giỏi có suy luận thôi !

– Anh thực tế lắm em chớ em ! Tôi nói tiếp :

– Bây giờ như thế này nhé, vào trạm lúc này thân tàn th́ dù có cái giấy “A” cũng bị trạm nó tống ra ngoài như thường. Vậy bây giờ chỉ có em vào được.

– Eo ơ i! Em sợ đi một ḿnh lắm ! Em sợ những cái ǵ mới lạ huống chi là giữa rừng núi hoang vu này mà em phải đi một ḿnh.

– Ấy! Em sao hay lo xa quá ! Anh không bảo em đi một ḿnh đâu. Em đi trước chừng vài ba bước thôi, rồi anh đi theo liền. Nếu anh đi trước tḥ cái mặt vàng ẽo của anh ra th́ nó xua đi ngay. Cho nên em phải đi trước…H́ h́ em rơ chưa ?

– Nhưng em đâu có giấy tờ mà tŕnh ?

– Cần ǵ ! Em sao ngây ghơ qua vậy ? Nó trông thấy em th́ nó quên tất cả giấy tờ rồi .

– Em chịu thôi ! – Thu phụng phịu – Ai làm kỳ cục vậy.

– Có ǵ mà kỳ cục ? Em cứ vào, nó thấy chân em đau, tự nhiên nó xúc động, nó thương hại cô văn công chân yếu tay mềm mà cũng đi giải phóng Miền Nam, tự nhiên nó thương, nó sẽ cho vào trạm ngay.

Thu nói :

– Thôi, anh muốn làm ǵ th́ làm miễn sao cho chân em mau lành và anh hết sốt rét th́ thôi !

– Anh không làm mất cái giá trị của em đâu mà sợ! Gặp nguy hiểm th́ phải tùng quyền em hiểu không ?


https://file1.qdnd.vn/data/images/13/2019/06/11/tvthuonghuyen/8.jpg


Không biết đang trưa hay đă chiều rồi. Nó cứ âm âm lạnh. Ở bờ suối, đá cũng có vẻ mục, chỉ cần động tới là nó ră ra ngay. C̣n người th́ cứ gây gây sốt. Cứ mỗi lần gió mạnh th́ làn da sởn lên rờn rợn. Con người có vẻ mong manh quá. Lúc nào cũng như sắp sốt tới nơi.

Tôi nằm yên trên vơng có khi hàng mấy giờ liền chỉ để lắng nghe xem cơn sốt có đến với ḿnh không và lúc nào cũng có cảm giác là nó đang đến.

Chung quanh đây, những bệnh nhân rơi rớt lại từ những đoàn khác nhau, vẫn c̣n nằm nguyên đó.

Có người hôm trước thấy c̣n ngóc dậy nấu nướng, hôm nay th́ nằm bẹp.

Có người hôm trước nằm liệt trên vơng, nay đă thấy ngóc dậy đi đi lại lại. Không ai nói ǵ với ai.

Dường như họ không cảm thấy sự có mặt của những người đồng loại, đồng bệnh bên cạnh họ có lợi ích ǵ.

Một chặp sau th́ quả nhiên có hai cậu giao liên tới. Một cậu băm sáu băm bảy, c̣n một cậu chừng mười chín hai mươi. Cả hai đều sốt rét da vàng oách nhưng hơi ngả màu xám. Có lẽ họ chịu đựng sốt rét đă quen và cái chướng khí của rừng núi làm cho nước da họ xạm lại.

Hai người vừa đi ngang qua vơng tôi vừa càu nhàu :

– Để cho nó chết !

Người kia gắt :

– Để cho nó chết th́ chúng ḿnh tù mọt gông bố à !

Cả hai đều xăm xăm đi lại phía vơng của Thu.

Tôi bèn gọi giật hai anh chàng lại. Cả đều do dự nhưng tôi ngoắc thật nhanh, có vẻ quan trọng, cho nên hai anh chàng đều trở lại và đến bên tôi.

Tôi bảo ngay :

– Các anh đưa cô kia vào trạm. Nếu không th́ có việc ǵ Trung Ương sẽ khiển trách đường dây này nhé !

Cả hai cậu cùng có vẻ thú vị, mắt sáng rực lên, chờ đợi tôi nói tiếp. Tôi bảo :

– Cô ta là diễn viên múa của Văn Công Trung Ương đó, đă từng đi Liên Xô, Trung Quốc danh tiếng như cồn. Miền Bắc chỉ có vài cô như vậy. Trung Ương gởi vào Nam để biểu diễn ở Saigon đấy. Saigon giải phóng mà không có cô ta biểu diễn th́ nguy to.

Trông cách nai nịt của hai anh chàng tôi quả quyết đúng là giao liên:

Lựu đạn giắt quanh lưng, vải cao su gói ghém rất gọn, khẩu cạc-bin lấp báng đôi buộc bằng dây thun và nhất là hai ống quần quấn “xà-cạp” trông như lính tẩy.


https://laodongthudo.vn/stores/news_dataimages/nguyenhoa/052019/04/22/song-lai-ky-uc-truong-son-qua-cac-hien-vat_1.jpg


Tôi đưa nốt hai anh chàng vào ṿng trách nhiệm:

– Cô ta đau chân, nên đoàn đă gởi cô ta lại đây. Mặt khác đă điện về Trung Ương báo cáo. Nếu Hà Nội hay th́ sẽ chỉ thị cho trạm xá nào gần đây nhất đến đem cô ta về điều trị !

Cậu trẻ đáp :

– Gần nhất cũng phải hai ngày đường, đồng chí ạ !

– Vậy th́ làm sao ?

– Dạ trong trạm em y tá xoàng thôi cũng không có !

Tôi đă mừng thầm rồi nhưng hăy c̣n kỳ kèo :

– Cậu có thể đi rước bác sĩ ờ cái trạm xá gần đây không ? Đi hai ngày mà có được bác sĩ chữa chân cho cô th́ cũng đáng cái công.

Chân của diễn viên múa – mà là diễn viên ưu tú – là chân ngọc chân ngà các cậu có biết không ? Ở Liên Xô mỗi diễn viên múa như vậy có một bác sĩ theo để săn sóc đôi chân.

Cái ǵ chứ cái nghề bịa đặt tán khoét th́ tôi học rất nhiều trên đường Trường Sơn này.

Tôi biết rơ ràng sở dĩ hai cậu ta nghe lời tôi một cách ngoan ngoăn và kiên nhẫn như vậy là v́ bệnh nhân mà trạm của các cậu sẽ rước về là một người con gái đẹp, chứ nếu ngược lại, th́ dù cho tôi có là đại tướng đi nữa cũng không khiển nổi hai gă lính núi này .

Phép vua thua lệ làng. Luật lệ đường dây ở đây c̣n hơn thế nữa. Giao liên hoạt động độc lập, mỗi trạm tự do hùng cứ một giang sơn, muốn làm ǵ cũng ai hiểu nổi.

Có trạm lấy gạo tiêu chuẩn – mà mỗi hạt là một giọt mồ hôi pha máu – đem bán hoặc nuôi heo v.v….


https://i.pinimg.com/originals/b3/99/06/b399065439b23141fc7a 96689fb52941.jpg


Cho nên trên đường đây , khách sợ nhất là giao liên, Họ bảo :

- “ Nhất trạm, nh́ trời ”.

Khách đi đường đừng có dại dột mà động tới các ông trời đó. Các ổng mà ghét anh rồi th́ các ổng làm đủ thứ tṛ để trả thù. Mà các ổng trả thù th́ chết.

Ví dụ đến một khúc đường tốt, đáng lẽ để cho anh đi thong thả lấy sức th́ các ổng lại hô là băi pháo và hét anh chạy vắt gị lên cổ. Các ổng cho anh chạy hộc máu mồm ra và đồ đạc rơi rớt hết.

Hoặc đường ṃn không cho đi mà các ổng cho anh lội toàn gai góc, đá tai mèo và thay v́ đi 20 phút, các ổng cho anh trèo dốc vài tiếng đồng hồ. Cho nên gọi họ là trời cũng không có ǵ quá đáng.

Tôi quay sang Thu, nói to với giọng cấp chỉ huy :

– Trong lúc chờ đợi bác sĩ và mưa gió lê thê thế này, hai đồng chí giao liên có ư muốn đưa cô về trạm để cho y tá săn sóc cái chân đau của cô. Cô thấy thế nào ?

Thu từ từ ngồi dậy, tóc Thu hơi rối. Thu cau mặt và sẻ tḥng cái chân đau xuống đất, nhưng hai cậu giao liên đâu có nh́n cái nơi không đẹp đẽ ấy làm chi. Hai cậu sửng sốt trước gương mặt của cô Văn Công Trung Ương, mặc dù đang ốm đau nhưng vẫn cứ đáng nh́n như thường.

Thu biết tôi đă khơi mào nên nàng tiếp thêm :

-Điện ǵ mà lâu thế ? Mọi lần em ở Mạc Tư Khoa, thưa thủ trưởng, em nói thẳng về Hà Nội được cơ mà. Em nói chuyện 4, 5 phút cũng không ai cắt.

– Đó là chuyện thời b́nh, c̣n ở đây là chiến tranh. Nhưng đối với em, Trung Ương cho cái đặc ân đó là quá xá rồi. Chứ ở đây có ai mà được như vậy, em cũng phải thông cảm Trung Ương một chút.

Thu lại nhăn nhó :

– Vậy em đề nghị thủ trưởng cứ cho em nằm lại đây chờ người tới rước, bây giờ em không tài nào đi nổi, thủ trưởng cứ trông đây cho rơ.

Thu đưa chân lên.

Tôi cứ xuưt xoa măi. Tôi nói :

– Đành rằng Trung Ương sẽ có người tới rước, nhưng bây giờ hai đồng chí trạm có nhiệt t́nh, em cũng không nên từ chối, phải không hai đồng chí?

Tôi đưa hai cậu đến lều của Thu và nói ngay:

– Điện về tới Trung Ương ít nhất là hai ba hôm rồi. Chắc chắn như vậy. Nhưng c̣n từ Trung Ương điện vào đây phải ṿng qua Khu 5 rồi Khu mới cho người tới. Và theo hai đồng chí này nói th́ trạm xá gần đây nhất cũng mất hai ngày đường.

Thu lại cau mặt nhẹ nhàng :

– Khổ quá !

– Khổ thật ! Nhưng biết làm sao bây giờ. Cũng may là có hai đồng chí đây… Bây giờ một mặt cứ vào trạm nằm, một mặt ḿnh chờ Trung Ương.

Hai cậu giao liên thấy Thu quan trọng đến nỗi chân đau mà phải điện về Trung Ương, mà Thu lại gọi tôi là thủ trưởng th́ tôi quan trọng đến chừng nào nữa? Cho nên hai anh chàng nài nỉ xin mời chúng tôi về trạm. Tôi cũng thừa biết rằng sở dĩ tôi quan trọng là v́ tôi chỉ huy một cô gái đẹp. Thế thôi !

Cuối cùng Thu “nhận lời” vào trạm.

Những người nằm chung quanh đều nghễnh cổ lên nghe câu chuyện của chúng tôi. Có lẽ họ lấy làm ngạc nhiên về sự quan trọng của cô diễn viên múa, hay lấy làm lạ sự đăi ngộ đặc biệt đối với Thu, một bệnh nhân xoàng trong khi cả bọn họ đă nằm liệt mà có ai thèm để mắt tới cho đâu !

Nhưng ở đây không thể đối xử nhân đạo với ai hết, không thể bỏ qua một cơ hội để chụp lấy những quyền lợi bất ngờ, nhất là quyền lợi về vật chất:

Một mẩu cơm, một chỗ ngủ hay một viên thuốc.

Ở đây người ta quen tàn nhẫn với nhau, quen lấn lướt nhau, quen hơn thua tranh chấp với nhau từng tí một có khi chỉ để được một mẩu cơm cháy.


https://imagizer.imageshack. com/v2/469x350q90/r/924/QKHL74.jpg


Chao ôi, thế th́ tôi và Thu đâu có ǵ phải nghĩ suy cho mệt đối với những người bệnh đang nằm ngoài mưa kia khi chúng tôi được trân trọng rước vào trạm.

Tôi thú thật rằng tôi cũng chẳng xấu hổ chút nào.

Họ có hiểu đâu là múa, đâu là Trung Ương, đâu là Liên Xô ǵ ǵ…Tôi thấy cần phải nói dối nhiều hơn nữa, hay hơn nữa để họ tin, để cuối cùng tôi được ngủ yên không ướt, được ăn no, hết sốt rét.

Tóm lại trong một chữ :

“Sống”. Thế thôi ! Ai muốn lư tưởng hoá cuộc trường kỳ lội bộ trên con đường kỳ cục này th́ hăy cứ nhảy vào, ngay cả người đă lấy xương máu người khác để vạch ra đường này nữa, hăy vào, nhảy vào đi, rồi sẽ thấy.

Rồi sẽ thấy cái lư tưởng mà họ đặt ra cho những người khác tôn thờ sẽ chẳng bằng nắm cơm thiu hay những ngụm nước trong bi-đông trên con đường này.

Chớ ai trách tôi nói dối, tôi lừa gạt. Từ ngày tôi đi lên đường Trường Sơn tôi nói dối tất cả.

Bạn tôi hỏi:

C̣n muối không, tôi nói đă hết.

Ai hỏi tôi :

- Mệt không, mệt ít tôi nói mệt nhiều.

Ai hỏi tôi ǵ ǵ tôi cũng t́m cách nói dối, trừ khi nói thật có lợi hơn nói dối th́ tôi mới nói thật.

Tôi thấy mọi người đều nói dối rất hồn nhiên, ngay cả những người lớn nói những chuyện tày trời, nói lừa nói đảo, th́ việc ǵ ḿnh thẳng ruột ngựa cho thiệt thân.

Một người quảy ba-lô và đồ phụ tùng cho Thu. Họ tỏ ư miễn cưỡng giúp đỡ tôi nhưng tôi lập tức chối từ v́ sợ lạm dụng ḷng tốt của họ.

Đi được một quăng th́ phải qua suối. Chao ôi đó là một vấn đề khó khăn gian khổ (nhưng nhất định thắng lợi!). Tôi gài vấn đề ngay:

– Chân của cô Thu bị ướt có thể bị nhiễm trùng đấy !

Thu chống gậy đứng dừng lại bên bờ suối. Bóng Thu in dưới nước lăng tăng theo những gợn sóng bỗng nhiên làm tôi bồi hồi.

Tôi chợt nghĩ :

Nếu không có tôi đề ra chủ trương khiêng Thu đi mấy ngày đầu và nếu bây giờ không có tôi ở đây th́ Thu sẽ ra sao. Đêm khuya thân gái dậm trường.

Cậu giao liên trẻ bảo :

– Để tôi chặt cây bắt cầu cho chị qua.

Tôi gạt ngay :

– Đi đất c̣n không vững nữa là đi cầu !

– Thế th́ chặt đ̣n khiêng .

– Ǵ mà phải khiêng, có mấy bước thôi, nhảy phốc cái là qua bên kia ngay. Chậc !

Tôi ngắm nghía một lúc rồi hăm hở lột ba-lô cùng thắt lưng ra trao cho cậu trẻ và bảo :

– Cậu mang hộ tôi.

– Chi vậy ?

– Để tôi cơng cô ấy sang cho mau .

Cả hai đều nh́n tôi. Tuy không nói ra, nhưng họ đều cho tôi định làm một chuyện không thể làm được.

Tôi giục :

– Lại đây Thu. Anh cơng em qua. Chần chờ ở đây mưa trút xuống ướt như chuột bây giờ.

Thu chần chờ, không nói không rằng, vẻ mặt buồn hiu. Có lẽ Thu ngao ngán đến cực độ con đường vinh quang này.

Đường ǵ mà đường vậy. Đi không được, đứng không có bóng mát. C̣n mưa th́ nhánh đổ đâm ḷi ruột. Đêm ngủ thấp thỏm sợ kẻ gian phi ăn cắp dép và bi-đông.


https://imagizer.imageshack. com/v2/600x399q90/r/924/8vfEuJ.jpg


Thu lắc đầu cương quyết:

– Nhiễm trùng thi nhiễm, em lội qua thôi !

Tôi quát to :

– Tôi ra lệnh cho đồng chí phải để tôi cơng !

Thu rơm rớm nước mắt.

Cậu giao liên trẻ đau khổ ra mặt. C̣n anh kia th́ nh́n tôi, chắc anh ta biết tôi cái thân c̣n không muốn nổi, tôi mà cơng Thu th́ sẽ d́m Thu ngay xuống nước.

Anh này bảo cậu trẻ:

– Thôi em cơng chị ấy đi !

Cậu trẻ ửng vành tai, ngó xuống.

Thu hất mái tóc ra phía sau như để lấy lại b́nh tĩnh. C̣n tôi th́ tôi đă thấy kết quả nắm chắc trong tay rồi. Tôi nói tiếp giọng nhỏ nhẹ:

– Thu không nên e ngại. Thu coi cậu ấy như em của Thu vậy. Vả lại có ǵ đâu, chân Thu đau, c̣n cậu ấy th́ tự nguyện giúp Thu như giúp một người yếu đuối hoạn nạn.

Thật là khóc hổ người, cười ra nước mắt.

Cậu giao liên trẻ khom lưng xuống và Thu chậm chạp bước tới với chiếc gậy, đôi mắt Thu không rời bàn chân đau đang chọn những chỗ phẳng để đặt xuống một cách vô cùng thận trọng.

Thật là năo ḷng, chua cay, tủi hận. Đó, phương tiện di chuyển thương binh của bọn tôi như vậy đó, có hơn ǵ thời Bà Trưng Bà Triệu hay không ?

Vậy mà ph́nh bụng chơi với phản lực trực thăng. Đánh với thằng giặc nó đi hành quân máy bay, chở cả gà quay và giấy vệ sinh theo.

Nó toàn bay trên đầu; c̣n ḿnh th́ cứ ngóng cổ c̣ lên mà ḍm và phản đối bằng mồm, chuyên môn chui rút lén lút, một đóm lửa cũng không dám nhóm, một làn khói cũng phải quạt cho tan. [b][color=blue][i]Hỏi chiến thắng lấy đâu mà có ?


https://historiana.eu/assets/uploads/Bicycle_on_Ho_Chi_Mi nh_trail.jpg


Thu đang đi bỗng dừng lại. Thu lắc đầu nguầy nguậy :

– Thôi anh à! Để em lội tốt hơn. Chả sao đâu, có ướt th́ lát nữa khô!

Cậu giao liên trẻ nh́n Thu. Có lẽ từ lâu nay cậu ta chưa thấy người con gái nào đẹp như vậy. Cậu ta đă tự nguyện cơng Thu qua suối, nhưng dù sao cậu cũng hơi ngượng.

C̣n anh kia th́ không giục thêm tiếng nào nữa, có lẽ y thấy cũng hơi kỳ kỳ cho Thu.

Tôi không biết làm sao nữa. Đă lỡ đến đây rồi không lẽ lại bảo thôi, nhưng nếu không giục th́ chưa chắc Thu đă nhận lời. Chính tôi cũng thấy nó làm sao ấy.

Thu đứng nh́n ḍng nước ra dáng suy nghĩ lung lắm. Bỗng Thu kêu lên:

– Em đă có cách rồi anh ạ!

– Làm sao ?

Thu làm thinh đi lại chỗ cậu giao liên trẻ đứng, lấy cái ba-lô và mở ra lấy một tấm vải mủ. Xong Thu ngồi xuống xăn quần lên rồi không nói không rằng Thu quấn chặt tấm vải mủ chung quanh bàn chân sưng của Thu.

Vậy là Thu có lối thoát. Hai anh giao liên đều hoan nghênh cái sáng kiến của Thu, nhưng có lẽ cả hai cùng tiếc rẻ … cơ hội để giúp đỡ người ngọc qua suối, để lấy đó làm các nhịp cầu giao cảm về sau.

Cái sáng kiến đó thực hiện xong một cách chậm chạp, nhưng chắc chắn. Thu hỏi tôi, sau khi đă nai nịt kỹ lưỡng bàn chân đau :

– Như thế này nước vô được không anh ?

Tôi nói:

– Nếu lội qua nhanh th́ nước vô không kịp c̣n lội chậm th́ nhất định nước vô ngay.

Thu không nói ǵ, nàng chống gậy chậm chạp đi xuống mí nước rồi bước xuống nước.

Tôi cảm thấy tê buốt đến tận tủy. Nhưng Thu cứ từ từ đi ra ḍng suối.

Thu từ từ xăn quần cao lên cho khỏi ướt. Làn da trắng nuốt làm cho tôi thấy mà phải chạnh ḷng. Trắng quá đi mất từ gót chân trở lên vẫn cứ một màu trắng như tuyết, như bông bưởi.

Có lẽ Thu hơi ngượng nên thu không xăn nhanh mà chờ cho nước đến đâu Thu xăn lên đến đó. Có khi Thu phải dừng lại mà xăn để khỏi trượt ngă . Tôi cũng chờ nàng một cách tự nhiên. Thu không hề biết tôi đă dừng lại để nh́n đôi chân của nàng. Hai cậu giao liên cũng đưa mắt xoáy vào mục tiêu ấy.

Bỗng đùng !… Thu đang lội vụt trợt chân ngă xuống nước. Rơ tai hoạ thật ! Hai người giao liên bương bả chạy tới. Tôi cũng cuống lên nhưng không thể đi nhanh được, v́ tôi vừa dứt cơn sốt.

Người sốt tối kỵ là trầm ḿnh dưới nước. Tôi đă cố gắng hết sức để lội xuống nước. Những lỗ chân lông của tôi hở ra, hút nước vào tận tủy, cả người tôi tê dại, buốt lên, mất hết cảm giác.

Một chàng sốt rét lại muốn nâng đỡ một người bệnh th́ làm sao ? Cho nên tôi đă trượt chân và ngă xuống nước trước khi tới với Thu. Một cậu giao liên đă tới nơi và đỡ Thu dậy. Thu ướt loi ngoi. Thu nh́n tôi có vẻ buồn nản, trách móc hờn tủi. Tất cả t́nh cảm của một con người hay một con vật bị hy sinh đổ ra cái nh́n đó.


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x213q90/r/921/IPUJYI.jpg


Cậu giao liên trẻ quàng tay qua lưng Thu, c̣n một tay th́ nắm tay Thu một cách tự nhiên để đưa Thu đi tới. H́nh như Thu cũng vui ḷng về cái cử chỉ ấy

Thu ướt đẫm. Quần áo dán sát vào người. Bây giờ tôi mới biết rằng trong máu tôi c̣n nhiều hồng huyết cầu. Bởi v́ tôi nh́n Thu, tôi thấy Thu đẹp và dường như tôi thấy hơi tiếc sao tôi không đến kịp để đỡ Thu.

Rồi cuối cùng Thu cũng qua được con suối. Sang đến bờ kia, Thu ngồi phệt xuống đất mà thở dốc. Mặt Thu tái lại trông tội nghiệp hết sức. Tôi vội vă đến mở những lớp ni-lông trên chân Thu ra.

Thiệt là khốn nạn. Cái bàn chân thon nhỏ bây giờ tôi mới nh́n tận mắt. Nước lọt qua những kẽ hở ni-lông ướt cả vết thương. Những ngón chân đă quen những mặt phẳng và nhung lụa giờ đă ṭe ra, móng xước lên và trầy trụa, tím ngắt.

Thu nh́n tôi săn sóc bàn chân cho Thu với vẻ hài ḷng dễ chịu. Hơn tháng nay trên đường đá tai mèo này đâu có ai ngó ngàng tới Thu. Ai lo thân nấy! C̣n lũ đàn ông vốn nịnh đầm, nhất là đối với các nữ văn công th́ cũng quên bẵng đi cái đức tính thiên phú đó .

Lâu nay đi chung với họ (các cô nữ văn công ấy) tôi nhiều lúc hay bực ḿnh về sự yếu đuối, sự chậm chạp, sự nhỏng nhẽo của họ hơn là cảm thấy thơ thới v́ sự tươi mát của họ mà ai cũng thích khi c̣n ở ngoài kia trong cuộc sống b́nh thường.


https://baoquocte.vn/stores/news_dataimages/huynguyen/102019/30/23/trien-lam-nghe-thuat-ve-nghe-sy-nguoi-linh-viet-nam-tai-singapore.jpg

hoathienly19
10-21-2020, 10:59
CHƯƠNG 8


Độ hơn một giờ đi bộ trải qua những đoạn đường vừa lầy lội vừa gồ ghề, chúng tôi đến trạm. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được trông thấy cái mà người ta gọi là trạm.

Đó là mấy cái nhà lợp bằng những tấm ni-lông rách nát, vá víu, đứng co ro dưới tàng lá rậm rạp của rừng xanh. Ấy vậy mà chủ nhà c̣n sợ máy bay trông thấy nên họ bẻ nhánh cây xếp trên nóc. Cái điều đặc biệt thứ hai là nhà không có vách.

Hồi ở ngoài Hà Nội chúng tôi tưởng rằng trạm là những dăy nhà như chùa trăm gian ở Hà Đông, trong đó có những sạp nứa tuy ọp ẹp nhưng năm ngă lưng rất thần tiên.

Trong những cái trạm đó có những ḷ rất to nấu cơm cho hằng trăm người ăn một lúc. Khách đến trạm rồi chỉ cần bỏ ba-lô xuống sạp nứa, nằm nghỉ và chờ cơm dọn ra thôi.

Cái ǵ cũng tuần tự, khoa học, thân ái như hồi kháng chiến chống Pháp. Nhưng khi tôi được biết cái trạm đầu tiên ở làng Ho th́ tư tưởng và t́nh cảm của tôi hoàn toàn tan biến.


Khe Hó (nay thuộc xă Vĩnh Hà, huyện Vĩnh Linh, tỉnh Quảng Trị) - điểm khởi đầu để mở đường Trường Sơn-đường Hồ Chí Minh huyền thoại. Ảnh: Báo Quảng Trị


https://i.postimg.cc/02mDBBPR/khe-ho-ho.jpg


Trạm có nghĩa là không có nhà cửa bếp núc.

Trạm có nghĩa là một nơi nào đó để cho khách dừng lại nghỉ ngơi hoặc một giờ, hoặc một ngày hoặc một tháng, trong đó xảy ra vô số việc phức tạp kể cả sự ăn cắp và lừa gạt lẫn nhau.

Người ta bảo rằng Miền Nam đă giải phóng ba phần tư đất đai và bốn phần năm dân chúng.

Vậy mà đi hằng tháng trời, chúng tôi không gặp một cái nhà, không gặp một người dân.

Đúng ra, gặp rất nhiều dân chúng, khoảng vài mươi người nhưng những người này không phải dân Việt Nam và khi gặp mặt chúng tôi th́ họ đâm đầu chạy chứ không phải đến gần để biểu lộ t́nh “ cá nước ” !.

Cho nên chiều nay mà tôi gặp được một cái mái nhà của trạm thật là một hạnh phúc lớn cho tôi.


https://2.bp.blogspot.com/-v7eF79Hj5Lk/UKyRgzrhh-I/AAAAAAAAM3k/U818BfLv_28/s1600/bombie-house.jpg

Tôi và Thu mắc vơng gần bên nhau, trên những chỗ cũ người ta vừa đi nên không phải sửa sang nhiều cho lắm.

Bên cạnh chúng tôi là một con suối chảy ngoằn ngoèo. V́ trời mưa to liền mấy hôm qua, cho nên con suối cũng to, nước lên lé đé mặt bờ.

Tôi định vào trạm hỏi xem y tá có ống tiêm không để nhờ họ tiêm dùm một mũi thuốc quinine 0,40 mà tôi đă mua và mang từ Hà Nội.

Nhưng khi tôi vào trạm để t́m y tá th́ tôi lại thất vọng v́ anh trạm trưởng cho hay rằng cái ống tiêm 5 phân khối hiệu Ideal của Hoa Kỳ vừa bể xong, cho nên bây giờ nhân viên trong trạm ốm cũng không có ống tiêm, phải đợi ít nhất 5, 6 tháng mới hy vọng có được.


Như vậy tôi đành cất ống thuốc vào ba-lô và nơm nớp chờ những cơn sốt. Mà quả thật như vậy, hôm sau tôi sốt. Tôi sốt 2 ngày th́ dứt cơn.

Đó là một điều đáng buồn vô cùng. V́ có lẽ là liều lượng kư-ninh mà tôi nuốt vào bụng không đủ sức để chế ngự những ổ vi trùng.

Tôi nằm trên vơng thấy rờn rợn th́ biết nguy to. Chập sau trán tôi hâm hấp, vành mắt nóng lên và mắt rơm rớm nước mắt, rồi tôi lại ngáp dài. Thôi! Đích thị hắn rồi ! Thằng sốt rét lại đến viếng tôi !

Tôi h́nh dung rơ từng đợt vi trùng. Chúng h́nh tṛn hay h́nh lưỡi lam theo lời bác sĩ giảng.

Chúng xông vào cắt những túi hồng huyết cầu vỡ ra, hoặc quấn lấy những túi ấy và cũng làm cho nó vỡ ra, rồi xoắn lấy từng túi mà tiêu diệt.

Sau cuộc ác chiến, khi hồng huyết cầu chống trả lại có kết quả th́ con người cứ eng eng không lên cơn hẳn, c̣n khi lũ vi trùng lấn lướt hoàn toàn th́ bệnh nhân run lên ngay và xác hồng huyết cầu trôi bập bềnh trong máu.

V́ thế sau mỗi cơn sốt, hằng triệu hồng huyết cầu bị tiêu diệt và do đó mà bệnh nhân cứ xanh lướt ra.

Tôi rất b́nh tĩnh nhưng lại vô cùng ngao ngán, bởi v́ tôi biết bản thân ḿnh đang lao vào một cuộc chiến đấu mà tôi biết trước kẻ chiến bại sẽ là tôi.


https://i.pinimg.com/236x/5c/56/0c/5c560c3d25ee8c9fa8f6 94ac8dce48e0.jpg


Tôi mơ màng nghĩ :

Phen này chết thật đây. Sốt ǵ sốt vậy, vừa ngóc đầu dậy được hai hôm lại ngă sốt. Mà đúng hai hôm. Nghe người ta nó cách nhật hoặc sốt cái kiểm 2, 3 hôm sốt một cơn như thế khó chữa lắm. Người ta ở rừng kinh nghiệm thế chứ không có sự giải thích khoa học nào hết.

Tôi rầu rĩ vô cùng. Tuy sốt mà vẫn suy nghĩ lung tung, nào đường đi c̣n quá dài, nào quê hương, nào sự nghiệp, gia đ́nh…

Nếu mà nằm lại đây trên dăy Trường Sươgn này th́ hiu quạnh cho linh hồn và lạnh lùng cho nấm đất quá ! Nhưng bây giờ th́ biết làm sao bây giờ ?

Lỡ chân trót đă đi rồi. Đi rồi c̣n biết trở lại làm sao ? Trường Sơn, cái tên đó hùng vĩ thật, nghe th́ thích lắm, xem ảnh th́ ai cũng mê say cảnh lạ kỳ thú, nhưng than ôi !

Trường Sơn xanh bạt ngàn, xanh vô tận mà chẳng bới đâu ra được một lá rau

Nấm của Trường Sơn nhiều người thèm quá, ăn bừa, ăn xong lỗ chân lông ra máu, một hộc máu ra mà chết.

Nước Trường Sơn uống to bụng, phải nấu thật kỹ rồi mới dám nuốt vào. Mưa Trường Sơn th́ bất ngờ và dai dẳng thúi đất, thúi cả thịt da.

Trường Sơn đứng về mặt dinh dưỡng th́ không có ǵ đáng ca ngợi cả, ngoại trừ những bầy khỉ, voi và trâu rừng rất nhát, rất nguy hiểm.

Tôi biết rằng con đường về là con đường đầu thai một lần nữa.

Con đường về là con đường đói khát, con đường sấm sét, con đường đau khổ và gian khổ, con đường dốc, con đường dài, con đường đi không đến mà rồi vẫn phải đi .

Trên vai phải mang theo những sứ mạng bày đặt, không biết ai trao cho, một thứ vinh quang không có, một thứ t́nh cảm ái quốc giả tạo nốt, chỉ c̣n lại có t́nh cảm gia đ́nh là thực mà thôi !

Bây giờ tôi nằm đây cách Hà Nội hằng ngàn cây số, cách quê hương cũng hằng ngàn cây số, trở ra th́ không bao giờ, c̣n đi vô th́ xa quá.

Đột nhiên tôi nhớ tới Lâm. Một chiều nọ trên đường đi mưa lâm râm. Lâm đi sau lưng tôi, Lâm nấc lên và nói mấy lời ngắn ngủi :

”Lần đầu tiên tao cảm thấy đi không tới nơi !” — và lần này th́ đến phiên tôi phải nói câu đau buồn đó.


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/922/Qeqwsx.jpg

Tôi nghe tiếng nói x́ xào phía vơng của Thu. Tôi nghiêng đầu nh́n sang. Một người đàn ông ngồi quay lưng lại phía tôi. Ồ lạ nhỉ ! Sao có thằng nào vừa xấn đến mà lại tṛ chuyện thân mật với Thu thế kia.

Kể ra nếu ở Hà Nội th́ tôi không lưu ư đến làm ǵ, nhưng ở đây th́ không phải thế. Tôi đang chỉ huy một người con gái, mà cô ta lại đẹp nữa, th́ đâu có phải là chuyện chơi.

Cho nên tôi phải biết sử dụng cái quyền hạn của tôi chứ. Nếu chàng nó là một trong toán giao liên th́ hay lắm, c̣n nếu là một kẻ nào khác mà ḿnh chẳng có xơ múi ǵ được th́ cho hắn lui ngay.

Nghĩ vậy tôi bèn gọi:

– Thu sang anh bảo, em !

Tôi cũng không nhớ là tôi bỏ tiếng “cô” mà dùng tiếng “em” đối với Thu từ bao giờ nữa. Tự nhiên hai bên xưng hô một cách thân mật. Mới nghe và nh́n hai người chúng tôi đi cặp với nhau, người ta có thể nghĩ đây là vợ chồng.

Ư nghĩ này mới ban đầu không lấy ǵ làm cho tôi thú vị ! Hơn nữa Phương mới rẻ xuống Khu 5 chưa đầy hai tuần- nhưng lần này sự xuất hiện của hai anh giao liên làm cho tim tôi thỉnh thoảng lại đập nhịp bất thường, cho nên khi trông thấy gă đàn ông kia thân mật với Thu thi chẳng trách ǵ tôi hơi bồn chồn.

Thu nghe tôi gọi th́ quay lại. Trông gương mặt tươi cười của Thu tôi càng không vừa ḷng chút nào hết. Tại sao tôi sốt nằm đây mà Thu lại vui được. Thu không chạy đến tôi như mọi lần. Thu chỉ nói vọng sang:

– Anh Việt đây này !

– Việt nào ?

– Đoàn ḿnh có mấy Việt ?

Nghe nói đến cái tên Việt tôi muốn sỡn da gà. Bây giờ lại nghe hắn c̣n ở lại trạm này và gặp Thu th́ thiệt là… Sự có mặt của chàng Việt ở đây c̣n hơn cả sốt rét.


https://i.pinimg.com/originals/a4/f1/49/a4f1492eb461ba37ee37 4647cc6771bc.jpg


Nếu ai muốn viết tiểu thuyết và xây dựng điển h́nh về một thằng ba que xỏ lá, dở trí thức, dở bần cố nông, dở Nam dở Bắc, quân sự ba rọi, văn chương lèm nhèm, tài ba vay mượn, đạo đức hạng bét th́ xin đến gặp anh này.

Chỉ trong vài câu chuyện, bạn sẽ nhận ra ngay những nét điển h́nh, khỏi phải mệt ḷng điều nghiên.

Nếu bạn là một cán bộ quân sự th́ hắn sẽ nói chuyện chiến trường Điện Biên Phủ cho bạn nghe. Trong chiến trận ấy theo hắn kể th́ hắn có tham gia tấn công hầm tướng Đờ-Cát-Tri và sau đó th́ hắn được thưởng một cây súng ngắn Liên Xô mà người trao tặng là Cụ Hồ !

Nếu bạn có chiến đấu ở Lào th́ tức khắc hắn sẽ kể cho bạn nghe về thổ phỉ Lào.

Nếu bạn là nhà văn th́ hắn sẽ hứa đưa cho bạn xấp bản thảo độ 500 trang hắn vừa viết xong và chưa đưa cho nhà xuất bản nào hết, hoặc khoe rằng Nguyễn Tuân vừa mời hắn tới nhà chơi hôm qua để khen hắn về một bài nào đó của hắn sắp sửa “ló ra” trên báo…

Hắn biết Thu đau chân đi sau nên hắn sụt lại ở trạm này để chờ.

Bây giờ th́ hắn đang nói chuyện với Thu. Thu nói chuyện một chốc rồi chạy sang tôi. Tôi hơi hờn, chả là ḿnh cũng có hơi khó chịu v́ sự thân ái đó mà! Tôi nhắm mắt lại và vờ nằm mê.

Nhưng Thu đă lắc vai tôi gọi rối rít :

– Anh… anh … ngủ à ? Anh vừa gọi em có việc ǵ thế? Anh cần ǵ không ?

Tôi mở mắt ra. Chập chờn trước mắt tôi là một người con gái, chỉ hương tóc thôi cũng đủ làm cho tôi tỉnh hẳn lên rồi. Thu nom sát mặt tôi và ch́a ra một vật ǵ ngon lành.

– Anh có đắng miệng th́ ngậm cái này.

Rồi Thu dúi vào tay tôi. Tôi không nh́n cũng biết ngay là một chiếc kẹo.


Trời đất ! Ở chốn này mà có một chiếc kẹo cầm trong tay. Đâu phải là chuyện đùa. Mà dám cho người khác một chiếc kẹo như vậy lại là một chuyện phi thường hơn nữa.

– Em vừa móc túi anh Bảy Việt đó.

Thu nói “anh Bảy Việt” với giọng chế diễu và khinh miệt. Th́ ra Thu đă thi hành cái chí sách của tôi rất kết quả. Tôi nghe cơn giận hơi nguôi nguôi và thấy ḿnh vô lư.

Thu vui vẻ nói:

– Em đoán anh ta c̣n nhiều thức ăn trong ba-lô lắm. Anh nằm đấy để em xem nhé. Thế nào em cũng moi cho bằng được.

Rồi Thu vội vă ra đi.


https://laodongthudo.vn/stores/news_dataimages/nguyenhoa/052019/04/22/song-lai-ky-uc-truong-son-qua-cac-hien-vat_2.jpg


Tôi nh́n Thu đi mà ḷng buồn vô hạn. Thu là một người con gái rất đoan trang, tuy ở văn công nhưng không bị tai tiếng ǵ. Tính t́nh Thu rất phóng khoáng nhưng rất mực thước, người lạ mới biết Thu tưởng cô gái này bở xơi lắm.

Bây giờ, theo tôi đạo điễn, và có lẽ Thu thấy là có lư, Thu phải đưa những sự độc đáo của Thu ra để câu nhữ bọn đàn ông để lợi dụng chúng từng hạt muối, từng ngụm nước trở đi, để mà sống, để mà đi tới, không biết tới đâu nhưng phải đi tới, tới đâu th́ tới.

Kể ra th́ cũng hạ ḿnh quá nhưng nếu không như vậy th́ khó t́m được những thuận lợi “để phục vụ cách mạng”(!). Nghĩ như vậy mà tôi an tâm và cứ dùng Thu như một món hàng quư đem ra câu người mua cho họ nh́n ngắm, nghiên cứu nhưng không cho cho họ mó đến bao giờ.

Thu nói chuyện với anh Bảy Việt. C̣n tôi th́ nh́n chiếc kẹo trên tay tôi. Để nh́n cho rơ hơn, tôi đưa chiếc kẹo lên tận mắt mà nh́n. Chiếc kẹo cam to bằng cái đầu vặn trục đàn màu vàng ngậy. Tôi thấy thèm.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kỳ cục là trong một hoàn cảnh nào đó chính ḿnh sẽ phải thèm một chiếc kẹo hạ cấp như thế kia !

Ồ cái lư tưởng cao đẹp quá, bây giờ tôi không c̣n nghĩ tới nữa, không có ǵ dựng tôi đậy bằng chiếc kẹo con này. Xin mọi người hăy tin đó là sự thật.

Tự nhiên tôi vuốt ve chiếc kẹo, một khối lượng đường ít ỏi chỉ đủ đánh tan chất đắng trong lưỡi tôi thôi. Nhưng tôi đâu ăn chiếc kẹo đó ngay. Tôi phải suy tính xem nên đưa cho nó vào mồm lúc nào, để có thể hưởng thụ cao nhất đứng về mặt tâm lư cũng như về mặt sinh lư.

Nghĩa là trong tôi thoảng qua ư định là sẽ nhai chiếc kẹo đó khi Việt sang thăm tôi. Chắc chắn y sẽ nhận ra đó là tài sản của y bị sang đoạt một cách êm ái và đau đớn.

Và tôi chờ lúc ăn được tí cháo có chất mặn tráng qua môi lưỡi rồi sẽ xơi cái kẹo, lúc đó th́ ḿnh mới tiếp thu được vị ngọt một cách đầy đủ nhất.

Cuối cùng tôi mở giấy kẹo đưa lên mắt nh́n. Tôi không hiểu sao bỗng nhiên tôi vứt chiếc kẹo ra rừng.

Tôi nằm lặng người ra, đau khổ, bức rức , nặng nề và thấy nhục. Không phải v́ ăn chiếc kẹo của Bảy Việt.

Tất cả những người t́m ra con đường xuyên qua hàng ngàn cây số rừng sâu núi thẳm để đưa quân về “giải phóng Miền Nam” thật là giỏi chớ chẳng phải chơi đâu.


https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/c/c1/Ch%E1%BB%89_th%E1%BB %8B_c%E1%BB%A7a_H%E1 %BB%93_Ch%E1%BB%A7_t %E1%BB%8Bch_ph%C3%A1 t_l%E1%BB%87nh_kh%E1 %BB%9Fi_ngh%C4%A9a.J PG/250px-Ch%E1%BB%89_th%E1%BB %8B_c%E1%BB%A7a_H%E1 %BB%93_Ch%E1%BB%A7_t %E1%BB%8Bch_ph%C3%A1 t_l%E1%BB%87nh_kh%E1 %BB%9Fi_ngh%C4%A9a.J PG


Nhưng vạch đường là để cho người ta đi. Muốn cho người ta đi một con đường dài 100 ngày thẳng thét, liên tục như vậy và là :

- Con đường núi, đường đèo, đường lội, đường trèo

- Đường đi đêm không đốt đèn

- Đường đi hai ngày với một bi-đông nước và mấy vắt cơm thiu

- Con đường vác khổ sai mà không đủ muối gạo ăn

- Con đường qua sông không thuyền

- Con đường chưa ai đi và sẽ không ai đi nếu người ta biết trước và v.v….


https://cuutnxpvietnam.org.v n/wp-content/uploads/2020/06/TNXPQuangNam-n%E1%BB%AF-550x383.jpg


Muốn cho hằng vạn quân sĩ hành quân trên một con đường nguy hiểm như vậy ít ra phải cho nó ăn nó uống, phải có thuốc có men, có bóng cây, có nhà có trạm nghỉ ngơi th́ mới ḥng mong nó đi tới nơi được.

Đằng này th́ không có ǵ cả, ngoài con đường trơ ra đó với những người dẫn đường bất măn hà khắc, đôi khi ác nghiệt và lúc nào cũng muốn rời bỏ chức nghiệp của ḿnh.

Một con đường đầy những người bệnh liệt vơng bên đường (không phải liệt giường v́ ở đây không có giường) với bom đạn máy bay không ngớt

với những toán đào ngũ trở lui do cả cán bộ tiểu đoàn “lănh đạo” với những tên bất măn tự gây thương tích để khỏi đi tới nơi v.v…

Một con đường như vậy bảo sao người ta vui vẻ hy sinh mà đi cho được ?


https://lh3.googleuserconten t.com/proxy/UPbeAzZ_Xrgey-uqpl7X4m3xi3yigijG45 7wT6w_1HR2oQ8-5L75pL60RC4QP6lC8HNa CriMQtid-GbhQCjN4fQ


Máy bay AC-130 bắn phá ngăn chặn các đoàn xe rất hiệu quả bằng vũ khí Laze cảm nhiệt


https://3.bp.blogspot.com/_T4TbTJVY-34/TIJi3AbqTWI/AAAAAAAABGw/LDpOYpV9jeg/s320/ac130_header.jpg


Trước khi đánh nhau, có lẽ người ta nên nghĩ đến hai chuyện :

- Phương tiện và tinh thần.

Phương tiện ảnh hưởng rất lớn đối với tinh thần, nhưng tinh thần không thể thay phương tiện.

Chỉ nội cái sốt rét thôi cũng đủ đánh tan một nửa lực lượng vô Nam rồi.

Vượt Trường Sơn vai đeo ít nhất 30kilô súng đạn mà trong lưng chỉ có mỗi kilô muối và mươi viên quinine. Tôi nghĩ lại mà rùng ḿnh.


https://4.bp.blogspot.com/-Sn5oe1pUBMM/ULg1NUA7MZI/AAAAAAAAASY/0SECnnlPHBo/s400/HQPD_1322495903.jpg


Và kia nữa một cái h́nh tượng làm cho tôi nghĩ ngợi và bị cuốn hút theo :

- H́nh ảnh một chiếc xe đạp.

Ở giữa rừng núi đồi dốc đi một bước đă khó khăn mà lại có chiếc xe đạp th́ chẳng khác nào như người ta đem lót bộ ván gơ lót giữa chuồng gà. Sang th́ cũng có sang thật nhưng một sự sang trọng vô ích không cần thiết cho ai ráo trọi.


https://cdn.baogiaothong.vn/upload/images/2020-2/article_avatar_img/2020-04-29/xe-dap-dien-bien-1587541201-width1004height565-1588176192-width1004height565.j pg


Ai đă đem chiếc xe đạp đến đây vậy ḱa ?

Nó có muốn đi không ? Núi rừng này có phải là nơi hoạt động của nó không ?

Có lẽ người ta bảo với nó rằng đi đến đây, nhiệm vụ của nó vinh quang và thiêng liêng hơn.

Nó không c̣n là chiếc xe đạp cọc cạch ngày hai buổi chở người chủ đến sở làm nữa, mà nó đă trở thành một con chim đại bàng, một loại linh điểu có sức mạnh xớt cả nàng công chúa bay đi vượt cả đại duơng với đôi cánh lướt trên đầu người.

Cho nên bây giờ trông thấy chiếc xe đạp nằm gục bên bờ suối, tôi chạnh ḷng. Nó đă đưa rước hằng trăm chuyến trên đường này, đă từng lướt qua mặt đồng đội một cách kiêu hănh, nhưng bây giờ nó đă trở thành mớ sắt vô dụng không xê dịch được và cam tâm nằm đây như một thứ tṛ hề không mất tiền cho người qua lại.

Người ta đă dùng chiếc xe sắt.. như dùng chiếc xe người.

Thật trông thấy mà thảm thương !

Chiếc xe rả bèng ra. Tất cả bộ phận không c̣n dính vào nhau bằng bất cứ thứ keo nào.


https://s3.amazonaws.com/s3.timetoast.com/public/uploads/photos/4805603/vn01_07h.jpg


Đời thằng cán bộ, có khác ǵ chiếc xe đạp kia ?

Nghĩ cho cùng tất cả những kẻ sống và những kẻ không c̣n sống trên Trường Sơn kỳ cục này, tất cả những kẻ chết rồi và những kẻ sắp chết trên con đường này đều là những nạn nhân của một người, một vị, một ông, một đấng, một ngày hay một thằng mà thôi.


Ngài ấy, đấng ấy, thằng ấy có tên mà có không tên như mọi người, có mặt mũi nhưng không ai nhận diện ra được nó. Nó khi tên Tây, khi tên Tàu, khi mũi lơ, khi mũi tẹt, khi nó ngă sang bên này, lúc nó ngă sang bên kia, nó, nó, nó! Nó giết người lên đến số triệu, xương hàng triệu người kết ghế cho nó ngồi.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q90/r/924/opguFp.jpg

C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-23-2020, 06:48
CHƯƠNG 9


Tố nghễnh cổ nh́n về phía bên kia, mơ hồ nghe tiếng cười của Thu và Việt. Họ đang vui v́ chuyện ǵ ? Trên cái không gian Trường Sơn này không có ǵ đáng cho ḿnh cười cả nếu không là cười ra nước mắt. Tôi đang tơ lơ mơ th́ có người đến.

Tôi muốn gọi Thu về hay kêu rên lên tỏ rơ sự cần thiết có Thu bên tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn nằm im. Th́ cái con người đến bên tôi tự năy giờ lên tiếng. Không phải Thu mà là cậu giao liên trẻ lúc năy đă d́u Thu qua suối. Cậu ta tên Chân. Tôi biết tên cậu ta nhờ lúc qua suối, người giao liên kia gọi cậu ta.

Chân đến bên vơng tôi và hỏi :

– Anh sốt à ?

Tôi khẽ gật đầu, không muốn cử động nhiều cho mệt xác, bởi v́ cái câu hỏi đó thừa, và tôi đă trả lời không biết bao nhiêu lần rồi.

Trên con đường này có ai không sốt mà phải hỏi. Nh́n gương mặt hắn, tôi đoán hắn ra đây không phải t́m tôi, mà t́m người khác để “trao đổi t́nh cảm”. Nhưng v́ tôi là chỉ huy của cái nhân vật mà hắn muốn gặp kia cho nên hắn phải xă giao với tôi.

Nghĩ vậy tôi từ từ nhắm mắt lại với sự ră rời tận cùng của tâm hồn và của thể xác.

– Anh ạ, anh có ăn cái này được không ?

Tôi mở choàng mắt ra ngay. Khốn nạn thân tôi, thú thật v́ nghe tiếng “ăn” mà tôi mở mắt ra, chứ tiếng ǵ khác th́ không mang lại được một kết quả như thế đối với tôi, cho dù tiếng đó là tiếng ǵ đi nữa.

Cái tiếng “ ăn ” bây giờ nó quan trọng làm sao, nếu không nói nó là trên hết.

Ai đă đi Trường Sơn đều thấy rơ việc ăn là như vậy. Người ta thèm ăn như một con vật.

Các bạn đừng nghĩ rằng tôi bôi nhọ ai hay tôi xỉ vả những người vượt Trường Sơn trong đó có tôi. Đó là một sự thật. Bây giờ tôi quay nh́n lại và xác nhận điều đó một lần nữa rằng đó là sự thật hơn cả mọi sự thật.

Có người thèm ăn quá mà ăn cả tai nấm độc rồi chết, có người ăn vỏ khoai ḿ mà chết, có người sau những cơn đói khủng khiếp đă ăn quá no, tưởng nứt bụng mà chết, làm y tá phải cho uống thuốc ói ra.

Tôi có nghe chuyện một người nọ ăn đến nứt bao tử mà chết.

Ngay như tôi nữa, đă có lần tôi nhặt những hạt gạo rơi trên vết xe thồ để nấu cháo loăng húp cho cứng gối.


https://2.bp.blogspot.com/-FQ6mO8cD9AI/ULlX5nTAGQI/AAAAAAAAAWE/0KpqwFvwFaQ/s400/281430.jpg


Tôi nh́n thấy trong tay của cậu Chân có một cái “ca” (đít bi-đông i-nốc Mỹ) bốc khói. Và tôi ngóc đầu dậy ngay.

Chân nói:

– Em đem ra cho anh cái này.

Tôi ngồi bật dây và nh́n thẳng vào cái hiện vật kỳ lạ ấy không chút ngần ngại.

Chân nói:

– Anh ráng mà ăn. Chỉ có ăn th́ mới đi được, c̣n ngoài ra th́ thuốc tiên cũng không giúp được chân anh bước đi nổi đâu!

Vừa nói Chân vừa ấn ca cháo vào tay tôi. Sức ấm của nhôm truyền qua tay tôi, làm tôi tỉnh hẳn dậy. Không phải chỉ v́ ca cháo, mà c̣n v́ bất ngờ.

Trên vùng ma thiêng nước độc đầy ma quỷ này có ai lại cho ai một vật ǵ có giá trị đến thế. Đến đổi bạn thân thiết nhất đời cũng chỉ cho nhau được vài hạt đậu phộng rang.

Vậy mà anh giao liên này đă cho tôi cả một ca cháo nóng. Và lại là cháo thịt lợn. Thế mới lạ lùng .


https://cdn.baogiaothong.vn/files/baogiay1/2015/06/24/duongtruongson-xe-anh-qua-2343.jpg


Cậu giao liên ngồi xuống bên vơng đợi tôi ăn. Cậu ta nói:

– Anh ăn đi để em lấy cái ca đem về trả lại cho anh trạm trưởng kẻo mất ảnh la em.

Cậu Chân chờ tôi húp hết ca cháo th́ lấy cái ca đem xuống suối rửa rồi trở lên ngồi bên cạnh tôi.

Chân nói:

- Hễ anh ăn được th́ thấy khoẻ ngay !

Tôi ngồi ngây ra trên vơng. Chao ôi, tôi mất hết mọi cảm giác, tôi không thấy ngon, hay có lẽ v́ nó quá ngon tôi không c̣n biết ngon nữa.

– Phải . Tôi khẽ gật đầu.

Mồ hôi tôi rơm rớm trên cổ và thấm ra ướt cả áo. Ca cháo làm tôi sống lại. Tôi có cảm giác như trong đời tôi chưa bao giờ ăn hai món ǵ ngon đến thế.

Đó là món cháo nấu với ngọn rau, một thứ rau rừng giống như lá dừa nước thu nhỏ lại và những đọt non của nó queo lại như con cuốn chiếu. Nấu nó chung với gạo cho đỡ tốn gaọ.

Tôi nói có mặt đèn làm chứng, mặt đèn tắt th́ tôi tắt theo. Khi tôi vớt một ngọn rau lên th́ chỉ có vài hạt gạo dính theo và khi tôi lấy muỗng quậy lên th́ dưới đáy ca lồng lên những hạt gạo nở toè loe không múc được vào ḷng muỗng . Như vậy cũng đủ đượm t́nh đồng chí lắm rồi, huống chi lại c̣n thêm mấy lát thịt heo.

Chao ôi ! thịt heo tươi ở giữa rừng không hiểu làm sao lại có được. Nhưng rơ ràng mắt tôi trông thấy và khi nhai nó giữa những chiếc răng của tôi th́ tôi biết đó là thịt heo.

Tôi nhỉn cậu Chân mà bàng hoàng hết cả người, không hiểu tại sao ḿnh lại được cái đặc ân trên đời dưới thế không ai có được như vậy?

Tôi bèn chấp tay lại ngữa mặt lên trời cao thăm thẳm và, trong ḷng c̣n bao nhiêu thành kính tôi vét hết ra mà vái lạy về phương Bắc và nói lên một ngàn lẻ một lần cái câu mà xưa nay tôi chưa hề nói:

– Ơn Bác, ơn Đảng!

Bác đă cho con đi vào con đường tối đại vinh quang này để cho con tận hưởng hương vị sốt rét và chịu đói đến tận cùng, rồi Bác mới cho ca cháo loăng này. Ơn ấy con nguyện kết cỏ ngậm vành! Ngày nào con sống con nguyện đền đáp !

Sau khi húp hết ca cháo và niệm xong mấy câu thần chú ấy, tôi khoẻ hẳn lên (!)


https://imagizer.imageshack. com/v2/386x395q90/r/922/x1QGp5.jpg



Cậu thanh niên tự nhiên xổ bầu tâm sự:

– Em đang học ở đại học anh ạ ! Bỗng nhiên nhà trường bảo Đảng cần thanh niên xung phong, thế là chúng em t́nh nguyện ra đi bỏ cả sách vở và gia đ́nh. Nhà trường hẹn rằng chỉ trong vài tháng đánh Mỹ xong th́ em sẽ trở lại…

Chân ngồi im lặng. Có lẽ cậu ta sắp tố khổ đây. Ừ, th́ cứ tố, tôi đâu phải đối tượng mà tôi lo. Người nghe không có tội ǵ, cứ nói!

Tôi hỏi:

– Thanh niên xung phong th́ chỉ đi vài tháng rồi về chứ !

– Vâng, xưa nay vẫn thế !

– Nhưng bây giờ th́ không phải vậy, phải không ?

– Em nằm đây ngót năm rồi.

Tôi nhảy nhổm người lên.

Bây giờ tôi mới nh́n rơ lại người thanh niên. Tôi biết cậu ta là thanh niên bởi v́ tất cả những cậu thanh niên trên đường dây này đều giống như cậu.

Nhưng khi nghe nói hai tiếng ĐẠI HỌC th́ tôi giựt ḿnh. Hồi nhớ lại cái khung cảnh trường Đại Học rộn ră tiếng nói tiếng cười, phất phơ nếp áo nếp khăn và mơn mởn những khuôn mặt tươi trẻ tràn đầy sinh lực, th́ tôi mới thấy rằng cậu Chân sinh viên Đại Học Hà Nội trước đây một năm hiện đang ngồi trước mặt tôi chỉ c̣n là một con ngợm.

Chân tự nhiên giở mũ lên và nói:

– Anh xem đầu em đây!

Trời đất, sao kỳ cục vậy ? Tóc cậu bé đă bạc phơ hết, nói bạc gần hết có hơi quá đáng, nhưng nó đă hoa râm, đúng là hoa râm hay muối tiêu cũng thế.

Một mái tóc bạc như thế trên khuôn mặt non nớt vàng ẽo và cái cổ cao nḥng. Đó, h́nh dáng của một sinh viên lư tưởng của phong trào ba nhất, ba khoan, hai chống, mười tám xây, ba chục đừng và ở đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên!

Tôi hỏi:

– Sao mà dữ vậy ?

– Em chỉ sốt có hai cơn thôi anh mà tóc em ra thế đó.

– Trời đất! Sao mà kỳ cục vậy?

– Tôi vói tay sờ mái tóc của cậu thanh niên, để xác nhận thêm lần nữa cái sự thực kỳ quái đó.

Rơ ràng tay tôi sờ đụng những sợi tóc bạc trên mái tóc của cậu thanh niên giữa cuộc đời Trường Sơn này chứ đâu phải là trong vở kịch Lu-ba diễn trên sân khấu nhà hát lớn Hà Nội người ta chào một ông giáo sư già mà nhầm tưởng là Các Mác tái sinh !


Lớp học Y Tá cấp tốc chuẩn bị cho Đường Ṃn Hồ Chí Minh


https://2.bp.blogspot.com/-mYpPtCP9cNc/ULg1X73hsuI/AAAAAAAAASg/1LK8Zxbd510/s400/280086.jpg


Cậu thanh niên Hà Nội ngao ngán:

– Hồi đó đi em tưởng chỉ đi vài tháng rồi về học tiếp, không ngờ mới ban đầu th́ chỉ đi tới làng Ho vận tải vũ khí, sau đó ít lâu em ngă sốt.

Sau cơn sốt em không c̣n sức khoẻ để thồ nữa cho nên ban chỉ huy chuyển em qua giao liên..

Họ bảo công tác này sướng lắm, không cần sức khoẻ. Em cũng tin như vậy, định làm vài tháng rồi về.

Chẳng ngờ sau khi trở thành giao liên, người ta lại thuyên chuyển em từ trạm này sang trạm kia.

Bây giờ th́ em biết em đă xa Hà Nội lắm rồi, không biết đường về nữa. Vả lại em cũng không thể về v́ người ta không cho.

Th́ ra trên đường này c̣n có những trường hợp bất đắc chí kỳ lạ như vậy nữa !

Vậy là trên đường này, những con người đi đi lại lại, súng súng gươm gươm hùng hùng hổ hổ đây đâu có phải đều là tự nguyện đi “giải phóng Miền Nam”. Tâm tư của họ vô cùng ly tán, mỗi người một hoàn cảnh, một tư tưởng.

Kiểm điểm lại riêng tôi, từ Hà Nội ra đi, nghe ông Trung Tướng Nguyễn Văn Vịnh, thứ trưởng quốc pḥng Chủ Tịch Ủy Ban Thống Nhất và hơn thế nữa, Ủy Viên Trung Ương Đảng nói chuyện, nghe như Giải Phóng Miền Nam sắp dọn mâm dọn bát ra ăn mừng rồi.

Lúc đó tôi cũng phấn khởi lắm. Nhưng chỉ được vài ngày th́ cái cục phấn khởi đó bị ngọn đồi “Ngàn linh một” xơi tái mất một phần rồi đến cơn sốt này nó gặm gần hết !


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x311q90/r/921/G9r3QF.jpg

Chân nói:

– Khi em sốt, em cũng như anh bây giờ. Cho nên em hiểu những người sốt. Có thế thôi.

Tôi ngồi lặng thinh mà nước mắt tôi tuôn xuống ṛng ṛng, tôi không ngăn được. Tôi để cho những ḍng nước mắt của một thằng đàn ông 15 tuổi đảng rơi chảy tràn trề trên má, trước mặt một cậu bé.

Thế mà tôi không thấy chút xấu hổ, nước mắt của một kẻ tưởng sắp thành dă thú và chung quanh ḿnh toàn là dă thú.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q90/r/924/CC3LhJ.jpg


Thật vậy, một vị cán bộ cũng đi trên đường này,
tŕnh độ chính trị thừa lá mít, kém lá nho, có cây súng lục không biết lượm ở đâu lúc nào cũng đeo lên trên cần cổ, anh cán bộ đó nói một câu có giá trị xem như lời tuyên bố của Lênin trong Cách Mạng Tháng 10, rằng:

“Chung quanh đây (tức Trường Sơn) toàn là loài thú, chỉ có tôi (tức anh ta) là người!” Ghê gớm thật !

Tôi không hiểu nổi tại sao Chân lại cho tôi cả một ca cháo như thế ở chốn này.

Th́ ra c̣n có những con người c̣n là người, chưa đến nỗi nào !

Chân nói tiếp:

– Khi em dứt cơn sốt em thấy khô hết nhựa sống trong người, em đă trở thành một người khác hoàn toàn. Cho đến một hôm em soi gương mới hay ḿnh bạc hết mái tóc.


Chân nói một cách thản nhiên hết sức. Có lẽ giờ cậu đă quen với mái tóc bạc trên đầu rồi. Nỗi buồn đă đi qua chăng ?

Thiệt là hiện tượng lạ, hơn 20 tuổi đâu, vài cơn sốt và mái tóc bạc ! Thế này th́ cổ kim lịch sử ở đâu có ? Hoạ chăng Ngũ Tử Tư tái sanh!

Tôi thương Chân quá ! Tôi thấy ân hận tràn ḷng. Tôi cứ tưởng ra đây là v́ có “chất tươi” mà thôi.

Khi Chân từ giă tôi, tôi mới thấy ca cháo đă thấm vào cơ thể tôi một cách trọn vẹn và viên măn lạ lùng. Tôi thấy khoẻ hẳn lên. Ước chừng có vài tô cháo xoàng xĩnh như vậy th́ tôi sẽ đi được ngay.

Tôi không muốn nghe những chuyện mông lung, tôi muốn “lấy cơ sở vật chất quyết định tinh thần” chứ không phải nói một đằng làm một nẻo.


https://cdn.baogiaothong.vn/files/Baogiay/2015/04/22/155-0725.jpg


Việt và Thu kéo lại vơng tôi. Thấy tôi có ṃi tươi hơn chút, Thu cũng vui lây:

– Có thêm anh Việt, ḿnh đi đường có bạn th́ hơn anh nhỉ!

– Ừ, Việt cũng bệnh à câu ? Tôi hỏi.

– Tôi thấy hơi yếu, nên nghỉ lại một vài chuyến nhân tiện chờ anh và Thu đến và cùng đi.

Tôi biết Việt không thích ǵ tôi cả, trái lại Việt rất ghét tôi. Cái ghen ghét tầm thường của một thằng đàn ông bị con gái chê và yêu đối thủ của hắn. Thế thôi ! Bây giờ Việt ở trạm này là để chờ Thu.

Việt hỏi tôi:

– Anh cắt cử được mấy hôm rồi ?

– Vài hôm ! – Tôi hỏi lại :

- Sao cậu vô đây được?

– Được chứ!

– Làm cách nào ?

– Cho nó vài viên đá lửa.

– À ra thế ! Tôi nghĩ thầm

– Chỉ bỏ ra vài viên đá lửa mà vào được chỗ đặc biệt này th́ cũng không lấy ǵ làm khó.

– Vài viên là mấy viên? Tôi hỏi tiếp :

– Hai viên thôi.

Tôi quên lững đi rằng ở chung quanh đây không có mậu dịch Tiền Phong (như người ta nói !) th́ làm sao có đá lửa được.

Tôi đă từng đổi một viên đá lửa được một nải chuối, một viên đá lửa cho một miếng bí đỏ.

Vậy mà tôi c̣n những 40 viên đá lửa trong túi áo trên. Tôi bắt đầu quí cái hiện vật này từ khi tôi đổi chác được thức ăn với nó.


https://cuutnxpvietnam.org.v n/wp-content/uploads/2020/06/TNXPQuangNam-n%E1%BB%AF-550x383.jpg


Việt ngồi gần bên đầu vơng của tôi và hỏi :

– Thế nào ! Nhà văn có đầy đủ cảm hứng để xây dựng đề tài chưa ?

– Thừa rồi !

– Anh định viết ǵ?

Tôi hỏi lại Việt :

– Cậu th́ viết ǵ?

– Tôi đă làm xong tập thơ “Trường Sơn vinh quang” gồm hơn 20 bài.

– Nhanh thế ?

– Chậc ! Hứng mà!

– Tôi th́ nguợc lại. Mất mẹ nó hứng!

– Thế anh chưa viết ǵ à?

– Từ ra đi đến giờ chưa có lấy một chữ. Giấy mang theo để làm bản thảo nhóm lửa hết rồi.

– Trời đất !

– Thư t́nh tôi c̣n đốt nữa là.

– Trời đất !

– Tôi thú thật với cậu điều này nhé !

– Vâng !

– Tôi không c̣n trí tuệ để nghĩ việc ǵ ngoài sự ăn. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến ĂN và ĂN !

– Anh là người có tâm hồn và hoải bảo lớn lắm, theo chỗ tôi biết.

Tôi cười nhạt:

– Những thứ ấy tôi đă mang ra đổi chuối, đổi bí hết từ lúc nào rồi.

– Anh nói vậy chớ an tâm ngẫm một tiểu thuyết vĩ đại.

– Đó là do tài tưởng tượng của cậu chớ hiện giờ bút không mực và tim chỉ rung rinh khi nghe tiếng cơm cháo sôi bốc lên thôi!

– Anh đùa thật kỳ cục.

– Tôi nói rất thật.

Lẩm nhẩm một chốc rồi Việt lại tiếp tục câu chuyện văn học. Nói chuyện văn học với Việt th́ chẳng khác gơ một cái mơ điếc., nhưng tôi vẫn không lẩn trốn được. Việt hỏi:

– Anh bất măn nhà xuất bản Quân Độ Nhân Dân lắm phải không ?

– Sao cậu biết ?

– Biết chớ sao không biết!

– Biết rồi c̣n hỏi.

– Hỏi để biết thêm!

– Ừ th́ nó vậy đó không hơn không kém nghĩa là tôi suưt độp vào mặt thằng cha trung tá Lữ Giang, giám đốc nhà xuất bản Quân Đội.

Có thế thôi ! Tôi tiếp :

– Cậu nghĩ coi ḿnh mang tác phẩm ḿnh đến cho nó in là do sự mời mọc cầu khẩn lạy lục của nó chớ đâu phải ḿnh đi ăn mày. Hơn thế nữa khi tôi đến nhà xuất bản, thằng cha giám đốc Lữ Giang nó rót nước mời tôi và khen rằng:

” Đây là lần đầu tiên nhà xuất bản nhận được tác phẩm hay nhất nói về cuộc chiến đấu chống Pháp ở Nam Bộ” và hứa sẽ in trong dịp kỷ niệm Nam Bộ kháng chiến 1962.

Tôi yên trí như vậy. Vậy mà rồi dằng dai măi gần hai năm trời nó bắt tôi sửa đi sửa lại mười tám lần, rồi nó vẫn không in.

Nghe tôi kể xong câu chuyện, Việt bèn hỏi tôi:

– Anh biết tại sao nó không chịu in cho anh không?

– Tại sao ?

– V́ nó sợ anh trở thành tư bản.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x302q90/r/923/ef8Nko.jpg


– Nghĩa là sao ?

– Anh không hiểu ǵ hết à ?

– Không ! Tôi mà trở thành tư bản th́ làm sao mà hiểu được ?

– Anh có biết quyển tiểu thuyết của HVB không?

– Quyển ǵ tôi quên rồi.

– Tôi cũng không nhớ, nhưng đại khái với quyển đó, tác giả lănh trên 2000$, hai ngàn đồng mua được năm chiếc xe đạp Thống Nhất, một lúc.

Trong lúc một cán bộ trung b́nh phải để dành tiền một năm mới mua được một chiếc th́ anh ta có thể mua được ngay năm chiếc, như vậy không là tư bản à ?

Tôi ph́ cười:

– Tư bản kếch xù thế giới !

– V́ thế cho nên nó kiếm cách không in sách của anh, tôi nghe nói dày hơn sách của HVB, anh sẽ có nhiều tiền hơn.

- Việt cười khè khè

– Do đó anh có thể sắm ruộng, nhà lầu, thuê công nhân và bốc lột công nhân và trở thành đối tượng của cách mạng.

Tôi nghe xong cái lư do đó mà bàng hoàng. Tôi lặng người đi một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu và nói:

– Hèn chi !

– Hèn chi cái ǵ ?

Tôi chẫm răi kể :

– Số là lúc sắp tập trung vô trường đi B, tôi có lănh tiền bản quyền một quyển sách được một ngàn đồng. Sau khi mua sắm các thứ, tôi c̣n dư một ít, với lại tôi bán chiếc xe đạp của tôi được 350 đồng. Như vậy là tư bản chưa ?

– Tư bản cá kèo được rồi!

– Tôi nghĩ rằng đi đường sức khoẻ là chính yếu, phải bồi dưỡng sức khoẻ để đi. Bằng bất cứ giá nào, ḿnh cũng phải đi cho tới quê hương ḿnh. Mà muốn có sức khoẻ th́ phải có thức ăn và thuốc men. C̣n ở Hà Nội ăn ngon được ngày nào th́ cứ ăn, c̣n lại bao nhiêu th́ mua thuốc mang theo.

Một anh bạn của tôi cũng là nhà văn được gọi tập trung cùng khoá với tôi cũng đồng ư cái lối sống đó của tôi, cho nên hai đứa mới rủ nhau sớm th́ cơm rang, chiều cơm tám gị chả, hết phố Huế đến Phú Gia, rồi Hàng Buồm. Rượu ǵ cũng uống từ bia hơi tới Mao Đài tửu, đến rượu sâm Triều Tiên.

Tôi và ông bạn nhà văn của tôi đang hưởng thú về cuộc sống có vẻ phiêu lưu giang hồ của ḿnh rất là hiện sinh, th́ một hôm, cậu chánh văn pḥng của cơ quan rỉ tai bọn tôi :


- Này các cậu ăn xài làm sao mà công an nó theo dơi đấy !

Tôi ngơ ngác không biết họ theo dơi cái ǵ. Cậu chánh văn pḥng cho biết rằng công an theo dơi tụi tôi là ai mà ăn xài tung hê như thế.

Tụi tôi đặt nguyên cái bàn thường trực tiệm cơm tám ǵ̣ chả ở phố Huế. Tụi tôi quên rằng các cô mặc bờ-lu trắng toàn là nhân viên công an. Cho nên các cô xem số xe đạp của tụi tôi và biết tụi tôi ở hội nhà văn.

Cậu chánh văn pḥng phải giải thích cho họ nghe rằng tụi tôi là nhà văn độc thân viết được sách báo rất nhiều mà lại chẳng phải nuôi ai cả, cho nên tiêu xài như thế đó !

Kể ra họ theo dơi cũng phải thôi v́ người cán bộ b́nh thựng ăn cơm chỉ 6 hào một ngày mà tụi tôi mỗi đứa ăn 2, 3 đồng một bữa, bảo sao nó không để ư ?…

Tôi kể xong câu chuyện cho Việt nghe rồi kết luận:

– Th́ ra người ta không muốn cho ḿnh sung sướng hơn người thường.

Việt nói:

– Cái đó không có văn kiện nào nói công khai hết, tuy nhiên,những sự việc đó làm cho ḿnh nghĩ như vậy.


https://3.bp.blogspot.com/-mTUXqdREZtM/WvP9Lo1_bGI/AAAAAAAA-9w/s4rTuPfSAdUbfkgmT633 khI-TJDhF75ugCEwYBhgL/s640/1%2Ba%2Ba%2Ba%2Ba%2B a%2Ba%2Ba%2Ba%2BB%25 C3%25AD%2Bth%25C6%25 B0%2B9.jpg


Việt lại cười và tiếp:

– Anh in được quyển tiểu thuyết đó rồi anh lấy tiền anh mua nhà, tậu ruộng; không phải là anh phá chánh sách hợp tác hoá nông thôn hay sao ?

Đảng đang chủ trưởng diệt địa chủ, trấn áp phú nông và kiềm chế trung nông cũ, hướng dẫn trung nông mới đi lên sản xuất tập thể mà anh mua nhà, tậu ruộng như vậy anh là địa chủ rồi !

Thấy tôi làm thinh, Việt lại nói tiếp:

– Anh đă thấy trường hợp của nhà văn PT và NCH đó. Cả 2 vị này sau khi xuất bản sách đă mua nhà tậu ruộng. Điều đó gây một luồng dư luận sôi nổi.

– Trong giới nhà văn đâu có dư luận ǵ xấu?

– Khô….ông ! Trong giới lănh đạo …

– Văn nghệ ?

– Tôi nghe trong một cuộc họp Hội Đồng Chánh Phủ khi bàn đến đời sống dân chúng, các ổng có đề cập đến sinh hoạt của văn nghệ sĩ.

Các ổng bảo là văn nghệ sĩ đang trên đường tư sản hoá. Các ổng nêu trường hợp của nhà văn NQS và anh là những nhà văn trẻ Miền Nam và cho rằng

" Hai nhà văn nầy có sinh hoạt cao nhất ở Miền Bắc, hơn cả thủ tướng và bộ trưởng, v́ hai nhà văn này không vợ con lại viết được nhiều sách, phim v.v…

Các ổng bảo rằng đó là một hiện tượng không hay trong sinh hoạt xă hội chủ nghĩa, đại khái là một loại tư sản văn chương…!

Tôi cười nhạt:

– Nói vậy chẳng hoá ra trong chế độ xă hội chủ nghĩa của ḿnh cái thiên đường của thế gian trong đó con người sẽ được ăn ngon mặc đẹp, sự sung sướng cá nhân là một điều tối kỵ hay sao ?


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x360q90/r/923/v5RFds.jpg

Câu chuyện vừa đến đó th́ Thu đến.

Thu nói ngay:

– Ở đây có bản, đi đổi đồ ăn được, anh ơi!

– Ai bảo ?- Tôi hỏi ngay.

– Cậu Chân bảo mà! – Thu tiếp _ cậu ấy bảo rằng có cả lợn.

Tôi chợt nhớ ra trong ca cháo lúc năy có mấy miếng thịt lợn.

Việt thêm vào:

– Tôi đă biết chuyện đó rồi. Tôi định chờ anh và Thu đến sẽ hợp tác với nhau đi đổi một chuyến, lớp ăn, lớp làm lương khô đi đường.

– Cậu định bao giờ đi? Đi mau đi mau!

– Anh đi được à?

– Tôi phải đi thôi.

– Tôi trông anh c̣n yếu lắm!

– Nhưng Thu đau chân, vả lại phụ nữ đi vào bản, có việc ǵ không đối phó được.

Việt biết ngay ư của tôi là ngăn chặn không cho Thu đi chung với Việt, cho nên y vội vă nói ngay:

– Nếu anh đi được th́ c̣n ǵ bằng! Vậy Thu ở nhà coi đồ đạc, anh em ḿnh đi, đi ngay đi !

Việt nhanh nhẩu trở về lều soạn đồ và quay lại với một mớ áo quần trên tay. Việt nói:

– Tôi định mang bộ đồ bà ba lụa về tới xứ Nam-Kỳ-Cuốc mặc chơi nhưng bây giờ th́ những cái ư tốt như vậy đều nhường chỗ cho thịt heo cả.

Thu về soạn đồ và mang lại.

Tôi cũng đem đồ theo rất nhiều, có thể nói là mang đi hầu hết ba-lô, kể cả đá lửa. Với cái lư thuyết phải ăn mới mạnh, tôi có ư định sẽ đổi tất cả số quần áo này với một giá bất cần để có cái ăn. C̣n cái mặc th́ c̣n cái quần tiều về tới nơi cũng tốt.

Công việc được quyết định và thực hành chớp nhoáng.

Thế là hai đứa tôi lên đường, y như là một cuộc phiêu lưu. Tôi và Việt đi vào trạm để hỏi đường đi nước bước.

Anh trạm trưởng bảo vắn tắt:

– Các anh cứ đi cặp bờ suối này ngược lên măi, cứ đi măi là đụng bản. Ở cái bản này cũng có nhiều đoàn đi qua đây, ghé lại đổi chác cho nên họ khôn lắm ḿnh khó ḷng gạt họ được như trước đây.

– Caí áo này đổi được cái ǵ? – Tôi hỏi.

– Tôi cũng không rơ. Tùy cơ ứng biến thôi, nhưng nên nhớ rằng họ biết hỏi tới đồng hồ Wyler và Printania đấy nhé.

Rồi chúng tôi đi.

C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-23-2020, 19:12
CHƯƠNG 10


Thiệt là ghê gớm mà lại buồn cười. Bây giờ nhớ lại tôi c̣n rùng ḿnh. Tôi không c̣n nhớ rơ hồi đó trạng thái sinh lư của ḿnh ra sao mà lại bị lôi cuốn một cách ghê gớm đến thế.

Tôi không nhớ ḿnh đang sốt nữa. Nghe đến tiếng heo, gà, thức ăn là tôi cuống cả lên, không giữ được b́nh tĩnh.

Tôi cần ăn quá. Các bạn chớ cười. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay. Tôi cần ăn tới mức độ thấy không cần thiết cái ǵ nữa cả.

Tôi và Việt đi ven theo bờ suối. Nước đổ ào ào. Nước trong như lọc. Những ḥn đá ṃn nhẵn đủ thứ h́nh hài nằm trải dưới chân tôi như những chữ đă gọt giũa của một trang thơ mênh mông.

Có những quăng cát mịn phẳng lặng trên đó in vài dấu chân người thật đẹp như những dấu chân in trên phiến đá của những truyện thần thoại nào, những dấu chân của một v́ tiên nữ chẳng hạn, nghe chúng tôi đói rét bèn từ trên cảnh tiên bước xuống đây với chiếc b́nh vàng đựng cơm trên tay, sẵn sàng bố thí…


https://2.bp.blogspot.com/-gWQx4v1TLQM/ULhN7BThbHI/AAAAAAAAATM/TD3IJNgETH8/s640/ban-laboy-gpsmap1.jpg


Tôi rất mừng v́ tôi biết ở đây có sự sống, một cuộc sống hẻo lánh đ́u hiu xa cách với mọi cuộc sống.

Vậy mà con người vẫn sống, họ không muốn ai đụng tới. Bất cứ sự đụng chạm nào dù hay ho tới đâu cũng sẽ quấy rầy họ .

Đây là lần thứ hai sau hơn một tháng lội rừng vượt suối, tôi khao khát hơn bao giờ hết :

Gặp người ! Hôm trước, khi đi bộ hơn tuần lễ, tôi cảm thấy ḿnh lạc lơng vào chốn quá mông lung không biên giới. Bỗng nhiên tôi gặp giữa đường một cục phân heo và nghe tiếng gà gáy.

Tôi đinh ninh rằng sắp tới xóm làng, sau một thời gian cô đơn, ḿnh sẽ được sưởi ḷng với t́nh người dù những người đó không cùng dân tộc với ḿnh. Nhưng hỡi ơi, càng đi càng thấy ḿnh vẫn đi vào sa mạc.

Th́ ra cục phân heo là phân heo rừng và tiếng gà gáy kia là tiếng gà…rừng nốt. Tôi thất vọng hoàn toàn nhưng không dám nói ra v́ nếu tỏ ra những điều ḿnh cảm nghĩ về con đường kỳ cục này th́ ít nhất các cô gái sẽ oà lên khóc.

May sao sau đó ít lâu, chúng tôi lại gặp được một lũ người không rơ dân tộc nào, ngồi ở vệ đường ṃn. Lần đó tôi c̣n ghi khắc trong ḷng tôi như một kỷ niệm vô cùng sâu sắc.


https://hinhanhvietnam.com/wp-content/uploads/2016/10/Dalat_ethnies_famill e-6.jpg


Chúng tôi đổ dốc. Đến dưới chân dốc, cả đoàn chúng tôi tràn tới vây kín lấy họ, những người đi sau thấy không thể chen chân vào được nên bỏ đi.

Toán người thiểu số này có lẽ đă từng đổi đồ của khách qua đây, nên họ nh́n đoàn của tôi vây quanh mà họ không bỡ ngỡ. (Ở nhiều nơi, những người thiểu số trông thấy khách là chạy biến vô rừng.)

Tất cả phẩm vật của họ đều do một người đàn bà có con mọn và một đứa con gái giữ trong một cái gùi bằng mây.

Người đàn ông ngồi bên cạnh, trên cái rễ cây đang hút thuốc. Vốn là tay nghiện nên Lâm hỏi anh ta có thuốc không ? Anh ta lừ lừ nh́n Lâm. Lâm đưa tay vào miệng bập bập ra dấu. Anh ta gật gật đầu tỏ vẻ hiểu nhu cầu của Lâm.

Tóc anh ta phủ đến cổ, toàn thân trần trụi đen như một khối than hầm, không chỗ nào trắng hơn chỗ nào. Hai trái tai anh ta, hai cái khoen nứa, to bằng miệng chén chung nong ra mỏng dính như sợi chỉ.


https://scontent-yyz1-1.xx.fbcdn.net/v/t31.0-8/p960x960/14712845_11132953887 07133_52701348137752 80680_o.jpg?_nc_cat= 103&ccb=2&_nc_sid=2d5d41&_nc_ohc=qfbf9Z67-MUAX_dyH8_&_nc_ht=scontent-yyz1-1.xx&tp=6&oh=73a45dd68986f5b14 cb80d16c051a08a&oe=5FB7CA90


Lâm cởi ba-lô ném xuống trước mặt anh ta. Anh ta nh́n Lâm bằng cặp mắt trắng dă rồi có lẽ hiểu rằng người khách này muốn t́m thuốc hút, anh ta vội đưa cái ống điếu cho Lâm. Nh́n cái ống điếu, Lâm xua tay lắc đầu lia lịa.

Cái ống điếu to bằng cái bắp tay của Lâm. Nó đúng là một cái gốc tầm vông, chỗ nhét thuốc to bằng nắm tay. Toàn bộ chiếc ống điếu nổi nước láng bóng và khi chủ nó cần, nó có thể trở thành vũ khí.

Thấy Lâm từ chối, anh ta bèn móc ra một mớ thuốc để xuống đất. Lâm nhéo lấy ít sợi đưa lên ngửi. Lâm không nghĩ rằng Lâm có thể hút được thứ thuốc này.

Anh ta thọc tay vào túi lấy một nắm khác dồn vào đầu ống điếu rồi cầm lấy một que củi, tưởng là củi thường chẳng ngờ anh ta chỉ gạt qua lớp tro đă thấy ḥn than đỏ rực.

Anh ta châm vào đầu điếu và kê mồm vào đuôi điếu, miết vào mà rít. Mắt anh ta dần dần nhắm, rồi nhắm nghiền lại. Má anh ta cóp dần, cóp hẳn vào . Gân cổ anh ta căng lên, khói hai bên mép anh ta tuôn ra cuồn cuộn. Một tay anh ta vẫn nâng đầu ống điếu, một tay đưa ḥn than chạy quanh châm lửa cho liều thuốc cháy đều.

Bỗng que than tuột ra khỏi tay anh ta, hai tay anh ta gh́ hẳn vào chiếc ống điếu đang run lên với cái đầu đỏ rực như ṃng của con rắn thần. Mồm anh ta vẫn không rời đuôi điếu, má anh ta phùng ra và cóp vào liên tục, càng ngày càng gấp. Mũi anh ta thở ra hai ṿi khói cùng một lúc với hai bên mép khói vẫn trào ra.

Cả làn khói ấy như bao kín anh ta vào một thế giới kỳ lạ và làm cho người xem sợ rằng máy bay có thể phát hiện mục tiêu. Anh ta vẫn rít liên tục, càng ngày càng nhanh, càng mạnh. Má anh ta cóp hẳn vào, và lần này không phùng ra nữa .

”Bậc”! một cái, anh ta ngă quật sang một bên như bị kinh phong giật, nhưng tay vẫn nâng chiếc điếu lên như một dũng sĩ vẫn bám vũ khí trước khi ngă xuống… sa trường và không quên dâng vũ khí lại cho đồng đội.


https://gpkontum.files.wordp ress.com/2012/05/image0091.jpg

Người đàn bà có lẽ đă quen thuộc cái cử chỉ đó, chị ta thản nhiên đưa tay ra, nhận chiếc điếu và đưa lên mồm, hít một hơi dài, một hơi dài nữa, nhấc mồm ra khỏi đuôi điếu, phun khói ra từng làn ngắn, rồi quay lại chúm mồm miết gọn vào đuôi điếu, rít một hơi tưởng không bao giờ dứt, tưởng chừng đôi vú chảy xuống đến rốn của chị ta cũng run lên trong hơi rít ấy.

Thằng nhỏ bị mẹ bỏ rơi năy giờ tụ t́m lấy vú rúc đầu vào ngực mẹ, trong lúc chị ta vẫn như không hay biết ǵ, cứ rít măi, hai tay chị như muốn vặn nát chiếc điếu ra, tóc chị như muốn dựng đứng lên, cặp chân mày xếch ngược lên, và đôi mắt cứ trắng ra như mắt của người sắp nhảy dựng lên mà chết.


https://2xjs7y10oiyz26vqxu2h ok6y-wpengine.netdna-ssl.com/wp-content/uploads/2019/04/nguoi-thuong.jpg


Thu cầm năi chuối cứ nh́n chị trân trối, đợi cho chị tỉnh lại, Thu mới đưa cho chị xem mấy món kim chỉ v.v…

Chị gật đầu, chị vồ lấy, chị cầm cây kim với tất cả sự ngạc nhiên thích thú. Chị đưa cây kim lên với tất cả sự cẩn thận mà nh́n. Cả đứa con gái cũng chồm lên nh́n theo mẹ.

Chị ra dấu bảo Thu xỏ chỉ. Thu làm theo ư chị và trao lại cho chị. Chị cầm lấy sợi chỉ để luồng vào đít kim và rút qua rút lại. Hai mẹ con reo lên v́ cái hiện tượng lạ lùng này.

Đứa con gái vụt thấy cái kim Tây cài trên túi áo tôi, nó chỉ chỏ vào chiếc kim tỏ ư ham thích. Tôi nh́n thấy trên cổ nó những chiếc kim Tây xâu vào nhau như một sợi dây chuyền.

Tôi lắc đầu, v́ tôi chỉ c̣n có một chiếc.

Tôi thấy xót thương nó qua, tôi mở ba lô lấy cho nó một sợi dây chuyền vàng.

Đứa con gái reo lên, vồ lấy, nó đặt sợi dây chuyền trên ḷng bàn tay rồi lại sang qua bàn tay kia. Mẹ nó chụp lấy đưa lên tận mắt. Hai mẹ con nói líu lo những câu ǵ không hiểu. Thằng bé con rời vú mẹ quay mặt ra, quơ quơ tay với lấy.

Người đàn ông như bị đánh thức dậy bởi những tiếng reo ngạc nhiên vừa rồi. Anh ta ngồi bật đậy và dán mặt vào sợi dây chuyền, anh ta cầm lên tay, để cho sợi dây chảy dài xuống, giơ nó lên cao quá đầu và niểng đầu qua mà nh́n lên.

Đoạn anh ta quàng sợi dây chuyền vào cổ đứa con gái. Cả ba cùng nh́n cái vật màu vàng lấp lánh kia và dù chẳng hiểu ǵ về giá trị của nó, họ vẫn cười, nụ cười vừa sung sướng vừa ngỡ ngàng…

Người đàn ông trỏ cả gùi chuối chín, sắn và gùi thuốc của anh ta, tỏ vẻ ưng thuận đổi cả những thứ ấy với sợi dây chuyền vàng.

Chúng tôi chia nhau kẻ mang, người xách. Xong lại ra đi như vừa thu một món chiến lợi phẩm khổng lồ. Đi đă xa mà tôi c̣n ngoảnh lại, tôi muốn nh́n lại những nụ cười của những người rừng.


https://khoahocphattrien.vn/Images/Uploaded/Share/2017/08/15/Cuoc-song-nguoi-Tay-Nguyen-nam-1967-qua-anh-cua-cuu-binh-My_11.jpg

Tôi vừa bóc vỏ một khúc sắn, đưa lên miệng nhai rau ráu và nói:

– Sở dĩ ḿnh biết cái mánh khoé là do một ông bạn từ trong Nam mới ra kể laị. Chậc! Ḿnh tàn nhẫn thật. Đồ giả đem đổi lấy đồ thiệt của người ta. Vậy mà ăn ngon lành !

– Nhưng họ vẫn vui ḷng ! Điều quan trọng nhất là không ai ép buộc ai.

– Lâm đáp và lại bóc vỏ một quả chuối, đưa lên miệng cắn nhai ngồm ngoàm.

Lâm suưt phun ra. Chuối toàn là hột và cay như có lẫn hạt tiêu, nhưng Lâm vui vẻ :

Nuốt cả không được th́ ta nhai nuốt lấy cái nước. Dù sao cũng là vitamin C.

Lâm đang đi bỗng rẽ sang một bên. Lâm kêu to lên:

– Quăng xuống cho ḿnh một nhánh với !

Tôi rẽ vào, thấy một cậu đang leo lên cây bứa và hái những lá non. Lâm không nói không rằng, cởi ba-lô ném xuống đất và leo một mạch lên cây. Rắc rắc rào rào. Lâm bẻ lia lịa quăng xuống đất:

– Tha hồ chiều nay nấu chua nêm bột ngọt!

– Nữa thôi ?

– C̣n khả năng th́ cứ bẻ ! Mai ăn !

Lại rắc rắc rào rào. Lâm leo chót vót ngọn cây, bẻ trụi hết những tượt non quăng xuống. Lâm nói:

– Một cái đọt bứa này có thể giúp ta qua cả một băi sa mạc.

Rồi chúng tôi lại đi.

Quả bứa

https://avado.vn/wp-content/uploads/2019/08/cay-bua-1-min.jpg


Tôi vừa đi vừa nhớ cặp vợ chồng anh thiểu số với sợi dây chuyền vàng giả. Tôi tự hỏi :

Trang điểm với ai ở giữa rừng này ?

Phải chăng con người trong lúc vươn lên muốn trang điểm cho ḿnh một bộ mặt thật đẹp đẽ để hănh diện vói cỏ cây, nhiều khi chỉ bằng đồ trang sức giả hoặc đồ trang sức giả mà họ không biết.

Để đạt được mục đích này họ dùng tất cả những thủ đoạn, kể cả sự chế tạo ra những lư thuyết, những tà thuyết – và họ dùng những thuyết đó như những đồ nữ trang…

Bỗng nhiên tôi sực nhớ ở ngoải miền Xă Hội Chủ Nghĩa có một cặp vợ chồng bất đồng quan điểm trong cuộc sống.

Bà vợ công tác trong cơ quan, nhưng anh chồng thấy chị vợ không “tiến bộ” nghĩa là chưa vô đảng.

Một hôm anh chồng trong canh khuya gà gáy mới rỉ tai chị vợ rằng:

- Sao măi mà chưa thấy em được “chiếu cố”? (!)

Chị vợ đáp :

- Em thấy không cần thiết!

Anh chồng hơi bực ḿnh, nhưng dù sao cũng không thể trấn áp được cô nàng v́ đó đâu phải là kẻ phản động, hơn nữa, đó lại là … nàng !

Nàng nói tiếp:

– Anh đừng tưởng ai cũng thích vào đảng!

Tóm tắt câu chuyện là vậy. Có lẽ câu chuyện này nên được viết ra và xuất bản bằng tất cả ngôn ngữ trên thế giới và điều cần yếu nhất là các vị chủ tịch Đảng nên đọc !

V́ thế cho nên trước khi có ư định giải phóng Miền Nam th́ những người bày đặt ra cái chuyện đó phải tự hỏi ḿnh:

“ Miền Nam có cần giải phóng không ?”

Giải phóng xong họ sẽ mang đến Miền Nam những ǵ ?

- Nếu không là phiếu đường, phiếu vải


https://kenh14cdn.com/thumb_w/640/5oY5KNV6vbfyClghcdGN AJpgMBONXa/Image/2012/04/120428kpbaocap03ava_ 45edb.jpg


- Nếu không là những cuộc họp liên miên và những nghị quyết, những chỉ thị như những cái nôm sắt chụp vào đầu thiên hạ


https://www.mt.gov.vn/Images/editor/images/NGUYEN/Nam%202019/Thang%2010/Dang%20uy%20Bo%20GTV T/16-10%20Dang%201.jpg


- Nếu không là một cuộc cải cách ruộng đất tái diễn mà kết quả không có ǵ khác hơn là một cuộc sửa sai, sửa những sai lầm không đời nào sửa được .


https://nguyenxuanchau2019.f iles.wordpress.com/2018/10/mc6b0e1bb9di-quote2.jpg


Các vị ấy đă thua và sẽ thua trận v́ bệnh chủ quan. Đó là điều chủ yếu !


Qu0lqrDEpVw


C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-25-2020, 08:17
CHƯƠNG 11


Đang đi bỗng tôi dừng lại lắng tai nghe. Cái ǵ h́nh như có tiếng người rên rỉ. Tôi lắng tai nghe kỹ lại rồi nói với Việt :

– Có tiếng người thật cậu ạ !

– Sao tôi không nghe ǵ hết?

– Đấy …. Cậu phải lắng tai thật kỹ.

– À…à…!

– Có lẽ một người bị thương hay bị nạn ǵ đó.

Tiếng rên bỗng to lên. H́nh như nạn nhân nghe chúng tôi bàn tán với nhau nên kêu to lên để cầu cứu .

Tôi nói:

– Ḿnh đi vào hướng này chừng vài bước th́ sẽ thấy ngay.

Nói xong tôi bước về hướng có tiếng rên. Việt bảo:

– Thây kệ nó anh, làm quái ǵ cho mệt !

– Coi có ai bị thương, bị nạn, ḿnh cứu dùm ! Trên đường này toàn là anh em ḿnh chớ ai vô đây !

Nghe tôi nói, Việt bèn đi theo tôi

– Quả thật chỉ cách bờ suối vài mươi bước có một cái củi phủ đầy lá, mới nh́n tôi ngỡ rằng đó là cái chuồng lợn. Tiếng người rên rỉ trong cái củi ấy phát ra làm cho tôi sửng sốt. Sao lại có chuyện kỳ cục vậy ?

Tôi bước tới và nhanh tay giở một cành lá nom sát vào song củi. Tối om, không thấy ǵ hết chỉ thấy hai chấm sáng phản chiếu về phía tôi, làm cho tôi hơi ái ngại.

Tôi lùi lại, th́ trong cái bóng mờ mờ đó thấy có sự cử động. Tôi giở tung một cành lá lên, th́ trời ơi… đúng là một con người …một thằng người đă hoá thành con vật, hay con vật đang hóa ra người ? Hắn ch́a tay ra xin tôi nhưng không rơ hắn muốn xin ǵ .:112:

Tôi định thần nh́n kỹ. Và Việt reo lên:

– Mỹ! Mỹ anh ạ !

– Hả… cái ǵ ?

– Thằng Mỹ mà .

– Thế hả… ờ ờ…

– Anh xem mặt mũi râu ria nó ḱa …há há…. Mẹ kiếp sao lại chui gọn vào cái củi này mà nằm vậy ?

Hắn nằm trong một cái củi trông như một con dă nhơn, tay chân dài lơng thơng, lông lá rậm ŕ. Hắn lại ch́a tay ra xin. Nhưng chúng tôi có cái ǵ đâu mà cho hắn ?


Giúp người dân di chuyển khỏi nơi có chiến sự.


https://anhxua.net/photo/1056259264419578.jpg


Việt hỏi:

– Anh có biết tiếng Mỹ không, nói với nó vài câu xem tại sao nó lại vô nằm nghỉ mát ở đó vậy ?

Tôi bèn ngẫm nghĩ một lúc rồi lục soát lại trong trí tôi lôi ra mấy câu tiếng Ăng-Lê mà tôi đă bỏ lấp trong bụi bặm thời gian mấy chục năm qua…

– Sao anh nằm đây ? Anh tên g ́?

Nhưng tên Mỹ kia chỉ nhóp nhép miệng thôi, hắn nói không ra tiếng.

Thiệt là khó xử cho bọn tôi. Làm ǵ bây giờ ? Cứu hắn ư ? hay đi báo cho anh trạm trưởng ?

Chắc chắn có một người nào đó đă bắt được hắn và đă ban cho hắn cuộc sống “vui vẻ” thế này.


https://baovecovang2012.file s.wordpress.com/2017/06/hoacongsan.jpg


Thật t́nh tôi không thêm không bớt.

Cái củi nhốt hắn chẳng khác cái chuồng lợn. Những chấn song to bằng cái cột nhà. Cái nắp chuồng làm bằng những thân cây to hơn và cái chân phải của hắn bị xích vào một gốc cây sống mà người ta dùng làm 1 trong 4 cái cái trụ chuồng.

Nếu không bị xích, tên Mỹ kia cũng không thể tung ra nỗi v́ cái khối lượng gỗ trên đầu hắn quá nặng, so với sức lực cùng kiệt của hắn .:112:

Tôi nói với Việt:

– Về cho anh trạm trưởng hay đi.

– Làm quái ǵ ! Kệ nó anh ạ ! Hơi nào mà nhân đạo.

– Làm thế này coi kỳ quá. Ai lại đối xử với tù binh như vậy.

– Ở cái xứ rừng này mà…

– Rừng th́ rừng, cũng phải văn minh một tí chứ.

– Anh toàn lo những việc bao đồng .

Nói xong Việt lôi tôi đi. Tôi c̣n dùng dằng nửa ở nửa đi th́ có tiếng người đi tới rồi tiếng gắt gỏng:

– Ai đó ?

– Tôi.. tôi đây !

Tiếng chân dẫm trên nhánh khô nghe răng rắc có vẻ hấp tấp lắm

– Ai ? … Tới thả thằng Mỹ hả?

– Không, tôi coi thôi mà !

Tôi vừa dứt th́ anh trạm trưởng ló mặt tới :

– Ủa sao không đi đổi thịt đi ?

– Thấy chuyện lạ, tôi mới ghé đây xem.

Tôi vừa nói vừa nh́n anh trạm trưởng. Tay anh xách một cái gà-mên và mấy món chi chi khác.

Tôi nghĩ thầm chắc anh ta đem thức ăn cho thằng Mỹ, phải vậy mới được chứ. Dù nó là kẻ thù nhưng bây giờ nó ở trong tay ḿnh rồi, ḿnh phải đối xử tử tế với nó.

Anh trạm trưởng nói ngay:

-Anh xem ngộ không ? Khà khà….


https://anhxua.net/photo/874327432612763.jpg


Tôi được nghe anh trạm trưởng kể lại về tên Mỹ này và lư do tại sao hắn phải chịu sự trừng phạt như sau:

– Một hôm hai anh chiến sĩ từ quân y về đơn vị đi ngang qua trảng, ở gần đây có một cái trảng lớn lắm. Cả một vùng đất rộng, không có cây mọc. Nó trọc lóc như sân bay vậy.

Mà thật, máy bay trực thăng đáp xuống đó nó bắt anh em ḿnh luôn. Bởi vậy cho nên người ta ngán, không dám băng qua cái trảng đó. Mà nếu không đi băng qua trảng th́ phải đi ṿng. Thay v́ mất một tiếng đồng hồ, đi ṿng phải mất 3 tiếng.

Thế cho nên hai anh em thương binh mới bàn nhau là băng qua trảng cho khoẻ. Bệnh mới ra viện mà ! Thế là hai anh em rủ nhau đi. Xin nói thêm là hai anh có mang cả súng theo. Quả thật cái ǵ ḿnh sợ th́ thường hay xảy đến cho ḿnh.

Hai anh đi được một phần trảng th́ có tiếng máy bay. Mà ở đây máy bay trực thăng độc lắm anh ơi! Nó qua trảng trống th́ nó bay rất chậm và bay sát mặt đất để xem hể có người th́ đáp xuống ngay.

Trời đất! Nó bắt người ta như diều xớt gà vậy anh ơi ! Nó bắt người ta luôn. Có lần nó xớt một cô y tá.

Ăn quen cho nên chồn đèn mắc bẫy, anh cũng rơ là khi người ta thuộc quy luật thi người ta t́m cách đối phó chớ ! Dại ǵ để cho nó chơi măi.

Hai anh thương binh lính quưnh không biết làm thế nào, v́ bốn phía đều không có lấy một cái bóng cây để núp, mà chiếc trực thăng đă tới nơi rồi. Một anh nhanh trí bèn rút khăn ra vẫy vẫy.

C̣n anh kia th́ giấu súng trong bụi cỏ và ngồi chờ.


Quả thật trực thăng thấy khăn trắng th́ tưởng có người muốn về chơi bên xứ Mỹ với hắn cho nên đáp xuống ngay không chút ngần ngại.

Một tên Mỹ nhảy xuống… chưa kịp làm ǵ th́ đoành đoành… Anh chiến sĩ kia giương súng bắn máy bay. Thằng phi công hoảng quá bèn cất cánh lên, bỏ thằng này lại.

Bỏ mẹ rồi, nó bay lên đâu dám bắn xuống bởi v́ nó sợ trúng cái thằng ở dưới này. Nó bay thẳng về báo cáo. Chập sau chúng nó kéo nhau trở lại hàng đàn nhưng không c̣n ai hết !

Thế là tham th́ thâm. Muốn bắt người ta, chẳng dè bị người ta bắt. Cuối cùng th́ tôi phải nuôi báo cô cái thằng ôn dịch này.


https://i.pinimg.com/originals/d2/12/77/d21277c14c70a217df15 dae234b991ac.jpg


– Là v́..

- Anh trạm trưởng kể tiếp :

Hai anh thương binh kia giải nó về đơn vị, dọc đường trong lúc nghỉ trưa, nó đă giật súng AK và đập một anh suưt bể đầu, bây giờ loạn thần kinh không chữa được.

Hai anh đều chủ quan v́ thấy thằng Mỹ hiền lành quá, bảo cái ǵ cũng làm theo, cho nên hai anh không trói nó lại. May mà nó không biết bắn AK, chứ nếu nó biết bắn th́ chết cả rồi. Và bây giờ nó nằm ở đây !

Để đáp lại tấm thạnh t́nh của ông Mỹ, đơn vị của hai anh chiến sĩ kia đă làm cái củi này… Sau khi đă giă cho mềm xương, họ mới tống vào đây và giao cho tôi … kh́ … kh́….

Họ c̣n giao cho tôi một ít gạo và bảo cho nó ăn vừa đủ sống, lại c̣n bảo tôi lâu lâu nhớ xối cho nó vài thùng nước cho nó tắm. Đó, nó cứ tắm theo kiểu đó cho nên quần áo mục hết c̣n ḿnh mẩy th́ ra thế đó !

Anh trạm trưởng nói tiếp, giọng anh rất thản nhiên trước những cực h́nh mà thằng Mỹ chịu đựng.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x440q90/r/923/VGwIsq.jpg


Anh ta cười khoái chí :

– Tôi như lũ sơn thần thổ địa trong Phong Kiếm Xuân Thu vậy, anh nhớ không?

– Ờ.. ờ… trong Phong Kiếm Xuân Thu…

– Anh nhớ cái hồi Tôn Hành Giả bị Phật tổ nhốt nằm dưới Ngũ Hành Sơn không ? Hàng ngày sơn thần thổ địa vâng lệnh Phật tổ đem đá cục tới cho ăn và đem nước suối đến cho y uống …đó!

– À, tôi nhớ ra rồi!

– Tôi bây giờ cũng vậy – Anh trạm trưởng vui vẻ tiếp – Ngày nào tôi cũng mang cơm tới cho nó ăn đủ sức để ngo ngoe thôi, đừng để nó chết. Đại khái là như vậy. Kể cũng vui vui, nhưng tôi không dám cho anh biết v́ anh làm văn nghệ mà, anh biết được th́ anh về anh làm văn, anh nói lung tung ra ảnh hưởng không tốt.

Tôi cười:

– Bây giờ tôi biết rồi th́ làm sao?

– Tùy anh! Anh cứ nói cho đúng lập trường th́ thôi!

Rồi anh giao liên lấy cơm trong gà-mên ra cho tên Mỹ ăn. Trông thiệt thảm hại hết sức, tôi không dám nh́n.!

Anh trạm trưởng ném vắt cơm vào trong củi. Thằng Mỹ vội chụp lấy, không cần xem đó là vật ǵ, đút vào mồm nhai ngấu nghiến và thau láu cặp mắt nh́n bọn tôi. Anh trạm trưởng cắt nghĩa:

– Nó ăn như vậy hơn hai tháng rồi đó. Không hiểu các chả nuôi nó làm ǵ, đem mà “bụp” cho rồi cho khoẻ cái thân nó. Trước sau ǵ cũng phải chầu trời mà, nhưng các chả muốn hành tội nó để trả thù, cho nó nếm đủ mọi cực h́nh giữa cái Trường Sơn này, chớ nếu cho nó chết ngay th́ nó sướng hơn ḿnh hay sao ? !


HoTZz6FIMY4

Tôi hỏi tên của tên Mỹ lần nữa, nhưng hắn không đáp. Có lẽ hắn quên mất đi tên tuổi của hắn, hay hắn không muốn xưng hô ra làm ǵ.

Tên Mỹ ăn cơm xong hồi lâu nhưng anh trạm trưởng cứ dần dà không cho hắn uống nước. Anh trạm trưởng nói :

– Lâu lâu các cha trong đơn vị ra đây. Ối chao ! Đó là ngày xấu nhất của hắn. Các cha làm đủ thứ tṛ.

Nào là đem cơm ra ăn trước mặt hắn, nào hút thuốc phà khói vào củi v.v… Thằng này ghiền tợn lắm đồng chí ạ! Nghe khói thuốc là tỉnh dậy ngay.

Các chả chơi ác lắm, các chả cho nó điếu thuốc mà không bao giờ cho lửa. Nó cứ cầm trên tay hoài nhưng không biết làm sao hút. Rốt cuộc nó bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến và nuốt luôn.


https://scontent-yyz1-1.xx.fbcdn.net/v/t1.0-9/s960x960/55818935_10158661014 530620_3458025337063 997440_o.jpg?_nc_cat =104&ccb=2&_nc_sid=8024bb&_nc_ohc=wswfNDKbMdoA X8R5yY3&_nc_ht=scontent-yyz1-1.xx&tp=7&oh=b19556e3b40198e86 88082ed78cdd9fc&oe=5FB9FAD6


Có lẽ muốn được xem lại cái cử chỉ đó tái diễn Việt bèn móc thuốc cuộn thành điếu rồi đưa cho hắn. Việt vừa tḥ tay qua song củi th́ hắn chộp lấy ngay. Hắn đưa lên mũi hít hít, cặp mắt hắn sáng lên như cặp mắt của người mới chết được hồi sinh.

Việt lại móc thuốc châm lửa hút. Tôi không thể chịu nổi cái tṛ chơi như vậy, tôi bảo:

-Cho nó tí lửa đi, tội nghiệp nó ! Không biết con cái nhà ai vậy?

Tự nhiên tôi đâm ra thương thằng này. Không biết cha mẹ nó ở đâu, giờ này có hay con ḿnh đang lâm đại nạn…

Chắc chắn thằng này sẽ chết nay mai. Cái chết là đă đành rồi, nhưng c̣n cha mẹ nó ? Ai mà báo tin ? :112:

Anh trạm trưởng đi ngoài suối một chốc rồi trở vào với một thùng nước trên tay. Anh cầm thùng nước xối ào lên đầu thằng Mỹ. Thằng này vừa sợ lại vừa mừng. Hắn ngữa hai bàn tay ra hứng lấy và cho vào mồm nuốt ừng ực. Anh trạm trưởng giải thích:

– Vừa tắm vừa cho nó uống nước luôn.

Tôi đột nhiên nghĩ đến tôi. Ḿnh có hơn ǵ nó ? Chỉ khác với nó là ḿnh không bị nhốt trong củi mà thôi.

Hai đứa tiếp tục đi đổi thức ăn. Loài người xâu xé nhau đổ máu chỉ v́ ăn. Mới nói qua, nghe hơi thô lỗ nhưng suy cho kỹ quả là đúng như thế. Cái món ăn có khi là một quốc gia, một cái nhà máy, một đồn điền, hay thật sự chỉ là nắm cơm, một mẩu thịt.

Phải chăng dưới mắt một số người, Miền Nam của Tổ Quốc ta là một miếng ăn, một mâm cỗ , người th́ muốn giữ, người th́ muốn giật lấy tọng vào mồm.

Thằng Mỹ kia và tôi đây là nạn nhân thảm khốc của sự tranh giành ấy. Máu đổ ra, người chết vô lư, nhưng ai cũng có lư của ḿnh, cho nên hằng mấy chục năm, người vẫn chết, máu vẫn đổ, không ai ngăn được, không ai chịu ai !

Việt cười thích thú v́ cái tṛ cho thuốc hút mà không cho lửa của anh ta, c̣n tôi th́ càng nghĩ càng buồn.


https://imagizer.imageshack. com/v2/611x480q90/r/921/Itt2uW.jpg


Miền Nam ta quả là mâm cỗ ngon lành. Những kẻ lôi thôi lếch thếch vác súng đeo gươm đi trên đường này chịu nắng mưa mang bệnh mang tật là để chiếm cho được cái mâm cỗ kia theo ư định của một số người.

C̣n thằng Mỹ kia ở phương trời nào không biết, dẫn xác đến đây là để giữ cái mâm cỗ kia, cũng theo ư định của một số người. Mâm cỗ quá to nên người tranh cũng đông mà người giữ cũng đông.

Cái xă hội loài người trên dăy Trường Sơn này bị ném vào một sự hèn mạt tột cùng của vật chất.

Họ chỉ nghĩ tới ăn . Không nên trách cứ, chê bai, khinh bỉ họ, bởi v́ ai sa vào cảnh của họ th́ cũng sẽ như họ mà thôi . Chắc chắn như thế ! Chắc chắn !


R7bxY3IFR-Q

C̣n tiếp

hoathienly19
10-27-2020, 16:07
CHƯƠNG 12


Cuối cùng, chúng tôi đi đến một chỗ quanh của con suối bên một hốc rễ cây. Tôi nh́n thấy những trái bầu khô xếp bên cạnh nhau rất thứ tự. Đó là những quả bầu đựng nước suối, miệng quả bầu nhét nút bằng một loại lá cây cuộn tṛn. Bên cạnh quả bầu này là một cái hố con đào trên bờ cát. Nước suối thấm vào đấy và được lọc ra những lớp cát, trở thành nước uống.


https://baogialai.com.vn/dataimages/201711/original/images2586925_1_yeu_ thuong.gif


Chúng tôi đang lom khom quan sát những quả bầu th́ có tiếng chân người.

Tôi quay ra th́ thấy một người Mọi trần truồng như nhộng, khi nh́n kỹ th́ thấy anh ta có choàng một cái khố đơn sơ tiệp hẳn với màu da của anh ta.

Tôi biết rằng ḿnh đă gặp đối tượng rồi.

Tôi vung tất cả quần áo khăn khíu lên và run run vẫy vẫy. Người Mọi trố mắt ra nh́n, với vẻ ngạc nhiên thèm muốn hậm hực lạ kỳ.

Anh ta xáp lại gần tôi rồi không chút ngần ngại, anh ta cầm lấy một cái áo nâng lên tận mũi hít hít.

Tôi tỏ vẻ muốn vào tận buôn của anh ta để đổi đồ nhiều hơn bằng cách vung mớ đồ đạc lên và trỏ vào cái mồm mà nhai với hai hàm răng trống trơn.

Anh Mọi đi phía trước. Bọn tôi đi theo sau. Anh ta tỏ vẻ ưng chịu một cách tự nguyện. Có lẽ anh ta cũng đang thèm muốn những món đồ này.

Anh ta vừa đi, chốc chốc quay lại nh́n với cặp mắt biểu lộ sự tốt bụng hể hả, không chút nghi ngờ. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta bắt gặp những món đồ kỳ lạ này.

Tôi bảo Việt:

– Cậu có ngại ǵ không?

– Không! Ngại cái ǵ chớ?

– Tôi cũng không ngại, nhưng phải đề pḥng.

– Đề pḥng cái ǵ chớ ?

– Biết đâu đấy !

– Biết đâu cái khỉ ǵ. Ḿnh đến đây đồi đồ của nó, chứ ḿnh có giật của nó đâu ?

– Ḿnh không giật của ai, chuyện đó đă đành nhưng ngộ người ta giật của ḿnh th́ sao ?

Việt dẫy nảy :

– Hừm ! Tầm bậy !

– Sao tầm bậy ?

Việt im lặng, không có câu trả lời. Tôi tiếp :

– Nhất là ở trong vùng hoang này, không có chính quyền. Ai can thiệp được ?

Tôi biết Việt hơi chùn bước nhưng Việt làm ra vẻ mạnh dạn.

Việt nói:

– Tôi đoán chắc tụi nó ngán ḿnh lắm. V́ ḿnh đường đường thế này mà.

– Đường đường một con ma sốt rét phải không ?

Hai đứa lặng lẽ đi trên bờ suối cát trắng, cát vàng từng mảng, từng vùng có lúc cũng nên thơ, nhưng rồi sự lo sợ đắn đo làm cho tứ thơ vụt bay đi hết. Tôi trỏ con dao rừng đeo lủng lẳng bên hông anh Mọi mà nói với Việt:

– Con dao đó với cái cổ ḿnh gần lắm.

– Anh chỉ việc nói gở !

– Kh́… kh́…

Tôi cũng hơi ân hận v́ đă gợi lên những điều mà chính ḿnh cũng sợ. Thà giữ nó trong ḷng.


https://2xjs7y10oiyz26vqxu2h ok6y-wpengine.netdna-ssl.com/wp-content/uploads/2019/04/5374934358_68d86373b 0_o.jpg


Tôi càng tức giận hơn cái anh cán bộ trung ương nói chuyện trên trời dưới đất. Nói mười chuyện chưa nghe một, c̣n chín chuyện kia th́ sai hết đủ vừa chin.

Nhập vào đường Trường Sơn này, chúng tôi giống in như là những con kiến bị ném vào một cái chảo nước, mạnh con nào con ấy bơi, bơi tới đâu th́ tới, càng bơi th́ nghe nước càng nóng, và cuối cùng theo qui luật của chảo nước trên lửa là nước sôi. Nước sôi đối với một lũ kiến !

Một thứ tổ chức vô tổ chức, một sự phản khoa học, phản t́nh cảm của con người, xem mạng người không bằng mạng kiến.

Thà rằng ḿnh đi vào một cuộc phiêu lưu mà ḿnh biết trước rằng đó là cuộc phiêu lưu.

Thà rằng ḿnh như cái lá trôi theo ḍng, mà ḿnh biết trước thân phận ḿnh như cái lá ấy, nước trôi tới đâu th́ trôi, thà như thế mà ḿnh vui ḷng.

C̣n đằng này cái ǵ nói ra nghe cũng chắc như đinh đóng cột nhà vậy mà khi đi ra rồi th́ không có cái đinh nào đóng cột nào cả.

Hành quân chiến đấu ǵ kỳ cục vậy? Giống y như là chuyện chơi, chuyện bời, chuyện hài, chuyện huớc.



https://baodanang.vn/dataimages/202001/original/images1542539_02.jpg


Đang đi mà cứ nghĩ chuyện lung tung th́ cũng đỡ lo.

Anh người Mọi đi lóm thóm trước mặt tôi, lưng anh ta hơi c̣ng đầu bỗ tới, hai cái chân gầy như hai que củi và thanh dao rừng đeo bên hông cứ gơ vào cái đít gùi đeo trên lưng như một thứ nhịp trường canh cho anh ta đều bước.

Đang đi bỗng anh ta quay lại:

– Ớ … ớ…. – Anh ta chỉ vào thắt lưng của tôi.

Tôi không hiểu việc ǵ. Tôi rợn người. Tôi nghĩ là anh ta chỉ vào con dao găm của tôi.

Cha chả ! Muốn ǵ mà anh ta chỉ vào con dao găm, con dao mà có lần tôi đă tŕnh diện với độc giả. Nhưng dầu sao nó cũng là cái dao găm.

Tôi nh́n trong đôi mắt anh Mọi. Một tia sáng kỳ quặc ánh lên báo hiệu điềm chẳng lành. Trong lúc anh ta chưa có thêm cử động nào th́ tôi rút con dao găm ra cầm tay, thủ thế.

Nhưng anh ta đă sờ lấy chiếc thắt lưng của tôi mà rên rỉ, như tiếng kêu rên của một con vật bị tử thương.

Tôi càng sợ hăi. Có lẽ anh Mọi này c̣n mang trong ḿnh mối quốc thù của một dân tộc ly tan và không quên mối thù nước đó.

Họ không thể nào rửa hận cho non sông của họ th́ họ thoả măn cá nhân họ: giết vài người Việt Nam trong cái dịp may hiếm có này!

V́ vậy cho nên tôi càng thấy anh Mọi dẫn đường vui vẻ bao nhiêu tôi càng ái ngại bấy nhiêu. Tôi cứ nghĩ rằng anh ta lừa chúng tôi vào một cái bẫy mà đến lúc này dù có muốn thoát cũng khó.

Có thể bọn Mọi cắt cổ tế sống chúng tôi trong một buổi lửa trại huy hoàng để rửa hận cho đất nước chúng. Chúng sẽ nhảy múa suốt sáng bên xác hai thằng Việt Nam.

Đột nhiên tôi bảo Việt :

– Quay lại cậu à !

– Sao ?

– Tớ ớn quá, linh tính báo trước thế nào ấy.

– Linh quái ǵ, đói bỏ mẹ rồi c̣n linh với tính .

– Nếu có chuyện ǵ xảy ra th́ sao ?

– Chết là cùng !

– Lư sự cùn thế !

– Chớ anh muốn làm sao ? Rút lui à ? Muộn rồi !

Tôi thở dài. Quả thật hai đứa đă đi quá xa trạm, kêu sao thấu được?

Thôi đành nhắm mắt đưa chân.


https://2xjs7y10oiyz26vqxu2h ok6y-wpengine.netdna-ssl.com/wp-content/uploads/2019/04/6020647392_db39494c2 b_o-1.jpg


Đă thấy những mẩu lá giống như rau muống, những ống nứa đen thui dùng nấu cơm nếp và những cái xương c̣n dính thịt vương vải ở ven bờ suối.

Người Moị bản xứ kêu ré lên. Anh ta giơ cánh tay khẳng khiu lên run run và thét những câu không rơ nghĩa ǵ. Tôi có cảm giác hắn như một tướng cường sơn gào thét ra lệnh với lâu la.

Người ta ào ào chạy tới, mang theo cùng với họ mùi hôi tanh của những cái khố lâu năm không giặt, những thân h́nh nhớp nhúa, bệnh tật đến đổi ruồi nhặng cũng không đậu vào.

Họ không ngần ngại xáp lại gần bên tôi và Việt, giật ngay những món hàng trên tay tôi. Tôi không chần chờ giương những món hàng lên vai lên ngực tôi.

Nói tóm lại chúng tôi trở thành những con man- nơ- canh (mannequin) sống, quơ múa mặt hàng khêu gợi khách:

Những cái quần, cái áo lụa Hà Đông, những chiếc áo cổ vuông, những bộ đồ kaki c̣n mới nguyên, những cái khăn sọc rằn kiểu Nam Bộ….

Họ cầm lấy ướm thử vào ḿnh một cách khoái trá, tự nhiên, như trong đời họ chưa từng thấy những vật này bao giờ.

Một chị đàn bà tay bế con, quơ lấy cái áo lụa trên vai tôi phất lên người chị. Có lẽ chị chưa biết xỏ tay vào áo bao giờ. Chị kêu lên the thé, tỏ vẻ ngạc nhiên thích thú đến cực độ.

Tôi nh́n chiếc áo lụa phủ trên vai chị mà xót xa. Da của chị là một sự tương phản tàn nhẫn đối với màu lụa Hà Đông mịn màng.

Người đàn bà gọi ngay đàn gà của ḿnh lại.

Chúng chạy nhảy dưới sàn nhà. Một con gà mẹ đang xù lông lên gọi đàn con đang chạy chung quanh nhà kiếm ăn.

Lâu quá tôi không trông thấy cảnh gà mẹ túc gọi gà con xúm xít, mổ thóc trên sân. Chúng tôi đang đi trên con đường dẫn chúng tôi vào sự man rợ.


https://3.bp.blogspot.com/-9l4cfd3Mc1w/TbpRmJNpOcI/AAAAAAAAAUg/LyoNwnpVFS4/s1600/4562287230_16c16e81b 8_o.jpg


Bỗng anh Mọi khi năy nhảy xổ đến nắm lấy thắt lưng tôi vừa kêu lên:…Ù ơ ơ…ư….ư vừa ra dấu.

Tôi không rơ anh ta muốn nói ǵ chỉ biết anh ta thèm sợi thắt lưng của tôi để đeo con dao rừng.

Tôi suy nghĩ mất một phút. Cái thắt lưng này là một loại hàng chiến lược vô cùng quan trọng. Chung quanh nó bám đầy những hàng chiến lược khác như :

Vải che mưa, bông băng pḥng khi bị thương, dao găm, cây rút dép. Nhiều người đeo cả bi- đông vào đấy v.v… . Không có thắt lưng th́ đeo các thứ đó vào đâu?

Ví dụ như trời mưa bất ngờ th́ vải mủ đấy, lấy ra mà choàng. Dép sút bất ngờ th́ cây rút dép lấy ra mà xỏ vào mà đi ngay.

Và c̣n một tác dụng lớn nhất là…khi đói th́ uống nước suối và thắt lưng buộc bụng lại mà đi !

Ấy vậy mà tôi phải gật đầu đồng ư đổi chiếc thắt lưng cho anh Mọi.

Tôi mở ra ngay. Tôi thấy những khó khăn hiện ra trước mắt khi không có cái thắt lưng, nhưng cái thắt lưng đẻ ra bao nhiêu là thịt thà, cơm gạo. Những cái này th́ cần thiết hơn cả những ǵ ǵ cao quư nữa kia chứ đừng nói là cái thắt lưng.

Cho nên tôi trao cái vật quư đó cho anh Mọi một cách khá tự nguyện. Anh ta nịt ngay và buộc chiếc dao rừng vào đấy, rồi vừa đi, anh vừa ngắm con dao đong đưa bên hông có vẻ hào hứng lắm.

Bỗng Việt vỗ vai tôi:

– Ḿnh làm một con cầy đi anh !

– Cầy gi ?

– Cầy chớ cầy ǵ!

Tôi ngẩn người ra một lúc mới nhớ lại cái tiếng quen thuộc đó. “Cầy”!

Tôi gật đầu. Việt chỉ cho tôi xem một trự mặc “com- lê” đen mướt dưới sàn nhà. Tôi thích quá! Tất cả các món nấu tuyệt ngon trong cái bếp thịt cầy bốc lên mũi tôi.

Chú Mực vẫn nằm im nh́n chúng tôi không tỏ vẻ ngạc nhiên.

Việt vỗ vai anh Mọi và trỏ vào con Mực.

– Đổi cái đó nghe !

Anh ta đang ngắm nghía sợi thắt lưng với cái “búc” bằng đồng sáng loáng và tự ngắm nghía bộ tịch của ḿnh khi được mang sợi thắt lưng ấy. Thấy anh Việt trỏ con chó, anh ta gật ngay, ú ớ mấy tiếng và cười khoe hàm răng dưới vàng ệch khói thuốc c̣n hàm răng trên th́ cưa mài đến sát nớu.

Tôi có kinh nghiệm, khi đổi đồ với họ, họ đ̣i món ǵ ḿnh chịu món ấy th́ ḿnh đ̣i lại món ǵ của họ cũng được.

Ví dụ như sợi thắt lưng có đáng giá là bao nhưng ḿnh có thể đổi bắt con chó. C̣n nếu họ không thích th́ dù ḿnh cho cả bộ đồ ḿnh vẫn không lấy được của họ một trái chuối.


https://36hn.files.wordpress .com/2015/06/056-buc3b4n-lc3a0ng-ngc6b0e1bb9di-thc6b0e1bba3ng.jpg


Anh Mọi hăm hở vào nhà rồi trở ra với một vắt cơm trên tay. Anh ném vắt cơm xuống đất, vẫy tay gọi con chó lại. Con chó ngây thơ men đến bên vắt cơm giữa tiếng cười khúc khích của đám người.

Con chó vửa dí mơm vào mớ cơm th́ nhanh như sóc, anh Mọi nhảy tới. Như có vơ nghệ, anh ta chộp một chân sau của con chó, rồi trong lúc nó chưa ngoái cổ lại kịp để đớp vào tay anh th́ anh đă nhoài tới hai tay chận ngang cổ con chó thật chặt và giở hổng nó lên khỏi mặt đất.

Khốn nạn, con vật bị lừa, bị tóm ngang cổ. Cái lưỡi của nó thè ra dài nhằng, cặp mắt nó ḷi ra như hai hạt nhăn. Một người khác trẻ tuổi hơn đă thủ sẵn một sợi dây, nhảy tới và trói giật cánh khuỷu hai chân trước của con chó lên trên lưng.

Xong anh Mọi ném con mực xuống đất. Nó nằm kêu ri rỉ bên đống cơm chưa ngửi được hạt nào.

Tội nghiệp ! Nó bị chủ nó lừa.

Nó tưởng được ăn ngon, chẳng dè bữa ăn được thay bằng cái chết.

Tôi mừng quá đưa luôn cho anh Mọi cả bộ đồ lụa Hà Đông. Đối với tôi bộ đồ lụa này chỉ là một gánh nặng, chứ không có nghĩa lư ǵ.

Trên đường này không ai mặc đồ lụa, không ai chữa sốt rét bằng lụa, cũng không ai giải quyết cơn đói bằng lụa, và cũng không ai ràng rịt đôi chân ră rời bằng bộ đồ lụa bao giờ.

Một con chó ! Từ đó tôi giải quyết được tất cả, kể cả cái mộng tưởng của tôi là về đến tận quê nhà. Bao món ăn, một bữa cỗ giành cho chúng tôi, và ba-lô của chúng tôi sẽ ph́nh ra v́ những gói ruốc chà bằng thịt chó.

Nhưng chưa đủ ! Một con chó không đủ cho chúng tôi cứng đầu gối suốt con đường đi Ông Cụ. Tôi ngó quanh quất. Tôi lại trỏ vào lũ gà đang chạy lao xao dưới sàn nhà.

Một người đàn bà lấy chiếc quần đùi bằng vải thôi trên tay tôi và gật đầu ngay. Chỉ trong giây lát tất cả đồ đạc của chúng tôi tan biến đi ngay và chúng tôi được một số gà, một con chó và một trái bí đao rất to.

Việt cởi luôn quần áo đang mặc, chỉ chừa lại cái quần tiều, ném cả xuống đất và ra dấu đổi đồ. Tôi bảo:

– Đổi th́ đổi luôn một thể !

Tôi thấy số thực phẩm nhiều quá không biết làm cách nào chở chuyên cho hết. Tôi bèn nghĩ cách làm thịt con chó tại chỗ rồi khiêng thịt về nhà cho nhẹ nhưng Việt phản đối. Việt đi chặt một cái đ̣n dài rồi tất cả gà và chó xỏ qua cây đ̣n, mỗi đứa khiêng một đầu.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x444q90/r/923/Ml6oGz.jpg


Bỗng nhiên anh Mọi đến đứng trước mặt tôi và xoè một bàn tay ra trợn hai con mắt lên trắng dă trông rất khiếp đảm và quát :

– Đá lửa !

Anh ta nói rất rơ tiếng, và xoè một tay ra như biểu hiện quả quyết bắt tôi phải cho hắn. Đá lửa trong túi tôi c̣n đến những 40 viên nhưng biết chừng nào đến nơi mà cho được ? Đi rừng không thể thiếu lửa !

V́ vậy tôi hơi lưỡng lự nhưng tôi thấy cặp mắt trắng dă của anh ta th́ tôi hăi quá. Tôi lấy ra một viên. Chỉ một viên thôi, ruột tôi cũng đă thắt lại. Trông thấy viên đá của tôi đặt trên bàn tay anh Mọi tất cả những người đứng chung quanh reo lên mừng rỡ, bằng thứ tiếng riêng của họ nghe rất đáng sợ.

Rồi tôi và Việt bắt đầu lạch bạch khiêng mớ chiến lợi phẩm về.

Vừa đi, tôi cứ nơm nớp lo. Chúng sẽ phục kích ở ven suối. Chúng chỉ cần lẫy tôi và Việt mỗi đứa một mũi tên thuốc độc.

Pạch !

Không nghe tiếng động, thế là xong đời, chúng tôi ngă gục xuống suối và hồn ĺa khỏi xác. Thế là hết về quê !

Tôi cứ thấy trước mặt tôi cái anh Mọi lưng mang gùi lom khom đi như cuốc lủi. Cái bộ mặt anh ta trông h́ hợm đáng ngại quá! Và con dao rừng bên hông anh ta nữa, cái lưỡi nó dài và sáng loáng quá đi mất.

Tôi đang nghĩ như thế th́ nghe có tiếng chân sột soạt phía sau lưng. Tôi quay lại th́ đúng thật anh Mọi đang sải những bước dài đuổi theo chúng tôi.

Tôi bảo Việt:

– Nhanh lên cậu!

– Nặng bỏ mẹ, nhanh ǵ nổi anh!

– Tớ sốt đây mà c̣n đi nổi.


https://36hn.files.wordpress .com/2015/06/058-ngc6b0e1bb9di-thc6b0e1bba3ng.jpg


Tôi không muốn nói với Việt cái hiện tượng nguy hiểm ở phía sau lưng chúng tôi, sợ truyền sang Việt sự sợ hăi.

Cho nên tôi chỉ giục suông anh ta chớ không nói lư do. Nhưng Việt cũng là người thông minh, có lẽ anh ta nghe trong giọng nói của tôi điều ǵ bất thường.

Việt quay lại và nói ngay với tôi:

– Làm ǵ anh ta có vẻ đuổi theo ḿnh dữ vậy anh?

Tôi muốn trấn tĩnh Việt nên chối quanh:

– Có lẽ anh ta vội ra nương rẫy ǵ đấy thôi.

Nói xong tôi quay lại th́ thấy anh Mọi chạy lúp xúp.

À, chết rồi, hắn đuổi theo chặt đầu ḿnh lấy đá lửa và t́m muối. Tôi vụt nhớ chuyện những anh Mọi đổi một cái thủ cấp lấy 1 kí lô muối.

Trong nhà họ có một cái ống tre bộng trong đó chỉ có vài hạt muối. Những lúc bệnh nặng họ mới lấy muối ra ăn.

Những buổi giỗ lớn họ ngồi quanh đống lửa chuyền tay nhau một cục muối, mỗi người liếm một cái đến suốt lượt rồi lại bỏ vào ống tre treo lên bếp như một thứ thuốc quí, một vị thần linh.

Anh Mọi này biết chúng tôi có muối nhưng giấu anh ta. Có thể là như thế !

Nghĩa vậy hai đứa chúng tôi bảo nhau bắt đầu chạy nhanh lên. Tôi quay lại th́ thấy anh Mọi cũng đuổi theo. Đích thị anh ta định làm thịt chúng tôi rồi. Thế nào sau lưng anh ta cũng có một đoàn chạy theo tay nỏ tay cung.


https://36hn.files.wordpress .com/2015/06/059-mc3b4-phe1bb8fng-ce1baa3nh-sc483n-be1baafn.jpg


Qua suối, gặp chỗ nước tràn, Việt vừa lội xuống th́ vấp ngă. Tôi cũng ngă theo. Lũ gà và con chó dẫy dụa nước văng trắng xoá và kêu ré ầm lên như một bản nhạc loạn.

Anh Mọi đă đến sát bên tôi khi tôi mới vừa lồm cồm ngồi dậy, chưa kịp thủ thế. Anh ta cười. Anh ta đưa cái nón của Việt bỏ quên.

Tôi thở phào, hú hồn hú vía !

Tôi cầm cái nón đưa cho Việt và gật gù tỏ vẻ cảm ơn anh ta. Anh ta lại xoè bàn tay ra theo cái kiểu lúc năy.

– Đá lửa !

Ư anh ta muốn đ̣i trả công.

Mặc kệ, tôi không đắn đo, tôi chỉ biết móc túi đưa cho anh thêm một viên đá nữa. Tôi liếc nh́n, gương mặt anh ta rất hả hê. Có lẽ mục đích mang cái mũ ra là thế.

Tôi và Việt nhấc đ̣n đặt lên vai. Gà và chó bị nhúng nước ướt mèm. Chúng kêu vang động. Gà đập cánh, chó dẫy dụa nước văng đầy mặt chúng tôi.

Thiệt là một pha đặc biệt trong cuộn phim dài Giải Phóng Miền Nam.


https://media.congluan.vn/files/content/2019/04/24/anh3-1850.jpg


Đến vừa đúng chỗ khúc quanh th́ gặp một lăo chài cá. Trong gùi lăo ta có mớ cá to. Tôi bảo Việt ngay:

– Kiếm thêm mớ cá cậu ạ!

– Thịt nhiều quá rồi, ăn ngả nào cho hết?

– Cậu đừng tưởng việc ăn uống trong vài hôm mà nên nghĩ tới cái khả năng vài tháng.

– Ừ, nhưng mà nặng ba-lô quá th́ sao?

– Cái ǵ nặng chớ mang thức ăn th́ không nặng.

– Nhưng mà, có cái ǵ đâu mà đổi.

– Lột quần áo ra mà đổi chớ.

Chúng tôi để gánh thực phẩm xuống và men lại lăo già đang chài. Tôi vừa đi vừa cởi áo cởi quần ra. Chỉ c̣n cái quân xà lỏn dính da. Tôi đưa bộ quần áo vừa lột ra khỏi người tôi và vẫy vẫy . Lăo già vứt chài trên phiến đá và đi nhanh về phía tôi ngay.

– U…u…ơ…ơ…

– U…u…ơ…ơ… – Tôi vừa lên tiếng vừa trỏ vào cái gùi cá.

Lăo già gật đầu ngay. Không suy tính thiệt hơn ǵ hết, tôi vứt cả bộ đồ trên phiến đá và mó vào mấy con cá trong gùi.

Chao ô i! Thiệt là mát tay, nhớt cá nhầy nhụa như truyền cho tôi sinh lực mới. Nhớ hôm trước đây cũng có lần đi qua suối có một cậu bất ngờ bắt được một con cá không rơ là cá ǵ.

H́nh thù nó không giống loại cá nào ở đồng bằng hết. Khi đến chỗ nghỉ quân, cậu ta đem con cá ra đánh vảy th́ một cậu khác gắt ầm lên:

– Sao lại đánh vảy, hả? Cứ rửa sơ sơ thôi, miễn có chất tanh vô người th́ gân cốt khoẻ lên thôi!

Và cậu kia ngoan ngoăn nghe lời. Của đáng tội, con cá chỉ bằng ngón tay cái thôi !

Chất tanh ! Đó là cái chất ǵ ?

Trên đường dây này đă phát minh ra cái “chất tanh” đó. Nó bổ dưỡng vô cùng.

Có biết bao nhiêu chất tanh trong gùi của ông lăo chài cá.

Tôi cầm từng con cá ra xem. Mùi tanh của nó phất vào mũi làm tôi khoẻ thật. Mồm tôi ứa ra bao nhiêu là nước dăi.

Tôi cứ tha hồ chọn và bắt. Tôi bắt một con cá chép rơ to. Vảy nó ánh lên như bạc, mắt nó long lanh. Chỉ nội vảy của nó cũng đủ nấu nồi canh chua.

Việt bắt được một con cá chài đuôi đỏ, ḿnh nó thon dài như ống trúc, nung núc những thịt.

Lăo chài được cả một bộ đồ h́nh như không thiết tới ǵ nữa, để cho hai vị khách quư tha hồ bắt cá của lăo.

Lăo đang loay hoay có lẽ không biết làm sao để mặc áo quần. Tôi thấy vậy bèn đến chỉ cách cho lăo ta. Chỉ một loáng lăo ta đă mặc xong bộ áo quần vào người . Lăo cứ đứng xoay bên này xoay bên kia, tự ngắm ḿnh măi với sự ngạc nhiên kỳ lạ.

https://4.bp.blogspot.com/-ZGJqjiD77uM/TlBGXccF8ZI/AAAAAAAAL9U/UmHY322671c/s640/ethnie2.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-28-2020, 06:02
CHƯƠNG 13


Chúng tôi về đến trạm được một lúc th́ anh trạm trưởng và cậu Chân ra chơi. Hai người tỏ vẻ vui mừng khi trông thấy mớ thực phẩm sống của chúng tôi rất phong phú.

Tôi hỏi một cách rất ngây ngô :

– Ở đây sao các anh không đi đổi về dùng ?

– Chúng tôi biết chớ, nhưng thú thật với các anh, chúng tôi đâu có cái ǵ để đổi chác ?

Anh trạm trưởng tiếp :

– Các đồng chí thấy đó, ở trong vùng rừng núi này sắt đá gỗ lim c̣n mục nữa là quần áo. Quần áo của chúng tôi không đủ mặc, lấy ǵ mà đổi ?

Tôi làm trạm trưởng gần hai năm chỉ lănh được một bộ đồ.

Công tác giao liên, các đồng chí coi đó, dầm nước mưa, nước suối suốt ngày, đâu có mấy tháng th́ ră hết. Trước kia chúng tôi c̣n có một bộ nghiêm một bộ nghỉ. Đi về th́ thay bộ đồ tác chiến ra treo trên nhánh cây đó, mặc bộ đồ khô vào, sáng hôm sau, bộ kia có khô hay chưa khô cũng cứ tra vào..

Cả năm này tháng nọ như thế. Nhưng bây giờ tụi tôi mỗi đứa chỉ c̣n một bộ, hễ ướt cởi ra phơi th́ phải mặc “bộ đồ da”. Anh biết “đồ da” chưa? …

Chúng tôi mừng chưa dứt, Thu chưa hết ngạc nhiên th́ lại có chuyện.

Có một cái vơng đưa bệnh nhân vào trạm. Hai người khiêng và một người quảy ba-lô cho bệnh nhân.

Anh chiến sĩ quảy ba-lô mặt hầm hầm hỏi chúng tôi :

– Anh biết trạm ở đâu không ?

Tôi thấy anh ta không có lễ độ nhưng ở cái xứ này mấy ai có lễ độ với ai, bởi v́ ở đây toàn là những người đang bực dọc, thối chí, bất măn hằn học. Nhưng tôi tiếc ǵ mà không ném cho hắn một câu trả lời tương xứng với sự quạu quọ của hắn.

– Không !

Anh ta hất hàm bảo hai người khiêng :

– Để xuống nghỉ đi !

Hai người khiêng đă chuẩn bị sẵn cho nên đặt vơng xuống giá một cách mau lẹ. Người bệnh vẫn nằm vơng lưng không đụng đất.

Anh chàng mang ba-lô cũng trút chiếc ba-lô ra khỏi lưng ném xuống đất và bắt đầu phun ra những câu bực bội.

– Đ.m. mấy thằng giao liên rút vào cái lỗ đếch nào mà t́m măi không ra thế này ? B́nh thường th́ bảo “nhất trạm nh́ trời” mà ! Sao hôm nay không ló ra cho gặp mặt, hừ !

Nó dẫn ḿnh đi th́ nó nói nhẹ nói nặng, nó xem ḿnh không bằng con chó. Bây giờ ḿnh cần nó th́ nó chui đi đâu mất hết. Tôi mà c̣n gặp phen này ít ra là một thoi ba đá.

Anh ta cứ cằn nhằn măi. Chúng tôi không đáp lại, c̣n anh trạm trưởng và Chân cũng im thin thít.

Anh kia càng đi đi lại lại tay chống nạnh, miệng la bài hăi :

– Chiến đấu cái đếch ǵ thế này mà chiến đấu được kia chứ ? Một đại đội hết phân nửa sốt rét. Ngày nào cũng khiêng vài đứa.

C̣n lính đâu mà chiến đấu ? Thuốc men không có, sốt đứa nào nằm lại đứa ấy ! Chậc! Trốn mất thôi.


https://file.qdnd.vn/data/images/13/2019/06/11/tvthuonghuyen/8.jpg


Rồi anh ta bảo hai người kia :

– Trông chừng coi nó thế nào ?

Hai người kia giở chăn nghiêng đầu xem người nằm trên vơng rồi nói :

– Cũng thế thôi !

– Sốt cái ǵ sốt ác thế, sốt một người mất bốn người khiêng vậy th́ làm sao ? Trờ i!

Chúng tôi vẫn lặng lẽ tính toán công việc của chúng tôi, tức là mần gà mần chó.

Bất th́nh ĺnh…đoành …đoành…đoành…đoành.. !

Anh chàng quân nhân giơ súng lên làm một loạt ngắn, lá lả tả bay xuống quanh chúng tôi.

– Tao bắn gọi giao liên đấy. Không ra th́ tao bắn miết, bể ổ nó hết cho coi . Cho mầy giỏi mầy trốn .

Đoành … đoành….đoành !

Anh trạm trưởng vùng đứng đậy với cây súng cạc-bin đă lên đạn lăm lăm trong tay, anh quát :

– Vô kỷ luật ! Quân ở đâu vậy hả ?

– Ở đâu tao ở. Hỏi làm ǵ ?

– Hỏi đặng trói đầu bây lại.

– Trói cái này này !

– Anh chàng quân nhân vừa nói vừa nẩy ngược ra và cười thách thức.

Tôi thấy câu chuyện gay gắt sẽ đưa tới hậu quả rất tai hại. Tôi bèn chạy tới nói với anh trạm trưởng để điều đ́nh, nhưng anh trạm trưởng gạt ngang.

Tôi bèn chạy đến anh quân nhân, anh này lại càng làm già. Bên nào cũng có ṃng có mỏ cả. Hễ họ gơ với nhau th́ ḿnh mệt. Nếu không liên quan đến chúng tôi th́ chúng tôi đứng ngoài nh́n, như xem gà đá nhau chơi.

Tôi nói với anh quân nhân :

– Anh đó là anh trạm trưởng đó .

– Vậy hả ?

– Anh bạn quân nhân cười khoái chí

– Vậy ra mấy loạt súng của tôi gởi về làng đâu phải là vô ích.

Rồi anh xếp súng lại đi tới bên anh trạm trưởng giọng hết sức khiêm tốn:

– Chúng tôi biết rằng chúng tôi vô kỷ luật, nhưng không c̣n cách nào để t́m các đồng chí cho nên chúng tôi đành phải làm như vậy, đồng chí thông cảm cho tôi.

Tôi là quân nhân không phải không biết kỷ luật là ǵ, kỷ luật đường dây càng nghiêm hơn…

Bây giờ tới anh trạm trưởng phùng sè :

– Các anh ẩu quá mà. Tự động vô trạm chúng tôi, đó là một sự trái với nguyên tắc bí mật. Chúng tôi bắt trói ngay các đồng chí bây giờ và đưa vào Bộ Tư Lệnh Quân Khu.

– Dạ, bắt trói cũng được.

– Ít ra các đồng chí phải biết điều chứ. Địa điểm đóng quân của các đồng chí, ai đến nổ súng được không ?

– Chúng tôi có việc cần quá đồng chí ạ !

– Cần th́ cần chứ !

– Chúng tôi có một bệnh nhân cấp cứu mà không có tí thuốc trong tay.

– Đă đành bệnh! Nhưng chúng tôi đâu phải là hậu cần của các đồng chí ? Trạm của chúng tôi đâu phải là bệnh viện của các đồng chí ?

Hừ ! Các đồng chí c̣n chửi tụi tôi như một lũ hèn nhát

– Anh trạm trưởng sôi máu lên

– Các anh thử đi đưa khách như chúng tôi xem ?


Đây chức trạm trưởng đấy, 21 lon gạo mỗi tháng đấy, thằng nào cứ nói miệng tài th́ cứ nhảy vào làm chơi. Chiến đấu vơ trang của các anh không khó đâu, thằng này đă 8 năm cầm súng chống Pháp. Đừng ỷ có súng trong tay…


https://caunoihay.top/media/images-quote/danh-ngon-cuoc-song/danh-ngon-cuoc-song-5d54d32c458c0.jpg


Tôi xen vào ngay :

– Thôi hai bên cũng là đồng chí cả v́ chưa biết nhau. Vả lại cũng có chuyện gấp !

– Gấp th́ gấp, tôi không biết. Đó không phải là việc của tôi, tôi đéo giải quyết . Thằng nào làm ǵ th́ làm !

Th́ đúng rồi. Nhứt trạm nh́ trời là thế đấy. Ai mà đụng vào đó th́ chết, chết ngay.

Bây giờ th́ đến anh bạn quân nhân phải xếp giáp qui hàng, không sợ xấu hổ.

Anh ta nói giọng nhũn như bún :

– Đồng chí ạ! Không phải tôi muốn phá nội qui của đường dây đâu mà đang cơn bối rối tôi không t́m được trạm nên tôi phải bắn bừa…

– Anh bắn bừa như vậy, cho rằng anh t́m được trạm đi, rồi c̣n hậu quả về sau th́ sa o?

Anh trạm trưởng không gọi đối tượng bằng đồng chí nữa, mà gọi bằng anh. Anh trạm trưởng tiếp :

– Tôi đi làm giao liên dắt đường như làm dâu thiên hạ, cực hơn con chó mà ! Đường đi trót lọt th́ thôi, lỡ có việc ǵ th́ thiên hạ hăm bắn, hăm đánh đủ thứ tṛ.

Tôi đi làm việc cách mạng tôi chẳng phục vụ riêng cho thằng đéo nào. Phải th́ tôi làm, không th́ tôi nghỉ . Nếu không th́ tôi về nhà vợ tôi nuôi tôi cơm tẻ ngày hai bữa cũng sống vậy !

– Thôi mà đồng chí ! – Anh quân nhân càng mềm mỏng – tôi bắn súng với mục đích t́m trạm chứ đâu phải phá các đồng chí.

– Tôi chấp các anh phá tôi. Tôi dời trạm đi cho các anh đui con mắt. Phá đi ! Phá đi xem nào !

– Thôi mà, tôi đă nói rồi mà đồng chí cứ chấp nhất măi.

Đợi anh trạm trưởng hơi dịu dịu, anh quân nhân mới nói đến cái chỗ quan trọng nhất của ḿnh:

– Tôi có một anh chiến sĩ ốm nặng không đi được, tôi nhờ các đồng chí…

Anh quân nhân vừa nói đến đó, anh trạm trưởng gạt ngang:

– Thôi thôi… tôi không có làm mẹ ǵ hết. Đó không phải là việc của tôi.

– Tôi không dám nhờ các đồng chí trông nom đâu! Chúng tôi xin các đồng chí cho chúng tôi buộc vơng gần trạm, c̣n phần săn sóc th́ có hai người kia luôn luôn ở bên cạnh bệnh nhân.

– Rừng th́ chỗ nào chẳng buộc vơng được, sao các đồng chí không buộc ở ngoài kia?

– Dạ..- Anh quân nhân có lẽ rành tâm lư hay v́ công việc cần kíp bắt buộc anh ta phải giả dại qua ải, nên anh nhỏ nhẹ

– Tôi xin thú thực với đồng chí rằng, không phải chúng tôi lánh nặng t́m nhẹ đâu, không phải đồng chí ḿnh bệnh rồi bỏ rơi nhưng đơn vị có công tác khẩn cấp không mang bệnh theo được.

– Khẩn cấp à ? – Anh trạm trưởng quát.

– Dạ !

– Khẩn cấp mặc kệ anh, tôi không biết. Anh đừng có đem ách giữa đàng mang vào cổ tôi. Tôi không phải trâu của anh nuôi cỏ.

– Dạ tôi đâu dám nghĩ như vậy nhưng kỳ thực là công việc khẩn cấp quá !

– Các anh chỉ giỏi bày đặt !

– Dạ thật mà !

Anh trạm trưởng cười ph́ :

– Khẩn cấp cái con khỉ !

Anh quân nhân trắng mắt ra nh́n nhưng anh trạm trưởng cứ thản nhiên :

– Các anh treo th́ cứ treo. Chỉ có điều là tôi không chịu trách nhiệm, thuốc men tôi không có, người ngợm tôi cũng không .

– Được rồi

– Anh quân nhân nói quả quyết – đây là một đồng đội của chúng tôi, chúng tôi không thể bỏ được .

– Cái đó th́ tùy lương tâm của các anh, tôi không rơ. Bỏ hay không điều đó không có hại ǵ cho tôi hết thẩy !


https://1.bp.blogspot.com/_T4TbTJVY-34/TIJsfzldK3I/AAAAAAAABHk/M_TppAk7SsY/s1600/Copy+of+SNV30835.JPG

Hai người lính kia coi ṃi câu chuyện xuôi xuôi nên đem vơng bệnh nhân treo trên hai cái cây cọc ai đă bỏ, rồi căn tăng lên chu đáo.

Anh quân nhân cám ơn trạm rối rít rồi từ giă. Nhưng bỗng một con gà kêu lên quang quác làm cho anh ta quay nh́n lại.

Anh ta đứng lại rồi trở lại.

Mặt trời đă lặn từ lâu. Chúng tôi đang bận rộn với lũ gà chó như bận họp tham mưu tiền phương. Anh quân nhân đến và nói với chúng tôi không chút ngần ngại :

– Tôi xin thú thực với đồng chí là tôi thèm thịt quá. Đồng chí có thể nào chia lại cho chúng tôi một con hay không đồng chí ?

Thiệt là khổ tâm, không có ǵ làm chúng tôi khổ tâm bằng.

– Đồng chí t́m ở đâu mà hay vậy ? – Anh ta hỏi.

– Ở trong bản. – Tôi đáp cụt ngủn.

– Cũng gần đây thôi.- Việt tiếp một cách lơ là, không ngó lên và chăm chú nh́n bếp lửa.

C̣n tôi th́ thấy bối rối quá, không biết làm sao lánh mặt. Tôi biết Thu lẫn Việt không muốn ai nói đến số chiến lợi phẩm của ḿnh.

Tự năy giờ tôi nghe anh quân nhân và anh trạm trưởng xưng hô với nhau, nhất là tiếng “đồng chí” của anh quân nhân dùng để gọi anh trạm trưởng thật là nhạt nhẽo.

Tôi thừa biết rằng sở dĩ anh gọi anh trạm trưởng là đồng chí là để đạt được mục đích gởi anh bệnh binh chứ chẳng thân thiết ǵ.

Rồi bây giờ anh ta lại dùng cái tiếng ấy đối với tôi nữa, cũng với một mục đích cụ thể khác.

Tôi chưa bao giờ nghe hai tiếng “đồng chí” nó nhạt nhẽo và khó chịu như lúc nầy.

Có lẽ anh ta là một anh cán bộ chính trị cho nên anh ta biết dùng cái tiếng ấy vào những lúc cần thiết.


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x311q90/921/G9r3QF.jpg


Tôi c̣n loay hoay chưa biết trả lời thế nào cho có vẻ chính trị v́ tôi là người ít nói láo được trong lúc cần sự nói láo th́ Việt đă đóng vai tṛ chính trị thật khá. Việt nói:

– Tôi nói thật với đồng chí nhé!

– Việt cười hề hề và Việt nói ngọt xớt những lời lẽ có vẻ cảm động

- Tôi hiểu ngay là đồng chí cần một con gà để nấu cho bệnh nhân và các đồng chí ăn, tôi có thể chia ngay cho các đồng chí, biếu các đồng chí cũng được đâu có đáng bao nhiêu.

– Vâng, chúng tôi chỉ cần một con thôi

– Anh quân nhân vui vẻ trông thấy

– Thú thật với đồng chí chúng tôi đi bộ từ Bắc Kạn kia đấy, ba tháng mới tới đây, thấy thịt thèm đi không muốn nỗi.

– Tôi cũng đi bộ từ Hà Nội! (Việt nói dóc)

Việt tiếp:

– Các đồng chí người Bắc mà đi vào Nam giải phóng cho quê hương tôi, tôi cám ơn các đồng chí lắm nhưng ….

Việt nói ṿng vo tam quốc để cuối cùng đi đến kết luận là không thể chia thịt được.

Anh quân nhân vừa ngượng vừa thối chí bèn đứng dậy gọi sang mấy người kia cho đỡ khổ.

– Thôi ở đó nghe, tớ về đây !

– Rồi anh đứng dậy ra về, không chào hỏi ai hết.


https://vnanet.vn/Data/Articles/2019/05/09/3863619/vna_potal_ky_niem_60 _nam_ngay_mo_duong_h o_chi_minh_-_ngay_truyen_thong_b o_doi_truong_son_195 1959_-_1952019_bieu_tuong_ cua_chu_nghia_an_081 318729_stand.jpg


Anh quân nhân vừa đi th́ anh trạm trưởng vừa tới. Anh nói:

– Cái tốp này nói gạt tôi, tôi biết mà. Nhưng mặc kệ, không ăn thua ǵ đến tôi !

Tôi hỏi :

– Nó gạt làm sao ?

– Chịp ! Cái tṛ này tôi gặp hoài hoài. Tôi ở đường dây hai năm nay, những tṛ đó đâu qua mắt tôi được. Họ đem họ bỏ đó rồi đi luôn, coi như trút của nợ cho trạm.

– Nhưng nếu họ muốn bỏ luôn như vậy th́ tốt hơn là họ cứ treo vơng bất cứ chỗ nào cần ǵ phải đem vô trạm cho mất công ?

Anh trạm trưởng cười, cái cười vừa mỉa mai vừa khinh bỉ:

– Như thế th́ dễ quá ! Nhưng ở đây nó muốn t́m một đỉểm tựa cho lương tâm, tức là nó đem thằng bệnh vô đây, nếu có người nào trách móc, nó sẽ nói rằng nó đă gửi cho trạm, hai là nó tự lừa nó rằng nó cũng không đến đổi tàn nhẫn với bạn bè đồng chí.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q90/924/opguFp.jpg

– Thế à ?

Vừa dứt câu chuyện th́ hai anh khiêng bệnh lại lúc năy vừa tới . Một anh nói với trạm trưởng :

– Xin phép trạm trưởng cho hai đứa tôi ra ngả ba lấy ba-lô.

– Ba-lô ǵ mà lấy ?

– Ba-lô của hai đứa tôi. Hồi năy khiêng nặng quá nên chúng tôi giấu tạm ngoài rừng, bây giờ trở lại lấy .

Anh trạm trưởng cười:

– Nhưng tôi đâu có nghĩa ǵ với anh mà anh xin phép ?

– Dạ..anh là trạm trưởng mà.

– Trạm trưởng các anh coi c̣n thua con c…của các anh, nhằm nhè ǵ mà xin phép .

Rồi hai người ra đi khuất sau những hàng cây cũng đă bắt đầu mờ trong bóng chiều.

Anh trạm trưởng nói với tôi :

– Để rồi anh xem có y như lời tôi nói hay không ? Họ đánh bài chuồn đấy. Họ không trở lại đâu và cuối cùng là chúng tôi phải chôn cái xác nầy, thế thôi !

Anh trạm trưởng nói với một sự lạnh lùng quá sức tưởng tượng :

– Trước đây cũng có mấy người đem tới giao cho tôi một bệnh binh ốm liệt. Họ nói sẽ trở lại chăm sóc . Ḿnh cũng thương t́nh, thấy ở giữa rừng sâu, lửa ấm nhưng t́nh người ấm hơn cho nên tôi mới nhận bệnh nhân, chẳng dè họ đi luôn, xem như đă gửi một món đồ thừa không cần lấy lại. Tôi phải nấu cháo cho anh ta ăn suốt tháng trời.

Tôi phải nhịn khẩu phần của tôi. Nếu tôi bỏ, tôi không chăm sóc th́ đứng về nguyên tắc không ai trách móc ǵ được tôi hết. Chúng tôi bịnh c̣n không có thuốc nữa là. Nhưng nếu tôi bỏ th́ lương tâm của tôi không yên ổn được. Cuối cùng anh đó cứ nằm măi, khi ăn được, khi ăn không được rồi chết, không thấy đồng đội trở lại nữa.

Chúng tôi chôn anh ta ngay chỗ anh ta nằm. Ít lâu sau chúng tôi dời trạm, bây giờ th́ không sao nhớ nỗi nấm mộ kia. Tôi c̣n giữ tấm chứng minh thư đi Ông Cụ của anh ta.

Anh trạm trưởng tiếp:

– Bây giờ tới anh này. Chắc chắn cũng như trước kia thôi.

Anh trạm trưởng nồi trầm ngâm chốc chốc lại lấy que cời than với một cử chỉ lơ đăng.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-29-2020, 08:50
CHƯƠNG 14

Tôi mời anh trạm trưởng và Chân ở lại. Chúng tôi làm thịt con gà béo nhất.

Anh bảo chúng tôi:

– Các anh nên làm lương khô để mang theo đường, không nên phí phạm! Trên đường dây này cái ǵ cũng không qua cái ăn. Anh có cái ăn rồi th́ sẽ có tất cả, ngay cả bạn bè. Cho th́ không thiếu kẻ xin, nhưng xin th́ không ai cho, ngay cả bạn thân của anh.

Tôi tin lời anh trạm trưởng là đúng.

Cơm xong anh c̣n ngồi nán lại chơi. Câu chuyện anh bệnh binh lại được nhắc đến. Anh trạm trưởng nói :

– Anh chàng này không ăn uống được ǵ nữa hết, chứ nếu ăn được th́ mai tôi lục ba-lô anh ta coi c̣n cái ǵ tôi sẽ đi đổi gà cho anh ta.

Tôi đâm ra ân hận v́ lúc năy nấu cháo gà mà tôi đă quên khuấy đi rằng bên cạnh ḿnh có một người bệnh cần ăn cháo.

Tôi nói để chữa ngượng :

– Để mai coi anh ta có tỉnh dậy không, tôi sẽ nấu cho anh ta tí cháo.

– Phải đó, làm phước cho con cháu sau này .

Anh trạm truởng ngồi trầm ngâm lâu lâu mới nói vài câu. Tôi cứ tưởng anh ta sắp ra về nhưng trông chừng anh ta muốn nói chuyện ǵ.


https://i.pinimg.com/originals/a5/ca/e1/a5cae1decf30771b8fa1 dc15fa5328ef.jpg


Măi lúc sau anh ta mới hỏi tôi:

– Các anh có nghe đài Bắc Kinh không ?

– Có !

– Các anh nghe thế nào ?

– Nghe như anh nghe vậy thô i.

– Tôi muốn hỏi thẳng các anh là có nghe vụ của đồng chí Lưu Thiếu Kỳ không ?

– Có, có .

– Các đồng chí nghĩ thế nào ?

– C̣n biết nghĩ thế nào nữa ! Bao giờ Trung Ương có chỉ thị th́ ḿnh học thế thôi !

Anh trạm trưởng lặng thinh. Tôi biết anh chàng này ít ra cũng tŕnh độ tổ trưởng hoặc chi ủy.

Anh nói :

– Thiệt rầu các ông anh bà chị ḿnh hết sức. Đất nước họ hoà b́nh, ăn no phè ruột ra ngủ, em út đánh giặc mệt ứ hơi, đă không lo giúp đỡ lại c̣n chơi cái mững đó.

Năm 1957, nằm hầm bí mật lính nó đái trên đầu ḿnh bầm gan tím ruột, muốn nhảy lên ăn thịt nó, vậy mà năm đó ông anh cả của ḿnh lại phạm vào chủ nghĩa “xét đi xét lại” chi đó.

Liệt cường trên thế giới không ủng hộ đă đành, ông anh ḿnh lại cũng không ủng hộ. Thiệt là kỳ cục.

Anh trạm trưởng tiếp :

– Tôi nói thật với các anh nhé ! Các anh không có ở Miền Nam trong những năm đó nên không biết nỗi đau thương của bọn chúng tôi .

Bị bắt, đày Côn Đảo gần hết. C̣n sót mấy người không làm ăn ǵ, kẻ vô chùa tu, người mai danh ẩn tích. Ngày ngày ngóng trông Miền Bắc, ngóng trông các ông anh lớn. Rốt cuộc chẳng được cái cóc khô ǵ…


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x354q90/r/924/mJTue2.jpg


Phe ḿnh nói chuyện tày trời, nào t́nh nghĩa vô sản rùm beng. Rốt cuộc Mỹ nó đánh ḿnh mà không ai dám hó hé. Ḿnh chửi nó, nhưng coi kỹ lại, ḿnh không bằng nó .

Anh trạm trưởng trợn mắt như căi nhau với tôi:

– Ừa, tôi dám nói vậy mà. Nh́n lại mà xem có đúng hay là không. Nó nói ít hoặc không thèm nói mà làm nhiều. Nó đâu có la ó ǵ hung đâu, vậy mà đùng một cái, nhảy vô năm trăm ngàn lính Mỹ ở Miền Nam làm thiên hạ trắng mắt ra mà nh́n.

C̣n miền Bắc bị đánh tan nát như vậy đó, có anh Liên Xô nào lái máy bay đánh với phi cơ Mỹ không ?

Có anh Trung Quốc nào dám nhảy vô cầm súng bắn Mỹ không ?

Rốt cuộc ai cũng đứng đằng sau lưng thằng em út và lúc nào cũng hoan hô “thằng con nít ăn ớt giỏi quá, ăn thêm vài trái nữa đi ! Ăn xong leo bẻ dùm mấy trái dừa kia nữa !”

Anh trạm trưởng cười mai mỉa :

– Mà cũng chưa hết, thằng nhỏ bắt cá cũng giỏi lắm !

Thằng nhỏ vốn liếng thoắng thấy mấy anh lớn khen th́ hừng chí, nhảy a vô thộp, tưởng các lóc, không ngờ cá mặt quỷ gai góc đầy ḿnh, mới vớ vô bị nó đâm la trời nhưng v́ lỡ nhận là ḿnh gan lỳ rồi, không lẽ chịu thua, ráng bắt con cá, bắt không được mà hai bàn tay sưng vù.. kêu cha kêu mẹ.

Mấy thằng lớn đầu đứng xa xa nh́n nhau cười ha hả !

Anh trạm trưởng kể chuyện nghe thật hài hước cho nên người nghe càng chua chát.



BBGt6JQEpeY


Tôi ngồi lặng thinh.

Anh trạm trưởng dường như gặp được người bạn tri âm, bèn xổ thêm bầu tâm sự.

– Hồi tôi c̣n nằm trong tù, tôi thấy đau khổ cho cái số phận ḿnh quá. Đang đánh giặc ầm ầm tự nhiên kư kết Giơ-neo. Ḿnh là kẻ đang tung hoành ngang dọc bỗng nhiên lại xếp cánh nằm hang. Nghĩ thật bầm gan tím ruột.

Tôi nói thật với các anh là hồi đó tôi không c̣n mong ngóng cái ǵ nữa hết. Cái sự xây dựng lực lượng hai năm ở Miền Bắc, rồi trở về thống nhất đất nước càng nhắc càng nghe nó xa vời.

Tôi ở trong tù đâu có biết tin ǵ.

Có một hôm tên chúa ngục đập cửa gọi tôi vào lúc nửa đêm. Tôi đang ê ẩm cả ḿnh mẩy, tôi lên pḥng tra, bụng nghĩ chắc lănh thêm một trận đ̣n nhừ tử, nhưng không phải ! Hắn ta mời tôi ngồi uống nước trà rồi hắn cười ngạo nghể :

– Anh biết tin ǵ không ?

Tôi đáp:

– Không biết !

Hắn ph́ phà điếu thuốc x́-gà rồi cười :

– Tôi cho anh hay tin mừng về sự xây dựng xă hội chủ nghĩa đại thắng lợi khà…khà… Nè, biết uống la-de không ? Làm một chai đi rồi tôi nói cho mà nghe. Uống một chai để ăn mừng .

Hắn khề khà kéo dài câu chuyện một cách khó chịu, cuối cùng ra mới đứng dậy chống nạnh hai quai và nh́n thằng vào tôi mà hỏi:

– Anh có biết tổng số xe hơi Miền Bắc hiện nay là bao nhiêu không ?

– Dạ không biết ! – Tôi đáp.

Hắn xoè bàn tay ra và nói :

– Có tất cả là 6 chiếc, trong đó có một chiếc không chạy được mang tên là “Chiến Thắng”.

Như vậy c̣n lại 5 chiếc tất cả. Thế nhưng vừa rồi, mới rồi đây, chỉ c̣n lại có 4 chiếc…

Toàn Miền Bắc XHCN của các anh chỉ c̣n lại có 4 chiếc xe cam-nhông như vậy cũng nhiều quá chớ !


bHv-3or0U8k


Tôi giận uất người lên, nhưng tôi làm ǵ được hắn, trong khi tôi nằm trong tay hắn.

Hắn gọi người mang la ve nước ngọt mời tôi và nói tiếp:

– Để tôi kể anh nghe nốt câu chuyện nhé !

Số xe trên Miền Bắc XHCN các anh bây giờ tôi cam đoan không quá 5 chiếc, là v́ sao ?

V́ vừa rồi có một anh tư sản do chính phủ Bắc Kỳ bắt phải đi cải tạo ở Vĩnh Linh. Công việc mà y phải làm hằng ngày là xúc đá đổ đường.

Anh tư sản kia v́ không phải là vô sản tay trắng nên anh ta có xe hơi và biết lái xe hơi. V́ thế cho nên từ việc xúc đá đổ đường anh ta được gọi lên cầm lái ô-tô chở đá đổ đường.

Cha chả, cầm lái xe là thành phần lănh đạo đó nghe. Như vậy là anh tư sản kia từ giai cấp bốc lột phải d́m xuống bùn đen mà ngoi lên được giai cấp lănh đạo rồi nhé !

Bỗng một hôm nọ anh chàng lái xe “vỏ công nhân, ruột tư sản” kia không đời nào cái sự chỉnh huấn thay đổi được , vọt xe qua cầu Hiền Lương mà chạy thẳng về Sàigon…

Đó nguyên nhân là như thế đó, cho nên toàn bộ xe hơi ở ngoài Bắc Kỳ hiện giờ chỉ c̣n lại có 4 chiếc…


https://imagizer.imageshack. com/v2/522x480q90/r/922/de0UKY.jpg


Anh trạm trưởng thở dài, một chốc anh hỏi tôi:

– Ở miền Bắc có chuyện như vậy thật sao anh ?

Tôi lại ngồi lặng im. Anh trạm trưởng thở dài năo ruột.

– Nếu quả t́nh có việc đó th́ ở Miền Nam này bọn tôi c̣n trèo đèo lội suối làm chi nữa ?

– Tại sao ?

– Là v́ sự xây dựng cái chủ nghĩa xă hội đâu có hấp dẫn ǵ đâu.

Trong cái túi sắt của rừng thiêng nước độc này, tôi đă nh́n thấy không biết bao nhiêu mái đầu tóc đă muối tiêu, mặt mũi hốc hác, cặp mắt thau láu lúc nào cũng ngóng xem mặt trời ở hướng nào.

Ở trong rừng, người đi đường, cả người dẫn đường cũng đều mất hướng.


Tôi biết họ cũng như tôi quá nửa cuộc đời theo “lư tưởng”, chân đă ṃn, trí óc đă tiêu hao.

Tôi biết họ cũng như tôi, giờ đây mỏi mệt nhưng đích th́ chưa trông thấy đâu.


https://imagizer.imageshack. com/v2/205x240q90/r/924/32hE1I.jpg


Anh trạm trưởng móc thuốc ra hút rồi sau khi đă nuốt trững mấy ngụm khói vào bụng, như muốn nén đi những nỗi thắc mắc kinh niên, anh nói lăng đi :

– Tôi c̣n mấy đứa nhỏ học ngoài đó…

– Anh có con lớn vậy à ?

– Tôi đă 45 tuổi rồi chớ ít sao anh ?

Tôi thấy anh trạm trưởng rủ xuống với mái tóc xám tro của anh. Từ khi tiếp xúc với anh tới giờ, tôi không nom thấy anh già nhưng bây giờ khi nghe anh nói có con lên học đại học th́ tôi mới trông thấy anh già. Tội nghiệp ! Con Bắc cha Nam !

Một chốc anh hỏi tôi :

– Tôi hỏi thật mà anh cũng phải trả lời thật nhé ! Miền Bắc xây dựng XHCN có ngon hơn Miền Nam ḿnh không ?

Tôi cười và t́m cách nói loanh quanh, không trả lời thẳng. Điều tôi muốn nói với anh là :

Chế độ nào nhiều cơm gạo, và thoả măn người đời nhiều nhất th́ đó là chế độ ta cần bảo vệ và vun bồi.

Chủ nghĩa Cộng Sản trên lư thuyết th́ có vẻ hay thật nhưng nó chỉ thực hiện được khi nào nhân loại chỉ có một cái dạ dày chung.


https://imagizer.imageshack. com/v2/552x345q90/r/923/M1E9dD.jpg


Đừng nghe lư thuyết bất kỳ của ai, hăy nh́n vào nồi gạo của họ. Goethe nói một câu tuyệt hay:

“ Tất cả lư thuyết đều trở thành màu xám, chỉ có cây đời măi măi xanh tươi.”

Anh trạm trưởng biết tôi dù có nói cũng không nói thật, cho nên anh tiếp:

– Tôi bi quan từ hằng chục năm nay anh ạ. Nhất là từ khi tôi ra tù. Tôi không nh́n thấy cái ǵ sáng sủa nữa.

Tôi hỏi vặn:

– Nghĩa là sao?

– Nghĩa là tôi như lục b́nh trôi như vậy đó.

Tôi không muốn khơi vào tâm sự của anh ta nữa. Bởi v́ chích vào đó th́ cũng là động đến tâm sự của tôi, cho nên tôi kéo câu chuyện rẽ sang lối khác.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x340q90/r/923/2r7QON.jpg


Tôi nói:

– Nhưng, c̣n cả con cầy kia, mai ta làm một bữa. Anh nghe có lạc quan hay không ?

– Khà..khà ! – Anh trạm trưởng cười như đứa trẻ.

– Và kia nữa …

Tôi trỏ vào Thu đang đi từ suối lên. V́ sợ ướt quần nên Thu xăn lên quá đầu gối rất xa. Màu da trắng loáng thoáng qua những kẽ cây rừng. Tôi rỉ tai anh trạm trưởng:

– Cặp đùi đẹp nhất thủ đô đó, anh xem dùm một chút là hết bi quan ngay.

– Khậc..khậc !

Anh trạm trưởng nh́n theo tay tôi chỉ rồi quay lại, nét mặt hửng lên, thơ ngây như một anh chàng lần đầu mới nh́n thấy đàn bà.

Thu không trông thấy tôi và anh trạm trưởng nên cứ tự nhiên đi tới, càng lúc càng gần chúng tôi. Cái màu trắng mơ hồ lúc năy bây giờ đă hiện lên gần quá. Có thể nom thấy những hạt nước c̣n đọng trên làn da như những hạt sương điểm trên những cành hoa bạch huệ.

Nhưng anh trạm trưởng không nh́n thẳng. H́nh như anh bị loá mắt trước một hiện tượng kỳ lạ – xa lạ với cuộc sống lâu nay của anh.


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x240q90/r/924/OjH9qH.jpg

C̣n tôi th́ có thói quen, khi th́ công khai, khi th́ lén lút (nếu nói theo danh từ th́ “bí mật”), khi th́ thiệt t́nh, khi th́ vờ vịt, tôi đă nh́n cái hiện tượng đó, cái kỳ quan đó không biết bao nhiêu lần, mỗi lần mỗi rung động, mỗi ư nghĩa, mỗi diễn biến tâm trạng, mỗi dục vọng.

Tôi đă t́m thấy tất cả an ủi trong cái hiện vật lạ lùng ấy. Thơ tứ ở trong đó và những ư nghĩa sôi nổi, những t́nh cảm nồng cháy cũng ở trong đó.

Tôi không tự nhận rằng tôi yêu Thu nhưng tôi thấy thiếu thốn khi Thu vắng bên tôi. Tôi không thấy hài ḷng khi Thu nói chuyện thân mật với người khác, ngay cả với Việt là người mà tôi chắc chắn rằng Thu không yêu.

Nói đến Thu là tôi nghĩ ngay đến thỏi ngà thon thon, không nó tṛn quá cũng không mong manh quá, một cái ǵ gần như được cân tiểu ly cân đo và một bàn tay điêu khắc kỳ diệu nhào nặn tác hợp.

Thu : có nghĩa như vậy nhưng không phải chỉ như vậy mà thôi.


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x213q90/r/921/GP0IqN.png


Tôi là kẻ đa t́nh. Tôi tự biết như vậy, mà ở giữa cảnh rừng này đâu có cái đẹp để mà nh́n. Cho nên quanh đi quẩn lại tôi chỉ c̣n có đôi chân của Thu.

Thu vẫn giữ đôi chân trần như thế đi đến bên cạnh chúng tôi và nói:

– Thôi.. đi ăn đi anh! Cháo chín rồi!

Tôi lặp lại lời của Thu mà mắt vẫn không rời đôi chân Thu.

– Thôi đi ăn đi anh !

Anh trạm trưởng nói :

– Ăn ǵ ?

– Gà nấu cháo! Cháo nấu với gà!

– Thế à ?

Không để cho anh ngượng ngùng, tôi lôi tay anh đứng dậy và nói ngay:

– Đi làm bậy một chén cho ấm bụng.

Anh chống chế:

– Để các anh tẩm bổ, các anh c̣n đi xa quá.

– C̣n chơi , hết thôi ! Mà sao anh kỳ cục vậy ?

Anh trạm trưởng miễn cưỡng đi theo tôi. Cháo gà nấu trong 3 cái cà-mên đang sôi ùng ục bốc lên sực nức.

Đây cũng là một kỳ quan nữa. Kỳ quan bên cạnh kỳ quan. Thu sợ ướt ống quần nên vẫn cứ xăn lên như thế mà chạy lăng xăng lo việc này việc nọ.

Bỗng dưng tôi lại được hưởng một loại hạnh phúc xấp đôi này .


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x213q90/r/921/IPUJYI.jpg


C̣n tiếp

hoathienly19
10-30-2020, 19:19
CHƯƠNG 15


Không biết giờ này là giờ nào nữa nhưng nghe có tiếng gà cục tác. Trong mấy chú gà c̣n bị giam lại có cả một chú gà trống mới tập gáy như con trai mới bể tiếng. Nó kêu te te chứ chưa thành tiếng gáy. Vậy mà tôi nghe cũng vui, tưởng như ḿnh ở giữa thôn xóm quê hương.


https://media.cungphuot.info/2019/03/26137/8.jpg


Bất giác tôi nhớ tới anh bệnh binh khi chiều .

Nếu c̣n sống th́ hắn ta đang ngủ hay thức ? Nếu đang thức th́ hắn ta nghĩ ǵ, ao ước ǵ ?


Có cái quân đội nào mà đứng về phương diện tổ chức kỳ cục vậy không ?

Hô đi, con người ta đi !.

Con người ta ốm nằm dọc đường thế là bỏ phế không thuốc men, không săn sóc.

Có thứ t́nh người nào kỳ cục vậy không ? Mạnh giỏi th́ chơi với nhau, khi đau ốm th́ không ngó ngàng tới nữa.

Có thứ người ngợm nào kỳ cục vậy không ?

Khi c̣n mạnh giỏi th́ nai lưng ra khiêng vác trèo leo bất kể đêm ngày, sống chết, khi nằm xuống rồi nh́n quanh quất bạn bè đồng chí, lănh đạo, chỉ huy chẳng thấy một ngoe.


https://imagizer.imageshack. com/v2/351x480q90/r/924/mEEwjo.jpg


… Chúng tôi đang nấu cơm sáng.

Nấu cơm hôm nay là niềm phấn khởi lớn nhất đối với chúng tôi bởi v́ sau bữa ăn ngon chiều qua, bữa ăn sáng nay cũng sẽ rất ngon.

Ấy vậy mà nó lại không ngon.

Chúng tôi đang ăn cơm th́ có người đến. Đáng lẽ các ông này đến chiều hôm qua th́ bây giờ các ông mới đến.

Sau khi nghe họ tiếp xúc với bệnh nhân và họ nói chuyện với nhau th́ tôi biết ngay rằng đó là các cán bộ chính trị trong đó có một trợ lư chính trị tiểu đoàn. Anh ta đến bên vơng giỡ mí chăn lên xem hồi lâu rồi hỏi thật to:

– Cậu đau có nặng lắm không ?

Tôi không nghe bệnh nhân đáp, nhưng tôi đoán là anh ta chỉ khẽ gật đầu thôi .

Anh ta hỏi tiếp:

– Có ăn cơm ăn cháo ǵ không ?

Tôi lại cũng không nghe tiếng bệnh nhân đáp. Ai chớ ông trợ lư chánh trị thừa biết là những người khiêng bệnh nhân tới đây đều rút lui có trật tự hết rồi .

– Bệnh tư tưởng chứ bệnh ǵ !

– Anh trợ lư tiểu đoàn ném ra một câu bông lông.

Tôi nh́n anh ta mà điếng cả người như bị roi da quật. Tôi không hiểu anh ta định nói ai.

Anh trợ lư tiểu đoàn quay sang chúng tôi :

– Các đồng chí nghĩ coi bệnh ǵ mà kỳ cục vậy ?

Mới hôm qua đây nó c̣n ăn cơm rơ ràng. Chiều lại th́ ngă ra đau nặng. Đang đi lại nằm ỳ ra, bắt người ta khiêng như thế ? Không có người khiêng súng, người đâu mà khiêng người ? Phá sản cả kế hoạch hành quân ! Bệnh ǵ ? Bệnh tư tưởng chứ bệnh ǵ ?


https://imagizer.imageshack. com/v2/379x520q90/r/922/voj1BK.jpg


Anh trợ lư chính trị nói rất hăng làm như diễn thuyết cho nên vừa chấm câu xong, anh ta mệt thở hào hển như leo dốc .

Cả ba chúng tôi không bảo nhau mà đều ngồi im . Anh ta bèn ngồi xề lại gần chúng tôi và lải nhải :

– Thiệt là một thứ bệnh nguy hiểm các đồng chí ạ ! Nó lây hơn tất cả các chứng bệnh khác . Anh này thấy anh kia làm có kết quả th́ bắt chước làm theo. Rồi anh nọ lại bắt chước làm theo nữa không thể nào ngăn nổi . Các đồng chí xem trong một tiểu đội mà có hai người bệnh phải khiêng th́ c̣n đánh đấm ǵ nữa ?

Anh trợ lư phân trần với tôi làm như chúng tôi cũng chú ư nghe hoặc đồng t́nh với anh ta .

– Có một dạo có một cái dịch tự sát thương để nằm lại và sau cùng là “bê quay”. Đó là lúc qua giới tuyến. Họ làm như vậy để trở về Bắc.

Bây giờ tới đây th́ quá sâu rồi không thể trở về được nữa th́ họ lại t́m cách lùi lại và dần dần không c̣n ai biết tới nữa.

Rồi họ tự xoá tên trong đơn vị và trở thành người rừng, như một thứ thổ phỉ .

Tôi làm cán bộ chính trị cho nên tôi thuộc hết tất cả ngóc ngách tư tưởng của họ, tuy nhiên tôi không làm sao chận đứng lại được .

Anh trợ lư nuốt nước bọt và trỏ về phía vơng :

– Đó là một bằng chứng của những lời tôi nói. Hôm qua anh ta c̣n ăn cơm rơ ràng mà. Chính mắt tôi thấy ! Đang đi bỗng nhiên lại khuỵu xuống không đi được nữa. Riêng tôi th́ tôi không sợ v́ tôi có biệt tài trị chứng bệnh này rất nhanh. Chỉ có một phương pháp thôi :

Đó là không phát gạo ! Đói là đầu gối phải ḅ !:112::112::112::112 :

Nghe anh trợ lư mà anh chính trị cấp tiểu đoàn tuyên bố cái phương pháp trị bệnh của ông ta, tôi nổ lỗ tai.


https://imagizer.imageshack. com/v2/639x480q90/r/921/HWdwhc.jpg


Anh trợ lư chính trị tiểu đoàn nói tiếp :

– Phức tạp lắm anh ơi. Đi trên con đường này, lănh đạo một tiểu đoàn bằng lănh đạo một sư đoàn. Mỗi một binh sĩ là một cái nợ đối với chúng tôi.

Mỗi người mỗi kiểu, mỗi người mỗi hành động để chống lại chuyện đi vô Nam, chống việc khiêng đạn vác súng. Cuối cùng giả đau là thần diệu nhất. Đau để nằm lại, để t́m cách quay về Bắc, đó là mục đích của cơn đau.:112::112::112:: 112:

Anh chính trị viên giải thích cặn kẽ mạch lạc và đoan chắc mọi điều anh nhận định là đúng hoàn toàn. Anh nói tiếp :

– Như cái anh này đây, tôi nói rồi để các anh xem ! Anh ta sở dĩ đau nặng như vậy là v́ chặng đường sắp tới rất gay go . Hai ngày không có suối, do đó cơm ăn trong hai ngày tới phải nấu đem đi từ đây.

Tôi làm công tác chính trị quân đội nhiều không có chứ ít ra cũng 7, 8 năm cho nên anh lính nào nháy con mắt là tôi biết trong bụng anh ta muốn cái ǵ rồi .

Tôi hứa chắc chắn với các anh một câu xanh dờn rằng anh binh sĩ này nằm lại đây cho đến sáng mai là khỏi ngay bởi v́ sáng mai đơn vị hành quân rời khỏi chỗ này. Sau đó anh ta hoạt động lại ngay, lại đi đổi gà nấu cháo xơi phây phây ra thôi !

– Nếu họ “đau” cái kiểu đó th́ cứ để cho họ ở lại chớ lôi kéo họ theo làm ǵ cho nặng hở đồng chí ? – Thu hỏi.

Bị hỏi bất ngờ, anh trợ lư “già kinh nghiệm” bị chới với nhưng anh ta cũng trả lời ngay :

– Trời ! Nếu bỏ họ ở lại hết th́ c̣n ai đi ?

Anh cán bộ chính trị đă nói một câu hết sức thành thật. Nhưng anh ta biết ngay rằng ḿnh nói hớ nên anh ta bỏ đi ngay. Anh ta quay trở lại vơng bệnh nhân. Anh lắc lắc cái vơng vô tri mà nói với giọng chua ḷm :

– Bịnh có nặng cũng cố gắng lên, không có ai khiêng nổi đâu !

Nói xong anh cán bộ chính trị ngoe ngoảy bỏ đi. Cái vơng không động đậy, cũng không lên tiếng, cơ hồ như không hay biết chuyện ǵ đang xảy ra bên ngoài.


https://imagizer.imageshack. com/v2/547x480q90/r/923/jaNPu3.jpg


Khi anh cán bộ chính trị vừa khuất dạng th́ chúng tôi cũng vừa bên cơm nước thịt cá dọn ra. Bữa ăn chúng tôi đang ngon lành th́ bỗng có tiếng ú ớ đằng vơng. Tôi buông đũa chạy sang, v́ tôi nghĩ rằng bệnh nhân đang cần sự có mặt của một người.

Tôi mất hết sự ngon lành của bữa ăn. Người nằm trên vơng là một cái xác không hơn không kém. Tôi không có can đảm nh́n lâu.

Tôi thấy đôi môi anh ta mấp máy nhưng không ra tiếng. Tôi chỉ đoán anh ta cần uống nước và ăn cháo. Tôi hỏi:

– Anh khát nước phải không ?

Bằng đôi mắt và với cử động rất khẽ của mí mắt, bệnh nhân trả lời với tôi.

Tôi quay về lều và trở lại với ca nước trên tay . Tôi hỏi :

– Anh ngồi dậy được không ?

Tôi thấy khổ tâm quá. Một tay tôi nâng bệnh nhân lên, một tay tôi cố giữ thăng bằng ca nước, và đưa ca nước vào đôi môi của anh khô như đất nẻ mặt ruộng trong kỳ đại hạn .

Chỉ vài hớp thôi bệnh nhân đă uống cạn nước trong ca, rồi ngă vật ra trên vơng dường như bất tỉnh.

Tôi nom xuống và hỏi :

– Anh cần ǵ nữa không ?

Bệnh nhân khẽ lắc đầu.

– Anh có ăn cháo chúng tôi nấu cho. Chúng tôi đang có thịt !

Mắt anh bạn đang nhắm nghiền bỗng mở to ra như chợt trông thấy điều lành xảy đến.

Anh ta nh́n tôi rất đổi ngạc nhiên. Có lẽ anh ta nghĩ rằng anh ta nghe lầm điều tôi vừa nói .

Tôi vội vă trở về múc mớ cháo loăng nấu với xương chó đang sôi sùng sục trên bếp rồi mang sang cho anh ta…

Nghe hơi cháo phất qua, anh bạn ngồi bật dậy trước mặt tôi một cách không ngờ, một tay níu chặt mép vơng, một tay run run đưa ra đỡ lấy ca cháo, rồi không ngần ngại đưa lên miệng húp lia lịa, dường như không biết đó là cháo sôi mới múc ra.

Anh bạn húp một hơi hết ca cháo .

Anh ta nằm vật trên vơng, mồ hồi ướt trán, mồ hôi thấm qua lớp áo kaki dày mo, gương mặt anh ta sáng hẳn lên. Đột nhiên anh ta nói, tiếng nói rơ ràng và trong sáng :

– Dù sao tôi cũng có 3 đứa con rồi ! 1 gái 2 trai.


https://1.bp.blogspot.com/-Uu5Od5d5WzI/Wy69uNdveyI/AAAAAAACVQ8/r1Hg9RFPXTgd6rYghyc9 ZKLMiWFRuBvZgCLcBGAs/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80%2Bchi%25CC%2581%2 Bminh-su%25CC%259B%2Bto%25 CC%2582%25CC%2589%2B ki%25CC%2581ch%2B%25 C4%2591o%25CC%25A3%2 5CC%2582ng%2B-%2Bdanlambao.jpg


Tôi hỏi :

– Quê anh ở đâu ?

– Quăng B́nh, hợp tác xă Đại Phong .

– Anh em đơn vị anh có hứa bao giờ đến rước anh không ?

Anh ta ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu ǵ hết về câu hỏi của tôi. Tôi kể vắn tắt lại sự việc vừa xảy ra ở đây cho anh nghe nhưng tôi cố ư không kể lại sự qui kết của anh trợ lư chính trị về “cái bệnh tư tưởng” mà anh ta đă cố gán cho bệnh nhân. Rồi tôi mới trở về lều.

Thu nằm trên vơng nhưng nghiêng qua một bên mà lại cong queo lên như nằm trên giường và quay lưng hẳn lại Việt. Tóc Thu rơi một ít bên mép vơng. Thu nh́n xuống đất có vẻ như theo dơi một chú rắn mối hay một đàn mối càng đang di chuyển trong đám lá khô.

Tôi th́ nằm vặn ḿnh như chiếc bánh quai chèo, chân tḥi ra phía bên kia, đầu th́ ngoặc sang phía bên này mép vơng. Tôi không nh́n ai mà cũng không nh́n ǵ, cũng không muốn gợi chuyện với Thu.

Tôi đang nằm lim dim bỗng nghe phía vơng có tiếng è è làm như có một bàn tay nào chặn cổ bệnh nhân vậy. Tôi bật dậy nh́n về phía vơng thấy chẳng có ai ngoài chiếc vơng xám xịt im ĺm.

Tôi dự đoán rằng anh lính bất hạn này sẽ chết nay mai.

Không hiểu tại sao tôi không biết sợ ǵ hết, tôi chạy ngay lại vơng. Đến nơi th́ thấy anh lính không c̣n thở nữa.

Tôi không sờ mũi, không sờ ngực nhưng quả quyết rằng tiếng è è lúc năy là hơi thở cuối cùng của anh. Anh đă chết v́ chứng “bệnh tư tưởng”!

Tôi gọi :

– Việt ! Việt !

– Ǵ anh ?

– Chạy vô trạm báo anh bệnh binh đă chết rồi .

Việt sững sờ. Thu cũng ngồi dậy ngơ ngác. Chúng tôi im lặng nh́n nhau như trao đổi với nhau nỗi buồn thảm vô tận.


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x191q90/r/923/vxg8d0.jpg


Chập sau th́ anh trạm trưởng và Chân ra. Và chỉ trong ṿng vài tiếng đồng hồ sau anh trạm trưởng đến gặp tôi. Anh xoa hai tay một cách toại nguyện :

– Xong rồi !

– Vậy à đồng chí ?

– Tôi nói có sai không ?

– Chậc !

– Thiệt là vô nhân đạo! Đồng chí, đồng đội đó !

Tôi đứng lặng thinh lắng nghe anh trạm trưởng tiếp :

– Đấy, đồng chí thấy đơn vị có cho thằng nào trở lại không? Tôi đă nói là tụi nó đổ gánh nặng cho tôi mà !

Tôi thấy anh trạm trưởng không chút xúc động, chỉ thấy anh tức giận thôi. Anh nói :

– Tôi mà biết đơn vị nó đóng ở đâu, tôi tới níu đầu thằng chỉ huy xán cho nó mấy bốp tay và bảo nó nghỉ đi, đừng có chỉ huy lính tráng nữa .

Câu nói của anh làm cho tôi nghĩ đến những vị chỉ huy khác .

Tôi thấy eng eng muốn sốt . Tôi ngồi bật đậy và nói với Việt :

– Việt à !

– Chi anh ?

– Tớ muốn hai đứa ḿnh đi làm cái này một chút .

– Cái ǵ anh ?

– Cậu với tôi đi xuống suối t́m một tấm đá phẳng khiêng lên đây rồi hăy hay. Có đồng ư không ?

– Được rồi…nhưng để làm ǵ ?

– Làm ǵ rồi sẽ hay mà !

Rồi hai đứa cùng đi. Tôi nói với Việt :

– Khắc cho anh ta một mộ bia cậu à ! Tớ nói thật mà !

– Tôi nói tiếp với sự kiên nhẫn – Ḿnh nằm không sẽ bị sốt, đi hoạt động có lợi hơn !

Việt ngần ngại :

– Tôi đồng ư cái kinh nghiệm đó, nhưng khắc một bia đâu phải chuyện chơi .

– Không phải chuyện chơi nhưng ta nhất định làm được…Tội nghiệp anh ta chết không một người bên cạnh. Chỉ có cây rừng đứng lặng chung quanh. Tụi ḿnh cũng vô t́nh quá…

Việt dảy nảy :

– Vô t́nh khỉ mẹ ǵ ! Đến phiên ḿnh rồi phải nằm ngay cán cuốc ra như hắn thôi, có ai ngó ngàng tới ? Chôn người chưa chắc người ta chôn ḿnh !


https://cdnmedia.baotintuc.v n/Upload/a7srThwxbojBCucvUWgn xA/files/2019/05/13/ts.jpg

Tuy nói vậy nhưng Việt vẫn đi với tôi xuống suối. Hai đứa chọn măi mới được một mặt đá phẳng.

Cái tấm đá không to lắm. Nó bằng gấp đôi tập vở học tṛ . Tôi cứ tưởng tôi xách một tay mà đi bon bon về nhà, nhưng khi tôi nhấc thử nó lên th́ tôi mới biết là tôi không thể .

Việt th́ có vẻ anh hùng hơn, Việt xăn tay áo và bảo :

– Để tôi vác cho !

Thế là cu cậu đỡ tấm đá lên vai vác về lều.

Tôi bèn chạy vô trạm, lục lạo một hồi mới được một cái lưỡi lê găy và tên họ người xấu số. Tôi mừng quá xách cái lưỡi lê chạy về mà đưa cho Việt :

– Cậu đục trước đi, mỏi tay rồi tôi thay khắc tên tuổi quê quán của anh ta .

Việt đục cả tiếng đồng hồ, mồ hôi mồ hám ướt đẫm mà chưa xong một nét .

Việt ném dụng cụ và thở phào :

– Thôi! mệt bỏ mẹ ! Cái thằng cha này nó lại báo hại ḿnh. Chớ phải nó họ Lư họ Lê ǵ th́ đỡ cho ḿnh biết mấy, đằng này nó nhảy nó đè họ Nguyễn mới chết tươi ḿnh chớ ! Nội cái dấu ngă thôi khắc cũng đủ bỏ mạng ḿnh rồi.

Tôi nói :

– Th́ viết tắt .

Việt căi lại :

– C̣n tên nó làm sao viết tắt ? Phải nó tên A tên B và quê ở Hà Nội cũng đỡ mệt cho ḿnh. Đằng này cái tên đă dài cả cây số rồi, c̣n quê th́ lại ở Quảng B́nh, kéo thêm nửa cây số nữa . Khắc cái mộ bia này bằng đi một trạm !

Măi tới chiều chúng tôi mới đục đẽo xong cái “mộ bia”. Tuy nó không ra cái hồn ǵ nhưng người đi qua có thể đọc và biết được kẻ nằm dưới mồ tên ǵ, mấy tuổi và quê ở đâu .

Tôi và Việt khệ nệ khiêng tấm bia đá đặt trên nấm mộ cách chỗ anh ta mắc vơng nằm không xa.

Tôi hỏi anh trạm trưởng tại sao không đắp nấm cho người chết ? Anh trạm trưởng hỏi lại tôi:

– Anh có sức đắp nổi không ? rồi anh lại tiếp

– Đắp để làm ǵ ? Sở dĩ người ta đắp nấm mộ cho người chết là để người sống tới thăm, dẫy cỏ, đốt nhang . C̣n ở đây th́ ai tới ? Vả lại nay mai trạm chúng tôi cũng dời đi, con đường ṃn này đâu c̣n. Ai mà đi qua đây ?

Tất cả đều ch́m lắng, đều bị nuốt mất trong cái bụng thăm thẳm của rừng, tất cả sẽ trở thành đất … một cách vô danh.


https://d1lfunetf0rx3e.cloud front.net/production%2F1489575 503649-lyq3ab7h0iwxorqk-9b2d2fef5240a8c7c3e5 d337f652b6b4

C̣n tiếp ,

hoathienly19
11-01-2020, 22:33
CHƯƠNG 16

Trong lúc chúng tôi đang chuẩn bị cơm nước th́ có hai vị khách đến, một nam một nữ. Cả hai đều tỏ ra rất thuộc đường rừng và quen cuộc sống ở rừng cho nên họ không cần hỏi chúng tôi một điều ǵ.

Một người đàn ông trạc 40 tuổi, da đen sạm với chiếc nón nỉ cũ không c̣n ru-băng sụp đến tận mắt. Anh ta mặc bộ đồ bà ba đen, ống quần th́ túm lại cho nên nó phùng ra ở phía trên như y phục của một tay kiếm hiệp. Anh chàng mắc vơng xong rồi mới đến giúp cô nàng.

Cô ta mắc vơng vào đúng hai cái cây của anh “ bệnh tư tuởng ” vừa mới ra đi. Hai người nói ǵ với nhau, tôi không nghe rơ, nhưng có vẻ bí ẩn lắm. Gương mặt cô gái không vui không buồn. Cô ta c̣n trẻ quá, thừa tiêu chuẩn về tuổi tác để làm con anh kia.


https://lh3.googleuserconten t.com/proxy/6Vrv69LukkJubxc6hS1C fN8XHqDJrAYKTytldv6I oZI8rKgqS4bsIu9BI1KK r7-nhQi95Uql60E-nW0U5bJNr2nXTvkpzlmS 6oJkoHnOlb26


Suốt từ khi họ đến, tôi không nghe họ gọi nhau bằng ngôi thứ mà chỉ nói trỏng trỏng suông suông. Có lẽ cô ta là y tá, c̣n anh kia là cán bộ cao nên cô ta đi theo để phục dịch thuốc men. Cán bộ cao th́ phải có gạc-đờ-co chứ !

Các cha lớn đi ra th́ khác nào ông nghè bái tổ vinh qui. Hay cô kia là con gái ông ta, nhân trong một chuyến về thăm gia đ́nh, anh ta xúc nó theo đi làm cách mạng cho luôn tiện rau nào sâu ấy.

Không hiểu sao từ lúc hai nhân vật nầy xuất hiện ở đây, tôi cứ nghĩ hết giả thuyết này đến giả thuyết khác, không biết vô lư hay có lư, nhưng tôi không dứt tôi ra được khỏi vấn đề.

Tôi c̣n để ư thấy cô bé hơi bẻn lẻn. Cô không đến tṛ chuyện với Thu, cũng không ra khỏi tăng. Đến chiều khi được lệnh nấu cơm, th́ họ chỉ dọn cơm ra ăn thôi chứ không nấu.

Hai người ngồi cả trong tăng cô gái. Anh đàn ông quay lưng hẳn lại phía tôi làm như cố ư che kín cả cô gái và che cả những ư nghĩ của y. Cái lưng to bản của y quả thật là tấm vách tường chắn ngang, thỉnh thoảng tôi mới trông thấy được bàn tay hoặc một mép tóc của cô nàng thôi.

Cái áo của anh ta có lẽ đă mấy ngày không có dịp giặt cho nên mồ hôi đóng thành muối, in h́nh một tấm bản đồ rất rơ nét.

Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại chú ư người ta kỹ như vậy. Chuyện của người ta mà, đâu có dính dấp tới tôi ?


https://e7.pngegg.com/pngimages/897/483/png-clipart-thinking-emoji-illustration-discord-social-media-emoji-think-thank-thought-social-media-orange-computer-wallpaper-thumbnail.png


Cơm nước xong, trời vừa tối. Đó là thời khắc thiêng liêng của những kẻ vượt Trường Sơn, đàn ông hay đàn bà kẻ khoẻ người yếu đều yên trí rằng ḿnh sắp được nghỉ ngơi trọn vẹn. Chỉ c̣n có máy bay hoặc biệt kích mới đáng sợ mà thôi.

Tôi thấy anh chàng từ dưới suối đi lên, ngang qua vơng của tôi, tay cầm cái bàn chải gơ gơ vào ḷng bàn tay và quay mặt sang bên kia, không nh́n tôi. Anh chàng đă thay chiếc áo bà ba “có in bản đồ” và mặc cái áo thun trắng. Y làm dáng, tôi nghĩ vậy.

Rồi y ta đi vào lều. Tôi ngoài cổ nh́n theo, nhưng cái cử chỉ không được lịch sự cho nên tôi ngồi dậy và lẵng lặng nằm quay đầu lại để được nh́n sang bên kia tự nhiên hơn.

Bỗng Thu gọi:

– Anh c̣n nước uống không ?

– C̣n! Bi-đông treo ở đầu vơng đây, có uống th́ sang .

Tiếng chân Thu đi lào rào trên lá khô. Thu vào lều và rỉ tai tôi :

– Anh có thấy ǵ không ?

– Không !

– Anh th́ lúc nào cũng vờ. Đóng kịch tài lắm !

– Lại kiếm chuyện ! Kịch với chả kẹt !

– Anh không thấy ǵ hết hở ?

– Không thấy ǵ cả, ngoài em !

– Xùy! Ghét cái mặt anh quá !

Tôi cười và bảo :

– Thôi về an dưỡng đi .

Thu biết tôi đối xử với nàng rất thân thiết nhưng cũng rất mực thước, cho nên nàng không ngần ngại đến với tôi bất cứ lúc nào. C̣n tôi th́ cứ ôm cây đàn ḷng, lắm lúc ở giữa núi rừng này cũng muốn trổi lên cái cung “mi-nưa” lắm, nhưng lại sợ tiếng đàn ngân lên mà không có tiếng vang, cho nên cứ lên dây, rồi lại so dây, ḿnh chỉ dạo lên cho ḿnh nghe mà thôi.


https://1.bp.blogspot.com/-ZFmoOhs4OXQ/XnCsRaHFUPI/AAAAAAAAYro/kMjXQkzaYkIOXpRonOsR Y9_vqZSnCuZAgCLcBGAs YHQ/s1600/Hinh-anh-dep-nhat-2020%2B%25285%2529.j pg


Khi Thu bước ra khỏi lều, tôi mới thấy rằng nàng đă mang theo với nàng sinh khí trong lều . Tôi thấy tôi chơi vơi, chới với . Tôi gọi nàng như hốt hoảng :

– Thu! Thu lại đây !

– Thôi, em về thôi .

– Bảo lại đây anh nói cái này ..

– Mai đă !

– Rồi tối nay có chuyện ǵ gọi anh không sang lại đâu đấy nhé !

– Anh trả thù em hở ? – Nói vậy nhưng Thu đă trở lại đứng ở mép lều của tôi rồi.

Tôi lại kỳ kèo :

– Vào đây! Chuyện bí mật quân sự mà !

– Anh chỉ tài bịa – Thu cũng ch́u ư tôi, bước vào đứng ở chân vơng .

Tôi có chuyện ǵ đâu mà nói. Thu đứng im. Có lẽ Thu cũng biết tôi gọi Thu lại để có Thu trong chốc lát. Và Thu trở lại v́ nàng cũng thấy cần đến với tôi. Cả hai không nói lời nào, mà trong sự im lặng kia, có hàng ngàn tiếng nói, tiếng nhạc vang lên, tiếng to tiếng nhỏ., tiếng tơ tiếng đồng va chạm, hoà hợp nhau, đuổi bắt nhau, lẫn tránh nhau.

Cả một vùng đầy âm thanh đó vây riết lấy hai đứa trong sự xao xuyến, náo nức, chờ mong, đau khổ và hy vọng. Nó như cái túi đă căng đến mức độ chỉ cần một mũi kim chích vào là vỡ toang ra ngập lụt.

Tôi nói:

– Này Thu ạ .

Nhưng khi tiếng nói sắp nẩy lên trên môi tôi, th́ tôi lại mím lại và nén nó vào trong. Tôi lại nói sang chuyện khác ngay.

– Ở đây, em ngủ phải coi chừng nhé !

– Coi chừng ǵ anh ?

– Coi chừng người ta ăn cắp bi-đông và dép . Tôi tiếp

– Bi-đông th́ phải treo ở đầu vơng, buộc thật chặt, c̣n dép th́ phải giấu ở giữa nóc tăng.

Thu nói :

– Có thể mà cũng gọi . Anh thiệt !

– C̣n nữa chứ !

– Em bao giờ cũng bị anh gạt .

– Không, anh bao giờ cũng bị em gạt .

– Lừa gạt hay gạt qua một bên ? – Thu hỏi gặn.

– Cả hai !

– Bây giờ anh nói đi, em không gạt, cũng không gạt !

– Thôi, để mai hăy nói .

– Đấy, anh gạt em đấy!

– Không, tại lúc năy em bảo để mai .

– Em không có sang đây nữa đâu ! – Nói vậy nhưng Thu vẫn tần ngần đứng đấy.

Rồi th́ đêm. Cái đêm muôn thuở của loài người, cái đêm mang đến cho chúng tôi cùng một lúc sự hăi hùng và sự yên tĩnh.


https://i.dailymail.co.uk/1s/2020/05/11/13/28076050-8293075-Nature_s_Studio_WINN ER_A_bird_watching_f ireworks_came_first_ in_t-a-8_1589200210513.jpg


Đến nửa đêm th́ tôi nghe tiếng rên rỉ. Theo thói quen của những người đi trên đường này, nghe chuyện ǵ th́ chuyện, cứ phớt tỉnh Ăng-Lê.

Chuyện ǵ cũng không ăn thua, miễn nó đừng xảy ra cho ḿnh thời thôi.

Nghe tiếng rên tôi tưởng Thu sốt, nhưng lắng nghe kỹ lại th́ không phải, v́ Thu nằm ở hướng khác. Tiếng rên kia là của một người con gái.

À, tôi sực nhớ ra người con gái bẻn lẻn lúc ban chiều. Nét mặt và tất cả những việc làm của cô, tôi chú ư từ chiều, bây giờ sống dậy. Sự nghi ngờ của tôi rất có lư.

Tôi nghĩ :

Cô sốt sao cái anh chàng chết tiệt kia nằm gần đó mà không lên tiếng ?

Tôi bèn bạo dạn kêu lên:

– Ai sốt ai la đó hả ?

Hồi lâu tôi không thấy trả lời. Tôi kêu hai ba lần và cùng tôi gọi thẳng người đàn ông mặc áo thun trắng.

– Đồng chí ǵ ơi !… Cô bạn của đồng chí sốt kia ḱa.

Nhưng tôi không thấy ai trả lời trả vốn chi hết. Tiếng kêu của nạn nhân to hơn và rơ hơn:

– Ai cứu tôi với…Ai … ai … cứu tôi!

Tôi ngồi bật dậy và ném sang gă đàn ông:

– Đồng chí ơi ! .. dậy mau… ngủ ǵ như chết vậy ?

Người kia vẫn không đáp lại.

Tôi nghe tiếng rên rỉ bi thương quá nên buộc ḷng tôi bấm đèn pin lên, rọi kỹ dưới đất, xong tôi mới rút dép trên nóc tăng xuống xỏ chân vào cẩn thận rồi mới từ từ đi sang tăng cô gái.

Trời đất ơi ! Bây giờ tôi mới bạt vía kinh hồn. Một cảnh tượng bày ra trước mắt tôi mà tôi không hiểu ǵ cả.

Cái vơng bằng ni-lông xanh đứt làm đôi, c̣n cô gái nằm quằn quại duới đất. Mặt cô gái xanh nhạt ra và đôi mắt trợn ngược lên toàn tṛng trắng.

Tôi đứng tần ngần giây lâu. Cô ta gắng gượng nói:

– Ông ta….!

À ra thế. Nhưng nếu thế thôi th́ đâu có chuyện ǵ. Tôi bàng hoàng không biết làm ǵ nữa. Bất gíác tôi rọi sang lều của người đàn ông kia.

Ở chỗ đó không c̣n tăng mà cũng không c̣n vơng. Vậy ra ông ta đă biến đi rồi, với tất cả đồ lề của ông ta.


https://cdnmedia.baotintuc.v n/Upload/a7srThwxbojBCucvUWgn xA/files/2019/05/13/ts.jpg


Bất thần tôi hỏi:

– Sao vơng cô đứt mà cô không ngồi đậy ? Ngồi dậy đi !


Người con gái khẽ lắc đầu. Tôi mới để ư thấy rằng quần áo của cô không giữ đúng vai tṛ của chúng. Thế mà cô ta vẫn không biết điều đó, cho nên cô không sửa sang lại.

Hồi lâu sau, cô mới nói, giọng run run, gắng gượng:

– Ông ta… y..êu…tôi !

Tôi đă hiểu ra rồi. V́ thế nên chiếc vơng nó mới đứt làm đôi ra. Dưới sức nặng của hai cây thịt nhún nhảy linh tinh… Tôi phát mọc ốc lên đầy ḿnh.

Trước đây, lúc tôi hăy c̣n đi chung với Phương, nhiều đêm tôi và Phương đă từng dùng chiếc vơng làm tổ uyên ương nhưng cũng may là vơng của chúng tôi c̣n mới nên không xảy ra chuyện ǵ.

Nhờ kinh nghiệm bản thân cho nên nghe cô gái nói th́ tôi hiểu vấn đề ngay.

Măi đến lúc sau tôi mới phát giác ra rằng cô gái không ngồi dậy được và hai tay cô cũng không c̣n cử động b́nh thường. Th́ ra, dưới sức nặng của hai người mà hai người đang ngọ ngoạy th́ cái trọng tâm hoạt động dồn xuống theo sức hút của trái đất, cho nên khi cái vơng đứt làm đôi th́ cái lưng cô gái bị nện xuống đất với một lực to gấp nhiều lần so với sức nặng của chính cô.

Và nguy hại nhất là dưới lưng của cô gái có những ḥn đá nhọn chĩa lên. Cho nên một trong những mắc xương sống bị dập đi.


https://lh3.googleuserconten t.com/proxy/QcJdkkM8yfd1K2doVidl L1vyF3mGA_lchdSXAahR sc-xM_favck3v4sla4uOmY3 oia3KJbIxVWtOjQA1Pfi 04IUIC3Pb_Rntyn_zsFZ H-9z3vaaB6yM_fGzTmqPNc IpPk_j0uUPbuA0_BBByF OCddwHkXqe-5_juOvRmxUFLlJ352DFG OKwKgprbyr1wqac5S0QK


Tôi cũng không biết làm ǵ hơn là bế xốc cô gái lên rồi nh́n quanh quất, không thấy nơi nào có thể đặt cô gái xuống được. Tôi bế cô về lều đặt trên vơng của tôi rồi hoả tốc gọi Việt và Thu sang.

Sau khi Thu hiểu ra câu chuyện, Thu cũng đứng chết như trời trồng, không biết làm ǵ hơn tôi .

– Em chóng mặt quá…! – Thu kêu lên rồi quay trở về.

Tôi biết làm ǵ với một vết thưong như vậy ? Thật oái oăm !

Tôi cũng không c̣n đủ b́nh tĩnh để mà chửi rủa tên đàn ông kia.

Tôi nói với Việt :

– Tôi đă đoán ngay từ chiều mà !

– Ghê thật ! Vơng rơi xuống ḥn đá nhọn th́ c̣n ǵ !

– Ai có ngờ !

– Ông kia lại bỏ đi đâu ?

– Trốn chứ c̣n đi đâu!

Tôi ngồi dựa góc lều cho tới sáng. Việt vào gọi anh trạm trưởng ra. Tôi thuật lại đầu đuôi câu chuyện.

Anh trạm trưởng chửi ỏm tỏi. Anh ta nói oang oang không kiêng nể ai hết:

– Thằng cha này là huyện ủy huyện ẻo ǵ đó. Nó dắt con nhỏ này đi nhong nhong hết trạm này đến trạm khác, đồ dă man.

Chơi cho sướng rồi bỏ con người ta vậy đó. Huyện ủy cái con c….! Dắt qua đây mấy lần rồi, nhưng tôi không biết. Nếu tôi gặp là tôi đuổi đi liền tay.


4aqbKR3I_Ec


Anh ta nói luôn một thôi dài:

– C̣n cái con nhỏ này nữa. Đồ con gái nhí nhảnh, không biết thân cứ đeo theo cái thằng cha già ngắt như vậy kiếm cái ǵ ?

Đồ ngu ! Rốt cuộc lại cũng tụi tôi chịu. Hừ!… Đây nè, bậy giờ tụi tôi vác, tụi tôi khiêng đây nè, chứ ai vô đây mà chia với tụi tôi ?

Tôi thấy khổ tâm quá, vừa xấu hổ, vừa xót xa. Càng đi càng thấy những chuyện kỳ cục càng nhiều ra. Thật là một tai nạn không ở đâu có.

Anh trạm trưởng sang chỗ cô con gái bị đứt vơng rồi trở lại ngay. Anh lắc đầu:

– Đá nhọn như chông mà. Cả trăm kí lô giằn lên, rơi xuống. Đá nhọn mà không găy xương sống sao được ?

Găy xương, tủy chảy ra dính đầy trên đá kia ḱa. Ai nấy sang coi dùm một chút ! Cái chỗ đó có cô hồn mà không biết, cứ lủi vào !

Cô gái cứ sống trong t́nh trạng hấp hối như vậy ba ngày không có thuốc men. Đến ngày thứ tư th́ tắt thở. :112::112:

Lại cũng anh trạm trưởng và cậu Chân chôn. !


lY6w0Z8Hm9c


C̣n tiếp ,

hoathienly19
11-03-2020, 17:32
CHƯƠNG 17


https://tranhphongcanhdep.co m.vn/wp-content/uploads/2019/08/tranh-phong-canh-con-duong-rung-cay-mua-thu-dep.jpg


Trong mấy ngày đó tôi cứ sốt liên miên. Uống bao nhiêu kí-nin và uống cách nào cũng không chận cữ được.

Cho nên cuối cùng tôi quyết định đi bệnh xá để nhờ ở đấy tiêm dùm mấy ống kí-nin 0,40 mà tôi mang đi theo từ Hà Nội. Tôi tạm biệt Thu và Việt vào một buổi sáng.

Tôi lủi thủi đi trên đường một ḿnh với cái bóng của tôi. Phía trước là hai anh giao liên người thiểu số khiêng một người bệnh cấp cứu cũng đi bệnh xá. Anh trạm trưởng gửi tôi cho mấy người này.

Nghe anh trạm trưởng nói đi non một ngày đường th́ tôi ngại, nhưng anh khuyên tôi nên đi sớm. Cái sốt của tôi là cái sốt cách nhật, khó cắt cữ nếu để dây dưa, lá lách sẽ tḥng tḥng khó trị lắm.

Đi đường có khi ngă dập lá lách chết cũng nên. Anh trạm trưởng đă đổi cho tôi những viên ki-nin xanh mà anh cho là rất thần hiệu, nhưng những viên thuốc ấy lại cũng vô hiệu đối với tôi.

Hôm nay đúng ngày sốt nhưng cơn sốt đến vào lúc xế chiều. Tôi hy vọng sẽ đến bệnh xá trước khi cơn sốt đến.

Hai người giao liên vẫn đi trước tôi. Lúc đầu tôi c̣n trông thấy họ, dần dần khoảng cách nhân lên và bây giờ th́ họ đă biến mất. Tôi hơi lo. V́ trong rừng không ai đi một ḿnh mà lại tay không bao giờ. Nhưng tôi không thể đuổi theo kịp họ. Tôi định là họ sẽ dừng lại gác đ̣n vơng trên hai cái nạng mà nghỉ tôi sẽ bắt kịp. Nhưng càng đi tôi càng thất vọng.

Theo sự chỉ dẫn của anh trạm trưởng th́ cứ đi thẳng con đường lớn rồi đến con đường ṃn đầu tiên, rẽ vào đó cứ thế mà đi một tiếng đồng hồ sẽ tới bệnh xá.


https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/d/d3/SOG_hidden.jpg/330px-SOG_hidden.jpg



Giữa lúc tôi đang sợ hăi v́ đường vắng người th́ tôi lại gặp người, gặp cả một toàn người.

Họ đi lăi răi không thành đội ngũ. Có nhiều người mặc áo cổ vuông để ḷi những cách tay đầy ghẻ chóc. Có người vác cuốc, có người đi tay không, trông áo quần của họ tôi đoán là bộ đội, nhưng không thấy ai mang súng.

Họ đi chậm chạp, lê thê, vẻ mặt ngơ ngác và họ không buồn nh́n tôi.

Tôi hỏi một anh vác cuốc:

– Ở đây gần tới bệnh xá chưa… bạn ?

Tôi ngập ngừng không biết gọi bằng ǵ cho đúng:

Gọi bằng anh th́ nghe xa lạ quá, c̣n gọi “ đồng chí ” th́ quả t́nh tôi không thể gọi những người như vậy là đồng chí của ḿnh.

Người đó gầm mặt xuống, vung tay lại phía sau và nói:

– Đâu phía đó, chúng tôi cũng chẳng rơ !

Tôi lại cắm cúi đi, bụng hoang mang không biết nên đi tới nữa không. Tôi vừa đi vừa sợ, không hiểu ḿnh đă vượt qua một mối đường ṃn nào chưa ?

V́ nếu là đường ṃn dẫn vào một căn cứ, một cơ quan nào đó th́ thường thường đường đó được ngụy trang rất kỹ. Người đi đường có để ư cũng không thể nhận ra. V́ thế nên tôi không dám bước nhanh. Tôi vừa đi vừa ngó chừng. Tôi đi rấn tới một quăng nữa th́ đụng ngả ba. Tôi không biết nên rẽ về phía nào.

Bởi v́ theo lời anh trạm trưởng th́ một con đường ṃn sẽ dẫn tôi đến bệnh xá nhưng ở đây, ba nhánh đường đều bằng nhau.

Hai nhánh trước mặt không có nhánh nào nhỏ hơn nhánh nào. Tôi ḍ dưới đất t́m dấu vết và mong cho những dấu vết ấy sẽ bảo cho tôi nên rẽ vào nhánh nào nhưng đất khô cứng, không thấy một dấu chân mới.

Trời đă trưa. Tôi ngồi lại một gốc cây ngay ở ngả ba, mở nút bi-đông ra uống một ngụm nước. Khi đặt đít xuống đất người ta mới biết đôi chân mỏi đến thế nào.

Tôi cởi một chiếc dép ra và rút lại quai dép. Cây rút dép làm bằng thau Phương mua ở Hàng Thiếc cho tôi. Phương đưa cho tôi và nói:

“Em chỉ mong anh giữ lại cái món này !”.

Tôi giắt cây rút dép vào thắt lưng và mang lại dép, hy vọng sẽ có người qua lại. Tôi chợt thấy một cuộc diễn binh quanh tôi. Một đạo binh trùng điệp..


https://www.congtydietmoi.co m.vn/wp-content/uploads/moi-dat.jpg


Tôi theo dơi một quăng xa xem đạo binh ấy khởi đầu từ đâu và sẽ dừng lại ở chỗ nào. Những chú lính to đầu, hai cái răng thật to màu nâu như hai cái nanh. Chúng đi hàng dài, chú nọ nối chú kia, im lặng lầm lỳ có vẻ tự tin. Thỉnh thoảng lại có một anh to trội hơn, có lẽ là chỉ huy.

Chúng gây thành những tiếng rào rào trên lá khô. Cái tiếng động làm cho tôi nghĩ tới bước chân chậm chạp của cái chết. Chúng ḅ sát chân tôi nhưng vẫn cứ thản nhiên như không hề trông thấy tôi. Và tôi cũng ngồi yên không muốn động đến những đối thủ nguy hiểm ấy. Ḿnh không đánh người ta th́ người ta không đánh ḿnh.

Xem chúng nó lầm lỳ vậy chớ ghê gớm lắm. Ai sơ ư đặt ba-lô xuống đất ngủ một đêm sáng ngày thức dậy, cái ba-lô trở thành cái ổ mối. Một cái xác nằm giữa rừng, chỉ qua một đêm hôm sau chỉ c̣n bộ xương. Tôi rùng ḿnh không muốn nghĩ xa hơn nữa.

Bỗng một cành khô rơi xuống đội h́nh diễn binh. Lập tức các đơn vị tản ra, nhanh nhẹn, ráo riết và từ những doanh trại ở đâu không rơ, đạo quân ấy tuôn ra càng lúc càng đông, tủa ra khắp nơi như đang chuẩn bị chiến đấu. Tôi nhảy nhổm lên. Một chú đă ngoặp vào bàn chân tôi rồi 2, 3 chú bám vào. Tôi đưa tay phủi lia, thân ḿnh chúng văng ra nhưng hai cái càng vẫn cặp dính cứng vào da tôi.


https://lh3.googleuserconten t.com/proxy/lKg8QkaG4HouPnPO9XWu dQVWkQDs3TBnRbHnLlxU jSnyKftkXpVqD2NIMss-HuAFpBoy3xr9OYibQ1xY EvksWPfyMKtopVly-er4A8gBxk3cZBE


Tôi quơ ba-lô, nhảy vào một chỗ trống và thoát ngay ra khỏi cái trận địa nguy hiểm.

Tôi vừa đi, vừa ngoái lại nh́n đội h́nh của đạo quân đang triển khai – và như có một thứ linh tính hướng dẫn, tôi rẽ luôn sang phải.

Tôi thấy hơi nguy – Cơn sốt đă đến. Cái bàn tay vô h́nh kia bắt đầu vuốt vào những đốt xương sống của tôi. Tôi rùng ḿnh một cái,và tôi ngó quanh quất vào bên phải là nơi có nhiều cây cao để t́m chỗ mắc vơng.

Tôi chỉ c̣n đủ thời giờ để làm cái việc quan trọng nhất đó v́ tôi thấy trước rằng ḿnh phải nằm lại giữa rừng đêm nay.

Ư nghĩ đó làm cho tôi ân hận tràn ḷng. Sao ḿnh lại đi bệnh xá làm quái ǵ ?

Tôi t́m một cái cây có cháng ba. Tôi phải mắc vơng trên cây. Những người đi rừng bảo như vậy, v́ ở dưới đất một ḿnh sẽ có thể gặp đủ thứ nguy hiểm.

Tôi không ngờ chuyện đời lại trở nên rắc rối như vậy. Cái ân huệ mà tôi mong được ơn trên ban bố cho là đêm nay trời đừng mưa.

Tôi cố hết sức mới đem ba-lô lên được trên cái cháng ba tôi đă ngắm sẵn. Tôi mắc vơng ngay trên đó. Tôi siết chặt những mối dây nhiều lần rồi mới lên nằm. Hăy tưởng tượng một con người như tôi, cầm ca cháo ăn c̣n run mà phải đeo trên từng nhánh cây và nhấc người lên. Tôi tḥ đầu nh́n xuống đất. Tôi có cảm giác là tôi vừa thoát được sự nổi giận của những chú mối càng hung dữ đang vây lùng tôi.

Tôi thiếp lịm đi theo ánh mặt trời đang tắt dần. Tôi mơ màng nghĩ đến cái chết trong giấc ngủ là cái chết nhẹ nhất, nhưng tôi lại xua ngay cái ư nghĩ này. Tôi tỉnh dậy sau một cơn sốt. Tôi định đi tiểu. Tôi tḥ chân xuống để t́m dép. Chân tôi quờ nhằm khoảng không, tôi giật ḿnh, rút chân lại, cả người nổi da gà.

Tôi đă nhớ ra ḿnh đang nằm ở giữa trời.

Tối như mực nhưng không dám bấm đèn. Tôi đă chịu nhiều cơn sốt nên đă quen. Sau khi dứt cơn th́ đầu óc lại tỉnh táo như thường. Tay tôi nắm nhánh cây, hơi nhỏm người lên một tí… để nh́n.

Tôi sợ người và sợ cả thú rừng biết tôi ở đây. Tôi lại nằm gọn trên vơng, tôi quờ t́m cái bi-đông nước treo ở đầu vơng. Tôi rút nút bi-đông rót vào mồm những giọt nước ngon lành.

Một cái lá rơi đánh xạc, một cành cây găy đổ xuống đất cũng làm cho tôi lo âu. Những loại côn trùng rên rỉ dưới những gốc cây, những lá mục không bao giờ dứt như một bản nhạc được tŕnh tấu không dưới quyền điều khiển của một nhạc trưởng nào.


https://lh3.googleuserconten t.com/proxy/hHv-X-G3D-X-SzrjdvtfPluze_exxY7y dMBd3pkh8zvL-0Wg8N5PjxBSBW3rbktzN kx4KlOXqnI-qv4WdJRFaC71wx7BPqXn K9i4ZLP3YFAd8od7NF0F 5wx_UP50LqSx6vsWYE0U 9CIUuUSj_v1hicNpo9JY SBUOY6uLwW0


Có phải tiếng côn trùng đêm nay làm dâng lên trong ḷng tôi một nỗi nhớ nhung khắc khoải, những giờ phút mà tôi đă tung cho Phương tất cả sức lực, đă bị rơi rớt đi nhiều ở dọc đường, để vượt lên đỉnh cao nhất của sự ham mê xác thịt mà kỷ niệm c̣n hằn măi trên da thịt tôi. Đó là lần cuối cùng. Tôi sống nhiều bằng bản năng. T́nh yêu là một thứ bản năng.

Phương đă đi tới đâu rồi ? Trong đêm nay nàng nghỉ lại nơi đâu ? Nàng đau khổ nhớ tiếc những kỷ niệm vừa qua hay đă nằm gọn trong ḷng … đất ?

Tôi lặng người ra, khổ sở. Chưa bao giờ tôi thấy khổ sở khi phải xa một người con gái như Phương. Tôi vẫn biết rồi Phương chẳng yêu ḿnh được nữa, mà tôi vẫn khổ khi chia tay với nàng. Con gái, đứa nào cũng thế, sự chung đụng thường dẫn họ đến t́nh yêu hơn là một phút bất chợt loé lên bừng cháy. Họ dễ nhớ dễ quên.

Tôi nghiêng đầu ra mép vơng.

Không gian sầu thảm. Một con chim ǵ đang đậu ngay trên đỉnh đầu tôi, tự năy giờ cứ đứng ở đấy, chốc chốc lại kêu lên những tiếng ai oán.

Tôi không thấy nó nhưng tôi chắc nó màu xanh sậm và có đôi mắt chan chứa u buồn. Ở đằng kia, có một một cô luôn luôn đáp lời, mỗi lần chú đằng này gióng lên tiếng gọi. Dường như chúng đang ḥ hẹn t́m kiếm nhau. Tôi có cảm giác đó là linh hồn của hai người chết v́ một mối t́nh nan giải, và đôi linh hồn ấy đêm đêm lại quờ quàng t́m nhau để nối lại cuộc t́nh ái dang dỡ trên dương trần.

Tiếng kêu của chúng nghe năo nùng ai oán lạ. Nghe chim kêu, tôi thấy đau khổ tràn ḷng. Tôi nghe như gan ruột ḿnh chín từng đoạn một. Nỗi t́nh yêu, nỗi cuộc đời.

Dội lên trong tâm tự tôi một nỗi ai hoài xót xa. Hiện lên trong đầu óc tôi một đôi nhân t́nh cùng là người Nam, cùng đi về Nam và cùng đi trên đường này.

Họ yêu nhau. Họ bị cấm đoán trong lúc họ mang gạch tập dượt ở trường đi B. Nhưng rồi họ vẫn yêu nhau. Họ bị cảnh cáo.

Và kết quả cuối cùng đến với họ là chàng th́ đi Ông Cụ c̣n nàng th́ rẽ xuống Bác Kế. Họ được cái hạnh phúc đi chung nhau trên một quăng đường và trên quăng đường này t́nh yêu cũng vẫn bất hợp pháp.

Một buổi trưa họ đi tụt lại phía sau v́ họ đổi được một trái dưa gan. Họ lẫn vào rừng để tận hưởng cái quả dưa trời cho ấy. Ăn xong, chàng cứ ưỡn ẹo. Chàng kêu tức bụng và không chịu đi.

Chàng cởi cúc áo ngực và trật vai ra bảo nàng xem có ve cắn không. Nàng hớt hăi kêu lên: “Ve cắn là bị sốt và làm ké không khỏi đó nghen!”

T́m măi nhưng không thấy chú ve nào hết mà chỉ có dấu răng bầm tím in trên vai chàng, từng cái kẽ răng cũng lộ lên. Nàng hơi ngượng, nàng biết chàng đùa. Chính đó là vết răng của nàng để lại cho chàng hôm qua. Chàng hỏi:

– Em có thấy ve không ?

– Có rồi !

– Nàng đáp và áp mặt xuống vết thương trên vai chàng thủ thỉ:

” Đây, ve đây ! Con ve to tướng đây anh có thấy không ?”

Chàng không nói, bất thần vần ngữa nàng ra và rên rỉ :

– Em ! Em !

Nàng cũng rên lên khe khẽ :

– Anh anh ! … Của em đây. Anh giữ cho em !

Chàng ôm gọn nàng vào ḷng và lại đặt nàng trên một mớ lá khô ḍn. Nàng cố bật dậy, nhưng không thể. Nàng kêu lên và chặn tay chàng một cách dịu dàng :

– Ấy chết, anh đừng làm thế !

Chàng vẫn rút đầu vào ngực nàng và đưa một tay nắn những ngón đàn quen thuộc mà mỗi phím như truyền sang chàng một thèm khát sôi bỏng. Nàng dẫy nẩy :

– Anh không giữ cho em !

– Anh đang giữ đây !

– Mai đă mà !

– Chưa chắc có ngày mai !

Họ không căi nhau nữa. Nh́n vết bầm trên vai chàng, nàng nói:

– Em là chó anh nhỉ !

– Bao giờ ?

– Lúc nào em cũng cắn anh! Nhưng sao anh không báo thù ?

– Th́ làm ǵ ?

– Em thích anh làm cho em toé máu ra !

– Thế à ?

– Em không thích những cử chỉ b́nh thường !

– Đau đớn nhớ lâu phải không ?

– Ơ ḱa… anh không… ngoan… tí nào cả !

Chàng không nói, và bằng một cử chỉ vô cùng quả quyết, chàng đă cho da thịt chàng và nàng cọ xát nẩy lửa vả chàng đă đi vào nàng một cách thần k ỳ.

Đôi mắt nàng không c̣n ánh sáng, đờ đẫn nh́n chàng và kêu rên gần như than thở :

– Anh!… anh phí sức nhiều quá !

Rồi nàng nghe tất cả những cảm giác của nàng dồn lại ở một trung tâm, một nơi, một cái rốn đại dương ào ào sóng dậy mà cây thiết bảng thần thông trấn giữ vừa cắm thẳng vào, đau đớn mà êm ái.

Nàng nghe nàng trôi bập bềnh trên mặt của một biển nhạc mênh mông với một nhịp điệu đều đều với những trường canh chắc nịch. Nàng không thấy ngọn cây đang quay tít bên ngoài, không thấy đôi chim đang trố mắt nh́n nàng. Giây phút đó kéo dài.

Đột nhiên nàng muốn rít lên, nàng thấy toàn thân nàng rắn lại thành một tảng băng và đồng một lúc nàng cũng nghe có một làn nước ấm đê mê chảy qua suốt khối băng ấy. Hai cánh tay nàng quơ lên ôm siết lấy, quấn chặt lấy, gh́ xuống miết một vật ǵ vừa nặng, vừa ấm làm cho khối băng kia tan vỡ, đầm đ́a.

Ngọn gió hiếm hoi của rừng già thổi qua như một người khách lănh đạm. Lá lại rơi, đàn ve lại trổi điệu nhạc sầu muôn thuở.

Nàng đă nghe lại tiếng vỡ của lá khô ḍn và nàng gọi :

– Anh !

Chàng như chợt tỉnh, nghe tiếng gọi của nàng như một tiếng gió mơ hồ âu yếm quá!

Chàng vẫn lặng thinh. Chàng nghe mũi chàng lút vào một vật thể quá đổi mềm mại mà chàng hít thở hương thơm nguyên chất của da thịt nơn na. Nàng lại nh́n vết thương rướm máu trên vai bên kia của chàng.

– Anh ! Anh có đau không ?

Chàng chầm chậm mở mắt ra. Chàng không muốn cắt ngang cuộc sống thần tiên. Chàng muốn nằm măi thế này, tận hưởng sự ră rời sau phút vượt dốc. Chàng thấy đau nhưng cái đau thích thú và sung sướng.

Chàng c̣n thèm muốn. Sức chàng chưa kiệt.

Khí rừng làm bằng hương lá khô và hoa dại gây gây làm cho chàng như say nhẹ, dễ chịu.

Bỗng chàng ngồi dậy bế xốc nàng vào ḷng như bế một đứa trẻ con. Chàng nh́n suốt từ đầu đến chân nàng. Một màu hoa huệ trắng nuốt lốm đốm rắc những cánh hoa hồng, những nốt nhạc mà bàn tay của nhạc sĩ thần vừa để lại. Một ít tóc rơi trên ngực nàng như một áng mây in trên nền tuyết.

Như một con thú dữ bị một sự thèm khát quất vào bản năng, chàng lại dằn nàng ra và lại cung hiến tất cả cho nàng: tâm hồn và thể xác.

Chàng muốn tận hưởng đến giọt t́nh trong đáy cạn của tim nàng, muốn chiếm đoạt, muốn dày xéo nàng để không bao giờ, không bao giờ nữa…

Chao ôi, tôi nằm một ḿnh ở đây, treo lủng lẳng trên cành cây mà nhớ mà tiếc cái kỷ niệm của chính tôi.

Cái cảnh đó đối với tôi đáng lẽ ra là cuộc sống thực hằng ngày, thế mà nó đă trở thành kỷ niệm; đáng lẽ nó là tương lai, nó lại là dĩ văng; đáng lẽ là hạnh phúc, nó lại là khổ đau và tôi biết tôi với Phương từ đó chỉ c̣n sống với nhau bằng kỷ niệm.

Tôi nằm đây mà tôi nhớ làn da của nàng từ trên vai chạy dài xuống, xuống nữa, những đồi dốc, suối sóng của cả một địa dư mênh mộng đă trở thành băi chiến trường mà vó ngựa của sự thèm muốn điên dại đă xéo dày, đă dẫm nát một cách đau thương mà thoả thích.

Và chàng hiệp sĩ chiến đấu đă ngă gục ở đây như ngă dưới chân đài vinh quang tuyệt đỉnh trong những phản ứng kỳ diệu của nàng đă quật ngă đồng thời đă đón nhận chàng vào trong nàng trọn vẹn.

Tôi đau khổ, tôi thấy mất một cái ǵ rất cụ thể.

C̣n tiếp ,

hoathienly19
11-05-2020, 09:28
CHƯƠNG 18


Ở dưới đất nghe tiếng cành cây khô găy răn rắc. Tôi nghe có mùi hôi thối phất qua. Tôi rụt đầu vào như một cái máy.

Ở chỗ có tiếng cành cây găy như có ánh sáng kỳ lạ, như hai mũi chĩa bằng điện chọc thẳng về phía tôi. Tôi nhắm mắt lại nhưng hai tia sáng kia vẫn cứ soi mói vào người tôi. Tôi co rút người lại như con cuốn chiếu. Tôi không dám thở nữa.

Tôi hơi ân hận sao hồi năy ḿnh không t́m một chỗ cao hơn mặc dù cái cháng ba này cũng đă cao rồi.

Đôi chim ân t́nh đă lảng đi đâu không thấy kêu than nữa. Có lẽ chúng lẫn tránh một điều ǵ. Thay vào đó một tiếng chim khác, tiếng chim như bảo mọi người hăy mau mau “ Tránh khỏi ! Tránh khỏi ”

Đó là con chim tiền tiêu của Chúa Sơn Lâm. Tiếng chim vang lên trong tâm linh tôi, rung động đến từng sợi thần kinh nhỏ nhất trong đầu tôi. Tôi có cái cảm giác là hai tia điện khi năy đang từ gốc cây chọc thẳng vào lưng vơng của tôi nhoi nhói.

Thôi rồi, tôi sẽ chết nơi đây, vào miệng cọp. Nó đă ngửi thấy con mồi đang treo trước miệng nó chỉ gang tấc. Tôi thấy đau đớn quá !

Tôi đă đi khắp nước Việt Nam, từ Nam Quan đến mũi Cà Mau. Vâng, đi làm cách mạng ! Tôi đă đạp lùi hàng vạn dậm sau chân ḿnh .

Để làm ǵ, để cho ai ? Không rơ ! Cái chết là điều tất nhiên, nhưng, cũng như mọi điều khác, mỗi cái chết đ̣i hỏi một lư lẽ. Thôi đành nhắm mắt !

Đột nhiên nước mắt tôi trào ra. Tôi vụt nhớ tới mẹ tôi ở một nơi xa xôi giờ này đinh ninh rằng tôi đang sống trên một thiên đựng.


https://vtv1.mediacdn.vn/thumb_w/600/2019/5/13/truongson3-15577145712631635095 220.jpg



Bỗng… rốp! rột rột….! Véo…!

Tôi nghe như một luồng gió vút qua những kẽ cây, tiếng những cành cây găy rôm rốp, những ngọn cây lớn lay động ào ào như một cơn trốt xoáy qua rồi im hẳn.

Tôi không dám thở mạnh nữa. Tôi không biết những tiếng động vừa qua có thật hay không ? Tôi lắng nghe xem con chim có c̣n kêu “tránh khỏi” nữa không. Im phắc. Không có một tiếng côn trùng. Tất cả đều đă tản đi hết.

Lâu lắm, không rơ là bao lâu tôi nghe lại giọng ân t́nh lúc năy của đôi chim đối đáp với nhau, ở phía xa. Có lẽ giây phút kinh hăi đêm nay đă qua rồi chăng ?

Tôi vẫn nằm im – tôi nghe toàn thân mồ hôi ướt đẫm, lưng áo cũng ướt, dán hẳn vào da.

Tiếng đôi chim ân ái vang lên càng lúc càng nhặt. Tôi nghe h́nh như chúng không c̣n xa nhau như trước nữa. Sau mỗi lần tiếng chim vang lên, lại thấy chúng nhích lại gần nhau thêm một quăng.

Một thứ ǵ bàng bạc như ánh sáng từ trên cao đổ xuống chan hoà. Tôi ngước mặt nh́n lên, thầm cảm đội Ơn Trên.

Đôi chim qườ quạng suốt đêm t́m nhau kia đă kêu lên những tiếng hoà hợp . Trời đă sáng !

Tôi nghiêng đầu nh́n xuống rồi tôi ngồi dậy nh́n xuống, nh́n quanh, không có dấu vết ǵ đáng cho tôi sợ sệt. Áo tôi ướt đẫm như chiếc áo của những người giao liên thiểu số cơng một lúc tám quả ĐK trên lưng.

Trí khôn của tôi trở lại . Tôi chợt nhớ ra rằng “Ông Lớn” chỉ “ chụp ” mồi khi nào “ Ổng ” trông thấy được cái cổ của con mồi. Không trông thấy được cái cổ, không bao giờ“ Ổng ” chụp.

Tôi ném ba-lô xuống đất, rút dao găm trong lưng chặt một nhánh cây. Tôi cầm nhánh cây đập bốn phía như muốn xua đuổi những mảng bóng đen c̣n rơi rớt lại.

Tôi đứng dậy tḥ đầu ra nh́n bốn phía. Tôi mong có một bóng người đi qua. Tôi suy nghĩ, đắn đo măi. Rồi tôi cuốn vơng. Nhưng ḱa, tôi không thấy chiếc bi-đông ở đâu. Tôi nhớ rơ là đêm qua tôi có uống nước. Mất cái bi-đông th́ cũng có nghĩa là xe hơi chạy đường trường không có b́nh xăng. Tôi đeo cái vơng vào lưng rồi tuột xuống.

Nhưng nó đây rồi ! Tôi reo lên khi chân vừa chấm đất. Chiếc bi-đông nằm trên gốc cây, nút vẫn nhét kín, móp một chỗ, nhưng bên trong vẫn c̣n nước. Tôi ôm chầm lấy chiếc bi-đông như bắt gặp một bửu bối.


https://nhandan.com.vn/imgold/media/k2/items/src/4004/687fe138e94ecf597a92 8233b82788dd.jpg


Tôi ngước nh́n lên cháng ba. Tôi nhớ lại sau khi uống nước xong tôi treo chiếc bi-đông trên đầu vơng, có lẽ tôi treo không cẩn thận, lúc Chúa Sơn Lâm ḷ ṃ tới gốc cây, nó đă khôn ngoan rơi xuống như một nhát búa, có thể trúng đầu Chúa Sơn Lâm, làm cho Chúa Sơn Lâm tưởng ḿnh bị trời đánh mà co gị phi như gió vào bụi rậm ?

Tôi nh́n quanh gốc cây nhưng chẳng thấy một dấu vết nào của Chúa Sơn Lâm để lại. Rồi đứng tựa lưng vào một gốc cây, tôi cầm cái nhánh cây trong tay ch́a ra phía trước đề pḥng Chúa Sơn Lâm chụp. Tôi lấy cơm ra ăn, rồi uống mấy viên kí-nin chận cữ. Xong, tôi quảy ba-lô đi tiếp. Tôi thấy bớt sợ các thứ hiểm nguy, cảm thấy như vừa được thử thách trước một thứ hiểm nguy ghê gớm và vui vẻ nhất !

Tôi đi một quăng lại gặp một toán người, mặt mày cũng ngơ ngáo như toán người hôm qua. Họ đang đốn cây. Tôi thấy thiệt vui khi được nói chuyện với con người. Tôi hỏi một người:

– Ở đây gần đến bệnh xá chưa các đồng chí?

– Đi qua một con suối, rồi đi một rấn lên một quăng nữa, xong đụng một gốc cây thật to là rẽ sang bên phải.

– Độ mấy tiếng nữa đồng chí ?

– Chậm th́ hai tiếng – người ấy nói tiếp

– Nhưng sốt cái bụng sưng to, nước da vàng giống màu trái bứa chín như tôi đây, lá lách số 3 rồi, nó c̣n bảo tôi về lao động ! Đồng chí c̣n tươi roi rói, nó không nhận đâu !


https://caunoihay.top/media/images-quote/danh-ngon-cuoc-song/danh-ngon-cuoc-song-5d54d32c458c0.jpg


Mặc, tôi cứ đi. Đi một chặp th́ tới một khoảng đất trống. Tôi nh́n vào. Không có dấu vết của sự sống. Chỉ có một mô đất…

Tôi kêu lên. Chân tôi bị trồng chặt dưới đất. Mô đất kia cao quá mặt đất một ít, chỉ vừa đủ để gọi là một cái mô và nó dài như một nấm mồ. Tôi nghĩ như vậy.

Và tôi không lầm, v́ dưới những ḥn đất lục cục tḥi ra hai cái bàn chân như hai cái bàn chân của một người nằm ngủ đắp chăn, đầu quay về rừng chân hướng ra đường như c̣n luyến tiếc con đường bỏ dở.

Tôi nhỉn một tí. Tôi không thấy ǵ ngoài hai bàn chân đă xanh đen.

Chỉ trong giây lát nữa thôi, hai bàn chân đó sẽ được bọc bằng một đôi tất cườm óng ánh, mà mỗi hạt cườm là một chú nhặng xanh.

Những ǵ lạ lùng nhất, kỳ quặc nhất, nếu anh chưa trông thấy ở đâu, hoặc anh chưa hề nghĩ rằng nó có thể xảy ra ở đâu, anh sẽ thấy trên con đường này lần đầu tiên, cũng như hôm nay, lần đầu tiên, tôi trông thấy thi thể một con người được mai táng ở rừng theo nghi lễ … rừng.

Một mảnh giấy gắn trên một cành cây sát lề đường ngay trước mặt tôi bị gió lay động, lắc lư nhưng không bay lên được, như mảnh linh hồn người xấu số chưa tan.

Bất giác tôi nom vào. Trên tấm giấy có những ḍng chữ, rơ ràng từng nét. Lối chữ hơi ngoáy nhưng khá đẹp, câu trên câu dưới hẳn hoi:

“ Vào đây th́ ở lại đây ,

Bao giờ mộ mọc xanh cây th́ về !”

Tôi như mờ cả mắt. Những chữ cứ như chạy trên mặt giấy lao xao như một đàn mối càng chạy loạn. Mỗi chữ như một mảnh oan hồn muốn cất cánh bay đi nhưng vẫn c̣n vấn vương cái xác nằm kia.

Tôi lại nh́n đôi bàn chân, rồi quay lưng đi.

Anh ta tên ǵ ? Kẻ bất hạnh đă mang theo những ư nghĩ ǵ xuống đáy mồ ? Câu hỏi đó sẽ làm đau khổ hằng triệu người có con em tập kết ra Bắc, có con em vào Nam chiến đấu.

Nhưng sẽ chẳng có ai có thể trả lời nổi, dù khi đă kết thúc chiến tranh, ngoài một người mà người đó th́ không bao giờ trả lời nữa.



7zPT3rR3HAs


https://scontent-yyz1-1.xx.fbcdn.net/v/t1.0-9/59480649_10158749592 365620_6050253625953 878016_n.jpg?_nc_cat =107&ccb=2&_nc_sid=730e14&_nc_ohc=y-opW5NVoecAX8W7gEI&_nc_ht=scontent-yyz1-1.xx&oh=725db90259997c41c 7774d827de8ff3b&oe=5FC7D846


Tôi vừa đi vừa chạy như sợ người kia vùng dậy đuổi theo. Tôi chạy như vừa thoát nạn.

Tôi chạy một mạch, thấy mỏi chân, bèn đứng lại. Nhưng dù không mỏi tôi cũng không chạy được nữa bởi v́ đă tới núi.

Đường ṃn nhẵn chứng tỏ người ta đi lối này rất nhiều. Tôi đi chậm lại, vừa đi vừa thở, hai lỗ tai lùng bùng chập lâu mới hết.

Tôi đang đi bỗng dừng lại như chạm vào một cái ǵ trước mặt. Tôi thấy ngờ ngợ, rờn rợn. Tôi ngó quanh quất. Không thấy ǵ cả.

Đường vắng tanh. Tử khí trùm cây cỏ. Tôi thấy chùng bước . Nhưng nếu tôi không tiêm được mấy ống thuốc này th́ không cắt cữ được, nằm đây mà sốt th́ một là chết, hai là quay về Bắc. Cả hai điều đó tôi xem như tai hoạ ngang nhau.

Bỗng nhiên tôi thấy như có ma lực đẩy phía sau lưng tôi.

Tôi rẽ vào và rấn lên ít bước th́ đụng vào …trời ơi, đụng vào một bộ xương. Rơ ràng một bộ xương trong một cái hốc đá. Nó trắng một cách ghê rợn.


Tôi thấy không sợ hăi nhưng chỉ giật ḿnh khi vừa trông thấy. Tôi bước một bước đến gần bộ xương.

Bên cạnh đó là một khẩu AK mà cái báng súng đă bị mối mọt gậm hết chỉ c̣n trơ lại cái cốt sắt. Cái ṇng súng cũng đă mục đi. Sét kết khối và vỡ ra từng mảng. Tôi quay trở ra ngay và đi tiếp vô phía bệnh xá.


https://khoahocphattrien.vn/Images/Uploaded/Share/2017/04/02/Loat-anh-dac-biet-ve-duong-Truong-Son-nam-1989_19.jpg


Có lẽ người này cũng đi bệnh xá như tôi.

Đi đến đây anh ta kiệt sức. Anh ta định nghỉ chân một chốc rồi đứng dậy đi tiếp.

Nhưng anh đă không gượng sức được cho nên anh ngồi xuống và không bao giờ đứng dậy nữa. Ai biết anh ta tên ǵ, quê quán ở đâu ?

Cũng như anh bạn nằm dưới đất ló hai bàn chân ra lúc năy, anh bạn này đă đi và không đến . !


0K8okWdJ2xg


C̣n tiếp

hoathienly19
11-06-2020, 21:44
CHƯƠNG 19


Tôi đi miết cho đến đứng trưa th́ lọt vào khu vực mà thỉnh thoảng lại thấy rơi rớt một vỏ ống thuốc hoặc một mẩu bông g̣n nhuộm thuốc đỏ.

Đích là bệnh xá rồi. Chắc hai anh giao liên người Thượng đă cáng bệnh nhân đến đây từ hôm qua.

Mặt tiền của bệnh xá được trang trí bằng một dăy mộ lè tè mặt đất và một cái huyệt vừa đào xong đất c̣n mới.

Chắc sắp chôn ai đây. Người chết nhiều đến nỗi không có cái chết nào làm xúc động những người trông thấy.

Và người bệnh cũng nhiều đến nỗi y tá bác sĩ phải trốn lánh hoặc đưa mắt nh́n qua mà không xem đó là trách nhiệm của ḿnh, cho dù là bệnh nhân đến tận bệnh xá và gặp bác sĩ ở ngay bệnh xá ! Như tôi hôm nay đây.

Từ lúc tôi vào cho đến lúc người ta xem giấy tờ, tôi mất đến hai tiếng đồng hồ.

Cái con người xem giấy tôi là một người béo ,gương mặt bầu bĩnh. Đặc biệt cặp mắt anh ta lộ hẳn hơn mọi cặp mắt lộ b́nh thường. Có lẽ mỗi khi xem giấy hoặc nh́n người bệnh, anh ta phải trợn trạt, phải trố mắt ra nh́n thật kỹ xem bệnh nhân có đủ điều kiện cho anh ta săn sóc hay không .

Anh ta xem giấy của tôi xong nh́n tôi chăm chăm rồi nói giọng lạnh lùng :

– Anh sốt như thế th́ ở nhà chữa bằng kí-nin thôi. Vô đây làm ǵ ? Vô đây anh c̣n bị bệnh nặng thêm . Tôi nói cho anh biết, ở đây là ổ của một trăm thứ bệnh, nó lây anh hiểu chưa ?

Các anh hễ cứ bệnh tí là đi bệnh xá. Bệnh xá ở đâu, chứ ở đây chẳng có cái mẹ ǵ cả, ngoài ba viên kí-nin và một lọ thuốc đỏ. C̣n tệ hơn thời đánh Tây cưa chân bằng cưa thợ mộc.


https://hinhanhvietnam.com/wp-content/uploads/2017/01/mot-goc-anh-khac-ve-chien-tranh-viet-nam-chup-tu-ben-thang-tran-11-111111.jpg


Anh ta nói chưa hết câu chuyện th́ đă quay sang cạnh hỏi một người khác có lẽ cũng là y tá:

– Thằng cha thương hàn đi rồi à ?

– Chịu ǵ nỗi mà chịu !

– Bảo văn pḥng xuất 3 thước vải đen. Tội nghiệp!

Rồi anh ta quay sang tôi:

– Anh nào hồi mới vô đây chỉ có sốt rét thôi. Nằm ở đây, chữa sốt rét chưa xong là bị thương hàn. Thương hàn chưa khỏi, dính luôn kiết lỵ.

Anh ấy nằm ở trại cách ly, tội lắm ! Nằm lâu quá lỡ cả lưng, loét cả mông …. Anh ta là tỉnh ủy viên đó, cho nên tiêu chuẩn được ba thước vải đen hơn anh em.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x256q90/r/923/qdJCdH.jpg


Mới tới lúc đầu, nghe anh ta nói, tôi hơi khó chịu nhưng dần dần tôi thấy anh ta nói có lư cho nên tôi mới tŕnh bày chuyện của tôi một cách b́nh tĩnh. Tôi nói:

– Thú thật với đồng chí là tôi không biết ǵ về bệnh xá cả ! Tôi cũng không có ư định vào nằm ở đây. Tôi chỉ xin nhờ các đồng chí tiêm dùm tôi mấy mũi kí-nin 0,40.

Anh y tá nhảy cỡn lên:

– Cái đó làm ǵ có ở đây. Vô lư ! vô lư ! Chúng tôi không thể nào giúp đỡ đồng chí được.

Tôi cười nhă nhặn và tiếp:

– Dạ tôi chỉ nhờ đồng chí tiêm dùm thôi, c̣n thuốc th́ tôi có.

Vừa mới đến đó th́ từ bên ngoài có một cái cáng đi vào.

Anh y tá lắc đầu :

– Tôi trốn mất ! Tối rồi cũng nên cho người ta nghỉ với chớ!

Nhưng cái cáng vẫn đi vào.

Người bệnh nằm trên vơng cứ ngóc lên múa tay loạn xạ như đấu vơ với một đối thủ vô h́nh và mồm cứ la hét, cứ nói lải nhải không đầu không đuôi, có khi vô nghĩa, có khi có nghĩa như một tên say rượu.

Một tiểu đội đi phía sau để thay phiên nhau khiêng. Một cậu luôn luôn đi bên cánh chiếc cáng để đè bệnh nhân xuống khi anh ngóc dậy múa may, hoặc xé quần xé áo, lao ḿnh xuống đất.

Khi vô đến nhà, hai người đặt cái cáng xuống giá. Một anh có vẻ là chỉ huy tốp người khiêng nói với anh y tá:

– Đồng chí này là trung đoàn phó đây.. Tiếng Liên Xô đồng chí ấy nói lẫy c̣ không kịp… Không biết bệnh ǵ kỳ cục quá. Cứ múa cứ hét như thế suốt đêm ngày. Có khi nói toàn chiến lược chiến thuật y như giảng bài..


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/921/o71jBI.jpg


Tôi không muốn nh́n lâu cái cảnh tượng năo ḷng ấy nữa. Đúng ra tôi muốn trở ngay lại trạm với Thu. Nhưng chiều đă xuống hẳn rồi. Giá mà tôi bẻ mấy ống kí-nin 0,40 tôi uống được th́ tôi đâu có phải cực khổ thế này.

Tôi quảy ba-lô đi t́m chỗ ngủ, không nhờ ai dẫn cả. Tôi đi theo một con đường ṃn dẫn xuống một cái láng lợp bằng lá rừng và ni-lông.

Tôi bước vô láng ngang nhiên xem ḿnh là bệnh nhân đă được thuận vào nằm. Không có một cử chỉ nào của tất cả những người nằm trong láng tỏ ra vui buồn khi tôi bước vào. Vài người đưa mắt nh́n tôi, rồi thôi, làm như không có ǵ mới cả.

Láng chia làm hai phần. Một phần th́ gồm có hai dăy sạp nứa ọp ẹp, trên đó các bệnh nhân nằm chen chúc sắp lớp như cá ṃi.

C̣n một phần th́ toàn vơng, những cái vơng mắc song song với nhau, chiếc này sát chiếc kia. Bệnh nhân chỉ nằm im chứ không lắc được. Nh́n suốt hai dăy sạp nứa, không thấy ai quen, không một chỗ trống. Tôi đưa mắt t́m chỗ trong dăy vơng. Đây là chỗ lư tưởng nhất, nhưng không thể nào chen được !

Nền đất thâm ś. Mấy cái chén bể lăn lóc. Mấy đống ói mửa không ai hốt. Cơm văi ra ở giữa láng. Dọc theo đầu sạp, những cái áo, cái quần treo ṭng teng đă lên mốc. Từ tất cả những cái đó bốc lên một mùi chết.

Tôi trở ra ngoài t́m chỗ mắc vơng, tự nhủ thầm rằng qua đêm nay thôi, từ nay về sau xin bái luôn các thứ bệnh xá. Ở ngoài trạm ḿnh thấy bệnh ḿnh nặng lắm, nhưng khi vào đây th́ bệnh ḿnh đúng là một thứ bệnh vặt vô nghĩa lư so với mọi người.

Tôi nôn nao muốn trở về ngay, muốn bay đi ngay. Khi tôi đi, Thu lo lắm. V́ tôi đi có một ḿnh và Thu ở nhà một ḿnh với Việt.


https://file.qdnd.vn/data/old_img/phucthang/2011/11/18/18112011tcq051514212 81.jpg


Tôi đang nằm suy nghĩ vơ vẩn th́ có tiếng kẻng. Một que sắt gơ vào một cái vỏ đạn không thành nhịp thành hồi ǵ cả, làm như người gơ kẻng không có đủ th́ giờ để làm cái việc đó cho trọn vẹn.

Tôi nh́n lại th́ thấy thiên hạ chạy rầm rập về một hướng với ca, với bi-đông trên tay, leng keng lộp cộp, như một cuộc chạy đua hỗn loạn mà đích tới chắc chắn là nhà ăn.

Tôi biết là giờ cơm.

Tôi có thức ăn nhưng không có cơm, tôi phải đi lănh cơm. Kinh nghiệm ở đường dây cho tôi biết rằng nạn ăn cắp rất thịnh hành. Cho nên khi tôi lọ mọ cuốn vơng xong, mang ba-lô tới nhà bếp th́ người ta đă tràn vào kín cả một gian nhà, tôi không chen vào được.

Người ta kêu lên có vẻ vui mừng :

– Tuyết Mun phát cơm bây ơi !

– Thế hả. Vậy là ḿnh có thêm tí cháy!

– Con Tuyết Trắng phát th́ đói meo.

Trời mưa lâm râm vừa đủ ướt áo. Cái mùi đất đặc biệt của bệnh xá do hằng trăm thứ pha trộn, bốc lên xộc vào mũi tôi làm cho tôi chốc chốc lại phải sịt mũi một cái hoặc nhón chân lên ngửa mặt lên trời mà hít một hơi thật dài cho căng hai lá phổi ra.

Cái mưa ở rừng tuy không buốt, nhưng nó dai dẳng héo ruột héo gan chẳng khác mưa phùn miền Bắc là mấy.

Mọi người phải chen chúc nhau đứng trong nhà vây quanh thúng cơm. Cái thúng cũ thâm đen đă rách, đựng cơm trắng bốc khói mù mịt.

Tuyết Mun, một cô gái vừa gầy vừa đen đúa như tên gọi cô ta, tay cầm danh sách bệnh nhân đọc to lên.

Anh nào anh nấy ngóng cổ lên nghe, khi đến tên ḿnh th́ đáp lại một tiếng “có” rất to, như tự xác nhận rằng :

“ Tôi đang đợi ở đây khi Đảng gọi để lănh cái khẩu phần cơm gầy c̣m mà tôi có quyền hưởng thụ.” !


https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2018/03/DangDiTruoc.jpg


Đọc một lượt 8 tên th́ Tuyết Mun lại phát cơm. Một khẩu phần một bát sét. Nếu nắm lại th́ được một nắm lỏng lẻo.

Những cái ca, cái đĩa nhôm chen vào, ch́a vào tua tủa kín cả thúng cơm, tranh nhau lănh trước (v́ lănh sau có khi hết cơm, hoặc không đủ cơm, khẩu phần rút xuống kém hơn), Tuyết Mun gạt phắt ra và quát ầm lên.

Vài anh cứ tḥ tay bốc lấy một cục, hoặc bẻ một miếng cháy bỏ vào mồm nhai rau ráu.

Cứ tám anh th́ lập một khóm, lănh cơm xong th́ sang lănh thức ăn. Rồi kéo nhau ra ngoài giữa trời mưa lúm xúm chia với nhau, chí choé. Tôi nh́n thấy mỗi mẩu thịt thâm đen to bằng từng lóng tay một.

Tôi nghe một người nói:

– Hôm nay mỗi đứa lănh được một cái má “phanh” xe đạp !

– Không ! một mẩu dép lốp cao su.

Tôi đứng chờ cô Tuyết Mun phát đến khẩu phần cuối cùng để tôi xin lănh cơm th́ cô ta đáp :

– Anh mới vô đâu có báo cho nhà bếp ?

– Cô cho tôi lănh gạo được không ?

– Thôi được, để tôi giải quyết cho!

Nói xong Tuyết Mun quay vào bếp một chốc, trở ra trao cho tôi một dĩa nhôm đầy cơm và nói :

– Khẩu phần của tôi và Tuyết Trắng đó .

Tôi thấy Tuyết Mun tuy da dẻ đen đúa nhưng duyên dáng mặn ṃi, có lẽ cô ta ít bị sốt.

Tôi cầm lấy dĩa cơm và vui vẻ hỏ i:

– Ở đây có một cô Tuyết nữa hả cô ?

– C̣n chị Tuyết Trắng. Em cũng tên Tuyết nhưng v́ đen nên người ta gọi em là Tuyết Mun .

Tôi lănh cơm xong định quay về chỗ cũ th́ Tuyết Mun hỏi:

– Anh ở Miền Bắc phải không?

– Phải !

– Về Ông Cụ phải không ?

– Phải, về Nam Bộ .

Tuyết Mun vui vẻ:

– Em hỏi anh câu này nhé !

– Cô cứ hỏi đi !

– Nhưng mà anh phải trả lời cho thiệt nhé. Anh hứa đi .

– Ừ, hứa th́ hứa .


https://imagizer.imageshack. com/v2/319x240q90/r/921/9RfoKk.jpg


Tuyết Mun ngập ngừng một giây rồi nói:

– Nghe nói bà con ḿnh ra Bắc khó ở lắm phải không anh? V́ vậy cho nên hồi 1957 sau khi thời hạn tổng tuyển cử đă qua mà không có tổng tuyển cử th́ anh em ḿnh biểu t́nh đ̣i về dữ lắm phải không anh ? Em có một người anh đi ngoài đó nên em lo lắm !

Bị hỏi bất ngờ, tôi chỉ cười trừ và hỏi lại Tuyết:

– Ai nói với cô vậy ?

– Đó, anh không chịu trả lời thấy chưa? Như vậy nghĩa là có rồi !

– Tuyết vui vẻ hỏi tiếp

– Em nghe nói mấy bà chị trong ḿnh lấy chồng Bắc khi tập kết ra Bắc đều đụng đầu một bà răng đen ở ngoài đó có không anh ?

– Các cô thiệt ! – Tôi nói tiếp:

– Thiếu ǵ chuyện mà không hỏi, lại hỏi những chuyện kẹt không hà! Thôi để bữa nào rồi tôi trả lời!

Tôi trở về chỗ cũ mắc vơng ăn cơm rồi nằm dưỡng sức.

Tôi nh́n vào láng thấy một cô gái đang dắt một người sờ soạng đi ra.

Tuyết Mun cũng đă xuống láng hồi nào đang ngồi cho một anh khác uống thuốc. Xong Tuyết Mun lại ra chỗ tôi, tay cầm một cái áo bẩn chua ḷm, tay cầm cái chai dốc ngược xuống :

– Hết trơn anh ạ ! Tội nghiệp thật ! Chỉ cần một chai này là mắt anh ấy trông thấy trở lại thôi. Ở đây nhiều người không thấy đường chỉ v́ thiếu sinh tố D, sinh tố A. Chịp ! Đành chịu mù !


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/922/Qeqwsx.jpg

Tôi vui vẻ hỏi Tuyết :

– Nghe nói ở trong ḿnh các chị em chờ cán bộ Mùa Thu về dữ lắm phải không cô ?

– Tôi nói tiếp – Tôi c̣n nghe rằng các chị em hứa sẽ trừ tuổi cho họ nữa.

– Trừ tuổi thế nào ? – Tuyết Mun vặn hỏi.

– Trừ tất cả những năm họ sống trên miền Bắc . Ví dụ như anh 38 tuổi mà sống ở Miền Bắc 12 năm th́ về tới trong Nam chị em coi anh ta như thanh niên nheo nhẽo 26 tuổi !

Tuyết Mun cười :

– Ai nói với anh vậy ?

– Có thư trong Nam ra mà .

– Ai viết chứ riêng em th́ không có viết và chưa thấy ai viết lá thơ nào như vậy.

Rồi Tuyết Mun đi thẳng.

Tôi sống một đêm ở giữa cái tổ vi trùng tổng hợp mà tưởng như vi trùng đột nhập vào cơ thể ḿnh bằng mọi ngả của châu thân.

Sống một đêm với tiếng gào thét của anh trung đoàn phó nhập trại từ chiều và với cảm giác rằng đây là nơi tập trung bệnh tật của trái đất.

Tôi mừng vô kể khi thấy trời sáng. Tôi định bụng chỉ nhờ tiêm cho tôi hai ống kí-nin 0,40 rồi cút đi ngay.

Nắng lên. Hơi đất bốc lên nồng nặc. Lâu ngày không tắm, quần áo tẩm mồ hôi, chăn vơng ẩm ướt, lá mục đẫm nước mưa cùng với mùi bông băng thuốc đỏ, cơm cháo thiu, tất cả những thứ đó làm cho tôi ngặt ḿnh, hai cuống phổi như bị nghẹt, trán, lưng đẫm mồ hôi và đầu hâm hấp nóng.

Trước cửa láng có một tốp người cởi áo phơi nắng như một đàn gà bịnh toi, xụ cánh gục đầu.

Gần vơng tôi hơn, có hai người ghẻ mọc đầy ḿnh, da sần như da rắn hù ri cóc cũng ngồi phơi nắng.

Người này lấy que nứa cạo lưng, cạo tay, cạo khắp châu thân người kia. Những mẩu phấn tróc ra từ những đốm lát ghẻ bay lên trong nắng như cám.

Một người ngồi trên một cái rễ cây mục cạo một bánh thuốc bộc phá và lấy một mẩu giấy con xúc từng tí một rắc vào những mục ghẻ loét trên đùi.


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/923/i51wrr.jpg


Đáng thương nhất là một anh bị bệnh phù thũng. Anh ta không mặc quần áo được v́ người anh sưng to lên quá mức tưởng tượng . Anh lần tay theo từng thân cây đi ra nắng t́m chỗ ngồi. Anh ta ngồi xuống một gốc cây một cách nặng nhọc.

Anh ngồi đó rất lâu, không cử động. Gương mặt anh sưng bự ra, hai mắt híp lại c̣n nhỏ tí. Hai chân anh sưng phù như chân voi.

Lâu lắm tôi mới thấy anh cử động. Anh đưa một ngón tay ra ấn xuống bàn chân sưng phù của anh. Anh lấy ngón tay ra rồi chăm chăm nh́n bàn chân với cái lỗ thủng mà đầu ngón tay vừa gây ra. Cái lỗ thủng có thể chứa nửa chung nước.

Tôi cuốn vơng, quảy ba-lô đi lên văn pḥng.

Ở đây người ta đang vây quanh anh trung đoàn phó đang múa may bứt quần bứt áo. Mấy người cận vệ của anh không kềm nỗi.

Anh ta nói tiếng Liên Xô, tiếng Trung Quốc, mồm anh ta sùi bọt, mắt anh ta trợn lên. Anh ta đă ḥ hét suốt đêm nhưng chưa thoả măn.

Từ phía trong bệnh xá, hai người khiêng ra một cái vơng phủ vải đen. Tôi nhớ lại chiều hôm qua anh “cán bộ béo mắt lộ” bảo xuất ba thước vải đen cho người chết. Chính là người này đây.

Và khi vô đây, tôi cũng thấy một cái huyệt mới đào. Cũng chính cho anh này đây. Tỉnh ủy viên nên được ba thước vải đen hơn người phàm.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x461q90/r/923/o7uHJj.jpg


Mọi người im lặng, cúi đầu.

Khi chiếc vơng đă đi xa, mỗi người một câu, một cảm tưởng, thương xót lẫn mỉa mai.

– Thế là mất không !

– Thế là nó đă trung với nước hiếu với dân rồi !

– Cái đếch ! Chết cho rảnh nợ.

– Tầm bậy ! Anh ta vô Nam trước ḿnh !

Tôi ngao ngán vô cùng.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q90/r/924/FNQz3A.jpg

Tôi nhờ anh y tá mắt lộ tiêm dùm thuốc. Anh y tá tiêm ngay mỗi bên mông một mũi.

Rồi ba chân bốn cẳng tôi thoát khỏi khu vực này với tốc độ nhanh nhất. Tôi nh́n thấy lại cái chỗ mắc vơng cũ của tôi bên cạnh Thu ở trạm như Christophe Colomb t́m thấy đất liền . Hú vía!



C̣n tiếp ,

hoathienly19
11-13-2020, 08:49
CHƯƠNG 20


Hôm sau th́ tôi lên đường với Việt và Thu. Thật ba người là ba người riêng rẽ không thể nào kết thành một khối được.

Tôi th́ không thích Việt, Việt th́ đi chung với Thu mà có tôi bên cạnh th́ chẳng khác nào gặp một con kỳ đà to tướng.

Thu th́ thích tôi nhưng lại cảnh giác với tôi, c̣n tôi th́ thích Thu nhưng lại lúc nào cũng sợ Thu phản đối cho nên cái h́nh tam giác mà ba chúng tôi mỗi đứa là một đỉnh, thật không ai t́m ra nổi cái diện tích và giá trị của mỗi góc độ.

Một cuộc hành quân như vậy nếu có gặp địch th́ chiến đấu làm sao ?


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x214q90/r/924/7MFHpj.jpg


Chúng tôi đổ ra đường cái th́ gặp một cụ già. Cụ ấy là cụ Chín Sử. Không rơ làm nghề ǵ trong ngành giáo dục nhưng cụ nung nấu ư chí về Nam ngay khi ra Bắc. Cụ nói có chết sẽ về Nam mà chết. V́ thế cụ quyết xin về. Những người lănh đạo xét tới xét lui và sau cùng đă quyết định cho ông già 54 tuổi vượt Trường Sơn bằng cặp chân mỏi gối đùn.


https://anhxua.net/photo/1118625428182961.jpg


Tôi gặp cụ già ở trạm ba. Lúc đó tôi c̣n khoẻ lắm, tôi khinh thường núi non đèo dốc, khinh cả túi thuốc trong ba-lô.

Ông Chín đă “ăn pan” dọc đường . Mới đi có vài trạm mà cụ đă sưng đầu gối. Hai cái bánh chè của cụ khô hết nước nhờn nên cái khớp xương đầu gối không co giăn như thường lệ được.

Cụ nai nịt theo kiểu cầu thủ đá bóng. Khi đi đường cụ mặc quần đùi, đeo “băng đầu gối” và “băng mắt cá” chỉ thiếu đôi giày đinh nữa là thành cầu thủ.

Cụ giắt lá cây từ mắt cá lên tới đầu, chung quanh nón, không để một chỗ nào hở hang mà phi công Mỹ có thể nh́n thấy và nhận định được rằng đó là một con người đang di động.

Trong ba-lô của cụ có không biết bao nhiêu sâm Triều Tiên. Mỗi khi nghỉ th́ cụ lấy nguyên củ ra gặm như người ta buồn miệng gặm chơi một củ cải đường nho nhỏ.

Tôi đi vượt ông già không biết bao nhiêu trạm bây giờ mới gặp lại đây.

Tôi nói ngay :

– Chốc nữa cháu sẽ biếu cụ một món ăn đặc biệt.

Lăo già nghe nói thức ăn bèn tố khổ ngay :

– Mấy đứa quen mang dùm thức ăn cho tôi rồi đi thẳng luôn phía trước, tụi nó thấy tôi đau mà không gởi trả lại tôi. Thế mới buồn !


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x180q90/r/924/hI886F.jpg

Tôi hơi bực :

– Sao cụ lại gởi thức ăn cho người ta mang như vậy ?

Cụ già thở dài tỏ ư hối hận:

– Th́ nào ai đă đi hai lần trên đường này mà có kinh nghiệm ? Cụ tiếp :

Tôi cũng tưởng rằng đường đi dễ dàng, người đi trên đường có thể dừng lại đợi nhau bất cứ lúc nào chớ đâu có ngờ mà nó ác nghiệt như thế này !

Ông già lại thở dài :

– Đường sá ǵ kỳ cục quá !

Cụ già hôm nay trông thật bết bát. Đôi mắt cụ khép nhỏ lại, ti hí vừa đủ nh́n. Khuôn mặt cụ tóp lại như một miếng cau khô. Những nếp nhăn chứa đầy mồ hôi như một trái khóm chín rục ứ đầy mật sắp tràn ra.

Cây lá giắt đầy ḿnh cụ làm cho cụ trở thành một bụi cây di động trên đường. Mỗi bước đi làm cây lá rung lên xào xạc.


https://i.pinimg.com/236x/33/6c/a6/336ca6db4927b4506da5 3e35dbacaa0f.jpg


Tôi lại hỏi:

– Như vậy cụ không c̣n thức ăn nào trong ba-lô hết sao ?

– C̣n chứ, c̣n một ít ruốc chà bông, v́ nó nhẹ nên tôi để mang lấy. Cha chả ! chơi cái mửng này th́ hết chỗ chê rồi, nào thịt kho mặn, nào muối trắng, nào muối sả, muối tiêu của bà con làm riêng cho tôi, nào trà Chính Xuân hoa nhài tôi cũng giao hết cho tụi nó mang luôn.

Bây giờ tôi thèm một chung trà hết sức, ước ǵ uống được vài ngụm, tôi có thể lội hằng chục cây số liền như chơi.

Thấy ông già đau khổ, tôi không muốn khơi thêm nữa. Tôi lặng lẽ đi lùi lại phía sau lưng lăo. Trên đường này những chuyện b́nh thường th́ ít c̣n những chuyện kỳ cục th́ không sao kể cho hết được. Ngay mỗi một người đi trên đường này cũng đă là một sự kỳ cục quá ư to lớn rồi.

Bỗng nghe tiếng quát:

– Máy …ba….ay..!

Tôi dừng lại dớn dác nh́n, chưa thấy ǵ cả, chỉ nghe tiếng động cơ mơ hồ. Có lẽ có một chiếc máy bay đang di chuyển về phía này nhưng tàng cây lá um tùm làm ǵ nó thấy ḿnh được ? Vậy mà tôi không thấy ông Chín ở đâu nữa.

Tôi sợ ông già đă ngă xuống một cái hố nào bên lề đường mà tôi không hay. Tôi vội kêu lên inh ỏi :

– Ông Chín ơi ! ông Chín ! Ông…!

– Sụyt ! suỵt ! Làm cái ǵ om ṣm vậy ?

Một tiếng nói th́ thầm chen với tiếng lá cây xào xạc bên tôi. Tôi nh́n lại thấy giữa những nhánh cây có hai chấm sáng quắc đang chiếu về phía tôi th́ tôi biết là ông Chín đang đứng đó.

Ông Chín đứng nép sát vào một thân cây cổ thụ và chung quanh đầy những bụi cây rậm. Không biết làm cách nào mà ông nhảy thót vào đứng ở chỗ đó nhanh đến thế ?


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x191q90/r/923/vxg8d0.jpg

Ông Chín khe khẽ đưa bàn tay rẽ những cành lá và vẫy vẫy tôi:

– Tránh mau ! Trá…ánh ! Nó tới rồi!

Thấy tôi cứ đứng im không chịu trốn, ông Chín tḥ tay ra níu lấy áo tôi lôi vào bụi cây và nói :

– Sao cứ đứng chết ở đó hả ? Đồ ôn dịch ! Nó thấy là toi cả lũ nghe chưa ?

– Thấy sao được mà thấy ông già !

– Sao không thấy ? … Chứ … chứ nó thấy ḿnh khó hay ḿnh thấy nó khó?

Tôi đáp :

– Nó thấy ḿnh khó chớ ḿnh thấy nó dễ .

– Nhưng hễ ḿnh thấy nó th́ nó thấy ḿnh !

– Ai bảo cụ vậy ? – Tôi phát cáu :

– Cụ làm như nó có phép vậy.

Cụ già cũng không chịu thua :

– Nó không có phép mà bay được trên trời à ?

– Nó bay th́ nó bay chớ !


https://c1.staticflickr.com/5/4066/4301549195_06aba0055 2_z.jpg


Hai người c̣n căi th́ chiếc trực thăng bay tới. Chỉ có một chiếc thôi. Tiếng động cơ nghe to quá. Pành pạch, pành pạch ! Cơ hồ như nó đến ngay trước mặt, trên đầu ḿnh.

Ông Chín rút sát vào thân cây.

Tôi thấy bàn tay của ông ta nhè nhẹ kéo những cành lá che lên đầu ḿnh. Dường như ông sợ cử động mạnh máy bay sẽ nghe thấy.

Đă vậy cụ c̣n giục tôi:

– Đứng nép vào !

Nhưng tôi cố tḥ đầu ra khỏi thân cây mà nh́n tiếp xem chiếc máy bay đi về hướng nào. Cụ già nắm lấy vai áo tôi mà lôi vào:

– Đă bảo nó trông thấy mà !

– Thấy thấy cái ǵ ? Nó bay tận mây xanh!

Nhưng ông cụ cứ lôi tôi, ấn tôi sát gốc cây và nghiến răng ken két :

– Mây xanh ǵ ! Nó tới kia ḱa !

Tôi đàn phải nghe lời ông ǵ. Tiếng máy bay pành pạch có vẻ như nó quần ở khu vực này.


https://1.bp.blogspot.com/-IhLY0m1dd-I/Vzmp7PrjDxI/AAAAAAAApo4/0NfreSKQnhk9ZIUbV2Ag w1VtHPR0DThHwCLcB/s640/1%2B%25E1%25BA%25A3n h%2BA%2B1.jpg

Ông Chính càu nhàu bên tai tôi:

– Nó trông thấy đồng chí rồi đó, thấy chưa? Khổ quá! Tôi đă bảo hễ ḿnh trông thấy nó, nó trông thấy ḿnh mà!

Nhưng tôi không tin như vậy. Tôi đứng nép vào gốc cây mà ló đầu ra nh́n như lúc năy. Nó không thể nào thấy được. Tại ḿnh sợ quá, cho nên ḿnh cứ nghĩ là lúc nào nó cũng có thể trông thấy ḿnh.

Tôi chọc tức ông già .

– Tại nó trông thấy cụ chứ !

– Sao trông thấy được ?

– Tại v́ cụ nhúc nhích !

– Tôi nhúc nhích, nó cũng không thấy được tôi .

– Nó thấy cụ ngụy trang nhiều quá .

– Ngụy trang nhiều th́ tốt chứ sao ?

– Nhưng khi cụ nghe động cơ th́ cụ nhảy phốc vào bụi. Thằng phi công nó biết là có người ta chạy trốn, mặc dù nó thấy có lá cây thôi .

– Hừ ! Thằng phi công khôn nhỉ ?

– Khôn chứ không khôn th́ làm sao nó làm phi công được . Cụ thử nghĩ xem bụi cây ǵ biết chạy ? Đang đi giữa đường lại nhảy phốc vào kia rồi đứng im, không phải người ta là cái ǵ ?


https://lh5.googleuserconten t.com/proxy/orI8whucXTWlAGB-PVlA7cT-QX2wZTlvd0Wy7f60BTHY VokVRSMmeHhxH3jvUfHe NGdA4qdS4cbbzN6ihuMK fnm_5QeqgfLv688N1LHu Ag=s0-d


Ông Chín lặng im. Một chốc máy bay đi xa, ông Chín thở dài thườn thượt và nghiêm nghị.

– Đồng chí chủ quan khinh địch quá !

– Không ! Tôi không chủ quan. Cụ sợ quá nên cụ đánh giá địch quá cao.

Ông già càng nghiêm nghị hơn lên:

– Nè ! Tôi không có đùa đâu nhé !

– Th́ tôi cũng nói thật mà ! Tôi đâu có chủ quan, tôi chỉ b́nh tĩnh thôi. Cụ trốn th́ tùy cụ, c̣n tôi không trốn là quyền của tôi.

Ông Chính đưa tay vạch lá và ló hẳn cái mặt mồ hôi ṛng ṛng ra ngoài và nói:

– Quyền của đồng chí hả ? Ở đây không ai hoàn toàn có quyền về ḿnh nghe chưa ? Ở đây là tập thể, là chủ nghĩa cộng sản văn minh, mặc dù ở giữa rừng rú nhưng không phải là cộng sản dă man, ăn lông ở lỗ. Không phải ai muốn làm ǵ th́ làm nghe chưa?

Nghe ông già giỡ Các Mác ra để tranh luận về một việc trốn máy bay, tôi suưt bật cười, nhưng sợ cụ già thêm nổi xung lên nên tôi đành nhịn.


Đường càng đi càng dốc.

Lắm lúc anh giao liên đứng ngất ngưởng trên cao quát xuống :

“ Mau lên các đồng chí ơi !”

Cứ hết một cái dốc, ḿnh vừa thở phào định nghỉ xả hơi lại đến một cái dốc khác rồi cái dốc đó vừa qua th́ lại thêm một cái dốc cao hơn nối tiếp. Tôi quát trả lại anh giao liên:

– Mau cái ǵ được mà mau ? Nè tôi nói cho mà biết nghe, chúng tôi là con người hẳn hoi chứ không là máy nghe chưa? Máy kia chạy c̣n phải nghỉ ngơi cho mát máy, xăng nhớt cho đầy rồi mới chạy tiếp huống chi là người ?


Một bức không ảnh máy bay Mỹ chụp các phương tiện bộ đội di chuyển


https://image.baophapluat.vn/w800/Uploaded/2020/carwqwrwq/2018_09_04/h7_qssn.jpg


Chúng tôi tới trạm lúc mặt trời sắp lặn. Bộ đội đă ngồi đầy đặc cả lối đi và trong rừng .

Đáng lẽ họ đi luôn trạm này rồi, nhưng họ phải đùn lại đây v́ kẹt đường. Anh giao liên nghe tin đó mà sảng sốt kêu lên:

” Kẹt đường rồi à ? Kẹt đường rồi à ?”

– Kẹt rồi !

– Ai nói ?

– Th́ tụi tôi ngồi ch́nh ́nh đây, không kẹt là ǵ !

Tôi chưa hiểu sự kẹt đường nó quan trọng đến mức độ nào, nhưng nh́n vẻ mặt hớt hăi của anh giao liên th́ đoán ra đó là một tai nạn lớn vô cùng .

Anh giao liên chạy bay tới trước vừa chạy tất tả vừa kêu :

– Kẹt th́ bỏ mẹ rồi ! Gạo đâu ăn ?

Chính đó là một đại họa rồi. Từ cái sự không gạo ăn đó sinh ra vô số tai họa khác :

Trộm cắp, phá tán, đánh cá dưới suối bất kể lộ bí mật v.v…


https://znews-photo.zadn.vn/w660/Uploaded/sotnzj/2015_04_20/vietnam6.jpg


Ông Chín lần ṃ tới sau.

Có lẽ thấy chúng tôi chỉ có mấy ngoe hay v́ có “chất tươi” nên giao liên đưa thẳng chúng tôi vô trong trạm.

Trạm là một ngôi nhà cao cẳng của người Thượng đă bỏ đi lúc nào. Trước nhà có một cái sân nho nhỏ ṃn nhẵn và một lối đi hút vào trong rừng.

Đi tới một trạm mới là cả một niềm vui, chúng tôi cảm thấy đường đi rút ngắn được một quăng dù rằng trên thực tế nó chẳng có là bao. Bởi v́ đường không ngay thẳng mà nó ḷng ṿng, leo lên tuột xuống , có khi đi cả ngày đến chừng quay lại nh́n th́ vẫn thấy nơi xuất phát ở ngay sau lưng ḿnh.

Ba đứa chúng tôi không ai bảo ai bèn chui xuống sàn nhà mắc vơng.

Thiệt là vui khi được ở trong nhà. Tôi c̣n hiểu thêm rằng, nếu một đoàn người bị đùn lại th́ đoàn sau vẫn cứ đi tới, lại đùn. Nếu không thể khai thông đường được th́ trạm này sẽ nối liền với trạm kia bằng một sợi dây mà mỗi mắc dây là một con người.


Chúng tôi được nấu cơm trong nhà, khỏi phải che lửa, tắt lửa khi có máy bay tới.

Đó lại cũng là một diễm phúc quá lớn đối với chúng tôi. Trong lúc chúng tôi sửa soạn bếp núc th́ ông Chín lại ḷ ḍ đi ra rừng. Chập sau ông trở vào với một ôm nhánh cây.

Tôi hỏi :

– Cụ làm ǵ đó ?

– Ngụy trang .

– Ngày mai kẹt đường đâu có đi được mà cụ lo dữ vậy !

Cụ già làm thinh không nói không rằng chi cả, cứ lui cui nhặt những nhánh cây và đi trải khắp mặt sân. Trời đất ! Ông già ổng định ngụy trang cho cả cái sân này.

Tôi thấy thương ông già vô hạn . Đúng là một ông già . Một thằng trẻ không thể nào quan tâm đến việc đó dù rằng việc đó có thể gây tai hại chăng nữa .

Ông Chín vừa rải lá trên sân vừa giải thích với chúng tôi rất hùng hồn.

– Tôi hỏi các đồng chí, tại sao ở giữa rừng như vậy lại có một cái nhà và một cái sân ? Có thể máy bay nó không biết, nhưng đâu phải chỉ có máy bay do thám mà thôi. Giặc nó c̣n thả biệt kích nữa chứ, máy bay nó thấy cái nhà và cái sân, cố nhiên nó phải nghi ngờ th́ nó sẽ hỏi tụi biệt kích ! Như vậy là ḿnh bị lộ ngay.

Ông già giải thích theo lối suy đoán chủ quan của ông ta, nhưng nghe cũng có lư. Vả lại việc của ông không làm mệt nhọc chúng tôi cho nên chúng tôi chấp nhận sự hữu lư của cụ một cách dễ dàng.

Cụ già phủ cả cái sân và phủ luôn cả con đường ṃn đi vào rừng. Cụ làm xong việc đó th́ trời tối mịt.


https://phanba.files.wordpre ss.com/2014/07/ho-chi-minh-trail.jpg


Cụ lên nhà. Anh trạm trưỏng và hai anh giao liên cũng không tự ái về sự tự động của cụ già. Tất cả khách lẫn chủ đều tấm tắc khen ông già.

Ông Chín lấy làm khoái chí v́ thấy không ai phản đối ḿnh. Ông Chín giải thích thêm:

– Tụi phi công là gớm lắm. Tụi nó có con “ mắt thần ” hiểu chưa ? Ban đêm nó nh́n thấy rơ như ban ngày ấy.

Súng pḥng không của ḿnh phủ kín lá ngụy trang mà nó nh́n c̣n thấy đó! Bởi vậy cho nên hễ nó đánh là đánh trúng ngay trận địa chứ không sai bao giờ.

Bữa cơm chiều nay thật là vui vẻ. Chúng tôi nấu xong mang cả lên nhà sàn ngồi ăn quây quần với nhau. Tôi và Thu đem ra một tí lương khô chó mới bào chế ra thết trạm và ông Chín, để tỏ ḷng biết ơn trạm đă cho chúng tôi vô ở cùng trạm và để tỏ ḷng kính phục Cụ già Ba Tri.

Cơm xong chúng tôi vừa ngă lưng ra vơng là có hai người tới. Hai người này đi thẳng lên thang làm cái nhà sàn rung rinh.

Sau đó chúng tôi được biết một người là chỉ huy phó và một người là quản lư đường dây.

Anh chỉ huy ném ba-lô xuống sàn nhà và thở phào:

– Kẹt cái kiểu này th́ thắt họng !

– Dạ!

– Mỗi ngày mà cứ ùn thêm vài ba trăm con người ta, ùn lại độ năm ngày th́ hơn ngàn rưỡi con người ta , mỗi ngày mỗi người một lít gạo lấy đâu ra mà cấp cho họ ?

– Dạ !

– Anh trạm trưởng chỉ có mỗi tiếng “dạ” như để chấm câu cho ông chỉ huy phó.

– Kho bây giờ lại bị tắt không bổ sung được chỉ hôm nay là hết gạo ngay. Bởi vậy cho nên ḿnh phải lo “Xoi” đường ngày. Phải xoi ngay!

Tôi đă từng nghe những tiếng như làm đường, mở đường, nối đường, thông đường v.v… chứ chưa nghe hai tiếng “xoi đường” bao giờ !

Nghe cái tiếng “xoi” tôi cũng đă hiểu là sự khó khăn lớn lắm. Bởi v́ nếu dễ dàng th́ người ta chỉ nói “mở đường” thôi. V́ sự dày đặc của núi rừng, v́ t́nh h́nh giặc, người ta phải dùng một vật vừa sắc vừa nhọn mà đâm, mà ngoáy rất lâu mới thủng được cho nên mới goị là “xoi”.

– Xoi cho thủng, c̣n xoi không thủng th́ chết đói…

Nói vậy rồi ông chỉ huy phó cùng ông quản lư đường dây dắt ông trạm trưởng đi ngay.

– Xoi đường !

Họ đi làm cái nhiệm vụ đó, c̣n chúng tôi th́ nằm lại đây chờ và cảm thấy số phận ḿnh tùy thuộc cuộc đi xoi đó của họ.


https://truyenhinhnghean.vn/file/4028eaa46735a2610167 3a4df345003c/4028eaa467639b470167 787ae85a0a2d/052019/Dienbienphu0106_2019 050775627.jpg


Tôi lân la tṛ chuyện với ông Chín. Tôi được biết thêm rằng ông Chín người ở Gia Định. Ông đă xin về Nam rất nhiều lần, nhưng lần nào ông cũng thất vọng v́ tuổi tác của ông. Nhưng ông không thất vọng, ông lo bồi bổ sức khoẻ ngày lại ngày, ông thấy khoẻ hơn lên và ông lại xin về.

Cấp trên thấy quyết tâm của ông rất lớn, vả lại để một lăo già ở Miền Bắc cũng chẳng làm nên cơm cháo ǵ.

Thôi th́ cho lăo đi. Lăo ta tới nơi th́ lănh đạo được tiếng sáng suốt, c̣n nếu lăo ta có chết bờ chết bụi th́ cũng không làm sao v́ đó là nguyện vọng của lăo ta mà !

Thế cho nên ông Chín được đắc ư và quảy ba-lô đi vào trường đi B để được mang gạch lội bộ trong 3 tháng trước khi thực sự leo dốc trèo đèo.

Ông Chín vui vẻ nói với tôi:

– Trước khi lên đường một ngày, chiếc xe chở đoàn tôi đi chơi bị xe lửa đụng chết hết cả xe, chỉ c̣n ḿnh tôi sống sót. Bị xe lửa đụng mà không chết th́ có lẽ không bao giờ tôi chết nữa !

Ông Chín nói xong rồi mở ba-lô lấy một củ sâm bằng ngón tay ra gọt gọt bỏ cả vào bi-đông rồi châm nước sôi tiếp theo. Ông lắc lắc cái bi-đông :

– Tôi không nhờ cái món này th́ tôi chết lâu rồi !

Uống nước xong ông Chín lên vơng nằm, c̣n tôi cũng không xuống sàn nhà làm ǵ. Lâu lâu mới được nằm ngay lưng trên vạt một đêm, kể cũng sướng, cho nên tôi cứ nằm ngay tay chân ra cho thoải mái mà nghe ông Chín kể chuyện.


Tiễn đưa bộ đội miền Nam ra Bắc tập kết.


https://anhxua.net/photo/1118625458182958.jpg

https://anhxua.net/album/tap-ket-ra-bac-1954_195.html


Ông Chín không kể chuyện nữa, mà ông tâm sự . Ông nói :

– Bây giờ đến tỉnh tôi chỉ mong ước làm một việc là dạy học tṛ. Dạy lớp mấy cũng được. Tôi là thầy giáo đă từng dạy 2 thế hệ, dạy cha rồi dạy con. Tôi không thích công chuyện nào hơn dạy học.

Tôi ước mong sao đi về tới nơi, tôi được một cái trường học lợp lá núp dưới bóng cây vườn với vài mươi đứa trẻ. Tôi dạy chúng từng chữ, và một hôm nào đó, tôi nh́n ra cửa, có một người lạ mặt đến thăm tôi và tự xưng là học tṛ cũ của tôi.

Tôi buột miệng nói:

– Tôi là Carnot đây thầy c̣n nhớ tôi không ?

Ông già đang nằm bỗng ngồi dậy đập vào vai tôi một cái rơ đau.

– Đúng ! Đúng quá ! Đồng chí nói trúng tim đen của tôi. Và đó là phần thưởng xứng đáng nhất của tôi.

Nhưng từ phút vui sướng trở đi, ông Chín không nói động tới việc dạy học nữa. Ông nằm lặng thinh.

Một chập sau tôi mới biết ông Chín khóc. Ông sụt sùi rồi hỉ mũi rất to khi ông biết rằng ông không giấu được tiếng khóc đối với tôi.

Ông Chín nghẹn ngào :

– Nhưng tất cả những điều đó chỉ là ước mơ thôi.

– Tại sao vậy Cụ ?

– Hừ … hừ… ! v́ nó xa vời quá !

– Sao lại xa vời, ḿnh đi hết một phần ba rồi .

– C̣n hai phần ba nữa mới tới nơi ! Ông Chín ngưng một chốc

– Trong lúc đó th́ sức lực của ḿnh đă xài hết ba phần tư rồi, hai điều đó mâu thuẫn hẳn lại với nhau. Lâu nay tôi đă suy nghĩ về việc này, nhưng không tiện nói với ai bởi v́ sự sa sút tinh thần của ḿnh sẽ lây sang những người bên cạnh.

Tôi thấy ông Chín chỉ là người đáng thương và đáng kính, một nhà mô phạm trên đường dây gian nan này !

Ông Chín nói tiếp :

– Sở dĩ không trở ra Bắc là v́ nếu trở ra th́ không có hy vọng đi vào nữa. Thôi thà về gần tới quê hương rồi có gục ngă cũng vẫn hơn là đi xa biệt mù không thấy bóng dáng quê nhà .

Dù ḿnh có chết th́ cũng chết trên đường về.


jZH3e1OJadE

Tôi nói, mà không tin ở lời nói của ḿnh :

– Anh em sẽ thay phiên nhau mà d́u Cụ cho đến ranh Nam Bộ chớ !

– Không ! tôi không để cho anh em phải nhọc nhằn v́ cái thân già của tôi !

Trời đất ! Sao hết chuyện này đến chuyện khác mà toàn chuyện thảm năo không vậy ?

Mới vừa đục xong cái mộ bia cho anh bạn không quen ở trạm vừa rồi th́ lại đụng ông già tàn phế này.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x302q90/r/923/ef8Nko.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
11-15-2020, 07:57
CHƯƠNG 21


Bộ đội ở ngoài rừng nấu nướng lửa đỏ rực khắp nơi. Anh giao liên đă trở về . Tự năy giờ anh đi la ó vể việc tắt lửa mỗi khi có máy bay đến.

Anh vừa leo lên thang vừa càu nhàu :

– Vô kỷ luật nhất là bộ đội ! Ông nội ai bây giờ la hét cũng không nỗi. Máy bay tới bên đít mà thổi c̣i muốn lạc giọng cũng không chịu tắt lửa cho ! Mặc kệ mẹ, tao không thèm la nữa, thí mạng cùi đó. Thằng nào muốn làm ǵ th́ làm !

Ông Chín không tán thành cái thái độ của anh giao liên. Ông ta chúa sợ máy bay, làm sao ông nằm im được với cái cảnh bếp núc lửa khói loạn xạ như vậy ?

Ông leo xuống thang và quờ quạng đi ra nhóm bộ đội gần nhất ở ven rừng. Giao liên không cho họ vô tới đây, nhưng họ không nghe, cứ chỗ nào thuận tiện th́ họ tới.

Thấy ông Chín đi dẹp cái trận “hoả công”, anh giao liên ph́ cười:

– Ông ngoại mà bảo họ nghe, về đây con lạy ông tới sói trán ăn thua!

– Tao không cần lạy !

– Vậy con cơng ông ngoại đi suốt một trạm .

– À , nhớ đấy nghe ! Nhớ nghe các đồng chí !


https://toplist.vn/images/800px/bai-van-phan-tich-hinh-tuong-nguoi-linh-so-3-425497.jpg


Rồi ông Chín xăm xăm đi thẳng tới nhóm bộ đội đang chụm lửa rần rần ngoài rừng.

Ông Chín dừng lại và ôn tồn cất giọng :

– Tôi xin có ư kiến một chút các đồng chí ! Các đồng chí ơi !…tôi xin có ư kiến một chút !

Có người ngước lên nh́n. Có lẽ anh này ngạc nhiên v́ ở giữa rừng Trường Sơn lại có một lăo già đầu râu tóc bạc như vậy.

Ông Chín nói tiếp :

– Tôi thấy các đồng chí chụm lửa to quá, sợ máy bay nó trông thấy chăng ? Yêu cầu các đồng chí chụm ít ít một chút để khi có máy bay ở xa th́ tắt cho nhanh, cho kịp. Nó xài toàn phản lực, hễ ḿnh nghe tiếng nó th́ nó đă bay qua rồi.

– Không sao đâu cụ, chúng tôi có trực ban hễ có tiếng động cơ là a-lê-hấp chúng tôi ngậm nước phun cái phèo, thế là tắt rụi hết trơn.

Ông Chín vẫn ôn tồn và kiên nhẫn giải thích.

Một giọng đáp lại:

– Thôi bỏ đi bố già, để chúng con nấu ăn cho chóng rồi c̣n nghỉ ngơi. Mệt bỏ mẹ rồi đây, lại c̣n huấn từ. Cụ có rổi th́ về nằm nghỉ đi.

– Ơ hay! Những người khôn ngoan là những người chịu nghe lẽ phải. Tôi nói thế các đồng chí không nghe ra th́ c̣n chờ đợi cái ǵ?

Một người nói:

– Tôi đói tôi cần ăn cơm chớ không cần ǵ hết ! Ai quấy rầy tôi, người đó không biết lẽ phải.

Một người khác lại tiếp:

– Đói th́ ăn cơm chớ kỷ luật không ăn được. Cụ muốn ǵ th́ về nói với đơn vị cụ ! Chúng tôi có cấp chỉ huy của chúng tôi.

Ông Chín vẫn b́nh tĩnh:

– Vậy th́ tôi yêu cầu gặp cấp chỉ huy của các đồng chí để tôi bảo cấp chỉ huy của các đồng chí ra lệnh cho các đồng chí dập lửa.

– Chính cấp chỉ huy của chúng tôi cho phép chúng tôi nấu ăn đấy. Cụ xem, toàn đơn vị nổi lửa mà !


Hố bom trên đường ṃn Hồ chí Miinh


https://danviet.mediacdn.vn/upload/1-2019/images/2019-01-30/Giai-ma-kinh-ngac-chieu-dai-cua-tuyen-duong-Truong-Son-1184-1548863584-width542height500.jp g


Ông Chín lặng thinh, ông bực tức lắm. Ông quay về nhà, nói với anh giao liên:

– Đồng chí ra mà bảo họ chứ tôi chịu thôi. Bộ đội ǵ mà kỳ cục quá, tôi chưa từng thấy bộ đội vô kỷ luật như thế.

Anh giao liên b́nh tĩnh đáp:

– Như thế là thường đấy cụ ạ ! Vô kỷ luật như thế có thấm thía ǵ. Họ đói là họ bất chấp cả điều lệnh kỷ luật.

Khoai sắn của đồng bào họ gặp là cứ đào lấy củ ăn, có khi bị đồng bào bắn tên tẩm thuốc độc chết miệng c̣n ngậm củ sắn; có khi đói quá họ cướp cả kho gạo; có khi đi mệt quá họ đánh cả giao liên.

Ở đâu chứ trên đường này tôi ngán bộ đội lắm. Thấy bộ đội là tôi xanh mặt rồi.

Họ ăn cắp ăn trộm, họ không kém thổ phỉ chút nào, chỉ c̣n cái hiếp dâm nữa thôi !

Kỷ luật quái ǵ, khi họ no nê lành lặn kia mới nói kỷ luật chớ đói meo thế kia th́ c̣n tinh thần nào mà giữ kỷ luật hở cụ ?

Cháu khuyên cụ nên bỏ đi, chớ có lôi thôi, họ gây chuyện đó.


https://scontent.fyyz1-2.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/15085469_16182908715 21766_50984994738206 50086_n.jpg?_nc_cat= 107&ccb=2&_nc_sid=cdbe9c&_nc_ohc=wEe88DkjmmkA X9ucutD&_nc_ht=scontent.fyyz 1-2.fna&oh=af837069810b647e8 c7550273a4469dc&oe=5FD84EBC



Quả thật, anh giao liên vừa nói dứt tiếng th́ có tiếng chân nặng chịt dưới sân và tiếp theo là tiếng quát:

– Thằng nào ngon muốn gặp tao đâu , xuống đây !

Một giọng khác dịu dàng hơn :

– Xin lỗi các đồng chí, nghe lính tôi nói lại lúc năy có mấy người đến t́m chúng tôi để dạy chúng tôi việc ǵ, vậy chúng tôi mong gặp các người ấy ngay bây giờ.

Anh giao liên lẹ chân nhảy phốc cái rột ra cửa sau và lủi vô rừng mất tăm. Chỉ c̣n lại ông Chín với tôi. Tôi cũng hơi ngán, nhưng ông Chín lên tiếng ngay:

– Tôi đây, dạ tôi đây, các đồng chí ạ. Tôi muốn gặp các đồng chí không phải dạy việc ǵ đâu mà để thảo luận với các đồng chí một việc thôi. Nếu các đồng chí vui ḷng th́ xin mời lên đây, ta thảo luận với nhau.

Hai người bộ đội mang súng ngắn bước lên cầu thang, đi thật mạnh trên những nấc thang gỗ làm cho cả cái nhà sàn đ̣ng đưa như vơng.

Thu kêu lên eo éo:

– Coi chừng sập nhà chết chúng tôi ở dưới này !

Một người đứng ở giữa cầu thang và cười lên hô hố nghe rất đắc chí:

– Ở đây mà cũng có “chất nhép” nữa he !

– Rồi anh không không ngần ngại bấm đèn pin ngay vơng của Thu.

Tôi nhỉn qua kẽ sàn nhà. Trong ánh đèn pin tôi trông thấy Thu đă mở mắt và nhanh tay kéo ống quần xuống. Có lẽ Thu đang nằm bóp cái chân đau. Chao ôi ! Hai cái đùi của cô diễn viên múa ba-lê thỉnh thoảng lại phơi bày trước mắt tôi mà lần nào cũng hấp dẫn.

Có lẽ anh chàng bộ đội cũng ngây ngất v́ cái màu ngà ngọc và cái h́nh thể khêu gợi của cặp chân ấy. Cho nên anh chàng líu lưỡi, không nói thêm được lời nào nữa.

Khi Thu đă giấu kín đôi chân th́ anh chàng kia mới thong thả đi lên. Có lẽ anh ta c̣n tiếc rẻ cái thực tế quá hấp dẫn đă biến đi quá nhanh, nên cứ rọi đèn xuống sàn nhà.


https://sohanews.sohacdn.com/2019/4/9/photo-1-15547862607111255042 575.jpg


– Hề ..hề.. chào cụ !

– Chào cụ ạ ! Hồi chiều tôi gặp cụ đi ngang qua đơn vị đây mà !

Hai chàng chỉ huy đơn vị bỗng nhiên đổi giận làm vui. Thiệt là may mắn ! Ban đầu nghe giọng gay gắt và mát mẻ của họ tôi tưởng nguy to rồi. Thảo nào anh giao liên chẳng khôn hồn biến mất vô rừng như một chú chuột nhắt.

Bây giờ họ vui vẻ đối xử với ông già như vậy là v́ sao ? Có lẽ v́ lăo già này có tuổi chăng ?

Ông Chín nói ngay:

– Nè ! Tôi nói cho các đồng chí biết, nếu địa điểm này bị lộ th́ các đồng chí phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Tôi sẽ viết thơ lên báo cáo với Trung Ương Đảng chớ chẳng phải chơi đâu !

Tôi thấy thời cơ thuận lợi, nên vọt miệng nói tiếp:

– Thật đấy các đồng chí ạ. Ông Chín đây là đồng chí cũ 40 đó, từng hoạt động chung với anh Hai Hùng ở Hốc Môn Bà Điểm. Anh Hai Hùng và đồng chí Phạm Văn Đồng mời ông đến nhà ăn cơm riêng luôn đấy.

Việt ở dưới sàn nhà cũng chêm vào :

– Ông Chín về Nam là do quyết định của Trung Ương. Chính đồng chí Lê Đức Thọ thông qua danh sách đấy và ông Nguyễn Văn Vịnh trưởng ban Thống Nhất tiếp kiến ông Chín trước khi ông Chín lên đường về Nam.

Những loạt tôi và Việt vừa bắn ra là toàn những điều phịa để tôn ông Chín lên, nhưng ông Chín không nhịn được, xua tay lia lịa:

– Đừng có nói đùa, không phải chuyện như vậy đâu, tôi không đồng ư !

Ông Chín càng nghiêm nghị từ chối sự đề cao của tôi và Việt bao nhiêu th́ các vị chỉ huy càng không tin lời ông ta bấy nhiêu.


https://imagizer.imageshack. com/v2/323x480q90/r/923/XvdJw2.jpg

– Đây ḱa – tôi trỏ Việt ở dưới sàn nhà

– Ông bạn của tôi đă từng tham dự trận Điện Biên Phủ. Cây súng ngắn của anh ta mang là cây súng của Cụ Hồ tặng riêng cho anh ấy, nhưng mà anh ta không có nói cho ai biết. Ở giữa rừng này ai mà biết cái giá trị của ai.

Hai vị chỉ huy nghe tôi giới thiệu mấy nét về hai nhân vật th́ nhảy nhổm lên.

Một anh nói ngay xuống sàn nhà:

– Đâu, cây súng lục của Cụ Hồ tặng đâu cho xem chút coi. Ái cha chả ! Của quư !

Việt nằm im. Tôi thấy có cơ hội đưa Việt lên mây xanh. Tôi gọi Việt :

– Lên đây chơi, gặp bồ lính cả mà !

– Lên đây xem có quen không ?

Viên chỉ huy nói tiếp:

– Tôi cũng có dự Điện Biên đây. Lên nh́n bạn chơi !


https://3.bp.blogspot.com/-9l4cfd3Mc1w/TbpRmJNpOcI/AAAAAAAAAUg/LyoNwnpVFS4/s1600/4562287230_16c16e81b 8_o.jpg


Việt rất lẻo mép cho nên mặc dù không biết Điện Biên là cái ǵ, Việt cũng có hằng trăm chuyện để chứng minh răng ḿnh là chiến sĩ Điện Biên. Việt ḷ ḍ leo lên mắt nhắm mắt mở :

– Đâu ? Ai là chiến sĩ Điện Biên đâu ?

– Tôi, tôi đây !

– Thế à ? – Việt nh́n một trong hai người chỉ huy.

Tôi nói tiếp :

– Anh Việt đây là đại uư từ 1954 đấy !

Anh chỉ huy tự xưng là chiến sĩ Điện Biên tỏ vẻ ngạc nhiên và nói :

– Hồi năm 1954 làm ǵ có đại uư hở đại ca ? 1958 mới phong quân hàm mà !

Việt vọt miệng đáp ngay một cách vui vẻ:

– Tiểu đoàn trưởng tạm gọi là đại úy, chớ ǵ mà thắc mắc các bạn !

Việt tự xưng là tiểu đoàn trưởng từ năm 1954 th́ các vị chỉ huy giật ḿnh. Họ xuống nước ngay .

Một người nói rất lễ độ, theo quân phong :

– Báo cáo thủ trưởng, đơn vị bị kẹt đường.

– Tôi biết rồi ! – Việt nói một cách thản nhiên.

– Dạ, báo cáo thủ trưởng hôm qua anh em hành quân suốt ngày mệt quá cho nên đói lă, anh em nấu cơm cũng có phần bừa băi .

– Tôi biết rồi !

– Dạ sau khi ông Chín bảo anh em th́ chúng tôi cho lệnh dập lửa .

Việt cười với giọng kẻ cả dễ dăi với cấp dưới :

– Được rồi, không có vấn đề ǵ lắm đâu !

Tôi quay mặt vào vách. Tôi chú ư thấy chỉ chập sau th́ lửa tắt hết. Té ra Việt chỉ nói chơi vậy mà kết quả. Tôi sợ bỏ lỡ cơ hội nên tôi chêm thêm :

– Đồng chí ấy do Bộ Tổng biệt phái…

– Dạ !

Và hai vị chỉ huy yên chí rằng Việt là cán bộ biệt phái của Bộ Tổng trên đường dây này .

Tôi bảo tiếp hai vị chỉ huy:

– C̣n cây súng lục của Cụ Hồ tặng đẹp lắm, nhưng để sáng hăy xem, bây gị tối om xem không rơ .

Anh chỉ huy vừa gật đầu, vừa dạ liền mấy tiếng .

Chập sau hai vị từ giă chúng tôi.. Hai vị lại bấm đèn và quơ xuống dưới sàn nhà một lượt. Chắc hai vị muốn t́m lại đường nét và làn da trắng của cặp đùi đă từng làm cho hai vị sửng sốt mê man lúc năy.


Tôi nói đưa theo :

– Mai mời hai anh đến chơi, cô Thu là diễn viên ca múa Trung Ương đấy, đi diễn nước ngoài như đi chợ vậy. Mai nếu mấy anh yêu cầu cô Thu sẽ múa hát đủ các bài bản cho đơn vị nghe.

– Ồ, thế tốt quá. Mai chúng tôi sẽ đem biết các đồng chí thịt rừng.

– Thế càng tốt hơn nữa .

Tôi cười một cách đắc ư về cái tṛ mà tôi vừa ném ra có kết quả bất ngờ .


https://cdn.vietnammoi.vn/stores/news_dataimages/doanlv/042018/30/09/in_article/2441_3.jpg


Hai vị vừa khuất th́ cậu giao liên cũng ṃ vào, áo quần rách tả tơi. Anh ta thở hổn hển và nói :

– Tôi chạy tuôn cả gai góc.

– Chạy đi đâu vậy ?

– Sợ các chả đập và đốt nhà .

– Làm ǵ ?

– Tôi bị một lần rồi.. Họ hỏi không có gạo.. Tôi không phải là thủ kho mà lại bị ăn thoi… Tôi thất kinh rồi.

Tôi cười và càng thương hại anh giao liên .

Tôi nói :

– Họ chỉ là Ban Chỉ Huy đại đội thôi, trung úy là thượng số. C̣n chúng tôi có ông đại úy mà đại úy hồi 54 kia đấy, sợ ǵ !

Anh giao liên xuưt xoa :

– Phải dè vậy em đâu có chạy làm ǵ ! Trời đất ơi, hú hồn tôi tưởng mấy ổng phá cḥi rồi chứ !

Thu năy giờ nằm im. Khi nghe tiếng tôi từ trên gác đi xuống, Thu mới nói :

– Đạo diễn hạng nhất !

– Thôi mà !

– Anh tài thật đấy !

Tôi nói để chữa ngượng :

– Tài cái ǵ ! Gặp biến cố th́ phải bày đặt ra sáng kiến vậy thôi. h́ h́…dù sao mai Thu cũng có khán giả ngưỡng mộ tới hoan hô rồi !

Tôi lên vơng nằm. Bao nhiêu chuyện vừa giả vừa thật xảy ra cho một buổi chiều, rồi những chuyện ngày mai mà tôi dự định sẽ xảy tới :

Kẹt đường hết gạo v.v…


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x180q90/r/922/ZdDJJu.jpg


Thu bỗng gọi tôi :

– Anh à !

– Ǵ em?

– Em không đồng ư mấy anh đóng kịch như thế nữa .

– Tại sao ? Cho nó vui mà, kẻo tẻ ngắt, sốt rét nó được dịp làm lung đấy !

– Em thấy thế nào ấ y! Chính ông Chín cũng phản đối mà ! Ai làm như thế, được cái ǵ ?

– Được lắm chớ. Một là bộ đội tắt hết lửa, em thấy không, hai là mai có thịt rừng ăn, ba là anh giao liên không phải lủi vô rừng rách áo toạt da, bốn là… những việc lợi về sau ai biết ?

Cái làn da và đường nét đôi chân của Thu lúc năy bất thần hiện ra dưới ánh đèn pin xanh ngắt trở lại trong trí tôi như một ảo ảnh.

Đôi chân đó, vẫn cứ đôi chân lúc hiện ra trước mắt tôi trên bờ suối, trong một cơn mưa hay trong giây phút bất ngờ nào đó, là một niềm an ủi, một sự khuyến khích đối với tôi. Tôi ngắm nó, tôi âm thầm khao khát nó, tôi yêu nó.


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x180q90/r/924/8kEI9Z.jpg


Chắc Thu cũng biết như vậy nên Thu càng giữ kẽ với tôi trong từng cử chỉ, từng lời nói, như hai nhà ngoại giao đấu khẩu với nhau, không hề để sơ hở. Cho nên đến lúc này tôi vẫn chưa nói được tiếng ǵ.

Tôi nhớ có lần Thu ở dưới suối lên, khi đi qua một quăng ướt th́ gặp tôi, Thu đưa mũi chân bước mím trên những ḥn đá để tránh bị ướt, một tay cầm mớ quần áo đă giặt, một tay xăn quần lên quá gối.

Thu không trông thấy tôi cho nên cứ chậm chạp một cách quí phái t́m những ḥn đá trọc để bước, vô t́nh Thu bị trợt chân, nước tóe lên ướt cả quần, Thu phải vén lên cả nửa đùi để vắt tạm cho ráo nước.

Khi ngẩng lên Thu bất chợt thấy tôi cách đó không xa. Tôi vẫn đứng tần ngần trước mặt Thu, Thư như vừa đi vừa ngắm nghía vẻ đẹp của đôi chân ḿnh mà h́nh như lâu nay không có dịp nào rảnh rang nh́n lại chúng.

Gặp tôi bất ngờ Thu hơi ngượng. Cố nhiên tôi cũng không giữ được sự tự nhiên. Rồi hai đứa cùng đi về. Dọc đường Thu cứ để nguyên đôi chân trần quá đầu gối và chốc chốc lại rũ nước trên quần mà kêu lên:

“ Tai ác cho con suối !”

C̣n tôi th́ sung sướng một cách âm thầm, thỉnh thoảng tôi liếc sang, nhưng liếc măi cũng không tiện cho nên, để cho sự liếc của tôi được dễ dàng và công khai, thỉnh thoảng tôi lại kêu lên :

” Coi chừng kẻo trợt chân bây giờ! Ḥn đá đó trơn lắm!”

Tôi chỉ ḥn đá mà đôi mắt tôi th́ không rời chân nàng.

Làn da trắng vừa xanh mét vừa ướt nước. Những hạt nước c̣n đeo dính rải rác trên chân nàng như luyến tiếc những giây phút sinh thú của chúng nên chúng cố bám vào đấy như những hạt ngọc để trang điểm cho những vật thể mà sắc đẹp vốn đă thừa.


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x200q90/r/923/Lr6CXM.jpg


Thu ơi ! Nếu tôi được là một hạt nước dính ở chân em ! Cái lần đó tôi và Thu đi măi như thế bên nhau trên quăng đường suối, lặng lẽ với những cử chỉ lập lại măi của tôi, nhưng Thu và tôi cả hai đều không chán.

Tôi th́ rất bằng ḷng v́ cho rằng ḿnh lừa được người con gái để thỏa măn những thích thú của ḿnh.

C̣n Thu th́ h́nh như Thu thừa hiểu ư định của tôi nhưng Thu chẳng những không phản đối mà cứ để cho tôi ve vuốt đôi chân nàng với cặp mắt thèm thuồng của tôi.

Bất thần tôi nói:

– Thu ạ, anh yêu đôi chân em quá !

Thu dừng lại và lườm tôi. Tôi nói và cười vui vẻ :

– Uớc ǵ anh được làm một hạt bụi dưới chân em.

– Em sẽ nghiến nát anh ra.

– Không, anh sẽ bay tung lên và đáp lên tóc lên má em.

Thu đỏ rừ hai má. Thu biết tôi gài bẫy. Nàng mắc cở nhưng nàng rất thích.

C̣n tiếp ,

hoathienly19
11-19-2020, 02:44
CHƯƠNG 22


Ông Chín tự năy giờ nằm im, có lẽ ông không hài ḷng về sự bịa đặt của chúng tôi để tâng ông lên. Đoán chừng như vậy, tôi hỏi:

– Ông Chín ơi, thức ngủ ?

Ông Chín không đáp.

Một chốc, tôi nhắc lại với Thu cái chết của anh binh sĩ bạc phận và tấm mộ bia. Trên đời biết ai là bạc phước nhất ?

V́ dụ nhu anh binh sĩ nọ, anh ta chết tức tối đau đớn thực đấy nhưng ít ra anh ta cũng c̣n được chôn cất và c̣n có một bia, ấm áp nấm mộ.

Thu nói :

– Eo ôi ! So với bộ đội th́ ḿnh sướng hơn nhiều! Em thấy nhiều anh khiêng pháo oằn cả xương sống, cong queo cả đôi chân mà leo dốc đều đều. Có những cặp chân c̣n bằng những cái cọc màn không hơn không kém !

– Hở hở ? Ai nói cái ǵ mà cọc màn ?

– Từ tầng trên có tiếng gầm lên. Tôi nghe chính là tiếng của ông Chín.

Tôi nghe vạt tre nghiến ken két th́ đoán chắc ông Chín trở ḿnh hay đă ngồi dậy. Ông Chín nói vọng xuống bọn tôi :

– Phải cô văn công nói chân bộ đội là cái cọc màn đó không?

Thu đáp :

– Dạ không, cháu nói thấy chân bộ đội bằng cái cọc màn mà phải khiêng pháo th́ cháu thương tâm quá.

– Khô….ông! Tôi nghe rơ ràng là những cái cóc màn biết đi mà! Cha chả trời đất! Bộ đội ta chân đồng, chân sắt, đạp lùi vạn dậm gai chông mà cô bảo đó là những cái cọc màn biết đi th́ c̣n trời đất ǵ nữa hử ?

Ông Chín nói tiếp giọng gay gắt hẳn lên:

– Tôi hỏi lập trường cô để ở đâu chứ?

– Dạ cháu thấy vậy th́ cháu nghĩ vậy chớ sao mà phải động tới lập trường ạ! Chẳng qua là cháu nói chơi …

Ông Chín quát:

– Nói như vậy mà là nói chơi à ? Tôi cho cô hay đây là vấn đề lập trường rơ chưa ? Người có lập trường vững chắc không nói như cô. Cô ăn nói như vậy là không c̣n đủ tư cách của cán bộ cách mạng nữa. Như vậy là quá hồ đồ cô hiểu chưa ?


https://imagizer.imageshack. com/v2/432x480q90/r/924/bDLTbd.jpg


Thu không chịu thua, ngồi bật dậy trên vơng.

– Cháu xin lỗi cụ…

Thôi chết rồi ! Kẻ vui miệng, người hay bắt bẻ !

Thực t́nh lúc đầu tôi cũng tưởng là ông Chín nói chơi cho vui, chẳng ngờ ông nói thật. Ông Chín đề cập tới lập trường một cách nghiêm chỉnh.

Thu giận quá, nói không ra tiếng :

– Cháu xin lỗi ông Chín, cháu nói vậy có can phạm ǵ đến lập trường đâu mà ông Chín nói cháu những tiếng quá đáng .

Ông Chín cũng giận quá nói khàn cả tiếng :

– Cô nh́n bộ đội đang đi chiến đấu đổ máu cho quê hương mà cô bảo là những cây cọc màn biết đi có phải cô láo xược không ?

– Ơ hay ! Có chi đâu mà láo với xược ? Chân bộ đội quá gầy guộc th́ cháu bảo nom như những cây cọc màn chứ có ǵ mà cụ phải gắt ầm lên như thế ? Cháu không đồng ư.

– Này ! – Ông Chín chỉ trỏ xuống sàn

– Này cô kia, nếu có cơ quan cô ở gần đây th́ tôi sẽ báo cáo để cô lănh một h́nh thức kỹ luật. Tại sao cô khinh rẻ quân đội cách mạng như thế ? Cô cũng là văn công văn kiết sao cô lại có một cái nh́n tệ hại như thế kia ?

Tôi bảo nhỏ Thu:

– Thôi đi em, đừng nói nữa . Ông Chín là người khó tính nên ổng hay nói này nói nọ vậy thô i, rồi ổng quên hết !

Nhưng tôi vừa dứt tiếng th́ ông Chín đă gầm lên:

– Tôi không phải là người khó tính đâu nhé ! Tôi chỉ nói những điều đúng đắn thôi , các đồng chí chớ nên hiểu lầm.


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/922/Qeqwsx.jpg


Ông Chín vẫn tiếp tục giải thích :

– Đâu phải là chuyện nói chơi, ở đây, chúng ta cần lập trường.

Lập trường không thể thiếu được, lập trường thay cho cơm ăn thay cho nước uống, thay cho cả máu chúng ta trên đường này. Vậy mà đồng chí mang nó ra đây nói chơi à ?

– Ông Chín vỗ ngực phạch phạch

– Tôi cân nặng 75 kí lô nhưng tôi kém hơn những cái cọc màn biết đi ấy v́ tôi thuộc thành phần địa chủ, đồng chí hiểu chưa?

Cách mạng cần những người gầy ốm chân như cọc màn đó, chứ đâu cần những người béo tốt như tôi, như đồng chí !


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x461q90/r/923/o7uHJj.jpg


Bây giờ th́ Thu không chịu đựng nữa. Thu nói hơi to :

– Cháu biết ông Chín là người đúng đắn….

Ông Chín nhảy cỡn lên :

– A hay! Đồng chí định chửi tôi có phải không ? Này ! này tôi bảo cho mà biết đồng chí chỉ đáng con tôi .

– Dạ cháu đáng cháu nội ông cũng được !

– A ! Đồng chí định rủa tôi chết sớm đó hả ?

Câu chuyện lằng nhằng như thế đó, cắt đầu này th́ nó lại mọc ra nơi khác.

Tôi để cho một lăo già gàn và một nữ sinh bất khuất căi nhau chơi. Ai cũng có lư lẽ vững vàng hết cả.

Ông già cứ ôm cái lập trường đầy rong rêu và bón bằng sách vở cũ rích như cái bụi tre ở nông thôn được vun bồi bằng những mớ miểng sành, miểng chén, những ông táo ông ḷ hết xài; c̣n cô nữ văn công viện ra những tin tức mới về t́nh h́nh Cộng Sản quốc tế, từ những “cây cọc màn biết đi ” kéo dài đến chủ nghĩa xét lại.


https://imagizer.imageshack. com/v2/386x395q90/r/922/x1QGp5.jpg


Tội nghiệp năy giờ anh giao liên nằm im thin thít không nói tiếng nào. Có lẽ anh ta chán ngán v́ những chuyện thế này. Việc hay ho nhất đối với anh ta là làm sao xoi đường cho thủng để cho ḍng người kia khỏi bị ứ đọng lại, nếu không nó sẽ réo ầm lên mà đ̣i gạo đ̣i muối, to hơn cơn suối giận dữ ngày nước lũ.


Anh giao liên đă ngủ một giấc dài, thức dậy lục đục nấu trà uống. Ông Chín cũng ngồi dậy uống với anh ta.

Gió rét căm căm. Sau một ngày nóng bức, hơi rừng núi xông lên, vây riết những sinh vật đang ngọ nguậy trong sự bất lực thèm khát và rụi tàn. Ông Chín c̣n trà Chính Xuân hẳn hoi. Ông cất kỹ trong ba-lô không dám uống, bây giờ đem ra th́ nói đă mất hết mùi và lên mốc.

Tôi nghe có trà th́ cũng mon men lên góp mặt vào buổi trà đàm.

Anh giao liên này rất trẻ. Anh ta là người Nam Bộ. Tôi nhận ra điều đó là v́ tôi nghe trong câu chuyện anh ta nói đến một thứ rau mà chắc chắn ở Miền Trung và Miền Tây Nam Bộ mới có :

- Đó là rau dừa.

Rau dừa là thứ rau mọc ở ruộng nước sâu và vào mùa mưa. Người ta hái cái ngọn non của nó ăn với mắm kho và đặc biết nó có vú, vú nó trắng phau mởn mởn như một lại bông đá và mong manh như bọt xà-pḥng.

Cái vú rau dừa trắng nổi phêu phêu trên mặt nước gợi cho người ta sự ngon lành của bữa cơm đạm bạc ở đồng quê, đậm đà t́nh quê hương.


https://vn-test-11.slatic.net/p/475687ec7b38495f708d 40c897212211.jpg


Cho nên khi nghe đến rau dừa, th́ ḷng tôi thực sự rung động. Ở giữa núi rừng làm sao mà t́m được một thứ ǵ quen thuộc của xứ ḿnh. Cho nên tôi hỏi ngay anh giao liên:

– Anh ở tỉnh nào vậy?

– Em tên là Mai, quê ở Bạc Liêu.

– Trời đất, ở xa vậy!

– Xa th́ xa chứ biêt sao bây giờ?

– Sao ra đây chi đây?

– Th́ đi làm cách mạng mà, ở đâu đi không tới?

– Nhưng tôi muốn hỏi anh v́ lư do nào anh trôi dạt ra tới tận ngoài này?

– Th́ t́nh nguyện thôi.

– Lúc này ở trong ḿnh dễ thở không?

– Dễ thở là mấy năm trước kia, bây giờ th́ khó thở rồi. Trốn trực thăng chạy mệt đứt hơi.

– Ủa, vậy sao tôi nghe nói chiến thuật “ Trực Thăng Vận ” bị ta bẻ găy tan tành hết rồi mà ?

Cậu giao liên ph́ cười:

– Găy ông nội tôi chớ găy ! Vô trỏng rồi biết ! Có găy gị th́ có !


https://imagizer.imageshack. com/v2/435x480q90/r/922/kEEnEc.jpg


Rồi anh ta giải thích cái lư do ly hương của anh ta:

– Tôi đang công tác ở tỉnh. Ở đó có chuyện ǵ đâu mà làm. Ở không măi tôi cũng chán cho nên tôi đi giăng câu kiếm cá ăn. Cá ở Cà Mau th́ anh phải biết. Câu bao nhiêu cũng có. Ăn cá măi phát chán rồi nấu canh chua chỉ húp nước canh thôi.

Tưởng xứ nào cũng sướng như xứ ḿnh cho nên nghe lời kêu gọi của cấp trên em từ giă gia đ́nh cắp nón ra đi với bộ đồ dính da.

Núi non ở Nam Bộ không có. Cho nên vừa trông thấy núi là chúng em chạy ra leo núi chơi cho thoả thích. Chạy sướng thật, chân ḿnh cứ leo cứ bám trên đá mà bước lên, tuy có mệt nhưng vẫn cứ thích.

Cậu giao liên tiếp:

– Chẳng ngờ rằng núi ở xa trông th́ đẹp nhưng muốn nh́n cảnh đẹp phải no bụng. Leo chơi vài lần th́ thích thật, nhưng chỉ leo vài ngày rồi th́ chán.

Nhiều đứa ngồi khóc cha khóc mẹ suốt ngày không chịu đi công tác nữa. Nhiều đứa phăng theo đường ṃn ṃ ra đường cái lên xe hơi trở về xứ.

Riêng em…ở đây măi rồi, đi đâu cũng khó coi. Bụng làm dạ chịu chớ trách ai !

Mai thở dài :

– Bây giờ núi trở thành kẻ thù của em rồi . Em không ghét ǵ bằng ghét núi !

C̣n tiếp ,

hoathienly19
11-19-2020, 20:41
CHƯƠNG 23


Sáng hôm sau chúng tôi ăn cơm xong th́ đồng chí Phó chính ủy đường dây và anh trạm trưởng về. Cả hai trút ba-lô và súng xuống vạt nứa.

Ông Phó chính ủy nói:

– Bỏ mạng rồi.

– Khó xoi quá – Anh trạm trưởng kêu lên – Tụi Mỹ nằm khít rim.

– Bọn này ác thật. Bỗng nhiên lại nhảy xuống Bùi Gia Mập mười ngàn quân rồi nằm ỳ đó không chịu đi đâu cả. Thế có chết không kia chứ ? Mỗi ngày ḿnh phải cung cấp cho lính kẹt nằm tại đây hàng ngàn lít gạo… Gạo đào đâu ra ?

Ông Phó chính ủy hỏi anh trạm trưởng :

– Bây giờ tôi định mở đường sang phía Đông cậu xem có được không ? Chứ để nằm ỳ ở đây, nội lính nó phá thôi cũng lộ hết mục tiêu, cậu thấy thế nào ?

– Dạ !

Tiếng “ dạ ” của anh trạm trưởng có vẻ miễn cưỡng , không tin tưởng sự chuyển hướng ấy sẽ mang lại kết quả .

Ông Phó chính ủy nói tiếp :

– Chuyển đường sang hướng Đông th́ gần căn cứ địch lắm, có thể bị lộ hoặc bị ăn pháo, nhưng nếu để nằm lại đây cứ mỗi ngày ùn thêm vài trăm th́ sớm muộn ǵ cũng lộ, mà lộ th́ ăn B52. Cậu thấy thế nào ?

– Dạ tôi cũng thấy thế đó !

– Thế th́ cơm nước xong tôi với cậu lội tiếp nhé. Hễ xoi không thông là sáng mai bắt đầu cho đi .

– Dạ !

Cơm nước xong, hai người lại quảy ba-lô đi xoi đường. Ông Chín th́ lại đi bẻ nhánh cây từ trong rừng xa mang về từng ôm đem rải trên mặt sân tiếp tục cái công việc hôm qua nghĩa là ngụy trang cho bằng được cái sân mới nghe.


https://i.postimg.cc/bJqrmfVx/luc-luong-giao-lien-15579278408349402615 50-15579992370971636342 629.png


Tôi th́ nằm vơng nghĩ ngợi lơ mơ. Việt soạn ba-lô. Hắn ngồi quay lưng lại tôi dường như sợ tôi trông thấy những của nổi của ch́m của hắn.

Thu th́ xuống suối gội đầu. Tôi nằm trên vơng, có thể nh́n rơ cả Việt lẫn Thu.

Bộ đội ở ngoài kia bắt đầu đi lănh gạo. Họ đi ngang qua chỗ tôi nằm, người nào cũng ngó vào một cái, thỉnh thoảng có người kêu lên

– Nhà ! nhà tụi bây !

– Có người ở !

Rồi họ đi qua trước đôi mắt lạnh nhạt của tôi. Thỉnh thoảng tôi mới điều động đôi mắt của tôi khỏi ánh tóc xoả của Thu mà quay lại phía đạo quân đi lănh gạo . Nếu ông Chín biết tôi chăm chú nh́n Thu hơn nh́n bộ đội ổng sẽ qui cho tôi mất hết lập trường.

Những anh bộ đội mặt bủn da vàng đi khật khừ trông đến thương tâm. Tôi thú thật thấy nhiều anh tàn tạ quá tôi không dám nh́n. Không hiểu đau ốm như thế nào mà mặt mày sưng lên và vàng như nghệ.

Kẻ th́ buộc ruột tượng ngang lưng, người th́ vắt vai ḷng tḥng lểnh thểnh , những người không c̣n ruột tượng th́ lấy quần dài túm ống lại và vắt trên vai, hai ống chẻ ra bỏ tḥng ra sau lưng trông rất chửi đời.


https://i.postimg.cc/tCHhXRyt/50692575-780137229020197-5982858055707000832-n.jpg


Thu đứng một lúc rồi vốc nước lên gội. Bọt xà pḥng sùi lên trắng xoá. Lâu quá tôi mới trông thấy bọt xà-pḥng trên mái tóc đàn bà.

Tóc Thu không dài. Có lẽ Thu làm tóc trước khi đi.. Bây giờ đă đến lúc làm lại rồi mà không có tiệm thành thử nó hơi ngay ngay cong cong xem cũng hay. Đối với tôi ở Thu cái ǵ cũng hay cả.

Thu cúi đầu xuống, rủ tóc ra phía trước để khỏi ướt lưng. Cái gáy của Thu để lộ ra trắng như một miếng dừa nào. Ở lẫn trong mái tóc đen huyền, măng gáy ấy càng ánh lên một cách tàn nhẫn.

Chắc Thu vẫn biết tôi đang nh́n Thu nhưng Thu cứ làm như không biết.

Thu đang đóng một vở kịch độc đáo chỉ có một vai và cũng chỉ có một khán giả thôi. Diễn viên vờ không biết ḿnh được xem, c̣n người đang xem vờ không biết ḿnh đang say sưa xem biểu diễn.

Đôi chân của nàng lại phô bày ra….niềm mơ ước. Nước chung quanh nàng xao động và tan ra cùng với cái bóng nàng in trên mặt nước, như cái kỷ niệm vừa phai.

Có một thời một cái h́nh tượng gần giống như thế nằm trong sự ôm ấp của chàng. Có những lần chàng tưởng như ḿnh kiệt sức, nhưng khi đi cạnh nàng th́ chàng thấy chàng vươn lên. Có lần đang đi bỗng sụp xuống ôm chặt lấy đôi chân nàng. Nàng khụy xuống bám vào cổ chàng. Thế là chàng bế xốc nàng đi lẫn vào trong rừng.

Ở đó không có ai, chỉ có những vật vô tri. Chàng hấp tấp biến nàng trở thành một thực thể trong trạng thái tự nhiên để cho chàng hành hạ, dày ṿ. Và nàng cũng lặng lẽ đón những cực h́nh vui thú đó. Hai người đứng nh́n suốt nhau. Rồi đột nhiên họ không nh́n thấy nhau nữa.

Người này đối với người kia là một khối mơ hồ mà họ chỉ cảm thấy bằng răng, bằng lưỡi, và bằng sự cọ xát, vặn vẹo, rên rỉ. Họ đứng, rồi ngồi, rồi nằm phơi trải tất cả vẻ đẹp thiên nhiên của họ cùng thiên nhiên làm cho những chiếc lá úa cũng run lên như những thớ thịt của rừng được hồi sinh.

Nhớ lại cái hạnh phúc quá ư cụ thể đó, tôi thấy trong người bứt rứt khó ở. Tôi biết sức khoẻ của tôi chưa đến nỗi bi quan.


https://1.bp.blogspot.com/-h3Hoc5fgkOQ/VH3ntmnaY-I/AAAAAAAAMbM/gxWeXiUoQas/s1600/hinh-anh-tinh-yeu-lang-man%2B(1).jpg


Bộ đội đi rào rào, chí choé nói chuyện làm tôi quay lại nh́n. Từ cảnh tiên tôi bị lọt tỏm vào một cảnh trần tục quá trần tục. Một bên th́ quá tươi đẹp thơ mộng, c̣n một bên th́ quá gồ ghề cực nhọc với những con người áo quần lôi thôi lếch thếch đi dằng dặc, mắt ngó xuống, chân bước nặng chịt. Họ đi lănh gạo, nhưng họ không lănh được gạo v́ gạo đă hết rồi.

Những người trở về gặp những người vừa đi, hai bên chửi ầm cả lên. Kẻ lên tới kho về không cũng chửi mà những kẻ chưa lên tới kho cũng chửi.

Họ chửi cái kẻ đă không phát gạo cho họ để cho họ phải vác xác tới kho rồi vác xác trở lộn về với những cái ruột tượng trống không và với những cái dạ dày ọc ạch nước suối. Nhưng kẻ có trách nhiệm phát gạo tự hỏi gạo đâu mà phát ?


https://vbsp.org.vn/wp-content/uploads/2019/05/%C4%90%C6%B0%E1%BB%9 Dng-m%C3%B2n-H%E1%BB%93-Ch%C3%AD-Minh-con-%C4%91%C6%B0%E1%BB%9 Dng-c%E1%BB%A7a-nh%E1%BB%AFng-con-%C4%91%C6%B0%E1%BB%9 Dng%E2%80%A6.jpg


Họ ngồi dồn cục lại ở chung quanh nhà tôi và nói chuyện ồn ào bất biết chủ nhà là ai. Họ ngó nghiêng nh́n vào cái nhà bếp của chúng tôi, có người vừa leo lên gác vừa nói :

– Leo lên t́m ngụm nước coi !

Thế là cứ tự tiện leo. Một nhóm kháo với nhau :

– Ê tụi này ! Có phụ nẻo nghe !

– Đâu ? Đâu ?…

– Đấy kia dưới suối ! Suỵ t! Sụyt ! Nó tắm, để coi chơi !

– Chắc dân thiểu số !

– Ờ, thiểu số th́ hay lắm !

– Tha hồ coi !

– Nó không có ngượng ǵ đâu .

– Nó c̣n mời ḿnh xuống tắm chung và lặn ṃ cá leo với nó nữa mà !

Một cậu căi lại :

– Con này không phải phụ nữ Thượng đâu.

– Chứ con gái ǵ đây ?

– Con gái thiểu số không trắng như vậy .

– Mẹ ! Trông ngứa mắt quá .

– Sốt bỏ mẹ đi, lại c̣n !…

Một cậu tán thêm vào câu chuyện hài hước :

– Ăn cơm lược không ?

Một cậu khác đáp :

– Không “lược“ !

– Ăn “chấu” “lược” không ?

– Ngộ ăn “chấu” không “lược” !

– Há… dậy chớ… ứ “lược” không ?

– Há… cái ló ở lâu mà cố? (Cái đó ở đâu mà có) .

Rồi cả bọn cười ầm lên sặc sụa .

Cậu kia lại giải thích:

– Đó! Ăn cơm không được, ăn cháo cũng không được, sốt rét triền miên, nhưng nghe tới cái đó th́ anh nhảy dựng lên ngay!

– Há há há..

– Mẹ! Đùi trắng quá mầy ơi !

– Sụyt!

Tôi vừa muốn ra miệng th́ ông Chín đă bảo :

– Nè ! Các cậu là bộ đội cách mạng nghe ! Tư tưởng và hành động như thế đó hả ?

Một tràng cười nổi lên ở ngay trước nhà. Một tiếng phản đối trả lại câu nói của ông Chính :

– Thằng cha nào thầy đời đó hả ?

– Đ.M muốn dạy ông hả ? Ông học 18 lớp huấn luyện rồi đây nhé. Trường Ái Quốc 1, Ái Quốc 2 ông đều dự nốt, thằng nào hơn ông mà làm trời ?

Có lẽ chưa bao giờ ông Chín bị người ta xối nước vào mặt lạnh toát như lần này. Ông giận tái mặt, tôi thấy đôi môi ông run run. Chắc ông đang giằn câu nói mà ông sắp nói ra.

Nếu tôi ở vào trường hợp ông th́ tôi thụt cổ rùa luôn rồi, c̣n ông th́ không . Ông già gân vẫn chậm răi bước xuống thang. Ông tằng hắng hai ba cái liền, đến cái cuối cùng th́ chân cũng vừa chạm đất. Ông nói :

– Tôi đây, tôi nói nhưng tôi không muốn làm thầy đời ai hết .


https://phanba.files.wordpre ss.com/2014/09/apokalypse-vietnam-018.jpg


Đám lính im thin thít. Ông Chín nói tiếp :

– Tôi chỉ muốn khuyên các đồng chí làm hoặc nói điều ǵ th́ phải xem điều đó có sai lập trường không ? Nhất là các đồng chí là chiến sĩ tiền phong của giai cấp .

– Thôi dẹp đi ông già !

Một tiếng quát từ trong bụi rậm. Tôi nghễnh cổ nh́n, th́ ra một anh chiến sĩ vàng vơ đang làm xấu trong bụi vừa đứng dậy.

Anh ta nói oang oang :

– Tôi nghe ông nói tôi hết mắc … ngay ! Tôi đứng dậy liền để trả lời cho ông rơ. Cái ǵ mà lập trường với lập ḅ ? Ông làm như ông là đại lư độc quyền cái món lập trường ấy vậy

– Anh chiến sĩ vỗ ngực pạch pạch

– Tôi mấy chục vết thương trong ḿnh đây ! Như vậy mà tôi phải nghe ông giảng lập trường hả?

Ông Chín vẫn b́nh tĩnh :

– Tôi không giảng, tôi chỉ nói .

– Nói cái ǵ, đùi trắng th́ chúng tôi nói đùi trắng . Chớ phải chúng tôi nói đùi đen hay sao mà ông bảo chúng tôi mất lập trường ?

Ông Chín ôn hoà :

– Nhưng chiến sĩ cách mạng đâu có quyền nói như vậy .

– Tại sao không ? Ông giảng cho tôi nghe.

– Chuyện đùi đàn bà nói ra chỗ này gợi những ư nghĩ không tốt cho anh em ta .

– Tại sao không tốt ? – Anh lính càng tỏ ra ương ngạnh và hiếu chiến

– Lính tôi đâu phải những thằng không có ….

– Nhưng mà nói để làm ǵ ? Cái đùi đàn bà có bồi dưỡng cho lập trường giai cấp của các đồng chí không ?

Lũ lính thấy có kẻ đứng ra chống mũi chịu sào bèn nhao nhao lên :

– Có chớ ! Có chớ !

– Đùi đàn bà bồi dưỡng lập trường ghê lắm chứ !

Ông Chín trợn mắt :

– Mấy người đừng có lếu láo nghe !

Một anh khác có vẻ là học sinh nói rất ôn tồn :

– Xin lỗi bác là người đáng cha đáng chú nếu căi nhau với bác th́ thành ra mất tư cách. Đây cháu xin tŕnh bày ư nghĩ của cháu thôi. Quả thật như vậy, đùi đàn bà bồi dưỡng lập trường cho chúng cháu rất nhiều.

Bằng chứng là trong những vở ba-lê “Hồ Thiên Nga” của Liên Xô, có hằng trăm người vũ nữ tuyệt đẹp mà người nào cũng phơi trần cặp đùi của ḿnh trước khán giả .

Trong tiểu thuyết “Con đường đau khổ” của Alexis Tolstoi, tác giả có tả cặp đùi của một nữ tài tử như sau :

“Cặp đùi của nàng đáng thưởng cho một huân chương vàng!”.

Xem đó th́ việc chúng tôi nói nữ đồng chí kia có cặp đùi trắng đẹp quá có ǵ là mất lập trường, thưa bác ?


https://znews-photo.zadn.vn/w660/Uploaded/oplukaa/2019_05_16/2.jpg


Ông Chín đuối lư nhưng ông cũng không chịu im . Ông nói :

– Đó là chuyện nghệ thuật nghiêm chỉnh, c̣n đây là các chú đùa cợt.

Anh lính khi năy ứng đáp ngay :

– Xem đùi đàn bà chẳng ai nghiêm trang được cả, trừ những đứa liệt dương và những thằng thiến đó thôi .

C̣n lũ lính chiến chúng tôi là lính có… cho nên xem đùi đàn bà là xem đùi đàn bà, ai muốn nghĩ sao th́ nghĩ . Ông không phải lo hộ cho chúng tôi làm chi cho nhọc tuổi già .

Ông Chín hỏi giọng gay gắt :

– Chỉ huy các đồng chí là ai ?

Tôi thở dài, trong ḷng tôi ái ngại v́ sợ câu chuyện dằng dai sẽ lọt vào tai Thu. Điều này làm cho tôi đau khổ. Tôi nh́n xuống suối. Thu đang từ dưới suối đi lên. Nghe căi ồm ồm năy giờ có lẽ Thu đă đoán ra câu chuyện. Thu dừng lại hỏi tôi :

– Chuyện ǵ đó anh ?

Tôi hơi ấp úng định chối quanh không nói sự thật nhưng một anh chiến sĩ đă nói cướp ngay :

– Chuyện của chị đấy, chị có muốn nghe không ?

Thu tươi cười, tay cầm mớ tóc rủ rủ cho nước văng ra và hỏi :

– Có chuyện ǵ các đồng chí cứ nói ! Lâu quá tôi không được ai chú ư tới cũng buồn . Tôi là con gái, tôi thích người ta chú ư đến tôi luôn . Tôi là văn công .

– Vậy hả ? Thế th́ hay quá !

Cả đám chiến sĩ reo thích chí. Anh chiến sĩ có gương mặt vàng ẽo lúc năy, được thế lấy trớn nói rất hăng :

– Có ǵ đâu ! Chúng tôi bị ông lăo này chụp cho một cái mũ mất lập trường rất to .

– Tại sao ?

– Cũng v́ chị đấy !

Thu tṛn xoe đôi mắt và bằng những cử chỉ duyên dáng và rất sân khấu. Người nữ diễn viên có lẽ rất hứng thú khi đứng trước nhiều cặp mắt chăm chú nh́n ḿnh, nàng nói :

– Tại tôi ? Tôi làm ǵ mà các anh chịu chụp một cái mũ to dữ vậy ?

Anh chiến sĩ nói ngay :

– V́ bọn tôi lúc năy đi ngang qua suối… e hèm ! Chúng tôi đi lănh gạo về, đi rất mệt cho nên thấy suối chảy th́ nghe cơn khát dấy lên, chúng tôi nh́n xuống suối và do đó chúng tôi bắt gặp một hiện tượng mà chúng tôi cho rằng là đẹp . Đó là đôi chân của chị .

Thu hơi ửng đôi má, đôi mắt Thu chớp chớp .

– Ồ ! Thế à !

– Vâng, chỉ có thế . Xin chị chớ phiền . Chúng tôi không nói ǵ mất lập trường . Quả t́nh đôi chân chị đẹp thật . Chúng tôi đă từng xem ba-lê Liên Xô và thấy đôi chân của người Việt Nam ta đẹp không kém tŕnh độ quốc tế .

Tôi suưt bật cười v́ nhận xét của người chiến sĩ ngây thơ .


https://cdnimg.vietnamplus.v n/t870/Uploaded/ifysy/2015_05_14/ttxvn_bodoitruongson 1.jpg


Thu hơi ngượng nhưng có lẽ Thu thích. Người con gái nào mà chẳng thích người khác khen ḿnh đẹp ?

Thu nói :

– Trong nghệ thuật múa ba-lê đôi chân là cốt yếu . Và trước nhất là đôi chân phải đẹp . Tôi có biết nghệ thuật này chút đỉnh cho nên tôi cũng biết thêm rằng hiện nay ở Việt Nam ḿnh có trường đào tạo diễn viên ba-lê . Riêng đôi chân phải luyện tập bồi dưỡng sắc đẹp cho nó từ bé .

Cả bọn chiến sĩ nhao nhao lên lấy câu nói của Thu làm cái khiêng để chống lại mũi gươm của ông Chín .

Thu nói tiếp :

– Xem đôi chân đẹp, biết thưởng thức vẻ đẹp của nó th́ có ǵ là mất lập trường . Lập trường đâu phải là thứ ǵ nhẹ giá quá mà lúc nào người ta cũng đánh mất .

Thu lại mượn cái khối chiến sĩ này làm đ̣n xeo để bẩy tung đi cái cục gàn của ông Chín .

Thu c̣n nói tiếp :

– Ở đây không có sân khấu, nên tôi không thể biểu diễn cho các đồng chí xem được, chứ nếu ở Hà Nội th́ tôi sẽ cho các đồng chí xem ngay một màn vũ lập trường .

Nói xong Thu để quần áo trên một tảng đá và đứng nhón trên mũi chân, ṿng tay lên đầu làm vài ba động tác ba-lê rất đẹp .

Ông Chín tiu nghỉu đi lên tầng trên v́ ông đă thấy trước mắt rằng ông không có đồng minh .

— C̣n tiếp ,

hoathienly19
11-24-2020, 22:54
CHƯƠNG 24


Sáng nay anh giao liên có cho tôi một mẩu khoai ḿ c̣n tươi. Có lẽ v́ hôm qua tôi cho anh một nhúm ruốc gà lẫn ruốc chó. Tôi c̣n một ít gạo (v́ không bao giờ tôi ăn hết khẩu phần hằng ngày của tôi).

Bữa ăn tôi không thiếu thốn, cho nên tôi không tôn trọng khúc khoai ḿ đúng với sự thành kính mà người ta phải có đối với nó trong lúc này.

Tôi đem gắn nó trên cành cây ở đầu vơng. Tôi đang lim dim định kéo một giấc th́ có tiếng người rào rào ngoài đường. Tôi mở mắt ra th́ thấy bộ đội lại đi lănh gạo. Tôi biết là kho gạo đang khuyết mà họ đi lănh cái nỗi ǵ, sao không ai nói cho họ ? Hay người ta muốn kéo dài sự hy vọng.

Bỗng một người hỏi tôi :

– Anh ngủ à ?

– Tôi định nằm chơi nhưng lại buồn ngủ, nguy hiểm quá !

Tôi trả lời và mở mắt ra th́ thấy một anh bộ đội đứng sừng sững ở đầu vơng. Mặt anh ta phù lên no tṛn như một cái bánh bao, mắt anh ta lờ đờ, h́nh như anh ta đang sốt. Anh ta nói ngay :

– Đồng chí c̣n khúc sắn trên đầu vơng chắc đồng chí không dùng cho tôi…tôi xi….in.

Tôi ngồi bật dậy. Tôi như điện giựt v́ có người đụng tới cái bao tử sắp thủng của tôi.

Tôi không nói năng ǵ mà cứ bàng hoàng. Tôi không hiểu anh ta nói ǵ cả. Và tôi cũng đáp lại như một cái máy, không hiểu rằng ḿnh đă nói ǵ!

– Không được đâu đồng chí, đây là của một đồng chí khác mà đồng chí đó đang sốt không ăn cơm được. Chớ phải của tôi th́ tôi cho đồng chí ngay rồi. Đồng chí với nhau không mà! Hơn nữa đồng chí vào giải phóng Miền Nam của tôi..

Bây giờ nhớ lại những lời đó, tôi thấy thật xấu xa. Ghê gớm thay cái miệng con người. Cái miệng khôn ngoan hay ngu xuẩn cũng chỉ v́ cái dạ dày. Trong một con người, cái cao nhất không phải cái đầu mà là cái dạ dày. Cái dạ dày sai khiến, cái dạ dày chỉ huy, cái dạ dày lănh đạo và chính cái dạ dày nói bằng cái miệng.

Sở dĩ tôi đáp ứng nhanh nhẹn và gần như đă sắp sẵn trong bụng từ lâu là v́ anh bạn không quen này đă chạm vào cái dạ dày của tôi quá mạnh. Sự đụng chạm đó làm bật ra những âm thanh.



https://i.postimg.cc/tCHhXRyt/50692575-780137229020197-5982858055707000832-n.jpg


Anh chiến sĩ đứng tần ngần trước mặt tôi, vừa thất vọng, vừa ngượng ngùng. Anh không biết nói sao. Vẻ mặt non choẹt và phị của anh ta làm cho tôi đau khổ. Có lẽ anh ta phát khóc lên mất. Tôi cầm ḷng không đậu. Tôi sẽ cho anh ta khúc sắn đó và xin lỗi anh ta bằng những lời thấm thía nhất. Nhưng khi tôi sắp sửa nói, th́ anh ta đă quay đi, bước chân nặng như ch́.

Và tôi cũng không phải nói nữa. Cái dạ dày của tôi êm dịu trở lại rồi.

Tôi tưởng tôi yên tâm v́ khúc sắn đó không bị đụng chạm tới nữa nhưng tôi đă nhầm. Tôi không yên ổn chút nào hết. Tôi bị cắn rứt. Lần này không phải cái dạ dày bị đụng tới mà chính là trái tim. Tim tôi nghe xốn xang se thắt.

Tôi thấy con người đê mạt quá. Trên con đường khốn khổ này, con người đối với con người chẳng khác chi cầm thú, thằng mạnh thằng yếu, thằng nghèo thằng giàu…

Tôi xấu hổ với lương tâm quá. Khúc sắn đó của người ta cho tôi, tôi không dùng đến cho nên tôi mới để cho nó lăn lóc như vậy. Nếu không có anh chiến sĩ kia xin th́ tôi cũng không nhớ tới nó.

Vậy mà tôi đă không cho anh ta. Tôi đă từ chối một cách rất chính trị.

Bây giờ, đau khổ v́ cái cử chỉ tệ hại của ḿnh, tôi nằm không yên. Tôi đứng dậy nh́n hút theo bóng anh chiến sĩ đă lẫn đi trong đám người lúc nhúc xa dần.


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/922/Qeqwsx.jpg


Tôi muốn gọi to lên nhưng tôi lại rất xấu hổ đến đỗi không dám gọi anh ta trở lại. Tôi nằm vật ra trên vơng mắt ngó lom lom ra đường với mục đích t́m lại người chiến sĩ thảm thương kia.

Thỉnh thoảng tôi lại nh́n khúc sắn gắn trên cành cây. Nó như cái gai, như chính vết thương trong ḷng tôi. Nó như cũng có linh hồn. Nó như cũng nh́n tôi bằng những cặp mắt vô h́nh và làm cho tôi xốn xang khó chịu. Miếng ăn là miếng tồi tàn.

Ở đây đă hẳn vậy, mà ở đâu cũng vậy.

Người ta đánh nhau chỉ cũng để giành lấy “cái ăn”. Anh chiến sĩ quân đội nhân dân đă hạ ḿnh để xin khúc sắn mà không đạt được, c̣n tôi th́ nói dối một cách tài t́nh để từ chối. Tôi đă xem t́nh đồng chí đồng đội thấp hơn cả khúc sắn kia.

Tôi đă ân hận thực sự. Anh chiến sĩ kia là một người tốt. Anh đă không đánh giật khúc sắn, cũng không mắng chửi tôi tiếng nào.

Giá anh ta văng tục với tôi th́ tôi sẽ yên ḷng và tôi không ân hận v́ tôi có lư do chánh đáng :

" Thằng mất dạy ḿnh không cho là phải !"

Tôi chờ măi không thấy anh ta trở lại. Những người đi lănh gạo về hàng đàn, mặt mày người nào người nấy méo xẹo méo xọ chẳng c̣n ra cái “khí thế chiến thắng” ǵ nữa! Cái dạ dày rách, cái mồm làm sao nở hoa?

Sốt ruột quá, tôi bèn ra đứng bên vệ đường. Chờ măi, người đi đă thưa mà cũng chưa thấy anh bạn ấy.


https://imagizer.imageshack. com/v2/401x482q90/r/922/RdKMHt.jpg


Cái toán vừa gây sự với ông Chín c̣n đang lảng vảng ở đây, chuyện tṛ nổ như ngô rang với Thu. Đáng lư ra họ đă về từ lâu nhưng v́ có “chất tươi” cho nên họ ở lại tỏ sự cảm mến đối với Thu.

Tôi đi tới góp chuyện và tả h́nh dáng nạn nhân của khúc sắn và hỏi có ai trông thấy anh này không ?

– Ối ! Có ai mà biết, con không cha mà !

Tôi suy nghĩ một lúc rồi lấy khúc sắn trao cho một cậu có vẻ chính chắn nhất đám. Tôi nói:

– Đồng chí đi về dọc đường để ư t́m hộ tôi cậu đó và trao cho cậu ta khúc sắn này. Nói rằng thằng cha hồi năy ở dưới cái nhà gác đó nó gởi cho.

Anh lính cầm ngay khúc sắn, nh́n lườm lườm như mèo thấy mỡ.

Anh ta hỏi tôi:

– Cậu đó là ǵ của anh ?

– À à… nó là em ruột của tôi ! Đây là vấn đề t́nh cảm nhé ! Nếu khúc sắn không tới tay cậu ấy th́ tôi buồn lắm đấy !

– Ừ được, được ! Tôi bảo đảm .

Tôi nh́n theo toán lính kéo đi, mắt tôi trông thấy từng người rơ ràng. Chỉ cách tôi độ mười thước th́ vỏ sắn đă rơi tơi tả xuống đất. Anh chàng c̣n quay lại nh́n tôi, miệng nhai ngấu nghiến như cười chê cái sự ngây thơ của tôi. Anh ta đă nuốt chững cái lương tâm của … tôi.

Tôi buồn vô hạn cảm thấy giá trị của ḿnh và của bạn đồng đội xuống thấp quá ! Buồn thay cái lư tưởng của ḿnh, khi ra đi cao quư biết bao, với giấc mộng đầu đời, mà bây giờ chỉ c̣n lại có thế ! Quanh quẩn những chuyện lặt vặt không đáng giá một chút trí năo vậy mà nó chiếm hết trí năo của ḿnh.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x302q90/r/923/ef8Nko.jpg


Đêm hôm đó tôi mới bày đặt ra một cuộc liên hoan. Mấy khi có người tốt bụng như tôi (!) cho nên bộ đội hưởng ứng ngay.

Cái ǵ bằng ở giữa rừng xanh khô héo này mà được một bữa tươi.

Chất tươi ngon lành, chất tươi thực tế. Tôi cho Thu biết chuyện ấy như một quyết định, nghĩa là coi như tất nhiên Thu là diễn viên số một trong đêm nay.

Thu càu nhàu nũng nịu:

– Anh lúc nào cũng muốn đem bêu riếu em để làm việc nọ việc kia.

Hoàng hôn rừng nhóm lên một ngọn lửa man dă với hai người lính ngồi sẵn đó hễ có máy bay tới là cứ tuới nước vào cho lửa tắt ngay. Nhạc cũ dùng đệm đàn cho Thu múa duy nhất là cái soong và cái cổ họng của tôi. Tôi lật đít soong vỗ vào. Nó điếc câm không nghe tiếng vang.

Và tôi hát theo điệu tango bài Hoa Champa.

– Hoa Champa ơi, hoa đẹp hoa thơm

Một vầng hào quang hiển hiện giữa đêm đen chói chang ấm áp với vị nữ thần hiện ra huy hoàng đường bệ.

Nữ thần vận một cái choàng khăn tắm bên ngoài cái quần (xin lỗi độc giả) cho nó có vẻ dân xứ Lào để múa bài hoa Champa.

Chắc Thu cũng cảm thấy ḿnh bay lên theo tiếng hát và tiếng nhạc của tôi.

Có bao giờ một người vũ nữ lại biểu diễn dưới cái ánh sáng như cái ánh sáng hôm nay, trên cái sân khấu như cái sân khấu hôm nay, với giàn nhạc như giàn nhạc hôm nay? Vậy mà Thu múa rất hay.

Ánh lửa soi một nửa gương mặt Thu, c̣n một nửa th́ ch́m hẳn trong bóng tối mờ nhạt. Cái chót mũi của Thu nhô lên thon đẹp và thanh tú lạ lùng.

Chiến sĩ ngồi xem đực mặt ra nh́n ngớ ngẩn như một lũ nô lệ bị hốt mất hồn. Họ không cử động, đôi mắt lờ đờ, mồm há hốc ra và tay chân xụi lơ không c̣n cảm giác. Có lẽ họ cũng không cần biết ở đâu lại có một người con gái múa một điệu múa thần kỳ như điệu múa này. Có lẽ bao nhiêu nỗi nhọc nhằn trên đường xa đă phủi sạch trong giây phút nầy. Bao nhiêu sắt thép nặng oằn vai và hằng trăm dặm đường sơn cước trở thành vô nghĩa lư trong giây phút nầy.

Thu đă giúp sức cho họ, mang lại cho họ nụ cười và ngọn gió mát lành trong cơn oi bức. Thu đă đưa tâm hồn họ đến bất cứ nơi đâu mà đôi chân Thu bước tới. Họ ngồi nghiêm trang như đang dự một dạ hội vĩ đại. Ánh lửa bay phơi phới như những mảnh lụa điều.


https://static.tuoitre.vn/tto/i/s626//2015/02/14/u6l1KQTR.jpg


Nữ thần bước chậm răi, giơ tay lên dịu dàng uốn ḿnh như sóng lượn. Đôi mắt của nàng sáng rực như sao, nh́n mọi người như xoáy tận tim gan một cách buốt đau mà sung sướng. Nàng đi trong tiếng nhạc và ánh sáng, như gần như xa, như ẩn như hiện, như có như không, lúc đến sát lũ chúng sinh – tưởng như lũ này thở được hơi thở của nàng, lúc lại như ngàn trùng xa cách.

Thu đẹp quá Thu ơi! Anh tưởng đă mất một cách vô cùng thơ mộng v́ em bỗng nhiên vụt biến thành nữ thần. Tôi vỗ soong hát mà ḷng tan theo tiếng nhạc. Tôi tưởng tôi hoá thành một gă Trương Chi si t́nh đang ngồi gơ ván thuyền mà ca giữa không gian bao la dệt bằng mộng.

Không rơ nàng là biểu hiện của nghệ thuật hay chính nghệ thuật hiện lên trên thể xác tuyệt mỹ của nàng.

Tôi mới hiểu ra rằng chính mỗi người con gái là nghệ thuật siêu đẳng. Không có Nàng th́ nghệ thuật như chim không cành đỗ, cá không được nước bơi, và hoa không có nắng để khoe sắc.

Tôi thấy tôi yêu nghệ thuật và yêu Thu hơn bao giờ hết. Tôi thấy Thu đẹp hơn bao giờ hết, cái đẹp của linh hồn biến động ở từng cái chớp mắt, ở từng cử chỉ của những ngón tay, và làm rung động tim người bằng mỗi cái chớp mắt, mỗi cái đưa tay, mỗi cái động chân.

Tôi cũng cảm thấy tôi hát hay. Tiếng hát vang âm giữa những tầng không gian xanh và lướt trên những lá xanh đang mơ màng giấc ngủ.

Khu rừng bỗng nhiên trút hết vẻ âm u man rợ và trở nên quang đăng mơ mộng với những bóng cây nhảy múa theo ánh lửa, với những chú chim non, với những đóa hoa dại chuyển ḿnh hé nở. Cọp beo chừng như cũng mất hết thú tính trở nên hiền lành dễ thương như những chú cừu non.

Thu đă hoán cải tất cả. Dữ hoá hiền, xấu ra đẹp. Cả tâm hồn tôi nửa như cũng thơ thới gột sạch mọi ưu tư.

Đôi chân Thu như hai cái búp non nơn nà di động. Tất cả người của Thu uyển chuyển rung động từng thớ thịt. Từng nếp áo, từng mép tóc của Thu đều ánh lên những hạt bụi hào hoa. Cả Thu đă hoá thành một đoá Champa mà lũ hành khất ở đây đang đói khát, đang tôn thờ.

Ông Chín ban đầu th́ ngồi trên sàn nhà có vẻ phản đối cái vụ đốt lửa. Ông không thể chống lại số đông, nhưng ông tỏ sự bất b́nh bằng cách không xuống đất ngồi chung với mọi người.

Nhưng bây giờ th́ ông Chín đă xuống đất ngồi. Có lẽ ông xấu hổ nên ông ngồi khuất sau một gốc cây. Tôi liếc thấy ông Chín chăm chú nh́n cũng như bao nhiêu người khác . Có lẽ ông cũng thích thú như bao nhiêu người khác. Và ông hơi hối hận về sự phản đối dù không có kết quả của ông.


https://media.baothaibinh.co m.vn/upload/news/4_2013/16014_3562df4c92f176 4afb503cda63b66926_L .jpg


Bỗng có tiếng thét:

– Máy ba….ay!

Tiếng thét như những thùng nước xối vào bếp lửa. Mà thực vậy, mấy người lính thủ sẵn nước trong tay như những cái ṿi rồng vụt tưới vào đám lửa thơ mông làm tiêu tan ngay tất cả, tất cả.

Một sự xáo trộn đến cực độ, hồi lâu mới ổn định lại được trật tự. Nổi lên trong tất cả sự im lặng vừa được hồi phục đó là tiếng quát của ông Chín:

– Tắt lửa ! C̣n lửa cháy đó! Muốn chết hả? Mạng người chớ đâu phải con kiến ? Văn nghệ văn ngọt ǵ ?

Trời đất, rừng cây đang sáng sủa là vậy mà chỉ một loáng đă tối sầm lại như trong hũ nút. Người ta không dám thở mạnh, không dám cử động cũng không dám nghĩ rằng chính ḿnh đă sống những giây phút bay bổng vừa qua.

Tất cả đều tan tác. Không c̣n một chút ǵ trong tâm hồn cũng như trên mặt đất. Chỉ c̣n sốt lại mùi khét bốc lên từ đống lửa bị dập tắt bằng nước, hăng hăng cay xè, quái gở.

Tiếng ông Chín càu nhàu:

– Tôi đă bảo mà không nghe tôi. Xem cái ǵ mà xem cái sự nhảy cóc nhảy nhái đó hả?

Lính tráng êm ru. Cấp chỉ huy cũng ngậm mồm. Họ rút lui không ư kiến. Họ dẫm lên cành khô kêu răng rắc, càn lên nhau kêu la ơí ới, gọi nhau về đơn vị.


https://danviet.mediacdn.vn/upload/1-2019/images/2019-01-30/Giai-ma-kinh-ngac-chieu-dai-cua-tuyen-duong-Truong-Son-1182-1548863584-width602height398.jp g


Tôi bỏ trốn về vơng nằm im thin thít như một kẻ cắp bị bắt quả tang, ḷng buồn năo vô cùng khi nghĩ tới cái cảnh tượng tan tác đang diễn ra ngoài rừng chung quanh đống tro tàn.

Tôi không muốn nghĩ tới niềm hạnh phúc vừa tan vỡ, nỗi sung sướng khi được đối diện với Nữ Thần Nghệ Thuật.

Tôi không muốn nh́n thấy nàng đột nhiên trở lại trần tục, lôi thôi lếch thếch với bộ xiêm y thần thoại đầy hào quang vinh quang đă rách nát.

Đêm rừng dày đặc. Tôi đă sống bao nhiêu đêm ở rừng rồi. Ngao ngán . Ngột ngạt.!


C̣n tiếp ,

hoathienly19
11-26-2020, 07:18
CHƯƠNG 25


Sáng hôm sau tôi vừa mở mắt ra là thấy ông Chín lom khom xếp những cành lá trên sàn.

Tôi nói ngay :

– Nếu không có múa Hoa Champa hồi hôm th́ lính ngủ không được đấy ông Chín ạ !

– Tại sao vậy ?

– Ông Chín chống nạnh lên và hất hàm hỏi tôi

– Tại sao không ngủ được ?

Tôi b́nh tĩnh đáp :

– Tại v́ bụng đói quá mà . Nước suối không xoa dịu được cơn đói chứ sao! Phải nhờ tới hoa Champa .

Ông Chín nói một cách thản nhiên :

– Hoa Champa không uống được .

– Ông Chín quên rằng nghe hát th́ đỡ đói sao ?

– Phải rồi, nhưng máy bay quan trọng hơn .

– Nhưng nó chỉ quan trọng khi nó có thật kia . C̣n đằng này không có mà quan trọng cái ǵ ?

Ông Chín đứng lặng người ra rồi cất tiếng cười đắc chí với kết quả mà ông đạt được đêm qua.


https://hoiquanphidung.com/echo/media/k2/items/cache/6f43b5263fbba79c5962 514b85d34738_XL.jpg


Đến trưa th́ có lệnh hành quân. Đường đă xoi thủng.


Trong giây lát thấy ba-lô lục đục trên lưng. Soong chảo, súng ống lớp vác lớp gánh lớp khiêng, đụng khua nhau lộp cộp lạc cạc lèng xèng không biết có thể so sánh nó với cảnh tượng nào trong cuộc sống. Chợ không phải chợ, hội không phải hội, liên hoan không phải liên hoan.

Tôi bất chợt nh́n thấy trong đám lính một anh bạn quen. (Hẳn bạn đọc c̣n nhớ “ông già Noël ở nơi có cái đế cối 82 lót đường).

Không biết bao lâu rồi tôi không gặp lại anh ta. Anh ta gầy đến mức độ không c̣n gầy được nữa. Gương mặt anh ta không c̣n thịt chỉ c̣n đôi g̣ má nhăn nheo, nhô hẳn lên và cặp mắt sâu như hai cái giếng cạn. Anh ta choắt lại như một miếng khô sấy.

Không hiểu lư do nào anh ta lại treo và hôm nay vẫn c̣n treo chiếc khăn lông nhỏ dưới quai nón làm cho anh ta giống ông già có bộ râu vĩ đại. Tay anh ta mỗi bên vẫn cầm một chiếc gậy như cặp chân giả chắp vào cặp chân thiệt đă kiệt lực từ lâu. Trông anh ta đi, tôi muốn khóc. Bao giờ anh ta mới tới nơi ? Vậy mà không chịu nằm lại dọc đường mà cứ lắt nhắt đi từng bước một.

Anh giao liên dẫn đường trên chặng này đă nai nịt xong. Anh đứng trên một cái rễ cây và tuyên bố nội qui mới do anh ta đặt ra sau khi đă được cấp chỉ huy truyền lại t́nh h́nh địch. Anh ta rất gọn. Súng cạc-bin, quần đùi, áo tay ngắn.

Anh ta nói :

– Hôm nay chúng ta sẽ đi một con đường đặc biệt. Có thể nói là rất gian khổ và nguy hiểm.

– Có nhiều dốc không đồng chí ? – Một anh chiến sĩ hỏi.

Anh giao liên đáp :

– Không có dốc sao phải Trường Sơn . Càng đi vô càng dốc nhiều. Ở đầu đường, các anh bị cái đồi “ Ngàn lẻ một ”, vô đến cuối dăy Trường Sơn các anh sẽ bị cái đồi em em cái “Ngàn lẻ một” đó.

Anh giao liên xoè bàn tay ra :

– Đồng chí nào c̣n thuốc cho xin điếu, lạt miệng quá. H́nh như cơn sốt tới.

Một anh chiến sĩ móc trong túi ra một mẩu thuốc và trao cho anh giao liên.

– Tôi c̣n có bấy nhiêu. Thăng Long đấy !

– Ồ! Thăng Long hả ? Để làm vài hơi cho biết mùi

– Anh giao liên bật lửa châm thuốc hút và nói tiếp:

- Nhưng vô Nam dốc cao hơn các đồng chí à!

Một người căi lạ i:

– Vô Nam là đi về phía đồng bằng, tại sao dốc càng cao hơn ?

Anh giao liên ph́ phèo điếu thuốc không chịu cháy, anh phun phun sợi thuốc và nói với sự chắc chắn:

– Đành rằng đi về Nam là đi về phía đuôi Trường Sơn, nhưng tới đó dốc sẽ cao hơn nữa. Là v́ sức khoẻ của các đồng chí đă kiệt.

Ở đầu Trường Sơn các đồng chí leo cái “Ngàn lẻ một” tuy cao nhưng các đồng chí c̣n sức.

C̣n vô Nam tuy là dốc thấp hơn nhưng người hết gân, ngựa hết cỏ, muối mắm cũng cạn, chỉ c̣n có nước suối mà thô i!

Ai nầy lẵng lặng nghe và nh́n lại bản thân ḿnh th́ thấy đó là điều chí lư.

Nghe anh giao liên nói, tôi ớn quá. Trước mắt ḿnh không có cái ǵ phấn khởi cả. Con đường hôm nay, không biết có vạch nổi hay không ?

Đường đi gian nan thật v́ đây là con đường không có đường. Không một ai đi trước ḿnh trên lối này. Một thứ đường không biết sẽ đưa ḿnh đi tới đâu ?


https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2018/03/DangDiTruoc.jpg


Đi vài bước lại dốc, mạnh ai nấy đi theo ư thích và sức khoẻ của ḿnh. Cả một khu rừng đó, cả một dăy đồi đó, ai muốn đi hàng ngang hàng dọc ǵ th́ cứ đi.

Người khiêng súng đi theo sự bất lợi của người khiêng súng; người mang ba-lô đi với sự uể oải của người mang ba-lô.

Cho nên cả đoàn người đi qua rồi vẫn không để lại phía sau một vết ṃn nào khả dĩ gọi đó là đường ṃn để cho kẻ đi sau nhờ. Lên đến một cái đỉnh dốc, anh giao liên nh́n dáo dác và bảo:

– Bỏ mẹ ! Lạc rồi !

Một người nhảy cỡn lên như đạp phải lửa :

– Hả, đồng chí nói cái ǵ ? Lạc rồi hả ?

– Chưa chắc nhưng sao đi măi mà chưa qua được buông Ô.

– Buông Ô là buông ǵ đồng chí ?

– Buông Ô là buông Ô chớ buông ǵ..

– Cái buông đó nằm ở đâu đồng chí ?

– Ở chỗ nó nằm chớ đâu .

– Nhưng ở hướng nào? Đông hay Tây ?

– Tôi chẳng biết Đông Tây ǵ hết !

– Trời đấ t! Anh học lớp mấy mà anh không biết phương hướng khi đi rừng?

Hai người đôi co với nhau làm cho anh giao liên đang lúc mệt, đổ quạu. Anh nói :

– Tôi không có học lớp mấy hết! Hồi nhỏ tới lớn tôi đi chăn trâu cho người ta không hè!

Rồi anh giao liên bỏ đi giữa sự câm lặng của mọi người. Đi được vài bước anh quay lại:

– Ở đâu ngồi đó nghe! Bỏ đồ xuống nghỉ. Đi bậy bạ tụi nó bắn tên thuốc độc chết ráng chịu.

Tôi lắc đầu hỡi ôi ! Thế là lạc mất rồi.


https://c1.staticflickr.com/3/2833/34025173060_6eddd150 9d.jpg


Trời chiều gió ít nhưng không khí âm âm lạnh rợn người. Nắng đă xuống thấp chỉ c̣n vài ba đốm nhợt nhạt trên rễ cây. Không có con chim nào về tổ. Rừng hoang đến nỗi chim không làm tổ.

Vài ba người ném ba-lô xuống. Súng đạn kẻ th́ treo trên cành cây, người th́ giá súng, nhiều người lót đít ngồi như khúc gỗ.

Mấy anh chỉ huy th́ dở bản đồ ra xem. Tôi cũng chen vào đám này khom xuống xem bản đồ làm như ḿnh cũng là tham mưu.

Bản đồ nằm dưới đất, li ti những gân xanh gân đỏ chạy chằng chịt nhưng loay hoay măi không ai t́m ra điểm hiện ḿnh đang ngồi. Tôi nóng mũi nên chen vào một cách hết sức vô trách nhiệm:

– Thôi các đồng chí ơi ! Đừng có t́m mà mất công ! Biết đâu mà t́m ? Thiệt là vô lư !

Lặng thinh một lát tôi lại nói :

– Tôi có cách này hay lắm !

– Cách nào ?

– Quay lại trạm cũ !

– Để làm ǵ ?

– Để có suối !

Hai vị chỉ huy mới té ngữa. Ở đây đâu có nước nôi ǵ ? Ai cũng khát, mong cho tới nơi để nốc ba bi-đông một lúc vào cái dạ dày thay cơm. Nhưng bây giờ nước suối cũng không có nữa rồi.

Đành vậy thôi chớ biết làm sao ? Quay trở lại đâu có phải là dễ? Đi rừng như đi đêm, nhất nhất đều phải có người dẫn nếu không th́ cứ đi quanh quanh măi trên vết chân ḿnh mà thôi . Người hướng dẫn đă đi lạc th́ làm sao ?

Tôi buồn rầu vô cùng, vừa việc lớn vừa việc nhỏ, vừa đường ngắn vừa đường dài, đều không có một chút ǵ thuận lợi…

Phút dừng chân trên đường hành quân vào Nam.


https://36hn.files.wordpress .com/2015/06/hinh-anh-it-biet-ve-mien-bac-viet-nam-truoc-1975-1-hinh-7.jpg


Tôi đang t́m chỗ để mắc vơng. Bỗng tôi ngồi phệt xuống. Hai tay quơ quào bứt lấy một bụi rau xanh đưa lên mũi ngửi rồi bỏ vào túi cài nút lại ngay. Một cử chỉ chớp nhoáng nhưng Việt cũng trông thấy. Việt hỏi:

– Cái ǵ vậy anh ?

– Ng̣, ng̣ gai cậu ơi !

– Ng̣ nêm canh chua đó phải không ?

– Đúng rồi .

Sự trao đổi của chúng tôi lọt vào tai những người bên cạnh, rồi lập tức được truyền ra khắp đoàn nhanh như gió .

– Ở đây có ng̣ gai nghe !

– T́m ng̣ gai nấu tộ canh chua với lá bứa bây ơi !

Thế là mọi người dẫm lên gai góc, bới vào những kẹt đá để t́m cái món gia vị thân thuộc đó như một cuộc hành quân truy lùng địch quân.

Nhưng không ai t́m ra được thêm một lá nào nữa.

Việt bảo tôi:

– Đúng ng̣ không anh ?

– Sao không đúng? Tôi ăn canh chua ṃn răng mà!

– Đưa coi !

Tôi móc túi đưa mấy cái lá rau cho Việt. Việt đưa lên mũi hít hít như ngửi thuốc khoẻ:

– Đúng rồi . Ng̣ ! Ng̣ !


https://duocphamaau.com/data/upload/editor/2014/10/06/rau-ngo-gai.jpg


Lính tráng văng tục ầm ĩ. Kẻ khiêm tốn th́ than thở, đứa lỗ măng th́ chửi thề. Có những kẻ đă từng gặp cái cảnh lạc đường này th́ ngồi lặng thinh chỉ kêu lên một tiếng rồi thôi.

Nước trong bi-đông đă cạn. Suối reo th́ dưới chân núi. Chỉ hoá thành khỉ th́ hoạ may mới đi xuống lấy nước được v́ dốc đứng và ít ra bây giờ cũng đă 6 giờ chiều.

Người người thiêm thiếp v́ đói lả và thất vọng. Đă nhọ mặt người, mỗi con người đều ḥa lẫn vào cây cỏ và bóng tối.

Người giao liên nào đă dẫn họ tới đây ? Bao giờ th́ họ sẽ tới nơi hay không bao giờ họ đến ?

Nỗi sợ sống giữa rừng sâu cùng với nỗi lo câu bị dẫn lạc đường nhồi lại làm một đè nặng lên tâm trí tôi như một tảng đá.

Tôi chưa mắc vơng vội. Ḷng cứ bồn chồn không sao ổn định được. Loay hoay một chập th́ trời mưa. Mưa thật to, bất ngờ. Ai cũng lấy ni-lông ra choàng và đứng co rút lại t́m một gốc cây mà nép ḿnh vào. Mưa càng nặng hạt.

Sườn núi nghiêng trút cho nên không thể đứng thẳng hai chân được, phải đứng một chân thẳng một chân dùn và cứ chịu như thế cho đến tàn đám mưa.

Không có ǵ buồn bằng khi hạ trại mà lại gặp mưa. Rồi lại không có nước và cuối cùng là không một que củi. Mà lại tối mịt.

Thôi, đành mắc vơng rồi leo lên nằm với cái bụng tóp ve. Và chỉ có thể xoa dịu cơn đói bằng mấy giọt nước c̣n tráng đít bi-đông.

Nhiều người lầm bầm chửi giao liên, nhiều người đốt lửa hơ quần áo. Tôi th́ chỉ nằm queo, không buồn nói tới Thu cũng không động tới Việt.

Bỗng Việt đến nói với tôi :

– Ta nấu canh chua đi anh !

– Giỡn cậu !

– Thiệt mà! Tôi vừa bắt được đúng ba con cua đá.

Việt móc túi quần đưa ra ba chú cua. Mỗi chú to bằng ngón chân cái, đen như than, ngời ngời như da trùn hổ. Việt c̣n móc trong túi áo ra mấy cái đọt bứa và nói:

– Vậy là đủ chất liệu rồi .

Tôi nói:

– Đâu c̣n nước !

– Vét hết nước trong bi-đông của tôi, của anh và của Thu là đủ.

Rồi Việt hăng hái tiến hành nấu canh chua. Việt chẻ những thanh nứa ra bằng chân nhang, bó lại. Tất cả cua, lá bứa và nước cho vào một cái ga-men. Tôi cầm cái quai, c̣n Việt th́ châm lửa vào mớ que nứa kia kê duới đít ga-men. Việt gọi:

– Thu ơi ! Có ăn canh chua không?

– Canh chua đâu anh ?

– Có đây!

Tôi bảo Việt:

– Coi chừng hễ nước vừa sôi chín lá bứa và cua th́ ngưng, kẻo sôi lâu cạn hết nước.

Quả thật, nước không ngập lưng mấy con cua. Chập sau, canh vừa sôi là tôi bảo Việt dập lửa ngay, rồi bảo Việt và Thu mang ga-men lại. Tôi lấy muỗng chia cho từng người . Mỗi người được một chú cua đá, mấy cái lá bứa và ba muỗng canh.

Bỗng Thu kêu lên :

– Ấy chết, ng̣ đâu không nêm vào ?

– À ạ ! Cái món chính mà lại quên.

Tôi bảo Thu:

– Em móc túi áo anh lấy ng̣ ra, tay anh bẩn quá.

Thu phụng phịu:

– Anh bóc lột em từng chút.

– Anh là tư sản văn chương đây mà!

Việt cười:

– Nhưng tư sản hụt .

Rồi mỗi đứa đem thức ăn về lều ăn riêng tùy theo sở thích của ḿnh, cốt làm sao các món phụ thêm làm cho món canh chua cua đá được tăng thêm giá trị.


https://64.media.tumblr.com/9cb415377485f71e43c2 2962ad4340e5/tumblr_of9vhtvHN81uk bvvlo1_500.gifv


Cơm nắm mang đi từ trưa tới giờ thiu nhớt. Tôi cắn vô một miếng. Tôi không ngờ nó thiu đến thế nhưng không lẽ lại phun ra. Dù thiu nó cũng là cơm mà. Cho nên tôi ráng sức b́nh sinh mà nuốt nó vào.

Ngon hay không tôi cũng biết nữa, chỉ thấy sau khi miếng cơm đi khỏi mồm th́ tôi nôn thốc nôn tháo và cuối cùng nó dội hết ra ngoài.

Tôi cầm cái nắp ga-men canh chua lên mà húp mà nhai luôn con cua với mớ lá bứa và nuốt ngay. C̣n mấy lá ng̣ th́ tôi nhai chầm chậm để mà thưởng thức hương vị của quê hương với tất cả sự mơ ước và tưởng tượng của tôi.

Cơm vừa xong th́ anh giao liên xuất hiện. Anh bảo đă t́m được đường xuống suối. Thế là cả đoàn nhao nhao đứng lên, không ai bảo ai, ùn ùn đi theo anh giao liên xuống suối.

Tôi và Việt phải thay nhau mà d́u Thu. V́ đi núi, leo lên rất nguy hiểm mà đi xuống lại càng nguy hiểm hơn. Ngă một cái là tai nạn ngay.

C̣n tiếp ,

hoathienly19
12-01-2020, 20:56
CHƯƠNG 26

Chúng tôi đi sau bộ đội cho nên đă có đường ṃn. Bùn trây trên đá. Đá th́ sắc và bùn th́ trơn. Đến một chỗ dốc đứng sững, cả tôi lẫn Việt đều phải nắm tay Thu kềm lại. Tôi đưa chân ḍ chỗ để bước nhưng chỗ nào cũng trơn. Tôi cứ ướm măi mà không bước được trong lúc ở phía trên đang đùn lại .

Một tiếng quát :

– Nhanh lên !

Một tiếng khác :

– Ngủ ở đấy à ?

– Đúng thật rùa leo núi !

Tôi cáu quá những không c̣n cách nào khác. Tôi đành ngồi phệt xuống đi “pa-tanh” bằng hai mông đít. “Rô…ột” tôi trợt một quăng th́ hết dốc. Tôi đứng dậy và nh́n lên. Tôi bảo Thu:

– Chỉ có cách đó thôi em. Bước loạng choạng trợt ngă th́ bị thương đấy.

Thu lắc đầu. Với cái bàn chân vừa lành của Thu nàng không thể đi qua cái quăng trơn này được. Thu lưỡng lự măi, nhưng sau cùng bị những tiếng gắt gỏng từ bên trên dồn xuống, cực chẳng đă Thu phải chấp nhận cái lối trượt “pa-tanh” như tôi. Thu ngồi xuống, hơi cau mặt, nhưng rồi cũng tuột xuống, mài cặp mông ngà ngọc trên những cục đá lởm chởm đầy bùn. Tôi quay mặt đi.

Rột ! Tôi thấy Thu đứng dậy và vội vă lấy tấm ni-lông ra choàng như trong lúc trời mưa. Chúng tôi đến bờ sưối th́ thấy bộ đội nổi lửa khắp nơi. Hồi sáng trước khi đi, trạm đă quơ quào ở đâu được một mớ gạo phát cho bộ đội có thể nấu cháo loăng mà húp. Cả một tiểu đội húp cháo, th́ cái tiếng húp cháo rồn rột đó chắc sẽ vang động tới tận những đâu đâu.


https://media.congluan.vn/files/content/2019/04/24/anh1-1859.jpg


Bất ngờ, trong lúc tôi đi t́m chỗ mắc vơng th́ gặp mấy người bạn cũ ở Hà Nội, c̣n Thu th́ gặp lại những nữ khán giả cũ của ḿnh.

Không ǵ bằng gặp bạn quen trên đường xa xứ lạ. Ít nhất cũng nương tựa nhau được cái tinh thần. Hoặc nếu ḿnh “có làm sao” th́ cũng có người biết, ít ra là một người biết.

Cho nên ba đứa tôi đến mắc vơng bên cạnh các bạn này. Lê Ngọc, bạn của tôi, trông có vẻ c̣n rắn rỏi lắm. Tôi hỏi:

– Cậu chưa sốt trận nào à ?

– Chưa !

Lê Ngọc tiếp:

– Tôi uống thuốc pḥng rất đều và ngủ rất kỹ.

– Đoàn cậu có bao nhiêu ?

– Đấy !

Lê Ngọc trỏ mấy anh chị em đang lui cui làm cơm và tiếp :

– Đó là Hải và cô Hồng Liên cán bộ của khung nhà trường đấy và vừa rồi tớ mới kết nạp thêm một cậu ở dọc đường. Trước kia cậu là y tá của tiểu đoàn 307.

Chẳng đợi tôi hỏi, Lê Ngọc tiếp :

– Anh ta người ở Hốc Môn mà lại bị đưa về Khu 5 . Không biết thằng tổ chức nào chó thế . Chơi tréo cẳng ngỗng anh ta . Nhưng anh ta cũng biết khôn , gần tới trạm rẽ xuống Khu 5 th́ anh ta ngă sốt . Cố nhiên là đoàn anh ta đi tuốt, bỏ anh ta ở lại. Đoàn vừa đi khỏi th́ anh ta ngóc đầu dậy quảy ba-lô đi ngay.

Trên đường này đâu có giấy tờ ǵ cho ra hồn. Đâu có ai biết ai. Cho nên anh ta đi thẳng tuột . Vô tới đây th́ cậu ta xin nhập tịch đoàn ḿnh . Trong đoàn tôi có bác sĩ cũng đỡ.

Tôi hỏi ngay :

– Anh ta có ống chích không?

– Có chớ ! Anh ta bây giờ là bác sĩ mà !

– Thế th́ hay lắm . Cho tụi tôi móc vô đoàn của cậu với nghe !

Lê Ngọc quay lại nói với mấy cô cậu thanh niên trong đoàn :

– Nấu th́ cố mà che lửa . Có báo động th́ dập lửa ngay, lơ mơ giao liên nó đâm thủng cả soong nồi th́ treo mơm luôn !


Tôi hỏi Lê Ngọc :

– Bỏ nghề rồi hay sao mà đi đây, hả ?

– Đi vô mở đại học chớ ! Đi cả một cái khung giáo sư mà .

– Thế cơ à !

– Ừ, th́ làm ăn to mà cậu !

Tôi thở dài :

– Nghe th́ như là mâm cổ đă dọn ra và ḿnh chỉ c̣n phủi chân leo lên .

– Cậu không biết chớ bên công an, ḿnh có mấy thằng bạn nói họ đang chuẩn bị đưa vào một lô cảnh sát giao thông để tiếp thu Saigon đấy. Nhưng vô tới đây th́ tớ biết rồi ! Các chả tếu quá !


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x311q90/r/921/G9r3QF.jpg


Bỗng có tiếng quát :

– Máy ba…ay !

Hải, một đoàn viên của Lê Ngọc chụp lấy ca nước để bên cạnh hớp một ngụm và “Phèo !” Hải phun vào bếp, lửa tắt ngay.

Có tiếng quát :

– Ai c̣n lửa đó ? Muốn chết hả ?

Tôi nh́n dọc theo bờ suối, c̣n những đốm lửa nhá nhem và nhiều mớ than đỏ rực chưa tắt kịp .

Cái tiếng kia lại quát :

– Tắt ngay! Đá mẹ nó cái nồi cơm đó đi !

- Hải lại chụp lấy ca nước đổ luôn vào bếp. Hồng Liên càu nhàu :

– Ướt hết làm sao nhúm lại !

Tôi không c̣n nghe tiếng nói qua lại mà nghe tiếng cười rúc rích của hai cô cậu. Rồi tiếng cười cũng im luôn. Tiếng cô gái kêu lên, tiếng cấu véo nhau rồi tiếng gắt khẽ phản đối “Anh nghịch lắm!” và tiếng “ơ ḱa…ơ ḱa…” liên tục.

Máy bay chỉ lướt qua rồi biến hẳn.


Ux3F-2LyMbY


Lửa lại nhóm lên khắp nơi . Nhưng lửa vừa cháy lên th́ lại :

– Máy ba..ay !

Bên cạnh tôi một cậu lính càu nhàu :

– Máy cái con mẹ mày, máy bay !

Một cậu khác :

– Máy cái ǵ máy măi vậy ? Ba tiếng đồng hồ chưa sôi nồi cơm. Đ.m. máy tao cho mày đói, tao cho mày chết !

Xoảng ! xoảng ! Sẵn chân cậu ta đá luôn, tung cả bếp núc , ga-men xuống suối. Rồi cậu ta lên vơng nằm.

Rồi máy bay đi . Lửa lại lên tươi đời .

Lê Ngọc nói với Hải:

– Hễ tới chặng gay go th́ in như rằng tới phiên cậu trực nhật . Xui quá Hải nhỉ ? Hải này, cái trường đại học của cậu cứ quanh đi quẩn lại chỉ có cái soong cơm với ba lăo táo tàu, có chán không ?

Hải ngượng ngùng nh́n Hồng Liên :

– Em thổi lửa măi, cái mồm em trở thành cái loa th́ con gái nó chê th́ bỏ mạng anh ạ !

Hồng Liên đôi má đỏ rừ đang ngồi bên cạnh Hải chen vào ngay :

– Thế ra anh là người mồm loa mép dăi à ?

– Ừ được. Chẳng bằng bộ răng hàng rào thưa gậm một lúc hết phéng nửa kư lô “thép ngào đường” của bộ đội.

– Đây lửa xuống thấp rồi, anh thổi lên đi.

– Anh không thổi nó cũng lên, v́ chính anh là lửa mà !

– Lại tếu bốc giời ! À mà anh Hải ! Tại sao các anh bộ đội hôm nọ lại bảo ăn lạc rang là ăn thép nhỉ ?

– Anh đố Hồng Liên đấy !

– Em chịu thôi !

– Thế mà cũng làm trời. Này nhé, ở Nghệ An vùng Bến Thủy em biết không ?

– Có nghe nói.

– Ở đó có những đám thiếu nhi đi rễu ngoài đường cứ hễ gặp ai mua đậu lạc th́ nó giải thích chủ trương của chính phủ rằng hai kilo lạc đổi được một kilo thép của ngoại quốc cho nên chính phủ chủ trương thu mua hết tất cả đậu lạc để đổi thép đem về xây nhà máy ! V́ thế ai ăn lạc th́ phạm chính sách. Hiểu chưa ?


https://danviet.mediacdn.vn/thumb_w/650/2020/9/8/245-15995493171191109087 684.jpg


Lê Ngọc đưa hai tay lên miệng làm loa :

– Cần một người có hàm răng thật khít nặng trên 40 kilo để thổi lửa !

Hồng Liên xoè hai bàn tay ra hơ lửa.

– Em lạnh à ? – Hải thân mật.

– Không , em không lạnh nhưng gần lửa em thấy dễ chịu hơn .

– Da em hơi vàng rồi đấy !

– Vàng quá đi chứ c̣n hơi ǵ nữa !

– Hồng Liên đưa tay lên sát mặt xem

– Mỗi ngày 6 viên ki-nin uống pḥng, c̣n ǵ nữa mà không vàng ! Chịp !

Hải nhạy miệng :

– Thế là Hồng Liên là kẻ da vàng bụng ỏng hả?

Tôi ngồi nghe các cô cậu đối đáp với nhau mà cũng vui lây.

Bỗng từ bên kia suối có tiếng quát:

– Đám nào vô kỹ luật thế hả ?

– Tên nào xấc láo thế hả ? – Lê Ngọc đứng phắt dậy quát trả.

– Tôi cho các người biết, tôi, Tiểu Đoàn Trưởng ra lệnh cho cái bếp lửa đó phải tắt ngay !

Tôi lại thấy thêm một chuyện kỳ cục. Nhưng kỳ cục nhất là một tay tiểu đoàn trưởng mà lại có một thái độ thôi bỉ đến thế.

Lê Ngọc dịu giọng:

– Các ông có cơm đưa ra đây cho chúng tôi th́ chúng tôi tắt lửa . Chín giờ rồi. Các ông đói chúng tôi cũng đói .

Tiếng quát bên kia suối vọng qua:

– Nhưng không phải v́ đói mà người ta vô kỹ luật .

– Cũng không phải v́ muốn giữ kỹ luật mà người ta trở thành lỗ măng với nhau .

Tiếng chân ầm ầm lội qua suối, dẫm trên sỏi nặng chịch và đến gần bên Lê Ngọc. Tôi đưa mắt nh́n sang. Một con người không cao, gương mặt xương với hai g̣ má nhọn hoắt và cặp mắt sâu hóm.

Anh chàng hất hàm hỏi Lê Ngọc:

– Anh ở đơn vị nào mà bướng thế hử?

– Chúng tôi không biết, không được biết ông là ai cho nên chúng tôi không thể cho ông biết chúng tôi là ai !

– Tôi đă bảo rằng tôi là tiểu đoàn trưởng.

– Thế hả ? Chúng tôi ở trong một đơn vị không nằm trong tiểu đoàn của ông!

– Anh có biết chung quanh đây có bao nhiêu người không ?

– Đó là một điều nên giữ kín hơn là nói ra .

– Các anh có biết ai quản lư đường dây nầy không ?

– Đó lại cũng là một điều bí mật mà những người tôn trọng kỹ luật không nên hỏi hoặc không nên đáp lại cái câu hỏi đó . V́ như thế là vô kỹ luật.

Lê Ngọc trả lời xuôi rót và đầy vẻ chế diễu làm cho đối phương đang sẵn sàng nổi nóng nhưng không thể nóng lên được. Cuối cùng y phải hạ thấp giọng:

– Các anh có một dúm thôi, c̣n chúng tôi hằng ngàn người. Máy bay như rươi các anh không thấy à ?

Nó phát hiện được th́ hằng ngàn sinh mạng con người ta hoá ra tro bụi, các anh đền được không ?

Tôi cho các anh biết đường dây này do quân đội quản lư . Các anh đi trên đường này th́ phải chịu kỹ luật của quân đội . Nếu các anh chống lại, nhân danh tiểu đoàn trưởng tôi bắn bỏ các anh. Các anh nghe rơ chưa ?


https://danviet.mediacdn.vn/thumb_w/650/2020/9/8/241-15995493171094365944 81.jpg


Lê Ngọc ngồi xuống không nói cũng không nh́n hắn nữa. Thấy những quả đấm của ḿnh cứ thoi vào quăng không, hắn quày quả ra về.

Nhưng vừa sang bên kia suối, y lại quát:

– Trinh sát chiến đấu sang bắt trói đám đó cho tôi!

Y vừa dứt lời th́ những bước chân ùn ùn lội qua suối. Tôi bảo khẽ Lê Ngọc:

– Thôi anh ạ. Nhịn hắn đi.

Lê Ngọc nuốt ực:

– Không việc ǵ phải chịu nhục. Hắn có giỏi th́ vào đánh nhau với Mỹ. Hay ho ǵ đi ăn hiếp tụi dân chánh?

Toán trinh sát chiến đấu đă sang. Quần họ ướt tới đầu gối, nước chảy ṛng ṛng xuống đất. Họ không cầm súng. Một người trong toán họ nói nhỏ nhẹ:

– Thôi các anh ạ, một câu nhịn chín câu lành. Tại ông ta quá nóng. Đối với chúng tôi, ổng đập bằng gậy, tát tai là thường. Lúc năy ổng tưởng nhầm là lính của ổng, hơn nữa v́ có các cô “cu nhép” ở đây… cho nên… ổng hơi cương!

Hải đă cời than ra. Cháo vừa chín. Những ḥn than trông ngon lành. Hồng Liên buột miệng bảo:

– Các anh về nói với ổng là chúng tôi xin đa tạ ổng nhé!

Tôi nằm trên vơng năy giờ nh́n xem cuộc thế. Tôi gật gù và tỏ ư khen Lê Ngọc:

– Tuyệt! Đối thoại chan chát như kịch Sếch-pia .

– Cậu không ra tiếp mà c̣n chế nữa !

– Cậu đă để cái “xanh-cốp” tài thật vừa chỏi lại vừa êm, tuy êm mà lại rất chỏi . Cho nên đối phưong không thể “cao trào” được mà cứ lềnh lềnh rồi cút luôn.

Hải đứng dậy nói to lên:

– Cần những người có năng lực tiêu diệt cháo loăng đây ! Mau lên ! Mau lên !

Cháo xong họ lên vơng nằm. Đó là giờ phút thần tiên nhất.

Tôi kể lại câu chuyện cậu binh sĩ quê ở Quảng B́nh chết v́ “bệnh tư tưởng” và tấm mộ bia tôi và Việt đục hôm trước cho Lê Ngọc nghe.

Lê Ngọc nói :

– Tôi chạy tét các cha đó rồi ! Tụi ḿnh đă đi tới đây, kêu trời không thấu. Nói nhỏ mà nghe :

Lính chết như gà bệnh toi, c̣n lính trốn như đi chợ.


https://1.bp.blogspot.com/-Uu5Od5d5WzI/Wy69uNdveyI/AAAAAAACVQ8/r1Hg9RFPXTgd6rYghyc9 ZKLMiWFRuBvZgCLcBGAs/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80%2Bchi%25CC%2581%2 Bminh-su%25CC%259B%2Bto%25 CC%2582%25CC%2589%2B ki%25CC%2581ch%2B%25 C4%2591o%25CC%25A3%2 5CC%2582ng%2B-%2Bdanlambao.jpg


Một chốc tôi thấy chột bụng, chắc chắn là v́ nắm cơm thiu và món canh chua nấu ba sồn bốn sực khi chiều. Tôi vạch cây t́m chỗ. Lê Ngọc bảo giọng lè nhè:

– Coi chừng rắn chàm oạp nghe! Bị nó một cái là vô phương cứu !

Tôi đi vài bước mới biết rằng trời có trăng. Trăng hiện lên trên bầu trời cao như một cái mặt người rằn rện. Ánh trăng loang lổ, rơi bừa bải trên cành cây và dưới mặt đất. Tôi ngỡ tôi đi lạc vào vương quốc của những âm hồn.

Đang đi bỗng tôi nghe tiếng cành khô găy. Tôi hơi sợ. Không biết người hay thú rừng. Tôi bèn đứng nép vào một gốc cây to.

Bỗng tôi nghe tiếng kêu the thé:

– Ối giời! ối giời! Anh giết em đi! Anh giết em đi!

– Ừ, anh sẽ giết em, giết chết em!

Rồi im bặt.

Những tiếng kêu kia làm cho cho sự ṭ ṃ của tôi nổi dậy. À ha trên đường đi bại liệt này người ta cũng c̣n sức để giết nhau.

Loáng thoáng qua những cành cây, những mảng trắng nhễ nhại, tiệp với ánh trăng, rung rinh, nhấp nhô với một nhịp điệu vừa phải. Rồi một khối như khối đá lăn quay, nghiêng ngă, rập rềnh, vỡ ra làm đôi rồi lại ập vào nhau, lăn lóc, nghiêng đè trên những cành khô nghe răng rắc.

Tôi phải định thần mới nh́n ra. Những mảng trắng , ồ những mảng trắng như những cái bánh ếch trần béo bở mịn màng.

– Em sắp chết, em sắp chết!

– Anh giết … anh gi…iết em!

– Nhanh lên … anh!

Tôi chỉ c̣n trông thấy hai bắp chân ngoặc vào cái mảng lưng, hai cánh tay trần trắng toát cũng xoắn vào cái cổ, gh́ cái lưng và cái cổ xuống. Kẻ thắng thế cũng ôm xoắn lấy đối thủ, hai chân xoạc hẳn ra và đạp tung những lá khô và cành cây. Trông như một màn đô vật. Họ quyết giết nhau.

Rồi thôi, cơn gió qua nhanh. Những địch nhân lại thân ái với nhau.

– Anh hư lắm! – Một cái tát khẽ.

– Hư ǵ mà hư. Để yên anh nh́n!

– Anh nh́n thế, em chịu thôi!

– Không, anh nh́n trăng. Ồ trăng của anh tṛn đẹp thế! – Những tiếng nói rít qua hai hàm răng nghiến lại.

– Em bảo anh để giành vô Nam hăy…

– Giành ǵ! Nay c̣n hưởng được, ta cứ hưởng.

– Mai sức đâu anh đi? Ơ kia… lại nữa rồi!

– Chứ thôi à?

– Em đă bảo là phạm chánh sách mà!

– Sách ǵ mà phạm?

– Ba khoan!

– Ba khoan chứ ba chục khoan cũng xổ toẹc. Khổ bỏ mẹ đây lại c̣n khoan với dùi!

Hai cánh tay như hai thỏi ngà bỗng giơ lên xoắn vào cái cổ đang nghễnh dài ra mà nh́n và riết xuống. Họ chung sống hoà b́nh với nhau như vậy không biết bao lâu, tắm ánh trăng, tận hưởng những phút giây c̣n sót lại có thể hưỏng được.

Tôi về nằm nóng lưng vơng mà không ngủ được. Những mảnh trắng vừa của trăng vừa của da thịt cứ lấp loáng trong đầu tôi. Tôi trăn trở măi. Bỗng bên kia:

– Em c̣n nước đó không?

– C̣n! Anh sang đây mà uống.

Họ đă về. Họ khát sau phút giây lăn lóc, họ bồi dưỡng sức khoẻ bằng nước suối.

C̣n tiếp

hoathienly19
12-03-2020, 20:08
CHƯƠNG 27


Sáng chưa thiệt mặt đă nghe tiếng tri hô ầm ĩ bên kia suối. Tôi nằm im trên vơng lắng nghe :

– Thằng Khả đi mất mẹ rồi nghe !

– Ở tiểu đội 5, thằng Ưng cũng biến luôn rồi !

Lê Ngọc lầm bầm :

– Cho ông bỏ mẹ ông đi nhé ông tiểu đoàn trưởng ! Kỷ luật của ông đấy.

Rồi Lê Ngọc nhảy xuống đất ngay . Lê Ngọc thọc tay trong túi quần và đi xuống suối, ngóng sang bên kia một cách thích thú . Lê Ngọc nói to lên :

– Hôm nay 3 giờ mới hành quân, ḿnh tha hồ xem cái màn chèo bát nháo này .

Lê Ngọc lấy gói thuốc cuộn một điếu vừa ph́ phà vừa t́m chỗ ngồi yên trí sẽ được xem những màn lớp bất ngờ .

Hải, Hồng Liên và tôi cũng xuống suối súc miệng. Thu cũng đă thức, cũng đă đi theo chúng tôi. Hồng Liên nói với Thu :

– Không có lư bộ đội lại đào ngũ . Ḿnh gặp họ dọc đường, họ quyết tâm đến thế mà, chị Thu !

Một chốc, Thu mới chẫm răi nói:

– Nghe nói họ đi bộ từ Thái Nguyên . Chịp ! Súng nặng đến thế mà…


https://streaming1.danviet.v n/upload/2-2017/images/2017-04-24/149300479839437-566.jpg


Bên kia bờ có tiếng quát :

– Mỗi trung đội cho một tiểu đội đi lùng. Bắt về đây, ông th́ treo cổ cả duộc !

Tiếng súng khua, tiếng người bước chạo rạo, tiếng gọi nhau một chập rồi im hẳn . Một tiểu đội lội suối sang phía này. Một anh hỏi Lê Ngọc :

– Các đồng chí đóng bên này có thấy bên chúng tôi đi…

– Thấy các anh đi đâu ạ ? – Lê Ngọc chận ngay.

– Anh em chúng tôi có một cậu và một tiểu đội .

– Đi công tác à ?

– Dạ không !

– Anh ta ngập ngừng măi

– Anh em họ đi quanh quất đâu trong ấy mà!

Lê Ngọc hăng hái :

– Ồ, đi vô rừng sợ lạc à ? Không lạc đâu, chốc họ về thôi .

– Dạ không, anh em họ trốn ấy mà !

– À ạ ! trốn nghĩa là đào ngũ ấy phải không ?

Lê Ngọc gằn từng tiếng một cách khoái trá. Lê Ngọc để lộ ư trả thù về việc hôm qua .


https://trungthanhphoto.file s.wordpress.com/2010/09/duong-truong-son.jpg


Tiểu đội vơ trang kéo đi qua. Một cậu lầm bầm :

– Tớ mà gặp tớ để cho nguyên băng !

Hồng Liên cứ ngơ ngác :

– Bộ đội đào ngũ thật hả anh Hải ?

– Chứ không à ?

– Sao lại thế nhỉ ?!

Hải bực dọc :

– Có ǵ mà lạ ! Thằng th́ đào ngũ từ Hà Nội, thằng th́ nhảy tàu què cả chân kia. Hải tiếp :

– Dọc đường em đă chẳng trông thấy đầy dẫy ra đó à ? Ở chặng nào mà không gặp ! Em cứ tưởng ai cũng như ḿnh à ?

– Nhưng đó là một phần nhỏ thôi chứ anh?

– Cố nhiên ở Hà Nội th́ một phần nhỏ, c̣n tới đây th́ nó không nhỏ nữa rồi .

Hồng Liên vẫn ấm ức :

– Nếu muốn không đi th́ báo rằng ḿnh không thích đi, rồi xin ở lại chứ việc ǵ phải đi rồi đào ngũ cho nhơ danh ?

– Em hiểu đời c̣n kém quá . Bây giờ th́ lên mà nấu cháo đi, kẻo tới giờ giới nghiêm bây giờ.


https://lh3.googleuserconten t.com/proxy/kEqNGLxOHXv32n1zhJBc 6SQgB1RybMRTzbLkExtD UxTbb_5uDXD7Dg457TAR QnhAFQDFNmR8a5O1aytj-O2Lbm2qvqm_GSLMrwOtB hsbVTH1J4vsMQ


Tôi và Lê Ngọc vừa lên vơng nằm th́ người ta lôi về một anh. Có lẽ tên anh này là Khả, theo như người ta nói lúc sáng.

Khả chưa đầy 20. Đôi má Khả chảy xuống như bị phù. Nước da vàng như nghệ, cái áo lục quân của anh rách xể một bên vai. Có lẽ anh bị gai quào trong đêm qua. Chẳng ai nói câu ǵ khi tiểu đội dắt anh ta đi ngang qua lều của Lê Ngọc và của tôi.

Tôi thấy Lê Ngọc thích thú ra mặt. Lê Ngọc bỏ b́ thuốc vào túi rồi lại đi xuống suối . Lê Ngọc cuộn xong điếu thuốc đă nghe tiếng gắt ầm bên kia suối :

– Cậu đi đâu ? Trốn hả? Vinh dự thay lính Bác Hồ ! Pốp ! pốp !

Tôi ra lệnh cho cậu từ giờ phút này không được đi một bước khỏi gốc cây đó .

- Pịch ! pịch ! Cứ ngồi mà ôm cái gốc cây đó cho đến khi có lệnh mới !

Tiếng khóc bỗng trào lên rưng rức.

– Ơ hay, sao lại khóc ? Tôi đùa với cậu à ?

– Em không đi nữa !

– Quân đội là cái chợ à ? Muốn vào th́ vào, muốn ra th́ ra à ?

– Không phải thế, nhưng em ốm quá !

– Ốm th́ có thuốc men chứ.

– Em không xa nhà được .

– Cậu không bằng trẻ con ấy !

– Em chưa cầm súng bao giờ. Em đang ở hợp tác xă .


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q90/r/924/CC3LhJ.jpg


Tôi h́nh dung gương mặt viên chỉ huy, cặp mắt trợn lên, tay chống nạnh, tay ra bộ tịch dữ dằn, nhưng khi anh lính nói tới câu này dường như ông ta bị hẫng cho nên không nghe anh ta ḥ hét nữa.

Anh lính đào ngũ đă đưa ra một lư do bất ngờ. Anh chưa cầm súng bao giờ ! Anh đang ở hợp tác xă, không biết v́ sao anh lại đi vô Nam .

Lê Ngọc nói với tôi :

– Tội nghiệp anh thanh niên ! Có lẽ đó là một học sinh lớp 7 . Lính của viên tiểu đoàn trưởng toàn như thế hay đây chỉ là một trường hợp đặc biệt ?

Tôi không có câu trả lời.

Từ bờ bên kia có một người đi xuống suối. Người ấy chính anh lính đào ngũ. Tôi đoán thế v́ thấy cặp mắt anh ta đỏ hoe. Anh ta ngồi xuống khoát nước rửa mặt, không chút ngượng ngùng.

Thấy Lê Ngọc đang hút thuốc, anh ta hỏi xin :

– Anh quăng cho em một điếu với !

– Anh là Khả phải không ?

– Vâng, Khả là em.

Lê Ngọc rúi túi thuốc và hỏi :

– Cậu có bật lửa không ?

– Không có anh ạ. Cả tiểu đội chỉ có một chiếc, em làm ǵ có được cả một chiếc ?

– Không có bật lửa, cậu làm sao đi rừng được mà trốn ?

– Th́ em cũng liều . Có thân th́ phải lo .

Lê Ngọc cuộn một điếu thuốc, châm lửa rồi ném sang cho Khả . Khả nhặt lấy điếu thuốc mấp lấy mấp để. Mắt cu cậu sáng hẳn lên . Cu cậu nói huyên thiên .

– Mấy hôm nay em toàn nhịn, xin được tí nào em vê lại rồi mồm ngậm nước hút theo kiểu sâu kèn . Hút được một điếu tỉnh người lắm anh ạ !

Lê Ngọc hỏi :

– Cậu không chuẩn bị mà dám trốn về à ?

– Em đă liều mà ! Em nhất định về . Có giết em cũng không đi !

Có người đi xuống suối. Lê Ngọc không hỏi nữa. Lê Ngọc trở lên lều với vẻ mặt buồn bă vô cùng.


https://imagizer.imageshack. com/v2/386x395q90/r/922/x1QGp5.jpg


Bỗng …”đoàng” !

Tôi quay lại nh́n, chẳng biết chuyện ǵ đă xảy ra nữa.

Lê Ngọc vừa ngồi dậy th́ Hải hớt hăi chạy về. Hải vừa thở vừa nói:

– Bộ đội tự sát anh à ! Ghê quá !

– Có đúng thật không ?

– Em nghe họ kêu bên kia suối mà !

Lê Ngọc ngă người trên vơng:

– Đúng là Espoirs perdus !

Tôi cảm thấy như viên đạn đă bắn vào giữa ngực ḿnh. Tôi muốn kêu lên để trút nỗi đau đớn.

Tiếng nói, tiếng gắt bên kia suối rào rào lên. Tôi nghe ra th́ đó chỉ là một vụ tự gây thương tích thôi. Anh bộ đội đă bắn một phát AK vào bàn chân ḿnh một cách rất chính xác (!) ở kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ. Tiếng bàn tán xôn xao rồi ầm ĩ.

– Mẹ kiếp, sao không nổ vào đầu cho thích ?

– Tớ đếch khiêng đấy!

– Thương binh loại một đấy nhé!

– Thiếu ǵ cách mà lại tự bắn lấy ḿnh?

– Đại đội 3 vượt lên chiếm kỷ lục về con số “B quay”.

– Chặng nào cũng có “quay” một vài con như thế ḿnh xơi không hết.


Chập sau, đơn vị tập họp. Binh sĩ tụ tập lại dưới một tàng cây cổ thụ có thể che kín một trung đoàn.

Lê Ngọc nghếch đầu lên mép vơng nh́n sang. Có lẽ Lê Ngọc không c̣n giữ ư định trả thù đối với viên tiểu đoàn trưởng nữa, nhưng Lê Ngọc muốn t́m hiểu thêm một vấn đề.


https://trungthanhphoto.file s.wordpress.com/2010/09/untitled-1.jpg


Một giọng nói cố nén tức giận:

– Ban chỉ huy tiểu đoàn tập họp tiểu đoàn lại để tuyên bố quyết định thi hành kỷ luật đồng chí Khả C2 và đồng chí Ron C3. Như các đồng chí đă biết, trong tiểu đoàn ta lại vừa có 12 tên đào ngũ, toàn thể tiểu đội 5 đă trốn hết và 2 tên của tiểu đội 1, tất cả đều thuộc đại đội 3.

Chúng tôi cho một tiểu đội đi lùng, nhưng tiểu đội này cũng chưa trở về. Chúng tôi lại cho đi lùng, nhưng không t́m thấy.

Những tên đó, kể từ giờ phút này, coi như bị khai trừ khỏi quân đội và khai tử trong cách mạng.

C̣n 2 đồng chí Khả và Ron, trong khi chờ đợi quyết định chính thức, chúng tôi xin công bố những h́nh thức kỷ luật như sau :

Một, đối với đồng chí Khả. Đồng chí Khả là xă viên hợp tác xă mới gia nhập quân đội chưa đầy 3 tháng.

Đây là lần đầu tiên, đồng chí Khả tự ư bỏ vũ khí, và rời đơn vị. Nhưng xét v́, đồng chí Khả ư thức chính trị c̣n non kém nên mới có hành động vô kỷ luật đó. Ban chỉ huy tiểu đoàn quyết định :

Cảnh cáo ghi lư lịch đồng chí Khả và giao cho tập thể giáo dục. Đơn vị vẫn xem đồng chí Khả như một quân nhân c̣n đủ mọi quyền lợi chánh trị.

Hai, đối với đồng chí Ron.

Tự gây thương tích là một hành động vô kỷ luật cao độ đă từng xảy ra ở nhiều đơn vị.

Để ngăn ngừa hành động này có thể lây rộng ra, ban chỉ huy tiểu đoàn quyết định :

- Cảnh cáo ghi lư lịch đồng chí Ron và đồng chí Ron phải tự băng bó lấy vết thương để hành quân theo đơn vị.

Ban chỉ huy không cho phép đồng chí Ron nằm lại và bất cứ ai cũng không được quyền khiêng đồng chí Ron.

Thu đă đến ngồi bên đầu vơng của tôi từ lúc nào. Nghe tới đây, Thu buột miệng nói :

– Ác thế ! Người ta què mà bắt đi !

Tôi muốn rầy Thu nhưng chính tôi cũng không biết Thu nói đúng hay sai.

Bên kia suối, cuộc họp tan, không nghe ai bàn tán ǵ thêm.


https://1.bp.blogspot.com/-Uu5Od5d5WzI/Wy69uNdveyI/AAAAAAACVQ8/r1Hg9RFPXTgd6rYghyc9 ZKLMiWFRuBvZgCLcBGAs/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80%2Bchi%25CC%2581%2 Bminh-su%25CC%259B%2Bto%25 CC%2582%25CC%2589%2B ki%25CC%2581ch%2B%25 C4%2591o%25CC%25A3%2 5CC%2582ng%2B-%2Bdanlambao.jpg

C̣n tiếp ,

hoathienly19
12-08-2020, 20:00
CHƯƠNG 28


Tôi đang nằm suy nghĩ một lúc hằng trăm chuyện th́ có một chú lính từ xa đi tới đập vơng tôi và gọi tên tôi.

Tôi ngóc đậy. Cậu lính vỗ vỗ ngực :

– Cháu là Thiên đây, con của nhà thơ X. Nhà ở phố Hàng V… Hồi Tết năm ngoái chú có đến uống rượu với ba cháu đấy .

Tôi c̣n đang ngơ ngác th́ cậu ta nhắc :

– Chú uống rượu c̣n ba cháu ngâm thơ. Ba cháu đem cái cốc đặc biệt ra uống Mao Đài tửu đấy.

Tôi đập vào đùi cậu thanh niên thật mạnh :

– À…phải ! – rồi ngồi bật dậy .

– Đấy, chú nhớ rơ chưa ?

– Rơ rồi ! Cháu vào đây bao giờ ?

– Có lẽ trước chú một năm .

– Sao bây giờ c̣n nằm đây ?

Phút vui gặp gỡ h́nh như bị giới hạn bằng câu hỏi đó. Thiên yểu x́u cái mặt xuống ngay :

– Bộ đội khiêng pháo mà chú. Ối giời, xe ba gác cải tiến của hợp tác xă mà mang vô đây định tải pháo . Chớ chú không để ư thấy những cái xe đó nằm chỏng gọng ở trạm làng Ho đó sao ?

– Có thấy nhưng không biết là xe ǵ !

Thiên cười mũi:

– Đối thủ của ḿnh đă nhảy lên mặt trăng ngồi chong ngóc trên đó rồi mà ḿnh ở đây c̣n dùng xe ba gác cải tiến của mấy lăo già hợp tác xă mà tải pháo.



https://image.anninhthudo.vn/w660/Uploaded/2020/xtsmr/2012_04_28/gay-truong-son.jpg


Tôi giật ḿnh. Nghe Thiên nói vụ cái xe ba gác cải tiến tôi mới sực nhớ những chiếc đèn xe mô-lô-tô-va trên quốc lộ 1.

Vào thời gian máy bay Mỹ oanh tạc miền Bắc ác liệt th́ ban ngày quốc lộ 1 không có một bóng xe bóng người.

Xe và người chỉ đi đêm. Để bảo đảm an toàn, mỗi chiếc xe đều không dùng bất cứ cái đèn nào trong xe mà lại treo một bóng đèn nhỏ trên ngọn cần câu rà sát mặt đất và chĩa hẳn về phía trước.. Đó là con mắt của tài xế.

Tôi ṭ ṃ t́m hỏi th́ anh lái xe nói rằng làm như thế máy bay không phát hiện được xe mà nó chỉ thấy bóng đèn con di động. Nếu nó nghi ngờ nó ném bom th́ ném ngay bóng đèn chớ không thấy xe mà ném. Đó là sáng kiến không biết của nhà chiến thuật nào, nhưng tôi tôi thấy nó được thực hiện trên khắp quốc lộ 1 lúc tôi đi công tác giới tuyến.

Tôi kể câu chuyện đó cho Thiên nghe để làm một sự cân xứng với cái xe ba gác cải tiến của Thiên.

Nghe xong Thiên cười :

– Nhà quân sự nào nghĩ ra cái sáng kiến đó có lẽ cho rằng máy bay Mỹ bắn xe chạy trên đường bằng súng mút-cơ-tông hoặc súng cao su. C̣n nếu bỏ bom th́ mỗi lần bỏ một trái to bằng hạt nhăn và bề kính sát thương của nó là 5 tấc !

Thiên bắt qua chuyện khác ngay :

– Nghe nói Liên Xô hay Hungari ǵ đó có cho ḿnh kính hồng nội tuyến ǵ đó mà !

– Nội ngoại đâu không biết nhưng hồi tôi đi chỉ thấy toàn cái cần câu theo kiểu tôi vừa nói đó .

Thiên lại chuyển mục :

– Này , cái đoàn văn nghệ của chú may lắm đấy.

– Sao ? – Tôi nôn nóng – Cậu có gặp à?

– Th́ chính cháu đưa đi mà !

– Ủa, cháu là giao liên à ?

– Trước là bộ đội, nhưng đến đây ỳ ra không vô nữa v́ sốt. Lá lách tḥng. Cháu vô trạm dạy văn hóa. Vừa rồi ông Phó Chánh Ủy đường dây bảo xoi đường đưa khách vô, cháu ở trạm trong ra đây đón khách.

– Rồi sao ? Đoàn của chú, có ai làm sao không ?

– Lọt hết cả ! Chỉ lọt qua có 5 phút là biệt kích Úc nó cắt ra ngay chóc, chịp ! Nó xơi hết nửa đội trinh sát tiền tiêu của bộ đội gồm có cả một ông Trung Đoàn Phó. Ông ta mang cả tiền ăn của trung đoàn. Mất tích luôn tới nay, không t́m thấy xác,cũng không nghe đài Saigon nói.


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/922/Qeqwsx.jpg


Thiên tiếp :

– Các chả chủ quan lắm. Đi ngang băi pháo, cháu bảo chạy nhanh qua. Nhưng các chả cứ dềnh dang ngồi ăn cơm, đến chừng pháo bắn, không chạy được.

Pháo vừa dứt thi một toán biệt kích trong rừng cắt ra ngay giữa đội h́nh. Các chả đâu có chuẩn bị mà bắn. Súng th́ bó lại gánh ḷng tḥng lễnh thễnh hoặc quấn ruột tượng gạo chung quanh vác như vác củi khúc.

Súng máy th́ bỏ băng đạn trong ba-lô, c̣n súng cối th́ đế một nơi, ṇng một ngă, đến chừng ráp được vào th́ anh vác đạn ở đâu đâu.

Hành quân chiến đấu như thế đó, gặp giặc đánh ngữa cổ cho chằng nuốt.

– Thiên tiếp :

– Từ đây trở vô th́ cứ đụng hoài hoài. Gặp biệt kích người Thượng c̣n ớn nữa ! Nó bắn một phát lượm một con. Mỗi thằng bắn nhiều nhất là một băng rồi rút ngay. Nó leo núi như khỉ, đố ai đuổi kịp !



KXRvmr7UgSg


Nghe có chuyện mới lạ, tốp của Lê Ngọc cũng chạy sang nghe.

Thiên tiếp :

– Bắt đầu từ trạm này trở đi là máu lửa nhé. Không có ăn no ngủ kỹ được nữa đâu! Sốt rét có cơn, bom pháo c̣n có hồi chớ biệt kích th́ không cơn không hồi ǵ hế t!

Thiên quèo Lê Ngọc :

– Anh có thuốc ǵ cho em xin một điếu với. Có phải anh đă dạy Tổng Hợp không ? Em là sinh viên Tổng Hợp cơ sở 2 đây ! Em vào làm giao liên một năm rồi, quên mẹ nó hết toán lư hoá.

Lê Ngọc móc thuốc ra cho Thiên.

Thiên đưa tay nhận điếu thuốc và xuưt xoa măi. Thiên châm thuốc rít một hơi đài vô tận, nuốt ém cả khói rồi ph́ ra đằng mũi, hai tia khói chĩa thẳng xuống đất . Thiên tiếp :

– Biệt kích Úc ghê gớm lắm. Nó đi không đầy chục thằng và chuyên môn cắt rừng bằng địa bàn, chúng nó phục kích th́ không thể phát hiện được.

Thiên lại rít một hơi đài, khẽ gạt cái tàn thuốc vào mũi dép và gật gà gật gù, nhướng nhướng đôi mắt say thuốc và tiếp:

– Em kể một chuyện như thế này cho các anh nghe xem có khiếp không ? Bởi thế các anh đừng có khinh thường.

Kỳ đó chúng nó phát hiện được đường đi của ḿnh. Chúng nó phục kích cách đường vài chục thước.[b][size=3][color=black][i] Chúng nằm luôn ba ngày liền, chờ đến ngày thứ tư chúng bắn một loạt chết ba người.

Ba hôm sau đơn vị mới cho người ra t́m xác th́ thấy cả ba cái xác nằm nguyên đó, ba-lô, súng ngắn, súng dài c̣n đủ hết. Anh em ta cho rằng chúng đă rút đi rồi bèn ́ ạch khiêng xác, thu súng về, chẳng dè lại bị nổ một loạt nữa. Hai người chết .

Cơ quan bỏ luôn, hai ba ngày sau mới dám cho người ra điều nghiên, vẫn không thấy dấu vết ǵ hết. Lần này th́ chắc chắn là chúng đă đi rồi. Chẳng có lẽ chúng gan trời mà nằm nín lại nữa. Anh em ta cũng lại lom khom khiêng xác, lại bị chúng đế luôn một loạt nữa. Lần này chúng ḅ lên, lấy tất cả đồ đạc, súng ống của ba trận rồi rút mất.



https://i682.photobucket.com/albums/vv190/doublenguyennguyen/1_zpsn5srccxc.jpg



Mấy hôm sau cơ quan lại cho người ra phục kích và nghiên cứu. Chỉ thấy có mấy cái hầm ngụy trang rất kỹ. C̣n từ ngoài đường vào tới hầm không có một cái lá nát, không một nhánh cây găy, và mặc dù trời mưa vẫn không thấy một dấu chân. Măi mới t́m được mấy cây sào.

Và sau đó nghiên cứu ra là chúng nó không đi bằng chân như ḿnh . Mà chúng nó dùng sào chống và nhảy như nhảy sào thể thao. Chúng nhảy theo kiểu con Kangourou của xứ Úc.

Cứ vọt tới một cái rồi đứng lại xoá hết dấu vết rồi lại phóng tới nữa, cho nên dù có để ư cũng không t́m thấy một dấu chân nào.

Thiên vênh mặt lên:

– Các anh thấy khiếp chưa ? Cho nên đừng có nói nó là lính đánh thuê không có tinh thần chiến đấu là bỏ mẹ. Nó dám nằm hầm sáu ngày liền, ăn đó tiêu tiểu đó, không hút một điếu thuốc. Chúng chỉ có mỗi một sơ sót nhỏ là khi rút đi chúng đă bỏ lại những cây sào nên ḿnh mới t́m ra được cái chiến thuật Kangourou của nó !

Thiên hút hai ba hơi thuốc liền. Điếu thuốc cháy đă gần hết nhưng Thiên không chịu quăng đi. Thiên lấy một cái nhánh con cặp lấy và đưa lên mồm rít lia lịa cho đến khi lửa cháy tận môi, Thiên mới thôi.

Thiên nói tiếp:

– Đấy các anh thấy không ? Các ông nhà lính của ḿnh bê bết lắm. Súng ống mang vác như thế đó . Mệt đói quá họ vứt bừa. Riêng trạm của em hiện lượm được cả tiểu đội AK .

– Thiên vỗ vỗ vào bá khẩu cạc-bin trên vai

– Đây cũng là quà của các bố ấy đấy. Mà chưa hết đâu ! Đi dài dài vô rồi các anh xem, súng đạn bộ đội treo đầy đường thấy mà nóng ruột ! Lắm lúc dắt các ổng đi mệt, các ổng chửi bọn tôi như chó, lại c̣n hăm tát tai, hăm cho xơi kẹo đồng.

Cái nghề giao liên là cái nghề bạc bẽo các anh ơi ! Cực chẳng đă phải làm, thống nhất rồi, bọn giao liên làm ǵ ? Chẳng lẽ lại trại, lại ám hiệu, lại đưa khách à?

Trong Đại Học Tổng Hợp của ḿnh có khoa văn, khoa lư hoá, khoa nọ, khoa kia chớ có khoa “giao liên” không ? Giao liên là một cái nghề rừng. Anh có hiểu tiếng “rừng” của em không ?

Thiên vụt hỏi:

– Hà Nội cỡ này sơ tán chắc bỏ phong trào lao động xă hội chủ nghĩa rồi hả các anh?

Lê Ngọc nói:

– Bây giờ ở Hà Nội cũng có nhiều phong trào. Nào là phong trào lao động XHCN vào sáng chủ nhật, phong trào ba khoan… Ối, nhiều lắm không nhớ hết ! Nó nạo róc hết xưong tủy của ḿnh.

Thiên cười :

– Em đi xa Hà Nội chẳng bao lâu mà trở nên lạc hậu nhỉ !

Lê Ngọc giải thích:

– Ba khoan là khoan yêu, khoan cưới, khoan đẻ. Nếu chưa có người yêu th́ hăy khoan yêu, nếu yêu rồi th́ khoan cưới, nếu cưới rồi th́ khoan đẻ.

Thiên ngạc nhiên:

– Khoan yêu, khoan cưới th́ c̣n có thể được, chứ khoan đẻ làm sao thấu hở anh ?

– Thấu chứ, v́ cái khẩu hiệu này là nhắm vào thanh niên, trong các cuộc họp chi đoàn, nếu cậu nhận một cái khoan th́ tức là cậu phải khoan cho có kết quả.

Chính phủ chúng ta sáng suốt, cho nên chủ trương bao giờ cũng đi đôi với biện pháp. Ca-bốt bây giờ bán đầy cả mậu dịch rồi, c̣n các thứ thuốc xoa và phương tiện khác nhập từ Trung quốc sang, như cái nút nhét cổ tử cung lại.

Nó có lợi cho những ai muốn “khoan” có kết quả nhưng nó lại gây ra những tai nạn khác. Ví dụ như trước đây con gái hoặc đàn bà có chồng đi xa yêu đương sợ có thai bây giờ không lo nữa.

Thiên lắc đầu :

– Em không hiểu ra làm sao cả !

– Về Hà Nội em sẽ hiểu thôi . Lê Ngọc tiếp :

– Chỉ có một phong trào này là người ta không đặt tên chính thức mà thôi !

– Phong trào ǵ vậy anh ?

– Phá thai !

Thiên bật ngữa ra chới với . Một chốc Thiên hỏi :

– Anh nói phong trào phá thai à?

– Không phải là người ta ào ào đi tới bệnh viện xin phá thai như đi lao động XHCN, mà có những cái buồng bí mật. Trước kia muốn phá thai người đàn bà phải mang giấy có chữ kư của chồng đến bệnh viện, bây giờ th́ ai cần cứ phá. Tôi biết được chuyện này v́ tôi có bạn làm ở mấy bệnh viện lớn.

– Phức tạp quá hả anh !

– Cuộc chiến tranh này ghê gớm quá. Các bà ăn quen nhịn không quen, chồng đi Nam hôm trước hôm sau là đă léng phéng rồi. Tôi biết cả vợ một tay đại tá vừa từ giă chồng, nước mắt chưa khô là đă đạp xe lại nhà t́nh nhân rồi.

Thiên hơi buồn , có lẽ Thiên lo cho người yêu ở Hà Nội .

– Bodéga c̣n bán bánh ḿ không anh ?

– C̣n chứ !

– Bánh min-phơi vẫn 6 hào hay lên giá ?

– Vẫn thế, nhưng muốn mua phải xếp hàng lâu lắm và có khi tới phiên ḿnh mua th́ hết nhẵn, ḿnh đành phải mua thứ bánh mà ḿnh không thích.

Thiên thở dài, hai tay bó gối nét mặt rầu rầu.

– Em nghe ḿnh đă có Mig rồi mà sao cứ để nó leo thang măi vậy anh?

– Tôi biết thế nào được ? Lê Ngọc tiếp :

– Khi nó đánh Nghệ An, tôi đang dạy ở đó. Trường đại học Vinh tan hết. Tôi đă tiếp sinh viên chở sách của trường đi bằng xe cút kít tản khai vào làng cách đó 12 cây số… Rồi nó ra luôn Thanh Hoá, đánh hỏng cầu Hàm Rồng.

Lúc đó tôi được gọi về để đi Nam. Tôi đạp xe đạp, tay cầm ghi-đông, tay bấm đèn pin, từ Vinh chạy suốt một đêm. 9 giờ sáng hôm sau th́ tới Ninh B́nh, vừa vào nhà trọ chợp mắt th́ máy bay tới. Đồng bào lao nhao như kiến vỡ tổ. Nó chỉ bắn một phát, cầu Ninh Binh gục xuống sông.

Thiên nói để chữa ngượng cho mọi người :

– Chắc các ông ấy chờ nó ra tới Hà Nội mới quất cho nó qụy anh ạ ! V́ ở Hà Nội có nhiều khách quốc tế cho mọi người đều trông thấy trước mắt !

Lê Ngọc cười khẩy:

– Cần ǵ phải chờ nó ra tới Hà Nội cho mất công ! Ngày lúc Kossygine sang, Thần Sấm và Con Ma cũng đă đến “chào” rồi mà !



https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/921/o71jBI.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
12-11-2020, 08:16
CHƯƠNG 29


Chiều hôm sau th́ chúng tôi đến một cái trạm bên bờ sông. Không biết được con sông đó tên ǵ. Trên nguyên tắc giao liên, th́ đến đâu th́ đến, đi đâu th́ đi, không ai được quyền hỏi đó là đâu.

Con sông quá rộng, nước trong, nhưng không có lấy một mái nhà, một bóng thuyền.

Tôi mừng quá, bươn bả đi tới mé sông và sẵn băi lài tôi đi thẳng xuống mé sông rửa mặt và ngâm chân. Tôi nh́n phía trên, nh́n phía dưới, một quăng sông thẳng tắp, nước trong xanh, chảy xiết, mát mắt mát ḷng.

Tôi có cảm tưởng là tôi đă đến một chặng quan trọng của cả con đường dài. Nó như mở tầm mắt ra hướng về phía đồng bằng xanh mát.

Bọn chúng tôi lại vào trạm một cách ngang nhiên với cái “lết-xê-pát-xê” (laisser-passer: giấy thông hành) sống là Thu.

Trạm này có lẽ là một tổng trạm , v́ nhân viên vừa Kinh vừa Thượng có đến 9, 10 người . Có cả nhà ngủ, nhà ăn, chuồng lợn và lợn.

Trạm lại c̣n có một cái nhà vừa mới cất, nền nhà nện phẳng phiu, nóc nhà lợp bằng lá kết ngay hàng như ngói.

Nhưng trời ơi ! sự phức tạp ở đây tôi chưa từng thấy ở bất cứ trạm nào.

Có lẽ ở đây thu nhận cả khách ra Bắc, khách vào Nam và khách đi các nẻo cho nên ngày thường mà người bệnh phải nằm lại trạm có đến số trăm. Cách xa hằng cây số đă nghe tiếng náo động như chợ họp. Cách vài trăm thước đă nghe mùi tanh tưởi, mùi hôi thối của một cuộc sống vô tổ chức.

Chúng tôi phải vượt qua một băi phóng uế rộng như sa mạc để vào trạm. H́nh ảnh tôi bắt gặp trước tiên là một anh người Thượng cầm một cây AK giương sẵn lưỡi lê hầm hầm đi dạo qua các cái tăng. Ai nom thấy y cũng đều lấm lét.

Ở đây th́ có cả : sốt rét ác tính lên cơn ḥ hét suốt ngày đêm, mê sảng ḅ xuống sông uống nước, kiết lỵ không đi nổi cứ nằm tiêu trên vơng, hai người ở chung một lều mắc vơng trên vơng dưới, ăn cắp dép, bi-đông, ăn nấm độc, trúng thực v.v…

C̣n sốt rét thựng th́ không kể làm chi. Mỗi một cái tăng là một ổ vi trùng, một trời bất măn.



https://i.postimg.cc/7LPMtndT/img8308-1348816734-m-460x0.jpg


Anh giao liên người Thượng đang đi chẫm răi bỗng rảo bước nhanh về phía một cái tăng đang có khói bốc lên.

– Bây giờ là mấy giờ mà anh nấu hả ?

– Dạ ba giờ – Anh binh sĩ đang ngồi chẻ củi đun ngước lên đáp.

Anh người Thượng quát :

– Lệnh mấy giờ mới được nấu ?

– Dạ 6 giờ.

Bỗng anh người Thượng ném cây AK xuống đất và leo vọt lên một gốc cây như một con khỉ bị săn đuổi. Anh leo lên gần đến ngọn cây th́ dừng lại, bẻ nhánh cây quất lia quất lịa như thầy pháp đuổi tà. Tôi không hiểu anh ta làm ǵ vậy? Anh ta quơ một chập rồi tuột xuống vừa nói vừa thở hổn hển :

– Anh có thấy tai hại không ? Trời mưa ẩm ướt, khói bốc lên đóng cục trên ngọn cây anh thấy không ? Máy bay nó bay ngang nó thấy rồi làm sao?

– Nó tưởng là hơi nước bốc lên chớ ǵ !

– Nước ǵ ? hả ? anh muốn giết người ta hả ?

– Rồi anh giao liên Thượng chụp lấy cây AK chĩa hai ba cái liên tiếp. Tôi quay mặt đi.

Tiếng khóc nổi lên theo tiếng chửi rủa của anh người Thượng.

– Tao cho mày chết. Xoảng ! xoảng ! Vô kỷ luật ! Xoảng!

Tôi quay lại th́ thấy cái ga-men của anh binh sĩ ngă lăn xuống đất, nước đổ xuống bếp khói tro bốc lên mù mịt.

Anh giao liên chĩa một nhát xuyên qua đít ga-men rồi vít nó văng ra xa lắc.

– Đấy, ai muốn nấu th́ nấu đi xem !

Anh binh sĩ ôm mặt khóc rưng rức. Thuận tay anh giao liên quơ lấy luôn mấy cái ga-men, xỏ xâu xách đi và càu nhàu:

– Tao treo mơm chúng mầy tới tối !


https://vbsp.org.vn/wp-content/uploads/2019/05/41.jpg


Tôi về trạm. Trời sắp mưa.

Không ǵ đáng sợ bằng mưa. Mưa lạnh. Mưa làm tăng cơn đói. Mưa làm cho sốt. Mưa thêm sầu năo, bi lụy.

May sao anh trạm trưởng về tới . Anh nhỉn vô nhà và quát :

– Có mấy đồng chí trung ương tới đây chưa ?

Tôi c̣n lưỡng lự không biết có phải anh ta hỏi chúng tôi không th́ anh trạm trưởng đă chạy tới chỗ tôi và Thu, lắp bắp :

– À, đây rồi ! đây rồi ! Tôi có được trạm ngoài báo cho biết .

Tôi thở phào nhẹ nhỏm .

Anh trạm trưởng nói :

– Các đồng chí mắc vơng trong nhà mà nghỉ. Sáng mai tôi cho nó đi săn về cho các đồng chí làm lương khô. Lúc này mới sa mưa, cỏ tranh mọc lún phún trên băi tro của rẫy vừa mới đốt, nai ra ăn ngọn tranh non từ hừng sáng. Đến mặt trời lên một chút là hắn ra bờ suối uống nước. Tám giờ mai, các đồng chí sẽ có một con nai .

Quả y như lời hứa của anh trạm trưởng, mặt trời lên ấm đất một chút th́ nghe hai tiếng AK nổ .

Độ một tiếng đồng hồ sau, hai người giao liên Thượng khiêng về hai cái đùi nai to hơn đùi ḅ, máu me đỏ ḷm. Lại c̣n đèo thêm một cặp sừng và cái đuôi nai. Họ mắc hai cái đùi nai vào nhánh cây vừa xong th́ người ta đến vây kín cả hai khối thịt đó. Có người xông vào xẻo ngay một cục và chạy biến đi…

Anh trạm trưởng quát:

– Đi ra rừng mà xẻ. C̣n nguyên ngoài đó.

Tức th́ cả đám người như một đoạn cua-rơ đổi hướng, tủa ra chạy đi. Chỉ c̣n lại độ mươi bộ mặt ỳ ra đó, vừa rên vừa xin:

– Chúng em bệnh quá không đi nổi ! Trạm trưởng cho em xin !

Anh trạm trưỏng cắt ném cho mỗi người một cục, may được chỗ nào nhờ chỗ ấy .

C̣n chúng tôi th́ đưa cho anh trạm trưởng mỗi người 200 đồng Miền Nam rồi tha hồ lấy thịt. Anh trạm trưởng đưa cho tôi xem cái đuôi nai và bảo:

– Món này bổ lắm ! Nhưng bổ nhất là cái lộc nhung của nó. Nếu hôm nay săn được con nai tơ, tôi cho anh hút một cái th́ sáng mai anh nứt da ra thôi! Tụi tôi có đây mà không dám cho vô miệng v́ sợ nó hành xác… Ở đây túng … chỗ lắm… chịp!

Anh trạm trưởng nháy mắt nh́n tôi một cách ma quỷ:

– Này, anh bạn có giới thiệu cho ḿnh được không?

– Ừ, để rồi… tôi … – Tôi ậm ờ với Khanh.

Đang vui chuyện th́ có người chạy về báo cáo:

– Chúng nó giành nhau chém lộn đổ máu ngoài đó đồng chí trạm trưởng !

Anh trạm trưởng cười:

– Làm ǵ th́ làm, ngoài quyền hạn của tôi, tôi không biết.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q90/r/924/opguFp.jpg


Anh trạm trưởng tỏ vẻ ái mộ chúng tôi thật sự . Anh bảo :

– Cái ǵ chớ thịt ở đây tôi bảo đảm cho các đồng chí. Chỉ sợ các đồng chí không có sức mang thôi !

Rồi anh bảo các nhân viên trạm :

– Kiểm soát gắt gao. Có thịt về, nó nấu khói lên mịt trời đấy! Cái chỗ này sẽ ăn B52, nhất định!

Anh trạm trưởng nói với chúng tôi:

– Ở trạm này chứa toàn là dân trời đánh thánh đâm các đồng chí ạ ! Có cả “ bê quay ” ở tít đằng kia đó.

Thu trố mắt nh́n anh trạm trưởng:

– Bê quay à đồng chí ? Có đắt không ?

– Đắt lắm. Thôi gọi bằng anh cho thân mật. Tôi, tôi tên Khanh.

– Anh trạm trưỏng nh́n Thu với cặp mắt mê đắm – Cô có muốn xem bê quay tôi dắt đi ?

– Em không muốn coi mà muốn mua thôi!

Anh trạm trưởng có vẻ thích cái tiếng “em” của Thu vừa tung ra. Anh bước ngay vào cái nhịp câu Thu:

– Được, để tôi giúp . Sợ em không mua chứ !

Thu reo lên nhí nhảnh . Thu nói với tôi :

– Ḿnh may quá anh nhỉ ? Vừa có nai lại có cả bê quay .

Tôi thấy Thu đang vui chuyện với anh trạm trưởng nên lảng đi xuống sông múc nước, để cho hai bên “đá lông nheo” với nhau.


https://imagizer.imageshack. com/v2/320x240q90/r/923/yZSQHQ.jpg


Khi trở lên, tôi ghé lại một cái lều. Trong lều có hai cái vơng, một chiếc trên, một chiếc dưới.

Trong lều có một xâu thịt và một cậu đang ngồi chẻ những thanh nứa ra thành mảnh thật nhỏ để chụm không có khói.

Tôi hỏi:

– C̣n cậu nữa đâu ?

– Đi kiếm thịt thêm .

Tôi nh́n trong lon ghi-gô thấy có mấy cục thịt. Có lẽ không có dao hay không đủ sức xắt ra nên anh chàng để những cục thịt to bằng bắp tay mà nấu.

Tôi lân la nói chuyện với cậu ta một hồi lâu rồi về trạm. Tôi cũng đem thịt ra xắt, chuẩn bị kho thật mặn để mang theo đường. C̣n Thu th́ đang vui vẻ nói về cái nghề múa của Thu. Thỉnh thoảng Thu đưa tay, quơ chân làm cho anh trạm trưởng cứ híp mắt mà cười.

– Cấp cứu ! cấp cứu ! – Có tiếng la bài hăi .

Anh trạm trưởng đang say mồi, nh́n ra, thản nhiên nói :

– Chém lộn với nhau th́ tự băng lấy chớ ai mà cứu với cấp !

– Không phải đâu! Anh này đang ngồi bỗng ngă ra chết tươi .

Nhưng anh trạm trưởng vẫn cứ b́nh tĩnh:

– Thuốc ở đâu mà cứu ?

Tôi cũng đi đến chỗ cái lều có mắc vơng trên vơng dưới lúc năy. Anh chiến sĩ ngồi nấu thịt nằm ngữa ra hai mắt trợn lên, hai tay hai chân giăng ra như một con nhái nằm phơi bụng. Người ta chạy tới cũng đông, la lối ỏm tỏi, nhưng không ai mó đến. Mỗi người một tiếng:

– Thằng này phải gió !

– Sốt ác tính, viêm màng năo rồi !

Tôi lấy làm lạ không hiểu anh ta bệnh ǵ mà kỳ cục vậy? Tôi nh́n vô cái hộp ghi-gô. Tôi thấy thịt trong hộp vơi đi nhiều. Tôi nghĩ hay anh ta nuốt một cục to không kịp nhai mà mắc nghẹn ?

Nghĩ vậy, tôi nh́n cái cổ của anh ta. Quả thật nó hơi no ra như sắp nổi bướu. Tôi bèn đưa tay ấn xuống và vuốt thật mạnh hai ba cái liền.

Tôi nghe một tiếng “ót” – Cái bướu đó tan liền. Cục thịt đă chạy xuống và anh bạn thở ra nhẹ nhàng.

Tôi đỡ anh ta ngồi dậy. Cả đám người cười rộ lên. Một cậu mỉa mai:

– Không có cái ăn chết đă đành, có cái ăn cũng chết !



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q90/r/924/CC3LhJ.jpg


Tôi trở về trạm kể chuyện lại cho anh trạm trưởng nghe. Anh ta bảo:

– Bọn này là lũ qủy phá nhà chay đồng chí ơi! Tụi nó ở đâu th́ thối đất thối đai đến đó. Mặc kệ nó, chết một con nḥn một mủi.

Anh trạm trưởng vừa nói đến đó th́ “Ấm” một tiếng bộc phá nổ như một cái dấu chấm câu cho anh trạm trưởng.

– Đó, các đồng chí nghe không? Nó đánh cá đó. Thuốc nổ của trung ương gởi về Nam, tới đây Hà Bá thu hết.

Anh quay lại bảo:

– Đứa nào chạy ra t́m cái thằng chó chết đó cho tao coi .

Một lát sau, anh giao liên người Thượng tay xách AK, tay đùn một anh chiến sĩ vô trạm… Anh này đi từng bước một .

Vừa trông thấy mặt, Khanh đă quát :

– Vô kỷ luật, đứng nghiêm nửa tiếng đồng hồ !

Rồi anh quay lại nói chuyện với Thu, không để ư tới anh chiến sĩ mặt xanh nanh vàng kia đang đứng nghiêm với cặp chân như những cái cọc màn.

Chỉ trong ṿng nửa tiếng đồng hồ, anh giao liên người Thượng đă chạy đi bắt ba người nữa về và tự anh ra lệnh cho họ đứng nghiêm như người trước.

Có lẽ anh trạm trưởng thấy thương tâm hay thấy họ đứng như vậy bất tiện cho câu chuyện giữa anh và Thu cho nên quay đi quay laị, những người bị phạt đă lẩn đi hết mà anh cũng không nói ǵ.

Anh bảo anh giao liên người Thượng:

– Tha nó đi ! Nhưng các cậu phải đi t́m và tịch thu hết tất cả các bánh thuốc nổ cho tôi !

Anh giao liên vừa đi, Khanh nói với tôi :

– Th́ phải làm oai vậy chớ nó đói quá mà ! Nếu ḿnh như nó, ḿnh cũng không làm ǵ khác hơn.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
12-17-2020, 18:01
CHƯƠNG 30


Một buổi sáng, tôi thức sớm. Tôi định tập thể dục để lấy gân cốt. Nhưng vừa thọc chân vào dép th́ tôi nghe tiếng khóc , tiếng khóc oà lên như có người chết .

Tôi nh́n ra ngoài, đảo mắt nh́n t́m xem ai khóc. Rồi tôi đi thẳng ra bụi nứa trước cửa nhà . Tôi hỏi một cậu bộ đội :

– Ai khóc vậy ?

– Thằng Trớn nó mất đồ nó khóc – Cậu bộ đội vừa nói vừa trỏ tay.

Th́ ra, người mất đồ là cái cậu hằng ngày vẫn đến mượn cái bật lửa của tôi. Đă bốn năm hôm rồi, tôi gặp cậu ta ở đây và cậu chỉ nằm một ḿnh.

Tôi thấy xót xa quá . Tôi hỏi :

– Cậu Trớn mất hết đồ đạc phải không?

Cậu thanh niên ngước lên nh́n tôi, mắt đẫm nước mắt, mồm cậu méo xệch, đầu cậu ngoẻo sang một bên .

– Chúng nó lấy hết đồ đạc của em anh ạ! Đêm qua sốt, em nằm mê man ..hu ..hu…

– Trớn đưa tay gạt nước mắt và khóc ngọt ngào

– Chúng nó lấy của em hết tất cả những “ món đồ chiến lược ” , hu … hu . Thế nầy em đây làm sao tới nơi được ? hu ..hu…! …

Trớn cứ quệt nước mắt mà khóc trước cái ba-lô bị trút hết đồ cũng có cái miệng méo xệch như miệng chủ nó . Tôi ngồi xuống bên Trớn. Tôi đưa ta cầm lấy cái ba-lô . Nó lép kẹp như một bao từ trâu đă trút hết cỏ .

Trớn lại cầm lấy cái ba-lô dốc ngược xuống, những món đồ c̣n lại tuôn hết ra đất.

Trớn ném cái ba-lô sang một bên rồi nói :

– Đấy anh xem những món đồ chiến lược của em mất hết rồi, khác nào nó chặt chân em !

Tôi nh́n dưới đất thấy một quân phục c̣n mới, một cái áo cổ vuông, một cái quần đùi, một cái áo lót mồ hôi của nhà máy dệt Đồng Xuân, một tấm vải mủ rách, mấy băng đạn AK.

Tôi thầm nghĩ :

Chắc có lẽ cậu này thuộc một binh chủng đặc biệt cho nên có những món đồ chiến lược . Nếu mất những món đồ đó th́ cậu ta không thể hoàn thành nhiệm vụ được .

Tôi không định hỏi, nhưng Trớn nói ngay :

– Chúng em mỗi đứa được hai bộ quai dép, một bộ tra vào dép rồi, c̣n một bộ cất kỹ trong ba lô để pḥng đường xa, không có nó th́ không đi được .

Trớn đưa bàn chân ra và tiếp :

- Cái quai dép của em đứt mấy lần rồi mà em chỉ nối chứ không dám thay cái mới. Bây giờ th́ nó lấy cả dép lẫn quai của em rồi. C̣n bộ quai dép xơ-cua bỏ trong ba-lô nó cũng lấy tuốt.

Trớn xốc từng cái quần cái áo lên và nói :

– Cái túi thuốc nó cũng lấy luôn. Nửa kí-lô ḿ chính (bột ngọt) em không dám ăn c̣n nguyên với nửa kí-lô muối nó cũng lấy mất. Mất những thứ đó, em chỉ c̣n có chết !

Tôi mới hiểu ra những “món đồ chiến lược” là những món đồ ǵ ?



https://baodanang.vn/dataimages/201702/original/images1342930_b2.jpg


Bỗng Trớn cuống cả lên. Trớn cầm lấy chiếc áo mới, xộc tay vào từng túi .

Thấy anh ta bối rối, tôi hỏi:

– Mất chứng minh thư đi đường à?

– Không, cái đó th́ em lại không thiết. Giao liên nó không cho em đi th́ em càng thích .

Trớn ngồi xuống xộc tay vào các túi của chiếc ba-lô với một cử chỉ vô cùng tuyệt vọng, anh ta hất cái ba-lô văng ra :

– Thôi rồi , mất nữa rồi !

– Vàng à ?

– Không, một món hàng chiến lược quan trọng nhất, đó là cái bật lửa !

Tôi nói :

– Theo tôi biết, để cho các cậu không dám trốn v́ trong ḿnh không có bật lửa, mỗi tiểu đội chỉ có một cái bật lửa do tiểu đội trưởng giữ, sao cậu có riêng một cái ?

Trớn hơi quạu, cậu ta câng câng cái mặt lên:

– Ờ, của em chứ ! Em mua cái bật lửa 3 số 5, em nghiện thuốc lá mà !

Tôi khổ tâm vô cùng, nhưng không biết làm ǵ để giúp cậu bé, tôi vỗ vai cậu ta và bảo:

– Tớ sẽ cho cậu mượn bật lửa măi măi !



https://streaming1.danviet.v n/upload/1-2020/images/2020-03-18/Bo-doi-van-tai-Viet-Nam-sieu-pham-tren-665-1584511935-width665height435.jp g


Rồi tôi đi vào nhà. Thu đă thức dậy, nàng ngồi trên vơng, gác một chân lên mép vơng, một chân tḥng xuống dép, để trần ra đến đầu gối. Tôi bàng hoàng. Thu không ngờ tôi đang bị xúc động v́ đôi chân của nàng hay nàng muốn khoe với tôi đôi chân mà nàng biết rằng tôi mê đắm.

Nàng cứ ngồi nguyên như vậy và duỗi thẳng chân đau ra, tươi cười với tôi:

– Anh xem này, cái cổ chân của em thường rồi !

Đôi chân Thu tuy hơi gầy, dày sành đạp sỏi hơn một tháng nay nhưng cũng vẫn cứ ửng lên màu quí phái .

Tôi nh́n cái bắp chân trắng muốt. Bỗng nhiên tôi ngồi khuỵu xuống đất.

Tôi đưa tay ra, bất giác tôi bóp mạnh một cái .

– Đau không ? Em thấy đau không ?

– Đa….au! Thu cau mặt .

– Thế sao bảo như thường rồi ?

– Anh bóp mạnh quá

Thu vui vẻ :

– Vừa thôi chứ anh ! Anh lại muốn khiêng em trên vai nữa à?

Mắt Thu lấp lánh niềm vui . Tôi nghe mặt ḿnh nóng bừng. Tôi không đứng lên nổi nữa.

Tôi đưa ngón tay gơ gơ vào bàn chân Thu. Thu đập vào vai tôi. Không bỏ lỡ cơ hội, tôi chụp lấy cổ tay Thu siết chặt và nghiến răng ken két :

– Dữ hả ? Dữ h ả?

Thu nhắm mắt vung tay ra và kêu lên :

– Ôi đau, trông anh như muốn nuốt sống em vậy!

– Ừ, ừ nuốt sống !

Tôi đứng phắt đậy, định nói, định làm cái ǵ nhưng tôi lại chạy vụt ra ngoài. Một chốc định thần xong, tôi trở vào. Tôi nói :

– Đêm hôm đó, anh ngủ trên ngọn cây, anh lấy làm ân hận sao ḿnh đă đi bệnh xá làm ǵ để phải chịu một đêm cô đơn bạc tóc như vậy .

Tôi kể tiếp cho Thu nghe về tiếng gọi của cặp chim ân t́nh, việc cọp ŕnh và chiếc bi-đông rời trúng lưng “Ông” ta. Thu ngồi chăm chú nghe, hai tay thu lên ngực và rùng ḿnh từng chập .

Tôi nói tiếp:

– Anh sẽ thấy bớt cô đơn hơn nếu cùng lúc đó, ở nhà em cũng nghe tiếng chim ấy với anh!

Thu nh́n tôi đôi mắt hơi lơ mơ:

– Tiếng chim như thế nào?

– Nếu nhại th́ khó lắm nhưng đại khái là một con trống và một con mái.

Con trống kêu:

- ” Đến đây nhé ! “ .

Con mái đáp :

- “ Mau đến đây!“

– Anh chỉ tưởng tượng !

– Thu với tay tát vào vai tôi.

Tôi cười xoa :

– Th́ nằm giữa rừng anh tưởng tượng như vậy mà nhớ em.

Đôi má ửng lên, Thu vui vẻ nói :

– Để yên, em kể cho anh nghe sự tích con chim ấy. Nhưng em hỏi anh nghe tiếng chim đó lúc khuya và khi nó hót tiếng cuối cùng hoà hợp nhau là trời bắt đầu đâm mây ngang phải không ?

– Phải !

– Tôi nói tiếp :

– Đôi chim ấy là đôi t́nh nhân em nhỉ?

– Vâng !

– Ước ǵ chúng ḿnh là đôi chim đó !

Mặt Thu bỗng biến sắc, rắn lên như mặt hồ đang ấm nắng mùa xuân bỗng trở thành băng giá. Thu nh́n tôi trân trân không chớp mắt.

C̣n tôi th́ vẫn cứ cười đùa và trêu ghẹo Thu bằng những cái nháy mắt của tôi .

Thu kêu lên như bị ai hốt hồn :

– Ơ ơ ! Anh ! Em không biết đâu đấy ! Em không thích anh đùa như thế.

– Không, anh không đùa đâu, anh nói thật để cho em đề pḥng .

Thu cúi nh́n mũi chân nàng. Tôi nói luôn:

– Anh hôn bàn chân đau của em một cái nhé. Cho nó khoẻ lên rồi mai đi ! Nhưng không phải anh hôn chân em đâu mà chính là anh hôn cái nghệ thuật của chân em cống hiến cho đời. –

Tôi nói một cách hết sức b́nh thường v́ thế anh không yêu em th́ anh không chịu được.

Thu vẫn không ngước lên. Những mớ tóc xoà ra phía trước che hầu kính gương mặt Thu. Thu đưa tay ôm sát ngực như để gh́m lại trái tim đang đập mạnh. Thu cho cả cái chân đau xuống dép như để lấy thăng bằng.

Thu lẩm bẩm :

– Ai anh cũng yêu !

Tôi vui vẻ :

– Em trách anh làm ǵ chuyện đó ?

– Không, em đâu có trách anh !

Thu lặng lẽ nh́n tôi với đôi mắt đờ dại không c̣n ánh sáng. Rồi Thu khẽ lắc đầu :

– Anh đừng yêu em !

– T́nh yêu như trái chín. Làm sao ngăn cản được ?

– Em không chịu đựng nổi t́nh cảm mănh liệt của anh !

Tôi qú sụp xuống và ôm chặt lấy đôi chân nàng .

Tôi nghe như có một khối nam châm hút tôi vào một vật ǵ mềm mại và ngạt ngào hương.

Bên tai tôi tiếng gió rít, tiếng suối reo. Một cánh buồm đang no gió hứa hẹn một cuộc vượt trùng dương.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
12-18-2020, 14:55
CHƯƠNG 31


Bên ngoài đang lao nhao lên, không biết việc ǵ . Mấy người giao liên mệt lử đang ngồi ngoài sân .

Khanh hỏi :

– Xem chung quanh chuồng, không có dấu chân của Ổng à ?

– Không có đâu. Đêm qua đâu có tiếng chim “ tránh khỏi ” quanh vùng này , một người dộng dộng chiếc gậy xuống đất và nói tiếp:

– Chuồng không có lỗ trống, chung quanh không có dấu chân “Ông lớn” th́ chỉ c̣n các “ Ông nhỏ ” nhà ḿnh thôi chứ ai vô đây ?

Khanh bảo :

– Anh em toả rộng ra t́m xem , kẻo nghi oan cho người ta .

Ngoài mặt th́ Khanh nói vậy để anh em trong trạm không chĩa mũi nhọn vào khách, nhưng sự thực th́ Khanh nghi quyết cho khách. Cái vụ con heo bị xén mất cái đùi sau mới xảy ra hôm trước đâu có lâu ǵ. Nhưng khách mà Khanh nghi nhất là “ khách trời ơi ”.

Khanh bảo:

– Các cậu ra nói với anh chỉ huy tốp “bê quay” cho tập trung tất cả vô đây! Nói trạm trưởng mời!

Khanh không dám dùng tiếng bảo, mà nhũn nhặn nói là “ mời ”.

Lạ quá, một con lợn ở giữa chuồng lại mất tích trong đêm qua. Chỉ có Phật trên toà sen mới im lặng được. Cái vụ trước Khanh đă bỏ qua rồi.

Chiều hôm qua khi đám “bê qua” đến, Khanh đă ái ngại, nhưng làm sao bây giờ. Dù sao th́ ḿnh cũng phải coi họ là….đồng chí.

Họ bắt bằng cách nào mà con heo không kêu ?

Tôi hỏi:

– “ Bê quay ” là đơn vị nào mà kỳ cục vậy đồng chí ?

– Nó không phải là một đơn vị, nó là một đám vô tổ chức gồm tất cả lính của các đơn vị đi Nam mà quay trở lại.

Đi Nam gọi là đi B, cho nên đi B mà quay trở lại, người ta gọi là “ bê quay ”!

Khanh lắc đầu nguầy nguậy :

– Cái tốp này th́ ghê lắm đồng chí ạ! Nó không sợ cái ǵ hết muốn làm ǵ th́ làm, kỷ luật quân đội chúng nó đem ra nó nấu giả cầy hết rồi.



https://hoiquanphidung.com/uploadhinh/hqpd2/HQPD_1351872270.jpg


Một người từ bên ngoài đi vào. Anh ta gầy g̣, hai má hóp hẳn vào, hàm răng trên xỉa ra như cười . Anh ta nói giọng lạnh lùng, dường như anh cảm thấy trước có việc ǵ không hay :

– Tôi là Chừng, chỉ huy trung đội Bê quay đây . Đồng chí cho tập trung họ lại làm ǵ ?

Khanh thấy hơi ngại v́ phải tiếp xúc với mấy người này. Khanh nhă nhặn :

– Cũng có chút việc đồng chí ạ !

Những người mặc quần áo bộ đội, nhưng mỗi người một kiểu cách riêng, đă kéo vào . Chừng bảo :

– Ngồi cả đấy !

Khanh nó i:

– Cách đây mấy hôm chúng tôi bị mất một cái đùi heo. Đáng lẽ th́ phải nói mất cả con heo, nhưng v́ người ta chỉ xén có một đùi. Con heo tôi vừa xổng ra khỏi chuồng gặp mấy trự, mấy trự đè con heo xuống xén phăng đi một đùi. Các anh coi trên trời dưới thế có ai chơi ác vậy không?

– Khanh cố hạ thấp giọng đều đặn để không phải bốc lên

– Đêm qua lại bị mất một con nữa. Lần này th́ chúng tôi mất nguyên con.

Chừng không đủ kiên nhẫn nghe tiếp . Anh cắt ngang :

– Chuyện đó có ăn thua ǵ chúng tôi .

– Nói xong Chừng ngồi chồm hỗm xuống và móc thuốc ra cuộn hút một cách b́nh thản.

Khanh hơi nóng mắt.

– Có chứ ! không th́ sao tôi “dời” các anh vô đây làm ǵ ? Các anh xem đó, trạm chúng tôi có mấy anh em, ở giữa rừng sâu này kí cóp nuôi được mấy con heo tự túc. Các anh đáng lư phải thương chúng tôi lắm mới phải. Các anh lại làm như thế !

Một anh mặc áo cổ vuông quần đùi, để lột tay đầy nốt thâm đen, nghênh mặt lên, cái mặt tṛn như cái bánh ếch trần. Anh ta nói rất nhanh:

– Chúng tôi hiểu ư của đồng chí chạm chưởng rồi tức nà đồng chí nghi anh em chúng tôi đă nàm thịt con nợn của đồng chí chứ ǵ !

Chúng tôi không thể nàm những chuyện như vậy, mặc dù chúng tôi đang bị “ thích ” cho một cái chữ không tốt nên trán nà thằng “ Bê quay ” , nhưng quay th́ quay chứ, đi B chúng tôi không đi th́ chúng tôi quay lại.

Trở về Bắc chúng tôi sẽ ra khỏi quân đội. Nhưng hễ nà Bê quay rồi th́ chúng tôi không c̣n ra cái thớ ǵ nữa hay sao ?

Một anh gầy nhom, răng khểnh, tóc xụ xuống che cái trán như một cái lưỡi trai, anh ta dựng một tay lên đầu gối và nói theo nhịp giơ lên bổ xuống của cánh tay này và không nh́n vào trạm trưởng :

– Chúng tôi vào quân đội không phải để ăn cắp ! V́ thế người ta không thể muốn trét bùn vào mặt chúng tôi lúc nào th́ trét, và nhất định là chúng tôi không thể để người ta trét bừa. Chúng tôi quay trở lại v́ chúng tôi không thích đi Nam. Như thế không phải là chúng tôi hoàn toàn mất hết phẩm chất. Chúng tối bị lột mũ, lột sao trên đầu nhưng chúng tôi không cần.



https://scontent.fyyz1-2.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/15085469_16182908715 21766_50984994738206 50086_n.jpg?_nc_cat= 107&ccb=2&_nc_sid=cdbe9c&_nc_ohc=ppVUc2g-L6kAX83gyn3&_nc_ht=scontent.fyyz 1-2.fna&oh=10aea952e727ffefb 254716b1f46008e&oe=6003D03C


Một người gầy nhom đứng phắt lên lêu đêu khẳng khiu như một cái cọc mắc vơng.

Anh ta nói giọng từ tốn, chấm phết rất rơ ràng như một giáo viên đang giảng bài:

– Trạm mất đồ, trạm có quyền nghi ngờ. Đó là quyền của trạm. Chúng tôi là khách chỉ nghỉ chân một đêm ở đây rồi đi. Và chúng tôi bị trạm nghi ngờ. Phải nói trắng ra như vậy.

– Anh ta nuốt nước bọt một cách trầm tĩnh

– Thế nhưng nếu muốn buộc tội kẻ khác, chỉ nghi ngờ thôi chưa đủ, cần phải có bằng chứng. Chúng tôi, những kẻ bị nghi ngờ, không biết dúng hay sai, mong chờ trạm trưởng bằng chứng đích xác !

Chừng, năy giờ ngồi hút thuốc, xem như chuyện của ai không phải chuyện của ḿnh, bây giờ mới lên tiếng:

– Tôi nói thật với anh nhé anh trạm trưởng . Chừng cười mũi

– Trong đời tôi chưa bị ai làm nhục nhưng trên đường Trường Sơn này th́ tôi bị rất nhiều lần, mà đây là một. Tôi đă từng mang nhiều thương tích trong người đây, đây, và đây :

- Anh xăn quần vạch bụng và đập vào tay

– Nhưng ngày hôm nay tôi coi công lao của tôi như dă tràng xe cát chỉ v́ tôi không chịu đi Nam, chứ đến bây giờ nếu tôi t́nh nguyện đi th́ tôi sẽ được phục hồi chức vụ cũ. Nhưng đối với tôi cái ǵ tôi đă quyết định rồi là tôi không thay đổi. Tôi nói như thế để cho các anh biết rơ về tôi là một thằng như thế nào !

Chừng ngưng một chút rồi tiếp:

– Người ở đây năm cha ba mẹ, cá mè một lứa không ai khiển được ai. Cho nên các anh mất lợn th́ các anh cứ t́m bằng chứng, nếu các anh bắt được ai , người đó chịu, c̣n tôi th́ tôi chẳng chịu trách nhiệm về ai cả .

Khanh nói :

– Ở đây không phải chúng tôi đ̣i các anh thường bồi ǵ cả.

Một anh “ Bê quay ” la to :

– Chúng tôi chỉ yêu cầu các đồng chí đừng có đem ách giữa đường mà mang vào cổ chúng tôi.

– Vậy cái ǵ đây? – một anh giao liên ném một cái ga-men vào giữa sân rồi đứng nghênh mặt nh́n đám “Bê quay”:

– C̣n chối nữa thôi ?

– Nhưng đâu phải của chúng tôi?

Anh giao liên nóng tiết, nhảy cỡn lên như đạp phải gai :

– Các anh cương quyết không nhận phải không?

– Có đâu mà nhận ?

Anh giao liên quay ra ngoài nói tiếng thiểu số. Một chốc hai anh thiểu số mang vào ba chiếc ba-lô no ph́nh.

Đám Bê quay bắt đầu nhớn nhác. Chừng nh́n xuống đất. Chẳng ngờ những bằng chứng laị rơ rệt một cách tàn nhẫn như thế.



https://baovecovang2012.file s.wordpress.com/2017/01/chieuhoi4_cungchucta nxuan.jpg


Khanh rất tức tối không họ cự laị Khanh, nhưng bây giờ Khanh lại thấy khổ. Khanh muốn ngăn anh giao liên lại, nhưng hai anh thiểu số đă mở mấy chiếc ba-lô và lôi ra những gói thịt luộc chảy nước ṛng ṛng. Họ ném tất cả xuống đất.

Nào thịt nạc, nào gan, nào phèo… Cái đầu lợn c̣n nguyên. Cặp mắt con lợn trợn lên và cái miệng bạnh ra như cười đời.

– Ba-lô này có phải là ba-lô của các anh không?

Hai anh thiểu số khoa tay múa chân. Họ nói sùi cả bọt mép. Một người sấn tới trước đám “Bê quay” nom sát vào mặt họ và vung cả nắm tay lên.

Khanh nói bằng tiếng thiểu số một thôi dài. Hai người thanh niên mới chịu nín hẳn.

Khanh nói với Chừng :

– Thôi cho anh em về đi . Ba-lô của anh nào th́ cứ mang về.

Chừng đứng đậy, phủi đít chửi đổng một câu :

— … mẹ ! ngày mai có ra đường lấy cái thúng mà úp cái đầu lại !

Tôi và Thu đứng trong nhà xem rơ từ đầu đến cuối. Nh́n những miếng thịt nằm lăn lóc trên sân tôi không c̣n hiểu ra làm sao nữa.

Anh chàng cao lêu đêu và cái anh có mái tóc như cái lưỡi trai vẫn c̣n ở đó đợi cho mọi người đi hết rồi, hai chàng hiệp sĩ mới bước ra hay tay xách mấy cái ba-lô kéo lết dưới đất vừa đi vừa lầm bầm:

– Mẹ nó, nó sợ xấu mặt không xách, cứ để cho ḿnh!

Anh có mái tóc như lưỡi trải ngó quanh quất rồi bước ra xách ba-lô và quay lại chợt trông thấy Thu, anh ta cố ư làm ra vẻ tự nhiên. Anh ta cất giọng hát:

– Súng một ṇng, đạn hai viên, bắn ai chẳng bắn , tôi chỉ bắn cái thuyền quyên của nàng… i i i i.... rồi ngất ngưỡng đi thẳng.

Khanh ngồi trong nhà cố ư tránh mặt để họ lấy ba-lô của họ cho đỡ ngượng. Khanh quay sang tôi và Thu:

– Anh chị xem họ coi trời bằng vung chưa?

Khanh lắc đầu và thở dài . Khanh lấy thuốc ngồi hút, chẩm răi phà từng ngụm khói và lại lắc đầu:

– Tôi làm trạm trưởng ở xứ này đă hai năm. Tôi đă đụng với các bố nhiều trận lắm, có trận các bố suưt bắn tôi, nhưng chưa có trận nào tôi bị như trận này . Tôi thắng mà tôi khổ tâm . Thắng mà khổ hơn bại, c̣n hơn đại bại.

Tôi kiếm cách lảng đi, không muốn nghe thêm.

Qua con sông này rồi th́ tôi mới chắc ăn. Dù bệnh nặng người ta cũng không đưa ra Bắc nữa.

Cho nên đă có những người như tôi khi qua được con sông này rồi, lột nón xá dài.

C̣n ai lơ mơ không quyết tâm đi Nam th́ nằm lại đây “ suy nghĩ ” , hoặc t́m, hoặc tạo lư do để mà“ quay ” .

Tôi và Thu là tiêu biểu cho hai hạng người trên đây:

Tôi th́ sợ bệnh nặng, bị cáng trở ra Bắc. C̣n Thu th́ suy nghĩ với chiều hướng làm “ bê quay ” !

Riêng ông Chín th́ đă đuổi kịp một trong những người mang đồ ăn giúp ông nhưng các vị này đă xơi hết nhẵn rồi.

Chúng tôi thấy ở trong trạm chật chội và riêng Thu đă bị anh trạm trưởng trổ ṃi lôi thôi, cho nên chúng tôi dời ra rừng mong t́m lấy sự yên tĩnh.

C̣n tiếp ,

hoathienly19
12-20-2020, 21:02
CHƯƠNG 32


Một buổi sáng, tôi thức giấc, trăn trở măi không ngủ tiếp được. Tôi định ngồi dậy nấu nước uống th́ nghe tiếng bàn tán bên cạnh vọng sang :

– Mổ đi! không mổ cũng chết !

– Không có lấy một cái bistourie ( dao mổ )lấy ǵ mà mổ ?

– Trong đoàn có ai mang theo nô-vô-ca-in không?

– Có tôi đây !

– Nó lăn lộn từ tối đến giờ .

– Ruột thừa bạo phát rồi !

– Mổ ngay th́ có thể sống !

– Nhưng chả lẽ mổ bằng lưỡi dao găm của hợp tác xă phố Hàng Ḥm ?

– Bậy nào, sao lại dính cái Hàng Ḥm vào đấy ?

Một tiếng reo lên phấn khởi :

– Tớ có cách rồi !

– Cách ǵ ?

– Lưỡi cạo râu. Tuyệt !

– Không được đâu, phạm chết !

Im lặng hồi lâu, rồi lại :

– Không mổ cũng chết !

– Ờ, không mổ cũng chết !

– Mổ may ra c̣n sống. Có một ông bác sĩ đi công tác miền núi bị bệnh dọc đường. Ông ta soi kiếng và tự mổ, ấy vậy mà sống !

– Chớ sao !

– Thôi đừng căi nữa, quyết định đi. Cậu nào giúp tớ này. Đem nô-vô-ca-in ra đây! Căng tăng lên che bụi. Nấu nước luộc kim. Cậu nào có Gillette cho xin một lưỡi .

– Nhưng hăy hỏi nó đă.

– Hỏi ǵ ? Ai lại hỏi bệnh nhân !

– Tớ ớn lắm, lưỡi lam mỏng dễ phạm lắm!

– Th́ đây là cầu may thôi mà .

Tôi rởn ốc khắp người. Mổ ruột thừa mà bằng lưỡi cạo râu. Có lẽ đây là một sáng kiến phải được xếp cao hơn cái xe ba-gác ở làng Ho và cái cần câu trên quốc lộ 1 . !



https://1.bp.blogspot.com/-h5ZO_s307MI/X75qwG748-I/AAAAAAACoFI/Y4YHODTUTc4egZqHxJe8 rThAiTMdhfptACLcBGAs YHQ/s16000/tu%25CC%259B%25CC%25 80%2Bngu%25CC%259Bo% 25CC%259B%25CC%2580i %2B%25C4%2591e%25CC% 2582%25CC%2581n%2Bvu %25CC%259Bo%25CC%259 B%25CC%25A3n2-danlambao.jpgh́nh minh họa


Sáng hôm đó chúng tôi bị một trận bom tơi bời. Vừa chết vừa bị thương 20 mạng.

Cuộc sống ở bờ sông này vốn đă phức tạp càng trở nên bi đát và phức tạp hơn sau trận bom.

Có người cháy rụi tài sản, có người mất đầu, có cánh tay văng mắc trên cành cây. Nhốn nháo, khóc lóc, chửi bới, văng tục, tro than, máu me, quát tháo, xác chết …

Những cặp mắt dáo dác, nhớn nhác, những gương mặt lầm ĺ choắt lại, những g̣ má sị ra, những bàn tay khô gầy, những cái dạ dày ọc ạch nước suối…

Có lẽ Khanh đă quen chịu cái cảnh này cho nên Khanh cứ b́nh tĩnh như thường.

Khanh ra lệnh cho tất cả chiều này sẽ vượt sông ở một quăng cạn có thể lội qua được. Như vậy không cần đến bè, măng và thuyền. Trạm của Khanh chỉ có một cái thuyền độc mộc bể nát.

Tôi gặp cái anh chàng y tá Nam bộ bị phân công về Khu 5 ở đây trong lúc sắp sửa lội qua sông.

Anh ta tự giới thiệu tên là Năm, và anh em tặng cho biệt hiệu là Cà Dom (một loại ghe làm bằng thân cây cổ thụ) v́ hồi ở tiểu đoàn 307 có lần Năm một tay cầm ba khẩu súng trường giơ lên và lội xốc đứng qua sông.

Năm Cà Dom ngồi tâm sự với tôi. Mở đầu Năm Cà Dom đă chửi đổng ngay :

– Tổ chức cái … cái … chớ tổ chức. Người ta quê ở Hóc Môn nó lại phân công về Khu 5. Lặng im mà đi th́ thôi, căi lại nó cho đi Lào. Tôi nói thiệt với anh, thằng nào đi vô đây cũng bất măn một bụng.

Rồi Năm Cà Dom dịu giọng ngay :

– Thế là thoát anh ạ ! Tôi nói thiệt tôi về tới quê phen này tôi nuôi ngựa đua.

Năm Cà Dom lắc đầu lia lịa:

– Chào ồi ! Tôi vô tới đây tôi mừng hết lớn. Qua con sông ôn dịch này nữa là alê quất ngựa chuối một “tăng” là tới nơi.

Tôi hỏi thật người anh em nhé! Sống mười mấy năm trên đất Bắc, người anh em có cảm tưởng ǵ khi qua khỏi cây cầu treo ở ngọn Bến Hải ?

Tôi cười. Năm Cà Dom nói tiếp:

– Tôi nói thật, tôi lột nón xá dài. Thiệt t́nh, tôi vái cả mũ.

Năm Cà Dom cười khắc khắc và vỗ đùi tôi, có vẻ đắc chí v́ đă qua mặt được các trạm mà lọt, vô tới đây.

Tôi chợt nhớ câu chuyện lúc sáng. Tôi hỏi:

– Cậu có biết cái đoàn nào đó định mổ ruột thừa cho thằng nào bằng lưỡi lam không ?

– Biết chớ ! Nhưng mà biết làm thế nào ? Ở đây không có cái ǵ b́nh thường nữa hết ! Để vậy th́ chết, mổ bừa may ra khỏi chết. Cũng như tôi, như anh vậy .

– Tôi có đau ruột thừa đâu… !

– Chúng ḿnh đau “ruột thiếu” …khè ..khè… Tôi nói như vậy là nếu ḿnh ở ngoài Bắc th́ chắc chắn chết, c̣n về Nam th́ có thể chết nhưng may ra c̣n sống ! Thế đó ! Chúng ḿnh đi trên con đường này th́ cũng ví dụ như thằng kia mà bị giải phẩu bằng lưỡi lam vậy thôi ! May ra th́ sống.



https://1.bp.blogspot.com/-Uu5Od5d5WzI/Wy69uNdveyI/AAAAAAACVQ8/r1Hg9RFPXTgd6rYghyc9 ZKLMiWFRuBvZgCLcBGAs/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80%2Bchi%25CC%2581%2 Bminh-su%25CC%259B%2Bto%25 CC%2582%25CC%2589%2B ki%25CC%2581ch%2B%25 C4%2591o%25CC%25A3%2 5CC%2582ng%2B-%2Bdanlambao.jpg


Bỗng nghe tiếng la quát loạn xạ ở phía bộ đội tập họp :

– Bắn bỏ ! bắt được bắn bỏ!

– Thằng nào “ quay ” đó?

– Năm sáu thằng !

– Cho truy lùng ngay . Lôi về đây cho tôi !

Năm Cà Dom cười mũi:

– Lùng con mẹ ǵ ! Không khéo mất cả ch́ lẫn chài nữa bây giờ !

Năm Cà Dom tiếp :

– Ta đă bảo ở chỗ này thế nào tụi nó cũng “quay” dữ lắm! Con sông này chẳng khác nào cái Bến Hải thứ hai.

Nó không chịu đi mà bắt ép măi nó phải kiếm cách chuồn. Ở ngoải, nghe bài ca và ngâm thơ trên đài, thằng nào cũng tưởng bở, cắt tay lấy máu viết “hú…úy..ết..ết…” tâm thư xin đi Nam, bốc tếu tới trời. Ai dè vô mới có ba trạm đă bắt đầu thấy “bê quay” lai rai rồi. Càng vô càng “quay” tợn. Chúng nó biết hễ vượt qua con sông này là khó bề “quay”.

Tôi biết Thu đang khó ở, nhưng biết làm sao, đă đi là phải đi bất kể trời đất, bất kể bệnh tật. Người ta đi tới như gió băo. Ḿnh không thể ngồi lại nhất là ngồi lại bên bờ sông, làm mục tiêu cho máy bay.

Đến giờ phút chót tôi mới hỏi Thu :

– Em biết lội không ?

– Biết !

– Thế th́ hay quá ! Tôi reo lên – Trông người ta lội qua th́ thấy có chỗ ngập đầu đấy em ạ !

– Ấy chết ! Ngập đầu th́ làm sao mà lội . Phải bơi chớ ! Em chẳng biết bơi đâu !

Trời mới vừa nhá nhem. Cát trên băi sông trắng lên măi màu sa mạc hoang dại. Mặc dầu những đoàn người đang chạy làm cho bụi bốc lên mù mịt, tôi vẫn cảm thấy một sự man rợ của những nơi không có dấu chân người.

Tôi chẳng biết con sông này bắt nguồn từ đâu và nó tưới những thành phố làng mạc nào. Phía trên nguồn đổ xuống đến đây nó eo thắt như một cái cổ chai. Nước trào lên, sủi bọt trắng tràn qua những tảng đá và lao tới như những đàn ngựa bất kham.

Rè..rè… rè… có tiếng máy bay ở phía dưới ḍng. Pập…pập.. pập.. Không gian loè lên ánh chớp. Những đốm sáng tṛn nhóang lên tủa ra như những cụm pháo bông nhỏ, rồi vụt sáng lên, xé rách cả một vùng trời. Ánh sáng lan đến chỗ tôi và Thu đứng.

Chiếc máy bay cứ bay, vẽ thành ṿng tṛn quanh những trái pháo sáng. Cứ chốc chốc lại pập pập pập, pháo sáng lại phụt ra, chẳng mấy chốc mà những chấm đỏ đầy cả một vùng trời như những chùm ớt chín cây. Quát tháo ầm ĩ:

– Qua nhanh đi.

– Nhanh thế nào được…

– Cứ đi, nó không thấy đâu !

– Nhanh lên, nó tới đấy !

Nước tung lên trắng xóa từng nơi. Bước chân lội ầm ầm hỗn độn. Người ngă. Súng rơi trên đá. Lại trườn dậy, lại chạy, lại sụp xuống hố, lại ngă. Nước vẫn chảy ào ào. Tôi d́u Thu đi trong cái đám người đang đạp bừa lên nhau qua mặt nhau ấy. Tôi tự bảo:

“ Không thể cuống lên được. Sự b́nh tĩnh trong lúc này rất cần thiết” .

– Cứ đi chậm chậm ,em ! Có anh đây đừng sợ !



https://vbsp.org.vn/wp-content/uploads/2019/05/41.jpg



Có lẽ Thu chưa trông thấy cải cảnh qua sông như thế bao giờ. Trông như một cuộc chạy loạn. Mặc cho người ta vượt lên, Thu vẫn cứ ḍ từng bước, bước thật chắc. Đó là kinh nghiệm đă học được trong những lần qua suối.

Một người xỏ chân vào kẹt đá kêu cứu. Một người đổ ầm xuống, nước bắn vào người Thu. Một người đang lom khom ṃ chiếc dép sút bị một người khác cỡi bừa lên lưng, hai người cùng ngă, chửi nhau ầm ĩ.

Càng đi ra xa, sông càng sâu. Nước đă ngấn tới đùi. Tôi xót xa nh́n Thu qua ánh pháo sáng. Nét mặt Thu tái nhợt. Tay Thu như không nhấc gậy lên nổi nữa .

– Cố gắng lên em ! – Tôi càng bám chặt cánh tay Thu .

Nước sắp đến lưng. Hai người khiêng cây súng ǵ có vẻ nặng nề. Họ bước rất chậm. Họ thở hổn hển. Bỗng “ ầm"người đi sau sụp ngă, người đi trước ngă theo.

Hai người đi phía sau , có vẻ cùng một tổ, nhảy tới. Một người rên :

– Nắm chắc kẻo rớt súng !

Một tiếng hét :

– Đi về phía này cạn !

Tôi nh́n về phía có tiếng kêu. Ở đó nước chỉ quá đầu gối. Tôi bảo Thu:

– Đi về phía đó em !

Đến bờ, Thu ngồi phệt xuống. Tôi xốc lấy chiếc ba-lô trên lưng Thu và nắm lấy tay Thu đứng dậy.

Những tốp người qua khỏi sông, bắt đầu chạy như gió. Băi sông bên này rộng mênh mông. Cát bốc lên như sa mù ác mộng. Người ta phải chạy vượt lên, qua cho khỏi chỗ này. Bước dẫm lên hố bom và mảnh đạn. Thu không thể nhấc chân chạy nhanh được. Thu ngă đầu vào vai tôi. Tôi ôm quàng sau lưng Thu. Thu kêu :

– Em đau bụng quá !

Một binh sĩ chạy vượt lên. Chân anh ta bước hụt xuống một lỗ bom. Toàn thân anh ta cùng với khẩu súng và bao đạn ngă xuống đánh “rậc” một cái. Cây súng văng ra xa lắc. Tôi và Thu đi qua. Anh ta vẫn nằm sải tay
ở đấy.

Nhiều người nhảy qua lưng anh. Hai người khiêng cây súng ǵ lúp xúp chạy qua. Họ xoay trần và mặc quần đùi, lưng họ lấp loáng nước hay mồ hôi.

Cây hai bên đường cháy trụi hết lá. Từng cành in trên nền trời như những bộ xương trong cơi hư vô. Người ta vẫn chạy hồng hộc. Bụi bốc lên xốn cả mắt, nồng cả mũi.

Ở phía sau tôi, chiếc máy bay vẫn rè rè lượn ṿng và pập pập pập. Thu lả ra . Tôi định ngồi laị nhưng có tiếng quát :

– Chạy mau lên . Xa 4 cây số mới dừng lại !

Tôi lôi Thu đứng dậy . Thu như cái xác không hồn.

Tôi bảo :

– Ngồi đây máy bay bắn chết !

Thu cố đứng dậy tựa hẳn vào tôi và thều thào :

– Em có … kinh !

Tôi rùng ḿnh .

Thu oà lên khóc :

– “Để em ở lại đây thôi anh ạ !”



https://thuvienhinhanh.net/wp-content/uploads/2016/07/hinh-anh-thien-nhien-chan-thuc-dep-den-bat-ngo-2.jpg


Những tốp người cứ rào rào lướt qua. Súng ống khua lách cách, tiếng kêu với tiếng chân chạy ùynh uỵch, tiếng máy bay ù ù, tiếng thét rống lên.

Tôi bảo:

– Mặc kệ. Thu cứ đi chầm chậm !

Và tôi lôi Thu đi trong sự bát nháo hỗn độn đó.

Thu lê chân theo tôi . Mỗi một bước đi Thu lại kêu lại khóc . Thu dùng dằng không chịu đi. Rồi Thu ngồi phệch xuống nhu một cái bao cát rơi đánh phịch.

Tôi ngó quanh quất để t́m một người quen. Nhưng ai mà nhận là quen với chúng tôi trong lúc này ?

Thôi cũng mặc . Cứ phó cho Trời .

Tôi lục ba-lô lấy vơng mắc lên và bế Thu lên nằm .

Cái vơng mắc vào hai cái cây đă bị thuốc độc làm rụng hết lá đúng trơ xương ra. Ở đây là khu tử địa. Máy bay rải chất độc làm thành ṿng đai trắng để kiểm soát người vượt sông.

Ở đây là vùng ranh giới của bóng tối và ánh sáng. Những trái hoả châu soi sáng mặt người lan tới đây. Đi quá về phía Nam là sụp vào trong vũng tôi.

Tôi ngồi bên vơng Thu mà nh́n những đám người ướt lóp ngóp ́ ạch nặng nề đi qua, ḿnh mẩy ướt đầm, h́nh thù quái dị chẳng khác một lũ âm binh từ cơi dưới hiện về.

Bỗng tôi nghe tiếng quát :

– Trở lại ! Trở lại mau !

Một tiếng trả lời yếu ớt :

– Tôi đi múc nước !

– Múc nước cái con mẹ mi ! Mi định “quay” hả ? Trở lên không tao bắn !

Tôi nghe tiếng cơ bẩm khua lách cách .

Mấy cái bóng quay trở lên, dáng đi thất thểu.


Rkllqcr5p9s

C̣n tiếp ,

hoathienly19
12-22-2020, 13:47
CHƯƠNG 33



Tôi liều ḿnh ở lại nơi ranh giới của ánh sáng và bóng tối , làm mục tiêu xạ kích của máy bay cho đến sáng hôm sau.

Tôi thấy Thu trở thành một người khác. Bụi bám trên tóc làm cho tóc nàng màu xám tro, quần áo dày cộp, mộc thếch. Da mặt nàng khô như sấy.

Qua một đêm vượt sông – con sông trên mặt đất và con sông trong tâm tư – nàng già đi mười tuổi !

Tôi hỏi :

– Em vẫn .. c̣n…

– C̣n hai ngày nữa mới dứt anh ạ !

Tôi nh́n hai bắp chân nàng. Máu c̣n dính đầy (xin lỗi độc giả)

– Để em băng lại rồi sẽ đi anh ạ ! Qua cho khỏi khu tử địa nà rồi hăy hay.
Thu gắng gượng nói.

Chập sau chúng tôi lại lên đường. Nhiều người bị rớt lại sau đoàn bây giờ cũng lếch thếch ḅ theo.

Một bộ phận pháo nặng đang đi trước chúng tôi.

Họ xoay trần ra khiêng một cái ṇng pháo giắt lá um tùm. Cái đ̣n dài oằn xuống và dây nghiến kĩu kịt như sắp đứt ra. Hai người một đầu. Những tấm lưng gầy nhom cong quắp xuống và ngọn đ̣n khuyết sâu xuống vai họ, tưởng chừng đến một giây phút nào đó nó có thể chẻ rời cái vai ra khỏi thân người.

Những bắp thịt nuộc lưng gồng lên như cố giữ cho chiếc xương sống uốn éo khỏi găy cụp xuống trong khi những chiếc xương sườn cứ uốn cong như lúc nào cũng có thể bung ra.



https://4.bp.blogspot.com/-Sn5oe1pUBMM/ULg1NUA7MZI/AAAAAAAAASY/0SECnnlPHBo/s400/HQPD_1322495903.jpg


Càng đi tôi thấy rừng càng ngày càng sâu càng dày, núi càng ngày càng hiểm trở, những cái ṇng súng th́ như càng ngày càng to ra, c̣n những con người càng ngày bé lại

Mà thật, con người càng ngày càng bé lại, tọp lại, choắt lại, khô lại, không phải một cách nói tượng trưng mà là trông thấy.

Tôi trỏ cho Thu những bắp chân đang loăng quăng bước trước mặt chúng tôi. Tôi nói:

– Những cây cọc màn biết đi chớ c̣n ǵ nữa!

Thu nhếch môi cười miễn cưỡng:

– Coi chừng mất lập trường !

Đường ác quá. Không có quăng nào thẳng được năm chục thước. Không có chỗ nào bằng phẳng.

Cái ṇng pháo cứ phải chạm vào vách đá ở những khúc quanh gắt. Những người khiêng, chân vừa bước, tay vừa bám vào vách đá, đi những bước khúc mắc, tréo chân nghịch tay, ẹo xương sống, thành thử một bước trên đường này bằng một ngh́n bước ở đường thường.

V́ thế, bệnh như tôi và Thu mà vẫn đuổi kịp họ và vượt họ.

Dọc theo đường nhiều người ốm quá , họ ngồi trên những ḥn đá . Thật t́nh tôi chẳng dám nh́n . Bởi v́ càng nh́n họ tôi càng trông thấy tôi rơ hơn . Thế mới khổ !

Thu kêu mệt . Chúng tôi dừng laị bên cạnh một anh lính đang ngồi. Trời ơi, cái mặt anh ta sần sùi như một quả na sắp nứt ra.

Anh lính tố khổ với tôi ngay :

– Em đói quá. Bị bom cháy hết rồi ! Em xin anh tí muối ?

– Em ở pháo binh khiêng pháo ngă bị pháo đè găy một cái ba sườn. Bây giờ yếu quá, em xin qua bộ binh nhưng cấp chỉ huy bảo em mất tinh thần nên không cho !



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q90/924/opguFp.jpg


Tôi không c̣n cách nào từ chối . Lần trước tôi không cho anh binh sĩ khúc ḿ bây giờ tôi c̣n ân hận . Cho nên lần này tôi cho cậu ta một tí muối trắng – có thể đếm được bao nhiêu hạt.

Không biết anh lính đă bắt được con rắn mối và đă xơi hồi nào, chỉ c̣n lại cái đuôi. Anh ta ngữa bàn tay ra nhận mấy hạt muối của tôi, móc túi lấy ra cái đuôi con rắn mối và chấm ă . Anh ta nhai rau ráu.

Anh ta nói :

– Không có muối tanh quá ăn vô cứ buồn nôn . Nhờ có muối của anh, em thấy khoẻ lại ngay.

– Anh xoè bàn tay ra đưa lên miệng liếm nốt những hạt cuối cùng rồi anh ta nói tiếp :

– Gớm, đơn vị của em bị biệt kích một cú tơi bời. Mất ṇng pháo 120. Em suưt chết . Đồ đạc mất hết ! Đơn vị tan tác mà lại không lănh được gạo. Em toàn bắt cua bắt nhái, nấu với rau giềnh chấm với tro thay muối.

Ăn tro măi, da cứ đen sịt ra, yếu như bún, ngă xuống không đứng dậy nổi. Nhiều đứa ăn da ḅ nướng với rau giềnh sống chấm tro bị kiết lỵ cứ chảy re re không mặc quần được.

– Anh binh sĩ ăn xong cái đuôi con rắn mối chép chép miệng như c̣n tḥm thèm

– Muối tan trong máu em rồi đấy .! Này anh, em nghe nói ai bệnh được đưa về Bắc trở lại có không ?

– Ai biết đâu việc đó .

Tôi và Thu không ai bảo ai nhưng đều muốn đứng dậy đi như lủi trốn cái h́nh hài này . Nhưng anh ta đă kể tiếp :

– Đơn vị em có một cậu tự vận anh ạ ! Cậu ta tên Ngạc, quê ở Hà Đông. Cậu ta yếu không đi nổi, nhưng ông đại đội trưởng bắt phải đi, nhất thiết phải đi. Cậu ta năn nỉ anh em :

” Các cậu khiêng tớ đi, tớ gọi các cậu bằng bố !” Nhưng đi c̣n không nỗi, ai c̣n sức mà khiêng ??

Một buổi trưa ông đại đội trưởng kiểm tra đơn vị, tay cầm một củ mây. Gặp cái ǵ không như ư là ông ta quật lia lịa. Đến chỗ vơng của Ngạc, ông ta hỏi:

– Cậu nào nằm đây ?

– Dạ em ! – Ngạc đáp.

– À, Ngạc hả ? Cậu đă bắn vào ngón tay trỏ hôm ở trạm 3 phải không ?

Ngạc không dám đáp lại. Ông ta hỏi tiếp :

– Tại sao lại nằm , không chuẩn bị hành quân ?

– Dạ, em sốt quá!

– Tại sao sốt ? muốn “quay” hả ?

Thế là ông ta quật lia, rồi ông ta giật luôn dây vơng, Ngạc rơi xuống đất, ông ta phớt tỉnh bỏ đi.

Anh em chuẩn bị hành quân. Ngạc soạn ba-lô lấy bộ đồ mới nhất ra mặc, bộ đồ Đông Xuân, Ngạc chưa xỏ chân vào lần nào.

Anh em tưởng Ngạc phục thiện, và tự nguyện tiếp tục hành quân, nào ngờ trong lúc anh em đang loay hoay nấu nướng th́ “đoàng”, Ngạc nằm thẳng trên vơng, người mặc quân phục. Cây AK kề trên ngực và chỉ một viên, từ cằm trổ lên giữa sọ.



https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/922/Qeqwsx.jpg


Tôi và Thu đứng dậy tạm biệt anh lính, như tạm biệt một sự đau thương đă hóa thành người . Trời ơi ! Trời đất ơi ! Sao lắm chuyện thế, mà chuyện nào cũng ghê rợn, oái oăm tàn tận, nghe như bịa chớ không có thật . Vậy mà vẫn là sự thật .

Chúng tôi đến một chỗ người đùn lại, chật ních như nêm.

Anh giao liên nói :

– Sắp đến đoạn đường gay go. Lấy đường thủy làm đường bộ. Các đồng chí chuẩn bị gói ghém đồ đạc. Phụ nữ thi phải cẩn thận, vắt nhiều dữ lắm. Đường đi 6 tiếng đồng hồ liền.

Thế là đi .Tôi mới hiểu thế nào là đường thủy làm đường bộ . Nghĩa là tất cả người ngợm trai gái già trẻ Bắc Nam Trung, dân quân chánh, súng đạn đều trầm ḿnh dưới nước mà lội, mà bơi, mà trườn, mà lặn.

Con đường Trường Sơn vốn là con đường kỳ cục và chặng đường này chính là cái đỉnh của sự kỳ cục. Hai bên suối vách đá dựng đứng như tường xây, không có một chỗ nào có thể leo trèo đi trên đó được.

Cho nên người ta phải đi dưới ḷng suối. Mấy hôm trước trời nắng, nước cạn, đi dưới ḷng suối không việc ǵ. Nhưng chỉ sau cơn mưa vừa qua, suối to nhanh đến thế.


Đường Trường Sơn theo ḍng suối (1995)- họa sĩ Nguyễn Thanh Châu



https://i.postimg.cc/P5HvvrYs/582a95ab-35d6-4989-bb11-7bd5c2d49600.jpg


Hai ven suối người nằm như rạ. Không biết họ nằm từ bao giờ mà thấy có nhiều chiếc tăng đă rách và dây tăng thay bằng những sợi dây rừng.

Có người nằm trong một hốc đá, có người mắc vơng vào những cái rễ cây, có người mắc vơng ngang qua một cái hố, nếu đứt vơng th́ găy xương sống ngay. Ở một gốc cây có đến ba cái vơng treo chụm vào nhau.

Không biết họ đến đây hồi nào và thuộc đơn vị nào. Có người nằm xếp ve như tàu lá, có người không c̣n cử động, chỉ chờ mối càng tới tha đi nữa thôi. Cố nhiên là họ không lănh gạo được và khách đi ngang qua đây chỉ nh́n họ chắt lưỡi thương hại rồi cũng đi qua.

Tôi thấy có người đă để lại cho một anh nằm trên phiến đá một hộp sữa đă khui rồi, như tế sống anh ta v́ anh không c̣n làm ǵ được với hộp sữa đó ngoài việc lấy mắt nh́n nó cho đến lúc không c̣n nh́n được nữa th́ thôi.

Họ không thể nào đi nổi chặng đường này v́ họ không thể ngâm ḿnh dưới nước. Mà từ nay sắp tới th́ con suối luôn luôn ph́nh lên tràn trề v́ những cơn mưa không dứt.

Thu như con mắm sống dầm dưới nước, càng ngày càng tái ra.

Tôi bảo Thu :

– Cố gắng lên em! Ḿnh càng đi chậm th́ suối càng to, càng gặp nguy hiểm

Thu không nói không rằng cứ lê từng bước theo tôi.

Nước ngập lên thường xuyên đến ngực, có khi đến cổ, có khi đến mũi, phải ngữa mặt lên mà đi.

Đang lội, tôi bỗng thấy một vật ǵ lù lù từ trên trôi xuống thật nhanh. Nó lao thẳng vào tôi và Thu. Tôi nhận ra một cây súc to. Nó bị trốc gốc và nước cuốn phăng phăng theo ḍng. Tôi quát:

– Tránh, Thu, tránh ! Cây đổ !

Thu nhận ra ngay cái tai hoạ đang giáng xuống chúng tôi. Thu bươn người tới giơ thẳng hai tay ra cầu cứu với tôi. Tôi nắm chặt hai bàn tay và kéo nàng sát vào tôi rồi tôi lôi tuột nàng vào bờ, cả hai cùng đứng sát vào nhau trên một ḥn đá và tựa lưng vào vách đá nh́n ra.

Cái cây súc như một con trâu điên thẳng trớn đâm đầu vào một gộp đá ở giữa ḍng suối, bứng tung cái gộp đá này đi, gây nên một tiếng động khủng khiếp. Do cái chướng ngại đó, cái thân cây bỗng quay ngang, gốc cây đụng vào một bên, ngọn cây gác lên một bên bờ suối.

Thu đưa hai tay lên bịt mắt, c̣n tôi th́ ôm chặt lấy nàng và ép sát nàng vào vách đá. Cả hai cùng chờ đợi một tai biến ǵ do cái thân cây quay ngang ấy gây ra.

Nhưng cái thân cây run run một chốc rồi nằm im như một chiếc cầu bắc ngang qua suối.

Tôi bảo Thu:

– Em xem ḱa!

Thu vẫn bưng mặt và không ngớt kêu “ eo ôi !” măi.

Tôi hôn trên má nàng như hôn sự giá lạnh tê buốt. Có lẽ nàng cũng không cảm thấy cái hôn đó của tôi.

Bất thần tôi luồn tay ra sau lưng Thu và kéo riết nàng gh́ chặt nàng vào thân tôi và môi tôi nhen lửa khắp trên mặt nàng lạnh lẽo như băi tha ma.

Có lẽ không chịu nổi những cử chỉ bạo của tôi nàng xoay ḿnh qua và cứ đứng nguyên như thể để cho tôi sưởi lấy nàng bằng ngọn lửa trong người tôi mà chính nàng đă nhóm lên cho tôi nhưng nàng không hề hay biết.

Mấy cậu lính lội ngang, nh́n chúng tôi:

– Cha cha! Của bạc ngh́n mà đem ngâm dưới nước hé!

– Ối giào ồi! như thế kia th́ có lên giời xuống đất em cũng xin đi!

Tôi và Thu lại tiếp tục cuộc đi khổ sai. Nước từ trên ngọn chảy xuống càng lúc càng mạnh, đập thẳng vào ngực tôi. Cứ sẩy chân một bước là bị nước cuốn đi ngay.

Một toán người khiêng một vật ǵ nặng quá ! Có lẽ bốn anh chàng khiêng cái ṇng pháo mà chúng tôi gặp chiều qua lúc vượt sông .

Họ đi thật vất vả, thật tội nghiệp.

Ṇng súng bị ch́m khuất dưới nước chỉ c̣n thấy mấy sợi dây căng thẳng với chiếc đ̣n oằn. Họ nương nhau mà đi từng bước một.

Có khi người này bước tới mà người này chưa t́m chỗ bám chân được th́ người kia vẫn phải dừng lại chờ. Có khi cả mấy phút đồng hồ, bốn người vẫn đứng nguyên một chỗ.



https://c8.alamy.com/comp/M0JH6H/b-i-vt-trng-sn-vo-min-nam-M0JH6H.jpg


Bỗng một người kêu lên :

– Chết, bỏ mẹ, kẹt chân ái ..á…ái !

– Xỏ chân vô kẹt đá hả ? Rút ra mau…!

Nhưng ḍng nước đă đạp anh ta ngă xuống và tất cả những người kia cũng ngă theo . Ùm..ùm!…

Nhưng chỉ ba người đứng dậy được c̣n một anh th́ bị nước cuốn trôi đi. Một người lao theo níu lại và lôi anh ta vào bờ.

Anh ta kêu trời như bọng :

– Găy mẹ ống chân rồi !

– Chết cha, găy chân à ?

– Tớ không đứng dậy được nữa .

– Xeo chân vô kẹt đá mà, khổ quá !

Một người bảo:

– Chuyền tới báo cáo ban chỉ huy. Toán khiêng pháo bị nạn, cho người thay!

Lôi anh bạn găy chân vào bờ xong, cả ba lao trở ra ṃ cái ṇng pháo. Họ lặn dưới nước để kéo cái khối thép đó vô bờ.[/i][/color][/size][/b] Cứ mỗi hơi lặn chỉ lôi nó vô được một quăng rồi lại ngóc lên thở ph́ ph́ như trâu bị cắt cổ, rồi lại lặn xuống. Cứ mỗi lần ngóc lên, họ vừa vuốt mặt vừa chửi đổng om trời.

– Ông .. đếch lặn nữa . Hộc máu ra đằng đít rôi .

– Bác Hồ ơi là Bác Hồ ơi !

– Đếch có thằng nào tiếp.

Lôi xong cái ṇng pháo vô đển mé bờ, họ không c̣n sức để kéo nó lên bờ nữa. Cả ba ngồi thở dốc. C̣n anh bạn găy chân ngồi ôm cái chân găy mà rên :

" Ối giời cao đất dày ơi! ối cha mẹ ơi ! Chắc con chết quá cha mẹ ơi !” vang dội cả ḷng suối.



uA98x7l8BaQ


Một chốc thấy có một tốp người từ trên kia thả theo nước trôi xuống. Một người có vẻ chỉ huy. Anh ta quát :

– Cái ǵ la om vậy hả ? Thằng nào lại bắn vào chân phải không ?

– Báo cáo đồng chí khẩu đội trưởng :

- Ḷng suối trơn quá. Toàn đá đầu ông sư và rong rêu cho nên chân bị xeo vào kẹt đá.

Anh khẩu đội trưởng nh́n người lính bị găy chân đang ngồi lê dưới đất. Anh ta hỏi :

– Găy có nặng không ? Cố gắng đi được không ?

– Báo cáo khẩu đội trưởng, chắc em chết. Xin khẩu đội trưởng cho em một viên đạn cho mát thân.

Anh khẩu đội trưởng quay mặt ra ḷng suối quát :

– Tất cả dừng lại, trở lại đây nghe lệnh tôi !

Những người có kỷ luật quay trở lại. Tất cả độ năm sáu người. Người nào người ấy xanh như mắm trở và gầy như cái que.

Anh khẩu đội trưởng quát :

– Chặt đ̣n khiêng đồng chí này, c̣n bao nhiêu thay phiên khiêng ṇng pháo. Mau lên! không căi ! không được bàn tán . Lệnh !

Tôi thấy tất cả đứng im như đá.

– Nhanh lên ! – Anh khẩu đội trưởng chống nạnh lên và quát.

Chập sau, người ta đă đốn được một cây đ̣n và soạn ba-lô của người bị thương lấy cái vơng ra buộc vào đ̣n rồi bế anh ta đặt lên vơng, hai người một đầu, người ta khiêng anh thương binh đi.

C̣n lại cái nợ kia . Những người được phân công khiêng ṇng pháo vẫn cứ đứng như trời trồng.

Anh khẩu đội trưởng quát :

– Lôi ṇng pháo lên . Tiếp tục hành quân !

Mọi người vẫn đứng như chết. Anh khẩu đội trưởng phải chỉ định từng người một. Người nào cũng “vâng” mà mặt nhăn như bị.

Đến người thứ tư, anh khẩu đội trưởng hỏi :

– Đồng chí là Tửng, bí danh Quyết Thắng phải không ?

– Vâng ạ !

– Thế th́ đây là dịp may để biểu hiện cái tên của đồng chí.

– Dạ, em không khiêng ạ !

– Ơ… ơ… cái ǵ ? – Anh khẩu đội trưởng giật nẩy người lên như bị ai thoi vào mạng mỡ.

– Dạ, em không khiêng được ạ !

– À thế hả ? Tại sao ?

– Em ốm ạ !

– Ốm cũng phải khiêng !

– Em không khiêng nổi ạ !

Anh khẩu đội trưởng tṛn xoe đôi mắt và anh gằn từng tiếng một:

– Tôi-lệnh-cho-đồng-chí !

– Tôi-lệnh-lại-cho-khẩu-đội-trưởng!

Pạch! Pạch!.. Tát đá túi bụi. Anh khẩu đội trưởng lại tát thêm một cái và nói rất dơng dạc:

– Tôi nhân danh bí thư chi đoàn khai trừ đồng chí Quyết Thắng ra khỏi chi đoàn .

Rồi anh ta hỏi:

– Đồng chí Quyết Thắng có nghe rơ không ?

– Dạ, rơ ạ !

– Được rồi ! – Anh khẩu đội trưởng móc súng ngắn giờ lên mổ mổ vào trán của Quyết Thắng.

– Bây giờ tôi nhân danh khẩu đội trưởng kiêm bí thư chi bộ ra lệnh cho đồng chí khiêng nóng pháo tiếp tục hành quân.

– Tôi ra lệnh lại cho đồng chí…

– Nghiêm ! Câm mồm !

– Dạ, vâng ạ !

– Đồng chí bị khai trừ có chống chế ǵ không ?

– Dạ, em nghĩ khẩu đội trưởng làm như thế là khẩu đội trưởng thương em rất nhiều . Từ lâu em chỉ mong được có thế .

Anh khẩu đội trưởng nhảy cỡn lên như đạp phải lửa :

– Đồ láo ! láo ! – Anh ta nắm tóc Quyết Thắng giật mạnh làm cho Quyết Thắng lảo đảo rồi anh ta chĩa súng vào mang tai Quyết Thắng mà rít lên :

– Mày có chịu đi không, mày thằng chó !

– Em không đi nổi ạ !

– Tao bắn mày để làm gương.

– Vâng, em chỉ mong được có thế cho mát thân em .



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q90/r/924/CC3LhJ.jpg


Đoàng !

Tôi cố định thần để nh́n cho rơ, c̣n Thu kêu lên một tiếng thất thanh rồi gục mặt vào vai tôi. Nang vừa run vừa nói :

– Eo ôi ! em hăi quá !

Làn khói bao trùm lấy cái đầu của nạn nhân và ṇng súng ngắn, tan dần. Tôi thấy Quyết Thắng và anh khẩu đội trưởng vẫn c̣n đứng nguyên tại đấy.

Để chữa thẹn anh khẩu đội trưởng bảo:

– Tao tha cho mày lần thứ nhất rồi anh ta hăng hái (!) bảo những người kia :

– Nào ta đi !

Anh ta kê vai vào đ̣n, nhưng lần này tới phiên những người kia noi gương Quyết Thắng.

– Chúng em không đi nổi ạ !

– Ơ ḱa ! Tôi đùa với các anh đấy phỏng ?

– Dạ chúng em đói quá, không có muối, thịt cứ bợ ra, pháo nặng quá mà lại dầm ḿnh trong nước…

– Ơ kia… giở cái giọng ǵ thế hả ?

– Dạ chúng em không dám ạ .

– Tôi bắn chết các anh, tôi không ở tù.

– Vâng, thủ trưởng không ở tù .

– Đồ láo ! Chát ! chát ! chát ! Đ.m. chúng mày chống lệnh ông th́ giết, ông th́ giết !

– Giết cái đầu b…

Ba anh đội viên áp vào đánh viên chỉ huy của họ.

Anh khẩu đội trưởng bị ngă xuống ḍng suối nhưng tay c̣n giơ khẩu súng lục lên như đầu một con rắn độc . Chát ! chát !

Ùm ! ùm ! Những người đứng trên bờ vác đá ném theo. Một anh quơ cây đ̣n khiêng pháo đập lia lịa. Nước tung trắng xoá chẳng c̣n trông thấy ǵ nữa.

https://1.bp.blogspot.com/-Uu5Od5d5WzI/Wy69uNdveyI/AAAAAAACVQ8/r1Hg9RFPXTgd6rYghyc9 ZKLMiWFRuBvZgCLcBGAs/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80%2Bchi%25CC%2581%2 Bminh-su%25CC%259B%2Bto%25 CC%2582%25CC%2589%2B ki%25CC%2581ch%2B%25 C4%2591o%25CC%25A3%2 5CC%2582ng%2B-%2Bdanlambao.jpg


C̣n tiếp,

hoathienly19
12-26-2020, 02:38
CHƯƠNG 33


Thu bảo tôi :

– Đi anh !

Rồi Thu lôi tôi lội xuống suối trườn tới mà đi một cách hết sức hăng hái. Vừa lội Thu vừa ngoái cổ lại xem và kêu lên từng chập. Thu nói :

– Không có ông Chín ở đây cho ổng huấn từ !

Chúng tôi lội một chốc th́ gặp bác sĩ Năm Cà Dom. Anh ta chỉ có cái quần đùi dính da. Ba-lô của anh treo lủng lẳng trên cành cây. Anh đứng chống nạnh nh́n ḍng suối chảy xiết. Thấy tôi và Thu bè bè đi đến, Năm reo lên:

– A hay quá! lên đây nghỉ các bồ. Ngâm nước măi dọp bẻ chết tươi đấy!

Tôi và Thu lại leo lên đứng trên một tảng đá. Tôi thấy hơi bối rối v́ tôi đang đứng trước một tượng thần nữ bằng xác thịt qua ư gần gũi với tôi.

Đằng sau những manh vải ướt đẫm dán sát vào thân nàng hiện lên những đường cong hài hoà mà con đường tai ác này đă ra sức tàn phá, nhưng nó vẫn giữa được vẻ đẹp nguyên thủy của một h́nh khối mà đứng bên cạnh nó tất cả đều trở nên thô kệch vụng về.

– Cô đang sốt đấy – rồi Năm nh́n từ đầu đến chân Thu.

Bỗng Năm trông thấy máu chảy dọc theo bắp chân của Thu. Năm kêu lên:

– Lại làm sao nữa ḱa ?

Thu xấu hổ nh́n xuống .

– Cô ấy đang có kinh ! – Tôi đáp thay cho Thu .

– Cha cha cha ! Dă man thật . Thôi ngồi lại đây nghỉ . Lội thế này nhiễm trùng, hỏng cả cuộc đời đấy . Lấy vơng ra cho cô ta nằm, căng tăng lên.

Chết, chết! Sao ẩu thế. Phải tôi biết tôi đâu có cho đi. Ai đời phụ nữ có kinh lại bè dưới suối mà đi như vậy chớ . Thiệt là ngược ngạo y như trong vè nói ngược… Ngựa đua dưới nước , tàu chạy trên bờ…

Năm Cà Dom nói không hở miệng .

Tôi mắc vơng đỡ Thu lên nằm . Mặt nàng tái nhợt. Nàng thiếp đi .

Năm Cà Dom bảo :

– Cậu lấy ga-men nấu nước để tôi tiêm cho cô ta một mũi thuốc khoẻ !



https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2018/03/DangDiTruoc.jpg


Trời lại vần vũ sắp mưa . Mây đen cuồn cuộn trên đầu . Con suối chảy càng lúc càng xiết . Mưa trên đường này là một đại hoạ. Suối đang dâng lại gặp mưa th́ càng nguy hiểm.

Tôi bám rễ cây chuyền trên những gộp đá đi t́m củi. Nhưng tôi không t́m ra một nhánh củi, mà tôi lại t́m thấy những mảnh đời bị vùi lấp trong sương gió Trường Sơn.

Trên một mảng đá, ba khẩu AK dụm lại theo kiểu giá súng của tổ tam tam chế ở thao truờng. Và bên cạnh đó là ba cái vơng mắc cạnh nhau. Trên mỗi chiếc vơng đều có người nằm. Tôi nhặt lấy đá ném nhưng không thấy ai cử động. Thế là thêm ba oan hồn trên đường này.



https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2018/12/HP_Tran-danh-khong-thuong-binh.jpg


Tôi lật đật quay trở lại và thuật chuyện đó với Năm.

Năm ngồi lặng giây lâu rồi mới nói:

– Những chuyện như vậy thiếu ǵ. Thôi đừng có nói, nghe mất mẹ nó hết tinh thần. Ḿnh cứ ngậm tăm mà đi cho tới nơi.

Trời mưa. Chúng tôi ngồi co ro trong lều của Thu mà chờ đợi cơn mưa tạnh để Năm tiêm cho Thu rồi tiếp tục đi.

Rải rác vài người h́ hục lội ngang qua chúng tôi, có người ném những câu bất ngờ:

– Sướng he! Một bà hai ông he!

– Có muốn th́ lên! – Năm Cà Dom vui vẻ ngoắc – Lên đây!

Anh lính lắc đầu :

– Thôi, teo tóp mẹ nó hết rồi ! Tiên có vẫy em cũng xin thôi !

Trời mưa, và mưa to ngay. Đường đi càng vắng. Có lẽ người ta không lội được nữa, đă leo lên hai bên vách đá mà bám ở đó như những con thằn lằn.

Nước càng dâng lên, trông thấy từng phút một. Những lối đi ven bờ suối cũng ngập luôn.

Thế mà anh lính găy chân cứ nằm ṭng teng trên vơng, nước ngập cả người, anh ta phải ngóc cổ lên. Và bốn người khiêng anh ta cứ lần từng bước một, tay bám vách mà đi.

Gần đến chỗ chúng tôi th́ một người trượt chân ngă. Cái vơng bị ném xuống nước và anh thương binh bị nước cuốn phăng đi như một cái lá. Nhanh như chớp một anh lao theo, chụp lấy nhưng chỉ vớ được cái ống quần của anh bệnh, cho nên chỉ giữ được chiếc quần trong tay c̣n anh ta th́ tuột trôi theo ḍng nước.

Năm Cà Dom thét lên :

– Mau.. mau….au ! Kẻo trôi mất .

Hai anh kia lao theo như Tạc-Dăng. Và sau một chặp đuổi bắt, hai anh bè ngược người bệnh về như bè một khúc chuối cây xơ xác.

Có lẽ cái tai nạn làm cho bản năng tự vệ của anh ta sống dậy cho nên anh ta tỉnh hẳn lên. Anh ta bám chặt một cái rễ cây và gục đầu vào đấy . Và lại kêu:

” Ối cha mẹ ơi, ối làng nước ơi !”

Năm Cà Dom chép miệng:

– Gay go nhất là cái chân găy. Làm sao đi? Đời anh ta kể như “lúa” rồi!

Tôi không muốn nh́n cái cảnh tượng đó nữa. Tôi đi t́m củi . Bỗng Năm xem đồng hồ và nói :

– Bây giờ th́ không thể đi kịp rồi. Nước lên to quá ! Cứ hạ trại ở đây. Chuyến mai giao liên đi ngang ḿnh sẽ tháp tùng .

Thế là tôi và Năm cũng mắc vơng căng tăng. Và t́m cách nấu cơm, nấu cháo . Gạo th́ c̣n chút đỉnh, nhưng làm sao nấu ? Không có củi. Cũng không có chỗ bắc bếp. Năm nói :

– Anh có vẻ thư sinh quá. Gặp cái ǵ bất ngờ tôi thấy anh cũng lúng túng. Không sao đâu, tôi sẽ có cách!

Rồi Năm nói giọng cà rởn:

– Anh lấy con dao rừng của tôi đây. Anh leo lên cái gốc cây đó ngồi mà gọt cho tôi…

– Gọt cái ǵ ?

– Gọt cái cây đứng đó. Gọt từng lát một như lát cam thảo của thầy thuốc Bắc vậy.

– Trời đất ! – Tôi kêu lên.

– Ừ, anh thấy công việc ghê gớm lắm, nhưng anh gọt trong một tiếng đồng hồ sẽ có đủ củi đun sôi một gà-mèn nước. Gọt một giờ rưỡi th́ sẽ có củi nấu được một gà-mèn cháo búp búp. Ḿnh sẽ nấu một gà-mèn cháo, mỗi đứa một chén, húp, chịu tới ngày mai….

Nói xong, Năm nhảy ùm xuống suối lội qua chỗ anh lính găy chân. Anh ta c̣n giữ được cái lương tâm của người thầy thuốc.



https://anhxua.net/photo/448404378538406.jpg


Tôi làm y lời Năm. Tôi ngồi tôi gọt cái gốc cây rừng với sự kiên nhẫn của người xưa đục núi mở đường. Xong tôi lại gọt dép cao su lấy ra một ít lát để nhóm lửa.

Cuối cùng tôi nấu được một gà-mèn cháo. Tôi gọi Thu dậy. Tôi múc cho nàng đầy nắp ga-men và bỏ vào đó một ít đường cát của tôi.

Thu húp xong, oà lên khóc.

Tôi ngồi lặng im. Không nói một tiếng nào, làm như tôi không quen Thu và không hề biết Thu đang khóc…


Trời tối mờ mờ. Hạt mưa bay vun vút qua mặt tôi. Gió rít ù ù như giận dữ. Những ngọn cây xoay tít, những nhánh cây vặn vẹo như những con trăn uốn ḿnh, chực tách ra rời xuống đầu chúng tôi.

Ḍng nước đục lừ dầy dẫy những thân cây, những gỗ mục, những rác rêu xoáy tít. Những xoáy nước sùi bọt lên như mồm những con thủy quái đói mồi. Thỉnh thoảng lại có một thân cây to lao như một đoàn tàu hoả không phanh xuống dốc, sẵn sàng húc vào bất cứ ai.

Tôi không suy tính ǵ cả. Tôi cũng không muốn cử động, tôi sợ tôi biết rằng tôi là tôi và đang lâm vào cảnh tượng này.

– Uống thuốc pḥng đi anh !

– Thu đă dứt khóc từ bao giờ và nhắc tôi bằng một giọng c̣n đẫm nước mắt .

Tôi không quay lại và đáp :

– Chắc không sốt đâu . Vi trùng sốt rét phải trốn khỏi cái cảnh tượng này. Em có đỡ không ?

– C̣n bao xa nữa anh ?

– Đi tới rồi mới biết bao xa .

– Ḿnh phải biết là ḿnh sẽ đi bao xa nữa chớ !

– Cố nhiên là khi đi người ta phải biết trước con đường ḿnh đi, nhưng ở đây th́ ḿnh không thể biết th́ làm sao đây?

Thu lặng im. Thu nghếch đầu lên mép vơng và nh́n ḍng nước cuốn. Mặt nước cuộn lên như cái lưng của con thuồng luồng nổi giận từ thời tiền sử. Đột nhiên, Thu nói :

– Em đă quyết định rồi .

– Quyết định ǵ ?

– Em đă có lần nói với anh..

– Hừm ! Em cứ thế măi…!

– Em biết có đi cũng không đến!

Tôi lặng thinh. Thu xuưt xoa :

– Em rét quá anh ạ !

Đâu có cái ǵ khô ? Kể cả cái ruột bật lửa . Th́ làm sao mà hơ hám cho Thu . Ngồi trong tăng mà như ngồi ngoài mưa.



https://vanhien.vn/file/image/f6eu6y66np1bynqykrxh o57e5d7pz7r8


Tôi lục ba-lô lấy lọ cù-là quốc doanh, một thứ cù-là mà nếu người ta bôi vào mũi và trán sẽ lột da ngay. Vậy mà nó rất tốt trong lúc này. Tôi bảo:

– Để anh đánh gió cho.

Rồi không để Thu trả lời tôi bước lại vơng. Thu nằm sấp lại và vén áo cho tôi. Tôi quệt ngay một mớ cù-là thật nhiều trên hai sóng lưng nàng và đưa tay chà-xát thật mạnh để tránh cho nàng cơn lạnh.

– Em thấy nóng không em ?

– Lạnh lắm, anh xát mạnh vào ! thế ! thế !

Trong ánh sáng hoàng hôn, trong màn mưa dày đặc, tôi đang sống trong một cơn say. Tôi ngây ngất v́ mùi dầu hoà mùi da thịt nàng.

Tôi muốn lập lại mỗi cử động, chà xát bàn tay tôi vào làn da trắng nuốt của nàng mà cả trong bóng tối, trong lâm nguy tôi vẫn trông thấy ánh lên, vang lên một tiếng kêu của da thịt, của dục t́nh.

Tôi run run hỏi :

– Em đă thấy đỡ nhiều chưa ?

– Đôi chân em c̣n lạnh quá!

Tôi lại xoa dầu và bóp chân nàng. Tôi nắn và bôi tẩm cù là vào từng thớ thịt của nàng. Đôi chân nàng dài nằm song song trên vơng như hai thỏi ngọc chẳng gợn chút bụi trần, dần dần ấm lại và nóng ran, bốc hương nồng lên.

Không biết thời gian có trôi nhanh như ḍng suối ?

Không biết tôi đă làm cho nàng ấm lại, hay chính nàng đă nhen ngọn lửa trong tôi ?

Nàng nằm im, duỗi thẳng đôi chân mà nghe những cảm giác chạy lan khắp người. C̣n tôi như một tên nô lệ tận tụy miệt mài và mong chờ ở nữ chúa một phản ứng tốt lành. Nhưng tôi lại là một bạo chúa đứng ngắm cả một đất nước đầy núi đèo tuyệt mỹ với sự thèm khát rực cháy tâm can.

Tôi đưa tay run run xoa dầu trên cổ nàng . Nhưng nàng xoay ḿnh và từ từ đưa tay lên bấm cúc áo và hơi ưỡn ngực lên để cho cả một vầng tuyết trắng hiển hiện trước mắt tôi và đôi môi nàng khẽ mấp máy :

– Em c̣n lạnh quá, anh !

– Em ! Tôi khẽ kêu lên và tôi cảm thấy tôi khỏe hơn bất cứ lúc nào.

Tiếng giây vơng nghiến dưới một sức nặng gấp đôi. Nàng tỉnh hẳn ra. Nàng trăn trở trong tay tôi. Nàng nức nở. Nước mắt của nàng nhiều hơn nước suối đang dâng.

Ngoài trời vẫn mưa. Ḍng suối ph́nh to lên rồi tràn trề…


C̣n tiếp ,

hoathienly19
12-28-2020, 01:55
CHƯƠNG 35


Năm Cà Dom bơi trở về, vừa ho vừa khạc. Năm vuốt mặt và kêu lên :

– Nguy quá ! Găy hết một cái xương bắp chân . Chịp ! Nằm lại đây thôi . Đi đâu nữa mà đi ?

Tiếng anh binh sĩ găy chân rên rẫm lúc to lúc nhỏ, như một tiếng kêu của một oan hồn. Anh ta kêu bố kêu mẹ, rồi kêu làng nước, anh ta kể lể chuyện khiêng ṇng pháo nặng như thế nào, nó đè anh ta suưt găy xương sườn mà cấp chỉ huy không cho nghĩ và lần này th́ găy chân. :112:



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x461q90/r/923/o7uHJj.jpg


Năm Cà Dom gọi tôi :

– Ông bạn văn sĩ này !

– Có tôi đây .

– Ông bạn đi trên c̣n đường này thấy rất nhiều điều phải không ?

– Tất nhiên !

– Ông bạn kể tôi nghe một điều xem .

– Chính bản thân ông bác sĩ Năm Cà Dom là một điều rất hay ho.

Năm Cà Dom phá lên cười và đập vào vơng nghe phành phạch :

– Đúng ! Đúng chính là cái việc tôi về tới đây được là cả một sự đời. Này ông bạn à ! nhiều khi ḿnh chửi bới tục tằn ḿnh thấy cũng ngượng, nhưng ḿnh không thể dùng văn hoá mà phải xài “giấy năm trăm” mới thoả măn!

Tôi hỏi lại :

– C̣n anh , anh phải kể cho tôi nghe một điều chớ ?

Năm Cà Dom cười hắc hắc và nói ngay :

– Chánh phủ sẽ có nguồn lợi to sau khi hết xài con đường này. Anh biết không ? Mỗi bộ xương bán cho Viện Giải Phẩu 650 đồng chẵn cḥi. Mà trên đường này th́ riêng tôi, tôi cũng đă thấy đến ba bộ… và chung quanh đây, như anh nói, cũng có ít nhất ba bộ…

– Tôi cũng có gặp một bộ . Và đặc biệt có một bộ xương Mỹ. Xương Mỹ chắc bán giá khá hơn .

– Sao anh biết là xương Mỹ ?

– V́ nó c̣n sống nhưng chắc chắn nó sẽ rủ xương trong cái củi giam nó .

Năm Cả Dom nói :

– Tôi không cần thấy như anh tôi cũng biết . Đặc điểm của xương Mỹ là to và dài như xương trâu xương ḅ.

– Anh so sánh tàn nhẫn thế !

Năm Cà Dom cười:

– Tựu trung con người cũng chỉ là một con vật đi hai chân thôi, nhất là trên con đường này !

Đêm sâu hun hút. Tiếng nước đổ từ trên nguồn ầm ́ nghe xa lơ xa lắc như một kỷ niệm vùi lấp trong sương mù. Tiếng nước đổ như dội vào tâm tư tôi, như gội sạch cho tôi những bụi bặm ưu phiền của một chặng đường, của suốt một con đường qua.

Cái tấm mộ bia của anh chàng “bệnh tư tưởng”, hai bàn chân ḷi ra dưới mô đất, cái bộ xương trong hốc đá, và đây nữa cái giá súng tổ tam tam với ba khẩu AK, mỗi một cái h́nh tượng đó là một cây số dựng lên trên đường tôi đang đi, và đứng sừng sững trong đầu tôi.



https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/924/Gz2eNf.jpg


Bên cạnh tôi, Thu nằm im. Anh bác sĩ vui tính th́ cứ trở ḿnh, vơng cứ khua sột soạt. C̣n tôi như một tín đồ bất đắc chí đang mượn cái cảnh mưa gào thác đổ mà sám hối lại bản thân ḿnh.

Tôi tự thú nhận với tôi rằng tôi đă nản chí, tôi không c̣n muốn phấn đấu nữa. Tôi muốn làm một chiếc lá trên ḍng suối cuồng dâng này. Tôi nhớ lại lời của Lâm một chiều mưa. Câu nói ấy thỉnh thoảng lại vang lên trong tâm trí tôi. Bây giờ, cùng với cái t́nh huống nguy ngập này, nó lại trở lại với tôi như một người bạn, như một kẻ thù, như một sự ve vuốt, như một lời hăm doạ.


- “Lần đầu tiên tao cảm thấy tao đi không đến nơi”.

Đối với tôi hôm nay, đây không phải là lần đầu tiên tôi cảm thấy điều đó. Mà điều đó là cái điều tôi cảm thấy thường xuyên mỗi khi tôi ăn cơm, mỗi khi tôi lên cơn sốt. Nhưng tôi cũng tự bảo tôi :

Có chết hăy chết ở nơi gần Sàig̣n nhất. Với cái phương hướng đó, tôi cố lê thân xác tôi nhích tới từng trạm một.

Nhưng đến đây, bên bờ con suối đầy dẫy những đau thương vô lư, tôi lại cảm thấy tôi góp vào đó một sự đau thương và vô lư bằng cả cái con người tôi.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x354q90/r/924/mJTue2.jpg


Các bạn người Nam ơi, ai đă từng sống trên đất Bắc những năm dằng dặc mưa phùn gió bấc ngồi trong nhà nh́n ra ngoài trời thấy bóng núi mịt mù trong mưa mà không nhớ quê hương ruột đứt ra từng đoạn.

Ai sống trên đất Bắc mà chẳng mong ngày về Nam dù biết ḿnh không về đến nhưng cũng cứ đi về.

Như ông Chín, như ông già Noël kia, như biết bao nhiêu người nữa. Cứ đi, dù có chết, cũng chết trên đường về.

Bây giờ th́ tôi biết rằng tôi khó ḷng mà về được quê nhà trên mặt đất, vậy th́ tôi hăy cho phép tôi gửi tâm hồn tôi vượt qua cảnh tượng hăi hùng này mà về thăm quê hương trong tơ tưởng, trong kư ức của tôi.

Bất giác tôi đưa tay vuốt nước trên trán như muốn lau sạch bụi bặm trên tấm gương kỷ niệm để cho tôi nh́n lại những h́nh ảnh xa xưa và thân yêu nhất, như những h́nh ảnh sau cùng.



https://www.ibiblio.org/pub/multimedia/pictures/asia/vietnam/scenery/lqnhatrg.jpg


Mái nhà, bờ ruộng với những hàng trâm bầu râm mát trưa hè. Và đây rồi,cái kỷ niệm sâu sắc nhất của cậu học sinh trường làng.

Trên con đường đá xanh đầy ổ gà từ làng lên quận, một chú ngựa c̣m kéo chiếc xe ọc ạch với lăo già đầu bạc cầm con roi nẹt đen đét trong không khí.

Không hiểu sao mỗi lần tôi nhớ tới quê tôi th́ tôi lại bắt gặp cái h́nh ảnh ấy. Chiếc xe ngựa quá thân thuộc với tuổi thơ của tôi. Từ lúc chú ngựa hăy c̣n tơ sung sức, đă từng oanh liệt đuổi theo xe hơi cho đến ngày chú ngựa gầy yếu đi, cam chịu cho chúng bạn lướt qua mặt ḿnh, tôi vẫn đi chiếc xe ấy.

Rồi cho đến khi chú ngựa kiệt sức, lăo già đem treo một mớ cỏ non trên đầu cần câu buộc dọc theo gọng xe để khuyến khích chú ngựa chạy nhanh lên, tôi cũng không đi chiếc xe nào khác.

Một hôm tôi nói với lăo già:

– Sao bác chơi chi ác vậy ?

Lăo già chỉ cười, cái cười thoả măn của một người thi hành một quỷ chước thành công.

V́ là khách quen cho nên một hôm tôi được chứng kiến một cảnh năo nùng.

Hôm đó chiếc xe sắp về tới chợ. Cái dốc cầu quá cao. Lần nào về đến đây lăo già cũng ḥ hét nẹt roi vang trong không khí. Lần này cũng thế. Chú ngựa bỏ vó rầm rập xuống mặt đường đá xanh, toé lửa, cố lôi chiếc xe lên đến nửa dốc. Bỗng nó bỏ vó lơi hẳn đi. Mớ cỏ non đang nhảy múa tung tăng trước mặt nó bỗng lắc lư như quả lắc đồng hồ.

Lăo già vừa nẹt roi, vừa quát, nhưng chiếc xe sựng lại rồi tuột dốc.

Lăo già vội nhảy xuống đất, cắn chiếc roi vào mồm và hai tay bắt bánh xe lăn tiếp với con vật.

Nhưng chiếc xe quá nặng và đằng sau chiếc xe c̣n có cả hằng chục năm lao lực, cho nên lăo già dù có tài cán mưu kế đến đâu cũng không đẩy nổi chiếc xe và con ngựa già kiệt sức của lăo lên dốc.

Chiếc xe tụt dần và bỗng đánh rầm một cái, chiếc xe lật ngang qua. Lăo già chạy vụt tới nắm lấy cái hàm thiếc của chú ngựa lôi nó đứng dậy, nhưng chú ngựa đă ngă xuống, bốn vó bơi lia, cùng với hai bánh xe quay tít trong không khí.

Lăo già vội vă rứt lấy mớ có non đă héo ở ngọn cần câu nhét vào mồm con vật đă sùi bọt lên trắng xoá, và thân mật bảo:

– Ăn đi ,ăn đi con , là khoẻ ngay !

Con vật như nghe thấy lời nói ân nghĩa đó của lăo chủ, nó cố há mồm mà nhận lấy cái phần thưởng độc nhất của đời nó trước khi nó trợn đôi mắt lên mà nh́n lăo chủ… lần cuối cùng.

Con ngựa khổ đă chết lâu rồi. Và lăo già cũng đă qua đời v́ bệnh hoạn và không c̣n phương tiện để sinh sống.

Nhưng cái mớ cỏ non vẫn c̣n nhảy múa trước mặt tôi mỗi khi tôi nhớ lại chiếc xe ngựa chạy trên đường làng. Cái mớ cỏ non treo trước mắt đó, mà tội nghiệp, chú ngựa chạy hoài không đến.

Ngày nay trên con đường đầy ổ gà đó chẳng biết c̣n có chú ngựa con nào chạy theo mớ cỏ non như vậy nữa không ?

Chao ôi ! Sao giữa cảnh hăi hùng này mà tôi nhớ lại một chuyện buồn làm chi vậy ?

Tiếng rên rỉ của anh lính găy chân làm cho tôi chợt nhớ ra rằng ḿnh đang nằm bên bờ một con suối lũ.


https://scontent.fyyz1-1.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/19554676_19570199176 48858_17871057700605 85517_n.jpg?_nc_cat= 104&ccb=2&_nc_sid=cdbe9c&_nc_ohc=5t7P79FUyBcA X-EnaUH&_nc_oc=AQn0JtzZMwdtl eI3PpeetiWbpyAdZ6kc1 6ZA9hBlD7uINgrrT8ZGP RJMG4w71gc1NsBcECODS h6-ItKmgV6HJygm&_nc_ht=scontent.fyyz 1-1.fna&oh=be98201ca9e9739aa fbcd220aa942087&oe=600F99C4


Trời vẫn mưa. Nước đă dâng lên sát đít vơng tôi.

Gió hú trên những ngọn cây cao như bước đi của những đám cô hồn t́m chỗ nghỉ chân.

Một nhánh cây tḥ vào trước đầu vơng của tôi chập chờn như một mớ cỏ non nhún nhay. Nếu quả thật đó là mớ cỏ non th́ đây chính là chiếc xe đă găy đổ dọc đường.

Lạ thật những chuyện mới xảy ra hôm qua th́ tôi cứ thấy nó mờ mịt xa xưa như hàng chục năm qua. C̣n những việc cách đây mấy mươi năm th́ tôi lại cứ tưởng như mới xảy ra ngày hôm qua.

Tôi cũng không muốn phân biệt cái đă qua và cái hiện tại. Mà tôi cũng không dám nghĩ tới ngày mai. Ngày mai của tôi ư ?

Trên đường Trường Sơn này hay ở đâu mà con đường này dẫn đển, dù trái đất có xoay, dù trời mưa hay trời nắng th́ cái ngày mai đó cũng là sự lập lại của ngày nay và của ngày hôm qua.

Tôi nghếch đâu lên mép vơng, giương mắt cố nh́n ra ngoài. Trời mưa đen đặc thấy ǵ đâu!

Ôi chao, con đường với những chặng đường…Ở phía sau lưng tôi, cái mộ bia của anh binh sĩ bên cạnh hai bàn chân tḥi ra mô đất và cái bộ xươong trong hốc đá lẫn lộn tới chiếc xe chỏng gọng với hai bánh quay tít và bốn vó con ngựa cḥi đạp trong không khí. C̣n phía trước mặt tôi thỉ chỉ là… Và….


https://3.bp.blogspot.com/-mTUXqdREZtM/WvP9Lo1_bGI/AAAAAAAA-9w/s4rTuPfSAdUbfkgmT633 khI-TJDhF75ugCEwYBhgL/s640/1%2Ba%2Ba%2Ba%2Ba%2B a%2Ba%2Ba%2Ba%2BB%25 C3%25AD%2Bth%25C6%25 B0%2B9.jpg


Sàig̣n, hè 1973


https://thaithuyvy.files.wor dpress.com/2009/09/xuanvu_sign.gif


Xin đón xem tiếp :

XƯƠNG TRẮNG TRƯỜNG SƠN

hoathienly19
12-30-2020, 22:08
XƯƠNG TRẮNG TRƯỜNG SƠN

Tức Đường Đi Không Đến Tập 2



https://baovecovang2012.file s.wordpress.com/2013/01/xuongtrangtruongson_ bia-bvcv.jpg




LỜI GIỚI THIỆU CỦA NHÀ XUẤT BẢN

Đă ngót hai mươi năm qua kể từ quyển hồi kư Đường Đi Không Đến ra mắt độc giả ở Sài g̣n. Lớp thanh niên đọc quyển sách ấy nay tóc đă hoa râm, c̣n lứa tuổi trung niên th́ nay đă ra lăo.

Thời gian đi nhanh, nhưng con đường mà tác giả đă trải qua măi măi c̣n đậm nét trên những trang sách và trong ḷng người

Nếu chúng tôi nhớ không lầm th́ quyển hồi kư Đường Đi Không Đến ra mắt độc giả trước tiên năm 1969 trên nhật báo Tiền Tuyến do nhà văn Phan Lạc Phúc làm Chủ Nhiệm và nhà báo Huy Vân làm Chủ bút.

Nhà văn Phan Lạc Phúc bi bắt đi cải tạo, đến nay vẫn c̣n trong tù. !

C̣n nhà báo Huy Vân th́ đă hy sinh cũng trong trại cải tạo của bạo quyền. !

Quyển Đường Đi Không Đến xuất bản năm 1973. Không đầy một năm, nhà xuất bản Nam Cường đă tái bản (tháng 5 năm 1974) .

Ra hải ngoại cũng được in lại nhiều lần.

Quyển Xương Trắng Trường Sơn mà chúng tôi hân hạnh cho ra mắt độc giả hôm nay là tập hai của bộ Đường Đi Không Đến gồm năm tập được biết như sau :

- Đường Đi Không Đến (I)

- Xương Trắng Trường Sơn (II)

- Mạng Người Lá Rụng (III)

- Đến Mà Không Đến (IV) và Đồng Bằng Gai Góc (V).


Ba quyển sau cùng, theo tác giả cho biết, th́ đă mất bản thảo chạy giặc trước năm 1975. Chúng tôi đă yêu cầu – và được nhà văn Xuân Vũ nhận lời- ông viết lại để chúng tôi có dịp giúp độc giả theo dơi tiếp những chương sau cùng của con đường oan nghiệt mà mỗi tấc đất đă phủ xương trắng nhuộm máu tươi của nửa triệu thanh niên Bắc Việt và cán bộ Miền Nam hồi kết.

Chính tác giả là “người khách lữ hành” trên con đường ấy.

Trân trọng.

Nhà xuất bản Xuân Thu


MẤY D̉NG TÂM TƯ



Hồi năm 1945 tại chợ làng tôi thường xảy ra những cuộc diễn thuyết, diễn giả là cán bộ tuyên truyền của quận bộ hay tỉnh bộ Việt Minh.

Tôi rất thích nghe v́ họ nói toàn là những chuyện mà một đứa bé như tôi lúc bấy giờ không thể hiểu nổi.

Ông ta tuyên bố :

” Một tay tôi lần chuỗi hạt, một tay tôi chống trời .”

Rơ thật một con người ghê gớm

Ông ta giải thích về cách mạng cho mọi người nghe như sau :

– Ngày mai cái nơi bùn lầy nước đọng này, (tức là cái chợ làng của tôi có lăo già đánh xe ngựa đă lừa chú ngựa c̣m bằng một mớ cỏ non suốt hàng chục năm trời), sẽ có nước phông-tên và đèn điện.

Ngày mai nơi đây sẽ thành thiên đường của thế gian.

Tôi mê quá ! Hồi đó tôi coi ông Chủ nhiệm thôn bộ Việt Minh là đệ nhất anh hùng – và không phải chỉ của riêng làng tôi.

Rồi về sau tôi được đọc một câu tiếng Pháp cũng na ná như thế.

“Chủ nghĩa Cộng sản là mùa xuân của nhân loại ! “



p0mDfyrh9pM

V́ mê cái” thiên đường” và cái “mùa xuân” trên chót lưỡi của hai bậc “vĩ nhân” kia cho nên tôi đă tham gia cuộc kháng chiến chống Pháp từ những ngày đầu.“

Năm 1946 thực dân Pháp đến đóng bốt ở đầu cầu chợ, ngay trong một cái chành lúa đă chứa sẵn mười ngàn giạ [/i][/color][/size][/b](chiếc cầu có hai cái dốc thật cao đă chứng kiến con ngựa c̣m của lăo già đứt ruột trong một rân kéo xe lên dốc) .

Dân làng tôi đă cùng với bộ đội đánh cái bốt đó. Súng của bộ đội chỉ có đến trung liên là cùng, không thể phá nổi pḥng tuyến bốt xây bằng lúa bao. Nhưng dân làng tôi quyết không lùi bước.

Người ở chợ th́ giở nhà mang tới, kẻ ở ngoài vườn th́ đội rơm vác lá đem vào chất chung quanh bốt và châm lửa. Lửa dậy ngất trời. Đồn bốt ra tro. Hai mươi tám tên pạc-ti-dăng bị quay sống trong bốt.

V́ bốt xay bằng lúa bao cho nên lửa cứ ngùn cháy hoài, như một quả núi lửa, năm năm sau chưa tắt. Những lớp tro quánh lại thành cái vỏ cứng bao bọc ruột lửa bên trong.

Sau những trận mưa, người ta thấy những mẩu xương phơi lẫn trong tro than như những mẩu vôi thực sự. Và ngọn khói vẫn cứ ri rỉ bay lên như oan hồn của những tên xâm lược xấu số. *


Xin xem truyện này trong Kư sự văn học NHỮNG BẬC THẦY CỦA TÔI của Xuân Vũ cũng do Lê Thy đánh máy.


Tôi đi theo kháng chiến rồi tập kết ra Bắc. Đúng hai mươi năm th́ tôi trở về làng cũ (1945 – 1965 ) .

Lăo già đánh xe ngựa đă chết từ lâu. Con cháu của lăo không thể nối nghiệp lăo v́ con đường đầy ồ gà ngày trước nay đă trở thành đường tráng nhựa.

Xe hơi xe lam xe gắn máy chạy vun vút xuôi ngược suốt ngày, cho nên bóng dáng chiếc xe ngựa đă biến hút đi từ lâu.

Cái chợ làng tôi đă trở thành quận ly với đèn điện với ăng-ten tivi tua tủa trên các dăy phố, không c̣n ai ngờ rằng đây là nơi bùn lầy nước đọng ngày xưa, nơi ông Chủ nhiệm Việt Minh đăng đàn diễn thuyết, tay lần chuỗi tay chống trời.

Nhiều người gánh nước mướn, những chú chệt bán kẹo đục nay trở thành chủ tiệm.

Trong đám học tṛ đă từng nhóc mỏ cá kèo nghe diễn thuyết với tôi, nay không ít đứa làm nền sự nghiệp, có đứa là triệu phú !

Ở đây không c̣n ai diễn thuyết nữa.

Tôi được nghe ông chủ nhiệm thôn bộ Việt Minh cũng đi kháng chiến như tôi, nhưng ông đă bỏ nghề diễn thuyết, cũng không lần chuỗi hạt và cố nhiên tay kia cũng không dùng để chống trời nữa.

Ông quay ra làm phim ảnh. Thuở đó ông lận đận nhiều. Không rơ bây giờ đời ông vui buồn ra sao ?

Đứng trên mảnh đất ngày xưa, tôi nh́n quang cảnh ngày nay chợ búa, xe cộ hàng hóa và sắc diện con người. Tôi có biết bao ḍng suy nghĩ. Tôi tự bảo:

Phải chăng đây là một cái thiên đường con con ở một góc trời xa xôi của xứ sở tôi.

Dân làng tôi hai mươi năm xưa giở nhà đốt bốt Tây, nay đă an cư lạc nghiệp. Chuyện ngày qua nay hầu như đă lăng quên.. Từ mảnh đất thực tế, nảy lên một chân lư :

– Người ta vẫn xây được thiên đường theo ước vọng của người ta, nhưng hà tất phải đi theo con đường của ông chủ nhiệm Việt Minh. Và dù có đi theo con đường của ông chủ nhiệm , đă chắc người ta t́m được thiên đường ?



https://imagizer.imageshack. com/v2/522x480q90/r/922/de0UKY.jpg


Nếu ông chủ nhiệm kiêm nhà làm phim c̣n sống và nếu ông trở về đây chắc ông sẽ t́m thấy hứng thú trước quang cảnh chợ làng đă đổi thành chợ quận này, để làm một cuốn phim hay hay.

Khi đi trên đường Trường Sơn, có những đêm mưa tôi nằm ôn lại chuyện xưa. Tôi có nhớ đến quả núi tro ở quê tôi rắc đầy xương của những người lính pạc-ti-dăng.

Một ư nghĩ đă chợt đến với tôi :

Cái quả núi tro ấy chính là h́nh ảnh của Trường Sơn thu nhỏ lại. C̣n lũ chúng tôi và hàng chục vạn quân binh miền Bắc – trên đường Trường Sơn này chỉ là những bộ xương biết đi – th́ chẳng khác nào…

Số phận của những kẻ mang quân đi đánh nước người rồi ra có khác ǵ nhau ?



https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/921/o71jBI.jpg


Tiện đây tôi xin được phép thưa cùng một số độc giả của Đường Đi Không Đến ” – hoặc bằng thư từ hoặc đă trực tiếp hỏi tôi:

“ Đường Trường Sơn cực khổ đến thế à ? Bộ đội miền Bắc tang thương đến thế à ? “

Xin thưa :

Đây là những chuyện xảy ra hồi 1965. Và xin lấy ư kiến của một tiểu đoàn trưởng của bộ đội chánh quy miền Bắc xâm nhập đă t́m Tự do, nay đang có mặt ở Sài G̣n, sau khi đọc quyển Đường Đi Không Đến :

“Văn th́ hấp dẫn nhưng chuyện khổ th́ không ăn thua ǵ với sự chịu đựng của đơn vị tôi ! “

Ngoài ra, có một số độc giả lo lắng cho số phận của cô Thu. Tác giả xin được phép thưa:

Cô Thu, sau năm năm t́nh duyên và công tác ch́m nổi, đă mang một chứng bịnh kinh niên mà nguồn gốc phát sinh từ lúc cô vượt sông và ngâm ḿnh dưới suối…

Do đó cô trở thành phế nhân, suốt năm năm không hề biểu diễn được một màn nào. V́ thế cô được “ân huệ ” cho về Bắc, cũng bằng đường Trường Sơn, với cặp chân cô ta, như lúc cô vào Nam. Tôi sẽ xin kể tỉ mỉ trong quyền cuối cùng của thiên hồi kư “Đường Đi Không Đến “.

Sài G̣n, hè 1974

Xuân Vũ


LẠI THÊM MẤY D̉NG TÂM SỰ

Trong một dịp bất ngờ tôi được quen với Anh Giám Đốc nhà xuất bản Xuân Thu. Trong dịp này tôi c̣n được biết thêm rằng thân phụ của anh là giáo sư trường Le Myre deVilers, thầy học cũ của tôi.

Vừa rồi, anh có nhả ư muốn xuất bản tác phẩm của tôi. Tôi liền đưa ngay cho anh quyển Xương Trắng Trường Sơn là một tập trong bộ Đường Đi Không Đến của tôi. Thực ra tôi không mấy khi nghĩ đến việc in lại các tác phẩm của tôi hoặc viết lại những bản thảo đă mất . Bởi v́, cũng như các văn hữu khác, tôi luôn luôn nghĩ tới những truyện c̣n nằm trong bụng.

Riềng quyển Xương Trắng Trường Sơn mà tôi có đề đưa cho nhà Xuân Thu là nhờ anh bạn nối khố của tôi, ông Nguyễn Tri Sử, trưởng ban Tuyên Nghiên Huấn thuộc Tổng Liên Đoàn Lao Công của ông Trần Quốc Bửu. Cũng là một dịp bất ngờ khác. Đời tôi toàn gặp những bất ngờ… may mắn.

Trên chuyến bay lưu vong từ Guam sang Hoa Kỳ, gia đ́nh tôi đi với gia đ́nh anh Nguyễn Tri Sử. Hai đứa định xuống trại Sacremento ở California, nhưng khi máy bay hạ cánh ở Los Angeles th́ được tin trại đă chật, bèn bay sang Fort Chaffee ở Arkansas.

Lạ nước lạ cái, nên hai đứa t́m nhau luôn. Một hôm, anh đưa cho tôi một quyển sách và bảo:

" Tôi tặng lại cho anh đấy, để làm của ? “

Th́ ra là quyển Xương Trắng Trường Sơn tôi đă tặng cho anh ở Sài g̣n cách đây không đầy một tháng .

Quyển sách này phát hành vào đầu tháng tư, nhưng tôi vẫn không đoán được những ǵ xảy ra vào cuối tháng tư nên gần nửa triệu bạc bản quyền tôi nhận được của ông Nam Cường (người Mỹ Tho đồng hương ? ) tôi đem trút cả vào cho ngôi nhà hai tằng sắp xây xong ở Hàng Xanh (với dự định sẽ xây lên thêm một tầng nữa để làm Thiên Thư Lầu) .

C̣n một tuần nữa ăn tân gia th́ lại phải chạy ra Phú Quốc để đi Guam. Tác giả Xương Trắng Trường Sơn trở thành Tay Trắng Ḿnh Không.

Nhận quyển sách từ tay bạn cố tri trên đất Hoa Kỳ tị nạn, tôi bùi ngùi cho số phận của nó vừn ra đời vừa được độc giả biết đến hai tuần th́ đă phải bay đi theo vận nước .

Tôi đút nó vào chiếc cặp da cũ lưu truyền từ đời ông nội tôi đến cha tôi rồi đến tôi, món báu vật độc nhất được tôi quảy đi từ Sài g̣n.

Nếu không có nhà Xuân Thu hỏi tới chắc chắn tôi chưa có dịp giải phóng nó ra khỏi cái nhà tù tí hon kia, sau mười bốn năm giam cầm nó một cách độc đoán. Trước khi đưa nó sang nhà Xuân Thu, tôi đă liếc sơ qua, và thấy rằng nó chưa mất màu mặc dù giấy trắng đă thành vàng nẫu.

Sau hai mươi lăm năm vượt con đường chết trên thực địa, ghé mắt nh́n lại con đường trên những trang sách, tôi hăy c̣n kinh hoàng.


Vừa rồi tôi có nghe tin Tổng Cuộc Chính Trị quân lính Việt Cộng có phát động một phong trào viết Kỷ niệm Trường Sơn.

Tôi biết họ bắt những người cầm bút viết theo đường lối “phải đạo” của họ tức là gọt xén tô phết làm sao cho con đường này trở thành con đường đầy hoa thơm cỏ lạ, con đường vinh quang chớ không phải con đường lót bằng xương nhuộm bằng máu của thế hệ thanh niên Hồ chí Minh. Dù sao đi nữa, những kẻ sống sót trên con đường này cũng c̣n khá đông, cho nên họ không thể nói láo.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x461q90/r/923/o7uHJj.jpg


Nhân dịp nhà xuất bản Xuân Thu tái bản quyển Xương Trắng Trường Sơn, tôi xin bày tỏ ḷng biết ơn của tôi đối với Bác Sĩ Hồ Văn Châm, người đă đề tựa cho quyển Đường Đi Không Đến của tôi (sau 1975 nó đă trở thành một trong những quyển đứng đầu bảng sách cấm) .

Lời tựa này ắt hẳn đă thêm một bằng chứng để bọn cai ngục hành hạ bác sĩ thêm trong mười bốn năm trời trong trại cải tạo mà bác sĩ đă trải qua.

Tôi cũng xin cảm ơn độc giả đă đón nhận nó một cách rất khích lệ cho tôi. Đặc biệt là độc giả trong nước, trước mũi súng và màng lưới dày đặc của công an mà vẫn bí mật in và phát hành quyển Đường Đi Không Đến, tuy với giá bốn mươi lăm ngàn đồng vào răm 1985 mà vẫn có người t́m mua.

Cuối cùng xin cảm ơn Anh Nguyễn Tri Sử và Anh Xuân Thu. Nếu không có hai anh giúp tôi th́ quyển Xương Trắng Trường Sơn không có cơ may đến tay độc giả.

Hoa Kỳ, tháng 9 năm 1989

Xuân Vũ


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q90/r/924/FNQz3A.jpg

hoathienly19
01-02-2021, 08:37
XƯƠNG TRẮNG TRƯỜNG-SƠN !

CHƯƠNG 1


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q90/r/924/opguFp.jpg


Càng đi tôi thấy con đường càng khó khăn, hiểm trở và sức khoẻ như cái thùng không đáy, cứ rót và lại chảy tuột ra hết, đôi khi chỉ sau một cơn sốt một con người đang khoẻ bỗng trở thành bại liệt, nằm ngo ngoe như một con lươn giữa đống trấu.

Càng đi, tôi thấy con đường này là một sự vô lư, vô lư đối với từng con người một, đối với Dân tộc ta và ngay đối với cả cái mục đích mà v́ đó nó được vạch ra.

Càng đi càng trông thấy đích ngắm càng xa, hy vọng càng mờ và lư tưởng càng ung thối ra như một vết thương nhiễm trùng bị những lớp băng bao bọc, cuối cùng máu mủ vẫn tuôn ra không bịt lại được nữa.

Đă hơn một tháng qua, trên con đường này tôi toàn thấy những sự kêu la, oán trách, tự gây thương tích, lủi trốn, cướp bóc, trộm cắp, thậm chí cả sự tự sát hoặc chống lệnh chỉ huy. Gương tốt người tốt ít quá, hoặc không t́m thấy ở đây.


https://anhxua.net/photo/574616269250549.jpg


Tôi chưa hề trông thấy một sự kiện nào chứng tỏ rằng những người có trách nhiệm xua quân vào đây, hiểu rơ hoàn cảnh của binh sĩ một khi binh sĩ đă vào con đường này . Họ không tiên đoán được, hay họ biết mà họ vẫn mặc kệ ?

Ai đời đại liên, trọng pháo, cối 82 mà được dự định tải bằng xe cút kít, một thứ xe dùng để chở phân bón đồng của hợp tác xă ?

Họ bắt con người phải hy sinh quá nhiều. Sự hy sinh trở thành vô bờ bến, không có thời hạn, không có điều kiện. V́ thế sự hy sinh đă trở thành những cực h́nh, chứ nó không mang tính chất tự nguyện của cách mạng.



https://baoquocte.vn/stores/news_dataimages/nguyennga/052018/07/11/111338_vov_h10_WBRT. jpg


Tôi nh́n đi nghĩ lại, thấy Năm Cà Dom nói đúng, không c̣n cách nào cấu cào ra củi bằng cách gọt gốc cây sống lấy ra từng lát. Nhưng đây không phải chỉ là một vấn đề lao lực đơn giản mà nó thuộc về ư thức tư tưởng nhiều hơn .

Tôi tự hỏi :

– Cái cảnh này sẽ tái diễn bao nhiêu lần ?

Tôi cầm con dao găm mà bổ vào cái gốc cây rừng .

Chao ôi ! Lưỡi dao găm của một hợp tác xă ở phố Hàng Thùng Hà Nội là một con dao trên h́nh thức, c̣n thực tế th́ nó chỉ là một cái trành bằm. Mép nó dày như da trâu và không đủ thép để mài cho bén. Thành ra tôi bổ lia lịa mà chưa lấy ra được một cái dăm nào bằng lát cam thảo.

Năm Cà Dom làm cái việc gọt cây như tôi với một sự kiên nhẫn phi thường . Anh ta có kinh nghiệm nên chỉ trong giây lát anh ta lại nh́n sang tôi mà bảo:

– Nh́n sang tôi đây này

C̣n Thu th́ ôi thôi ! Tay này cầm con dao găm nom thật thảm khổ .

Những ngón tay búp măng móng dài và nhọn hoắc, cố nắm chắc cán dao và bổ lưới dao vào gốc cây, và cứ mỗi nhát Thu lại cau mặt.

Những ngón tay ấy xuất hiện trên sân khấu như những búp hoa ngọc lan búp trong các điệu múa Tân Cương, múa ba-lê của Nga La Tư. Mỗi cử động của ngón tay là cả một nghệ thuật… thế mà giờ đây những ngón tay ấy dùng để bồ củi.

Vâng, đảng đă dùng con người “như cái vốn qúi nhất ” như thế đó ! Như thế đó, những “con ngườ vốn qúi nhất ” của đảng được đem ra dùng.

Và chung quanh đây, dọc hai ven suối này, tất cả những người nằm la liệt trên phiến đá, trong hốc đá, trên vơng v́ bệnh tật, v́ thương tật, v́ đói v.v… cũng lại là những cái “vốn quí nhất” được đảng đem ra dùng…


https://imagizer.imageshack. com/v2/351x480q90/r/921/2sDct7.jpg


Năm Cà Dom cứ hét lên từng chập một:

– Cố lên anh chị ơi ? Không có củi th́ chết đói ! Chết đói.

Tôi vừa đẻo vừa nh́n quanh quất, thấy nước đă tràn lên đến nền vơng. Chỉ c̣n có một lơm nơi chúng tôi để ba lô. Thật ác quá, trời không ngó lại cho ḿnh.

Một lũ kiến ḅ oanh quanh trên quai ba lô, rồi chuyền lên đầu vơng ḅ lên cây. Ô chúng nó sắp bị lụt. Chúng có đường thoát, c̣n chúng tôi th́ cam chịu, đành nh́n nước lên tấn công ḿnh mà không có đường rút lui.

Chắc trên nguồn lại mưa cho nên nước đổ xuống hung hơn.

Tôi nói với Năm Cà Dom:

- Chỗ đâu mà bắt bếp anh ? Làm sao mà nhóm lửa ?

– Đừng lo ! Đẽo cho ra củi cho tôi đi, rồi sẽ có bếp.

– Không, anh phải nói đi rồi tôi mới đẽo .

– Ta treo cà mèn.

– C̣n lửa ?

– Ờ, ờ cũng kẹt dữ he ? Nhưng mà không sao… Rồi Năm h́ hục bổ vào gốc cây với con dao găm bất hủ.

Bỗng Thu ̣a lên khóc… Thu buông con dao xuống đất gục mặt vào hai đầu gối . . .

– Ǵ thế em ? Tôi cũng ngừng tay hỏi.

Thu không nói, vẫn cứ nức nở, làm cho ḷng tôi càng thêm rối rắm. Tôi buông dao, đến gần bên Thu, rỉ tai nàng.

– Cái ǵ thế em ?

Thu lắc đầu nguẩy nguậy . Chao ôi ! Trông nàng khóc mà tôi năo ḷng. Nàng đẹp ra, thế mới chết !

Đôi vai nàng run run. Tóc nàng ḷa x̣a phủ xuống gương mặt tuy mang đầy dấu vết bàn tay quái ác của hung thần sốt rét, nhưng nó vẫn cứ đẹp và đáng nh́n quá !

Nàng ngước mắt nh́n tôi. Đôi mắt đẫm lệ, như đôi mắt của một con vật sắp sửa bi đem ra tế lễ, van xin tên đao phủ đừng sát hại. Đôi mắt châm chọc tim tôi.

Tôi nh́n tay nàng. Bàn tay, ôi! … Tôi cầm lấy nó, mềm mại mong manh như làm bằng bột, những ngón tay nho nhỏ như những cái búp non. Tuy đă gầy đi, và đầy vết sẹo nhưng nó vẫn c̣n vẻ đẹp thanh tú, quí phái.

Tôi nh́n cái vết phồng to, căng ứ nước trong ḷng bàn tay. À, đây rồi nguyên nhân của những ḍng nước mắt. Tôi khẽ bóp tay nàng và hỏi:

– Có đau không ?

Thu lắc đầu .

-Vậy sao em khóc ?

Thu lặng thinh và nh́n xuống.

Tôi sực nhớ ra rằng nàng đang trong lúc khó ở.

Chao ôi ! Có kinh mà phải lội suối ? Và nàng đă vượt con sông chiều hôm trước, chạy qua cả một vùng đất trắng không có một cái lá cây và c̣n hăng xè mùi chất độc, nàng đă lội suốt một ngày hôm qua và bây giờ lại sắp lội suối.

Tôi không biết làm sao th́ bác sĩ Năm Cà Dom quay sang. Anh ta đă nói từ hôm qua. Cái anh này chuyện ǵ cũng biết, việc ǵ cũng có sự tính trước. Anh ta nói thằng vào vấn đề.

– Chốc nữa, trước khi đi phải băng lại thật kỹ. Nó mà nhiễm trùng một cái, th́ ảnh hưởng tới buồng trứng là mất tương lai…

Thu nghe nói thế lại ̣a lên, nước mắt của nàng như đang đựng trong những bọc thật căng bỗng nhiên bị xé toạc ra tràn trề…



https://2.bp.blogspot.com/-K8S1HBiiug8/VBAXv-A-z_I/AAAAAAAAC2A/uR6iWctkG24/s1600/15-buc-hinh-hoa-bo-cong-anh-dep-nhat-4.jpg


Tôi ngồi ngây ra. Tôi nghe như tương lai của chính tôi cũng bị đe doạ, v́ đời sống của tôi h́nh như một phần đă là của nàng.

Năm Cà Dom nói:

– Nếu tôi biết thế, hôm vượt sông tôi đâu có cho đi. Nguy lắm. Dưới suối chưa biết chùng cũng có chất độc ?

Tôi nói:

– Nhưng nếu không đi th́ ai chờ ḿnh.

– Bây giờ th́ phải cố mà đi ! Phải đi… !

Ngại quá! Mỗi người có một cái ngại khi nghĩ đến lúc ḿnh đ́ trên một con đường như con đường đang trải ra trước mặt tôi đây. Con đường không phải như những con đường khác.

Tôi th́ mới cắt cử, Thu th́ đang khó ở, Năm Cà Dom th́ không có bệnh ǵ rơ rệt nhưng sau này tôi mới biết ra là ông bác sĩ này đau bao tử mà ngâm ḿnh dưới nước th́ có lẽ cũng không thuốc ǵ. C̣n những anh kia th́ đủ một trăm thứ ngại, ngoài ṇng pháo nặng như núi c̣n cái chân găy báo cô kia.

Thương nhất là anh anh bị pháo đè găy chân. Anh ta phải nằm vơng để cho người ta khiêng. Người khiêng th́ cực chẳng đă khiêng c̣n người nằm cũng cực chẳng đă phải nằm. Ḱa họ đang sửa soạn để lên đường.

Thú thực rằng tôi không đến đỗi kém thông minh, nhưng tôi không nghĩ ra một cách nào có thể giúp họ đỡ lao lực đi một tí.



https://cuutnxpvietnam.org.v n/wp-content/uploads/2020/03/Nhugconngupoithep1-720x511.jpg


Dưới ḷng suối có một người vừa bè bè đi, vừa quơ quơ tay.

– Đi nghe bà con ! Mau lên ! Mau lên !

Tôi nh́n kỹ ra th́ nhận ra người đó là anh giao liên. Anh giao liên đang tập họp đám khách ly tán của anh bị trận mưa chiều qua làm tan tác.

Đă bảo “nhất trạm nh́ trời” mà.

Khách có nhiệm vụ bám anh ta, đeo dính anh ta. Anh ta đi chậm th́ đi chậm, đi nhanh th́ phải đi nhanh, anh ta khiến ǵ hay nấy. Anh ta có đủ mọi thứ quyền hành, c̣n khách th́ chỉ có nhiệm vụ là không có quyền hạn ǵ cả, ngoài cái quyền phải bám chặt anh ta.

Khách không có quyền hỏi đây là đâu và sẽ đến đâu và đă qua những đâu .

Ở đây không có địa danh, sông không có tên, suối vô danh và những kẻ đi trên con đường này cũng như con suối vô danh kia, đă thay đổi họ, lẩn trốn nhau, từ khi c̣n ở Hà Nội và vô đến đây th́ đi đứng ăn ở đều lén lút như những tên ăn trộm.

Tại sao phải lẩn lút phải đổi thay tên họ ? Phải chăng v́ việc làm của ḿnh quá ư quang minh chính đại mà ḿnh phải che đậy như thế ?

Cho nên, xin lỗi độc giả, nếu trong thiên hồi kư này độc giả không hề thấy tác giả nêu lên một địa danh nào th́ đó không phải là lỗi của tác giả mà tại nó thế đó.



https://i.postimg.cc/bJqrmfVx/luc-luong-giao-lien-15579278408349402615 50-15579992370971636342 629.png


Anh giao liên vừa đi giữa ḷng suối vừa vẫy gọi khách treo vơng hoặc nằm la hệt hai bên vách đá.

Nhiều người chửi ầm lên :

– Đi cái lỗ mô giờ mới tḥ cái mặt mẹc ra đó ?

– Quân bất lương !

Tôi thấy khổ tâm cho anh Khẩu đội trưởng :

Một bền là cái ṇng pháo, một bên là anh lính găy gị. Nếu tôi là Khẩu đội trưởng trong lúc này th́ tôi xin đổi cái chức vụ của tôi với một th́a muối.

Tôi bảo Thu :

– Chuẩn bị đi em !

Thu đứng chết trân như một cái tượng đá hay chính Thu đă hóa đá ?

Tôi cực ḷng quá. Nỗi cho tôi, nỗi v́ Thu. Nếu không đi nằm lại đây th́ gạo đâu ăn. Cái nhúm gạo chiều qua mắc mưa không có nắng sấy, bây giờ đă thành bột rồi, nhưng tôi cũng cứ giữ nó v́ dù sao nó cũng là gạo. Nếu nằm lại đây th́ nằm cho đến bao giờ ? Chờ cho suối cạn th́ đó là điều không bao giờ có.

Cỏn đi th́ làm sao ? Thu ngại nước hơn ai hết . Chậm một ngày suối càng dâng lên cao một ngày .

Sự phát hiện của bác sĩ Năm Cà Dom làm tôi sợ hăi cho Thu. Đàn bà con gái mà nói tới việc không có con là họ sợ nhất. Tôi là cán bộ, c̣n Thu là văn công tŕnh độ biểu diễn quốc tế.

Ấy vậy mà là một đám người đi lẫn trong đám người lô nhô lúc nhúc kia, không ai biết ai. Nói th́ nghe hay quá, nào kỹ sư linh hồn ǵ ǵ, nhưng thực tế trên con đường này, những điều xảy ra cho tôi đều là minh một định lư ngược lại.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x359q90/r/924/IX4aJO.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
01-04-2021, 23:00
CHƯƠNG 2


Bên kia, toán khiêng anh lính găy chân đă bắt đầu khởi hành.

Bệnh nhân nằm ngửa trên vơng, cái ngực gần sát với cây đ̣n, v́ chiếc vơng mắc thật thẳng để tránh cho anh ta khỏi bị ngâm xuống nước càng ít càng tốt .

Anh ta nằm, nhưng có lẽ không an tâm, cho nên anh ta đưa hai tay lên bám chiếc đ̣n đề pḥng những người khiêng loạng choạng đong đưa.

Nhưng vừa bước xuống suối là những người khiêng đă ngấm đến cổ rồi, thành thử ra cả người anh bệnh binh cũng bị ngâm dưới nước . Anh ta cố ngóc lên để thở . Chẳng c̣n cách nào khác để cho anh’ta thoải mái hơn.


Anh Khẩu đội trưởng lui cui cùng với những anh đội viên của anh ta tổ chức khiêng cái ṇng pháo. Trông vừa chua chát vừa muốn bật cười.


Tổ chức chiến đấu ǵ kỳ cục vậy chứ ?

Người ta cứ ném tất cả vô đây và ở ngoài kia cứ tổ chức ăn mừng, hoan hô sự sáng suốt của đảng và cứ cười tít mắt lên mà tưởng như chiến thắng hiển hách đă ngửi thấy đến nơi rồi.

Họ có biết đâu những đơn vị nguyên lành của họ khi vô đến hang hùm nọc rắn này rồi, trở thành tàn quân trở thành thổ phỉ hung hăn chuyên đi cướp giật của đồng đội, thậm chí lột cả đồ đạc những người ốm mê man để làm hành trang sống lẩn lút trong rừng Và cuối cùng để quay về quê cũ .

- Họ có biết đâu những cậu thanh niên hăng tiết vịt cắt tay lấy máu viết huyết tâm thư dâng lên đảng đ̣i vào Nam chiến đấu giờ đây lại là những người chửi đảng to tiếng và độc ác hơn ai hết.

C̣n lũ tôi đây th́ không đánh ai, v́ những người tôi muốn đánh th́ không có ở quanh đây, nhưng tinh thần th́ xuống thấp hơn ngọn cỏ.



https://image2.baonghean.vn/w800/Uploaded/2019/nkdkswkqoc/201607/original/resize_images1618746 _tn_xung_phong_hrml. jpg


– Âm ầm ầm !

Những người khiêng anh bệnh binh trợt chân ngă hằng loạt. Cả anh bệnh binh và những người khiêng bi nước cuốn đi. Trên mặt nước chỉ c̣n trông thấy những cái đầu nhấp nhô và những cánh tay quơ lên t́m cái ǵ để bám.

Những người mạnh th́ bơi vào bờ, c̣n anh bệnh binh bị nước đập tấp vào một cái nhánh của cây cổ thụ đă quay sang như chiếc cầu từ chiều hôm qua.

Những người kia ḅ lên bờ lóp ngóp, kẻ ngồi người đứng, vuốt mặt lia lịa mà nh́n ḍng suối. Kẻ mất ba lô người sút dép, mất nón, tuột áo, mất quần.

Họ không buồn t́m cách vớt anh bạn kia lên nữa. Nhưng cũng may, anh thương binh cứ nắm chắc nhánh cây và nhô hẳn đầu lên mà gào. Tiếng gào của anh ta vang dội vào vách đá, làm như ở đằng kia cũng có một người bị nạn và đang gào kêu cứu như anh !

– Bớ là… là… ông… nư… ức ơi !

Mồm anh ta hả to ra, bị nước vọt vào làm tiếng kêu của anh ta đứt quăng hoặc tắt ngấm đi.[/i]

Sự đau khổ đó làm động ḷng bác sĩ Năm Cà Dom. Năm Cà Dom lại phóng xuống nước lần nữa, lôi anh thương binh lên bờ.



https://2.bp.blogspot.com/-ywn8osG0PZ0/U_dc7ThLL9I/AAAAAAAABck/3G3-YdqDrdQ/s1600/biemhoa_02.jpg


Sự bi thảm đă lên mức đó, tràn ngập cả trái tim tím bầm của tôi nhưng đây chưa phải là điểm cao nhất .

Từ dưới ḍng, hai con người lần lần theo vách đá đi lên. Hai người này không dám lội ra xa bờ v́ có lẽ họ sợ nước cuốn.

Bỗng tôi kêu lên:

– Ông Chín ! Trời ơi ông Chín !

Tôi không trông thấy mặt mũi ông già nhưng tôi biết đó là ông Chín v́ trên lưng trên đầu ông um tùm những nhánh cây. Cơ khổ ông già. Cứ hễ đi ra một bước là giắt lá cây đầy ḿnh.

Ông có ư thức che mắt địch nhưng ông lại không biết áp dụng địa h́nh cũng giống in như một kẻ bị lệ thuộc vào những công thức, những giáo điều mà họ chỉ biết nghe theo chớ không đời nào dám nghĩ khác đi đừng nói chi nghĩ ngược lại.

Ông Chín đi qua rừng cây bị chất khai quang chết trụi không c̣n một cái lá xanh, ông vẫn giắt lá xanh, hay như bây giờ đây, lội giữa suối mà vẫn ngụy trang. Tên phi công nào đần độn nhất từ trên cao cũng nhận ra một mớ cây trôi lên, ngược ḍng suối.

Ông Chín ngước mắt nh́n tôi. Mắt ông chỉ c̣n bằng hai hạt tiêu. Có lẽ ông nhận ra tôi, nên ông đưa tay vẫy vẫy.

Tôi gặp ông Chín ở trạm ba, cách trạm làng Ho một trạm. Tôi qua mặt ông Chín rồi tôi sốt ông Chín lại vượt qua tôi. Chiều hôm qua chúng tôi lại gặp nhau trước khi vượt sông. Khi bắt đầu lao thân vào ḷng suối th́ tôi không c̣n thấy ông Chín đâu nữa.

Ông Chín đă lội tới chỗ tôi đứng. Tôi đưa tay lôi ông Chín lên và hỏi :

– Giao liên không giúp cho ông nữa à ?

– Có biết nó đi đâu đâu !

– Thằng ác thật, nó bỏ ông già thế này.

Tôi nh́n ông Chín. Những nhánh lá vẫn c̣n dính trên người ông Chín như nhũng người bạn trung thành. Tôi đưa tay rút một nhánh vứt đi và bảo :

– Bỏ đi cụ ạ ! Cho nó nhẹ ! Lội dưới suối mà ngụy trang lá cây thế này cản nước lội mệt lắm.

Nhưng ông già giáo điều đă xua tay :

– Ấy chết ! Đồng chí cứ giữ măi cái lối khinh địch đó, không chịu bỏ. Tôi bảo cho đồng chí biết từ đây trở vô, lúc nào trên trời cũng có mắt của thằng địch nó ḍm ḿnh lom lom. Ḿnh mà sơ hở một chút là bị nó ngay.

Tôi đă tranh luận về việc trốn máy bay với ông Chín không biết bao nhiêu lần. Ông Chín cũng bị thiên hạ phản đối không biết bao nhiêu lần, nhưng ông Chín vẫn chứng nào tật ấy nghĩa là khi ra đi th́ y như một bụi cây rậm đang di động.




https://imagizer.imageshack. com/v2/480x342q90/r/922/6NYDaM.jpg


Tôi nh́n thấy da thịt ông Chín đă đóng rong, đầu ngón tay móp như trái táo khô, hai vành tai tím như tai người chết , c̣n mồm th́ thở vừa ra hơi nước vừa chảy ra nước. Tôi biết ông Chín bết bát lắm rồi, nhưng tôi làm ǵ được trước một cụ già như thế ?

Tôi bảo :

– Cụ ngồi xuống đi bồi dường sức khỏe một chút rồi đi.

– Thằng dắt đường đâu rồi ?

– Nó vừa đi qua !

– Nó không chờ, th́ biết đường nào mà đi ?

– Cứ đi đại lại thôi, hễ c̣n thấy người bệnh treo vơng dọc bờ suối th́ đúng là đường đi .

-Thế hả ?

Ở phía dưới ḍng một người khác bạn đường của ông Chín lúc năy đă đến ngay chỗ ông Chín đứng. Tay anh ta với lên nắm lấy ống chân của ông Chín làm cho ông giật ḿnh, ông rút chân lên.

Anh bạn kia không c̣n chỗ bám, và rơi sụt xuống nước. Tôi nhanh tay chụp lấy tóc anh ta và kẻo xểnh anh ta lên bờ.

Trời ơi Tôi đă vớt đúng một cái thây ma. Tôi đă tự dưng chuốc vào ḿnh một cái tai họa…

Cái người tôi vừa kẻo lên là một cái xác không hồn. H́nh như anh ta phải chết lúc này nhưng v́ trông thấy chúng tôi ở đây như một cái đích rất gần, cho nên anh ta cố lần vách đá tới đây để mà trút hơi thở cuối cùng. Tôi gọi Năm Cà Dom:

- Về ngay đây !

– Ǵ nữa đó ?

– Về ngay đây ?

Năm Cà Dom vốn là một người tốt bụng, một bác sĩ c̣n có lương tâm, cho nên nghe tiếng kêu cứu của tôi th́ nhảy ùm xuống nước bơi về ngay.

– Ǵ thế ?

– Đây này ,bác sĩ về mà giải quyết.

Năm Cà Dom nói ngay :

– Đánh gió, làm hô hấp nhân tạo ngay !

Rồi Năm móc túi ba lô lấy cù là, vạch lưng anh bệnh binh xoa, nắn bóp cạo lia lịa không hở tay. Rồi anh làm hô hấp nhân tạo. Chỉ trong ṿng mười phút là anh ta cử động được ngay.

Năm nói :

– Anh này chưa có chết, nhưng v́ ngâm ḿnh dưới nước lâu nên bị vọp bẻ không đi được. Nếu anh không lôi nó lên nó bị nước cuốn tay chân cứng đờ không bơi được là uống nước chết đắm ngay.



https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/924/Gz2eNf.jpg


Trên khoảng đất có mấy thước vuông của tôi như cái nền nhà bị nước ngập, có đủ các giới, các thành phần, các miền, đủ cả. Cái sự có mặt của anh bị vọp bẻ làm cho số người trở nên phong phú lên. Anh ta là lính.

Tôi mới nhận ra anh ta là cái anh chàng đi bằng hai cây gậy mà tôi và Thu gặp cách đây mấy trạm. Anh ta có chiếc khăn lông con treo ở quai nón dưới cắm ḷng tḥng như một bộ râu vĩ đại. Do đó, tôi và Thu gọi anh ta là ông già Noël.

Ông già Noël c̣n trẻ quá. Hôm nay tôi mới nh́n tận mặt ông ta. Ông ta chỉ là một học sinh. Không biết đau ốm thế nào mà đôi chân cứ đi cà lỉa, cho nên khác hơn mọi người, ông già Noël đi với hai chiếc gậy.

Bây giờ th́ ông ta nằm đây trên tảng đá lạnh như nước đá, mà thịt ông ta cũng không ấm hơn nước đá, đang nhờ ông bác sĩ hảo tâm làm cho sống lại.

Tôi cũng không biết làm sao nữa. Tôi biết tôi không thể giúp ai, và chắc chắn không ai có thể giúp tôi. Mỗi một người tự xem cái bản thân ḿnh là một cái nợ đối với ḿnh.

Năm Cà Dom bảo :

- Thời đi th́ đi .

– Ta đi đi…

Ông Chín cố mở đôi mắt hẹp khổ của ông ra mà nh́n chúng tôi ngạc nhiên về sự thúc giục của bác sĩ Năm Cà Dom.

Có lẽ theo ông Chín th́ người ta chỉ cớ thể đi tới đây thôi. Và nằm, và ngồi và ngủ tại đây để chờ Trung ương tới, đưa ra khỏi con suối ” tuyệt long lănh” này, bằng tàu bay xe tăng, xe lội nước hay bằng phép Tiên phép Phật ǵ th́ bằng, chứ c̣n như ông, một ông lăo già năm mươi bốn tuổi, dù ai nói ǵ th́ nói, ông không thể nào xem con đường này là con đường vinh quang cho được.



https://redsvn.net/wp-content/uploads/2020/09/1f08c422-6e5b-11ea-b0ed-5e14cf8eb9e1_972x_03 2511.jpg


Bỗng ông Chín hắt hơi. Rồi ông Chín hắt hơi mấy cái nền. Ông Chín nh́n quanh quất rồi nói :

– Có mùi ǵ lạ vậy mấy chú ?

– Mùi ǵ đâu ông Chín.

– Mấy chú không ngửi thấy à ?

– Mùi thây ma chớ mùi ǵ nữa.

– Năm Cà Dom vọt miệng đáp.

- Ba cái thây ma kết súng thành tổ tam tam chế nằm chết thẳng cẳng trên vơng bên kia gộp đá kia ḱa .

Ông Chín ngạc nhiên, ông hỏi :

– Sao chết dữ vậy ?

– Đói chết, bịnh chết chứ sao ông già !

Năm Cà Dom lại giục:

– Bởi vậy cho nên chúng ḿnh phải rời khỏi khu vực này ngay. Chốc nữa nắng lên, thây ma sẽ śnh lên vỡ ra. Nước vàng nó chảy xuống suối ḿnh ngâm ḿnh dưới nước ghê lắm . Ngửi lấy cái không khí này vào người, bị dịch hạch dịch tả dịch… dịch đủ thứ dịch…

Năm Cà Dom nh́n chỗ nào cũng phát hiện ra bệnh, ớn quá. Nào găy gị, nào nhiễm trùng, nào dịch hạch v.v… Bệnh nào cũng chẳng hiền cả.

Thật là buồn cười. Bây giờ kiểm điểm lại trên chặng đường này, chúng tôi cương quyết rời bỏ cái nền đá này là v́ sợ bệnh dịch, chớ không phải v́ nôn nóng đi vô giải phóng Miền Nam.



https://vietcongonline.files .wordpress.com/2015/01/1464.jpg



C̣n kiểm điểm lại động cơ thường trực của những người đi trên con đường này th́ mỗi người một khác :

- Tôi th́ v́ nhớ nhà quá mà xin về,

- Thu th́ v́ không biết ǵ nên xung phong đi

C̣n bác sĩ Năm Cà Dom về để làm cái nghề cũ là nuôi ngựa đua v.v…

Thế nhưng những người lănh đạo ngồi ngoài Hà Nội cứ rung đùi ngỡ rằng ḿnh đă tận dụng, thậm chí lạm dụng, lợi dụng ḷng yếu nước của mọi người để biến họ thành công cụ sống thực hiện những điều mong ước của họ một cách tốt đẹp, không ngờ rằng tất cả những người vượt Trường Sơn, không có trường hợp đặc biệt, đều oán trách, hận thù Trung ương Đảng.

Khi chiến tranh, có lẽ một trong những vấn đề phải đặt lên hàng đầu là phương tiện. Đối với một kẻ thù quá thừa thải phương tiện như Mỹ, th́ có lẽ người lănh đạo sáng suốt phải nghĩ tới việc đó trước khi xông vào đánh đá.

Tôi biết có những chiếc xe cút kít của hợp tác xă được cải tiến để chở phân bón lúa. Thế mà không biết do sáng kiến của ai, những chiếc xe ấy được đưa vào làng Ho để giúp cho pháo binh tải pháo !

Tôi không hiểu những nhà chiến thuật nào đă nghĩ ra cái sáng kiến vĩ đại đó.



https://hung-viet.org/images/file/EHsHdzZj0wgBAOoC/chieuhoi49.jpg


Có phải chăng họ nghĩ rằng cái chiến trường mà bộ đội chánh quy của họ đang lao vào đánh nhau với Mỹ là một thứ hợp tác xă mà những xă viên bê trễ thối chí cũng dùng những chiếc xe cút kít này tải pháo trên những con đường bằng phẳng như ở làng quê ?

Họ đă lạm dụng sức con người và ḷng tin của con người đến mức độ xưa nay chưa từng có.

Họ bắt con người hy sinh quá mức.

Nếu có thể, tôi xin kết luận một câu :

Nếu anh muốn làm chiến tranh, anh phải có đầy đủ phương tiện, nếu không, đừng làm !


https://hung-viet.org/images/file/IQe0djZj0wgBAOZu/chieuhoi-truyendon-1.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
01-09-2021, 06:53
CHƯƠNG 3


Ông Chín cứ kêu măi về cái mùi hôi thối của thây ma :

– Sao kỳ cục vậy he ! Sao kỳ cục vậy he ?

Năm Cà Dom cười và hỏi:

– Vậy từ lúc đi vô nay tới bây giờ ông Chín chưa gặp ai chết dọc đường hay sao !

– Chưa ! Chưa gặp người nào chết hết cả !

– Chưa gặp người chết, hay chưa gặp người chết mà không ai chôn ?

– Cái nào cũng không gặp hết .

Năm Cà Dom cười:

– Tại ông không thấy, chứ thiếu ǵ !

Ông Chín nói :

– Tôi nghĩ rằng trên đường này mọi tổ chức đều chu đáo hết. Tôi không tưởng tượng được rằng có một người chết ở đây mà không có người chôn.

– Ông muốn xem không ? Năm Cà Dom hỏi dồn tới.

Ông Chín bị hỏi bất ngờ, hơi lúng túng .

Năm Cà Dom nói tiếp :

– Tại ông Chín già yếu rồi, đi đến trạm là nằm nghỉ chứ không có hay t́m ṭi xoi mói cho nên không gặp những trường hợp như vậy.

Chứ ông Chín có nghĩ rằng có một người treo cổ chết trên đường này không ?

– Ối thôi thôi đừng có nói nữa. Đó là trường hợp đặc biệt mà !

Năm Cà Dom cười:

– Chứ chẳng lẽ lại phổ biến ?

Ông Chín nói:

– Theo tôi th́ cái sự đó nằm trong phạm trù ngẫu nhiên chớ không phải là tất nhiên.

Năm Cà Dom cười:

– Nghĩa là sao ông Chín ?

– Nghĩa là ít khi xảy ra, mà có xảy ra là cũng v́ một sự bất ngờ nào đó chứ không phải là tất yếu phải xảy ra như vậy . Đồng chí hiểu chưa?

Năm Cà Dom vẫn lắc đầu một cách trêu chọc:

– Chưa hiểu, ông Chín ạ.

Ông Chín hơi cáu như ông đang đứng trước lũ học tṛ lóc cóc của ông mà giải đáp một bài toán cộng. Ông nói:

– Chú đi vô Nam mà chú không có được vơ trang lư luận Mác làm sao mà chiến đấu được .

– Rồi ông Chín kiên nhẫn giải thích những trường hợp mà Năm Cà Dom vừa tŕnh bày .

– Trong duy vật biện chứng pháp có cả thảy là năm phạm trù và năm qui luật, đồng chí hiểu chưa ?

Năm Cà Dom lại hỏi:

– Nhưng phạm trù là cái ǵ mới được chớ ?

Ông Chín chẳng có ngờ cái thằng bác sĩ này lại hỏi câu đó. Ông lúng lúng:

– Phạm trù là phạm vi hoạt động, là cái ṿng bao bọc sự việc xảy ra đồng chí hiểu chưa ?

Năm Cà Dom nói:

– Vậy sao không gọi là phạm vi hoạt động , là cái ṿng bao bọc việc xảy ra mà lại gọi là phạm trù chớ ?

– Th́ tại sách nó dạy là “ phạm trù ” th́ ḿnh học là phạm trù chớ gọi là “ phạm vi ” làm sao được ?

– Thế gọi là châu vi có được không ? Như châu vi h́nh chữ nhựt , h́nh tam giác vậy đó, được không ?

– Đâu có được đây là triết học chớ không phải toán học, đồng chí lẫn lộn rồi.

Năm Cà Dom nói tiếp, vừa nói vừa đưa tay vẽ một cái ṿng chung quanh:

– Thế th́ tôi hiểu rồi. Phạm trù là cái ṿng bao bọc sự việc xảy ra, ví dụ như cái nền ngập nước mà chúng ta đang đứng đây gồm có ông Chín, tôi, ông văn sĩ này, cô văn công và anh lính bị vọp bẻ đây là một phạm trù.

Ông Chín dậm chân:

– Không phả… ải !

– V́ nó cũng là cái ṿng bao bọc sự việc xảy ra. Cái sự việc đang xảy ra là tất cả mọi người đang nằm ngồi đứng và nói chuyện với nhau.

– Chậc ! Sao đồng chí lại tầm thường hóa lư luận như vậy được. Đây là duy vật biện chứng pháp chớ đâu có phải cái chuyện lơ mơ xoàng xĩnh, lề mề như đồng chí ví dụ .

Năm Cà Dom cười ngất :

– Thế th́ tôi cũng chưa hiểu phạm trù là cái ǵ hết.

Ông Chín rướn cổ sát vào mặt ông bác sĩ Năm Cà Dom :

– Phạm trù là phạm trù . Voi là voi ! Hiểu chưa ?

– Chưa hiểu !

– Chưa hiểu th́ thôi . Mặc kệ đồng chí, tôi không biết !

Tôi đă từng bị ông Chín giải về Triết học Mác như bốc đất cục bỏ trên giấy cho nên tôi thất kinh hồn vía rồi.

Tôi đă bị ông Chín khui cái mớ Triết học loam ngoam của ông ta để căi nhau với tôi về một cuộc trốn máy bay, bây giờ lại nghe ông Chín giở nó ra để giải thích về những cái chết vô lư, tôi không giận ǵ ông ta, mà tôi chỉ buồn cười.

Một lăo già gần đất xa trời và lấm cẩm như vậy mà lại đi về Nam để "chiến đấu “ .



https://imagizer.imageshack. com/v2/493x382q90/r/924/gHMm5A.jpg


Tôi bảo:

– Có đi th́ đi, đi cho khỏi chỗ này nhanh lên.

Rồi tôi làm tên quân cảm tử đi tiền phong, tôi lội xuống suối, đi trước mọi người để làm gương sáng, làm đầu tàu, làm ṇng cốt cho cái đám nam phụ lăo ấu đang ngại ngùng, đang đứng trên cái nền ngập nước

Năm Cà Dom bảo :

– Cô Thu đi đi .

Thu cắn răng lại, nhắm mắt lại mà đưa chân ḍ từng bước bước xuống nước . Cái thân h́nh ngọc ngà của Thu ngấm dần xuống nước.

Tôi không dám nh́n nữa .

Trên đường này tôi đă từng quay mặt đi trước nhiều thảm cảnh mà đây là một . Tôi không muốn trông thấy sự tương phản giữa cảnh trí và con người của Thu .

– Con người là vốn quư nhất.

Ai đă nói câu đó, ai đă in câu đó trên sách vở và đă cho nhồi vào đầu của hàng triệu người. Bây giờ ai đă đem cái vốn quư nhất đó ra mà dùng một cách trân trọng như thế này. Cô nữ diễn viên kia xuất hiện ở đây có phải chăng cũng là một trường hợp chứng minh điều đó ?



https://imagizer.imageshack. com/v2/480x311q90/r/921/G9r3QF.jpg


Tôi nghe những lỗ chân lông của tôi hút nước vào trong cơ thể, cái cơ thể vốn sợ nước, vốn đă bă ra v́ nước !

Tôi cố bước lên vài bước để lấy trớn, để quên đi cái sự giá lạnh nó đang ùn ùn vây phủ ḿnh. Rồi tôi dừng lại để chờ Thu. Tôi đưa tay ra cho Thu nắm lấy. Tôi lôi Thu đi tới và ngoảnh lại nh́n.

Ở hai bên bờ suối chưa có ai lội xuống hết. Anh Khẩu đội tưởng ngồi trên một ḥn đá với mấy đội viên của anh ta, và cái ṇng pháo vừa được lôi lên khỏi nước.

Nét sầu tiền kiếp, và sự man rợ của những thế kỷ man rợ đă in đậm nét trên gương mặt họ .

Năm Cà Dom đang đứng chống nạnh như một ông tướng .

Anh ta bảo :

– Đi trước đi ? Tôi chấp hai ông bà đi nhanh lên, rồi tôi bắt kịp cho mà coi nghe !

Rồi Năm Cà Dom quay lại bảo ông Chín và ông già Noël :

– Ông và đồng chí này đi đi kẻo ở sau không c̣n ai hết . Rơi lại phát này là không c̣n ai vớt nữa đâu . Theo tôi th́ giao liên trong chuyến tới nó không dùng con đường này nữa, nó chờ cho đến mùa nước cạn năm tới mới quay lại dùng con đường này.

Tôi nghe Năm Cà Dom giải thích mà ớn ḷng .

Tôi và Thu dắt nhau đi tới . Tôi cố không nh́n khi đi qua chỗ anh binh sĩ găy chân .

Nhưng tiếng kêu than của anh ta rền vang hai bên vách đá .

– Ối làng nước ơi ! ôi cha mẹ ơi ! Chắc con không trông thấy mặt cha mẹ rồi ! Hồi ở nhà, cha mẹ bảo con trốn đi, đừng có đi Nam mà không thấy ngày về, bỏ cha bỏ mẹ, nhưng con không nghe, con định đi lập công dâng đảng. Ôi cha mẹ ơi, ối làng nước ơi, ối làng nước ôi cha mẹ ôi !

Vậy là anh ta cứ gọi bố mẹ, làng nước chứ không gọi cái ǵ thiêng liêng khác như ngày thường anh ta gọi.

Bất giác tôi quay nh́n anh ta. Thiệt là một h́nh hài làm cho tôi đau khổ suốt đời.

Anh binh sĩ không c̣n là người nữa, anh ta là một cái mớ giẻ rách, biết nói, một bộ xương, một con ngợm, một con quái vật, một cái ǵ, ai muốn đặt tên là ǵ cũng được trừ hai chữ “con người”.

Tôi nhắm mắt lại mà lội bươn qua, làm như cái cảnh tượng đó không có xảy ra trước mắt tôi, hoặc nó có trước mắt tôi mà không có dính ăn dính thua ǵ với tôi cả.


https://thanhnienduongsat.vn/uploads/news/2017_05/image010.jpg


Đi ngang qua những người khiêng, tôi cố gượng hỏi:

– Sao các đồng chí không trở lại khiêng đồng chí kia ?

– Đồng chí có giỏi th́ khiêng . Một người trả lời.

– Đồng chí đó là đồng chí đồng đội của đồng chí mà ?

– Tôi chằng đồng ǵ với ai cả.

Một người khác trong đám tiếp :

– Không có gạo đồng chí ạ. Ba lô trôi, ruột tượng cũng tuột hết rồi. Lấy ǵ mà khiêng. Khi cái chân không bước nổi ?

Tôi cũng biết vậy, nhưng sự thương tâm làm cho tương tri của bật lên tiếng nói.

Tôi bảo:

– Cái đó th́ tùy.



https://imagizer.imageshack. com/v2/351x480q90/r/924/mEEwjo.jpg


Tôi quay lại nh́n phía sau. Ông Chín và ông già Noël đang đi theo chiến thuật cũ, nghĩa là lần vách đá mà đi. C̣n Năm Cà Dom thở ph́ ph́ như trâu nước . Năm Cà Dom đă đi đến ngang tôi . Năm Cà Dom hỏi :

– Ba-lô đâu, đưa tôi quẩy đùm cho .

– Thôi được !

Tôi yếu sức quá, nhưng tôi sợ rủi Năm Cà Dom làm tụt mất có mà chết. Tôi bảo Thu đưa ba lô cho Năm mang giúp . Có lẽ cùng một ư nghĩ như tôi cho nên Thu cũng xin cảm ơn Năm. Năm trườn đi tới, tôi thấy mà thèm, nhưng không tài nào tôi như Năm được . Tôi như cái cục cơm nếp mắc mưa bây giờ đem ngâm xuống nước.

Tôi nh́n Thu, Thu như không c̣n hồn phách. ǵ nữa.

Tôi gắng gượng bảo Thu :

– Cố gắng lên em. Tới phía trước có chỗ nghỉ !

Dọc đường tôi đi, không biết c̣n có bao nhiêu thảm cảnh như thế nữa. Mà chính tôi và Thu đây cùng với cây cỏ chung quanh cũng là một thảm cảnh rồi, cực h́nh rồi.

Bây giờ tôi cũng không cần phải tả thêm cái con suối ác nghiệt này một nét nào nữa.



https://hung-viet.org/images/file/-xAOdzZj0wgBAPgF/chieuhoi50.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
01-10-2021, 10:38
CHƯƠNG 4


Tôi và Thu đi hết quăng đường này đúng vừa lúc Thu mệt ngất lả người ra, không c̣n một chút sinh lực để bước thêm một bước.

Tôi biết là đến nơi rồi.

Tôi vọt lên bờ, đứng dang chân ra và khom người xuống đưa tay cho Thu, Thu đă đến mé bờ nhưng Thu chỉ c̣n sức để đưa tay lên cho tôi nắm lấy và ngă gục mặt vào hai mũi bàn chân tôi, như một sự buông trôi cả thể xác lẫn tâm hồn Thu cho tôi.

Tôi lấy hết sức lôi nàng lên khỏi nước và tôi buông nàng xuống đất nằm sóng soài ra đó không cần kể tới sự phải giữ ǵn kín đáo cho một người con gái.

Ở đây không ai c̣n tâm trí và sức lực để nh́n để nghĩ về một tấm thân của một người con gái.

Thu nằm đây lăn lóc dưới đất, áo quần ướt đẫm, rách nhiều nơi, da nàng lộ ra nhiều mảnh trắng nhưng đâu có ai buồn nh́n.

Tôi lắc nhẹ Thu và bảo:

– Em ạ đến nơi rồi !

Nhưng Thu vẫn nằm , đôi mắt Thu nhắm nghiền, Thu không tỏ vẻ hay biết về những việc xảy ra chung quanh nàng.

Những anh bộ đội mặt mày xanh ngắt xanh ngơ cũng theo dấu chân của tôi, cố trườn lên bờ. Nhiều người nằm tại bờ suối đó, nhưng cũng có nhiều người cố vượt lên vài chục bước rồi nằm vật ra.

– Thu ạ !

Thu vẫn không đáp.

Quần áo dán sát vào thân người nàng, làm lộ hẳn những đường nét đáng yêu. Tôi lặng người đi giây lâu, không c̣n nhớ ḿnh là ai, cũng không c̣n biết đây là đâu, mà chỉ thấy rằng ḿnh đang đứng trước một cái ǵ đáng yêu đáng bảo vệ quá.

Tôi cúi xuống bế xốc Thu lên.

Nhưng để làm g ́? Nh́n quanh quất tôi không biết làm ǵ . Mà cứ thấy rằng ḿnh không thể để cho một con người như thế, nằm lăn lóc dưới đất.

Tôi ôm sát nàng vào ngực tôi như để sưởi ấm cho nàng. Trời ơi ! Tôi yêu nàng, yêu cả những thói xấu và những sự bất măn của nàng.

Tôi biết rằng tôi yêu nàng v́ t́nh yêu của tôi đối với nàng là động cơ mạnh nhất thúc đấy tôi đi tới, sau cái t́nh quê hương của tôi.

Nếu không có Thu th́ có lẽ tôi buông trôi cuộc đời tôi, để cho nó cứ trôi dạt, và rồi tôi sẽ phải chấp nhận cái băi biển, cái bến bờ nào mà sóng gió đưa tôi đến.

Tôi đặt Thu xuống và lấy vơng mắc bừa lên rồi ẳm Thu đặt lên vơng như lần trước qua khỏi con sông ǵ đó ! Mà chính tôi cũng không biết tên.

Tôi lấy chăn – tấm chăn ướt – đắp cho Thu rồi lại ngồi bên đầu vơng Thu, như một tên nô lệ canh giấc ngủ cho một nữ hoàng.



https://media.congluan.vn/files/content/2019/04/24/anh2-1859.jpeg


Những người lính lại lôi thôi lếch thếch đi qua.

Họ không c̣n là những chiến sĩ của quân đội Miền Bắc.

Họ là những cái bộ xương c̣n có thể di động trong vài hôm nữa, và chỉ cần một trận mưa nữa là những bộ xương ấy sẽ ră ra, rải rác khắp trên con đường vinh quang này như những cánh hoa vô giá, làm cho con đường giải phóng Miền Nam thêm hương thêm sắc.

Ông Chín và ông già Noël không biết làm sao mà rồi cũng tới nơi được. Trông họ c̣n bệ rạc, bi thảm hơn cả Thu. Ông Chín th́ mắc vơng nằm. C̣n ông già Noël th́ cứ trườn lên được trên bờ rồi lăn ra đất như một đống thịt vô tri.

Chập sau, thấy Thu hơi tỉnh người lại, tôi hỏi :

– Em thấy trong ḿnh thế nào ?

Thu lắc đầu . Đôi môi Thu khô ran như muốn nứt ra. Nước da của Thu vừa xanh vừa tái. Quần áo ướt đẫm. Tôi chú ư thấy dưới đít vơng những giọt nước hồng hồng. Th́ tôi biết Thu vẫn khó ở. Và có thể Thu ốm nặng v́ cái trận lội suối này.

Tôi ái ngại cho Thu vô cùng. Tôi muốn t́m ông bác sĩ Năm Cà Dom nhưng không thấy ông ta ở đâu.

Tôi biết Thu đang khóc. Có lẽ nếu tôi không hỏi cái câu lúc năy, cứ để cho Thu nằm im, th́ Thu không khóc, nhưng v́ tôi hỏi câu đó cho nên Thu tủi thân.

Nước mắt Thu trào ra khóe mắt. Th́ cũng như mọi người con gái khác hay mọi người khác khóc thôi, thế nhưng ở đây mỗi một giọt nước mắt chứa đựng rất nhiều nối niềm trong đó có sự tủi hận.

Tủi v́ tấm thân của con người “đi làm cách mạng giải phóng Miền Nam ” bị đối xử như con vật, con vật hy sinh (không biết để làm ǵ), hận v́ trót nghe lời thiền hạ quá dễ dàng, tin chắc ba bó một giạ.

Riêng Thu, tôi nghĩ giọt nước mắt càng phức tạp hơn trong đó không khỏi có sự tiếc thương cái sắc đẹp tiêu tan của ḿnh trên con đường này.

Gái Hà Nội khéo ăn, khéo mặc. Tôi đă từng biết điều đó. Mảnh vải thồ, họ cũng biến thành chiếc áo đẹp và duyên dáng. Một sợi tóc họ để lả lơi trước trán hay buông thả bên thái dương, cũng đều có ư thức chứ không “may rủi " bao giờ.

Bây giờ nằm ở đây, Thu làm sao khỏi chạnh ḷng, tủi hận ? Tôi cũng không biết cách nào giúp đỡ Thu, giữ ǵn sức khỏe của nàng. Trong tôi và trong ba lô tôi, cũng như trong nàng và trong ba lô nàng không c̣n một vật ǵ khô sau mấy tiếng đồng hồ ngâm nước .

C̣n gạo trong ruột tượng, chỉ vài nhúm thôi, nhưng gạo đâu c̣n là gạo. Nó ră mềm và nát ra như bột thối. Nhưng tôi cũng không dám bỏ. V́ dầu sao th́ nó cũng là gạo. Có cái ǵ thay thế nó.

Tôi đi quơ củi gom lại và bất kể sự vi phạm kỷ luật đi đường, tôi nấu cho Thu một bát cháo với số gạo đó và nấu một bi đông nước sôi để cho Thu chuờm bụng.

Thu cứ kêu đau bụng luôn. Đáng lẽ những ngày khó ở đă chấm dứt rồi, nhưng v́ bị ngoại cảnh ác nghiệt cho nên nó mới kéo dài và gây ra nhiều sự phức tạp cho Thu, mà chứng đau bụng liên miên là một.

Thu cầm lấy bi đông nước và áp vào bụng. Qua làn áo ướt hơi nóng truyền vào cơ thể nàng, làm cho gương mặt nàng tươi dần.

Rồi nàng húp chén cháo nấu với mớ gạo mục kia. Nàng càng tỉnh ra và nàng bắt đầu nói chuyện.

Nàng nói ǵ ? Nàng nói toàn những chuyện bất măn và những chuyện trái ngược lại mơ ước mà nàng xây đắp ở đầu đường.



https://www.nonggiavnsa.com/nguyetsan/quehuong/photos/Vuot%20Truong%20Son_ Page_04_Image_0001.j pg


Nàng nói:

– Em dè thế này, th́ em đă không đi !

– Thôi em ạ ! Tôi bảo. Em không nên nghĩ như vậy.

– Em đă quyết ở lại từ phía bên kia sông. Em không muốn đi từ sau cơn sốt đầu tiên kia anh ạ. Nhưng sở dĩ em c̣n gắng gượng đi tiếp là v́ em muốn để thử xem sự đời nó có khác hơn không. Nhưng cho đến hôm nay là đúng một tháng mười tám ngày đi trên đường này rồi. Em nhận hai điều.

Một là… càng ngày những sự vô lư càng nhiều thềm và càng cao độ. Nếu cuối cùng em có hy sinh th́ đó là kết thúc sự vô lư.

Hai là em không thể đi nổi nữa. Anh cũng biết rơ sức khỏe của em. Nhất là đôi chân của em. Ở trường ra, em coi trọng đôi chân hơn cả. Bởi v́ múa ba-lê mà không có đôi chân khỏe và tế nhị th́ lấy ǵ mà múa. Nhất là cái cổ chân.

Bây giờ qua bao nhiêu lần sưng bao nhiêu lần trặt th́ nó sượng ngắt rồi không như xưa nữa, c̣n mũi chân với những cái ngón chân ṭe th́ cũng hết nhạy rồi !

Thu nói tiếp :

– Anh thấy không ? Nếu em cố mà đi cho khỏi mang tiếng th́ em cũng chỉ đi được vài chặng nữa mà thôi . Rút cuộc những cố gắng hy sinh của em không đem lại cái ǵ cho ai cả .

Tôi ngồi lặng thinh.

Tôi không c̣n cách giải thích nào hay ho hơn mà ngược lại tôi thấy Thu nói đúng quá, đúng cho đến nỗi ngay cả những người chủ trương cuộc đi này cũng không thể căi lại nổi.

Hơn nữa để chứng minh cho những lời nói vừa rồi của Thu, c̣n có ông Chín, ông già Ngũ, anh binh sĩ bị Pháo đè găy chân, anh Khấu đội trưởng bị đội viên đánh rớt xuống suối.

Đó là những hiện tượng quá hùng hồn mà Thu đă trông thấy trước mắt để làm cơ sở cho những lời nói của Thu.



https://keditim.net/wp-content/uploads/2017/04/NHA-VAN-DTH.jpg


Đàng kia, cái vơng cáng anh binh sĩ găy chân vừa ló ra dưới nước. Bốn người khiêng ngập đến ngực, người nằm trên vơng th́ hai tay đeo chiếc đ̣n, cố ngóc đầu lên cho khỏi bị nước ngập.

Vừa đến bậc đá để trèo lên, người đi đầu nghển cổ lên quát :

“ Tiếp ! Tiếp ! ” rồi đưa bàn tay xanh ngắt bám lấy một mơm đá mà đứng đấy.

Cả đám binh sĩ ngồi chung quanh cũng nghển cổ lên nh́n trả lại. Không có cậu nào chạy đến tiếp cứu cho anh bạn kia.

Tôi bực ḿnh quá, đứng dậy, lại quát:

– Các đồng chí ra lôi nó lên đùm một chút.

Một người nói:

– Th́ đến nơi rồi, ráng lên tí nữa.

– Nó khiêng người bệnh mà. Tôi hạ giọng thiết yếu. Tội nghiệp nó.

– Tụi tôi cũng bệnh đây, có đứa nào khỏe đâu.

Thế th́ hết chỗ nói rồi .

Không anh nào chịu đến tiếp lồi cái cáng lên cả.

Tôi đành phải đi làm việc đó. Tôi nắm tay của anh đi đầu và lôi tuột lên bờ. Cái cáng bị dốc ngược ra sau, hai anh khiêng phía sau bị sức nặng dồn xuống vai, té ngửa. Tôi nhanh tay chụp lấy anh bệnh binh lôi lên bờ như lôi một khúc gỗ. Nếu không có tôi anh ta sẽ rơi xuống nước và bị cuốn đi.

Anh bệnh binh nằm dưới đất, cách mé bờ vài tấc nhưng cũng không có ai ngó ngàng tới. Tất cả đều xem việc đó như không có ở trước mắt ḿnh. Tôi chỉ làm đến đó thôi, rồi trở lại ngồi bên vơng của Thu, đưa mắt nh́n.

Anh binh sĩ găy chân bắt đầu kêu la thảm thiết, cũng vẫn cái giọng đêm qua, nhưng bây giờ th́ đă khàn rồi.

“Ố làng nước ôi, ối cha mẹ ôi, chắc con hết trông thấy mặt thày mẹ rồi, ối… ối…”

Cái chân găy của anh do bác sĩ Năm Cà Dỏm băng và cặp nẹp bằng những thanh nứa tươi hôm qua, nay đă sưng lên nước thấm vào băng chảy xuống ṛng ṛng. Anh để nó nằm ngay ra nó, có lẽ để cho mỗi người xem một chút chăng ?

Bốn anh chàng hiệp sĩ khiêng anh ta cũng t́m chỗ mà nằm sải tay ra, không buồn ngó đến cái anh đồng chí này nữa. Họ tự xem như đă làm xong nhiệm vụ với anh này.

Anh giao liên tự năy giờ ngôi êm rơ trên một tảng đá nh́n rơ mọi sự việc xảy ra, nhưng cũng không buồn mó tới. Đợi cho mọi người không c̣n để ư tới anh binh sĩ găy chân nữa, anh ta mới đến gần. Anh ta nh́n nh́n một chốc rồi lắc đầu:

– Đau cái ǵ th́ c̣n mong mỏi, chứ găy chân th́ hết phương rồi Làm sao mà đi ? Chỗ đâu mà nằm ? đường này ai mà khiêng cho nổi ? ở đây đâu có bệnh viện !



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q90/r/924/CC3LhJ.jpg



https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/924/D2i8Id.jpg


Rồi anh quay trở lại tảng đá lúc năy. Trên tảng đá có một mảng nắng. Anh ta đang căng cái áo phơi ở đó. Cũng trong mảng nắng đó có một mớ thuốc lá. Anh ta đang săn sóc mớ thuốc đó cho mau khô để hút lấy hơi ấm.

Chốc chốc anh ta quay lại xốc xốc mớ thuốc lên. Rồi có lẽ không đủ kiên nhẫn chờ đợi cho mớ thuốc khô, anh ta bốc bỏ cả lên ḷng bàn tay đưa lên miệng hà hơi. Tại anh ta sốt rưột chứ hà hơi thuốc đâu có khô nhanh hơn phơi nắng.

Thấy anh ta là bợm ghiền c̣n tôi th́, tuy không nghiện nhưng tôi có mua mấy gói thuốc Thăng Long bỏ trong ba lô với ư định là sẽ biếu cho mấy bạn thân ở Miền Nam để cho họ nếm mùi xă hội chủ nghĩa chơi.

Tuy định như vậy, nhưng cũng tùy cơ ứng biến. Tôi lấy ra một gói bọc trong hai ba lớp ni lông nhưng thuốc vẫn hơi i ỉ. Tôi xé bao thuốc, chỉ rút ra một điếu thôi.

Tôi cầm điếu thuốc trên tay rồi đi đến tảng đá ngồi ngay xuống bên cạnh anh giao liên. Anh này hơi khó chịu v́ cái cử chỉ đường đột của tôi, nhưng tôi ch́a ngay điếu thuốc ra rước mắt anh ta và nói:

– Làm cái này này anh bạn.

Tức thời anh giao liên sáng mắt lên ngay. Anh nh́n sang tôi. Có lẽ anh muốn biết tôi là ai mà giờ phút này c̣n có ớ được cái món quí giá như vậy.

Tôi mời thân thiết:

– Làm điếu này đi đồng chí cho đỡ lạnh.

Anh giao liên cầm lấy điếu thuốc đưa lên mũi ngửi ngửi:

– Chà chà Ngon dữ ha !

Thăng Long hạng nhất ngoài đó đó, đồng chí !

Anh giao liên nâng điếu thuốc lên tận mắt rồi gật gù:

-À có chữ Thăng Long đây.

– Hút đi ! Tôi vừa bảo vừa móc cái bật lửa ra.

Cái ruột bật lửa cũng bị ướt cho nên tôi phải vất vả và khéo léo lăm mới bật ra lửa.

Khói lên thơm ngát một vùng.

Mấy người nằm bên cạnh lơ mơ, bỗng nghển cố lên:

– Cha nào hút thuốc thơm ngon vậy

– Ở đây mà c̣n thuốc, cha chả là đế vương rồi !

Anh giao liên cứ b́nh tĩnhrít từng hơi vừa trang trọng vừa cẩn thận. Nét mặt anh ta có vẻ tập trung cao độ một t́nh cảm và ư nghĩ để thụ hưởng làn khói thơm tho ngon lành. Tôi có cảm tưởng là những nhọc mệt trong chặng đường vừa qua đă tan trong làn khói ấy.

Tôi lân la hỏi :

– Chặng đường sắp tới thế nào, đồng chí ?

– Hết suối rồi .

Anh giao liên rít một hơi dài rồi phun khói ra một đợt ngắn c̣n bao nhiêu th́ anh ta hít cả vào trong phổi. Anh ta gật gà gật gù cái đầu và nói tiếp:

– Nhưng chưa hết khổ.

– Khổ ǵ đồng chí ?

– Hết suối th́ tới núi .

– Núi th́ tụi tôi cũng lội quá sá rồi.

– Nhưng núi ở đây khác núi ở ngoài đó.

– Khác làm sao đồng chí ?

– Nó lầy lội khó đi lắm.

– Trời đất! N úi ǵ mà lầy lội ?

Anh giao liên làm như không chú ư đến câu hỏi của tôi. Anh ta mải mê rít thuốc. Điếu thuốc đă cháy hết quá nửa rồi. Nhất gái một con, nh́ thuốc ngon nửa điếu. Nửa điếu thuốc c̣n lại, nhựa ngon dồn lại ở đây, làm cho sợi thuốc săn lên và đậm đà hơn.

Anh giao liên tỏ ra rất sành. Anh ta không gạt cái tàn trắng ở đầu điếu thuốc, để cho nó bao bọc cái cục lửa giữ khói và giữ hơi ấm.

Anh trả lời:

– Để rồi đồng chí sẽ thấy. Lá mục từ đời Hồng Bàng tới bây giờ có ai mà cào hốt đi. Bây giờ con cháu đức Hùng Vương mới lội qua lần thứ nhất. Nó ngập đến ống chân.

Đồng chí lội vào đấy rồi đồng chí có cảm tưởng là da thịt của đồng chí đă mục đi, hoặc là bị cái lớp lá mục đó cạp hết c̣n lại cái ống xương mà thôi.

– Đồng chí nói ǵ nghe ghê vậy ?

– Tôi nói thiệt mà ! Anh giao liên tiếp, nhưng chưa hết đâu, c̣n vắt nữa. Trời đất ông bà thánh thần ơi ! Vắt như mạ rải trên ruộng vậy. Rất tiếc rằng ḿnh không ăn nó được, chứ nếu ăn được th́ ở vùng này không lo cực ăn.

Tôi rùng ḿnh. Chỉ hai cái chi tiết của anh giao liên vừa nêu lên đó cũng đă làm cho tôi h́nh dung ra chặng đường sắp tới.

Anh giao liên hăy c̣n trẻ, nhưng gương mặt đầy vẻ phong sương dáng người xơ xác quá. áo quần th́ rách mướp.

Trong người anh không có cái ǵ quí giá cả, ngoài chiếc bai-on-nết của một khẩu súng cạc-bin. Vải mủ của anh dùng để che mưa thay áo mưa cũng rách nát.



https://cms.kienthuc.net.vn/zoomh/500/uploaded/lenam/2014_12_17/truongson-kienthuc_7_hnqk.jpg


Có lẽ v́ có cảm t́nh với tôi và trông tôi nhiều tuổi hơn anh nên anh tự xưng tên và đôi lần xưng bằng em khi nói chuyện với tôi.

– Em tên là Tấn ! Em công tác ở đây đă hai năm.

Tấn tiếp:

– Trên chặng đường này chỉ có em là công tác lâu nhất. C̣n ai đổi đến đây cùng chỉ chịu đựng sáu tháng là cùng. Hoặc xin đổi, hoặc trốn mất. Anh xem đó, khúc đường này là toàn ngâm ḿnh dưới nước.

Một năm ít ra cũng tám tháng. Cứ cách một ngày lại ngâm nước một lần như thế. Mà mỗi lần ngâm ít ra cũng từ sáu đến tám tiếng đồng hồ. Da thịt nào chịu nổi. Từ dưới nước lên bờ, đâu có quần áo mà thay !

– Chặc ! Khổ thế !

– Em cũng biết các anh đau lắm. Nhưng không c̣n cách nào khác .

– Sao không t́m con đường khác mà đi cho khỏe .

Tấn rít đến hơi thuốc cuối cùng. Ḥn lửa đă cắn đôi môi Tấn, Tấn mới chịu phun nó ra. Tấn c̣n luyến tiếc nh́n theo cái đuôi thuốc không thề hút thêm hơi nào nữa và lơ mơ nói với tôi:

– Đường nào đâu mà dễ anh ?

– Đường bộ chẳng hạn . Cho nó khô, khỏe hơn.

Tấn nói :

– Tôi đă lội nhẩm dấu cái vùng này. Tôi cũng đă nghĩ tới điều đó chứ không phải là không nghĩ, nhưng nếu bây giờ mà tôi dắt các anh đi đường bộ th́ lập tức anh sẽ chửi tôi gấp trăm lần đi conđường này.

– Sao dữ vậy ? Tôi lội rừng trèo núi cũng đă nhiều .

– Ừ tôi nghe nói các anh leo đồi “ ngàn linh một” là cao nhất, nhưng ở ngoài đó chỉ có một cái đồi đó thôi và lại có đường để mà đi, c̣n vô đây không c̣n đường đất ǵ nữa cả. Nay lối này mai lối khác Đi măi rồi nó thành đường ra.

– Sao cứ đổi đường như vậy cậu ?

– Biệt kích người Thượng ghê lắm anh ạ !

Tôi rùng ḿnh nhớ lại có lần một cậu đă kể cho tôi nghe về bọn này. Tấn tiếp:

– Nếu ḿnh cứ đi măi một con đường th́ chết với nó ngay.

Chúng tôi ngồi lặng in. Tôi th́ hoang mang c̣n Tấn th́ đăm chiêu lo nghĩ. Một chốc Tấn nói:

– Các anh không thể đi đường bộ ở đây. Nếu tôi có dắt các đi th́ trong các anh sẽ có người bị ngă chết hoặc không chịu đi. Tôi thấy trong đoàn đi kỳ này toàn thứ dữ nào phụ nữ phụ nang , nào ông già, nào ṇng pháo, khiêng sao được .

Đại khái những cái dốc leo lên mà nếu người ở trên ngă th́ những người ở phía dưới cũng ngă theo, v́ người đi dưới “cái mũi hôn cái gót chân người đi trên”. Không phải chỉ một quăng mà toàn bộ chặng đường này từ đầu chí cuối.

Anh Khấu đội trưởng đến.

Anh ta như con mèo ướt, giống như một vị chỉ huy đang đi tới tuyệt lộ cùng đồ.

Anh ta dáo dác có vẻ như t́m đám tàn quân của anh ta. Tôi đă học được cái thái độ lạnh nhạt của anh giao liên trước mọi sự đời. Hăng hái quá chỉ chuốc thêm tai họa, ở đâu chớ ở trên con này th́ như thế đó.



https://thuvienlichsu.com/uploads/images/20140804084559000000-3.jpg



Đột nhiên Tấn hỏi tôi:

– Anh đi tập kết như vậy là mười mấy năm ?

– Mười năm. Cậu ra đây bao lâu rồi ?

– Mới có hai năm thôi !

Tôi lại gặp một thanh niên Nam bộ ở đây nữa. Điều đó làm cho tôi ngạc nhiên. Tôi hỏi:

– Sao các cậu không ở trong đó, lại ra đây làm ǵ vậy ?

– Thanh niên xung phong mà.

– Nhưng phải chọn vùng thích hợp chứ ! Tôi coi cậu bị chanh nước phải không ?

– Th́ đúng quá rồi. Ma thiêng nước độc mà. Tấn tiếp, th́ tôi cũng tưởng là đi vài tháng hoặc một năm là cùng, chớ ai dè nó dây dưa thế này.

Hơn nữa tuổi trẻ ham cái lạ. Tôi nghe nói vùng này cảnh đẹp lắm. Muốn ra xem cho biết. Với lại nghe các anh về đông lắm. Súng ống rất dồi dào. Ra đây tiếp sức vận tải với các anh không ngờ ra đây th́ gặp toàn chuyện thối chí, bây giờ muốn trở lại xứ ḿnh, không có đường về.

Tôi ngồi lặng thinh mà nh́n cậu thanh niên. Đây lại cũng là một loại người hăng hái đi theo cách mạng như tôi thuở trước.

Tấn thở dài:

– Thiệt đúng là buông h́nh bắt bóng. Cuộc đời nó cứ đưa đẩy ḿnh đi càng ngày càng xa quê hương ḿnh, đi đến những nơi không biết đề làm ǵ và sẽ đi tới đâu nữa.

Tôi cười:

– Th́ cũng như bọn tôi đây và cả bọn tập kết, hồi ra đi đâu có ngờ phải đi lâu dữ vậy. Hai năm trở thành mười năm, không chừng trở thành hai chục năm nữa là khác.

– Té ra… Té ra không có ǵ đúng cả.

– Ờ th́ có thể ! Cách mạng mà . . .

Ông Chín vọt miệng đáp:

– Mấy đồng chí nói vậy thành ra cách mạng nói láo hay sao ? Nói vậy mà nghe được à ?

– Đâu có phải tôi nói cách mạng nói láo, nhưng tôi cho rằng cách mạng không tiên đoán nổi nhiều vấn đề thành ra không đối phó được.

– Ví dụ ? ông Chín hớp một ngụm nước trong cái bi đông Mỹ nh́n tôi cḥng chọc chờ đợi tôi không t́m ra câu trả lời.

Tôi cười và nói:

– Th́ đó.

– Đó đâu ? Cái ǵ ? Hồi nào ? Và có chứng ai ? Nói th́ phải có biện chứng.

Dường như ai động tới tim gan của ông. Nhưng tôi cũng không muốn khơi lên làm ǵ cái sự gàn dở của ông ta. Ông ta làm như ông là người thủ thành độc nhất của cách mạng, không có ông th́ cách mạng bị phá lưới ngay vậy. Cho nên tôi chỉ cười giả lả:

– Nói cho vui vậy thôi mà ông Chín.

Tấn có lẽ cũng biết tính ông Chín, nên vội gạt ngang câu chuyện mà sang hướng khác. Tấn nói:

– C̣n cái chuyện t́nh h́nh trong ḿnh hiện nay tôi nói cho anh nghe. Em th́ cũng lạc hậu lắm rồi, nhưng vừa có mấy anh từ trong đó ra hoặc em được thư nhà cho nên em biết được. Trong đó bây giờ nó đánh dữ lắm. Ở nhiều nơi cơ quan không có chỗ ở, ba-lô lúc nào cũng vác trên lưng.

– Tại sao vậy ? Nghe nói vùng giải phóng bây giờ rộng hơn cả hồi đánh Pháp mà.

– Cái đó th́ ở đâu không biết chứ c̣n ở Cà Mau, Bạc Liêu th́ không thấy. Anh nên nhớ rằng bây giờ Mỹ đă nhảy vô bốn, năm trăm ngàn lính rồi, mà nó đánh ḿnh không có đi bộ đi tàu như Tây hồi trước đâu.

-Vậy nó đi bằng cái ǵ ?

– Đi bằng máy bay !

– Nó nhảy dù hả. Nhảy dù th́ không đáng sợ.

– Nhảy dù th́ ít, mà nhảy gị th́ nhiều.

– Nhảy gị là ǵ ?

Tấn cười và nói :

– Anh phải học sách tránh nhảy gị trước nhé, kẻo về trong kia bất cập rồi th́ không né được đó.

– Ừ nói đi nghe thử.

– Đại khái là nó dùng trực thăng . Anh biết trực thăng không, một loại máy bay. Có nhiều người ở Bắc mới về khi nghe nói trực thăng th́ bĩu môi ! Ôi ! Máy bay to bằng con chuồn chuồn ! Đó là so sánh nổ với phản lực, chớ nó là diều hâu mà ḿnh là gà con anh ạ!

Ông Chín bao giờ cũng là thủ thành rất chăm chú trong khuôn gỗ, mắt của ông lom lom ḍm trái bóng, để nhào ra cướp lấy trong chân đối thủ. Ông nói:

– Đó là đánh giá địch quá cao rồi !

– Dạ không phải vậy đây ông ngoại. Tấn vui vẻ đáp. Để con “tỏa” đầy đủ rồi ông ngoại xem con có đánh giá địch cao hay không ?



JTgLor9B4PA


Tấn tiếp:

– Con ví dụ ḿnh đang hội nghi nhé ông ngoại, con ví dụ như thế, mấy chục người ḿnh đang ngồi trong mái nhà bỗng nghe tiếng máy bay, người gác chạy vào báo. Ông ngoại xếp giấy tờ vào sắc-cốt chưa xong th́ máy bay nó ào ào tới.

Ló đầu ra xem th́ máy bay nó ở ngay trên đầu ḿnh rồi. Cánh quạt nó quạt tung cả nóc nhà rồi, chạy đi đâu ? Chiếc trực thăng như một con diều hâu tḥ móng ra và x̣e cánh ra chụp phủ lên đầu ḿnh. Có phải ḿnh trở thành một lũ gà con không ông ngoại ?

Ông Chín ngồi há hốc mồm ra nh́n Tấn.

Tôi cũng lặng thinh. Không ai căi được cái ư kiến gà con và diều hậu của Tấn nêu ra từ đầu. Tấn tiếp:

– Nhưng chưa hết đâu. Khi cuộc hành quân xảy ra th́ chung quanh cây cỏ cũng không rảnh rang mà nh́n. Tất cả đều quằn quại trong những loạt đạn đại liên.

– Ở đâu bắn ? Nó không sợ bắn lầm nhau à ?

Tấn nói:

– Đâu lầm được. Lính chưa nhảy xuống là súng từ trên máy bay bắn xuống làm ṿng đai chung quanh cuộc hành quân mà. Nghĩa là nó vây chặt, nếu ḿnh nhát th́ không chạy lọt ra được khỏi ṿng vây Và nếu ở trong ṿng vây th́ nó bắt sống.

Tôi nói:

– Nhưng ai bắt sống mới được chứ ? Máy bay bắt sống thế nào được?

Tấn cười:

– A chết tôi chủ quan quá. Tôi quên rằng anh và ông Chín ở ngoài Bắc về chưa từng bị nhảy ḍ nên không biết việc đó ra làm sao. Nó như thế này.


Không phải nó đi máy bay thôi đâu, mà trong ruột máy bay có lính hẳn hoi. Nó đáp xuống đất, lính nhảy xuống vừa chạy vừa bắn liền. Đấy anh coi chung quanh th́ nó vây rồi , trong ruột lại có linh sục sạo và bắn như mưa bấc ḿnh có khác nào như cá trong đăng trong lưới không ?

Cho nên lúc bị nhảy ḍ, người yếu bóng viá không dám chạy thoát ra khỏi ṿng vây mà cứ ngồi trong hầm th́ tội nghiệp lắm, cùng một lúc với lính đổ xuống đất, mấy chiếc trực thăng yểm trợ bắn vày chung quanh, lưới lửa dầy đặc .

Nếu có gan th́ chạy liều, rủi ro th́ găy gị, may th́ chạy loát nếu nhát th́ ngồi trong hầm, khi nghe tiếng súng vừa dứt loạt ló đầu ra định chạy đi th́ lúc đó lính đă tới bên miệng hầm vẫy gọi, ḿnh lóp ngóp chui ra.

Tấn tợp một hớp trà rồi tiếp:

– Đại khái một cuộc nhảy gị gồm có màn thứ nhất nó như vậy đó. Ông ngoại c̣n xí quách để chạy không ? Như vậy ḿnh có phải trở thành như lũ gà con không ?

Ông Chín làm thinh.

Tôi thấy ông Chín hơi ngượng v́ không làm sao vớt nổi cái khí thế mạng dưới lằn đạn trực thăng cho nên tôi đỡ cho ông khỏi ngượng.

– Vậy ở ngoài Bắc tôi nghe chiến thuật trực thăng vận bị bẻ găy hết rồi mà ? Bảo là ḿnh muốn rủ nó tới rồi ḿnh muốn diệt lúc nào cũng được mà !

- Ai nói ?

– Th́ có biết ai nói bây giờ. Nhưng đọc báo nghe đài th́ thấy nói luôn. Nào chiến thuật “bủa lưới phóng lao ” nào ” Phượng hoàng vồ mồi” v.v… tất cả đều chẳng ra chi.

Ở ngoài Bắc nghe nói th́ tụi tôi tưởng tượng chẳng khác nào Mỹ là một lũ ngớ ngẩn. Một lũ chim non cứ đâm đầu vào bẫy.

– Mấy thằng cha nhà báo nói dóc, có chiến thuật nào của nó mà bị phá sản đâu ? Tôi biết mấy cha đó nghe một ít rồi tán ra, chẳng hiểu cái trực thăng nó ra làm sao cả . Nó gắn cả chục cây súng toàn đại liên trên đó chớ phải chơi sao mà muốn hạ th́ hạ ?


Khu trục cơ A-1 Skyraider, hung thần của quân Cộng Sản trong chiến tranh Việt Nam.



https://scontent.fyyz1-1.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/135729847_8981553509 87391_57841262769826 9657_o.jpg?_nc_cat=1 02&ccb=2&_nc_sid=825194&_nc_ohc=mHOwudrXL6IA X8PW2Nt&_nc_ht=scontent.fyyz 1-1.fna&oh=4e7bb2271028c57fa 84b525bbd9275a6&oe=601F5B3E



Tôi ngao ngán:

– Ai biết đâu, ở ngoài đó nghe vậy th́ hay vậy và ai cũng định về xem một vài trận quân ḿnh hạ trực thăng chơi, tôi c̣n nghe nói là cả trẻ con cũng có mưu kế bắt được trực thăng .

Tấn trề môi :

– Toàn những chuyện chỏng cẳng lên trời dộng đầu xuống đất, chuyện nước lă khuấy nên hồ thôi ! Để anh về tới trong đó rồi anh sẽ thấy trực thăng là cái ǵ mà ḿnh “bẻ găy ” dễ dàng như vậy.

Tấn nói tiếp.

– Tôi nổi thật với anh, nếu Mỹ bỏ cái trực thăng rồi ḿnh mới khỏe.

Ông Chín thấy khó bề qui kết cho Tấn là mất lập trường và nhờ tôi mở lối ra, cho nên ông ta quay đi nấu nước không sân si nữa.


Đây là loại Trực Thăng bị một Bộ Đội CS Bắc việt “quật ngă” bằng tay không ! – tunhan – (H́nh minh họa).

https://zenglexi.blogspot.co m/2013/07/tay-khong-quat-nga-may-bay-truc-thang.html



https://tunhan.files.wordpre ss.com/2013/06/blal_079.jpg

C̣n tiếp ,

hoathienly19
01-13-2021, 10:11
CHƯƠNG 5


Trưa rừng sau cơn mưa, lá cây chuyền động trong sự lặng lẽ âm thầm, những búp non nảy thêm ra. Nhựa cây chảy rạt rào trong thân cây.

Tôi cứ quên đi những luồng thán khí do cây thở ra và làm hại đến sức khỏe con người mà tôi cứ tưởng đây là cảnh rừng thơ mộng với các áng hương thơm lâng lâng sực nức ḷng người.

Nhưng nghe câu chuyện càng rầu. Chuyện qua đă không hay ho chi . C̣n chuyện sắp tới th́ không như ḿnh tưởng.

Hồi ở Hà Nội, tôi cứ tưởng tượng qua các bài báo bốc tếu tới trời. Tưởng vé tới quê hương là toàn bầu trời xanh mát, xuồng ghe tấp nập, bộ đội hành quân bằng đ̣ máy v.v…

Tôi sực nhớ có một thằng nhiếp ảnh bất lương nói láo. Hẳn ta bịa tạc, giàn dựng đâu ra tấm ảnh một cô gái ” co kéo ” rất ngon lành chẳng thua đào hát bóng, vậy mà cô ta chống xuồng bằng cây sào rất dài, ở phía sau cô ta tố nhố xuồng ghe và người. Dưới bức ảnh để một câu nghe khoái chí tử :

“ Đuổi giặc trên Đồng Tháp Mười trong sương sớm ”

Ông vải ơi ! Bây giờ tôi mới vỡ nhẽ ra. Giặc đi trực thăng mà ta đuổ́ bằng xuồng !

Vác xuồng câu đặt trúm của Tháp Mười mà đuổi giặc đi trực thăng. Theo như cậu Tấn vừa nói th́ trực thăng đâu phải là chuồn chuồn mà dễ xơi như vậy !

Vậy mà tấm ảnh đó được các báo tranh nhau đăng trang đầu xuân, và nhà nào cũng t́m cho bằng được để đem về treo cho con cháu xem cái sự đánh giặc đánh giă ở trong Nam !



PkuWPY3w0dM


Tôi quay lại hỏi Tấn:

– Thế rồi bọn ḿnh làm sao mà đối phó ?

– Cái ǵ chớ cái trực thăng ḿnh không đối phó được anh ạ ! Nó kỳ cục lắm ? Để anh về trỏng rồi nếm mùi trực thăng, chứ bây tôi nói, ông già ổng bảo là tôi đánh giá địch quá cao.

Anh Khẩu đội trưởng gắt ầm lên làm đứt ngang câu chuyện của tôi và Tấn :

– Đâu , cậu nào trong Khẩu đội 2 đâu, tập họp ! Mau lên !

Chẳng có ai nhúc nhích cả.

Anh Khẩu đội trưởng ! Đó là một h́nh tượng ai trông thấy cũng thương tâm.

Tôi không hiểu anh là người ǵ, là cái ǵ nữa cơ ! Đầu th́ băng bó, mặt mũi bơ phờ, tay chân th́ trắng bợt ra, những đầu ngón tay ngón chân th́ tím ngắt .

Anh chỉ c̣n mặc mỗi cái quần đùi. Anh vừa dưới nước trồi lên như từ dưới âm phủ hiện hiện về vậy.

Vâng, anh cũng khá lăm. Anh c̣n nhớ ḿnh là Khẩu đội trưởng phải điều động cái ṇng pháo lửa đi tới, đi cho thấu tới Miền Nam . V́ thế cho nên anh mới bị linh dưới quyền của anh tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết, có lẽ một trận tệ hại nhất trong đời làm chỉ huy của anh.



https://baodansinh.mediacdn. vn/Images/2016/04/30/hoangminhth/1461923553-cuoi-ngua-3.jpg


Anh ta đi lật mặt từng người lên mà xem và gọi và quát. và…năn nỉ.

Vâng, chỉ huy ở đâu chứ chỉ huy ở cái đường Trường Sơn này không có nghĩa lư cái chi, nếu không nói là nó không giống như chỉ huy ở các nơi khác .

V́ sao ? Chỉ huy là khoa học, là kỷ luật.

Nhưng ở đây th́ chỉ có một vế thôi, nghĩa là chỉ bắt lính giữ kỷ luật … sắt Nhưng muốn cho nó giữ kỷ luật sắt th́ ít ra phải cho nó ăn uống đầy đủ, ngủ nghê đẫy giấc, quần áo giày dép tươm tất, xe pháo đúng tiện nghi.

Chứ cỏn một hạt muối không phát thêm cho nó, thép khối như thế kia, bảo nó khiêng nó vác làm sao ?

Mà lại đi dưới nước thay v́ đi trên bộ, leo núi thay v́ đi đường phẳng , pháo th́ phải kéo bằng xe chứ chẳng có quân đội nào mà lại di chuyển pháo bằng vai, trừ ra những đạo binh hồi thế kỷ thứ 13 trở về trước .



https://4.bp.blogspot.com/-Sn5oe1pUBMM/ULg1NUA7MZI/AAAAAAAAASY/0SECnnlPHBo/s400/HQPD_1322495903.jpg


Thế cho nên cấp chỉ huy như anh Khẩu đội trưởng này đây phải có hai “cây gậy chỉ huy” một cây đúc trong ḷ “cách mạng vô sản ” hai là cây gậy làm bằng bông g̣n có tẩm nước hoa , không phải dùng để quơ múa ra lệnh mà để dùng quét qua quét lại trên mũi của chiến sĩ.

Anh Khẩu đội trưởng đă dùng cây gậy sắt đối với lính anh ta hôm qua rồi. Cây gậy đó bi những ông thần đói quật lại găy tan tành và chính vị chỉ huy cũng no đ̣n, suưt chết. V́ thế cho nên anh ta phải dùng tới cây gậy bằng bông g̣n.

Chứ sao ? Thằng khôn ngoan là thằng phải biết xoay trở theo thời thế, nhân tâm . Cưỡng lại nó th́ tan xác ngay thôi mà.

Anh Khẩu đội trưởng đi đến một anh đang ngồi trên rễ cây. Anh ta vỗ vai cậu lính:

– Đi cậu, trở lại tiếp một tay .

– Tiếp làm ǵ ạ ?

– Khiêng pháo !

– Chặng này đâu phải phiên em !

– Cậu tên ǵ nào ?

– Thủ tưởng quên cả tên em à ?

– Ừ, ừ mày tên Tùng phải không ?

– Em tên Tụng ạ. Trần Thế Tụng.

– À, cậu đă từng …

Cậu linh có tên Tụng cúi nh́n xuống đất. Cậu ta nói cái tên của cậu ta ra, như muốn nhắc lại cho anh chỉ huy nhớ một thành tích bất hảo của cậu ta.

Và có lẽ anh Khẩu đội trưởng đă nhớ lại rồi. Anh đă nhớ ra thằng Tụng là thằng ǵ rồi.

Hắn nhảy tàu nổi tiếng, và lúc nào cũng t́m cơ hội để quay. Hắn ta có cặp gị quấc và đôi mắt chim mèo. Có lẽ v́ biết rơ thành tích của cậu lính này mà anh Khẩu đội trưởng không muốn tiếp tục năn nỉ nữa.

Anh ta quay sang một cậu có gương mặt bầu bĩnh dễ thương đang treo vơng nằm vắt vẻo ở một hốc đá .

– Này, cậu tên là Thường phải không ?

– Dạ vâng ạ.

– Cậu c̣n khỏe th́ trở lại khiêng tiếp cái ṇng pháo với tớ. Nó c̣n nằm đằng kia.

– Dạ em sốt quá, thủ trưởng.

– Tớ cũng đang sốt đây.

– Em đi không nổi ạ !

– Thế th́ làm sao ?

– Có mấy cậu kia c̣n khỏe lắm.

– Mấy cậu nào ?

– Thủ trưởng bước quá vào cái bụi kia. Chúng nó đang ngồi dụm ở đó, nói chuyện râm ran.

Anh Khẩu đội trưởng hơi nóng mặt. Anh ta lại quơ cây gậy thứ nhất lên.

– Các cậu vô kỷ luật đến thế là cùng.

– Dạ, em đâu dám ạ !

– Các cậu coi chỉ huy của các cậu c̣n kém con b…

– Dạ không ạ, em không dám ạ !

– Chúng mày sẽ bị đưa ra ṭa án quân sự.

– Dạ vâng ạ, em sợ lắm ạ !

– Đồ láo ! Chúng mày là một lũ vô dụng !

– Dạ vâng, chúng em toàn một lũ vô dụng, ăn hại ăn bám cả cho nên bây giờ em không thích ăn bám nữa ạ ?

– Mày đừng có lắm mồm !

– Em sốt quát Thủ trưởng c̣n kí nín không ?

-C̣n cái ǵ ?

– Thủ tướng c̣n muối không ?

– Đây này, c̣n cái này này. Anh Khẩu đội trưởng văng tục.

– Muối em chảy ra nước đổ hết cả rồi ?

– Tao bây giờ chỉ c̣n trên răng dưới dế, chứ c̣n cái ǵ ?

Nói xong, anh ta ngồi phệt xuống đất, không c̣n sức lực đứng để nới ǵ nữa.


90_jwi4oO_8


Tôi bèn nhắc anh ta, như cậu lính nói lúc năy:

– Anh nên đi lại gọi cái đám sau bụi cây kia. Mấy cậu đó trông c̣n khỏe.

Tôi nói vậy mà anh ta dựng người lên như nhớ lại một điều quư báu. Anh ta xăm xăm đi về phía bụi cây, chân rảo bước, cổ nghển cao nh́n, như đặt hết hy vọng vào cái đám người ” c̣n khỏe ” đó !

Tôi cũng hy vọng sao cho anh ta t́m được một số người giúp anh khiêng cái của nợ kia tới đây.

Tôi nghển cổ nh́n theo.

Anh Khẩu đội trưởng vừa đi tới thi đám người kia ù té chạy vứt tung cả đồ đạc và bỏ cả quần áo đang phơi ở đó.

Anh Khẩu đội trưởng nhặt những ḥn đá và những mẩu củi mục vứt bừa theo, vừa ném vừa nghiến răng chửi om tỏi:

– Con mẹ chúng mày, đồ quân… quân…

Quân ǵ, tôi cũng không nghe rơ, nhưng chắc chắn đó là “quân đội nhân dân” đồng dội của anh ta.

Anh Khẩu đội trưởng quay trở lại, mặt tái xanh tái ngắt, ngồi xuống bên vơng tôi và thở như trâu cắt cổ.

Bây giờ tôi mới nom rơ thân h́nh anh ta. Những nốt thâm đen khắp người và những vết sẹo trên mặt, chân có những vết c̣n đỏ hỏn. Vết thương mới trên trán c̣n rỉ máu ra nhuộm ướt vành băng.

Để cho anh bớt mệt, tôi mới hỏi :

– Ǵ mà tụi nó chạy toán loạn vậy ?

– Mẹ… mẹ… chúng nó !

– Sao ? Cái ǵ ?

– Lũ khốn kiếp ! Mấy thằng nó đánh tôi hôm qua.

– Thế à ?

– Tôi giết chúng nó chết cha ! Anh ta nghiến răng ken két.Tôi rơi mất khẩu súng ngắn rồi. Nếu không tôi bắn chết hết . Chúng nó phản động.

– Thôi đồng chí ạ !

– Thôi sao được.

Tôi nói:

– Ḿnh là cán bộ ! Vui hưởng sau, cực chịu trước .


– Th́ đồng chí coi tôi đây, tôi có c̣n ra cái thứ ǵ nữa hay không ? Tôi là con người hay con vật ?

Anh ta xông tới giật khẩu AK của ai treo trên cành lên đạn và chạy vút đi Nhưng anh ta đă không t́m thấy lũ người. Họ vừa tẩu thoát.

Anh ta quay lại, ném khẩu AK vào bụi và nói:

– Lính tráng ǵ thế ? Lính tráng ǵ đánh chỉ huy.

Tôi nói xụi lơ:

– Th́ chúng nó đói, chúng nó khổ quá mà. Với lại theo như tôi đi gần họ tôi biết, họ cũng không muốn đi vào Nam. Đi vào Nam là tôi đây này, v́ tôi ở trong đó, mồ mả tổ tiên tôi ở trong đó, c̣n họ, c̣n anh, chính anh nữa, anh cũng đâu có muốn đi, đi làm ǵ ? Nhưng bị bắt đi th́ phải đi cho nên gặp khổ th́ muốn quay lại.

– Ừ quay th́ quay, thiếu ǵ “bê quay ” trên đường này. Nhưng sao lại đánh cấp chỉ huy ?

Tôi sẵn trớn, nói luôn :

– V́ cấp chỉ huy đánh nó, có phải không ?

– Ừ đúng tại tôi đánh chúng nó !

Anh Khẩu đội trưởng như vừa phát giác ra một vấn đề ǵ vô cùng quan trọng. Ừ tại anh ta đánh chúng nó . Cho nên chúng nó đánh lại, khổ quá mà c̣n bị đánh th́ chúng đánh lại, điều đó rất dễ hiểu thôi.

Những người tù bi giam trong khám rất khổ, và bị mất hết tự do giữa bốn tấm vách tường, sinh mạng như treo chỉ mành mà c̣n dám đánh lại có khi giết chết cả cai ngục thay, huống ǵ ở đây, họ không phải là tù.



https://imagizer.imageshack. com/v2/384x384q90/922/Qeqwsx.jpg


Anh Khẩu đội trưởng bỗng giơ hai cánh tay gầy guộc lên mà kêu thảm thiết:

– Trời ơi ! Như vầy th́ tôi làm sao ch́ huy ? Làm sao tôi hành quân nốt con đường này được ?

Anh ta đấm ngực thùm thụp, nhảy tưng bừng lên, hai mắt đỏ nọc hai hàm răng nhai ngấu nghiến như có vật ǵ trong mồm:

– Thế này th́ tôi chết, tôi chết ! Tôi nghỉ, tôi nghỉ !

Rồi anh ta ngồi thụp xuống như đôi chân anh ta bằng sáp bị hơ lửa.

Tôi thương anh ta quá.

Chiều hớm qua khi xô xát nhau giữa anh ta và mấy cậu lính, tôi có trông thấy rơ màn kịch đó từ đầu tới cuối, khi mấy cậu lính đánh anh ta rơi xuống suối th́ tôi lấy làm thích thú xem như sự uất của chính ḿnh lâu nay được trả thù, được thỏa măn, thấy vui thích cùng với các cậu lính kia, nhưng giờ đây, tôi mới hiểu thêm ḷng dạ anh ta và thương hại anh ta, tội nghiệp cho cái nô tính của anh ta.

Anh Khẩu đội trưởng bị kẹp giữa hai cái gọng kềm “lính” và “nhiệm vụ. ” Lính kiệt sức không muốn đi, không khiêng nổi ṇng pháo quá nặng, c̣n anh ta là chỉ huy lại bắt buộc chúng nó phải khiêng và phải đi đến nơi.

V́ chúng không làm theo ư anh cho nên anh đă đánh đă bắn (dọa) chúng nó. Và chúng nó sắn sàng đánh lại anh.

Anh ta khóc rưng rức.

Tôi không biết lấy lời ǵ để an ủi anh ta, mà cũng không biết có nên an ủi anh ta không ? Để cho anh ta khóc, có khi vơi đi nỗi sầu.

Tôi quay sang cậu Tấn giao liên.

– Bao giờ th́ đi tiếp hở cậu

– Chờ cho họ tới đủ th́ đi .

– Biết bao giờ họ mới tới đủ ?

– Bao giờ th́ bao, tôi biết làm sao bây giờ ?

– Nhưng biết bao nhiêu th́ đủ ?

– Ba mươi hai người dân chánh và một khẩu đội pháo. Đó ông Khẩu đội trưởng đang ngồi khóc hu hu đó.

– Họ đă tới đây bao nhiêu rồi ?

– Đó họ đang ngồi rải rác đó. Anh thử đếm dùm xem ?

– Độ hai mươi người. Nhưng nếu họ không đến đủ th́ sao ?

– Tới giờ đi mà chưa đủ rồi sẽ hay ?

– Bây giờ cũng đứng bóng rồi.

– Ờ nhỉ .

Anh giao liên có vẻ thản nhiên không tỏ một sự thương xót nào đối với ai, kể cả đối với anh Khẩu đội trưởng . Anh ta dửng dưng như một người xa lạ, hoàn toàn ngoại cuộc.

Tôi thấy vậy bèn hỏi :

– Cậu không có cách nào giúp cho anh Khẩu đội trưởng sao ?

– Giúp ǵ được mà giúp.

– Thấy rầu quá. Đă khổ rồi, lại c̣n gặp những chuyền thế này, tôi đi hết muốn nổi.

– Tôi gặp những cái cảnh này đă chán mắt. Thú thật với anh tôi không thích bộ đội trên đường này một tí nào.

– Sao vậy ?

– V́ họ ẩu quá, bết bát quá.

– Th́ phải thông cảm với sức khỏe và hoàn cảnh của họ chớ.

– Ai không biết vậy, nhưng họ kỳ cục lắm !

– Ví dụ .

– Ví dụ như trạm tôi đang cấm không cho bắn thú rừng v́ sợ lộ bí mật. Nhưng họ không tuân theo. Họ bắn tối ngày. Con ǵ họ cũng bắn. Thậm chí con chim bằng ngón chân cái họ cũng bắn bằng súng AK.

– Cậu có nói thêm cho họ không? Tội nghiệp họ cậu ạ ?

– Tôi nói gian cho bà móc mắt tôi đi.

– Cậu thành kiến với họ quá ! Đó là vài người lính thôi chớ !

– Nếu lính th́ tôi không nói, c̣n chỉ huy th́ anh biết sao không ? Các ông trời có súng ngắn th́ bắn cả cá ḷng tong dưới suối . Bắn hai ba phát chỉ được mấy con cá bằng đầu đũa ăn thôi. Thế mà cũng bắn !

Tấn ngưng một chốc rồi tiếp:

– Họ bị nghẽn đường một tuần lễ, trạm tôi phải dời đi không dám ở chỗ cũ. Anh biết ở rừng mà dời chỗ ở cực nhọc biết bao nhiêu. Cồng kềnh đủ các thứ nồi niêu, tăng vơng lôi thôi lếch thếch. . . Vậy mà bọn tôi có can thiệp là họ hăm bắn, hăm đánh.

Tấn ngưng câu chuyện và hỏi tôi:

– Mấy giờ rồi anh ?

– Gần đúng trưa rồi ! Tôi xắn tay áo lên xem đồng hồ tay.

Tấn nom sát vào mặt đồng hồ và kêu lên ngay:

– Ồ, đồng hồ Liên Sô đẹp quá nhỉ. Vầy mà người ta bảo đồng hồ Liên Sô như cái cối đá, không đeo được.

– Ai bảo ?

– Những người ngoài Bắc về như anh.

– Họ nói hồi nào ?

– Năm ngoái năm nay ! Em cũng không hiểu sao, nhưng em tự ái quá !

Tôi cười:

– Th́ họ nói đúng chứ sao tự ái cái ǵ ?

– Anh nói sao ?

– Đồng hồ Liên Sô là đúng như vậy chứ sao !

– Sao cái này lại đẹp thế này ?

– Sao cậu biết cái này là đồng hồ Liên Sô ?

– Ở ngoài Bắc về không đeo đồng hồ Liên Sô th́ đeo đồng hồ ǵ anh?

Tôi lại cười:

– Vậy cậu có trông thấy cái đồng hồ Liên Sô nào không ?

– Có thấy một cái.

– Cậu thấy thế nào, nói thiệt đi.

Thấy Tấn ngập ngừng, tôi nói:

– Sợ mất lập trường hả ?

– Quả thật là không đẹp mấy.

– Không đẹp th́ nói không đẹp, lại c̣n màu mè “không đẹp mấy” nữa.



https://file.chodocu.com//2016/10/24/650219d4e5894-2bf0.jpg


Tấn lại hỏi tôi :

-C̣n đây là đồng hồ ǵ đây anh ?

– Thụy Sĩ “xách mách đâm ba nha” (Suisse made Printania) . Nói đùa chứ đây là Movado.

– Hèn ǵ đẹp quá ! Ở ngoài đó cũng xài đồng hồ của phe đế quốc nữa sao anh ?

– Xài chớ sao không xài. Ḿnh không chế được th́ ḿnh phải xài của đế quốc chớ. Nhất là đồng hồ th́ phe ḿnh đâu có ăn thua ǵ so với thằng Thụy Sĩ ? Nhưng không phải chỉ trong lănh vực đồng hồ mà thôi, c̣n nhiều món hàng khác ḿnh cũng thua nó xa.

Bỏ mạng rồi ! Tôi quên rằng ở bên tôi có cái cây lập trường đang nằm ch́nh ́nh ra đó. Tôi vừa tốp câu chuyện lại th́ cũng vừa lúc ông Chín ra miệng.

Ông Chín đang nằm, ông ngồi dậy ngay. Ông x̣e bàn tay ra dấu cho tôi ngưng câu chuyện. Ông Chín nói: .

– Các cậu nên giữ lập trường một chút. Tại sao đồ của ḿnh lại thua đồ của đế quốc ?

Tôi bỏ lảng ông Khẩu đội trưởng đang khóc kia mà gay vào cuộc chiến đấu với ông lập trường . Tôi nói:

– Chuyện đó có ǵ mà mất lập trường ông cụ ?

– Không mất lập trường à, khen phe đế quốc chê phe ta mà lại không mất lập trường à ?

Tôi suưt bật cười. Tôi và Thu đă đụng với ông Chín nhiều trận trên cái chiến địa “ lập lường ” này nhiều rồi.

Trốn máy bay ông cũng giở sách Các Mác ra mà lư luận, rồi xem đùi đàn bà, ông cũng cho là mất lập trường, bảo chân bộ đội như nhũng cái cọc màn, ông cũng cho là khinh rẻ quân đội cách mạng và những người nói như thế là mất phẩm chất, lần này khen đồng hồ Thụy Sĩ tố hơn đồng hồ Liên Sô, có lẽ tội nặng hơn tất cả những trường hợp ở trên kia.

Tôi nói:

– Đây là vấn đề hàng hóa rất là hiển nhiên, có ǵ đâu mà mất lập trường.

– Đồng chí nói như vậy mà không ngượng mồm à ?

– Theo như ông Chín cầm hai cái đồng hồ Wyler và Bobéda th́ ông Chín dùng cái nào ?

Ông Chín hơi ấp úng rồi đáp ngay:

– Nếu dùng th́ tôi dùng cái Wyler.

– Đó ? Sao ông Chín lại bảo rằng tôi mất lập trường ?

– Tôi dùng đồng hồ Wyler nhưng tư tưởng của tôi lại khác đồng chí.

– Xin lỗi, ông Chín khác thế nào ạ ?

– Khác là dù tôi đeo đồng hồ Wyler nhưng tư tưởng tôi vẫn cho là chiếc đồng hồ này là do sự bóc lột công nhân, bốc lột kỹ sư mà ra chớ không phải như trường hợp cái đồng hồ Bobéda.

– Khác thế nào ông Chín ?

– Cái đồng hồ Bobéda là do sự toàn tâm toàn ư phục vụ nhân dân, của công nhân, kỹ sư chung đúc lại thành và v́ lư tưởng Cộng sản mà nó mang cái tên đó. Bô bê đa là ư nghĩa là thắng lợi đồng chí biết không ?

Tôi hỏi tiếp:

– V́ toàn dân toàn ư phục vụ nhân dân và v́ chủ nghĩa Cộng sản th́ sao lại xấu hơn cái thằng đế quốc bóc lột công nhân và nó không v́ cái ǵ cao siêu hết hở cụ ?

Ông Chín chẳng ngờ tôi lại ngoan cố mà ví ông ta vào cái chân tường mà chính ông tự xây cho ông trong mọi cuộc tranh luận ” Lập trường.”

Ông Chín chới với, chưa t́m ra câu trả lời.

Cũng may lúc đó Tấn đứng dậy và bảo mọi người.

– Chuẩn bị hành quân !

Chao ôi, nghe tiếng hành quân, tôi ớn cả xương sống, ớn cho tôi và ớn cả cho Thu. V́ ngoài cái sự lê xác của tôi đi tôi c̣n phải nâng đỡ Thu nữa, một cái việc phải phung phí sức lực , nhưng chẳng có lợi lộc ǵ cho tôi hết, mà tôi phải làm.

Trời ơi ! Con đường ǵ mà càng đi, càng thấy ḿnh đi vào tử địa, vô cùng, đi vào tuyệt lộ. . Nhưng mà vẫn phải đi tới, không thể đi lùi được. Tất cả mọi người nhốn nháo, kẻ th́ lơ láo nh́n quanh kẻ th́ cứ ngồi lỳ ra đó, cơ hồ như cái lệnh kia không tác động chút nào đến ḿnh.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
01-16-2021, 23:55
CHƯƠNG 6


Không biết từ đâu, bác sĩ Năm Cà Dom xuất hiện, như một nhân vật trong truyện thần thoại.

Năm Cà Dom nói:

– Anh xem có giống quân thứ tư không ?

Tôi nói:

– Quân thứ tư là quân ǵ ?

Năm Cà Dom nói:

– Nh́n đó th́ rơ, có ra cái thể thống ǵ hay không ? Ấy vậy mà bảo là quân chiến thắng, đi giải phóng Miền Nam đó, giải cái con mẹ tôi chớ giải sao nổi mà giải, hả ?



https://imagizer.imageshack. com/v2/317x480q90/r/923/HZLiBC.jpg



Tôi hỏi:

– Năy giờ cậu ở đâu ?

– Tôi mắc vơng ngủ trong bụi cây chớ đâu. Tôi nghe các vị nói đủ thứ hết, nhung tôi không có lên tiếng làm chi, nhất là chống đối ông già lập trường minh nguy to . Tôi nói toàn chuyện đâm hơi không thôi mà ! Ổng chỉnh ḿnh có mà sói đầu !

Có lẽ Tấn thích thú v́ cách ăn nói dí dỏm của Năm Cà Dom cho nên Tấn rề rà không thúc giục thiên hạ đi ngay.

Tấn hỏi:

– Hồi năy anh nói quân thứ tư là quân ǵ anh ?

Năm Cà Dom nh́n Tấn rồi nói:

– Cậu không biết có quân thứ tư đâu. Cỡ tuổi tôi với ông nhà văn này th́ mới biết được cái thứ quân đó. Hồi kháng chiến chống Pháp kia, cái quân đó rất nổi tiếng nhất là ở chỗ nào có “phờ nờ” th́ loại quân này thường xuất hiện.

Ông Chín gầm lên:

– Tôi không hiểu tại sao các cậu kháng chiến chín năm rồi, ra Bắc sống trong xă hội chủ nghĩa cả chục năm mà hở miệng ra toàn nói chuyện mất lập tường .

Năm Cà Dom cười khè khè :

– Nói chơi cho vui cái bụng, để cái chân nó bước theo, nếu để ủ rũ như cụ th́ buồn lắm, bước đi không nổi đâu, mà rồi dễ sinh bịnh hoạn lắm .

Tôi chêm vào :

– Bác sĩ nói cái ǵ cũng kèm bệnh hoạn vào đó hết .

– Con người là sanh, lăo, bệnh, tử mà . Chạy đường nào cho khỏi ! ư mà quên chớ để tôi nói chuyện quân thứ tư cho cậu Tấn nghe nhé…

Năm Cà Dom dặng hắng lấy trớn rồi nói :

– Số là hồi kháng chiến chống Pháp th́ ta có ba thứ quân. Một là chủ lực quân, hai là địa phương quân, ba là du kích quân.

– C̣n quân thứ tư ? Tấn sốt ruột hỏi. Quân thứ tư là quân ǵ anh?

Năm Cà Dom vui vẻ tiếp:

– Xin lỗi ông Chín, để cháu kể cho cậu bé này nghe chút xíu , vui chơi không có ǵ mất lập trường đâu !

Số là có một gia đ́nh nọ có một cô con gái, một hôm có bộ đội tới đóng trong nhà.

Ông già cô ta thấy mấy chú em khi chiều đùa giỡn với đứa con gái th́ sinh nghi, cho nên nửa đêm ổng thức dậy thắp đèn giả đ̣ đập muỗi.

Ông ta đi vô buồng rọi mùng cô con gái th́ thấy ngoài vách mùng tḥi ra hai cặp chân. Ông ta lẳng lặng quay ra…

Ông Chín cau mày, nhưng không biết làm sao mà chặn câu chuyện của Năm Cà Dom lại được. Ông bèn lảng đi chỗ khác.

Năm Cà Dom th́ cứ vui vẻ kể tiếp:

– Ông già thấy nguy to rồi, nhưng không lẽ làm ǵ bây giờ. Làm to ra th́ đổ bể mất thanh danh bộ đội mà chằng hay ho ǵ cho con gái ḿnh.

Cho nên, dung ḥa giữa sự tức giận và thanh danh con gái, ông già bèn gọi anh chỉ huy thức dậy, đốt đèn, châm trà mời anh ta, rồi cuộn thuốc hút chậm răi từng hơi.

Hút độ nửa điếu thuốc ông ta mới bèn quay sang anh chỉ huy và bắt đầu câu chuyện.

Năm Cà Dom cười :

– Chắc ông Chín ghét tôi lẩm. Nhưng mà ổng cũng biết câu chuyện đó mà.

Tấn nói:

– Hay thật ! ông già hay thật !

Năm Cà Dom nói:

– Tôi cũng phục lăn ông già !

Tấn nói:

– Thôi các ông ḿnh chuẩn bị đi. Đường đi sắp tới toàn leo dốc và vắt.

Thu hỏi:

– Vắt ǵ anh ?

– Con vắt nó đeo chân đeo tay nó cẩn nó hút máu ḿnh chớ vắt ǵ ? Nói rơ ràng hơn là nó là một loại đĩa sống trên khô và trên cành cây.

– Eo ôi ! Sao kỳ vậy !

– Chớ nhỏ lớn chị không biết con vắt à ?

– Không thấy bao giờ.

– Th́ đại khái nó đeo có chùm, nó hút máu ḿnh. Và khó bắt khó gỡ lắm. Tấn nói tiếp với mọi người :

Bây giờ tôi xin phổ biến một việc đề chống vắt nhé, bà con ḿnh có ai làm theo th́ làm, không làm th́ thôi. Tùy ư tôi không ép ai hết…

Bây giờ chịu khó vô rừng chặt cái dây bồ ḥn đâm ra cho nhuyễn. Bỏ vô một cái ống trúc rồi đổ vào đó một tí nước. Đi trên ớ đường này người nào cũng làm một cái ống trúc đựng bồ ḥn như vậy, để trị vắt. Vắt nhiều lắm. Tôi nói thật đấy. Nó đeo có chùm chứ không phải đeo từng con như các ông các bà tiểu thư tưởng tượng đâu.

Các bà các cô nào nghe nói vắt cũng nghĩ rằng nó sẽ đeo cắn từng con một và muốn bắt nó chỉ cần đưa hai ngón tay nắm nhéo lấy nó như một cử chỉ sang trọng vậy thôi.

Tôi báo trước là không phải như vậy đấy Nó đeo cả chùm, nó đeo kín cả bàn chân, nó đeo tới cổ, trên đầu mà cắn đấy. Tôi nghe nói có một người. bị vắt cắn vào động mạch cổ mà ngủ quên, tới sáng máu ra nhiều quá, mệt ngất không dậy nổi chớ chẳng phải chơi đâu.

Tấn tiếp:

– Bây giờ các ông các bà đi chặt dây bồ ḥn và ống nứa bào chế một món thuốc trị vắt như tôi vừa nói đó đi.

C̣n ai có nhiều kí-nín thi gói kí-nín vào cái mảnh vải, làm thành một cái bọc, cứ hễ vắt đeo th́ chấm vào là nó rớt xuống ngay. Nhưng tôi biết không ai lấy kí -nin mà thay bồ ḥn chí nên lấy bồ ḥn mà thay kí-nín thôi.

Tôi nói vậy, không có nghĩa dùng bồ ḥn để trị vắt mà thôi, mà dùng bồ ḥn để trị sốt rét cũng rất tốt.

Người ta nói đắng như bồ ḥn, thật là đúng vô cùng, tôi đă từng uống bồ ḥn thay cho kí-nin để cắt cơn sốt. Chao ôi, uống một hớp, đi tới mật xanh ! Đắng hơn kí-nin gấp một trăm lần.

Thu lắc đầu :

– Tôi nghe mà cũng ngán ngẩm tâm thần. Đường ǵ mà kỳ cục quá. Càng đi càng kỳ cục ra thêm.


NZfwTOognFQ


Thế là đoàn người bắt đầu đi chặt dây bồ ḥn. Con suối đă ở lại phía sau lưng, nhưng cái dốc núi lại dựng lên trước mặt.

Anh Khẩu đội trưởng tự năy giờ vẫn ngồi sụp ở đó bây giờ mới tỉnh ra. Anh ta ngơ ngác.

Có lẽ anh ta đang đấu tranh tư tưởng xem nên đi cùng với đoàn hay quay trở lại khiêng cái ṇng pháo.

Tội nghiệp, làm chỉ huy như anh ta cũng khó. Ở lại th́ ở với ai, ai sẽ góp sức khiêng với anh ta, c̣n đi th́ bỏ mất cái ṇng pháo ấy hay sao ? Không có ông nào giải quyết giúp anh ta .

Ông Chín biết rơ câu chuyện bèn lân la tới hỏi: .

– Đơn vị lớn của đồng chí ở đâu ?

– Trung đoàn của cháu đă đi trước. Nghe nói bộ phận tiền tiêu bị biệt kích tiêu hao, có cả đồng chí Trung đoàn phó trong số hy sinh.

– Ở sau đồng chí, c̣n đơn vị nào thuộc trung đoàn của đồng chí nữa hay không ?

– Dạ, đơn vị pháo của cháu là đơn vị đi sau cùng của Trung đoàn.

Ông Chín ngẫm nghĩ một chốc rồi nói:

– Đồng chí là người chịu trách nhiệm về cái ṇng pháo đó và cả đơn vị của đồng chí trước cấp trên.

Nếu đồng chí để đơn vị tan ră, mất vũ khí th́ giai cấp vô sản thế giới sẽ thất vọng ngay [b][size=3][color=black][i]v́ có một cán bộ vô trách nhiệm như thế mà lại đứng trong đội ngũ tiền phong của giai cấp. . .

Tôi và Năm Cà Dom nháy nhau che miệng cười. Ông lập trường lại giở sách vô sản ra rồi.

Giai cấp cái ǵ ? Bắt con người ta è cổ ra khiêng thép khối như thế mà không cho cái ǵ đắp đầu gối hết cả mà cứ ngồi ở trong nhà rượu thịt đầy phè, cứ khen “chiến sĩ ta vai đồng chân sắt. ”

Tôi nói với anh Khẩu đội trưởng:

– Anh cứ đi tới đi. Vô gặp trung đoàn rồi báo cáo. Chứ quân số hao hụt như thế làm sao di chuyển cái ṇng pháo kia nổi ?

Mà anh ở lại, coi chừng mấy thằng đánh anh hôm qua, chúng gặp lại anh chúng thịt anh đấy nhé ! Lũ ấy nhất đinh sẽ trở thành phỉ chớ không có trở về đơn vị nữa đâu.

Anh Khẩu đội trưởng lắng nghe cả ông Chín và tôi, nhưng có lẽ không có lư do nào làm cho anh đi tới bằng cái lư do tôi vừa nêu lên.Anh ta tàu bàu:

– Lính tráng ǵ khốn nạn thật !

Rồi Tấn dẫn đầu, cả đám người vừa nam phụ lăo ấu vừa đau vừa mạnh lôi thôi lếch thếch đi theo sau. Vừa được ít bước th́ đă đụng dốc.

Dốc ǵ dốc vậy chớ. Năm Cà Dom đă chửi thề ngay:

– …. Tôi mà có phép ǵ tôi sẽ san bằng hết tất cả núi non này !

– Một chốc lại nói.

– Tôi xin đổi cái dăy núi này với một lon gạo, ai có đổi không ?

Tôi để cho Thu đi trước, tôi đi kế tiếp, Năm Cà Dom, ông già Noël và ông lăo lập trường đi phía sau. C̣n anh Khẩu đội trưởng lưỡng lự một chút rồi cũng đi theo luôn. Anh ta đi khặc khừ trông đến thương hại. Có lẽ anh ta không dứt khoát với “cái đuôi ” là ṇng pháo nặng nhọc ở phía sau và với cái “đầu lập trường” là ông Chín.

Tôi nghĩ vậy mà đúng thật. Tôi chú ư thấy ông Chín đi ít bước lại quay lại nh́n anh Khâu đội trưởng, như cật vấn:

– Anh đi như thế, bỏ cái ṇng pháo lại cho ai ?

Dốc càng ngày càng đứng sững lên. Thu đi rất khó nhọc v́ trời mưa đường trơn mà lại phải trèo. Người đi trước đă bẻ quặt nhữngcây nứa bên đường xuống để làm tay vịn cho những kẻ đi sau bám đó mà trèo lên.

Tôi vừa đi vừa ngước cổ lên. Không thấy ǵ cả, ngoài cái đít ba lô của Thu.

Cái đít ba lô và cái lưng… của Thu nữa.

Lần nào tôi ngước lên th́ mắt tôi cũng chạm vào hai cái đó. Tôi bảo:

– Cố gắng lên em.

Thu không nói không rằng. Bước đi nặng nhọc, day dứt. Sở dĩ tôi nói bước đi day dứt là v́ tôi biết trong bụng Thu không vui. Nếu không có tôi kềm cặp nàng th́ chắc nàng không đi tới. Nàng đă nhiều lần nói thật với tôi cái điều đó, không úp mở. .

Con sông vừa vượt qua chiều hôm trước như một cái lằn mức tư tưởng của nàng. Nàng định tạm biệt tôi ở phía bờ Bắc. Dù hai đứa có yêu nhau th́ đành hẹn nhau một cơ hội khác, có lẽ ở kiếp sau vậy.

C̣n trên đường đi này, yêu nhau là một cái tội, một cái khổ một cái nợ, cái nần, hay bất cứ là cái ǵ không phải là cái vui.

V́ yêu nhau th́ phải phí sức, phí sức một cách tự nguyện, rồi lại c̣n phải phí sức v́ những việc khác như mang đồ đạc giúp , d́u dắt nâng đỡ v.v…

Nhưng Thu vượt qua bờ Nam của con sông vô danh đó là v́ một trận bom tơi bời. Cả trạm lẫn khách đi đường đều phải tức tốc dời qua phía bên bờ Nam để ẩn náu. V́ thế Thu phải đi cùng với tôi.

Sang bờ Nam, Thu lại cũng định nằm lại tạm biệt tôi lần nữa. Nhưng ở bờ Nam lại không có trạm, không có ai nhận Thu. Cho nên Thu lại phải đi vào với tôi vượt con suối ác nghiệt vừa rồi và bây giờ th́ trở thành chú rùa leo núi trước mặt tôi đây.

Đấy, một con người ” đi giải phóng miền Nam ” với một tâm tư như thế đó, như thế đó mà lại đi giải phóng miền Nam !



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q90/r/924/opguFp.jpg


Tôi nh́n cái gót chân của Thu ở ngay cái chót mũi của tôi. Trời, dốc đứng ǵ ác thế !

Anh giao liên đứng ở trên đầu chúng tôi quát xuống:

– Đi cho chắc, ngă một cái là rơi vào đầu người ở dưới đó nghe.

Tôi cũng biết điều đó, nhưng khi nghe Tấn nói th́ tôi càng sợ hơn. Hăy tưởng tượng một người ở phía trên rơi xuống đầu ḿnh với tất cả ba lô, đồ đạc, có khi cả súng . Rồi người ở dưới lại rơi xuống . đầu người đi dưới nữa, thành ra hằng loạt người sẽ ngă ! Một sự đồng loạt ngă !

Cái bàn chân của Thu cứ ở trước mũi tôi . Tôi nh́n cái bàn chân của nàng như một cái mục tiều đề nhắc chân tôi lên.

Cái bàn chân thon thon nho nhỏ bị ràng trong nhũng sợi dây thun đen bó riết lại làm cho làn da nhăn nhúm đi. Cái bàn chân đặt trên chiếc đế cao su cũng đen và xừi xễ như nền tảng của sự đau khổ và của cái tương lai cũng đen ng̣m như màu cao su đó.

Cái mà đôi chân ngọc ngà của Thu phải đặt lên, phải bước lên, phải dẫm lên phải là cái nền nhung lụa, phải là gấm vóc, phải là trái tim của những chàng thanh niên say đắm nàng. Đôi bàn chân ấy là niềm tự hào của nàng, v́ cái sự xinh xắn của chúng, v́ cái tài hoa của chúng . Đôi bàn chân ấy đă đưa nàng bay lên như đôi cánh vỗ mênh mông trong nghệ thuật.

Thế mà giờ đây, đôi chân ấy lại bị bó riết trong những sợi cao su thô kệch, đặt trên cái đế cao su cứng và chẳng có nhiệm vụ ǵ hơn là dẫm trên những mô đất nhấp nhô, trèo leo trên những dăy đá tai mèo.

Đôi chân ấy chính là sự ước mơ cháy bỏng của tôi. Đôi bàn chân như hai cái búp non bay lượn lung linh trên sân khấu Hà Nội, trong sự hớn hở, chào đón của mọi người trong một giấc mơ ngắn ngủi và thú vị. Trong một cơn mưa mù mịt dầm dề, tôi đă làm chủ của đôi bàn chân ấy. Tôi ôm ấp chúng trong sự thỏa măn hoàn toàn, vừa của t́nh yêu vừa của nghề thuật.

Cho nên bây giờ trông thấy đôi bàn chân ấy trơ trọi ra trần trần bằng thịt xương trần tục và bị đọa đày khổ sở th́ tôi đau xót khôn cùng.

Bất thần, tôi nắm chặt lấy cổ chân nàng, nắm thật chặt làm cho nàng kêu lên và dừng lại. Nàng quay lại nh́n xuống và nói:

– Em ngă bây giờ .

Tôi cười :

– Ngă đi ! Ngă đi !

– Em ngă th́ anh chết !

– Em cũng chết .

– Nhưng mà anh chết trước em .

– Em chỉ chết sau anh một tích tắc thôi .

– Như thế anh vẫn chết trước em.

Tôi cười. Tôi nói tiếng chết với nghĩa b́nh thường nhưng về sau tôi lại đâm ra dùng nó trong một cái nghĩa thứ hai. Có lẽ Thu không hiểu cho nền tôi nhắc đi nhắc lại cái tiếng chết. Tôi bảo :

– Thôi em đi lên đi rồi anh theo kẻo người ta giục.

Mà thật, ông Chín ở phía sau đă gầm lên :

– Đùa cái ǵ mà đùa giữa lúc này ? Muốn hại mấy người đi sau hả?

Thu lại bướng lên . Tôi nói tiếp :

– Phải rồi, con gái th́ bao giờ cũng chết sau con trai, phải không em ?

– Vâng đúng như vậy, em chẳng bao giờ chịu chết trước anh .

– Nhưng nay mai anh sẽ có cách làm cho em cùng chết một lúc với anh hoặc chết trước anh cho mà xem .

– Không ! Em nhất định không chết trước anh ! .

Tôi cười ư nhị, có lẽ giọng cười làm cho Thu sực nhớ ra rằng tôi dùng cái tiếng chết với ư nghĩa tân kỳ hơn. .

Tôi nói:

– Em không nhớ có lần em chết trước anh à?

– Anh chỉ bịa…

– Anh không bịa. Em không nhớ cái lầ đó… ó… à ?

Thu lặng thinh. Có lẽ Thu đă ngẫm ra cái nghĩa thứ hai mà tôi cố ư dùng một cách ư nhị . Thu lầm lũi đi, một chốc mới quay lại nh́n chăm chú vào mặt tôi và nói:

– Em ghét mặt anh lắm .

Tôi cười :

– Ừ th́ ghét. Tôi vừa nói vừa nắm cái cổ chân nàng mà gh́ xuống.

Nàng kêu lên :

– Ây chết ! Em ngă…

– Ừ ngă xuống đây, ngă đi nào… Ơ ḱa không dám ngă à ?

Thu càu nhàu :

– Anh nghịch ghê cơ .

– Ừ anh nghịch lắm cơ .

Cái tiếng “nghịch “ cũng lại là một tiếng chúng tôi hay dùng với nhau nhất là Thu hay dùng để cần nhằn tôi trong những giây phút đặc biệt của nhau. Cho nên vừa dùng nó là Thu lại sợ tôi lạm dụng nên nàng lặng thinh không nói ǵ nữa.

Anh giao liên từ trên nói xuống :

– Cố lên ! C̣n một cái dốc nữa là tôi cho nghỉ xả hơi.

Tôi nghe ù ù như muốn vỡ màng tai, mồ hôi vă ra như tắm. Hai chân tôi như sắp rời ra khỏi thân ḿnh. Hai sợi dây chằng háng như không c̣n sức co dăn để lôi hai chân tôi lên nữa.

Tôi bám từng nhánh cây, từng thân cây một, từng ḥn đá, từng mô đất một, để gh́ lấy mà câu cả cái khối nặng vừa thân thể vừa ba lô đồ đạc lên. Nhiều lúc tôi phải ḅ. Đúng là con vật đi bằng bốn chân của thời nguyên thủy.

Con đường gieo neo, vất vả và hai bên lúc nào cũng có hố sâu vực thẳm. Tôi nghĩ. Cái ǵ cũng dẹp hết. Chỉ c̣n lại cái quê hương nhỏ bé riêng tư của ḿnh.

Chỉ c̣n lại cái mái nhà xưa cũ của ḿnh, trong đó có hai mái tóc – ngày ḿnh ra đi, hăy c̣n xanh, mà cho tới nay tôi cũng tưởng là vẫn c̣n xanh nhưng với thời gian những máí tóc ấy đă bạc ra từ lâu v́ mong nhớ !



https://3.bp.blogspot.com/-mTUXqdREZtM/WvP9Lo1_bGI/AAAAAAAA-9w/s4rTuPfSAdUbfkgmT633 khI-TJDhF75ugCEwYBhgL/s640/1%2Ba%2Ba%2Ba%2Ba%2B a%2Ba%2Ba%2Ba%2BB%25 C3%25AD%2Bth%25C6%25 B0%2B9.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
01-21-2021, 05:59
CHƯƠNG 7


Cũng trên đường này một hôm tôi ngồi nghỉ bên bờ suối, tôi móc túi ra lấy tấm ảnh của cha tôi ra đưa cho anh em xem. Một anh bạn nói ngay với tôi :

– Anh giống in bố anh .

– Cả bên nội bên ngoại tôi đều bảo thế. Tôi đáp.

Nhưng anh bạn tôi lắc đầu :

– Anh giống bố anh, chuyện đó đă đành, nhưng tôi muốn nói là anh đă bằng tuổi bố anh trong ảnh này.

Tôi mới sực nhớ ra rằng ḿnh đâu c̣n trẻ trung ǵ. Vậy mà cứ nghĩ rằng ḿnh c̣n ngây thơ khờ dại. Đúng như lời anh bạn nói, hồi cha tôi bằng tuổi tôi bây giờ th́ tôi đă mười sáu tuổi, tôi đă học gần hết ban trung học Pháp rồi.

C̣n tôi bây giờ ḿnh trần thân trụi, đi theo cách mạng hai mươi năm vẫn cái ba lô trên lưng với cái “chí lớn ngang trời” đựng trong cái ba lô, nói th́ cụ thể vậy mà ṃ măi không đụng , t́m măi không ra và đốt đuốc t́m cũng không thấy.

Trên đời này có cái ǵ mà người ta phải mất bằng ấy tuổi tác tháng năm để dốc sức đi t́m mà không thấy không. Bemard Palissy thiêu đốt hết gỗ ván trong nhà nhưng đă t́m ra chất sơn. Cái chất sơn đó bù lại sự khổ tư khổ tưởng của ông ta.

Gutenberg t́m ra được máy in, Newton t́m ra luật hút của trái đất Và tất cả những nhà khoa học vật lư, triết lư, không có ai phải mất nhiều công sức và thời gian như thế để t́m mà không thấy le lói một tí ánh sáng nào.

C̣n những người đi trên đường này, không phải quăng đường Trường Sơn mà là cả con đường này từ 1945 đến 1965 hai mươi năm chẳn, thấy cái ǵ ở cuối đường ?

Phải chăng :

– Vách đá không nấc thang.

– Suối sâu không cầu.

– Sông rộng không đ̣ toàn những trở ngại không có phương tiện để vượt và:

– Gạo không có, thuốc cũng không, sốt rét triền miên.

– Muối không đủ ăn, súng nặng như núi.

– Quai dép đứt hết, áo quần rách ra và ở trên đầu th́ luôn luôn dội xuống, nào:

– Quyết tâm chiến thắng.

– Nghị quyết nọ, nghị quyết kia.

– Lời kêu gọi của ông này ông nọ, anh Ba, anh Tư. Tôi lượt kê ra đây những ” món ” mà tôi tổng kết trên con đường vinh quang này,dành riêng cho mỗi chiến sĩ, đó là chưa kể những thứ bệnh tật và thiếu thốn kỳ cục khác xảy ra bất kỳ.

Đó, một con người đi trên con đường này gánh trên vai đội trên đầu mang trong ḷng bằng bao nhiêu thứ đó, th́ đi “giải phóng ” miền Nam bằng cái ǵ ? Và bao giờ th́ giải phóng xong ?


Nguyễn chí Thanh : " Nắm thắt lưng địch mà đánh "


https://en.dangcongsan.vn/DATA/Upload/News/2014/12/BTATN301214giap7.jpg


Cho nên tôi nhiều đêm nằm giữa sự lặng im ghê rợn của núi rừng nghĩ đến cái ngày mai của ḿnh, mà ớn lạnh.

Nó là:

– Sốt rét .

– Dốc đèo !

Không có ǵ khác hơn. Nếu có cái ǵ khác hơn thứ đó là cơn sốt rét nặng hơn, dốc đèo cao hơn. Thế thôi.

Và kiểm điểm lại cái quyết tâm c̣n sót lại của ḿnh:

– Về để gặp lại gia đ́nh. Đó là ư nghĩ cao siêu nhất sau hai mươi năm trời đi làm cách mạng của tôi.

Đi t́m cái ǵ cho xa xôi, khi cái mà ḿnh đi t́m th́ ḿnh đă có ngay ở bên cạnh ḿnh. :112:

Chủ nghĩa Cộng Sản tối kỵ với chủ nghĩa cá nhân.

Cho nên chủ nghĩa Cộng Sản không bao giờ thực hiện được.

Bởi chừng nào c̣n con người th́ c̣n chủ nghĩa cá nhân.

Chủ nghĩa cá nhân chỉ có thể bị diệt vong khi trên mặt đất này chỉ c̣n có một con người mà thôi.

Cho nên không thể có chủ nghĩa Cộng Sản khi c̣n loài người.



https://imagizer.imageshack. com/v2/522x480q90/r/922/de0UKY.jpg


Con người ! Đó là một sản phẩm vừa xấu vừa tốt và Bất Diệt. C̣n lại trong tôi cái ǵ riêng tư, cá thể, sau hai mươi năm đi t́m cái thế giới Đại Đồng.

Và quanh tôi là gia đ́nh của tôi, cha mẹ anh em tôi.

Làm người ai cũng muốn vươn lên sống có lư tưởng, nhưng lư tưởng không phải là không tưởng. ”

Lư tưởng nào rồi không dẫn tới việc ăn ngon mặc đẹp ? Vậy th́ người đă có sẵn những điều đó rồi, c̣n đi t́m cái ǵ ?

Tôi cảm thấy chủ nghĩa Cộng Sản không hợp với cá nhân tôi từ khi tôi biết rơ bộ mặt thật của đảng, sau một thời gian ngần đi kháng chiến, hay nói cho cẩn thận hơn là vài năm, qua tác phong và đạo đức của một số lănh tụ.

Tôi vốn sinh trưởng trong gia đ́nh không thuộc thành phần “lư tưởng” và tôi lớn lên cũng không cùng với giai cấp “lư tưởng. ”

Vô đảng là một sai lầm của tuổi trẻ, một sự sai lầm to nhất và nó đáng giá bằng sự mất mát cả tuổi thanh xuân , một sai lầm không thế sửa chữa được.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x388q90/r/921/sA3EiS.jpg



Nhiều kẻ đă chạy theo một thời trang, một tiện nghi, một kiểu cách (mode) chớ không phải đi theo lư tưởng nhiệt t́nh. V́ ai cũng thừa biết rằng :

Có đảng th́ mới mong lên chức được mà chức tước, ở chế độ nào cũng vậy, nó đi đôi với nồi gạo túi tiền. Vậy xin hỏi câu hỏi có vẻ thô lỗ, thử xem sao :

“Anh vô đảng v́ đảng hay v́ tiền ? ” trong đảng có bao nhiêu đảng viên v́ đảng, có bao nhiêu người v́ tiền mà luôn luôn bô bô cái mồm v́ đảng !



https://imagizer.imageshack. com/v2/488x480q90/r/922/ix7tuO.jpg


Tôi c̣n nhận thấy ở một cơ quan văn hóa nọ, khi kết nạp đảng viên mới th́ toàn những bồi bếp, gác cổng được chú ư c̣n trí thức mài ṃn hết cả trí óc v́ phục vụ chánh sách đường lối của đảng th́ lại bị cho lùi ra xa, v́ thành phần của họ không “ cơ bản ” .

Tôi tin chắc có rất nhiều người không thấy vinh quang ǵ khi được mang cái danh hiệu chiến sĩ tiền phong của giai cấp vô sản Nhất là học sinh.

Họ vô đảng không phải v́ tiền, cũng không phải v́ đảng và cũng phải chạy theo cái “mốt” nào cả, v́ lúc bấy giờ họ chưa biết vô đảng là một cái “mốt”. Vậy xin hăy nói thằng ra rằng đa số người vô đảng là v́ không hiểu đảng là cái ǵ hết’



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x302q90/r/923/ef8Nko.jpg


Sau khi kháng chiến được năm năm (1951) tôi đă bỏ cơ quan đi về Sàig̣n nhưng rủi thay trên đường đi tôi lại gặp anh bạn thân mà sẽ có dịp tôi nhắc tới sau này cản tôi lại.

Không phải v́ lập trường mà v́ t́nh cảm bạn bè với nhau, tôi đă nghe theo anh bạn này cũng không phải v́ lập trường mà v́ t́nh bạn. V́ không đi được cho nên năm 1954 tôi phải đi tập kết.

Và cũng nhờ trời đất phù hộ cho nên sau mươi hai năm ly biệt quê hương tôi đă về Nam ở vùng châu thổ sông Cửu Long. Tôi vẫn viết. Tôi viết hơn hai ngàn trang truyện và tiểu thuyết, chẳng đảng nào ngó ngàng tới cả, trong ṿng ba năm.

Tôi thấy không sao, không mất mát ǵ, nghĩa là vẫn vui vẻ, không khổ tâm v́ không được đảng chú ư, chỉ khổ tâm v́ không có tiền mua gạo. Tôi mới rút ra kết luận:

- Nếu không là đảng viên, người ta vẫn cầm bút không hại ǵ cả mà lại càng được tự do hơn.

Nhưng thôi, tôi không kể lể dài ḍng. Ĺa bỏ chế độ Cộng Sản để đi sống bất cứ chế độ nào khác, tôi cũng không mảy may tiếc rẻ. Đó là một sự may mắn cho cả tôi lẫn đảng.

Trên cái con đường mà tôi đi – mà người ta nói là đi lên chủ nghĩa xă hội – thiên đường của thế gian, tôi chỉ là một kẻ bộ hành bất đắc chí.

Cứ mỗi bước đi, tôi lại suy nghĩ, lại dằn vật, tiếc rẻ, ân hận. Tôi càng leo lên cái dốc núi đứng sững này th́ tôi càng cảm thấy tôi đi xuống, hay tôi chỉ leo lên thật cao để rồi lao đầu xuống vực thẳm.



https://imagizer.imageshack. com/v2/469x350q90/r/924/QKHL74.jpg


Thu càng leo càng ục ịch, chậm chạp, càng thở ra, càng chắt lưỡi. Tôi biết rơ Thu muốn dừng lại từ bên kia bờ con sông vô danh chi đó. Sang sông vào một buổi hoàng hôn hỗn mang không tả xiết và khi vừa lên bờ là phải cắm đầu chạy khoảng bốn cây số để vượt cái ṿng đai trắng chất độc, cho nên Thu lại cũng không thể nằm lại mà phải cuốn vơng theo tôi.

Chứ nếu Thu nằm lại (để làm “bê quay”) th́ anh trạm trưởng sẵn sàng chứa chấp cô nàng v́ anh ta nom chừng đă có ư định với cô nữ văn công rồi!

Cho nên càng đi vào th́ Thu càng khổ tâm v́ khó ḷng làm bê quay được nữa. Trên mặt đất th́ Thu đă vượt cái lằn mức phân ranh Nam Bắc như tôi vẫn nói, nhưng một cái Bến Hải thứ hai, c̣n trong tâm tư th́ con sông đó vẫn cứ ở trước mặt Thu, mà Thu tưởng không bao giờ vượt nổi. Bỗng Thu ngừng lại và ngó xuống:

– Dốc ǵ dốc thế này anh!

– Thi dốc núi chứ c̣n dốc ǵ ? Tôi phát cáu, trả lời cộc lốc. Đi cố lên kẻo ở đằng sau người ta quát cho.

– Ai giỏi th́ lên trước, chứ em không đi mau được.

Tôi lặng thinh.

Thu tiếp:

– Em muốn làm cái đèn đỏ sau lái xe và cuối cùng tắt luôn chứ em đâu có muốn làm cái đèn pha phía trước.

Tôi không nói nữa. V́ leo dốc mà càng nói th́ càng mất sức huống chi lại những chuyện không bồi dưỡng ǵ cho tinh thần. Tôi nh́n hai ống chân của Thu.

Mồ hôi tuôn xuống ṛng ṛng đọng trong ḷng dép đẫm ướp cả bàn chân như Thu vừa mới lội dưới nước lên.

Ở phía sau, phía dưới tôi là một lũ rùa, đúng là rùa leo núi. Ông Chín với đám lá ngụy trang bảo thủ sum suê như một cái bụi cây lào xào rung động, ông già Noël với hai chiếc gậy nhưng trên cái dốc này th́ cặp gậy hầu như vô ích không dùng vào đâu được, nên ông ta phải dùng cả hai tay để bám vào rễ cây, để ḅ như hai chân. .

Các bạn độc giả thử nghĩ đùm cho tôi xem những người lính phải khiêng cái ṇng pháo đi trên con đường này th́ họ phải đứng làm sao ? Khi mà cái gót người đi trước bao giờ cũng suưt chạm vào mũi người đi sau đi sau, hay người đi sau luôn luôn bị đe dọa bằng cái tai nạn là người đi trước nếu sút tay sẽ nện nguyên cặp mông lên mặt ḿnh.


https://4.bp.blogspot.com/-Sn5oe1pUBMM/ULg1NUA7MZI/AAAAAAAAASY/0SECnnlPHBo/s400/HQPD_1322495903.jpg


Anh giao liên Tấn đứng trên một cái rễ cây ngất ngưỡng ở phía chót vót trên đầu tôi. Anh ta đứng dạng háng ra, tay chống nạnh tay ngoắc lia:

– Nhanh lên ! Nhanh lên !

Thu cố bường lên và đưa tay cho anh ta. Anh ta xoạc hai chân ra thật rộng, rồi một tay bám chắc vào một cái rễ ở phía sau lưng, một tay tḥng xuống cho Thu.

Thu đưa hai tay lên bám chặt vào đó. Anh giao liên cố rút cái khối vừa bằng thịt xương vừa bằng vải vóc sắt nhôm đó lên, như kéo cả một quả núi.

– Hè ! Anh giao liên hô lên.

– Hè ! Thu cũng đáp lại để hợp đồng hai cái lực kéo và bật . Cả hai cùng đem hết sức kéo và đu người lên. Tấn đă thành công trong việc lôi tuột Thu lên. Thu nằm soài ra trên đất.

Tôi cũng đến nơi. Tôi ngắm nghía măi không thấy có cách nào khác giúp ḿnh leo lên bằng cái cánh tay của. Tấn. Nhưng Tấn đă lắc đầu. Tấn nói:

– Không được đâu anh. Anh nặng lắm ? Tôi lôi anh lên không nổi đâu mà tôi sẽ cắm đầu xuống hố.

Tấn đi đi lại lại măi mà không có cách nào giúp tôi. C̣n tôi th́ cảm thấy ḿnh không thể trèo nổi một bước nữa để vượt lên trên cái mặt phẳng ở ngay trước mũi đó.

Bỗng Tấn đứng sát mép đá và nói :

– Anh bám lấy cổ chân tôi đây này ? Được không ?

Tôi giơ tay lên bám thử vào và nói :

– Tôi sợ cậu chịu không nổi. Cái chân sẽ như cái cây trốc gốc.

– Thế th́ chịu .

– Để tôi coi ? Năm Cà Dom ở phía sau ḅ trườn lên trước mặt tôi và đưa hai tay bám vào mép đá cất bổng ḿnh lên một cách nhẹ nhàng. Đứng lên ngay, Năm Cà Dom quay lại bảo:

– Nắm tay tôi đây !

– Chắc không ?

Vút cái là Năm đă lôi bật tôi lên. Và vút vút! Năm lôi lên một hơi mấy người nữa, trong đó có cả ông Chín và ông già Noël. Hai người này ngồi phệt dưới đất gục đầu vào hai đầu gối mà thở.

Trông ông Chín tôi càng thương hại.

Mà nh́n ông già Noël tôi càng thương hại hơn. Hai người này rồi sẽ đi làm sao ?

Đầu gối ông Chín th́ đă sưng lên, c̣n cặp gị của ông già Noël th́ chỉ c̣n lại như hai cái cọc màn, không hơn không kém.

Đá tai mèo đă róc hết thịt xương trên cặp chân tươi trẻ này, đă biến chúng thành cặp chân hương (nhang) tưởng như không c̣n chống đỡ nỗi cái thân c̣ lép của anh ta.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x400q90/r/922/kXYhYe.jpg


Tấn nói:

– Bây giờ nghỉ xả hoi một chốc đi. Chờ phía sau đi tới.

Người nào người ấy rũ ra, không c̣n ai muốn nói chuyện ǵ, chỉ có bác sĩ Năm Cà Dom là tươi tỉnh hồn nhiên.

Năm Cà Dom nói:

– Bây giờ mà có một ly nước chanh he!

Không ai nói ǵ.

Năm Cà Dom không cần thiết sự hưởng ứng của những người nghe. Năm Cà Dom cứ thản nhiên nói tiếp:

– Leo cái dốc này bằng đá một trận banh ở làng, trên một cái sân đầy lỗ chân trâu. Đá th́ rất ẩu, c̣n cái sân th́ lúc nào cũng sẵn sàng bẻ lọi cặp gị ḿnh bằng những lỗ chân trâu đó.

Năm Cà Dom cười hề hề:

– Nhưng có một điều rất khoái chí là hễ đờ-mi-tăng là có nước chanh uống.

Một thùng nước chanh vĩ đại được khiêng ra tận sân cỏ cho cầu thủ. Cầu thủ uống đă đành, mà những tay ba xạo cũng nhảy vô ăn ké làm một vài ly dễ dàng.

Bây giờ ḿnh không ước mong cái thùng nước chanh đó mà ḿnh chỉ mong sao được một cái mẩu vỏ chanh thả lêu bêu trong thùng nước. Ḿnh vớt ra bỏ vô miệng ngậm th́ đỡ mệt xiết bao phải không các bác?

Nghe cái hơi nước chanh của Năm Cà Dom mang đến tận miệng, mọi người như tỉnh ra dần. Năm Cà Dom nói tiếp:

– Có những trận đá banh cầu thủ được đăi dừa nạo! Trời đất ơi! Bây giờ bất ngờ tôi mới nhớ tới trái dừa của xứ Nam Kỳ, trái dừa không ở đâu trên đất nước ḿnh có được. Nó bổ thấu mây xanh đi ! Các bạn nghĩ đang mệt mà uống một quả dừa xiêm có vắt tí chanh th́ đă vô cùng !

Nước dừa xiêm hồi thời kháng chiến chống Pháp, chính tôi đă từng dùng thay cho xê-rum, tiêm vô mạch máu kia mà ! Nhưng nên nhớ trái dừa bẻ ra khỏi buồng dừa không nên quăng nó xuống đất v́ có thể cơm dừa vỡ ra pha lẫn trong nước tiêm vô máu không tốt, mà phải cắn cái cuống của nó đem xuống đất. Nước dừa thật là tinh khiết, tiêm vào có thể bồi bổ cơ thể ngay.

Tôi thầm nghĩ :

– Thằng cha bác sĩ này thiết thực và tâm lư vô cùng. Nó ném ra câu chuyện nào cũng đúng lúc, đúng t́nh cảm con người… mỗi câu chuyện như điểm một cái vô yếu huyệt t́nh cả.

Trái dừa Nam Bộ được nhắc đến ở đỉnh dốc Trường Sơn này và trong cơn khát cháy cổ họng phải chăng đă làm dịu đi cơn khát ?

– Thôi nhé ! Uống dừa xong, bây giờ tiếp tục đi ! – Tấn bảo.

– Đi th́ đi, sợ ǵ ? – Năm Cà Dom nói.

– Nhưng ḱa anh Tấn, anh lính găy chân đâu rồi ?

Mọi người mới sửng sốt, quay lại nh́n không thấy đoàn cáng anh lính găy chân đâu nữa. Cả anh Khẩu đội trưởng cũng không thấy ở đây.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q90/r/924/CC3LhJ.jpg


Tấn nói :

– Th́ hồi năy thấy họ cũng theo sau ḿnh mà !

– Họ đi nhưng vất vả lắm.

– Anh có nhớ lúc nào không thấy họ theo ḿnh nữa không ?

Tôi đứng sựng ra một chốc rồi nói:

– Tôi nhớ là… h́nh như là…

Năm Cà Dom cướp lời tôi :

– H́nh là h́nh như ǵ. Lúc mà chuyển qua cái rễ cây lủng lẳng ở trên vách núi đó, nhớ chưa ? Nhớ rơ chưa ? Đến cái chỗ đó th́ đường tắt không c̣n lối đi nữa, mà muốn đi tiếp phải níu cái rễ đó.

Trời đất ơi ! Đường đi ǵ bất nhơn sát đức vậy ? Phải níu vào cái rễ ṭng teng đó, không biết nó có đủ sức treo ḿnh không. Mà thấy người trước đánh đu sang được th́ ḿnh cũng cứ làm theo.

Cha chả! Có hai sự nguy hiểm. Một là ḿnh sút tay. Hai là cái rễ đó đứt đi. Rơi xuống hố th́ có ngớu xương, không lượm được một miếng thịt.

Như vậy th́ làm sao mà cái đám cáng đưa anh lính găy chân qua chỗ đó được ? Hoạ may có cánh ?

Tấn đứng lặng thinh ra vẻ suy nghĩ. Có lẽ trong lúc đi vừa nhọc vừa cố gắng leo trèo cho nên anh ta đă quên khuất đi những người xấu số đó.

– Bây giờ các anh ngồi đây chờ tôi nhé. Tôi trở lại t́m xem. Khổ hết sức.

Năm Cà Dom nói :

– Cậu biết trước con đường này hiểm trở như vậy sao c̣n để cho họ đi.

– Không đi th́ nằm lại đó à ?

– Chớ sao!

– Nằm lại đó, ai chịu trách nhiệm ?

– Vậy chớ họ nằm cả đêm qua ở ven suối th́ ai chịu trách nhiệm. Chẳng có ai chịu trách nhiệm về họ cả. Chẳng phải cậu, mà cũng chẳng phải tôi.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x480q90/r/921/PyEJF4.jpg


Tấn lặng thinh. Tấn đưa tay lên cào đầu lia lịa bằng năm ngón tay xoè ra như cái bừa cào, như để xua đi mọi sự rối rắm trong đầu.

– Tôi muốn bỏ phứt mẹ nó đi cho rồi.

– Cái đó tùy cậu.

– Tôi đi chuyến này về là xin nghỉ luôn.

– Cái đó cũng tùy cậu nốt.

Nói xong, Năm Cà Dom t́m chỗ mắc vơng rồi ngả lưng ngon lành.

Bao giờ nghỉ xả hơi, tôi cũng để ư xem cái chân đau của Thu, nhưng ít khi tôi dám nhắc tới cái vết thương đó. Nó vừa là vết thương vừa là vết thương ḷng.

Động tới nó, Thu vừa đau lại vừa đau trong tim…


C̣n tiếp ,

hoathienly19
01-26-2021, 07:59
CHƯƠNG 8


Một người lính MTGPMN hỏi cán bộ chính trị viên rằng nếu phía MTGPMN kiểm soát 4/5 đất đai và dân số miền Nam th́ tại sao vẫn phải trốn trong rừng núi.



https://anhxua.net/photo/558539320858244.jpg

Tôi bảo Thu:

– Em chuẩn bị đi, sắp tới chỗ có vắt rồi đấy!

Thu hỏi lại tôi:

– Vắt là cái ǵ anh?

– Trời đất ! Em hỏi thiệt hay hỏi chơi?

– Em hỏi thiệt mà. Em không biết vắt là ǵ ?

– Em biết con đĩa không nào?

– Dạ không ạ !

– Con đĩa mà em cũng không biết à ?

– Em không biết thật.

– Em chưa bao giờ lội ruộng à ?

– Dạ… h́nh như chưa bao giờ.

– Trời đất ơi ! Đúng là nàng công chúa chuyên môn sống trong lầu son gác tía . Em không lội ruộng, nghĩa là sao ? Chính tôi, tôi cũng không hiểu được việc đó.

– Em thú thật với anh là em chưa rời Hà Nội một ngày nào, có chăng th́ cũng chỉ đi bằng xe hơi, tàu hoả. Xe tàu chạy băng băng qua những cánh đồng xanh mát mắt. Và em cũng thấy vui như trong bài hát Tiếng Vọng Đồng Quê :

“ Cây xanh lá xanh trời xanh, chim líu lo trên cành, lom khom người đang cấy… ” thế thôi!

– Chết chữa !

– Thú thật với anh đây là lần đầu tiên trong đời chân em lội xuống bùn.

Tôi cười :

– Thôi được rồi, để anh giải thích cho em hiểu “vắt” là con ǵ nhé !

– Dạ vâng !

– Vắt là một loại sâu bọ, nó có thể cắn và hút máu ḿnh từ ba đến năm phân khối một lúc .

– Eo ôi ! Khiếp th ế!

– Ồ, anh nói thật mà ! Để chốc nữa rồi xem. Nó đeo trên ḿnh mà cắn có khi hằng hai ba tiếng đồng hồ mà ḿnh không hay biết ǵ hết . Đến chừng ḿnh hay gỡ nó ra được th́ nó no căng ra bằng ngón tay, chích một cái th́ máu xịt ra đỏ tươi.

– Nó có nhiều không anh ?

– Nói đến vắt th́ phải nói như muỗi vậy . Nghĩa là vô số.

-Eo ôi !

– Nếu qua một vùng có vắt th́ nó đầy đàn như mạ gieo, ở dưới đất có đă đành, trên nhánh cây cũng đầy hết .

– Vậy làm sao đi ?

– Th́ cứ đi bừa qua thôi… Đặc điểm của nó là chui rúc vào những chỗ hiểm hóc khó trông thấy .

– Eo ôi khiếp !

Năm Cà Dom đang lim dim ngủ bỗng lên tiếng :

– Con vắt lợi hại lắm đó đồng chí văn công ạ ! Liệu liệu mà đề pḥng. Nó nguy hiểm hơn cả cọp beo và rắn rết.

Mồm nó có bộ răng h́nh ba chia. Sở dĩ tôi biết rơ vậy là v́ tôi bị vắt cắn rất nhiều. Sau khi gỡ nó ra lau sạch máu ở da ḿnh, tôi trông thấy rơ cái dấu răng ba chia của nó in rơ nét bằng sợi tóc như khắc trên da ḿnh . . Cái vết thương nhỏ thế mà máu ḿnh chảy ra rất nhiều.

Năm Cà Dom ngồi bật dậy và tiếp:

– Tôi nghe có một đồng chí bị vắt cắn, chẳng may lại bị cắn ở cổ mà lại trúng nhằm động mạch.

Chú vắt cắn no rồi th́ buông tay rơi xuống. Vết thương cứ chảy máu, cho đến lúc quá nhiều đồng chí kia ngất đi không ngồi dậy nổi. Sau đó nghe nói đồng chí đó chết, không biết có đúng vậy không ?



https://vinteambuilding.vn/media/k2/items/cache/f7f8c4727a011019fe43 a7eaa92bf9a5_XL.jpg


– Có thật không anh ? Eo ôi ! Khiếp quá, làm sao em đi được ?

– Nghe câu chuyện th́ cũng có lư, v́ động mạch bị thương th́ máu chảy rất nhiều, mà hễ máu chảy nhiều th́ ngất xỉu . Cái đó dễ hiểu thôi. Trong lúc mệt quá, lại ngủ say không hay . Cũng có thể chết lắm !

Thu ngồi nghe chuyện mà cứ “eo ôi” từng chập một.

Tôi sực nhớ một câu chuyện thời kháng Pháp của cô nữ sinh thuộc nữ học đường Gia Long vừa mới ra bưng biền Đồng Tháp kháng chiến.

Một hôm tôi dắt cô bạn ra đồng để hái rau về ăn mắm. Cô đang lội , bỗng một chú đĩa trâu to bằng ngón tay cái đeo vào bắp chân. Cô bạn hốt hoảng quá, không biết làm sao gỡ nó ra. Cô cứ giơ bắp chân lên mà la bài hăi. Tôi chạy tới, nhưng không kịp.

Sẵn con dao trong tay, cô bạn chặt đại vào con đĩa. Con đĩa th́ c̣n nguyên, nhưng da cô bị đứt một đường rất sâu. Tôi phải xé áo băng cho cô bạn và cơng cô ta về nhà.

Tôi kể câu chuyện đó cho Thu nghe. Tôi chủ quan tưởng rằng đó là một câu chuyện vui giải trí lúc mệt nhọc, chẳng ngờ nó làm tăng sự sợ hăi đối với Thu.

Tội nghiệp, Thu cứ lo lắng hỏi măi về tai hại do con vắt có thể gây ra. Tôi phải nói ngược lại. Tôi nói :

– Nói chơi vậy chớ chẳng ăn thua ǵ . Ḿnh lại đi sợ con vật bé tí ti hay sao ?

Thu ngồi tần ngần ra, vẻ mặt vô cùng thiểu năo. Tôi trông Thu mà thương hại vô ngần .

Cái thân nam nhi của ḿnh th́ dầm mưa dăi nắng chi chi cũng được, xơ xác rách nát ra xem cũng không đến nỗi nào, nhưng một người con gái đẹp mà tung vào rừng núi th́ phí phạm quá.

Ví như ta đốn một cây kiêng quư đă uốn h́nh con rồng, con phượng làm củi chụm nấu tấm cho heo ăn vậy.

Tôi biết giờ này Thu bước đi trong đoàn cùng với tôi về phía Nam nhưng con tim của Thu th́ lao ngược về phía sau, t́m đường về Hà Nội.

Có lẽ Thu ân hận về những t́nh cảm có lúc xốc nổi của ḿnh. Tuổi trẻ sao tránh khỏi được t́nh cảm đó, nhất là khi nó được] phỉnh nịnh tâng hót bằng những lời ca ngợi xúi giục và hứa hẹn ?

Ghê gớm thay cho miệng lưỡi con người !

Rồi khi đổ người ta vào con đường này, họ hầu như không c̣n trách nhiệm ǵ nữa.

Riêng tôi th́ dù cái chết ở trước mắt, tôi cũng phải cố gắng mà đi. Tôi không chịu đựng được một cuộc sống g̣ bó, bực bội và ngạt thở nữa. Tôi phải đi về xứ sở, nguyên quán của tôi. Tôi là cây dừa. Tóc tôi là lá dừa. Da thịt tôi là sớ thịt cây dừa. Máu tôi là do nước dừa kết tinh. Chân tôi có triệu ngón bám vào đất như những mẩu rễ dừa muôn đời ăn sâu vào đất.

Tôi đứng giữa quê hương tôi, chân lún giữa băi phù sa của ḍng sông Cửu Long thắm đỏ máu tiền nhân và đồng đội, tóc dừa tôi xanh lên v́ gió nắng màu mỡ đầy sinh tố vùng nhiệt đới của quê hương Miền Nam.

Thân cây dừa kết thành chiến lũy ngăn những vàm sông chống giặc ngoại xâm, trái dừa trở thành những chùm bom rụng xuống đầu giặc những năm kháng chiến chống Pháp. Dừa đă trở thành một giống cây thiêng liêng cao quư tượng trưng cho đất nước trù phú, cho con người bất khuất.

Tôi lớn lên giữa những hàng dừa. Tôi mang trong tôi khí tiết của Cây Dừa. Hay tôi chính là cây dừa.

Tôi không thể mọc lên, xum xuê hoa lá ở một cái đất núi non. Không ai đem cây dừa lên núi mà trồng cũng như không ai đem nứa mà cặm xuống nước mặn. Một giống cây có mảnh đất riêng của nó huống chi là con người.

Cho nên tôi dù có chết tôi cũng đi về.



wZAI03vKkf0


Có lẽ ông già Noël, ông Chín, Năm Cà Ḍm tâm trạng như tôi. Đi xa nhà xa cửa lâu quá mà, anh cố trung với đảng hiếu với dân măi ư ? Anh sẽ trở thành đứa con bất hiếu, người chồng bất nghĩa và người cha vô trách nhiệm.

Cái luân lư thông thường nhất đối với người Việt Nam là phụng thờ cha mẹ, nuôi đay con cái, bảo bọc vợ hiền, mà mỗi người đi .tập kết đều không làm được, c̣n nói chi đến những chuyền cách mạng ( !) đâu đâu.

Tôi thèm một cách ghê gớm được trở lại nhà, đi trên băi cỏ đầu ngơ nhà nhặt những lá khô ở thềm nhà. Tôi muốn được ngồi ăn cơm với cha tôi với mẹ tôi ở chiếc bàn đó, ở căn nhà đó, chắc nay đă xiêu vẹo … nơi tôi đă từng ngồi ăn những bữa cơm b́nh thường nhất trong đời, nhưng từ khi tôi xa nhà th́ tôi không c̣n t́m ở đâu ra những bữa ăn như vậy nữa .

Cái việc làm cao quư nào cũng phải mang lại kết quả tốt đẹp cho con người không sớm th́ chầy.

Ở đây những người chịu đựng quá nhiều mất mát hầu hết, cả tuổi thanh xuân, mong được hưởng một lạc thú nho nhỏ về gia đ́nh, nhưng cũng không có.

Những người Nam trên dưới bốn mươi tuổi đi trên đường này đều là những người xa vợ trên mười năm hoặc chưa có vợ.

Hai hạng người này đều mong về tận quê nhà, có phải chăng để hy sinh cho giai cấp ? Hăy lắng ḷng lại mà trả lời.

– Không !

Giai cấp thuần nhất là một sự bịa đặt, một điều chỉ có trong sách vở. Thực tế th́ chẳng có bao giờ.

V́ trong giai cấp lại có giai cấp, rồi trong những giai cấp đó lại có những giai cấp khác nữa.

Vậy th́ cái mục đích của họ đi về Nam, bị bao bọc bên ngoài bằng một cái lớp áo đấu tranh và bị hiểu lầm !

Tôi suy từ tôi mà ra điều đó .

Vô số người Nam tập kết bốn mươi tuổi chưa vợ ? Thật vậy mà !

Những người này bôn ba “về nước” là để cưới vợ. Họ đă cắn răng chịu đựng những trận mưa phùn những ngày nắng hạ những giông băo cùng những buổi đẹp trời là để thực hiện cái câu “ta về ta tắm ao ta, trâu đồng ta ăn cỏ đồng ta”.

Bởi v́ họ đinh ninh rằng ở miền Nam những thiếu nữ mơn mởn đào tơ trong “những vùng giải phóng rộng hơn những vùng giải phóng thời kháng chiến chống Pháp” l uôn luôn mơ tưởng như Joséphine mơ Nă Phá Luân, như Ngọc Hân mơ Nguyễn Huệ vậy.

Tội nghiệp thay, họ vẫn bị lừa một cách rất khôn ngoan và rất chánh trị. Có ai đâu mơ những mái tóc hoa râm ? Trừ những mụ nạ ḍng?

Ấy đó kết quả thiết thực là nhiều đoàn người v́ ở rừng cho nên vẫn không t́m ra vợ, một số người th́ “hốt ổ” hai, ba con là sự thường!

Cuộc đời, trong khái niệm thời gian th́ đi nhanh như vó câu qua cửa số, c̣n trên dăy Trường Sơn này th́ nhịp độ chậm chạp dềnh dang ghê gớm. Người ta có cảm giác rằng ḿnh đang dẫm chân tại chỗ, và lún xuống giữa những đồi cát sa mạc của bệnh tật và bi lụy.

Biếm họa giải phóng miền Nam của phía VNDCC .



https://anhxua.net/photo/549454748433368.jpg


Cậu giao liên Tấn đă trở về. Cậu ta lắc đầu nguẩy nguậy :

– Các cha non đi đâu mất hết rồi !

– Đi đâu được mà đi ?

– Ai biết . Ai có chân nấy chớ !

– Nhưng chân nó găy , nó đi là nhờ chân người khác ?

– Chân ai th́ chân, nhưng nó không c̣n ở chỗ đó nữa.

Tôi hỏi :

– Cậu đă trở lại đến chỗ bờ suối đó à ?

– Chớ sao !

– Sao nhanh vậy ḱa !

– Tôi nói gian cho bà móc nhăn tôi mà !

Rồi Tấn nói tiếp :

– Dắt các anh tôi phải chờ, chớ từ đây tới bờ suối đâu có bao xa. Đường chim bay không đến hai cây số. Nhưng v́ leo lên tuột xuống, đi chậm hơn rùa mà lại mệt nhọc kinh khủng cho nên tưởng như ḿnh đă đi hằng chục cây số vậy. Hồi tôi mới ra đây, đi trên đường này tôi cũng có cảm giác như các anh vậy thôi.

Tấn nói tiếp :

– Cái ṇng pháo họ đă đưa tới bờ suối rồi. Tôi bảo họ đi cùng tôi Nhưng họ đă không đi, lại c̣n chửi tôi như chửi chó. Họ bảo tôi là vô nhân đạo chọn cái con đường thất âm đức như vậy mà bắt họ khiêng pháo đi.

Tôi vọt miệng hỏi :

– Bộ không có con đường nào khác hay sao cậu ?

– Chắc anh tưởng bổ khỏe cho tôi lắm sao ? Tôi sướng ích ǵ mà dắt các anh đi con đường mẹ rượt này chớ !

Tôi lại hỏi tới :

– Sao không t́m con đường nào khá khá hơn.

– Tôi đă bảo với các anh là không có con đường nào khác mà !

Tôi lặng thinh.

Tấn bảo:

– Bây giờ th́ ḿnh đi chớ. Liệu đi sớm đi. Chiều là bị mưa đó. Mưa xuống là vắt nó ra nó đón đường không qua nổi nhé các ông các bà!

– Đi th́ đi .

Thu biết lo xa nên Thu đi trước . Rồi kế tôi đi sau.

– Có dốc không anh ? Thu hỏi cậu giao liên .

Tấn nói :

– Dốc cao dốc thấp, dốc đứng dốc lài, dốc nhiều dốc ít, dốc nguy hiểm nhiều hay nguy hiểm ít, chớ không chỗ nào bằng phẳng bước sướng chân được mười lăm hai mươi bước.

Bỗng Tấn quay lại :

– Có vắt rồi đấy nhé !

Rồi Tấn dừng hẳn lại bảo :

– Các anh chuẩn bị xem cái ống bồ ḥn của ḿnh đi. C̣n chị văn công th́ phải túm ống quần lại cho chắc, buộc nhiều nận. Không th́… nguy hiềm đấy.

Thu bỏ ba lô xuống, lấy dây trong ba lô ra, lấy cả đôi tất ni-lông màu da người mỏng dính.

Có lần Thu đă cho tôi xem và khoe rằng lúc đi Stockholm biểu diễn Thu đă mang đôi tất cao này chống lạnh và mua nó ở Hà Nội mất chín đồng bạc nghĩa là bằng nửa tháng lương tối thiểu của một công nhân.

Thu sợ vắt quá nên Thu dùng cả đôi tất quí này để chống vắt. Thu mang vào. Chao ôi ! Cặp chân ngà trắng muốt với những đường nét mềm mại vô cùng lại được bọc trong một lớp ni-lông mỏng dính, làm cho sự tưởng tượng của người trông thấy nó càng tăng lên gấp bội.

Vâng, cái ǵ mơ màng mơ hồ th́ người ta phải tưởng tượng, phải ước mơ, nhất là nó vừa hiện ra đó, nó lại biến đi như lẩn khuất sau tấm màn sương mỏng.

Thu mang tất xong, buông hai ống quần xuống, và nghe theo lời của anh giao liên, Thu lấy dây buộc từng chặng từ dưới mắt cá lên đến đầu gối như bó bánh tét .

– Được đấy thế mới chắc ăn . C̣n ống bồ ḥn đâu chị ?

– Sẵn đây rồi !

– Các anh nhớ nhé. Sắp sửa đánh nhau với lũ vắt đấy ! Để rồi xem ! Khiếp lắm !

Rồi đoàn người lại đi . Tấn giải thích :

– Trước kia, đúng ra là chỉ có một khu rừng bề dài độ hai cây số có vắt thôi. Qua nhanh cái là xong. Nhưng bây giờ nó lan tràn ra rồi. Cái trận địa vắt dài gấp ba gấp bốn lần. Là v́ những đoàn từ Bắc vào Nam, khi đi qua khỏi khu vực này đă mang theo một số vắt trong ḿnh.

Mối người ít nhất là một con vắt. Một trăm người một trăm con mà ngày nào cũng có ít lắm là hàng trăm người vào. Ngược lại, những người từ Nam ra Bắc cũng mang theo số vắt y như vậy ra phía Bắc.

Những con vắt di cư ấy hiện nay đă có đất đai, có quê hương rồi. Và nó kết thành một dăy liền với đám cố cựu chống lại những kẻ nào quấy rầy bọn nó. Những kẻ đó chính là chúng ḿnh đây.

Tấn dừng lại , nh́n Thu và nói tiếp:

– Chị có dây thun nên buộc hai ống tay áo nữa.

– Chi vậy cậu ? Ống tay áo mà ăn thua ǵ ?

– Úy chị đừng xem thường nó !

– Tại sao ?

– V́ nó đeo cả trên nhánh cây mà. Vắt nó khôn lắm chị ơi. Nó biết đánh hơi người và biết đón người đi qua, để chốc nữa rồi chị sẽ thấy. Nó ḅ ra tận ngoài chót nhánh cây bỏ ṿi ra.

Cái ṿi nó quơ quơ như cái ṿi voi tí hon để t́m đối tượng. Hễ ngửi đúng đối tượng rồi, nó búng một cái tách thế là văng qua đeo vào tai, hoặc vai, hoặc tay ḿnh. Nó cứ thế mà ḅ và t́m chỗ thịt ngon mà cắm ṿi vào, hút máu.

Thu rùng ḿnh.

Tôi bảo:

– Thôi đi, đừng có nói nữa, cô ấy không dám đi đấy.

Trông Thu nai nịt mà thảm thương. Vừa đáng thương lại vừa tức cười. Giống như một nữ lâu la của một đảng cướp núi.

Tấn giục:

– Thôi đi ! Kẻo trời mưa tới th́ khổ.



https://cdn.baogiaothong.vn/files/f1/2014/08/29/trien-lam-tranh-co-dong-thoi-khang-chien-chong-my-tai-phap.jpg


Rồi cả đoàn lôi thôi lếch thếch kéo nhau đi. Vừa leo trèo, vừa ḅ lê, vừa lấy tay làm chân, lấy đầu gối làm chân, và lấy chân làm tay. Đi trên chặng đường này th́ càng có nhiều tay càng tốt.

Tay để bám, để níu, để ôm để làm đủ mọi động tác giữ thân ḿnh lại khỏi phải rơi xuống hố, trợt lăn xuống sườn núi.

Khổ đời nhất là chân phải mang dép. Cái đế dép dày mo làm cho bàn chân mất cảm giác, và làm cho nó không có sức bám trực tiếp vào mặt đất. Đi dép th́ hay trợt hay ngă, khó leo trèo.

Thay v́ đôi chân của ḿnh phải được vơ trang thêm những cái ống giác nhám đặc biệt như chân thằn lằn th́ nó lại bị thay vào đó là cái đế dép trơn lỉnh.

Tấn bảo :

– Tới xứ vắt rồi đây nhé quí bà con .

Ai nấy vừa đi vừa dớn dác nh́n, để t́m đối thủ, nhưng không ai trông thấy.

Sự mệt nhọc lôi hút tâm trí của người đi đường theo một hướng khác. Cho nên không ai để ư ǵ cả.

Khu rừng đặc biệt lầy lội. Những lớp lá khô chồng chất lên nhau có lẽ đến hàng trăm năm, lớp cũ lớp mới đă biến thành phân, bùn đen như than bùn ở vùng U Minh. Nhưng ở đây th́ than bùn này gớm ghiếc hơn, cũng như những con suối độc.

Lội vào những lớp bùn này người ta cảm thấy như da thịt ḿnh bị bỏng, tuột ra theo mỗi bước đi. Chất độc trong bùn bị hút vào lỗ chân lông và thâm nhập vào cơ thể, làm cho người ta thấy gây gây sốt.

Cái không khí đầy thán khí và cả một vùng cây lá dày đặc không có ánh sáng mặt trời, làm cho da thịt ḿnh như bị vô số mũi kim châm.

Dưới bóng những cây cổ thụ tàng lá dày đặc như mái tôn, mái sắt này không một loại cây nào nảy mầm được. Và con người lành mạnh bước vô đây th́ ngă bệnh ngay. Đúng là rừng thiêng nước độc.



https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/f/f8/Tionesta-ac-moss2.jpg/440px-Tionesta-ac-moss2.jpg


Tôi cũng đă sống ở rừng U Minh, nhưng rừng U Minh đáng yêu hơn nhiều. Những cây tràm, vỏ sùi lên như những mảnh lụa màu mỡ gà ngả màu nâu.

Bông tràm trổ trắng tinh khắp cả một dăy giang sơn với những đàn ong bốn phương đến hút mật bông tràm và trả lại cho đời những giọt mật tinh chế mỡ màng hơn.

Lá tràm xanh cứng, chứa đầy dược chất tiết ra một mùi hương thơm bát ngát cả một vùng trời.

Nước rừng U Minh đỏ sậm không như màu phù sa thắm tươi sông Cửu Long, chạy một ḍng từ rừng sâu đổ ra sông lớn. Người đi rừng khát nước có thể vốc lên uống cho kỳ đă khát mà không sợ bệnh.

C̣n đất rừng U Minh th́ sốp như phân. Cây chuối, cây ḿ cặm xuống đó rồi cứ bỏ quên đi, vài tháng sau trở lại đốn lấy buồng, nhổ lấy củ . Nhiều vùng trong rừng U Minh cho ta than bùn năng nhiệt rất cao.

Những người đi rừng đôi khi bị sa lầy vào những vùng śnh lầy này, nếu không biết cách th́ sẽ bị ch́m mất tích vào đáy vũng bùn.

C̣n cá tép, rùa rắn, chim chóc, sấu ở U Minh th́ không sao kể xiết. Heo từng, nai cũng rất nhiều.

Nếu rừng Trường Sơn mà dễ yêu và người như rừng U Minh th́ chúng tôi đâu có trở thành thân tàn ma dại như ngày hôm nay.

Đi cái rừng Trường Sơn mà nghĩ về rừng U Minh với những mơ ước vô tận.

Chỉ cầu mong cho lá rau lá rác được hiền lành và dễ t́m như ở vùng U Minh thôi th́ cũng đỡ cho chúng tôi rồi. Rau kim thất, rau tàu bay, đọt choại, đọt vừng, đọt chiết v.v. . .

Nội bấy nhiêu đó cùng với giọt nước hiền lành của U Minh cũng đủ bồi đắp thịt da cho chúng tôi rồi.

Ở U Minh có bao giờ chúng tôi bị sốt rét !

U Minh lúc thời kỳ kinh tế khan hiếm đâu có mùng ngủ đâu có quần áo mặc. Dân U Minh toàn ngủ trần, mặc quần gai áo bố.

Nhiều người đi rừng lỡ đường, t́m một gốc đớn to. Rễ dớn đan vào nhau như những lớp vải mùng, cứ dở nó lên chui vào đó, ngủ vừa ấm vừa khỏi bị muỗi đốt.

Muỗi U Minh có đốt cũng không việc ǵ.

Cho nên đất U Minh “muỗi kêu như sáo thổi, đĩa lội lềnh như bánh canh, ” mà người dân vẫn khỏe mạnh không bệnh tật.



9CHcb9koO7g



– Dừng lại bắt vắt nửa giờ !

Tấn đang đi bỗng quay lại ra lệnh.

Mọi người dừng lại, và tự nh́n ḿnh. Tôi đâu có thấy ǵ đâu :

Tôi cứ nh́n sơ qua tay chân quần áo và lấy làm sung sướng v́ thấy ḿnh không bi chú vắt nào đeo hết.

Tấn nói :

– Xem kỹ trong quai dép và các kẽ ngón chân.

Tôi bắt đầu thấy ngứa ngáy. Tôi bèn rút chân ra khỏi dép. Trời ơi ! Tôi trố mắt ra nh́n. Những kẽ ngón chân đều bít hết.

Những chú vắt đỏ lưởng căng tṛn như những múi bưởi chín.

Cứ lấy ḅ ḥn quét vào là nó rụng hết.

Tôi sực nhớ ra cái ống bồ ḥn đeo ở thắt lưng. Tôi lấy cái que nhúng vào bă bồ ḥn và quét lên những kẽ ngón chân.

Bọn quỉ tí hon đang chụm mỏ vào nhau hút máu tôi, bi phép thần thông rưới bất ngờ ngă lăn ra rơi xuống, nhiều con phún cả máu ra đỏ loang mặt đất.

Tôi tiếp tục chấm nước bồ ḥn vào những chùm vắt rơi rụng thưa dần. Những chú rơi xuống đất ḅ lổm ngổm t́m hơi người hoặc nằm im ọc máu ra không nhúc nhích.

C̣n nhiều chú cứ đeo dính trong kẽ chân ḿnh đẫm nước bồ ḥn, nhưng h́nh như chúng đang hút được nguồn béo bổ bất ngờ mà quên thuốc độc đang xối trên lưng.

Tôi ngại, không dám dùng tay để gỡ bắt chúng nó, tôi bèn lấy một cái que mà gạt chúng đi, nhưng chúng đă bám chắc vào da thịt tôi hầu như chúng đă trở thành da của tôi vậy.

Buộc ḷng tôi phải bắt bằng tay. Những chú vắt nhớt nḥm trơn thột thật khó nắm và rứt ra. Tôi phải vất vả lắm mới “giải phóng” cho hai bàn chân của tôi.

Xong tôi lại quét nước bồ ḥn vào khắp hai bàn chân tôi, chờ cho nó khô lại quét thêm lớp nữa lớp nữa cho chắc ăn.

Nh́n lại vùng đất tôi đang đứng đă thấy nhiều nơi nhuộm máu và trên những lơm máu ấy những chú vắt đang nằm hấp hối v́ bị tôi rải chất độc hoặc đang ḅ thật nhanh t́m mồi. Chúng nó rất hăng hái v́ say mùi máu.

Thân h́nh của chúng như chiếc cung chưa giương đặt trên mặt đất rồi đít đun tới, khi đít vừa chạm mơm thân h́nh chúng cong lên như những chiếc móng ngựa th́ mơm lại lập tức bổ tới ngay, thu ngắn đường đất một quăng độ ba phân tây. Cứ thế, cứ thế.

Hàng chục chú vắt tiến tới cùng một phía, chằng khác một tiểu đội xung kích đang xông tới mục tiêu.

Chúng quờ quạng một chốc rồi đổi hướng. Chúng lại nhắm về phía bàn chân tôi mà thẳng tiến.

Một chú vắt màu nâu, to nhất đám, có sọc trắng trên lưng da láng ngời dẫn đầu đoàn xung kích. Chú ta vươn những bước rất dài cho nên đă bứt xa lũ em út ở phía sau. Khi đến gần bàn chân tôi th́ chú ta dừng lại, không đi nhanh nữa.

Chú ta dựng đứng lên với tất cả bề cao và quơ quơ cái ṿi trong không khí như một chiếc ăng-ten có mắt thần để t́m mồi. Trông thật khiếp đảm. Ở phía sau chú ta mấy anh nữa cũng làm theo cái kiểu ấy.

Tôi cứ lặng nh́n để xem chú to đầu làm ăn ra sao ?

Khi chú ta đến bên bàn chân tôi th́ cái mơm của chú chĩa ra hẳn phía trước nhọn hoắc như mũi con quay kéo vải. C̣n đít chú to bằng dầu cây đinh th́ gắn chặt dưới đất.

Xong chú mới ngoặc xuống dán vào bàn chân tôi như một cái móc câu ghim vào thịt tôi.

Nhưng lập tức chú ta rụt mơm lại ngay, thun cổ lại, và cái ṿi ngoáy ha như có vẻ bực tức, khó chịu lắm.

V́ nó chạm vào chất đắng bồ ḥn mà lại ! Nhưng cái đít của chú ta vẫn cứ cắm chặt trên mặt đất ở nguyên chỗ cũ chứ không chịu lùi trong lúc cái ṿi bỏ tới bỏ lui, hai ba lần để t́m chỗ tốt. Cuối cùng nó cắm được vào da tôi và nhấc cả thân h́nh lên bàn chân tôi.

Chú ta ḅ xung xăng trên lưng bàn chân tôi một cách đắc thắng và kiêu hănh. Cái ṿi chú cứ quơ quơ rồi lại bập xuống kéo cái đít đi tới Chàng hiệp sĩ coi cái lưng bàn chân tôi là một mảnh vườn hoang không người.


Vắt ḅ lúc nhúc trên lá cây



https://afamilycdn.com/zoom/700_438/150157425591193600/2020/7/3/anh-chup-man-hinh-2020-07-03-luc-182731-15937756595183659159 73-22-0-351-628-crop-15937757123621689151 445.png

https://afamily.vn



Nhưng tôi đă chấm nước bồ ḥn chực sẵn và chờ cho cái mơm kia quơ lên kiêu ngạo th́ tôi cho một giọt thuốc rơi đúng vào đầu! Chàng hiệp sĩ bị trời giáng bất ngờ không đỡ kịp, co quắp người lại, vo tṛn như một hạt đậu và lăn xuống đất ḿnh mẩy đằm nước dơ do nhớt của chú ta và nước bồ ḥn hóa hợp.

Những tên đàn em của chàng hiệp sĩ có sọc lưng cũng nghển cổ lên và sắp đổ bộ lên cái mảnh đất mầu mỡ do chàng ta phát hiện.

Nhưng tôi lại cho bồ ḥn rơi tới tiếp xuống đầu chúng đánh tan ngay cuộc tấn công và lập tức tôi nhảy sang chỗ khác với sự yên tâm rằng ḿnh đă dụ địch gom lại một nơi và đă tiêu diệt chúng sạch sành sanh rồi.

Nhưng tôi tỉnh người ra ngay. . .

Lúc nhúc chung quanh tôi, những cái cây tăm ai cẩm dày đặc mà mỗi cái đầu tăm quơ qua quơ lại rất đều nhịp như có một ngọn gió đay đưa.

– Vắt ! Trời ơi vắt !

Vắt ǵ mà ghê thế. Có thể nói không có một chỗ nào trống để tôi đặt bàn chân vào hay nói khác hơn, bất cứ bước vào đâu, tôi cũng dẫm lên ít nhất là vài ba chú vắt.

Vừa ngửi thấy hơi người chúng ào ào ḅ tới ngay, và cùng một lúc có đến năm, bảy chú bám vào bàn chân tôi mà leo lên. Tôi lại chạy đi. Rồi tôi lại chạy đi, không thể đứng yên ở một chỗ.

Rơ ràng lũ vắt có tri giác. Chúng rất khôn ngoan. Từ trong những đám lá mục chúng nhoi lên và ḅ thẳng ra đường ṃn. Khi đến mép đường ṃn th́ chúng dừng lại và bỏ ṿi ra ngửi. Chúng quơ quơ cái ṿi với vẻ thèm khát ác liệt.

Nhiều con ḅ vào một cái dấu chân và cứ dừng ở đấy mà ḍ dẫm. H́nh như chúng ngửi thấy hơi người để lại trên dấu chân đó, nhưng chúng rất tức v́ không t́m ra da thít người.



http://www.kiemlamthuathien hue.org.vn/upload/image/thumauvat1.png

Tấn quát lên:

– Ṃ trong nách trong háng bà con ơi !

Năy giờ Tấn đang tiếp sức “giải phóng” [/i]cặp chân cho cô nữ văn công. Dù Thu đă dùng tất ni-lông mang lên rất cao, nhưng vắt vẫn cứ chui hẳn.vào mà cắn, hoặc có những con chỉ chui đầu vào mà hút máu thôi.

Thu phải cởi tất ra lấy que tấm nước bồ ḥn và gạt từng con một. Đôi tất của Thu không c̣n tác dụng.

Rồi cả đoàn lại đi. Càng đứng lâu một chỗ th́ càng làm mồi cho chúng nó.

Tấn lại kêu lên :

– Coi chừng nó đeo đầy quai ba lô rồi nó ḅ lên chui vào tai đấy.

Bỗng Thu kêu lên thất thanh :

– Ối ! ối ! ối !

– Cái ǵ vậy ?

– Cái ǵ la dữ vậy ?

Thu đang đi bỗng ném cái ba lô xuống đất và chạy lủi vào một bên đường.

Tấn bảo:

– Cứ b́nh tĩnh, không sao đâu, cứ quết bă bồ ḥn nhiều vào là nó rụng đi thôi.

Chúng tôi phải quay mặt đi .

– Xong chưa ? Năm Cà Dom hỏi.

– Bắt được chưa Thu !

Một chập sau Thu lại kêu. Lần này th́ chú vắt không tấn công chỗ hiểm hóc bằng lần trước. Nó chỉ đeo dính ở sau cạnh tai.

Thu vừa phủi ha lịa vừa nhảy cà tưng như đạp phải lửa.

Tôi gắt :

– Đưa đây coi ?

Thế là tôi bắt con vắt ra. Hắn ta đă hút no máu của cô nàng. Tôi nắm căng hắn ra và rứt hắn làm đôi và ném xuống đất. Tiện chân tôi chà dẫm lên như chân voi chà một trái cà.

Nhưng không đúng như thế. Khi tôi rút chân lên th́ hai mẩu ḿnh con vật vẫn c̣n ngo ngoe.

Tấn cười :

– Thế là anh đă biến một con thành hai con !

– Giỡn cậu ! Năm Cà Dom nói.

– Ủa, tôi nói thiệt mà !

– Ai đồn chú như vậy đó ?

– Hồi nhỏ ở nhà, tôi nghe người ta bảo con đĩa ai làm ǵ nó cũng không chết , trừ ra đốt nó mà thôi.

– Rồi sao nữa ?

– Tôi nghe lời người ta tôi bắt một con đă, tôi lấy gai quít căng nó ra phơi nắng trên mặt đất hai ba ngày, tới chừng trời mưa xuống là nó ngo ngoe ngay !

– Dóc tổ !

– Dóc trời đánh nó !

– Ừ th́ trời đánh nó chứ đâu có đánh chú !

– Anh nói tức quá tôi thấy, tôi làm rơ ràng mà !

– Đẩy cây thoa mỡ ḅ chú em ơi .

Tấn không chịu thua, cứ nói sấn tớ i:

– Một lần khác, tôi lấy dao bằm một con đĩa ra trăm mảnh bỏ trong lá môn đổ nước vào, túm lại. Ba ngày sau tôi dở ra, thấy một bầy đĩa con.

-Thật à ?

– Chính mắt tôi trông thấy đây mà !

Năm Cà Dom cười kh́ kh́.

– Tôi cũng biết một chuyện khác nói về sự bất tử của loài đĩa. Như thế này nhé.

Một nàng dâu nhà nọ đi xúc cá bị đĩa chui lọt vô lỗ tai mà không biết. Con đă ấy chun lên sọ và đục khoét phía bên trong hằng ngày để t́m thức ăn. Nàng dâu thấy ngứa ngáy da đầu, cho nên mỗi lần nấu cơm sôi nàng có thói quen lấy cái vung nồi úp lên đầu một chốc cho đỡ ngứa.

Bà mẹ chồng thấy cơm thường hay sống bèn để ư. Th́ bắt gặp cái cử chỉ đó của nàng dâu. Bà ta rầy.

Cô dâu chỉ cất cái nắp vung một lúc rồi khi bà mẹ chồng vừa đi khỏi bếp th́ cô nàng lại lấy cái vung úp lên đầu. Một hôm bà mẹ lại bắt gặp. Bà ta giận quá, sẵn chiếc đũa bếp của cô dâu đang sơ cơm, bà ta bèn giật lấy và gơ nhẹ vào đầu cô dâu, chẳng ngờ nó vỡ ra như một cái nồi đất, và đổ x̣a ra mặt đất . Các bạn biết cái ǵ không ?

– Không .

– Óc chớ ǵ !

– Không phải óc, mà là một đàn điă mẹ điă mén. Chúng ḅ lểnh nghểnh trên mặt đất đen ngời ngời.

– Trời đất, kỳ lạ vậy !

– Th́ đă bảo là cô dâu bị đĩa chui vào tai mà .

– Rồi sao kỳ vậy ? Tấn hỏi.

– Th́ nó chui vào tai, nó chui lên óc, nó đục khoét óc nó ăn óc để sống và sinh đẻ ra càng ngày càng đông chớ sao, và cái xương sọ bị khoét mỏng dần, cho nên bà mẹ chỉ gơ nhẹ một cái là nó vỡ toang ra . . .

– Thiệt sao anh ?

– Thiệt chớ sao không thiệt ?

– Anh có thấy thật không ?

– À… cha chả, cái đó thấy th́ không có thấy đâu .

– Vậy sao anh biết tỉ mỉ vậy ?

– C̣n cậu sao cậu cũng biết tỉ mỉ vậy ?

Tấn cười x̣a, biết ông bác sĩ Năm Cà Dom thấu cáy ḿnh nên lặng im, nhưng Tấn cũng không tự ái .

Tôi đang đi bỗng thấy một vật ǵ nâu nâu to bằng ngón tay cái đang ngọ nguậy trong bùn. Tôi ngỡ là con sùng, nên tiện chân, tôi dẫm lên thật mạnh. Máu từ dưới đế dép tôi bắn ra ngoài. Một làn máu in trên mặt đất. Tôi gọi Thu. Thu dừng lại. Tôi trỏ cho Thu cái xác con vật và làn máu c̣n tươi roi rói và hỏi :

– Thu biết máu ai không?

– Máu ai vậy anh ?

– Của nhà nữ múa sĩ chớ c̣n của ai nữa.

– Eo ôi ! Thu lắc đầu – ăn cả ngày không được giọt máu mà tự năy giờ mất không biết bao nhiêu là máu.

Năm Cà Dom xen vào :

– Cứ xem như ḿnh chiến đấu bị thương thôi. .

– Chậc ! Vô lư quá !

– Mỗi người có cái lư của ḿnh. Những người bắt ḿnh đi trên con đường này th́ cho rằng đó là chân lư, c̣n ḿnh th́ lại cho rằng vô lư . Nhưng cái lư của kẻ mạnh bao giờ cũng là chân lư. Cho nên lũ vất mới được những bữa tiệc no nê.



https://healthplus.vn/Images/Uploaded/Share/2015/04/07/74-codong4.jpg



Năm Cà Dom cười hắc hắc :

– Những chú vắt ở khu rừng này từ mấy năm nay đă biết mùi tanh của máu thịt. Nếu không có con đường này th́ chúng măi măi là những kẻ ăn chay trường. C̣n bây giờ th́ chúng đă là những kẻ sát nhân uống máu người không tanh. Chắc chúng phải cảm ơn thiên hạ lắm lắm !

– Cảm ơn ai ? Tôi hỏi.

Năm Cà Dom cười :

– Muốn cảm ơn ai th́ cảm! H́ h́ !

Ông Chín đi ở phía sau cũng với cái rừng cây cặm trên lưng ông. Cái rừng rậm di động ấy quến vắt rất có hiệu quả.

Ông mặc quần đùi cho nên thỉnh thoảng ông dừng lại để dùng cái que gạt những chú vắt đeo trên bắp chân ông. Ông bị vắt đeo nhiều nhất, máu trên chân ông chảy xuống những dọc dài như sọc vải, như để trang trí thêm cho những bắp thịt teo tóp xệu xạo của lăo già ngoại ngũ tuần.

Ông Chín lặng thinh bắt từng chú vắt một, không kêu ca, cũng không tỏ một thái độ nào đối với chúng. Có lẽ ông cho là trong lúc này phải vận dụng lập trường giai cấp để chống lại với bọn vắt là có hiệu quả nhất.

C̣n ông già Noël th́ càng đi, càng tụt hằn lại phía sau. Giờ đây hai chiếc gậy của ông ta cũng kiệt sức. Nh́n vào ông ta, tôi chỉ c̣n trông thấy có “bộ râu” phất phơ dưới cái quai của chiếc nón tai bèo, một màu trắng dấu hiệu của sự bệnh hoạn và không c̣n sinh lực.

Anh chàng này bất cần đến ai. Tôi gặp anh ta ở rất nhiều chặng đường nhưng tôi chưa hề thấy anh ta kêu ca bất măn về bất cứ việc ǵ, gạo muối, đường đi, mưa gió.

Anh ta cứ lầm lủi đi như một cái bóng mờ nhạt giữa hoàng hôn, giữa những người khác, đồng đội đồng hành của anh. Tôi đoán chắc anh ta có một sự chịu đựng ngấm ngầm ghê gớm bên trong để cuối cùng đạt được một việc ǵ, mà đến một ngày nào đó sẽ có một sự bùng nổ bất ngờ.

Đôi khi tôi cũng muốn gợi chuyện, nhưng anh ta không tỏ vẻ thích thú hoặc ưng chịu trao đối với ai bất cứ chuyện ǵ.


https://img.bcdcnt.net/files/07/98/3c/07983c600d5661b3edd1 047c4549b36c.jpg


Mưa bắt đầu đổ hột, như cậu giao liên dự đoán. Những hạt mưa rất to, rơi rất nhanh và chỉ nhoáng một cái là mưa tầm tả ồ ạt xuống đầu lũ khách yếu đuối này.

Mọi người lấy vải mũ ra choàng. Những con người dầu ọp ẹp tàn tạ đến đâu mà khoác áo choàng vào trông cũng oai phong. Bởi v́ nh́n vào họ người ta đâu có thấy được sự gầy g̣, bệ rạc.

Bỗng Năm Cà Dom kêu toáng lên :

– Bỏ mẹ rồi ! Bắt được thằng ăn trộm !

– Ăn trộm ǵ ? Đâu đâu ?

Năm Cà Dom ném ba lô xuống đất ngoáy hẳn một cánh tay ra sau lưng và kêu lên:

– Nó đây này ! ở chỗ “vói không tới” đấy.

– Cái ǵ chớ ! Tôi hỏi.

- Dở áo lên th́ thấy !

Tôi làm theo lời Năm. Quả nhiên một chú vắt to bóng lưởng như một quả ớt nâu. Tôi bắt lấy thủ phạm chưa kịp ban cho hắn ta một cái h́nh phạt nào th́ Năm quay lại bảo:

– Đưa đây cho tôi !

– Đây !

Năm cầm lấy con vật đầy nhớt nhau bỏ vào cái ống đựng bồ ḥn và lấy cây que ấn tuốt hẳn xuống. Năm Cà Dom cười hắc hắc:

– Mày cắn tao th́ tao trị mày ở đời là thế. Nếu mày không chạm tới tao th́ tao để mày yên thân .

Tôi ghé mắt nh́n vào. Thủ phạm bị chất đắng cạo sạch nhớt trắng ra như bị trộn nước sôi, bao nhiêu máu hút được của thiên hạ ọc ra hết, và hắn ngọ nguậy một cách tuyệt vọng trong cái mớ chất độc kia.


Cây bồ ḥn



http://redsvn.net/wp-content/uploads/2019/07/Bo-hon.jpg


Năm Cà Dom cười:

– Mày ở đây thế nào cũng bị sốt rét. Tao cho mày uống bồ ḥn thay ki-nin!

Năm Cà Dom sắp sửa mặc áo vào th́ tôi phát hiện trong nách chàng một chùm vắt. Tôi kêu lên, vừa chỉ điểm cho Năm vừa bắt tiếp với Năm.

Bắt xong lũ vắt đó, nh́n xuống chân th́ thấy hai bàn chân của tôi lẫn của Năm đều bị một đám vắt khác phủ kín. Chúng ḅ tứ tung cái mơm chúng ch́a ra vung vít như một lũ đói khát đang chạy trên một mâm cỗ vĩ đại, quưnh quáng, lóa mắt, điên dại không biết phải chĩa món thế nào trước.

Tôi giơ chân lên rảy lia lịa, nhưng không rớt đi chú nào. Chúng rạp ḿnh xuống và mơm chúng như những mũi dùi bắt đầu mọp xuống cắm lút vào da thịt tôi. Tấn bảo:

– Các anh phải vừa đi vừa gỡ, chớ nếu dừng lại th́ chúng đeo đầy chân ngay, không bao giờ gỡ sạch được. Đấy nh́n cái ba lô kia ḱa!

Quả thật, trên ba lô lại lểnh nghểnh những chú vắt. Chúng ḅ trên quai, trên miệng ba lô, không khỏi chúng đă chui vào ba lô. Tấn nói tiếp:

– Ta cứ đi thôi. Mưa xuống chúng nó hoạt động mạnh lắm. Bồ ḥn ḿnh phết trên chân trôi hết, chúng càng đeo tợn. Nhưng dù không mưa chúng cũng không sợ, bồ ḥn.đă lờn đối với chúng cũng như sốt rét không sợ kí nín vậy mà. Tôi nghĩ chúng có thể sợ một món thôi !

– Món ǵ ?

– Ớt !

– Có thể chúng sợ, nhưng ở đây làm ǵ t́m ra được một trái ớt ? Nghe anh nhắc tới ớt tôi thèm rớt nước miếng.

Rồi chúng tôi lại đi.

Trời mưa. Đói lạnh, vắt. Bùn lầy. Cái nào cũng là cái lưỡi dao gọt đẽo sức khỏe của chúng tôi. Đầu đội mưa chân lội bùn, da thịt bị vắt cắn. Bụng lại tóp ve, bi-đông ọc ạch nước suối. Vinh quang cho lắm, người ta cũng không ham.

Chúng tôi đến cái nơi gọi là trạm lúc mặt trời mặt trăng đều mất hết. Tôi cũng không biết giờ đó là giờ nào ?

Không củi, không bếp núc. Ai chế tạo ra được món ǵ th́ xơi món nấy. Nhiều người cứ để bụng đói mắc vơng leo lên nằm. Trong số đó có tôi và Thu.

Tôi cố t́m một sự nghỉ ngơi toàn vẹn sau cơn ră rời tứ chi.

Tôi thay quần áo, ṃ t́m khắp nơi để lôi óc những thằng kẻ trộm định hoặc đang hút máu ḿnh xem ḿnh là miếng mồi ngon béo bổ cho chúng. Chúng chui rúc kỹ lắm ! Ḿnh không ngờ máu ḿnh lại bị tiêu xài phí phạm đến thế.

Cái mồm chúng đỏ loét, nhưng chúng hăy c̣n thèm. Chúng muốn thỏa măn cuồng vọng. Chúng đói thịt người.

Hăy giật chúng ra khỏi mâm cỗ, nắm lấy cổ chúng mà giơ lên cho thiên hạ nh́n rơ: này là những tên thủ phạm !

Yên trí rằng ḿnh sẽ được nằm yên trong đêm nay. Cơn đói sẽ bị xóa nḥa v́ thần kinh được thỏa măn, nghỉ ngơi.

Nhưng tôi nhầm. Khi bụng đói th́ không một giác quan nào yên ổn được. Và khi nằm yên. tôi mới hiểu hoàn toàn cơn đói.

-Thu ơi!

– Dạ.

– Em yên tâm chưa?

– Yên tâm ǵ ạ ?

– Yên tâm rằng ḿnh đă đi qua thêm một cái ải.

– Em không bao giờ yên tâm được. Em không muốn ǵ cả.

– Về Hà Nội, muốn không ?

– Cái chuyện đó th́ ngoài ư muốn.

– Nghĩa là em không muốn ?

– Không phải không muốn mà muốn không được ! ..

– Bây giờ th́ em chỉ c̣n đi tới thôi !

– Đó cũng là việc ngoài ư muốn ! .

– Nghĩa là, như em vừa nói em muốn mà không được ?

– Không, ở đây th́ khác hẳn lại.

– Em cứ thế măi. Em không bao giờ thay đổi ư định à ?

– Em suy nghĩ kỹ rồi.

– Nhưng bây giờ th́ làm sao ?

– Để em xem đă .

-Xem ǵ ?

– Để rồi anh sẽ thấy ! Biết đâu đấy !

Tôi nói:

– Anh rất hiểu em, nhưng anh không thể giúp em, cũng không ngăn em.

Chúng tôi lặng im. Lần nào Thu đề cập tới chuyện khúc mắc này của t́nh cảm th́ in như rằng cả hai đều bế tắc.

Tôi biết Thu không có can đảm quay lại, nhưng đi tới nữa th́ Thu quả là một kẻ bất đắc chí.

Trời tối quá. Le lói một vài ánh lửa như linh hồn của những người hấp hối. Những đốm linh hồn c̣n bám víu vào trần gian bằng những sợi tơ mong manh như tơ nhện mà chỉ một luồng gió thổi qua cũng đủ tung nó vào cơi hư vô vĩnh viễn.

Bỗng nhiên một trụ vơng của tôi gẫy đổ, tôi rơi ngay xuống đất. Śnh lầy đẫm dưới lưng tôi.

Tối quá. Thán khí dày đặc không thể cho hai lá phổi thanh sạch được mà làm cho chúng càng nặng nề hơn.

Th́ ra lúc năy trong khi ṃ mẫm t́m cọc mắc màn tôi đă quờ nhằm một gốc cây mục.

Tôi phải dời chỗ. Cả chiếc tăng tôi cũng phải dời đi. Tôi mắc một đầu vào cây cọc màn của Thu. Đó là một sự mất tự do cho cả hai người nhưng tôi không biết t́m đâu cho ra một cây cọc chắc chắn..

Rồi tôi lên vơng nằm.

Năm Cà Dom im thin thít. Anh ta sử dụng thời giờ rất khoa học như bản thân anh ta là một cái máy chịu sự điều khiển của chính anh. Có lẽ anh ta đang ngủ.

Tôi lại tiếp tục tṛ chuyện với Thu. Tôi nói.

– Có những cặp vợ chồng không yêu nhau, nhưng vẫn có con hoài hoài. Và cuộc đời cứ kéo lê măi như thế.

Thu thở dài :

– Em ngán ghê cơ anh ạ !

– Ngán nỗi ǵ ?

– Nỗi ǵ em cũng ngán cả !

– Nhưng có ǵ đâu mà phải ngán ?

-Có chứ !

– Ǵ nào ?

– Chuyên môn, đời sống cá nhân.

– Ai chẳng thế .

– Anh th́ có ǵ đâu mà ngán. Anh cứ viết lách đều đều. Vượt cái Trường Sơn này rồi anh tha hồ mà sáng tác. Và khi về đến quê anh rồi th́ anh gặp lại cả gia đ́nh.

C̣n em th́.. . trái ngược với anh cả. Cố chân em hỏng rồi, có lành cũng sượng không nhạy và khỏe như xưa Và em càng đi vào th́ càng xa gia đ́nh. Thu bỗng hét lên thất thanh. Ớ ớ… anh ơi, anh ơi ! … Rồi Thu ngất lên.

Tôi ngồi bật dậy.

– Ǵ thế ? Ǵ thế ?

– Ơ… Ơ… bớ bớ…

Tiếng Thu bị tắt trong cổ họng. Tôi quờ quạng t́m lấy chiếc đèn pin nh́n rọi sang Thu. Trong vệt sáng xanh nhạt của chiếc đèn pin tôi nh́n thấy một mảng tuyết trắng muốt trên đó nạm một mẩu cẩm thạch đen ngời ngời.

Tôi nh́n không chớp mắt cái h́nh tượng nghệ thuật đó. Nhưng Thu lại dẫy dụa và kêu lên kinh hăi. .

Tôi chạy vọt sang và bất giác tôi đưa tay ra cào cái vật đen ngời đang bám chặt vào đùi nàng. Nhưng cái vật đó, chú vắt, đeo chắc quá .

Tôi bắt măi mà không kết quả. Có lẽ tôi cũng hốt hoảng v́ tiếng kêu và sự vùng vẫy bạt mạng của nàng.

– Cứu em ! Cứu em !

Tôi quát :

– Th́ nằm êm xem nào !

– Ơ Ơ… Chết em, chết em !

– Cái ǵ mà ghê thế !

Vừa quát tôi vừa đè chặt đùi nàng xuống vơng và gỡ chú vắt ra và vút cái tôi vứt nó ra rừng. Cái thân h́nh tṛn nung núc của nó vút đi trong không khí như một đầu đạn và rơi xuống đất như một quả dâu.

Tôi vụt nghĩ. người thiếu nữ này tuy không bị thương nhưng máu nàng đă nhuộm thắm một ḥn đất vô đanh của rừng này.

Tôi nằm mà tay cứ mằn ṃ từ bụng ngực đến sau lưng. Từ chân đến mặt mũi, cạnh tai không bỏ một chỗ nào.

Cái không khí của khu rừng này thật ẩm ướt. Ngủ phải đắp chăn mà không hết lạnh .


C̣n tiếp ,

hoathienly19
02-01-2021, 03:00
CHƯƠNG 9


Sáng hôm sau, mở mắt ra tôi bàng hoàng, tâm tư quay cuồng hồi lâu tôi mới lấy lại sự b́nh thường.

Một cái tin không vui đến ngay với chúng tôi trong buổi sáng đó. Kẹt đường !

Kẹt đường nghĩa là cuộc hành tŕnh không tiếp tục được nữa. Đó là một đại họa.

Hôm qua khi tới đây th́ tôi tưởng chỉ leo heo có mấy đứa sứt tay găy gọng của chúng tôi chẳng ngờ sáng nay tôi thấy dầy đặc trong rừng nhung nhúc những người là người.

Có lẽ những chuyến trước tới đây rồi cũng nằm ỳ tại đây chớ không đi vô được nữa cho nên người mới đông đúc đến thế.

Tấn lân la đến chỗ chúng tôi chơi. Tôi bèn hỏi chuyện kẹt đường thử xem ra sao. Bởi v́ chúng tôi đă từng bị kẹt nhiều lần rồi, kẹt v́ mưa suối to, v́ biệt kích. Không rơ lần này kẹt v́ lư do ǵ.

Tấn nói :

– Kỳ này chắc nguy hiểm lắm. V́ nó nhảy dù xuống Bùi Gia Mập đến mười ngàn quân và nằm giăng ngang một tuyến dày đặc chặn ngang đường ḿnh đi. Thế mới chết.

– Cha chả ! Chắc kế hoạch ḿnh bị lộ quá !

Tấn nói :

– Vừa rồi có một đội tiền tiêu của một trung đoàn bị biệt kích Úc giết hết phân nửa. Trong đó có cả một ông trung đoàn phó, ông này bị mất tích. Ông ta mang cả kế hoạch và tiền ăn của đơn vị. Thế mới nguy. Có lẽ nó nhặt được tài liệu cho nên hôm sau đồ quân xuống ngay ở vùng này.

– Thế th́ làm sao ? Tôi hỏi với sự sốt ruột lộ hẳn ra ngoài .

– Ai biết làm sao !

Ṭi hỏi tiếp:

– Hồi đó tới giờ có khi nào đoàn bị nghẽn đường rồi trở ra không cậu ?

– Trở ra th́ chưa thấy, nhưng thỉnh thoảng có một đoàn bị nghẽn nằm lại cả tháng trời không nhích được vào một bước .

– Thế làm sao ?

– Làm sao ai biết làm sao ?

Trời ơi, nếu phải nằm như vầy th́ chết c̣n sướng hơn.

– Sao vậy, nằm nghỉ dưỡng sức chứ !

– Dưỡng với cái ǵ hở cậu ; Với nấm độc và vắt muỗi à ? Muối hết rồi. Lấy ǵ tẩm gân ?

– Sao anh hết sớm vậy ? Người ta phát cho ăn ba tháng mà .

– Đáng lư ra th́ chưa hết, nhưng v́ ngâm ḿnh dưới suối đó nước vô, chảy trôi hết. Tôi c̣n giữ lại một ít trong hộp lon kia.

– Cha chả ! Tai hại quá !

– Ở trạm này có phát muối không ?

– Có . Nhưng không biết có hay không ?

– “ Có nhưng không biết có hay không ” là sao ?

– Nghĩa là đúng lư th́ đến trạm này các anh được lănh gạo và muối. Có cả khô, mỡ và đường nữa.

– Trời đất, ngon vậy à ?

Tấn cười:

– Nhưng đó chỉ là “trên nguyên tắc” thôi ? C̣n thực tế là một chuyện khác. Có khi nguyên tắc và thực tế chỏi ngược nhau !

Năm Cà Dom xách cái bi đông sang, ngồi cùng với chúng tôi và nói:

– Uống bậy miếng trà chơi cho ấm bụng… khà khà… khà, văn sĩ c̣n nhớ hai câu đối rất phổ biến ở ngoài Bắc không ?

– Đối Tết hay đối ǵ ?

– Đối dán ở câu lạc bộ ấy mà !

– Nhiều quá biết câu nào mà nhớ !

– Tôi muốn nói hai câu này :

“ Sáng sáng trụn ḷng trà giả tạo, chiều chiều súc miệng rượu khoai lang ! ” Nhớ chưa nào ?

– Tôi c̣n nhớ mang máng thôi !

– Anh viết văn mà anh không nhớ câu đó à ? Vậy th́ chết một cửa tứ rồi !



Y5dgcjIcnPw



Năm lấy mấy cái nắp gà mèn rót trà ra và mời mọi người.

Tấn hỏi:

– Nhưng tôi thắc mắc quá !

– Thắc mắc ǵ ? Sáng trong rừng được một b́nh trà vậy mà c̣n bất măn cái nỗi ǵ nữa chớ.

Tấn nâng cái nắp gà mèn trà lên và hỏi:

– Trà giả tạo là trà ǵ 1 Có phải trà này không ?

Năm hớp một ngụm và xua xua tay:

– Không ! Không đâu. Trà này là trà Chính Xuân chánh hiệu con nai chà. Trà ngon nhất miền Bắc đấy.

– Vậy trà giả tạo là trà ǵ ?

– Là trà không đúng là trà. . . nhưng đó là tôi nói chuyện uống trà hồi thời 1957-58-59 ḱa.

Tôi biết Năm Cà Dom sắp nói chuyện linh tinh, nên tôi nh́n Năm và nháy mắt. Năm cũng nhận thấy cái nháy mắt của tôi nhưng Năm vẫn vui vẻ kể tiếp sau khi hớp cạn cái nắp gà mèn .

– Trà giả tạo là xác trà ướp nước cau khô !

– Hả, cái ǵ ? Tấn nh́n Năm Cà Dom, rất đỗi ngạc nhiên.

– Th́ nó vậy thật đó, chớ hả hừ cái ǵ ?

Tấn hỏi:

– Nhưng tại sao như vậy chớ ?

– Th́ không có đủ trà uống, phải làm cái kiểu đó chớ sao ?

– Vậy sao bảo ngoài Bắc sướng lắm. Không thiếu món ǵ ?

– Ai bảo ?

Tấn lúng túng không biết là ai đă bảo Tấn như thế. Sự thực th́ có ai bảo như vậy đâu.

Nhất là những người từ miền Bắc về th́ họ không bao giờ nói như thế!

Vậy đó chỉ là do tư tưởng tượng của Tấn mà thôi. Và đó là kết quả của sự tuyên truyền của đài Hà Nội.



https://4.bp.blogspot.com/_EcqNNOOaVLE/TSAjkaC47nI/AAAAAAAABxI/2o5gvC22mms/s400/Mikhail+Gorbachev.jp g


Năm Cà Dom say sưa nói tiếp:

– Sở dĩ tôi biết cái trà này là do một sự t́nh cờ. Một hôm tôi vào một quán trà ở Hà Nội, tôi cùng một thằng bạn kêu một b́nh trà ba hào. Hủ ki đem ra cho tôi một gói trà, một bộ b́nh và chung, và một “phích” nước sôi.

– Phích là cái ǵ ?

-Trời đất, cái phích mà cậu không biết là cái ǵ sao?

– Ai mà biết !

– Là cái b́nh đựng nước nóng hoài không nguội hiểu chưa ?

– À, cái b́nh “ thỉ ”!

– B́nh thủy chớ b́nh thỉ ǵ !

– Sửa lưng tôi hả cha nội ! Cha đi khỏi xứ mười mấy năm bây giờ trở về nói tiếng ǵ đâu đâu mà c̣n sửa mũi mấn người ở lại bám gốc cây vườn nhà ?

– Cậu nói tôi mới nhớ ra rồi. Đúng là cái b́nh thủy. Đó mới đúng là tiếng nói của xứ ḿnh. Ra Bắc, không hiểu tôi đă xài cái tiếng đó từ lúc nào, tôi cũng không hiểu nữa. Mà chính tôi không hiểu cái tiếng “phích” là cái nghĩa quái ǵ ?

Năm Cà Dom tiếp: Đúng ra th́ người ta kêu là cái “phuưch”.

– Nhưng “phuưch” th́ nghĩa ǵ ?

– Tôi cũng không rơ nghĩa ǵ. Có khi ông nhà văn này giải đáp được cho chúng ta.

Tôi lắc đầu:

– Tôi cũng chịu thôi ? Có những tiếng ḿnh xài măi rồi thành thói quen theo ước lệ chớ không chính xác nữa. Ví dụ như tiếng “kẻng”. Anh đó ăn diện “kẻng” lắm. Kẻng nghĩa là ǵ ?

Năm Cà Dom nói:

– Đúng lắm ? Có những chữ ḿnh dùng sai mà ḿnh không biết. Nhưng cứ tạm cho cái “phích” của miền Bắc là cái b́nh thủy của miền Nam đi ! Cũng như ở ngoài Bắc mà kêu “cái ghe” là không có được đấy !

– Sụyt !

Tôi lại nháy Năm ư bảo có Thu ngồi bên cạnh. Năm Cà Dom trở lại câu chuyện vô quán trà:

– Được phục vụ đầy đủ rồi, tôi bèn cầm gói trà lên ngửi ngửi ! Ngửi khá mạnh, nhưng không thấy mùi hương chi cả . Đến chừng rót ra chung, nước đen xậm mà không bốc lên một tí hương trà. Thằng bạn tôi kêu lên ngay :

“ Nước cau khô, nước cau khô !”

“ Thật à ?”

“ Xem đó th́ biết .”

Nếu gặp ông văn sĩ th́ ổng có thể làm một bài phóng sự được, c̣n tôi th́ chỉ kể tắt như thế này là sau khi xác trà đă phơi khô th́ họ đem tẩm bằng nước cau khô, đem phơi, lại đem tẩm, rồi lại đem phơi vài lần nữa.

Thế cũng chưa xong, họ bỏ lên chảo rang cho ḍn rồi trút vào hộp trong đó có một ít trà nguyên chất và hoa nhài.

Độ một hôm th́ họ lại sớt ra, gói đem bán cho khách. Đó, đại khái là trà giả tạo.

Tôi lắc đầu:

– Tôi ớn ông bác sĩ Cà Dom quá !

– Ớn ǵ ?

– Cái ǵ ông cũng biết mà toàn là những chuyện không ai biết .

– Ừ’ đúng toàn những chuyện của lớp hạ tàng cơ sở không thôi. Nghĩa là tui ăn no, uống đậm, đi chậm làm việc chẳng ra cái nước mă ǵ cả.

Tấn lại hỏi :

– C̣n rượu khoai lang ?

– Cái đó th́ rơ ràng như tôi nói đó. Nghĩa là rượu nấu bằng khoai lang uống nhức đầu bỏ mẹ !

Tấn lại tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Rượu nấu bằng khoai lang th́ nấu làm sao kia chứ!

Năm chậm răi rót trà và nói tiếp:

– Nhưng nấu với khoai lang hăy c̣n khá lắm ! Người ta nấu với cùi bắp ḱa.

Tấn kêu lên:

– Nấu với bắp hả.

Năm Cà Dom gầm lên:

– Khờ… ông ! Nấu với cùi bắp, cùi bắp, cậu nghe chưa ?

– Thế à ?

– Chớ sao !

– Cùi bắp mà nấu rượu là nấu làm sao ?

– Làm sao ai biết làm sao ?

– Uống có bổ khỏe ǵ, cái thứ rượu nấu bằng cùi bắp ?

– Dẫu có bề nào cũng chẳng làm chi. Làm chi cũng chằng làm chi. Dẫu có bề ǵ cũng chẳng làm sao !

Năm Có Dom nói xong, nhướng nhướng mắt nh́n mọi người. Cái bi đông trà của Năm Cà Dom trở nên đậm đà nhờ câu chuyện của chủ nó.



https://uploads.disquscdn.co m/images/3bdeb09a4ea29687c571 cd1370f53801f5f922cb f05b251f0e817943163a 5d03.jpg


Tôi ngồi uống trà mà nghe chuyện rượu khoai lang của Năm Cà Dom bỗng nhiên tôi thấy thèm rượu, thèm một cách đột biến và gay gắt vô cùng.

Năm Cà Dom vẫn chưa buông tha cái tiết mục uống trà của anh. Năm Cà Dom nói:

– Cái nghệ thuật uống trà kể cũng hay hay. Có nhiều lúc chính trị bị người ta cho xen vào cái chuyện vui thú riêng tư ấy.

Ông Chín thấy Năm nói chuyện rào rào, vừa có duyên lại vừa không ai bắt bẻ được, nhất là Năm lại nói những chuyện mà ông Chín cho rằng :

- “ Mất lập trường ” , ông Chín muốn rỉ tai hoặc sửa lưng anh ta một cái, nhưng lối nào cũng không tiện cả, bởi v́ xem cái tính khí của thằng cha bác sĩ này, nói là nói làm là làm không ai can được, cho nên ông già đành ngồi nghe cũng gật gù như cũng hưởng ứng cùng với những người khác.

Năm Cà Dom nói tiếp:

– Có một lần tôi đi xuống Hải Pḥng, lại nhà một thằng bạn làm thuyền trưởng chơi. Nhằm ngày chủ nhật, cho nên bạn bè đến khá đông. Ở ngoài đó th́ các bạn cũng biết rồi, thăng Nam Bộ ở chỗ nào cũng có bạn, hang cùng ngơ tận nào cũng t́m tới mà. Cùng ḍng máu dễ t́m nhau.

– Năm Cà Dom hớp chung trà rồi vui vẻ tiếp :

- Bữa sáng nào cũng uống trà nhưng trà khá cái là không phải uống trà cau khô, mà trà thật nhờ có thằng mua chợ đen ở đâu đó được một nhúm.

Ông Chín gầm lên:

– Đồng chí nói láo bỏ hết sách vở. Ngoài Bắc có xưởng chè Phú Thọ, có cả trăm ngàn mẫu chè, uống không hết đem bán ra nước ngoài, làm ǵ có trà cau khô với trà chợ đen ? Ḿnh là cán bộ, ăn phải coi nồi, ngồi phải coi hướng , trước khi nói phải uốn lưỡi ba lần. Đồng chí có làm như vậy không ? Có uốn lưới trước không ?

Năm Cà Dom cười. Tuy hơi quạu . nhưng Năm cố nén cơn giận xuống.

Năm Cà Dom nói:

– Dạ vâng, cháu biết rơ là ḿnh có nhà máy chè Phú Thọ, có những đồi chè Phú Thọ rộng bạt ngàn… nhưng …

Ông Chín được thế cắt ngang:

– Đồng chí biết vậy mà c̣n ăn nói vậy th́ thiệt là không biết uốn lưỡi trước khi nói.

Năm Cà Dom thấy ông già khăng khăng bắt “ phốt ” ḿnh, nhưng chỉ trong một cuộc giao tranh luận về “phạm trù” lần ở ven suối Năm cũng đoán được cái tính của ông già, nên Năm vẫn vui vẻ :

– Thưa cụ cháu nói không cần đánh lưỡi, nhưng cháu nói cái ǵ cũng có cân tiểu ly cân đo cả, cháu là thầy thuốc mà, một chữ sai, một mi li khối sai cũng đủ giết người rồi, huống chi cả cái nhà máy mà cháu không biết.

– Tôi không nói với đám các anh nữa, các anh toàn kiếm chuyện không hay. . . Lập trường của các đồng chí để ở đâu kia chứ ?

– Ơ hay, ông Chín nói vậy, th́ chuyện trà cau khô là chuyện không nên nói ra à ? Vậy để cho cái bọn con buôn đó lột da ḿnh à ?

Lập trường của tôi ở chỗ là không để cho nó cho ḿnh uống nước cau khô mà móc túi lấy giấy bạc cụ Hồ một cách ngang nhiên !

– Thôi tôi không nói với đồng chí nữa !

– Th́ thôi. Tôi nói một ḿnh tôi. Rồi Năm Cà Dom thản nhiên kể tiếp.

Buổi sáng hôm đó, có b́nh trà ngon uống thiệt là đă vô cùng Vi lâu lâu mới có trà thiệt. Đang uống th́ bỗng có một anh ba xạo tới. Anh ta không thân, nhưng nghe hơi trà th́ xông vào chắt hết nước cốt uống rồi khen trà ngon nhưng lại bảo “trà mua chợ đen phạm chánh sách”.

Mẹ nó cái thằng vô duyên quá. Trà của người ta nhảy vô uống càn mà lại c̣n lên lớp người ta. Mấy cái thằng như vậy, không nhiều chớ phải lúc nhúc như gịi th́ ḿnh sống sao nổi.

Đó là cái chuyện uống trà hồi thuở 1956, hồi cái xưởng chè Phú Thọ hăy c̣n nằm trong kế hoạch của Bộ Công nghiệp. Hồi đó khác bây giờ ông Chín ạ ! Cháu nói chuyện ǵ cũng có dẫn chứng cụ thể.

Năm Cà Dom lại tiếp :

– Nhưng bây giờ lại có chuyện bây giờ.

Ông Chín thấy như khỏe nhẹ v́ Năm Cà Dom đă kể dứt chuyện uống trà, nhưng ông lại tức giận cho cái thằng cha bác sĩ Cà Dom này, không biết chuyện ở đâu mà nó cứ lôi ra lằng nhẳng như thế, ông Chín hỏi :

– Chuyện bây giờ là chuyện ǵ chớ ?

– Đâu có chuyện ǵ đâu ông Chín.

– Ờ đâu có chuyện ǵ đâu mà nói.

- Ông Chín tằng hắng một cách sảng khoái rồi tiếp

– Bây giờ th́ nhà máy chè của ḿnh sản xuất đều đều. Trà của ḿnh ngon nhất thế giới rồi phải không các đồng chí ?
Mỗi cán bộ hàng tháng được mua hai người một gói.

Năm Cà Dom xen vô :

– Đó là cán bộ lèm nhèm. C̣n cán bộ khá khá mỗi người ít nhất được một gói chứ ông Chín. Riêng các anh lớn th́ tha hồ mua. . .

Ông Chín lại tỏ vẻ bất b́nh.

– Lại móc ḷ hả ?



https://imagizer.imageshack. com/v2/360x480q90/r/924/1YZ69V.jpg


– Đúng thật chứ. Ai ở miền Bắc mà không công nhận như vậy . Chính tôi đây tháng nào cũng chạy sấp chạy ngửa năn nỉ người này người nọ để xin phiếu mua trà. Tôi ghiền thuốc lẫn ghiền trà. Đó là hai nỗi khổ của tôi mà. Sao tôi quên được.

Trà tiêu chuẩn của tôi chỉ uống được sáu ấm. Đó là gói trà Chính Xuân phân ra thật đều. Uống nhín nhín th́ được một ngày. . . Mẹ kiếp cái trà Tàu thiệt là gây cho ḿnh nhiều khốn khổ.

– Ấy đă đồng chí lại mất lập trường nữa. Đồng chí thiệt lôi thôi quá ! Đồng chí không có học lớp chánh trị nào sao đồng chí.


– Không !

- Ít ra trước khi về Nam đồng chí cũng phải học một lớp ba tháng chớ. Có lư nào không ngơ.

– Có học nhưng tôi thích vác gạch đi bộ hơn là vô lớp ngồi như tượng gỗ. Vô ngồi mà bụng tưởng đâu đâu ! Nghe lỗ bên này qua lỗ bên kia ráo trơn.

– V́ thế đồng chí mới dễ mất lập trường !

– Mất ǵ đâu ông Chín !

– Trà Tàu ! Đồng chí nói là trà Tàu. Tiếng Tàu là cái tiếng của thời đế quốc nô lệ để lại cho ḿnh. Nó là dấu vết của sự bất b́nh đẳng và mất đoàn kết.

Năm Cà Dom cười khè khè. Có lẽ Năm Cà Dom cũng biết lăo già này quá gàn. C̣n tôi th́ tôi càng nực cười.

Lúc nào cũng lắng tai nghe chung quanh xem có ai nói cái ǵ “mất lập trường” không ? Giống in như ông ta là cân tiểu ly chỉ để dùng trong cái việc độc nhất ấy vậy Cho nên tôi cứ để cho ông phân tích cái tiếng “trà’Tàu” nghe chơi.

Năm Cà Dom hỏi: .

– Theo ông th́ ông nói là trà ǵ nào ?

– Tất nhiên là trà Trung Quốc.

– Vậy nếu trà đó sản xuất ở Đài Loan th́ gọi là trà ǵ ?

Ông già hơi bí, nhưng lại t́m cách giải đáp:

– Đại khái là trà Quốc dân đảng.

– Vậy th́ phải gọi trà Trung Quốc là trà Cộng sản mới cân xứng và rơ nghĩa hơn. Năm Cà Dom vui vẻ nói tiếp.

- Theo tôi th́ trà Tàu hay trà Anh Quốc, trà ǵ ǵ cũng không có lập trường ở bông trà. Cũng như uống trà không có lập trường ǵ cả. Uống trà là một thú vui thế thôi !

Ông Chín nói:

– Nhưng mà không thể gọi là trà Tàu được !

Năm Cà Dom cười:

– Cái đó tùy. Ai muốn gọi ǵ th́ gọi, c̣n tôi th́ cứ “ trà Tàu ” !

– Hừm ! Đâu có được ! Phải thống nhất ư chí chớ ! Đồng chí nói ngang như cua vậy mà nghe được à ?

Tôi không ngờ ở đây lại cũng có một người kiêng cái tiếng “Tàu”.

Tôi đă từng dùng tiếng “Tàu” và cũng đă từng bị sửa lưng một cách ngon lành như thế nhưng khác trường hợp này là trên giấy trắng mực đen.

Số là hồi thuở đó tôi làm ở Bộ biên tập báo Văn Học, tuần báo của Hội liên hiệp Văn học nghệ thuật Miền Bắc. Tôi có viết một bài, trong đó tôi có dùng hai tiếng “truyện Tàu“.

Ông thư kư ṭa soạn gạch đít và ngoéo ra ngoài lề sửa lại là “truyện cổ Trung Quốc” khi bản thảo sắp đưa đi nhà in, tôi trông thấy việc “sửa” văn đó. Tôi bèn lên gặp đồng chí thư kư ṭa soạn.

Ông bảo là chữ “Tàu” ở đây không ổn cho nên phải thay bằng chữ khác. Tôi nhận và cứ để in theo những chữ ngoài lề. Tôi nghĩ. Truyện Tàu là truyện Tàu chứ không phải là truyện cổ Trung Quốc. Vả lại Tàu và Trung Quốc là mấy thứ ?

Chằng có lẽ “Tàu” là Đài Loan c̣n Trung Quốc là Trung Hoa lục địa.

Hơn nữa, là một người cầm bút, tôi có sự suy nghĩ và có t́nh cảm của tôi khi tôi ngồi trước trang giấy. Cho nên khi tôi viết hai tiếng “truyện Tàu” là tôi nghĩ ngay đến những quyền truyện với những cái góc cuốn tṛn, nhũng trang rách mướp và đẫm mồ hôi, với những hàng chứ lu mờ chỉ vừa đủ trông thấy và với những cái nẹp tre vàng thô kệch cũng cũ nát cặp ở lưng sách.

Tôi nghĩ đền những cặp mắt kính yếu nom vào những ḍng chứ kê sát bên chiếc đèn dầu hỏa mập mờ với giọng đọc ê a ngập ngừng, với những thính giả nằm im lắng nghe, hưởng ứng từng đoạn truyện với những t́nh tiết vui buồn mà khóc mà cười với nhân vật trong truyện.

Tôi nghĩ đến ông tôi, đầu bạc phơ nằm lim dim trên bộ ván gơ lắng nghe đứa cháu đọc và đến một ..trang đă được đánh dấu trước th́ sẽ đưa thưởng cho nó một đồng nửa xu.

Tôi nghĩ tới tôi, cậu bé nằm sấp trên đầu ván đọc mà bụng ..nghĩ tới những cuộc vui chơi rộn rực ngoài kia của chúng bạn, v́ thế cho nên hễ thấy ông có vẻ ngủ th́ lập tức đọc nhảy trang để mau hoàn thành nghĩa vụ, lănh thưởng và vọt đi chơi ngay. . .

Ấy đó khi tôi viết hai tiếng “truyện Tàu” th́ tôi nghĩ đến bao nhiêu việc , bấy nhiêu người đó, và t́nh cảm của tôi quyện lấy ư nghĩ đó trộn vào máu tim tôi mà chảy xuống ng̣i bút nên hai chữ đó. Và đó, nói theo trong nghề văn là sáng tạo.

Mà trong văn học nghệ thuật th́ sự sáng tạo lớn nhất là thuộc về cá nhân chứ không phải thuộc về tập thể.

Ngay như tiếng “ Nga” và “ Liên Xô ” cũng vậy.


Hay tiếng “Pháp“, “Tây“, “Lang Sa” cũng vậy nốt. Phải biết dùng nó cho đúng chỗ, chứ không nên lệ thuộc vào t́nh cảm chủ quan mà bắt người khác sửa theo ḿnh.

Ấy vậy, mà cái anh thư kư ṭa soạn vốn là một nhà thơ không làm đến ba câu thợ, đă ngang nhiên chữa văn của một người khác như một ông thầy lớp dự bị chữa lỗi “đích tê” cho cậu học tṛ đầu trọc .

Tôi không phản đối, nhưng tôi không chấp nhận. Đó là vấn đề. Và hôm nay gặp ông bác sĩ Năm Cà Dom người cũng bị “quy kết” như tôi cho nên tôi mới nói ra.


https://imagizer.imageshack. com/v2/392x480q90/r/923/IKMx01.jpg



https://1.bp.blogspot.com/-pd46dkPz0RM/WU0EezX6fZI/AAAAAAAAAXc/o2nSVyzgk7Qoq_qt0w1T EBlTzpDPPCUNQCLcBGAs/s1600/gialang%2B1.jpg


Mà quả thật, Năm Cà Dom cũng như tôi, anh ta không chịu thua ông già lập trường. Năm Cà Dom nói:

– Ông Chín ạ !

- Có tôi !

– Cháu hỏi thật ông Chín nhé !

– Cứ hỏi, tôi sẵn sàng đáp lại.

– Cháu xin hỏi ông Chín, là một năm ông Chín sửa lưng những người khác chừng độ mấy lần, như vừa sửa lưng tôi đây ?

Ông Chín không nổi cáu được mà vui vẻ .

– Có nhiều, sửa nhiều, có ít sửa ít .

– Nếu như người ta căi lại ông th́ ông làm sao ?

Ông Chín cười, cái cười tự tin rằng không ai căi thắng ḿnh, ông Chín nói :

– Th́ đồng chí cứ căi thử xem.

Năm Cà Dom đứng dậy và nói:

– Xin lỗi các đồng chí, tôi ra ngoài một chút .

Tôi th́ thích thú v́ thấy trận đấu sắp nổ ra vui vẻ, c̣n Thu th́ càng thích thú hơn v́ thấy rằng trên trận tuyến chống ông già gân, ḿnh có thềm đồng minh tích cực (Thu đă căi nhau với ông Chín nảy lửa cũng v́ “lập trường“ .)

Năm Cà Dom trở lại với điếu thuốc trên môi, trông gương mặt của Năm phấn chấn hằn lên.

Năm ngồi vào chỗ cũ và nói ngay:

– Đây, vấn đề của tôi, tức bác sĩ Năm Cà Dom nêu ra như thế này. Tôi đồng ư với ông Chín rằng :

- Truyện Tàu phải sửa lại kêu bằng Truyện Cổ Trung Quốc như anh bạn đây vừa nêu.

Và Trà Tàu cũng phải sửa lại là Trà Trung Quốc, ví dụ như Trung Quốc Kỳ Chưởng…

Nhưng có những chỗ chữ Trung Quốc không thay được chữ Tàu, mà nếu cố gắng bừa chữ này vào chữ kia th́ thành ra thất chánh trị !

– Ví dụ ! Ví dụ xem ! ông Chín thách thức.

Năm gạt nhẹ cái tàn thuốc vào cạnh ḥn đá và nói:

– Ví dụ như ghẻ Tàu !

Mọi người ngả ngửa, nhảy dựng lên mà cười như ở dưới đít và ở trước ngực có gắn ḷ xo bị bấm nút bật tung ra, làm cho ông Chín như người bị tấn công bằng vơ lực thật sự.

– Cái ǵ mà cười dữ vậy ? Cứ đơn cử ví dụ xem sao nào ?

– Ví dụ như ghẻ Tàu là ghẻ Tàu chứ không thể kêu là ghẻ Cổ Trung Quốc được !

Ông Chín lúng túng, không biết quơ quào câu đáp ở đâu. Năm Cà Dom lại tiếp tục pha tṛ:

– Đứng về mặt y học mà nói th́ ghẻ Tàu là một thứ ghẻ vô cùng lợi hại, rất nguy hiểm khè khè. . . trong các thứ ghẻ có vi trùng Sta phi lô cốc, gô nô cốc…, (Năm nếu hai ba thứ vi trùng “cốc, cốc” ǵ nữa tôi không nhớ hết) .

Một anh bạn nhạy miếng tiếp ứng ngay:

– Ba-xi-đờ-cốc !

– Không phải đâu. Năm Cà Dom tiếp. Đấy trong trường hợp đó mà thay cho “Tàu” bằng chữ “Trung quốc Cổ ” th́ nguy hiểm vô cùng ông Chín nghĩ sao !

Ông Chín lắc đầu. Mồ hôi rịn ra ở từng nếp nhăn trên trán lăo già lập trường.

Lăo cố chống đỡ miễn cường:

– Tôi không biết y học, tôi chỉ biết cái tiếng “Tàu” là cái tiếng của thời nô lệ. Ở chế độ tốt đẹp của ta không thể để cho nó tồn tại được.

Tôi chen vào:

– Thế th́ đem nó bỏ vào chặng đường vắt này cho vắt cắn nó toi mạng đi ! .

Mỗi người góp vào một câu, nhưng v́ đối tượng chính là ông Chín, mà ông Chín lại xụi lơ cán cuốc rồi, cho nên ư kiến của ai nấy đều trở thành những quả đấm nện vào không khí cho nên câu chuyện cũng nhạt dần theo cái bi đông trà của Năm Cà Dom đă châm nước sôi đến lần thứ mười tám.

Và mục đích của thiên hạ đến đây cũng đều để một là uống trà, hai là tán chuyện. Mà trà th́ đă nhạt, chuyện lại càng nhạt hơn, cho nên ai nấy đều từ từ rút lui có trật tự. C̣n tôi th́ đi về vơng nằm nói chuyện với Năm Cà Dom. Vơng của hai đứa mắc giao đầu với nhau. Chả là cái con người của Năm cũng hợp với tôi mà !

Vừa mắc bi đông lên đầu vơng, Năm đă nói ngay:

– Tôi chắc ông văn sĩ chê tôi kém xă giao lắm phải không ?

– Sao ?

– C̣n sao nữa, văn sĩ mà đóng kịch cũng tài thế à ?

– Thật mà ! Công b́nh mà nói th́ không biết toàn bộ con người cậu như thế nào, chứ c̣n từ lúc gặp tới giờ thấy có nhiều cử chỉ tốt có “tính chất lương tâm nhà nghề”. Đặc biệt trong lúc này mà c̣n dám mời thiên hạ uống một bi đông trà Chính Xuân th́ thiệt là “một con người không phải như những người khác”.

– Thôi mà, tô vẽ măi.

– Thiệt mà. C̣n cái việc cậu lội suối băng bó cho tụi nó.

Câu chuyện giữa tôi và Năm Cà Dom c̣n đang tương đối vui vẻ th́ giao liên tới gọi đi lănh gạo.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
02-06-2021, 06:22
CHƯƠNG 10


Trời đất ! Giữa lúc cái ruột tượng cũng như cái bao tử của ḿnh sắp thủng ra rồi mà lại được đi lănh gạo th́ chằng khác nào chiêm bao. Tôi tưởng đâu là ai nói láo. Nhưng sự thật là cậu Tấn đang đứng tước mặt tôi đập đập đầu vơng và nói:

– Đi ! Đi ! Có gạo rồi.

Tôi đưa mắt nh́n quanh tôi. Lúc nhúc, lô nhô, loi nhoi trên những cái vơng, những sinh vật bắt đầu ngóc dậy, nghển lên như những chú tằm đang ửng bụng trong nong mà nghe hơi dâu phất qua. Tôi nh́n sang ông Chín, thấy ông đang sửa soạn ruột tượng.

Tôi nói:

– Phen này là hết lo rách bao tử rồi ông Chín ơi !

– Sao, cái ǵ mà rách bao tử ?

– Không rách th́ thủng .

– Các đồng chí toàn nói chuyện bi quan .

– Có gạo rồi, thôi bây giờ lạc quan.

Năm Cà Dom cười ré lên và rứt những chú vắt vứt đi.

- Lạc quan nè, lạc quan nè, một, hai, ba. . . hé hé hé ! Thế đó lạc quan chưa ?

Ông Chín không đáp. Nhưng Năm Cà Dom lại muốn gợi chuyện. Năm Cà Dom nói:

– Nhưng mà lội qua khỏi khúc đường vừa rồi chắc chắn có đứa bị ghẻ Tàu. Bởi v́ vắt cắn chảy máu. Rồi vi trùng đột nhập vào. Cha chả ở trên con đường hắc x́ dầu này mà bị một mụn ghẻ Tàu th́ khổ sống lắm. Nó khoét tới xương.

Tấn giục:

– Thôi đi ! đi ! Người ta đi ào ào rồi kia ḱa. .

– Đi th́ đi. Nói vậy nhưng tôi trông thấy Thu vẫn ngồi ỳ trên vơng .

Thu sịt mũi. Đôi mắt Thu đỏ hoe. Khổ quá. Lúc nào cũng có thể khóc, Thu tưởng như khóc để trút hết mọi nỗi niềm. Cho nên hễ khi đau khổ, bực tức, Thu đều khóc. Bây giờ được tin có gạo và chuẩn bị lănh gạo, Thu cũng khóc.

Tôi biết Thu khóc không phải v́ sung sướng mà v́ không đi được. Cơn đau suốt mấy ngày qua của Thu kéo lê trong mưa và dầm dưới nước bây giờ trở nên trầm trọng. Thu sốt, nhưng không phải sốt rét. Ở giữa chốn này mà sốt như vậy, biết lấy ǵ mà trị ?

Tôi bảo Thu:

– Em đưa ruột tượng đây anh đi lănh gạo cho. Em ở nhà coi ba lô cho anh và anh Năm.

Thu nh́n tôi với cặp mắt van lơn, phó thác, và tuyệt vọng.

Tôi và Năm Cà Dom vắt ruột tượng trên mỗi vai một cái, ḷng tḥng phía trước, ḷng tḥng phía sau. Năm vừa đi vừa hỏi tôi:

– Cậu có nghe ống chân cậu như thế nào không ?

– Ngứa.

– Xem tớ đây này. ..

Tôi nh́n cặp chân của ông bác sĩ Cà Dom tuy đă gầy đi nhiều nhưng vẫn c̣n dáng dấp khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Trên làn da vàng sậm những vết đỏ bầm nổi lên và những làn trầy sướt v́ móng tay quàu. Năm Cà Dom nói:

– Cái lá mục ở rừng này độc thật.

Chúng tôi đi lẫn trong các dăy người nối đuôi nhau như kiến từ trong rừng đổ ra con đường ṃn càng lúc càng đông hợp thành một chuỗi người càng lúc càng dài và càng dày.

Người ở đâu mà đông thế. Té ra v́ kẹt đường mà họ bị dồn cục lại ở đây chờ lănh gạo. Gạo ở đâu mà phát cho đủ kia chứ ?

Gạo ở đây tải từng kí lô, bằng vai, bằng xe thồ xe ba gác th́ lấy đâu được nhiều ?

Tôi đi, không cần hỏi đường, cứ lầm lũi đi như cái wagon xe lửa, cái trước lăn th́ cái sau cũng lăn theo. V́ vậy cho nên hễ người kéo ngọn đi không kịp giao liên th́ cả đoàn ở phía sau bị lạc hết.



https://i.pinimg.com/originals/34/25/e1/3425e19eb12ac19d024d 550898f4e932.jpg


Có lần tôi suưt bị thiên hạ đánh v́ tôi làm “đứt đuôi” không bám kịp người đi phía trước, cho nên đến ngă ba, thay v́ rẽ vào ngả này, tôi lại rẽ vào ngả kia đi măi, giao liên ở phía trước chờ không thấy đoàn tới bèn quay trở lại mới hay tôi đưa khúc sau vào tử địa.

Nhưng ở đây th́ không sao, đường lên kho gạo chỉ hai tiếng đồng hồ thôi. Có lần tôi đă đi mất một ngày để lănh mười sáu kí lô gạo, sáu giờ sáng đi, năm giờ chiều mới về tới nơi. Mệt hơn lần này nhiều.

Lần này chúng tôi phải qua mấy con suối, leo một cái dốc đứng mất bốn mươi lăm phút, xuống hết cái dốc đó, rồi đi ngang một chập nữa th́ thấy có người vác những cái ruột tượng căng rướn đi ngược chiều chúng tôi.

Th́ tôi biết rằng ḿnh c̣n cách sống được.

Kho gạo lợp toàn ni lông xanh, nóc đứng như nóc nhà người Thượng nhô lên trong những hàng cây rừng, và tiếng người rào rào như ong vỡ tổ Thấy đó nghe đó nhưng đi tới th́ hăy c̣n khướt.

Cái dốc cuối cùng là cái dốc cao nhất. Nhưng rồi cũng đến nơi. Một quang cảnh lạ bày ra trước mắt tôi.

Người ta ngồi la hệt dưới đất, trên rễ cây. Đất nhẵn như nền nhà. Một con voi to sầm đứng bên một ngôi nhà đang vung vít cái ṿi. Mấy người đứng xa chỉ chỏ ngắm nghía nó.

Tôi có cảm tưởng là tất cả miền Bắc đă kéo hết vào đây. Vậy mà gạo đào đâu ăn cho đủ ? Chỉ khổ thân con voi to tát kia, và mấy chiếc xe ba gác chơng gọng kêu trời không thấu đó.

Người ta đang bu lại phía kho gạo, vây quanh những bao gạo có lẽ vừa mới được chở tới.

Tôi đi về phía đó và cố đi rấn ra đằng sau một chút để t́m xem bằng con đường nào mà xe tải gạo tới đây như vậy. Th́ có người quát:

– Đi đâu đó, muốn chết hả. Nè, thằng cha kia !

Tôi quay sang th́ quả thật người ta đang la tôi:

– Trở lui lại không ? Vô kỷ luật !

Trước sự sừng sộ quá đáng của một đức ông sơn lâm chúa tể nào đó, nhà văn Xuân Vũ bèn ngó dáo dác, tuy biết rằng kẻ bị la là ḿnh mà vẫn làm ra vẻ là không phải ḿnh cho đỡ ngượng. Nhưng cũng chưa hết. Cái giọng kia lại quát tháo tiếp:

– Ḍm ḍm cái ǵ, muốn đi Bà Rá hả ? Lộn xộn hoài. Tôi bảo ngồi đâu ngồi đó rồi tôi phát gạo cho mà ăn. Tôi quạu là tôi bỏ đói nhăn răng hết.

Tôi quay trở lại và suy nghĩ:

– Cái ǵ mà ghê gớm dữ vậy. Mẹ nó, trên đường này sao ḿnh bị người ta nói nặng nói nhẹ luôn vậy. Thằng nào cũng chửi được ḿnh cả.

– Ê! ê! ông bạn!

Tôi quay lại nh́n vào một đám đông đang ngồi trên một ḥn đá to. Có tiếng cười rộ lên. Đúng là họ cười tôi đang ngơ ngác.

– Đây này ! đây này !

Tôi nh́n thằng vào chỗ có tiếng nói đang phát ra. Một anh chàng gầy nhom với bộ mặt xương và đôi mắt to tṛn nhấp nháy dưới một cái nền tóc trắng xóa ! Anh này cười:

– Không nhận ra à ?

– Ai đâu…

– Tôi đây này.

Tôi đi đến gần và lại ngơ ngác:

– Xin lỗi, tôi quên rồi.

– Nh́n kỹ lại xem.

– Ai vậy cà ? Tôi vừa nói vừa đi đến chỗ anh ta ngồi và càng chăm chú nh́n vào khuôn mặt ấy.

– Dân Lam Sơn đây mà !

Phải rồi !

Lam Sơn là một kỷ niệm đối với tôi. Nhưng trong cái kỷ niệm đó có hàng trăm mảnh kết thành hợp lại, làm sao tôi nhớ cái mái đầu bạc kia là mảnh nào ?

Làm sao tôi nhớ được trong cái vùng xanh bạt ngàn của núi rừng rét buốt ở phfa tây của tỉnh Thanh Hóa đó, mái tóc bạc kia tên ǵ?

Anh chàng đầu bạc lại cười và ṿ ṿ mái tóc.

– Đi đào gốc lim hoài mà quên à ? Trông cái đầu này không nhớ hay sao ?

Quả t́nh tôi không nhớ. H́nh như từ sau cơn sốt đến nay trí nhớ của tôi sút hẳn đi.

– Hoa đầu bạc đây này ? Hoa đầu bạc đội trưởng móc gốc lim C2 nông trường Lam Sơn sư đoàn 330 đây nhớ chưa ?

– À trời đất ơi ? Tôi nhảy tới vồ lấy anh chàng tự xưng là Hoa đầu bạc và đấm thùm thụp vào lưng anh ta. Cũng đi đây nữa sao ?

– Cũng đi chớ sao không đi ?

– Tôi tưởng các cha chết hết lúc đào gốc lim rồi sang thời kỳ mắc gốc su hào rau muống ngoài đó chớ.

– Mắc cũng ráng gỡ mà đi. Cơ hội này không “về nước” th́ chờ cơ hội nào bây giờ.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x388q90/r/924/wZVzpM.jpg


Tôi ngồi lại bên cạnh Hoa đầu bạc.

Đúng là một trong những người bạn có liên quan mật thiết trong cuộc đời viết văn của tôi. Lúc đó vào khoảng năm 1958, tôi lên nông tường Lam Sơn để lao động thực tế.

Đó là đợt lao động thực tế lớn nhất có lănh đạo từ Trung ương.Tôi buồn quá, tuy không có dính ǵ tới vụ Nhân Văn Giai Phẩm nhưng không muốn ở Hà Nội. Cho nên tôi mới lựa các nông trường thật xa xôi mà đi cho yên ổn tâm thần.

Tôi vào cuốc đất ở đơn vị của Hoa tám tháng, mỗi ngày có chấm công ghi điểm, mỗi tuần có tổng kết, mỗi tháng có báo cáo về Hà Nội. Nhờ vậy tôi quen với rất nhiều cán bộ quân sự trong đó có Hoa đầu bạc.

Hoa ít tuổi hơn tôi nhưng tóc Hoa bạc sớm quá. Hồi đó tóc Hoa bạc mới phân nửa, c̣n bây giờ th́ hoàn toàn một màu trắng xóa như bọt muối. Hồi đó anh em gọi là “ ép em ” đầu bạc hay Hoa đầu bạc.

Nói chi tới bây giờ, tóc Hoa không c̣n sợi nào đen để mà bạc nữa. Hoa nh́n tôi và cười, cười rồi lại nh́n tôi, không nói.

Tôi hỏl.

– Ǵ mà cười hoài thế ?

– Coi anh tức cười quá .

– Tôi kỳ cục lắm sao ?

– Không phải anh kỳ cục nhưng cái sự anh đi về Nam nó kỳ cục.

-Như thế nào ?

– Mấy cha mà về trong đó làm chi, chạy mệt lắm !

– Có vơ có văn chớ .

– Văng xương th́ có .

– Th́ xưa nay vẫn thế mà .

Hoa vui vẻ:

– Cái nghề của tôi là cái nghề đánh đá, chỗ nào khua dao động thớt là người ta gởi tụi tui tới ngay. Đó, hồi đó tôi nhớ tôi nói một câu mà anh cười ngất. Bữa nhậu thịt heo rừng ở ngoài gốc khế, anh nhớ không ?

– Anh nói ǵ ?

– Cái ǵ anh cũng quên được cả.

– Lâu quá mà!

– Tôi nói là ḥa b́nh th́ tôi về vườn cuốc đất trồng khoai. Chừng chiến tranh nổ ra th́ Hoa này xin một chưn.

– Bây giờ th́ xin một chưn rồi hả ?

– Ph́ ! Xin luôn hai chưn ! ..

– Nhưng mấy cơn rồi ?

– Cơn ǵ ?

– Sốt !

– Cái đó th́ kể không hết. Sốt của tôi không c̣n cơn nữa.

– Sao vậy ?

– Nó cứ liên miên, ngay bây giờ cũng đang sốt. Đáng lẽ phải nằm, nhưng nằm th́ gạo đâu chạy về với ḿnh. Cho nên phải ḅ

– Có ai quen đi nữa không ?

– Thiếu ǵ .

– Đâu hết rồi ?

– Tụi nó đi trước cả rồi. Chỉ ḿnh sốt nên lọt lại sau đây.

– Ḿnh cũng vậy .

Tôi lôi Hoa đi ra một góc và t́m chỗ, hai đứa cùng ngồi tâm sự Tôi hởi ngay:

– Anh biết đến đây là đâu không ?

– Mẹ tôi cũng không biết nổi.

– Ủa quân sự sao mà nói vậy ?

– Quân cái nước mă ǵ. Mù tịt. Vô đẩy chỗ nào như chỗ ấy. Đố ai moi cho ra một tên núi tên suối.

– Theo anh ức đoán th́ c̣n bao xa nữa ?

– Độ hai phần ba đường !

– Hả ! Anh nói sao ?

– Ḿnh đi mới một phần ba thôi cha non.

– Trời đất !

– Cái ǵ mà trời với đất. Tôi đoán chừng đây mới là đến khu sáu thôi, có khi chưa tới nữa là khác. Có phải tụi về khu năm mới vừa tách khỏi tụi ḿnh độ nửa tháng đường không ?

– Hơn tháng chứ !

– Hơn tháng là v́ anh kề cả ngày đau nằm ỳ lại, chứ đi th́ chỉ mất nửa tháng thôi.

– Vậy à !

– Chớ sao !

– C̣n xa thế à ? Vậy tôi tưởng là ít ra ḿnh cũng đă đi được nửa đường rồi chớ.

– Chưa đâu, c̣n lâu lắm !

– Sức khỏe đâu nữa mà đi.

– Bồi dưỡng bằng nước suối, bằng lá bép.

– Lá bép là ǵ?

– Là lá bép.

– Nó ra làm sao ?

– Như lá sộp vậy. Cũng láng láng, ăn sống không được, nấu canh ăn nghe béo béo. Hoa đầu bạc tiếp. Ơ vùng này có một tiểu đoàn ăn lá bép ṛng sáu tháng thay bắp.

– Chớ không phải thay cơm à ?

– Không có cơm. Đây là trạm cuối cùng ḿnh được lănh gạo. Rồi từ đây trở đi khi bắp khi lúa.

– Trời đất ! Nói thiệt chơi ?

– Tôi đâu nói chơi làm ǵ 7 Tôi đến đây nằm đă mấy ngày rồi tôi nghe người ta nói mà: Khà khà ! Kể cũng vui. Chớ sao ! Hồi ra đi th́ ba ngày, lúc trở về th́ ba tháng.

Khà khà, bây giờ tôi mới biết là đi tàu mau tới hơn đi bộ. Khà khà… Anh coi hai cái bánh chè của tôi này, đi có ngày nó sẽ rớt ra và lăn lộc cộc trên đá như những trái bả đậu cho mà coi.

Tôi thở dài. Hoa đầu bạc nói tiếp:

– Nhưng thôi cũng là may, v́ ḿnh có ngày về nước, c̣n hơn khối đứa dính gốc rau muống su hào ngoài đó đời đời kiếp kiếp không có tài nào về nước được nữa ?

Tôi đặc biệt chú ư tới cách dùng chữ của nhà quân sự nhất là hai tiếng “về nước“. Lần trước, tôi có gặp hai cán bộ quân sự đi công tác bảo vệ hành lang ở Trung Lào, cũng dùng hai tiếng “ về nước ” một cách mỉa mai như vậy.

Nhưng dù mỉa mai mà nó đúng thật, đúng thật, đúng về mặt t́nh cảm cả về mặt công pháp quốc tế, lẫn về mặt địa dư.

Thực ra Việt Nam đă chia thành hai nước rơ rệt có ranh giới và có hai linh hồn khác hằn nhau, mỗi cái ngự trị trong một thể xác hoàn toàn khác nhau !

Người từ phương Bắc đi vào phương Nam bây giờ đâu phải như trước 1954 nữa. Bây giờ từ Bắc vào Nam có ư nghĩa chính trị từ một nước sang một nước khác.

Có lẽ những anh bộ đội nằm đêm cay đắng nhiều nỗi lắm cho nên mới nghĩ ra và xài cái danh từ “về nước” chua chát này.

Tôi hỏi Hoa :

– Bây giờ lên lon ǵ rồi ?

– Lon ǵ. Hồi cải cách ḿnh là trung đội trưởng. 1958 phong quân hàm xong, ḿnh lănh thiếu úy, bây giờ về Nam thiên hạ hứa đề bạt ḿnh lên một sao nghĩa là hai sao gạch đít nhưng phải vô tới nơi và phải tốt ḱa.

- Vậy th́ có lên ǵ đâu .

– Lên chớ, lên trời.

– Mười hai năm mà không lên nổi một bậc à ?

– C̣n lâu. Trong cải cách ruộng đất không tụt xuống là may chớ c̣n lên đâu nữa ?

Có người ngoắc :

– Vô lănh gạo !

Tức thời tôi và Hoa như cái ḷ xo bật lên, tay quờ quạng chụp lấy ruột tượng và mạnh thằng nào thằng ấy chạy ào ào không cần nghĩ tới chuyện chia tay từ giă chi nữa.

Thế là tôi đến kho gạo. Người ta như kiến cỏ.

Tôi không chen vào nổi. Tôi đứng nhón chân nh́n qua vai mọi người nhưng cũng không trông thấy ǵ. Mồ hôi từ những tấm lưng những bộ áo, những mái tóc bốc lên chua ḷm.

Tôi đành lui ra ngoài đứng chờ, không hy vọng lănh được gạo trước ba giờ chiều.

Tôi quay ra nh́n con voi cho đỡ sốt ruột.

Chú voi to ghê quá. Có lẽ nó là của một vị hoàng thân quốc thích nào từ triều Quang Trung, nó đă từng chở lương thực hay đă làm chân cho một ông tướng thời ấy.

Một vành tai nó bị rách tua ra thành nhiều mảnh và nó chỉ c̣n có một cái ngà. Nhất voi một ngà, nh́ người ta một mắt.

Những dấu vết vừa kể có thể chứng minh thêm tính nết và chiến công của nó.

Trông nó hiền lành cục mịch , chậm chạp , khờ khạo nữa là đằng khác Nó đứng sầm sầm như một quả núi con con, chỉ có cái ṿi nhúc nhích đong đưa, c̣n toàn thân mốc cời đứng im như một màu đá rêu mốc, thỉnh thoảng tấm da của nó mới run run lên để xua đuổi ruồi muỗi.



https://caphedaklak.com/wp-content/uploads/2013/03/images827265_A1_Doan _voi_tham_gia_cho_vu _khi__luong_thuc_phu c_vu_chien_truong.jp g


Hoa đầu bạc ngoắc ngoắc tôi :

– Vô đi, vô kẻo hết.

Tôi cứ ngơ ngác không chịu vô. Hoa quát :

– Đă bảo vô mà cứ lừng khừng ở đó hoài vậy ? Muốn chết đói hả ? Trời đất ! Ở Hà Nội ăn phở xếp hàng, người ta không lấn, chớ ở đây không lấn th́ không có lănh gạo được đâu mà.

Sự thực ra, không phải là tôi không biết chen lấn. Nhưng nếu chen lấn tương đối khỏe như xếp hàng mua thịt hay mua hàng ở mậu dịch, chen lấn mà c̣n giữ được cái thể thống cái mặt mũi ḿnh ḱa, th́ tôi cũng không ngại, c̣n đằng này th́ chen như nêm, như cửi lên nhau th́ tôi không có đủ sức khỏe.

Nói th́ mang tội, chứ nó chẳng khác nào một bầy vịt quá đông mà cái tô lúa quá bé.

Người phát gạo đứng trên sàn nhà, vừa quát tháo vừa vung tay đá chân. Tôi chỉ nghe la chớ không rơ anh ta nói cái ǵ. Chân anh ta dang ra thỉnh thoảng một chân đá hất một cái ruột tượng ch́a vào

Có lẽ anh ta không biết phải phát cho ai khi mà trước mặt anh ta có vô số ruột tượng và giấy giới thiệu ch́a tới quơ quơ, ai cũng quơ thật mạnh để lôi kéo sự chú ư của anh ta.

Nên nhớ rằng trong sổ giấy giới thiệu có cả những tấm giấy giả.

Trên đường Trường Sơn này đâu có giấy tờ ǵ cho ra hồn ? Ai muốn viết cũng được Tên đoàn đâu có gọi đúng sự thực, toàn những tên giả mạo A3, Kqt, BCS, A6, v.v… ! Cho nên ai muốn viết cho ḿnh cái giấy giới thiệu ǵ cũng khó có ai kiểm soát cho ra nhẽ. Nhất là lại không có mộc mẹo chi cả.

Cho nên anh quản kho không muốn nhận cái giấy nào mà anh ta cứ xem xem mặt một chút rồi độp một cái anh ta bảo:

– Anh kia ḱa, đưa ruột tượng đây !

Thế là cái anh nào được trỏ vào mặt một cách hết sức vô lễ đó, ngày thường th́ có thể đánh nhau v́ cái sự trỏ mặt người ta đó, nhưng ở đây th́ người bị trỏ mặt lại rất lấy làm hân hạnh sung sướng, nghênh cái mặt lên và ch́a ruột tượng ra để nhận… gạo !

Tôi đứng lùi ra xa và mặc cho người ta lướt qua trước mặt. Ở phía sau tôi c̣n mấy cô phụ nữ.

Tôi giật ḿnh đánh thót một cái như bị ong chích. Sao lại có một cô ngộ nghĩnh giống như đầm lai thế kia ? Cô ta mặc áo bà ba đen, tóc hai bên thái dương hơi xoăn và chót mũi nhọn hơi hếch lên như mũi hia giống như mũi các cô đầm Tây.

Cô ta đứng bên cạnh một cô nữa . Trời xui chi có sự tương phản chua xót làm vậy ? Cô kia đứng bên cạnh cô tóc xoăn chi để làm cho cô tóc xoăn nổi bật thêm lên.

Đáng lư ra tôi lê chân tới một chút để cho gần cái lư tưởng lúc bấy giờ là gạo của tôi hơn, nhưng dường như có cái ǵ đang níu kéo ở phía sau tôi nên tôi cứ đứng lư ra đó với tất cả b́nh tĩnh của một gă giang hồ cao thượng không thèm đếm xỉa tới cái sự vật chất tầm thường kia, chẳng ngờ trong ḷng trái tim đă rung rinh rồi.



https://imagizer.imageshack. com/v2/320x226q90/r/923/S4PptG.jpg


Năm Cà Dom đă lănh gạo, hai vai anh ta vác hai cái ruột tượng căng ườn như hai con trăn vĩ đại của gánh hát xiếc Tạ Duy Hiển. Mồ hôi từ trên trán trên cổ chạy xuống có dọc ướt cả ngực, cả vai anh ta. Anh ta vừa đi vừa thở hổn hển.

Trông thấy tôi đứng im, anh ta quát:

– Đi vô mau đi ! Không hết đấy.

Tôi lắc đầu:

– Vô ǵ được mà vô.

– Gạo tốt lắm, không có mục như kỳ rồi. Vô mau đi.

Tôi vẫn đứng im Năm Cà Dom sốt ruột:

– Vô đi kẻo hết.

– Đông quá chen ngả nào ?

– Th́ phải chen mới vô được chứ đứng đó mà chờ người ta dâng cho hai tay à ?

– Thong thả đă !

Năm Cà Dom ngó dáo dác, rồi bảo:

– Thôi, giữ đây này . Đưa ruột tượng đây. Chán cha nội quá. Lúc nào cũng mơ mộng như trên cung trăng rớt xuống vậy.

Tôi không ngờ được ḷng tốt của anh Năm Cà Dom tới như thế. Ai trong lúc này lại hảo tâm với một thằng mới quen (mà quen trên đường Trường Sơn) đến thế. Lănh được gạo là người ta ba chân bốn cẳng chạy về ngay để nấu ăn chớ. Gánh làm ǵ công việc của người khác ?

Năm Cà Dom quàng cặp ruột tượng vĩ đại lên vai tôi và bảo:

– Coi chừng cho kỹ nhé. Mười bảy ngày sắp tới đây không có phát nữa đấy.

– Nghĩa là sao ?

- Tôi nghe lùng bùng hai lỗ tai và hỏi

– Nghĩa là không có phát gạo trong ṿng…

– Mười bảy ngày tới đây, hiểu chưa ? Qua ngày thứ mười tám mới có phát. Mà cái đó thiên lôi nó tin chớ ai mà tin cho được ?

Tôi nghe mà hết vía. Mang mười bảy lít gạo trên người tức là năm mươi mốt lợn sữa ḅ gạo th́ ít ra cũng mười kí lô. Chết c̣n sướng hơn, làm thế nào mà mang. Năm Cà Dom chạy phốc đi rồi quay lại bảo:

– Có một cái ruột tượng th́ làm sao lănh cho hết gạo ?

– Làm sao bây giờ ? Tôi đâu có dè.

– Cha nội thiệt, cái ǵ cũng không dè, không biết cả !

– Kệ nó, lănh vài chục lon thôi.

– Bậy nữa. Thôi được rồi !

– Sao ?

– …Cởi quần ra, gút ống lại cho tôi.



– Mau lên ! Sao chết trân đó vậy ?

Tôi vẫn không chịu thi hành lệnh của Năm.

– …Ai hốt hồn… Năm vừa nói đến đó th́ chợt thấy cô gái tóc xoăn bên gốc cây.

– À ạ…! Khổ quá !

Năm lôi tôi đi chỗ khác, khuất mắt cô ta rồi rỉ tai tôi:

– Lại gặp nữa he! Mắc cỡ hả ? Cởi mau lên!

Tôi cực chẳng đă phải làm theo ư muốn của Năm Cà Dom.

Năm Cà Dom chạy bay vô kho gạo. Tôi buông hai cái ruột tượng gạo xuống đất và t́m chỗ ngồi.

Thật là thảm hại. Hôm trước tôi nh́n cái bộ mặt của tôi trong gương mà hoảng kinh hồn vía, bây giờ tôi lại kinh hồn hoảng vía v́ nh́n lại cặp gị của ḿnh.

C̣n tí thịt nào đâu. Cái bắp chuối nhăo nhẹt, cái mớ thịt mềm èo như bọt bèo ở phía trong.

Vậy mà có lần Thu đùa, bảo “chân bộ đội chẳng khác cây cọc màn ” th́ ông Chín làm cho một vố quá sá! Ông bảo là cô “mất lập trường”

Làm sao mà đi hai phần ba đường nữa với cặp chân này ?

Tôi không ngờ một cặp chân như thế lại là cặp chân của tôi, hay tôi không ngờ cặp chân của tôi lại hóa ra như thế được.

Người đi lănh gạo vẫn rải rác từ các nẻo đường đổ tới như hàng trăm, hàng ngàn cái bao tử đang run rẩy, xoắn lại, gồng lên, co dăn ra trước cái kho gạo kia.

Họ vừa đi, vừa giơ cái bao tử thủng tung lên như để làm ngọn cờ đấu tranh.

Người nào người nấy trông thật thảm hại. Tất cả đều thảm hại, nhưng mỗi người mỗi vẻ, chứ không giống nhau.

- Người th́ đi khặc khừ

- Người th́ lê gậy lọc cọc

- Người th́ buộc ruột tượng ngang lưng bỏ hai mối tḥng dài xuống như cái thắt lưng hoa lư của các cô nàng trong một ngày hội chèo ở một làng quan họ.

- Có người th́ vừa đi vừa thở phào phào

- C̣n người lại gục xuống làm cho mái tóc rũ xuống như một chú gà chọi bị chém gục cần.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q90/r/924/CC3LhJ.jpg



https://imagizer.imageshack. com/v2/552x373q90/r/922/hrSnnS.jpg


Tôi vẫn tiếc cô gái tóc xoăn. Không biết cô thuộc khối nào, đoàn nào, ai chỉ huy cô ta. Và nhất là cô ta đi về Nam theo cái tiếng gọi nào ?

Cô ta đă nhích lên được vài bước để có thể cái hy vọng gạo gần hơn cô ta hơn một chút, nhưng v́ người ta không nhường nhịn phái yếu, mà cô ta th́ không dám chen lấn như phái mạnh, cho nên đáng lư ra nếu có sự công b́nh trong cái xă hội trật tự th́ cô đă tới cửa kho, nhưng những người đi sau cô mà đă lănh được gạo rồi.

Thế đó, t́nh đồng chí đồng hành như thế đó.

Năm Cà Dom đă trở ra, với cái ruột tượng gạo no nức và một ống quần căng ph́nh.

Tôi muốn nhảy lên bá cổ Năm mà hôn, mà cắn rồi quỳ sụp dưới chân mà lạy vài ba chục lạy.

Năm nói:

– Hết rồi !

– Cái ǵ hết ?

– Gạo chớ c̣n cái ǵ !

Mấy người xếp hàng phía sau đố xô vào hỏi Năm :

– Gạo hết rồi à đồng chí ?

– C̣n mẹ ǵ. Về đi mai mới có.

– Sao đồng chí biết ? Một người hỏi vặn .

– Th́ tôi vừa ở trong ra đây mà. Năm Cà Dom nói. Đáng lẽ tôi lănh đầy cả hai ống quần mà tôi chỉ lănh được có một ống thôi không thấy sao hả ? Được rồi, ai không tin th́ cứ chen vào tôi cam đoan mấy anh chen cho mệt rồi khi tới nơi cũng chẳng có cái mẹ ǵ hết !

Năm Cà Dom không để ư xem câu nói của anh ta có tác dụng ǵ hay không, anh ta cứ ngồi phệt xuống đất và mở cái ống quần ra mà bảo tôi:

– Cậu mở cái ruột tượng mà trút vào đây luôn đi.

– Chi vậy ?

– Ấy, mau mau đi mà . Rồi sẽ hay !

Tôi nghe lời Năm Cà Dom trút cái ruột tượng gạo vào ống quần. Năm Cà Dom cởi cái mũ tai bèo ném lại cho tôi và chạy bay trở về kho gạo với cái ruột tượng không trên tay.

Tôi ngơ ngác không hiểu Năm Cà Dom làm cái tṛ ǵ vậy.

Nhưng chỉ chập sau là Năm trở ra với cái ruột tượng đầy. Năm Cà Dom hí hửng.

– Thôi về, về !

Năm Cà Dom vừa nói vừa lôi tay tôi đứng dậy. Tôi quăng hai cái ruột tượng của Năm Cà Dom lên vai tôi và đứng dậy.

Nhưng trời ơi !

Trời đất ơi ! Cha mẹ ơi ! Tôi không đứng dậy nổi.

Chỉ có độ mười kư lô nằm trên vai mà một anh chàng ra đi từ Hà Nội khỏe như vâm, chỉ vượt Trường Sơn hơn một tháng với vài cơn sốt mà giờ đây chỉ với cái sức nặng đó trên vai mà không đứng dậy nổi.

Tôi không muốn để cho mọi người trông thấy điều đó, sự suy nhược của một “anh hùng giải phóng” cho nên tôi bám gốc cây trước mặt và cố gắng đứng dậy.

Tôi đứng dậy được rồi. Trong thâm tâm tôi, tôi nghĩ chắc Năm Cà Dom không biết sự suy yếu của cơ thề tôi, nhưng Năm Cà Dom nói ngay:

– Cậu trông to xác thề mà rệu lắm rồi.

– Ư… Tôi lắc đầu và đi theo Năm.

Người từ dưới vẫn cứ như ốc như sên ḅ từ từ lên dốc chậm chạp, lặng lẽ và cố gắng giằn hơi thở không cho nó gây thành tiếng làm thối chí người đi bên cạnh.



7tljAPpfwHE


Đến khúc vắng Năm nói:

– Gạo c̣n nhiều lắm ! Đi nhanh lên, về tới rồi tôi trở lên.

– Chi vậy ?

– Lănh thêm chớ chi.

– Tiêu chuẩn đâu c̣n mà lănh ?

– Tiêu chuẩn là do cái bao tử của ḿnh đặt ra thôi.

– Nhưng làm sao mà cậu lănh được ?

– Được chớ. Ḿnh ăn mặc khác đi. Đội mũ khác đi và rên rẩm kêu la. Đâu có cái ǵ làm chứng rằng ḿnh đă lănh gạo rồi.

Kêu to, rên mạnh là nó phát nữa thôi. Nó đâu có nhớ mặt thằng nào. Cứ ch́a ruột tượng vô là nó phát thôi mà. Dư thiếu ǵ nó đâu có cần.

Năm Cà Dom nói về cái mánh khóe của anh ta thao thao bất tuyệt. Anh ta hỏi tôi:

– Tại sao gạo c̣n mà tôi tung tin là hết, cậu biết không ?

– Không.

– Cậu gà tồ thật đấy. Cứ cái lối ngoan ngoăn thành thực như cậu rồi chết, đi không tới nơi cho mà coi!

– Sao ?

– Đời nó vậy đó !

Năm Cà Dom tiếp:

– Tôi tung tin hết gạo là để cho cái đám lúc nhúc phía sau đang lao tới kia phải thối chí ră ra trở 1ui! Thừa lúc đó có kẽ hở là ḿnh chen vào. Mà quả thật vậy, lần vừa rồi, tôi vô rất dễ.

Tôi hỏi :

– Nhưng mà làm sao cậu lănh lần thứ ba được vậy ?

– Tớ liệu bề cái bản mặt của tớ thằng phát gạo không quên, cho nên tớ nói là tớ đi lănh dùm một đồng chí sốt nặng. Nó ngần ngại không muốn phát thế là tớ la toáng lên. Tớ càng sân si, càng nêu cao t́nh đồng chí, đồng đội.

– Tớ phục cậu ghê ! Cậu như con mẹ lái cá vậy.

– Tớ bảo nó, nếu đồng chí không phát cho tôi mười bảy lít gạo th́ đồng chí sẽ phạm tội sát nhân, tôi trở về không có gạo th́ đồng chí lấy ǵ ăn. Đồng chí vô t́nh đă tiếp tay cho giặc. . .

Bị tôi kết án nặng quá anh ta phát cho tôi, nhưng anh ta nói. Anh ta nói đúng thật.


Năm Cà Dom tiếp :

– Anh ta nói :

Các đồng chí ăn gian dữ lắm. Sở dĩ thiếu gạo là v́ có nhiều đồng chí lănh gạo hai ba lần. . . Hắc hắc hắc. . . (Trong đó cớ đồng chí Năm Cà Dom ! )

Một tốp người từ dưới dốc ḅ lên. Một người hỏi:

– Tới kho chưa đồng chí ?

– Tới rồi mau lên, kẻo hết, Năm Cà Dom đáp .

Tôi hỏi:

– Sao cậu bây giờ không bảo là hết gạo như lúc năy ?

– Cậu thật là lơ tơ mơ ! Ḿnh nói hết nó sẽ trở về làm sao ?

– Trở về th́ trở về chứ !

– Nó trở về, nếu nó để ḿnh yên ổn th́ mặc kệ nó, đâu có ăn thua ǵ ḿnh.Nhưng nó trở về mà không có gạo ăn nó sẽ la cà tới chỗ ḿnh nấu cơm nó kêu đồng chí nọ, đồng chí kia nghe ngọt lịm như đường phèn, rồi nó hỏi mượn gạo của ḿnh.

Cậu làm sao từ chối ? Từ chối khó coi lắm, cậu hiểu chưa ?

Trời đất ! Cậu không có một chút kinh nghiệm đi đường ǵ hết vậy ? Đó thuộc về tâm lư, cậu viết mà không nghiên cứu à ? .

– Tớ bái cậu luôn.

– Bái, bái cái ǵ. Đi một tấc đường học đặng trường khôn, nhất là tấc đường Trường Sơn th́ học năm bảy trường khôn.



https://anhxua.net/photo/368630806515764.jpg


Đột nhiên Năm Cà Dom hỏi:

– Ơ này, cậu có quen với cô tóc xoắn ấy à ?

Tôi đáp:

– Không.

– Coi bộ rung rinh rồi đa!

– Rung rinh cái ǵ, run rẩy th́ có!

– Chia lại ḿnh một “Cu li” đi.

- Chia ǵ mà chia?

– Nè trên sân cỏ “deux contre un ” bị phạt đấy nhé !

– Tớ đâu có “hai chọi một ” mà phạt ?

– Sao lại không !

– Đă bảo không quen mà.

– Nhưng mà tớ bắt nhăn rồi. Cô ta nh́n cậu với cặp mắt “sương mờ rơi” lắm!

Đang đi bỗng có người từ trong rừng rẽ ra, trên tay xách một xâu cá khô. Không biết cá ǵ, nhưng rơ ràng là cá. Trời đất, ngồi buồn lại gặp chiếu manh. Tôi chưa mở miệng th́ Năm Cà Dom đă hỏi :

– Này đồng chí ! Khô mua ở đâu vậy ?

– Trong kho kia .

– Ủa đây có kho thực phẩm à ?

– Có chớ. Nhưng bí mật nghe. Vô ít ít chớ vô ào ào nó không có bán cho đâu ..

– Được rồi tôi vô hai đứa thôi ! Nhưng đi thế nào ?

– Đi thẳng vô vài trăm thước thôi !

Thế là Năm Cà Dom bảo tôi:

– Đi vô kiếm chút “a dốt ” đi ! Chất đạm trong khô nhiều lắm. Có vài chục con khô bỏ theo th́ vững bụng lắm.

Quả thật, hai đứa đi tới một cái cḥi có người ở, bên cạnh cḥi có một cái cḥi cao cẳng, trên sàn cḥi chất đầy khô.

Năm dừng lại và rỉ tai tôi:

– Cậu c̣n đá lửa không ?

– C̣n.

– Đưa tớ vài viên.

– Chi vậy ?

– Tớ vô công tác chính trị thằng ǵữ kho này. Tớ cũng có nhưng c̣n ít quá, sợ không đủ xài v́ tớ hút thuốc lá như cậu biết đó

Năm Cà Dom đi thẳng vô t́m gặp anh giữ kho. Anh này c̣n rất trẻ. Vậy cậu ta sẽ là con gà con dưới nanh vuốt của con diều Năm Cà Dom.

Năm Cà Dom nói ngay với cậu ta:

– Tớ là bác sĩ đây ! Nhưng bây giờ chằng có thứ thuốc nào bằng khô với muối. Cậu bán cho tớ một ít. Tớ trả tiền đàng hoàng, và tớ tặng cậu năm viên đá lửa xài chơi. Ở rừng như cậu mà thiếu lửa là chết ngay. Tớ nói thật. Đứa nào nói gian cho hộc máu ra đi !

Năm Cà Dom hỏi tiếp:

– Khô bao nhiêu một kư vậy cậu ?

– Tùy ! Cậu thanh niên đáp không quả quyết .

– Tùy nghĩa là muốn mua bao nhiêu th́ mua, trả bao nhiêu th́ trả phải không ? Đúng rồi ! Cách mạng mà ! Tất cả đều là của chung. Cậu cho tớ mua năm kí lô đi.

– Nhiều dữ vậy ? Mỗi người chỉ được ba con thôi.

– Ba con bằng chân cái đó để làm ǵ ? Đứa nào ăn no, cho ăn no, đứa nào thiếu cứ chờ có thêm sẽ lănh.

Tớ ví dụ một trăm thằng oam oam đi khặc khừ không thể khiêng nổi một ṇng pháo, nhưng mười đứa khỏe mạnh sẽ chuyển cái ṇng pháo đó chạy te te… H́ h́.

Thôi năm kí không được th́ ba kí. Tụi tôi không phải mua cho hai đứa đâu mà cả đoàn c̣n hai chục đứa ở nhà, bác sĩ không thôi ! Hai mươi bác sĩ vô Nam cái là chiến sĩ ta khỏe lên ngay!

Anh thanh niên nh́n Năm Cà Dom lặng thinh. Năm Cà Dom bảo tôi lấy đá lửa cho cậu ta rồi nói :

– Cậu lại đây xem ! Tôi coi qua con mắt một chút.

– Dạ. Anh thanh niên ngoan ngoăn bước tới.

Năm Cà Dom vạch mí mắt, rồi sờ bụng, sờ vai. Năm Cà Dom ấn mạnh vào bụng ngay phía dưới hoành cách mạc và hỏi:

– Có đau không ?

– Dạ đau ạ.

– Lá mía cậu tḥng rồi ! Sốt nhiều lắm phải không ?

– Dạ đúng rồi. Em lúc nào cũng sốt.

– Uống thuốc ǵ ?

– Dạ chẳng có thuốc ǵ hết. Em toàn uống nước dây bồ ḥn thôi.

– Có cắt cử được không ?

– Khi được khi không.

– Để tôi cho quinine uống nhé !

Năm Cà Dom móc túi lấy hơn chục viên kí nín. Cậu thanh niên đưa tay ra nhận. Có lẽ lâu nay không ai cho cậu nhiều thuốc thế. C̣n Năm Cà Dom tuy trong sinh hoạt th́ có phần lém nhưng đi vào nghề th́ bao giờ cũng tận tâm.

– Chậc ! Sốt thế này th́ cả đời không chữa được.

– Dạ em đâu biết làm sao.

– Ăn uống được không ?

– Dạ khi được khi không.

– Đừng đ̣i vợ sớm nhé. Hại lắm. Hề hề.

Năm Cà Dom bảo:

– Thôi cậu bán khô cho tôi đi ? Em cưng !

– Dạ.

Anh thanh niên leo lên sàn nhà lấy một xâu rồi một xâu nữa tḥng xuống cho Năm Cà Dom.

Năm Cà Dom bảo:

– Hai mươi bác sĩ đi vào Nam nhé ? Nhớ cho họ đắp đầu gối khá khá chút.

– C̣n anh này cũng là bác sĩ hả anh ?

Cậu thanh niên chỉ vào tôi và hỏi. Dường như cậu ta chưa quan niệm được một ông bác sĩ như thế nào.

Năm Cà Dom cười:

– Ông này hả?

– Dạ.

– Ông này c̣n quan trọng gấp mười bác sĩ.

– Dạ.

– Ổng là bác sĩ nhưng chỉ chữa bệnh tinh thần. Thí dụ như cậu đang bi quan th́ ổng làm cho cậu lạc quan, cậu đang bất măn th́ ổng làm cho cậu hết bất măn.

Cậu thanh niên cứ dạ dạ vâng vâng chứ không hiểu ǵ cả, c̣n Năm Cà Dom th́ cứ vừa pha tṛ vừa moi cái vựa khô của cậu ta. Năm Cà Dom tiếp :

– Nếu như cậu không chịu bán khô cho ổng th́ ổng sẽ làm cho cậu bán rất nhiều. Ví dụ như thế. Nhưng ông ít hay nói như tôi ổng chỉ nh́n cậu là cậu phải nghe theo ư muốn của ông thôi. Đây cậu sắp đưa cho ổng một xâu khô rồi đó.

– Dạ. Cậu thanh niên như bị thôi miên, cậu ta lấy đưa cho tôi một xâu khô. Và c̣n hỏi thêm :

- Các anh có cần muối không ?

Năm không đáp mà hỏi lại:

– Cậu có nhiều không?

– Ít thôi.

– Cậu có thể cho tụi tôi mỗi đứa mấy kí ?

– Mỗi người một lon sữa ḅ.

– Ba lon nhé. Tôi đă bảo là hai mươi bác sĩ đi vô Nam mà !

– Dạ.

– Một lon th́ chỉ nhỏ con mắt cũng hết rồi, nếu rủi cái mũi có đau lấy ǵ mà nhỏ?

– Thôi em cho các anh ba lon.

– Mỗi người ?

– Dạ.

– Thế th́ tạm được, ba lon nhân cho hai mươi là sáu mươi lon. Như vậy là đoàn bác sĩ hai mươi người của chúng tôi chắc chắn sẽ tới nơi với số muối đó. Nhờ ai ? Nhờ cậu, cậu rơ chưa nào ?

– Dạ !

Cậu bé thấy Năm Cà Dom nói hay quá. Cậu ta phải tự hào chớ. Cậu ta hỏi :

– Các anh có cần khô rừng không ?

– Khô ǵ ?

– Khô voi ?

– Ui chà ! Không ngon lắm, nhưng ăn cũng tạm được !

Thế là cậu thanh niên rút trên giàn bếp khói ám đen ng̣m và ném xuống đất những thỏi như củi dừa mà má tôi sấy trên bếp cho mau khô. Cậu ta quăng xuống đất nghe độp độp.

Tôi và Năm Cà Dom nhặt và nâng lên mắt xem không có vẻ ǵ là khô cả.

Cậu thanh niên bảo:

– Các anh về lùi nó dưới tro nóng một lát lấy ra đập nó tơi ra ăn ngon lắm. . . giống như bố tời vậy !

Thế là chuyến đi của chúng tôi thành công mỹ măn.

Nhiều người đến nài nỉ măi chỉ được có ba con khô thôi. Thấy hai đứa tôi được chiếu cố một cách quá đáng có nhiều người phàn nàn, nhưng cậu thanh niên nói theo cái giọng của bác sĩ Năm Cà Dom lúc năy:

– Một đoàn bác sĩ hai mươi người ! Họ mà vô tới trong Nam là t́nh h́nh sáng sủa lên ngay. Họ là người đặc biệt. Chúng tôi được chỉ thị cấp trên cung cấp cho họ với tiêu chuẩn đặc biệt.

Thấy đứng lâu chỉ để làm đề tài cho khách chống lại cậu thanh niên giữ kho, cho nên tôi và Năm chuồn thẳng. Đi một quăng, Năm cởi áo ra bọc ba xâu khô lại kỹ lưỡng. Năm bảo:

– Để người khác trông thấy không nên !



https://imagizer.imageshack. com/v2/522x480q90/r/922/de0UKY.jpg


Chúng tôi đi lên th́ vất vả theo sự đi lên, c̣n đi xuống vất vả theo đi xuống. Đi tay không th́ bụng đói meo chân ră rời, c̣n lănh được gạo vác th́ mệt quá, đi không nổi. Tôi bị ngă một cái nên thân.

Cả người tôi rơi vào một bụi gai lởm chởm, hai cẳng giơ lên trời c̣n hai cái ruột tượng th́ đè xuống, tôi không sao ngóc dậy nổi.

Năm phải đến lôi tôi, tôi mới đứng dậy nối. Vậy tôi mới biết sức khỏe của tôi tồi đến đâu.

Chúng tôi về đến địa điểm th́ thấy trống trơn. Người ta đă cuốn tăng cuốn vơng đi đâu hết. Chỉ c̣n lại một ḿnh Thu ngồi khóc. Tôi vừa cáu vừa thương hại nàng, tôi hỏi :

– Cái ǵ em lại làm mưa thay trời nữa đó !

– Người ta đi hết hai đợt rồi.

– Đường ” xoi” thủng rồi sao ?

– Không phải.

– Chớ sao người ta đi?

- Đi lánh nạn.

– Nạn ǵ mà lánh?

– Ở đây gần địch lắm rồi. Anh không nhớ cách đây ba trạm ḿnh cũng bị kẹt đường à ? Ở cái chỗ em xung phong múa hoa Champa, bị ông già Chín phá đám đó.

– Nhưng ở đó khác đây khác chớ !

– Không ! Theo như đồng chí đại diện bộ tư lệnh phổ biến th́ bọn địch đang nằm trước mặt chúng ta. Có thể là. . .

– Ổng đâu rồi?

– Ổng đang đả thông anh em đằng kia!

– Đâu lại hỏi xem t́nh h́nh chút coi anh Năm.

– Thôi cậu đi đi ! Tớ lo giấu gạo cái đă. Bộ tư lệnh nào cũng không bằng bộ tư lệnh gạo cả.

– Nhưng anh giấu đi đâu ?

- Trong ba lô !

– Để làm ǵ?

– Để không cho người khác thấy. Cậu cứ phơi bày ra đó, bị ăn trộm đấy.

– Gi ghê thế !

– Để rồi xem.

Mặc cho Năm Cà Dom lo chia sớt phân phối gạo, tôi đi về phía có tiếng c̣i văng vẳng.

Tôi không phải lo âu ǵ về gạo. Bởi v́ tôi không bao giờ ăn hết ba lon sữa ḅ một ngày. Cho nên nhiều lúc tôi cho bớt đi. Ngược lại có những người như Năm Cà Dom ăn một bữa hai lon gạo mà c̣n đ̣i thêm.

Tôi đến chỗ anh em tập họp. Anh đại diện bộ tư lệnh đứng trên một mô đất đúng ra là một cái nắp hầm cũ không ai dùng nữa.

Anh ta mặc đồ bà ba, quần xăn lên quá nửa ống quyển. Lưng đeo súng ngắn, vai mang sắc cốt da. Anh ta nói cà gật cà gật cái đầu và hét to từng chập :

– Ăn ở ǵ thế này hả ? Giống như một đám tàn quân thế này hả ? Tổ chức nát bét thế này đụng địch làm sao chiến đấu hả ?

Cứ mỗi câu ông đại diện bộ tư lệnh lại “hả hả ” một cái rơ to để chấm câu.

Đám người lớp đứng lớp ngồi nghe ông ta nói th́ cứ râm ran phản ứng từng lúc, từng câu ở từng khóm một.

Cán bộ dân chánh th́ phản ứng theo dân chánh, binh lính th́ phản ứng theo binh lính, nhưng ông đại diện đang cáu nên cứ nói bừa lên đầu cái luồng dư luận vừa dấy lên kia.

Ông ta nói tiếp :

– Ỉa đái đầy suối thế kia. Than củi tùm lum thế kia. Quần áo phơi nhan nhản thế kia. Máy bay nó có mù nó cũng phát hiện được.

Một anh lính nói ngay, khá to :

– Máy bay nó ngửi được mùi cứt chúng mày ạ !

– Câm cái mồm tên vô kỷ luật ! ông đại diện bộ tư lệnh quát và trỏ vào cái nhóm lính đang cười rộ lên v́ câu trêu tức vừa rồi.

– Chúng mày muốn tù hở ! Đơn vị nào thế ! Mất dạy?

Này tao bảo cho biết ? Nó đánh không phải chỉ bằng máy bay thôi nhé. Trong rừng này không thiếu biệt kích nhé ? Người ta chết chỉ v́ một cái tàn thuốc lá nhé ? Đừng có khinh người.

Các anh ăn ở thế này nó thối ra nghe chưa ? Biệt kích nó đến ngay đấy, đừng có mà giỡn mặt Chừng chết nhăn răng ra rồi không ân hận kịp!



https://i.postimg.cc/tCHhXRyt/50692575-780137229020197-5982858055707000832-n.jpg


Ông đại diện Bộ tư lệnh tuôn ra một thôi dài không tả xiết. Xong ông đại diện bộ tư lệnh quát anh giao liên lập tức dời địa điểm đoàn khách, không được tŕ hoăn một phút.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
02-26-2021, 02:18
CHƯƠNG 11


Chúng tôi trở về, cuốn tăng, vơng, vừa ôm, vừa xách lôi thôi lếch thếch đi theo anh giao liên.

Đúng là một đám tàn quân, như lời nhận xét của ông đại diện. Chúng tôi bị lùa vào một con suối cụt. Mà khi vừa bắt đầu đặt chân vô là chúng tôi phải kêu lên :

“Khó thở quá ! Khó thở quá ! “


Một con suối nước trong vắt , nhưng mỗi lần nhúng chân xuống rút lên tôi có cảm giác là lông chân tôi rụng hết.

Tuy vậy Năm Cà Dom vẫn pha tṛ . Đang đi anh ta quay lại hỏi tôi :

– Cậu có nhớ hai câu ca dao không nhỉ ?

– Ca dao nào ?

– Chết rồi ! Nhà văn mà không biết hai câu ca dao Nam Bộ sáng tác ở miền Bắc th́ chết rồi !

– Nhưng ca dao ǵ mới được chớ ?

Năm Cà Dom nói:

– Chú ư lắng nghe nhé ! E hèm ! Nghe cho kỹ nhé !

" Ngang lưng th́ giắt su hào

Đầu đội rau muống, chân quào bánh đa."

Tôi phá lên cười thích thú . Thu cũng cười . Và cả đám lóc nhóc đi đàng sau tôi cũng cười hưởng ứng.

Năm Cà Dom vẫn thản nhiên . Một chốc anh ta hỏi tôi:

– Bà con cười thế là cười ǵ ông ” nhà răng ” ?

– Cười rùm lên.

– Không phải .

– Cười ré lên ! Cười hùn !

– Không phải. Viết văn phải viết cho đúng tiếng ! Đây là cười tươi như mếu ! Chứ không phải à ? Trong lúc muốn khóc mà lại cười không phải cười tươi như mếu là ǵ ?

– Ái chà ! Đi vào lănh vực của tôi rồi đấy hả ? Nhưng mà trong đời sống của dân gian, có mấy chục cái loại cười anh có biết không nào?

– ….

– Có nhiều, ai mà tổng kết cho hết. Chỉ có ông Nguyễn Tuân ổng mới làm nổi việc đó thôi. Ổng cho là có hằng trăm tiếng cười, kể ra đâu có xiết như cười x̣a, cười khảy, cười mũi, cười rộ, cười trừ.

Năm Cà Dom cắt ngang tôi :

– Nhưng lúc năy anh và cô Thu cười th́ cười ǵ ?

Tôi ngẫm nghĩ và đáp :

– Có lẽ là cười rộ lên, phải không ?

– Chịp, tôi cũng không rơ. Nhưng mà thôi, để việc đó qua một bên. Tôi muốn nói đến cái thần t́nh của hai câu ca dao. Không biết thằng nào giỏi quá cơ. Nó chơi chơi mà thể hiện đúng cái con người của ḿnh quá nhỉ.

– Ừ nhỉ thằng nào lại đặt ra mấy cái câu đó tài thật .

– Tôi chắc chắn không có một ông nhà thơ nào làm nổi !

Năm Cà Dom nói tiếp:

– Tôi không phải văn nghệ sĩ, nhưng tôi xin phép b́nh hai câu anh xem có tài t́nh không ? Ngang lưng th́ giắt su hào ! …

– Ừ tài thật. Nó bắt chước bài Lính Thú Thời Xưa:

Ngang lưng thời thắt bao vàng,

Đầu đội nón dấu vai mang súng dài !

Nhưng bắt chước tài t́nh hả ?

– Ừ. Hay thật !

– Đầu đội rau muống , chân quào bánh đa ! Tuyệt hả, ông văn sĩ.

Tôi cười ngất:

– Cái h́nh ảnh đó giống như một chiến sĩ.

– Chiến sĩ cái kiểu như ông văn sĩ bây giờ vậy đó.

– Sao ?

– Th́ c̣n sao nữa. Làm bộ hoài. Đầu đội rau muống mà chân th́ quào bánh đa rồi c̣n ǵ nữa mà làm bộ gà mờ !



https://media-cdn.laodong.vn/Storage/NewsPortal/2021/1/29/875611/Hoang-Thao-Dui-Ga.JPG


Tôi cười. Cái thằng cha này khó chịu thật. Nó xoi mói ḿnh hoài. Nó lại c̣n trêu luôn cả Thu:

– Này cô Thu ạ! Cô đừng buồn nhé. Đó là ca dao rất phổ biến, chớ không phải tôi đặt ra đâu mà. Nước ḿnh có ba kỳ Nam Trung Bắc. Mỗi Kỳ đều có đeo “anh xin” trên trán riêng hết thảy.

Nam Kỳ th́ khắc trái dưa hấu, Trung Kỳ th́ in củ khoai, c̣n Bắc Kỳ vẽ cọng rau muống.

Cho nên nói tới dân Trung Kỳ th́ người anh em ta thường gọi là “Liên Khu Khoai” c̣n Nam Kỳ th́ xanh vỏ đỏ ḷng, c̣n Bắc Kỳ th́ rau muống luộc.

Ông bạn văn sĩ tôi đây ra Bắc hơn mười hai năm có lẽ ăn rau muống và su hào ngon hơn ăn dưa hấu rồi ! Phải không ông văn sĩ ?

– C̣n anh ? Ra miền Bắc chắc anh không ăn cọng rau muống nào chắc?

- Úy úy ! Nhập gia tùy tục, đáo xứ tùy dân, sao không ăn ông bạn ?

– Vậy sao ông bạn cười tôi ?

– Nhưng mà tôi thấy ông bạn ra đi đă một tháng trời rồi mà vẫn c̣n ngang lưng cứ giắt su hào và đầu vẫn cứ đội rau muống như thường.

– Úy ! Anh là bác sĩ, chắc anh cũng thừa hiểu rằng su hào với rau muống là những loại rau có nhiều sinh tố lắm chứ ?

– H́ h́…

– Và lại anh cũng công nhận là ngo…on chứ ?

– Hé hé…

– Thế cho nên trong ba lô tôi có cả giống su hào rau muống đây ! Về tới nơi là tôi kiếm đất trồng ngay, để lấy giống !

– Há há ! Ông văn sĩ giỏi thật ! Ông đối phó trong văn chương giỏi thật. Thế c̣n bánh đa th́ ông làm sao mang về, bỏ nó trong ba lô th́ nó vỡ hết. Này, nhớ là bánh đa chớ không phải cành đa hoặc củ đa nhé !

– Lại nữa !

Tôi tiếp :

-Ông bạn lại muốn nhảy vào làng văn ngồi chồm hổm trong đó rồi. Th́ bánh đa chớ cành đa củ đa mang làm chi ? Trong ḿnh th́ có bánh tráng đó, có khác ǵ bánh đa mà phải mang cho tốn công ?

– Ừ ừ vậy hả .

– Chớ sao ?

– Nhưng này ông văn sĩ !

– Ǵ ?

– Tôi thú vị nhất là cái chữ quào bánh đa đó.

– Sao vậy ?

– V́ tôi h́nh dung bọn dưa hấu ḿnh sống trên đất Bắc, anh nào cũng tham lam quá. Ngang lưng đă giắt cả lố su hào rồi, lại c̣n tham lam, dầu lại đội thêm rau muống, đầu đă đội th́ hai tay phải vịn cho chắc kẻo rơi hết, thế là bận hết hai tay c̣n đâu mà hoạt động ! Cho nên hai chân phải “quào ” lấy bánh đa chớ không chịu ở không ! Gớm thật !

Năm Cà Dom bỗng đưa tay ngoặc cổ tôi lại và rỉ tai tôi:

– Như anh cũng giỏi đấy. Đi đây rồi mà c̣n ráng quào chớ cũng không chịu nghỉ ngơi !

Tôi cười và đẩy Năm ra vừa lúc Thu quay lại :

– Không nên nói nhỏ với nhau trước mặt người khác .

– Đâu tôi có nói trước mặt ai, tôi chỉ nói sau lưng thôi chứ .

– Trước mặt tôi đây c̣n không nữa à ?

– Tại cô quay lại cho nên tôi mới thành ra ở trước mặt cô như thế !

Thu quay lại giữa tiếng cười chế riễu thành công của Năm. Thu cứ lẩm bẩm :

– Các anh nói xấu tôi đó hả ?

– Cô đẹp th́ ai nói xấu được ! Ai trở mặt làm trái được ?

– Gớm ! Anh lắm mồm thế. Tôi chưa thấy anh Nam Bộ nào tay năm miệng mười như anh ! Người ta bảo Nam Bộ thật thà lắm !

– Ừ đúng ! Đú. . đúng ! Thiệt thà bắt con gà đổi con vịt như ông bạn văn sĩ của tôi đây này !

– Sụyt ! Thôi mà.

– Thôi sao được ! Cô ấy bảo ḿnh tay năm miệng mười ! Chúng ḿnh chỉ có hai tay và một miệng chớ đâu có tới… nhiều miệng.. . ?

– Thôi, tôi lạy anh, anh như con đĩa đói ấy, bám vào đâu cũng khó gỡ cả .

– H́ h́… th́ để cho dưa hấu thử tài với rau muống thử xem !

-Ai mà đấu cho lại anh !



https://media-cdn.laodong.vn/Storage/NewsPortal/2021/1/29/875611/Hoang-Thao-Long-Nhan.JPG?


Nói lải nhải như vậy mà chúng tôi đă đến nơi. Nói là đến nơi, nhưng không có vẻ ǵ đến nơi cả. Nhưng người ta bảo là đến nơi v́ thấy có người hạ trại dài bên bờ suối. Kết quả của bài diễn thuyết của ông đại diện bộ tư lệnh là lùa đám tàn quân này vào cái suối này để ở ngoài ông ta nhét nút lại chắc !

Tôi bàn với Năm Cà Dỏm là đi t́m một chỗ nào tốt để đóng quân. Có nhiều đoàn cũng lao nhao như gà lạc mẹ đi t́m ổ như chúng tôi thành thử ra có cả một dăy người kéo lê thê đi t́m nơi hạ trại.

Cứ đi dài dài, chân th́ bước chậm răi, mắt th́ ngó hai bên bờ suối hễ chỗ nào tốt ḿnh muốn dừng lại th́ cũng đă thấy người nằm sẵn đó rồi.

Chúng tôi đi lộn xộn không c̣n giữ đoàn ba đứa như trước nữa hẹn với nhau rằng hễ đứa nào t́m được chỗ tốt th́ gọi hai đứa kia đến.

Lộn xộn như thế nào mà một chốc, tôi lại đi sau lưng cô gái tóc quăn quăn lúc năy tôi gặp trên kho gạo.

Nghe cô nói chuyện với những người đi trước th́ tôi biết đó là một cô gái quê ở vùng Tân Châu thuộc tỉnh Long Xuyên hay Châu Đốc chi đó và cô là người của Trường Nông Lâm Trung ương về Nam để chỉ dẫn cho nông dân vùng “giải phóng” cày cấy lúa và các thứ ngũ cốc khác.

Đang đi bỗng có một nhánh tre ngă ngang qua đường. Ai đi qua cái nhánh tre đó cũng quẹt vào người và quặt lại phía sau như một cái ngọn cần bẫy.

Cô gái đỡ cành tre không cho quẹt vào người cô, và khi đi qua xong, cô không buông nhánh tre mà cầm giữ nó quặt ra phía trước, ư cô sợ nhánh tre quất vào mặt người đi sau bất ngờ không đỡ kịp.

Cô quay mặt ra phía trước mà vẫn c̣n giữ cành tre như thế chờ cho tôi đi qua xong cô mới buông nhánh tre ra.

Ôi chao ! Bàn tay cô đẹp thế. Những ngón tay thon thon hơi béo tṛn và đúng là mũi viết.

Khi bàn tay buông nhánh tre ra rồi, cái h́nh ảnh dịu dàng của bàn tay ấy cứ ở lại măi trong đầu tôi.

Và cái cử chỉ lề độ nhă nhặn đó nữa ! Đi trên đường rừng này mà cô vẫn không quên cái văn minh của những nơi không phải là rừng.

Và có lẽ ở đời luật vay trả là sự công bằng chánh trực nhất để cho cái nhân t́nh thế thái, cho nên đi lộn tới trở lui thế nào mà chập sau tôi lại đi lên trước cô ta. Rồi lại đến một cái lạch nước và mấy bậc đá khá nguy hiểm, tôi phải ch́a tay ra để lôi cô lên.

Tôi đưa tay cho cô, mà tim hơi rung động. Tôi bảo :

– Cô nắm tay tôi đây này, kẻo trợt ngă.

Cô gái tóc quăn ngần ngại măi không chịu nắm tay tôi. Cô ta ngó quanh quẩn t́m xem có chỗ nào cô bước lên mà không cần đến bàn tay của tôi không ? Một bàn tay xa lạ với cô ta. Vậy cũng phải thôi. Ai người ta lại trao tay cho người khác dễ dàng như vậy ?

Tôi chờ đợi, với một ít xốn xang trong người .

Cuối cùng nàng phải đưa bàn tay cho tôi. Tôi hơi hoa mắt. Cái bàn tay ǵ đẹp kỳ lạ thế. Nó như một cái búp non đẫm sương vừa nhú đêm qua và khoe sắc trong tia nắng đâu tiền của mặt trời hồng mà tôi đứng trước nó là một gốc cây hết nhựa.

Tôi đưa tay tôi ra chậm chạp, e ngại, có phần rung động mà nắm lấy tay nàng. Tôi không cảm thấy ǵ ngoài sự tưởng tượng rằng ḿnh đang nắm lấy một mảnh nhung.

Rồi thôi, chỉ trong chớp mắt tay tôi và tay nàng rời nhau ra, tạm biệt. Một ít đau khổ !



https://www.chudu24.com/wp-content/uploads/2017/05/anh-dep-mien-tay-17.jpg


Tôi c̣n đang bâng khuâng trước cuộc tao ngộ và tạm biệt bất ngờ đó th́ có tiếng Thu gọi từ bên bờ suối.

Tôi giật ḿnh đánh thót như một kẻ cắp bị bắt quả tang .

Chết chữa ! Đáng lẽ một con người như tôi bây giờ th́ không nên mơ ước ǵ hơn nữa. V́ trên đường Trường Sơn chó ăn đá gà ăn muối xác rác xơ rơ tả tơi tan nát như thế này mà lại có cả một mùa… Thu th́ c̣n mơ ước cái ǵ nữa.

Vậy mà rồi tôi vẫn có trong tôi một sự nhóm lên của ước mơ. Thu đă trông thấy cái cử chỉ vừa rồi của tôi với nàng tóc quăn và ..có lẽ nàng cũng đoán ra những t́nh cảm tôi. Nàng đă t́m ra được chỗ tốt và đứng đó chờ tôi đi qua. Tôi đi theo nàng, không dám quay lại nh́n cái bàn tay kia lần nữa.

Thu nói :

– Chỗ này tốt lắm anh ạ.

– C̣n anh Cà Dom đâu ?

– Ở kia ḱa.

– Chào ông nhà. . . răng ! ông đi t́m đề tài hả ? Cha chả cái đề tài đó hay lắm đó, ông đă bắt được lúc ở kho gạo mà có hứng chưa ? Nếu tôi không nhầm ….

Năm Cà Dom tuôn ra có loạt nghe mà mệt đi thôi .

Tôi quát :

– Anh cho tôi nghỉ một chút !

– Khà khà… à à anh đang “mệt” phải không. Tim anh đang đập mạnh mà !

– Anh lúc nào cũng bắt mạch người ta .

Chúng tôi vui vẻ sửa soạn chỗ ở .

Thôi rồi ! ở đây là nơi “nghỉ ngơi” lâu dài không hẹn ngày tái hành tŕnh . Bao giờ đi tới được nữa ?

Anh giao liên không ló mặt ra lần nào để tôi có dịp hỏi chuyện, nhưng Thu thuật lại anh ta có nói với Thu rằng cứ nằm đây chừng nào có lệnh thời đi, nếu đi không được phải quay trở ra.

Thu thuật lại cho tôi nghe, với sự thích thú lộ ra mặt về cái vế thứ hai của lời nói anh giao liên.

Thu đang mong điều đó.


Mưa, chao ôi mưa rừng. Ở giữa rừng lạnh, đă buồn lại thêm mưa mà mưa dai dằng vô cùng, mưa nặng hạt mưa tai hại chứ đâu phải những trận mưa mát thịt da tươi cây xanh lá như ở đồng bằng. Mưa trói chân trói cẳng và làm rệu ră cả ḷng người.

Có lẽ trời đă về chiều, nhưng không có dấu hiệu ǵ của buổi chiều cả. Cuộc đời chúng tôi cũng đang lúc chiều tà như cảnh núi rừng này vậy.



https://img3.thuthuatphanmem .vn/uploads/2019/07/19/hinh-anh-troi-vua-mua-vua-nang-dep-nhat_015502812.jpg



Thu th́ đang ước mong đường tịt để “quay” một cách hợp pháp, c̣n tôi th́ đang xốn xang bứt rứt v́ sợ đường tịt phải làm một tên “bê quay” bất đắc chí, riêng bác sĩ Cà Dom th́ nằm vơng hát hê hát hà không tỏ vẻ lo lắng ái ngại chút nào cả.

Tôi hỏi anh ta:

– Anh đang nghĩ ǵ đó ?

– Cái ăn.

– Cái g ́?

– Xem cái ǵ ăn được th́ ăn !

– Có khô có muối có gạo rồi.

– Bấy nhiêu mà đủ à ? Tôi nghi phen này nằm lại ít ra là một tháng Cậu biết chưa?

– Tôi đâu phải thầy bói .

– Bói biếc ǵ, nhưng để rồi xem. T́nh h́nh này găng xi măng lắm. Nghe nói tốp đi trước ḿnh bị biệt kích xơi một cú nặng. Nguyên cả đội xích hầu Trung đoàn bị giết sạch, một tay Trung đoàn phó bi mất tích. Tôi nghi là bị bắt sống. Nếu bị bắt sống th́ nguy hiểm vô cùng. Kế hoạch hành quân lộ bí mật, nhất định nó sẽ chặn đường ḿnh. Thế là ḿnh treo vơng nằm đây đến mục dây vơng mới đi được.


Tôi thở dài.

Thu lặng thinh. Có lẽ Thu không vui trong lúc đáng lẽ Thu phải vui, v́ nếu không đi được th́ phải trở lại về. .. Hà Nội, giờ đối với Thu về Hà Nội đâu phải là nhảy lên tàu điện mua cái vé hai xu rồi đứng treo tay trên nóc tàu nh́n phố xá diễn hành qua mặt ḿnh, chưa mỏi chân là từ Câu Giấy về đến nơi.

Cho nên. theo tôi đoán th́ tâm sự Thu bời bời. Cứ đi một bước đi một bước ngập ngừng nhưng phải đi vô mà đi làm ǵ, chính Thu cũng không xác định được, chỉ có đi ra là xác đinh được mục đích mà thôi. Ra để không bao giờ vô nữa.

Năm Cà Dom khuấy tan cái không khí vắng lặng mà thường thường nó là cái đống rơm đầy meo bất măn ủ đến độ cho những tai nấm bất măn muôn màu mọc lên.

Năm Cà Dom nói:

– Thôi ḿnh đi kiếm ăn cái đi !

Tôi hỏi :

– Kiếm cái ǵ ?

– Xách dao đi cái đă rồi sẽ biết ḿnh kiếm cái ǵ chớ nằm lắc vơng th́ biết kiếm cái ǵ, mà có muốn kiếm cái ǵ cũng không kiếm được ngoài mấy chú “đ̣n xóc”.

Rồi Năm Cà Dom bảo Thu:

– Thôi Công chúa Nương Mỵ Ê ở nhà nhé . Đừng có mếu nữa xem nó ê ẩm ruột gan lẩm công chúa ơi !

Tôi bật cười . Thu cũng cười .

Cái anh chàng này không hiểu sao mà cứ càng nói càng có duyên thêm. Ở đâu mà y lại nhớ cái tiếng Mỵ Ê và phóng ra trong lúc này vậy?

Nh́n gương mặt Thu đúng là “ê” thật.

Hai đứa xách dao ra đi như hai chàng hiệp sĩ xách đoản kiếm đi phiêu lưu trong miền hoang dă.

Suy nghĩ măi rồi, không lối ra cho nên tôi cũng không buồn suy nghĩ nữa, miễn sao đừng sốt th́ thôi tới đâu th́ tới.

Hai đứa cứ đi lang thang dọc theo bờ suối, nh́n chỗ này ít cái, nh́n chỗ kia ít cái, chỗ nào cũng có người. Chúng tôi đi măi cho đến không c̣n người đóng trại nữa. Con suối lạnh buốt cho nên chúng tôi ít dám lội dốc nước và tránh ướt chân.

Tôi có cảm giác lạch suối như một làn máu bầm chảy ra từ một vết thương kinh niên.

Đi một chập thấy có mấy người chặn một khúc suối để tát bắt cá. Một chập lại thấy mấy người khác giở những ḥn đá lên để t́m bắt những chú cua.

Những chú cua này đen như than và to bằng những chú cua cắn mạ ở đồng bằng Nam Bộ nghĩa là bằng ngón chân cái, nhưng trông nó khô khan man rợ chứ không có vẻ màu mỡ như cua đồng.

Đi một chập nữa, lại gặp một anh cán bộ quân sự. Anh này cầm trong tay một khẩu K54. Anh đi rón rén và nom xuống xem xét những trũng nước, như một chú c̣ soi những con cá dưới ruộng . Bỗng anh ta dừng lại rồi, đoàng ! đoàng !

Nước tóe lên trắng xóa, vằng vào cả mặt anh ta, vuốt mặt và càu nhàu, văng tục:

– Tao cho mày chết ! Đ. m ! Tao cho mày chết !

Rồi anh ta t́m măi cái ǵ ở chỗ anh ta vừa nổ súng. Chúng tôi hỏi ra mới biết anh ta bắn vào một đàn cá ḷng tong. Năm Cà Dom cười:

– Xạ thủ nhất hạng bên Tây

– Hạng nh́ bên ta ! Tôi cười và hỏi anh chàng xạ thủ :

- Đồng chí bắn được mấy con rồi ?

– Đâu có được cái khỉ ǵ đâu ! Trông ḱa, nó chạy ngờ ngờ đó, bắn liền mấy phát mà không trong ma nào cả.

Năm Cà Dom lôi tôi đi và nói:

– Cái thằng khùng .

– Sao ?

– Cán bộ quân sự ǵ vậy ? Không hiểu qui luật của đường đạn chi cả. Bắn bừa như vậy, viên bạn có thể xẹt trúng ḿnh đầy ! Năm Cà Dom giải thích tiếp:

– Hồi kháng chiến chống Pháp, tôi cũng thấy một thằng cha bắn súng cái kiểu đó. Đó là thằng cha Thiếu lăng quân. Y đi cầu. Cá chốt bu lại rỉa. Thế là y móc súng bắn luôn một loạt remington. Viên đạn xẹt lên sượt trán may không thôi chết.

Không đợi tôi hỏi thêm, Năm Cà Dom tiếp .

– V́ viên đạn vọt ra khỏi ṇng súng đỏ như thỏi sắt nung, chạm vào nước gây ra một phản ứng rất mạnh, cho nên đường đạn không c̣n b́nh thường mà nó quặt sang hướng khác rất bất ngờ, ông văn sĩ hiểu chưa ?

Năm Cà Dom ngẫm ngẫm một lát rồi nói tiếp :

– Cũng như bây giờ ḿnh đang đi t́m cái ăn thơ thẫn dọc con suối này, nếu có thịt nai, thịt heo phía bên phải bên trái th́ ḿnh quay ngang ngay, ai can cho lại.

Chúng tôi đang đi th́ thấy từ trên nguồn có hai người đi xuống. Họ cầm trên tay mấy cái ǵ giống như tàu hủ cau. Một người vừa bẻ ra từng mảnh và cho vào mồm. Tôi chưa kịp hỏi th́ Năm Cà Dom đă hỏi trước :

– Cái ǵ đó, cho tôi thử với .

– Cây đái ! Kia ḱa ! Thiếu ǵ đó !

Một người chỉ tay vào bụi rậm. Và tiếp :

– Hạ xuống mà ăn ! Coi vậy chớ ăn khá lắm. Giống in như cái củ hu cau trong ḿnh.

Tôi và Năm Cà Dom nghển cổ c̣ lên nh́n .

Trong lùm rậm vượt lên những thân cây xám suông óng như thân cau, lá cũng giống như lá cau, nhưng nó lại không có buồng có trái. Cả một cḥm mươi cây như một bờ cau nho nhỏ ở quê nhà.

Tôi biết Năm Cà Dom cũng đang nghĩ như tôi về giống cây rừng này, nhưng Năm Cà Dom không nói chi cả. Anh ta không hay biểu lộ t́nh cảm về quê hương ra ngoài , trái hẳn với tôi, cái cây ngọn cỏ cái ǵ cũng làm cho tôi nhớ quê hương lạ lùng.



w4NGF78-aOo



Năm Cà Dom nói phang ngang, có lẽ để gạt phăng đi cái t́nh cảm trong tôi mà y đoán biết :

– Đốn được một cây có mà hụt hơi.

– Nhưng muốn ăn th́ phải đốn.

– Cái gốc cây to quá cụ ơi !

– Sao mà to dữ vậy ?

– Xem ḱa. Tôi trỏ vào bụi rậm . Cái gốc đó làm sao ḿnh hạ cho nổi.

Năm Cà Dom nh́n tôi và cười:

– Sao cái gốc kia th́ hạ nổi ? Nhứt… nh́ kéo cưa mà !

– H́ h́… anh cũng hiểu rồi, lựa là phải hỏi.

– Th́ hỏi vậy thôi! Nhưng gốc kia hạ nổi th́ gốc này cũng phải hạ nổi chứ.

Chao ôi, bây giờ đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống đứng lên cũng phải lượng sức ḿnh nữa là chuyện đốn cả một cái cây to tướng như thế bằng lười dao găm to bằng ba ngón tay và lục như trành bằm.

Nhưng muốn ăn phải lăn vào bếp.

Phải nghĩ xa mà tiết kiệm số khô và muối vừa giật được, chứ nếu chúng tôi biết rơ lúc đi và ngày đến như mọi khách b́nh thường khác th́ lựa là phải tiết kiệm làm chi ?

Năm Cà Dom đă lủi vô bụi vạch đường chui vào sát gốc cây và ngoắc tôi :

– Vô đây nghiên cứu !! .

– Ngửa c̣n chưa xong nữa là “nghiêng. “

-Có khi phải nghiêng, nhưng chính là phải ngửa !

– Ǵ…

– Nếu mà cậu làm cha ở dọc đường này th́ con cậu sẽ tên là Trường Sơn hả ?

Tôi giật ḿnh đánh thót :

– Cái ǵ cơ ?

– Ừ th́ cái đó đó !

Tôi như bị bấm trúng mạch tim, tôi ậm ờ một chốc rồi trả lời.

– Nhưng mà theo luật ô-gi-nô th́ không có đâu.

Nhưng Năm Cà Dom là bác sĩ . Hắn đâu có dễ ǵ mà nghe lời tôi phân bua . Hắn nói.

– Lần đó th́ không sao, đúng rồi, nhưng lần khác th́ biết đâu đấy!

Tôi lại muốn căi nữa, nhưng Năm Cà Dom đă nói tiếp ngay :

– Tôi nói như vậy là v́ ông bạn văn sĩ ơi, có những trường hợp kỳ cục lắm. Người vô Nam hai năm đi chưa tới nơi. Đấy, ông bạn thấy chưa?

– Ǵ mà ghê gớm thế hả ?

– Ủa, có thật mà. Tôi có quen một thằng bạn. Nó khỏe như vâm.Nó đi vô nam rồi trở ra dắt vợ vào.Nói đúng hơn là nó cơng vợ nó đi luôn. Nhưng đó chỉ là một trường hợp mà cậu không tài nào làm được. C̣n có trường hợp một anh bạn đi hoài không tới. .

Cứ hễ nó vô tới khu Sáu là bắt đầu đau, đau nằm đă đời, chữa bịnh không khỏi, cho nên bắt buộc anh ta phải quay ra.

Năm Cà Dom kể tiếp :

– Nhưng số kiếp long đong, Trường Sơn nặng nợ, cho nên vào không thấu th́ lại ra, ra rồi lại đút đầu vào. Mà anh ta thiệt cũng liều. Nhưng kể ra th́ cũng không phải là liều, mà v́ nhớ nhà nhớ cửa quá sá, chớ ai không biết con đường này là con đường chết. Mà vẫn phải đi. Qua cái chết, t́m cái sống. Thế đó.

Thấy ông Cà Dom đi vào triết lư, tôi chêm thêm :

– Th́ đúng vậy cũng như chúng ḿnh bây giờ đây, nếu quê hương ḿnh là Lào Kay, Yên Bái th́ buộc ḿnh đi sau đít xe tăng ḿnh cũng chơi lại . Dễ ǵ ḿnh đi ! . . .

– Ồ tớ đă nói cậu không có giấu giếm mà ! Tớ đă bảo tớ về đến nơi là tớ nuôi ngựa đua liền ! Đó là nghề của tôi, c̣n bác sĩ là nghề bất đắc chí. Chớ không bất đắc chí à ?

Tôi nói thật, từ ngày tôi biết cầm kim chích cho người ta tới nay tôi toàn gặp những ǵ đâu, thật khó chịu. Nhất là trên đường này. Cậu xem đó, mổ ruột thừa mà bằng lưới cạo râu . Hỏi chớ thế giới cổ kim ở đâu có trường hợp này ?

Tôi lủi vào ngồi với Năm Cà Dom bên cái gốc cây mà Năm định hạ xuống để ăn củ hủ. Tôi hỏi :

– Phải kỳ được ḿnh nghe vụ mố ruột thừa bên kia sông Bến Hải đó không ?

– Ừ, cái vụ đó chớ vụ nào, anh coi có chết người không ? Nếu anh là bác sĩ, anh lâm vào trường hợp đó th́ anh nghĩ thế nào

– Nghĩ thế quái nào được. Thôi bỏ đi, bây giờ th́ lượng thử sức xem có đốn nổi cái gốc cây này không ?

Năm Cà Dom hăm hở rút con dao găm mà Năm đă bao lần khoe là rất bén ra chém hai ba cái liền, rồi năm sáu cái tiếp nữa. Năm Cà Dom nh́n vết chém trên thân cây và lắc đầu.

Năm Cà Dom thở ra và lại lắc đầu.

– Không được .

– Sao ?

– Thử đốn vài nhát rồi biết.

Tôi nh́n vết chém, rồi sờ vào đó. Vết chém như vết trầy trên da bị gai quào. Nó cứng như gốc cau.

Rồi Năm mau mau lủi ra. Tôi cũng lủi theo. Tuy không được ǵ nhưng rất mừng. Thà nhịn c̣n hơn phung phí sức lực với gốc cây này. Đâu c̣n sức để mà phung phí. Ở đây thiếu tất cả. Chỉ có một cái thừa. Đó là tật bệnh, đói khát.

Chúng tôi trở ra bờ suối thả xuôi về. Tôi bỗng nom thấy một dáng gầy lóm thóm đi với bộ chân chằng hiu. Và đặc biệt mớ tóc bạc trắng như bông. Tôi gọi:

– Hoàng Việt !


C̣n tiếp ,

hoathienly19
03-02-2021, 21:14
CHƯƠNG 11


(Độc giả nam nữ thân mến ! Tôi viết những ḍng này với ḷng yêu mến chàng nghệ sĩ tài hoa của đất Sài Thành ra đi kháng chiến chống Pháp đầu năm 1946.

Có lẽ ngày nay vẫn c̣n đôi người yêu nhạc c̣n nhắc nhở tài danh Lê Trực đă từng làm rung lên hàng vạn trái tim nam thanh nữ tú bằng tiếng đàn son trẻ của Lê Trực đă hiện lên trên ngũ tuyến biểu của khúc ca “Tiếng C̣i Trong Sương Đêm” như những cánh bướm say t́nh. ..

Tôi đă vượt Trường Sơn cùng với Hoàng Việt tức Lê Trực xưa của đất Sài G̣n.

Hôm nay cả Hoàng Việt lẫn Lê Trực đều đă nằm im dưới đất ở một miền nào không rơ địa danh, nhưng có lẽ người yêu nhạc vẫn c̣n giữ lại cái dư âm của “Tiếng C̣i Trong Sương Đêm ” như một kỷ niệm u buồn.

Vậy có thể những ngày cuối cùng của chàng nghệ sĩ mà tôi sẽ ghi lại trên con đường khổ ải kia, sẽ không đến đỗi làm mất th́ giờ của độc giả.)



dcNSvOBrOik



Đích thị là anh ta rồi ! Hoàng Việt quay lại.

Hoàng Việt gọi tên tôi, rồi phá lên cười. Tiếng cười của chàng nhạc sĩ vẫn tếu lại vừa châm chọc.

Hoàng Việt nh́n thẳng vào tôi và Năm Cà Dỏm đang đi tới và nói:

– Chà chà ! Cái bụng teo là trông thấy. Thu vô mấy nấc dây nịt rồi vậy ?

– Mới có vài nấc thôi !

– Vài mà mấy ?

– Tức là từ hai tới ba…!

– Khỏi tập thể dục he .

– C̣n anh cái bộ bánh chè c̣n khua hết ?

Rồi chúng tôi hỏi nhau ngay về t́nh h́nh của đoàn :

– Anh nằm lại đây hôm nào ?

– Nếu so với cậu th́ bằng nhau.

– Bằng nghĩa là sao ?

– Nghĩa là tôi đi trước nhưng rồi cậu cũng bắt kịp chớ sao ! Nghĩa là trong lúc cậu nằm th́ tôi đi, c̣n lúc cậu đi th́ tôi lại nằm.

– C̣n đứa nào ở lại với anh nữa không ? Tôi lo ngại hỏi.

– Không ! Chúng nó đi mất mẹ hết rồi. Đứa nào thấy ḿnh đau, cũng lẩn đi hết. Ở lại mần chi với thằng già này ? Ở lại để khiêng để vác à ?

– À,quên nữa !

– Sao ?

– Thằng Lâm c̣n khóc dọc đường không ?

– Hôm nay nếu cậu gặp lại nó chắc cậu sẽ không nh́n ra nó. Nó c̣n bằng con nhái bầu thôi !

– Anh ở đâu ?

– Ở đằng kia ḱa.

– Quăng ” mấy cái tựa ” th́ tới !

– Không xa đâu ! Đi giỏi th́ tới trước mặt trời, đi chậm th́ sau th́ tới sau mặt trời.

Hoàng Việt nói với giọng bắt chước người Thượng. Chúng tôi nhại lại cái câu công thức của những anh giao liên người Thượng mỗi khi anh ta bị khách gạn hỏi bao giờ th́ đến, mà cười x̣a với nhau.

Hoàng Việt hỏi.

– Miss Thu ở đâu?

– Ở với “moả”.

– Ui cha cha, tài tử giai nhân mê mệt he !

– Ghé tụi tôi chơi, anh !

– Cậu thiệt không hở, buông cái này bắt cái khác !

Rồi chúng tôi dắt ông bạn nhạc sĩ về lều.

Lúc bấy giờ Năm Cà Dom mới đến trước mặt Hoàng Việt :

– Nhớ tôi không, ông bạn Lá Xanh ?

Hoàng Việt chớp chớp mắt nh́n Năm Cà Dom. Năm Cà Dom cười :

– Ông bạn đi Tây đi u nhiều quá rồi quên hết anh em .

Hoàng Việt vẫn nh́n Năm Cà Dom mà lặng thinh .

Tôi xen vào :

– Năm Cà Dom !

– À ạ…Năm Cà Dom !

Hoàng Việt như vớ được một đầu mối trong kư ức, nhưng nó hăy c̣n mơ màng chưa phăng ra gốc được.

Hơn nữa trên con đường này đầu óc minh mẫn của con người bị kí-nín nhuộm vàng đâu c̣n sáng suốt mà nhớ nổi những kỷ niệm của thời kháng chiến chống Pháp đă lộn xà ngầu cùng với nhữngsự việc mới như một mớ xà bần.

Năm Cà Dom trầm tĩnh và hóm hỉnh hỏi nhà soạn nhạc :

– Anh có nhớ lúc 307 xuống miền Tây và chúng tôi gặp anh ở Ô Môn không nào ?

– À tôi có xuống Ô Môn một vùng gạo trắng nước trong của miền Tây Nam Bộ . Cảm t́nh lắm .

– Rồi kế đến chúng tôi đánh đồn Tây ở Bảy Ngàn .

– Vâng, chính nhờ trận đánh đó, tôi viết bài “Đêm Mưa Dầm”.

– Rồi sau đó chúng tôi xuống vùng Cà Mau, Bạc Liêu, đánh tàu ở Kinh Nhật Nguyệt.

- Trận đó… Hoàng Việt bỗng kêu lên vỗ đánh bốp vào bắp đùi :

– Tôi nhớ ra rồi. Kinh Xáng Nhật Nguyệt.

Trận đó tôi nhờ anh mang cái ” ba-lô-ma ” của tôi phải không !

Ôi chao ! Thiệt là gặp lại anh bất ngờ. Ừ ừ, có những người chiến hữu ḿnh tưởng đă chết mất từ lâu , chẳng ngờ c̣n sống gặp lại ḿnh .

Hoàng Việt tiếp :

– Trận đó, ḿnh bị Tây rượt nột quá mà trước mặt th́ con Kinh Nhật Nguyệt rộng mênh mông c̣n ḿnh th́ toàn “lội chó. ” Thế mới biết tài Năm Cà Dom . Gớm thật .

Hoàng Việt nói với tôi :

– Sông rộng thế mà anh ta một tay cầm ba khẩu súng trường giơ lên, một tay bơi xốc đứng.

Tôi cười :

– V́ thế mới có danh hiệu Cà Dom.

Hoàng Việt ngoặt sang ngay vấn đề ăn uống :

– Này, các cậu ăn uống thế nào ? Ủa Miss Thu đâu rồi ?

Tôi đáp :

– Tụi tôi vừa mới cướp giật được một mớ cá khô. Anh c̣n gạo không? Đem lại đây nấu cơm, c̣n thức ăn th́ tôi bao cho một bữa .

– Bao có lủng không đó !

– Không sao đâu, cứ tự nhiên như một vị “ khách… không mời mà đến . “

Hoàng Việt vui vẻ :

– Nhưng đăi món ǵ mới được chớ ?

- Thịt ḅ bảy món được không ?

– Chà ! Dân Sài G̣n hả ông bác sĩ ?

– Không, Hóc Môn ! C̣n anh ?

– Sài G̣n chánh cống con nai chà !

Hoàng Việt lại vui vẻ :

– Bỗng nhiên ông bạn làm tôi thèm rỏ dải v́ cái món thịt ḅ đặc biệt đó. Kỳ thật, cái thằng cha này .

Hoàng Việt lên vơng của tôi ngồi đu đưa . Và cười như nắc nẻ:

– Hay thiệt! Ở giữa chốn này mà nói chuyện thịt ḅ bảy món th́ vui thật

– Hắc hắc… chỉ tiếc cái là không có thực thôi…

Hoàng Việt là một con người hồn nhiên. Sống trong khung cảnh nào cũng vui vẻ bô lô ba la như vậy.

Hoàng Việt là một nhạc sĩ có tài, nếu không nói là nhất trong cuộc kháng chiến chống Pháp.

Văn Cao đă ngợi khen anh chàng này khi anh ta đi học nhạc ở ngoại quốc về và cho biểu diễn bản nhạc giao hưởng Quê Hương ở nhà hát lớn Hà Nội.

Cộng sản cũng thừa biết rằng anh chàng này có tài, nhưng vẫn bạc đăi anh ta như thường.

Một cái anh chàng mà sáng tác nổi một bản giao hưởng (symphonie) như thế đâu có phải là có nhiều, mà là hiếm có, chưa có từ trước tới nay ở xứ Cộng sản miền Bắc.

Ấy vậy mà… khi về Nam, Hoàng Việt cũng quảy ba lô mang dép râu lội Trường Sơn như đám cá kèo lóc nhóc.



https://upload.wikimedia.org/wikipedia/vi/c/c8/Hoang_Viet.jpg

https://vi.wikipedia.org/wiki/Ho%C3%A0ng_Vi%E1%BB% 87t_(nh%E1%BA%A1c_s% C4%A9)


Hoàng Việt cũng lănh một lít muối, một lon khô, một túm thuốc và quần thô áo vải nhúng nước, ướt mưa, nặng như sắt !

Vậy mà Hoàng Việt không thắc mắc chi cả. Cái lốt nhạc sĩ, anh ta quẳng đi qua một bên, làm một người Nam Bộ tha hương lâu ngày, nay được dịp may trở lại quê hương, bất chấp mọi việc.

Trong lúc đó th́ không thiếu chi những vị dây mơ rễ má với các ông lớn, nhờ chạy cửa sau mà được đi ” mé bay. “

Các bạn cứ thử nghĩ xem, một con người như vậy mà lại mang bị gậy lội Trường Sơn. Trong lúc người ta luôn luôn bô bô cái mồm đề cao văn nghệ hết mức (để khai thác khả năng phục vụ chánh sách Đảng) .

Anh ta đi như một thằng lính tải, lẫn trong đám vô danh. Nhưng không riêng ǵ anh Hoàng Việt mà cả bọn ” kỹ sư tâm hồn ” mà khác chúng tôi, anh nào anh nấy cũng thế thôi.

Hoàng Việt ốm tong ốm teo, một người Việt Nam loại bé, chỉ có cái hồn nhiên và mái tóc bạc là cái hấp dẫn nhất trong người anh. Ngoài ra th́ c̣n mấy ngón tay nhuộm nhựa thuốc vàng cháy.

Anh ra đi phấn khởi hăng hái thực sự, vừa đi vừa cười nói râm ran, cười như nắc nẻ. Anh vui vẻ nói oang oang lên :

“ Tao về tới nơi th́ năm sau tháng này chỉ Bảy tụi bây (tức vợ anh) sanh một thằng con trai đặt tên là Lê Tương Phùng ! “

Anh đi dọc đường gặp cái ǵ cũng lượm, và có một sự giải thích rất hợp lư nên anh tự cho phép ḿnh nhặt tất cả những thứ ấy gắn vào ba lô.

Anh nhặt cái hộp lon thi bảo :

- “ Đây là một dụng cụ toàn năng dùng vào chuyện ǵ cũng tốt cả, múc nước, nấu cơm, ca uống nước, dụng cụ nhạc ! “

Anh nhặt một sợi mây với sự giải thích :

- “ Bỏ sẵn trong ba lô đó có nặng bao nhiêu đâu, khi cần, nửa đêm mắc cái tăng quờ đâu ra!”

Anh nhặt một cái mẩu ni lông th́ cho rằng :

- “ Nó sẽ đắc dụng vô cùng . Tụi bây cứ quen ngồi trên ba lô hỏng đồ đạc hết ! ”

Cho nên cái ba lô của anh ph́nh to hơn người anh và đầy râu ria phụ tùng lóc cóc leng keng ở bên ngoài. Vậy mà c̣n những thứ khác không thể dồn hết vào ba lô phải mượn đám thanh niên mang dùm.

Cái áo ni lông hai da không biết anh mua được ở đâu chứ Hà Nội th́ không có bán. Anh mang về cho thằng con trai. Cũng may là cái áo mất dọc đường chứ đem về cho thằng con trai th́ chắc nó càng thấy phụ tử thâm t́nh .

Cái Radio của ông thầy dạy nhạc anh ở Bungarie. Cả hai thứ này đều thừa nếu thăi ở Sài G̣n nhưng tội nghiệp anh đi xa Sài G̣n lâu quá anh muốn đem về cho con một chút t́nh cha.

Ngoài ra c̣n cái băng nhạc bài “Quê Hương Giao Hưởng” của anh. Nhưng cậu mang dùm lại sốt rét ác tính chết dọc đường. Cậu này là họa sĩ tên Nguyễn Văn Núi.

Đấy rành rọt chi tiết về một con người mà tôi quen không nhiều chứ ít ra cũng hai mươi năm.

Cho nên gặp lại Hoàng Việt tôi rất mừng không ngần ngại đăi thức ăn cho anh (c̣n cơm th́ tự túc) một cách thẳng thắn như thế đó .

Chúng tồi nấu cơm. Hoàng Việt cũng về lo nấu cơm để mang lại.

Năm Cà Dom hỏi tôi :

– Thằng cha có tài vậy mà bắt đi bộ như ḿnh à ?

– Ai ?

– Hoàng C̣ chớ ai !

– Suỵt, đừng gọi Hoàng C̣, ổng la dữ lắm.

– Sao la ? Việt cũng nh́n C̣ vậy chớ khác ǵ ?

– Ổng đổi tên rồi.

– Tên ǵ ?

– Lê Quỳnh.

– Tại sao phải đổi ?

– Vi hai lư do. Lư do thứ nhất là trên đường đời này không ngờ lại có một thằng khác cũng tên Việt đi gần bên cạnh anh hằng ngày mà lại là một thằng xạo, một thằng láu cá vô dụng mà lại hưởng tiêu chuẩn cao hơn anh trong lúc đi đường.

– Là cái thằng chó chết nào kỳ cục vậy ?

– Là cái thằng Trí Việt đại úy quân đội dốt đặc cán mai mà làm biên tập Điện Ảnh đó.

Nó mê con Thu lắm. Nó giả đau nằm lại trạm chờ con Thu để mong nhờ hoàn cảnh rừng núi mà hoạt động có kết quả, nhưng Thu vẫn không yêu như thường cho nền hắn lủi mất rồi. Có thể nay mai anh ta lại gặp ḿnh, rồi tôi giới thiệu cho mà tiếp xúc.

– Chao ôi ! Văn nghệ của ông nhiều nhân vật đặc biệt lắm .

– Đó, v́ thế cho nên cụ Hoàng ta mới thay danh đổi lánh. Nhưng c̣n một lư do nữa là… cụ Hoàng sợ lộ bí mật .

Năm Cà Dom ngẫm ngẫm một cuộc rồi nói :

– Đi giải phóng Miền Nam, la om trên đài nghe oai linh hùng vĩ lắm, thế mà trên mặt đất th́ lén lút như đi ăn trộm.

Đi đâu chẳng dám đi đâu, c̣n tên họ th́ lại đổi hết. Nói chuyện th́ xầm x́ rỉ tai chằng dám nói to với nhau, giống tuồng bọn móc túi !

– Nói bậy cậu !

– Đúng vậy chớ, bậy sao được !

– Vậy sao cậu c̣n đi, c̣n đổi tên ?

– Chứ không đi đường nào về xứ được ?

– Vậy trên đường đi này cậu lấy tên ǵ ?

– Cà Dom !

– Nhưng có ai gọi bằng cái tên đó đâu ?

– Bây giờ th́ tôi không cần, ai gọi ǵ cũng được, miễn tôi đi lọt vô Nam th́ thôi.

– Đôi khi phải chịu nhục cậu ạ !

- Ứ hự !

– Tôi đây họ xét đi xét lại, “nghiền úp nghiên ngửa” mất ba năm trời mới cho tôi về đây.

– Tôi như cậu th́ tôi không về làm mẹ ǵ.

Ở ngoài Bắc như các cậu, viết văn ngồi mát ăn bát vàng tà tà, về làm mẹ ǵ cho nó mệt. Ở đâu mà viết chẳng ra văn ?

– Cậu nói dễ ăn quá !

– Chớ sao.

Tôi cười :

– Cuộc đời của ḿnh, ḿnh không c̣n chủ động nữa, mà do ai đâu quyết định. Tôi bực ḿnh lắm nhưng mà biết làm sao ? Có lần tôi đă nói thẳng với thằng cha tổ chức cơ quan :

- " Nếu kỳ này mà không cho tôi về, là tôi cưới vợ. Và khi tôi đă cưới vợ rồi th́ tôi không về nữa. Có làm ǵ tôi cũng không về."

Năm Cà Dom cười kh́ kh́:

– Trung thành với rau muống luộc dữ vậy ? Rau muống quấn chân hả ?

– Không phải vấn đề giản đơn là rau muống quấn chân nhưng đây là vấn đề nhân đạo.

– Nhân đạo làm ..?

– Nhân đạo đối với con người, với ḿnh.

– Nghĩa là sao chớ ?

– Cậu có nh́n thấy ở đâu có t́nh trạng như nước ḿnh không ?

- Nhưng mà sao mới được chớ ?

– Đất nước chia đôi, chồng Bắc vợ Nam ! Vợ trong Nam chờ đợi mười mấy năm trời, chồng ngoài Bắc cũng lóng ngóng mười mấy năm trời, kêu trời không thấu.

Năm Cà Dom cười :

– Khặc khặc ? V́ thế mới có câu thơ :

- “ Đất Bắc anh ǵn con tí ngẳng, trời Nam em giữ cái bề hê” là vậy đó.

Tôi không để ư tới sự pha tṛ của bác sĩ Cà Dom mà tôi quạu thực sự Tôi nói:

– Giữ với ǵn cái con mẹ ǵ. Đàn bà mà bỏ đi mười lăm, mười bảy năm thời trẻ trung th́ c̣n ǵ nữa.

– Chưa tới mười lăm năm, mới có mười bốn năm thôi, 1954-1967 mà !

Tôi nói:

– Bây giờ th́ mới mười bốn năm thôi, chứ tương lai th́ vô hạn định. Trời ! Vậy mà hồi được người ta đem vợ con theo lại không cho.

– Để tàu rộng người ta chở lúa ra Bắc chớ !

Tôi nói tiếp:

– Anh có thấy cảnh chia ly đó không ? Cha con không biết mặt nhau. Vợ chồng chờ nhau từ tóc xanh đến tóc bạc ! C̣n chờ làm ǵ ?

– Ư, có nghĩa lắm chớ . Chờ ổng về bả ngoáy trầu cho ổng ăn !

Tôi lại tiếp :

– Cho nên tôi nhất định không lấy vợ Bắc, mà chờ ngày về Nam. Nhưng hễ không cho tôi về, tôi cưới vợ rồi th́ tôi không về nữa .

– Cho rau muống quấn chết luôn.

– Nhất định, chớ có vợ con rồi về Nam bỏ vợ bỏ con ḿnh ngoài đó mà chịu được sao ?

Năm Cà Dom cứ nói quát ra :

– Úy chu choa, anh Nam Kỳ mà lấy Bắc Kỳ th́ đẻ con khôn nhất trần đời. Tôi thấy rất nhiều rồi đó !

Năm Cà Dom ngẫm ngẫm một chốc rồi nói:

– Nói đùa vậy chớ tôi có khác chi ông bạn, gần bốn mươi tuổi đầu rồi c̣n “solo” đây không thấy sao. Đi bướng về Nam để có mà “hốt ổ” cho kịp kẻo tụi nó về trước chúng nó hốt hết.

– Anh Hoàng Việt làm ǵ mà lâu thế nhỉ ? Cơm ḿnh chín từ lâu rồi mà ảnh chưa xong à ?

Tôi bảo:

– Thôi cậu ở nhà tôi đi t́m lăo coi. Cái lăo này gà mờ lắm chỉ được cái tài “Tiếng C̣i Trong Sương Đêm “ thôi. C̣n ngoài ra th́ vô tích sự lắm !



F7aZ_VsgGTU


Rồi tôi đi t́m Hoàng Việt.

Kể th́ gặp lại ông cụ non này cũng vui. Có người ḿnh nói chuyện nhưng có một cái khổ khác cụ thể hơn là anh bạn yếu quá. Đi chung lại mệt cho ḿnh. Đă phải d́u cô Ba Lê rồi, lại đèo thêm một ông Giao Hưởng nữa sao xuể ?

Hoàng Việt chiếm đóng một nơi rất hiểm hóc. Có tảng đá, có hang và có cả hai thân cây rất vừa làm để mắc vơng. Tôi gọ i:

– Anh Hoàng !

Hoàng Việt quay trở lại giụi mắt nh́n tôi, nước mắt nước mũi ṛng ṛng cặp mắt đỏ chạch. Tôi hỏi :

– Làm cái ǵ lâu vậy ?

– Th́ có làm cái ǵ đâu. Có cái nấu ga-men cơm mà năy giờ chưa xong chớ đâu có làm cửa làm nhà ǵ.

Tôi nh́n vào bếp của anh. Củi leo heo vài cành. Mà của đáng tội toàn củi mục. Cho nên nhóm không cháy. Trong bếp chỉ có ít lá tre c̣n ga-men cơm th́ chưa có hơi tí nào cả.

Hoàng Việt lại lắc đầu :

– Lửa ǵ mà nhóm măi không cháy he ?

Thôi xách cái cà mèn lại đằng tôi, tôi nấu cho. Nấu giờ này là nấu trộm mà anh cứ giềnh giàng măi như vậy giao liên nó bắt gặp nó chọc lủng nồi của anh ngay !

– Ừ nhỉ ! Nhưng mà muốn đi đằng đó th́ tôi phải cuốn hết đồ đạc quảy đi chứ nếu để ở nhà th́ nó “mượn không thời hạn” hết ráo.

– Ừ th́ đi.

Thế là Hoàng Việt quảy cả tăng màn ba lô đi theo tôi. Trở về đến nơi th́ nghe tiếng Thu và Năm Cà Dom căi nhau léo nhéo.

Vừa trông thấy tôi, Năm Cà Dom đă vọt miệng nói ngay:

– Mất mẹ nó hết thức ăn rồi.

-Thức ăn ǵ?

– Khô cá, khô voi, muối.

– Thế à ? Tôi tâng hẩng, đứng chết trân, chẳng hiểu ra làm sao cả Thật t́nh tôi không hiểu ra sao cả.

Tôi hỏi Thu:

– Chớ c̣n em đi đâu ?

– Th́ em nằm bên vơng em ngó sang.

– Ngó sang sao nó ăn cắp mà không biết ?

Năm Cà Dom đỡ cho Thu:

– Ngó sang nhưng ngó lâu quá th́ mỏi mắt… mỏi mắt rồi th́ mí mắt sụp xuống nhắm lại luôn. Thế đó.

Hoàng Việt cười khè khè:

– Thật là tài dách he ! Giữa ban ngày mà…

– Thôi cũng được. Vậy ḿnh đăi ông bạn ḿnh bằng món b́nh thường.

– Năm Cà Dom vui vẻ nói :

- Gặp nhau đây liên hoan cái mồm thôi cũng đủ vui rồi.

– Nào dọn ra đi ! Tôi bảo.

Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên để lướt qua nỗi đau đớn trong ḷng. Mất bấy nhiêu thức ăn đó trên đường này bằng người ta mất cả lạng vàng trong hoàn cảnh binh thường. Có khi c̣n hơn. Tôi dọn cơm ra.

Nói là dọn vậy, nhưng có cái ǵ đâu, ngoài mớ thịt kho mặn mà tôi c̣n giữ được một phần, rất kỹ, dù thèm cách mấy cũng không mang ra ăn, định bụng để khi nào đau đắng miệng mới dùng tới.

Nhưng hôm nay, tôi mang ra “đăi” Hoàng Việt là v́ cụ Hoàng đă từng đăi tôi nguyên cả một cái lạp xưởng lúc đi được vài tuần lễ.

Một cái lạp xưởng ở giữa Trường Sơn, đó là một điều vô cùng bất ngờ, không thể đào bới ra đâu được. Ăn cái lạp xưởng đó, tôi tưởng đời tôi không bao giờ c̣n được hưởng cái ǵ, món ǵ, vật ǵ ngon lành, thú vị, khoái chí hứng thú hơn nữa.

Bây giờ nh́n lại cụ Hoàng tóc bạc trắng dựng đứng lên như bọt suối mà đôi má thỏn, cái cầm nhọn hẳn xuống như một giọt chấm than, mà cái mồm hốc hác không ngậm kín lại được cứ phô hai hàm răng đầy nhựa thuốc lá vàng ệnh ra, tôi nhớ cái lạp xưởng lúc trước vô cùng. Giá bây giờ mỗi đứa được một cái th́ chắc tất cả những nét thảm thê đó sẽ biến đi .

Hoàng Việt sẽ lại là anh chàng nhạc sĩ tuy có tuổi nhưng vẫn bảnh trai, nho nhă, các cô nàng ở thủ đô nom thấy phải mê v́ sắc kính v́ tài.

Nhưng bây giờ th́ không có lạp xưởng cũng không có cái ǵ cả, cho nên Hoàng Việt nhạc sĩ số một của Nam Bộ kháng chiến và người nhạc sĩ đạt tới đỉnh cao nhất của nền âm nhạc Cộng sản ở xứ Bắc Kỳ, trông thiệt là gớm ghiếc quá !

Cái đầu chờ vờ như con cá lóc ghe. Tay chân tóp lại và dài ngoẳng như tay vượn, quần áo rộng thùng th́nh.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x480q90/r/921/PyEJF4.jpg



Ấy vậy mà vẫn c̣n tếu, tuyên bố tháng này năm sau chị Bảy mày,. . . nọ kia ! Thấy tôi giở lon kho lưng đến phân nửa, Hoàng Việt kêu lên :

– Cậu phí quá ! Chưa ǵ mà đă hết từng ấy hàng chiến lược rồi.

– Chưa ǵ là sao anh Bảy ?

– Tức là mới được đâu gần gần… nửa đường thôi.

– Thế à.

- Thế à thế ừ ǵ nữa.

– Th́ cho là nửa đường đă qua rồi. Ḿnh hết một nửa lon kho mặn cũng là hợp lư chứ sao.

– Cái “nửa” sau này bằng ba cái “nửa” trước cậu ạ. Đừng có dốt quá như vậy. Bây giờ cậu nhớ lại xem. Nếu con Phương c̣n đi chung với cậu thử xem cậu c̣n có dắt vô rừng rậm như lúc mới đi nữa không?

Tôi nháy mắt cụ Hoàng bảo có Thu. Thu đang nấu cơm đàng kia. Hoàng Việt trừng mắt nh́n tôi rồi lại gầm lên, tỏ ư hiểu tôi đang có “vấn đề” với cô Ba Lê Thu:

– Cũng nữa hè ! Nó kiểm thảo, nó bắt hứa là chấm dứt yêu đương ở trong trường mà thoát ra một cái là cứ thế !

Tôi cười :

– Chíp ! Con người không có sự đó như cục đất không mặt trời vậy anh Bảy à !

– Nhưng mà để cho cặp đầu gối c̣n nước nhờn mà co vô dăn ra với Nó đóng vôi lại một cái là bỏ mạng !

Thấy tôi sớt kho mặn nguyên chất ra, anh Bảy kêu lên:

– Ấy chết !

– Ǵ thế anh Bảy ?

– Trộn muối vào chớ ăn puya (pur) thế này à ?

– Th́ lâu lâu mới đem ra đăi khách .

– Thôi đừng làm thế, nó phí đi. Để dành lúc đau hăy mang ra xài. Đau trên đường này khổ lắm. Ai lo cho. Chị Bảy cậu mà nó biết tôi đi đường như thế này nó không đồng ư đâu .

– Sao anh không xin đi máy bay ?

– Máy mẹ tôi chớ máy bay .

– Cỡ anh là thừa sức đi mà ! Chớ ông chủ trại cưa Kim Hữu (tức Lưu Hữu Phước ngủ có tật ngáy rầm trời như cưa cây nên anh em đặt ông ta là trại cưa Kim Hữu. V́ khi vô trường đi B, ông thay tên là Kiến Hữu) đi máy bay đó th́ sao ?

– Ổng là vụ tưởng ! Ổng là người ” có chức , ” cậu hiểu chưa ?

– Hoàng Việt nhấn mạnh chữ “có chức ” một cách cố ư.

– C̣n ḿnh là thằng cán bộ quèn lo mà cuốc bộ cho có. Được về quê đây cũng đă là mang ơn mưa móc và hồng ân của Chúa Thượng rồi !

Bữa cơm không có ǵ đáng kể cả. Cơm xong, Hoàng Việt nấu nước sôi rồi lấy trà ra châm và mời tụi tôi. Hoàng Việt quay sang vui vẻ tṛ chuyện với Thu, c̣n tôi và Năm Cà Dom th́ đi sưu tầm số chiến lợi phẩm bị ăn trộm.

– Sao ? Chân cẳng thế nào ? Hoàng Việt hỏi.

– Đau quá anh ơi .

– Liệu có đi đến nơi không cô em ?

– Chưa biết anh ạ.

– Cố mà đi chứ.

– Các anh th́ nên cố, c̣n em. . .

– C̣n em th́ không à ?

Thu lặng thinh .

– Tại sao bây giờ em có ư nghĩ lừng chừng như vậy ?

– Các anh đi về quê, c̣n em th́ càng đ́ xa quê .

– Thế ra em nghĩ rằng quê anh và quê em là hai quê à ?

– Tất nhiên .

- Tại sao ?

Nam là một. Bắc là một !

– Nam Bắc một nhà mà !

– Khi em ở ngoài Bắc, ở tại nhà em th́ em nghĩ như vậy, nhưng khi em đi một bước rời Hà Nội th́ em lại nghĩ khác ngay .

– Sao bấp bênh vậy ?

– Có những cái anh xa rồi anh mới hiểu .

– Tại sao vậy ?

– Đối với em có những cái như vậy. Ví dụ có khi em múa một điệu rồi, người ta hoan nghênh ầm ĩ, em chẳng thấy ǵ cả, không biết rằng ḿnh và biểu diễn một tiết mục đặc sắc, mà chỉ gục đầu vào một cô bạn mà khóc, hoặc nếu không khóc th́ cứ bàng hoàng lâng lâng không có cảm xúc ǵ cả.

Nhưng sau đó có khi một giờ, có khi một tuần, có khi một năm, em nhớ lại cái điệu múa mà ḿnh đă biểu diễn, nhớ từng “phi-guya” một, từng cử chỉ một, cười ngạc nhiên, ngạc nhiên, em không hiểu sao em lại làm được những động tác đó .

Thu ngừng lại nuốt ực, rồi tiếp ngay như những ư nghĩ đă đến tràn đầy óc Thu. Thu nói tiếp:

– Cũng như khi em ở Hà Nội th́ em đâu cớ nghĩ rằng những t́nh cảm của ḿnh sẽ biến động ra sao khi em phải xa Hà Nội một ngày một tháng hay một năm?

Hoàng Việt ngồi thừ người ra .

Hoàng Việt cả tôi đều công nhận rằng Thu đúng là một cô gái thông minh, t́nh cảm rất tế nhị và chân thành

Hoàng Việt cũng có những t́nh cảm đối với Sài G̣n như Thu đối với Hà Nội. Chính v́ thế mà anh mang cái tấm thân c̣m cơi của anh trên con đường chết tiệt này .

Quê hương ! Đó là bản giao hưởng thứ nhất cũng là bản cuối cùng của anh.

Đó, Cộng sản dùng một con người như Hoàng Việt như thế đó !

Để rồi khi anh chết đi, thân thể tan tành, chỉ c̣n một chỏm tóc bạc th́ ở ngoài Hà Nội làm một cái lễ truy điệu thật to đọc một bài diễn văn tràng giang đại biển, khóc khóc, mếu mếu, c̣n khi anh ta c̣n sống th́ xem như con chó, đi lang thang trong rừng Trường Sơn không có một tấc sắt trong tay, không có ai giúp đỡ với cái chân què mưng mủ sưng to lên như cái bánh ḅ.

Mỗi lần qua suối ai hảo tâm th́ cơng dùm, không hảo thời thôi, ông bạn nhạc sĩ số một đó cứ lội bơi và đi cà lỉa với cái chân què.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q90/r/924/opguFp.jpg



Hoàng Việt bất thần bảo Thu.

– Đâu xăn quần lên coi.

– Cái anh này.

– Tôi nói thật mà, cô em !

– Anh kỳ quá, Hoàng Việt chứ phải Trí Việt sao ?

– Ừ th́ Hoàng Việt chứ Trí Việt làm sao mà dám bảo Thu làm như vậy ?

– Anh kỳ quá hè !

– Cha chả, cô em bị lai Nam Bộ rồi đó nhé.

– Lai ǵ ?

– Lai cái tiếng “hè “đó.

Thu ngồi tưng hửng. Hoàng Việt lại cười:

– Có lẽ cô đă Nam Bộ hóa hồi nào cô không hay phải không ?

– ….

– Bây giờ trong máu cô có chất Nam Bồ rồi đấy nhé.

Thu nh́n xuống đỏ rừ đôi má.

Hoàng Việt cười:

– Cho anh Bảy xem cặp chân thần kỳ của cưng chút cưng !

– Thôi mà anh… kỳ cục quá hà !

– Anh Bảy muốn xem xem vô Sài G̣n Thu c̣n múa “ba lê” được nữa không ? Hay vô tới đó rồi chỉ c̣n “lết, ba lết ? ” hả ?

Cha chả… cặp chân của Thu đem mà mài trên đá tai mèo này lắm lúc tôi cũng xót ruột quá. C̣n cái khỉ khô ǵ mà lê với lết ?

Thu bỗng ̣a lên khóc, úp mặt vào hai bàn tay.

– Úy chết. Sao vậy Thu ? Ḱa, coi ḱa.

Hoàng Việt có tính hay trêu đám con gái, mà trêu rất nghệ thuật, cho nên có đứa bị trêu th́ cười lăn ra mà thích thú c̣n Thu th́ khóc ̣a lên.

Hoàng Việt không ngờ Thu lại khóc như vậy. Hoàng Việt định đùa chơi chút thôi chớ đâu có ngờ đó chính là tâm sự của Thu mà lâu nay tôi không dám đụng vào.

Hoàng Việt hơi hoảng, cố vuốt ve Thu :

– Nói vậy chớ đâu có sao. Chân cẳng có rêm chút đỉnh vô trong đó ḿnh tẩm bổ vài… tháng thế là đâu lại vào đấy, có ǵ đâu. Rồi th́ đôi má căng lên, đôi chân tṛn như ống chỉ, Thu lại lên sân khấu với đôi chân ngà ngọc chớp lóe như sao sa. . .

Thu vụt vén ống quần lên và nói:

– Sao sa đây này, anh xem đây này.

Hoàng Việt nh́n đôi chân của cô con gái mà Hoàng Việt đă quen mắt nh́n ngắm trong lúc cô nàng biểu diễn cũng như đôi lần lội suối trên đường này.

Cặp chân gầy đi, và đầy vết sẹo thâm thẩm, chẳng khác da con lươn bông.

Hoàng Việt quay mặt đi lắc đầu, tang thương quá. Nghệ thuật ǵ nữa. Đôi chân đă trở nên một nỗi khố tâm cả cho Hoàng Việt.

Hoàng Việt thấy ngồi lâu không ổn cho nên chàng nhạc sĩ ṛm quảy đồ lề rút lui với cái chào của một bá tước gửi lại công chúa Trường Sơn. Chàng gập ḿnh xuống ba mươi lăm độ, đặt bàn tay phải trên tim, và lại giơ lên một cách cung kính. Xong chàng ba chân bốn cẳng chạy t́m tôi mà kể lể hết mọi sự t́nh. Rồi chàng nói:

– Tôi lỡ tôi đụng nhằm trái mít ướt rồi. Nó đang sút củi đổ ṭe loe ra đó. Về mà gom mà hốt vô!

– Cái ǵ vậy anh ?

– Nó khóc hu hu đằng đó.

– Sao vậy ?

– Th́ có ǵ đâu, tôi thấy cặp chân của cô ta thảm hại quá…

– Thôi chết rồi . Cái vết thương của người ta mà anh đụng vào mần chi ?

Hoàng Việt cười khè khè.

– Vết thương “ṇng” hả ? Vết thương mà hóa công đă rạch th́ kim chỉ phàm cũng khó nổi vá may !

– Ở đâu mà ông nhạc sĩ lại gẩy Điệu Đàn Muôn Thuở của Lê Văn Trương vậy ?

– Khè khè. Thôi, tớ về nhé. Thỉnh thoảng rồi tớ sang.

Tôi trở về lều. Thu vẫn c̣n ngồi khóc. Tôi biết tính Thu. Ức mà khóc cũng có, nhưng giá đáng khóc vài giọt th́ đủ rồi, nhưng lại khóc đầm đ́a ra cho có vẻ bi đát thêm lên. Mà nếu tôi có an ủi dỗ dành th́ nàng lại làm già nên tôi hỏi sang chuyện khác, xoáy vào cái khuyết điểm của Thu vừa rồi:

– Sao em lơ là để cho mất khô và muối hết vậy ?

– Em có ngờ đâu ?

– Không ngờ ǵ, đă bảo là nó ăn cắp như rươi mà ! Chứ em không thấy bao nhiêu vụ trước mắt đó à ?

Thu lặng thinh.

Tôi biết như thế là vừa đủ để đắp một cái đê ngăn con sông Hồng nước mắt cho nên tôi ngưng lại ngay chớ nếu xoáy sâu vào thêm nữa th́ nước mắt lại trào ra và cái đê nọ lại vỡ ngay v́ một lư do mới.


C̣n tiếp

hoathienly19
03-26-2021, 16:34
CHƯƠNG 13



Tôi và Năm Cà Dom đi đốn nứa cất hẳn một cái nhà bếp con con để trời mưa khỏi ướt củi. Nóc nhà lợp cả bằng những thanh nứa bổ làm đôi, cứ úp vào nhau, cái sấp cái ngửa như lợp ngói ống.

Một hôm Năm Cà Dom mày sáng kiến làm cơm mẽ. Tôi nói :

Thế th́ hay quá. Mỗi bữa ăn ḿnh nhín lại vài muỗng. Làm được một ga-men cơm mẽ th́ ḿnh sẽ t́m lá nấu chua. Như vậy sẽ có món ăn lạ miệng, ăn ngon hơn.

Nhưng Năm Cà Dom bác ngay cái sáng kiến của chính ḿnh nêu ra. Anh ta nói:

– Nói đùa vậy chớ không được đâu !

– Tại sao ?

Anh ta giải thích rằng muốn làm mẽ th́ phải có một ít cơm làm cốt cán, rồi bỏ cơm nguội vào đó cho nó ăn, nó mới tiết ra cái chất chua đó được, chứ nếu chỉ có cơm nguội không thôi th́ bỏ vào ga-men chỉ thu thập một mớ cơm thiu cơm thối chớ không có con mẽ được.

Chỉ có vấn đề con mẽ mà hai đứa căi nhau hằng mấy tiếng đồng hồ. Rồi thỉnh thoảng mấy ngày sau, tôi lại khui ra mà “tranh luận” nữa. Tôi nói với Năm Cà Dom:

– Tôi nhớ hồi ở nhà, người ta cứ rắc cơm nguội vào cái thố thôi mà.

– Nhưng mà người ta có sẵn cốt cán trong đó rồi, bỏ cơm nguội vào nó mới ăn hiểu chưa ông anh. Cứ “cải giống” hoài.

Tôi ngồi thừ ra mà nhớ cá trê trắng tát đ́a, con thật to thịt nó rất dai, khứa nó ra, hoặc nướng nguyên con, chốc chốc lại phết mỡ hành lên, thơm bát ngát.

Chao ôi !

Tôi kể cho Năm Cà Dom nghe cái món ăn đặc biệt đó ở quê tôi. Năm Cà Dom lắc đầu:

– Thôi đi cha, đừng có kích thích cái “thú tính” đó, tôi nổi điên lên tôi mần thịt cô văn công của cậu tôi nướng bây giờ đa.

Hai đứa cứ ngồi nói mây nói gió như vậy suốt ngày, không có chuyện ǵ làm, mà không dám ngủ v́ ngủ th́ sợ sốt.

Bỗng một hôm có chuyện xảy ra :

Hôm ấy, chúng tôi đang ngồi tán gẫu bỗng có một cậu có vẻ là giao liên, từ đâu không biết, xăm xăm đi vào chỗ tôi và hỏi :

– Có cô nào văn công ở đây không?

– Không có ai là văn công hết. – Thu vọt miệng đáp.

– Ủa, sao kỳ vậy cà ?

– Có cô văn công ở đằng kia ḱa.

– Thu trỏ tay bâng quơ thế là cậu chàng lủi ra, không chú ư nh́n ai hết.

Cậu ta vừa đi khuất th́ tôi hỏi Thu :

– Sao em trả lời như vậy ?

– Lộn xộn lắm anh ơi .

– Sao em biết là lộn xộn ? Biết đâu chừng ngoài trung ương cho xe hơi máy bay ǵ vô rước em .

– Xùy ! C̣n lâu !

Tôi cười, Thu tiếp :

– Hôm anh đi lănh gạo, ở nhà em có gặp một cậu bộ đội tới đây nói chuyện với em rất lâu. Anh ta là cần vụ của một ông tướng đóng ở gần đây.

– Ông nào ?

– Cái ông tướng mà viết truyện ngắn đó, anh biết mà !

– Ai ḱa ?

– Cái lăo phê b́nh cuốn Mười Năm của Tô Hoài rách mướp ra đó!

Tôi vỗ đùi kêu lên :

– Thế à ? Thế ông ta cũng vô đây à? Anh biết rồi ! Ai chớ ông đó th́ anh có thấy mặt !

– Ông ta văn vơ song toàn anh nhỉ ?

– Vơ của ông ta th́ anh không biết chứ c̣n văn th́ không “toàn” đâu. Ông ấy viết c̣n nặc mùi chánh ủy .

Thu nói :

– Em không rơ, nhưng em đoán là ổng mời em vô hát múa cho mấy ông bự xem chớ ǵ ! Em không có đi đâu. Em ghét lắm. Họ có coi ḿnh ra cái ǵ.

– Sao kỳ vậy ?

– Em cũng không biết tại sao .

– Sao lại không biết ?

– H́nh như những người đó họ xem nghệ thuật với cặp kính kỳ lạ !

– Thế à ?

– Em đă bị rồi mà .

– Tệ thế !

– Ừ th́ như vậy đó. Cho nên bây giờ em có ấn tượng không xoá được. Là :

Hễ có mấy ông to xem th́ em diễn không được.



https://cuutnxpvietnam.org.v n/wp-content/uploads/2017/09/chantrang45-360x240.jpg


Một buổi sáng, giao liên cho hay :

– Chuẩn bị lên đường .

Bọn tôi mừng lắm, nhưng khi nghe rơ lại th́ chỉ có các vị rẽ xuống Bác Kế mới đi , c̣n ai đi Ông Cụ th́ cứ yên trí nằm chơi đó cái đă. Chưa có hy vọng ǵ nhấc chân lên nổi đâu. Năm Cà Dom nói với tôi ngay:

– Đổi đồ .

– Đồ ǵ mà đổ i?

– Ậy ! Cứ nghe tôi . Cậu soạn quần áo rồi đi theo tôi.

– Có sóc hoặc buôn à ?

– Có ! Có !

– Người ǵ ? Bana hay Rađê ?

– Người ǵ th́ người , miễn có đổi cho cậu th́ thôi.

Tôi nghĩ :

- Bây giờ lại gặp may nữa rồi ! Nhưng nghĩ đến chuyện vô sóc th́ ớn quá đi mất !

Chập sau, tôi đi theo Năm Cà Dom. Ông bác sĩ đi trước với vẻ cương quyết lạ lùng. Đang đi, bỗng ông rẽ sang trái và lom khom chui tọt vào lùm cây và bảo :

– Mấy cha nà sắp rẽ xuống Bác Kế, tôi mới làm quen. Họ c̣n nguyên thịt chà bông và thịt kho mặn.

Không hiểu làm thế nào mà các chả để dành giỏi như thế.

Cũng nên nói thêm một điều lạ lùng ra đây về vấn đề cấp phát thực phẩm cho người đi Trường Sơn. Kẻ đi gấp đôi gấp ba, c̣n kẻ rẽ xuống Bác Kế th́ chỉ đi một tháng là tới, thế mà thực phẩm vẫn lănh đều.

Tuị đi Ông Cụ có cái ǵ th́ lũ đi Bác kế được cái ấy thậm chí nhiều món nhiều hơn tốt hơn của chúng tôi.

Đó, cụ Hồ thương dân Nam Bộ chiếu cố chúng nó như thế đó. Bởi thế cho nên mới có sự đổi chác ở dọc đường thế này.

Những h́nh ảnh mà tôi ghi ra sau đây là những h́nh ảnh vô cùng bi đát cho cái chánh sách cải cách ruộng đất ở Miền Bắc.



https://danviet.mediacdn.vn/upload/4-2017/images/2017-12-28/Tran-do-bat-quai-vuot-day-Truong-Son-554-1514432011-width450height247.jp g


Đoá như một ông nông dân bần cố hỉ ngồi trên một cái rễ cây ngoằn ngoèo như một con rắn đang cuộn ḿnh lên. C̣n một ông nữa ngồi soạn đồ đạc trong ba-lô. Họ đang tiếp tục soạn một số đồ để giản chính hoặc đổi chác với chúng tôi.

Tưởng ai đâu, chẳng ngờ đó là một người quen của tôi trước đây. Anh ta ở Cục Lắp Máy ở ngoài ḅ sông tên là Đoá . Tôi hỏi Đoá :

– Anh c̣n nhớ tôi không ?

Đoá nh́n tôi một chập rồi nói:

– Hơi quen quen !

Sự thực th́ không quen ǵ cho lắm nên Đóa không nhớ tôi cũng phải.

Đoá vớ lấy cái gậy trúc bên cạnh. Đó là cái chân thứ ba, vừa là cái điếu cày của Đoá.

Đoá mang đi từ Hà Nội hai kí-lô thuốc lào. Đoá nén chặt nó vào một cái túi mủ ấn vào dưới đáy ba-lô xem như đó là thuốc tẩm bổ cho Đoá trong lúc đi đường.

V́ anh chàng có sắm một cái điếu cày “poọc-ta-típ” tức là cái điếu rất nhỏ có thể giắt gọn trong lưng. Khi cần Đoá lấy ra hút một cách hết sức chớp nhoáng và giắt vào lưng cũng một cách hết sức chớp nhoáng làm cho người bên cạnh không kịp xin.

Mặc dù Đoá đă chuẩn bị chu đáo đến như thế, nhưng bợm ghiền vẫn cứ xin một cách “vô ngại”.

Cho nên Đoá vứt cái điếu cày đó đi mà chế tạo một chỉếc khác. Đoá làm ngay trong chiếc gậy trúc của Đoá.

Có ǵ đâu, chỉ cần khoét một cái lỗ ở trên đầu chiếc gậy gắn vào đấy một cái ṇng con, rồi chế vào đấy vài chục phân khối nước, thế là xong một cái điếu cày.

Đoá lấy làm thích thú về sự sáng tạo này. Nó giải quyết cơn ghiền rất thuận tiện, ngay trong lúc đang đi. Như vậy Đoá sẽ không bị chậm trể một bước nào. Và nếu có ai xin th́ Đoá bảo gậy ḿnh mắc chống, không thể đưa cho mượn được.

Thấy làm như thế có kết quả, Đoá cứ xơi thuốc trong lúc đang đi, c̣n khi nghỉ xả hơi th́ Đoá ngưng hẳn, không hút một điếu nào.

Có lẽ Đoá thấy khách đến để dạm hỏi đổi đồ, cho nên mới mang cái “điếu gậy” này ra để mà vừa mời khách vừa biểu diễn. Đoá tra thuốc, châm lửa, rít khe khẽ. Nước bên trong reo lên ṣng sọc. Đoá thổi phù một cái, nước bắn nhẹ ra đằng ṇng, rồi lại tiếp tục xơi thêm điếu nữa.

Thuốc lào của Đóa đựng trong một cái ống tuưp thuốc Dagénan đă tróc hẳn hết sơn. Đoá móc ra một tí tẹo thuốc, có thể đếm được từng sợi. Những sợi thuốc đen bị hai ngón tay tẫm nhựa vàng sậm và sành sơi vê lại thành viên to bằng hạt tiêu. Đoá tra vào ṇng và lại bật lửa châm hút.

Đoá làm tất cả những việc trên với những cử chỉ thật kỹ lưỡng, không để đánh rơi một sợi thuốc, không để cho cái bật lửa cháy lâu, không để cho liều thuốc cháy sót một tí nào nghĩa là anh ta tận hưởng hoàn toàn cái liều thuốc của anh ta không để phí đi một sợi khói.

Khi đă hít trọn vẹn tất cả nhựa sống vào lồng ngực của anh ta, th́ anh ta mới từ từ quay sang một bên và phun khói ra có ṿi từ trong mũi trong mồm, từ cả hai khóe mắt, tất cả khói được phun ra từng chập có sự tính toán tiết chế, sao cho thần kinh hệ của anh ta đắm đuối đầy đủ trong cái mới khói và nhựa của liều thuốc.

Rồi gật gà, gật gù cái đầu trọc tóc đang ra tua tủa như một trái gáo, với cặp mắt mơ màng, Đoá ngoách sang chúng tôi đang ngồi ngắm hắn như xem một tṛ ảo thuật.

– “Làm”một phát đi cậu !

– Cậu làm cho đoả đi rồi ḿnh làm.


https://baotuyenquang.com.vn/media/images/2020/06/img_20200625175049.j pg


Năm Cà Dom lắc đầu. Khoái ngồi bên cạnh đón lấy ngay. Khoái bật lửa và hơ vào đầu điếu có tính cách khử trùng, rồi lại hút. Tuy là bạn bè nhưng thuốc ai nấy hút. Thuốc của Khoái đựng trong một cái hộp dẹp nhỏ bằng cái bánh bích-quy.

Rít xong một điếu, Khoái cong năm ngón tay lên cào lia lịa trên cái đầu tóc bù xù và hỏi tụi tôi :

- Các đồng chấy có món ǵ đặc biệt không hỉ ?

– Th́ quân áo lụa Hà Đông, đồ kaki. Cậu c̣n muốn đ̣i tiên đ̣i voi ǵ nữa hả ?

– Đâu đưa tôi xem .

Tôi ném cả ôm đồ của tôi xuống đất cho Đoá và Khoái. Cả hai vồ lấy, cầm từng chiếc nâng lên xem tận mắt, và bứt bứt bấm bấm từng nơi để thử xem vải có mục không .

Tôi nói .

-Không có mục đâu mà sợ.

Khoái kê vào mũi và nhăn mặt bảo :

- Chua ḷrn !

– Ừ th́ bỏ trong ba-lô chớ phải ở Hà Nội sao mà bắt bẻ. Không đổi th́ thời tôi mang về cất. –

Năm Cà Dom nói xẳng giọng nửa chơi nửa thiệt. Cho mấy cha không có quần áo phải vấn khố bỏ mạng chơi!

– Hừm, khu ḿnh có vải xi ta chớ.

– Hồi đánh Tây ḱa chớ bây giờ c̣n cái xưởng ma nào đâu mà dệt xi ta với xi tô. Tôi thấy bảo là trong khu các ông ăn toàn ngô mà tôi ớn xương sống.

– Ớn v́, ăn măi rồi nó cũng quen !

Năm Cà Dom có lẽ hơi giật ḿnh về cái ” tịch” trốn thoát khỏi cái ngă rẽ xuống khu năm cho nên Năm hỏi ḍ:

– Nhưng sao các cậu về khu năm mà không rẽ xuống ở ngoài kia mà đi tuốt luốt về tới trong này vậy ha?

– Khu năm rộng lắm chớ ông bạn. Nếu công tác các tỉnh ngoài kia th́ mới rẽ xuống cái ngă đó, c̣n bọn này th́ đi vô tỉnh giáp ranh khu sáu.

– Chơi tréo cẳng ngỗng thế. Các cha ở Quảng Nam mà họ lại cho các cha về B́nh Định, Phú Yên công tác à?

– Chơi thế mới chết người. Bọn tôi đang thắc mắc một bụng đây!

Tôi đang lo Năm Cà Dom lộ bí mật về các việc đi lậu của anh ta, th́ anh ta lại xổ ngay ra vấn đề đó.

– Tôi đây này cũng bị chơi tréo gị. Ai đời ḿnh ở Hóc Môn mà nó lại phân công về B́nh Định.

– Thế à ? Cả Khoái và Đóa trố mắt nh́n Năm Cà Dom.

– Thế th́ đi vô chơi với bọn ḿnh.

Tôi nháy Năm Cà Dom, nhưng Cà Dom cứ nói tướng lên:

– Tớ cũng về B́nh Đinh đây, đi cùng đường với các cha cho vui. Bởi vậy nên đổi đồ rẻ rẻ nghe ! Có ǵ th́ sau này tớ cho ăn ké. Chớ đổi đắt quá, sau này tớ không cho rớ vô đó !

Tôi phục Năm Cà Dom thật. Anh ta làm ǵ cũng có chuẩn bị trước hết.

Khoái nói :

– Bộ đồ bà ba lụa Hà Đông này th́ tôi đổi cho đồng chí nửa lon kho mặn được không ?

– Được Tôi đáp. Hộp kho mặn đâu rồi ? Đưa đây.

– C̣n tất cả các thứ kia nào khăn, áo tay ngắn, áo thun th́ đổi nửa hộp nữa được không ?

– Được rồi ! Đưa đây một hộp kho mặn rồi lấy hết chỗ đồ đó.

Tôi cứ nói luôn không ăn phải chờ ư kiến của Năm mặc dù đồ đó phần lớn là của Năm, chớ tôi đâu c̣n món ǵ đáng kể. Tôi đă để lại tất cả cho đám người Thượng trong một cái buôn vô danh ở sau lưng tôi rồi.

Không biết nghĩ sao mà Khoái lại cằn nhằn :

– Những thứ này các đồng chí đă mặc cả rồi.

– Th́ mặc rồi, nhưng c̣n mới. Có chịu đổi th́ đồi, không đổi th́ thôi. Cà Dom gắt ầm lên, làm như con buôn chợ đen ở chợ Đồng Xuân vậy. Đây là sự trao đổi tương đối có lợi cho hai bên chớ phải con buôn đâu mà các đồng chí ke re kéc réc tùng chút vậy ?

– Th́ tôi cũng nói vậy thôi. Muối trên đường này mà, quư hơn vàng, chớ đâu có phải là đồ bỏ ?

– Nhưng mà về đó cái là muối trở thành đồ bỏ ngay mà.

– Ông bạn lạc hậu rồi . Băi biển khu năm bây giờ bọn này không có ṃ xuống đó được như trước kia. Từ trên núi xuống cho thấu biển th́ hàng tháng đấy ông bạn ạ, mà có nhiều khi, có đi mà không có về.

– Ai bảo ?

– Quê tôi mà tôi không biết hay sao ?

Bỗng Đóa đánh đốp vào đùi một cái rơ to.

– Uổng quá ! Đến đây ḿnh mới tiếc ngẩn tiếc ngơ.

Khoái quay lại:

-Tiếc cái g ́?

Đóa găi đầu găi tai:

– Nếu ḿnh “cày” được khỏi đi chuyến này th́ ở lại ngoài đó ḿnh mua được một cái “ô ri ông. “

– Cái ô-rây-dông hả?

– Không, [size=3][color=black][i]“ô-ri-ôn” là đài radiô của Hungari.

Khoái chắn ngang hỏi:

– C̣n cái đài “ốp ta oa “ của cậu to bằng cái thùng thiếc đó để làm ǵ mà phải mua thêm một cái nữa ?

– Ḿnh mua được cái nọ th́ bán cái kia chớ !

Khoái càu nhàu:

– Anh suưt nữa bị khai trừ v́ mấy cái vụ buôn bán radiô đó. Ai đời gần ngày đi rồi mà cứ đ̣i xin ở lại để bán mấy cái radiô . Anh coi công tác cách mạng chẳng ra cái đếch ǵ cả.

Đoá căi lại:

– Quan trọng cái thớ ǵ. Nằm đây hằng tháng rồi. Có đi đâu được không ? Nếu để tớ ở lại ít ngày tớ bán cái radiô lời được mấy chục bạc. Đằng này v́ gấp đi bán đổ bán tháo. Tiếc tiếc là ! Ḿnh mua cũng mất tiền dữ lắm chớ đâu phải xin người ta mà có được !



https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/articlefiles/206833-Thuoc-Lao-00-4.jpg


– Sao không ở ngoài luôn ôm cái radiô đó mà sống ?

Tôi ngại phải chứng kiến một sự bùng nổ giữa hai người. Nhưng xem vậy mà không quan trọng ǵ cả. Đóa cười khi kh́ và gọi ông bác sĩ Năm Cà Dom đang xem xét hộp kho khô.

– Ông bác sĩ ơi !

– Ǵ đó ?

– Tớ cho xem cái này ! Đóa vớ lấy cái điếu gậy làm một điếu và lại nói rất phấn khởi. Cậu Khoái cậu đần bỏ mẹ đi đấy. Ai đời có chiếc xe đạp “Súp-pe-gốp” (Super Globe) lại bán rẻ mạt. Phải chi cho tôi hay, tôi đổi cho được ít nhất vài công đất.

Cà Dom hỏi:

– Đất ǵ ? Mua ở đâu cái thời buổi này mà mua được ?

– Được chớ.

– Người ta vô hợp tác xă tám, chín mươi phần trăm ai dư đất đâu mà bán vậy chớ. Ai bán đất, ai mua đất cũng bị khai trừ bỏ mạng !

– Không ! Tớ mua trong miền Nam quê tớ kia mà.

– Trời đất ? Làm sao mà mua vậy ?

– Vậy mà tôi mua được chớ ! Đóa lấy làm hănh diện móc trong túi ra một tờ giấy nhỏ bằng trang giấy học tṛ trao cho tôi và Năm Cà Dom

– Đọc xem !

Năm Cà Dom cầm lấy, tôi cũng liếc mắt vào:

TỜ BÁN ĐẤT

“Tôi là Vơ Văn Mịt đồng ư bán một mẫu đất của vườn tôi thuộc khoảnh gia cư do em trai của tôi là Vơ Văn Mờ hiện cư ngụ tại đó với giá tiền là hai trăm đồng

Vậy khi ông Lê Đoá tŕnh giấy này ra dù mọi quyền sở hữu của mảnh đất này đều thuộc về ông Đoá.

Hà Nội, ngàu… 1965

Kư tên

Đóa cười khè khè:

– Phen này về là tôi tha hồ trồng cây ăn trái.

Năm Cà Dom trao mảnh giấy lại cho Đóa và nói:

– Các cha làm bậy bạ quá. Phạm chánh sách chi bộ, nó kiểm thảo các anh xanh xương gà ác đấy. . .

– Cái ǵ mà phạm “chánh sách” ? Nó ‘ưng bán th́ ḿnh ưng mua chớ! Đất bỏ trống không có ai làm mà. Ḿnh về ḿnh tăng gia sản xuất chớ sao. Úy úy coi chừng, mấy hạt giống của tôi đâu rồi.. Chu choa, các cha ngồi trên đó rồi. Mắc mưa tôi sợ nó lên mọng cho nên tôi đem nó ra phơi đó !

Tôi ngồi nhóm lên, thấy có một nhúm lúa.

– Giống Nông Nghiệp I, Nông Nghiệp II đó các cha. Đem về cấy vào đất B́nh Định th́ hít thôi.

Năm Cà Dom cười:

– Nói vậy các cha định về trong đó cấy cày món ăn sao ?

– Th́ phải tính tới đường đó chớ. Ḿnh già rồi, về trong đó tranh sao lại bọn trẻ ?

Năm Cà Dom hỏi tiếp:

– Nhưng làm sao mà anh mua được vậy ?

– Cũng dịp may thôi, thằng Mịt nó vô trường đi B cũng ở với ḿnh một Chi. Nó tâm sự với ḿnh có miếng đất như thế. Chừng về tới nơi hai đứa sẽ sản xuất.

Đóa nói với giọng buồn buồn. Không nói giấu ǵ đồng chí. Tôi nay bốn mươi tám tuổi rồi, trẻ trung ǵ nữa. Kháng chiến chín năm hết sức lực.

Ra Bắc ở mười hai năm chịu mưa phùn gió rét với lại đi làm công trường làm cầu mất năm năm.

- Cầu Đ̣ Lèn, cầu Ninh B́nh đều có tôi.

- Cầu Làng Giăng, cầu Lao Kay cũng có tôi. C̣n sau này th́ đi làm công trường đập đá mất bốn năm. Bệnh mất một năm mười một tháng sáu ngày. C̣n chi là sức lực.

Càng già càng yếu chớ đâu có mạnh lên được. Lại thêm mưa phùn gió bấc ḿnh không quen. Bây giờ tôi biết tôi yếu lắm. Về tới nơi là chỉ c̣n một tí sức lực nữa thôi. Hoạt động chừng một năm là nằm mép rồi. Chừng đó ai nuôi ? Vợ con hồi ḿnh đi tập kết đem hết ra ngoài đó. Bây giờ quất ngựa về một ḿnh. Ai nuôi ? Cho nên phải tính kế trước chớ.

Đóa nói tiếp :

– Nói thiệt với đồng chí, chẳng phải mua đắt đỏ ǵ. Tôi đưa cho thằng Mịt cái radiô Liên Xô với chiếc xe đạp coi như ba trăm bạc để về trong quê lấy miếng đất của nó.

Năm Cà Dom hỏi:

– Thế anh ta không đi à ?

– Gần đến ngày đi, anh ta bàn việc buôn bán với tôi như vậy rồi đập bệnh ở lại luôn.

Ban đầu tôi nghe câu chuyện mua bán đất đai th́ lấy làm xem thường cái anh Huyện ủy này, nhưng khi nghe trọn đầu đuôi th́ tôi rất thương tâm. Cuộc chiến đấu dưới sự điều khiển của các tay tổ thật là vô nhân đạo. Họ chỉ ngắm cái đích [b][size=3][color=red][i]c̣n xác rơi hai bên đường th́ không cần đếm làm chi.



https://1.bp.blogspot.com/-Uu5Od5d5WzI/Wy69uNdveyI/AAAAAAACVQ8/r1Hg9RFPXTgd6rYghyc9 ZKLMiWFRuBvZgCLcBGAs/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80%2Bchi%25CC%2581%2 Bminh-su%25CC%259B%2Bto%25 CC%2582%25CC%2589%2B ki%25CC%2581ch%2B%25 C4%2591o%25CC%25A3%2 5CC%2582ng%2B-%2Bdanlambao.jpg


Công việc của Đóa làm cho tôi bắt suy nghĩ đến số phận ḿnh. Tuy tôi c̣n ít tuổi hơn Đóa, nhưng tương lai tôi có khác ǵ. Rồi đây ḿnh sẽ đi đến cái ngày bi đát đó. Mải mê làm cách mạng mà ngày già nua đă đến mà không hay, hai mươi năm trời bất biết cha mẹ gia đ́nh cố hương.

Một đêm nọ chàng văn sĩ chợt tỉnh nửa đêm nghe tiếng con cú kêu ở ngọn cây cao, nhớ quê nhà, nhớ song đường mới biết rằng ḿnh bất hiếu.

Tôi đâm ra thương anh Huyện ủy viên này. Tôi hỏi:

– Th́ ra đất Bắc anh không được công tác ǵ đúng tŕnh độ anh hay sao ?

– Đúng cái ǵ mà đúng. Ở trong Nam tôi làm huyện ủy. Ra đất Bắc tôi suưt đi gác cổng. Cũng may người ta cho tôi đi làm trong đội cầu. Lặn lội với sắt, siết bù lon, sơn cầu v.v… ḿnh không có nghề nên chuyện ǵ cũng phải làm.

Ḿnh có tranh đấu xin việc nhẹ th́ nó bảo:

Đảng viên phải gương mẫu. Thế là thôi. Kịp đến khi có phong trào về Nam th́ nó móc ḿnh lên từ dưới bùn đen. Nó lại cho ḿnh về. Ḿnh nói ḿnh già rồi. Vợ con ḿnh ở ngoài này cả. Vả lại ḿnh bệnh, yếu sức. Nhưng nó lại cũng bảo:

“Đảng viên nọ kia ! ” Thế là phải đi. Đấy đồng chí xem, bây giờ chồng Nam vợ Bắc. Vợ tôi nó đ̣i đi theo. Đi làm sao được mà đi ?



https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2018/03/DangDiTruoc.jpg


Tôi nh́n Đóa. Tội nghiệp anh ta hết sức.

Bao nhiêu những cá tính, những chuyện lặt vặt trong sinh hoạt tôi đều thấy không có nghĩa lư ǵ, so với một đời cần cù lao lực của anh. Con người anh, tuy tôi không quen nhiều nhưng nội cái việc mua đất cũng đủ làm cho tôi hiểu cái tính cần mẫn và biết lo xa của anh. Tôi nói:

– Nếu ở ngoài đó hay cái việc anh mua đất, th́ nó sẽ khai trừ anh chết tươi .

Đóa cười :

– Hay làm sao hay được. Vô tới đây tôi mới cho vài anh em biết thôi mà cho dù có khai trừ tôi cũng chịu. Ḿnh phải tính đến cái ǵ cụ thể hơn, già rồi, đâu có đi theo cái chuyện mông lung măi được ?

Tôi và Năm Cà Dom cầm hai cái nửa hộp lon kho khô đi về lều vẻ mặt hớn hở như vừa đạt được một cuộc đại chiến thắng. Chúng tôi biết ở đây là cái cửa khẩu rất lớn, có voi vận tải, cho nên mới có muối có khô. và cậu thủ kho mới bán cho ḿnh dễ dàng như vậy Tôi bèn rủ Năm Cà Dom đi lùng t́m thêm thực phẩm và chất tươi.

Nghĩ mà thương anh bạn khu năm. Đúng là tuổi nào mơ ước nấy. Những sự dự tính và tương lai của anh ta làm cho tôi suy nghĩ. Chợt nhớ tới cái thằng “tôi” đâu c̣n là trẻ trung ǵ nữa, mà đă quá nửa đời người rồi. Sự nghiệp đúng là lem nhem ba lá sách mà cũng cứ nghé ngọ măi, có ra cái chi đâu.

Con người ta, ai cũng đều phải có hai phần đời một là sự nghiệp của ḿnh, hai là đời tu.

Con người ta ít ra cũng phải biết vui thú gia đ́nh chứ. Cách mạng th́ cách, chớ đâu cỏ thể bắt người ta trở thành cái cây trụi không lá không cà không hoa không trái!

Nếu hỏi cho kỹ lại về động cơ th́ một trăm người về Nam có đến một trăm lẻ một người chán ghét miền Bắc và chín mươi chín người về để kiếm vợ theo câu :

“Ta về ta tắm áo ta, dù trong dù đục ao nhà đă quen”

Tôi nhớ lúc tôi đi qua những vùng có lẽ là khu năm, tôi gặp những cô văn công Hà Nội đi vào công tác ở K5 đi lănh cái ăn. Tôi dùng riêng tiếng cái ăn v́ nó phức tạp, nó kỳ cục, không thể gọi là thực phẩm.

Cái ăn của anh chị em văn công này là lúa và bắp. Tôi thấy tôi lắc đầu, nhưng những anh chị em ấy bảo như thế hăy c̣n là quí hóa ! Nhiều khi đi lănh lúa lănh bắp không có thứ nào cả, phải đi về không, bụng đói chân không muốn bước, nước mắt ṛng ṛng. Văn công vô khu năm đâu có biểu diễn, v́ đâu có chỗ nào để dựng được sân khấu, và đâu có ai có kiên nhẫn ngồi coi văn công. ..

Lănh được lúa về mới đi vào buôn sóc mượn cối mượn chày mà vọt ra gạo.

Anh bạn Đóa có lẽ đă biết trước cái cảnh kháng chiến chống Pháp ngày xưa ở quê nhà rồi, cho nên mới nghĩ đến việc mua đất đai về pḥng thân.

Cái việc này xem ra là phản chánh sách. Lúc đầu ở Hà Nội tôi có nghe chuyện này.

Tôi nghĩ như vậy, nhưng khi tôi vào đây th́ tôi lại nghĩ khác ngay. Người ở trong cảnh mới có những ư nghĩ chính xác và thích hợp về hoàn cảnh đó.

Chỉ cái việc ăn dọc đường mà rắc rối thế đó. Ở Hà Nội dù có một bộ óc phi thường đến mấy cũng không nghĩ ra cái sinh hoạt ở trên con đường này. Thế mà họ dám bày đặt ra cả một chương tŕnh hành quân đại qui mô với sức tưởng tượng của họ.

Bây giờ đi vô đây mạnh thằng nào thằng ấy bơi. Cho nên khi nghe ở đây có một cái cửa khẩu lớn có rất nhiều chất tươi th́ tôi và Năm Cà Dom rủ nhau đi t́m. Trước khi đi tôi dặn kỹ Thu ở nhà trông chừng đồ đạc rồi chúng tôi mới đi.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q90/r/924/opguFp.jpg



C̣n tiếp ,

hoathienly19
03-29-2021, 06:08
CHƯƠNG 14



Chúng tôi đi theo con đường ṃn chúng tôi đă đi lănh gạo. Thật là phiêu lưu. Nhưng cũng cứ đi. V́ tôi có nghe đồn là có một người bạn của tôi tên Bảy Nguyện làm xếp cái cửa khẩu này. T́m được y th́ đỡ lắm.

Nhưng không hiểu ma dắt lối quỉ đưa đường thế nào mà chúng tôi đi lọt vào một trại tù binh. . . Thế mới chết .

Cho đến bây giờ trong óc tôi vẫn chưa phai mờ về cái trại gọi là trại tù binh đó (xin tạm mượn cái lối nói của các nhà chánh trị: Cái gọi là...)

Không ngờ ở giữa rừng này lại có một cái trại để cầm tù những người như thế. Không phải tôi vào đó một cách dễ dàng đâu. Chúng tôi lọt vào khu vực trại tù và bị bắt đưa tới ông cai ngục.

Ông ta là một ông già, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù.

Khi chúng tôi tự giới thiệu th́ lăo rất mừng . Lăo bèn tiếp chuyện với chúng tôi rất vui vẻ . Lăo hỏi chúng tôi :

– Các anh có muốn xem tù nhân không ?

Bác sĩ Năm Cà Dom lắc đầu, nhưng tôi th́ xin được xem thử có cái ǵ ở đây. Xem nó có khác với nhà tù ở Vinh và Hỏa Ḷ Hà Nội hay không ? Cho nên tôi đáp :

– Nếu cụ cho phép th́ tôi xin xem .

– Hừm, tôi mà cụ ǵ. Anh rủa tôi ư? . ông già phản đối một cách vui vẻ. Trông tôi già lắm hả ?

– Có lẽ …

– Không ! Tôi chỉ mới bốn mươi hai tuổi thôi. Chẳng lớn hơn anh là mấy đâu.

– Nhưng trông… đồng chí… già đi nhiều quá.

– Tôi coi cái trại tù này ngót năm năm rồi, nghĩa là từ khi có chiến tranh xảy ra ở miền Nam.

Rồi ông ta đưa tôi đi . Ông ta giải thích:

– Tôi sẽ cho ông nhà văn xem cái hầm nhốt một tên đầu sỏ vừa cầm đầu một vụ vượt ngục, bi lộ, bi bắt trở lại, nhốt dưới hầm.

Ông cai ngục dắt tôi đi qua một cái cửa và một cái hàng rào làm bằng thân cây rừng mỗi chấn song to bằng cột nhà.

Xong ông Cai mới đến một chỗ, bảo một cậu cần vụ giở một cái nắp hầm cũng bằng gỗ ra và bảo tôi nh́n xuống dưới hầm. Tôi nh́n xuống đó.

Ban đầu th́ tôi không trông thấy ǵ cả nhưng chỉ sau vài giây th́ tôi trông thấy một cái thân người nằm cong quắp như con tôm kho tàu, v́ cái hầm hẹp không đủ cho anh ta duỗi thẳng chân ra.

– Này, thằng kia !

Ở dưới đáy em thấy có sự cử động rồi hai chấm sáng chiếu thẳng lên phía tôi. Có lẽ hắn ta đang nằm úp mặt vào vách hầm, nghe tiếng gọi mới quay nh́n lên t́m tí ánh sáng.
Chắc anh ta chỉ t́m ánh sáng thôi, c̣n ngoài ra không có mục đích ǵ khác, bởi với hắn cũng thừa biết rằng mỗi lần người ta gọi hắn th́ chẳng có điều ǵ tốt lành.

– Anh xem đó, ông Cal nói với tôi, hàng rào, hầm hố như vậy đó mà tụi nó dám tổ chức vượt ngục. Bởi v́ tụi tôi cũng thả lỏng mỗi buổi sáng được vài phút cho chúng tập thể dục để ngừa bệnh phong tê. Chúng thừa một hôm anh gác bất ư, chúng xông ra tấn công

Ông Cai kể tiếp :

– Thằng này là đầu sỏ . Hắn đă vượt ngục một lần ở trại trên kia, ba thằng đều bị bắn chết. Hắn c̣n sống sót đấy. Chúng làm sao chạy thoát được. Đường đi nước bước ở khu rừng này chúng tôi thuộc như chỉ trong ḷng bàn tay mà. Chúng nó chạy một buổi, chúng tôi chắc chắn c̣n theo kịp.

Thằng này là lính ǵ không rơ mà dữ lắm. Hắn nói cũng ghê. Miệng lưởi lắm. Một hôm có đồng chí Thượng tá Phó chánh ủy quân khu đền mời tất cả bọn chúng lên nói chuyện chơi.

Đồng chí Thượng tá kể cho chúng nghe về những ưu đăi của đảng và chánh phủ đối với cán bộ nhà nước ở ngoài Bắc và bảo chúng nó hăy kể lại những ân huệ mà chúng được hưởng của chánh phủ Sài G̣n.

Ông Cai ngừng lại một chút rồi kêu lên:

– Mẹ kiếp, tôi nghe xong th́ thấy ḿnh tồi quá. Chẳng ra cái nước non ǵ cả.

Nói về cái sự đi đứng ăn ở của nó th́ ḿnh không đi tới đâu cả

Tội nghiệp, thế mà đồng chí Thượng tá của ḿnh lại cứ tự cho ḿnh là nhất thế giới cho nên mới bày ra cuộc nói chuyện đó. Chẳng dè nghe xong đồng chí ta mới ngă ngửa ra và suưt nổi quạu với thằng tù binh kia.



https://imagizer.imageshack. com/v2/386x395q90/r/922/x1QGp5.jpg


Cho nên khi chấm dứt cuộc nói chuyện th́ đồng chí bảo nhỏ tôi phải t́m cách chế ngự bọn này.

Nếu để nó phun cái mùi phản động ra th́ cả cán bộ ăn cai ngục đều bị nó mê hoặc :

Kịp khi thằng này vượt ngục bi bắt lại th́ đồng chí mật lệnh cho tôi. . . ba ngày cho nó ăn một lần.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x426q90/r/921/OARhq2.jpg


Ông Cai lôi tôi ra đi về một dăy hầm khác và nháy nháy nh́n tôi tỏ vẻ ngại thằng tù dưới hầm nghe được.

Ông Cai hỏi tôi:

– Đồng chí có muốn xem Mỹ không ?

– Ở đây có Mỹ sao ?

– Có chớ !.

– Nhiều không đồng chí ?

– Vài thằng thôi! Ôi chao ! Cái thằng Mỹ thật kỳ lạ !

– Đây làm sao bắt được chúng nó ?

– Đánh trận bắt được, người ta đưa về.

Đứng trước hai tên Mỹ bi cùm trong gông, tôi không dám nh́n lâu. Chân chúng nó thọc vào một cái thân cây sả làm đôi có khoét lỗ vừa ống chân, một thằng th́ chỉ thọc một chân vào c̣n một chân được tự do, c̣n thằng kia th́ thọc cả hai chân vào, cứ ngồi như thế không xoay trở được.

Tôi vội vă xin trở ra ngay. Tôi không muốn đứng lâu trong ngục không muốn nh́n sự hành hạ, tra tấn của bất cứ ai đối với bất cứ ai.

Tôi đă nh́n thấy một cái củi gỗ nhốt chặt một tên Mỹ cách đây độ vài tuần lễ. Bây giờ tôi lại được xem cái cảnh đó tái diễn. Thật là khốn khổ.

Hai thằng Mỹ không biết trước đây ra sao, bây giờ như hai con sem-băng-dê khổng lồ, gần như lông lá trần truồng ngồi tô hô đưa chân vào gông, một thằng th́ nằm dài ra, c̣n một thằng ngồi, hai tay chống tay ra phía sau. Chúng nh́n tôi có lẽ không có một xúc cảm.

Chúng cứ đờ đẫn ngây dại. Nh́n tháng ngày qua chúng có cảm giác ǵ ? Quê hương, gia đ́nh . .. Không ai hiểu được.

Tôi đă trông thấy những tên Mỹ nhiều lần lúc tôi c̣n ở Hà Nội. Một lần ở Vinh, một lần ở Hỏa Ḷ và một lần khác ở Quảng B́nh. Những tên Mỹ ở đây trông hăy c̣n chưa thành ngợm. Nghĩa là trông thấy chúng người ta c̣n biết rơ đó là những con người chưa lẫn với những con vật.

Tôi đă từng trông thấy những anh Mỹ bị bắt ở Quảng B́nh, đại khái có một anh gọi là thiếu tá phi hành gia Sumaker bị bắn rơi cách thị xă Quảng B́nh đâu vài chục cây số. Nghe nói anh ta không khai một điều ǵ ngoài ba điều:

- Tên họ năm sanh và chức vụ. Những kẻ bắt được hắn không biết làm sao khai thác, đă dùng báng súng. Nhưng cuối cùng họ vẫn không đạt được mục đích.

Họ phải dùng thủ đoạn khác. Nửa đêm họ vứt Sumaker lên xe chạy một mạch lên một ngọn đồi hoang, tống chàng ta văng xuống đất và chĩa súng vào ngực bảo khai. Nhưng Sumaker vẫn không nói ǵ ngoài tên tuổi và chức vụ của ḿnh.

Nhưng đó là những điều không cần thiết bởi v́ anh phi công nào mà chằng có ba điều đó trong cái thẻ quân nhân cất trong túi áo, túi quần.

Cuối cùng, họ đưa Sumaker đi. Đi hơn một ngày, mới đến nơi. Vừa đặt chân xuống đất Sumaker đă nói ngay :

” Đây là Hà Nội!”

Các người giải hắn đi thảy đều ngạc nhiên, không rơ v́ sao mà thằng Mỹ này biết ngay cái địa điểm mà hắn chưa từng quen biết ?



https://www.hon-viet.co.uk/KhungBoVietcong.gif


Tôi c̣n gặp một anh Mỹ khác trên chiến trường Vinh vào một đêm mùa hè năm 1965. Lúc đó thành phố Vinh bị đánh tan tành, không c̣n một người đân nào cư ngụ trong thành phố.

Tôi đă trông thấy những chiếc xe ḅ của sinh viên chở sách và học cụ tản cư khỏi thành phố, dưới ánh sáng của những chiếc pháo sáng máy bay Mỹ bắn tua tủa trên nền trời.

Ở đây pháo thủ ăn cơm trên mâm pháo và chỉ huy trưởng trận địa không bao giờ dám rời hầm chỉ huy, không bao giờ dám rời ống nghe, máy ngắm và các dụng cụ chỉ huy khác.

Một đêm tôi đang nằm chập chờn không ngủ được, th́ có người đập tôi dậy và bảo:

– Có đi coi Mỹ không?

– Mỹ ở đâu mà coi ? Tôi vừa dụi mắt vừa hỏi.

– Mỹ ở ngoài trận địa kia.

– Ở đâu có vậy?

– Không biết ở đâu.. h́nh như ở Đô Lương mang về.

– Thế hả.

Thế là tôi vừa giụi mắt tiếp, vừa bước đi chân thấp chân cao đi theo người ta ra coi Mỹ.

Tôi soi đèn pin lên. Chao ơi, hắn cao hơn tất cả mọi người hai cái đầu. Ấy là hắng đang gục xuống và chân không giày.

Người ta đùn hắn vào trại giam của tỉnh. Tôi cũng đi theo như một đứa trẻ con đi xem múa lân ngày Tết.

Tôi nom thấy rơ ràng ḍng chữ in trên áo hắn mà tới nay tôi c̣n nhớ rơ ràng:

- Mac Kamey. Da hắn nâu, tóc hơi xoăn, mặt hắn nhô hẳn ra phía trước như một cái mũi tàu.

Người ta móc trong túi hắn ra một trái chanh c̣n xanh, lột tất cả đồ tư trang trên người hắn, cả sợi dây chuyền đeo trên cổ hắn (h́nh như đó là bảng loại máu của hắn).

Hắn bảo là đồ riêng của hắn nhưng người ta đáp rằng hắn không được quyền giữ một thứ ǵ trong người hắn. Một người hỏ i:

- trái chanh này mày mua ở đâu? Hắn đáp ở Philippine.

Rồi thôi. Sáng hôm sau tôi mới gặp lại Mac Kamey ở cái pḥng khi đêm tôi đă trông thấy hắn. Tôi được biết thêm hắn là đại úy, nhờ mấy người làm ở nhà tù nói ra.

Người ta cho hắn một mảnh bánh ḿ trét mắm ruốc, hắn không ăn. Hắn không tỏ ra chút ǵ sợ sệt. Hắn nom một chú cóc con. Hắn cúi xuống nhặt lấy, đặt lên bàn tay rồi thầm th́ với nó, ngây thơ như một thằng cu, trong khi người ta đứng chật ních cả hai bên cửa nḥm ngó hắn. Nhưng vô phúc cho hắn, một chiếc xe jeep đến.

Từ trên xe bước xuống một người. Hắn ngạc nhiên v́ có lẽ hắn chưa từng trông thấy người Việt Nam nào to lớn như người nầm.

Đi cùng với người người kia c̣n có hai anh mang súng AK. Cái anh chàng to lớn kia đi ngang qua mặt Mac Kamey th́ tôi nom thấy anh ta cao đến mép tai của thằng này, nhưng bề ngang th́ to gấp rưỡi.

Anh ta ngồi vào bàn và, bằng một ngón tay, anh ta vẫy Mac Kamey tới. Anh ta vừa gọi, Kamey chưa kịp bước tới th́ anh ta đă xô ghế đứng dậy bước ra khỏi bàn, giơ chân “sút” một cái vào chấn thủy của Mac Kamey đang lơ mơ không kịp đề pḥng. Kamey lộn một ṿng, văng qua thềm, rơi xuống tam cấp và lăn khoè nằm rên ở giữa sân.

Hai anh mang súng AK lôi Kamey vào.

Anh chàng to lớn vẫn đứng đó, nghếch mặt hỏi bằng tiếng Anh:

– Ai bảo mày đi tới đây ném bom ?

– Tôi không biết ạ !

– Mày đi với ai ?

– Tôi không biết .

– Mày ném bom được mấy lần rồi ?

– Tất cả những điều ông vừa hỏi, tôi đều không thể trả lời được.

– Tại sao ?

– Tổng thống Johnson không cho phép.

Anh chàng khổng lồ kia thộp ngực chiếc áo da phi công của Kamey quay một ṿng và nghiến răng lại :

– Tổng thống mày không cho phép nói, nhưng tao bảo mày phải nói.

Đốp..đốp…đốp… vô hồi kỳ trận. Những cú giáng liên miên không ngừng vào thái dương của Kamey, không thể đếm kịp, không thể đếm hết. Người xem có cảm giác là anh ta đang thoi vào bao cát tập vơ. Xong một hiệp, anh ta buông tay ra, đồi sang bên tay kia và lại thoi như trời giáng vào thái dương bên kia của Kamey.

Cái khuôn mặt của anh phi công Mỹ vốn đă xẹp, sau hai hiệp bị nện, tôi tưởng nó đă dẹp lại nhu một đồng xu.

Kamey ngă qụy xuống đất. Lập tức hai anh cận vệ nện báng súng vào tấm lưng của Kamey theo kiểu đồng bào Thượng vọt lúa chày đôi. Rồi họ lôi Kamey vất lên xe Jeep chạy vút đi. Không biết đi đâu nữa.



https://www.hon-viet.co.uk/KhungBoVietcongDatMi nXeDo2.jpg


Cho nên lần này tôi gặp mấy chàng con cưng của Mỹ quốc bị tra chân vào xiềng th́ tôi vụt nhớ tới anh chàng Kamey tội nghiệp. Không biết cực h́nh nào sướng hơn. Đ̣n hay xiềng ?

Tôi hỏi anh Cai ngục :

– Ḿnh cho bọn nó ăn ǵ?

– Rau.

– Nó chịu sao nổi ?

– Chịu không nổi hả!… hi ..hi..cũng ráng mà chịu chứ. Nhưng đôi khi tôi cũng cho nó ít sắn, ngô. Rồi cũng chịu được cả đồng chí ạ! Như tôi đây, tôi có làm cai ngục bao giờ đâu thế mà tôi vẫn làm, tôi vẫn quen với đám tù này. Tôi mong một đêm nào đó khi ngủ thức dậy th́ cả lũ này chết tiệt hết cho tôi nhờ. Thế là khoẻ nhất cho tôi.

Anh Cai ngục c̣n nói :

– Tụi tôi c̣n không có cái ăn, chúng nó tài ǵ? Tụi tôi c̣n phải nhịn đói đây mà. Tù càng đông, chúng tôi càng đói, v́ cũng từng ấy khoai ḿ, nhưng phải chia mỏng ra anh hiểu không? Nhưng ḿnh không dám để cho nó chết. Nó chết là ḿnh phạm chính sách.

Tôi cười. Tôi nghĩ thầm :

– Chánh sách cái cóc ǵ nữa. Các anh đă bày ra chánh sách nhưng chính các anh đă vi phạm cái chánh sách đó đầu tiên.

Ví dụ như cái chánh sách về Miền Nam đây. Chúng tôi có ra hồn ǵ nữa không ? H́nh như người ta bị cắn rứt nhiều quá, cho nên người ta bày đặt chánh sách cho đỡ bị cắn rứt v́ khi làm chánh sách là người ta như tưởng nó đă được hoàn tất mỹ măn rồi.

Năm Cà Dom không nói ǵ suốt từ khi vào đây tới lúc trở ra. Ra khỏi khu nhà ngục xong, Năm Cà Dom lè lưỡi :

– Chúng ḿnh vừa lạc Thiên Thai!

– Rầu quá ! Toàn chuyện ǵ không thôi !

– Chuyện rừng !


C̣n tiếp ,

hoathienly19
04-05-2021, 04:50
CHƯƠNG 15


Chúng tôi lại t́m đường đi ra cửa khẩu. Nhưng lại gặp một đoàn người khá đông. Hỏi ra th́ mới hay rằng họ từ trong đi ra. Họ là những đoàn đi trước chúng tôi, nhưng v́ kẹt đường nên chạy dội trở lại. Họ đă đi bảy ngày vào.

– Bỏ mạng rồi !

Tôi và Năm Cà Dom đều kêu lên, tiếng kêu bi thương tự đáy ḷng. Giờ phút này tôi mới càng sốt ruột mong đi nhanh về tới nhà. Nhưng tới làm sao được, chỉ mới đi có một phần ba đường.

Nằm lại đây th́ sức khoẻ cứ ṃn dần, cứ yếu dần xuống. Lấy cái ǵ mà bồi dưỡng! Không khí ở đây là không khí chanh nước. Sức khoẻ của ḿnh là cái lưỡi dao mà không khí vùng này là mảnh đá mài. Trái đất càng xoay th́ lưỡi dao sức khoẻ của ḿnh càng ṃn.

Cho nên tôi và Năm Cà Dom mới tích cực đi t́m ông bạn cũ của tôi. Rốt cuộc lại gặp một ông bác sĩ bạn của Năm Cà Dom.

Hai người rất thân nhau nên mầy ta mi tớ ngay :

– Có cái mẹ ǵ ăn không hở mày?

– Có chứ.

– Cái ǵ, cho ngay không tao chết lăn ra dưới chân mày rồi mày sẽ bị tội ! Mày c̣n giữ cái tên Cường của mày không ?

– Đi vào bệnh xá chơi đi. – Cường đáp – Cường chớ đổi tên ǵ?

– Mày làm chức ǵ ? Có quyền cho tao một cục mắm ruốc không ?

– Được rồi ! Đă bảo vào chơi th́ vào.

Năm Cà Dom ngắm thằng bạn cũ rồi nói :

– Mầy trông như con đười ươi thế nhỉ ?

– Là thế nào ?

– Răng nhô ra, mắt thụt vào, tay chân ngoằn ngoèo trông đến phát nôn ra.

– Tao cũng không c̣n biết tao ra sao nữa mà .

Tôi xen vào câu chuyện :

– Tôi xin giới thiệu thêm ông Cà Dom vừa lập thành tích mới trong nền y học nhân loại.

– Ghê thế hả ?

Tôi đáp :

– Thật t́nh như vậy mà. Ông bác sĩ Cà Dom vừa mổ ruột thừa cho người ta bằng lưỡi dao cạo râu.

– Trời đất ! Cái thằng liều quá mày. Rủi chết người ta th́ làm sao ?

– Chứ bao nhiêu người chết trên đường này c̣n vô lư hơn đó, th́ có ai đă làm sao không ? C̣n tao nếu tao mổ mà nó chết th́ cũng huề. V́ sao ? V́ tao không mổ nó cũng chết. C̣n tao mổ th́ may ra nó sống. Cái nước bài này ḿnh đánh th́ chỉ có huề không có thua mày hiểu không?

Cường lắc đầu :

– Mày ghê gớm thật.


( Một người lính MTGPMN hỏi cán bộ chính trị viên rằng :

- " Nếu phía MTGPMN kiểm soát 4/5 đất đai và dân số miền Nam th́ tại sao vẫn phải trốn trong rừng núi. ")



https://anhxua.net/photo/558539320858244.jpg



Bệnh xá của bác sĩ Cường c̣n ghê gớm hơn cái lưỡi dao cạo râu mổ ruột thừa của bác sĩ Năm Cà Dom nhiều.

Thương binh nằm lểnh nghểnh nhu tằm trong nong. Màu băng trắng nuốt choáng đầu mắt tôi. Tôi có cảm giác tôi đang đi vào một rẫy bông vải đang nở rộ. Không nghe một tiếng rên.

Sự im lặng làm tôi ngỡ rằng ḿnh đang đi vào nghĩa địa. Và điều sau này làm cho tâm trí tôi càng khẳng định cái cảm giác đó hơn.

Mỗi cái giường của thương binh là sà mặt đất hoặc thương binh nằm ngay trên ni-lông trải dưới đất, bên cạnh đó là một cái hố như cái huyệt mộ để pḥng máy bay.

Nếu có bom đạn th́ khiêng thương binh bỏ dưới hầm để tránh mảnh đạn. Nhưng lúc đó người đâu mà khiêng, hoạ chăng thương binh tự lăn xuống.

Hoặc chu đáo hơn, có những thương binh nằm hẳn dưới hố, có lẽ triền miên như thế, cho bảo đảm.

Người trông thấy ắt phải nghĩ rằng đó là người được chôn chỉ chờ lấp đất lại.

Đây là lần thứ hai tôi vào bệnh xá. Nhưng lần này tôi vào một cách cỡi ngựa xem hoa, bởi v́ tôi không phải là bệnh nhân. Nhưng tôi lại có sự ghê tởm của một người “khoẻ!”

Thật ghê gớm quá !



https://anhxua.net/photo/549454748433368.jpg


Cường mời Năm Cà Dom và tôi vào lều của Cường. Có lẽ thân lắm nên Cường mới mời Năm Cà Dom thế này.

Thói thường trên đường đi này, người ta chỉ nhận bạn, t́m bạn khi người ta thấy cần sự giúp đỡ của người bạn ấy, c̣n nếu khoẻ mạnh th́ chẳng t́m làm ǵ.

C̣n Cường rất yên ổn nhưng vẫn niềm nở vớ Năm, và biết chắc chắn Năm sẽ xin hoặc nhờ ḿnh một chuyện ǵ mà vẫn mời mọc, vậy là tốt lắm.

Cường nấu nước pha trà cho tôi và Năm Cà Dom uống. Xong Cường lấy một hộp sữa trong ba-lô ra và bảo :

– Tớ sẽ đăi các cậu mỗi người một ly .

– Được rồi . Tôi nh́n thấy hộp sữa mà tưởng như một bảo vật chưa từng thấy. Thế mà Cường đem ra đăi chúng tôi !

Ở giữa Trường Sơn này mà đăi nhau một cốc sữa.

Ở Hà Nội có lần tôi mua được sữa, nhưng mang về nhà để đó chớ không dám uống .

Mua được hộp sữa cầm đi ngoài hè phố đă thấy hănh diện vô cùng rồi. Để hộp sữa ngự trong nhà, có khách đến trông thấy ḿnh rất lấy làm tự hào, c̣n nói ǵ bạn gái đến mà ḿnh khui hộp sữa đăi một ly th́ c̣n ǵ bằng?


Hồi mới lên đường tôi được phát cho một bọc sữa độ 150, 200 gram ǵ đó.

Thế nhưng khi lên xe hơi tôi lại đánh rơi đi dưới sàn xe và cũng chính tôi nhặt được và tôi hỏi tất cả mọi người xem có ai rớt bọc sữa. Cố nhiên là không ai nhận. Khi lội bộ được năm bảy ngày, người ta mang sữa ra pha uống, tôi cũng moi ba-lô ra. Chẳng dè bọc sữa đă biến đi mất : cái bọc sữa kia laị chính là của tôi.

Cho nên tôi đành nhịn sữa suốt một tháng rưỡi nay. Nói cho chí t́nh, có một thằng bạn đă mời tôi một cốc nhạt nhạt gọi là cho có mùi sữa.

Ở Hà Nội trước khi đi, tôi đă tặng cho anh bạn này một b́nh thủy giá trị, nếu tính ra th́ bằng một ngàn cốc sữa này.

Cho măi tới bây giờ đây tôi mới được uống một cốc sữa nữa. Nói cho ngay, bác sĩ Cường pha cũng khá ngọt. Tôi uống sữa pha trong cái nắp ga-men. Ngon không biết sao mà tả. Tựa hồ như một thứ cao lương mỹ vị của Ngọc Hoàng Thượng Đế dùng.

Nói ra th́ thành xấu hổ, chứ tôi có thể uốn sống hết liền hai ba hộp một lúc mới đă thèm.

Ḿnh là khách, chẳng lẽ lại nói dèm để uống thêm cốc thứ hai. Sự đời không cho phép ḿnh làm một cử chỉ chứng tỏ rằng ḿnh muốn uống thêm một cốc nữa.

Nhưng trong bụng tôi mong sao Năm Cà Dom “làm xấu” nói một câu th́ chắc chắn bác sĩ Cường sẽ pha thêm tức khắc. Nhưng Năm Cà Dom lại rất nghiêm trang, không đùa, không nói úp mở ǵ cả cũng không nhắc đến cục mắm ruốc mà Năm định xin Cường lúc năy.

Uống xong, Năm Cà Dom đứng dậy, từ giă :

– Thôi ḿnh về nhé .

– Về thật à ?

– Cũng chưa, nhưng…

– Đi đâu ?

– Đi dạo bậy một lúc coi.

– Khoan đă ! Để tớ nói chuyện này một chút.

Nói vừa dứt tiếng th́ có người đến gọi Cường . Cường hỏi :

– Cái ǵ vậy? Chắc thương binh lại về phải không?

– Dạ.

– Th́ bảo anh em y tá họ làm đi.

– Dạ đôngn quá mà lại nặng, họ không làm được.

Cường thở dài :

– Cái kiểu này th́ tôi trốn mất.

Năm Cà Dom lặng im. Cường nói :

– Ở đâu họ không đưa, họ cứ đưa vô đây. Làm chưa xong lớp này đă tới lớp khác.

Người kia nói tiếp :

– Họ bị toàn bom bi.

– Bom bi là bom ǵ ? – Năm Cà Dom hỏi.

Người kia hơi cáu :

– Dạ bom bi là … bom bi ạ !

– Nhưng bom bi là cái con mẹ ǵ mới được chớ mày Cường.

– Chậc ! Đề thong thả rồi tao sẽ giải thích cho. Nhưng hăy biết trước rằng bị thương bom bi th́ ḿnh giải phẫu trọc đầu không xong.



https://vbsp.org.vn/wp-content/uploads/2019/05/41.jpg


Cường hất hàm hỏi.

– Vô bao nhiêu

– Dạ độ trên mươi người.

-Anh về đi .

– Dạ .

Rồi Cường ngồi thừ ra. Cường lại thở dài thườn thượt :

– Chết c̣n sướng hơn. Chỉ có ngày nay là ḿnh tưởng được yên ổn, chẳng ngờ rồi cũng bị thế này .

– Ê bác sĩ bác chó ǵ đâu hết rồi ?

Cường ngồi lên.

– Cái tụi vô trách nhiệm quá ! Người ta đứt động mạch máu chảy như suối thế mà t́m không ra một thằng khốn nạn đó. Tao gặp tao cho một cái kẹo.

Cường vẫn ngồi im. Cái anh bộ đội có vẻ chỉ huy, quát lính :

– Ê tụi bày ! Nổi lửa đốt mẹ cái bệnh xá này đi . Xóa sổ mẹ nó đi ! Không cần thiết cái lũ vô dụng này.

Thấy bọn tôi không nhúc nhích, anh chỉ huy càng tức tối, anh ta sấn vào cḥi chúng tôi:

– Mấy người biết bác sĩ bệnh xá này ở đâu không ?

Năm Cà Dom vọt miệng đáp :

– Trên văn pḥng. Anh ta đang bào chế xi rô trên đó. Cứ đạp cửa vô là gặp ngay.

– Đi đường nào ?

– Đi lộn trở lên, rẽ qua tay phải. Nhanh lên kẻo nó đi công việc.

– C̣n ông là cái ǵ ở đây?

– Dạ em là văn sĩ ạ .

– Văn sĩ à ? Làm cái ǵ mà vô đây ?

– Dạ viết văn ạ !

– Viết cái ǵ ?

– Viết những gương bộ đội chiến đấu anh dũng .

– C̣n bộ đội bi thương một lúc hai ba chực người có viết không ? Bị thương la om trời, nhức óc nhức xương, anh dũng cái con khỉ !

Rồi anh ta quày quả trở lui.

Cường cười khè khè :

– Hay lắm !

– Sợ à ? Cà Dom hỏi .

– Không sợ à ?

– Sợ thiệt chớ chằng phải chơi. -Năm Cà Dom cười :

- Mày mà lên tiếng lúc năy nó dám đá vô đầu mày lẩm. Bộ đội bị thương nhiều quá nên nó cáu. Thôi chấp nhất làm chi.

– Tao bị hoài. Có nhiều lúc tao trốn mất tiêu. Mày nghĩ coi toàn những vết thương phức tạp. Ngay ở bệnh viện lớn ở Hà Nội chữa c̣n chưa chắc đă khỏi, vậy mà tao tay không, không có cả cái nhiệt kế để theo dơi nhiệt độ thế mà bảo chữa làm sao ?

Thế là tôi và Năm.Cà Dom đành rút lui, không có ư kiến. Bỗng Năm Cà Dom quay lại:

– Ê Cường !

– Ǵ ?

– Mày có dầu không ?

– Dầu nhăn à ?

– Không ! Dầu nhăn làm cái ǵ ở đây. Dầu lửa cơ !

– Làm ǵ ?

– Đổ hộp quẹt. Bông khô queo quẹt không bắt lửa !

– Được tớ sẽ cho. Cậu có ǵ đựng không ?

– Chớ cậu không có một cái chai dư nào à ?

– Trời đất ! ở đây không có cái ǵ dư cả. Tớ muốn t́m một cái chai để làm đèn mà t́m không ra. Có đâu mà cho ? Vậy làm sao ?

Tôi bảo:

– Chặt ống nứa .

– À hay ! Cà Dom cười. Đi chung cả tháng trời mới thấy ông văn sĩ có một cái sáng kiến xài được. Vậy đi chặt dùm đi.

Tôi đi chặt một cái ống nứa bằng bắp tay mang vào. Cường trỏ dưới hầm:

– C̣n trong thùng đó, múc một ít đi .

– Bao nhiêu ? Mấy xăng-ti-cuưp? (cm3)

– Độ nửa ống cũng được.

– Chà ! Sướng he! Ông bác sĩ oai he !

– Dầu lửa ở đây chỉ để dành chế hộp quẹt thôi .

Tôi muốn nói:

- “Nếu uống hết hộp sữa đi ḿnh xin luôn cái lon th́ hay quá. ” nhưng tôi không dám. Bác sĩ Năm Cà Dom cười:

– Nói thiệt t́nh nhé . Để tớ giúp cậu một tay giải phẫu số thương binh này. Chớ một ḿnh cậu, cậu làm sao xuể ?

Thế là hai ông bác sĩ đi đến chỗ đặt thương binh. Tôi vốn sợ thấy máu. nhưng cũng lót thót theo sau.

Trời ơi ! Tôi lóa mắt đi. Những thương binh để đầy cả một quăng dài, như những cái của nợ bắt ḿnh phải gánh. Băng bó sơ sơ v́ không có đủ băng.

Mỗi người chỉ có một cuộn băng cá nhân. Nếu bị thương ở bụng th́ chỉ quấn đủ một ṿng. Không phải mươi người. Mà tôi có cảm giác là hằng trăm người. Máu chảy ngập đất . Nhiều người đang tự bịt lấy vết thương ngăn máu chảy.



https://i.postimg.cc/7LPMtndT/img8308-1348816734-m-460x0.jpg


Một người nghiến răng ken két, đôi tṛng mắt lộ hẳn ra ngoài.

Một người cứ thở “ph́ ph́” từng cái ngắn gọn.

Một người ngồi tựa gốc cây thều thào :

” Bồ mẹ ơi, chắc phen này con chết ! Bố mẹ ơi ! Phen này con không c̣n trông thấy mặt bố mẹ nữa.”

Anh này bị thương ở bả vai. Vết thương toác hoác cho nên tôi liếc qua thấy lá phổi phập phều bên trong như một loại bọt nước màu đỏ.

Một người đứt mất một ống chân, cứ quờ quờ tay trong không khí và kêu lên:

“Chân tôi đâu rồi, chân tôi… “

Mỗi người mỗi kiểu nhưng cùng đau thương, không có anh nào giống anh nào.

Họ có thể sống, có thể chết, nhưng vết thương họ một th́ sẽ trở thành mười, mười trở thành trăm, v́ không có thuốc.



https://cuutnxpvietnam.org.v n/wp-content/uploads/2018/07/TNXPHcm3.jpg



Bác sĩ Năm Cà Dom trở lui và rỉ tai tôi:

– Về ! Về !

– Không ! Cậu nên ở lại mà giúp Cường . Tội nghiệp nó !

Năm Cà Dom lắc đầu:

– Một vết thương có thể giải phẫu mất một buổ i. Rút lui là hay nhất . Làm ǵ nổi !

Rồi không từ giă Cường, Năm Cà Dom trở lui, vừa đi vừa chạy vụt nhanh như trốn nợ, không quên mang theo cái ống nứa dầu lửa . Hai đứa đi thật nhanh nhưng khi vừa lội qua suối th́ có người kêu lên:

– Cái ǵ thơm quá !

Tôi vọt miệng đáp:

– Dầu lửa hôi ŕnh đây chớ dầu ǵ mà thơm.

– Dầu lửa hả, dầu lửa hả ?

Lập tức ba bốn người từ đâu không biết chạy ùa đến vây chúng tôi Một người bạo mồm:

– Cho tôi xin chút thấm bông hộp quẹt, đồng chí.

Năm Cà Dom gạt phắt :

– Dầu đâu mà cho ?

– Th́ cho một chút, tôi chỉ thấm vừa ướt cái ruột ống quẹt mà thôi !

– Không được đâu đồng chí .

Năm Cà Dom từ chối khẳng khái. Bỗng một người cầm lấy mảnh bông vàng khè quệt vào cái ống nứa dầu lửa của tôi. Chẳng ngờ cái ống nứa dập, dầu rỉ ra ngoài tự năy giờ cho nên họ mới thấy thơm. Năm Cà Dom lập tức nhảy vào bụi đốn ngay một cái ống nứa khác, sớt dầu sang rồi ném cái ống nứa dập vào mấy người kia:

– Cho mấy đồng chí đó !

Tức th́ mấy người kia nhặt lấy ngay đập vỡ toang cái ống nứa ra và lấy bông g̣n trong ruột ống quẹt chùi lia lia hết bên trong đến bên ngoài của những thanh nứa ướt dầu lửa.

Thiệt tội nghiệp ! Năm Cà Dom đoán tôi có thề xiêu ḷng mà cho đám kia thấm ướt một ống quẹt nên bảo tôi :

– Đưa cho tôi cầm cái ống dầu - rồi đi vụt ra phía trước.

Tôi và Năm Cà Dom về gần đến lều th́ Năm Cà Dom mới kêu lên :

– Bỏ mẹ rồi !

– Ǵ vậy ? Quên cái ǵ ?

– Mắm ruốc .

– Mẩm ruốc ở đâu ?

– Của thằng Cường. Nó hứa cho ḿnh mà !

– Hồi nào ? .

– Th́ lúc ḿnh về nó bảo có chuyện ǵ đấy ?

– Nhưng sao cậu chắc nó cho ḿnh mắm ruốc !

– Chắc thế v́ nó là trưởng bệnh xá này mà . Chẳng lẽ nó chẳng cho ḿnh được một cục mắm ruốc.

– Trưởng th́ trưởng , đến chừng không có cũng không có như thường.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
04-07-2021, 02:19
CHƯƠNG 16


Về đến lều th́ thấy trong lều của Thu hai người con gái nằm trên vơng của Thu. Tôi nhận ra ngay là Ngân, khách của Thu. Ngân quen với Thu à ? Tôi tự hỏi thầm. Và ḷng tôi thấy hơi xao xuyến. Tôi đă gặp Ngân trên kho gạo. Tôi c̣n đang lúng túng th́ Thu đă gọi :

– Anh ơi ! Sang đây, có người muốn gặp anh đấy !

Tôi càng bối rối. Nhưng lại thấy chút ǵ phấn chấn trong người’ ?

Năm Cà Dom đang đổ hết gói thuốc ra đất đang chọn một cái lọ để trút dầu vào chắc. Năm Cà Dom không nh́n tôi, mà nói :

– Th́ đi sang đi. Người ta mê văn của cậu chớ ǵ nữa ?

– Bày chuyện nữa đa !

– Để rồi xem. Tớ bấm mạch không đúng, tớ sẽ đền ! Thôi đi đi, “e lệ” cái ǵ! Kẻo người ta chờ!… Khí … khí.. hôm gặp cô nàng ở kho gạo là tớ bắt nhăn thấy rơ rồi mà ! Đi đi !

Tôi bước đi trong tiếng giục của Năm Cà Dom. Giá không có Thu ở đấy th́ tôi chẳng ngại ngùng ǵ. Và giá tôi không mất tự nhiên đối với nàng tóc xoăn th́ tôi cũng không lo chi. Đằng này th́ tôi có xúc động về cái gương mặt khả ái kia, và ác nghiệt hơn nữa, Thu đă đoán biết sự xúc động đó của tôi đối với nàng.

Phái nữ giỏi thật . Nh́n Ngân mà Thu đoán ra tất cả . Và chẳng sai mảy may !

Tôi chào Ngân và hỏi:

– Cô ở đâu tới ? Quen với tôi à ?

– Quen chớ sao không quen ! Thu vui vẻ nói hớt Ngân. Ngân nghe tiếng anh lâu lắm, muốn gặp anh mà không biết anh ở đâu chẳng ngờ vừa qua đi lănh gạo Ngân được một người bạn chỉ anh cho Ngân .

Tôi đă lúng túng càng lúng túng thêm ! Thu nói tiếp :

– Em đưa quyển sách của anh cho Ngân mượn đọc tự năy giờ trong lúc Ngân chờ anh.

Ngân đang ngồi trên vơng cùng với Thu, cúi xuống đọc quyển sách của tôi đặt giữa hai đùi nàng. Những ngón tay thon nhỏ đang đỡ quyển sách, hoặc đang nằm im trên trang sách.

Nghe Thu giới thiệu nàng với tôi, Ngân vẫn đọc, thỉnh thoảng ngước lên nh́n tôi rồi lại cúi xuống đọc.

Tôi cảm thấy quyển sách đă biến thành trái tim tôi và đang nằm gọn trong tay nàng. Cho nên mỗi khi nàng giở một trang sách th́ tim tôi cũng rung động theo.

Chao ôi ! Những ngón tay hay những thỏi ngà ? Những ngón tay mà tôi bắt gặp lúc di chuyển vào đây khi chúng nắm giữ nhánh tre để nó khỏi bật vào mặt tôi đang từ phía sau tới . Không hiểu sao tôi lại mến cái cử chỉ văn minh đó, một cái cử chỉ văn minh giữa một vùng man dă.

Thu cười làm tôi khẽ giật ḿnh . Thu nói và vỗ vai Ngân:

– Tác giả đấy, nói chuyện t́m hiểu tác giả rồi hăy đọc chuyện mới hay.

Ngân quay sang nh́n Thu, mặt đỏ ra, tỏ vẻ bất măn một cách hài ḷng về hai tiếng “t́m hiểu” của Thu cố ư dùng vừa rồi.

Ngân chẳng nói ǵ, cứ ngồi đọc măi, hết trang này, đến trang khác Chốc chốc, những ngón tay lại khẽ giở sang trang và tờ giấy chỉ khua một tiếng rất khẽ mà có lẽ tôi cảm thấy hơn là nghe thấy !

– Thôi chào hai cô nhé ! Tôi đứng dậy và nói.

– Anh về à ?

- Về lo công việc.

– Ở chơi, Ngân muốn nói chuyện với anh mà . Ngân cũng muốn viết văn đấy !

– Thôi để khi khác.

Rồi tôi đi ngay. Tôi cảm thấy nếu ngồi đó càng lâu th́ càng lộ rơ chân tướng của ḿnh cho Thu nh́n .



https://phoneky.co.uk/thumbs/screensavers/down/nature/window_y8ej4687.gif



Năm Cà Dom không nh́n tôi, vẫn hí hoáy với mấy cái lọ dầu lửa con con, Năm nói:

– Cô ấy đẹp đấy nhỉ .

– Thôi đi, nhỉ với chả nhé !

– Kỹ sư nông lâm phải không ?

- Ai bảo ?

– Th́ chính cậu nói với tớ mà.

– Không rơ đâu !

– Chối măi !

– Tớ thề mà !

– Liếm mũi coi có đụng không mà thề ?

Chập sau, Ngân sang lều tôi. Ngân nói :

– Cho em mượn quyển sách này.

Năm Cà Dom vọt miệng đáp :

– Tặng luôn cho cô đấy !

– Úy ? Sao lạm quyền vậy ?

– Th́ trước sau ǵ cậu cũng tặng mà !

– Đùa hoài .

– Để rồi xem .

Ngân nói :

– Em chẳng dám mong được tác giả tặng sách đâu, chỉ mong được mượn đọc thôi.

– Cái ǵ chớ cái đó th́ tôi nghĩ rằng không phải là chuyện khó ǵ cho lắm ! Cô có quyền lấy luôn làm của cũng được. Bởi v́ theo tôi biết dù người ta có ăn cắp sách th́ cũng chẳng tội lệ ǵ.

Năm Cà Dom bảo:

– Cô ngồi chơi đi. Coi chỗ nào ngồi được th́ cứ ngồi . Này cô là Kỹ sư Nông Lâm hả ?

– Dạ.

– Học tṛ của ông Của phải không ?

– Anh biết ông à ?

– Biết chớ. Ổng người Sóc Trăng mà.

Ngân hỏi :

– Sao anh biết rơ vậy ?

– Tôi có thằng bạn tên B́nh là bác sĩ thú y học tṛ của ổng và một ông chú cũng là học tṛ của ổng.

– Năm Cà Dom lắc đầu.

- Kẹt lắm cô kỹ sư ơi ! Dân Nam Bộ ḿnh ra ngoài đó không có chỗ ngồi đă đành, chỗ đứng cũng không có luôn.

– Thế hả ?

– C̣n làm bộ không biết nữa. Nè tôi hỏi cô, chớ cô về Nam là để “giải phóng ” hay v́ bất măn ?

– Anh hăy tự hỏi anh đi !

– Tôi à ? Miền Nam đâu có cần ḿnh. .. ” giải phóng. "

Ḿnh lê cái thân c̣m về đến nơi là để người ta nuôi báo cô chớ đâu c̣n sức để mà “giải phóng” ai ? … Nhưng mà cô định vào Nam để dạy ông bà nông dân cấy lúa chắc ?

– Em chưa biết sao. Nhưng đi th́ đi. Về tới trong đó hăy hay.

– Ai nghe mà dạy ? Giống lúa miền Bắc không cấy được ở miền Nam. Cũng như người Nam ra Bắc khó sống lắm. Người cũng vậy mà cây cỏ cũng vậy.

Năm Cà Dom cười hắc hắc, thích thú. Tôi bảo:

– Ông bác sĩ Cà Dom này nói leo qua lănh vực chuyên môn của kỹ sư nông lâm rồi đó.

Năm Cà Dom vẫn thản nhiên tiếp :

– C̣n nữa ! Ví dụ như cây so đũa trong ḿnh . Không biết ai trong Nam đem hột giống ra phân phát cho các nông trường c̣n quư hơn hột nhân sâm . Vậy mà vẫn lănh về trồng . Cao lên tới trời. Có bông mà không đậu trái nào hết. Đó, cô bạn kỹ sư nông lâm, có phải chúng ḿnh là so đũa kia không ?

Tôi trừng mắt nh́n Năm Cà Dom :

– Ê tốp lại nghe !

– Th́ ḿnh nói ba lăng nhăng chơi ai nghe không nghe thời thôi .

– Thôi sao được. Cây vú sữa là tượng trưng cho cái ǵ biết không ?

– Không biết.

Nữ kỹ sư nông lâm cười :

– Ảnh nói đúng chớ. Cây nào đất ấy . Người nào xứ ấy mà !

– Nọ ọ ! Tôi có người ủng hộ rồi . Mai mốt có đi ngang đây, cô ghé nhà tôi uống trà hoa nhài chơi cô kỹ sư he !

Ngân từ giă ra về . Năm Cà Dom nguưch tôi và lén lén trỏ Thu. Tôi suỵt bảo im.

– Khà khà !

Thu nói vọng sang :

– Cô kỹ sư đẹp quá anh Năm nhỉ ?

– Ừ, đẹp quá !

– Thế cho nên mấy anh mới chủ trương ta về ta tắm ao ta phải không ?

– Đâu phải !

– Chớ sao ?

– Ao người mà mát mẻ th́ ta cũng cứ tắm !

– Anh nói thế chứ !

– Th́ đó, có phải tôi nói đúng không . “Bằng chứng hiển nhiên” đang ngồi ở đây một đống đây này ! Ông có về “tắm ao ta ” đâu.

– Các anh th́ ghê gớm lẩm ! Nói thế nào nghe cũng xuôi.

Tôi biết Thu hờn trong bụng rồi. Nhưng Thu không nói ra. Đàn bà con gái trong vấn đề t́nh cảm, khi sổ sàng th́ sổ sàng không ai bằng nhưng khi tế nhị th́ cũng rất tế nhị.

Tôi không biết cách nào để đính chính khéo rằng tôi chỉ yêu nàng thôi. Mặc dù sự đính chính đó là giả dối. Nhưng dù sao, sự nịnh hót đó cũng vuốt ve được ḷng tự ái của Thu.

Đêm xuống, tôi nằm trăn trở măi, có ư không ngủ để chứng tỏ với Thu rằng tôi đang suy nghĩ, đau khổ v́ Thu. Chắc nàng hài ḷng lắm. Lúc chiều, cơm xoàng quá, không cải thiện được món ǵ , thành thử hơi xót ruột. Tôi gợi ư với Thu:

– Ta nấu chè ăn đi Thu.

– Anh Năm ơi ! Thu gọi. Hùn đường nấu chè ăn đi !

Năm không đáp. Tôi biết là Năm không muốn tham gia.

– Tôi c̣n ít đường đây, ăn phức cho rồi. Trước sau ǵ cũng ăn.

Nói vậy rồi tôi lục túi lấy gói đường c̣n chừng bằng nửa nắm tay. Năm trăm gram đường đi hơn tháng nay c̣n từng ấy . Đôi lúc cố ư quên nó đi để giữ được nó lâu dài trong ba lô.

Nhưng đêm nay tôi thấy cần cho ḿnh thêmn một ít nhiệt lượng như máy cần thêm xăng nhớt.

Tôi hăng hái nhóm bếp. C̣n Thu th́ soạn đồ nấu. Tiếng củi cháy lắc rắc, tiếng thở của hai đứa ḥa nhau. Không khí trong lều ấm áp lạ thường.

Thu nh́n lửa với đôi mắt buồn rời rợi. Tôi chỉ biết có tôi mới làm cho Thu vui thôi. Tôi hỏi:

– Em nghĩ ǵ ?

– Em nghĩ rất nhiều thứ, nhưng không nghĩ ǵ cả.

– Nghĩa là sao ?

– Nghĩa là rốt cuộc rồi ḿnh vẫn nằm trong cái túi gió túi mưa này . Nghĩ cho mấy rồi cũng không làm ǵ được .

– Em hay nghĩ vớ vẩn .

– Chứ anh nghĩ cụ thể à ?

– Đúng Anh mở mắt ra là nghĩ tới sự ăn uống . Mười ngày như một.

Nhưng vẫn là chuyện vớ vẩn v́ anh không giải quyết được ǵ cả. Tôi thấy từ mấy hôm nay, tôi đối với Thu hơi nhạt nhẽo hơn trước . Bây giờ, ngồi bên cạnh nàng trong cái không khí này tôi mới tự phát hiện ra điều đó. Bởi v́ trước kia…

Trước kia, khi tôi ngồi gần nàng, tôi hơi phập phồng, run run, cử chỉ không tự nhiên. Trước kia, tôi trông thấy tóc nàng đẹp, môi nàng xinh, khung mặt tuyệt mỹ, nhưng những điều đó chẳng bao lâu mà nay trở thành kư ức.

Có lẽ v́ Ngân xuất hiện chăng ?

Không hoàn toàn như vậy. Đối với Ngân, sự xúc động của tôi cũng thường. Tôi biết Ngân có vẻ đẹp riêng. Có thể Ngân đang mở qua cái lối cỏ ướt sương cho tôi bước vào. Nhưng tôi cũng không thiết . Tôi không thấy rạo rực, tôi không mơ ước nồng cháy như trước kia.

Đối với Thu không phải tôi bớt yêu nàng v́ tôi đă đạt được cái ǵ rất cụ thể mà nàng đă mất cho tôi.

Bây giờ ngồi viết những ḍng này, tôi mới nh́n rơ lại t́nh cảm của tôi trong những ngày ấy .

Cái ǵ cũng do sức khỏe mà nên, mà ra cả . Không có sức khỏe th́ c̣n mong làm ǵ. Trong lúc ḿnh cần sức dai bền của một lực sĩ th́ ḿnh lại như con bún thiu, th́ đầu óc ḿnh c̣n chứa đựng làm sao nổi một giấc mơ .



https://freedesignfile.com/upload/2019/04/grass-flower-on-sunset-background-Stock-Photo.jpg



Thu bảo tôi :

– Anh bỏ đường vào đi. Gạo nở rồi.

– Bỏ hết nhé !

– Tùy anh .

– Cho nó ngọt !

Tôi thấy trong mắt Thu cả một nỗi u buồn. Có lẽ Thu cũng như tôi. Nàng đang hơ lửa đây, lửa là bếp lửa kia, lửa là tôi, tôi cố bốc thành lửa, nhưng vẫn không thấy nóng. Sóng mất nàng long lanh gợi cảm vô cùng, nhưng nay th́ mờ hẳn.

Những câu nói của tôi và Thu không “đối đáp”/i] nhau nữa, không cưới nhau chặt chẽ nữa. Nó chỉ va chạm nhau vừa phải để cho khỏi tẻ nhạt.

Những cử chỉ của hai đứa không c̣n đượm t́nh nồng thắm của nhau nữa mà nó mang tính chất xă giao.

Tôi nhớ lúc vượt con đường lấy suối làm đường bộ, đêm đó mưa dầm, tôi mắc vơng cho Thu nằm, đánh gió cho Thu. Đôi chân Thu hiện lên trước mắt tôi, trong ánh hoàng hôn… Giữa cơn mưa và sau một cơn bơi lội ầm ́ dưới nước, thế mà lửa trong người tôi vẫn bốc.

C̣n bây giờ …

Tôi với Thu ngồi ăn chè nhạt nhạt, nói ít, húp chậm răi, muốn cho chóng xong để về nghỉ ngơi !

Nhưng khi ăn xong bát chè, tôi lại có ư định khác . Tôi không nói ǵ hết, tôi cứ lên vơng Thu nằm bừa.

Thu cũng không nói ǵ hết .

Hai đứa cứ giữ sự im lặng ấy, thi gan nhau xem đứa nào làm thinh được lâu hơn.

Kẻ thua trận là tôi. Thấy lạnh nhạt quá, tôi không chịu được, vả lại tôi đang bày cảnh để gây sự . Tôi nói:

– Anh bị con ve cắn ở sau gáy đây em !

– Anh chỉ bịa .

– Thật mà !

– Anh đóng kịch tài lắm.

Thu nói vậy, nhưng vẫn bước lại gần vơng. Thu hơi rụt rè đề pḥng, bước lại dầu vơng ṃ ba lô. Tôi biết là Thu t́m cái đèn pin . Tôi bảo :

– Không cần đèn, em sờ vào là bắt được nó ngay.

Thu vẫn rút chiếc đèn pin và tra pin vào (Pin gói để bên ngoài v́ sợ để sẵn trong đèn điện sẽ thoát đi hết) .

Thu vừa bước tới là tôi đă ôm ngoặc lấy đôi chân Thu và d́u Thu ngă lên vơng. Thu kêu khe khẽ :

- Đứt dây !

– Không sao đâu.

– Ơ ḱa, anh không nhớ cô ǵ ở trạm …

– Chặc, đă bảo anh xem rồi mà .

– Đút dây th́ chết .

Thu không c̣n nói được nữa v́ những thủ đoạn vừa êm dịu vừa thô bạo của chàng. Nàng như con nai vàng ngơ ngác biết sắp sa bẫy mà vẫn cứ bước vào…

…Tôi khẽ nắm mấy ngón chân nàng rồi lủi thủi trở về vơng. Sương khuya lộp độp điểm trên nóc tăng ni lông.

Tôi không sao ngủ được. Trong một cái không khí ma thiêng nước độc mà đặc biệt như đêm nay của tôi, th́ biết bao nhiêu điều gợn lên trong tâm trí.

Tôi bắt đầu thấy sợ những sự mơ ước về t́nh yêu. Tôi thấy sợ sự có mặt của đàn bà trong cuộc sống của tôi. Không hẳn như vậy nhưng nó có một sự [i]“xuống thấp” của nhiệt t́nh.

Tôi không c̣n thích Thu nũng nịu, không hăng hái mắc vơng treo tăng cho Thu, không thích trêu chọc Thu, cũng không thích đáp lại với tất cả sự “galanterie ” mỗi khi nàng đùa duyên với ḿnh.

Nhưng Thu th́ ngược lại. Nàng vẫn vui vẻ, đẹp và hay đùa. Sức khỏe nàng có sút đi, nhưng không đến nỗi thảm hại như tôi.

Sau mấy cơn sốt mà mấy quí ông giao liên ở những trạm trước đoán rằng tôi sẽ chết, tôi chỉ c̣n lại một lực lượng tổng trừ bị quá gầy g̣.

Đi rừng đàn bà khỏe hơn đàn ông. Người ta nói thế như một câu tổng kết, không biết có đúng không nhưng theo tôi thấy th́ tất cả đàn bà con gái mà tôi gặp trên đường này đều có mang đồ giúp cho bọn đàn ông, hoặc nấu cơm, nấu cháo cho đàn ông.

Thu không sốt mấy khi. Chỉ đau chân. Bây giờ th́ ăn cũng khỏe, đi cũng khỏe. Có lẽ cơ thể nàng đă vượt được thử thách rồi chăng. Tôi nom thấy nàng hơi béo ra. Tuy nhiên dù nàng không được tốt, nhưng nàng rắn rỏi và gân guốc hơn lên.

Tôi lại nhớ lời của bác sĩ Cà Dom mà sợ :

– Coi chừng lại có con nít khóc oe oe trên đường này.

Tôi suy nghĩ đủ thứ chuyện trên đời, chuyện ǵ cũng có dính một tí đến Thu. Tôi chỗi dậy lại muốn sang Thu một lần nữa th́ Thu đă lên tiếng. Thu ho húng hắng. Thu biết tôi c̣n thức. Tôi đứng dậy quờ chân mang giép.

Thu chưa ngủ. Thu biết tôi sang, nhưng vẫn nằm im. Khi tôi vừa tiến đến vơng th́ Thu đă ngồi bật dậy và bước xuống đất.

Thu bước lại bếp lửa, cời than. Những ḥn than nằm dưới tro ánh lên, ngon lành như những viên kẹo.

Hai đứa ngồi bên nhau, không nói ǵ.

Ngoài trời tối om như mực tàu tuôn chảy khắp không gian. Tôi biết t́nh cảm giữa hai đứa đang ở một bước ngoặc. Tôi cảm thấy Thu sắp nói ra một điều ǵ quan trọng .

Quả thật, Thu hất mái tóc ra như một cử chỉ quả quyết rồi nói :

– Anh ạ !

-Ǵ em ?

Thu nói suông sẽ mạch lạc như đă sắp sẵn từ lâu.

– Em định nói với anh từ lâu tâm t́nh của em. Em cảm thấy em có tội rất nhiều anh ạ. Đó là tâm tư sâu kín của em. Em đă có người yêu, đă hứa hôn. Cả trường và bạn bè ở Hà Nội đều biết. Chính v́ thế mà em vừa xung phong vừa được chọn lựa đi Nam. Hai điều đó phối hợp lại thành ra cái chuyến đi phiêu lưu này của em.

Em nói rành rẽ như thế bởi v́ nếu em chỉ xung phong mà không nằm trong danh sách chọn lựa em cũng không được đi. Ngược lại có những kẻ được chọn lựa mà không chịu đi đập bệnh để xin ở lại. Riêng đối với em th́ được cả hai, mỗi bên một nửa.

Nhưng khi đi một quăng th́ em thấy không muốn đi nữa và đi thêm một quăng nữa th́ sự không muốn đi đó gia tăng gấp bội. Nhưng phân tích cho kỹ th́ em không muốn đi là v́ hai lẽ.

Lẽ thứ nhất là như em vẫn thường nói với anh.

Nghĩa là cực quá, phung phí sức lực vô ích, và em đau chân, vô đến nơi em cũng không làm nên tṛ trống ǵ.

Lư do thứ hai là em thấy t́nh cảm của em đối với anh ấy đổi thay một cách lạ kỳ.

Giống y như truyện phiêu lưu của một nhân vật thần thoại. Đi vào với người yêu nhưng trên đường đi, ḿnh lại yêu một người khác Người khác đó là ai, anh biết rồi.

Nếu em không đi với anh th́ chắc chắn không có cái người khác đó xen vô cuộc đời em. Tuy rằng em vừa nói với anh rằng em có tội với anh ấy, nhưng nghĩ cho cùng em không có tội, v́ công b́nh mà nói, em không yêu anh ấy.

Sau này, nếu có dịp em sẽ nói với ảnh về điều này. Nhưng dù sao th́ em cũng đă có lời hứa với người ta.

– Em có hứa thật à ?

– Có !

- Tại sao ?

– Em cũng không biết tại sao.

– Tại sao không biết ?

– Chưa ai hỏi em như anh.

– Th́ bây giờ anh hỏi .

– V́ thế em mới đáp là em không biết tại sao.

Tôi thấy vừa tức tối, vừa tự ái, vừa ghen hờn, vừa đau khổ. Giá đừng yêu. Giá Thu đừng nói. Giá Thu đừng nói “vĩnh biệt ” từ nay. Tôi biết Thu có người yêu đă đi trước trong Nam nhưng đi bên cạnh Thu tôi không hề nhớ tới chuyện đó.

Cũng như tôi đă quên khuấy đi rằng tôi từ giă người yêu của tôi rẽ xuống khu năm. Biết làm sao bây giờ.

T́nh yêu là một thứ khách không mời mà đến hoặc ngược lại mời mà không đến. Khi nó đến th́ nó đến, không ai cản ngăn được.

Tôi và Thu sống cực nhọc với nhau trên con đường này, nhưng không buông thả t́nh cảm , mà ngược lại rất dè xẻn, hà tiện và thận trọng như đứa bé nhận được tấm giấy thấm mới tinh thơm phức của mẹ mua cho, nó dự định sẽ thấm khô những ḍng chữ nắn nót của nó, để nó nh́n lại trong giấy thấm mà thích thú về những ḍng chữ ấy, nhưng trái ngược lại với ư muốn của nó.

Những dấu mực trên mặt giấy thấm không làm cho nó vui. Tôi lẫn Thu hai đứa học tṛ thơ ngây đă đổ vấy mực ra cả tấm giấy thấm rồi, loang lỗ đốm to đốm nhỏ thành những h́nh hài kỳ quái, bất thường.

Yêu là một thứ bệnh không thể được miễn về sau cũng không có tiêm chủng ngừa được.

Thật t́nh cái ǵ ḿnh sợ nhất lại thường xảy đến.Trong t́nh yêu càng như thế. Càng rào đón kín đáo lại càng sơ hở. Càng lẩn tránh nó càng đuổi theo. Tôi nói:

– Được rồi. Anh sẽ làm theo lời em. Em muốn ǵ cũng được. Bấy nhiêu tinh cảm em cho anh đă đủ lắm rồi. Tất cả t́nh cảm của người ta cho anh trong suốt từ xưa đến nay gộp lại cũng chỉ nhiều bằng của một ḿnh em trong mấy ngày qua !

Nếu em nói em có tội với người ta th́ anh cũng không thể vô tội được. Nhưng tự trong thâm tâm của ḿnh th́ chính ḿnh cho phép ḿnh làm những điều mà ḿnh cho rằng có tội ấy và cũng lại chính là ḿnh tự bôi mặt để lên giọng quan ṭa. Giết hay tha cũng đều có lư.

Thu ngồi im.

Tôi liếc nh́n Thu. Nàng đau khổ thực sự. Tôi biết nàng sống rất nặng về nội tâm. Nàng không phải là người con gái tầm thường. Nàng rất kiêu kỳ, và ngược lại rất ngoan ngoăn.

Tôi đợi nàng nói thêm. Tôi sẵn sàng làm theo những lời của nàng một cách tự nguyện, v́ ḷng tự ái.

Tôi muốn xóa tan, đập nát ngay những t́nh cảm của hai đứa ngay trước mặt nàng, nên những t́nh cảm đó là những mảnh thủy tinh để cho nàng, chính nàng nghe thấy những tiếng tan vỡ vang động trên mặt đất và trong ḷng nàng.



https://phoneky.co.uk/thumbs/screensavers/down/nature/winterwind_lv42ywk7. gif


Thu nói tiếp :

– Em biết anh yêu em. Như một kẻ đi trên sa mạc bất thần gặp một con suối nhỏ. Anh uống thỏa thuê rồi anh lại đi .

– Và anh không bao giờ quên con suối ấy. Tôi tiếp ngay

- T́nh yêu không thể nào là cuộc sống b́nh thường được. Em nên nhớ rằng em vừa nói rất đúng, nhưng hăy c̣n thiếu sót. Em nên làm con suối nhỏ giải được cơn khát cho anh giữa sa mạc hơn là làm một cái biển mênh mông trong lúc anh đang dầm mưa.

T́nh yêu là cái ǵ hiếm hoi, đắt giá và độc nhất. Em thử tự hiểu xem em nên là con suối hay làm cái biển kia đối với anh.

Có thể em chia tay với anh ngay bây giờ nhưng em sẽ c̣n yêu anh măi măi. Em ạ. V́ như thế anh làm cốc rượu nồng hồng tươi làm em say em nhớ măi hương vị trận say đó hơn là em uống hằng vại nước mà chẳng c̣n giữ lấy một hương vị ǵ.

Anh cho rằng chúng ḿnh cứ chia tay nhau ngay bây giờ đi. Anh th́ quay lại với Phương, c̣n em th́ cứ nhắm anh bạn của em làm đích. Ai về tổ ấy.

Tôi cười, tôi reo lên rất hồn nhiên :

– Thế mà hay ! Thế mà hay !

Thu lặng ngắt người ra. Ánh lửa không làm hồng nổi đôi má nàng. Có lẽ nàng tưởng rằng khi nàng thốt ra th́ tôi sẽ phản đối và tôi càng vồ vập, tha thiết yêu nàng. Chẳng ngờ sự phản ứng của tôi rất xuôi chèo mát mái theo nàng. Nàng nói :

– Lúc nào anh cũng trêu tức em và làm cho em đau khổ .

– Ơ ḱa ! Em nói có thực ḷng em không ?

– Em em… cảm thấy như thế !

– Ô hay ! Em đang ngồi thực trên mặt đất th́ những điều em nói ra phải là thực chớ không thể cảm thấy được . Anh làm cho em đau khổ hay ngược lại ? Ai đă bảo chia tay trước ? Em ạ ! Trường Sơn gian khổ, gai góc, đầy đỉnh dốc, đầy hố sâu. Ta đă đi trên dốc, bên miệng hố, dẫm trên gai góc th́ không thử thách nào mà ta không vượt nổi. Tuy có đau thương, nhưng có thấm ǵ ?

Tôi thấy tôi nói lan man bâng quơ và trong thâm tâm tôi, tôi cũng thấy đau khi chấp nhận sự chia tay dù nó hợp lư . Tôi nói :

– Anh biết em là người con gái đầy trí tuệ, cả trong những giây phút sôi nổi nhất, em vẫn giữ phần lớn trí tuệ c̣n trái tim th́ chỉ dự một phần.

Thu gạt ngang :

– Anh nhầm . Anh là đàn ông, anh không thể hiểu. Anh nói như thế là không đúng. Bao giờ anh có vợ, vợ anh sẽ giải thích cho anh điều đó. Anh sẽ nhận chân lại lời nói của em hôm nay. Chính em đă bỏ mất hết trí tuệ của em !

Rồi nàng gục đầu xuống nức nở .



https://cache.desktopnexus.c om/thumbseg/2383/2383020-bigthumbnail.jpg


Bỏ mạng rồi ! Cuộc đấu khẩu đấu trí đấu tính cuối cùng đă làm cho tôi mang nợ . Nàng khóc là tại v́ tôi.

– Thu ! Thu !

Tôi lay vai nàng và gọi.

Nhưng nàng đă biến thành một giọt nước mắt khổng lồ tan ra và thấm ướt cả tâm hồn tôi, làm mềm yếu cả nghị lực tôi . Tôi thấy khổ tâm và hối hận.

Tôi ôm lấy nàng, khuân nàng đặt lên vơng như ẩm một đứa trẻ con.

Đêm trở nên ngắn và tâm sự vơi đi nhanh chóng. Tất cả uẩn khúc, u sầu, hờn dỗi, đều tan đi biến hết. Thu ngồi dậy, ngó ra bên ngoài một chập như t́m kiếm một điều ǵ lẩn quất đâu đây, rồi Thu bước xuống đất, đi nhóm bếp… Trong lơ mơ, tôi nó nghe Thu bảo:

– Anh uống một miếng đi.

Tôi uống một chất ngọt từ tay Thu nâng lên mồm tôi, như là đường như là sữa, như là một chất ǵ tôi chưa từng nếm qua trên đời, rồi tôi lại ngủ thiếp đi.

Tôi cũng không nhớ tôi thức giấc hồi nào. Tôi nghe thầm th́ bên tai tôi tiếng của Thu, tôi nghe sự vuốt ve trên trán tôi của bàn tay Thu, và tôi nghe toàn thân tôi lọt tỏm vào một sự mơ hồ mà cụ thể, sự tan vỡ mà đang quật cường , sự ră rời mà phấn chấn.

Thu bảo :

– Anh nhọc quá!

– Không có ǵ đâu em ! Bằng một chuyến vượt dốc là cùng.

– Anh cứ liều.

– Lúc này đang nghỉ, mai không phải đi.

– Anh không lo xa à ?

– Lo cũng không được .

Thu sờ vai tôi, mân mê măi một chỗ mà tôi nghe h́nh như rườm máu.

– Anh ạ !

– Ǵ em ?

– Đêm nay là đêm cuối cùng của đôi ta nhé !

– Lại sắp nói nhảm nữa phải không ?

– Em nói thật !

Hay khóc mà lại trêu người ta .

– Bài hát ǵ đấy hay ghê cơ !

-Bài ǵ ?

– Em không nhớ tác giả và tên bài v́ em chỉ nghe loáng thoáng.

Rồi Thu hát.

– Thôi em ạ !

– Ǵ cơ ?

– Em đừng hát nữa. Để lúc khác .

– Đây chính là lúc em rất cần há t. Bài hát này nói thay em.

– Thế à ?

– Vâng ! Khi yêu anh, em đă tự nhủ rằng có lúc em sẽ hát tặng anh bài này. Em nghĩ lơ mơ vậy mà đúng thật . Anh ạ ! Xa em anh có buồn không ỉ

– Vui chứ .

– V́ sao ?

– V́ đó là ư muốn của em .

– Anh có đủ can đảm làm theo ư muốn của em ư ?

– Có chứ, có thừa .

– V́ sao ?

– V́ tự ái .

– Thế là anh chẳng yêu em nhất .

– V́ sao ?

– Khi chưa yêu th́ c̣n tự ái, nhưng khi đă yêu rồi tự ái không c̣n .

Trời đất. Tôi giật ḿnh.

Không biết cô gái Hà Nội đă ứng khẩu nới câu này hay đă đọc ở một quyền sách nào hay chính cô đă tổng kết từ lâu .

Thu tiếp :

– Anh có nhớ không. Có lần anh sốt nặng dọc đường, anh ngồi trên cái đế cối 82 bị bỏ dọc đường, lúc bấy giờ em mở nút bi-đông nâng vào miệng anh mà anh vẫn không uống. Anh cương quyết từ chối. Đó là v́ anh chưa yêu em, cho nên anh tự ái hay tự trọng cũng thế. Rồi sau đó có lần đùa với em, anh nói :

“ Anh muốn làm một hạt bụi dưới chân em !” Em đáp ngay :

” Em sẽ dẫm nát anh ra ! ” Th́ anh lại đáp : ”

Anh sẽ bay lên đáp trên tóc, trên má em ! ”

Đó là lúc anh yêu em và đối xử với em rất tế nhị. Em nói ǵ anh cũng nghe, cũng như em bảo anh ǵ anh cũng không chối từ. Đâu c̣n tự ái nữa.

Tôi nói ngay:

– Đúng! Em bảo anh việc ǵ anh cũng vâng lời, ngay cả những việc mà cả thế gian này đều không thể làm được, anh cũng vui ḷng làm, nhưng chỉ trong trường hợp là việc đó có ư nghĩa t́nh yêu.

C̣n đây em bảo chúng ḿnh hăy chia tay đi v́ em sắp gặp ai đấy, th́ nó lại khác rồi. Anh không thề dẹp ḷng tự ái được !

Em đă dày anh dưới chân em. Th́ nhất định anh không thể nằm im cho em dày.

Thu cười :

– Con người lầm ĺ thế mà tự ái to bằng cái… nồi.

– Nếu anh nói như em th́ sao ?

– Ừ th́ anh nói đi, nói đi, nói đi !

– Anh không nói v́ không nghĩ như em.

– Không nghĩ th́ thôi sao c̣n ” nếu ? ” Em mong anh nói như thế đấy!

– Anh nói th́ em sẽ làm sao ?

– Anh thử đoán xem !

– Khóc là cùng ? Có đúng không ! Ơ ḱa sao lại quay mặt đi ? Quay lại xem nào. Có đúng không !

– Đúng ! Đúng ! Đúng ! Hỏi nữa thôi ? Em khóc gào lên bây giờ.

Ḷng tự ái đă giúp tôi chiến thắng một cách vẻ vang.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
05-04-2021, 07:29
CHƯƠNG 17


Tôi không ngờ bên cạnh tôi có một ông bác sĩ Trung Hoa. Không biết ông ta đi đâu đây mà lại sốt nằm lê mê. Cùng đi với ông bác sĩ này có một ông khu ủy viên và một toán cần vụ nam có nữ có.

Sở dĩ tôi biết được chuyện này là v́ một hôm ông bác sĩ Trung Hoa kia đi ngang qua lều tôi và thấy Thu ngồi xem quyển sách của tôi ông ta dừng lại và nói chuyện với Thu bằng những tiếng Việt Nam khá khá mà có lẽ ông học được trước khi lên đường sang đây công tác.

Ông ta hỏi thăm Thu và Thu đă giới thiệu tác giả của quyển sách. Ông ta cho biết quyển sách của tôi đă được dịch và xuất bản ở Bắc Kinh. (Nhưng tôi không được xu nào) .

Ông cũng tự giới thiệu ông ta là bác sĩ. Ông ta đi sang bên này để nghiên cứu sốt rét giúp cho Mặt Trận Giải Phóng.

Ông ta vui vẻ nói thêm và trỏ mặt mũi, da thịt của ông ta đă xơ xác và ngoách ra v́ những cơn sốt rét liên miên. Ông ta nói:

– Muỗi Trường Sơn độc lắm. Bị đốt chừng vài mũi là sốt ngay.

Tôi nói :

– Diệt được sốt là thắng trận.

– Muỗi a-nô-phen đáng sợ hơn bất cứ thứ ǵ trên trái đất. Thế mà các anh vừa chống muỗi vừa đánh nhau thật là giỏi chịu đựng ?

Tôi cười, gật gật đầu tỏ vẻ hưởng ứng lời khen đó của ông ta. Nhưng sự thực th́ trong thâm tâm, tôi đă tự bảo:

“ Lại gặp các cha đại tếu nữa rồi. “

Tôi đă từng nghe những lời khen na ná tâng bốc tới trời như thế của những đồng chí ngoại quốc đàn anh.

Đại khái là khen những người miền Nam là thần thánh. Họ sang Việt Nam một tuần lễ là phải mang vợ theo rồi, c̣n người Việt Nam (nói rơ hơn người Nam Bộ) đi tập kết mười năm để vợ ở nhà mà vẫn chịu được.

Bây giờ tôi lại gặp sự tếu đó tái hiện lên ở trên dăy Trường Sơn này.

Tôi hỏi :

– Đồng chí sốt măi như vậv sao ?

– Không sao, tôi đấu tranh qua hết .

– Đồng chí uống thuốc ǵ ?

– Uống thuốc th́ ít, nhưng đấu tranh tư tưởng th́ nhiều.

Ông bác sĩ đang nói chuyện với tôi th́ có hai người thanh niên người Thượng tới. Đó là những người trong toán cần vụ của ông ta đi t́m ông ta về v́ sợ ông ta đi lạc.

Một anh to tướng thân h́nh lực lưỡng như vơ sĩ. Đặc biệt cặp chân rất to, bắp chân và đùi to bằng nhau.

Một anh có cái quai hàm gần vuông như thước thợ. Hai anh mời ông bác sĩ về. Nhưng ông bác sĩ tỏ vẻ thích thú v́ đă gặp tôi. Ông ta nói với tôi và trỏ vào quyển sách:

– Quyển sách này chúng tôi đă xuất bản ở Bắc Kinh, không ngờ hôm nay tôi được hân hạnh gặp tác giả ! Tôi muốn mời đồng chí chụp với tôi một tấm h́nh và ta ghi sổ lưu niệm với nhau.

Ông bạn Tàu tỏ vẻ rất thành tâm. Nhưng tôi chỉ nhận có một điều là ghi lưu niệm.

Ông ta viết cho tôi đặc nghẹt một trang giấy, c̣n sự chụp h́nh th́ tôi từ chối v́ mặt mũi của tôi thế này th́ chẳng hay ho ǵ mà chụp với nôm !

Tôi c̣n đang loay hoay ghi lưu niệm th́ anh quai hàm vuông đă bắt chuyện với Thu mà tôi nghe loáng thoáng là việc đổi đồ để lấy đường.

Tiếng “đường”làm cho tôi mất hết tinh thần để ghi lưu niệm cho ông bạn vàng.

Những người giao liên Thượng trên đường này là những tay súng, những thớt voi. Họ tải đồ như voi, họ leo núi như sóc và họ không ăn ǵ ngoài nắm cơm với tro, hoặc muối và vốc nước suối mà uống ngon lành.

Mỗi người mang một lúc sáu quả DKZ mỗi quả vừa vỏ vừa ruột nặng mười lăm kí lô. Nhưng đó cũng chưa phải là những kiện tướng, những kiện tướng đeo nặng hơn thế vài. . . chục kí-lô.

Và có điều rất đặc biệt là những người được bầu làm kiện tướng th́ không được thưởng cái ǵ cả ngoài hai chữ kiện tướng. Có những người gùi cả gùi đường cát về cho bệnh nhân , nhưng không bao giờ họ nếm một miếng đường.

Họ không ăn đường, không biết vị ngọt là ǵ, không thèm ngọt bao giờ. Cho nên họ gạ Thu đổi đường.

Hai anh giao liên người Thượng dẫn ông bác sĩ Tàu về. Đi ngang một lạch suối, tôi thấy anh vơ sĩ khom lưng, ông bác sĩ leo lên và anh vơ sĩ lội một mạch qua suối rồi đi khuất.

Chập sau hai anh trở lại, mỗi người một gói đường trên tay. Chuyện mặc cả bắt đầu. Tôi thú thật rằng tôi muốn giật phăng lấy trút hết vào mồm nuốt trửng hết ngay. Vậy mà tôi phải b́nh tĩnh, coi.như ḿnh xem đường không có nghĩa ǵ. Anh quai hàm vuông hỏi :

– Các anh có cái ǵ đổi ?

– Khăn, quần, áo, cái ǵ cũng có. Tôi đáp. Tôi đă giằn lấy tôi, nếu không th́ tôi đă nói phức ra rằng :

“Đổi cả tôi cũng được ! ”

Nhưng Thu đă bảo:

– Đường đâu, đưa cho tôi coi !

Mỗi anh đưa cái gói đường của ḿnh ra. Cái gói bằng giấy dầu, ràng buộc rất kỹ. Nhiều chỗ đường đă ướt thấm ra ngoài ngon lành như mật ong. Tôi nói với Thu:

– Thế là vừa đủ cho hai đứa.

Tôi soạn cả ba-lô quần áo, lớp cũ, lớp mới, c̣n lại sau cái trận đổi gà chó trong sóc cùng đi với Việt, cốt sao cho hai anh người Thượng này t́m được một món đúng ư thích ngay.

Anh có quai hàm vuôn trông thấy cái khăn sọc vừa xanh vừa đỏ của Thu, anh ta chớp lấy đưa lên mắt xem giũ giũ rồi quấn ngay lên cổ, và đưa ngay gói đường cho Thu.

Hai người nói với nhau bằng tiếng của dân tộc họ, reo mừng tỏ ư hoan hỉ v́ có được một cái khăn như thế.

Anh quai hàm vuông cứ cúi xuống ngực nh́n cái chéo khăn cười lên sung sước, xong lại cởi ra cầm trên tay căng ra đưa ngang mắt rồi giơ lên soi với ánh mặt trời.

Anh thanh niên vơ sĩ giật lấy ướm thử vào cổ. Xong anh nói câu ǵ. Anh quai hàm vuông phản đối và giật lại ngay. Có lẽ anh kia bảo anh này nhường cái khăn lại cho, nhưng anh nầy không đồng ư.

Đó là cái khăn vải thôi hạng bét của nhà trường phát cho mỗi đứa một vuông không biết để làm ǵ.

Tôi trỏ cho anh thanh niên vơ sĩ cái mớ đồ của tôi, nhưng anh không chú ư mà cứ đưa mắt theo cái khăn đă cuộn chắc trên cổ của anh bạn kia một cách thèm thuồng .

Tôi cầm lấy chiếc khăn lông trắng nuốt của tôi căng thẳng tay ra và đưa ra trước mắt anh. Chiếc khăn có thể làm chăn đáp được thế nhưng anh ta không buồn xem. Anh ta hỏi tôi:

– Anh không có khăn à ?

– Th́ khăn đây, c̣n khăn ǵ nữa? – Tôi hơi cáu.

– Không, chiếc khăn kia ḱa.

– Trời ơi ! Chiếc khăn lông này giá trị gấp mười chiếc khăn sọc kia mà anh !

– Tôi không ham chiếc khăn nớ.

– Tại sao? Anh có thể dùng nó trong rất nhiều việc, quấn cổ rất ấm, tắm xong rồi lau, đêm ngủ đắp ấm.

Mặc dù tôi giải thích cặn kẻ như vậy, nhưng anh thanh niên vẫn lắc đầu :

– Tôi muốn chiếc khăn kia!

(Về sau tôi mới biết thêm rằng họ tắm xong đâu có cần lau chùi ǵ, họ không lạnh, cần ǵ khăn quấn cổ hoặc đắp trong lúc ngủ ?)

Thấy tôi bí lối, Thu hỏi :

– C̣n chiếc khăn của trường phát cho anh đâu rồi ?

– Anh vứt đi rồi !

– Anh thiệt!

– Mang một mảnh vải như vậy để làm ǵ ?

– Th́ để làm ǵ anh thấy đây này .

– Ai mà biết. Hằng trăm việc lớn c̣n không ngờ được, huống chi việc này.

Anh thanh niên vẫn không thay đổi ư định. Anh ta cứ nh́n khăn trên cổ anh bạn kia một cách thèm thuồng.

Th́ ra anh ta thích màu mè loè loẹt, chứ tính ra giá thành th́ cái khăn sọc kia chỉ đáng giá một phần mười của cái khăn lông.

Tôi bực quá nhưng biết rằng không thể giải thích được cho anh ta nghe. Đó là sở thích của cả một dân tộc. Tôi bèn lôi món đồ đắt giá nhất trong ba-lô tôi ra, cái áo len màu sô-cô-la giá bằng một trăm cái khăn sọc kia trao cho anh thanh niên vơ sĩ và nói:

– Tôi đổi cho anh đấy !

Nhưng anh thanh niên chỉ nhận lấy một cách miễn cưỡng. Anh nâng ngang mắt rồi căng ra giờ lên trời xem. Anh bạn kia cũng bước lại. Cả hai cùng ngắm nghía. Xong cả hai lại nói tiếng dân tộc của họ, rồi quay sang tôi, họ bảo:

– Áo rách hết !

Tôi và Thu cười:

– Áo mới mà !

– Đâu mà mới.

– Chịp! Khổ quá . – Tôi nói :

– Áo tôi mới đan để đi Nam mà. Rách đâu mà rách?

Anh thanh niên vơ sĩ nói:

– Cái áo rách nh́n thấy ông trời mà ! Đây anh chị lại đây coi.

Thu đem hết sự thông minh của nàng ra để giải thích cho hai anh hiểu rằng đó là len, nó thưa thớt như thế, nhưng nó đắt giá lắm.

Nhưng hai anh đâu có cần đến cái “áo rách” nh́n thấy ông trời đó ! Nếu tôi dè họ thích khăn sọc th́ tôi đă không mang cái áo len và cái khăn lông kia ra.

Cuối cùng anh thanh niên đành nhận chiếc khăn lông mà trao cho tôi gói đường.

Tôi biết càng đi vào càng khốn khổ, cái mồm càng khô, cái bụng càng lép, cho nên đổi cho được gói đường.

Tôi hỏi :

– Đường của anh à ?

– Của tôi, tôi không ăn !

– Tại sao anh không ăn ?

– Tôi không biết !

– Anh không ăn bao giờ à ?

– Không.

– Anh đi theo ông kia (ông bác sĩ Tàu) để làm ǵ ?

– Để dắt đường, để cơng ổng leo cái dốc, để cơng ổng qua cái suối, để mắc cái vơng cho ổng nằm, để nấu cơm cho ổng ăn.

– C̣n làm ǵ nữa hết ?

– Để giặt cái quần cái áo cho ổng mặc !

– Để che cái máy bay bắn.

- Anh thanh niên quai hàm vuông đáp :

– Máy bay bắn là phải che.

Tôi hỏi tiếp :

– Máy bay nó ở trên trời che làm sao được ?

– Nó bắn tành tành chớ ! Lúc đó ḿnh phải đưa cho ổng vô hầm rồi ḿnh ngồi ngoài miệng hầm. Nó có bắn th́ trúng ḿnh trước.

À, ra che máy bay là thế đó !



https://i.postimg.cc/XYhFHZHC/FN7qmt-P0-Ee3d-Wvt-Jo-Pc-V0u-Oiw-HENR1w-S0f-Ui-Me-QAs-O8-C-49-Df-KYz1-wm23t-Wc4.jpg


Năm Cà Dom đi đâu về, thấy tôi đang soạn đồ đạc trong ba-lô ra như người Do Thái bày hàng ra bán ở vỉa hè. Tôi chưa kịp thuật với Năm Cà Dom chuyện đổi đường vừa qua th́ Năm đă reo lên :

– À đây rồi !

– Cái ǵ ?

– Trời đất, nếu hổm rày mà tớ biết cậu có cái này th́ tớ sẽ kiếm đồ ăn lia lịa. Sao mà kính miệng quá vậy?

Năm Cà Dom vồ lấy cái máy ảnh của tôi, cái món đồ mà lâu nay tôi cũng không c̣n nhớ rằng tôi mang nó trên lưng. Lâu lâu, tôi lại thấy nó nặng nề như cục sắt, tôi muốn vứt nó đi, hay nói đúng hơn, tôi muốn đổi nó với giá một lon muối.

Tôi bao Năm :

– Nhúng nước suối, dầm nước mưa, nó hỏng mất rồi !

– Sụy t! – Năm Cà Dom xua tay lia lịa :

- Đừng nói, đừng nói!

Rồi Năm Cà Dom rỉ tai tôi :

– Làm ăn được như thường không sao đâu.

Tôi hiểu ư của Năm rồi. Đây cũng là một cái ngón nghề .

Năm Cà Dom nói:

– Cậu không biết chớ ở Hà Nội có một thằng cha bác sĩ chích ống không cho thân chủ, vậy mà không ai phát hiện được.

Ở ngoài đó, không có một pḥng mạch nào của bác sĩ làm riêng tư cả. Vậy mà hễ có bác sĩ lén làm riêng là họ chơi cái kiểu đó, làm sao bệnh nhân sống nổi ?

Năm Cà Dom tiếp:

– Có cái máy ảnh này th́ tớ bảo đảm thức ăn cho cậu hằng ngày.

– Ở xứ này có ai chụp làm ǵ ?

– Cậu không có nghiên cứu tâm lư. Chính trong cái cảnh này người ta mới ham chụp h́nh. Có một tấm h́nh để làm kỷ niệm về cuộc đời “cách mạng” chết đói của ḿnh, hiểu không ?

Tôi nói :

– Nhưng phim đâu c̣n mà chụp ?

– Tớ đă bảo, chậc… không có cần mẹ ǵ hết. Cứ đưa cái máy ảnh đây cho tớ, tớ làm sao th́ làm miễn có ăn thôi ! Tớ đă tổng kết rồi ! Thằng lớn thằng nhỏ đều thích chụp h́nh cả.

Thật là ghê gớm. Một cái anh lương thiện như Cà Dom mà cũng sanh ngụy. Ở đây, ai làm được ǵ để sống, để khoẻ th́ cứ làm, không có kể lập trường lập ḅ ǵ cả.

Có lẽ cái con người “giữ lập trường” bền bĩ nhất là ông Chín. Và người thứ hai là ông bác sĩ Tàu đi nghiên cứu chữa bệnh sốt rét Trường Sơn.

(Nghe đâu có một ông bác sĩ khác cùng đi với ông, bị sốt ác tính đem về Hà Nội không kịp chết giữa rừng. Người ta giấu kỹ lắm)

Nếu ông Chính mà gặp ông bác sĩ Tàu vừa nói chuyện với tôi khi năy có lẽ đó là một cuộc đàm thoại vui nhất thế giới.

ôi đă bàn với Năm Cà Dom nếu c̣n ở lại đây lâu tôi sẽ đạo diễn cái màn “hát chập” đó.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
05-07-2021, 20:46
CHƯƠNG 18


Một hôm tôi và Năm Cà Dom buồn quá, mới bèn rủ nhau đi vào cái bệnh xá của ông bác sĩ Cường chơi. Thực ra đi chơi mà vô một cái bệnh xá th́ c̣n lư thú ǵ, nhưng vô đó có thằng quen là xếp bệnh xá, may ra nó sẽ giúp đỡ ḿnh chút đỉnh.

Ở đây th́ chỉ có thế, hễ đi ra là mong gặp được một sự may mắn ǵ, nhất là mong gặp được một cái lợi bất ngờ.

Nhưng hôm đó chúng tôi lại gặp rủi. Không phải gặp rủi nhưng lại gặp một cái biểu trưng của sự rủi ro.

Đang đi, chúng tôi bỗng dừng lại, v́ nghe trên đầu có tiếng gió như có một nhánh cây găy đang giáng xuống đầu ḿnh. Cả hai đứa đều nhảy qua một bên để tránh theo bản năng tự vệ chứ không kịp ḍm ngó ǵ.

- “Pạch . ”

Một vật đen thui dài nhằng rơi đánh phịch xuống đất và nằm im. Chúng tôi nh́n. Và Năm Cà Dom kêu lên:

– Kỳ đà ! Kỳ đà !

Năm nhảy tới hai tay chặn ngang cổ con vật. Con vật vùng vẫy và vươn móng vuốt ra trông kinh hăi lắm. Mồm nó há ra đỏ loét như chậu máu, đầy vẻ man rợ. Năm quát tôi:

– Đi bứt dây trói nó, mau lên.

Tôi loay hoay măi, Năm Cà Dom lại quát :

– Bứt sợi dây leo kia ḱa .

Tôi nắm lấy sợi dây không biết là dây ǵ, nhổ bật cả gốc lẫn rễ lên, tuốt sạch lá ngay, trao cho Năm.

Tài thật. Năm h́ hục một chốc đă trói gô con vật và bỏ nằm im đó.

Năm Cà Dom chống nạnh lên thở dốc, rồi rút khăn lau mồ hôi.

Tôi hỏi:

– Con này thịt ngon không ?

Năm Cà Dom vừa quệt mồ hôi trán vừa đáp có vẻ không phấn khởi tí nào cả.

– Ngon . Thịt nó trắng như thịt gà.

– Thế th́ nhất trần đời rồi. Trời cho ḿnh một bữa no nê. Hay quá nh́ ! Thôi quảy nó trở về. Đi bệnh xá làm ǵ nữa.

Năm đứng làm thinh làm thế. Tôi hơi ngạc nhiên về thái độ của Năm trước một món chiến lợi phẩm to lớn từ trên trời rơi xuống không phải tiêu phí một chút sức lực nào mà đạt được.. Năm không nh́n con vật, và quay ra lắc đầu:

– Xui …

– Sao ? Cậu nói ǵ ?

– Xui lắm cậu ơi !

– Sao mà xui. Hên chớ. Ra đường được thịt mà xui ǵ?

– Cậu dốt bỏ bố đi đấy ! Ai đời gặp kỳ đà mà hên ?

– Thế xui à ?

– Xui chớ c̣n ǵ nữa .

– Xui làm sao ?

– Th́ xui tức là nay mai ḿnh sẽ gặp việc chẳng lành chứ c̣n làm sao nữa.

Tôi lặng thinh. Tôi cũng có nghe nói về những chuyện “kỳ đà cản mũi” cản lái cản lái, gặp kỳ đà là mần ăn không khá.

Ra đường gặp kỳ đà nếu đi mần ăn th́ người ta sẽ quay về nhà ngay không đi nữa.v..v… nhưng trong lúc thèm ăn này tôi chỉ nghĩ tới ăn, đâu có nhớ những chuyện mơ hồ đó. Nhưng khi nghe Năm Cà Dom nhắc th́ tôi tỉnh ngộ ngay. Tôi hỏi :

– Vậy bây giờ làm sao ?

– Ai biết làm sao bây giờ .

– Thôi kệ nó, cứ đem về làm thịt rồi sẽ hay.

-Để xem !

– Xem cái ǵ nữa bề nào ḿnh cũng “gặp” nó rồi. Vứt nó đi cũng không có nghĩa là tống cái xui đi khỏi chúng ḿnh. Cứ ăn như thường lệ.

Năm Cà Dom cứ ngập ngừng măi không chịu quả quyết đem con kỳ đà về. Tôi bảo:

– Cậu cứ ăn đi, xui tôi chịu cho !

– Cậu cứ nói tướng !

– Chứ vứt nó đi à ? Cậu không ăn th́ tớ ăn.

– Tớ đă từng trông thấy rồi mà . Cậu sao kỳ quá !

– Trông thấy cái ǵ ?

– Một tổ công binh đi đánh tàu ! Vừa bơi xuồng ra sông là gặp kỳ đà lội qua sông. Thằng tổ trưởng cứ đi, nhưng một thằng đề nghị bỏ kế hoạch. Thằng tổ trưởng không nghe cứ đi. Thằng đội viên này nhảy lên bờ trở về. Hai thằng kia đi chết hết trọi.

Tôi nghe cũng ớn quá. Không biết tại sao bác sĩ là người của khoa học mà hắn lại tin dị đoan ghê thế. Nó làm cho tôi nản ḷng. Tôi nói:

– Vậy ḿnh đem nó về bịnh xá làm thịt ăn chung.

– Chi vậy ?

– Cho có nghĩa là… mỗi người chịu một chút cái cục xui đó !

– Chịp ! Khổ quá ? -Năm Cà Dom ngước nh́n cái nhánh cây cao trên đầu và nói :

– Kỳ cục thế nó đeo sẵn trên đó mà chờ ḿnh đi ngang rồi buông tay rơi xuống đầu ḿnh . Thế mới khổ !

– Thôi, cứ thế . Đi !

Tôi hăng hái bước lại xách chú kỳ đà lên. Trông gớm quá. Da nó đen nâu có đốm rằn vàng, đuôi nó có gai, như đuôi sấu, da nó sùi lên cũng giống da sấu, hay nói quách ra là nó giống như một chú sấu con.

Coi vậy mà nặng ra phết. Tôi ước chừng trên năm kí lô ! Trời ơi ! Năm kí lô thịt gà (như Năm Cà Dom nói) trong lúc này v́ tin dị đoan mà phải đi mời mỗi người ăn một chút th́ uổng quá chừng.

Năm Cà Dom đốn một nhánh cây xỏ vào hai đứa khiêng đi. Năm Cà Dom dặn tôi:

– Đi vô tới bệnh xá, thăng Cường nó có hỏi kỳ đà ở đâu th́ cậu nói là chúng ḿnh đuổi bắt trong một cái thân cây mục nghe.

Tôi hỏi :

– Tại sao vậy ?

– Tại v́ nếu nói thật, tụi nó không ăn th́ ḿnh gánh hết sự xui xẻo đó .

– Được rồi. Để tớ bịa chuyện cho tin nó ăn mà phải mang ơn ḿnh .



9stpx7qVFE4


Cái bệnh xá hôm nay trông càng thê thảm với những dăy thương binh nằm làng khang trong rừng . Màu bông băng trắng thấp thoáng qua những kẽ cây rừng như những mảng tuyết trong đồi cây ở Âu Châu mùa đông.

Chúng tôi đến gặp ông bạn Cường chẳng khó khăn ǵ. Cường rất mừng. Có lẽ Cường bị cái bệnh cô đơn vây riết, mà bác sĩ tài ba mấy cũng không phương trị.

Cường hỏi ngay lư do chúng tôi có con kỳ đà. Tôi cố dựng lên một câu chuyện đầy chi tiết, nhưng đâu cần phải nhiều đến thế. Cường tin ngay.

Cường nói:

– Ở đây cái thứ này tụi tôi bắt được hoài.

– Thiệt hả ?

– Ở rừng mà! Con ǵ cũng to. Có nhiều con to như những con quái vật thời tiền sử. Có những bộ xương voi như xương ” ma mút ! ” Xương đầu to bằng mặt ghế sa lông !

Tôi hỏi tiếp:

– Nhưng kỳ đà là anh săn được hay…

– Săn cũng có, gặp bất ngờ cũng có!

-Thế anh gặp mà không sợ xui à ?

– Ban đầu th́ cũng có hơi ngán nhưng sau rồi không kể nữa. Đói bỏ bố gặp thịt th́ cứ mần cái đă, xui đâu không biết.

Thế là tôi nhẹ nhơm trong người, nhưng chưa nói ra vội.

Năm Cà Dom bảo:

– Thế th́ làm thịt đi ! Làm ǵ ăn?

– Kho chớ làm ǵ ? Ở đây mà làm ǵ được?

Cường gọi một cậu cần vụ bảo hắn làm. C̣n bọn tôi th́ đi nấu nước châm trà uống rồi ngồi nói dóc.

Năm Cà Dom hỏi ngay:

– Này, có mấy cha ba Tàu qua đây nữa à ?

– Có chứ. Nó đi nghiên cứu sốt rét đó ta ! Nó xin mấy đứa con gái y tá của tớ theo nó để dành bắt muỗi đ̣n xóc đấy.

– Bắt thế nào ?

– Đại khái bắt như ḿnh bắt gà, nhưng nhẹ nhàng hơn. Bắt sống nguyên rồi rộng vào một cái chai, đem về cho các lăo.

– Hay ha!

Năm Cà Dom cười:

– Thế một ngày một cô bắt được mấy con ?

– Ai biết !

– Nói với các lăo ấy, nếu các lăo lập trường vững th́ cứ cởi quần ra cho muỗi cắn rồi bắt lấy nó. Đó là cách nghiên cứu thiết thực nhất ! Mẹ kiếp ! Cậu cho tớ xin một cô đi theo bắt muỗi đ̣n xóc coi.

Cường nói:

– Được rồi !

– Thiệt không ? Năm Cà Dom hỏi gặn.

– Cậu hăy tự hỏi cậu có muốn thật không đă.

– Há há há… Năm Cà Dom phá cười vang lên cả rừng. Thiệt chớ ! H́ h́, thế ra cậu luôn luôn bắt mấy cô em đi bắt muỗi đ̣n xóc cho cậu phải không ?

– Cái đó mà hỏi làm ǵ. Tớ chỉ sợ cậu không dám thôi.

– Sao không ?

– Được rồi. Cậu cứ chuẩn bị “đ̣n xốc ” kẻo cô ta đến bắt rồi nó thun mất đấy.

– Úy! Ḿnh hô khẩu hiệu chớ !

Năm Cà Dom nói tiếp :

– Nhưng cậu phải cho chút “tét-tốt-tê-rôn “để cho chú muỗi giương cái đ̣n xốc lên khi cô ta chạm tới nó chớ ?

– Th́ có cả con kỳ đà đó bổ ra phết c̣n đ̣i ǵ nữa.

Bác sĩ Cường lại nói :

– Nói đùa chứ hại thân lắm ông Cà Dom ạ ! Ông nên nhớ rằng tuổi thọ của con a-nô-phen không có dài lắm. Nhất là sau khi nó chích người ta xong là nó chết.

Ở đây con người cũng vậy. Chích xong là sức khỏe sụp xuống ngay không có gượng dậy nổi đó. Rồi nếu mà sốt rét thương hàn ập xuống là câu quỵ luôn hiểu chưa. Chứ ở đây không thiếu cái món ấy đâu.

Ở rừng bọn “fê-mi-ne ” nó khỏe hơn giống “mát-cu-le ” chúng ḿnh mà. Cho nên mặc dù chúng nó vẫn sốt, nhưng chúng vẫn cứ khỏe như thường ! C̣n bọn ḿnh càng sốt càng gục xuống

Năm Cà Dom ngồi nghe, không căi lại. Riêng tôi th́ tôi thấy bác sĩ Cường nói rất đúng, đúng từng tí một . Tôi cười :

– Đó là ông bác sĩ nói kinh nghiệm bản thân đấy nhỉ ?

– Chứ sao ! Đó là thói quen nghề nghiệp . Chúng tôi chỉ nói kinh nghiệm cho người khác khi những kinh nghiệm đó được đúc kết, có khi rằng chính bản thân ḿnh.

Tôi nói:

– Thế ra ông bác sĩ Cà Dom chưa được vỡ ḷng trên đường Trường Sơn này à ?

– Đúng ! Cường tiếp :

- Ông Cà Dom làm hùm làm hổ vậy thôi, nhưng để rồi xem, ổng sẽ hắt hơi ba, bốn ngày liền và sẽ chửi rằng tôi hại ông bỏ xác trên đường Trường Sơn này.

Cà Dom gạt ngang :

– Đường đường một đấng như ông Cà Dom mà lại chịu thua đám phờ-nờ đó à ?

Cường gật gù :

– Trông ông Cà Dom hăng lắm ! Nhưng lửa sẽ thử vàng ông bạn ạ !

Rồi Cường sang chuyện khác :

– Hôm nay tôi sẽ mời thêm ông bạn vàng của tôi tới ăn thịt kỳ đà cản mũi chơi nhé !

– Ai đó ? Cà Dom hỏi.

– Một ông đại úy và một ông thiếu tá . Ông thiếu tá tên là Kim c̣n ông đại úy th́ tên ǵ không rơ nhưng thấy gọi anh Bảy . Hai người là bạn nhau . Cả hai đều là bệnh nhân của tôi .

Tôi hơi hồ nghi . Tôi bèn hỏi:

– H́nh dáng của ông đại úy kia ra sao?

– Da trắng hơn dân Miên một tí. Răng th́ cái nọ xéo cái kia. Mồm nói không để kéo da non.

Tôi biết ngay là anh Bảy nhà tôi rồi. V́ đứng về h́nh dáng c̣n có thể lẫn lộn chứ đứng về hai nét độc đáo vừa kể th́ không ai có thể có như anh Bảy.

Nhưng tôi hăy làm thinh cái đă, xem ông bác sĩ Cường nói tiếp làm sao. Cường tiếp:

– Mới hôm đầu anh ta vào tŕnh giấy th́ tôi không xem nhưng anh em kể lại th́ anh ta có cái giấy ba bốn gạch loại A chi đó. Rồi sau đó, th́ anh ta nh́n ông Kim là bạn rồi th́ anh ta mắc vơng nằm bên cạnh ông Kim là bệnh nhân cũ của tôi.

Một hôm tôi xuống láng thăm bệnh th́ bắt gặp anh ta khoe với ông Kim mấy tấm ảnh phụ nữ rất đẹp toàn diễn viên xi nê Hà Nội cả. Anh ta bảo rằng đó là những người yêu của anh ta, nhưng hiện nay đă cắt đứt. Chỉ c̣n lại một cô đẹp nhất. Và cô này đang đi ở phía sau.

Anh ta đi trước chuẩn bị chỗ cho cô này tới nghỉ ngơi và dưỡng sức cặp chân, v́ cô này là diễn viên “ba lê ” số dách la mă của Hà Nội !

Cường tiếp :

– Anh ta nói vậy th́ tôi tin vậy. Nào tôi có biết anh ta là ai ? Nhưng thấy anh ta thân thiện với ông Kim th́ tôi cũng vui ḷng nghĩ rằng anh ta là hạng người chơi được. Nhưng chỉ được vài hôm th́ anh ta lại t́m cách làm quen với mấy cô y tá, rồi bắt mối thân thiện với một cô đẹp nhất ở đây. Tôi cũng không rơ hai bên đă hẹn ḥ với nhau những ǵ chỉ thấy một hôm anh ta lên xin phép tôi ở lại đây công tác luôn.

– Thế bỏ bố chưa ! Năm Cà Dom kêu lên thích thú . Rồi người yêu của anh ta sắp đi tới th́ làm sao ?

– Tôi cũng không rảnh trí đâu mà nghĩ tới chuyện đó .

Tôi hỏi:

– Hiện giờ th́ câu chuyện đến đâu rồi ông bác sĩ ?

-Tôi vẫn c̣n treo ở đó . Nếu anh ta bệnh không đi nổi th́ ở lại đây công tác, tôi vẫn sẵn ḷng . Chuyện đó đâu có hại ǵ.

– Nhưng nhở cô “ba-lê” vô tới phá nhà ông th́ sao?

– Tôi biết là ông ta nói láo, nói để khoe khoang tài chim gái của ḿnh thôi chớ chẳng cô nào yêu anh ta. V́ theo tôi thấy, cái anh chàng này trông khó thương quá. Để chốc nữa tôi rủ lên chơi cho các bạn biết thêm một ông đại úy trên đường Trường Sơn này.

Tôi hơi lùng bùng lỗ tai, trước nhất v́ hắn chạm đến danh dự của Thu cố nhiên là danh dự của tôi. Kế đó là vi tư cách của hắn. Đi đâu cũng nghe tiếng của hắn. Trường Sơn rộng thế mà ở đâu cũng có những giai thoại về Bảy Việt. Khi th́ tôi nghe câu chuyện Bảy Việt, nhà viết kịch bản phim nổi tiếng của Xưởng Phim Hà Nội, do một anh giao liên kể, khi th́ tôi nghe chuyện Bảy Việt nhà văn kiêm nhà thơ có rất nhiều tác phẩm.

Lúc tôi và Thu chuẩn bị qua con sông ” Bến Hải thứ hai” dưới ánh pháo sáng của máy bay th́ Việt đă lẩn trốn v́ Việt sợ phải d́u dắt một người con gái dù là đồng đội của hắn, bị hắn tán nhưng không yêu hắn. Hắn t́m đường đi sấn tới trước để tự do nói láo bịp người và vừa bắt giao liên phục dịch vừa xin xỏ của họ được chút nào hay chút ấy.

Việt biến mất tăm luôn cho đến bây giờ. Tôi không thấy thiếu hẳn, nhưng chẳng ngờ bây giờ tôi lại gặp hắn. Tôi thấy hắn là thừa. Đó là điều khổ tâm cho tôi hết sức, nhất là tôi vừa nghe những chuyện lếu láo của hắn ở đây.

Cường gọi cậu cần vụ lên hỏi chuyện làm thịt con kỳ đà. Nhưng cậu cần vụ đă trả lời rằng cậu ta không dám làm thịt nó v́ sợ xui xẻo dính vào người.

Té ra năy giờ con kỳ đà vẫn c̣n sống nhăn .

Nhưng Cường vẫn vui vẻ bảo cậu cần vụ :

– Mày tệ quá. Không dám làm th́ nói ngay. Nhưng tao làm th́ mày có ăn không ?

– Dạ ăn ạ !

Cả đám chúng tôi cùng cười vui vẻ .

Cường bảo:

– Thế mày mời thằng “Úm Ba La” vô đây cho tao.

Tôi vừa định hỏi Cường thằng nào mà lại có cái tên kỳ cục vậy th́ Cường đă nói ngay:

– Anh em đặt cho nó cái tên khôi hài đó là v́ lúc nào nó cũng nhảy chân sáo và hát “úm ba la” . ” Nó bị sốt ác tính dọc đường, nhưng cái tổ tam tam của nó đă bỏ nó mà đi. May nó không chết cho nên nó cứ nhớ cái kỷ niệm tốt đẹp đó mà hát luôn mồm, vừa hát vừa nhăn mặt nhăn mũi và lắc đầu ” úm ba la. “

Cường vừa định quay vào gọi thằng Úm Ba La th́ nó đă xuất hiện ngay kia rồi, trước mặt chúng tôi.

Một con người hay con ngợm vậy nhỉ ?

Giữa cái khí độc Trường Sơn này mà Úm Ba La lại ở trần mặc quần đùi, tóc nó xơa xuống quá vai, mặt mũi tối sầm với hai con mắt như hai cái giếng sâu mà ở dưới tận đáy giếng có thắp hai ngọn đèn cầy hắt hiu v́ không đủ dương khí. Cổ nó đeo lủng lẳng một cái nanh heo rừng.

Hắn quắc mắt nh́n chúng tôi với vẻ giận dữ

– Nh́n ǵ ? Đào ngũ đây, nói ǵ ? Hả ?

Làm như chúng tôi sắp sửa quát mắng hay nói những lời khinh miệt hắn ! Nhưng Cường đă bảo:

– Đừng vô lễ, Úm Ba La, bạn của anh đấy em. Bây giờ anh có việc này cần em giúp tí.

Úm Ba La rụt chân lại thành thế đứng nghiêm và giơ tay chào Cường với vẻ cung kính thực sự .

Cường bảo :

– Anh có con kỳ đà, em đi làm thịt dùm và nấu nướng mang đến đây cho anh đăi khách. Nhanh lên em !

– Rơ ! Úm Ba La lại chào và quay lui, biến dạng nhanh như sóc để lại cả một sự ngạc nhiên cho tôi và Năm Cà Dom.

Lại một nhân vật đặc biệt trên đường Trường Sơn. Hắn làm cho tôi nghĩ đến những con xà-niên mà ngày xưa tôi đọc thấy trong các truyện giải trí không biết có hay không, nhưng đă để lại trong đầu tôi một ấn tượng không phai nhạt . Thằng này chỉ khác xà-niên là v́ hắn không có lông lá đầy ḿnh.



PgS_4k7VMMg


Cường giải thích thêm cho chúng tôi về nguồn gốc của Úm Ba La như sau:

– Sau khi thoát cơn ác tính, Úm Ba La từ từ phục sức lại. Quả thật trời đẻ trời nuôi. Thằng bé ḅ đi xuống suối uống nước rồi nằm luôn bên bờ suối chịu một cơn mưa không ḅ về lều nổi. Thế mà vẫn không chết.

Rồi hắn lê đi, hắn không nhớ là hắn đă ăn những thứ ǵ mà khỏe lại. Hắn nh́n chung quanh, không thấy ai cả. Th́ ra người ta đă đi hết cả từ lâu rồi. Bởi v́ khi trí khôn trở lại với hắn nên hắn nhớ tất cả . Hắn thấy không c̣n một vết chân mới nào chung quanh hắn..

Bản năng tự vệ của hắn đă dựng hắn dậy. Hắn gióng hướng và cắt rừng đi đi măi.

Sau cùng hắn gặp một đơn vị, nhưng hắn đă bắt đầu thù hận, cho nên hắn không nhập vào đơn vị mà hắn ḅ vào ăn cắp gạo muối, ăn cắp ba lô. Không phải tự nhiên mà hắn làm như vậy, mà chính cái cuộc sống thực tế Trường Sơn đă dạy cho hắn những việc đó. Nói rơ ra là trên con đường này vô số vụ mất cắp xảy ra hằng ngày ngay cả trong những đơn vị ” anh hùng ” chống Mỹ.

Hắn thấy ăn cắp là cách sống khoẻ nhất và không phải đi đâu cả. Muốn làm ǵ th́ làm. Hắn trở thành tên ăn cắp chuyên nghiệp. Với một khẩu AK đầy đủ đạn và trang bị của một cán binh đi Nam, hắn không thấy sợ ai.

Cường tiếp :

– Đại khái như thế. Cho đến một hôm hắn lột hết lương thực của một đồng đội của hắn bị sốt nặng mê man nằm bên đường . Hắn không suy nghĩ ǵ cả. Hắn lấy ngay và ăn ngon lành không chút ân hận. Hắn chỉ nghĩ :

” Nếu tao sốt nằm ở đây như mày mà mày bắt gặp thi mày cũng sẽ làm như tao làm đối với mày bây giờ ! ” Đó là lương tâm của hắn.

Cường tiếp:

– Rồi đến một hôm hắn ṃ vào bệnh xá của tớ. Lúc trước ở một địa điểm khác. Chao ôi ! Hắn ṃ vào tận kho. Hắn tha hồ quơ. Nào đậu xanh, đường sữa những thứ mà trên Trường Sơn này không ai có nổi. Hắn ăn quen lại ṃ vào. Và lại tha đi cạn cả cái kho của bệnh xá. Ban đầu th́ tớ hồ nghi anh em nhân viên, nhưng sau khi ḍ xét th́ thấy có vài món đồ rơi văi xa xa ngoài bệnh xá.

Tớ kết luận là có một kẻ từ ngoài vào. Nhưng xem kỹ lại th́ gần đây đâu có cơ quan nào. Cũng không có đơn vị nào đóng gần. Tớ bèn cho bố trí canh pḥng và cuối cùng là tóm được hắn.

Anh em giả cho hắn một trận nên thân. Tớ cũng giận, nhưng tớ không cho đánh nữa. Tớ bảo cởi trói, cho ăn uống và gọi hắn lên nói chuyện. Hắn đă kể cho tớ tất cả quá tŕnh của hắn mà tớ đă kề lại cho các cậu nghe.

Tôi hỏi:

– Nhưng sao bây giờ hắn ở dưới trướng của cậu ?

Cường vui vẻ đáp :

– Đó là một cái lối xài người của ḿnh. Sau khi nói chuyện với hắn tớ thấy hắn rất thông minh, suy nghĩ rất sâu sắc và hoạt bát nữa.

Cậu nghĩ, hắn ta đă học hết lớp mười. Rồi bị động viên. Hắn không chịu đi, nhưng người ta nói chỉ đưa hắn đi vài tháng rồi cho về. Thế là hắn đi.

Vô tới Trường Sơn chỉ hai tháng là bị sốt ác tính như tôi vừa kể.

Cường tiếp :

– Tôi bắt hắn ăn cắp quả tang nhưng làm ǵ hắn bây giờ l Giết hắn ư ? Ḿnh không có quyền. Đuổi hắn đi ư ? Chắc chắn hắn sẽ quay trở lại, ngựa quen đường cũ chi bằng đối xử nhân đạo th́ ḿnh sẽ được một đứa đỡ tay chân cho ḿnh, hai là hắn sẽ không phá ḿnh nữa.

Năm Cà Dom gật gù :

– Thằng khôn thật.

– Đấy ! Bây giờ tôi bảo ǵ nó cũng nghe. Và nó không bao giờ phá phách tôi. Có hôm tôi hỏi thật hắn, nếu sau trận đ̣n đó mà tôi xử tệ với hắn th́ hắn sẽ trốn, và nhất định hắn sẽ trở lại để đốt bệnh xá và “để” cho tôi một băng AK làm kỷ niệm… Ghê gớm chưa ?



https://1.bp.blogspot.com/-Uu5Od5d5WzI/Wy69uNdveyI/AAAAAAACVQ8/r1Hg9RFPXTgd6rYghyc9 ZKLMiWFRuBvZgCLcBGAs/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80%2Bchi%25CC%2581%2 Bminh-su%25CC%259B%2Bto%25 CC%2582%25CC%2589%2B ki%25CC%2581ch%2B%25 C4%2591o%25CC%25A3%2 5CC%2582ng%2B-%2Bdanlambao.jpg


Tôi lắc đầu :

– Không bao giờ tôi tưởng tượng nổi rằng trên Trường Sơn này lại có một nhân vật giống như King Kong như vậy .

Chập sau Kim và Bảy Việt đến .

Cường giới thiệu Kim với chúng tôi:

– Ông này có sáu cây K54 trong ba-lô. Ổng mới cho tớ một cây đây. K54 ở đây rẻ lắm, một hộp ruốc chà bông, vài hộp sữa, nửa ki-lô đường là có thể đổi được với ổng ngay một khẩu. .

Kim cười :

– Tôi mang vô Nam cho mấy chả. Nhưng dọc đường ốm đói quá phải tùy cơ ứng biến. Thế thôi .

Cường nói thêm :

– Ổng đi xe hơi đấy các bạn. Ông nào muốn đeo vè th́ đeo.

Kim xua tay:

– Thôi thôi, xin van !

– Sao vậy ? Làm hiểm quá!

– Không phải đâu nếu các cậu muốn đi xe hơi th́ phải làm ba việc mà ở đây th́ không thể làm được.

Thứ nhất là cặp thêm một cái thanh sắt sau xương sống ḿnh.

Thứ hai là phải đội thêm một cái gối bông dày hai tấc trên đầu và ngồi trên một cái gối bông khác cũng dày từng ấy. V́ sao ?

V́ xe chạy giằn, nó xốc, đầu các cậu sẽ đội vào mui xe vỡ ra, đít các cậu hổng lên rơi xuống, xương sống các cậu sẽ quẹo và đít các cậu sẽ tà .

V́ thế tôi đă bỏ xe hơi mà lội bộ đây. Lội bộ tuy vất vả nhưng chắc sống hơn. C̣n đi xe hơi các bạn lo ngay ngáy, xe lật lúc nào không biết. Lại c̣n máy bay đuổi các bạn không thể nhảy trốn được . Đấy, các bạn có đi th́ xin mời ?

Cả tôi và Năm Cà Dom le lưỡi lắc đầu:

– Thôi thôi xin kiếu.

Cường hỏi tôi:

– Cậu có quen với ông bạn này không ?

Tôi ấp úng chưa biết trả lời thế nào cho hợp t́nh th́ Việt đă vọt miệng đáp ngay:

– Chúng tôi quen từ Hà Nội, trong nghề với nhau .

Rồi Việt hỏi tôi :

– Thu đă khỏe chưa anh ?

– Thu nào cơ ?

– Thu. . Thu ấy mà !

Cường hỏi tiếp:

– Có phải người yêu của ông đại úy không ?

Tôi vọt miệng đáp :

– Người yêu của ông đang đi ở đằng sau, nhưng nghe tin ông sắp xây dựng với một cô y tá trong bệnh xá này nên…

Tôi ngập ngừng một chốc. Tôi định nói :

- “ Nên cô ta quay trở lại, ” nhưng nói thế càng giúp sự thuận lợi cho thằng đểu cho nên tôi sửa lại ngay.

– Cho nên cô ta quyết đi vượt trạm, vô tới đây chắc có một trận ác chiến rền trời.

Cường nh́n Việt. Việt lấm lét nh́n tôi. Có lẽ hắn không hiểu tại sao tôi lại biết tỏng hết cả bí mật của hắn. Nhưng hắn vẫn cứ b́nh tĩnh để xoay nước cờ:

– Tôi có người yêu nào đâu mà anh nói vậy !

– Sao không có. Tôi gầm lên. Chẳng tin ông bạn đưa cái bóp ra đây. Trong đó có năm, sáu tấm ảnh phụ nữ Hà Nội. Cô nào đẹp nhất là vị hôn thê của ông bạn đấy mà !

Viên đại úy cười dả lả chữa ngượng :

– Anh theo phá em hoài. ..

– Tôi đâu có phá cậu. Đó là cậu tự phá cậu thôi chớ.

Cũng rất may là con kỳ đà lại tái xuất hiện, nhưng lần này với một h́nh dáng khác hẳn. Hắn nằm gọn trong những cái dĩa nhôm dưới h́nh thức những cục vuông cục tṛn, xương nạc và da lẫn lộn, khói bốc lên nghi ngút.

Bác sĩ Cường mời :

– Thôi chúng ta cầm đũa . Ai ăn kỳ đà có gặp xui xẻo xin đừng đổ thừa cho tôi.

Tôi nói :

– Không sao đâu bác sĩ ! Cái xui do chú kỳ đà này mang lại tôi đă gặp rồi. Chắc chắn sau bữa ăn này, cái xui đă lùi lại sau lưng tôi.

Kim nói bằng giọng độc địa :

– Theo như ông bạn này (tức tôi) vừa nói th́ ông đại úy không nên nên ăn thịt con kỳ đà này .

– Tại sao ? Việt đang gắp một cục thịt khá to ngừng tay hỏi.

– Tại sao chắc cậu biết rồi. Sự xui xẻo đă đến bên lưng cậu rồi đó Cậu hăy chặn cái xui kia lại, nếu để cho nó đến th́ đổ nợ ra cái trạm xá này ngay.

Việt nuốt dở cục thịt, Kim cười và nói tiếp :

– Đấy thấy không, cậu bị nghẹn mà . Khéo chứ nuốt không trôi đấy ! Thôi nên xơi một cục thôi. Cục thứ hai nó sẽ nằm tại cổ họng cậu !

Việt lúng túng cố nuốt cho trôi cục thịt và nói :

– Xui th́ chịu xui chớ tôi biết làm sao bây giờ ?

Kim nói:

– Xui th́ phải xả xui chớ !

Năm Cà Dom gạt ngang và hỏi :

– Ăn thế này không có “nước ngược” à Cường !

– Không có ! Ở đây t́m ở đâu ra ?

– Cậu có mà không biết dùng.

– Ở đâu ?

– Lấy alcool đốt đèn ra pha một ít nước vào. Thế là thành rượu thượng hảo hạng ngay. Ở Hà Nội tớ đă từng pha cồn chín mươi độ uống rồi mà !

Cường mang ra một chai. Năm Cà Dom rót cả vào bi đông rồi lấy nước lă pha vào liệu cho vừa liều lượng mà dạ dày chấp nhận được. Thế là Cà Dom rót ra mời khách.

Bữa tiệc kỳ đà đâm ra vui vẻ, rộn rịp, rùm beng hằn lên v́ cái mớ cồn pha nước lă của Năm Cà Dom.

Tiệc xong tôi bảo Cường gọi cậu Úm Ba La lên cho tôi nói chuyện. Ai cũng t́m chỗ nghỉ. Chỉ c̣n tôi và Úm Ba La. Tôi mắc vơng nằm. Úm Ba La ngồi bên đầu vơng của tôi. Tôi hỏi ngay:

– Bây giờ cậu muốn ǵ ? King Kong ? ấy chết . Cậu muốn ǵ Úm Ba La ?

Úm Ba La cười khảy :

– Anh cứ gọi em là King Kong cũng được mà !

– Em biết King Kong à ?

– Biết chứ .

– Anh gọi em thế em không buồn à ?

– Không. Em cũng thấy em đúng là một thứ King Kong Việt Nam sinh sống ở Trường Sơn này… Em không thể trở thành loài người khỉ kỳ quái đó, nhưng em bây giờ rất giống King Kong. Em đă trở thành một loại người rừng. Nếu không nhờ anh Cường th́ em sẽ trở thành một tên thổ phỉ giết người và làm mọi sự bất nhân không gớm tay.

– Tại sao vậy ? Tôi hỏi.

-Em thấy cuộc đời tàn nhẫn với em quá đỗi. Em là thằng học sinh lớp mười biết ǵ đâu. Thế mà sau một cơn thoát chết, em cảm thấy hận đời và em nhất quyết trả thù đời.

Nếu như anh Cường xử tệ với em th́ nhất định em sẽ trốn thoát rồi sẽ trở lại bệnh xá, một đêm nào đó, em sẽ lia một băng, đúng một băng vào mùng anh ấy rồi sau đó nổi lửa đốt tất cả các láng trại.

Tôi hỏ́ :

– Bây giờ em muốn ǵ ?

– Em nhất định sẽ trở về với thầy mẹ. Em không đi đâu cả. Em không nghe lời ai nữa cả. Em chỉ nghe theo tiếng gọi của thầy mẹ em.

Khi em đi, thầy mẹ em khóc bảo em trốn đừng đi nhưng em nghĩ làm như thế là hèn. Bây giờ đi vô tới đây em mới thấy ân hận ! Giải phóng cái chó ǵ. Em không biết miền Nam đâu là đâu cả Không biết người miền Nam có cần ḿnh giải phóng hay không mà mang thây vào đó, bỏ thầy mẹ em ở ngoài Hà Nội không ai chăm sóc. Chỉ c̣n người chị gái, mà. ..

Em biết em mất rất nhiều nhân tính. Anh đă đi đến đây trên con đường này rồi, anh xem có ai c̣n nhân tính hay không ? Em sốt suưt chết mà đồng đội của em bỏ em như thế. May mà em c̣n sống .

Nếu em chết ở giữa rừng th́ ai biết ? Bây giờ em nhất định không đi vô nữa. Em nhất đinh một bước cũng không đi. Em phải trở về dù trên đường về em có chết em cũng cam nhắm mắt. Em có ngựời yêu. Anh xem, bỏ cô nàng mà đi, rồi thân thể ra thế này. Vô lư ! Vô lư! Vô lư ! Em không nhận được của cô ta bức thư nào cả Em biết cô ta rất sầu năo, v́ ngoài em em ra chẳng ai có thể nói những lời làm rung động trái tim cô ta.

-Em ở phố nào ?

– Hàng… Hàng Bột. .

– Bố mẹ c̣n đủ không ?

– C̣n đủ.

– Anh chị em đông không ?

– Người anh cả đă chết ở Hồng Gai. C̣n người chị gái thôi. Nhưng chị ấy yếu đuối lắm, mà lại hay khóc, chằng làm ǵ nuôi bố mẹ em nổi.

– Hiện giờ em muốn ǵ ?

– Em thấy cần một cuốn sách để đọc.

– Sách ǵ ?

Úm Ba La ngồi thừ người ra. Tôi có cảm giác rằng câu chuyện của tôi đă dần dần đem lương tri trở về cho cậu bé. Tôi thấy càng nói chuyện, cậu ta trở nên hoạt bát, đôi mắt láu lĩnh và cái mồm linh động hẳn lên.

Có lẽ ở đây không ai nói chuyện với cậu ta nhiều và có chiều sâu như tôi. Cường chỉ sử dụng cậu ta như một kẻ lao công. Cậu ta ngồi lâu lắc mới đáp :

– Sách ǵ cũng được anh ạ.

-Thế à ?

– Vâng ! Sách ǵ cũng được miễn có chữ th́ thôi . Em vô đây đă hơn một năm rưỡi, mắt nh́n toàn rừng núi, sốt rét, lá khô, xác chết, máu chảy… chứ đâu có trông thấy chữ bao giờ. Và chính em cũng không có dịp nào cầm bút viết một chữ. Mà bút đâu có mà viết ? Đôi khi em định mượn bút giấy của anh Cường để viết về gia đ́nh một bức thư, nhưng mỗi lần nghĩ tới việc đó em thấy ngại vô cùng ngại v́ hai lẽ.

Một là v́ phải làm một việc mà hơn một năm rưỡi qua em không làm. Anh xem hai bàn tay em đây.

Cậu bé x̣e hai tay đưa ra trước mắt tôi. Những ngón tay đen thui đầy sẹo và gồ ghé như những mắc tre có tật. Nh́n những ngón tay ấy, không ai nghĩ rằng trước đây chúng đă từng cầm bút bao giờ.

Úm Ba La nói tiếp :

– Bây giờ nghĩ tới viết những ḍng chữ, em thấy khổ tâm hơn bất cứ việc ǵ. Em cảm thấy nó mệt nhọc hơn bổ củi nấu cơm. C̣n lư do thứ hai là :

Viết thư nhất định em phải nói về em cho bố mẹ em rơ. Nhưng nói cái ǵ. Trong em bây giờ có cái ǵ hay ho mà nói ? Nếu nói láo th́ viết thư làm ǵ ? Em không muốn làm cho bố mẹ và chị em thất vọng. Anh nghĩ xem anh nh́n xem người em thế này…

Cậu bé ngồi lặng thinh, mắt rưng rưng.

Tôi cũng thấy xúc động sâu xa về những lời tự thuật của cậu bé. Bây giờ tôi mới nh́n rơ cậu ta. Cái lớp vỏ bên ngoài kỳ quái bao nhiêu th́ những t́nh cảm của cậu bé sâu sắc bấy nhiêu.

Mái tóc vàng hoe không phải v́ bẩm sinh mà v́ tắm mưa gội nắng dầm dăi gió sương quá nhiều, một năm rưỡi có thể bằng mười lăm năm trong đời cậu.

Nước da cậu ta trông càng gớm ghiếc. Nó chia làm nhiều vùng khác nhau. Da lưng th́ mốc cáy, xùi lên như vảy rắn. Ngực và bụng th́ thâm sịt và đầy nốt vừa nâu vừa đen. Có lẽ cậu ta đă dùng cái bộ ngực ra như cái mũi tàu để chống lại sóng gió của cái biển Trường Sơn mênh mông ác nghiệt này, cho nên nó mới nhận lănh nhiều thành tích đến thế.



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x354q90/r/924/mJTue2.jpg



Tôi chợt nghĩ nếu bất ngờ, anh thanh niên này xuất hiện tại Hà Nội và tự giới thiệu rằng đây là người của Trường Sơn trở về th́ có lẽ dân thủ đô sẽ lập tức phân hóa làm hai nhóm :

- Nhóm thứ nhất chạy trốn

- Nhóm thứ hai dạng dỉnh hơn chạy ùa tới coi như coi một con ngựa rằn hay một con dă nhơn trong sở thú.

Tôi hỏi :

– Nhưng cậu làm sao mà về được Hà Nội bây giờ?

Úm Ba La đáp:

– Em chưa biết chừng nào và bằng cách nào em sẽ về được Hà Nội, v́ chuyện ấy c̣n tùy hoàn cảnh, nhưng nhất định em sẽ về không có ai, không có cái ǵ, bất cứ cái ǵ, dù cái đó có thiêng liêng chăng nữa, cũng không thể bắt buộc em đi tới được.

Em có thể nói với anh rằng em không c̣n tin ai nữa cả, ngoài tin em. Em tin em vô cùng. V́ thế, em tin rằng có ngày em sẽ về được Hà Nội.

Tôi hỏi:

– Em tên thật là ǵ nhỉ ?

– Tên là… nhưng mà,.thôi anh ạ. Người ta ở đây, cuộc đời ở đây đă đặt cho em cái tên Úm Ba La rất hay. Tây không phải Tây, Tàu không phải Tàu, nhưng em rất thích. Em đă quên đi cái tên cúng cơm của em. Đúng ra cái tên hoa mỹ do cha mẹ ḿnh đặt không c̣n thích hợp với cảnh trí mọi rợ này nữa. Ở đây cái ǵ đẹp nhất cũng phải tiêu tan, ngay cả lư tưởng của tuổi trẻ.

– Em nói gớm thế.

– Đó là ư nghĩ thực qua cuộc sống của em mà. Anh không thể bắt em nghĩ khác được. Anh biết không, khi em tỉnh dậy sau cơn sốt dài mê man không biết bao nhiêu ngày, em nghĩ ǵ không ?

– Em nghĩ ǵ ?

– Em nh́n khắp chung quanh em, không có một cái ǵ có thể cầu cứu được cái ǵ đối với em cũng có vẻ lạnh lùng.

– Nhưng em tên là ǵ chứ.

– Tên là Hồng. Chị em tên là…

– Tên ǵ ?

Tôi chờ đợi với cả sự ngạc nhiên sắp xảy đến với tôi. Không hiểu sao tôi cứ nghĩ rằng cậu bé này là em của Thu. Tôi thấy cái mũi nó hao hao giống mũi Thu. Có lẽ trên bộ mặt con người, ngoài cái bộ răng ra th́ cái mũi là bộ phận ít thay đổi nhất sau những cuộc tang thương.

– Chị em tên là ǵ ?

– Bích .

Tôi thở phào nhẹ nhơm. Té ra thằng bé không phải là em của Thu v́ Thu theo tôi biết th́ chỉ là Thu, và tôi cũng chưa bao giờ nghe Thu nói về một đứa em trai nào đi công tác trên con đường ác nghiệt này cả.

Tôi hỏi:

– Em có bao giờ nghĩ rằng chị của em sẽ đi vào nam và sẽ gặp em trên đường này không ?

– Không.

- Tại sao không ?

– V́ chị em rất yếu đuối và hay khóc lắm! Hơn nữa bố mẹ em có cho đi đâu mà đi!

-Nhưng nếu em gặp chị em đi vào nam ở đây th́ em làm ǵ ? Thí dụ như anh đây là chị Bích của em th́ em sẽ nói ǵ?

– Không, chị Bích của em là người Bắc không thể có những ư nghĩ giống anh được, cho nên em không thể nói với anh những ǵ em sẽ nói với chị Bích của em trên con đường này.

– Tại sao ?

– Tại v́ anh càng đi vào th́ càng gần nhà anh, c̣n chị em càng vào th́ càng xa nhà. Hai người hai t́nh cảm, hai mục đích khác hẳn nhau.

Tôi nhắc lại vấn đề quyển sách :

– Anh có mang trong ba-lô một quyển sách, của chính anh viết. Anh định sẽ mang về tặng gia đ́nh anh, nhưng bây giờ gặp em, ư định anh thay đổi. Anh sẽ tặng quyển sách ấy cho em.

– Ôi chao ! Ôi chao !

– Úm Ba La đưa tay lên cào cào mớ tóc dài cộp quến vào nhau thành mảng, như những lời nói của tôi làm động tới bộ năo của cậu ta. Cậu ta lắp bắp hỏi ;

– Sách ǵ vậy anh ?

– Truyện ngắn .

– Chao ôi ! Em may mắn quá. Cha cha !

Cậu bé xoa xoa tay. Bây giờ mà em giở trang sách ra nh́n lại những ḍng chữ th́ chẳng khác nào nh́n lại mặt người yêu ! Em hồi hộp quá ! Em mong đợi ghê quá ! Nhưng sách ở đâu hiện giờ anh ?

– Trong ba-lô anh .

– Đi đi lấy đi anh.

Úm Ba La đứng phắt dậy lôi tay tôi. Tôi bảo:

– Nhưng từ nay về sau, bỏ cái tên Úm Ba La đi nhé em ! Hồng ?

– Chuyện đó hậu xét !


C̣n tiếp ,

hoathienly19
05-29-2021, 06:38
CHƯƠNG 19


Tôi bị cuốn hút vào cậu thanh niên kỳ dị này. Và cứ theo chiều hướng của Năm Cà Dom thảo luận với Cường th́ tôi và Hồng đi để Năm Cà Dom ở lại bệnh xá.

Thu đang ngồi nắn nắn bắp chân trên vơng. Thấy Hồng tới, Thu vội vàng bỏ chân xuống dép và ngó lom lom vào cái con người kỳ quái kia.

Hồng vẫn cứ thói quen, quắc mắt nh́n lại và quát :

– Nh́n ǵ ? Đào ngũ đấy . Muốn làm ǵ không ?

Tôi bảo :

– Bạn của tôi đấy cậu ! Đừng nói thế ! Cậu ngồi vơng tôi đây này, rồi tôi sẽ lấy sách cho.

Tôi định soạn ba lô nhưng tôi dừng tay lại v́ tôi thấy Thu và Hồng nh́n nhau bằng cái nh́n kỳ lạ làm cho tôi rất ngạc nhiên.

Cái nh́n như xoi mói mà lại như thân thuộc với nhau từ lâu, cái nh́n vừa như những tia sáng chọc thẳng vào mắt nhau vừa như êm dịu trao đổi với nhau những t́nh cảm mến thương.

Nhưng tôi nghĩ ngay rằng Thu đang sửng sốt trước một loại người chưa từng thấy bất cứ ở đâu, c̣n Hồng th́ lấy làm lạ có một người con gái xinh đẹp như một nàng công chúa giữa một bộ lạc mọi dă man này.

Tôi lục ba lô nhưng không thấy quyển sách. Tôi hỏi Thu :

– Em có lấy quyển sách trong ba lô anh không ?

– Anh đă cho chị Ngân mượn anh c̣n hỏi ǵ nữa ?

– Thế à, Ngân chưa trả à ?

– Anh c̣n muốn tặng cho người ta mà c̣n đ̣i người ta trả là sao ?

– Sao em nói thế !

– Em nói không đúng hả anh ? Vậy em xin lỗi nhé !

- Em nói thế chẳng hóa ra anh đối em không có nghĩa ǵ sao?

– Không phải thế.

– Vậy thế nào ? Em cứ nói ra đi.

– Em cũng không rơ nữa, nhưng em cảm thấy là quyển sách ấy không bao giờ trở lại tay em.

– Để anh đi đ̣i lại ngay bây giờ.

Tôi quay sang nh́n Hồng. Hồng vẫn ngồi lặng thinh nh́n Thu không nháy mắt. Cậu ta như bị Thu thu mất hồn. Tôi hơi khó chịu, nhưng vẫn giữ được b́nh tĩnh.

Tôi bảo :

– Cậu ngồi đây chơi, để tôi đi lấy quyển sách tặng cậu.

– Thôi anh ạ, em làm phiền anh quá !

– Không sao, tôi đă hứa với cậu mà.

Tôi bước ra đi được vài bước th́ Hồng cũng chạy vút theo .

– Sao cậu không chờ tôi ?

– Thôi anh ạ, để anh mang nó về quê hương.

Hồng nói với tôi với vẻ mặt không vui làm cho tôi ái ngại. Có lẽ v́ lời qua tiếng lại giữa Thu và tôi làm cho cậu ta buồn ḷng.

Nếu quả thật vậy th́ tôi cũng đi lấy quyển sách về để chứng minh rằng tôi không có t́nh cảm ǵ với Ngân, mặc dù những t́nh cảm đó đă nảy nở rất tinh vi, tuy không lộ ra ngoài nhưng sự khôn ngoan của Thu cũng là của bất cứ người đàn bà nào, đă lính đoán được.

Hồng hỏi tôi :

– Chị ấy là người yêu của anh à ?

– Ừ.

– Hai anh chị yêu nhau lâu chưa ? Em xin lỗi nhé. Em xem anh như bậc đàn anh của em . Hồng dè dặt, lễ phép.

– Lâu rồi .

– Chị ấy cũng đi Nam với anh à ?

– Chứ c̣n đi đâu nữa .

– Thích nhỉ .

Tôi và Hồng cùng đi đến lều Ngân để lấy sách. Khi tôi rẽ vào lều của Ngân được một quăng th́ tôi thấy Hồng đă chạy vọt tới phía trước. Tôi gọi to. Tiếng gọi vang to giữa hai vách suối, nhưng Hồng không quay lại. Hắn nhảy nhanh qua các đầu mơm đá xa dần với mớ tóc dài xụ xộp xơa xuống quá vai.

Tôi trở về lều với quyển sách trong tay .

– Đây em ạ ! Quyển sách đă trở về tay em .

– Em không đồng ư anh làm như thế.

– Tại sao ?

– Ngân sẽ buồn.

– Ơ hay, sao em cứ nói loanh quanh măi thế .

– Ừ nhỉ, em nói loanh quanh luẩn quẩn quá nhỉ ? Em sẽ chấm dứt ngay bây giờ.

Tôi bèn kể lại câu chuyện giữa tôi và cậu thanh niên quái gỡ kia cho Thu nghe và kết luận :

– Cậu ta ở Hàng Bột đấy, em ở Hàng ǵ ?

– Em ở Hàng ǵ đến anh mà cũng không nhớ nữa sao ?

– Nhiều hàng quá, anh không nhớ hết .

– Nhưng anh phải nhớ Hàng em ở chứ . Hàng nào em ở th́ anh không được quên.

– Tội nghiệp cậu ta quá . Tôi đánh trống lăng. Cậu ta giống chàng King Kong quá em nhỉ ?

– Vâng thoạt tiên, trông thấy anh ta em cũng nghĩ như vậy.

Tôi lên vơng nằm với trăm ư nghĩ trong đầu. Toàn những chuyện kỳ lạ, không chép lại hết.

C̣n Thu th́ cứ kêu là khó chịu. Thu nằm một chốc lại ngồi, ngồi rồi lại bước đi ra khỏi lều, xong lại lên vơng nằm và lại cứ kêu :

- “ Eo ôi ! khó chịu quá !”

Cứ mỗi lần tôi nghe Thu kêu th́ tôi lại sợ hết vía ra. Không biết cái tiếng kêu đó báo hiệu trước cho tôi, cho nàng một cái tai hoạ ǵ đây.

Tôi lại bắt đầu sợ cái con kỳ đà xui xẻo. Nhưng ḿnh đă nuốt thịt nó vào bụng rồi, nó đă tan vào máu ḿnh rồi, làm sao bóc nó ra cho được.

Cuộc sống dài dằng dặc lê thê buồn nản thối chí đơn điệu ở đây làm cho một con người trở nên tai nạn cho chính ḿnh. Ḿnh cảm thấy sống là khổ ải, vô bổ, nhưng lại rất sợ chết. Đau ốm th́ lo chạy chữa cho khỏe lại, nhưng khi khỏe rồi th́ cũng chẳng làm ǵ ngoài cái sự nấu cơm, ngồi trong lều nh́n mưa và tán gẫu.



https://muabantranh.vn/wp-content/uploads/trienlamanhtnxpnghea nquacacthoiky4_f4795 .jpg



Giữa tôi và Thu có sự không hài ḥa với nhau rồi. Tôi biết vậy. Nếu ở một nơi nào khác th́ t́nh yêu sẽ vọt lên đỉnh cao hơn và sẽ kéo dài hơn.

C̣n ở đây, nó không có đất sống, nó không thể thọ được hơn nữa. Huống chi trong cuộc sống của hai đứa lại có một kẻ khác chen vào, mà kẻ ấy Thu lại tiên đoán là t́nh địch của nàng.

Tôi cố chứng minh ngược lại. Tôi làm, tôi nói tất cả những ǵ có thể bảo đảm với nàng rằng tôi không yêu ai ngoài Thu. Nhưng sự đời lại rất oái oăm, càng thanh minh, càng đính chánh th́ đó chính là ḿnh tự thú nhận.

Chiều hôm đó th́ Năm Cà Dom về.

Năm Cà Dom đưa cho tôi một cái phong b́ dán kín khá nặng. Tôi vừa cầm lên tay th́ Thu cũng trông thấy ngay. Tôi nghi là của Ngân gửi, nhưng cũng may, Năm Cà Dom nói to lên:

– Của thằng Úm Ba La gởi cho cậu đấy !

Rồi Năm Cà Dom lại tiếp ngay :

– Cái thằng người vượn đó kỳ cục quá. Không biết nó đi đâu mà lúc trở về ôm đầu khóc rưng rức.

Cường và tớ gạn hỏi hết sức nó cũng không nói. Xong nó biến đi đâu mất. Đến lúc tớ ra về th́ lại thấy nó chạy theo và đưa cho tớ cái thư này nhờ gởi cho cậu. Đọc xem nó nói cái ǵ trong đó.

Rồi Năm Cà Dom vừa đi vừa càu nhàu :

– Mệt bỏ mẹ ! Từ đó về đây mà đi muốn rụng hai đầu gối.

– Muỗi đ̣n xóc phải không ?

– H́ h́ ! Năm Cà Dom cười rồi đi thẳng về lều.

Tôi bóc thư ra đọc ngay.

Những ḍng chữ đen nghịt chạy dưới mắt tôi.

Chị Bích thân yêu,

Thật là một niềm đau khổ kinh hoàng đối với em và cả đối với chị nữa khi em viết và khi chị đọc những ḍng chữ này. Chị không nhận ra em thực ư ? Chị đă không nhận ra em thực rồi. Đó là sự thực mà em cứ ngỡ trong chiêm bao. Hồng đây. Hồng ngồi trước mặt chị mà chị không biết.

Một năm rưỡi ở Trường Sơn sống với loài dă thú, sống một đời sống ăn mày, ăn cắp, căn cướp, giật giọc, lường gạt bất lương.

Hồng giờ đây đă không c̣n là Hồng em trai ngoan ngoăn của chị như ngày xưa, mà có ǵ xưa cho lắm. Chỉ mới hơn một năm thôi.

Em không ngờ gặp chị ở đây. Nhưng em đă gặp chị. Em đă gặp chị, nhưng em không muốn cho chị biết em là em của chị.

Nỗi đau khổ, em muốn chỉ riêng ḿnh em chịu thôi. Em không bao giờ c̣n hi vọng sống yên ấm trong gia đ́nh để quấy phá chị, để chị mách thầy mẹ quở đánh em, nhưng rồi chính chị lại bênh vực em, hoặc lấy thân chị đỡ roi đ̣n cho em. Hạnh phúc của em đă lùi xa….

Tôi không đọc được nữa. Tôi chạy vọt sang Thu và ch́a ngay bức thư cho Thu.

– Em đọc đi, Bích.

– Thôi, em không đọc. Thu ngúng nguẩy.

– Nếu em là Bích th́ em phải đọc, đọc ngay.

Thu miễn cường cầm lấy bức thư và đưa lên mắt.

Sự ngạc nhiên lộ hẳn lên khung mặt của Thu. Thu đọc một quăng th́ mặt mũi tái ngắt, tay Thu run rẩy. Thu ngước lên hỏi tôi :

- Sao lại thế này anh ?

- Anh cũng không rơ nữa.

– Thế nó đâu rồi ?

– Anh cũng không biết.

- Trời ơi, sao thằng Hồng lại ra thân thể ấy hỡi trời !

– Có đúng nó không ? Sao không bao giờ anh nghe em nhắc đến nó nhất là nó đă vào Nam trước em.

– Em không muốn nhắc v́ em nghĩ rằng nó không sống nữa.

Tôi cầm lấy bức thư từ hai bàn tay run rẩy của Thu và đọc tiếp :

Em muốn nhảy tới ôm quàng lấy chị mà oà lên khóc như một đứa trẻ con, nhưng không biết cái ǵ đă giữ em lại.

Chị Bích thân yêu, chị tha thứ cho em. Em biết em hành động như thế là điên cuồng, nhưng có lẽ em thích làm như thế (dù sau này em biết chắc chắn rằng em sẽ ân hận) c̣n hơn để cho chị gặp đứa em chị với một h́nh thù kỳ quái như em.

Đúng là chị đây rồi. Chị đă thay đổi rất nhiều nhưng dù sao em cũng c̣n nhận ra chị với hai hàm răng trắng và đều như hạt ngô như thầy mẹ thường khen như thế, với cái chót mũi thanh tú đă từng thưởng cho em những cái hôn nồng ấm t́nh thương mỗi khi em làm bài được điểm cao.

Chị Bích thân yêu,

Bây giờ th́ em đă trở thành một con người không phải là con người nữa, với bao nhiêu thú tính, với vô số tội lỗi và vô số ư nghĩ điên cuồng nung nấu trong đầu.

Thôi nhé, chúc chị thành công, chúc anh chị hạnh phúc. Vĩnh biệt

Em trai của chị,

Hồng



https://anhxua.net/photo/549454748433368.jpg



Tôi đọc suốt bức thư không sót một chữ nào.

Thu ngồi trên vơng chết điếng, không một cử động, như một bức tượng đá. Hai hàng nước mắt bị kềm chế từ lâu, từ trong khóe mắt tuôn chảy thành hàng xuống má, xuống môi rồi rơi xuống ngực nàng, tưởng chừng gây thành những tiếng động vang tận đáy tim tôi.

Tôi cũng sững sờ. Không biết nói ǵ với nàng.

Bất giác tôi nâng những trang giấy soi lên ánh sáng rừng chiều đă mờ nhạt hẳn đi, như để t́m xem c̣n có một sự thật nào ít chua xót đớn đau hơn không ?

Ghê gớm thay những ḍng chữ đă làm cho tôi tưởng ḿnh đang xem một vở kịch nhân tạo, chứ không phải một sự thực có thật ngoài cuộc đời.

Chuyện ǵ mà éo le đau xót quá thế như vậy.

Thu gạt nước mắt :

– Anh gặp nó ở đâu ?

– Ở trong bệnh xá .

– Nó làm ǵ trong đó ?

– Làm đầy tớ cho ông Cường bác sĩ trưởng bệnh xá .

– Làm sao đi t́m nó bây giờ hở anh ?

– Bây giờ tối rồi, để ma i.

Không ! Anh dắt em đi am nó ngay bây giờ.

– Tối quá rồi em ạ, đi không được đâu .

Thu lặng thinh. Mắt ngó mong ra xa.

Bóng tối đă rây rắc xuống tàng cây ngọn cỏ. Mắt Thu đẫm lệ ngó mong theo lối đi đầy vết chân xuôi ngược ven bờ suối cát, mong t́m lại h́nh ảnh thằng em.

Rồi trời tối mịt.

Thu vẫn ngồi như thế như tượng đá, chốc chốc lại thở dài áo năo. C̣n tôi th́ không dám đi đâu, cứ ngồi ở đầu vơng đó để hầu hạ đối đáp từng cử chỉ, từng câu nói của nàng. Không biết đó có phải là cái tai họa mà con kỳ đà mang đến hay không. Ngẫm cũng thật khó hiểu.

Tôi hỏi Thu :

– Thế em không nhận ra em Hồng à ?

– Làm sao mà nhận ra được anh ? Nó không c̣n một nét nào của Hồng năm xưa nữa. Da dẻ, khung mặt, tóc tai. Nhất là bộ tóc bồm xồm hoe hoe của nó làm cho gương mặt của nó tối sầm lại.

Tôi nói:

– Em dở quá. Nếu anh như em th́ anh nhận ra ngay.

– Thú thật em cũng thấy ngờ ngợ. Em định hỏi thăm nó vài câu, nhưng chưa kịp hỏi th́ nó đă vụt chạy đi rồi .

Tôi chắc lưỡi:

– Cái thằng kỳ thật, gặp chị như thế mà lại trốn đi đâu.

– Tính t́nh nó kỳ cục lắm anh ạ. Nó có cô người yêu hoa khôi trường Trưng Vương, nhưng nó chẳng bao giờ t́m đến cô ta cả, chỉ cô ta t́m đến nó thôi. Thế mà cô ta không rời nó được.

Bỗng Thu ôm mặt gục xuống và kêu lên khe khẽ :

-Trời ơi ! Nếu em khôn ngoan th́ em hăy quay trở lại cho chị gặp Hồng ạ ! Chị chết mất thôi ! Thầy mẹ mà biết em như thế này, th́ thầy mẹ cũng sẽ chết mất.

Tôi ngồi lặng im, không dám cử động, tôi tôn trọng sự đau khổ của nàng. Tội nghiệp ! Một người chị như nàng làm ǵ được cho thằng em trai ?



https://keditim.net/wp-content/uploads/2017/04/NHA-VAN-DTH.jpg


Tôi nói:

– Để mai anh sẽ đi bắt nó về cho em.

– Đêm nay em tưởng như dài vô tận.

– Chắc chắn nó sẽ trở lại thăm em.

Thu sụt sịt măi. Thu nói :

– Em càng nghĩ càng thương thầy mẹ em ghê anh ạ ! Mỗi lần em đau ốm trượt ngă, đau đớn rên siết, em thương em th́ ít, em thương thầy mẹ em càng nhiều.

Thầy mẹ em không để cho em trầy da chân, c̣n thẳng Hồng, đôi lúc thầy em đánh nó, nhưng sau đó thầy em lại bảo nhỏ mẹ em dỗ dành vuốt ve nó.

C̣n có hai chị em đi cả thế này mà rồi thân thể lại ra thế này, anh nghĩ có đáng thương ông già bà già không ? Giờ này ông bà ở nhà quạnh hiu, ra vào không thấy em cũng không thấy thằng Hồng, tin tức thư từ cũng không, chắc thầy mẹ em sầu muộn mà chết sớm.

Chập sau, Thu lại nói :

– Em không đi nữa anh ạ. Bây giờ th́ dù thế nào th́ thế, em cũng nhất định không đi vào ! Em đánh đổi tất cả, kể cả những cái ǵ thiêng liêng nhất trong em, để đạt được một chuyện là trở về gặp lại thầy mẹ em ở tại nhà.

T́nh cảm này của Thu dai dẳng từ mấy trạm qua, Thu nung nấu nuôi dưỡng nó, Thu bảo vệ nó, để bây giờ cái sự việc gặp cậu Hồng ở đây là cái giọt nước làm cho cái ly nước t́nh cảm kia tràn trề. Tôi cũng như Thu.

Trong những cơn đau ốm tôi thường nghĩ tới cha mẹ tôi. Ông bà đang ở trong Nam tựa cửa trông con.

Hằng chục vạn cảnh mẹ già tóc bạc tựa cửa trông con từ phương Bắc mịt mờ trở về, ngày nay không c̣n là một bài học tượng trưng trong trang sách mà nó đă biến thành sự thực.

Ở ven bờ suối ngay chỗ tôi và Thu thường lên xuống để múc nước, giặt giũ có một cái cây giống in cây trâm bầu.

Ai ở miền Nam ắt không lạ ǵ cái giống cây trâm bầu. Những bờ trâm bầu rậm mát buổi trưa hè là những chiếc giường thiên nhiên cho nhà nông ngả lưng kéo những giấc ngủ trưa tuyệt vời.

Thân cây trâm bầu đầy gai nhọn, lá nó không tha thướt nhưng nh́n thấy cây trâm bầu là thấy t́nh cảnh đồng quê sâu đậm.



https://photo-cms-plo.zadn.vn/w800/Uploaded/2021/yqjvzdjwp/2015_05_05/trambau17gyyn_uznz.j pg


Tôi đi ra Bắc mười hai năm, quên hẳn giống cây này, không có một bài thơ một vở kịch nào làm sống lại bóng dáng cây trâm bầu trong ḷng người Nam Bộ tập kết.

Bây giờ đây trên bước đường về quê (hay về nước cũng thế) tôi vừa gặp lại cây trâm bầu ở ven bờ suối nầy. Tôi đă làm đủ mọi sự kiểm tra từ vỏ cây, lá cây đến trái cây và sau cùng tôi đứng tựa hẳn vào gốc cây đầy tược non mượt mà và kêu lên khe khẽ tự đáy ḷng :

Trâm bầu ơi chính ta đây, bạn ngươi, người Nam Bộ hơn mười năm ly hương nay trở về xứ ḿnh.

Tàng cây trâm bầu xum xuề, vỏ cây mốc nhưng ửng lên đầy sinh lực, rễ cây ăn chen vào những kẹt đá, một cái rễ to luồn sâu dưới một ḥn đá đă làm nứt ḥn đá này ra. .

– Trâm bầu ơi ! Hôm nay chắc mi thấy bớt cô đơn !

Tại sao chỉ có một cội cây trâm bầu dọc bờ suối này ? Tôi để ư thấy không c̣n một trâm bầu nào khác ở quanh đây.

Tôi tự hỏi, ai đă mang hạt trâm bầu gieo xuống đây ?

Một chú chim giang hồ nào trong một chuyến bay phiêu lưu đă mang hạt giống cây kia nhả xuống đây để thử sức sinh tồn của giống cây ấy chăng ? Hay một trận cuồng phong nào đă thổi tung hạt giống ấy từ miền qua sông Cửu Long ra tận vùng núi đá chết tiệt này ?

Thu nói :

– Xin anh tha lỗi cho em. Em ngấy lắm rồi. Em không muốn anh nói ǵ về sự đau đớn của em. Tất cả lư thuyết đối với em bây giờ đây không vượt qua nổi những sự thực đă dầy dẫy trước mắt em hằng ngày.

Anh xem đó, một đứa con trai hai mươi mốt tuổi đi vào “giải phóng miền Nam” một năm rưỡi nay, bây giờ tóc tai mắt mũi và tư tưởng như thế đó !

Rất tiếc là em không nắm tay giữ nó lại kịp. Em ân hận v́ trước đây em đă xui nó đi mặc dù thầy mẹ em không muốn cho nó đi.

Em tưởng em đi theo dấu chân nó sẽ gặp được nhũng điều may mắn, vinh quang để xóa tan sự ân hận ngày trước, chẳng ngờ giờ đây gặp lại nó th́ sự ân hận không những đă dấy lên mà c̣n bốc thành lửa đang thiêu cháy cả tim óc em !

Tôi thấy không thể dùng lư luận mà đánh lạc mục tiêu cho sự đau khổ của cô gái thông minh, cho nên tôi đi vào chuyện thực tế. Tôi bảo :

– Em nằm xuống nghỉ đí ! Rồi sáng mai anh sẽ đi bắt nó về cho.

– Có chắc không anh ?

– Nó ở trên bệnh xá mà. Rồi em muốn nó thế nào, anh xin cậu bệnh xá trưởng cho nó cũng được.

– Có chắc không anh ?

– Chắc chứ. Theo cậu ta nói th́ Hồng phục vụ cho cậu ta đến khi nào cậu ta về Hà Nội sẽ mang Hồng về theo.

– Thế hả anh ? Thế th́ em yên tâm lắm. Em không xin ǵ thêm cho nó. Chỉ muốn gặp lại nó thôi.

– Em ngủ đi, đừng lo nữa.

Năm Cà Dom lên tiếng xen vào:

– Thôi ngủ đi cô Thu. Không thể làm ǵ được bây giờ. Nhất định đêm rồi phải đến sáng. Sáng mới đi t́m nó được.

Bây giờ cô có vất vả đau khổ thế mấy th́ trái đất cũng chỉ quay theo cái nhịp độ của nó mà thôi chứ không chịu theo ư muốn của cô mà quay nhanh lên chút nào. Hăy ngủ đi. Trong giấc ngủ mọi sự sầu muộn sẽ tan biến và tâm hồn ḿnh sẽ phơi phới… ớ…

Năm Cà Dom nói tới đó th́ hớ hớ và hắc x́ lên hai ba cái rơ to. Tôi tưởng chừng cái chót mũi anh ta bay đi v́ những cái hắt hơi đó. Tôi cười:

– Làm ǵ hắt hơi dữ vậy ?

– Cậu tự hỏi xem cậu làm ǵ mà cũng hắt hơi liên miên vậy ?

Hai đứa muốn phá tan cái không khí nặng trĩu, nhưng cả hai đều cảm thấy ḿnh không c̣n duyên dáng.


C̣n tiếp ,

hoathienly19
06-26-2021, 06:39
CHƯƠNG 20



Năm Cà Dom đang nằm im bỗng bất thần gọi tôi:

– Ê này, nhà “răng !”

– Ǵ đó nữa ?

– Ḿnh có đề tài hay lắm, cậu có “siêu” tầm không?

– Thôi đi, giấy má đă nhóm bếp hết rồi.

– Bỏ qua cái này th́ rất uổng! Tớ hứa với cậu là một ngàn năm trước một ngàn năm sau, không thể gặp.

– Ăn thịt kỳ đà xong cổ nói toàn chuyện đâu đâu không hè !

Năm Cà Dom bật ngồi dậy, nghển cổ sang phía tôi .

– Này, cậu có tưởng tượng chôn sống thương binh không ?

– Hả, cái ǵ ? Cậu nói cái ǵ ?

Năm Cà Dom ngả người ra trên vơng, như một trái bóng bơm căng bất thần bị chọc thủng. Năm Cà Dom rên rỉ :

– Đù mẹ. Tàn nhẫn quá, không chịu được.

– Mà cái ǵ vậy ?

Tôi gắt và bị Năm Cà Dom gắt lại:


– Th́ đă bảo là nó chôn sốngthương binh mà cứ hỏi.

Tôi lịm người ra. Không biết Năm Cà Dom nói thiệt hay nói chơi. Vừa rồi, vào bệnh xá, tôi cũng có nghe một người nói:

“ Ở bệnh xá khác th́ người ta đem người chết vào nhà xác, c̣n ở đây th́ người ta đem người bệnh vào đó cho họ chết. “

Ở cái bệnh xá của bác sĩ Cường cũng thế chăng ?

Măi về sau, tôi gạn hỏi Năm Cà Dom th́ anh ta mới kể lại chuyện đó.

Số là hôm đó, ăn thịt kỳ đà xong tôi đưa Hồng về chỗ tôi ở, Nam Cà Dom ở lại. Lúc đó người ta đem thương binh vào chật ních cả khu rừng. Cường phải lẩn tránh v́ không có thuốc men.

Một lúc sau, Năm Cà Dom đi ra rừng.

Năm Cà Dom đang ngồi bỗng nghe tiếng rên rỉ từ dưới ḷng đất.

Rơ ràng là tiếng người. Nhưng Năm Cà Dom bị sự xui xẻo của con kỳ đà ám ảnh. Cho nên anh ta tưởng ma quỉ hiện h́nh. Anh ta chạy vào vừa thở hổn hển vừa gọi bác sĩ Cường và kể lại tự sự cho Cường nghe.

Bác sĩ Cường suy nghĩ măi mới thú thật với Năm Cà Dom rằng :

Đó là một cách trị bệnh nhân đạo nhất mà Cường đă phát minh sau những ngày làm trưởng bệnh xá ở đây. Năm phản đối ngay:

– Vô nhân đạo, dă man !

– Ừ đúng thật. Vô nhân đạo, dă man, tán tận lương tâm nữa, nhưng mà nếu để cho họ rên siết, vật vă, lăn lộn, mà ḿnh không cứu chữa cũng không kéo dài được sự sống của họ thêm phút nào, th́ lại càng dă man, tán tận lương tâm hơn.

Tớ đă suy nghĩ rất nhiều, thấy ḿnh ác, tệ thật. Nhưng làm sao ?

Đứt động mạch, vỏ năo bị thương, găy đốt xương sống v.v. . . cậu có là thánh cũng đành co tay ở đây. Nhưng tớ không ra lệnh. Tớ cứ để cho tổ lao động họ làm. Bề nào cũng chết thà chết sớm cho đỡ đau khổ.

Năm Cà Dom gạt phắt :

– Làm như thế, tụi thương binh chung quanh mất mẹ hết tinh thần.

– Úy ! Chúng nó đâu làm sao biết được! Chứ nếu để nó cứ rên la, chửi bới thi tụi kia càng mất tinh thần hơn. Thôi thà bỏ xuống hầm, như núp máy bay vậy. Rồi lấp đất luôn.

Tôi gạn hỏi măi Năm Cà Dom xem đó có phải là sự thực không ? Năm Cà Dom chỉ lắc đầu :

– Thật là ngoài sức tường tượng. Thảo nào tôi trông thấy những cái hầm giống như những cái huyệt mộ dưới đó thấy có những thương binh nằm sẵn. Khi cần, cứ lấp đất, tiện lợi biết bao.

Năm Cà Dom nói tiếp :

– Có cái chuyện này th́ tôi không trông thấy thật !

– Chuyện ǵ ?

– Chuyện ḿnh bắt dân công người Thượng khiêng thương binh mệt quá, nó ghét nó đào lỗ chôn sống luôn.

– Có thật không ?

– Ai biết đâu nhưng nghe tụi nó nói thế !



https://imagizer.imageshack. com/v2/423x480q90/r/924/neweYh.jpg


Thật là toàn những chuyện oái oăm kỳ cục cứ ít hôm lại gặp trên con đường này.

Càng đi những chuyện như thế này càng nhiều ra và càng kỳ cục hơn lên.

Càng đi tư tưởng con người càng phân tán, như một cái cây càng mọc lên th́ càng tủa ra vô số nhánh nhóc. Những nắm tay không c̣n vung lên nổi v́ chúng bận t́m củi, hái rau, nấu cơm vác súng mất hết cả sức lực.

Vô tới đây bao nhiêu tâm sự chất chứa hàng chục năm ở miền Bắc mới x́ ra. Ai kín mồm nhất tới đây cũng x́ ra.

Nằm trong cái khe suối âm u này với những đêm mưa dầm, những cơn sốt dai dẳng th́ người ta buồn, người ta thất vọng cho nên người ta hay tâm sự.

Như cái thiên tâm sự của ông Chín, ông ta về Nam v́ bị chèn ép không ngoi lên nổi và về để khỏi gởi xương nơi đất khách.

Năm Cà Dom th́ về nuôi ngựa đua.

C̣n Thu th́ không muốn đi nữa. Tôi biết rơ điều đó. Nhất là ngay trong nhũng giờ phút này, sau khi xảy ra cuộc gặp gỡ bất ngờ cậu em trai.

Tôi nghe tiếng vơng khua sột soạt của Thu rồi thỉnh thoảng có tiếng hít mũi. Tôi biết Thu cố nén không cho tôi và Năm Cà Dom biết nàng khóc.

Ngày mai trở đi th́ cuộc sống của chúng tôi vô cùng phức tạp về t́nh yêu, về t́nh chị em, và sự bế tắc của con đường.

Tôi càng nghĩ mà càng ngán ngẩm và càng thấy con đường xa vời vợi.

Hôm qua cái nhà bếp của chúng tôi xiêu, tôi phải đốn câv chống lại, những sợi dây nhợ căng tăng đă mục, tôi phải bứt dây mây rừng để thay. Vài lỗ thủng trên nóc tăng. . .

Th́ ra chúng tôi đă ở đây như đă cất nhà, và h́nh như người nào cũng yên tâm đóng quân ở đây vô thời hạn.


https://i.pinimg.com/originals/d0/e6/53/d0e6536e9dbf8e4039f7 80115ee2af16.gif


Tôi đang nằm miên man nghĩ ngợi th́ có tiếng kêu thất thanh của Thu, như có ai bóp họng Thu :

– Á á …

Tôi ngồi bật dậy và chụp lấy cái đèn bấm treo trên cổ như một thói quen, bấm rọi sang Thu.

-Ǵ vậy ? Ǵ vậy ?

– Á á … á!…

Tôi chạy vụt sang. Thu đang ngồi trên cái vơng lắc lư, đầu tóc rối tung, một tay nàng bám chắc một đầu vơng cho khỏi ngă, mắt nàng quắc lên nh́n ra bóng tối như hai tia sáng chọc thủng màn đen dày đặc.

Tôi nắm tay nàng giặt giặt và hỏi:

– Ǵ vậy em ?

– Nó về. . . về anh ạ !

– Nó nào ?

– Thằng Hồng… Hồng về !

Tôi rọi đèn chung quanh một chập chờ Thu tỉnh hẳn lại rồi mới hỏi:

– Em nằm chiêm bao hả ?

– Em đâu có ngủ mà chiêm bao.

– Em trông thấy em Hồng thật à ?

– Nó ở ngoài bước vào lều em thật mà.

Năm Cà Dom vẫn nằm trên vơng nói vọng sang:

– Cô nằm chiêm bao đấy, chẳng có đứa nào về đâu.

Thu nói :

– Em đâu có ngủ mà chiêm bao ?

– Thằng nào mà lại ṃ tới đây được ! Không phải đâu cô ! Tại cô nghĩ tới nó nhiều quá, rồi tự nhiên cô trông thấy nó như hiện lên rước mặt cô.

Tôi đă biết một “ca ” như vậy rồi. Đó là hồi tôi ở trong Nam. Có lần má tôi trông thấy tôi về. Bà đang ngủ bỗng ngồi dậy chạy ra mở cửa và giơ tay chụp vào vai tôi, chẳng ngờ không có ai cả. V́ lúc đó, tôi đang ở cách xa bà ba tỉnh.

Nhưng Thu cứ quả quyết :

– Em trông thấy nó rơ ràng. Tóc nó dài xơa xuống trước ngực. Nó bước vào chạm vơng em, em quơ tay ra đụng tay nó rơ ràng.

– Thu x̣e tay ra và nói tiếp- Em đụng nó ở chỗ này này!

Tôi hỏi:

– Sao em không gọi nó?

– Em không nói ra tiếng được.

- Sao em không rọi đèn theo?

– Em đâu c̣n nhớ đèn đuốc ǵ.

- Sao nó lại làm kỳ vậy nhỉ?

– Ai biết. . . em không hiểu sao nó làm khổ em như vậy?

Tôi ngồi xuống đất. Tôi thở dài. Rồi tôi ngồi nhích lại vơng Thu.

Từ một chuyện oái oăm lại đẻ ra thêm một chuyện khác không kém phần oái oăm. Đă bảo là trên đường này không có người nào b́nh thường, cho nên không thể có sự ǵ b́nh thường được.

Tôi nói với Thu:

– Em có chắc chắn nó là Hồng không ?

– Chắc trăm phần trăm.

– Bằng chứng ǵ ?

– Nội cái nó gọi em là chị Bích th́ cũng đủ rồi.

- Tạ́ sao ?

– Cái tên Bích chỉ có bố mẹ em và nó biết thôi. Cái tên ấy đă không dùng từ mười năm qua. Với lại cái tuồng chữ của nó anh ạ. . Cái ǵ th́ thay đổi, chứ tuồng chứ không thể thay đổi được, huống chi mới cách đây có mười tám tháng.

Thu ngưng một chốc, lại tiếp :

– Với lại sự linh cảm và những trực giác của con người. Trước khi nó đến, em có kêu với anh là sao em thấy khó chịu quá, nhưng không phải bệnh.

C̣n về phần thằng Hồng th́ tuy nó có thay đổi nhưng cái dáng dấp nó không khác mấy. Thôi đích rồi mà, anh đừng có hỏi gặn em nữa làm cho em thêm khổ tâm.

Đêm thật là dài.

Tôi cứ ngồi như thế, không đốt lửa cũng không nói năng chi. Cảm thấy ḿnh như con sinh vật đang lặn ngụp giữa một đại dương đau khổ về vật chất lẫn tinh thần.

Thu bỏ một tay trên vai tôi. Tôi mân mê những ngón tay gầy guộc của nàng như ve vuốt những kỷ niệm đă qua.

Thu nói :

– Yêu em, anh khổ nhiều hơn hạnh phúc.

– Không có t́nh yêu nào không đau khổ

– Nhưng anh đau khổ nhiều quá th́ ḷng em không đành.

– Đau khổ ǵ đâu.

Anh không cho em biết nhưng em vẫn biết, nỗi nọ niềm kia. Anh đừng dấu em. Em cũng như anh. Đau khổ quá, nhưng khi yêu th́ chỉ có yêu, những t́nh cảm khác th́ dù ḿnh có muốn hay không, chúng cũng biến đi hết cả.

Tôi cười khảy :

– C̣n một t́nh cảm : Giận !

– Giận cũng v́ yêu… Nhưng thôi em không bao giờ giận anh

Tôi bóp mạnh bàn tay nhỏ nhắn của nàng kẻo qua mũi tôi nhưng không hít vào. Tôi nghe sự giá lạnh của tim nàng qua làn da ở lưng bàn tay.

Tôi biết nàng sắp sửa nói những chuyện không vui, nên tôi rẽ sang hướng khác. Tôi vẽ ra một tương lai xa vời.

– Nè bây giờ hai đứa cùng về Hà Nội th́ anh sẽ làm ǵ, và em sẽ làm ǵ ?

Tôi giặt giặt tay Thu để đánh thức trí tuệ nàng. Nhưng nàng vẫn lặng thinh và rụt tay lại, nàng khẽ sờ t́m nốt ruồi trên má tôi.

Nàng vuốt ve nốt ruồi làm tôi xúc động. Tôi biết nàng muốn nói ǵ qua cái cử chỉ nhẹ nhàng ấy. Những lần âu yếm nàng bao giờ cũng đặt vào đấy những chiếc hôn, và hầu như nàng chỉ hôn cái nốt ruồi ấy và kêu lên khe khẽ :

- “Của em, của em, anh giữ lấy cho em.”

Bây giờ nàng không nói ǵ, nhưng nàng cứ mân mê cái nốt ruồi, như ngón tay cố bấm lại phím đàn quen thuộc làm cho cây đàn ḷng rung lên với tất cả âm thanh.

Tôi tựa vào vơng và nàng ngă đầu trên vai tôi, tóc nàng chảy dài trên vai tôi vừa mát vừa ấm như một vệt suối . Tôi hỏi :

– Sao em không đáp ?

– Em không thể đáp được.

– Sao vậy em ?

– V́ đó là những chuyện không có trong đời chúng ḿnh.

– Tại sao ?

– Anh cũng thừa hiểu rồi, c̣n hỏi em làm ǵ nữa.

– Em cứ nói cho anh nghe. Dù sao chính em nói th́ vẫn hay hơn.

Thu thở dài năo nuột :

– Vào Nam mà vào tận quê anh là điều không thể có, v́ như anh biết, em không thể đi nổi nữa. Ở đây mới độ một phần ba đường, mà sức khoẻ của em th́ đă cạn. Hơn thế nữa, em không muốn đi để thêm gánh nặng cho anh.

Tôi nói :

– Được rồi…

– Anh để yên, em nói hết cả. Đối với anh, em không c̣n một “ẩn số” nào nữa cả. Th́ những sự suy nghĩ sâu kín nhất của em em cũng nói cho anh. Nhất là từ khi em gặp lại thẳng Hồng th́ em đă phác họa ra một kế hoạch.

– Ghê gớm nhỉ !

– Thật t́nh anh ạ. Có nó rồi, em sẽ cương quyết hơn.

– Làm “bê quay” hả ?

– Đă hằn rồi. Em nhất định sẽ quay ra với thằng Hồng !

– Làm sao mà đi được em ?

– Em sẽ xin vô làm ở bệnh xá. V́ theo anh nói th́ thằng Hồng sẽ phục vụ cho bác sĩ Cường cho đến ngày nào bác sĩ Cường về Hà Nội th́ ông ấy sẽ mang nó về. Thay v́ ông ta có một thằng em phục vụ th́ ông ta sẽ có cả con chị phục vụ, lẽ nào ông ta lại không chịu ?

– Nhất là cô chị lại đẹp quá phải không ?

– Anh không nên đùa như thế. Em cho là em đang ở một khúc ngoặc quan trọng nhất của đời em. Em phải quyết định dứt khoát.

– Trở ra?

– Cố nhiên rồi ?

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi :

– C̣n nếu trường hợp thứ hai xảy ra ?

– Chuyện đó không bao giờ có .

– Tại sao ?

– Không bao giờ anh trở ra Hà Nội. T́nh cảm quê hương và gia đ́nh của anh ghê gớm lắm. Em biết anh xem Hà Nội như một nơi xa lạ. Anh như con chim đậu trên cành cây Hà Nội, không bao giờ anh lót tổ ở đó. Anh chỉ đậu ở đó để gióng hướng về.

Con đường này hay những con đường nào khác khả dĩ đưa anh về tới quê anh, anh đều chấp nhận cả. Hà Nội và tất cả những ǵ thuộc về Hà Nội dù chỉ mới hôm qua đều đă ở lại phía sau của anh ch́m mất trong sương mù.

Thu nói tiếp :

– Em muốn nói Hà Nội đă rơi lại phía sau anh, cả em nữa. Nghĩ tới đó, em thấy buồn, nhưng đó là sự thật.

– Thu tiếp :

– Anh ạ ! Em yêu anh đến thế này cũng c̣n là ít, nhưng cũng đă quá nhiều. Anh đối với em cũng thế. T́nh yêu không biết đong đến đâu cho đầy.

Em ngẫm về em mà em biết . Cứ đầy lại vơi, đang vơi bỗng chốc lại đầy. Bây giờ giữa anh và em có một giới tuyến.

Giới tuyến đó là một con sông, một vách đá hay một lằn kẽ của nét bút ch́ rất nhuyễn, nhưng nó chia cắt chúng ta măi măi.

– Sao em khẳng định như vậy ?

– V́ nó đă như vậy mà. Có lẽ anh không c̣n luyến tiếc cái ǵ ở Hà Nội cả. Nếu có thể có th́ cái đó là em. Em có thể nói một cách không quá đáng như vậy.

– Em nói đúng.

– Nhưng rồi anh sẽ quên em ngay. Không quên ngay, nhưng mà rồi anh sẽ quên đi v́ trước mắt anh là cả một chân trời rộng mở.

Thu tắt ngang câu nói.

Tôi nghe những tiếng sau cùng đẫm nước mắt. Thu nghẹn ngào. Tay Thu càng ve vuốt nốt ruồi trên má tôi. Tôi nghe trên vai tôi âm ấm. Tôi không dám cử động nữa. Thu nuốt ực. Rồi đột nhiên hai tay nàng bám vào cổ tôi, kéo mặt tôi ngửa ra để cho đôi mắt đầm đ́a của nàng áp sát xuống làm cho cả khuôn mặt tôi hứng nhận một trận mưa…


https://i.pinimg.com/originals/e5/4d/5b/e54d5beb0892e9ba0d1d 696aa33e92bf.gif



Trời đă sáng.

Tôi và Thu đi lên bệnh xá để t́m Hồng. Năm Cà Dom bảo:

– Nhớ đi nhanh nhanh, kẻo có chuyện ǵ ở ngoài này mất hết đồ đạc !

Tôi và Thu đến bệnh xá gặp ngay Cường. Tôi nói ngay không để trễ một giây:

– Xin giới thiệu với bác sĩ đây là cô Thu, chị ruột của cậu… Úm Ba La !

– Không ạ ? Không ạ ! Thu xua tay ha lịa. Tôi là chị ruột của cậu Hồng, Vũ Phương Hồng.

– Đây đâu có cậu nào…

– Dạ Hồng chính là Úm Ba La đấy bác sĩ ! Tôi nói.

– Hả ? Anh nói ǵ ? Thu tṛn xoe đôi mắt. Hồng nào lại là Úm Ba La ? Sao em tôi lại mang cái tên ǵ kỳ quặc như vậy ?

– Chuyện đó để khoan hăy nói ! Bây giờ xin bác sĩ cho gọi cậu bé lên đây dùm. Tội nghiệp cô ấy đau khổ quá.

Tôi kể sơ lược câu chuyện gặp gỡ của hai chị em và chuyện tối hôm qua cho Cường nghe. Cường ngơ ngác:

– Cậu ta đâu có trở về đây. Tôi lại tưởng cậu ta vui chuyện ở chơi với anh ngoài đó.

Thu hỏi :

– Dạ thưa anh, thường thường cậu bé có mặt ở đây vào lúc nào ạ ?

Cường hơi mất tự nhiên đáp :

– Cậu ta th́ tự do. Cậu ta đến với tôi bất chấp ngày giờ. Có khi tôi đang ngủ, cậu ta lại tọng vào mùng tôi một giề ong mật rồi chạy đi mất, có khi tôi ăn cơm cậu ta về, tôi ăn chưa xong cậu đă chạy đi.

Nghĩa là tôi không thể bắt buộc cậu ta làm việc với tôi với một cái thời dụng biểu nào cả. Tôi chỉ yêu cầu một điều là đừng phá phách bệnh xá, và cũng chỉ hứa với cậu ta một điều là:

Khi nào tôi trở ra Hà Nội, tôi sẽ mang cậu ấy theo. Chỉ có thế thôi.

– Nó ở đây với bác sĩ được bao lâu rồi, bác sĩ ? Thu hỏi.

– Độ gần một năm.

– Tại sao nó cứ ở đây mà không đi vô nữa, bác sĩ có bao giờ hỏi nó không ?

– Tôi không hỏi, nhưng vẫn biết. Là v́ nó không muốn đi. Là v́ nếu đi th́ đi không đến được, và nếu có đến được th́ không có ngày về, trong lúc gia đ́nh cần sự có mặt của cậu ta hơn.

Tất cả những cậu “bê quay” dầu già hay trẻ đều có chung một lư do đó.

Thấy không có Hồng, tôi bảo Thu trở về, nhưng Thu nằn nằn đ̣i ở lại để chờ Hồng về. Điều đó làm hài ḷng Cường, nhưng trái lại tôi không vui. Nhưng dù tôi bảo thế nào Thu cũng cương quyết ở lại đây Thu nói :

– Em chờ đến chừng nào gặp nó th́ mới về. Nếu anh thấy cần về th́ anh cứ về trước đi. C̣n riêng em th́ em thấy không cần ǵ hơn cần gặp nó. Em phải gặp nó th́ em mới sống yên ổn được.

Tôi đành t́m chỗ mắc vơng nằm, để cho Thu tiếp tục hỏi thăm bác sĩ Cường về Hồng.

Trời càng ngày càng trưa, rồi càng ngày càng tối, vẫn không thấy bóng Hồng. Rồi trời tối. Tôi vẫn phải ch́u Thu mà ở lại.

Thu nói với tôi nghe thương tâm quá:

– Em tin rằng ḷng thương của em đối với nó sẽ truyền tới nó làm cho nó đứng ngồi không yên và có sức lôi kéo nó đến với em. Để anh xem, tối nay nó sẽ về. Đêm nay nó sẽ về. Đêm nay anh cứ chuẩn bi đi nhé ! Hễ nghe em kêu th́ chạy ra túm giữ nó lại.

Thu thao thức trăn trở măi để chờ thằng em, nhưng cho đến lúc tia nắng xuyên qua kẽ cây rừng, thằng em kỳ quặc kia vẫn mất hút bóng h́nh.

Tôi và Thu ra về, không quên nhờ bác sĩ Cường báo tin cho khi nó trở lại.

Chúng tôi đi lặng lẽ bên nhau, bất măn tràn ḷng.

Thu không về mà lại đi thẳng ra lều của Ngân. Ở đó có mấy cô bạn gái Thu vừa mới làm quen, nào dược sĩ, y sĩ, kỹ sư v.v. . . Thấy vậy tôi cũng không về, bỏ mặc cho ông Cà Dom nằm queo ở nhà coi chừng đồ đạc, tôi đi đến chỗ ông bạn Hoàng Việt của tôi.

– Đói quá ! Có ǵ ăn không ?

– Vô đây ăn phở, xong rồi làm cà phê…

– Cha nội nữa !

– Ủa thật mà ! Phở “gió” và cà phê cũng “gió. ”

Tôi lấy vơng ra mắc và ngả lưng. Tôi kể ngay câu chuyện của hai chị em Thu cho Hoàng Việt nghe.

Họ Hoàng lắc đầu, nói bằng tiếng Pháp:

– Thật là dă man ! Rồi bây giờ nó ở đâu ?

– Nó lủi mất đi rồi.

– Không t́m được à ?

– Có ai đi t́m đâu.

Hai đứa đang vui chuyện với nhau bỗng thấy ngoài đường người ta ùn ùn chạy ra. Họ dẫm lên nhau, chạy bừa như chạy thoát chết.

– Cái ǵ thế ?

– Cái ǵ thế ?

– Biệt kích ! Biệt kích !

Có hai tiếng súng nổ gọn ở phía lều của Ngân. Lúc năy Thu đă ghé vô đó để thăm Ngân.

Tôi chạy vô tới đó. Th́ ra biệt kích đánh ngay vào cái cụm lều của Ngân. Người ta đang lúm xúm ở đó. Một người chạy vọt ra. Tôi hỏi:

– Có ai làm sao không ?

– Một người chết.

– Đàn ông hay đàn bà ?

– Không rơ.

Tôi chạy vô tới nơi th́ thấy một người đàn bà đang ôm một người đàn ông kêu la thất thanh để giật anh ta dậy, c̣n chung quanh th́ người ta đang tán loạn, kẻ chạy lủi vô bụi người chui dưới đít vơng. Tôi kêu lên:

– Thu ơi ! Thu !

Không thấy Thu đâu cả. Thấy mọi người chạy tản ra một cách hốt hoảng nên tôi cũng không dám đứng ở đấy.

Có tiếng thét xé màng tai tôi:

– Biệt kích ! Sao đứng đó ?

Tôi lủi vào một gốc cây. Chẳng ngờ cả Thu lẫn Ngân đều đang chui trốn ở đó. Thế mới biết trong cơn hốt hoảng th́ trí khôn không c̣n nữa. Cái gốc cây to không đầy một ôm mà hai người núp.

Nhưng giá chỉ có Ngân hoặc Thu th́ đỡ ngỡ ngàng cho tôi. Đằng này lại có cả hai….

Bên kia cái tiếng kêu gào của người đàn bà ôm cái xác cứ vang lên nhưng đáp lại tiếng kêu ấy dội lại từ vách đá mà thôi.

Chập sau mới có một người lồm cồm ḅ ra dáo dác nh́n quanh rồi mới nói :

– Tụi nó đi hết rồi ! Thôi ra đi bà con !

Tôi nh́n chung quanh xem có ai ḅ ra không. Th́ có người ở gốc cây bên kia khoát khoát tay bảo tôi:

– Coi chừng ! Đó chính là biệt kích giả trang.

– Thế à !

– Ừ, ở rừng này thường xảy ra những chuyện như thế.

- Kỳ vậy?

– Kỳ ǵ. Đó là cái món biệt kích mà !

Nhưng người đứng ngoài kia đă kêu lên :

-Thôi ra đi bà con ơi ! Nó bắn có người chết đây này. Ra phụ chôn đặng mà dời chỗ. Ở luống cuống đây nó trở lại bây giờ.

Người lóp ngóp ḅ ra và lần lượt những người khác thấy không có nguy hại ǵ cũng dớn dác chui ra khỏi lùm bụi.

– Ai chết ?

– Ai chết đâu ?

– Ông y sĩ đang tiêm thuốc cho bà vợ.

– À, cái ông y sĩ .. hai vợ chồng đó hả ?

– Đúng rồi. Vợ cũng là y sĩ.

Tôi đi đến nơi. Anh y sĩ bị bắn đúng giữa ngực. Anh ta đang nằm quằn quại dưới đất trên vũng máu. Không biết làm ǵ hơn, người vợ chỉ nhào lăn quanh xác chồng mà khóc, mà gào.

C̣n những người khác cũng trơ mắt đứng ngó. Chớ làm ǵ khác được ? Một người bảo:

– Thôi chôn đi.

– Ừ chôn nhanh đi. Không khéo biệt kích nó trở lại.

Chưa dứt sự bàn tán th́ anh giao liên hớt hăi chạy tới. Anh ta là một gă thanh niên gị cẳng khẳng khiu với mớ tóc che bít cả mặt và cây súng trên vai.

– Ǵ thế ? – Anh ta hỏi.

– Biệt kích.

– Ấy chết, gặp biệt kích Thượng rồi đó ! Đi mau !

– Biệt kích Thượng là biệt kích ǵ ?

– Đă bảo đi, đừng có hỏi. Mau lên ! Mau lên.

– Anh ta quát.- Cuốn đồ đi ngay bây giờ.

– C̣n chồng tôi đây làm sao ?

– Ôi để đó! Lo người sống trước. Chết rồi làm ǵ th́ cũng chết.

Một người bảo:

– Chôn đă đồng chí.

Anh giao liên gắt:

– Ở đó mà chôn ! Anh xung phong ở lại chôn nhé ! Đi mau lên ! Ai ở đây tôi không chịu trách nhiệm.

Thế là anh ta biến đi trước nhất.

Mọi người ùn ùn bứt tăng màn, giật vơng thồn vào ba lô, tay xách cà mèn, vai mang ba lô lếch thếch láo tháo chạy đi không ai chờ đợi ai kêu gọi ai, ai cũng chỉ lo cho ḿnh trước nhất.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q90/r/924/CC3LhJ.jpg

C̣n tiếp ,

hoathienly19
07-14-2021, 19:40
https://imagizer.imageshack. com/v2/386x395q90/r/922/x1QGp5.jpg

hoathienly19
07-16-2021, 17:26
CHƯƠNG 21


(Câu chuyện xảy ra đă tám năm, trên con đường “ Giải phóng miền Nam ” của tôi.

Nhưng bây giờ tôi vẫn c̣n nhớ những phút hăi hùng có thể làm cho người ta đứt mạch máu chết ngay tại chỗ.

Bây giờ cái khe suối đó, cái vách đá đó, mỗi khi tôi nhớ lại, vẫn cứ dựng đứng trong đầu tôi với cái xác chết có người nhận nhưng lại hóa ra vô thừa nhận.

Tôi nhớ lại, lúc đó tôi lôi tay Thu chạy về và cũng cuốn tăng giựt vơng chạy đi.

Về sau tôi hỏi ra mới biết là chị y tá vợ anh y sĩ kia (anh ta là bác sĩ chớ không phải y tá như người ta đồn) rốt cùng rồi cũng phải bỏ xác chồng nằm đó mà chạy đi với những người khác )


o O o


Có lẽ chị ta tưởng rằng chị ta chỉ chạy lánh tạm một lúc rồi trở lại t́m cách chôn cất cho chồng, dù không đủ nghi lễ nhưng vùi khỏi mặt đất cho ấm thân th́ cũng được.

Nhưng chị không ngờ rằng chị không trở lại được nơi đó một lần thứ hai nữa.

Mà cũng không có ai trở lại đó lần nào nữa. Kể cả anh giao liên là người “có trách nhiệm. ”

Nếu như ở đồng bằng th́ người ta có thể đào vội một cái huyệt cạn cạn rồi cho cái xác xuống lấp đất lại, nhưng ở đây th́ không thể.

V́ toàn vách đá, đá liền với đá không thể đào xới xuống một tấc đất.

Chỉ có thể t́m một kẹt đá, dồn cái xác vào và đóng kín lại bằng một ḥn đá.

Ấy là nói tường hợp có đủ th́ giờ. Chứ c̣n như vừa rồi là đành chịu để cho cái xác người bác sĩ xấu số kia nằm đó cho đến lúc… :112:

Ngay cả người vợ cũng không kịp khóc cho hết nước mắt t́nh nghĩa với người chồng. Ở th́ không được. Đi không đành, nhưng vẫn phải đi. Đến chỗ hạ trại mới, chúng tôi mới tỉnh hồn ra.


https://i.postimg.cc/ZYwBSK3w/Ho-chi-minh-su-to-ki-ch-o-ng-danlambao.jpg[/img


Chị y sĩ vợ của anh bác sĩ tên là Tâm.

Chị Tâm đến nơi, quăng tất cả đồ đạc xuống đất, và ngồi khóc tiếp những giọt nước mắt mà lúc năy v́ sợ hăi không lăn ra được.

Chị khóc to, khóc mùi mẫn, khóc nhưng không gào thét nữa.

Tiếng khóc bật ra từ tim gan, tâm năo của chị như một mạch suối nứt chảy từ một vách đá, tràn trề.

Trông thảm thê quá, tôi không dám nh́n, cũng không dám hỏi thăm. Bây giờ ai động tới nỗi đau thương của chị, chị cũng không hay biết hoặc chỉ làm cho chị đau hơn mà thôi.

Tôi và Năm Cà Dom cả Hoàng Việt cũng đều ngậm tăm không ai nói với ai điều ǵ.

Hoàng Việt th́ thỉnh thoảng lại chắc lưỡi.

Năm Cà Dom th́ chửi đổng. C̣n Thu th́ thất sá hồn kinh mặt xanh như chàm đổ.

Trong khi chị Tâm cứ ngồi phệt đó, tóc xơa dài xuống phủ cả lưng, hai tay cứ bưng lấy mặt , đôi vai của chị cứ run lên theo những tràng nấc dài, tức tửi.

Thời may, anh giao liên lại đi qua. Anh ta vừa đi vừa hỏi:

– Ở yên chưa ?

– Được rồi.

Anh ta dừng lại lại trước mặt chúng tôi và giải thích:

– Nhưng phải coi chừng, tụi biệt kích này ghê gớm lắm.

Tụi nó là người Thượng, hơn chục thằng thôi, nhưng nó lội nhẩm dấu rừng này, không có bộ đội nào đánh được.

Nó ŕnh ŕnh một cú ngon ăn là nổ mấy phát rồi rút ngay. Nó leo núi như khỉ. Thấy đó là biến mất. Đố cha ai đuổi kịp.

Có đuổi theo th́ cũng chẳng biết đường nào . Đâu có dấu chân ? Lớ quớ lại bị nó làm thêm mấy phát. Ai dám đuổi ?

Anh ta lại nói tiếp:

– Bộ đội ta chặn đánh nó măi. Bằng cách là đi lẩn trong một đoàn cán bộ dân chánh để nhử nó. Hễ nó nổ súng là bộ đội rượt ngay.

Nhưng tụi nó khôn lắm. Hễ bộ đội đi ở khúc đầu th́ nó đợi cho khúc đầu qua xong rồi nó tỉa khúc đuôi, hễ bộ đội đi khúc đuôi th́ nó chơi khúc đầu, c̣n hễ bộ đội đi hai đầu th́ nó nằm im.

Làm măi không kết quả, rồi bộ đội cũng thối chí không theo nữa. Cho nên bây giờ tụi nó lộng hành lắm ! Xuất hiện và biến đi đều bất ngờ.

Anh giao liên vừa nói đến đó th́ chị Tâm chạy tới vừa khóc vừa nói :

– Trời ơi ! Vậy bỏ chồng tôi ở một ḿnh sao?

Anh giao liên lắc đầu và dậm chân:

– Vậy chớ tôi biết làm sao bây giờ ?

– Thôi anh đưa đùm tôi đến đó.

– Úy trời đất ! Chị muốn đi theo ảnh luôn sao !

– Tôi bây giờ sống cũng chẳng làm ǵ.

– Sao chị nói vậy, ảnh không vui ḷng đâu.

Thôi chị ạ, đừng khóc nữa. Tôi rầu thối ruột đây. Mấy trăm khách ở trong cái hang đó tưởng nằm yên chờ đường thông rồi sẽ đi chẳng ngờ nó đánh tán loạn thế này th́ khổ quá ! Một bước cũng không dám đi. Rừng núi rậm ŕ hiểm trở thế này, biết nó núp ở đâu ? Nguy hiểm lắm.

Trở lại không được đâu chị ạ ! Chị nên nghe tôi. Đầu óc chị bây giờ tối mù mịt, không nghĩ ra được ǵ sáng suốt đâu. Không phải tôi tàn nhẫn với chị hoặc với anh ấy. Nhưng v́ tôi đă gặp chuyện bất ngờ như vậy cũng đă nhiều rồi.

Cho nên tôi có kinh nghiệm giải quyết. Giữa một người đă chết và một người c̣n sống, nên bảo vê người nào ?

Cố nhiên không thể quư người chết hơn là kẻ sống, dù người chết đó có là ông ǵ đi nữa ? Đó, trường hợp hồi năy không xua tất cả mọi người đi, ở đó có thể chúng nó hồi mă tam thương trở lại lắm.

Chị Tâm càng khóc to. Chị cố nén tiếng khóc và nói :

– Vậy th́ tôi đành ở lại đây thôi. Chớ đi về trong đó làm nữa .

– Chị nói vậy sao được. Người sống đống vàng mà !

– Khi ra đi… th́ hai đứa… c̣n bây giờ…

– Chiến tranh mà chị. Sống nay chết mai ai nào đoán được.


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q90/r/922/Qeqwsx.jpg


Tôi được biết hai anh chị lấy nhau từ Hà Nội. Anh người Nam cùng quận với tôi, nhưng anh ở An Thái cách xă tôi ba xă. (Đến nay tôi vẫn c̣n nhớ tên anh, nhưng không rơ gia đ́nh anh ở đâu để báo tin dùm).

C̣n chị Tâm là người Hà Nội. Lại một cặp uyên ương Nam Bắc. Nhưng giờ đây đă chích cánh dọc đường.

Hai người định về tận quê nhà rồi sẽ làm lễ cưới lại lần thứ hai để có sự chứng kiến của gia đ́nh. Chị Tâm rất sung sướng với cái h́nh ảnh thắm thiết đó. Chị rất yêu mến đất nước miền Nam và đă nuôi hy vọng được vào Nam hồi c̣n đi học.

Họ dự định sẽ xây một chiếc tổ hạnh phúc đơn sơ, bé nhỏ trong khói lửa. Họ sẽ săn sóc mẹ già và sống với nhau đến trọn đời.

Bà mẹ người Nam sẽ rất yêu quư cô dâu miền Bắc.

Đứa con trai đi xa hơn mười năm, khi cất bước trở về, chỉ ước mơ có thế. Người con dâu mới đi vào một gia đ́nh miền Nam cũng chỉ mơ ước giản đơn như thế. Nhưng rồi đều không thành.

Ai sáng suốt và trải đời, hăy tính dùm cho chị Tâm.

Các ông lớn ông nhỏ ở miền Bắc ngồi trong pḥng viết những bài hịch kêu gọi này nọ có dám nh́n tận những sự thực xảy ra trên con đường này không?

Tôi th́ quá ngao ngán rồi. Mắt tôi đă đầy hết cả những h́nh ảnh đau thương. Vừa mới xảy ra việc cậu em trai của Thu đó, bây giờ lại thêm chuyện biệt kích này.



https://anhxua.net/photo/558539320858244.jpg



Rồi đêm đến. Chúng tôi như những người nằm trong chơi vơi của sự đau thương cả phần hồn lẫn phần xác.

Nửa đêm tôi giật ḿnh thức dậy. Lúc bấy giờ trời có trăng ánh trăng lờ mờ rọi qua những tàng cây dày đặc. Tôi thấy một cái h́nh người đứng bỏ tóc xơa lặng chết như tượng đá.

Tôi không dám cựa ḿnh.

Cái h́nh người ấy cứ đứng lặng ngắt như một cái bóng ma.

Ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống vai, xuống tóc mập mờ hư ảo như có như không. Sự đau khổ đă hóa thành người. Hay con người quá đau khổ đă hóa đá. Vận mệnh đă gỡ tay chị ra khỏi sự bám víu của cuộc đời .

Bỗng tôi nghe tiếng rên rỉ khe khẽ. Tiếng kêu bị nén trong cổ họng chỉ bật ra ri rỉ như nước rịn ra từ những làn nứt của một ḥn đá.

Chị Tâm đă không c̣n sức để khóc gào nữa. Chị nói lảm nhảm những câu ǵ trong miệng không nghe được rồi lại khóc, rồi lại nói.

Sau cùng có lẽ nước mắt đă cạn, chị kể lể.

Tôi chỉ nghe được một đoạn như sau:

– Anh ơi ! Sao anh nỡ chết bỏ em. Chết tức tưởi đau đớn làm vậy. Anh sắp về đến quê rồi… Mẹ già trông đợi. Mà anh cứ măi nằm lại đây, chẳng bao giờ về. C̣n em sống đây cũng như đă chết rồi . Em đi với ai ? …

Tôi nằm không dám thở, chín lịm cả người.

Bỗng cái bóng kia di chuyển. Nó lù lù đi tới ít bước, rồi quay trở lại trên dấu chân cũ, rồi gục đầu vào một gốc cây, rồi lại ngửa mặt lên trăng, làm cho những vệt tóc chảy ngược ra sau gáy trông rất ghê rợn.

Tôi muốn gọi chị một tiếng, an ủi chị nhưng tôi không dám, mà cứ nằm như thế cho đến lúc Thu kêu lên thất thanh:

– Hồng ! Hồng… Đứng lại.

Vệt đèn pin của Thu rọi vút theo một bóng người. Và tiếng thét của Thu có vẻ đuổi theo người kia:

– Em trốn th́ chị tự vận.

Bây giờ tôi mới hiểu ra. Và tôi chạy vụt sang lều của Thu.

Thu đă nhoài người ra khỏi màn, một tay giơ đèn pin ra và lại quát:

– Em trở lại không ? Em có trở lại không ? Em trốn chị lần này th́ chị sẽ chết ở đây cho em xem !

Cái bóng người hiện rơ trong vệt ánh sáng xanh rẽ quạt. Đúng là thằng Hồng. Tôi nhận ra hắn nhờ mái tóc bù xù của hắn.

Thật là kỳ quái. Cái thằng nhỏ trốn chị, lại trở về t́m chị như một cái bóng ma. Mà Thu cũng ghê gớm thật. Giá Thu không nói cái câu quyết hệt đó th́ hắn không trở lại.

Hắn đi chầm chậm như sợ phải đến gặp chị hắn.

C̣n Thu th́ cứ lăm lăm chiếc đèn trong tay như sợ thằng em bất kham lủi mất.

Nhưng không, hắn chỉ đi chầm chậm ít bước rồi dường như không đè nén được t́nh cảm, hắn chạy lao tới ngả vào ḷng người chị. Chiếc đèn trên tay Thu rơi xuống đất.

Tôi muốn xem lại sự thực một lần nữa xem có phải là sự thực hay là tôi nằm mơ ?

Tôi nhặt chiếc đèn soi vào cảnh tượng đó. Quả thật. Cũng mái tóc hôm trước của thằng người Kinh Kong.

Thế là yên ổn. Tôi trở về vơng nằm, như nằm giữa hai gọng kềm tương phản, một bên là tử biệt một bên là trùng phùng, nhưng cả hai người trong cuộc đều khóc :

Thu và chị Tâm.

Chị Tâm vẫn c̣n lởn vởn ở đấy.


https://baodanang.vn/dataimages/202001/original/images1542548_10.jpg


Tôi lắng nghe câu chuyện của hai chị em Thu.

– Sao em cứ trốn chị ?

– Em không muốn cho chị trông thấy thằng người của em đă biến thành ngợm .

– Rồi em định đi đâu ?

– Th́ em cứ đi lang thang trong rừng như em đă sống lâu nay .

– Nhưng sao hôm qua em biết chị mà không nh́n chị ?

– Em ghét chị lắm .

– Sao lại ghét ?

– Đi làm ǵ vào trong này kia chứ ?

– Sao ?

– Chị không thấy con đường này nọ như thế nào à ?

– Chi đâu có dè.

– Em đă viết bao nhiêu lá thư cho chị, c̣n ǵ nữa.

– Ơ ḱa sao lại hờn, chị có nhận được thư em đâu nào ? Em có biết thầy mẹ ở nhà khổ sở v́ em bao nhiên không?

– Em biết chứ, nhưng em…

– Nhưng tại sao em không trở về ?

– Em như thế này, em không muốn trở về.

- Bây giờ nếu chị đi về với em th́ em có cùng đi với chị không?

– Cái ǵ cơ ?

– Chị sẽ đi về với em.

– Về đâu ?

– Em ngớ ngẩn thế !

– Em không hiểu thật mà.

– Chứ em định về đâu ?

– Nếu em có về th́ sẽ về đâu ngoài nhà ḿnh?

– Th́ chị cũng như em. .

Im lặng một lúc lâu. Có lẽ Thu đang ôm đầu đứa em trai vào ḷng ḿnh và hai chị em cùng khóc. Một lát sau tôi lại nghe

– Lâu nay em sống ở đâu ?

– Ngoài rừng ra th́ c̣n ở đâu hở chị ?

– Lấy ǵ em ăn?

– Ăn cắp !

- Hả ? Em nói ǵ?

– Em ăn cắp để ăn. Ăn cắp gạo, ăn cắp thức ăn. .

– Của ai ?

– Của bệnh xá, của những người như chị đây này.

– Trời, em làm những chuyện như vậy sao?

– Đói mà chuyện ǵ không dám làm, chị !

– Trời ơi, em trai của chị.

– Thôi, chị đừng có khóc rồi em cũng khóc theo, không nói chuyện được. Em c̣n sống và gặp chị đây cũng là chuyện may hiếm

Câu chuyện gián đoạn một chập, rồi tiếp:

– Bây giờ chị định thế nào ?

– Về thôi em ạ !

– Tại sao, chị không đi theo đơn vị chị nữa à ?

– C̣n em ?

– Em ớn lắm rồi ! Người ta bỏ em suưt chết ră xác, bây giờ chẳng lẽ em lại lót tót chạy theo xin đi với họ ?



https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q90/r/924/opguFp.jpg


– Nhưng em có kế hoạch trở về như thế nào ?

– Em đă chuẩn bị lương khô xong rồi. Thế là đi !

– Không gặp chị em có đi không ?

– Đi chứ ! Rủi quá, nếu em về gặp chị ở Hà Nội th́ em không cho chị đi vô đây bao giờ.

Chung quanh đây có ai không, họ nghe chị em ḿnh bàn chuyện này họ báo cáo với giao liên th́ chết với họ đấy.

– Không có ai đâu.

– Cái anh ǵ đi vô trong bệnh xá hôm qua, nay đâu rồi ? Anh ấy là…

– Thôi bỏ chuyện đó đi. Nói chuyện khác. Chị hỏi em nhé. Tại sao em lại t́m đến chị trong lúc nửa đêm mà lại không cho chị biết và khi chị biết th́ em vụt chạy ?

– Em nhớ chị quá cơ ! Lúc em gặp chị lần đầu tiên, em muốn kêu lên và chạy tới ôm chầm lấy chị mà khóc hết tất cả nước mắt cho chị, nhưng không hiểu sao lúc đó trong t́nh cảm em lại gợn lên một điều ǵ, rồi em dừng lại, rồi em lánh xa chị.

Em có ư định không cho chị gặp nữa. Nhưng rồi em không chịu đựng nổi sự xa cách đó. Lúc chị đă lên bệnh xá t́m em, em cũng trông thấy chị, nhưng em không để chị thấy em. Em muốn theo dơi chị như một cái bóng ma.

– Em toàn nói gở !

– Thật mà. Bây giờ, em chẳng khác nào con quỉ rừng xanh. . Em phá phách, em gây rối loạn. Chị xem đồng đội của em đó. Bỏ bạn ḿnh trong trường hợp như vậy thế mà c̣n gọi nhau là đồng chí được à ? Bây giờ em thù tất cả những ai em gặp trên con đường này. Em muốn lập một đảng cướp hùng cứ cả vùng này đánh tất cả không đầu phục ai cả. .

Trời lại sáng như nhũng buổi sáng khác.

Thu ngồi bên cạnh cậu em trai sờ mái tóc, sờ má. sờ tay nó và cứ hỏi luôn mồm:

– Sao thế này em ?

C̣n thằng bé th́ cứ cười khảy:

– Th́ em đă bảo em là người rùng mà lại.

– Sao lại cái sẹo này ?

– Chẻ củi thuê cho bệnh xá bị đứt.

– Sao lại chẻ củi thuê ?

– Chẻ củi người ta mới cho ăn cơm chứ !

– Em có nhịn đói không ?

– Cái đó th́ xoàng quá !

– Cái ǵ mới không xoàng ?

– Đánh nhau. Bắn nhau suưt chết !

– Trời ! Em không c̣n là em ngày xưa nữa.

– Nhưng em vẫn là em chị chứ ! Chi vui ḷng không ?

– Sao em lại hỏi chị thế ? .

– V́ em bây giờ không là em ngày xưa nữa. Như chị nói. .

– Thôi mà em !

Buổi sáng ấy chúng tôi ăn cơm với nhau. Cả ba không nói chuyện ǵ. Cơm xong th́ thằng Hồng đ̣i về. Thu gắt:

– Em về đâu ?

– Về bệnh xá, chỗ ở của em.

– Em ở đó bao lâu rồi ?

– Gần một năm. Nếu không có chị đến đây th́ em sẽ ở măi .

– Nhưng từ giờ phút này trở đi, chị nhất định không để cho em đi xa chị một bước. Nếu em căi chị mà em đi th́ em sẽ không c̣n trông thấy mặt chị nữa.

Hồng, cậu bé có vẻ ngang ngạnh kỳ khôi, bây giờ bên chị đă trở nên ngoan ngoăn. Sự dịu hiền có sức thuyết phục và hoán cải.

Hồng nói với chị bằng một giọng thân ái:

– Em xin lỗi chị. Em hứa với chị như thế. Nhưng em trở về để lấy đồ đạc rồi mới thực hành ư định của chị em ḿnh được chứ. Nếu chị kiềng em ở đây măi rồi làm sao ?

– Chị em ḿnh sẽ chia nhau khẩu phần. Chi sẽ cắt đôi vơng và dây vơng ra, thê là em được một cái vơng. Để tránh muỗi, chị sẽ đắp chăn trùm đầu, c̣n em th́ ngủ màn.

– Không, em không cần chăn màn. Muỗi đ̣n xóc bây giờ vô hiệu quả đối với em rồi!

Hai chị em cứ quấn quít bên nhau măi và bàn chuyện trở ra Hà Nội một cách công khai trước mặt tôi. Tôi không lấy làm lạ lùng ǵ, cho nên câu chuyện của hai chị em rất tự nhiên. Thu c̣n quả quyết về tôi:

– Anh ấy về Nam là v́ quê anh ấy ở trong Nam, chứ nếu anh ấy là người Hà Nội th́ anh ấy cũng làm “bê quay” như ḿnh !

Sau khi nghe Hồng giải thích, Thu ưng chịu cho Hồng trở về nhưng chỉ cho phép Hồng đi trong nội ngày rồi trở lại. Hồng cũng hứa chắc như vậy. Thu đưa Hồng một quăng. Tôi cũng đi theo.

Hồng và Thu cả hai chị em vui hẳn lên, như đă trông thấy ngày sum họp của gia đ́nh ḿnh ngay trước mắt.

– Nếu bây giờ đi th́ bao giờ tới Hà Nội em ? Thu hỏi.

Hồng đáp:

– Chậm nhất là sáu mươi ngày.

– Sao lâu thế ?

– Th́ phải trừ hao ngày bệnh, ngày nghỉ của chị. Lần vào chi đi đă mất gần hai tháng rồi mà. Bây giờ chỉ yếu hơn trước.

– Không biết người ta có cho ḿnh trở ra không ?

– Cho ra th́ không bao giờ, nhưng ḿnh trốn.

– Trốn cách nào ?

– Ḿnh cứ đi theo đường ṃn, nhưng khi gần đến trạm giao liên thi ḿnh rẽ vào từng. Cứ thế mà đi.

– Em có thuộc đường không ?

– Thuộc chứ !

– Đường giao liên họ thay đổi liền liền, em làm sao biết được mà đi ?

Thằng Hồng bị một câu hỏi bất ngờ, cứ ậm ờ không trả lời suông sẻ được, nhưng hắn cũng nhanh trí đáp:

– Đường ở trong miệng ḿnh chớ ở đâu mà không biết, chị !

– Ở đây đâu có gặp ai mà hỏi đường.

Bị bắt bí lần thứ hai Hồng hơi cáu, Hồng gạt phắt :

– Thôi chị để em lo, chị đừng lo.

Rồi Hồng vuột khỏi tay chạy vút về phía trước nhưng Thu thét lên như bị một viên đạn đúng vào ngực.

Thằng bé chạy bỗng quay trở lại. .

Thu nắm tay nó rồi ôm chầm lấy nó nức nở.

– Thôi đừng đi em ạ !

– Tại sao vậy chị !

– Em ở lại đây với chị hoặc chị sẽ đi với em. Chị không thể vắng em.

Tôi nói với Hồng:

– Thỏi đừng đi nữa Hồng ạ, để chị Thu khỏi buồn. Anh khổ lắm. Rồi chừng nào hai chi em thấy thuận tiện cho việc trở lại Hà Nội th́ cứ đi. Anh không khuyên Thu đi tới mà Thu trở lại cũng không can.

Cuộc sống của một người bây giờ là tùy thuộc cá nhân người ấy. Ở đây không có ai giúp đỡ ǵ cho chúng ta, ngoài anh giao liên có một nhiệm vụ duy nhất và độc nhất là dẫn đường.

Hồng nói với Thu :

– Chị cứ gàn cản măi thế này th́ rồi chị em ḿnh sẽ cứ dậmchân ở măi một chỗ không đi đâu được. Chị cứ theo anh về đi, rồi em sẽ trở lại.

– Nhưng em đi đường nào cơ ?

– Em đi đường của em mà. Chị sợ biệt kích phải không ?

– Em đừng có dại mồm.

– Con đường biệt kích là con đường của em đây.

Rồi Hồng lại đi.


https://xemanhdep.com/wp-content/uploads/2016/04/hinh-anh-dong-dep.gif


Tôi trở về với Thu, ḷng buồn và nặng trĩu. Toàn những chuyện bi đát bất ngờ. Từ lúc Hồng đi, Thu cứ hết đứng lại ngồi và trông chừng mặt trời.

Măi tới chiều, rồi trời tối hẳn không thấy Hồng trở lại. Rồi cho đến khuya, cũng không thấy.

Thu cứ càu nhàu :

– Thằng này nó hoang rồi. Đầu óc nó hỏng rồi anh ạ. Em không nói nổi nó đâu ! Khổ lắm !

Rồi tới lúc gần sáng, đang ngủ bỗng nhiên tôi lật nhào xuống đất Chiếc vơng bật lên, và dây mắc tăng đứt tung ra như có bàn tay nào bứt thật mạnh.

̀nh ́nh ́nh. .. liên hồi. Tôi như một trái bóng nẩy lia lịa trên mặt đất Mặt đất nghiêng ngửa, sàn qua sàn lại mà tôi là hạt gạo trên một cái sàn đang lắc mạnh.

– Thu ơi !

Tôi muốn gọi nhưng mồm thốt không ra tiếng. Tôi cứ nằm miết xuống đất và nghe những tiếng nổ hằng loạt dài tưởng trận mưa bom đang rơi trên lưng ḿnh.

Tôi vừa ngóc lên th́ lại ́nh… ́nh… ́nh.

Tôi lại nằm mép xuống, nín thở, tay quờ quạng ôm chặt một gốc cây để khỏi bị tung ra xa. Chung quanh tôi cây run ào ào như băo dậy. Có tiếng gọi nhau í ới, thất thanh. Tôi mới biết rằng trận B52 vừa qua ở gần ḿnh quá, gần đến nổi tưởng chính ḿnh đang chịu trận bom ấy. Tôi lồm cồm ngồi dậy và lại gọi:

– Thu ơi !

– Dạ ! Em đây.

- Có sao không em ?

– Không sao cả.

Bỗng Thu ̣a lên khắc mùi mẫn. Tôi gạn hỏi măi Thu mới bật ra tiếng nói:

– Chắc thằng Hồng chết quá. Em đă bảo đừng đi mà. Trời ơi. Em làm ǵ mà trời bắt em phải khổ thế này ? Làm sao đi t́m nó bây giờ. Lần này mà gặp nó nhất định hai chị em sẽ trở lui ngay.

Rồi trời sáng thiệt mặt.

Thu biến sắc. Trông Thu như người đang ốm nặng. Tôi không biết làm ǵ, đành nằm thở dài. Có lẽ tai họa này chỉ có tiên thánh mới cứu thoát.

Bất chợt, nh́n sang tăng của Thu tôi bỗng thấy chiếc nanh heo từng mắc ṭng teng ở ngay đầu vơng của Thu. Tôi nói và trỏ vào chiếc nanh heo:

– Thằng Hồng nó tặng lại cho em kia ḱa.

Thu đang nằm bỗng nh́n lên. Rồi Thu ngồi bật dậy với món đồ vật cầm nơi tay. Tôi nói:

– Chiếc nanh heo đó quí lắm đấy em. Mang vào người đi ! Có tai nạn sắp đến là em có thể biết trước đấy. Người ta đeo nó như đeo bùa vậy !

Thu làm thinh. Từ đôi mắt lệ rơi từng giọt xuống cái món đồ ly kỳ.

Thu càng buồn. Thu cảm thấy như thằng Hồng tặng lại Thu món đồ này để làm kỷ niệm. Thu cứ sụt sịt khóc.


f1_BV6--ivE


Đến xế chiều hôm ấy th́ anh chàng thiếu tá Kim đến. Không phải anh ta t́m tôi mà v́ tôi trông thấy anh ta đi ngang nên tôi gọi.

Anh ta ngồi xuống đất và nói ngay :

– Suưt chết. Cả tôi lẫn thằng Cường.

– Bom hả ?

– Không phải nó bỏ ngay bệnh xá đâu. Nó bỏ đâu ở miệt cửa khẩu ấy mà.

– Nhưng sao lại anh và Cường suưt chết ?

– Một trái bom văng vào khu vực bệnh xá. Chỉ có một trái thôi. Và là trái cuối cùng. Nó bắn tung ra khỏi băi chừng mấy cây số ! Lúc đó tôi và bác sĩ Cường đang lụm cụm nấu nước uống trà.

Tôi hỏi:

– Anh có trông thấy thằng em tôi về đó không ?

– Không thấy !

- Ủa, sao nó bảo nó về đó kia!

– Nếu hôm nay có nó th́ tôi lôi nó cùng về Hà Nội luôn.

Thu hỏi Kim:

– Anh không trông thấy nó về bệnh xá từ chiều hôm qua tới nay à anh ?

– Không thấy. Cái thằng bé ấy đáng thương lắm.

– Kim thở dài.

- Cuộc sống tàn nhẫn một cách kỳ cục ở đây đă làm hỏng thằng bé.Nó thích đọc sách ghê. Gặp sách ǵ cũng đọc. Thế mà bây giờ lại ra hồn thế đó.

Nó đi suốt ngoài rừng. Một hôm nó nhặt được một cái nanh heo từng chết rũ. Cái nanh cắm hẳn trong một thân cây. Nghe người ta nói quí lắm nó mới buộc dây đeo vào cổ.

Thu nói một ḿnh:

– Thế th́ nó không sao đâu.

– Hôm qua nó ra chơi ngoài này à ? Kim hỏi.

– Dạ vâng, em ra t́m tôi, nhưng khi tôi trông thấy nó lại lủi trốn.

– Thế th́ không sao đâu, trận B52 ở xa mà !

Tôi hỏi Kim :

– Thế bây giờ anh định đi đâu ?

– Về Hà Nội.

– Chỉ có hai thầy tṛ thế này à? Tôi trỏ vào cậu cần vụ của Kim và hỏi:

Cậu này có giỏi đường rừng không?

– Th́ đi từng chặng thôi. Về báo cáo cho bộ tổng rơ t́nh trạng đường sá. Để thế này th́ lính tráng chết hết. Đi mười thằng vô tới nơi chỉ c̣n hai ba tên là cùng. Tôi đi tay không, có người giúp đỡ thế này mà c̣n lê lết huống ǵ pháo binh ?

Tôi tuôn ra ngay :

– Không biết trung ương nghĩ thế nào mà cho bộ đội và cán bộ đi trên một con đường thế này mà lại không đủ thực phẩm.

Kim lắc đầu :.

– Chết vô lư nhiều quá !.

Thu ngồi thờ thẫn. Có lẽ nghe Kim nói về Hà Nội và nếu có thằng Hồng th́ y sẽ lôi nó cùng đi. Nếu nó đi th́ Thu cùng đi với nó. Nếu đi th́ khổ ǵ Thu cũng xin chịu, có chết rồi Thu cũng c̣n cố lóc tới vài bước để được gần Hà Nội thêm lên.

Tôi bỗng quay lại Thu:

– Ḱa em, viết thư về nhà đi, gửi anh Kim mang về dùm cho. Được không anh?

– Được nhưng viết ngắn thôi. Túi tôi bây giờ ít ra cũng trên chục bức. Toàn dân Hà Nội đi vô đây rồi bị mắc kẹt không về được. Đứa nào đứa nấy kêu trời không thấu.

Thu vội vă lấy bút giấy ra viết c̣n tôi th́ tṛ chuyện với Kim.

Tôi hỏi :

– Theo anh th́ trung ương có biết t́nh trạng của binh sĩ, cán bộ trên đường này không ?

– Biết chứ.

– Biết sao không sửa ?

– Sửa thế nào ? Theo anh th́ trung ương phải sửa như thế nào?

– Tôi không hiểu như thế nào, nhưng nếu thế này th́ đừng để cho quân sĩ và cán bộ phải đi.

Kim lại thở dài. Rồi anh nói:

– Ở đây chưa phải là cái đỉnh gian khổ, thế mà bà con ḿnh đă kêu thế. Huống hồ ǵ vô một quăng nữa ?


https://scontent.fyto1-2.fna.fbcdn.net/v/t1.6435-9/167990997_1367872436 913337_7760104840701 969077_n.jpg?_nc_cat =109&ccb=1-3&_nc_sid=730e14&_nc_ohc=v9h2oUyDJdQA X_0ohC6&_nc_ht=scontent.fyto 1-2.fna&oh=66b79dfebd155f907 89e73735bc5b19f&oe=60935CE4


Tôi không muốn nghe Kim kể những gian khổ ở phía trước mặt chúng tôi, những gian khổ mà chắc chắn chúng tôi phải chịu đựng, mà chúng tôi không muốn chịu đựng. Tôi hỏi:

– Bao giờ th́ anh đi ?

– Th́ tôi đang đi đây.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi phải trở ra Hà Nội, ngược lại tôi sợ điều đó nữa là đằng khác, nhưng tôi thương Thu. Tôi đoán biết tâm trạng của Thu lúc này.

Thu muốn đi lắm, nhưng đi làm sao được với một người mới quen. Nếu có cậu bé ở đây th́ Thu nhất định đi ngay với nó. Không có ai can được. Chập sau Kim từ giă ra đi.

Trời trên đầu tôi thật nặng.

Dưới đất , chung quanh tôi cũng không có ǵ vui. Lấy rừng làm nhà. Đó là một điều đă quen thuộc với chúng tôi. Và chung quanh lúc nào cũng có vài chuyện vô lư xảy ra.

Thu hết đứng lại ngồi, cứ ngóng về phía thằng Hồng. C̣n tôi th́ cứ im lặng. Cứ để cho Thu đắm ḿnh trong nỗi đau buồn của Thu . Tôi cũng không sang nói chuyện với Năm Cà Dom và Hoàng Việt .

Không c̣n chuyện ǵ để mà nói.


https://anhxua.net/photo/549454748433368.jpg


C̣n tiếp

hoathienly19
11-04-2021, 08:17
CHƯƠNG 22



Độ mười ngày sau th́ đường thông, chúng tôi tiếp tục cuộc hành tŕnh.

Các bạn thử tưởng tượng chúng tôi đi với sức lực nào, với tâm tư nào. Vậy mà chúng tôi phải đi, trong khi đó th́ lại có người đi ngược chiều với chúng tôi.

Lúc bấy giờ vào khoảng tháng sáu dương lịch. Mưa vẫn c̣n đang mùa. Mưa là kẻ thù của chúng tôi, không kém nguy hiểm hơn bom đạn . Leo núi lại dầm mưa. Cả nghị lực dường như cũng bị nước mưa dội vào làm cho nó nhũn hẳn đi. Mưa tàn nhẫn, mưa không thương xót.

Bây giờ tôi lại phải để ư tới bước đi của ông bạn “Tiếng C̣i Trong Sương Đêm ” của tôi.

Hoàng Việt luôn luôn đi tụt ở sau và cách người cuối cùng ít nhất là trăm thước. Tôi cứ phải dừng lại để chờ ông ta. ông ta đi chậm quá làm lắm lúc tôi cũng phải bực ḿnh.

– Đi ǵ đi chậm thế cụ ?

– Tao đi đây là quư lắm rồi nhé ! Cậu bảo với thằng giao liên tao là người chớ không phải là máy nhé ! Mẹ kiếp, đi ǵ đi măi thế. Đi không thấy đến đâu cả.

Tôi cười dả lả.

– Th́ tại đường đi nó thế chứ có phải tại giao liên đâu !

– Tại đường thế nào ? Nó phải thông minh nó lựa đường dễ đi cho ḿnh chớ.

Anh giao liên chờ tôi và Hoàng Việt đến lại bắt đầu đi và nói:

– Các đồng chí chuần bị xuống dốc nhé !

Bộ đội ́ ạch nặng nề đi qua mặt chúng tôi . Trông đến đau buồn. Thú thật lắm lúc tôi không dám nh́n, v́ thấy họ như đoàn người tù chung thân.

Tôi thầm nghĩ.

– Xuống dốc th́ khỏe rồi !

Trời đă xế hẳn. Mặt trời thiêu đốt cả vùng rừng núi suốt ngày giờ đă hạ nhiệt độ, nhưng những tia nắng vẫn c̣n gay gắt xuyên qua lớp áo đẫm mồ hôi của chúng tôi và chọc thẳng vào làn da bệnh hoạn của chúng tôi, làm cho chúng tôi gây gây khó chịu.

Tiếng chân bộ đội đi nặng ch́nh chịch. Vai chịu đ̣n, tay vịn đ̣n, c̣n một tay họ phải chống gậy, để đi cho vững, hoặc để gượng lại mỗi khi trượt chân.


http://baotanglichsu.vn/DataFiles/Uploaded/image/Truong%20son/1.jpg


Hai anh bộ đội đi trước mặt tôi khiêng một cái ṇng súng không biết súng ǵ phủ lá um tùm tôi không nh́n thấy chỉ thấy hai người khiêng ́ ạch quá.

Chân họ như cong ṿng ra dưới sức nặng của ṇng súng. Và cái ṇng súng th́ cứ trút xuống dồn sức nặng xuống vai người đi dưới.

Cứ chốc chốc người đi dưới lại kêu nặng và lại đổi người đi trên xuống dưới. Tôi thấy đau hai đầu gối của tôi và đau hai đầu gối của những người khiêng ṇng pháo.

Đường đi xuống vừa trút lại vừa quanh gắt. Đang đi xuống lại phải quanh qua ngay, nếu bước sấn tới một bước th́ lao ngay xuống hố. Trong trường hợp này hai chân đóng một vai tṛ quyết định. Không có nó th́ cái ṇng súng sẽ đưa cả hai người xuống hố!

Nhưng không phải chỉ có một ṇng súng mà có rất nhiều ṇng súng. Có lẽ đây là một đơn vị pháo binh.

Trong sự vắng lặng của rừng chiều, tôi chỉ nghe tiếng gậy chỏi thật nặng tay xuống mặt đất cứng như đá, gây thành những tiếng khô khốc cộc cằn như tiếng nói của các nhà lănh tụ.



https://sites.google.com/site/thanvantrongbinh/_/rsrc/1351915498641/tan-man-dhoi-thuong/ky-niem-ve-mot-cay-dan-truong-son/image004.jpg


Tôi cứ quay lại hỏi anh giao liên đang đi phía sau tôi :

– Tới chưa đồng chí ?

– Đồng chí cứ đếm đủ tám trăm bậc th́ tới.

– Trời đất ơi !

– Tôi nói thiệt đấy.

– Vậy năy giờ đi mấy trăm rồi đồng chí ?

– Theo đồng chí th́ đi được mấy trăm ?

– Bốn năm trăm chắc !

– Mới hai trăm rưỡi thôi.

– Sao mà xem lâu quá vậy?

– Tại v́ ḿnh đi chậm. Phải đi tới cái gốc cây to dưới kia th́ mới được nửa đường. Các đồng chí cố đi nhanh lên, không chốc nữa tối là khó đi lắm.

Mà thật vậy, khi chúng tôi đi qua cái mốc đánh dấu nửa đường một chốc th́ trời bắt đầu nhá nhem, bước chân cứ chập choạng, không chắc chắn nữa.

Giao liên bảo lấy đèn pin ra rọi đi cho dễ.

Chớp lóe khắp trên đường. Nh́n phía trước thấy đèn, phía sau cũng thấy đèn. Tội nghiệp những anh bộ đội không có đèn đóm ǵ hết, phải đi nhờ đèn của cán bộ dân chánh.

Tôi thấy thương hại anh bộ đội khiêng ṇng pháo quá, nên không nỡ vượt qua mặt họ. Tôi tự cho tôi cái nhiệm vụ giúp ánh sáng cho họ đi.

Anh giao liên th́ vừa đi vừa chờ. Anh nói với tôi:

– May mà không mưa. Mưa th́ c̣n chết nữa đồng chí ạ ! Nhiều lúc tôi đưa anh em khiêng thương binh từ chiều đi lên tới hết dốc là sáng trắng.

– C̣n đi xuống th́ bao lâu đồng chí ?

– Ít nhất năm tiếng !

Hoàng Việt xen vào hỏi:

– Lên hồi nào mà xuống dữ vầy ?

– Tôi cũng không biết nữa.

Tôi nói:

– Có lẽ mỗi ngày lên một chút nên ḿnh không hay. Có những lúc mây bay lất phất qua đầu ḿnh mà ḿnh không để ư. Ở đây có lẽ đă cao ngang với dốc lên Sa Pa rồi đấy.

Hoàng Việt nói:

– Ở Sa Pa, xe lên dốc th́ c̣n dừng lại đổ nước, c̣n ḿnh th́ cứ lội đều đều, nước lă cũng không có mà đổ nữa !

Mẹ kiếp. Bây giờ trong đầu gối không c̣n một chút nước nhờn. Cái bánh chè đă khua lọc cọc như ổ đạn của chiếc xe đạp ṭng tọc rồi. Cậu có thấy hai cái đầu xương chỏi vào nhau đau thốn ghê quá không ?

– Có chứ, nhưng phải cố gắng ? Biết làm thế nào ? Xài đèn pin th́ sợ hao pin mai mốt không có mà xài, nếu không bấm lên th́ đi không được. C̣n lúc bấm lúc tắt th́ con mắt không quen, vả lại đường đi th́ không chỗ bằng phẳng. Cho nên đành phải bấm bụng mà xài đèn suốt.

"Súng trường bán tự động kiểu 56 Trung Cộng"

Đa số vũ khí quân đội Bắc Việt sử dụng trong chiến tranh có xuất xứ từTrung Quốc và Nga Sô


https://anhxua.net/photo/1198286286883541.jpg


https://anhxua.net/album/trien-lam-vu-khi-quan-doi-bac-viet-su-dung-tai-saigon_82.html

Hoàng Việt cứ rên rỉ càn nhàu luôn mồm. Năm Cà Dom th́ vụt lên phía trước. C̣n Thu th́ cứ đi trước với cái ánh đèn của tôi vừa rọi cho hai anh khiêng ṇng pháo vừa rọi cho Thu.

Rơ tội cho nàng. Bây giờ th́ tâm tư nàng nặng nề tối ám biết mấy. Lệnh xuất phát đưa ra một cách bất ngờ, trong lúc nàng c̣n nuôi hi vọng thằng Hồng trở lại. Nàng đi mà cứ quay lại nh́n xem thằng em trai có chạy đuổi theo không ?

– Nó không sao đâu em ạ . Trận B52 đó cách xa bệnh xá mà.

– Thế sao nó không trở ra ?

Tôi an ủi nàng:

– Biết đâu đấy ! – Nhưng tôi lại thấy ḿnh cộc lốc, tôi bèn nói ngay :

- Nhưng em cứ tin rằng trong một đêm nào đó nó sẽ đến bên vơng em !

– Giấc mơ có bao giờ trở lại hai lần.

– Sự mơ ước quá khát khao th́ chính nó sẽ trở thành sự thực.

– Lần này mà em gặp lại nó th́ em sẽ không cho nó đi rời em một bước.

Bỗng tôi nghe một tiếng đánh xoảng sắc gọn tiếp theo là một tiếng kêu ngắn, rồi thôi không nghe ǵ nữa.

Tôi chỉ trông thấy một tia lửa lóe lên như điện xẹt.

– Cái ǵ vậy ?

Tôi nghe tiếng một vật rơi lăn lóc càng ngày càng xa, rồi im bặt. Anh giao liên đi nhanh tới trước. Rồi tôi và Hoàng Việt, Năm Cà Dom cùng tới chỗ vừa xảy ra câu chuyện.

Th́ ra anh bộ độ khiêng ṇng pháo đi phía trước rơi xuống hố. Ṇng pháo rơi theo đè lên anh và cả người và vật nối nhau rơi. C̣n anh bộ đội đi sau th́ bám lại kịp ở sát miệng hố.

Ba bốn cái đèn pin chụm lại rọi xuống. Ở dưới kia sâu hun hút, tôi không c̣n trông thấy anh bộ đội nữa, cũng không nghe tiếng rên la.

C̣n cái ṇng pháo rơi được một quăng th́ quay ngang, một đầu ghim vào vách đá, một đầu gác trên một cái rễ cây. Người ta nh́n nhau. Vô kế khả thi. Làm sao mà giải quyết một “ca” như vậy ?

Trời tối, chân mỏi, đường cheo leo. Chỉ bước sẩy một bước là tan xác ngay. Trường hợp của anh pháo binh xấu số như thế đó.

Rồi cuộc đi lại tiếp tục.

Tôi , Hoàng Việt và Năm Cà Dom đều lặng câm bước.

Thế là xong à ? Không có cách ǵ khác à ?

Tôi hỏi anh giao liên:

-Vậy mà bỏ luôn sao đồng chí ?

Anh giao liên lặng thinh một hồi lâu rồi mới hỏi lại tôi:

– Theo đồng chí th́ đồng chí làm sao ?

– Tôi cũng không biết làm sao !

– Ừ, th́ như vậy đó . Coi như đồng chí ta hy sinh trên mặt trận và không lấy xác được thôi. Tôi chỉ hơi ân hận là tới chỗ quanh gắt sát miệng hố mà tôi không báo trước cho các đồng chí đề pḥng. .. Thế thôi !

– Hồi đó tới giờ đồng chí có gặp trường hợp nào như vậy không ? Ở trên dốc này hoặc ở nơi khác ?

– Có chớ. Tôi đă từng trông thấy, cũng một anh bộ đội leo lên vách núi bằng một cái rễ cây. Leo một vài bước th́ anh ta rơi xuống, không hiểu sút tay hay đút cái rễ cây. Bây giờ nhớ lại tôi c̣n rởn tóc gáy.

Tôi cũng rởn tóc gáy và tôi cứ giật ḿnh thon thót mỗi khi bước nhằm một ḥn đá con con làm bàn chân tôi trượt tới phía trước.


https://cdn.tuoitre.vn/thumb_w/980/2019/5/16/hanh-quan-vao-nam-tai-cung-giao-lien-bo-cua-tieu-doan-1-trung-doan-71-tren-tuyen-tay-truong-son-thang-8-1962-15579278408311844511 954-15579992163911983428 407.png


Tôi hỏi anh giao liên:

– Gần tới chưa anh ?

– Cũng c̣n xa xa.

– Nghĩa là bao nhiêu ?

– C̣n vài trăm nấc nữa !

– Trời đất !

– Th́ tôi đă bảo cái dốc này, nếu leo lên th́ phải mất một đêm, c̣n đi xuống th́ sẽ mất sáu tiếng đồng hồ mà, kêu cái ǵ ?

– Tôi có kêu ǵ đâu, tôi phải hỏi cho biết con đường tôi đi chớ. Chẳng có lẽ tôi đi trên một con đường mà tôi không biết nó dẫn tôi tới đâu mà rồi tôi không có quyền hỏi ?

Anh giao liên phát cáu :

– Các đồng chí rắc rối lắm. Yêu cầu các đồng chí cứ đi theo tôi chừng nào tôi bảo đến là đến, c̣n tôi chưa nói ǵ hết th́ cứ đi theo tôi. Có thế thôi !

Tôi càng đi càng có cảm giác là ḿnh đi xuống âm phủ. Bóng đêm với những ánh đèn chập chờn càng làm cho tôi có cảm giác ấy rơ rệt hơn.

Quả thật là tôi đang đi dần tới cái chết. Chung quanh tôi bốn bề là cái chết ? Chỉ có cái chết. Muốn thoát khỏi ṿng vây của cái chết th́ tôi phải đi, nhưng khốn khổ thay càng đi tôi càng thấy ḿnh chỉ tới gần cái chết mà thôi.

Càng đi tôi càng thương Hoàng Việt. Tôi đă từng nh́n ngắm cặp gị của anh ta. Nói như Thu, th́ chân của bộ đội như những cây cọc màn c̣n cặp chân của Hoàng Việt th́ chỉ c̣n bằng những chiếc chân hương. Tôi sợ một lần nào đó, khi bước xuống một nấc thang, cái chân của anh ta sẽ găy lọi như một cây mía tây vàng.

Ở dưới kia có người khiêng thương binh đi lên.

Trời đất ! Một cái việc mà chỉ mới trông thấy thôi, tôi cũng đă hoa cả mắt.

Ở cái suối ngoài kia, tôi đă từng trông thấy tận mắt những chuyện năo ḷng, bây giờ đây, cái dốc này lại là bối cảnh xảy ra những chuyện năo ḷng khác nữa.

Mỗi cái ba lô trên lưng đă trở thành cái bướu của mỗi người đi, ..vứt nó đi th́ không được, c̣n mang nó, th́ cùng với sức nặng của thân ḿnh, cái sức nặng của nó dằn xuống làm cho người ta lúc nào cũng chúi xuống, phải chống gậy chỏi ngược lên để khỏi ngă úp mặt xuống đất.

( Hoàng Việt ơi ! Anh chết rồi, nhưng khi viết lại những ḍng này th́ tôi lại thấy như anh c̣n sống đang lom khom đi trên cái dốc quái gỡ đó, nó không tên nhưng không bao giờ tôi quên.

Hồi ở Hà Nội, tôi và Hoàng Việt ờ chung với nhau một thời gian khá dài. Kỷ niệm c̣n lưu lại biết bao nhiêu. Rồi vượt Trường Sơn, kỷ niệm càng nhiều hơn nữa.

Khi tôi viết thiên hồi kư này ḷng tôi cứ xót xa nghĩ tới Hoàng Việt. Tôi biết gia đ́nh anh ở đâu đây nhưng không rơ địa chỉ nên không đi thăm được.

Chúng tôi đă từng làm giỗ Hoàng Việt lúc tôi c̣n ở Kiến Hoà, một con người tài hoa chết vô lối, phí uổng trong khi Tổ Quốc đang cần.

Hoàng Việt ơi ? Bây giờ đời không c̣n anh. Tài năng của anh chưa kịp dâng hiến cho đời và cháu bé Lê Tương Phùng, tội nghiệp thay, mồ côi cha từ trong bụng mẹ, nó có hiểu v́ đâu? Lư do ǵ?)


https://d3.violet.vn/uploads/previews/document/0/4/583/SGK%20Am%20nhac%207% 20-%20nhac%20si%20-%20Hoang%20Viet.jpg. jpg



zcCSpmt3OHA


Tôi và các bạn đi xuống hết dốc th́ ngồi phệt ra. Đây là đâu ? Trên cao cũng như ở dưới thấp, tôi không thấy áp suất không thấy khác nhau là mấy, tôi không thấy ǵ cả. Cả người tôi như một chiếc xe ḅ nát sắp ră ra từng mảnh.

Thế mà lại có tai nạn xảy ra.

Vắn tắt thế này :

Là có mấy cậu lính thuộc về con rơi con rớt’ của một đơn vị nào đó nằm lại đây, lúc chiều đi “dạo mát” chẳng ngờ lại gặp của “loạ”.

Vốn con nhà lính cho nên tay chân hay táy máy. Mấy anh chàng thấy một cái quả chi chi to bằng quả bứa mắc trên cành cây. Mấy anh chàng bèn lấy que chọc cho rơi xuống chơi. Cái que chọc lên, cái quả kia lập tức rơi theo và đoàng ! . . .

Nó nổ toang ra. Úy chu mẹc ơi ! Nó là quả bom bi. Hiểu ra th́ đă muộn.

Một anh bị thương nặng. Ḷi ruột ra. Đồng đội anh ta khiêng anh ta về đến lều một chập th́ chúng tôi vừa đổ dốc xong.

– Ở đây có anh nào bác sĩ không ?

– Để làm ǵ ? Năm Cà Dom vọt miệng hỏi lại.

– Mổ dùm cái thằng kia !

– Nó làm sao ?

– Phèo ruột. Anh chàng đối đáp với Năm Cà Dom càu nhàu một ḿnh. Chơi cái ǵ vậy mà chơi kia chứ. Bom bi mà không biết lại lấy cây chọc như chọc cam chọc quít vậy ? Bây giờ th́ nằm phơi ra đó mà thở nghe è è.

Năm Cà Dom hỏi:

– Anh thuộc đơn vị nào ?

– Có đơn vị chó nào đâu, toàn một lũ ma cà rồng ăn chung ở chạ rồi thành lũ với nhau, ăn cắp lẫn nhau, đánh nhau chớ đơn vị cái nước mă ǵ đâu.

Năm Cà Dom lại hỏi:

– Thế anh thương binh kia nằm đâu ?

– Ở kia ḱa !

– Dẫn tôi tới xem nào.

Rồi Năm Cà Dom đi theo anh kia. Anh bác sĩ Cà Dom lúc nào cũng tỏ ra có lương tâm của người thầy thuốc.

Chao ôi ! Giữa rừng hoang, ánh lửa chập chờn leo lét như ma trơi âm hồn lẩn quất ẩn hiện đâu đây, như có hằng trăm kẻ chết oan dậy lên lởn vởn trong bóng tối.

Vậy mà sắp có thêm một oan hồn gia nhập vào cái lũ oan hồn đó. Ư nghĩ ấy làm cho tôi rùng ḿnh.

Tôi ngồi đờ người ra không muốn cử động nữa. Bên cạnh tôi chị Tâm như một cái bóng cố lê chân đi, có lẽ chị đi t́m suối.

Tôi quay mặt đi, tôi chỉ c̣n đủ sức quay mặt đi và nhắm mắt lại. Tôi vẫn nhớ rằng bên tôi c̣n một con người mà lúc nào tôi cũng phải để mắt tới và một con người khác nữa đang lôi hút đôi mắt của tôi.

Hai người đó là Thu và Ngân nhưng tôi không buồn làm ǵ hết.

Năm Cà Dom đi một chập rồi trở lại bên tôi :

– Chuyện ǵ đâu không biết nữa.

Thấy tôi lặng im, Năm Cà Dom tự biện luận một ḿnh:

– Bây giờ chẳng lẽ ḿnh lại trơ mắt ếch ra mà ngồi ngó ? Vô lư quá!

– Cậu muốn làm sao cho có lư th́ làm. Ừ th́ cứ làm như cái kiểu bên bờ suối hôm trước. Tớ không có ư kiến.

Năm Cà Dom âm thầm lục “đồ nghề” mà tôi biết là không có ǵ ngoài mấy mũi Nô-vô-ca-in và một ít Sul-fa-mít. Mặc kệ anh ta, tôi không c̣n thương ai nữa hết. .

Năm Cà Dom đi th́ tôi ráng mắc vơng, leo lên vơng nằm. Tôi định nghỉ cho đỡ mệt một chút rồi sẽ dậy tính cách giải quyết vấn đề bao tử, xong rồi mới mắc tăng che sương. Nhưng tôi thiếp đi hồi nào không hay.

Tôi giật ḿnh ngồi dựng dậy v́ tiếng kêu rống lên như tiếng rống của một con ḅ bị đâm họng.

– Cái ǵ vậy ? Cái ǵ vậy ?

Có tiếng hỏi. Nhưng tôi đă hiểu ra rồi. Bác sĩ Năm Cà Dom đang giải phẫu vết thương cho cái anh bị bom bi. .

Anh ta giải phẫu với cái ǵ ?

– Không có cái ǵ cả, ngoài cái t́nh cảm xót xa trước vết thương của đồng đội.

Tôi nh́n về hướng có ánh lửa lập ḷe. Anh ta đang làm những việc tinh vi nhất với cái ánh sáng khi mờ khi tỏ đó. Anh chàng bị thương cứ rống lên từng chập.

Tôi h́nh dung một anh chàng tay chân bị trói chặt vào gốc cây không cựa quậy được, c̣n ông bác sĩ th́ nghiến răng mà cắt cứa da thịt thối hỏng để vứt đi.

Tôi không c̣n đủ sức khỏe để chịu cho những tiếng kêu rống kia dội thẳng vào tâm năo tôi. Tôi chúi mũi vào vách vơng mà tưởng tượng ra những chuyện khác.

Tôi cũng ngủ thiếp đi và tiếng kêu thét kia cũng ṃn mỏi dần.


https://anhxua.net/photo/549454748433368.jpg


Sáng hôm sau tôi mới gặp lại Năm Cà Dom tay c̣n dính đầy máu, cả trên mặt cũng có vết máu.

Tôi hỏi:

– Thế nào?

– Thế nào ǵ ? Năm Cà Dom hỏi vặn lại.

– Kết quả không ?

– Kết quả lắm chứ!

Năm Cà Dom lắc đầu và kể lại cho tôi nghe câu chuyện giải phẫu vừa qua. Không kém cái “ca” mổ ruột thừa bằng lưỡi cạo râu trước đây tôi đă từng nghe kể.

– Tôi chưa từng thấy, Năm Cà Dom vừa nói vừa lắc đầu. Chưa từng thấy ở đâu lại có trường hợp như thế này.

Cậu biết không, tớ đă trở thành một tên đồ tể làm lợn. Mặc cho lợn kêu, ḿnh vẫn cứ đâm họng nó. Cậu hăy tưởng tượng, tớ đă moi hết tất cả ruột của anh ta ra xếp trên một tấm ni lông trải dưới đất bên cạnh anh ta.

Và dưới ánh sáng chập chờn của mấy ngọn đèn pin đă hết điện cộng với mấy ngọn đuốc, tớ phải lần ḍ mằn ṃ từng khúc t́m những chỗ thủng của đường ruột. Tất cả là chín lỗ. Ruột thủng phân chảy tràn ra ngoài, sẽ làm nhiễm trùng tất cả các bộ phận khác. Không mổ nó cũng chết thôi chi bằng mổ may ra nó có thể sống.

Tôi đă vá lại bằng chỉ may quần áo tất cả những lỗ thủng đó xong tôi rửa bằng thuốc đỏ cả đường ruột rồi dồn trở vào bụng nó như cũ.

Tôi chặn ngang và hỏi:

– Vẫn được à ?

– Được chứ ? Tại sao không ?

– Tại sao lại dễ dàng như thế. Giống như là mổ lợn vậy. Cậu nói tớ nghe c̣n dễ hơn mổ lợn nữa. .

Năm Cà Dom nói tiếp :

– Ruột nó để lâu ngoài gió nó śnh lên to tướng cậu ạ. Cho nên khi vá xong rồi th́ tớ nhét nó không vào hết bên trong nữa mà cứ thừa ra bên ngoài. Thế mới chết. Không có cách nào khác !

Cậu biết đấy, người ta mổ là phải ở trong buồng kín không có tí gió lọt vào C̣n ḿnh th́ cứ phơi nó ra đấy, trên tấm ni lông trải dưới đất th́ làm sao mà nó không śnh chướng lên.

– Thế rồi cậu làm sao ?

– Th́ ḿnh vẫn cứ làm hết sức th́ thôi.

– Vậy là anh ta vẫn được sống à ?

– Sống thế nào mà sống ? Tôi có nói nó sống bao giờ đâu !

– Cậu thiệt !

– Sao ?

– Vậy mà năy giờ cứ nói lằng nhằng, tôi tưởng cậu đă làm cho khoa học hiện đại lùi lại thời kỳ đồ đá.

– Tớ nói thật với cậu, tớ hết biết cái sự đời ở đây nữa. Tớ hơi tiếc rằng cậu không đến xem sơ qua, chỉ xem sơ qua thôi. Chỉ nh́n cái bọng không của nó và cái mớ ruột đă tuôn ra ngoài th́ cậu sẽ có thêm tài liệu mà “sáng toác. ”


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x354q90/r/924/mJTue2.jpg


Sau cái đêm xuống dốc kinh hồn đó, cả bè lũ chúng tôi móc dính vào một đơn vị bộ đội.

Cũng từ đây trở đi, cứ mỗi bước đi của chúng tôi là một sự điêu đứng và cái chết lúc nào cũng lấp ló bên ḿnh.

Chúng tôi quyết định đi theo sát chân bộ đội, để bớt lo sợ, nhất là biệt kích, kế đó là dựa vào thế lực của bộ đội cho giao liên sợ.

Ở dưới dốc này tôi và Năm Cà Dom đă gặp chính tiểu đoàn trưởng Mạnh, bạn cũ của Năm Cà Dom cũng đang trên đường “về nước”.

Cổ anh ta hơi rụt lại, nên anh em quen gọi là Mạnh cổ rùa rồi do đó mà gọi tắt là Mạnh rùa.

Ban đầu Mạnh không muốn nhận, Mạnh nói :

– Không được đâu, các cha toàn là tài tử giai nhân, làm sao chơi với chúng tôi được ?

– Thôi mà cha ! Người ta đang “cu ki, ” hăy thương xót dùm chút. Ở đây coi tệ tệ vậy chớ vô tới trong kia rồi đốt đuốc t́m không ra đó !

Mạnh nói:

– Đi chung với tụi tôi rủi gặp chiến đấu rồi làm sao ?

– Làm sao th́ làm chớ !

Mạnh nháy mắt và nói:

– H́ h́… mà này, các cậu đi đầu, đi giữa hay đi sau chót ?

– Đi đâu cũng được ? Miễn là có dính hơi “lính” th́ thôi !

Mạnh cứ ngần ngại măi không dứt khoát nhận chúng tôi vào đơn vị nói:

– Phần tôi th́ được rồi, để tôi c̣n hỏi lại ông chánh trị viên thủ trưởng của tôi đă. Anh ta khó tính lắm.

Thủ trưởng đơn vị là Tuất, một anh chàng râu rậm, râu mọc rất đậm ở mép và ở dưới càm làm thành một cái ṿng tṛn như một cái chén dính lọ vừa in vào đấy. Tuất trầm lặng, có lẽ không phải do tính t́nh mà do đau buồn:

– Các đồng chí muốn đi với chúng tôi th́ cứ đi, nhưng chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm về các đồng chí . Nghĩa là đau ốm chúng tôi không có thuốc men, bị thương chúng tôi không khiêng, thiếu gạo chúng tôi không chia chác . Đấy các đồng chí có đồng ư như thế th́ cứ đi. Đường đất rộng mênh mông, ai muốn đi th́ cứ đi.

Tôi nghe những lời giao ước mà thối chí, nhưng trong hoàn cảnh này th́ đành phải chấp nhận thôi.

Buổi tối hôm đó trong lúc tôi đi xuống suối múc nước về nấu cơm, tôi gặp một anh chàng bị trói ở gốc cây. Anh chàng này c̣n rất trẻ, nhưng gầy g̣, tay chân dài ngoẳng. Thấy tôi đi ngang anh ta rất thản nhiên, không có vẻ ǵ xấu hổ. Tôi hỏi :

– Sao vậy ông tướng ?

– Ơ, họ cho nghỉ phép vài tiếng đồng hồ vậy mà.

– Lư do ǵ nghỉ phép ?

– Cũng có khuyết điểm tí ti. .

– Có cần tôi “giải phóng” cho không ?

– Để hết giờ th́ họ thả !

Tôi ghé tạt vào một cái lều, tôi hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện.

Th́ ra đó là một tay nhám nhúa nhất đại đội. Anh ta có biệt tài “mượn đồ đạc của bạn bè không thời hạn”. Một anh chàng tên là Ngạc nói với tôi như thế. Ngạc c̣n tiếp:

– Nó tên là Roánh. Quê ở Hà Nam, Nam Định chi đó. Học hết lớp bảy, ở nhà chuyên môn đi đánh dậm thành ra vô đây anh ta cũng quen tay quen chân ṃ mẫm của anh em !

- Thế à !

– Anh nghe cái tên Roánh có buồn cười không ?

– Tên cúng cơm hay anh ta cải danh khi đi vô Nam ?

– Em cũng không rơ nữa. Chỉ biết rằng Roánh là một tay ảo thuật độc nhất vô nhị ở đây. Em nói thật đấy, anh không coi chừng th́ rồi đồ đạc của anh sẽ mất hết cho mà coi. Anh đừng ngạc nhiên chi cả. Rồi anh sẽ thấy. Ngay cả khẩu phần của chúng em, anh nuôi vừa chia ra đầy đủ cho từng người, quay qua quay lại là mất đi vài khẩu phần.

– Anh ta làm thế nào mà hay thế ?

– Không rơ đâu anh ạ ! Đại khái là anh ta rất lanh tay lẹ mắt. Anh nấu cơm vừa cạn, loay hoay làm thức ăn, đến chừng thức ăn chín, trở lại nhắt cơm mới hay là cái cà mèn cơm đă bay mất từ lúc nào. Đó là ông Roánh chứ ai vô đây.

Anh ta ăn hết cơm rồi, thừa cơ hội tốt, anh ta vứt cái cà mèn lại cho anh. Em được biết thêm là anh ta có một cây cần câu. Anh ta câu cơm rất tài.

– Trời đất ? Câu cơm thế nào ?

– Đấy nhé ! Cơm anh nuôi nấu xong th́ vắt ra từng vắt tṛn bằng nắm tay sắp hàng trên một tảng đá, đếm cho đủ rồi mới mang đi phát cho anh em.

Đấy, trong lúc anh nuôi đang bận rộn th́ Roánh vác cầu câu tới, rồi tùy địa thế, Roánh sẽ hành động, hoặc Roánh lén lên mơm đá tḥ cần câu xuống chĩa từng nắm rồi rút cần câu lên, anh ta chỉ cần thành công vài mẻ thế là đủ no bụng rồi.

Hoặc địa thế xấu quá, th́ Roánh đứng ngay sau lưng anh nuôi bỏ cần câu qua vai anh nuôi mà câu. Hễ lộ bí mật th́ Roánh ném cần câu mà chạy. Nếu không bị bắt th́ thôi, Roánh vừa chạy vừa tọng vắt cơm vào mồm, c̣n nếu bị bắt th́ Roánh cũng đă nuốt xong vắt cơm. Vấn đề là no bụng. No rồi có bị đ̣n bị phạt th́ đó là chuyện về sau.

Ngạc tiếp:

– Trận vừa rồi anh ta bị phục kích nên không chạy thoát được. Bị mất cắp nhiều lần, anh nuôi bực tức. Biết thủ phạm không ai lạ hơn Roánh nhưng không bắt quả tang được.

Một hôm họ phục kích. Đợi cho cậu ta giở tṛ cũ, mấy đứa xông ra đuổi riết. Roánh là tay chạy giỏi. Roánh vừa chạy vừa tọng vào mồm và nhai và nuốt trửng hai vắt cơm, nhưng chằng may, Roánh ta vấp ngă. Cả đám xô lại đấm đá tơi bời không thương tiếc. Tội nghiệp, bị đánh như thế mà Roánh nhà ta vẫn c̣n nuốt cho trôi vắt thứ ba.

Roánh bị đánh cho đến lả người ra và bị trói, đem nộp cho ban chỉ huy với tờ biên bản ghi rơ “ăn cắp cơm vắt khẩu phần của đồng đội. “

Bất giác tôi nói:

– Đáng ǵ mà đánh anh ta như vậy !

– Thật không đáng ǵ, nhưng mà nếu không có vắt cơm th́ làm sao sống ?

– Giác ngộ anh ta thôi chớ, đánh đá như thế c̣n ǵ là t́nh đồng chí.

– Th́ ở đây nó như thế đó đồng chí ạ. Chẳng có ai coi ai là đồng chí hết. T́nh đồng chí có khi nhẹ hơn nắm cơm thực ra chỉ to bằng quả trứng.

Tôi nghe mà buồn ḷng ghê. Triết lư ở đây tàn nhẫn vô cùng. Ở cái xă hội nầy muốn sống phải xem cá nhân ḿnh trên hết.

Ngạc kể tiếp:

– Vừa rồi anh ta đă tái diễn cái tṛ ấy, và cũng bị nện cho một trận nhừ tử và lại bị trói ở gốc cây. Thế thô i!

– Có định bao giờ sẽ trả tự do cho anh ta không?

– Không rơ nữa, chỉ được cái là hễ anh ta ôm gốc cây th́ cơm không bay mất nữa.

– Không giác ngộ anh ta được à ?

– Không có ǵ bằng h́nh phạt.


https://imagizer.imageshack. com/v2/386x395q90/r/922/x1QGp5.jpg


C̣n tiếp ,

hoathienly19
10-30-2024, 20:15
CHƯƠNG 23


Đơn vị đang xôn xao v́ thiếu gạo, nội bộ ră rời, và thêm vào những hiện trạng đó là những trận bom liên tiếp, bom của “c̣ng cọc” dội (tức Skyraiaer) và B52 tiếp thêm.

Có một cái hiện tượng kỳ lạ, là hễ đơn vi dời tới đâu, th́ ăn bom tới đó, mặc dù là hành quân ban đêm để tránh mọi sự ḍ xét của máy bay do thám, nhưng hễ đóng quân xong, hôm trước th́ hôm sau lại bị bom.

Mạnh và Tuất đang cho họp chi bộ t́m nguyên nhân. Chi bộ họp bên cạnh chỗ ngủ của tôi, nên tôi nằm lắng tai nghe hết ráo.

Chẳng có ǵ lạ. Họ nghi ngờ trong nội bộ của đơn vị có gián điệp, nhưng nghi ngờ ai th́ họ không dám quả quyết.

Có vài người bất b́nh về việc ban chỉ huy cho lũ chúng tôi gia nhập vào đơn vị họ. Tuy họ không nói rơ ra, nhưng tôi cũng đoán được rằng họ không tin tưởng chúng tôi, mặc dù lũ chúng tôi đều là những thằng kháng chiến hai mùa và đều có nhiều thành tích hoặc địa vị hơn họ.

Khi chi bộ họp xong th́ tôi đi t́m ngay Hoàng Việt và Năm Cà Dom, lôi cả hai ra xa hỏi ngay:

– Các vị có nghe bộ đội nó bàn tán cái ǵ về chúng ta không ?

– Sao lại không ? Năm Cà Dom nói ngay. Họ nghi ngờ ḿnh chứ ǵ ? Mẹ đồ ngốc tử, chúng nó bị bom trên miên trước khi ḿnh đến đây mà ! Vậy mà nghi cái nổi ǵ ?

Tôi nói :

– Theo tôi th́ không nên đi chung với họ nữa. Nên tách ra đi thôi.

Hoàng Việt can ngay :

– Không được đâu ! Bây giờ mà tách ra th́ họ càng nghi tợn đó nghe.

– Vậy th́ làm sao ? Đi th́ không nỡ, ở không xong.

– Thôi th́ cứ nhắm mắt đưa chân cho xuôi chuyện rồi lừa dịp nào thuận tiện, ḿnh sẽ tách ra.


Cây nhiệt đới thực chất là một loại thiết bị do thám chủ động, sau khi được thả xuống các khu vực nghi vấn trên đường Trường Sơn, các hệ thống này sẽ hoạt động và phát tín hiệu về căn cứ chỉ huy.


https://baotangchungtichchie ntranh.vn/resource/files/nd1.jpg


Hừng sáng hôm đó, tôi giật ḿnh thức dậy, nghe mơ màng tiếng trực thăng phành phạch xa xa.

Tôi không chú ư v́ chưa rơ trực thăng lợi hại như thế nào. Mấy hôm rày không lúc nào vắng tiếng máy bay, t́nh h́nh không yên ổn nữa. Không có ngày giờ để xả hơi nữa.

Về sáng, tâm hồn cũng trong sáng như cái thời khắc trước buổi b́nh minh. Lâu quá tôi mới được những giây phút như thế.

Tôi muốn suy nghĩ, ôn lại một số việc gần đây hoặc nghĩ về tương lai một tí, nhưng tôi thấy mệt mỏi quá, tâm hồn ră rời thể xác nhũn nát, một sự lười biếng trở thành cố tật trong tôi.

Tôi muốn gọi Hoàng Việt dậy để nấu trà uống chơi vào buổi b́nh minh cho đúng mốt “b́nh minh nhất ẩm trà, bán dạ tam bội tửu ” nhưng có lẽ anh chàng nhạc sĩ c̣m này không c̣n trà hoặc không giữ được cái thói quen tết đó lúc c̣n ở thị thành.


Tôi nhớ lại cái dốc vừa qua mà ngán ngẩm. Cặp đầu gối có lẽ hăy c̣n chưa thích hợp cho một cuộc lội bộ ngay bây giờ, vậy mà chốc nữa đây, một cuộc hành quân sẽ diễn ra như đă định trước.

Bỗng… đùng… út út… út… !

Tôi nghe chiếc vơng của tôi đung đưa thật mạnh rồi th́ ầm đùng liên tục tôi không c̣n biết là việc ǵ đă xảy ra nữa ! Đó là một sự việc không lạ lùng ǵ cho lắm :

Một trận bom do B52 dội. B52, vừa rồi ở trong cái khe suối tị nạn, tôi đă ngửi thấy mùi nó từ xa xa, thế mà cũng đă rêm ḿnh mẩy lắm rồi, huống chi bây giờ cái “mâm cỗ” ấy lại dọn ra mời ngay tôi.

Nói tóm lại là B52 rải bom đúng khu vực đóng quân của tôi.

Có những kẻ không biết mất trí hay cố ư nói liều, bảo rằng :

- B52 rải bom không ăn thua ǵ cả.

Thiệt là một nhận xét ngu xuẩn. Không bao giờ B52 rải bom mà không gây thiệt hại về vật chất và về tinh thần.

Có thể trong một sự may mắn nào đó một trận B52 đă không gây ra thương vong, nhưng các bạn ơi, đó là trường hợp hiếm có hoặc không có.

Nếu không có máu chảy ra bên ngoài, th́ cũng không sao tránh khỏi máu chảy bên trong, có những người bị chấn động không thấy vết thương mà mềm nhũn ra như quả chuối chín dập, có những người loạn thần kinh.

Cứ xét qua tôi th́ thấy rằng cái tác động to lớn nhất của B52 là tác động trong tinh thần.

Mất thần ! Thất thần ! Đó là trạng thái tinh thần của những người sống sót sau trận B52.

Tôi không thể tả đầy đủ nổi cái quang cảnh từng rú sau khi tôi ngoi lên được từ một mô đất và ư nghĩ đầu tiên của tôi là “à ra ḿnh c̣n sống !”

Tôi gọi ầm lên để chứng tỏ một lần nữa, với tôi, rằng tôi hăy c̣n sống, và để những người quanh tôi biết rằng tôi c̣n sống.

Hoàng Việt ngoi lên đầu tiên rồi kế đó là Năm Cà Dom và Thu.

Thu chạy ào sang ôm chầm lấy tôi. Nàng thở hổn hển và đôi mắt trợn ngược lên, nàng nói không ra tiếng.

Tôi bảo:

– Nó đi rồi.

– Hả hả ? Cái ǵ, cái ǵ ?

– Máy bay chớ cái ǵ.

Thu lắc đầu chứng tỏ nàng không hiểu chi cả. Nàng nói lảm nhảm không có nghĩa ǵ cả. Nàng sắp điên lên. Tôi nói:

– Em yên tâm đi, nó đi hết rồi.

– Trời ơi… hơi hơi… Nàng gục đầu vào vai tôi mà thở những hơi thở ngắn đứt đoạn rất gấp.

– Em đừng sợ nữa. Hết bom rồi mà.

– Em chết mất anh ạ. Bom ǵ ghê thế.

– Ừ th́ B52 mà.

– Như trời sập vậy. Ối chao ôi !

Tiếng kêu la của những người bị thương bắt đầu vang lên đó đây .

Lúc năy, rừng bịt bùng không thể nh́n thấy xa mươi thước, cỏn bây giờ th́ cả một dăy đất trống trước mắt tôi dài hàng cây số.

Những gốc cây chổng ngược lên trời chen lẫn với những hố bom c̣n nghi ngút khói, những hố bom như những cái khuôn bánh khọt kế tiếp nhau. Không c̣n cái ǵ c̣n nguyên lành cả.


Mặt đất chi chít hố bom ở tuyến lửa đường Trường Sơn



https://cdn.tuoitre.vn/thumb_w/1100/471584752817336320/2024/4/27/mat-dat-chi-chit-ho-bom-17141744258342112650 811.jpg



Từ những đống đất tôi mới thấy những con người lóp chui lên. Không một người nào c̣n giữ được cái bộ mặt b́nh thường.

Một người không biết từ đâu quần áo tả tơi như tổ đĩa chạy băng băng qua các hố bom trước sự ngạc nhiên của vài người vừa hồi tỉnh đang ngồi lấy lại sức.

Không ai buồn đuổi theo hoặc ngăn anh chàng kia lại.

Hẳn chạy, quanh các miệng hố bom mà đất bị lửa cháy hăy c̣n nóng, anh ta ḅ lên những thân cây vừa đố xuống như con khỉ đột.

Những người c̣n sống sót đă bắt đầu ngoi lên những đống đất vùi lấp họ, càng lúc càng nhiều và tiếng kêu gào, tiếng rên la cũng vang lên rầm rĩ.



https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q70/922/Qeqwsx.jpg


Mạnh Rùa không biết từ đâu mọc lên, gào lên thất thanh chứ không phải là hạ lệnh như một viên chỉ huy phải làm mỗi khi có nguy biến để trấn tĩnh tinh thần đơn vị.

– Ai c̣n khỏe đứng lên !

Không thấy ai nhúc nhích cả, hắn bèn hét :

– Ai c̣n khỏe moi đất lên cứu cấp .

Rồi Tuất và mấy cán bộ nữa xuất hiện. Họ đi vạch từng mô đất t́m những cái xác hoặc những người bị vùi.

Góp nhóp những người c̣n sống sót, và những đồ đạc c̣n lại, tiểu đoàn của Mạnh Rùa lôi thôi lếch thếch kéo đi chỗ khác để tránh bom (V́ Mỹ thường hay chơi cái tṛ đánh tùng dấu, đánh xong rồi trở lại đánh ngay chỗ nó vừa đánh) .

Một cuộc đi như thế có thể gọi là một cuộc hành quân hay không ? Một cuộc đi gồm toàn những kẻ mất hồn c̣n thể xác th́ ră rời như cơm nếp mắc mưa.


https://blogger.googleuserco ntent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjJob8K8Kk6IBTJ 0dbt6B411uiM-UtnXPvvAbvtNFVLEuvpv 4gg4v8keubv-wzftkluGsrqKq9JLC6tT UckqLosQz8T9DhDwq6vl cZ1FQ-Rmpjb3nHYiDxJpCJHq_U pyOl6uX4CsS8DHXjc/s1600/cung+n%E1%BB%8F.jpg


Tôi cứ nghe e e măi trong tai. Tiếng nổ tự năy giờ vẫn c̣n vang âm rền rền trong không khí.

Nói là đi trốn lánh, nhưng đâu có ai c̣n sức để mà đi cho xa. Nghĩa là đi ra vừa khỏi băi bom là có những người rẽ vào rừng mắc vơng nằm.

Thực t́nh mà nói bây giờ nếu đụng lính Sài G̣n th́ họ chỉ cần đưa tay ra nắm eo ếch như bắt nhái bỏ vào giỏ chẳng khó khăn ǵ.

Cái lũ tàn quân của chúng tôi cũng hối hả t́m chỗ nghỉ.

Trở lại băi B52 trước mặt tôi trên đường Trường Sơn !

Đây cũng lại là một bằng chứng về sự nói láo nhất của họ, bảo rằng :

- B52 không có tác dụng ǵ cả.

Họ nóí măi như thế, cho đến nỗi những anh chết hụt về B52 chạy ra khỏi băi bom rồi, hồn vía lên mây, lơ lơ láo láo như ốc mượn hồn, mà mồm cứ nói lải nhải rằng : :

- B52 không có tác dụng ǵ !


https://www.youtube.com/watch?v=klPpAH5hcrk
klPpAH5hcrk


Tôi, Năm Cà Dỏm, Hoàng Việt và Thu cố đeo sát bộ đội nhưng càng đeo sát bộ đội th́ càng thấy không có ích lợi chi cả.

Ngay hôm sau trận xuống cái đốc kinh hồn đó chúng tôi đă xơi một trận kinh hồn gấp ngh́n lần rồi.

Vừa lủi vào rừng được một hôm lại bị một trận tiếp theo nữa.

Buổi trưa hôm đó, tôi c̣n nhớ. Mạnh Rùa cho tập họp đơn vị lại để làm một cuộc Tào Tháo điểm binh.

Tôi nom vẻ mặt cậu nào cậu ấy ngơ ngác như những chú… (không phải nai vàng đạp trên lá vàng khô) mà những chú cừu non bị sói đói vồ hụt.

Dư âm của trận bom hôm qua c̣n rền vang bên tai tôi, chấn động ḷng đất, lồng ngực và không gian.

Tôi cứ nh́n vào khoảng không mà tưởng chừng như không khí đang vỡ ra từng mảng to và không thể gắn liền lại được.

C̣n mùi thuốc đạn th́ đang truyền đi khắp nơi. Gió và mưa chưa xóa tan nó được.

Có những anh, hai ba hôm sau mới t́m về đơn vị. Có những kẻ không biết bị vùi lấp dưới đất hay chạy lạc đi đường nào.

Mạnh Rùa cố giữ vững tinh thần những người c̣n may mắn được ngồi ở đây nghe anh ta phun ngải bùa mà chính anh ta là kẻ ngậm bùa ngải trong mồm nhưng lại mất hết tin tưởng ở nó.

Anh ta nó i:

– Anh em ta cố gắng giúp đỡ lẩn nhau. Thiệt hại do địch gây nên cho chúng ta không to mấy, (trong thực tế th́ đơn vị chỉ c̣n non nửa).

Buổi đầu chúng ta không có kinh nghiệm chống B52 (Mô Phật ! B52 mà chống được ư ? Bằng cách nào ?

Tôi nghĩ thầm trong lúc Mạnh nới tới đó.

Chống bằng cách hô các vị lănh tụ muôn năm như những anh hùng xuất chúng, hay bằng cách gồng ḿnh lên) .

Lần sau chắc chắn chúng ta sẽ không bị thiệt hại nữa .(Vậy ra, theo Mạnh nói th́ đây chưa phải là chấm dứt cái sự chịu đựng B52 và Mạnh đă rút được những kinh nghiệm ǵ ở trận này?)

Mạnh Rùa vừa nói đến đó th́ ba chiếc phản lực vèo vèo bayqua dầu chúng tôi với độ cao biểu lộ sự khinh thường sự có mặt của một đám lính "quân đội nhân dân ” Bắc Kỳ trong lơm rừng này.

Như những cái máy, tất cả đều cúi mọp xuống hoặc lao ḿnh nằm xuống đất hoặc nép vào những gốc cây gần đó.

Chiếc phản lực chỉ bay một ṿng rồi trở lại trút bom xuống ngay.

Không phải một chiếc mà là ba chiếc. Tôi biết như vậy là v́ không phải chỉ có một đợt bom mà ra ba đợt rơi liên tục xuống những nơi khác nhau.


https://www.youtube.com/watch?v=f1_BV6--ivE
f1_BV6--ivE

hoathienly19
11-02-2024, 09:52
CHƯƠNG 24


Đơn vị lại tiếp tục dời một địa điểm khác nữa.

Cả lũ tôi đi theo đơn vị như một lũ người không ra người, ngợm không ra ngợm .

Cứ thỉnh thoảng lại dáo dác nh́n lên trời một đứa quát:

– Ê coi chừng B52 !

– Coi chừng B52 !

Vẫn nghe tới những tiếng đó, mọi người cứ ră ra chạy tuôn bất kể sống chết vào những bụi rậm, nấp vào những gốc cây hoặc những g̣ mối, chờ cho bom rơi trên lưng ḿnh.

C̣n những kẻ mất trí v́ trận B52 thật sự th́ cứ lâu lâu lại chạy vọt đi không cần ai la hét.

Đồng đội của họ phải đi kiếm lôi về và đưa họ đi vào trong hàng một cách thật khổ ải.

Rồi sau cùng một sáng kiến được thực hiện :

- Người ta giữ họ lại bằng những sợi dây mây bứt ngay bên ven đường, một đầu buộc vào lưng hoặc vào tay họ, c̣n một đầu do một người tỉnh trí giữ.

Bác sĩ Năm Cà Dỏm thấy tội nghiệp thằng Mạnh Rùa quá nên thôi không giữ cái ư định chửi nó nữa.

C̣n Hoàng Việt có lẽ đă nguội lạnh đi cái t́nh cảm bực tức lúc năy nhưng lâu lâu lại thốt ra vài câu:

– Thiệt là hết chỗ nói ! Đem những ông bần cố hỉ như thế đi đánh với thằng sừng sỏ nhất thế giới !

Hoặc, mỉa mai hơn :

– Coi chừng chớ c̣n vài ba vị c̣n lận cái máy đó trong lưng để dành chơi đấy.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q70/924/CC3LhJ.jpg


Nhưng sự bi đát nhất vẫn là cái chuyện sau đây :

Số là trong lúc tẩn liệm các xác chết người ta thu thấy trong túi áo và trong ba-lô của hai xác chết những tấm giấy thông hành của quân đội đồng minh !

Đó là vấn đề lập trường !

Cho nên Mạnh Rùa và Tuất phải họp cán bộ để giải quyết vấn đề đó.

Đúng ra là ban đầu Tuất muốn nhẹm luôn chuyện đó đi, nếu để nó lan ra th́ làm công tác chánh trị nội bộ (nghĩa là bịp lẫn nhau) sao nổi, nhưng v́ đă có người trông thấy chuyện đó rồi.

Cái giấy thông hành màu vàng có nhiều lá cờ và nhiều thứ tiếng in ở một mặt, c̣n mặt kia th́ có in h́nh một người lính đội mũ sắt trỏ tay chỉ đường cho một người mặc áo bốn túi đầu đội nón nan bao vải.

Họ lục thấy một tấm trong áo người chết, c̣n một tấm trong ba-lô của một người khác. Như vậy làm sao giấu cho được.


https://www.psywarrior.com/7flag.jpg


Tuất và Mạnh Rùa bàn căi vấn đề nghiêm trọng này với các cán bộ rất lâu.

Có người hỏi :

– Như vậy là có nghĩa ǵ ?

Tuất nói toẹc ra:

– C̣n nghĩa ǵ nữa ? Nghĩa là trong đám anh em ḿnh, có nhiều đứa muốn đánh bài chuồn rồi . Phải chặn đứng lại ngay.

Mạnh hỏi đám cán bộ:

– Các anh có thấy những giấy tờ đó ở đâu không ?

Một cậu đáp:

– Giấy đó th́ nhiều lắm. Rải rác khắp trong từng. Đi lâu lâu lại gặp một tấm. Có tấm dính trên cành cây, có tấm nằm dưới đất.

– Nhưng ban chỉ huy đă có lệnh cấm đọc truyền đơn địch mà !

– Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi không thể kiểm soát được v́ truyền đơn nhiều quá, nhiều loại quá, có loại in cả thơ lục bát gợi t́nh cảm nhớ nhà. Có tấm in cả lời kêu gọi của cán bộ ḿnh.


https://www.psywarrior.com/VCReponseCartoon.jpg


– Nghĩa là sao ? Mạnh gắt hỏi.

Anh cán bộ kia ngập ngừng một giây, rồi nói:

– Tôi có đọc một tờ, thấy truyền đơn của một cán bộ trung đoàn của ḿnh chạy về bên kia và viết lời kêu gọi chúng ta.

Tuất nói :

– Nghĩa là nó chạy qua hàng ngũ địch và quay trở lại kêu gọi chúng ta đi theo chứ sao !

Mạnh Rùa chép miệng, thở dài :

– Thế th́ ngoài bom pháo, máy bay phản lực, B52, chúng ta phải đối phó với cái thứ ma quỷ này nữa !

Tuất tiếp:

– Mà thứ này c̣n nguy hiểm hơn bom pháo và máy bay !

Cuộc họp bàn lung tung một chập rồi trở lại vấn đề truyền đơn bắt gặp trong túi áo và ba lô của những người chết.


https://www.psywarrior.com/UncodedTrinhVanTamCH .JPG


Có hai ư kiến của hai phe rơ rệt.

Ư kiến thứ nhất là nên bỏ qua chuyện đó, làm như không có xảy ra vậy. Để tự nhiên người ta sẽ quên đi, dù ai có biết th́ họ cũng sẽ coi đó là vấn đề không quan trọng.

Lượm một “tấm giấy” hay hay bỏ túi chơi vô t́nh quên khuấy đi không vứt nó đi, cho nên chết c̣n mang nó trong ḿnh. Thế thôi.

Nhưng nó bị ư kiến thứ hai quyết liệt bác bỏ.

Những người có ư kiến thứ hai cho rằng :

- Đây là vấn đề ư thức hệ và lập trường giai cấp.

Tại sao nhặt một tấm giấy thông hành có những lá cờ đồng minh, có h́nh ảnh như đă kể trên kia, hơn thế nữa, có cả một câu chiêu hàng rơ rệt như thế này :

- “ Cầm tấm giấy thông hành nầy trên tay, đi đến bất cứ đồn bót nào bạn cũng sẽ được tiếp đón tử tế” mà lại bỏ túi được?

Bỏ túi một tấm giấy như vậy vào túi, dù chỉ một phút, cũng không được rồi. Huống nữa là họ đă giữ nó không biết bao nhiêu ngày và trong đầu họ nảy ra những ư nghĩ ǵ ?

Phe thứ hai này mạnh hơn áp đảo hẳn đối phương và cuối cùng đa số đă quyết định.

Một là khai trừ đảng tịch của cả hai người chết kia (khốn khổ thay cả hai đều là đảng viên) để làm gương “xấu” cho quần chúng. (Đảng viên đi tiên phong cả trong việc “nghiên cứu” truyền đơn của địch ! )

Không biết những người đảng viên đang nằm dưới đất kia có phản đối cái bản án khiếm diện này hay không ?


https://www.psywarrior.com/ChieuHoiP05.jpg


Quyết định này được mang ra phổ biến cho những người c̣n sống sót sau những trận bom gây nên bởi sự ṭ ṃ của một người.

Riêng tôi, tôi nghĩ khác :

Từ nay họ sẽ nhặt những truyền đơn nhiều hơn và cất giấu kỹ hơn.

C̣n tiếp ,

hoathienly19
11-25-2024, 22:28
https://blogger.googleuserco ntent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgP_IwSmfMiiFx-5P_wT6g_LOsaXeUIRU6v S8rKI3ZX7livZ9Vhb3Cr 3O0SBGg28wvIohqPthFA 8W-lugjDqJoTZqzqzXuX0tg paupgER6Na3DCGwFY8iJ dzsh0yxjCcpBGIbSVRqI k8ZM/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80+chi%25CC%2581+min h-su%25CC%259B+to%25CC %2582%25CC%2589+ki%2 5CC%2581ch+%25C4%259 1o%25CC%25A3%25CC%25 82ng+-+danlambao.jpg


Một hôm đang nằm tôi bỗng nghe một mùi thum thủm. Tôi biết là mùi thịt thối, cho nên tôi ngóc đầu nh́n quanh.

Sau cùng, tôi t́m thấy một cái đầu nai, một cái sừng ghim chặt xuống đất, c̣n cái sừng kia găy trụi. Cái đầu nai đang bị ḍi đục lúc nhúc.

Tôi tiếc ngơ tiếc ngẩn. Một cái đầu nai, biết bao nhiêu là thịt, nếu tôi gặp nó trước một hai hôm th́ hay biết mấy. Tôi cứ đứng ngơ ngẩn nh́n măi.

Hoàng Việt c̣n đang tức về cái việc bị lục soát ba lô hôm trước. Giữa lúc đó th́ Mạnh Rùa lại đến.

Mạnh Rùa tỏ vẻ nhận lỗi với chúng tôi, nhưng không dám nói mạnh dạn.

Anh ta nói:

– Thật ra chúng tôi cũng biết làm như vậy là không hay.

Năm Cà Dom nói thẳng, không ngại ngùng:

– Không ! Làm như vậy là hay lắm chứ. Trắng đen đă rơ rồi.

– Hóa ra lỗi tại chúng tôi.

Năm Cà Dom nói :

– Thực t́nh, người của các anh, cả các anh nữa ngớ ngẩn quá. Không có một ư niệm rơ rệt ǵ về Mỹ và những hoạt động của họ trên đường Trường Sơn này cả.

Ai đời lại bỏ một cái máy như vậy trong ba lô làm cho đơn vị bị bốn trận bom liền tan tác như thế !

– Năm Cà Dom tiếp :

Hôm nọ chính tôi phải giải phẫu cho một anh lính v́ trông thấy trái “bom bi ” đẹp quá, nghịch chơi mà bị nổ phèo ruột !


https://icdn.dantri.com.vn/thumb_w/960/2017/baopr-tang-35-1511933330147.jpg


Mạnh Rùa cười ngượng ngập :

– Tôi mong các anh thông cảm cho chúng tôi về cái chuyện hôm nọ.

Hoàng Việt vẫn nằm dài ph́ phèo điếu thuốc, nói mát mẻ :

– Tôi thông cảm hoàn toàn với các đồng chí mà, cũng như đồng chí Hoàng Văn Hoan (ủy viên Bộ Chính trị Trung ương đảng) thông cảm hoàn toàn với các đồng chí trong đội cải cách ruộng đất đuổi bà mẹ của đồng chí ấy ra làm ăn mày lang thang khắp tỉnh Nghệ An, thế thôi !

Cũng như một đồng chí Xô Viết Nghệ Tỉnh ba mươi tuổi đảng thông cảm với đội cải cách ruộng đất đă đưa linh hồn của đồng chí xuống suối vàng…

Thế thôi !

Mạnh Rùa nói :

– Không phải vậy đâu đồng chí .

– Đúng là không phải như vậy nhưng cũng gần như vậy !

Mạnh Rùa chống đỡ yếu ớt :

– Đồng chí nói sao tôi đành chịu vậy chớ biết sao bây giờ !

Mạnh Rùa ngồi lặng thinh trông tội nghiệp hết sức. Năm Cà Dom nói :

– Thôi chuyện đó bỏ qua đi. Bây giờ tôi hỏi thật, có cho bọn tôi đi theo nữa không ?

Mạnh Rùa như kẻ chết đuối vớ được cọc.

Hắn đáp ngay:

– Đi th́ đi chớ. Văn nghệ sĩ mà, chúng tôi quí lắm chớ.

– Được rồi, nhưng nhớ đừng có xét ba-lô chúng tôi nữa nhé !

Mạnh Rùa ngượng ngùng. Một chốc Mạnh Rùa nói:

– Bây giờ chúng tôi nhờ các đồng chí một việc.

– Việc gi đó?

– Không nói dấu ǵ đồng chi . Chúng tôi đang có một bệnh nhân kỳ cục quá, chúng tôi không rơ hắn ta bệnh ǵ.

– Anh ta ở đâu hiện giờ?

– Đằng kia, chúng tôi đang trói hắn vào gốc cây.

Năm buột miệng nói ngay:

– Hay là thằng Roánh lại tái diễn cái màn cũ của nó ?

– Không phải đâu, anh này bệnh thiệt.

– Bệnh ǵ mà phải trói vô gốc cây ? Đâu đưa tôi tới đó xem !

Nói vậy rồi Năm Cà Dom đi theo Mạnh Rùa. Tôi cũng đi.

Quả thật, một người đang bị trói úp ngực vào gốc cây. Thấy chúng tôi đến, hắn cười rũ rượi ra và nói:

– Há há… ta là con của Trời cháu của Phật. Há há…

Hắn cười to lên, lấy hơi bụng lên mà cười không dứt. Tôi nói ngay:

– Sốt ác tính Năm Cà Dom ạ!

– Có thể.

Nói thế rồi Năm Cà Dom bước lại sau lưng hắn đưa tay sờ trán hắn, vầng trán đẫm mồ hôi v́ lúc nào hắn ta cũng cựa quậy dăy dụa mong thoát khỏi sự trói buộc.

Năm Cà Dom trở lại chỗ cũ rồi lắc đầu. Mạnh hỏi :

– Sao đồng chí. Nó có nóng lắm không ?

– Không. Năm Cà Dom lắc đầu. Anh này có thể không phải bị sốt ác tính.

Rồi Năm Cà Dom hỏi :

– Hắn đau từ lúc nào ?

– Tôi cũng không rơ đích xác giờ đau của hắn, nhưng khi nghe báo cáo, tôi đến nơi th́ thấy hắn ta bị trói như thế này rồi. Tôi được nghe anh em kể lại th́ đêm qua lúc ai nấy đang ngủ, hắn ta cũng ngủ, bất th́nh ĺnh, hắn tung màn ra nhảy xuống đất và kêu lên những tiếng thất thanh, rồi cứ như một thằng mất trí, hắn tuôn rừng lướt bụi chạy măi, vấp té, lại ngồi dậy, lại chạy.

Anh em đuổi theo bắt, nhưng không tài nào giữ hắn lại được. Măi cho đến lúc trưa này, họ mới bắt hắn về trói lại và đi báo cáo cho tôi.

Bỗng bệnh nhân cười lên và nói như hát.

– Út út út ! Rầm rầm rầm!

Tôi nhớ lúc sau trận máy bay B52 oanh tạc, đơn vị phải gấp rút di quân, tôi thấy có một người bị đồng đội dắt đi bằng một sợi dây mây. Và một người khác chạy bạt mạng qua những hố bom c̣n nghi ngút khói.

Tôi rỉ tai Năm Cà Dom, Năm Cà Dom cũng gật đầu đồng ư với tôi. Mạnh Rùa hỏi :

– Bây giờ thế nào đồng chí ?

– Thả hắn ra rồi cho anh em giữ hắn được không ?

– Không được đâu đồng chí ! Ai giữ cho nổi ? Hắn mạnh lắm. Hắn làm náo động cả đơn vị lên !

– Thôi cứ trói hắn như thế !

– Đến chừng nào ?

– Chừng nào tôi bảo mở trói hắn th́ hăy mở !

Trên đường trở về, Năm Cà Dom nói :

– Thằng này có cho đi Biên Ḥa th́ hoặc may có thể trị được.

– Có cách nào chữa cho lành không ? Tôi hỏi :

– Thời gian ! Chỉ có yếu tố thời gian cộng vào đó là tâm lư. Làm thế nào gột sạch sự kinh hăi đột biến trong đầu nó về B52.

– Làm thế nào ?

– Ai biết.

Nằm trên vơng suy nghĩ, nhớ lại trận B52 vừa qua mà tôi cứ giật ḿnh từng lúc.

Hôm đó đâu có cảm thấy đầy đủ nỗi hoảng sợ. Ngay sau đó nỗi sợ đến với tôi cũng chưa hoàn toàn, v́ đứng giữa cảnh hoang tàn khốc liệt bao quanh ḿnh là những xác chết, ḿnh có cái vui được sống nghĩa là sướng hơn mọi người…chết mà chẳng được toàn thây.

Nhưng về sau, càng nhớ lại càng kinh hoảng, hăi hùng.

Thỉnh thoảng một h́nh ảnh của trận B52 lại hiện lên trong đầu óc tôi.

Đầu óc tôi lúc đó ví như một cái máy ảnh đă thu nhận hàng trăm bức ảnh trong một lúc vào phim, nhưng dần dần về sau nó mới cho in ra từng đoạn.

Rừng Trường Sơn càng thưa đi th́ xương người trên mặt đất càng nhiều, những mẩu xương, những ống xương, những bộ xương, những đống xương.


https://imagizer.imageshack. com/v2/547x480q70/921/i3ytNq.jpg

hoathienly19
11-28-2024, 08:42
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô !”

Để vun bồi “uy tín” (hăo) cho một người hoặc một vài người mà trên dăy Trường Sơn này, núi rừng đă phải nhận hằng vạn bộ xương khô hằng vạn nắm mồ không có nấm, không có bia.

Trong không khí Trường Sơn lúc bấy giờ có vô số sự uế tạp :

- Nào mùi thuốc đạn

- Nào mùi thây ma śnh thối

- Nào hơi lá mục muôn thuở của rừng hoang, cộng vào đó trời mưa nắng bất thường. Cứ mưa xong lại nắng, đang nắng lại đổ cơn mưa, cho nên b́nh thương hàn, kiết lỵ rất phổ biến.

Hay có thể nói là gần 70 phần trăm người mắc những chứng bệnh này. Thế là ngoài sốt rét rừng ra, chúng tôi c̣n có thêm thương hàn và kiết lỵ.

Có người bị một lúc cả hai chứng :

- Thương hàn và kiết ly hoặc kiết lỵ và sốt rét.

Binh tướng nào c̣n tinh thần chiến dấu. Họa chăng có Gia Cát Lượng tái sinh mới điều khiển nổi đám quân ọc ạch như vậy.

Lại thêm cái nạn biệt kích !

Chắc độc giả c̣n nhớ cái vụ biệt kích chớp nhoáng vừa mới xảy ra trên kia xảy ra cho hai vợ chồng ở một trạm nọ. Đó là cái anh biệt kích người Thượng.

C̣n thêm biệt kích Mỹ nữa. Nói là biệt kích Mỹ nhưng là người Việt. Họ hành động bạo dạn vô cùng.

Thú thật rằng chúng tôi không dám xa cái lều con, thơ thẩn ra bờ suối như trước kia tôi và Thu đă từng làm nữa.


Tôi đă từng nghe một câu chuyện biệt kích đột nhập một đơn vi sau đây :


https://s-media-cache-ak0.pinimg.com/originals/77/3e/d5/773ed509498eb2bc324b b37e566c5350.jpg



Lúc đó khoảng 3 giờ chiều.

Anh em trong đơn vị đi lănh gạo ở một kho cách xa đơn vị tám tiếng đồng hồ lội bộ. Đi từ sáng tới chiều mới vác gạo về tới nơi. Đó là chuyện thường đối với anh em.

Một số anh em yếu sức đi lê thê ở phía sau. V́ gần tới nơi rồi, không sợ ǵ nữa, cho nên số anh em này cứ đi chậm răi cho khỏe.

Chẳng ngờ các chàng biệt kích Mỹ nắm chắc các qui luật đi lănh gạo của các đơn vị. Họ bèn ṃ theo và bám sát các anh bạn mệt mỏi rơi rớt lại phía sau.

Một toán biệt kích dùng dao găm đâm chết mấy chàng và lập tức vứt xác vào bụi, cởi áo của họ ra mặc vào rồi vác những ruột tượng gạo cứ đi theo đường ṃn dẫn tới đơn vị.

Họ trà trộn vào những toán đang c̣n đi trên đường. Qua câu chuyện của những người kia, những chàng biệt kích hiểu thêm vị trí, bố pḥng và sinh hoạt của đơn vị về buổi chiều. Và cuối cùng họ đă đột nhập được vào địa điểm đóng quân của đơn vị này một cách êm ái.

Họ đi t́m văn pḥng của Ban chỉ huy. Họ đi lại như những người khác nhờ bộ quần áo và nhờ trời tối, trong rừng không có đèn đóm ǵ, cho nên không ai nh́n rơ mặt ai. Và sau cùng họ hành động

Họ dùng tiểu liên mà họ giấu trong người, hạ sát gần sạch ban chỉ huy, họ bắn vào những đám đang tụ tập quanh mâm cơm và trở lại phóng hỏa đốt kho gạo.

Cả đơn vị bị tấn công từ trong ruột và quá bất ngờ nên không trở tay kịp.

Xong họ rút vào rừng và chỉ vài phút sau, ba chiếc trực thăng tới xạ kích ác liệt vào đơn vị này . Cả quan lẫn lính chạy hoảng loạn. Không ai bắn trả được một phát.

Rồi sau một chập dọn băi là một cuộc đổ quân bằng trực thăng…


V́ thế cho nên ở đây lính thường nhắc nhở nhau đề pḥng biệt kích :

- ” Coi chừng biệt kích nó lấy mất nồi cơm ! “


https://imagev3.dantocmiennu i.vn/w1000/uploaddtmn//2018/4/28/gpsg2-1.jpg


Tôi đă từng trông thấy một bộ quần áo da cọp ở vùng này. Đúng là da cọp. Con người mặc quần áo ấy vào có lẽ cũng mang ít nhiều bản chất của chúa sơn lâm.

Bạo dạn, nhanh nhẹn và dũng mănh. Quả thật, bộ quần áo rằn ri màu da cọp đó làm cho tôi cảm thấy mạng sống ḿnh mong manh thêm nữa, sau những đe dọa chết chóc khác.

Tôi tưởng tượng những toán biệt kích mặc bộ áo quần này đi lẩn trong từng ngày đêm, bước đi mềm như nhung chạy nhanh như gió, và hành động như chớp. Tôi rùng ḿnh.


https://blogger.googleuserco ntent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfLRJJQ6VnEgsf OnPSttrfOec9bB7-_Jf8N0qsJFysvELDICFK ZE-k5ZccRoAMzbTGTPDyjGE I_cQVWaKTx8t_9CnQI-Wj8iiWzK_CgX4cMtGQZ-wUMQTNpNtvdIGim3NPn1 XFX3R_iCU/s640/47098769_19676088499 54708_23994707106961 8176_o.jpg


Một hôm tôi nấu cạn cà mèn cơm, tôi gạt than, đi xuống suối múc nước lên để nấu uống. Khi quay trở lại th́ chiếc cà mèn đă biến mất.

Tôi hoảng hốt gọi Năm Cà Dom và Hoàng Việt để hỏi. Cả hai đều đáp là không rơ. Tôi nói :

– Biệt kích nào mà vô đây tài vậy !

– Mất thiệt sao ? Hay là la hoảng ?

– Rơ ràng mà.

– Th́ tôi cũng có thấy cái cà mèn treo đó.

Năm Cà Dom ngẫm nghĩ một giây rồi gật gù :

– Thế là ông biệt kích Roánh rồi !

– Nó có đi ngang qua đây sao ?

– Không thấy. Nhưng chắc là nó chớ ai. Chung quanh đây hễ ai mất bất cứ món ǵ th́ cứ lôi thằng Roánh ra mà khảo.

Anh em người ta kể lại với tôi rằng có lần đơn vị đi qua một cái buôn, Mạnh Rùa đổi được con gà, về làm thịt luộc vừa chín quay qua quay lại th́ con gà bay mất, chỉ c̣n lại nồi cháo. Mạnh ức quá bèn cho cả đội trinh sát đi lùng.

Kết quả chỉ t́m được mớ xương gà ở một hốc đá. Biết là thằng Roánh nhưng không có bằng chứng, nên không làm ǵ được hắn.

Rồi Năm Cà Dom đi t́m ông Thần Roánh.

Năm gặp Roánh tại lều của hắn ta. Hắn ta đang nằm trên vơng rên hừ hừ. Năm Cà Dom đập đập vơng :

– Roánh ! Roánh !

– Hừ hừ…

– Dậy anh bảo cái này tí !

– Em không có lấy đâu. Em sốt cả ngày nay nằm liệt không cơm cháo chi hết. Các anh mất cái ǵ cũng nghĩ cho em !

– Thế sao cái cà mèn cơm của người ta mới chín lại bay đi đâu ? Cậu không trả lại, tôi sẽ báo cáo lên đồng chí Mạnh !

Roánh vừa rên vừa đáp:

– Anh báo th́ báo chứ em không có lấy thật mà. Anh có thuốc cho em vài viên.

– Cậu trả cà mèn cơm rồi tôi cho thuốc uống.

Vừa nói Năm Cà Dom đưa tay sờ trán cậu bé. Năm giật ḿnh:

– Thằng này sốt kinh quá !

Năm Cà Dom hỏi:

– Cậu không c̣n thuốc uống à ?

– Hết rồi anh ạ!

– Y tá không cho à ?

– Y tá y tướng ǵ đâu ! Một miếng thuốc đỏ nó c̣n không thí cho nữa là thuốc uống. Cả túi thuốc của đại đội bây giờ thành thuốc riêng của hắn. Hắn chỉ đổi chứ không cho.

– Đổi cái ǵ ?

– Có cái ǵ đổi cái ấy. Ví dụ như em có cái quai dép dư th́ lấy quai dép đó mà đổi lấy vài viên kư-nín…


https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2459243&stc=1&thumb=1&d=1732778966


Em sợ em bị thương hàn quá anh. Thương hàn th́ chết.

– Thương hàn ? Tại sao cậu biết ?

– Em nghi nghi như thế.

– Đừng có dại mồm !

– Em biết thằng chả có cả Biomycine, thuốc trị thương hàn hay lắm. Thằng chả có hai lọ bốn mươi viên. Của đơn vị để dành cho anh em mà vừa báo cáo là mất rồi.

Anh biết không? Ở vùng này đồng bào Thượng c̣n biết danh thuốc Biomycine đó. Một lọ có thể đổi một con heo to. Năm sáu viên được một con nhỏ, hai viên một con gà. Bệnh nặng chỉ cần hai viên là hết tuốt !

Rồi Roánh nói tiếp :

-Em mà bệnh thiệt th́ thế nào em sẽ lấy cả hai lọ của hắn ta cho coi. Uống vài viên, c̣n bao nhiêu th́ đem đổi heo.

Năm Cà Dom bật cười :

– Cậu th́ lúc nào cũng vậy!

– Anh ghét em anh nói thế. Chứ không phải em muốn ăn cắp làm chi đâu. Em là học sinh lớp mười mà. Em há không biết ăn cắp là tính xấu hay sao ? Nhưng em phải ăn cắp, mặc kệ người ta khinh em.

– Cậu nói vậy nghe sao được ? Năm Cà Dom cười.

Roánh đáp thẳng thắn:

– Tại anh không biết, cho nên anh mới nói thế. Chứ khi anh biết rồi th́ sẽ không nói thế.

Anh nên nhớ rằng em không bao giờ đụng tới các bạn đồng đội của em mà luôn luôn em phá ban chỉ huy . Ban chỉ huy toàn ăn sướng.

Thí dụ đi tới gần một cái buôn có thể đổi đồ ăn được th́ họ ra lệnh cấm binh sĩ không được rời đơn vị v́ “t́nh h́nh nghiêm trọng” .

Như vậy là đúng y như rằng họ sẽ lén đi vô đó đổi gà. Em thú thực với anh là có lần họ đi đổi được một con gà về định chè chén với nhau, nhưng luộc con gà vừa chín th́ nó bay đi mất !

Roánh nói một cách say mê . Có lẽ câu chuyện làm giảm phần nào cơn sốt của nó. Roánh nói tiếp.:

– Mất miếng mồi quá ngon, nhưng các vị ấy lại không dám kêu lên v́ nếu kêu là binh sĩ sẽ hay, sẽ hỏi :

- “ Ban chỉ huy mất cái ǵ ?”

Nếu họ nói thật mất cái ǵ, th́ binh sĩ sẽ hỏi tiếp :

- “ Cái đó ở đâu mà Ban chỉ huy có ?” Thế th́ làm sao mà trả lời cho trôi ? Cho nên các vị ấy hầm hầm cho trinh sát đi lùng.

Hai thằng trinh sát cũng vâng lệnh đi lùng, nhưng gặp em, em ngoắc vào ba đứa cùng xơi phéng con gà luộc vứt xương trong hốc đá rồi hai cậu ta trở về báo cáo là không thấy dấu vết ǵ cả.

Trời đất ! Mất cả một con gà luộc ở giữa Trường Sơn này anh thử tưởng tượng xem vấn đề to tát biết bao ?

Roánh ngưng một chốc, ho hen rồi lại tiếp.

– Cái thằng thứ hai mà em luôn luôn phá phách là thằng quản lư. Cái thằng quản lư này luôn luôn ăn xén cơm của anh em. Nó vo tṛn từng viên một để phát cho anh em, một cách công khai, ai cũng tưởng rằng nó vô tư nhưng sự thực ra nó ăn cắp rất tinh vi .

Năm Cà Dom bị câu chuyện của Roánh cuốn hút vào. Roánh kể tiếp :

– Anh biết không trong đơn vị này ngày nào mà không có những đứa ốm không ăn được cơm, đă xin lănh gạo để nấu cháo, hoặc những đứa không ăn được cả cơm lẫn cháo.

Đó là chưa kể những đứa đi bệnh xá hoặc những đứa đă chết mẹ nó đi từ ba mươi lăm kiếp rồi, thế nhưng tất cả những thằng không ăn đó lại cứ được quản lư chiếu cố đến chia khẩu phần cho đều đều.

Anh thấy không ? Nó tinh vi quá chớ hả ?

Roánh kể tiếp liên miên:

– Thằng quản lư nào mà không ăn trên đầu cha lính. t Trong lúc mỗi đứa chúng em mỗi tháng chỉ được một nắm cơm to bằng quả trứng th́ hắn lại có cả chục nắm.

Đó là em chỉ kể về cái vụ cơm thôi, nó cũng đủ mập rồi.

Năm Cà Dom ngẩn người ra . Roánh kể tiếp :

– Ở trong ba lô của hắn bây giờ có ít ra là một kí lô bột ngọt. Anh không tin để rồi hôm nào em khỏi sốt, em sẽ đánh cắp luôn cái ba lô của nó cho anh xem !

Nhất định em sẽ không tha thằng quản lư mà !


https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2459247&stc=1&thumb=1&d=1732779481


Năm Cà Dom đi t́m cái cà mèn cơm nhưng rốt cuộc không t́m được nó mà lại phát hiện ra một vấn đề quan trọng về tâm lư con người trên Trường Sơn này.

Cho nên Năm Cà Dom về kể lại cho tôi nghe câu chuyện gặp Roánh rất tỉ mỉ. Năm Cà Dom kết luận:

– Toàn những nhân vật có nét cả phải không cậu ? Viết vấn đề này lên th́ hay lắm.

– Làm sao viết được ? Tôi cười.

– Cậu không thể viết nổi những nhân vật đă quá rơ nét như thế à !

– Không phải là không viết được, nhưng những sự thực như thế không được đưa lên sách báo, mà phải mô tả họ như những “anh hùng tuyệt vời ! ” Cậu hiểu ư tôi nói chưa ?

Năm Cà Dom gật gù, nói:

– Hèn chi các chả chủ trương cái ǵ cũng ” khơi” ! Cứ nghe đài phát thanh Hà Nội và đọc báo Nhân Dân mà không khơi làm sao được ?

Ví dụ như con đường ḿnh đang đi, cứ ở Hà Nội nghe đài và đọc báo th́ cho nó là đệ nhất thơ mộng !


https://baothamnhung.com/wp-content/uploads/2023/04/Duong-Thu-Huong.jpg



Một hôm vào buổi chiều, tôi và Hoàng Việt đang ngồi bàn chuyện thế giới năm châu, bỗng Năm Cà Dom đi đâu về, mặt mày tái xanh tái mét, vừa nói vừa thở không ra hơi:

– Bắt được biệt kích mày ạ !

– Ở đâu ?

– Ở trên chỗ Mạnh Rùa.

– Cậu có trông thấy không ?

– Nghe tin nó bảo nhau thế.

– Biệt kích người Kinh hay người Thượng ?

– Đâu có rơ . Ai xem làm ǵ !

Hoàng Việt nói:

– Sao cậu không thẩm vấn nó xem nó có lấy cái cà mèn cơm của ông nhà văn không ?

Rồi chúng tôi quay sang chuyện khác, rồi mạnh ai về vơng nấy nằm.

Chập sau, có hai anh chàng đi ngang qua lều tôi. Họ bàn về cái tên biệt kích kia.

Một anh có vẻ ṭ ṃ:

– Gớm, sao lại nó khai nó trước đây cũng ở một đơn vị đi vào Nam nhỉ !

– Nó bảo là nó bị sốt rét, đơn vị nó bỏ nó lại và sau khi khỏi bệnh nó không t́m về đơn vị mà cứ sống lang thang trong rừng để t́m đường về Hà Nội.

– Trông h́nh thù nó gớm chết !

Bỗng tôi thấy có điều ǵ xảy đến cho Thu. Tôi gọi giật hai anh kia lại, và hỏi thêm vài câu.

Xong tôi chạy bay tới chỗ tên biệt kích đang bị giam giữ.

Tôi phải nh́n kỹ mới nhận ra đó là thằng Hồng. V́ không có ánh lửa, và cái mớ tóc bù xù của nó rũ xuống che kín cả gương mặt của nó đang sưng lên v́ bị đ̣n. Tôi gọi:

– Hồng ! Hồng!

Thằng bé ngước nh́n tôi, chưa nhận ra tôi, nhưng tôi vẫn hỏi ciếp :

– Sao em ra thế này ?

Hồng trả lời gọn khô:

– Em đi t́m chị em. Mà họ bảo em là biệt kích. Họ đánh em. Họ trói em !

Nếu là một thằng bé thường th́ đă khóc, nhưng nó không khóc. Trường Sơn đă rèn luyện nó trước một ngược cảnh phải t́m cách giải quyết có lợi cho bản thân ḿnh. Ít ra nó đă học được bài học đó sau khi bị đồng đội bỏ rơi.

Tôi đến ban chỉ huy t́m Mạnh Rùa và nói ngay:

– Thằng bé kia không phải là biệt kích đâu đồng chí ạ.

– Không phải biệt kích chứ là ǵ ?

– Nó thuộc một đơn vị vơ trang đi vào Nam.

– Nhưng bây giờ nó đă là biệt kích.

– Nó sống một ḿnh mà, biệt kích ǵ ?

– Thế th́ nó là phỉ. Thiếu ǵ tên phỉ nguồn gốc là lính vơ trang.

– Nhưng nó là em tôi.

Mạnh Rùa vẫn có lư để bắt bẻ tôi. Anh ta hỏi:

– Hắn nói tiếng Bắc rơ ràng, c̣n anh là dân Nam Kỳ mà !

Tôi bắt buộc phải nói rơ hơn.

– Nó là em trai của cô bạn ḿnh đấy.

– Thế hả ? Sao nó không giống cô ấy chút nào hết vậy ?

– Bây giờ nó đă trở thành con ngợm rồi c̣n giống ai nữa !

Sau một hồi phân trần giải thích và năn nỉ, tôi được nhận thằng bé để dắt nó về cho chị nó.

Mạnh Rùa c̣n nói với nó :

– Sau đây là phải t́m về đơn vị hả ? Đi lang thang thế này ai nhận mày ? Nếu không gặp người quen th́ tao bắn và vứt xác mày trong rừng rồi!

Tôi đưa nó đến lều Thu và nói tỉnh khô với cô nàng lúc đó đang nằm đắp chăn trên vơng :

– Thằng Hồng đây Thu.

Trong bóng tối Thu ngước lên nh́n. Hồng không nói ǵ. Tôi có cảm giác là nó đang cắn môi để khỏi bật khóc. Tôi bảo nó :

– Hồng, chị em đó.

Nó cũng đứng trơ trơ, không nói không rằng cũng không làm một cử chỉ ǵ tỏ ra rằng nó vui mừng trong một cuộc gặp lại chị nó bất ngờ như thế này.

Trong lúc đó th́ Thu cứ sờ soạng măi không t́m thấy chiếc đèn pin trong ba lô.

Tôi không thể đứng im. Tôi nói :

– Hôm nọ thiếu tá Kim có đến gặp anh và chị em. Ông ta chờ em măi. Anh với chị em cũng chờ em. Chị em cứ đinh ninh rằng em lọt vào trận B52 hôm đó.

Thằng bé đang câm lặng, bỗng lên tiếng :

– Em bị trận B52 đó thật.

– Thế à ?

– Vâng ! Bác sĩ Cường chết. Thiếu tá Kim chết hụt. Em bị đất vùi may mà ngoi lên được.


https://www.youtube.com/watch?v=961aUa4sIic
961aUa4sIic


Thu bỗng lao tới với hai bàn tay như vệt ánh sáng ôm lấy cổ thằng bé lôi nó lại ḿnh và gh́ nó vào ḷng. Có lẽ giọng nói của cậu bé cùng những sự việc nó vừa kể xác nhận với Thu rằng đó là em trai của Thu :

- Thằng Hồng khốn nạn !

Cái đèn pin của Thu đă hết điện rồi. Tôi cứ vỗ vỗ vào nó, mong kích động được nó để nó mang thêm ḍng sinh lực cuối cùng ra phục vụ cho cuộc gặp gỡ ly kỳ này, nhưng nó vẫn cứ như ánh sáng của con đóm đóm với ṿng ánh sáng nhợt nhạt in trên mặt đất. Tôi treo dốc ngược nó trên nóc tăng và quờ quạng đi nhóm bếp.

Cái bếp nấu cơm chiều của Thu vừa dập, hăy c̣n than dưới tro. Cho nên chỉ trong giây phút là tôi đă thành công trong việc khơi ngọn lửa hồng.

Thu quệt nước mắt, và nh́n Hồng rơ nét hơn, điềm tĩnh hơn :

– Sao em thế này ?

– Người ta đánh.

– Sao người ta lại đánh em ? Bỏ rơi em chưa đủ sao bây giờ c̣n đánh ?

– Người ta bảo em là biệt kích.

– Nguy hiểm quá em ơi !

– Không có tôi đến kịp th́ nguy to rồi.

– Tôi nói :

- Giữa rừng này mà trông thấy em như vầy ai tin em là người lương thiện ? Họ định giết em đó.

Một tay Thu nắm chặt cánh tay của Hồng, một tay nàng đưa lên vén mái tóc của cậu ta và nh́n thẳng vào mặt, nàng nghiến răng:

– Lần này th́ em đừng có căi chị nữa. Em không được rời chị nửa bước, nghe chưa ?

Câu chuyện dần dần trở lại b́nh thường.

– Sao em không đi với thiếu tá Kim ? Sao ông ta không chờ em để cùng về Hà Nội ?

– Em bị đất vùi. Chắc ông không biết em bị đất vùi. Sau khi B52 dứt dội bom, ông chạy bán sống bán chết c̣n tưởng nhớ tới ai nữa.

Hồng tiếp :

– Em ngoi lên th́ không thấy ai hết . Chỉ c̣n mấy người thương binh nằm rên la om ṣm nghe thảm quá. Em muốn đem họ đi mà không biết làm sao. Ghê quá chị ạ !

Hồng ngồi lặng im. Nh́n vẻ mặt của Hồng, tôi thấy nó hơi lơ láo Trước khi nói, cậu ta phải nghĩ ngợi giây lâu.

– Em có ra chỗ cũ của anh và chị Thu không ? Tôi hỏi.

– Không.

– Em không nhớ rằng em hứa với anh và chị Thu rằng em sẽ trở ra à ?

– Ba hôm sau em mới nhớ. Em ra đó th́ không c̣n ai ở bên bờ suối hết cả.

– Rồi em làm sao ?

– Em cũng không biết làm sao. Em cứ đi lang thang như lâu nay. Măi đến mấy hôm sau em mới lần lượt nhớ lại mọi chuyện.

Em nhớ rằng trong đời em có một người đă nuôi sống em, người đó là bác sĩ Cường.

Tôi hỏi:

– Hồi năy em nói bác sĩ Cường đă chết, tại sao em biết ?

Hồng nói:

– Em đi t́m măi mà không thấy. Những người c̣n sống cũng không trông thấy anh ấy ở đâu .

Hồng ôm đầu khóc hu hu như khóc dối. Tôi nói với Thu:

– Thằng Hồng có cho em cái nanh heo rừng linh lắm. Nếu em đeo trong người th́ em có thể biết trước những việc xảy đến cho em. Lấy mà đeo vào cổ đi.

Thu không đáp. Hồng vẫn khóc. C̣n tôi không biết nói ǵ. Chắc Thu lại nghĩ về Hà Nội. Lâu nay tôi ít nói chuyện với Thu, nên không hiểu nàng suy nghĩ thêm những ǵ.

Quả thật tôi thấy đó là một chuyện hơi kỳ lạ. Nhưng trong t́nh cảm, cả hai đều không thấy lư thú khi nói chuyện hoặc gợi chuyện với nhau nữa. “Đồng sàng dị mộng ” là t́nh trạng giữa tôi và Thu.

Từ sau khi thằng Hồng đi biệt, Thu buồn và thất vọng, cái tia hi vọng mong manh cuối cùng của Thu chỉ có thể thực hiện được với thằng bé phiêu lưu kia :

- “ Về lại Hà Nội. “

Tôi nhận thấy Thu lạnh nhạt đối với tôi, một sự lạnh nhạt cố t́nh làm ra, hay sự lạnh nhạt tự nhiên cũng thế. Nó không gây một sự phản ứng ǵ trong tôi. Vả chăng nàng cũng không thân mật với ai khác khi đối xử với tôi như vậy.

Đôi mắt nàng đăm đăm nh́n rừng núi, tia mắt như muốn xuyên qua sự dày đặc hắc ám của núi rừng gửi hơi ấm tâm linh về Hà Nội xa xăm.

Tôi bị buồn lây, cho nên mỗi bước đi “vô” là mỗi bước tôi gần lại được quê hương thêm một ít, đáng lẽ tôi phải vui mừng và tỏ nỗi vui mừng đó với những người chung quanh, trong đó nàng là người thân thiết nhất, nhưng tôi đành giấu bặt cái t́nh cảm đó đi đối với nàng.

Và tôi cũng không dám nói chuyện đó nhiều với hai ông bạn kia nữa. Tôi biết nàng như con tàu đang lao về trước nhưng trái tim nó quay ngược về sau.

C̣n một lư do nữa khiến chúng tôi không c̣n đầm ấm nồng cháy với nhau như trước nữa, mà có lẽ là lư do chính, là sức khỏe.

Tôi biết tôi yếu hơn trước nhiều. Tôi ngồi đâu th́ muốn ngồi luôn đó và khi đứng dậy phải chống tay lên gối đứng lên bằng hai “th́” và chậm chạp.

Lúc nào cần đi xuống suối th́ phải tính toán thật kỹ, để đi xuống đó giặt giũ, rửa ḿnh, xách nước lên nấu uống v.v… sao cho không phải đi lên đi xuống nhiều lần.

Sức khỏe được tính từng bước đi, từng cử động một.

C̣n Thu th́ gầy trông thấy, từ sau khi nàng có kinh mà phải ngâm minh dưới suối, nàng có vẻ đau đớn liên miên. Tôi không tiện hỏi, nhưng tôi đoán biết như vậy.

Hôm nay, đùng một cái thằng Hồng xuất hiện. Thực như cơn gió nhẹ giữa trưa hè oi bức.

Hai chị em ngồi nói chuyện với nhau không ngớt. Thu cứ sụt sịt măi, thằng Hồng gần như không nói ǵ, chỉ trả lời theo câu hỏi của chị nó. Thu hỏi:

– Sao em biết chị ở đây mà đến ?

– Em đi t́m. Ba hôm sau đầu óc em mới tỉnh ra và em sực nhớ rằng em có hứa vơí chị…

– Hứa ǵ em nhớ không ?

– Nhớ chớ ! Nếu không nhớ th́ sao em đi t́m chị ?

– Em đi như thế này th́ làm sao có thức ăn?

– Có chớ. Em không bị đói bao giờ. Hôm nọ em vô đây, em trông thấy cái cà mèn cơm của ai mới vừa chín tới, em không trông thấy ai cả em xách đi luôn.

– Có ngày họ bắt được họ đánh em chết.

– Bắt sao được, em có phép tàng h́nh mà!

Bỗng Thu nói:

– Bây giờ mà hai chị em ḿnh trở ra Hà Nội, thầy mẹ gặp được th́ thầy mẹ mừng biết bao nhiêu. Em nh ỉ?

Hồng gạt ngang :

– Mừng ǵ. thầy mẹ tưởng em là con vật quái gở.

– Nói nhảm !

– Thật mà. Chị trông thấy em mà chị không gớm ghiếc hay sao ?

Thu hỏi Hồng:

– Bây giờ em về Hà Nội th́ em làm việc ǵ đầu tiên ?

– Việc đầu tiên hỉ ? Em đi ăn kem.

– Rồi kế đó làm ǵ ?

– Đi coi xi nê.

– Tuồng ǵ ?

– Tuồng ǵ cũng được, miễn đừng tuồng Trung Quốc thôi !

Tôi nằm nghe hai chị em tṛ chuyện với nhau mà thương họ vô cùng.

Bây giờ giá tôi có phép tôi sẽ bất chấp tất cả tôi sẽ đưa họ về ngay Hà Nội. Bây giờ đây họ đă cách xa Hà Nội một ngàn cây số. Tôi nằm tôi tính nhẩm thay cho họ.

Từ Hà Nội vô Vĩnh Linh ở tại đầu cầu Vĩnh Linh là bảy trăm hai mươi tám cây số, từ Vĩnh Linh vô đây đi bộ mất hai tháng trời khoảng đường rừng núi đó nếu căng thẳng ra đâu có dưới ba trăm cây số.

Con đường đó không phải là xa lắm đối với những người có sức khỏe b́nh thường, nhưng bây giờ đây, hai chị em nàng làm sao đi nổi ?

Đó là chưa tính những trở ngại khác c̣n quan trọng hơn cả sức khỏe của hai người.

Ư định trở về Hà Nội gần như bị dập tắt sau khi Hồng hẹn đến mà không đến.

Bây giờ với sự có mặt của Hồng, tôi chắc chắn Thu sẽ lại t́m cách để thực hiện ư định đó.

Đường kẹt, không đi được, treo vơng nằm, cứ nghĩ vơ nghĩ vẩn. Và nhớ lại những quăng đường qua.


https://baogiaothong.mediacd n.vn/upload/images/2019-2/article_img/2019-05-19/anh-1-1558277053-width1000height671.j pg


****

hoathienly19
12-01-2024, 10:28
CHƯƠNG 25



Một buổi trưa tôi đang đi bỗng nghe gọi. Tôi quay lại và sau một thoáng ngớ ngẩn, tôi kêu lên:

– Ơ ḱa, Liêm !

– Ai đó, Xuân Vũ ! Cậu cũng về quê à ? Lẫm rẫm mà các cậu cũng khá he !

Tôi đi lên, bắt tay bạn và hai người cùng đi. Tôi hỏi :

– Vẫn ở bộ đội à ?

– Vẫn, nhưng cứ làm “" đại sự ” ở rừng Lào.

– Giờ th́ có về “nước” được chưa?

– Chừ. . . ừa ? C̣n. . . Tết mới về được ! Nước Nam Kỳ về không được nước Bắc Kỳ cũng không về được. Có nước mà cũng như không !

– Thế sao đi lang thang ở đây ?

– Ồ ! Ở đây là ngă năm ngă bảy mà. Ối thôi ! Nói không xiết đâu ! Lũ ḿnh như thiên lôi, kêu đánh đâu th́ đánh đó, mẹ nó !

Liêm ngó quanh quất và rỉ tai :


– Tập kết là một sai lầm ! Cậu có thấy không ?

– Sao lại không. Nhưng cóc thằng nào dám hé môi.

– Tớ th́ tớ nói bừa đi chứ. Liêm chép miệng . Chúng ḿnh chỉ đi chung một quăng thôi. Cậu ngồi lại đây, à ḱa chúng nó tới rồi, ḿnh sẽ cho cậu một món quà. Cậu đoán xem nào.

Có trời mà biết nổi. Gă tùy tùng của Liêm đến. Liêm bảo hắn :

– Cậu nào giữ mắm ruốc, vít ra một cục gói lại kỹ để tôi tặng ông bạn của tôi đang trên đường về “nước” thay cho tôi đây.

Liêm cầm gói mắm ruốc trao cho tôi và nói:

– Của quư đấy ông bạn. Nay mai rồi cậu sẽ hiểu.


Tôi nhận món quà của bạn, gọn lỏn trong ḷng bàn tay mà ứa nước mắt.

Một thằng bạn gần mười năm không gặp mặt, có lẽ đă lên cấp tá rồi thế mà chỉ tặng cho bạn một cục mắm ruốc chưa đầy một lạng.

Liêm nói :

– Thế là mười hai năm chúng ḿnh sống trên Miền Bắc cậu nhỉ ?

– Ừ !

– Ớn quá .

– Ớn thật.

Ớn có nghĩa là thế nào nhỉ ?

Không có thể giải thích nó như người ta t́m nghĩa những chứ khó trong tự điển.

Muốn hiểu chữ đó phải hỏi người Nam sống trên đất Bắc.

Họ sẽ giải thích cho anh bằng những sự kiện, bằng những chuyện lưu truyền trong dân gian, bằng những bức thư và bằng cuộc đời của mỗi người trong đám họ.



https://vbsp.org.vn/wp-content/uploads/2019/05/41.jpg


– Ở vùng này, người ta đăi khách quí trong bữa cơm với mẩu mắm ruốc bằng ngón tay cái ém chặt trong một cái mẽ chén sành và đặt lên trên đó mấy ḥn than. Cậu biết chưa ?

– Chưa !

– Vậy cậu chưa vỡ ḷng bài học ở rừng. Chỉ nội chiều hôm nay thôi, là cậu sẽ ở bên kia vĩ tuyến mười bảy. Đêm nay cậu sẽ ngủ ở Miền Nam rồi. Đấy.

Chỉ c̣n mấy bước nữa thôi mà ḿnh không thể có được cái hạnh phúc của cậu. Ác thiệt !

Liêm lắc đầu. À mà này có ai mách cho cậu mua nữ trang giả không ?

– “Nữ trang giả ” ǵ ?

– Thế là cậu không biết rồi. Cái thứ mạ kền, mạ vàng nó bày đầy ở bờ Hồ đó. Đem vào đây, qua khỏi giới tuyến mười bảy nó có giá trị của những món đồ thật. Cậu hiểu chưa ?

Tôi lẩm nhẩm rồi nói:

– Thế th́ chính ḿnh là món nữ trang ấy đây !

– Riêng cậu thôi. C̣n tớ th́ vẫn là hàng giả. Mạ kền ? … Liêm bỗng chẩu mồm sang tôi. Mạ kền, mạ vàng. Có thứ nào, có thằng nào thật, tớ hỏi cậu ! Ś . . . Mạ mạ tất ! Luôn cả ông thợ mạ ổng cũng tự mạ rồi. Cậu thấy không ?

Tôi lặng thinh, ḷng chua xót. Trong chỉ có mấy phút mà anh bạn nhà lính của tôi đă nói lên một cách tài t́nh tất cả nỗi ḷng của anh, cũng là của tôi, và của hằng vạn người. Tôi hỏi:

– Sao cậu không xin về ?

– Tớ đếch thèm ! Xin à ? Người ta sẽ bảo :

Đảng chưa cần. Bao giờ đảng cần th́ đảng sẽ gọi.Thế th́ xin làm ǵ cho mang tiếng xin ?


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q70/922/Qeqwsx.jpg


Đi vào Nam là đi vào máu lửa, đi chết, vô đó đâu phải để ăn giỗ như người ta lầm tưởng, mà ḿnh phải xin ?

Đă không gọi ḿnh th́ thôi, việc ǵ ḿnh phải xin ? Tớ cho cậu biết nhé. Có thằng mang lon trung tá vậy mà khi được gọi, anh chàng trả lời với tổ chức rằng :

- Để anh ta suy nghĩ. Lập tức cái lon đó rơi ngay ! Khà khà !

– Liêm vẫn nói liền mạch- C̣n ḿnh, không phải gan góc ǵ đâu. Bom đạn th́ da thịt ai cũng thế thôi.

Nếu ở một nơi nào khác th́ ḿnh đă ra lính lâu rồi lo t́m nghề mà mần ăn, gần bốn mươi tuổi đầu, vẫn độc thân.

Cái nghiệp cơm thùng nước chậu gần hai mươi năm nay. Ngấy lắm !

Có mấy người ở phía sau đi tới. Liêm kéo tay tôi dạt qua mé đường và ngưng hẳn câu chuyện. Chờ họ đi khỏi xa, Liêm lại tiếp, với sự hăng hái gia tăng :

– Sở dĩ ḿnh c̣n nấn ná c̣n sống cái đời lính là v́ ḿnh c̣n mong có một ngày ơn trên ngó xuống và bảo với ḿnh là “đảng cần anh đi Nam.” Cậu hiểu tớ chứ ? Bọn cùng cấp với tớ đi vô nhiều rồi.



https://redsvn.net/wp-content/uploads/2020/05/Duong-Truong-Son-14.jpg

Nhưng c̣n tớ thích trơ mặt mo ra đó. Tớ nghe tin không chính thức rằng ở ngoài bộ tổng có nghiên cứu lư lịch của tớ và không rơ ai thọc mách màngười ta kết luận rằng tớ có liên quan với vụ ”anh hùng quân đội” Nguyễn Văn Song bỏ sư đoàn 330 trốn về Nam.

Cái thằng vớ vẩn quê ở miền đông mà người ta lại tặng cho danh hiệu ” anh hùng ” số một Nam Bộ đó. Cậu có biết cái vụ đó không nào?

– Có có nhưng mà…

– Ừ, th́ hăy cứ biết tới đó. Đấy nó bảo là lúc đó tớ có biết ư định của thằng Song mà tớ đếch thèm báo cáo cho tổ chức.

H́ h́ ! Tớ biết thế nào được ? Chỉ có điều là nó sai tớ dẫn đơn vị đi lùng bắt anh chàng về, tớ lùng khắp Thanh Hóa, Nghệ An cả tháng trời mà không gặp. Nó có giỏi sao không đi lùng ?

Liêm rút khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt và lại tiếp:

– C̣n cái cớ thứ hai là nó bảo tớ có liên quan với một số nhà văn Nam Bộ. Tớ có tư tưởng Nhân Văn Giai Phẩm.

Liêm mấp điếu thuốc c̣n dài nhưng đă tắt queo :

– Nhưng con người của ḿnh đâu thuộc về ḿnh. Ḿnh không có quyền quyết định một việc ǵ hết cả, ḿnh như một lũ nhái trong giỏ ông câu . Cứ nhảy lung tung trong giỏ đó coi như được tự do lắm vậy. Chừng nào cá lóc táp th́ ông câu thọc tay vào xách gị lôi ra từng chú rồi con th́ móc vào đùi đem cắm câu, con th́ móc từ họng ra đít đem nhắp cá. Thế thôi.

Liêm ngừng một chốc rồi quay sang tôi:

– Cậu có biết anh em Nam Bộ ḿnh đổ bên xứ Lèo bao nhiêu xương máu không ? Đâu có báo tử báo tiếc ǵ ?

Ơ ờ. . . Cậu có biết cái thằng cha ǵ hồi trước trưởng pḥng chính trị miền Tây không nhỉ. Cái thằng cha đách chó ǵ, ḿnh vụt quên khuấy đi. Nó vừa được đưa vào đo.

Vợ nó buôn lậu, thông đồng với tụi Gia Nă Đại và nước ngoài. Chả là chồng mụ ta là chính ủy sân bay mà, nên mụ được chân bán vé tàu bay. Hắn ta vẫn biết mà cố lờ đi.

Hằng ngh́n cây Parker, vàng, kim cương cậu à v.v… Cơm gạo tám ăn không hết đổ bừa ra hằng ngày.

Nhưng chưa hết, khi ở trên phát hiện được, bèn cho một tay xuống điều tra. Điều tra riêng tư trong chỗ kín cổng cao tường thế nào không rơ, mà cặp lon rơi mẹ nó vô cái hồ bao của mụ ta.

Thằng chồng mất chức luôn, nhưng mới vừa rồi đây anh ta được đảng “cần” . Đảng cho mang lại cái sự vinh quang lên trán và tống vô Nam cho đỡ cái mặt mo.

Đấy, rồi để rồi cậu xem, nay mai cậu có gặp lại hắn ta, cậu sẽ thấy cái tài của thằng cha thợ mạ và và cái vật đă được qua tay thợ mạ.

Tôi nói:

– Nhưng mà thôi anh ạ. Nói măi cũng chẳng qua được người ta. Cứ giả đui giả điếc cho người ta phết lên một lớp phấn vàng rồi người ta tống khứ ḿnh về Nam là hay nhất.

-Nhưng ḿnh đâu cần phải mạ. Ḿnh là vàng thật mà. Mạ sao ăn?

– Đôi khi cũng phải ráng mà ăn, phải ăn, phải ngậm, phải nuốt trửng nữa là đằng khác. Tôi dịu giọng.

– Anh biết tôi là thằng hiền như cục đất mà nó không để yên thân. Nhưng nào có phải riêng chúng ḿnh. Tất cả những thằng tập kết, tâm sự không có xe tàu nào mà chở cho hết.


https://3.bp.blogspot.com/-mTUXqdREZtM/WvP9Lo1_bGI/AAAAAAAA-9w/s4rTuPfSAdUbfkgmT633 khI-TJDhF75ugCEwYBhgL/s640/1%2Ba%2Ba%2Ba%2Ba%2B a%2Ba%2Ba%2Ba%2BB%25 C3%25AD%2Bth%25C6%25 B0%2B9.jpg


Liêm thở dài:

– Ớn quá cậu à!

– Ừ th́ ớn quá đi chứ sao!

– Lắm lúc nh́n quân hàm trên áo tôi, tôi hỏi sao tôi là thằng Nam Bộ mà c̣n ở đây, c̣n mang những thứ này ?

– Th́ đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy chứ c̣n sao nữa.

Liêm bỗng ngoặc sang chuyện khác :

– Này, ḿnh cho cậu biết nhé. Cơn đường vào Nam là con đường lót bằng xương và tưới bằng máu, cậu nhé !

Những đốt xương nối lại với nhau sẽ bằng bề dài c̣n đường này. Không phải như dạo chợ đâu. Những cái thằng ngốc ở các trường đi B dân chánh của các cậu nó chẳng hiểu mẹ ǵ hết ! Cứ nói ầu ơ cho các cậu phấn khởi ào lên.

Chúng nó chẳng mất ǵ, mà lại được khen, chúng bịa toàn chuyện hay ho. Vô tới chừng vài trạm th́ chỉ có gặp giênh giênh tiếp đón rồi đấy… thôi tạm biệt nhé.

Không ảnh trên một đoạn đường trường sơn


https://image.baophapluat.vn/w800/Uploaded/2020/carwqwrwq/2018_09_04/00_kaen.jpg


– Bao giờ th́ ta lại gặp nhau ?

– Biết bao giờ ? Liêm cười chua chát. Có thể là chẳng bao giờ.

Lại một cuộc chia tay trong lúc vừa gặp mặt. Tôi cứ nắm chặt tay Liêm, không đành buông ra.

– Thôi đi nhé ? Nhắn lời tao thăm tất cả đồng bào và hôn dùm tao một mảnh đất.

Giọng Liêm tắt nghẹn. Liêm quay mặt.

Tôi đứng tần ngần giây lâu, nh́n đôi vai gầy của Liêm. Liêm đứng chống nạnh, ngẩng lên, có lẽ Liêm không muốn nh́n thấy hạnh phúc của kẻ được về quê.

Tôi biết anh chàng đang nuốt nước mắt.

Tôi không nói được, tôi bước đi, vài bước, lại quay lại, mong Liêm quay lại để hai đứa nh́n nhau thêm lần nữa nhưng Liêm vẫn đứng măi như thế cho đến khi tôi qua khỏi khúc quanh.

Vào những năm đầu, việc vận chuyển hàng chi viện được thực hiện bằng h́nh thức đi bộ, gùi thồ trên đường Trường Sơn .


https://vbsp.org.vn/wp-content/uploads/2019/05/15.jpg


****

hoathienly19
12-02-2024, 09:35
“ Đấu biểu ngữ ” cũng là một phần của cuộc chiến tâm lư giữa hai đầu cầu.

Vào năm 1961, biểu ngữ ở cổng chào đầu cầu phía Nam là :

- “ Muốn thống nhất lănh thổ phải có Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm ”.


https://36hn.wordpress.com/wp-content/uploads/2016/07/redsvn-vi-tuyen-17-10.jpg?w=550


Ngọn sông Bến Hải một buổi chiều rất nắng. Rừng sầm mặt lại và những cơn gió lạnh đặc làm cho tôi rùng ḿnh.

Khi qua một chiếc cầu tre bắc qua lạch suối, những chân cầu run rẩy dưới nước với sức nặng của đoàn người.

Người giao liên báo cho chúng tôi biết đây là con sông Bến Hải mọi người đều cảm thấy bàng hoàng.



https://hung-viet.org/images/file/Bm-59_tP1ggBAIJS/song-ben-hai.jpg


– Bến Hải thật à ?

– Thật chớ.

– Đây là Bến Hải à !

– Vâng ! Đây là ngọn sông Bến Hải đây !

Mọi người đều ngó quanh như t́m kiếm một điều ǵ đặc biệt của khoảng không gian nơi mà ngọn sông Bến Hải chảy ngang này.

Cũng cây cối cũng những vệt nắng như bất cứ buổi chiều nào ở trong rừng.

Cũng những hạt sỏi tắm trong làn nước trong veo. Cũng những con bướm bay dọc theo bờ suối t́m nhụy hoa.

Thế nhưng sao ḷng tôi thấy dâng lên một nỗi mềm vừa vui sướng vừa đau khổ.

Tôi thấy kể từ nay bước chân tôi thu ngắn rất nhanh con đường thiên lư khốn cùng này. Mỗi một bước đi thấy quê hương ló dạng thêm dần.



https://www.youtube.com/watch?v=UYkUHxjrD7Y
UYkUHxjrD7Y


– Cây cầu này giống những chiếc cầu khỉ Nam Bộ quá ta !

– Ừ nhỉ, ḿnh đi lâu quá rồi quên cả những nét độc đáo của quê hương.

Những câu nói vui đơn sơ nhưng gợi lại biết bao nhiêu nỗi niềm, cảm xúc.

Cũng sông nước, cũng những nhịp cầu mộc mạc nhưng nó làm cho ḷng người lâng lâng như có lẫn ít men rượu.

Vâng đây là Bến Hải, con sông bầm tím xót đau như một vết roi tàn bạo quật ngang lưng Đất Nước eo thắt của miền Trung quằn quại, con sông nhỏ mang niềm thống hận lớn, muôn đời !

Con sông Gianh ở phía sau nó, nhưng ra đời trước nó, cái bóng h́nh mờ qua hằng mấy thế kỷ và lùi xa hằng trăm dậm giang sơn.

Vâng đây là Bến Hải con sông mà toàn thế giới đều biết đến con sông ranh giới trên địa dư và trong tư tưởng trong t́nh cảm của dân hai miền Việt Nam.

Trên một thân cây, bờ Bắc tôi trông thấy những thanh gỗ đă mục nhưng c̣n mang những ḍng chữ “Giới Tuyến Tạm Thời” viết bằng hai thứ tiếng Việt Nam và Pháp.

Ở bờ suối bên kia cũng có một gốc cây đóng vai tuồng đó. Nối liền hai tấm bảng là chiếc cầu khỉ.

Chiếc cầu bất cứ ở đâu cũng đều là sự nối liền của đôi bờ nhưng ở đây, chiếc cầu này lại làm nhiệm vụ canh chừng cho sự chia đôi đất nước.

Ở đường quốc lộ, cầu Hiền Lương cũng như thế.

Hai màu sơn chia đôi những nhịp cầu. Ba nhịp rưỡi một màu, ba nhịp rưỡi kia một màu khác.

Tôi không muốn nói là màu ǵ nhưng tôi nghĩ rằng màu ǵ th́ màu chứ không đồng màu được.

Có lẽ là không bao giờ chiếc cầu ấy được sơn một màu.


https://sunghiephoc.com/wp-content/uploads/2020/04/1437450727-cau-1-1.jpg


Con người đi trên mặt đất, dù vẫn là đất nước của một quốc gia, một Tổ quốc, nhưng từ Bắc vào Nam, hay từ Nam ra Bắc đến đây đều cũng phải dừng lại.

Phải tự bắt ḿnh dừng lại. Không thể vượt qua. Dù năm tháng có làm phai mờ những ḍng chứ kia hay làm mục ră những tấm gỗ kia, cái lạch nước này vẫn c̣n giá trị một ranh giới của hai quốc gia.

Thế mà chúng tôi lại vượt qua.

Cho nên ngoài những t́nh cảm về quê hương đất nước, tôi lại c̣n có thêm một t́nh cảm của một con người đang làm một việc ǵ không phải đối với luật pháp, một chuyện bất lương.

Biết rằng đó là chuyện bất lương mà vẫn làm.

Tôi phản đối tới cùng việc đưa những đội quân miền Bắc, vượt qua ranh giới đă được qui định bởi công pháp quốc tế này, c̣n những người miền Nam tập kết nếu họ muốn trở về quê quán th́ họ phải được trở về như những Việt Kiều đi xa xứ nay hồi hương, nghĩa là sự hồi hương của họ cũng phải được tổ chức công khai và họ phải được đưa đón hẳn hoi.

Không một người Nam Bộ nào muốn sống trên đất Bắc kể cả những ông ủy viên trung ương đảng hoặc những ông cao cấp khác.


https://www.youtube.com/watch?v=tMzVvraf0gE
tMzVvraf0gE


Bước xong tấc cầu cuối cùng sang phía Nam tôi thấy người tôi như đổi khác đi. Cái chất Nam Bộ của tôi dậy lên mănh hệt hơn bao giờ hết.

Tôi quay lại nh́n phía sau tôi. Chiếc cầu vẩn đứng chênh vênh đó với những đốt xương khẳng khiu với những cái chân gầy g̣ run rẩy dưới ḍng nước đang đổ.

Cái nền xanh của cây lá làm nổi bật h́nh ảnh chiếc cầu.

Phía sau đó là miền Bắc, nơi tôi đă sống không lâu chứ ít ra cũng đă mười hai năm trời với những t́nh cảm vui buồn với những ngày mưa nắng, với những ràng buộc riêng tư cửa đời tôi.

Giă từ một miếng đất đầy kỷ niệm, ḷng tôi thấy nao nao buồn. Tôi không bao giờ trở lại đó nữa trừ khi tôi bị một phép thuật bất ngờ mà tôi không cưỡng lại được.

Trước mặt tôi là Quê hương xa cách và ước mơ hội ngộ. Nó như tảng đá nam châm vĩ đại, có sức hút vô biên như ḷng quả đất đối với vạn vật.

Tôi như ngây, như dại, như vừa uống một ngụm rượu mạnh ngon lành.

Ờ nhỉ, đây là miền Nam rồi đây, cái chỗ ḿnh đang bước đây là đất miền Nam, cái cây đang đứng kia là cái cây của miền Nam, cả những hạt cát, những con bướm đang nhởn nhơ đó nữa, tất cả đều là của miền Nam, cái không khí tôi đang thở đây cũng không phải là cái không khí ḿnh vừa thở cách đây vài phút.

Qua cái cầu con kia rồi th́ tất cả đều phải đổi khác đi, phải mới đi, những chuyện không tốt đẹp phải để lại bền kia cầu.


https://www.youtube.com/watch?v=qjqcihGJPeI
qjqcihGJPeI



Bất giác tôi nh́n ngoáy lại phía sau rồi dừng hẳn.

Nắng chiều nhuộm băi cát một màu vàng ánh, trên băi cát có một người đang đứng. Anh ta hơi gầy nhưng cặp chân rất khỏe. Cái bóng anh ta ngă dài trên băi cát.

Anh ta cầm cái mũ tai bèo trên tay. Anh cúi rạp người xuống, cái đầu gục gặc như đang nói nhắn lại một kẻ vô h́nh nào đang đứng bờ bên kia những điều ǵ.

Rồi anh ta đội mũ lên mang ba lô đi ít bước, lại quay lại xá xá. Những người c̣n đang đi trên cầu cười to lên.

– Anh làm ǵ thế?

– Dạ, em vái ạ!

Anh ta đáp rồi vượt lên một cách thản nhiên.

Tôi nghĩ :

- “ Đúng là anh ta vái cả mũ. “

Hồi c̣n ở Hà Nội, tôi có nghe một câu chuyện tương tự như vậy cứ tưởng là của các ông Nam Bộ bất măn bịa chuyện nhưng hôm nay tôi mới biết rằng đó không phải là chuyện bịa.


https://www.youtube.com/watch?v=A3apuZUKwpA
A3apuZUKwpA

Tôi đi song song với anh bạn. Và vỗ vai anh ta.

– Quê ở đâu đó ?

– Gia Định.

– Này, cha làm kiểu đó nó biết cha bất măn, nó bắt cha quay lại đa nghẹn ! Cha nội !

– C̣n lâu ! Anh bạn śa môi ra như muốn thử thách.

– Chớ cha không ớn à ?

– Tết ! – rồi lại cả quyết

– Thằng nào giỏi theo đây mà bắt tôi. Tôi nói thiệt ngay bây giờ, tôi gục ngă xuống tôi chết th́ cái xác của tôi vẫn lăn về phía Nam chứ không khi nào để cho người ta lôi ra phía Bắc.

Đúng là “vái cả mũ ! “ Vái cả mũ tất cả cái ǵ ở phía sau lưng tôi )



https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2018/03/DangDiTruoc.jpg



******

hoathienly19
12-04-2024, 10:49
CHƯƠNG 26


Ông Nguyễn Văn Túc viếng mộ người con trai hi sinh trên đường Trường Sơn năm 1972, khi 22 tuổi.

Ảnh: Philip Jones Griffiths - Magnumphotos.com


https://danviet.mediacdn.vn/upload/2-2017/images/2017-04-24/149300426826414-558.jpg


Nằm giữa cái băi B 52 hoang tàn này mà nghĩ ngược lại ở phía đầu đường th́ thấy rằng cái đầu đường đó là cái nấc đầu của một cây thang mà mỗi chặng đường là một cái nấc thang đi xuống.

Càng đi th́ càng thấy tinh thần ḿnh đi xuống dốc, ngược với những điều người ta tưởng tượng về chúng tôi.

Cái anh chàng “ vái cả mũ ” kia lại dựng lên sừng sững trong đầu tôi và làm cho tôi bất giác nghĩ rằng đó là Năm Cà Dom.

Tôi gọi Năm Cà Dom, kể lại chuyện đó và hỏi :

– Cái anh chàng dí dỏm đó có phải là cậu không ?

– Sao cậu nghĩ thế ?

– Bởi v́ cái tính của cậu nó cũng thế !

– Nó thế, nhưng mà tớ có làm thế bao giờ ?

– Thôi đích là cậu rồi. Hôm đó tớ nhớ anh chàng kia nói là quê anh ta ở Gia Định. C̣n cậu ở Hốc Môn, thế là cậu chớ c̣n cai. .

Năm Cà Dom cười khè khè :

– Người ta th́ vái cả mũ chớ c̣n tớ th́ bái cả mũ.

Tôi nói :

– Tớ có nghe những giai thoại vui vui. Rằng có một chàng " hiệp sĩ ” nọ cũng chất chứa một bụng bất măn mười năm trời khi qua được Bến Hải rồi th́ quay lại vái mỉa mai cái kiểu trên đây.

Thế là anh chàng bị lôi ngược về Bắc ngay !

– Láo toét.

– Nó có quyền làm như thế lắm chứ ?

– Nhưng nó biết người ta vái thế nào mà bắt người ta ?

– Nó đoán ṃ.

– Không thể được ! Chỉ có những thằng Nam Bộ mới hiểu rơ cái sự vái đó mà thôi. Bỏ cha bỏ mẹ bỏ xứ bỏ quê mười mấy năm trời, nay về được, mừng húm, không vái lia sao được.

Tôi cười :

– Ḿnh bị cái câu “ tập kết hai năm rồi trở về ” mà chết cả lũ, cả đám.

– Chẳng biết cái thằng mặt ngang mồm dọc nào lại tung ra cái đó he ? T́m măi cũng không ra thằng nào nói câu đó đầu tiên.

– Ai chịu cha ăn cướp !

Tôi bảo Năm Cà Dom đi t́m Mạnh Rùa xem cái vụ kho gạo như thế nào để tham gia kiếm chát.

Năm Cà Dom không phải đi t́m mà Mạnh Rùa trở lại.

Bây giờ tôi trông Mạnh Rùa như cái xơ mướp. Thể xác Mạnh Rùa đă rách. Tâm hồn của hắn cũng tơi bời bi thảm.

Mạnh lại hỏi :

– Các cậu có tham gia không ?

Năm Cà Dom đáp :

– Tôi xin một chưn !

– Được rồi, mấy chưn cũng được.


https://www.psywarrior.com/8N22568NVOB.jpg


Rồi Mạnh ngồi phệt xuống một cái rễ cây. Bây giờ th́ tôi thấy thương hại Mạnh Rùa.

Chuyện hắn xét ba-lô chúng tôi vừa qua không c̣n là một thành kiến của chúng tôi đối với hắn nữa. Nếu chúng tôi ở trong hoàn cảnh của hắn, chắc chúng tôi cũng sẽ làm như vậy mà thôi.

Mạnh Rùa thở phào:

– Mẹ nó, làm sao mà đi tới nơi ?

– Ráng mà lết ! Năm Cà Dom nói.

– Các cậu là cửa tiên nhé ! Bây giờ mà tôi được đi độc lập và không có súng ống ǵ hết th́ tôi lủi một cái một là mất tăm !

Năm Cà Dom hỏi :

– Cậu ở tỉnh nào?

– Cần Thơ, quận Ô Môn, xă Long Tuyền .

– Quít cam dữ hả ?

– Nhất xứ Ô Môn mà.

Mạnh Rùa thừ ra. Tôi trông nét mặt th́ biết hắn cũng chỉ cỡ tuổi chúng tôi là cùng.

Một nạn nhân của cuộc tập kết hai năm và của chánh sách “giải phóng miền Nam”.

– Bây giờ về đến nơi cậu làm ǵ nào?

– Chả làm ǵ cả !

– Lêu têu à ?

– Tớ không muốn làm bất cứ chuyện ǵ nữa hết ! Chán quá !

– Ít ra cũng nuôi vài chục con gà mái đẻ chớ .

– Cố nhiên.

– Và coi “cái ổ” nào kha khá th́ “hốt” một cái chớ.

– Cố nhiên! Tụi ḿnh th́ phải “hốt ổ” thôi chớ ma nào c̣n ưng cho nữa.

Năm Cà Dom cười:

– Tụi Nam Kỳ ḿnh th́ chuyên môn “hốt ổ” . Từ Bắc chí Nam đi đâu cũng hốt ổ. Trang bạn ḿnh đều có sự nghiệp, gia đ́nh , c̣n ḿnh th́ gia đ́nh không, sự nghiệp cũng không.

Mạnh Rùa nói :

– Tớ có một người bạn năm nay độ bốn mươi lăm tuổi, dân B́nh Xuyên.

– Tên ǵ ?

– Anh ta cũng thứ Ba. Anh ta là tiểu đoàn phó B́nh Xuyên. Ra Bắc v́ anh bị xem là thuộc thành phần không cơ bản nên anh được chuyển ngành. Anh ra Hà Nội làm ở Bộ Công Nghiệp nặng. Anh ta lấy một mụ có con, có cả cháu nội cháu ngọai.

Năm Cà Dom kêu lên :

– Đúng là một cái ổ vĩ đại.

– Nhưng anh đâu có được yên thân ! Anh ta bị khai trừ.

Mạnh Rùa kể tiếp về anh bạn B́nh Xuyên:

– Anh ta như con cọp già bị bẻ hết nanh móng và vứt cho nằm chung với đàn lợn của hợp tác xă phải ăn phân trâu nấu với bèo hằng ngày (v́ theo báo Nhân Dân th́ phân trâu bổ hơn rau tấm ! )

Cọp mà đi ăn phân trâu sống làm sao nổi. Nó nhớ suối nhớ rừng nhớ đàn nhớ bạn… Người ta biết như vậy nên có bao giờ họ cho anh ta về !

– Nghĩ lạ thật ! Năm Cà Dom cười nhạt. Đồng bào ḿnh ở tận Tân Đảo mà lại về xứ được, c̣n bọn Nam Kỳ dưa hấu của ḿnh th́ đành bỏ xứ muôn năm !



https://www.psywarrior.com/VConHochiminh.jpg


Tuất đột ngột xuất hiện và nói ngay với Mạnh :

– Kế hoạch xong rồi. Thi hành chưa nào ?

– Để khoan !

– Khoan dùi ǵ nữa ?

Mạnh Rùa đáp:

– Để tôi giải thích cho mấy ông “văn ngọt” này nghe tại sao ḿnh lại cướp cái kho gạo kia, để mấy ông hiểu lầm rằng ḿnh là thổ phỉ !

– Th́ ḿnh cũng gần là thổ phỉ rồi chớ c̣n ǵ nữa ? Ăn cướp kho gạo, c̣n ǵ nữa ?

– Nhưng đây là ăn cướp v́ chánh nghĩa.

– Tại sao ăn cướp mà lại chánh nghĩa. Ông Chín nghểnh cổ nói sang. Mấy đồng chí nói năy giờ mười chuyện tôi nghe ăn trét cả mười.

Mạnh Rùa giải thích:

– Ăn cướp cũng có ba bảy đường chớ đồng chí ông Chín.

Ở đây có một bọn giữ kho dơ dáy. Chúng lấy gạo bán chác cho đồng bào thiểu số và nuôi heo riêng. Vậy mà chúng ḿnh đến th́ chúng nó bảo rằng gạo đă cạn.

Một đạo quân do Mạnh Rùa chỉ huy.

Tôi, Năm Cà Dom và Hồng đi theo.


************

hoathienly19
12-07-2024, 02:22
https://www.psywarrior.com/4579VN.jpg


Tôi, Năm Cà Dom và Hồng đi theo.

Kho gạo ở cách xa một tiếng rưỡi đồng hồ, nhưng chúng tôi tưởng chừng đi cả ngày.

Anh thủ kho là một người béo tốt, nếu không nói là phương phi.

Anh ta lại mặc đồ bà ba lụa đen. Nhất định đó là của một ông cán nào lo lót lem nhem để được anh ta ban cho một cái ân huệ cỏn con nào đó.

Thấy chúng tôi đến, anh ta đứng trên sàn nhà xua tay ngay :

– Trông kia ḱa, kho cháy tiêu hết rồi, đă nói chúng tôi phải ăn lá rừng mà ! Không thấy hay sao mà cứ mang tới hoài vậy. Hôm qua tôi đă nói rồi. Hôm nay lại kéo tới , ăn như xáng múc ai chịu cho nổi.

Mạnh Rùa đi sau cùng. Khẩu súng giắt trong lưng rất kín , Mạnh Rùa lấy khăn bịt khấc ngang đầu như cố nén cơn giận đă nuôi sẵn từ lâu.

Một cậu bộ đội nói :

– Chúng tôi có mấy người đau, chỉ xin lănh một vài lít thôi đồng chí thủ kho.

– Đă bảo là hết rồi ! Kho cháy không c̣n một hột mà. Đây đâu phải mậu dịch Hà Nội mà hàng chở đến mau được.

Năm Cà Dom bỏ nhỏ :

– Đây không phải là mậu dịch Hà Nội, nên chúng tôi chỉ xin lănh một ít thôi.

Đồng chí xem đấy, bộ đội bị B52 và sốt rét thân h́nh ra thế đó làm sao chiến đấu.

– Ô ḱa làm sao th́ làm chớ ! Đảng Bác giao cho tôi giữ kho gạo th́ tôi chỉ giữ kho gạo thôi không biết ǵ nữa hết.

– Thế ra đồng chí không c̣n đến vài lít hả l Một anh bộ đội nói.

– Đă bảo là hết. Đồng chí với nhau chẳng lẽ tôi ăn cơm nh́n đồng chí đói mà tôi yên tâm được ?

– Thế đồng chí cho xem nồi cơm của đồng chí đi !

– Người đâu lại vô kỷ luật thế hả ?

– Xem tí thôi, có ǵ mà vô kỷ luật.

– Này, tôi cho các đồng chí biết kho này thuộc kho của Bộ Tổng Tư Lệnh nghe.

– Tổng ǵ th́ tổng, tôi phải moi cho ra.

Anh thủ kho đóng cửa đánh rầm rồi quay vô, nhưng “đốp đốp đốp” ba phát súng lệnh của Mạnh Rùa đă nổ và cả tiểu đội ào lên.

Chớp nhoáng, đă chiếm lấy kho gạo.

Tất cả đều bươi,móc t́m kiếm văng tục vung đá làm đủ mọi cử chỉ của một đoàn quân căm thù và mất dạy không c̣n kể đến cái lẽ phải nào hơn gạo.

Chỉ trong giây phút cái kho đă rách nát ra như một cái tấm tă mà cái chú bé con là anh thủ kho đang bị dí súng vào bụng và dồn vào một góc không dám ho he nửa tiếng.

T́m không được gạo, đám lính đói càng hung hăng. Chúng đập phá, chặt vách đổ xuống và một cậu bật lửa châm lên mái lá.

Lửa bốc lên, nhưng Mạnh xuất hiện quát lũ lính dập tắt ngay.


https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcS AvUz3QkzBmJtKTzUY6yJ 864f4gRI3lFTOkQ&s


– Trói nó lại !

Đám lính ùa tới trói gô anh thủ kho vào một gốc cột. Anh ta như cái áo rũ, mắt xanh ra và mồm nói không nền tiếng.

– Gạo ở đâu ? Mạnh Rùa mổ mổ họng súng vào mặt anh thủ kho và hỏi.

– Dạ hết rồi.

– Tại sao mày có gạo đem đổi gà ở trong buôn và có gạo nuôi lợn riêng.

– Dạ em đâu có. ..

– Mày chối tao cho chầu ông vải ngay.

– Dạ Đảng Bác giao cho em giữ kho, em đâu có…

– Mày phát khẩu phần thiếu cho anh em đi đường để làm ǵ ? Tao biết hết. Tao sẽ báo cáo về Bộ tổng. Mà thôi, tao không cần báo. Tao cho mày tử h́nh ngay bây giờ.

Rồi Mạnh dơng dạc :

– Trói thật chặt nó vào cột và nổi lửa đốt kho… Mau lên !

– Dạ ! Một tiếng dạ phấn khởi vang lên.

Anh thủ kho bỗng ré lên khóc to như rống. Hẳn nói qua những giọt nước mắt, giọt nào giọt nấy mặn hơn nước biển và to hơn chiếc bi đông.

Tôi vốn là một kẻ sợ bạo động cho nên khi thấy Mạnh Rùa càng quyết liệt th́ tôi lại sợ và lùi ra xa trong khi đám binh sĩ háu đói nghe được lệnh là xông vào sẵn sàng thực hiện lệnh của cấp chỉ huy.

Đúng ra không phải bọn họ có tinh thần kỷ luật đến thế, nhưng v́ họ chỉ nghĩ tới gạo , mà phương pháp của Mạnh Rùa đề ra là phương pháp duy nhất có thể làm cho gạo ḷi ra.


https://www.psywarrior.com/Caplin4aSFVN.jpg


*******************

hoathienly19
12-29-2024, 09:04
https://www.psywarrior.com/Caplin4aSFVN.jpg


Một anh đánh bật lửa châm ngay vào mái lá. Anh thủ kho quay cổ lại nh́n. Anh dăy dụa, mắt anh trợn lên giữa lúc ngọn lửa bắt vào mái lá gây nên một vừng khói.

Mạnh Rùa vẫn thản nhiên nh́n anh thủ kho. Một anh lính hất hàm hỏi anh thủ kho.

– Gạo đâu khai ra.

– Dạ hết rồi ! Cấp trên chưa tiếp tế.

– Không , mày dấu !

– Nếu các đồng chí t́m thấy th́ tôi chịu tội.

– Tao không t́m nhưng sẽ có gạo, chốc nữa thôi ?

– Các đồng chí không tin tôi đă mười tuổi đảng sao ?

– Mày mười tuổi đảng mà mày xén bớt khẩu phần gạo của tụi tao mỗi đứa một lon đi đổi lợn ăn và nuôi lợn, nếu mày hai mươi tuổi đảng chắc mày bán cả chúng ta mà ăn.

Mạnh Rùa khoát tay:

– Thôi không nói nữa. Tất cả ra khỏi nhà.

Anh lính kia c̣n tiếp:

– Hôm nay nếu không có gạo th́ chúng tao sẽ ăn thịt quay, hả ? Biết chưa ? Biết chưa con ? Tất cả lũ mày đem ra chặt đầu ba lần cũng c̣n nhẹ ?

Tất cả lính đă lủi ra ngoài đứng nh́n vào.

Lửa đă bốc lên dữ dội và gây một sự chuyển động trong không khí.

Và cây lá nổ răng rắc. Đám lính bắt đầu nhớn nhác nh́n xem theo dơi sắc mặt của viên chỉ huy.

Mạnh Rùa lại tỏ ra cương quyết hơn bao giờ hết.

Mạnh Rùa nh́n anh thủ kho bắt đầu bị vài làn khói xông vào mặt làm cho anh ta nhắm mắt lại và ho sặc.

– Tao cho mày đền tội một cách “vinh quang ! “

Lửa đă ḅ lan ra một phần mái nhà. Anh ta kêu lên, rống lên. Không rơ anh ta muốn nói ǵ.

Mạnh Rùa quát :

– Tuốt lá cây nhét mồm nó lại. Mau lên !

Anh thủ kho thét lên :

– Để tôi chỉ gạo.

– Không ! Tao không cần gạo của mày. Tao cho mày theo ông theo bà.

– Các đồng chí. . .

– Ai đồng chí với mày, đồ con lợn !

– Các đồng chí đừng đốt nhà. Hầm gạo ở ngay trong nhà.

-À thế hả. Sao mày không “anh dũng” nữa ?



https://www.psywarrior.com/A15V4VNF.jpg


Đám binh sĩ nhảy tưng lên. Mấy chục cặp mắt nh́n xoi mói vào cái nền nhà. Nhưng Mạnh Rùa quát :

– Bỏ nó ở đó với hầm gạo. Bọn ta không cần. Tất cả trở về.

Anh thủ kho khóc rống lên vang cả rừng. Họ đợi cho tàn lửa rơi trên đầu anh thủ kho mới mở trói cho anh ta. Mạnh Rùa hỏi :

– Mấy chục bao ?

– Dạ có hai bao thôi.

– Sao lại hai bao ? Mày có muốn tao quăng mày vào lửa trở lại không ?

Anh thủ kho khóc mếu đi đến góc nhà và giở nắp hầm lên.

Đám lính chen lấn nhau chui tọt xuống ngay. Họ lôi lên.

Nào gạo nào nếp nào muối nào khô, những cái bao những cái gói những thùng, thứ nào cũng đưa vào mồm được cả.

Vắng lâu quá cái mồm không được cắn vào cái cơm, cái mũi không được ngửi cái mùi cá thịt… Thiệt là một cảnh vui tươi nhộn nhịp.

Họ nấu cơm, nướng khô ngay tại đấy vừa ăn vừa vung vải vừa chửi đổng và dọa giết anh thủ kho.

– Ê mày nuôi được mấy con heo mày ?

– Được có một con thôi.

– To bằng mày không ?

– Năm nay mày sinh hoạt chi bộ mấy lần mậy ?

– Dạ không có sinh hoạt lần nào hết.

– Mày là chúa sơn lâm he !

– Ông xơi xong ông lại trói mày vào cột mà đốt tiếp.

Câu chuyện đang lằng nhằng như thế th́ Hồng xuất hiện.

– Các anh ơi ! Kho gạo ở đây này !

– Ở đâu.. ở đâu ?

Chưa biết là ai nói, mà mọi người đă phản ứng ngay khi cái tiếng “ gạo ” dội vào tai họ. Thằng Hồng xuất hiện trước mặt mọi người. Mặt mũi sáng trưng mồ hôi nhễ nhại với hai cái ruột tượng căng rướn vắt chéo qua trước ngực và một túm tṛn bằng trái bí rợ đeo lủng lằng bên hông.

– Có kho gạo thật à ? Mạnh hất hàm.

– Có, chắc chắn. Em nói láo em chết ngay bây giờ.

– To không ?

– Ăn một tháng không hết.

Rồi cả đám ùn ùn đi theo Hồng trong lúc cả đống thực phẩm c̣n bỏ lại miệng hầm đó. Bỗng anh thủ kho khóc rống lên.

– Tôi lạy các anh ? Tôi lạy các anh.

– Ê ! Nhét mồm nó lại tụi bây.

– Quăng mẹ nó vào lửa đi.

Nhưng anh thủ kho bất chấp những lời đe dọa. Anh ta sụp lạy ngay trước mắt Mạnh Rùa. Cái đầu dập xuống cất lên ha lịa như chày đâm tiêu.

– Tôi lạy các đồng chi !

– Mày cút mẹ mày đi !

– Đó là kho gạo chiến lược các đồng chí ơi !

– Chiến cái con khỉ !

-Thiệt mà ! Chỉ có trung ương mới có quyền ra lệnh xuất kho.

– Tao đếch biết. Lính tao đói, có gạo là tao xơi ! Tao thịt cả mày nói mày biết !

– Dạ, đây là gạo dùng để tiếp tế cho chiến dịch nào sắp mở đó.

– Trung ương không cho xuất v́ trung ương không bị đói c̣n tao với lũ lính này đói mê ra nên tao cho xuất tất cả. Xuất sạch rồi tao đốt kho luôn.



https://www.psywarrior.com/246276VNCH.jpg


Rồi Mạnh Rùa ra lệnh:

– Đi khai kho ra mà khao lính, bay !

Rồi họ rầm rầm kéo đi.

Quả thật một cái kho gạo đứng trốn rất kín trong một đám rừng dày không có ánh sáng mặt trời.

Chung quanh cũng không có dấu chân hoặc vết xe.


Vừa tới đó th́ tôi thấy từ trong kho vọt ra một cái bóng. Tôi vừa kêu lên ngay:

– Roánh ! Thằng mắc toi đă ṃ tới đây rồi.

– Không. Chính nó với em phát hiện ra đó !

Hồng vừa nói vừa gọi:

– Roánh ơi ! Roánh ! Bọn nhà ḿnh đây cậu .

Cặp Hồng Roánh thiệt là xứng đôi.

Chúng mà “hành quân” trong rừng th́ nhất định có “chiến lợi phẩm ” mang về.

Từ ngày có Hồng, Roánh bớt hoạt động, bớt phá phách đơn vị có lẽ v́ Roánh thấy Hồng cũng là một tay chúa sơn lâm nhưng lại rất ngoan ngoăn nghe theo lời chị.

Roánh có cái tấm gương treo trước mặt đó để soi hằng ngày chăng ?

Tôi cũng không hiểu, nhưng thấy h́nh như hai cậu trở thành đôi bạn. Chúng thường sánh vai nhau đi và luôn mắc vơng gần nhau, tâm sự có khi hàng giờ.

Trên cửa kho Roánh xuất hiện với hai tay vẫy lia :

– Gạo nhiều quá !

Tôi phải ngộp v́ trông thấy số gạo chất trong kho.

Có lẽ gạo đă được chuyển tới đây lâu rồi nên dấu xe dấu chân đă bị xóa sạch. Những mớ lá khô dày đặc phủ kín mặt đất.


https://www.psywarrior.com/806VN.jpg


Anh thủ kho vẫn lẽo đẽo đi sau Mạnh Rùa van xin.

– Tôi cắn rơm cắn cỏ lạy các đồng chí. Đây là gạo chiến lược. Xin các đồng chí đừng đụng tới.

– Tao không biết. Tao đói. Tao cần ăn. Mày nói măi hả ? Mạnh Rùa dí súng vào giữa trán của anh thủ kho. Mày c̣n nói nữa th́ tao bóp c̣.

– Dạ đồng chí có giết tôi th́ tôi mát thân chớ cái kho này khai ra th́ tôi bị tử h́nh.

Mạnh Rùa ngay chân. Anh thủ kho lăn kềnh trước mặt Mạnh nhưng anh ta lại lồm cồm ḅ tới chân Mạnh mà kêu gào :

– Các đồng chí thương dùm tôi. Đây là gạo sẽ dùng trong chiến dịch sắp tới. Người ta tới lănh gạo không có, tôi làm sao ?

– Thế chúng tao nhịn đói th́ mày không làm sao à ?

– Đă có mấy bao kia rồi .

– Không đủ. Mày phải phát bù lại số mày xén mất hiểu chưa ? Tao nhất định rồi ! Chúng mày cứ lấy ! Thắng nào mang nổi bao nhiêu cứ lấy ! C̣n lại tao sẽ đốt tất !

Chúng tôi trở về như những chú vịt bầu no phè đi lệt bệt, bước không nổi.

Gạo đó, ai cũng có thể tới lấy và tha hồ lấy. Có những người thích gạo mới nguyên nên khui cả bao ra mà chỉ lấy một ít hoặc họ khui ra để t́m nếp, rồi lại khui bao khác, cũng chỉ để lấy một ít thôi.

Họ cố hết sức khuân vác đem về địa điểm đóng quân, bếp núc luôn luôn mịt mờ khói lửa, không ai nói nổi.

Họ cố nhét càng nhiều gạo vào người càng tốt như con lạc đà cố ăn uống trước khi vượt qua sa mạc.


https://thegioianh.diendando anhnghiep.vn/wp-content/uploads/2024/04/12-17134934774586065637 87-1713496680935-17134966885291274187 872-17135126799655369362 461.jpg


Năm Cà Dom nói với Mạnh Rùa :

– Cậu nên ra lệnh cho lính chỉ ăn, đừng phá phách như vậy.

– Ḿnh đă ra lệnh rồi. Nhưng bây giờ chúng nó đă trở thành những thằng điếc hết rồi. Chúng nó trả thù.

Có gạo ăn no bụng nhưng đường bị kẹt, không đi tới được. Cứ xục xích măi như hủ lô cán đường, lết tới lại quay lui. Biết chừng nào đến nơi ?



https://image.tienphong.vn/w890/Uploaded/2024/lkyqski001/2015_09_01/image033_AFVF.jpg



************

hoathienly19
01-04-2025, 12:18
CHƯƠNG 27



… Một buổi sáng chúng tôi đang vui cơm nước bỗng có tiếng máy bay tới. Tôi có cảm giác là máy bay sẽ bỏ bom xuống đầu ḿnh. Th́ quả thật vậy.

Ba chiếc phản lực kiểu ǵ không rơ rà xuống thật thấp, cánh to bè ra như những tấm phản đen ng̣m, ném một lúc năm, sáu quả bom.

Rồi một đợt khác nữa tiếp tục.

Tôi và Năm Cà Dom chỉ ngồi nép vào gốc cây chờ dứt trận bom. Chúng tôi vừa hé mắt nh́n ra th́ lại nghe máy bay tới, ù… ù… tiếng động cơ quen thuộc của một chiếc L19.

Rồi tiếng người cất lên từ trên máy bay nghe oang oang. Có lẽ tiếng người khi phát ra bị tốc lực của phi cơ làm cho méo mó đi cho nên ở dưới này nghe không rơ là người đó nói cái ǵ.

Mặc dù không biết trên đó người ta nói cái ǵ nhưng tâm linh tôi nghe buốt lạnh. Tôi ngước cổ nh́n lên.

Chiếc L19 lắc lư như con diều giấy chao nhẹ trong gió và những tiếng nói như những tràng đá sỏi rơi xuống đầu tôi.

- “Hỡi anh em cán binh cộng sản. Các anh chịu đựng đóí khát để làm ǵ. Miền Nam không cần cộng sản giải phóng. Các anh hăy t́m về với chánh nghĩa quốc gia để khỏi phí xương máu !”


A C-47 "Gooney Bird" aircraft from the 5th Air CommandoSquadron drops thousands of propaganda leaflets over South Vietnam

Photo courtesy of Bob Cutts, Stars and Stripes, April 1968


https://www.psywarrior.com/C47GoonetBirdLeaflet Drop.jpg


Chao ôi ! Tôi bỗng thấy cả người mọc ốc lên sần sượng. Cái giọng nói của ai nghe chừng quen quen.

Tiếng nói kia lại tiếp tục rắc xuống đầu lũ người ở dưới này.

- “ Tôi là thủ kho bị các anh xử tử đây.

Các anh đă hành động mù quáng v́ quá đói khát.

Thử hỏi các anh luôn luôn húp cháo loăng, uống nước suối v́ đâu.

Kho gạo sẵn đó nhưng tôi không được lệnh phát cho các anh.

Cấp lănh đạo để dành số gạo dự trử để mở chiến dịch ở xứ Lào. V́ gạo đó là gạo nếp lấy ở Lào.”


Tôi bàng hoàng tưởng như ḿnh đang sống một cảnh không thực, nhưng đây là sự thực giữa ban ngày.

Cái giọng nói ấy chính là cái “giọng gào thét” dưới mái nhà bừng bừng khói lửa và giữa cơn giận sôi lên của hàng trăm người.

Trói anh thủ kho vào cột để thiêu sống anh ta. Có lẽ v́ thế mà xảy ra việc này.

Chiếc máy bay lấp loáng ánh bạc cứ bay lượn. Anh thủ kho đang ngồi trên chiếc máy bay đó.

- Có lẽ anh ta ḍm xuống thấy đám ma đói này lúc nhúc nấu cơm khói lên xanh um từng cụm.

- Có lẽ anh ta muốn khạc cho vài phát đạn lửa để trả thù, nhưng anh ta lại thấy thương lũ ma đói này chăng.

“Chiêu hồi hoặc tử thần ! Hăy hồi chánh ngay ! Chiêu hồi hoặc tử thần!”


https://www.youtube.com/watch?v=A3apuZUKwpA
A3apuZUKwpA


Tôi càng rùng ḿnh khi nghe tiếng gọi sắc gọn như một nhát dao chém vào tâm tư tôi. Tôi nói với Năm Cà Dom đang đứng bên cạnh cũng nghểnh cổ lên nh́n máy bay :

– Này, cậu có nghe rơ không ?

– Có điếc mới không nghe.

– Có đúng thằng giữ kho không ?

– Chớ c̣n ai vô về đó. Nó tự giới thiệu rơ ràng mà.

– Nhưng tại sao nó làm thế nhỉ ?

– Giết nó th́ nó phải t́m đường sống chớ sao !

Năm Cà Dom nh́n tôi và liếc sang ông Chín. Ông Chín ra miệng ngay:

– Này các chú đứng nép vô !

Tôi nh́n măi mà không thấy ông Chín đứng ở đâu.

Chỉ nghe tiếng nói ông phát ra từ một bụi cây th́ biết là ông ta đang đứng trong đó.

Khi máy bay phát hiện ra địa điểm đóng quân và tuyên truyền bằng loa phóng thanh như vậy th́ phải dời đi.

Đi đâu bây giờ ? Toàn vùng này chỗ nào thằng thủ kho không biết ? Tuy vậy cũng phải dời cho sớm.



https://live.staticflickr.co m/2828/12358783114_6bc545b3 bd_w.jpg


Chúng tôi thấy chiếc máy bay vừa biến dạng th́ có một đoàn máy bay phóng pháo tới. Không đánh chúng tôi mà ném bom và bắn đạn lửa xuống kho gạo.

Lửa bốc lên mù mịt đen kịt một khu rừng. Gạo ở đó c̣n nhiều quá. Có những bao nếp. Đứa nào cũng định để đó, chừng nào hết gạo th́ vô đó xúc bươi t́m cả nếp ăn chơi, chẳng ngờ nó tới ném bom hủy diệt ngay.

Thế là hỏng hết rồi. Mạt kiếp lại hoàn mạt kiếp. Của phi nghĩa quả không lâu bền.

Chúng tôi lại đi, nhưng không đến đâu cả, cứ lẩn lút trong rừng và lúc nào cũng nơm nớp sợ máy bay theo ném bom.

Tiếng máy bay đối với chúng tôi là tử thần.

Cái tiếng gọi của anh thủ kho ban đầu nghe tưởng như nước đổ lá môn, nhưng sự thực th́ tác động quá mạnh.

Cứ nằm im lại nghe thấy nó vang lên trong tâm năo ḿnh. Lại nghe nó nhói lên như một mũi dao dưới vơng ḿnh nằm. Chiêu hồi hoặc tử thần.

Chỉ có mấy tiếng, nhưng là một loạt súng bắn thẳng vào tường lũy vốn đă lung lay của chúng tôi.


https://www.youtube.com/watch?v=KYu32xzLcTg
KYu32xzLcTg


Chúng tôi treo vơng bên bờ suối. Thói thường giao liên không cho ai ăn ở như vậy v́ sợ máy bay phát hiện.

Nhưng v́ ở phía trên không có chỗ tốt, vả lại nếu đóng ở trên th́ phải đi lên đi xuống múc nước mệt cái thân ốm o gầy ṃn, mà sức khỏe lúc này th́ có thể tính bằng từng ly một. Đâu có dám xa xí nó như mọi lần. Ngay cả tiếng cười tiếng nói cũng làm cho chúng tôi nhọc xác.

Tôi và Năm đều im lặng, v́ bên cạnh chúng tôi cũng có hai người ở một đoàn khác đang kể chuyện quê hương.

Mới biết là những người đi trên con đường quái gở này đều mang một tâm tư nặng nề về quê hương.

Quê hương, quê hương ! Đầu đội vai mang, thấm sâu trong máu.

Một người nói, giọng hơi ồ ề nhưng rất ấm áp:

– Nhà ḿnh ở gần đ́nh làng. Ông nội ḿnh làm Hương Cả trong làng cho nên mỗi lần có hát Kỳ Yên trong làng th́ ḿnh được ngồi ghế thượng hạng xem hát bội. V́ thế tuồng tích nào ḿnh cũng thuộc. Măi cho tới bây giờ vẫn c̣n nhớ.

- Nào Lưu Kim Đính giải giá Thọ Châu Thành

- Nào Phàn Lê Huê phá Hồng Thủy trận v.v. . .

Chao ôi ! Hồi đó, ḿnh c̣n con nít mà thấy Phàn Lê Huê ra tuồng ḿnh biết mê. Cái miệng nhỏ xíu, cái càm núng có duyên hết sức.

Anh bạn kia cười.

– Đồ con nít quỉ he !

– Thiệt mà ! Nhiều cậu thanh niên mê mệt v́ Phàn Lê Huê, đêm nào cũng đi xem cho đến văn hát mới thôi.

– Có cậu nào bỏ nhà đi theo không ?

– Cái sự bỏ nhà có xảy ra nhưng lần đó là một gánh hát Thổ tới hát ba đêm…

Tôi không ngờ một trong hai người đó là bạn đồng hương quê ngoại của tôi. Tôi t́m đến anh.

Những kỷ niệm ấy rất vô tư nó không đượm một thứ màu sắc chính trị lem nhem nào cả, nó không thiên vị ai cả, mà nó rất con người.

Tôi hối tiếc v́ tôi đă đi xa quê hương tôi để không có ngày trở lại. Bài học khôn của tôi rút được trên con đường đi kỳ này:

-“ Dù quê hương ḿnh có thế nào đi nữa cũng không nên xa rời nó. Từ nay tới chết tôi sẽ không đi khỏi xứ Nam Kỳ! ”

Lạy Chúa, con là dân Nam Kỳ, xin Chúa hăy ban cho con cái ân huệ nhỏ bé nhất là cho con được trở về sống trên xứ sở của con. Không phải xứ của con đẹp hơn tất cả giang sơn khác nhưng đối với con, nó là tất cả, nó đẹp hơn tất cả.

Tôi c̣n mong ǵ hơn ? Tôi muốn về, về tới ngay. Cứ mỗi một ngày qua, t́nh cảm giữa tôi và anh bạn đồng hương càng phong phú và thắm thiết, đôi khi bằng một mẩu chuyện vui, nhiều lúc chỉ vài câu đơn sơ để xác định một tên người, một địa danh… nhưng bao giờ cũng gây thêm mối thông cảm giữa hai đứa và cả hai đều cảm thấy quê hương gần lại ḿnh hơn.


https://www.youtube.com/watch?v=_64KmSMe8h4
_64KmSMe8h4


************

hoathienly19
01-05-2025, 09:16
Bỗng chiều hôm đó, tôi nhận thấy anh bạn tôi không c̣n hào hứng trong câu chuyện đồ lại những chuyện quê hương.

Tại sao anh ta lại mất hứng ngang như vậy. Tôi cố động viên t́nh cảm anh ta, nhưng không có kết quả.

Anh ta nằm dàu dàu, tay gác lên trán, thở dài từng chập tỏ vẻ chán ngán cực độ…

Tôi buông một câu thăm ḍ :

– Nếu ḿnh cứ đi b́nh thường th́ đúng sáu mươi ngày nữa có lẽ chúng ḿnh tới đất Nam Kỳ.

– Ông bạn th́ tới, c̣n chúng tôi th́ chẳng bao giờ !

– Ô ḱa ! Tại sao bi quan vậy nhà quân sự ?

– Tôi đang nghe phong thanh là bộ tư lệnh khu sáu đang xin bộ Tổng giữ chúng tôi lại khu sáu để ráp vào một sư đoàn mới thành lập.

Tôi ngồi bật dậy :

– Hả, hả, cậu nói ǵ tớ không nghe rơ ?

– Ở khu sáu vừa thành lập một sư đoàn mới nhưng chưa có cán bộ, cho nên tiện dịp bọn ḿnh đi qua đây, Bộ tư lệnh xin bắt lại hết. . . Anh ta nghẹn ngào. Nghĩa là bọn này phải nằm lại đây cả, chẳng có thằng nào được về Nam Bộ cả !

Rồi anh ta bật lên tiếng khóc hu hu. Tiếng khóc nức nở hận đời.

Sao thế nhỉ ? Tôi tự hỏi. Sao cho về tới đây rồi chặn lại. Về cái nơi người ta muốn th́ không cho, c̣n cái nơi người ta không có lấy một chút t́nh cảm th́ lại ép.

Tôi thở dài như để chia xẻ nỗi buồn như trời giáng xuống anh bạn đồng hương. Một chập tôi hỏi:

– Có chắc không ? Hay đó chỉ là tin đồn nhảm ?

– Chắc quá rồi chứ.

– Ngoài Trung ương cho các cậu đi th́ cứ đi thẳng một lèo, chứ ai cản được ? Có chứng minh thư trong ḿnh mà.

– Th́ phải rồi, nhưng Bộ tư lệnh khu sáu nó điện ra Trung ương nó xin đích danh cái đoàn này mà.

– Chịp ! Thế chết c̣n sướng hơn.

– Chúng tớ sẽ không ở lại thử xem họ có giữ lại được không ?

– Ừ th́ làm đi ! Tụi tớ cũng xin giơ một chân đồng ư.

Số là đoàn của anh ta là một đoàn gồm toàn các bộ từ cấp úy trở lên thiếu tá.

Tất cả tổ chức thành hai tiểu đoàn dưới sự lănh đạo của một ban chỉ huy thống nhất trên đường vào Nam. Tất cả đều là người Nam Bộ. Ai nấy đều phấn khởi như rồng gặp mây. Họ đinh ninh phen này sẽ về tới quê hương của họ.

Nhưng bây giờ đùng một cái họ bị nắm tóc xoay ngược lại, thế là họ bất măn và quay lại chống đối ngay.


https://www.psywarrior.com/FrenchVN002.jpg


Chúng tôi đang trao đổi tâm sự với nhau th́ vị trưởng đoàn xuất hiện. Và cả đoàn vây quanh anh ta ngay để hỏi tin tức.

Anh ta vốn đă gầy ốm, bị đói khát càng gầy tọp đi và cái khuôn mặt rậm bi rậm bít râu ria, làm cho anh ta giống một con dă nhơn.

Anh ta giữ sắc mặt lạnh như tiền trong lúc hằng chục câu hỏi câu nói nôn nóng, gay gắt, bực tức ném ra chung quanh anh ta.

– Chắc bỏ mạng tại khu sáu rồi hả đồng chí ?

– Ai ở lại ở, tớ cứ đi !

Anh chàng trưởng đoàn t́m một gốc cây ngồi phệt xuống vừa đưa tay áo quệt qua vầng trán bủn xỉn đầy những nếp nhăn chứa ứ mồ hôi, rồi mới chậm răi cất giọng:

– Vấn đề đặt ra bây giờ là tuân lệnh cấp trên.

– Tuân lệnh, đồng ư rồi, nhưng đồng chí cứ cho chúng tôi biết lệnh cấp trên như thế nào đă…

Anh trưởng đoàn trợn mắt nh́n mọi người và nói:

– Tất nhiên tôi phải cho biết , nhưng các đồng chí ta phải nghĩ :

- Dù cái lệnh đó có như thề nào đi nữa, chúng ta là cấp dưới, chúng ta cũng vẫn phải thi hành, không được do dự.

Một người vọt miệng nói ngay :

– Th́ đúng rồi. Lũ chốt trên bàn cờ chưa qua sông th́ đem nướng lúc nào chẳng được.

– Đồng chí nói vậy sao phải. Anh tưởng đoàn b́nh tĩnh đáp.

– Nhưng đồng chí đă nhận được lệnh của Bộ tư lệnh khu sáu giữ chúng ta lại đây chưa ?

Anh trưởng đoàn ngơ ngác:

– Ai nói chuyện đó ? Lệnh ǵ đâu ?

– Đồng chí cứ giấu măi, không tốt đâu. Cứ nói thẳng ra. Chúng tôi không phải con nít.


https://www.psywarrior.com/1VCnocode.jpg




Tuy chưa có lệnh dứt khoát nhưng sự bàn tán càng xôn xao. Tư tưởng và t́nh cảm của mọi người chia ra làm ba khối.

- Khối thứ nhất là rên rẩm, bất măn, kêu trời kêu đất, nhưng không nói năng thái quá.

Khối thứ hai th́ bất măn nhưng đành phải nghe theo lệnh cấp trên tới đâu th́ tới.

Khối thứ ba th́ ra mặt chống đối và tuyên bố nhất đinh sẽ phản kháng tới cùng v́ nếu có một quyết định như họ sợ xảy ra cho họ, th́ đó là một quyết định vô nhân đạo.

Anh bạn đồng hương của tôi càng ủ dột héo xào. Anh ta thuộc khối thứ nhất.

Cho nên anh ta cứ rên rẩm, bực tức và xem tất cả mọi sự đối xử của Trung ương đối với anh ta đều bất công.


https://www.psywarrior.com/2904B100.jpg


Anh ta tâm sự dằng dặc với tôi:

– Ông bạn ḿnh nghĩ coi. Ḿnh kháng chiến chống Pháp chín năm không được cái ǵ hết ngoài mấy vết sẹo trên người chắc ông bạn ḿnh rơ chớ !

– Rơ… chớ sao không !

– Chúng ḿnh là những ḥn đất vô tri, ai muốn ném đâu cũng được .


https://www.psywarrior.com/14bCIAforNVietbs1.jp g

hoathienly19
01-09-2025, 13:00
Hôm sau th́ có lệnh của Bộ tổng đánh vào. Bảo rằng :

- " Đă đồng ư cho cái đoàn cán bộ này ở lại khu sáu. "

Cái tin đó làm tất cả mọi người khóc rầm lên như cha chết mẹ chết.

Dù là người gốc ở Nam Bộ hay Bắc Kỳ th́ khu sáu đối với họ cũng không phải là mảnh đất dung thân.

Đó là cái khu chết đói, bệnh tật và là một mảnh đất vô danh xưa nay không có ai làm nên cơm nên cháo ǵ.

Nh́n những sĩ quan khóc mùi mẫn, tôi đau xót, cảm thấy như một mảnh tim của ḿnh cắt để lại đây cùng với những người bất hạnh.

Con không đẻ không thương, người có quê hương không biết thương xót người xa xứ. Con của họ, đứa đi Tây, đứa đi Tàu…

Vị trưởng đoàn như một cái xác không hồn, anh ta nói những lời không phải của anh ta, nhưng bắt buộc phải nói ra:

– Các đồng chí thân mến ! Tôi xin phổ biến cho toàn đoàn nghe một cái lịnh mới.

Xin các đồng chí hăy b́nh tĩnh nghe với tư thế kẻ chiến thắng, và với thái độ của một đảng viên tiền phong của giai cấp vô sản.

Anh ta cứ nói ṿng quanh măi mà không chịu vào đề, làm cho ai nấy đều bực dọc. Có người nói ngay:

– Th́ cái việc ở lại khu sáu chứ ǵ mà đồng chí cứ rào đón măi. Ai ở lại th́ xin vái cả mũ. Chúng ta không phải là khỉ hát xiệc của gánh Tạ Duy Hiển mà lúc nào muốn đem chúng ta làm tṛ chỉ cần cho ta một vắt cơm th́ đem ra.

Tôi thấy ông Tạ Duy Hiển tuy chỉ là người chuyên môn giáo dục thú vật để làm tṛ vui cho thiên hạ nhưng tôi tiếp xúc với ông ta, tôi thấy ông ta rất thận trọng trong việc luyện tập và sử dụng từng loại thú một.

Ông ta nói với tôi về tâm lư của từng con thú một, rất xác đáng chứng tỏ ông ta là một nhà tâm lư sành sơi.

Ví dụ như :

- Loại khỉ là loại lóc chóc , rất thông minh nhưng lại rất chóng quên, và hay bắt chước, muốn giáo dục nó phải vừa dỗ ngọt vừa dùng roi vọt .

- Con gấu là con vật lầm ĺ, hung dữ và táo bạo, muốn dùng nó không nên bao giờ dùng roi vọt với nó.


Đại khái, ông ta kể lại rằng có một lần nọ một chú gấu sút chuồng…


https://www.youtube.com/watch?v=rS_aUw4UvKg
rS_aUw4UvKg


Anh bạn nói có vẻ thao thao bất tuyệt những điều chất chứa trong ḷng lâu nay chưa có dịp xổ tung ra.

Mọi người ngồi im, vừa bực bội vừa chua xót. Có người muốn phản đối nhưng đành im, v́ cái ông bạn kia tuy nói ác khẩu thật nhưng lại rất chí lư.

C̣n vị đoàn trưởng muốn lănh đạo cái đoàn của ḿnh. Anh ta ấp úng măi mới t́m ra câu trả lời, anh ta nói rất gượng gạo:

– Đây là lệnh. Chúng ta là cấp dưới, chúng ta phải thi hành.

Lập tức cả đoàn lại nhao nhao lên. Một người nói :

– Đồng ư là lệnh Ai không biết phàm con nhà lính là phải coi lệnh cấp trên như chính là bộ óc của ḿnh, c̣n ḿnh chỉ là tay chân. Nhưng muốn được vậy cấp trên phải sáng suốt, mỗi cái lệnh ban ra phải cho hợp với nhân tâm, phải hợp với hoàn cảnh, lệnh ban ra cấp dưới đều thi hành dù có chết cũng vui.

Đó mới là lệnh của cấp trên.

Vị đoàn trưởng nói ngay:

– Chúng ta là chiến sĩ cách mạng, chúng ta hy sinh vô điều kiện cho sự nghiệp cách mạng như các đồng chí trung ương đă dạy chúng ta.

Đ̣i hỏi cách mạng phải theo nguyện vọng của chúng ta tức là chúng ta hy sinh có điều kiện.

Anh bạn vừa ngồi xuống lại đứng lên ngay:

– Con c… Con c… tao đây, chẳng có thằng đếch nào hy sinh cho cách mạng vô điều kiện cả. Đồ láo toét. Đồ bịp người.

Tôi chỉ thấy những thằng nói hy sinh vô điều kiện thôi, nhưng thực ra th́ họ đều hy sinh có điều kiện cả, nhà lầu, ô-tô, cơm gà cá gỏi, vợ con phủ phê. C̣n muốn ǵ nữa ?



https://sohanews.sohacdn.com/2018/12/13/a10-15446697499802131762 117.jpg


Năm mươi tuổi lấy con gái mười tám uống sâm Triều Tiên như nước vối, nay tiệc mai tiệc, c̣n muốn ǵ nữa ?

Tôi mà được như thế tôi “hy sinh cho cách mạng suốt đời và tôi sẽ bắt con tôi hy sinh suốt đời nó luôn ! ”


Bà Bảy Vân - "người vợ miền Nam" của cố TBT Lê Duẩn


https://sohanews.sohacdn.com/2018/12/13/anh2-15446686440511728844 382.jpg


Tôi hỏi các đồng chí bà vợ nhỏ của đồng chí D. là bà N. trước kia là mèo của ông T. Tư lệnh miền Tây, bà ta làm chức ǵ mà được đi tàu lặn vô Nam ? Và vô trong Nam bà ta làm chức ǵ ? Có phải để trốn ghen ?

https://cafef.vn/cuoc-doi-ba-bay-van-nguoi-vo-mien-nam-cua-co-tbt-le-duan-20181027130757966.ch n


Tôi thấy lũ chúng ta bị lợi dụng ḷng cương trực và nhiệt t́nh cách mạng.


https://sohanews.sohacdn.com/2018/12/13/anh-6-15446692913873384726 5.jpg


Nhưng những kẻ lợi dụng nên nhớ rằng cái ǵ cũng có mức độ.

Đi quá mức sẽ đổ vỡ. Tôi là một thằng kháng chiến chín năm, ra Bắc mười hai năm, cuộc đời tôi coi như hết rồi. Tôi được cái ǵ ?

Cái cấp thượng úy tôi không cần… tao đếch cần, tao chỉ muốn làm dân.

Anh bạn cởi quân phục ra (cố nhiên không có gắn quân hàm) vứt xuống đất và cởi khẩu súng ngắn ném luôn xuống đất.

Rồi anh ta quày quả ra về giữa sự ngơ ngác của cả đoàn

Nhưng đi được vài bước, anh ta cười hắc hắc và trở lại, nói giọng rất mỉa mai.

– Ư quên, c̣n cái quần cởi trả luôn cho đủ bộ ! Rồi anh ta cởi quần ném thành đống trên chiếc áo phủ lên khẩu súng lục K54.

– Thôi nhé, chào các đồng chí, kể từ giờ này tôi là phó thường dân. Tôi đi, tôi đứng tôi ở tôi nằm đều do lệnh của tôi.

Từ đó trở đi, cuộc họp không tiếp tục được. Anh đoàn trưởng rút lui c̣n những người khác th́ lảng đi dần không ra cái sự hội họp ǵ nữa.


https://www.youtube.com/watch?v=-qn6Ym5g9UQ
-qn6Ym5g9UQ


Anh đoàn trưởng đi vô Bộ tư lệnh suốt buổi chiều hôm đó. Đến sáng hôm sau mới trở về.

Đi cùng với anh ta có một ông vẻ mặt quan trọng và một anh cần vụ quảy một cái ḅng sữa hộp và đường cát (để làm công tác chánh trị chắc) .

Tôi đă từng đọc một ḍng chữ như những vết sẹo trên da một cây cổ thụ :

- “Thà chết không quay lại cuộc đời đất Bắc bạc bẽo.”

Thế mới biết người Nam Bộ vượt Trường Sơn trở về miền Nam với vô số ư nghĩ phức tạp nhất là ư nghĩ oán hận chớ không phải “đi giải phóng Miền Nam” như những kẻ lănh đạo nhầm tưởng.


https://a.disquscdn.com/uploads/mediaembed/images/4170/533/original.jpg?w=600&h


Đứng ở đây tôi nh́n thấy cuối dăy Trường Sơn thu nhỏ lại như một ḥn non bộ trước tư dinh của ông Phó vương Bắc Kỳ Hoàng Cao Khải nơi mà tôi đă giam thân học lấy học để những bài học của Trung ương đảng ban ra để làm vũ khí chống lại Nhân Văn Giai Phẩm năm xưa.

Đó, xương đồng chí của các ông đó, hăy chịu khó đi nhặt lấy để mà bán cho các viện giải phẫu với giá hời, các ông sẽ được lăi to trong canh bạc “giải phóng” miền Nam này ! Đó là điều chắc chắn !

Hăy đi nhặt những ống xương ấy về kết làm ghế ngồi, làm bàn buya-rô, và khắc chạm thành những chiếc ống điếu đùng để các ông hút thuốc giải khuây !

Vâng ! Xương trên Trường Sơn nhiều quá . Xương lộ thiên như những vỉ than ở Hồng Gai đă làm giàu cho miền Bắc.

Vậy mà các vị cứ ở ngoài Hà Nội chạm cốc với nhau chúc mừng chiến thắng. Và có lẽ nhà thơ “vĩ đại” nhất của Hà Nội cũng sẽ lại có thêm cơ hội để mà viết một câu thơ tương tự như sau.

“Rượu cúc ấy, các ông, là rượu…!”


https://blogger.googleuserco ntent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgP_IwSmfMiiFx-5P_wT6g_LOsaXeUIRU6v S8rKI3ZX7livZ9Vhb3Cr 3O0SBGg28wvIohqPthFA 8W-lugjDqJoTZqzqzXuX0tg paupgER6Na3DCGwFY8iJ dzsh0yxjCcpBGIbSVRqI k8ZM/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80+chi%25CC%2581+min h-su%25CC%259B+to%25CC %2582%25CC%2589+ki%2 5CC%2581ch+%25C4%259 1o%25CC%25A3%25CC%25 82ng+-+danlambao.jpg


*************

hoathienly19
01-10-2025, 09:44
https://media.vietnamplus.vn/images/31039530e5e0c5e9eec3 b9a0de0f7c94dfa37ea8 34c4ea4fad1b1f768c86 4e14ee2dfd57a091ddb7 f239ad968e6da055c231 af7b2b2ce08968fbfcd5 b884dbb5/thanh_nien_1.jpg.web p


Ít hôm sau Thu đau. Theo sự chẩn đoán của ông bác sĩ Cà Dom th́ Thu bị thương hàn. Theo lời khuyên của Năm Cà Dom th́ nên đưa Thu vào một cái bệnh xá ở gần đó.

Hồng và Năm Cà Dom th́ khiêng Thu c̣n tôi quảy tất cả bốn cái ba lô đi sau hộ tống . Đến bệnh xá xong, Năm Cà Dom quay trở ra ngay. C̣n tôi ở lại với Hồng.

Thu mê man suốt đêm. C̣n Hồng th́ nói chuyện qua loa với tôi một chập rồi biến mất.

Sáng hôm sau, Thu vẫn c̣n sốt vùi. Tôi nói với Hồng :

– Em ở lại với chị nhé, anh trở lại trạm.

Tôi đắp chăn kỹ lưỡng cho Thu rồi quay đi.

Hồng lặng thinh không buồn không vui. Cậu ta đưa tôi đi một quăng. Khi sắp quay lại th́ cậu ta dúi vào tay tôi một hộp sữa.

Chao ôi ! Cái vật kỳ lạ này bỗng nhiên lại xuất hiện ở giữa rừng này, một kỳ quan có lẽ !

– Ở đâu cậu có vậy ?

– Ở đâu em có th́ thôi. Em biếu anh đấy.

– Thôi cậu để lại cho Thu đi. Tôi không cần.

– Em c̣n nhiều mà !

– Trời đất… Em…

– Thôi anh cất đi . Không cần biết ở đâu em có.

Rồi Hồng quay ngoắc trở lại.

Tôi cầm hộp sữa trong tay. Sữa hộp “ Nestlé ” bên ngoài có h́nh cái tổ chim mà tôi quen thuộc từ thuở bé !

Trời đất ! Ở đâu mà có cái hộp sữa này, mà tôi lại là chủ ? Tôi biết chắc chắn Hồng đă giở ngón sở trường của cậu ta rồi.

Có lẽ tất cả cái kho của bệnh xá này bị anh ta moi ruột.


https://scontent.fyto1-1.fna.fbcdn.net/v/t39.30808-6/272321485_4742416705 881039_7197982330843 806621_n.png?_nc_cat =100&ccb=1-7&_nc_sid=127cfc&_nc_ohc=lj3QZ-h67y8Q7kNvgEL9VPg&_nc_zt=23&_nc_ht=scontent.fyto 1-1.fna&_nc_gid=AJy-tD3M11zMYwtKncV87LQ&oh=00_AYA41zW3Ou6ZXF 6lr5YuNRKHPSLA72bGNp SorRC3wbLiGA&oe=6786AC70



Tôi để Thu nằm lại với đứa em trai, nghĩ cũng tàn nhẫn và ích kỷ quá, nhưng ai đứng trong hoàn cảnh của tôi th́ chắc cũng xử thế như tôi mà thôi !

Tôi lủi thủi đi trên đường về trạm, tâm sự ngổn ngang.

Trong lúc Thu mê man tôi đi mà không nói được lời từ giă. Tôi cảm thấy ḿnh hèn hèn thế nào ấy, thấy ḿnh không được hài ḷng về ḿnh.

Tuy thế tôi vẫn cứ mạnh bước, tôi biết trước rằng nếu tôi quay trở lại ở săn sóc Thu th́ khi Thu khỏi bệnh, chúng tôi cũng chia tay, chừng đó tôi sẽ ân hận.


https://cuutnxpvietnam.org.v n/wp-content/uploads/2017/09/chantrang15-360x240.jpg


May mắn cho tôi vô cùng, khi tôi về tới nơi tất cả đều có ở nguyên vị, không vắng ai. Năm Cà Dom, Hoàng Việt…

Chúng tôi nằm thoi thóp trên vơng, không muốn đi đâu không muốn làm ǵ. Có lẽ cái chết, duy nhất có thể giúp chúng tôi giải quyết tất cả

Một buổi trưa, chúng tôi nằm im.

Năm Cà Dom th́ thở dài thườn thượt, c̣n Hoàng Việt th́ cứ chốc chốc lại kêu lên “cách mạng cái ǵ kỳ cục vậy he ? ” và đưa những ngón tay lên quàu trên mái tóc trắng xóa như để bới t́m phương cách giải quyết khó khăn.

Nhưng đâu có cách ǵ ngoài gạo ?

Chung quanh đây đâu c̣n cái kho nào nữa để mà ăn cướp ?

Các đồng chí trung ương đă xua chúng tôi vào đây như xua một đàn vịt mạnh con nào con ấy rút rỉa, đói no sống chết cũng mặc.


https://www.phanchautrinhdan ang.org/toaanluongtam_files/image002.jpg


Bỗng Roánh xuất hiện. Roánh nắm một mớ lá trong tay, vừa đi vừa rứt tung mớ bỏ vào mồm nhai có vẻ thú vi lắm. Tôi hỏi ngay:

– Ǵ đấy?

– Lá cây.

– Lá cây ǵ mới được chứ?

– Lá bép.

– Đâu đưa đây coi

Roánh tạt vào lều chúng tôi, đưa mớ lá cho chúng tôi xem.

Những chiếc lá láng mướt như thoa mỡ h́nh bầu dục và nhỏ như lá
ô-môi. Roánh nói:

– Ở vùng này có một tiểu đoàn ăn lá bép sáu tháng.

– Ai nói đó ? Năm Cà Dom hỏi.

– Nghe người ta nói chớ ai.

– Nói dóc! Người ta chớ phải trâu ḅ đâu mà ăn lá sống được.

– Đây các anh ăn thử xem. Béo lắm.

Năm Cà Dom bứt mấy chiếc cho vào mồm và nhai thử. Năm Cà Dom phun ra và lắc đầu:

– Không ăn được đâu.

– Các anh rồi phải ăn như tôi. Đói quá mà.

Hoàng Việt phát cáu:

– Ai mà ăn kỳ cục vậy!

Roánh biến vụt đi với mớ lá trong tay.

Tôi đă nhận diện cái giống lá đó và bắt đầu đi t́m.

Tôi đi bẻ được ngay một mớ nhưng ḷng buồn nản vô cùng, không thiết ǵ đến việc nấu nó mà ăn.

https://www.youtube.com/watch?v=tpnSXzm32Ig
tpnSXzm32Ig


Năm Cà Dom gợi ư:

– Hay là ḿnh lội trở lại cái kho gạo bị thiêu hủy t́m những hạt gạo c̣n sót chung quanh kho.

– Đúng rồi ! Hoàng Việt đồng ư. Bây giờ ḿnh phải đi ăn mót.

Tôi nói ngay:

– Nhưng bây giờ ai biết đường trở lại đó. Và ai dám đi ?

Vấn đề của tôi đặt ra làm cho mọi người thất vọng. Dù có nhớ vị trí cái kho gạo cũng không ai dám đi.

Tôi nghĩ lại mà tiếc ngơ tiếc ngẩn.

hoathienly19
01-14-2025, 15:50
Một hôm tôi đi quanh quẩn trong khu vực đóng quân tôi gặp Ngân. Té ra nàng vẫn đi gần bên tôi và Thu mà chúng tôi không hay.

Trông nàng cũng không khác trước là mấy. Cô kỹ sư nông lâm có vẻ b́nh thường trước vấn đề gạo. Hơn thế nữa Ngân đang nấu cháo. Lúc này mà có gạo để nấu cháo là một việc vô lư hoặc là một việc làm mà người ta phải giấu đi để khỏi phiền phức cho ḿnh.

Thấy tôi đến, Ngân mừng lắm, nhưng nàng cố giữ vẻ b́nh thản . Tôi hỏi :

– Lâu nay sao không thấy Ngân tới chơi… với Thu ?

– Mệt quá anh ạ . Đâu có lúc nào rỗi rảnh mà đi.

– Nhưng tôi cứ nghĩ là Ngân đă giận tôi .

– Em giận ǵ anh ?

– Tôi biết mà, giận tôi chi !

Ngân đang ngồi nấu bếp ngẩng lên đối đáp với tôi nhưng khi tôi nói đến câu đó th́ Ngân cúi mặt xuống, tay khẽ bẻ những que củi nghe răng rắc, ném vào lửa một cách sững sờ.

Tôi thấy đứng lâu không tiện cho nên tôi vội vă ra về. Ngân nói ngay :

-Anh ở chơi ăn cháo ?

Đàn bà có phép mầu nhiệm. Mỗi khi họ mời mọc th́ khó chối từ. Tôi đành phải ở lại.

– Ngân mời tôi ăn cháo, tôi lấy ǵ mà đáp lại.

Tôi vừa nói vừa nh́n hai hàn tay của Ngân. Chúng vẫn như xưa hai bàn tay ấy, với nước da trắng nơn và những ngón tay thon như búp cây rừng, những ngón tay đă từng giữ nhánh tre khi đi ngang qua một lạch suối, và những ngón tay đă giở những trang sách của tôi ở dăy rừng núi này.

Trước đây Ngân rất hồn nhiên với tôi khi bên cạnh Ngân có cả Thu . Hay ít ra Ngân cũng đă tạo ra được sự hồn nhiên đó, c̣n bây giờ Ngân hơi luống cuống.

Tôi cũng lấy làm lạ rằng sự luống cuống đó lại tác động vào tâm hồn tôi một cách sâu xa. Cái nhánh tre xanh tươi bên ven suối trở nên mát mẻ trong ḷng tôi lạ thường. Tôi cảm thấy h́nh như những ngón tay của Ngân vẫn c̣n giữ nó để cho khỏi quất vào mặt người phía sau đang đi tới, v́ thế mà, anh ta nh́n thấy và yêu những ngón tay đó.

– Anh ở đâu ? Ngân đột nhiên hỏi tôi.

-Ở đây bên em. Tôi đáp.

– Không em muốn hỏi bây giờ anh đang ở gần đây không ?

Tôi vui vẻ :

– Th́ ở đây ngay bên em. Em không thấy điều đó hay sao ?

Ngân dẫy nẩy phụng phịu:

– Anh kỳ quá. Em muốn hỏi chỗ đóng quân của anh.

– Anh cũng lấy làm lạ quá ! Anh đang đóng quân ở đây, hay nói rơ hơn là đang đóng đô trong ḷng…

Tôi vui vẻ pha tṛ để đề pḥng sự phản ứng của Ngân. Nhưng Ngân để lộ nét vui trên gương mặt.

Ngân hơi ửng đôi má. Rồi để cố dấu cái hiện tượng bừng lên trong ḷng Ngân lấy nắp cà men múc cháo ra đưa cho tôi.

Cháo ngon lành thật. Nó hồi sinh trong tôi những tế bào héo hon sắp bị thải ra ngoài.

Tôi từ giă Ngân trở về lều.

Năm Cà Dom nằm vơng nghe radio. Cái radio đang dùng mấy cục pin cũ phát ra những tiếng è è.

Ông Chín nằm tóp ve trên vơng như tàu lá. Lâu nay th́ cục lập trường của ông Chín đă trở thành “ mảnh da lừa ” teo dần theo những nguy nan hằng ngày.

Tội nghiệp ông Chín hết sức. Ông trối dài. Ông không giấu giếm sự bi quan trong ḷng ông nữa . Ông cho rằng ông đi không đến nơi. Và ai cũng công nhận như thế. Một con người chỉ c̣n xương bọc trong da mà phải leo núi hai tháng nữa với những cơn đói bất ngờ luôn luôn xảy ra th́ làm sao mà đi nổi.

Tôi chú ư thấy gần đây ông Chín ngụy trang nhẹ nhàng hơn trước, v́ sức khỏe kém hơn là v́ khinh địch.

Roánh mang đến cho tôi một mớ lá bép trong cái nắp cà mèn. Roánh bảo:

– Anh ăn thử đi, khá lắm. Giống như có pha mỡ lợn.

– Có chết dại không ?

– Em ăn rồi mà. Cả đơn vị đùng đùng đi hái về ăn đấy.

– Có nhiều không ?

Tôi chỉ nếm vài miếng rồi trả lại cho Roánh.

– Cám ơn cậu. Tôi sẽ đi t́m.

Roánh cứ lân la bên tôi, không chịu đi. Măi lúc sau Roánh mới e ngại nói:

– Em và thằng Hồng rất thân nhau.

– Thế hả ? Tôi hỏi lơ là.

Roánh nói tiếp:

– Nó bảo với em rằng anh có cái máy ảnh.

– Nhưng để làm ǵ ?

– Em xin anh một “ pô ”.

– Cậu sắp trở thành “anh hùng” hả ?

– Không ? Chính là em sắp chết .

– Hả ? Cậu nói cái ǵ ? Cậu mê sảng trong cơn sốt ác tính à ?

– Không, em vẫn b́nh tĩnh. Để em kể cho anh nghe.

Roánh nói tiếp:

– Em sắp đi trinh sát.

– Sắp đánh à ?

– Sắp mở đường máu anh ạ.

-Thế à !

– Nếu không mở đường máu th́ nằm đây cũng chết vừa chết đói vừa chết bom. Vi chỗ này lộ quá rồi. Anh cũng biết thừa rằng sau vụ cướp kho gạo, máy bay do thám hằng ngày. Ở đây cả đơn vị lớn thế này th́ làm sao tránh khỏi B52 ?

Cho nên các cha cán bộ khung bị khu sáu bắt lại đă chuồn đi hết rồi để lại cho ḿnh hưởng nguyên cái “gia tài” vĩ đại đó.

V́ thế cho nên cấp chỉ huy của em, ông Mạnh Rùa và ông Tuất định tổ chức một cuộc tấn công mở đường máu. Cuộc tấn công này sẽ có hai cái lợi.

Thứ nhất nếu thắng lợi th́ cả đơn vị mở đường đi vào sẽ có tiếp tế gạo. C̣n nếu không thắng thiếc ǵ cả th́ sẽ có một số toi mạng. Do đó sẽ nhẹ lo vấn đề gạo cho các ông.


https://file3.qdnd.vn/data/images/0/2024/04/26/upload_2049/duong-ho-chi-minh.jpg?dpi=150&mode=crop&anchor=topcenter&quality=100&w=500



Tôi gạt ngang:

– Cậu nói bậy, chỉ huy mà ai lại đi tổ chức một trận đánh như vậy ?

– Em bảo đảm với anh đó là sự thực .

– Thánh thần cũng không biết nổi.

– Em nghe lén mà. Họ bàn luận với nhau chẳng ngờ em ngồi gần đó. Em nghe rơ không sót một câu nào. Các ông Mạnh Rùa và Tuất Chó đồng chủ trương nhờ kẻ địch giết chết em. Để em trong đơn vị hai ông ấy khó chỉ huy.

– Kỳ cục vậy ! Tôi kêu lên.

– Nhưng đó là sự thực.

– Đồng chí với nhau không mà.

– Đồng chí ǵ ! Các ổng nhớ cái lần các ổng lén mua gà trong buôn về chưa kịp ăn bị em đớp mất không dám la, nên bây giờ các ổng trả thù.

Roánh nói tiếp:

– Nhưng trước khi họ cho chúng em ra trận, họ c̣n cho chúng em chút ít ân huệ.

Tôi hỏi:

– Ân huệ ǵ ?

– Họ kết nạp chúng em.

– Cậu và ai?

– Một thằng nữa, tên thằng Đính, cũng ngổ ngược như em.

– Kết nạp vào đoàn hay vào đảng ?

– Em th́ vào đoàn, c̣n thằng Đính th́ vào đảng. V́ thằng Đính đang ở trong đoàn rồi. Họ động viên em bằng cách đó. Anh xem có ” thiêng liêng ” không ? Ghê quá !

– Thế ra các cậu cũng “vinh quang” tột đỉnh rồi.

– Vâng, nay mai đơn vị sẽ mặc niệm em và truy tặng em là “anh hùng quân đội” trong lúc đó th́ bố mẹ em ở nhà khóc sưng con mắt và chỉ muốn em sống để trở về nhà thôi.

Em dự đoán thế là vừa, nếu may mắn mà em sống th́ c̣n nói ǵ nữa, c̣n nếu em chết th́ anh gởi bức ảnh về cho bố em.



https://file3.qdnd.vn/data/images/0/2024/04/29/upload_2299/11154522545pm.jpg?dp i=150&quality=100&w=870



Tôi bỗng nhiên xúc động v́ tâm sự và điều yêu cầu cỏn con của thằng bé. Tôi lâu nay cứ đánh giá nó như một thằng lính láu cá chuyên ăn cắp vặt. Chẳng ngờ nó lại ưu tư đến thế !

Tôi đắn đo, không biết có nên lừa gạt cậu thanh niên này không ? Rốt cuộc, tôi nhận lời. V́ đó là yêu cầu của kẻ biết ḿnh sắp phải chết.[/size Anh ta đâu biết máy tôi không phim. Cứ nhận cho anh ta yên ḷng. Thế cũng chẳng tội t́nh chi.

Tôi nói:

– Cậu bi quan quá ! Nhưng tôi sẵn sàng chụp cho, cậu muốn mấy pô tớ chụp cho mấy pô. Sáng mai nắng lên tôi chụp.

Roánh nhảy cỡn lên. Anh chàng không ngờ tôi tốt bụng đến thế.

Hôm sau th́ hai cậu thanh niên được kết nạp,[size=4] y như Roánh đă nói với tôi, Roánh th́ vào đoàn viên thanh niên lao động , c̣n Đính th́ vốn là đoàn viên, th́ vô đảng.

Tôi không có dự hai cái buổi lễ kết nạp đó, nhưng tôi cũng h́nh dung ra nó diễn ra như thế nào.

Đại khái là đồng chí Bí thư chi bộ tuyên bố lư do rằng th́ là ngày hôm nay chi bộ ta quyết định kết nạp đồng chí nọ đồng chí kia vào chi bộ.

Kể từ nay hàng ngũ ta có thêm chiến sĩ giai cấp vô sản, v.v . . . (nghĩa là không có cả gạo nấu… cháo) .

Rồi người được kết nạp giơ tay thề hi sinh chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, và đặt quyền lợi đảng (hay cho một nhóm tham quyền cố vị độc tài ? ) lên trên hết (cả quyền lợi của tổ quốc).

(Từ đó trở về sau, tôi không gặp lại hai cậu thanh niên này nữa. Tôi cũng không rơ hai cậu đó chết, hay đă sống cuộc sống sau khi đă rời đơn vị.)


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q70/924/CC3LhJ.jpg


************

NguoiTânĐinh
02-27-2025, 16:52
https://isach.info/story.php?story=duon g_di_khong_den__xuan _vu&chapter=0000

Muốn đọc online th́ vào website này đọc thấy suôn sẻ dễ chịu hơn...

hoathienly19
03-07-2025, 20:34
CHƯƠNG 28


Hôm sau th́ đơn vị xuất phát. Không hiểu ban chỉ huy của Mạnh Rùa và Tuất đă nắm t́nh h́nh địch như thế nào mà dám mang cả đơn vị lao vào.

Tôi có dịp nh́n lại tiểu đoàn của Tuất từ sau trận B52 . Thật thảm hại. Không c̣n được một trăm quân lính. Cậu nào cậu nấy đứng không vững, mặt mũi th́ không c̣n văn vẻ nào tả cho xiết.

Vừa đen tối vừa xanh xanh, tóc tai rậm rạp và cặp mắt th́ có lẽ chứa đựng những ư nghĩ kỳ lạ, mỗi người mỗi khác nhau.

Họ kéo quân đi, không quên để lại một toán hậu bị. Tôi và Năm Cà Dom, ông Chín, Hoàng Việt, Ngân và một đám ma trơi t́m chỗ lui về phía sau để được an toàn hơn.


https://www.youtube.com/watch?v=ewREf1d-i44
ewREf1d-i44



Ngày hôm sau th́ tôi thấy một anh lính lùi về. Anh ta chửi văng tục hằng tràng, không rơ chửi đích danh kẻ nào, nhưng có vẻ hằn học và nổi loạn đến cực độ.

– Chúng nó bảo tụi Mỹ là lính gà tồ, công tử bột. Thế nhưng mới vừa nổ mấy phát AK chưa biết có rụng cái lông nào của nó hay không mà nó đă nă pháo như mưa không ngóc đầu dậy được.

Đánh thế chó nào như thế mà xua con người ta vào đánh. Không nắm được địch t́nh, không nắm được địa h́nh địa vật chi cả thế mà cứ nhắm mắt lủi vào.

Mẹ kiếp rồi c̣n máy bay nữa chứ. Máy bay ǵ mà như con ṇng nọc nó cứ bâu đen trên đầu, bắn vuốt mặt không kịp. Ối giào phen này vô số thằng nằm ngay cán cuốc ra đó. Thối cả rừng, cả suối, tai hại cho mà xem !



https://www.psywarrior.com/Caplin4aSFVN.jpg



Tôi thấy anh chàng chỉ c̣n có khẩu súng dính trên vai, c̣n bao đạn ngang lưng th́ rơi đâu mất, và cái ba lô cũng không c̣n ngồi xổm trên chiếc lưng gầy của anh ta nữa.

Anh ta cứ chửi toáng lên như để gây sự chú ư đối với chúng tôi, nhưng cả lũ chúng tôi cứ nằm im làm cho anh ta hơi ngượng.

Anh ta cởi áo vứt trên cành cây, ném súng xuống đất lót ngồi và lại chửi đổng một cách hăng hái.

Và cuối cùng biết chắc rằng không thể lôi hút được sự chú ư của chúng tôi anh chàng bèn đi vào lều của tôi.

Anh ta quệt mồ hôi trán và nói nhỏ nhẹ :

– Anh có nước không cho em ngụm.

– Có đây, nhưng chưa nấu.

– Mặc kệ, em cháy cổ họng mất.

Tôi đưa cái bi đông nước suối cho anh ta. Anh tu một hơi và dốc hẳn chiếc bi đông lên. Xong anh ta đánh rơi chiếc bi đông và ngả lăn ra trên đống lá khô không cựa quậy.

Độ một tiếng đồng hồ sau th́ anh ta mới tỉnh dậy và ngơ ngác nh́n tôi. Tôi hỏi ngay:

– Trận đánh thế nào cậu ?

– Đánh đá ǵ anh ơi. Chết cả nút.

– T́nh h́nh ra sao?

– Chả ra sao cả.

– Nghĩa là thế nào cậu nói tử tế nghe coi.

– Em đă bảo là nó không ra sao cả mà. Nghĩa là đi đánh địch nhưng có thấy địch đâu mà đánh ? Đi ṃ mẫm cả ngày, chưa đụng nó, nó đă nổ súng trước minh rồi.

Kế đó là máy bay tới đen như ruồi. Lo mà chạy. Rồi lại pháo nă tiếp theo đưa chân cho ḿnh chạy mau lên.

Anh lính tiếp:

– Thế đó ! Chỉ huy ngu như ḅ, coi sinh mạng lính như rác.



https://www.modernforces.com/img/new_site/psyops_12.jpg



Tôi hỏi :

– Mạnh Rùa và Tuất ở đâu ?

– Đâu có biết ở đâu là đâu. Đâu có ai chỉ huy được ai đâu. Mạnh ai nấy chạy tán loạn trong rừng.

Bỗng anh lính kêu lên:

– Ố giời ! Em mất mẹ đôi dép rồi.

-Thế à ?

– Mất dép khác nào chân bị chặt ! Em làm sao mà đi!

Hai người nữa lại về. Một người nằm trên lưng người kia. Máu chảy ṛng ṛng. Người bị thương rên hừ hừ. Vết thương không được băng bó, máu khô đen quánh lại trên vải.

Tôi cảm thương Mạnh Rùa và Tuất vô cùng. Hai gă đâu c̣n chút uy tín ǵ để phán lệnh xuống cho binh sĩ.

Mạnh Rùa rũ xuống như cái áo tả tơi. Hắn đến lều tôi ngồi phệt dưới đất và có lẽ định t́m cơ hội để phân trần cho nên hắn cứ ngồi hoài không chịu đi. Tôi an ủi hắn, nhưng hắn gạt phăng đi:

– Thôi đi cha non ! Mạnh Rùa xua tay ngán ngẩm. Đánh giặc th́ có thắng có bại, đồng ư rồi, nhưng ở đây cứ toàn bại. Bại trận và bại hoại tinh thần.

Tôi hỏi:

– Sao đơn vị c̣n thưa quá vậy ?

– Th́ c̣n sao nữa ? Chẳng lẽ đánh giặc lại sống cả à ?

– Trận này thế nào ?

– Gặp sứa lửa rồi ! Mới nổ một phát nó đă quặp ḿnh lia lịa . Mẹ kiếp, cái kiểu này vừa chết, vừa đói, tụi lính nó làm thịt tôi mất.

– Ǵ mà bi quan thế cậu?

– Đù mẹ, tớ về được Hà Nội, tớ lột hết lon trả lại chúng nó ngay. Người ta đưa ḿnh vào bước đường chó chết, mà cứ giục ḿnh lập công. Tớ chưa từng gặp một t́nh cảnh nào như vầy. Cậu thấy không ? Thương binh như thế, lấy ǵ băng ?

– Tốt hơn đừng đánh.

– Đừng đánh cứ nằm đây, lấy ǵ ăn ? Đánh cũng chết, đói cũng chết. Nên chọn cái nào ?



https://www.modernforces.com/img/new_site/psyops_15.jpg



********************

hoathienly19
03-09-2025, 21:20
https://www.youtube.com/watch?v=961aUa4sIic
961aUa4sIic



Máy bay đă lượn trên đầu chúng tôi. Rồi chỉ trong giây phút chúng tôi đă nằm trọn vẹn trong cái ṿng vây của chúng. Hăi hùng quá !

Cố nhiên là những trận mưa bom xảy tới. Có lẽ đàn máy bay thích lắm. Lâu nay chúng t́m mà không thấy dấu vết nhưng nay th́ bỗng nhiên các vị lại nổ súng chẳng khác kêu lên “lạy ông con ở bụi này”.

Những người chết và những người sống sót mất tinh thần. Th́ cũng giống như những trận bom khác, thế thôi.

Chỉ có một điều may mắn duy nhất từ khi chúng tôi rời Hà Nội đến nay, là bỗng nhiên lính Mỹ rút đi. Thiệt là phước đức trời cho.



https://images-na.ssl-images-amazon.com/images/S/compressed.photo.goo dreads.com/books/1175112075i/480616.jpg



Chiều hôm đó, một vấn đề đặt ra rất khó xử cho tôi là cái hộp sữa của Hồng cho tôi lúc tôi từ giă cậu ta mà rời bệnh xá.

Làm sao ăn nó ?

Nghĩa là làm sao uống sữa giữa lúc thiên hạ đói meo và máu me đầy người.

Cố nhiên là phải thủ tiêu cái hộp sữa kia một cách vô cùng bí mật và phải rủ những người nào tối cần thiết. Năm Cà Dom và Hoàng Việt, tất nhiên rồi !

Nhưng c̣n địa điểm th́ bí mật hoàn toàn. Đây là sự sang trọng cực chẳng đă. Uống sữa trong lúc không có gạo nấu cháo.

Đợi cho ai nấy ngủ hết, tôi mới sang rỉ tai Hoàng Việt và Năm Cà Dom. Hai vị này cứ tưởng tiên trên trời mới ban xuống. Tôi bèn ấn cái hộp sữa vào ngực vào tay họ để cho họ tin chắc.

Thế là chúng tôi uống sữa. Có trời mới biết được xuất xứ của hộp sữa này.

Nói đúng ra là uống nước sôi có pha tí sữa. Thiếu chút nữa Năm Cà Dom lấy ống tiêm tiêm vào mạch máu chúng tôi, như tiêm thuốc trường xuân bất lăo.


https://www.psywarrior.com/246276VNCH.jpg



Chúng tôi không quên để dành cho ông Chín một cốc. Hoàng Việt nói:

– Ông Chín yếu quá rồi !

Quả thật, ông Chín đă kiệt sức. Ông không c̣n nói năng hoạt động bảo vệ lập trường như trước kia nữa.

Tôi nghĩ, bây giờ có lẽ trong thâm tâm, ông Chín đă tự nhận rằng chuyện vô kỷ luật, mất lập trường thậm chí phản động là những chuyện tất nhiên, của bộ đội trên con đường này.



https://www.psywarrior.com/VNTrail49F.jpg



Sáng rồi.

Tôi sợ buổi sáng vô cùng, nhất là cái buổi sáng hôm nay, mà chúng tôi biết được rằng nó đến với tất cả sự bất lợi.

Tôi không dám nh́n hai nhà quân sự Mạnh Rùa và Tuất. Họ đang làm những việc ngoài khả năng của họ để dựng dậy đám lính không c̣n hồn.[/i

Mạnh Rùa huưt c̣i liên tục.

C̣i báo động khẩn cấp nhưng không có ai đi hoặc ḅ lết tới cả. Mạnh Rùa và Tuất phải đi dựng từng người dậy và lôi họ đến chỗ tập họp.

Mạnh Rùa nói:

– Bây giờ tôi không c̣n th́ giờ để nói nhiều hơn nữa, tất cả hăy sẵn sàng và rút ngay khỏi nơi này.

Tất cả binh sĩ ră hàng trở về lều, bước đi nặng chịch, mắt nh́n xuống đất.

Tôi và Năm Cà Dom tuy không nằm trong quân số của Mạnh Rùa nhưng chúng tôi đă ba lô lên vai và sẵn sàng tiếp tục làm chùm gởi bám vào đơn vị của anh ta.

Trông ông Chín, ông già Noël và Hoàng Việt chống gậy đứng gục xuống dưới sức nặng của chiếc ba lô như quả núi đè trên lưng. Tôi hết muốn nói ǵ.

Ba người này nếu dự vào một cuộc chạy đua th́ chưa biết ai sẽ về nhất. Mạnh Rùa quát luôn mồm :

– Mau lên ! Nó đến rồi ! Đồ ăn hại, cứ lờ đờ thế kia !

C̣n Tuất th́ có vẻ chính trị viên hơn :

– Ráng lên các đồng chí. Vào đến trạm trong tôi sẽ kiếm ḅ đăi các đồng chíí. Tha hồ tẩm bổ !

Một binh sĩ mỉa mai:

– Ḅ ǵ ? Ḅ lết chắc.

Họ c̣n tiếp tục mỉa mai cấp chỉ huy của họ, gần như công khai. Một người nói :

– Phen này th́ các người mất chức hết. Ba tháng hành quân làm cho đơn vị này từ ba trăm người nay c̣n lại nấu không ngọt bát xáo.

– Im im! Hung thần đến ! Sa tăng ! Sa tăng, suỵt !

– Hung thần à ? Tớ cũng đếch sợ . Hắn cũng bỏ trận địa chạy vắt gị lên cổ như chúng ḿnh thôi. Từ rày đụng trận, tớ chạy. Kẻo chết bỏ vợ bỏ con… ông đấm… ông đấm… ông đếch sợ sa tăng.

– Chà ghê nhỉ. Có dậy hành quân không ? Đồ ôn binh.

Cả đám im phắc và nhảy nhổm cả lên, Mạnh Rùa đă đến đúng lúc . Hắn quát:

– Này liệu cái hồn. Có dậy không ?

Cả đám chạy tản ra. Chỉ c̣n một cậu nằm nín lại. Mạnh Rùa tới ngay. Hắn lại quát vào cái vơng im ĺm:

– Sao nằm đây. Sao nằm đây ?

Mạnh quát hai ba lượt mới có tiếng đáp:

– Em đau dạ dày.

– Tại sao lại đau dạ dày ?

– Dạ… em em…

– Không đi đánh trận vừa qua à ? Anh lại là trung đội trưởng nữa !

– Dạ em đau.

– Tại sao vào đây lại đau dạ dày ?

– Dạ em đau từ Hà Nội, nhưng bác sĩ vẫn cứ lấy em đi như thường.

– Láo, đồ láo ! Thằng bác sĩ nào lại vô lương như thế.

– Dạ sự thật thế ạ . Em đau quá. Không ăn được ǵ cả.

– Cũng may là ở đây không có cái ǵ để anh ăn. Nhưng anh vẫn phải hành quân nghe chưa . Đứng dậy, đi ngay !

-Dạ em không đi được ạ.

– Anh nói với ai vậy? Anh có nhớ anh là trung đội trưởng không ? Tôi hạ lệnh cho anh đứng dậy, điều động trung đội ngay.


https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2499875&stc=1&d=1741554305


Mạnh Rùa đi lướt qua một lượt. Hắn dừng lại không biết mấy lần để ḥ hét gầm gừ.

Đến người cuối cùng ngay bên cạnh tôi, hắn không nói nhiều nữa. Hắn đưa chân đá vào chiếc vông no tṛn.

Măi chiếc vơng kia mới ngọ nguậy.

– Dậy ngay .

-Dạ em sốt ạ.Tiếng nói vang ra từ bên trong chiếc màn xanh rũ xuống vơng.

-Tại sao sốt ?

– Dạ tại em lên cơn.

-Tại sao lên cơn ?

– Dạ em ăn lá bép bị kiết lỵ nữa.

– Tôi không biết. Lệnh là lệnh. Dậy ngay !

Mạnh Rùa lại sút vào chiếc vơng như đá bóng.

Hẳn lầu bầu :

– Ở đây không có bệnh với tật ǵ cả. Bom đạn không vị t́nh. Người ta đi… Không phải bằng cái chân, mà bằng cái đầu, hiểu chưa hiểu chưa ?


https://www.psywarrior.com/Caplin1SFVN.jpg


Rồi Mạnh Rùa tốc màn ra. Hắn nh́n thấy bàn chân của bệnh nhân. Hắn reo lên ngay như bất chợt gặp một sự thú vị.

– À đây rồi. Đây là cái thằng đă bắn vào chân phải không ? Và nhảy tàu ở Hàm Rồng phải không ?

Hay nhỉ, vào đến đây lại giơ cái sốt rét và kiết lỵ ra để không hành quân. Kỳ này tao bắn dùm cho một viên vào đầu.

Rịch rịch ! Mạnh Rùa lại sút liên miên vào chiếc vơng, làm cho nó đưa qua đưa lại.

Mạnh như một cầu thủ điên tiết đá túi bụi không c̣n kể trúng trật nữa. Và tiện tay hắn ta giật luôn dây vơng làm cho bệnh nhân ngă lăn kềnh xuống đất.

Cặp mắt Mạnh Rùa đỏ nọc. Hắn nắm lấy tóc anh chàng quật ngửa anh ta ra. Một tay hắn ṃ mẩm vào báng súng ngắn đeo bên hông.

– Đồ ăn hại !

Tôi nhắm mắt lại. May quá, không có tiếng súng nổ.

Mạnh Rùa dạng hai chân ra, mồm phùng ra thổi c̣i với tất cả sức cha sanh mẹ đẻ. Tiếng c̣i vang lên như bứng tung những gốc cổ thụ.

Hắn cắm đầu xuống mà thổi, hắn nhắm tít mắt lại mà thổi, hằn tuôn tất cả cơn lôi đ́nh vào cái c̣i bé nhỏ.

Rồi hắn đi.

Hắn quay lại chỗ anh trung đội trưởng đau dạ dày. Anh này tên là Thưởng. Mạnh Rùa vớ lấy một thanh cây cầm trong tay. Mạnh Rùa hất hàm :

– Thế nào đồng chí trung đội trưởng ?

– Dạ dày em đau quá !

– Ở đây không có mỏng và dày, chỉ có hành quân ngay thôi. Đồng chí có đi không ?

– Dạ… dạ…

Vút vút vút Mạnh Rùa quật vào anh trung đội trưởng đau dạ dày. Anh này nằm im không kêu.

Mạnh Rùa đánh đúng ba gậy rồi ném chiếc gậy đứng thở dốc. Hắn đă thấy vơ lực trở thành bất lực. Hắn đứng há hốc mồm ra mà thở.

Rồi hắn quát gọi. Một anh nào đó cũng hăy c̣n biết đến thượng cấp đă chạy đến nghe Mạnh Rùa truyền lệnh.

Mạnh Rùa lạnh lùng bảo :

– Cởi hết quân phục nó ra.

Thấy anh kia không chịu thi hành lệnh của ḿnh, Mạnh Rùa lại quát.

– Cởi mau ! Đồ phản bội !

Trung đội trưởng Thuởng mà ba gậy vừa quật vào người vẫn nằm im như không có, đă ngóc đầu dậy khi bị viên tiểu đoàn trưởng của ḿnh gán cho cái danh từ phản bội.

Thưởng cố nắm mép vơng gượng ngồi dậy. Một con người lép kẹp như một cái mái chèo, không c̣n tim phổi trong lồng ngực. Thưởng trân trối nh́n vào Mạnh Rùa, môi mấp máy không nói ra lời và hai hàng nước mắt chảy ṛng ṛng xuống má.

Mạnh Rùa quát :

– Tao ra lệnh lột quân phục của mày và tuyên bố kể từ nay mày không c̣n trong đơn vị tao nữa.

Anh kia từ từ bước lại gần Thưởng đề thi hành cái lệnh của Mạnh Rùa, nhưng Thưởng xua xua tay:

– Được rồi ! Các đồng chí không phải nhọc công. Tôi thấy tôi không c̣n xứng đáng…

Rồi Thưởng gục mặt vào hai bàn tay nức nở.

Mạnh Rùa bỏ đi. Anh kia cũng bỏ đi theo Mạnh. Thưởng cố đứng dậy cởi hết quần áo mang đi trả cho Mạnh rồi trở về ngă vật trên vơng.

Thưởng khóc, Thưởng than thở một ḿnh :

– Tôi đă làm ǵ nên đảng đuổi tôi ? Hay tôi đă không làm được ǵ nên đảng đuổi tôi ?



https://www.psywarrior.com/2662a.JPG

hoathienly19
03-20-2025, 12:34
https://ongvove.wordpress.co m/wp-content/uploads/2010/05/dmhcm2c1.jpg


Cuộc hành quân cấp tốc vẫn bắt đầu. Nói đúng ra là một trận chạy bán mạng, chạy không cần kiểm điểm kẻ c̣n người mất miễn sao thoát khỏi cái khu rừng đi bị máy bay trinh sát khoanh tṛn.

Chúng tôi chạy theo anh giao liên muốn đứt ruột, bụng đói meo, dạ dày lép như trấu, hai đầu gối khua nghe lọc cọc, hai màng tai muốn vỡ tung ra.

Không cần biết anh giao liên dắt ḿnh đi đâu v́ cái chết đang trùm xuống đầu tôi với đôi cánh sắt kia rồi.

Khi chúng tôi được lệnh dừng lại th́ không đứa nào đứng vững được nữa. Tất cả đều ngă quy xuống như những cây cỏ bị phạt ngang gốc.

Tôi tưởng như hai lá phổi của tôi đă dán vào lồng ngực và ḍn như bánh tráng.

Chập sau, anh giao liên lân la đến nói chuyện với tôi. Tôi moi trong ba-lô t́m một điếu thuốc để mua chuộc anh ta.

Thuốc chẳng thay cơm được nhưng nó làm cho người ta tươi lên.

Tôi hỏi :

– Nghe nói đây là Plei-me phải không anh ?

– Đúng ! Đây là Plei-me.

Anh ta ngồi hút đến quá nửa điếu thuốc mới nói tiếp :

– Nếu chúng ta nh́n nhận sự thực th́ chúng ta thua to nhất ở trận Plei-me.

Chắc có lẽ các anh ngạc nhiên khi nghe tôi nói như thế. Nhưng v́ tôi là người đă tham dự trận này cho nên tôi dám nói như vậy.

Đánh với một đối phương mà ḿnh chỉ biết trên khái niệm, mà lại khái niệm sai trăm phần trăm th́ làm sao ?



https://www.psywarrior.com/122VN70F.jpg


Anh giao liên chậm răi kể tiếp:

– Vừa chạm súng là chúng tôi mất tin tưởng ngay.

Chúng tôi không biết đă đội bao nhiêu bom pháo .

Không biết đối phương ở đâu và không biết cả cấp chỉ huy ở đâu. Bom nổ và lửa cháy thành biển. Và tôi chạy…

Ba ngày sau tôi mới thoát khỏi cái trận đồ quái ác đó.

Tôi là người thứ nh́ của đại đội c̣n sống sót.

Người thứ nhất c̣n nguyên vẹn thân thể nhưng đă phát điên, c̣n tôi chưa điên, nhưng đă lănh một cái “mề đay” vào bả vai bây giờ vẫn chưa gỡ ra được.

Sau trận đánh ba tháng, người ta vẫn chưa dám dùng nước suối ở vùng này. Xác người nằm lang thang khắp nơi.

Người ta nói cọp ở các rừng khác đánh hơi biết, kéo tới đây tha hồ phá cỗ.

V́ thế cho nên cọp vùng này rất thích thịt người, và cũng v́ thể, người ta nói cọp Plei-me dữ hơn cọp ở các rừng khác.


https://www.youtube.com/watch?v=aY0wpA3Njis
aY0wpA3Njis


Bỗng một tiếng quát :

– Giao liên trốn đâu rồi ?

Tôi thấy Mạnh Rùa hầm hầm đi tới. Anh giao liên lên tiếng :

– Em đây ạ !

– Lại đây bảo ! Mạnh Rùa chống nạnh và hất hàm. Cậu thấy tạm trú ở đây đêm nay được không ?

– Dạ đư… ợc ạ ! ..

– Có bảo đảm không ?

– Dạ được nhưng không bảo đảm. . . v́. . . đây là băi chiến trường Plei-me ạ. Máy bay Mỹ đi ngang qua đây là cứ bắn không cần biết mục tiêu và kết quả ra sao hết.

Mạnh Rùa ngạc nhiên khi nghe nói đây là Plei-me.

– Đây là Plei-me à ?

– Vâng ! Đây là Plei-me, băi xương trắng của hằng ngàn người… Đồng chí có muốn xem…

– Câm ngay ! Tao bắn bề đầu. Pốp !


https://www.youtube.com/watch?v=wT7SKArwt-8
wT7SKArwt-8


Cậu giao liên ôm mặt tiu nghỉu lùi ra. Thấy Mạnh Rùa nổi cáu tôi cũng không biết làm sao. C̣n Năm Cà Dom th́ rỉ tai Mạnh Rùa :

– Cậu giao liên là người có dự trận Plei-me đấy ông bạn. Cậu ta biết rất rơ. Cậu ta thấy cậu là nhà quân sự cho nên cậu ta kể sự thực cho cậu liệu bề mà điều quân.

Mạnh Rùa lặng thinh. Có lẽ y thấy ḿnh vô lư. Y nói chữa ngượng:

– Thế ra ḿnh không thể dừng ở đây được à ?

– Đúng ! Ḿnh phải vượt qua cái tử điểm này chớ !

Mạnh Rùa bỏ đi một nước.

Anh giao liên đợi cho Mạnh Rùa đi khuất, bèn nói với chúng tôi :

– Cán bộ tiểu đoàn đấy. Sáng suốt nhỉ !

Tôi vuốt giận anh ta :

– Thôi cậu. Anh ta vừa thua một trận, nền anh ta cáu.

– Sao anh ta có quyền đánh cấp dưới.

– Có chứ ! Có thừa nữa chứ ! Anh ta đập cả bằng gậy !

Anh giao liên gạt phăng :

– Thôi được ! Các anh chuẩn bị, tôi đi đây !

Tôi biết là bỏ mạng sa tràng rồi. Ở đây nhất trạm nh́ trời. Sao Mạnh không chịu hiểu !


https://vbsp.org.vn/wp-content/uploads/2019/05/41.jpg


Thế là cuộc hành quân bắt đầu. Anh giao liên đứng trước mặt Mạnh Rùa dập gót chào hẳn hoi.

– Tôi xin dắt đường tiếp tục.

– Cho khéo nghe. Lạc đường tao bắn bỏ. Đồ ăn hại !

– Vâng ạ ! Nhưng em xin báo cáo là băi pháo ở trước mặt. Đơn vị phải vượt nhanh thật nhanh.

Chúng tôi xốc ông Chín dậy, nhưng ông c̣n sức đâu nữa mà dậy.

Lăo già ngoại ngũ tuần đă mài ṃn hết cái khối con sức khỏe trên đá Trường Sơn, bây giờ ngồi dậy không nổi, c̣n sức đâu mà vượt qua băi pháo ?

Ông Chín lấy sâm Triều Tiên ra ngậm cầm hơi. Ông cố lắm mới mở mắt ra được. Người ông như cái áo giấy mắc mưa.

Ông Chín gượng đứng dậy với sự giúp sức của tôi và Năm Cà Dom.

Vấn đề lương tri, lương tâm, lương ǵ ǵ nữa đều được đặt ra ở đây tại chỗ này, nơi hai bàn chân của ông già lập trường đang run run đứng.

D́u ông ta đi hay bỏ ông ta ở lại đây, nơi mà cọp đang thèm thịt người ?

D́u ông ta đi là đúng, đúng quá đi chớ.

Ai không biết vậy, nhưng lấy ǵ để mà d́u ông Chín ?

Trong bụng mỗi người chúng tôi đều chỉ có nước lă, d́u ông Chín đi th́ ông sẽ đi được mấy bước, c̣n khiêng ông trên vai, th́ là chuyện không thể làm đối với bất cứ ai ở đây.

Ông Chín tuy mệt mỏi thể xác nhưng tinh thần rất minh mẫn. Ông nói với tôi một thôi dài không dứt đoạn :

– Cám ơn các đồng chí. Các đồng chí muốn cho tôi đi tới gần quê hương hơn nhưng tôi biết sức tôi đă kiệt cạn rồi. Tôi đành nằm lại đây thôi. Nhưng tôi cũng đă toại nguyện lắm rồi. Dù sao tôi cũng gần quê tôi hơn khi tôi ở ngoài kia. Ở đây là miền Nam rồi. Các đồng chí cứ yên ḷng bước tới, tôi mở mắt to ra mà nh́n các đồng chí đi mỗi bước gần quê hương thêm một bước.

Khi tôi c̣n ở Hà Nội tôi có nghe một câu chuyện đă trở thành giai thoại như sau :

Có một lăo già Nam Bộ vượt Trường Sơn. Khi về tới gần ranh Nam Bộ th́ ngă bệnh nặng. Biết lăo không thể sống được anh em trong đoàn bèn khiêng lăo về tới đất Nam Bộ.

Lăo già cố sống cho đến lúc anh em nói cho lăo biết đây là đất miền Nam. Có lẽ lăo chỉ mong chờ cái giây phút đó thôi, cho nên khi lăo nghe anh em nói thế th́ lăo tḥng chân xuống chấm đất th́ tắt thở.

Câu chuyện đó không biết có xảy ra hay không. Mà bây giờ tôi lại thấy một chuyện thực trước mắt đây.

Tôi và Năm Cà Dom mỗi đứa một bên xốc nách ông Chín, lê ông già đi tới.

Anh giao liên dắt cả lũ vừa quân vừa dân chánh lủi trong rừng, đi theo một con đường mới hoàn toàn, dưới chân không có quăng ṃn nào cả.


Một cuộc chạy băng rừng nối tiếp theo một cuộc chạy băng rừng, bụng ọc ạch nước suối, đầu nóng rực như than lửa.


https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcR BDbg3gOhF7c5jh0pxR5Z XsZSvGnmYiDO3AQ&s


Anh giao liên cứ dừng lại và quát:

– Chỗ này máy bay bay qua thường lắm. Đi cho kỹ.

– Đây là băi pháo. Chạy nhanh lên !

Đây là sự trả thù. Cái tát tay của Mạnh Rùa mang lại kết quả này. Tôi biết mà tôi không sao ngăn được.

Cái khổ của tôi là phải chia một nửa trọng lượng của một lăo già với Năm Cà Dom. Hết leo lên lại tuột xuống, không có một bước nào bằng phẳng.

Hơi thở của ông Chín phụt ra nóng như lửa đốt mặt tôi. Thỉnh thoảng ông lại ngă hằn đầu vào vai tôi. Bộ râu khó coi của ông quệt qua quệt lại trên mặt tôi. C̣n cặp mắt ông th́ nhắm híp lại.

Chân tôi đă rụng rời. Tôi thở hết ra hơi. Tôi vẫy anh giao liên lại và nói:

– Thôi đồng chí… cho… tôi xin đi !

Dường như anh giao liên biết rằng tôi hiểu ư định của anh nên anh xổ ra ngay một tràng dài như đại liên:

– Bố chúng nó chớ. Gặp ông chơi th́ có mà hộc máu mồm rụng cả chân. Bảo cho chúng nó biết chúng nó bỏ cái thói đó đi. Chưa hết đâu, ông c̣n cho tiếp một màn nữa.



https://www.youtube.com/watch?v=7jxGWkS8IOU
7jxGWkS8IOU



************

hoathienly19
03-23-2025, 07:46
CHƯƠNG 29


Mặt trời đă xuống thấp hơn ngọn cây rừng khi chúng tôi được lệnh hạ trại của anh giao liên.

Thiệt là may phước.

Tôi và Năm Cà Dom cố treo vơng căng tăng thật nhanh cho ông Chín, rồi hai đứa ngă lăn ra đất như lần trước.

Anh giao liên đến bên tôi, với giọng thân thiết :

– Xin lỗi nhé ! Nếu không có các anh tôi cho cái đám thổ phỉ này lội rừng sáng đêm nay.

Anh ta lôi tôi ra rỉ tai :

– Ngày mai vừa hừng sáng là tôi hô biệt kích tới nhé. Các anh cứ nằm ngủ như thường, để tôi cho chúng nó “ tập thể dục ” một trận nữa.

Mạnh Rùa cũng không phải là tên chỉ huy gà mờ. Cho nên tôi vừa chợp mắt là hắn đă hầm hầm tới. Hắn quát :

– Thằng giao liên đâu rồi ?

Anh giao liên đang nằm trên vơng ngay bên cạnh tôi. Anh ta liệu bề không thoát được nên vội lên tiếng:

– Dạ… em đây ạ !

– Tiên sư mày, mày là thằng phản động phá hoại quân đội, tao bắn mày bỏ đây cho cọp Plei-me ăn xác mày nghe chưa ?

Mạnh Rùa vừa nói vừa nghiến răng, rồi hắn quát lính trói anh giao liên lại.

Tuy là tàn quân nhưng đơn vị của Mạnh c̣n đủ sức trói một thằng người vào gốc cây.

Mạnh Rùa móc súng ra bước tới, lên đạn. Tiếng cơ bẩm lùi ra rồi chạy tới đưa đạn rền ṇng nghe rơ quá, làm tôi ngồi bật dậy.

– Anh Mạnh ! Tôi kêu rú lên. Bắn nó ai dắt đường.

Mạnh quay lại tôi, đôi mắt lườm lườm :

– Tao không cần ai dắt cả. Tao vạch lấy đường mà đi !

Mạnh Rùa mổ súng vào trán anh giao liên :

– Mày định giết hết đơn vị tao phải không, mày là thằng gián điệp. Tao bắn mày là bắn một thằng gián điệp !

Anh giao liên cười nhếch mép :

– Thằng nào bắn tao mới là thằng gián điệp. Mày đă giết gần hết binh sĩ của mày rồi. Ai bắt tội mày mà mày bắt tội tao ? Đơn vị này rồi sẽ có thằng tố cáo mày.

Tôi bảo Năm Cà Dom can ngăn Mạnh Rùa. Hắn há không nhớ cái chuyện cướp kho gạo đă đưa đến cái hậu quả nào hay sao ? Bây giờ lại làm cái tṛ này nữa.

Mạnh Rùa có lẽ đă bị câu nói của anh giao liên đảo lộn tâm thần nên hắn quay đi, và kéo cơ bẩm lẫy viên đạn văng ra lăn lóc dưới đất.

Hắn lẩm bẩm:

– Tôi đi guốc trong bụng chúng nó mà. Làm trời với ai chớ với tôi th́ tôi diệt. Nó tưởng tôi không biết cái tṛ trẻ con đó hả ?

– Thôi đi cậu ! Năm Cà Dom xô Mạnh Rùa ra xa rồi đến mở trói cho anh giao liên.


https://sogsite.com/wp-content/uploads/2021/02/b8.jpg


Trời tối nhanh với cơn mưa đố ập xuống bất ngờ.

Anh giao liên được mở trói, đến ngồi phệt bên tôi cứ nhổ nước bọt xoèn xoẹt, tỏ vẻ bất b́nh đến cực độ.

Anh ta ngồi im như gỗ, c̣n tôi không biết nói động tới anh ta bằng cách nào với lời lẽ nào cho khỏi bị anh ta phản đối. Sợ chọc anh ta nổi xung lên th́ khốn.

Nhất trạm nh́ trời mà !

Nhưng may quá, anh giao liên lại lên tiếng :

– Hắn ta biết cái Plei-me là cái thứ ǵ mà mới nghe tôi nói thế đă vội nhảy cỡn lên bênh vực chứ ?

Đấy là tôi mới nói sơ sơ thôi chớ chưa nói sự thực thê thảm của quân ta trong trận này đấy.

Nếu tôi nói sự thực ra chắc tôi bị xử bắn chắc.

Tôi hỏi:

– Sự thực bi thảm lắm sao đồng chí ?

– Thua to quá to đứt đuôi đi rồi chớ c̣n bi thảm bi thiết ǵ nữa.

Bố nó !

Ở ngoài Hà Nội, mới nhong nhong vô tới đây tưởng ḿnh là ông tướng nhà trời. Đụng với Mỹ, nó giả cho vài trận th́ trọc đầu đi đừng có mà lên mặt !

Anh giao liên ngoảnh lại hỏi tôi:

– Một trận đánh như vậy đó mà khi kể lại tôi nói rất dè dặt, thế mà hắn ta tát tai tôi là thế nào ? Các ông ấy thích nghe báo cáo chiến thắng lắm. Chiến thắng th́ khó chứ báo cáo chiến thắng th́ dễ mà. Thí dụ như trận tập kích của hắn ta ném vào quân Mỹ vừa rồi đó cũng là chiến thắng !



https://www.psywarrior.com/T10VNTrail.jpg


Tôi hỏi anh giao liên:

– Tới trạm có gạo không đồng chí ?

– Cái đó tôi không được biết đồng chí ạ !

– Chớ b́nh thường các đồng chí ăn gạo ở đâu ?

– Chúng tôi lănh lúa hoặc bắp.

– Trời đất, rồi làm sao mà ăn ?

– Vịt gà ăn lúa th́ sao?

– Đồng chí nói ǵ kỳ cục vậy?

-Tôi mong có lúa để mà sống, chỉ sợ không có lúa thôi.

– Mỗi khẩu phần là bao nhiêu ?

– Người ta phát bao nhiêu th́ lănh bấy nhiêu.

- Không có qui định ǵ hết à ?

– Có nhưng giao liên là cơ quan bán quân sự cho nên phải tự túc lấy tám mươi phần trăm, chỉ lănh được hai mươi phần trăm mà không có đủ để phát cho chúng tôi.



https://www.psywarrior.com/2266VNF.jpg


Sáng hôm sau nắng lên đẹp.

Một ngày nắng lên giữa rừng là một hạnh phúc quá to lớn đối với người đi đường. Cho nên khi nắng lên ấm một chốc là đă thấy có người tắm dọc hai bờ suối .



https://cdn.pixabay.com/photo/2024/06/17/23/30/trees-8836655_1280.jpg


Ôi chao ! Trông thật là vui, và thật là nhộn. Có cả một sự biểu dương xương sống xương sườn. Không phải một cuộc biểu dương sức mạnh mà ngược lại.

Riêng tôi th́ tôi nhớ chắc chắn rằng từ ngày đi trên đường này tới nay tôi chỉ tắm có một lần, c̣n những trận dầm mưa hay ngâm ḿnh dưới suối th́ không kể. V́ tắm đối với tôi có nghĩa là sốt.

Tôi thấy ḿnh vừa nhát vừa lười, tôi không c̣n tin tưởng ở cái ǵ nữa cả. Đă vậy tôi c̣n cho ḷng tin là một sự ngu xuẩn.

Càng tin th́ càng bị lừa và càng thất vọng.



https://www.youtube.com/watch?v=Mob34vUwF0c
Mob34vUwF0c



Tôi c̣n đang chưa biết làm ǵ th́ Năm Cà Dom đến rủ tôi đi đào trùn hổ về ăn, v́ Năm đă trông thấy có người đào được loại kư sinh trùng này ở đằng kia.

Tôi miễn cưỡng đi theo Năm Cà Dom nhưng không bao giờ tôi nghĩ rằng ḿnh có thể nuốt trôi được con trùn hổ.

Năm Cà Dom hỏi :

– Cậu đă từng ăn con cóc chưa ?

– Chưa !

– Làm cách mạng giải phóng miền Nam th́ phải tập ăn cóc, rắn mối, dế nhũi, mối cánh, v.v… nhưng có con “kiếc” là đừng có xực nghe chưa ? Ăn là chết ngay !

– Con kiếc là con ǵ ?

– Nó cũng là loại cóc nhưng da nó đỏ, và có gai nhọn.


https://tracuuduoclieu.vn/wp-content/uploads/2019/03/con-coc-duoc-lieu-tue-linh2.jpg


Có tiếng Mạnh Rùa đang căi nhau với Tuất làm tôi và Năm Cà Dom dừng lại lắng nghe.

– Tại cậu tất cả ?

– Chứ để cậu bắn chết nó à ?

– Th́ đă sao ? Hơn là nó trốn mất rồi.

– Chính là tại cậu. Tại sao lại tát tay nó ? Tớ nói thật. Đây chẳng phải phê b́nh ǵ cậu. Tớ thấy cậu đối xử với mọi người như một anh ǵ chớ không phải cấp chỉ huy.

– Lính tráng như thế ai chỉ huy được ?

Rồi Mạnh Rùa quay ra quát:

– Đi t́m cho được lôi cổ nó về đây.

V́ sự sống chung của đơn vị và cũng là sự sống riêng của từng thằng, đám lính chạy tủa ra.


https://www.psywarrior.com/T17HCMTrail.jpg


************

hoathienly19
03-25-2025, 08:27
https://www.psywarrior.com/2575VN.jpg


Như vậy là anh giao liên đă trốn rồi. Một trường hợp chưa từng xảy ra từ trước tới nay. Thế là rắn đă mất đầu. Cuộc hành quân đ́nh lại hoàn toàn. Và chưa biết là chuyện ǵ sắp xảy đến cho chúng tôi ?

Biết đâu lại chẳng có một màn vui vẻ như cái màn tiếp theo vụ cướp kho hôm trước ?

Độ vài giờ sau có lính chạy về vừa thở hồng hộc vừa phi báo cáo với Mạnh Rùa.

– Tôi… đă gặp !

– Gặp cái ǵ ?

Người lính đứng thở đằng mồm măi mới nói tiếp được:

– Em gặp một cái vơng mắc trên ngọn cây, em gọi măi nó cũng không đáp lại. Em dọa bắn, nó cũng im luôn. Đích thị hắn rồi. Em cho người giữ chặt. Em chạy về báo cáo.

Mạnh Rùa quát:

– Gọi nó xuống ngay. Không xuống cứ bắn bỏ !

Mấy người lính khác lại chạy đến báo cáo :

– Đồng chí Thưởng đă chết !

Mạnh Rùa quát :

– Thưởng nào ?

– Thưởng Trung đội trưởng trung đội sáu đại đội hai.

Mạnh Rùa như bị ngọn roi bất thần quật vào giữa mặt tối tăm trời đất. Mạnh Rùa nhảy cỡn lên la rối rít :

– Sao nó chết ? Nó chết ở đâu ? Ôi ! Trời đất ơi !

Anh lính báo cáo lại rành mạch đầu đuôi

Từ hôm qua Mạnh Rùa đă đập Thưởng mấy gậy, đă cởi hết quân phục của Thưởng và bỏ Thưởng ở lại phía sau trong lúc Thưởng vừa đau dạ dày vừa sốt rét, cho Mạnh Rùa nghe. Nghe xong Mạnh Rùa hỏi :

– Bây giờ nó ở đâu ?

– Ở đằng kia.

– Đằng kia là đằng nào ?

Rồi Mạnh Rùa chạy theo anh lính.

Thưởng nằm úp mặt trên một cái rễ cây. Ḿnh mặc một cái mai ô. Mạnh Rùa qú sụp xuống, ôm xốc Thưởng lên, ngửa mặt Thưởng lên.

Nét mặt của Thưởng đă xanh ngắt và mũi đầy bụi đất.

Trong mồm Thưởng có mấy cái lá xanh c̣n tḥi cả ra ngoài hai hàm răng. Hai tay Thưởng giơ thẳng ra phía trước như trong lúc ngă xuống Thưởng cố vươn tay lên bám lấy cái ǵ để nhoài tới, bây giờ đă cứng ngắt không xếp xuống được.

Mạnh Rùa kêu lên:

– Trời ơi, sao mày ḅ tới đây Thưởng !

Mày giận tao lắm phải không ? Tao là thằng khốn nạn !

Rồi viên chỉ huy gục đầu trên ngực của thằng bạn và là cấp dưới của ḿnh.



https://www.psywarrior.com/T6SPC.jpg


Nghe Thưởng chết, tôi và Năm Cà Dom chạy đến. Tôi thấy cái cảnh tượng Mạnh Rùa gục trên ngực thằng đồng đội mà khóc rống lên. Có lẽ Mạnh Rùn hối hận về sự đối xử của ḿnh đối với Thưởng.

Nhưng có lẽ cũng chưa có một viên chỉ huy nào bị dồn vào t́nh thế bế tắc như Mạnh trong những ngày mà tôi đi trên đường Trường Sơn này.

Những trận bom liên tiếp, những trận đánh thất bại, những cơn đói, không có một phương tiện liên lạc và chỉ huy trong tay… Làm chỉ huy như Mạnh thật cũng khổ.

Tôi thấy Mạnh giải quyết mọi công việc với những quyết định bất thường, như xét ba lô chúng tôi, rồi cướp kho gạo, rồi mở đường máu, và tát tai anh giao liên.

Nhưng tôi hiểu Mạnh, t́nh thế của đơn vị làm cho Mạnh lên cơn sốt tâm tư. Mạnh muốn hành động ghê gớm để vượt lên mọi gian nan đang d́m đơn vị của Mạnh xuống, nhưng Mạnh bất lực.



https://www.psywarrior.com/T07Better.jpg


Mạnh đă xử sự với Thưởng như một chúa đảng đối với một tên lâu la có tội. Mạnh kéo quân đi, bỏ Thưởng ở lại. Mạnh cũng không c̣n nhớ tới Thưởng bị bỏ lại.

Bây giờ Thưởng đă ḅ lê tới đây, quyết đuổi theo kịp đơn vị để chết trước mặt Mạnh. Cái chết đó là một sự trả thù đắt giá nhất đối với Mạnh. Linh hồn Thưởng chắc được thỏa thuê, khi mà thân xác của Thưởng cứ được nước mắt của viên chỉ huy bạo tàn đang hối hận tưới lên.

Những mảnh mặt trời nhảy múa loáng thoáng qua kẽ cây như những mảnh hồn oan hiện về sưởi ấm chúng tôi, như những mảnh xương biết đi, đi t́m người quen cũ.


https://www.psywarrior.com/4229VN.jpg


Tôi không hiểu tôi là ai, là cái ǵ, chỗ này là chỗ nào nữa, nếu không có tiếng Năm Cà Dom gọi tôi sang lều ông Chín.

– Nhanh lên ! Nguy quá rồi !

Tôi vọt sang. Nguy thật. Ông Chín năm trên vơng như một nhà tu sắp liễu đạo. Người ông tóp ve sát với chiếc vơng.

Mắt ông Chín vẫn c̣n thần sắc, ông nói sang sảng từng tiếng một :

– Tôi đi không đến ! Tôi phải nằm lại đây rồi. Các đồng chí hăy tiếp tục đi cho đến nơi.

– Ông Chín ! Ông đừng nói gở !

– Không, tôi biết sức tôi. Tôi không thể nào đi đuợc nữa.

– Không đi th́ nằm lại đây.

– Tôi sắp chết ! Tôi biết. Tôi nằm lại đây măi măi.

– Chúng tôi sẽ khiêng ông Chín cho tới nơi.

Ông Chín nhếch môi cười.

Đây đâu phải là chuyện vui mà ông Chín lại cười. Ông Chín cười v́ chúng tôi bịa ra một câu chuyện và để cho nó măi măi là một câu chuyện bịa.

Ông Chín móc trong túi áo trên, chọn trong xấp giấy lấy ra một tấm ảnh bốn sáu của ông, nói :

– Các đồng chí mang dùm ảnh tôi về đến nơi, th́ coi như tôi cũng về đến nơi với các đồng chí.

Ông Chín giơ tấm ảnh lên, không cố ư đưa cho ai nhất định. Năm Cà Dom đón lấy. Năm là người Gia Định với ông Chín.

Rồi ông Chín nhắm mắt đi luôn một hơi.

Như người ta đóng kịch. Thật là đơn giản hết sức.


https://www.psywarrior.com/751768b.jpg


Chúng tôi đâu có cái ǵ trong tay để đào đất, ngoài con dao găm lục như trành bằm mà chúng tôi đeo trong lưng lâu nay như thanh bửu kiếm.

Đất ở Plei-me cứng. Cho nên tôi và Năm Cà Dom ráng sức b́nh sanh bươi măi mà chỉ được cái lỗ cạn như heo ủi.

Chúng tôi có người chết mà đơn vị của Mạnh Rùa không hề giúp đỡ tí ǵ. Giá phải c̣n thằng Roánh ở đây th́ ít ra nó cũng tiếp chúng tôi một tay.

C̣n đằng này th́ họ xem như không có chuyện ǵ xảy ra. Tôi chỉ nghe họ nói với nhau :

– Lăo già đi âm ty rồi!

– Thôi chết cho khỏe cái thân già. Về trong đó ổng cũng không sống thêm được mấy ngày.

– Cái ba lô của lăo không biết c̣n ǵ trong đó.

Ông Chín nằm trên vơng, chiếc màn xanh lá cây đă phai màu phủ lên người ông như ông đang ngủ. Năm Cà Dom giở màn đưa tay vuốt mặt ông Chín và nói với giọng b́nh thường:

– Thôi ông Chín nằm lại đây ngủ cho ngon nhé. Tôi về tới Gia Định tôi sẽ t́m đến gia đ́nh ông.

Chúng tôi soạn ba lô ông Chín. Không c̣n ǵ cả. Gạo, muối, đường sữa đều hết sạch, củ sâm cuối cùng ông Chín đă dùng hôm qua. C̣n mấy chiếc áo quần và cái chăn bằng vải dù của ông đổi được ở dọc đường, chúng tôi đem cả ra lớp đắp lớp quấn cho ông ấm ḷng.

Đấy gia tài của một người cán bộ đi theo đảng hơn hai mươi năm !

Cứ để ông Chín nằm như thế trên vơng, tôi và Năm Cà Dom xỏ đ̣n vào khiêng với sự giúp sức của Hoàng Việt và ông già Noël đưa ông Chín ra phần mộ.



https://www.psywarrior.com/T62VN.jpg


Huyệt mộ cạn và thiếu bề dài. Thiệt là tủi thân cho người măn phần. Tôi định đào thêm một chập nữa nhưng Năm Cà Dom bảo đặt ông Chín xuống đất và bảo :

– Đừng đào tôi có cách.

– Để ông Chín nằm nghiêng và co lên à ?

Chúng tôi lấp đất lên. Đất không đủ che kín thi hài ông Chín. Chúng tôi bẻ lá đắp thêm. Sau cùng Năm Cà Dom nhặt một ḥn đá to đặt nơi dầu mộ làm như dựng bia cho người bạc phận.

Chúng tôi cúi đầu.

Vĩnh biệt ông Chín !

Có lẽ mỗi người đều cảm thấy sinh mạng của ḿnh mong manh quá. Trời ơi ! Thế mà đă xong một đời người. Trên đời này có cái chết nào rẻ hơn không ?

Nhưng kể ra th́ ông Chín hăy c̣n yên ấm hơn những mảnh xương vô thừa nhận phơi nắng phơi mưa trắng cả vùng rừng núi Plei-me này.

Tôi nằm li b́ trên vơng, cảm thấy ḿnh vừa chôn theo cái xác già cùng kiệt kia tất cả ư chí của ḿnh.

Vâng, tôi giờ đây chỉ c̣n là một cái xác cử động, chưa biết sẽ vấp ngă mà không đứng dậy nổi lúc nào.

Có lẽ để cho người nằm lại không cô đơn, Mạnh Rùa cho đem chôn Thưởng bên cạnh ông Chín.

Cũng một nấm đất sơ sài, có rào cây tết lá, nhưng trên lưng mộ h́nh như có những cái gân đất nổi lên như những lằn gậy đập trên thân người Trung đội trưởng.



https://www.psywarrior.com/T8SPCLaos.jpg


Cả đoàn tôi và đơn vị của Mạnh Rùa đang mong chờ các toán đi t́m, trở về với anh giao liên bị trói gô với vẻ mặt hằn học, nhưng chuyện đó chưa xảy ra th́ có mấy người về báo cáo về cái vơng treo trên ngọn cây. Tôi nghe họ nói với Mạnh.

– Tụi em leo lên đến nơi treo cái vơng. Một thằng chết.

– Thằng nào?

– Dạ em không dám nh́n kỹ. Em sợ quá.

– Thằng nào mà chết kỳ cục vậy?

Rồi không ai nói tới ai nữa.


https://www.psywarrior.com/VNDD3F.jpg


********

hoathienly19
03-27-2025, 07:25
https://www.psywarrior.com/78TPoemSolderF.jpg



Chiều, người ta lại nhóm lửa. Nhưng trong gà-mèn không có được một hạt gạo. Người ta t́m lá rừng. Người ta đi hái nấm. Người ta nấu nước sôi.

Tôi lại đến với Ngân.

Ngân đang nấu cháo. Trong những gợn nước sôi trào những hạt gạo nhào lộn một cách thoả thích như một bầy tiên nữ nơn nà bơi lội đùa cợt nhau trong một ḍng sông thần kỳ.

Ngân chân thật:

– Sao hồi tối anh không lấy gạo về nấu ?

– Mưa ướt củi hết không nấu được.

– Rồi anh nhịn đói à ?

– Cũng không đói lắm .

– Anh tự ái phải không ?

Tôi cười và ngồi xuống gần bếp lửa. Ngân lại hỏi :

– Anh giao liên trốn mất hả anh ?

– Trốn mất rồ i.

– Như rắn mất đầu. Rồi làm sao ḿnh đi ?

Tôi làm thinh.

Ngân sớt cháo ra nắp ga-men và trao cho tôi. Không chút ngần ngại tôi đỡ lấy cái nắp ga men gần đầy cháo loăng. Mùi thơm xộc vào mũi tôi ngây ngất. Nước mồm ứa ra, tôi nuốt chận vào hai ba lượt để có đủ sự b́nh tỉnh mà thưởng thức món cháo ngon do những ngón tay của Ngân tạo nên.

Những ngón tay lúc năy đă vo những hạt gạo này, những ngón tay dính tro lọ lem và có vết bỏng lửa và rươm rướm mồ hôi.

Tôi nâng chiếc nắp ga-men cháo lên môi mà mắt vẫn không rời những ngón tay của Ngân đang hoạt động .

– Ngân ạ !

– Dạ !

– Bao giờ về đến Châu Đốc, anh ghé nhà em th́ sẽ được thết một bữa cháo cá phải không ?

Ngân nh́n tôi, đôi má ửng hồng, đôi mắt nhấp nháy. Tôi chờ đợi ở Ngân một tiếng nói.

Nhưng , “đoàng” ! Tiếng súng ! Súng nổ !

Ở phía đằng kia, cách nơi này hơi xa. Tôi cho là không quan trọng, nhưng chỉ một thoáng là người ta đă đồn khắp khu rừng :

– Tiểu đoàn trưởng tự sát.

– Ai tự sát ?

– Mạnh Rùa !

– Có chết không ?

– Bắn vào đầu mà không chết ?

Sau mấy cái chết liền nhau lại đến một cái chết.

Sau cái chết của Mạnh Rùa, mọi người đều cảm thấy ḿnh mất linh hồn.

Cuộc hành quân giải phóng miền Nam đang đến hồi vui vẻ nhất. Chúng tôi đi lang thang trong rừng, ṃ mẩm t́m đường đi với sự lănh đạo của Tuất. Nhưng Tuất kém xa Mạnh. Tuy vậy, chúng tôi vẫn phải vạch một con đường.



https://www.psywarrior.com/VN48DDF.jpg


Tôi bảo Năm Cà Dom xem lại kỹ vết thương, nhưng ông bác sĩ lắc đầu.

Tôi quay trở về vơng nằm chúi mũi vào mép vơng, tay chân như ră ra từng mảnh.

Chung quanh tôi, những mẩu xương trắng ánh lên trên một băi đất mênh mông đầy những hố bom, chào đón thêm một linh hồn.



https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q70/922/Qeqwsx.jpg


Sàig̣n, Hè 1974


Xin mời xem tiếp :

MẠNG NGƯỜI LÁ RỤNG


https://thaithuyvy.files.wor dpress.com/2009/09/xuanvu_sign.gif?w=13 0&h=40


***********

hoathienly19
04-14-2025, 21:31
MẠNG NGƯỜI LÁ RỤNG :

QUYỂN III

của THIÊN HỒI KƯ “VƯỢT ĐƯỜNG M̉N HỒ CHÍ MINH”

(Bản thảo quyển này bị mất hồi 1975 tại Sàig̣n

Xuân Vũ viết lại xong tháng 12-1989 tại Hoa Kỳ)


https://baovecovang2012.word press.com/wp-content/uploads/2013/01/mangnguoilarung_bia-medium.jpg


Đường đi nắng sớm mưa chiều

Bao nhiêu lá rụng bấy nhiêu mạng người

Vào đây th́ chết ở đây,

Bao giờ mộ mọc xanh cây th́ về.

Ca dao Trường Sơn


CHƯƠNG 1


Tôi d́u Thu đi xuống suối. Chân Thu c̣n đau nhưng Thu cố gượng.

Có những con suối rất đẹp, rất dễ đến múc nước hoặc tắm giặt , nhưng ở đây chúng tôi đụng nhằm con suối không phải là “Suối Mơ Bên Rừng Thu Vắng” .

Nghe nước chảy như gần, nhưng đi hoài, dốc đổ đứng mà nước vẫn c̣n xa. Thu kêu :

– Em mệt quá !

– Tí nữa thôi mà ! Cố lên !

– Đi hoài không tới .

– Th́ anh đă có lần bảo em con đường này là con đường không đến mà.

Thu ngồi khụyu xuống một ḥn đá. Lâu nay tôi hầu như quên khuấy đi rằng Thu là một người con gái và là một vũ nữ ba-lê đẹp có tiếng ở Hà Nội. Bỏi v́ nàng chưa bao giờ cười tự nhiên . Nàng có cười chăng nữa th́ đó chỉ là những cái cười chua chát.

Tôi ngồi xuống bên nàng. Nàng nhích ra :

– Có người ta đi lấy nước ở dưới bên kia.

– Đâu có ai đâu !

Tôi nói liều chứ không xem tới xem lui ǵ hết. Tôi ôm quàng ngang vai Thu . Thu gạt . Tôi ôm ngang lưng nàng và hôn vào gáy nàng .

Trời ơi, lâu quá cái cổ ngà ngọc này chưa đón nhận những cái hôn. Đáng ra tôi phải hôn nàng hằng giờ hằng phút kiaa. Bây giờ hôn, tôi mới thấy lâu nay ḿnh đă quên một việc làm hết sức tự nhiên. Thu ngả người ra. Gương mặt nàng ngửa lên. Mấy đốm nắng rơi trên tóc trên vai nàng rung rinh tan vỡ. Hương tóc đẫm mồ hôi của nàng mặn nồng say đắm lạ thường.

Tôi áp môi tôi lên má nàng. Làn da như rực lên v́ men t́nh đă dậy hay v́ những đốm nắng thần kỳ. Tôi ấn môi tôi vào môi nàng . Nàng nhắm nghiền đôi mắt và đưa tay gh́ đầu tôi xuống.

– Để anh làm cho chân em hết đau .

– Anh… anh !

Tôi bỏ nàng ra, qú xuống áp môi vào chân nàng , chỗ đau làm cho nàng rên siết hằng ngày .

Nàng gập người xuống áp mặt vào lưng vào cổ tôi và xoa đầu tôi lia lia.

– Anh ! Anh !

– Em đă bớt đau chưa ?

– Cảm ơn anh !

Tôi đă hiểu lầm tôi lâu nay. Lâu nay tôi tưởng tới là sợi bún thiu. Nhưng hôm nay tôi mới biết tôi là lực sĩ. Tôi khỏe lắm. Bao nhiêu bệnh tật như đều biến đi hết. Tôi bế xốc nàng vào một lối ṃn cách xa ven suối. Tôi đặt nàng lên những lớp lá vàng sắp lớp lên nhau như một chiếc nệm thần tiên.

– Thu !

Thu không đáp.

Những chiếc lá như trở ḿnh xào xạc. Những ngọn cây như rung rinh. Những rễ cây như gồng lên như những bắp thịt. Gió ngừng bay và chim cũng không c̣n hót. Tất cả đều im phắc hoặc lẩn trốn để cho không khí tuyệt vời thuộc về của chúng tôi. Hơi thở Thu thơm nồng làm tôi choáng váng. Tôi lại hôn đôi bàn chân nhỏ nhắn và tơi tả và đầy những vết trầy xước của nàng.

Nàng nằm im ĺm, mắt mở ra trân trối nh́n lên ṿm lá xao động mà tâm hồn lại như dơi theo những chiếc hôn rứt thịt của tôi.

Cơn khát nỗi lên mănh liệt. Bỗng nàng chụp tay tôi lại và kêu khẽ mấy tiếng ǵ rồi trở ḿnh nằm nghiêng.

Nhưng một chiếc lá khi đă rơi xuống th́ không bao giờ nằm nghiêng được trừ khi có một chỗ tựa. Chỗ tựa của nàng hiện giờ chỉ có thể là tôi nhưng chính tôi lại không thể để cho chiếc lá nằm nghiêng lâu hơn.

Thu bật khóc khi nàng buông tay tôi ra v́ nàng biết không thể chống cự được hay chính nàng không muốn chống cự. Nàng khóc to lên…

… Bây giờ nàng đă nín, Nàng ngồi dậy vuốt tóc, b́nh tĩnh nói:

– Cả anh lẫn em đều có tội !

– Với ai?

– Với chính ḿnh. Ngoài ra, em có tội với anh ấy. C̣n anh th́ có tội với Phương.

Tôi biết Thu hối hận. Nhưng tôi nói ngay:

– Anh sẽ yêu em, yêu thêm nữa !

– Không bao giờ! Đây là lần cuối cùng!

Tôi nói :

– Không phải tôi phản bội Phương một cách nhanh chóng. Và Thu cũng thế. Chúng ta đều có một quả tim trong quả tim chúng ta, nhưng em ạ, từ sau cơn sốt mà anh bi giao liên “ chê ,” anh thay đổi hẳn quan niệm về cuộc sống và t́nh yêu.

Chúng ta bị làm những con vật hi sinh cho những tham vọng. Chúng ta có thể ăn cơm rồi chết, đêm ngủ rồi không dậy nữa, hoặc một trận bom, một mũi tên độc. Thế là xong. Anh bi quan đến cùng cực ! Tôi tiếp :

– Em cũng chẳng khác ǵ anh đâu. Lại c̣n rất may rủi hơn anh nữa. Anh chàng của em, anh xin lỗi em nghe, biết đâu ở trong rừng hai năm nay cũng đă thay đổi quan niệm về cuộc sống và t́nh yêu. Em vào đến nơi th́ thấy rằng sự trèo đèo lội suố́ của em là vô ích.


https://1.bp.blogspot.com/-Uu5Od5d5WzI/Wy69uNdveyI/AAAAAAACVQ8/r1Hg9RFPXTgd6rYghyc9 ZKLMiWFRuBvZgCLcBGAs/s1600/Ho%25CC%2582%25CC%25 80%2Bchi%25CC%2581%2 Bminh-su%25CC%259B%2Bto%25 CC%2582%25CC%2589%2B ki%25CC%2581ch%2B%25 C4%2591o%25CC%25A3%2 5CC%2582ng%2B-%2Bdanlambao.jpg


Tôi chưa dứt lời th́ nàng khóc to lên. Bỏ mẹ rồi. Ai bảo triết lư nhảm. Người ta đang yêu đắm đuối lại chọc gậy vào phá khuấy !

Tôi không nói nữa. Để cho nàng tuôn hết suố́ lệ đến giọt cuối cùng tôi khẽ đỡ nàng đứng dậy.

Bất giác tôi nh́n lên ngọn cây. Một cặp khỉ đang ngồi lắc lẻo trên cành. Chứng đưa cho nhau những miếng mồi. Chúng vừa ăn vừa kêu chí chóe.

Bỗng một tiếng “phích .” Tôi nh́n xuống trước mặt tôi Một quả bứa chín bị cạp dở. Tôi nhặt lấy và trao cho Thu :

- “ Trái chín của t́nh yêu đây em ?”


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x386q70/924/CC3LhJ.jpg


Con đường mà tôi đang dẫm lên đây chỉ là một nhánh trong nhiều ngánh của con đường chính. Có lẽ là con đường dễ dàng nhất dành cho dân chánh nên so với các con đường khác th́ nó không đáng kể là bao.

Sự thảm khốc của nó không phải chỉ do thiên nhiên gây ra, nghĩa là rừng thiêng nước độc mà c̣n do sự vô trách nhiệm của bọn lănh đạo Hà Nội ham nghe báo cáo hồng và thích được vỗ tay.

Bộ Tổng tư lệnh được Tổng cục Hậu cần báo cáo là đường đi tốt lắm, trang bị quân sĩ rất đầy đủ, chiến sĩ và cán bộ rất phấn khởi khi được đi Giải phóng Miền Nam.

Một cái báo cáo đă “láo” xa vạn dậm so với sự thật như vậy, nhưng khi “Bác” hỏi về con đường ṃn “được vinh dự ” [b][size=4][color=black][i]đội [b][size=4][color=blue][i]“tên Bác” như thế nào ? th́ Đại tướng Tổng tư lệnh tô thêm ít phấn hồng của bà Đại tướng nữa.

Thành ra bác ngồi trong Phủ toàn quyền thấy cái ngày bác vô thăm thành phố rực rỡ tên vàng như gần gang tấc !

Cái gang tấc đó của giấc mơ Hồ Chí Minh dài bằng cả dăy Trường Sơn lót bằng xương trắng .

Nhiều anh bộ đội mười sáu, mười bảy tuổi đă không kịp từ giă gia đ́nh, chỉ được phát cho một hộp muối và mươi viên kí nín, dăm th́a ruốc thịt, thế là đi.

Họ đâu biết con đường này dài bao nhiêu cây số và hiểm nguy, độc chướng như thế nào. Bác bảo đi là đi.



https://doanthanhnien.vn/Content/uploads/images/133602138193868764_z 5441792223477_a3b4ea c0d3dc11e11c7a038beb 7a4a76.jpg


Sau cái chết của Trung đội phó Thưởng, đoàn của tôi vô cùng chán nản. Một cán bộ trung đội phó bị chỉ trích quá đáng, đúng ra là bị mạt sát, nhục nhă đă tự nổ AK vào đầu.

Sáng hôm sau, vẫn như lần trước, tôi bị đơn vị bỏ lại cùng với một đám sứt tay găy gọng, nam có nữ có, họa sĩ có nhạc sĩ có. Và tôi là văn sĩ. Vậy là có thể thành lập một phân hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Trường Sơn.

Sốt ǵ sốt vậy ? Tôi vượt được đúng ba mươi ngày th́ sốt ! Và từ đó h́nh như cơn sốt không rời tôi nữa. Và đứa nào cũng sốt không đứa nào nguyên lành. Vô sốt rét bất thành tráng sĩ Trường Sơn.

Bạn đă từng thấy một người con gái đẹp ở Hà Nội – một vũ nữ ba lê – chẳng hạn. Sau một tháng leo núi và sốt rét, bây giờ nàng thê thảm đến mức độ bạn không c̣n muốn nh́n nữa.

Tôi với nàng – Thu – quen nhau từ trong trường đi B. Thu là bạn của Phương người yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau trong trường này…

Mỗi lần nh́n thấy Thu tôi lại nhớ Phương. Chắc có lẽ Phương bây giờ cũng như thế này.

Tôi nằm trên vơng, mơ màng nghe tiếng nói của ai mà thức dậy. Tôi tự hỏi thầm :

- Sao ḿnh côn sống ? Mỗi lần mở mắt ra, th́ đó là câu hỏi như kinh nhật tụng của Hồ chủ tịch mà mỗi người cán bộ đều xài trong kháng chiến.

Sao ḿnh c̣n sống? Sao ḿnh chưa chết ?



https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcT OCz4OEyuu1DvrGSUdRLZ GgmUztmpo6VF2v7bNE_O gmLR4H5a7s3ufxvue0Ct kHzH2foU&usqp=CAU



Giá có Phương ở bên cạnh th́ đỡ biết bao, mặc dù cả hai cùng sốt, nhưng đỡ cô đơn. Bạn đă từng biết cái cô đơn của bệnh nhân khi tỉnh giấc mà không có một ai bên cạnh hết không, hoặc có người mà người đó coi bạn như rác, hoặc không là ǵ cả. Người đó là giao liên. Họ chán cán bộ chiến sĩ đến độ là xem cán bộ chiến sĩ như cái nợ đời nợ kiếp.

Nếu một người lỡ chết tại trạm cửa họ th́ họ phải nhọc sức khiêng đi bỏ xa xa chỗ đóng quân. Tội nghiệp, họ không có sức. Họ cũng đau ốm và thiếu thốn như chúng tôi, chỉ khác là họ biết đường đi.

Họ là người ở đồng bằng không quen thủy thổ ở đây cũng như dân Hà Nội chúng tôi vậy.


https://cuutnxpvietnam.org.v n/wp-content/uploads/2023/11/ts-gigapixel-lines-scale-2_00x-720x516.jpg


*********

hoathienly19
04-16-2025, 09:19
https://www.psywarrior.com/245N4967.jpg


Trong lúc tôi không c̣n nhờ vả được ai nữa th́ một anh giao liên đến.

Anh ta c̣n trẻ lắm, đâu hai mươi ngoài ǵ đó. Má hóp răng vêu, tay chân ḷng kḥng như tay chân vượn.

Anh ta đến ngồi bên vơng tôi. Tôi không hiểu sao anh ta lại hỏi :

– Đồng chí có muốn ăn cháo hay uống nước ǵ không, tôi nấu dùm cho.

– Tôi khát nước quá trời !

– Mấy cữ rồi ?

– Mấy chục cữ rồi th́ có !

– Cách nhật hay cách hằng nhật ?

– Liên miên trời đất, không c̣n biết đầu đuôi ǵ nữa !

– Đi ông Cụ à ?

– Ừ, ông Cụ.

– Thế th́ c̣n khước !

– Cậu ở đâu ta thế ? Tôi dở giọng Bắc ra để bắt chuyện.

– Nghi Tầm Hà Nội !

– Hồ bơi Quảng Bá à?

– Vâng! . . . Sao anh trông quen quen là !

– Nhà cậu ở góc nào nào ?

– Th́ ở ven hồ, trên đường nhựa ngó xuống.

– Vậy gần trại sản xuất của Hội Nhà văn ?

– Đúng đấy. Nhà em có vườn mận.

– Tôi nhớ ra rồi !

Quả thật tôi đă nhớ ra. Ở cái vườn mận đó, một người bạn tôi đă yêu một cô gái.

Vườn mận nhiều bóng mát và trái rất sai. Hoa mận có nhụy trắng và thơm như nhụy đào. V́ cái vụ đi Nam mà mối t́nh này lỡ dở.

Tôi có biết người con gái đó. Nàng đẹp chất phác nhưng là một vẻ đẹp ít thấy. Ở cái nh́n đầu tiên ḷng anh nhà văn kia đă nảy nở ngay mối t́nh nửa chợ nửa quê.



https://cdn-i.vtcnews.vn/resize/ma/upload/2024/02/28/len-ban-ta-van-chu-ngam-hoa-man-no-trang-troi-tay-bac-6-22173249.jpg


Người giao liên lại hỏi tôi :

– Anh cần ǵ em giúp cho ?

– Anh giao liên không gọi tôi là đồng chí nữa.

Tôi chẳng biết cần anh ta giúp cái ǵ bây giờ. Cần th́ rất cần nhưng cần nhất là ăn. Ăn ǵ ?

- Cháo ! Ai nấu ? Ai cũng được, nhưng nấu th́ không có ai.

Không mấy khi ai giúp ai nấu cháo hay nấu ǵ trên đường này. Hoặc hơn thế nữa, không ai giúp ai trong bất cứ việc ǵ đừng oán trách chi ai.

Trước đây vài trạm tôi đă cùng nằm lại với ba thằng khác. Lúc đó một nhà quay phim cửa xưởng phim Hà Nội, lại cùng học chung một trường ngày xưa, đă không thèm ngó mặt tôi và đă không thèm tháp tùng vào đoàn bệnh nhân bọc hậu của tôi.

Anh ta cũng ốm nằm lại nhưng đă vươn lên nổi. Khi gặp tôi và đám đồng hành bệnh lặc lè, anh đă làm mặt lạ và không đi chung. Anh ta giải thích như sau :

- “ Ḿnh bi kẹt kinh tế với mấy đứa kia !”

Mấy “đứa kia” nào tôi không biết, nhưng dù chúng nó là mấy đứa nào đi nữa anh ta vẫn phải đi với chúng tôi để giữ tính cách tập thể của đoàn mà lúc ra đi nhà trường đă dặn ḍ.

Anh ta nói vậy nhưng tôi hiểu rằng anh ta sợ đi chung với đám bệnh nhân yếu hơn anh ta rồi sẽ phải cán đáng nhiều việc.

Bọn tôi cũng bất cần. Sự giúp đỡ của anh ta nếu có th́ cũng chẳng đi đến đâu mà phải cầu cạnh anh ta ráp vào với ḿnh.


https://www.psywarrior.com/MontagnarddonitreadF .jpg


Trời c̣n có mắt, khi chúng tôi ngóc dậy nổi và “hành quân” một cách oai hùng th́ lại gặp hắn nằm bẹp dí ở trạm trước mặt.

Hắn có vẻ hối hận. Nhưng tôi đếch cần sự hối hận đó. Mày đă thế th́ tao đáp lại mày thế. Hắn nhờ một đứa trong bọn tôi lấy dùm một lon nước ở suối dưới dốc. Hắn không ḅ nổi. Tôi đă từ chối thẳng thừng.

Lại c̣n “cấm” không thằng nào được giúp hắn. Tôi chỉ huy có ba thằng nhưng cũng oai. V́ cái lệnh của tôi rất nhân ḥa và địa lợi, có lẽ cả thiên thời nữa nên không đứa nào chống lại.

Hắn rất biết điều. Hắn không nài nỉ thêm.

Măi hôm sau, tôi ân hận – đến phiên tôi ân hận, nên đă lấy dùm hắn một guy-gô nước để ở đầu vơng hắn nhưng nhất định không nấu. T́nh đồng chí đến thế cũng đă là cao rồi.

Đó sự giúp đỡ, t́nh đồng chí trên con đường này đại khái nó hiện nguyên h́nh như thế đó.

Cho nên tôi hết sức ngạc nhiên khi nghe lời thăm hỏi của anh giao liên.

Anh ta lấy lon đi múc nước và nấu dùm tôi. Bất cứ lúc nào người Trường Sơn cũng cần nước nóng nước sôi – để uống, để đổ vào bi đông mang theo dọc đường.

Uống nước sống là sốt ngay. V́ đó là uống vi trùng.


https://www.psywarrior.com/120ccVN.jpg


– Bây giờ có được trái mận cậu nhỉ ! Tôi kiếm chuyện nói xă giao.

– Ư, em sắp có mận rồi đấy anh.

– Mận ǵ ?

– Mận nhà em.

– Sao cậu có ở đây được, bộ cậu phơi khô à ?

– Không, em giồng lấy chứ !

– Làm sao trồng được, hạt đâu mà trồng?

Cậu giao liên cười:

– Chuyện lạ anh nhỉ, nhưng mà có thực .

Rồi cậu ta vui miệng tiếp :

– Em đă đọc một truyện dịch của nước ngoài rất thú vị. Như thế này :

Có một anh thợ săn đi săn thú rừng. Anh chàng bắn suốt ngày, đă hết đạn nhưng không được con thú nào. Chiều đến, sắp đi về th́ lại gặp một con nai tơ rất dạn, tưởng có thể bắt bằng tay được.

Bắn th́ chắc trúng trăm phần trăm rồi, nhưng không c̣n viên đạn nào. Chàng ta bèn nảy ra sáng kiến là hái một trái mận ăn rồi lấy hạt lắp vào súng thay cho đạn.

Chàng ta nhắm đầu con nai mà đưa một phát. Con nai hoảng chạy mất tiêu.

Mấy năm sau chàng ta lại đi săn. Chàng ta bất ngờ gặp một con nai trên dầu có cây mận, thay v́ có bộ sừng chà gạc như những chú nai khác…

– Hay nhỉ ! – Tôi nói .

– Trí tưởng tượng của nhà văn thật là kinh hồn. Chỉ đọc một truyện đó thôi em cũng thấy tinh thần sảng khoái lạ thường. Đó là một sự tưởng tượng chứ nào có chuyện ǵ như vậy dược, nhưng mỗi khi nói đến chuyện thiếu nhi th́ em nhớ chuyện “Cây mận trên đầu con nai” kể trên.

– Rồi cây mận của cậu có ăn thua ǵ vô đó ?

– Không ăn thua nhưng nó cũng là cây mận mọc lên trong sự bất ngờ .

Cậu giao liên đứng dậy nói :

– Để em đi vào trong cḥi của em lấy đem ra cho anh một ít củi .

– Ừ, tốt lắm. Củi ở đây c̣n khó t́m hơn củi ở Hồ Hoàn Kiếm !

– Anh nghĩ coi ngày nào cũng cả trăm người quơ củi nấu nướng như thế này, củi nào c̣n được.

– Cậu tên ǵ thế ?

– Chính. – Chính vừa đáp vừa đi nhanh vào trạm .

Tôi nghĩ thầm. Nó là em của nàng Thơ vườn mận. Nó đâu đă đến hai mươi. Vậy mà trông như ông cụ non.

Uổng quá, thằng bạn tôi đă đi vào rồi. Nếu nó ốm mà nằm lại đây th́ anh rể và em vợ hụt đă gặp nhau. Con đường này ngoài cái chết thảm khốc, nó c̣n cho nhân loại những áng văn chương biệt ly không ai biết để viết ra.

Cậu thanh niên này ít ra cũng mang một vết thương ḷng trong khi trú ẩn tại cái hốc đá này.

Và một cô gái Nghi Tầm cũng đă khóc thầm trong những đêm mưa hay trong những lần đi sang vườn mận.


https://suckhoedoisong.qltns .mediacdn.vn/324455921873985536/2023/2/2/hoamanmoc-chau6-16753518041161751599 616.jpg


************

hoathienly19
04-18-2025, 05:18
https://danviet.ex-cdn.com/files/f1/thumb_w/650/2020/9/8/239-15995493171062049210 13.jpg


Chính trở ra tay cầm mấy que củi chắc. Có nghĩa là không phải nhánh cây khô mà là những thân cây tươi đốn xuống rồi chẻ ra như củi bán ở mậu dịch củi Hà Nội.

– Cậu có cả củi ấy nữa cơ à?

– Đây là “thuốc” chống sốt đấy anh ạ ?

– Thuốc ǵ lạ vậy ?

– Không phải thuốc nhưng cũng như thuốc vậy . Anh biết sao không ?

– Sao ?

– Ở đây mà cứ treo ḿnh trên vơng ngủ hoài th́ dễ sốt lắm anh ạ. Anh có kinh nghiệm thế không ?

– Không ! Nhưng làm sao cấm con người ta nằm vơng được ?

– Tự cấm ḿnh tốt hơn chớ không ai cấm. Em nghiệm ra như thế cho nên tự bắt ḿnh khổ sai. Ở đây đâu có việc ǵ làm ngoài việc chặt cây, đốn củi và chẻ ra làm củi. Vừa có lợi cho nấu nướng vừa có lợi cho sức khỏe.

Con dao của em chắc cũng rèn ở một ḷ với dao anh chớ ǵ. Đúng là con dao của phố hàng Mă. Vậy mà em ngả nổi nhung gốc cây to bằng đùi ḿnh. Th́ chém bao nhiêu nhát ? Phồng tay. Ba ngày. Bốn ngày. Anh biết không.

Ngày nay không dứt th́ ngày mai. Ngày nào cũng chém . Như vây là mồ hôi ra. Sốt rét không nhập vào người nổi . Ấy vậy mà cũng sốt . C̣n bệnh mà nằm hoài như các anh vậy th́ không bao giờ dứt cơn sốt . Sốt kéo dây thêm sốt.

Chính đă nấu sôi lon nước. C̣n bao nhiêu thanh củi thừa hắn xếp lại một bên và bảo :

– Anh nấu cháo với mớ củi này. Đủ đấy ! Anh uống một miếng nước nóng đi. Anh có chuôm kí nín không? Kí nín đảng bác phát không cắt cữ nổi. Anh đă mờ mắt chưa ?

– Chưa. Mới vàng mắt thôi ! – Tôi vạch mí mắt cho hắn xem.



https://danviet.ex-cdn.com/files/f1/thumb_w/650/2020/9/8/245-15995493171191109087 684.jpg


Chính rót nước ra cái nắp gà mèn, nhưng tôi kêu :

- “Để pha tí trà.” Rồi móc gói trà trong ba lô ra, bốc một dúm bỏ vào lon nước, đậy nắp lại.

Cái lon guy-gô (hộp sữa bột Ḥa Lan) thế mà được việc lắm. Lúc sắp đi Nam tôi phải chạy tận chợ trời mua mấy cái. Tự nhiên loại hàng chiến lược này khan di.

Dân đi B càng lúc càng đông. Nhà nước không có nhôm chỉ g̣ hộp sắt vừa nặng lại vừa rĩ sét cho nên chúng tôi đă trút cả lon muối và lon kho quẹt của đảng phát cho vào hai lon guy-gô.

C̣n hai ba cái khác thi để dành nấu nước, chứa nước đeo trong lưng như một cái bi đông thứ hai. Bi đông của Trung Quốc không đủ nước cho một chặng đường núi.



https://down-vn.img.susercontent. com/file/sg-11134201-22120-8fty2zjihukvb9



Nhiều người phải chặt ống nứa chứa nước để mang theo ở những chặng dài gấp đôi chặng thường lại không có suối.

Ống nứa tươi nặng bằng năm bi đông nước đầy. Đă yếu sức lại phải tải thêm các thứ đồ lề trên lưng cụp cả xương sống.

Trà Chính Xuân, mỗi tháng đi Nam được mua một gói “để về tặng bà con trong Nam uống cho biết mùi xă nghĩa thơm tho.”

Tôi dùng một que nứa cặp quanh thân guy-gô nghiêng rót trà ra nắp gà mèn và cái bát sắt tráng men made in Hungari đă xếu mếu, tróc sơn v́ rớt nhiều lần trên đá và bị dẫm lên như chính chủ nó vậy.

Hai con ma sốt rét ngồi uống trà giữa rừng. Tôi ngồi trên vơng, c̣n Chính th́ ngồi trên cái rễ cây gồ ghề.

Gói trà đă khui ra từ lâu, đă mất nhiều hơi không được nguyên hương nữa nhưng rất tuyệt trần. .Tôi uống bằng tư tưởng hơn là bằng môi.

Tôi tưởng tượng tôi đang ngồi ở pḥng trà Phố Huế Hà Nội uống nước cau khô pha trà hay trà xác ngâm nước cau khô mà tưởng tượng rằng ḿnh uống trà “Trảm Mă” hoặc “Vũ di Sơn” cơ, nhưng bất cứ bằng tưởng tượng hay bằng môi thịt th́ cũng không ngon bằng trà Trường Sơn này.

Cái ǵ hiếm đều quí .


https://cdn2.tuoitre.vn/thumb_w/1200/2019/5/16/thanh-nien-xung-phong-tinh-ha-nam-hanh-quan-vao-truong-son-nam-1972-15579278408432723975 10-15579992990201293417 784.png


Nước ấm chạy vào từng mạch máu li ti. Tôi thấy ấm cả người và tỉnh cả tinh thần. Tôi hỏi :

– C̣n cây mận của cậu ở đâu ?

– Em trồng trong trạm.

– Hạt đâu mà trồng ?

– Đó là chuyện lạ, lạ như truyện gă thợ sắn kia.

– Cậu kể c̣n thiếu.

– Tôi rót trà cho Chính và nói :

– Em tên là Phẩm. Không phải Chính, nhưng vô đây em đă đổi tên Chính,

Tôi kể tiếp chuyện cây mận trên đầu con nai :

– Mấy năm sau gă thợ săn vô rừng. Lần này gă bắn được nhiều thú. Khi sắp sửa ra về, gă chợt thấy một chùm mận ngay trước mắt.

Nước trong bi đông cũng cạn như bọn vượt Trường Sơn tụi này vậy. Gă bèn leo lên hái ăn. Nhưng gă chợt nghe cây mận di chuyển.

Gă nh́n xuống đất th́ thấy mặt đất cứ lùi lại phía sau. Hắn lấy làm lạ, nhưng sau khi nh́n kỹ th́ thấy một con nai đang đội cây mận mà đi… Hóa ra cái hạt mận bi nhét vào sọ con vật nay đă trở thành cây. Gă lật đật nhảy xuống đất.

– Đâu phải ! Khúc sau này là do anh tưởng tượng thêm ra… Chuyện em biết không ly kỳ như vậy đâu !

Tôi cười .

Bữa trà trở nên vui vẻ và thân mật hơn. Tôi nhường lời cho Phẩm kể về cái hạt mận của cậu ta. Phẩm nói:

– Em đang học lớp mười một th́ bị động viên. Em được đưa vô thẳng trong này. Ở trên hứa sẽ cho về Hà Nội học tiếp sau sáu tháng phục vụ ở Trường Sơn.

Em vô đến đây một hôm nằm trên vơng mằn mằn trong túi quần t́m cái ǵ nó cấn cấn bên đùi. À này, anh có nhớ cái hạt na của Văn Cao không?

– Hạt Na nào của Văn Cao ?

– Cái hạt na “nằm lấp dưới chiếu không chết ai nhưng mà cấn lưng khó chịu” ấy mà!

– Không phải Văn Cao mà là Nam Cao, trong Sống Ṃn, cậu muốn nói cái hạt na đó chớ ǵ !

– Vâng, em nhầm Nam ra Văn, vi hai ông ấy cùng “Cao” cả.

– Rồi hạt mận nằm dưới chiếu đâu ?

– Không, em ṃ trong túi quần, bất đồ moi ra được cái hột mận nhà em. Em nảy ra ư nghĩ đem trồng nó và em đă trồng nó ở bên lều em trong kia ḱa. Anh có rỗi, ủa anh có khỏe không, vào xem chơi cho đỡ nhớ Hà Nội.

– Không leo lên cây được chớ !

– Làm ǵ. Nó mới lên cao bằng gang tay thôi mà.

– Ừ để chốc nữa, có khỏe th́ tôi vào. Mà không sợ lộ bí mật à ?

– Không ! Em có cái ǵ cần giữ bí mật đâu mà sợ.

Nhưng dù sợ, chắc đă giữ được bí mật ? Cũng như con đường này vậy, ḿnh đă giữ được bí mật nó hay không ? Mặc dù ḿnh đă hết sức bí mật, đổi cả tên tuổi mọi người nhưng cả Hà Nội đều hay. Như em đây, em giấu với người yêu em nhưng cô nàng cũng biết.

– Đă có người yêu rồi cơ đấy à ?

– Có lâu rồi chứ !

– Rồi sao ?

– Đi có sáu tháng phục vụ giải phóng Miền Nam mà đâu có lâu. Bố em định em hết lớp mười hai mới làm lễ cưới cho chúng em.

– Sớm thế. Mới có mười tám.

– Chỉ ḿnh em là trai trong gia đ́nh nên bố em sốt ruột. Chị em đă nhở một lần. Thầy em hơi bất măn.

– Nhỡ hồi nào ?

– Với anh nhà văn ở Hà Nội, người miền Nam.

– Theo tôi biết th́ mới yêu nhau sơ sơ thôi mà.

– Sơ sơ đâu mà sơ sơ . Chị em yêu anh ấy sâu đậm rồi. Hai bên đă hứa với nhau.

– Đi vô đây c̣n hứa nỗi ǵ ?

– Nếu biết con đường như thế này th́ chắc ảnh không hứa đâu. Anh biết đấy, đến em đây em cũng không dám hứa ǵ hết với người yêu của em kia mà.

– Thế ngộ ở ngoài đó người ta lấy chồng th́ sao ?

– Em mong thế .

– Cậu bi quan vậy .

– Anh lạc quan lắm hở ?

– Lạc quan chứ !

– Anh lập trường vững nhỉ !

– Không vững mà lọt vô đây được à. Cậu cũng vững chớ thua ǵ tôi đâu .

Phẩm đang vui vẻ bỗng trở buồn dàu dàu :

– Vững ǵ em. Em muốn về đây chứ mà không biết làm sao !

– Hết hạn đăng kư rồi hả ?

– Trên một năm rồi .

– Ủa sao ở trên không cho cậu về ?

– Ở đây chỉ c̣n biết kêu nài với mấy cái đá tai mèo và mấy cây cổ thụ kia.

– Cậu thủ trại có một ḿnh hay sao ?

– Chứ anh nghĩ là mấy ḿnh ?

– Trời đất, ở như vậy chịu sao thấu ?

– Không thấu cũng phải thấu chứ không th́ ai thấu cho ḿnh.

– Có bề ǵ ai tiếp cứu, giúp đỡ cho ?

– Th́ cũng chỉ có hai đồng chí Cổ Thụ và Tai Mèo ! Chứ có ai đâu khác ? Nhưng mà được cái là lúc nào cũng có khách nằm ở đây .

– Nhưng cậu coi họ là ma quỉ c̣n họ coi cậu là kẻ thù hoặc là trời con mà. Họ đâu có giúp cậu nếu cậu cần. Hơn nữa, cậu giữ bí mật chỗ ở của cậu, họ đâu có biết cậu ở đâu

Phẩm ngồi im. Có lẽ gă chợt nhận ra cuộc sống quái gỡ của gă ở đây.

– Em cũng không biết sao nhưng đă hơn một năm rồi, em sống như thế đó.

– Cậu không sốt à ?

– Sốt ? Không mà được à ! Em coi kí nín là một trong mấy đồng chí gần gũi nhất của em.

– Xanh hay vàng ?

– Vàng là đồng chí, xanh là đại đồng chí ! Hồi mới vô bị cữ em cho một phát ba đồng chí vàng là cúp ngay. Nhưng sau vài cữ, nó lờn mặt, vàng bất lực, uống vô nhậm nhầy, không đi tới đâu cả.

Một hôm một anh bộ đội cho ba viên xanh. Ôi chao, em bỏ hết vào mồm, tu ngụm nước . . .

– Ấy chết ! Xanh mà cậu đi kiểu đó th́ chết !

– Để yên em kể cho nghe. Thứ xanh ác thiệt anh ạ. Không biết của nước xă nghĩa anh em nào vậy. Tọng vô được một chốc th́ tai em bắt đầu nghe ù ù, mắt em bắt đầu mờ và chập sau là em nghe như lửa cháy trong người. Cả người em nghe khô lên như rơm rạ giữa đồng.

Em tuột hết quần áo nhảy xuống suối. Em ngâm ḿnh luôn một hồi rồi lên vơng, thiếp đi hồi nào không rơ.

Đến chiều tối em giựt ḿnh thức dậy thấy ḿnh nằm bên bờ suối ! Em mang máng nhớ ra rằng lúc mê sảng, khát nước, em đă ḅ ra bờ suối uống nước.


Đường ṃn HCM hôm nay


https://cdn2.tuoitre.vn/thumb_w/1200/2019/5/22/duong-truong-son-03-3read-only-15584927692295591139 66.jpg


*************

hoathienly19
04-20-2025, 07:54
https://cdn.giaoducthoidai.v n/images/1bc41bd8fa1b36e3b552 14bb7d203c14c510b69a ee3c85890630b22744ad 85391a6b8ef265e4dc3b 051730b54bad78c940c4 e58c10b9e6af0eaf0b22 38eac191/a1-20-21-3.jpg


– Thế là đồng chí sốt rét không đến nữa hả ?

– Không đến sao được .. Ch́ cách vài hôm là đến thăm em.

– Thế rồi cây mận làm sao ?

– À quên ! Em đem cái hạt mận t́m chỗ có đất phân đào xới, nhặt hết đá và nhét xuống đó. Hằng ngày em tưới cho nó tí nước. Em bảo nó :

- “ Mận ơi ? Hăy đến với anh !”

Nó như nghe rơ lời than của em. Một hôm khi di chuyển về em ghé mắt thấy nó nứt mọng anh ạ !

Trời ơi ! Em mừng như đẻ được đứa con. Từ đó em thấy đỡ cô đơn. Lúc nào cũng ḍm cũng ngó. Muốn cho nó vụt cao lên và có trái ngay cho em hái.

Đó sự tích cây mận của em không ly kỳ như cây mận đầu nai nhưng chắc chắn nó mang nặng t́nh hơn. Anh có muốn xem không, em dắt anh đi xem.

– Để hôm nào đă, bây giờ chân cẳng đâu có bước nổi.

Tôi hơi tiếc. Nếu biết thằng em vợ hụt ở đây, chắc anh bạn tôi sẽ đổ nhiều tâm sự. Đoán chừng như thế, Phẩm nói ngay :

– Em nhận ra anh ấy chứ !

– Anh nào ?

– Anh nhà văn người yêu của chị em !

– Trời đất, sao cậu không nói để anh em hàn huyên với nhau.

– Em nhận ra ảnh v́ sao anh biết không. V́ ảnh mới vô đây h́nh thể chưa thay đôi nhiều, nên trông thấy ảnh là em biết ngay. C̣n em ở đây hơn năm rồi, h́nh thù không c̣n ra cái giống ǵ nữa cho nên ảnh đâu có thể nhận ra.

Chúng tôi uống cạn guy-gô nước. Phẩm nấu thêm. Lại uống. Như rồng. Phẩm lại nói:

– Em không muốn ảnh nhận ra em là v́ em nghĩ :

Để làm ǵ ? Con đường này, một khi đă dẫm lên là kể như phân nửa đă hi sinh cho Tổ quốc .

Nhắc cho anh ấy một mối t́nh không có hi vọng ǵ hết th́ để làm ǵ ? Chỉ làm ảnh thêm bận ḷng khi " bước chân trên đường gập ghềnh xa” thôi.

Lại uống hết guy-gô nước thứ hai. Tâm sự làm cạn mất ít nhiều nước suối. Chúng tôi bỗng trở thành bạn tri âm trong một điểm t́nh cảm :

Hà Nội và t́nh yêu.

Hơn một tháng qua đi hơn hai mươi trạm, tôi chưa gặp một anh giao liên nào dễ thương và đáng tội nghiệp như Phẩm. Chẳng hiểu bao nhiêu học sinh đă “t́nh nguyện” đi vào con đường này để giải phóng Miền Nam này.



https://www.psywarrior.com/FrenchVN002.jpg


Vừa sắp sửa tiêu diệt lon nước thứ ba th́ nhạc sĩ Hoàng Việt tới. Anh ta bị sái cái bánh chè, v́ lội suối trợt ngă vào đá đâu mấy ngày trước. Anh đi trước tôi nhưng nằm lại đây v́ cái bánh chè báo cô.

Trên đường này, ngoài “đồng chí sốt rét” thường xuyên ngự trong tim bạn, c̣n không biết bao nhiêu thứ bịnh khác có thể x́ ra hoặc xảy tới bất cứ lúc nào.

Nhất là các ông bà có mầm mống thấp khớp th́ càng lănh ân huệ sớm.

Gương mặt Hoàng Việt trông thảm năo nhất. Anh đi Bungari mới về.

Tốt nghiệp Nhạc viện Bê la Bát tốc, vừa hoàn thành bản giao hưởng “Quê Hương” đă được giàn nhạc giao hưởng Hà Nội tŕnh bày ở nhà hát Thành phố như một sự tiễn chân nhạc sĩ.

Hồi đó – cách không lâu -chừng hơn một tháng- Hoàng Việt da dẻ hồng hào, gương mặt đỏ au, hai má phính bơ sữa nước bạn về Quê Hương chưa có th́ giờ tọp lại.

Tóc đă hoa râm nhưng c̣n điển trai lắm. Các cô văn công đáp tới anh Bảy liền x́, xin dĩa nhựa và xin luôn chữ kư và tặng lại anh Bảy thứ nọ thứ kia để làm kỷ niệm… mang về Nam cho chi Bảy và các cháu.

Nhưng bây giờ th́ ô hô ! Một Hoàng Việt đầu bạc như lông chó c̣ -Anh tự vẽ chân dung ra như thế- ống quyển như hai cây gậy, bánh chè lung lơ như bạc đạn xe ba gác c̣n trái tim th́ tồng phộc như một trái dừa chuột khoét.

Tuy vậy Hoàng Việt không bi sốt rét hành hạ nặng nề như mấy đứa tôi,.

– Uống miếng trà anh Bảy ! – Tôi mời một cách thiệt t́nh.

Hoàng Việt quơ mấy mớ xác trà chúng tôi vừa đổ ra trên.một mẫu ni lông đợi khi uống xong cữ trà th́ đem phơi lại để uống keo thứ hai. Hoàng Việt bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến và vui vẻ nói:

– Chủ tịch Kim Nhựt Thành gởi cho tụi ḿnh bốn mươi tấn sâm ở trạm tới. Ráng ḅ tới đó, mỗi đứa sẽ được lănh một c… ủ.

– Co… hả? – Tôi chêm vào.

– Ê chú em ? Đây là xứ nào vậy ? – Hoàng Việt hỏi cậu giao liên.

– Dạ, em cũng không rơ là xứ nào ! Em không c̣n nhớ em tên là ǵ nứa là ! Chính hay Phẩm ? Không biết cái nào là của cha mẹ đặt, cái nào là của đảng ban cho, nói ǵ đến địa danh, địa h́nh.

– Nếu bị địch tấn công bất tử cậu chạy ra khỏi khu vực trách nhiệm của cậu th́ làm sao biết đường?.

– Không rơ ! V́ chưa xảy ra !



https://www.psywarrior.com/1VCnocode.jpg

hoathienly19
04-25-2025, 07:46
https://www.psywarrior.com/AussieVN04870F.jpg


Hoàng Việt về lều lấy trà thêm.

Cậu giao liên có lẽ lâu lắm mới được uống trà nên thấy có trà thêm th́ hăm hở đi múc nước suối. Lần này cậu ta gom tất cả được hai bi đông và ba hộp guy-gô.

Giờ này là giờ nào ? Có lẽ trưa. Nhưng không ai c̣n đồng hồ nữa. Đồng hồ đă đi theo heo gà trong buôn hết cả từ lâu :

Tôi c̣n một cái Movado waterproof nhưng vô tới đây hơi nước len vô bốc làm mờ mặt kiếng và cuối cùng là chết máy.

Mặc kệ, không cần giờ giấc . Có giao liên ngồi chủ tŕ uống trà th́ dù lửa khói mù mịt cũng chẳng ai rầy.

Nếu người khác nấu, có một tí khói cũng bi la ó. Và nếu giao liên bắt gặp th́ bị cảnh cáo nặng nề.

Do đó một “ hội viên ” uống trà khác thấy cuộc họp có vẻ êm ấm lại vác xác tới.

Đó là một họa sĩ trẻ. Anh ta vừa tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật th́ “ t́nh nguyện ” đi Nam. Đáng lẽ để cho anh ta học thêm hơn là bắt anh ta t́nh nguyện. Nét bút của anh ta c̣n non lắm. Không biết đưa anh ta vào Nam để làm ǵ ?

Anh ta rề lại ch́a cái chén Hungari :

– Cho em xin tí uống thuốc .

– Tí thôi hả ?

– Vâng . Uống xong là cắt cữ, mai đi.

Anh ta tên Trịnh Văn Núi quê ở Ninh B́nh đă hứa hôn với một cô gái ở quê tên là Lă Thị Đôi.

Núi có cho tôi.xem ảnh hai người chụp chung trước khi anh ta vô trường đi B.

Vào trường, anh cũng đổi tên như mọi người, anh bỏ Núi, lấy tên Đôi .

Đôi ! Núi Đôi. Đầy ư nghĩa, một cái tên. Nhưng bây giờ th́ núi không đôi mà chỉ toàn núi chiếc hoặc núi chập chùng núi trùng trùng điệp điệp núi không dứt, núi cao núi thấp núi dọc núi ngang, mở mắt là thấy núi, lội suốt ngày vẫn c̣n núi, ngủ trên núi, uống nước dưới chân núi, th́ ra núi chỉ thơ mộng trong thơ
nhưng trên mặt đất này th́ núi là cái đồ mắc dịch, càng thấy càng căm thù, càng leo càng to tiếng văng tục.

Tôi nh́n Núi, thấy cậu ta có vẻ thất sắc khác thường như thế nào ấy . Tôi bảo :

– Ngồi đây uống vài chén đă. Ai bắt đóng thuế Nông nghiệp đâu mà sợ!

– Cảm ơn anh, nhưng em thấy khó chịu quá, để em về uống thuốc đă.

Tôi ngó theo, anh chàng đi xiêu xiêu tay vịn vào thân cây sợ ngă .

Hoàng Việt nói :

– Thanh niên ǵ dở hơn ông già vậy ?

Tôi nới :

– Cái sốt của nó hơi lạ anh ạ!

– Lạ thế nào mà lạ ! Th́ cứ ba chú “đ̣n xốc” ghim là đủ liều vi trùng vô máu rồi chớ lạ ǵ !


https://www.psywarrior.com/ATF074Yr71.jpg


C̣n mấy đội viên trong cái đoàn què quặt cửa tôi nữa là một họa sĩ trẻ khác tên Nguyễn Văn Ngữ.

Ngữ có vợ có con. Độc đáo của anh họa sĩ này là từ bốn năm trạm trở lại đây anh ta không bao giờ dứt cữ sốt. Hết nóng tới lạnh. Hết lạnh tới nóng. Anh ta luôn luôn trùm phủ đầu bằng một cái khăn rằn và chụp mủ tai bèo lên, trông h́ hợm như người Ả Rập.

Đội viên cuối cùng là một minh tinh đoàn vũ trung ương tên Thu. Thu bi trặc chân. Đi núi mà lại trặc chân ! Ca múa mà lại trặc chân ! Cái sự trặc chân quả là đại phản động.

Đúng ra nó không nên đến mà nó lại đến và lại đến cho một vũ nữ trẻ đẹp, biến nàng thành cái nợ cho tất cả mấy thằng bệnh chúng tôi. Khiêng không xuể một cái trọng lượng như vậy th́ đă đành rồi nhưng lại cũng không thể nằm lại đây mục vơng chờ cho cô hết cái bệnh trặc chân để đi chung.

Bây giờ lại thêm một ông nhạc sĩ sồn sồn lung lơ bánh chè ráp vào thêm cho chiếc xe giải phóng Miền Nam vốn đă ọc ạch rồi lại càng rơ thêm nữa. Nào, giải phóng Miền Nam, ta cùng quyết tiến bước.



https://www.psywarrior.com/Caplin4aSFVN.jpg


Thế là ngũ quỷ. Một con số mà người Việt Nam đố kỵ cũng như người Pháp sợ con số mười ba, con số xui xẻo vô cùng.Chập sau Phẩm trở về vai mang, tay ôm.

Đây, những người “yêu nước” tha hồ yêu nước suối!. Các bố có muốn ăn thịt nai không?

Tất cả đều dựng đứng lên :

– Đâu nào nai đâu ?

– Cậu có cạc-bin không ?

– Nai ǵ ? Thợ săn bắn bằng hạt mận của cậu chắc !

– Mỗi đứa một câu rộ lên.

– Nai thiệt mà !

– Ở đâu ?

– Người Thượng họ lóc hết thịt rồi c̣n cái bộ xương. Có đi th́ em dẫn cho đi. Em cũng đi nữa !

– Ở đâu mới được, cái anh này cứ giỏi đùa !

– Em không đùa. Người Thượng họ đi săn về ngang qua suối em gặp mà.

– Rồi sao ?

– Các anh có đi th́ em dắt. Em biết hướng. Họ đi săn được, lâu lâu qua đây họ đổi cho em một ít nhưng em đâu có ǵ để đổi. Họ chỉ cho em cái bộ xương họ bỏ lại sau khi đă lóc hết thịt.

– Th́ mau lên . Để tŕ hoăn người ta quơ hết.

– Không có ai dâu, ngoài em và các anh ! Vậy cái vụ uống trà này đ́nh lại nghe.

– Th́ đ́nh đứt đuôi đi rồi. Mau lên .

Cả tháng rồi đâu có được đi chợ Cửa Nam Chợ Hôm mua cái “hai nạng dưỡi” của cô hàng thi… ịt !

– Cái anh này, hai lạng rưỡi thịt “nợn” quốc doanh do cô hàng mậu dịch bán nhà dzăng phải nói cho chính xác, không được nập nờ hay biểu tượng hai mặt.

Nói như mày vậy (ông nhạc sĩ lớn tuổi hơn tôi và quen biết nhau hồi kháng chiến chống Pháp nên gọi tôi như thế từ lâu) người ta tưởng cô mậu dịch bán cái hai “nạng dưỡi” của cô ấy cho mày, hiểu chưa ?

Những bộ mặt thiếu chất nhờn đă lâu nghe câu đùa của ông nhạc sĩ đầu bạc cố cười cho vui cái không khí âm u chết tiệt.



https://www.psywarrior.com/ChieuHoiodDieArt.jpg


Phẩm chạy về trạm trong lúc bọn tôi vẫn ngồi nhâm nhi trà dăo v́ không có ư đinh lăng phí thêm một b́nh trà mới.

Hoàng Việt nói :

– Kiểu này khó tin lắm. Nai đâu mà bỏ vậy. Tao đă từng ăn “nai” hai lần rồi.

Lần thứ nhất một thằng cũng bảo tao cái kiểu này. Tao theo gót nó tới một vùng cỏ rậm nó trỏ vào cái dấu nai mới nằm bỏ đi, nó bảo “nhặt cỏ” đó về mà luộc ăn cũng có mùi nai vậy ! Tao quạu thấy bà, muốn tống cho nó một bạt tai. Nó cười hề hề :

- Thèm thịt quá mơ ước tầm bậy vậy thôi ! Lần thứ hai cũng thằng đó.

Nó trỏ cho tao một cái đầu nai ở ven suố́ ruồi bu xanh lè và bảo :

Nếu ḿnh đến sớm ba ngày có lẽ cái đầu nai này c̣n làm được một nồi hầm vĩ đại. Đó là hai lần ăn thịt nai của tao. Và lần này nữa, không biết nai ra sao.



https://www.psywarrior.com/UncodedTrinhVanTamCH .JPG


Giao liên Phẩm trở ra với dao găm giắt lưng và khẩu cạc bin trên vai. Không biết ai cho tin, nhưng khi chúng tôi vừa “hành quân” diệt xương nai th́ có cả chục vị dân quân chánh đảng đuổi theo với khí thế hậm hực sát địch.

Phẩm chạy quanh chạy quẹo khi bỏ đường ṃn băng càn bụi rậm khi lướt trên đường ṃn.

Đến vùng được lngườl Thượng chỉ định, Phẩm dừng lại t́m kiếm hồi lâu th́ thấy cái xác con nai nằm lút trong một băi cỏ cao.

Phẩm vừa chạy tới th́ nhiều người lướt qua mặt Phẩm lao vào cái bộ xương đỏ loét của con thú !

Họ róc lấy những mảng thịt lớn, c̣n gị, cổ, da th́ bỏ lại cùng với cái bọng gồm hai bẹ sườn và bộ đồ ḷng bên trong.

Cốp cốp cạch cạch. Kẻ chặt người lóc, người lại dùng tay bẻ lọi, dao chen tay, tay đan với dao. Ai ai cũng cố chộp cho được cái của trời càng nhiều càng tốt.

Cuộc giành giật ban đầu đă xảy ra hăng hái cao độ và dần dần đi đến lấn lướt, người này hất người kia văng ra, người kia chen người nọ không cho chen vào.

Bộ xương của con vật bỗng chốc trở nên bé nhỏ đối với các cái bao tử lép.

H́ hục, mải miết, ́ ạch, quyết liệt – bỗng một tiếng kêu lên :

– Ối giời ơi, đất ơi ! Nó chém đứt tay tôi rồi .

– Mặc mẹ mày quân tham ăn !

Không ai tỏ vẻ thương xót người vừa thốt ra tiếng kêu bi thương kia.

Quả thật có người bị chém đứt tay. Nhưng vẫn không lùi bước, anh“thương binh” chỉ ném con dao ra phía sau giơ cái tay bị thương lên như để cho nó được ra ngoài ṿng chiến, c̣n tay kia th́ x̣e ra bịt chỗ cục xương mông gần cái đuôi nai mà anh ta chặt tự năy giờ chưa ĺa, mà miệng th́ la bài hải:

– Ê cục này cửa tôi nghe… Của tôi nghe !

Nhưng những nhát dao cứ phầm phập bổ bén cái bàn tay đang x̣e ra cố giữ phần, làm anh ta kêu lên liên tục :

– Chặt xa ra! Trúng tay tôi… trúng tay tôi !

Nhưng người người đang say mê chém lia lịa đâu có kể ǵ khác ngoài miếng thịt. Sau cùng anh ta bị lấn văng ra. Anh ta cố bươn vô tranh lấy cái mông nhưng bất ngờ bị một chàng nắm áo lôi tuột anh ta ra. Anh ta thụi cho chàng kia một quả.

Chàng kia bi đối xử kém t́nh quốc tế vô sản bèn đáp lời sông núi cho đồng chísize=4]“thương binh”[/size] một phát vào giữa trán.

Vị thương binh đă mang vết thương chưa kịp băng bó, lại ăn một đấm thiên lôi ngă ngửa ra, bên chộp lấy con dao lồm cồm ngồi dậy chực đâm một phát trí mạng vào kẻ thù. Nhưng cũng may, anh giao liên quát như sấm :

- “ Chết ! Đánh nhau thế hả ? ”

Tiếng quát có tác dụng cảnh tỉnh cả hai thằng đồng chí đang tranh nhau một cục xương mông và cũng có tác đụng làm cho các người khác càng hùng hục chiếm đoạt.

Tôi và Hoàng Việt, hai đứa cũng đă xâu vô được tận bộ xương, chém được vài nhát nhưng chẳng nạy được tí thịt xương nào th́ bi lấn văng ra, không chen vào được nữa. Cả hai đành đứng ngó.


https://www.psywarrior.com/2266VNF.jpg


Một anh rứt được một khúc xương mông dài có đến năm bảy mắc xương sống c̣n nung núc những thịt đỏ loét ngon lành đi ngang qua mặt hai đứa tôi. Tôi bạo dạn hỏi :

– Chia cho tí đi ta .

Hoàng Việt tiếp:

– Cái đuôi c̣n lông không hè, đồng chí giao tôi làm dùm cho, ḿnh chia hai.

Thằng đồng chí vô sản cùng lư tướng giải phóng Miền Nam và giải phóng toàn nhân loại như Ostrowski tác giả chí“Thép đă tôi thế ấy” nhắn nhủ – đă lạnh lùng quay mặt lại hất hàm:

– C̣n bộ da đó. Có nhiều thịt lắm đem về… thuộc mà làm thắt lưng!

Mỗi người mỗi cục chiến lợi phẩm, kẻ vác cái gị trước, người xách gị sau, người một mảng bẹ sườn, kẻ lại rinh cả cái thủ cấp có cặp sừng chà gạc.

Và đây là phần to lớn nhất mà một người có thể giật được từ bộ xương con vật.

Một người năn nỉ:

– Có đổi cho tôi cặp sừng lấy một bộ đồ lụa không ?

– Bậy, bố non ! Tôi sẽ nấu cao ngay tối nay đấy.

Nhiều người được tin trễ tuy xách dao chạy tới ngỡ ngàng khi thấy trận địa đă được dọn dẹp sạch sẽ không c̣n lại ǵ ngoài cái đống da và những mớ bầy nhầy.

Cả cái bao tử cũng bị chiếm lănh mất hồi nào.


https://www.psywarrior.com/ChieuHoiBinhDinh1966 .jpg


Tôi và Hoàng Việt lẳng lặng trở về. Đói vẫn hoàn đói. Lại có phần khát hơn lúc chưa đi. Thành thử ra phí cả mấy lon trà giải khát.

Phẩm cũng không được tí thịt da ǵ. Nó chỉ đứng ra làm trọng tài bất đắc chí :

– Tôi không chú ư đến vấn đề đó ! Tôi dẫn các bố đi để các bố kiếm ăn.

Không biết Phẩm nói thật ḷng hay v́ không thể chen chúc vô đám bắt hôi quá nhiệt t́nh nên đành nói túng để lướt qua sự bất lực của ḿnh.

Trên đường về, Phẩm dắt ông “kỹ sư linh hồn,”, nhà “nghệ sĩ âm thanh” và ông “đạo diễn màu sắc” đi vào phía sau lưng lều của anh ta.

Có lẽ với ư định cho tôi xem cây mận của Nghi Tàm.


https://www.psywarrior.com/SP1721VN.jpg


************

hoathienly19
04-29-2025, 07:18
https://www.psywarrior.com/5flagb.jpg


CHƯƠNG 2


Phẩm có một mái lều cố định hẳn hoi, lợp bằng ni-lông xanh nước biển, đứng co ro dưới một tàng cây to chắc chắn máy bay không t́m thấy.

Cái lều này giăng cố định chứ không hạ xuống hằng ngay như lều chúng tôi.

Phẩm không phải làm như chúng tôi, tức là sáng cuốn đi chiều mắc lại, trưa chỉ được giăng vơng nằm dưới nắng hoặc trong vũng bóng mát luôn luôn di động theo góc độ mặt trời, ban ngày chỉ được giăng khi trời mưa to.

Lều của Phẩm có vẻ một cái nhà của kẻ “ăn lều” ở kiếp, không giống như bọn khách đi đường ăn xổi ở th́.

Nó có nền đất vun cao, có đường mương chung quanh nền. Từ sợi dây căng lều đến cọc treo trên vơng, nơi mắc ba-lô, thứ ǵ cũng tươm tất.


https://danviet.ex-cdn.com/files/f1/thumb_w/650/296231569849192448/2021/9/9/321-16311208914331027920 209.jpg


Phẩm có bếp với giàn củi sấy trên giàn bếp. Cái bếp của Phẩm xây theo ḷ Hoàng Cầm hồi kháng chiến chống Tây.

Đào một lỗ tṛn và một ống khói ngầm để dẫn khói thoát đi và tan trong ḷng đất.

Đặc biệt Phẩm có một cái soong con có thể nấu được cho ba người ăn, không biết Phẩm t́m ở đâu ra cái vật quư giá đó.

Trong lều có một ḥn đá mặt phẳng vuông vắn để mỗi lần ngủ thức dậy bước xuống ngay đó đề pḥng rắn chàm oạp.

Chàm oạp ở đây khá đông. Chúng lẩn lút dưới lá khô. Mỗi một phát chàm oạp tặng cho đồng chí Trường Son th́ có giá trị một cái vé tàu suốt qua bên kia thế giới Mác.


https://www.youtube.com/watch?v=qsbnG7CQiME
qsbnG7CQiME



– Mận đâu ? Mận Nghi Tàm đâu ?

– Đây này ! – Phẩm chỉ vào một khoảng trống giữa hai gốc cây to.

Sau một cuộc chạy đua việt dă mà kết quả là vác dao đi lại vác dao về, sức lực tiêu tan, hai đầu gối ră rời, tôi ngồi xuống một rễ cây gần đó và đưa mắt ngó cây mận thần thoại c̣n Hoàng Việt th́ phát cáu, đ̣i trở về nằm nghỉ :

– Đường ra đâu ?

– Anh cứ đi theo con đường ṃn này đến ngă ba có một nhánh cây kéo quặt che bít đường. Anh chui qua đó mà đi th́ ra đến nơi đóng quân. Nhớ đừng có rẽ qua lối không có cây che nghe. Đi theo đó sẽ lạc không biết đường về .

– Phẩm giải thích thêm :

– Ở đây phải nghi trang hết cả. Có làm ra không có, không có ra có anh ạ. Nếu để đường trống th́ khách họ ṃ vào bất cứ lúc nào, quấy nhiễu liên tục không nghỉ được.

Hoàng Việt bỏ đi thẳng . Tôi nói vói theo :

– Anh về trước, tôi nghỉ chút sẽ về sau. Anh coi chừng dùm đồ đạc của tôi nghe. Hồi năy gấp đi không kịp nhờ con bé giữ giùm

Phẩm hỏi tôi :

– Anh xem cây mận có đẹp không ?

– Đẹp lắm !

– Độ vài năm th́ em được ăn trái !

– Trời đất, cậu đinh ở đời đây sao?

– Em không có ư định đó, nhưng rủi chuyện sẽ xảy ra như vậy th́ khỏi phải bất măn hay ngạc nhiên.

Tôi nh́n cây mận. Thân cây như tăm hương, hai cái lá non, ba cái lá già mà một cái bị sâu ăn c̣n có một nửa.

Phẩm đă cẩn đá chung quanh gốc cây. Bộ phận phụ thuộc trông có vẻ phong phú hơn cái cây, như con ngựa gầy đóng yên cương bằng vàng vậy.

Phẩm cho biết hắn đi moi phân lá trong những bọng cây để vun cho nó, nhưng tôi xem ra nó rất yểu tướng – dù lớn đă chắc có trái. Nhưng điều tôi nghĩ xa hơn là cái cây bị trồng ở đất lạ, không phải đất của giống nó.

Cũng như bọn Nam kỳ chúng tôi đây. Đi tập kết. Khi ra đến đất Bắc vài tháng là đă thấy muốn về. Nhưng đường đâu nữa mà về. Phải đợi đến nay mới phản hồi cố quốc được. Khi đi bằng tàu. Được đón rước huênh hoang. Về th́ lủi trốn như phường ăn trộm.


https://www.psywarrior.com/PosterHoChiMinhT.jpg


– Cậu ở đây có một ḿnh à ?

– Có một người bạn nữa chứ !

– Đâu nào ?

– Kia ḱa !

– Phẩm trỏ một con khỉ con ngồi trên thân cây ở phía trên nóc lều.

Tôi bật cười. Nước mắt suưt trào ra. Con người bị đày đọa làm bạn với vật.

Phẩm nói :

– Em nhặt được nó trong một trận giông lớn. Sập cả lều, suối lũ. Cây to găy nhánh và bật gốc.

-Phẩm tiếp- loài vật này kể cũng hay anh ạ !

Hồi c̣n đi học em có viết một bài chính tả tên là “T́nh mẹ con con vượn.” Bài ấy có nội dung là con vượn mẹ bị thợ săn bắn bị thương nặng nhưng không buông con. Đến chết mới thôi. Và trước khi buông con vượn mẹ kêu lên một tiếng bi thương đến nỗi anh thợ săn trong ḷng không bắt con nó…

Con khỉ con này từ khi bị bắt tới nay em không phải cho ăn. Hằng ngày mẹ nó đều đến mang trái cây cho nó. Anh thấy đấy rừng bạt ngàn mà ḿnh không t́m ra một thứ trái ǵ ăn được, thế nhưng con mẹ nó luôn luôn có trái chín ngon lành cho nó.

Lắm lúc nó đánh rơi trên nóc lều em nhặt lấy nếm thử th́ thấy rất ngon. Sau đó em quen đi, hễ thấy loại trái đó rơi trên nóc lều th́ nhặt lấy ăn, không sợ trúng độc ǵ cả.

– Cậu ăn như thế, coi chừng sẽ mọc lông thành khỉ đó.

Phẩm cười:

– Em sống dưới sự bảo trợ của khỉ đột.

Đột nhiên tôi hỏi:

– Nè, cậu có xem phim Bạch Mao Nữ (của Trung Quốc) không?

– Có chứ. Hồi đó em chín mười tuổi ǵ. Xă em đang ở bước ba cải cách ruộng đất. Tức là đấu địa chủ.

Phim Bạch Mao Nữ được chiếu cho đồng bào coi để nâng cao căm thù giai cấp địa chủ.

Ư nghĩa là địa chủ biến con người thành con thú c̣n Đảng biến thú thành người.

– Nay mai sẽ có một cuốn phim Việt Nam tên là Bạch Mao Nam.

– Ở đâu chiếu vậy anh ?

– Ở đây ! Ở tại đường Trường Sơn. Không phải một mà hằng ngàn Bạch Mao Nam.

Cậu thanh niên đứng ngớ ra. Tôi thấy câu pha tṛ của tôi hơi ác nên cũng im luôn. Vừa đến đó th́ có mấy nhánh cây khô rơi xuống nóc lều. Tôi ngó lên. Phẩm nói ngay :

– Mẹ nó đến đó !

– Thế à ?

– Anh cứ đứng đây xem.

Tôi thấy con khỉ ngồi trong một đám lá rậm. H́nh như tay nó ôm trước ngực mấy thứ ǵ. Phẩm thấy con vật không xuống ngay với con nó như hằng ngày th́ bảo tôi :

– Có lẽ nó thấy người lạ nên sợ. Đâu anh trốn đi thử coi.

Tôi bước lùi vô bụi gần đó và khẽ vạch lá nh́n lên. Một cái gai ác ó móc vào trán đau điếng. Nhưng không rên la v́ muốn xem màn kịch khỉ rừng.


930409281679686


*********

hoathienly19
05-13-2025, 05:00
Quả nhiên con khỉ tuột xuống rất nhanh và cho con nó ăn rồi vọt đi nhanh.

Tôi hết sức ngạc nhiên về mối t́nh loài vật và quan hệ giữa Phẩm và hai con khỉ này. Phẩm vẫn đứng đó nhưng con khỉ mẹ cứ tuột xuống rất tự nhiên, không sợ sệt.

– Vậy cậu cũng có bạn chứ nhỉ !

– Vâng, em cảm thấy đỡ buồn ! Mặc dù chúng không biết nói, em cũng vẫn nói chuyện với chúng hằng ngày. Một ngày nào đó khi về Hà Nội, em sẽ đem nó theo như một kỷ niệm sống của những năm tháng ở Trường Sơn.

– Ấy chết ! Tôi kêu lên :

– Cậu có buộc nó không vậy ?

– Có chứ ! Em đă nhặt được một khúc dây kẽm làm ṿng đeo quanh cổ nó và dừng hai cái quai ba lô để buộc nó vào nhánh cây.

– Cậu xem ḱa h́nh như dây đứt rồi, tọng teng ở cổ nó đó.

Phẩm hốt hoảng leo lên cây chụp con khỉ con. Tôi tưởng nó nhảy vọt theo mẹ nó ai dè nó vẫn ngồi im. Trong lúc Phẩm leo lên nó có thừa th́ giờ để theo mẹ nó nhưng nó lại không đi.

Khi Phẩm ôm con khỉ con xuống tới đất th́ mẹ nó từ trên cao vun vút tuột xuống và kêu lên tỏ vẻ như vừa căm thù cái con người đă đem con nó đi vừa mắng trách con nó sao không chịu chạy thoát trong một cơ hội tốt như vậy.

Phẩm dùng dây mắc vơng bằng ni-lông buộc cổ con khỉ con vào cọc lều. Mặt mũi nó trông cũng dễ thương, không có vẻ phá phách. Có lẽ nó cũng mến cái người đă cứu nó trong giông băo.

Con khỉ mẹ trên cây vẫn ḅ qua lại nhưng không dám xuống gần nóc lều. Phẩm vác đá ném, nó nhảy lên cao rồi ḍm xuống chứ không chịu đi.

– Cậu để con khỉ mẹ đến có ngày sẽ mất con khỉ con.

– Em biết không ǵ mặn nồng hơn t́nh mẹ con. Nhất là loại khỉ rất gần với loài người. Nó cũng yêu mến và thù oán y như chúng ta vậy. Nhưng nếu một ngày nào đó, nó có đem con nó đi được th́ cũng tốt thôi. Em sẽ buồn nhưng đặt ngược lại hoàn cảnh, nếu em là mẹ th́ em cũng phải cứu con em và nếu em là khỉ con th́ em cũng trốn theo mẹ em.

– Cậu là triết nhân à? Cậu nên nhớ rằng ở đây là Trường Sơn và chúng ḿnh đói thịt đói cơm.

– Anh định quay con vật tí hon này à ?

– Không ! Tôi muốn bắt con mẹ nó cơ.

Tôi hội ư với Phẩm và Phẩm đồng ư.


https://ddk.1cdn.vn/2024/04/19/a4.jpg


Tôi nhanh chóng trở về lều. Hoàng Việt đang nằm queo trên vơng. Hai ông họa sĩ người th́ đang đi sưu tầm củi, kẻ lại đ́ lấy nước mới về sửa soạn nấu nướng. Cô vũ nữ th́ lúc nào cũng sắp đổ suố́ nước mắt ra. Cho ngập lụt trần gian. Tôi tung tin lạc quan :

– Có thịt rồi !

Không một ai nhúc nhích. V́ tất cả đều từ bộ xương con nai trở về. Nghệ sĩ chỉ khỏe cái tâm hồn c̣n thể xác - yếu tố cần thiết nhất ở đây - th́ lại chẳng đủ mạnh để giành giật những mẩu xương. Nghe tôi nói không ai tin.

– Ai muốn có thịt ?

Vẫn không ai để ư. Tôi nói với Hoàng Việt:

– Thịt khỉ ăn tốt chứ anh Bảy.

– Ở đâu mà có ? Há, cái ĺ ỉa lâu mà cố ? – Hoàng Việt đă nghỉ khỏe có sức pha tṛ.

Tôi bật cười :

– Đến nước này rồi c̣n diễu !

Tôi bèn lôi Hoàng Việt đi. Hai đứa đến lều một “nhà quân sự” bị tụt hậu có cây AK mà tôi gặp và đi chung hai trạm vừa qua. Hắn cũng rất chán cái vũ khí của đảng này lắm rồi. Hắn dọa :

“Tôi sẽ đem đổi đạn lấy gà lợn, nếu cần tẩy cả súng tôi cũng cho đi nốt !” Hắn chẳng lau chùi . Hắn thường lót đít ngồi và treo cả ngoài lều mặc cho súng dầm mưa.

Bây giờ có cơ hội tốt cho hắn ta.

– Trớn ! Đi với tôi ! Có thịt ăn !

(Anh ta tên Trớn). Trớn ngồi dậy và trỏ cái gà mèn đang sôi sùng sục. Mấy cục xương nai đang nằm ch́m trong bọt nước. Tôi lắc đầu.

– Ăn thua ǵ ! – Tôi nói – Xách AK đi với tôi đi ! Con thịt này khá lắm !

– Nai hả ? Cái kiểu hồi năy tôi chịu thôi. Suưt chém lộn, ớn quá !

– Không ! Cứ đi rồi sẽ biết. Không phải nai !

Thấy Trớn miễn cưỡng, tôi bảo :

– Vậy cho mượn AK đi !

– Đấy ! – Trớn hất hàm về phía gốc cây nơi khẩu súng đang nằm ngang dưới đất gác cái mơm đen ng̣m trên rễ cây.

– C̣n đạn không ?

– Ba viên cuối cùng nằm trong băng.

– Một viên đủ rồi, cần ǵ đến ba ? – Vừa nói tôi vừa chộp lấy cây súng và lôi Hoàng Việt đi.

– Có được ǵ, chia tớ tí nghe ! – Trớn nói với theo.

– Chia chớ ! Tứ lục ! – Tôi cười vui vẻ.

Tôi vừa đi vừa kể cho Hoàng Việt nghe về cái hi vọng bừng sáng sẽ có được thịt khỉ sau khi hụt bữa thịt nai.


https://www.psywarrior.com/246276VNCH.jpg



Khi vào đến sào huyệt của Phẩm th́ kế hoạch đă được thực hiện xong hai bước đầu. Chỉ c̣n bước cuối cùng nữa là thu chiến lợi phẩm.

Phẩm đă buộc con khỉ vào chỗ cũ. Con mẹ đang lần ḍ xuống với con. Tôi kéo Hoàng Việt lủi vào bụi để phục kích.

– Thịt đó ! Tôi vừa chỉ con khỉ đang tụt xuống gần con.

Số là Phẩm có khẩu các bin, nhưng đạn chỉ c̣n có một băng rưỡi. Hai băng hắn buộc vào nhau trở đầu và so le để lắp cho nhanh khỉ hữu sự. Phẩm không chịu chi một viên nào cho kế hoạch bắn khỉ.

Lúc năy Phẩm càu nhàu, Phẩm không muốn thực hành cái kế hoạch tàn nhẫn mà chính y đă gợi ư (một cách vô t́nh cho tôi) nhưng tôi bảo :

- Lấy vật đăi nhơn chớ ai lấy nhơn đăi vật! Nếu tôi chết đói, cậu có vui ḷng khi vui đùa với cặp khỉ đó không ?

Phẩm đau khổ ít nhiều nhưng sau cùng cũng cho tôi thi hành kế hoạch. Phẩm đem chú khỉ con buộc trên nóc lều để nhử khỉ mẹ. Tôi núp vào trong bụi rậm như phục kích Tây. Mũi súng nghếch lên và khe khẽ nạp đạn.

Tôi cũng đau khổ như hắn, có lẽ c̣n suy nghĩ nhiều hơn hắn.

Tôi đă đọc một cái truyện của Maupassant hồi c̣n đi học. Có lẽ suốt đời tôi không thể quên.

Đó là truyện “T́nh Yêu” (L’amour). Truyện kể rằng :

- " Một anh thợ săn vào rừng bắn được một con chim, con chim trống trong cặp chim đậu trên cành :

Một đôi vợ chồng hoặc t́nh nhân hạnh phúc. Con chim bị tử thương rơi xuống đất…

Người thợ săn bước lại nhặt nó lên trong lúc con chim mái bay quầng trên đầu anh ta mà kêu lên những tiếng thảm thiết. Rồi đậu trên một nhánh cây thật thấp ngó xuống thi thể của t́nh nhân trên tay của kẻ thù.

Anh thợ săn định giương súng bắn phát nữa nhưng bỗng nhiên anh ta thay đổi ư định. Anh ta bỏ dở cuộc săn và rời khu rừng không săn nữa.

Trời đất ! Câu chuyện ác quá. Chỉ có ba trang sách. Thế mà đă gây cho tôi một vết thương ḷng không lành được.

Bây giờ tôi lại làm gă thợ săn kia, có vẻ c̣n ác hơn. V́ tôi đă nhẫn tâm dùng con để nhử mẹ vào bẫy mà bắn. Đây kia, nó đang từ trên cao tụt xuống.

Nó đến với con nó nhưng h́nh như linh cảm nên không xuống gần như lúc năy, chỉ ngồi ở giữa đường để nh́n con.

Hoàng Việt không mấy hăng hái lắm trước cái cảnh đó. Anh ta du học ở Bungari năm năm nên nhiễm cái tính yêu loài vật của người Âu Châu chăng?

– Đoàng ! – Tôi nhắm mắt bóp c̣.

Khi khói tan ở mũi súng tôi không c̣n thấy con khỉ nữa. Chỉ thấy con nó treo tọng teng ở đầu dây và la the thé v́ bị dây siết nghẹt họng. Con khỉ mẹ đă vọt tuốt lên cao ngó xuống. Tôi nă luôn hai phát.

Con vật kêu lên. Tôi từ trong bụi vọt ra. Tưởng nó rơi xuống đất. Ai dè chỉ có máu đổ lộp độp trên lá và trên nóc lều. Thế là hết.

– Xui lắm . Bỏ đi ! Hoàng Việt nói :

- Đi về.

Không c̣n đạn. Cố nhiên là phải về. V́ con vật bị thương đă chuyền lên mút ngọn cây và lần mất. Không biết nó bị thương nặng nhẹ.

Phẩm trèo lên gỡ chú khỉ con xuống đem buộc ở cọc lều mà không nói ǵ. Có lẽ anh ta ân hận v́ đă cấu kết với tôi trong một âm mưu đen tối

Tôi và Hoàng Việt nh́n nhau. Phẩm nói :

– Anh báo cho anh em ngoài đó biết sáng mai tôi ra sớm. Hăy chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhất là đem theo nhiều nước v́ đường dốc dữ lắm.

Vừa đi, Hoàng Việt nói :

– C̣n tệ hơn cả cái đầu nai thối hôm trước.

– Tôi bất tài nhưng lại ác hơn anh thợ săn chim.

– Thợ săn chim nào ?

– Ở bên Tây.

Cả hai cùng cười gượng sau hai lần chộp hụt nai lẩn khỉ


https://www.psywarrior.com/2942VNCHB.jpg


**********

hoathienly19
05-25-2025, 06:51
CHƯƠNG 3


– Thằng Núi lên cơn sốt ác quá anh ạ ! – Họa sĩ Ngữ nói ngay khi tôi vừa về tới.

– Ǵ mà ác !

– Tôi gắt rồi đi trả súng. Xong, đến thẳng lều Núi.

Tôi chịu trách nhiệm đám bệnh, không ai cử, nhưng tự nhiên cả ba bốn đứa đều coi như trưởng đoàn. Có chuyện ǵ cũng gọi tôi, muốn làm ǵ cũng hỏi tôi.


https://file3.qdnd.vn/data/images/14/2023/07/05/thanhminh/hoa%20minh%20hoa.jpg ?dpi=150&quality=100&w=870


Tôi sờ đầu Núi và giật tay ra ngay. Nó nóng thật, nóng hơn cơn sốt thường.

– Mẹ kiếp ! Làm thế nào ?

– Em cũng chẳng biết làm thế nào ! – Ngữ nản chí đáp

Tôi sực nhớ ra :

Có bác sĩ Năm Cà Dom. Anh ta tháp tùng với chúng tôi đi mấy trạm liền. Y rất có lương tâm. Làm ǵ được để giúp bệnh nhân anh ta cũng làm với lương tâm nghề nghiệp, nhưng bỗng nhiên anh ta biến đi đâu hồi nào tôi không rơ, v́ anh ta chỉ là đồng hành tạm bợ với chúng tôi thôi.

– Thế này th́ mai không thể lên đường, ngoại trừ có phép tiên.

Nguyên tắc bất thành văn trên đường này là ai bệnh cứ nằm lại. Nặng hay nhẹ cũng vậy. Và “tự trị” lấy mà ḅ lê theo sau. Không trị được th́ chết chịu.

Và xin nhớ rằng sau khi chết rồi hăy khôn hồn dẫn xác ḿnh đi “tự táng” lấy.

Nếu nằm ch́nh ́nh ra đó th́ có hai cách được giao liên đối xử.

Một là giao liên dắt khách bỏ đi xa để khỏi bị mùi hôi thối lây tới .

- Hai là giao liên, với sự hợp tác bất đắc dĩ của bệnh-nhân-khách khiêng đi ném một nơi nào đó mà họ có thể đủ sức khỏe mang tới.

Tuy đă có cái nguyên tắc đó rồi, nhưng những thằng mạnh c̣n lại trong “đoàn bệnh” chúng tôi không nỡ.

Nghệ sĩ trót sinh giàu cảm lụy mà. Tôi đă bị bỏ ít nhất hai lần rồi, tôi từng biết cái cảnh “dứt cơn sốt ngóc đầu dậy chẳng có ai” ngoài mấy cục đá và những cái cây vô tri.

– Hay là v́ nó uống quá liều kí-nín ?

– Nó uống có ba viên !

– Xanh hay vàng ?

– Không rơ !

– Tẩm khăn ướt đắp trán nó thử coi nhiệt độ có xuống không. Nóng thế này th́ ít nhất cũng trên 40 độ.

Ừ con Thu có nhiệt kế. Cậu bảo nó đưa đây.



https://fs.vieportal.net/Files/395EFD38A5F34FD59A0D 6616794A2C21/image=jpeg/0c88cdb437294b13a665 9cc8a2644d63/sot%20ret%20khang%20 thuoc.jpg


Ngữ chạy đi và trở lại. Tôi chộp lấy cái ống thủy tinh vạch áo chọc vào nách Núi.

Núi nhắm nghiền đôi mắt, hai má đỏ rực lên như lửa than.

Hoàng Việt coi như bậc lăo thành của đoàn nên được miễn cho mọi việc nhưng cũng đến góp ư kiến.

Tôi rút nhiệt kế ra đọc. Bốn mươi hai độ. Hoàng Việt nói:

– Nó sắp mê sảng rồi !

– Sắp ǵ nữa, bốn mươi hai là điên rồi !

– Bệnh ǵ ác vậy ?

– Nếu không ác tính th́ có một bộ phận nào trong nó bị viêm nặng.

– Ruột thừa ?

– Không biết. Để tôi ấn thử coi…

Đau không Núi ? (Núi lặng thinh) Tôi ấn vào hoành cách mạc… Đau không Núi ? (Núi vẫn lặng thinh) Hay là sưng màng óc. Bố tôi cũng không biết được ?

Chán quá !! Phải có được một bà lang băm ở đây cũng đỡ !

– Nấu cơm ăn đă ! Hoàng Việt bảo.

Cơm xong tôi lại sờ Núi. Nó trở thành cục than rồi. Và vẻ mặt đờ ra. Hỏi không đáp, ngắt không đau, giật tóc mai cũng trơ trơ. Bệnh ǵ mau vậy ? ác tính. Sốt ác tính. Fièvre galopante.


https://scontent-yyz1-1.xx.fbcdn.net/v/t1.6435-9/36002851_24869421079 89967_13803483208068 62848_n.jpg?_nc_cat= 107&ccb=1-7&_nc_sid=cf85f3&_nc_ohc=K_CC6WpHr6gQ 7kNvwE_610v&_nc_oc=Adkutew2IQfzr Fhl0xC9lzgb7RiLma5T6 daz264P-X-9rmx5259EySfRpIaDn5e ivnk&_nc_zt=23&_nc_ht=scontent-yyz1-1.xx&_nc_gid=K5xyxxbyn2Aq tHnzl0-RDA&oh=00_AfJRelo-fC9tBsgbZj27U1814Uyz DdjhnD6c8Vp8ustXKQ&oe=685A16C7


Đảng chẳng có “đả thông” cho cái chứng bịnh rất phổ biến này.

Đảng chỉ nhấn mạnh nhiệm vụ giải phóng Miền Nam lúc chúng tôi sắp lên đường thôi. Có lẽ v́ thế đảng quên cho chúng tôi thuốc mang theo.

Mà phần chắc là đảng không biết có cái chứng bịnh ác nghiệt đó trên đường này.

Đáng lẽ người ta phải báo cáo rơ ràng nhưng người ta lại bịt đi để cho trung ương ngồi ở Chủ tịch phủ cứ tưởng con đường này vui vẻ vinh quang cực điểm mà ai vào đây cũng thấy ḿnh trở thành anh hùng giải phóng cả.

Đây là một thứ cải cách ruộng đất dưới một h́nh thức khác mà con số tổn thất cũng không thể ước tính nổi.


https://imagizer.imageshack. com/v2/640x276q70/r/924/opguFp.jpg


Chẳng có cách ǵ để cứu bạn th́ đành nh́n bạn rơi vào đêm đen.

Tôi và Hoàng Việt mắc vơng gần nhau, luôn mồm tṛ chuyện. Hết chuyện bên Tây đến chuyện bên ta. Nói măi mấy trăm cây số đường đèo mà vẫn chưa vơi.

Cái đám quơ được thịt nai nấu nướng như đám giỗ.

Ai bắt được nấy ăn. ăn không hết th́ giấu trong ba lô mai ăn tiếp. Không ai cho ai món ǵ. Không ai giúp ai điều ǵ. Đó lại cũng là nguyên tắc bất thành văn trên đường này. Con người đă tự hạ ḿnh đến mức thấp nhất, kỳ cục nhất, bi thảm nhất.

Hoàng Việt lên vơng buông màn tḥ đầu ra hút thuốc lá. Trời đă hoàng hôn. Ruột lỏng bỏng với mấy hạt cháo loăng. Nhưng lúc nào anh ta cũng rất lạc quan.


https://scontent-yyz1-1.xx.fbcdn.net/v/t39.30808-6/466397170_2838265499 1325324_442781542060 4810843_n.jpg?_nc_ca t=103&ccb=1-7&_nc_sid=cf85f3&_nc_ohc=_G-Xgv65RuUQ7kNvwGM-RTt&_nc_oc=AdmKkNv3EZ0wI c-BD6QfZbj-Fc6i-_iSSdJ3YNj5BQR8RrSSf aVCYtGJB1ZbfRCbrZA&_nc_zt=23&_nc_ht=scontent-yyz1-1.xx&_nc_gid=Di0Em9Xi47ia Ki3Vnh9RLQ&oh=00_AfKSNNUSa8poog MqSboVG2eij4TSwTIz91 xExUN6Ayhk3Q&oe=68388899


– Nè sao mày không xin đi Bác Kế cho có cặp ?

– Xin mẹ ǵ thế mà xin ?

– Người ta có thể chiếu cố mày chớ. V́ đây là một tên Nam kỳ t́nh nguyện đi Bác Kế. Thường t́nh, chỉ có dân đi Bác Kế xin vô ông Cụ thôi.

– Bộ anh tưởng tôi coi quê hương tôi là đồ bỏ hả. Tôi về chuyến này là v́ tôi nhớ nhà quá sá…

– Chứ không phải để giải phóng Miền Nam à ?

– C̣n anh th́ chắc để giải phóng Miền Nam ?

– H́ h́… !

– Anh ở luôn bên Bungari vài chục năm nữa th́ giải phóng xong Miền Nam sẽ về có phải khoái tỉ hơn không ?

Hoàng Việt bật cười to.

– Ǵ vậy cha nội ? – Tôi hỏi.

– Tao nhớ cái chuyện ngoáy trầu.

– Ở đâu, hồi nào, ai ngoáy, trầu ǵ, trầu xanh hay trầu xà lẹt… ? Tôi tuôn một hơi.

– Mày không ở trong Sư đoàn 330 của già Cống à ?

– Có nhưng chỉ năm đầu thôi. Tôi ở Pḥng Chính trị có đi lên đi xuống đó chứ không phải là lính của giả.

– Vậy không có xem vở kịch của lính diễn vào dịp Tết đầu tiên trên đất Bắc, ḿnh đón ông già Rô à ?

– Ông già Rô nào ?

– Cái thằng. Viết văn ǵ dốt quá vậy.

Rồi Hoàng Việt kể luôn

– Hồi đó tao c̣n ở đoàn Văn công Trung ương. Đoàn được lệnh vô Thanh Hóa làm một buổi biểu diễn to để đón Bác vô thăm các cháu “anh rũng” Thành Ch́ Tổ Quốc.

Trời mưa phùn Tết rất nên thơ. Lính ta không được người anh em Trung Quốc tặng áo đi mưa nên dầm ḿnh đi đón Bác. Một số đơn vị ở bên kia sông Mă phải bơi qua sông cho kịp giờ khai mạc.

Thấy cảnh đó mới biết dân Nam Bộ mê tín một cách ngu muội bác Hồ.

Cái đéo ǵ mà ghê gớm thế. Nghe đâu có hai ba chục thằng sưng phổi, và năm thằng đi theo ông theo bà v́ chuyến đón tiếp đó ! Dân Nam kỳ ưa nóng chứ không chịu lạnh mà !


https://imagizer.imageshack. com/v2/260x318q70/r/923/IKMx01.jpg


– Sao kỳ thế hả?

– Có ǵ là kỳ đâu. Ḿnh ở trong Nam tin tưởng tuyệt đối ở Cụ Hồ nhưng khi ra đây ḿnh học chủ nghĩa Mác khá hơn ở trong đó nên ḿnh đi theo qui luật của duy vật biện chứng pháp. Không có ǵ tuyệt đối cả. Mọi việc đều tương đối tương… tàu tương.:. ta.

– Rồi buổi đón tiếp ra sao?

– Mưa phùn được biết thêm da thịt một giống dân mới vừa ngu muội vừa thông minh.

– Ê cha ! Nói cái ǵ vậy ?

– Mày biết tao nói ǵ chớ ! Mày c̣n nhớ năm 46 có cái chánh phủ Nam kỳ Tự trị hay không ?

Bác sĩ Nguyễn Văn Thinh làm Thủ tướng đó mà ! Tao bây giờ mới hiểu tại sao có chánh phủ đó và tại sao dân Nam kỳ lại không lưu giữ được nó ? Để tất cả dân tập kết ḿnh phải lệ thuộc vào Bắc kỳ như thế này.

Tôi giật ḿnh quát :

– Ông nội trở chứng cái kiểu ǵ vậy hả ?

– Mày thề với tao đi !

– Thề cái ǵ ?

– Thề rằng mày không có những ư nghĩ Nam kỳ Tự trị như tao. Dám thề không?

Tôi lặng thinh. Hoàng Việt hiểu người qua chính ḿnh.

Không có tên Nam kỳ nào c̣n giữ ḷng thần phục Bắc phương sau một năm sống ở Miền Bắc của Bác Hồ nữa.

Không một thằng dân Nam Bộ nào c̣n thấy vinh quang của Thành Đồng Tổ Quốc.

Không thằng dân Nam Bộ nào đi trên con đường này với quyết tâm giải phóng Miền Nam.

Họ càn rừng lội suối là để về hôn mảnh đất nhau rốn của họ đó thôi.

Tôi lọng cọng không biết phải trả lời sao th́ Hoàng đă tiếp :

– Mày là nhà văn hẳn mày phải có nhiều suy nghĩ hơn tao chứ. Mày suy nghĩ ǵ nào ?

Qua buổi đón tiếp của bọn lính thất thổ Nam kỳ, tao thấy cụ Hồ chỉ lợi dụng ḷng tin mù quáng của họ để làm nên vương tướng thôi. Khi đạt mục đích rồi bèn quay lưng lại ngay.


https://live.staticflickr.co m/65535/53331908877_fee008e5 a3_o.jpg


Cụ thể là buổi đó, bọn lính Nam kỳ đón tiếp Phó Thủ tướng Phan Kế Toại .

Tội nghiệp ông đại thần triều Bảo Đại vừa được lănh “cái ấn ốc bưu” cửa cụ Hồ ban, lại phải vào thăm bọn “sớm đầu tối đánh” chúng ḿnh.

Lính Sư đoàn 330 đă không tặng cho lăo một tiếng vỗ tay. Nhưng lăo phải bấm bụng đọc diễn văn của người ta soạn sẵn và ngồi lại xem buổi diễn kịch chào mừng ngài Phó… Mày biết chúng nó diễn vớ kịch ǵ không ?

– Vở ǵ ?

– Tao không nhớ tên nhưng muôn đời không quên nội dung - Hoàng tiếp :

- Màn một đôi vợ chồng trẻ tiễn chân nhau. Chồng đi tập kết, vợ ở lại.

Chồng xuống tàu giơ hai ngón tay lên. Vợ đứng trên bờ cũng giơ hai ngón tay đáp lại.

Màn hai :

Cũng bến tập kết, vợ đón chồng về. Một ông già cúp b́nh thiếc chống gậy từ dưới tàu đi lên. Ở trên bờ một bà già chỏi gậy đi xuống ! Hai bên nh́n nhau hồi lâu mới nhận ra nhau.

Ông già và bà già đó chính là cặp vợ chồng trẻ năm xưa. Bà già móc trong lưng ra một cái ống ngoáy trầu tặng cho đức lang quân.

– Bộ Ban Chính trị Sư đoàn không có duyệt vở kịch sao ?

– Kịch cương mà ! Ai bụm họng tụi nó được. Vả lại màn một coi bộ song toàn quá. Ai đâu có ngờ màn hai lại rất kịch tính như thế đó.

– Đúng là kịch tính !

Hoàng tiếp :

– Từ đó chẳng thằng nào c̣n mơ gặp Bác Hồ nữa !

– C̣n anh ?

– Mày kiếm hết trong nhạc phẩm của tao thử xem có hai tiếng “Bác Hồ” không ?

Tao toàn ca ngợi cuộc kháng chiến thôi . Ra Bắc tao tịt mẹ nó luôn !


https://www.youtube.com/watch?v=aGU8xgb_WWM
aGU8xgb_WWM


https://vi.wikipedia.org/wiki/Ho%C3%A0ng_Vi%E1%BB% 87t_(nh%E1%BA%A1c_s% C4%A9)

***

hoathienly19
05-27-2025, 06:26
– Anh vẫn sáng tác mạnh chứ ?

Khi cất lên tiếng ca gởi về người yêu phương

Ta át tiếng gió mưa thét gào cuộn dâng phong ba

Đó là bài hát của ai ? Hà hà… Vậy mà bảo tịt…!

– Của tao, nhưng mặc dù thanh niên hát như điên, người ta bảo đó là “tiếng nấc tiểu tư sản” khi làm xong tao đă đem lại cho mày ở ga-ra đường Lư Thường Kiệt nhờ mày gọt lại dùm lời.

Và mượn cái áo pa-li-tô câu tôm của mày bận đi ăn tiệc.

– Tôi chỉ chữa có một chữ,

– Ờ, đúng một chữ “ đau khổ .” Chữ đó trong bài T́nh Ca tao là của mày. Nhưng mày có đau khổ thật không?

– Ai biết… Hề hề… Tôi chỉ đi theo nốt nhạc của anh !

– Tao sang Bungari học nhạc nhưng học cả chính trị nữa mày ạ !

– Ủa sao về nước anh không vô Học viện Mác Lê ?

– Học lóm, học lén mà vô cái ǵ ?

– Những ǵ ?

– Nói th́ dài, cả tháng chưa chắc hết. Nhưng tóm tắt là thế này. Staline là tên đồ tể.

– Cái ǵ cha nội ?

– Dân Đông Âu nói thế mà.

Chúng nó đăng cả báo nữa chứ đâu có nói lén lút thậm thụt như bọn ḿnh.

Vụ Im-rê-Nát-gi ḿnh coi là phiến loạn nhưng sự thực, dân Hung coi đó là cách mạng dân tộc anh hùng đánh đuổi Hồng quân ra khỏi nước họ mà.

Nát-gi bi xử bắn, không được chôn cất đàng hoàng nhưng mồ anh hoa nở suốt từ đó đến nay.

(T́nh cờ khi tôi viết đến đây, tôi nghỉ để đọc báo hằng ngày th́ lại thấy tin Janos Kadar bí thư Cộng sản Hung chết. Với lời b́nh luận :

Dân Hungari tự do chúng tôi đă chôn chế độ hắn khi hắn hăy c̣n sống.

Những lănh tụ tự do đă cải táng Imre Nagy với tất cả danh dự và chỉ vài tiếng đồng hồ sau cái chết của Kadar, ṭa án tối cao đă xóa bỏ các tội mà Nagy đă bị buộc và đă bị xử bắn năm 1956).

Tiệp Khắc, Ba Lan, Nam Tư nữa, đâu có coi Staline là người thầy vĩ đại của cách mạng thế giới như bọn ḿnh đâu. Chỉ có bác Hồ ḿnh là xoi lỗ trên đầu Trần Hưng Đạo để cặm nhang thờ Mác Lê-nín và Staline thôi.

Bên đó người ta vẫn nặn tượng anh hùng dân tộc đặt ở các công viên. Ḿnh đă làm chuyện bịt mắt bịt tai dân quá kỹ mày ạ… Già Khơ đâu có ủng hộ con đường ṃn này.


https://imagizer.imageshack. com/v2/493x382q70/924/gHMm5A.jpg


Giả c̣n gạ cho hai ông Thượng tá của ḿnh sang đó học thành lập đảng Cộng sản việt Nam do giả đỡ đầu nữa kia mà !

Ối ồi ôi… Bết nhem hết cả mày ơi.

Tao học bốn năm nhạc và kết quả lớn nhất là tai tao đă thay hoàn toàn màng nhỉ mới. Những ǵ trước kia tao nghe ở Việt Nam, qua cái màng nh́ mới này đều biến thượng biến hạ hết chứ chẳng c̣n nguyên âm nữa.

Hoàng nhạc sĩ nói hăng say. Dường như sự tích lũy bao nhiêu năm bị dồn ép trong người không có dịp x́ ra, nay giữa hoang dại anh ta tha hồ xổ tưới mà không sợ ai báo cáo lên cấp trên.


https://hoinhacsi.vn/storage/1568/maxresdefault1.jpg


Tôi hơi ớn nên nhắc nhở :

– Nè bố thằng Tương Phùng ơi ! Coi chừng nhé . Anh có nhớ câu chuyện một ông Nam kỳ nhà ḿnh vừa đi qua ngọn sông Bến Hải đă lột nón quay lại xá lia và nói :

- “Con xin vái cả mũ các cụ luôn, con xin về nước tới chết con không trở lại không ”? Sau đó vài hôm có công an “mời” anh ta trở ra Bắc.

– Đầu cặc ! Làm đéo ǵ có chuyện đó. Thằng Bắc kỳ đủn được dân Nam kỳ ḿnh vô ḷ sát sanh này mừng thấy mẹ.

V́ té nhà ra cho chúng nó ở, thêm gạo ra cho chúng nó ăn lại c̣n thừa ghế cho chúng nó ngồi, việc ǵ chúng nó phải bắt anh ta trở ra ?

Như tụi ḿnh đây mà ở lại th́ càng “hại” cho các em miền Bắc chứ làm ǵ. Để tao về gặp chị Bảy mày có phải tốt hơn không ? Hề hề ….về năm trước năm sau là cậu bé Lê Tương Phùng oe oe chào đời nghe.

Anh lúc nào cũng tâm ngẩm cái điều đó. Cái tên Tương phùng đó anh đă đinh từ lúc ở làng Ho, trạm 1.

Tuy nói mạnh miệng vậy, nhưng khi bị tôi tốp, anh cũng bớt hăng nên nói khẽ hơn. Bỗng nghe tiếng Núi, Hoàng ngưng chuyện. Tôi lắng tai.

Núi nói :

– Con cá này sao lại không có đuôi mà con rồng những hai đuôi. Bà thủy mặt đỏ c̣n bà hỏa phải mặt xanh mới hợp âm dương khí tiết…

– Ê, Núi khá chưa ?

– Cái con cóc của Pi-cát-xô mọc đuôi ở giữa rốn c̣n đầu lại ở dưới chân. Cái lăo Văng-gốc th́ xẻo lỗ mũi tặng người yêu. Để tao xẻo dùm cho có được không ?

Hoàng đập vơng phành phạch hét :

– Núi ! Mày nói nhảm giống ǵ thế hả ?

– Hố hố hố ! ông hàng thịt chó chợ cửa Nam vừa qua đời để lại bao nhiêu là thương tiếc cho khán giả ở trần gian. Anh đi hai mươi mốt năm đúng th́ sẽ về làm đám cưới em nhé..

Anh vô xứ rừng vàng bạc biển vẽ một tấm áp phích chống Mỹ chống Liên Xô Trung Quốc treo trên đồi một ngàn lẻ một sụm bà chè.

Tôi nói với Hoàng :

– Nguy rồi anh Bảy ơi. - Rồi gọi :

- Ngữ, Ngữ ơi !

– Anh vẫn c̣n thức đấy à?

- Ngữ hỏi lại tôi- Nó lên cơn nặng quá rồi anh ạ. Em sợ nó bị sốt ác tính…

– Nói gở ! – Tôi quát

– Nó sốt thế rồi xuống nhiệt độ chứ ác tính ǵ. Một ngàn đứa sốt mới có được một cơn ác tính thôi.


https://www.psywarrior.com/120ccVN.jpg


Đêm tối mịt mù. Làm ǵ ai có đèn mà thắp lên. Mà thắp để làm ǵ kia chớ. Con ma sốt đâu thèm sợ ánh lửa. Nó sợ kí-nin và âu-rề-ô-my-xin cơ! Nhưng bây giờ kí-nin đă lờn mặt nó rồi.

C̣n âu-rề-ô th́ họa chăng trời ném xuống cho một ống chứ ai có nổi. Chỉ thứ thuốc này mới có thể hạ nhiệt độ xuống thôi. Mà dù có, th́ làm sao tiêm ?

Đâu có ai mang ống chích theo. Tôi có chừng chục ống kí-nin 0,40 trong ba lô do một thằng bạn dược sĩ cố cựu hồi ở Cần Thơ tặng cho lúc tôi sắp rời Hà Nội. Đi dọc đường làm vỡ mất sáu ống.

Mấy ống c̣n lại tôi bỏ trong tất cả áo quần cuộn lại để chống “vỡ.”

Những lần sốt vừa rồi tôi định nhờ ông bác sĩ Cà Dom tiêm dùm nhưng thấy kí-nin viên c̣n đắc địa nên lại thôi.

V́ ông Cà Dom ông bảo rằng nếu dùng liều nặng th́ sau này liều nhẹ không tác dụng nữa, cho nên tôi không dám tiêm. C̣n có mấy ống chả đi đến đâu.

– Anh Bảy ạ !

– Ǵ ?

– Tôi có thuốc. Nhưng làm sao tiêm cho thằng Núi ?

– Thuốc ǵ ?

– Quinine 0,40.

– Không biết trong đám khách có ai có ống chích không. Tao có mà không mang đi. V́ tao nghĩ là trong này có bệnh viện. Trời đất !

Thăng Núi cứ lảm nhảm. Chốc chốc lại im. Chốc chốc lại nói. Bọn tôi chẳng nhắm mắt được, chỉ nằm chờ sáng.

– Kỳ cục thật – Hoàng chắc lưỡi kêu

– Mổ ruột thừa bằng lưỡi cạo râu c̣n có thuốc th́ lại không kim ống. Chỉ có bọn ḿnh mới biết nổi sự kỳ cục đó thôi.

Hoàng lấy đèn pin xẹt qua lều Núi và quát :

– Núi, Núi ! Mày nói ǵ tùm lum vậy ?

– A a a… Núi ngóc đầu lên rồi lại hụp xuống – E e e…

Im đi, sáng tao đưa cho mày coi h́nh con gái Bung-ca-ri.

– Em không có thích con gái mũi nhọn như mũi hia đâu ha ha…

– Vậy mày thích con gái mũi ǵ ?

– Em thích con gái mũi dẹp như đít ghe bầu há há… á!!

Hoàng tắt đèn và quay sang tôi :

– Nó đang mê sảng nhưng c̣n một nửa tâm trí…

– Sao anh biết ?

– Nó nói câu trật câu trúng và c̣n hiểu câu hỏi để trả lời.

Tôi muốn chứng minh cho sự ức đoán của Hoàng.

– Núi ! Núi !

Núi lại ngóc đầu lên trong ánh đèn của Hoàng vừa vụt sang.

– Mày có khát nước không ?

– Có khát !

– Có muốn uống không ?

– Em đi mậu dịch giải khát bờ hồ Thủy Tạ kem Bốn Mùa và uống luôn một chậu nước mía c̣n thừa bỏ túi đem về trường.

– Trường nào ?

– Trường Cao đẳng Mỹ thuật Tô Ngọc Vân em leo hoài chưa tới.

Hoàng tắt đèn, thở dài, cái tiếng thở dài to đến mức tôi nghe rơ mồn một trong đêm vắng lặng như một làn khói xám phù thủy phun qua suốt màn đen của núi rừng.


https://imagizer.imageshack. com/v2/480x480q70/922/Qeqwsx.jpg


*****

hoathienly19
05-30-2025, 14:15
TIẾNG C̉I TRONG SƯƠNG ĐÊM


https://www.youtube.com/watch?v=sHrb0zJ5MPU
sHrb0zJ5MPU


1- Tiếng c̣i trong sương đêm - Thanh Thúy

Trong số những nhạc sĩ của giai đoạn tiên phong của nền nhạc Việt, Lê Chí Trực là một nhạc sĩ hiếm hoi gốc miền Nam thời bấy giờ. Ông sinh năm 1928 ở xă An Hữu, huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang.

Đam mê âm nhạc từ khi c̣n nhỏ, ông bắt đầu tập tành sáng tác ngay khi chỉ vừa 16 tuổi dưới bút hiệu Lê Trực. Một nghệ danh khác c̣n thường được ông sử dụng là Hoàng Việt.

Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông vẫn c̣n được nhiều ca sĩ tŕnh bày cho đến hiện tại là ca khúc :

- “Tiếng c̣i trong sương đêm”.

Ngoài ra ông c̣n vài sáng tác khác như :

- “ Chị cả ”

- “ Biệt đô thành ”, sáng tác khoảng năm 1944 cho đến 1945.

Cũng như nhiều thanh niên lúc bấy giờ, Lê Trực tham gia kháng chiến chống Pháp. Ông trốn vào chiến khu, mang theo một số những sáng tác của ḿnh, trong đó có :

- “Tiếng c̣i trong sương đêm”.

Tiếc rằng những ca khúc ấy đă bị đánh giá thấp, thiếu tích cực. V́ thế ông đă bị bắt đi học tập cải tạo trong 3 tháng.

Năm 1951, Hoàng Việt được cử về đoàn văn công phân liên khu miền Đông Nam Bộ.

Năm 1954, ông ra Bắc, và học trường Âm Nhạc Việt Nam khóa đầu tiên.

Năm 1958, Hoàng Việt sang học tập tại nhạc viện Sofia, ở Bulgaria, tốt nghiệp hạng ưu với bản giao hưởng “Quê hương”.

Sau khi ông trở về nước, bản giao hưởng "Quê hương" được tŕnh diễn lần đầu tiên ở Việt nam năm 1965 tại nhà hát Lớn Hà Nội.

Năm 1966, Hoàng Việt cùng một số văn nghệ sĩ (trong đó có Lưu Hữu Phước, Nguyễn Quang Sáng…) vào chiến trường miền Nam.

Ông tử thương năm 1967 tại huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang quê ngoại của ḿnh.

Lê Trực sáng tác không nhiều. Phần lớn người ta cũng chỉ được nghe và biết một ca khúc duy nhất của ông đó là bài “Tiếng c̣i trong sương đêm”.

Có lẽ v́ ông sinh trưởng trong khói lửa chiến tranh, không có nhiều thời gian cho sở thích và đam mê của chính ḿnh.

Nh́n lại thời kháng chiến, chúng ta thấy những nhạc sĩ có hoàn cảnh tương tự như Lê Trực rất nhiều.

Một Nguyễn Mỹ Ca với “Dạ khúc”,

Hiếu Nghĩa (Chàng đi theo nước, Ông lái đ̣)

Vơ Ḥa Khanh (T́nh nước)...

Họ đều kém may mắn, giă từ cuộc sống trong những ngày chiến tranh diễn ra khốc liệt trên quê hương Việt Nam.

Khi ấy chiến tranh đang lan tràn trên đất nước, h́nh ảnh của những người chiến sĩ theo toán quân đi chiến đấu là một h́nh ảnh gần như quá quen thuộc đối với mọi người. Quen thuộc đến độ dường như không c̣n ai thấy được sự phi lư của chiến tranh.

Chỉ đến khi nào người ta sống trong thanh b́nh, nh́n lại lịch sử, mới thấy được sự phi lư ấy.

Tại sao đất nước chúng ta phải chịu quá nhiều tai ương do chính những người cùng trong một nước tạo ra ? Để rồi cuộc chiến ấy đă cướp đi bao nhiêu sinh mạng của những người dân vô tội, trong số đó có những nhạc sĩ tài ba như Lê Trực, Nguyễn Mỹ Ca, Hiếu Nghĩa...

Thật đáng buồn cho đất nước nói chung và cho nền âm nhạc Việt Nam nói riêng !


https://scontent.fyto1-1.fna.fbcdn.net/v/t1.6435-9/95621572_36726053627 66184_23014899696648 84736_n.jpg?_nc_cat= 103&ccb=1-7&_nc_sid=cf85f3&_nc_ohc=yId4OiH4-sgQ7kNvwGjeE1n&_nc_oc=AdnifnVnmaYTg ljyAoL3b1dHlWTb7tV_P wOAn_C7ZDiBCgYRkd7SE AWv2MqiT0WoQnk&_nc_zt=23&_nc_ht=scontent.fyto 1-1.fna&_nc_gid=FpgU_XhTcINq MxLysZwsOA&oh=00_AfLWNX4IHgdMiq JvPzqJBfDB3Ds7P4UuE-8_1h6CUDVoHQ&oe=68613C9C


- “Tiếng c̣i trong sương đêm” của Lê Trực đă có một thời rất nổi tiếng, được tŕnh diễn trên các đài phát thanh qua nhiều giọng hát như Ngọc Hà, Trọng Nghĩa, nhưng thành công nhất có lẽ là giọng hát liêu trai năo nùng của nữ ca sĩ Thanh Thúy.


****

hoathienly19
06-14-2025, 06:59
CHƯƠNG 4


– Bà con ḿnh thức dậy chuẩn bị đi nghe !

Tiếng giao liên Phẩm đánh thức tôi. Th́ ra trời đă sáng. Chuyến di tiếp tục.

Những ai đi cứ đi, những ai nằm lại cứ nằm. Giao liên rất thích dắt người đi cho trống chỗ tốp mới sẽ tới trám vào, nhưng họ không có quyền bắt người sốt phải ḅ dậy theo họ, cố nhiên rồi.

Dù vậy họ cũng không vui v́ có những ông khách có thể chống gậy đi được mà không chịu đi, cứ nằm ỳ hai ba ngày thậm chí hai ba tuần.

Trong cái thời gian vô tận mà khách tự cho phép này, khách sẽ quấy rầy giao liên vô kể.

Nào đ̣i gạo đ̣i muối, nào hạch hỏi chuyện này chuyện nọ v.v…

Tôi gọi Phẩm đến. Phẩm hỏi ngay :

– Anh có đi không ?

Tôi hỏi lại .

– Có bệnh xá gần đây không Phẩm ?

– Cái ǵ chớ cái đó th́ không .

– Sao kỳ vậy ?

– Em không bao giờ nghe nói người bệnh ở đây được vô bệnh xá .

– Hoàn toàn không có à ? – Tôi gằn giọng.

– Bệnh nhân hoàn toàn tự lực hết cả.

– Không cả bệnh xá cho giao liên các cậu ?

– Không. Thuốc cũng không có cấp phát cho bọn em nữa anh ạ, nói chi bệnh xá. Cứ mỗi đoàn tới em năn nỉ xin được một ít kí-nin để dành.

– Tôi có một cậu bịnh,… cái cậu xin nước trà của ḿnh hôm qua !

– Thấy ổng c̣n khoẻ quá mà !

– Ngó bề ngoài th́ vậy, nhưng bên trong th́ rệu hết rồi. Nó đang mê sảng. Tôi nghi nó bị ác tính quá cậu ạ !

Phẩm nhảy dựng lên :

– Hả ? Ác tính hả ?

– Không, tôi nghi thôi ! Nó nói nhảm từ khuya tới giờ.

Phẩm không nói không rằng . Y như là chẳng quan trọng cái con mẹ ǵ một thằng cán bộ sốt ác tính.

Mạng người ở đây như lá rụng. Lá rụng chỉ bồi thêm cho những gốc cây rừng trở thành cổ thụ. Cổ thụ lại rụng lá phủ gốc ḿnh.

Mỗi cái lá rừng này là một mạng người, một mạng người đổ xuống kê cho chân ghế lănh tụ cao hơn.

Lănh tụ ngồi trên đó đầu đội nón da loe chóp đỏ, vuốt râu le the nh́n những mạng người rụng quanh chân ghế . Nước mẹ ǵ ! Ta là thần thánh.



https://www.psywarrior.com/UncodedLaos24thLeaf. jpg


Phẩm lại nói to :

– Các ông các bà sẵn sàng cả chưa nào ? Đi sớm tới sớm. Nhớ đem nước theo càng nhiều càng tốt .

– Phẩm quay lại tôi

– Này anh, anh biết sau khi anh bắn mấy phát rồi đi có việc ǵ xảy ra trong nhà em không? (Phẩm dùng riêng “nhà.”)

– Việc ǵ ?

– Con khỉ con kêu la quá tay. Nó cứ nhảy choi choi. Có ư muốn theo mẹ nó.

– C̣n con mẹ nó ?

– Đi mất biệt. Máu đổ tùm lum trên n6c lều. Nằm dưới vơng ngó lên thấy như bản đồ năm châu méo mó.

– Bậy quá ! Đáng lẽ tôi không nên bắn mấy phát súng đó .

– Thật t́nh em cũng không muốn nhưng… anh biết tại sao em để anh…

– Tại sao ?

– Để bù đắp cho cái bộ xương nai hụt.

Tôi trở lại Núi :

– Này cậu, cậu cớ cách ǵ giúp thằng bạn tôi không ?

– Cách ǵ bây giờ. Trời kêu ai nấy dạ !

– Thứ sốt này trở nặng nhanh như chớp. Mới qua một đêm mà thằng nhỏ đă mê sảng !

Rồi Phẩm dẫn khách đi, coi như không có chuyện ǵ quan trọng.

Phải, không có chuyện ǵ quan trọng cả. Những ..người đau ốm nằm như thế này đă thường xảy ra quá đỗi nên sự bất thường đó đă trở nên b́nh thường.


https://www.psywarrior.com/VNDD3F.jpg


Thu đă thức dậy từ lâu. Bộ mặt Thu trông kinh hoàng hơn bao giờ hết. Thu giục tôi:

– Ta đi chiếm chỗ tốt đi anh !

– Chỗ tốt ǵ nữa ?

– Họ đi hết bỏ chỗ trống…

À, tôi nhớ ra rồi. V́ cơn sốt của Núi mà tôi quên khuấy cái chiến thuật đó đi. Thường khi đoàn đến th́ giao liên chỉ trỏ tay bảo :

“ Đóng quân ở đây, mai đi sớm ” hoặc “Nghỉ ba ngày” hoặc “ Đóng ở đây đến khi nào có lệnh mới th́ đi.”

Rồi mạnh ai nấy chạy đi t́m chỗ lấy. Có chỗ tốt có chỗ xấu. Kẻ đi trước giành được chỗ như ư, thằng bết bát đi sau th́ đụng đâu xâu đó lắm khi đoàn quá đông không c̣n chỗ giăng mùng mắc vơng, phải lấn rừng “ tậu ’ nên chỗ mới cho ḿnh.

Bây giờ Thu nhắc tôi mới nhớ ra. Cả ba đứa :

- Hoàng, Ngữ và tôi chẫm răi chia đồ đạc vai vác tay xách lôi thôi lệch thếch đi t́m chỗ tốt và nhất là sát cánh bên nhau để giúp đỡ nhau và để liên kết bảo vệ nhau chống nạn trộm cắp.

Kẻ lạ người quen, cứ hễ đồ đạc hớ cái là bay phéng đi như có cánh.

Riêng Núi th́ chúng tôi phải đem hết tàn lực ra khiêng tới địa điểm mới. chỉ có ba đứa thôi c̣n Thu th́ quảy đồ đạc cũng không nổi, nên tôi bảo không nên rớ tay vào. Rủi cô ta trợt té th́ hỏng cái cổ chân lại nằm báo cô cả tháng nữa là chết một cửa tứ.

Cũng may có sẵn cây đ̣n của ai dùng khiêng đồng đội vứt lại nên khỏi phải đi đốn cây mới. Tôi và Hoàng một đầu vơng, Ngữ khỏe trẻ nhất đoàn chịu một đầu.

Cuối cùng cũng xong. Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhơn mà.


https://www.psywarrior.com/Juspao2725Aus.jpg


Tôi chạy lăng xăng hỏi các ông bệnh c̣n nằm rốn lại rải rác khắp vùng đóng quân chừng một cây số bề dài, để hỏi xem có ông bà nào mang ống chích theo không.

Ai a cũng đều lắc đầu và mỗi người pha tṛ mỗi kiểu.

– Ống nứa th́ có, có mượn th́ tôi cho !

– Có, nhưng cái ống của tôi khi to khi bé, gần đây th́ teo mất rồi.

– Đập ra uống mau hơn chích, mà khỏi đau, lại khỏi nấu nước luộc ống mất công!

Tôi cáu quá, nhưng nếu ḿnh nổi cáu th́ ḿnh lại càng lố bịch hơn những câu trả lời lố bịch kia. Thấy tôi hầm hầm, Hoàng đă không vui vẻ lại c̣n càu nhàu :

– Tao đă bảo mày là xui lắm mà !

– Cái ǵ xui chớ ?

– Bắn con khỉ mẹ !

– Chậc ! Cái ông này sao ông duy tâm thế hả !

– Tao duy vật chớ đâu có duy tâm mày. Bắt con khỉ con nhử con khỉ mẹ là duy tâm à ? Khỉ là con vật chứ đâu phải là mông lung không sờ mó được.

May quá, tiếng rên của Núi vọt lên cắt đứt đối thoại suưt xảy ra thành khẩu chiến lăng nhách. Chúng tôi chạy đến.

Mặt Núi đỏ như trái đào, mắt nhắm tít. Tôi đưa tay trước mũi, nghe như hai ống khói nhà máy xi măng Hải Pḥng, “lỗ mũi của Tổ quốc” thở ph́ pḥ.

– Thế này th́ nguy rồi anh ạ !

– Núi, Núi ? – Hoàng lay gọi.

Núi vẫn thở è è, không mở mắt cũng không tỏ vẻ c̣n cảm giác. Mồm lại nói lảm nhảm nhưng không có câu dài (mặc dù vô nghĩa hoặc phản nghĩa nhau) như hồi tối nữa.

Bây giờ nó chỉ kêu lên hoặc la hai ba tiếng “ối giời ơi ! Bố mẹ ơi ! Nào ta đi… ” rồi tắt lịm.

– Chắc là bị sốt rồi !

– Sốt ác tính ?

Ba thằng đàn ông nh́n nhau.


https://www.psywarrior.com/T7SPCPoetry.jpg


***

hoathienly19
06-24-2025, 19:28
https://www.psywarrior.com/Caplin1SFVN.jpg


Chiều hôm đó Phẩm trở về, trên vai quảy một đứa bé bọc ni lông. Tôi nghĩ thế khi nhác thấy Phẩm đi tới. Nhưng không phải. Phẩm tới gần tôi, trút vật ǵ xuống đất :

Một con khỉ hấp hối. Phẩm bọc nó bằng một tấm ni lông mà các ông giao liên thường xếp nhỏ lại đeo trong lưng như một loại áo mưa bất ly thân v́ ở đây mưa gió rất bất thường – để áo quần khỏi dính máu. Con khỉ c̣n nháy mắt lia lia.

Phẩm lột lấy tấm ni lông và bảo tôi :

– Em giao cho anh đó, muốn làm ǵ th́ làm .

– Ở đâu vậy ? Cậu bắn hả ?

– Không ! Của anh bắn hôm qua đó chứ !

– Sao cậu lại nhặt nó được ?

– Ở tuốt trong kia ! Xa lắm ! Trên đường về đây .

– Thế à ?

– Anh xem đấy. Hai vết thương xuyên ngực mà nó chuyền cây đi…

-Phẩm đá đá vào con khỉ- xa chừng ba bốn cây số mới rơi xuống đất.

Nó mạnh dạn thiệt ! Trên đường về em thấy nó nằm ở gốc cây, nhưng khi em đến gần th́ nó vùng dậy chạy. Nhưng có lẽ máu chảy nhiều nên kiệt sức. Nó không leo lên cây nổi, em đuổi theo phang cho mấy báng súng mới bắt được.

Tôi thấy không ham ăn thịt nữa. Miếng thịt khỉ trộn trong cả một bi kịch của chúng tôi và của cả t́nh mẹ con hai con vật, ăn vô miệng chắc hết đầu thai. Tôi liếc mắt hỏi Hoàng. Nhạc sĩ nhà ta không c̣n hứng khởi của Tempo di Marcia mà lại rất moderato.

Nhưng Ngữ nói :

– Để đấy em !

Phẩm mắc vơng bên cạnh chúng tôi. Có lẽ Phẩm t́m thấy sự ấm áp, thân ái nào khi tṛ chuyện với chúng tôi như những người quen thân, nên Phẩm không vội về lều đắm ḿnh trong cô đơn.

Phẩm nán ở lại với chúng tôi. Phẩm ngồi ở gốc cây cầm vạt áo quạt quạt :

– Có lẽ bữa nay đoàn ở ngoài không vô kịp.

– Tại sao ?

– V́ đường dốc dữ lắm. Các anh biết mà. Có khi phải dừng lại ở điểm hai phần ba đường. Sáng mai họ đến đây vào giữa trưa.

Phẩm không hỏi tới bệnh nhân Núi một tiếng nào, nhưng tôi thẳng thắn gợi ra :

– Thường thường nếu bệnh chết ở đây th́ làm sao cậu ?

– Ối chao ! Cái đó chưa xảy ra ở đây, nên em không phải giải quyết trường hợp nào như vậy cả.

– Nhưng nếu xảy ra th́ làm sao?

– Em cũng không biết làm sao ! Tốt nhất là đừng xảy ra !

Phẩm rút nút bi đông ngửa cổ ra ực nước và tiếp

– Ư mà có. Có một lần nhưng không phải ở đây. Hồi đó em mới vô công tác được ba tháng. Em được một người khác đi kèm, v́ em chưa đủ kinh nghiệm dẫn khách. Vừa dẫn được dăm chuyến th́ bị một trận bom. Thiệt lăng nhách.

Vừng này từ hồi nào tới bây giờ chưa bị bom v́ nó c̣n gần Miền Bắc. Phải vô xa tận trong kia mới có bom. Em dắt khách về tới điểm nghỉ cho hạ trại chừng nửa giờ sau th́ máy bay tới. Ba chiếc, dội liền một tiếng đồng hồ. Hai mươi lăm người chết. Bốn mươi bị thương nhẹ, mười tám bị nặng. Chả là nó dội trúng ngay chóc mà !

– Trời đất !

– Th́ anh nghĩ coi, ḿnh cứ ỷ y là không có máy bay nên đâu có đào hầm hố ǵ. Mà đất núi này có đào cũng không đào nổi. Lại nữa lấy ǵ mà đào ? Trang bị của các đoàn dân chánh th́ không có cuốc xuổng ǵ hết chỉ có con dao găm thôi. Riêng bộ đội mới có cuốc để đào công sự chiến đấu !


https://www.psywarrior.com/Caplin4aSFVN.jpg


Đoàn này gồm trên một trăm, toàn dân chánh. Bi loạt bom đầu mạnh ai nấy chạy, chạy đâu được cứ chạy. Lớp bị bom lớp bị đạn lớp bị cây ngă đè, lớp bị đá phang.

Trời ơi ! Hết biết nói sao. Cũng may cho em là bữa đó đói quá nên vừa cho khách nghỉ em chuồn một hơi về lều của em cách địa điểm đóng quân chừng hai cây số. Chứ nếu c̣n la cà nói chuyện th́ dính rồi.

– Sao ở xa dữ vậy ? Rủi có việc ǵ bất trắc khách biết đâu mà ṃ cho ra cậu ?

– Em đă nói với anh rồi mà ! Phải ở cho xa mới an toàn v́ một điểm mà khách cứ đến rồi đi, măi như vậy nên “hôi” mất. Các bố không hề có ư thức bảo mật. Cứ ngủ một đêm sáng ngày cuốn vó đi chỗ khác nên mặc kệ cho kẻ đến sau.

– Rồi cậu làm sao?

– C̣n biết làm sao nữa ? Anh nghĩ bằng ấy con người bị thương mà em không phải là cứu thương, một giọt thuốc đỏ để quệt chỗ trầy cũng không có nữa là chữa trị bằng ấy vết thương. Dứt bom, em mới ḷ ḍ ra chỗ đóng quân. Họ đ̣i bắn em. Kẻ đ̣i treo cổ em. Kẻ nhân đạo hơn đ̣i xẻo thịt em.

– Tại sao ?

– Họ bảo em là gián điệp kêu máy bay tới bỏ bom.

– Sao lạ vậy ?

– Th́ đau chân há miệng chứ sao.

– Rồi cậu làm sao ?

– Em nói :

Muốn bắn th́ cứ bắn, nhưng em bảo thẳng thừng cho các ông các bà biết là chính các ông các bà gọi máy bay tới bằng khói lửa bếp của các ông các bà đấy

Một trăm cái bếp nấu nướng mịt mù như vậy bảo sao nó không chiếu cố các ông các bà? Nghe vậy họ mới sáng mắt ra. Em đă bảo họ trước rồi. Máy bay Mỹ không có phải là bọn mù, một cái bóng nó cũng c̣n nhận ra huống nữa là một vùng cây bốc khói. Nhưng họ tưởng đây là Hà Nội, họ đâu cố thêm đếm xỉa tới kỷ luật đường rừng. Sau đó họ im luôn.

Em bảo :

– Bây giờ phải dời địa điểm !

– C̣n thương binh th́ sao ?

– “Để đó tôi giải quyết !” Thế là những người sống sót ba chân bốn cẳng chạy theo em. Em bảo “Nó sẽ tới nữa đây. Tôi không có trách nhiệm ǵ ngoài việc dắt mấy ông đi khỏi lạc đường thôi. Máy bay có tới đợt hai tôi cũng không chịu trách nhiệm.”

Quả t́nh, em vừa dắt đoàn người đi khỏi chừng hơn một cây số th́ máy bay lại đến. Chúng bỏ bom tiếp. Đợt này ngắn hơn đợt trước.

Em dắt khách chạy bất kể trời đất, càng xa cái tử địa càng tốt. Tới điểm mới em phải trở lại điểm cũ để quơ đồ đạc và nằm đó chờ đoàn ngoài vô nối liên lạc.

– Không sợ máy bay tới đợt ba à?

– Sợ chớ, nhưng nếu đoàn ngoài vô mà không gặp em th́ lơ láo biết đâu mà cho khách nghỉ. Lớ quớ lại ăn bom.

Bữa sau đoàn ngoài vô, em báo cáo cho biết thiệt hại do hai trận bom gây nên và đề nghị cho ở trên hay để giải quyết số thương binh tử sĩ rồi em dắt đoàn khách đi thẳng một lèo tới điểm mới. Nhiều người đă kiệt sức nhưng thấy hố bom, tản thần luôn nên phải ráng lết theo, không dám nằm vạ giao liên.

Vô tới nơi, sáng hôm sau, mời các ông trưởng đoàn tới, em nói rơ cho cái kinh nghiệm nấu bếp. Mấy ông đ̣i bắn, đ̣i treo cổ xẻo thịt hôm qua không dám ngó thắng mặt em nữa. Vậy cho biết, để khinh thường giao liên.

– Rồi thương binh tử sĩ giải quyết làm sao ?

– Giải quyết cái dải ǵ. Riêng em biết th́ chẳng có ai chịu trách nhiệm cả ! Giao liên bọn em đâu có phương tiện ǵ ngoài cặp gị và cây các-bin rất “hẻo” đạn. Rủi có đụng trận th́ đánh bằng cùi chỏ chứ đạn đâu mà bắn. Cho nên chắc cấp trên của em cũng cứ để như vậy cho qua luôn.

– Trời đất .

– Anh tưởng em nói chơi đó hả ? Anh vô vài trạm rồi sẽ biết thêm.

Có cả Fulro, có cả biệt kích Kangoroo nữa chứ không phải chỉ bom thôi đâu.

-Phẩm lần ṃ trong túi quần lấy ra một cái h́nh cỡ 6 x 9 đưa cho tôi

- Lúc trở về lần thứ hai, em lượm được tấm ảnh này. Nó cài trong quyển sổ tay nhưng em gỡ ra và ném quyển sổ tay chỉ giữ tấm ảnh.

V́ sau lưng tấm ảnh có ḍng chữ như trối trăn. Em muốn giữ nó để khi nào có ai biết cái địa chỉ của anh ta th́ trao lại, nhờ đem về giùm cho gia đ́nh anh ta.


https://www.youtube.com/watch?v=f1_BV6--ivE
f1_BV6--ivE


***

hoathienly19
07-22-2025, 08:43
Tôi cầm lấy tấm ảnh, đọc mấy ḍng chữ sau lưng :

‘Nhà thơ Nguyễn Phục – Tiếng Súng Kháng Địch . Quê ở xă Hồ Văn Tốt giữa Vàm Cái Nứa và Kinh Cậu 13.

Nếu tôi hi sinh dọc đường th́ xin giao ảnh này cho hai anh ruột là Quang và Ẩn, em chú bác ruột là Thu, con của cô là cô Nga có chồng là Bạch Lư. “

Chữ viết nhỏ rứt như đàn kiến nhưng rơ ràng từng nét và bằng mực Parker permanent nên không nḥe.

Đọc xong nước mắt tôi ṛng ṛng. Tôi không ngờ nó đă chết.

Nó là thằng Phục, bạn tôi và cùng viết cho tờ Tiếng Súng Kháng Địch Miền Tây Nam Bộ, rồi về Cần Thơ làm ở Ban Chính tri tỉnh đội chung với nhau .

– Cậu giao cho tôi nhé !

– Bạn anh à ?

– Vâng ! Bạn thân và là đồng nghiệp – Tôi xoay tấm ảnh xem mặt thằng bạn bất hạnh.

Không cần xem, chỉ đọc mấy ḍng chữ cũng có thể xác nhận nó rồi.

Nó với tôi như ruột thịt. Gia đ́nh nó tôi biết và mến tất cả. Cha mẹ già, em gái, anh trai, chị dâu, cháu chắt, tôi quen tất cả không trừ một ai.

Nhà có vườn cau mênh mông vườn trầu xanh ngắt ở ven vịnh Trà Bay sông Cái Bé. Hồi kháng chiến tôi đến đây như về nhà tôi vậy. Tôi gọi ba má Phục bằng ba má.

Đọc mấy ḍng chữ, cả một khung trời hiện lên trước mắt tôi.

Ba má đă già yếu khi Phục xuống tàu tập kết. Có lẽ v́ vậy Phục đoán rằng ba má không c̣n tại đường nên chỉ ghi tên hai anh, em gái và em rể…

Ra Hà Nội Phục làm ở Đài Phát thanh phụ trách mục Văn học Cổ điển cùng với học giả Ngô Thành Tâm ,nhạc phụ của thầy dạy Quốc văn cho tôi.

Nó đi Nam trước tôi ít lâu, không nhớ là bao lâu, không có tạm biệt chia .tay chia chưn ǵ cả, nhưng bây giờ th́ chia cách ngàn năm rồi. Phục đă chết. Nó đây chớ ai.

Tôi cầm tấm ảnh trên tay mà tưởng hồn bay tan tác. .

(Tôi đă giữ tấm ảnh này đến lúc vè tới R, nhưng không có dịp nhắn tin.

Măi khi tôi ra hồi chánh, tôi đă lên nói chuyện hằng tuần trên đài Tiếng nói Quân đội của Trung Tá Văn Quang, nhờ đó tôi nhắn tin cho gia đ́nh Phục.

Trước sau nói đến ba bốn lần. Không rơ anh Tư Quang anh Năm Ẩn có nghe không ?

Bây giờ nếu Phục đă không về quê Hồ Văn Tốt – sau mười lăm năm giải phóng th́ xin hai anh hăy tin rằng giấy báo tử không bao giờ đến, mặc dù Phục đă không c̣n sống trên đời.

Vậy hai anh đừng nên hi vọng ǵ nữa. Và xin những ai đọc được những ḍng này, nếu có điều kiện xin hăy báo đùm hung tín cho anh em của Phục theo địa chỉ trên).

– Nói vậy anh ấy là bạn anh à ?

– Vâng ! Ít nhất là ngót hai mươi năm tính đến hôm nay.

– Trong những hố bom những cây cối ngổn ngang, có những xác người nhưng em không biết quyển sổ này thuộc về ai

. Nhưng em biết chắc chắn người chủ của nó đă chết -Phẩm nói tiếp.

– Biết đâu nó sống sót trong đoàn đi vào th́ sao ?

– Điều đó không thể có.

– Sao không ?

– Khi dắt đám người sống sót về tới điểm mới, em giơ quyển sổ ra để mọi người nh́n, nhưng chẳng có ai nhận cả.

– Biết đâu nó chỉ bi thương nặng nằm ở đâu đó và có tiên đến cứu đem về Hà Nội.

Những hố bom sau cuộc oanh kích bằng máy bay B52 ở Dầu Tiếng - Tây Ninh.
(năm 1968




https://scontent.fyto1-2.fna.fbcdn.net/v/t1.6435-9/191834862_2259622859 98043_35214519012162 20970_n.jpg?_nc_cat= 110&ccb=1-7&_nc_sid=127cfc&_nc_ohc=AejWuMKTUukQ 7kNvwHEWVoi&_nc_oc=Adkoh2bTnx30B orWMAb9ZlCJ0RlIHwDd9 bw81lXkUzrIqBAFfAGwi 3yuArRUIfKafmc&_nc_zt=23&_nc_ht=scontent.fyto 1-2.fna&_nc_gid=22yhshdROhes oueL7UIdgg&oh=00_AfQWm3AJgukEQG VSn38RB5hTOopXfXCRBW XB7mqgHzXEfA&oe=68A6AAD0



– Xong rồi anh !

Tôi quay lại . Hai tay Ngữ đỏ ḷm máu quơ lên:

– Em đă làm lông nó xong.

Tôi vọt miệng bảo:

– Th́ nấu đi.

– Nấu ǵ. Thịt có vẻ tanh lắm !

– Chật khúc ninh rừ ! -Hoàng Việt ra lệnh- Cứ thế mà làm, không phải hỏi.

Ở đây không có gia vị. Chỉ riêng Hoàng Việt có một gói muối tiêu mà anh giữ bí mật từ lâu không đưa ra xài.

Anh trút ra một ít trong nắp gà mèn cho Ngữ.

Ngữ ướp xong, gom tất cả những gà mèn xỏ vào một que gỗ dài gác lên hai nạng rồi đốt lửa như kiểu Nhật Bổn nấu cơm mà tôi thấy ở Mỹ Tho trước ngày quân Nhật chiếm thành phố này.


https://www.psywarrior.com/19VNEarlyLeaf.jpg


Họa sĩ Núi vẫn nằm mê man, lâu lâu lại la ré lên một tiếng hoặc ngóc đầu lên ngó dáo dác như muốn t́m kiếm. Nếu Năm Cà Dom có mật ở đây th́ đỡ khổ cho chúng tôi quá . V́ ở thành phố suốt đời nên bọn tôi chẳng biết cả những điều sơ đẳng trong y học thường thức.

Núi càng ngóc dậy nhiều hơn và dợm nhảy xuống đất. Tôi nhanh tay đè cậu ta xuống nhưng tôi vừa trở lại bếp th́ Núi vọt xuống vông và chạy bạt mạng.

Tôi đuổi theo. Ngữ cũng rượt tiếp. Nhưng hắn chạy như ngựa bất kể bụi cây gộp đá, hắn cứ phóng bừa, vượt qua tất cả, dường như có mắt dưới chân.

Hắn bỏ chúng tôi xa. Nhưng… may quá hắn bước hụt chân vào một cái hố và ngă lăn kềnh. Tôi và Ngữ ào tới bắt hắn đem trở về vơng.

Hắn rũ người ra, thở hồng hộc. Bỗng nhiên hắn ngóc lên quắc mắt:

– Đây là một bức tranh lập thể. Pi-cát-xô vẽ con nhỏ người yêu tôi vào thời kỳ mầu Hồng.

Tóc nó mọc dưng lên như chổi xể, mồm nó như cái loa ở góc phố ong ỏng tối ngày. Ngủ không được. Ngủ không được. Câm, câm, câm !

Hắn vừa nói vừa vả mồm chan chát.


https://www.psywarrior.com/TuDoBrownSmall.jpg


– Đè nó xuống ! Tôi bảo Ngữ – Nó mê saảng cùng cực rồi .

– Đúng là sốt ác tính rồi anh ạ ! – Ngữ lắc đầu nguầy nguậy.

– Chẳng có quân eo quân y ǵ cả? Làm thế nào?.

Phẩm đến nơi:

– Em cũng không biết làm thế nào?

Tôi nói:

– Ông Tôn Thất Tùng có phương pháp hạ nhiệt độ bệnh nhân bằng cách ngâm bệnh nhân trong bồn nước đá trước khi mổ. Tôi được ông mời xem tận mất hai ba lần mổ gan và tim ở nhà thương Phủ Doăn để viết phóng sự.

Bệnh nhân được đem lên bàn mổ giống như con mắm sống. Tôi có hỏi ông th́ ông nói:

- " Nước ḿnh không có phương tiện khoa học nên phải làm như thế vừa giản tiện vừa tiết kiệm được tiền. "

Không biết ḿnh có thể đem thằng Núi ngâm dưới suối hay không? Nếu để như thế này th́ nó chết mất. Nó đă hóa rồ rồi đấy ! Tôi nói thiệt mà, tôi không có đùa đâu.

Phẩm nói:

– Trước đây cũng có một ông trẻ lắm. Cỡ tuổi với ông này. Cũng chết ở trạm trước đây, v́ bị ác tính. Nghe nói con của một ông bà ǵ to lắm. À, bà Thập ủy viên Trung ương đảng.

– Tên ǵ ?

– Tên Quang. Tôi nhớ rơ lắm. Anh ta người cao lớn đẹp trai. Sốt có ba ngày…

– Trời đấ t! Thằng Quang hả ?

– Đúng là Quang mà ! Chết rồi trong ba lô c̣n một bó sâm ‘Triều Tiên và hai trăm ống B12, em c̣n cất kia ḱa. Các anh có dùng th́ em đưa, để lâu hư hết.

– C̣n tốt không ?

– Em đâu có biết. Em c̣n bỏ trong lều của em hai ba củ sâm và mấy ống B12.

Đâu có xài được. Mà em cũng không dám xài. Nghe người ta nói sâm vừa bổ vừa độc. Cũng như lộc nhung, c̣n trẻ mà dùng th́ nứt da như heo quay.

Tôi bảo:

– Cậu về lấy đem ra một củ tôi gọt cho thằng Núi uống, họa may nó xuống nhiệt độ.

Phẩm chạy đi ngay với nhiệt t́nh không thấy có ở con đường này. ..


https://www.psywarrior.com/NguonSongNewspaper.j pg


***