florida80
12-03-2020, 19:43
Trên h́nh là nụ cười của hai cô chú nông dân làm ruộng, nụ cười của người miền Nam nhiều khi toe toét và rất hồn nhiên kiểu như vậy.
Trước đây, nhiều lư giải trên mạng cho rằng miền Nam dễ sống là do thiên nhiên ưu đăi, mưa thuận gió hoà, ít gặp băo táp.
https://i.imgur.com/OvoGEtB.jpg
Tuy nhiên theo quan điểm của tôi, một vùng đất dễ sống hay không th́ yếu tố thiên nhiên chỉ là phụ, cái vấn đề quan trọng là sự tin tưởng và cách đối xử giữa người với người, nó mới tạo ra một nền tảng và tiền đề cho sự định cư lâu dài. Những người lưu dân Ngũ Quảng đă mang gươm vào đây mở cơi, vùng đất phương Nam mang tiếng là của Chân Lạp nhưng thực tế thời đó người Khmer tập trung ở Lục Chân Lạp là nhiều (đất cao, dễ trồng trọt). Vùng đất śnh lầy đầy hùm beo rắn cọp ở phía Đông thật sự là thứ yếu đối với các vua Chân Lạp. Ban đầu nó là hoang sơ chứ đâu phải ngon lành ngay từ đầu, trong hoàn cảnh đó, thế hệ cha ông của chúng tôi phải nương tựa vào nhau mà sống và tin tưởng nhau để chinh phục thiên nhiên, đầm lầy mới biến thành đồng ruộng, xóm làng. Tổ tiên Ngũ Quảng của chúng tôi, là những kiếp người bị ruồng bỏ ở xứ Bắc, trôi dạt về phương Nam. Như Đào Duy Từ v́ có lư lịch con của người làm nghề xướng ca mà bị gạch tên khỏi trường thi, khi vào Nam theo chúa Nguyễn trở thành nhà thơ, nhà quân sự tài ba, trở thành công thần khai quốc với công tŕnh Luỹ Thầy đă pḥng thủ hữu hiệu trước sự tấn công của chúa Trịnh. Miền Bắc tao loạn đă đẩy đưa biết bao nhiêu kiếp người xuôi theo ḍng chảy của lịch sử từ nửa thiên niên kỷ qua. Người Hoa Minh Hương chạy trốn nhà Thanh hay người Hoa quốc gia chạy trốn cộng sản 1949 cũng đă chọn miền đất phương Nam làm nơi trú ngụ. Nhật, Israel không có tài nguyên, họ có trí óc và sự tin tưởng lẫn nhau.
Người miền Nam sống trọng t́nh nghĩa, nên mới nuôi giấu chúa Nguyễn Phúc Ánh cho nghiệp lớn của Ngài sau này. Miền Nam cũng không có khoáng sản ǵ nhiều, tất cả những ǵ chúng tôi có đó là một nền văn hóa chan ḥa, yêu lao động, thích tự do buôn bán và có ḷng trắc ẩn đối với cỏ cây, thiên nhiên và động vật.
Khi người miền Nam cuối cùng chết đi, th́ mảnh đất này mới hết đáng sống, v́ cha ông chúng tôi mang theo giá trị dân tộc, v́ cải lương của chúng tôi có đủ hơi Bắc, hơi Huế và hơi Nam…
Đất phương Nam đáng sống, v́ chúng tôi đôn hậu và tin tưởng nhau, v́ các bạn có thể đi miền Tây ăn uống với chi phí không mắc mỏ, cho dù bạn không phải là người miền Nam…
Trước đây, nhiều lư giải trên mạng cho rằng miền Nam dễ sống là do thiên nhiên ưu đăi, mưa thuận gió hoà, ít gặp băo táp.
https://i.imgur.com/OvoGEtB.jpg
Tuy nhiên theo quan điểm của tôi, một vùng đất dễ sống hay không th́ yếu tố thiên nhiên chỉ là phụ, cái vấn đề quan trọng là sự tin tưởng và cách đối xử giữa người với người, nó mới tạo ra một nền tảng và tiền đề cho sự định cư lâu dài. Những người lưu dân Ngũ Quảng đă mang gươm vào đây mở cơi, vùng đất phương Nam mang tiếng là của Chân Lạp nhưng thực tế thời đó người Khmer tập trung ở Lục Chân Lạp là nhiều (đất cao, dễ trồng trọt). Vùng đất śnh lầy đầy hùm beo rắn cọp ở phía Đông thật sự là thứ yếu đối với các vua Chân Lạp. Ban đầu nó là hoang sơ chứ đâu phải ngon lành ngay từ đầu, trong hoàn cảnh đó, thế hệ cha ông của chúng tôi phải nương tựa vào nhau mà sống và tin tưởng nhau để chinh phục thiên nhiên, đầm lầy mới biến thành đồng ruộng, xóm làng. Tổ tiên Ngũ Quảng của chúng tôi, là những kiếp người bị ruồng bỏ ở xứ Bắc, trôi dạt về phương Nam. Như Đào Duy Từ v́ có lư lịch con của người làm nghề xướng ca mà bị gạch tên khỏi trường thi, khi vào Nam theo chúa Nguyễn trở thành nhà thơ, nhà quân sự tài ba, trở thành công thần khai quốc với công tŕnh Luỹ Thầy đă pḥng thủ hữu hiệu trước sự tấn công của chúa Trịnh. Miền Bắc tao loạn đă đẩy đưa biết bao nhiêu kiếp người xuôi theo ḍng chảy của lịch sử từ nửa thiên niên kỷ qua. Người Hoa Minh Hương chạy trốn nhà Thanh hay người Hoa quốc gia chạy trốn cộng sản 1949 cũng đă chọn miền đất phương Nam làm nơi trú ngụ. Nhật, Israel không có tài nguyên, họ có trí óc và sự tin tưởng lẫn nhau.
Người miền Nam sống trọng t́nh nghĩa, nên mới nuôi giấu chúa Nguyễn Phúc Ánh cho nghiệp lớn của Ngài sau này. Miền Nam cũng không có khoáng sản ǵ nhiều, tất cả những ǵ chúng tôi có đó là một nền văn hóa chan ḥa, yêu lao động, thích tự do buôn bán và có ḷng trắc ẩn đối với cỏ cây, thiên nhiên và động vật.
Khi người miền Nam cuối cùng chết đi, th́ mảnh đất này mới hết đáng sống, v́ cha ông chúng tôi mang theo giá trị dân tộc, v́ cải lương của chúng tôi có đủ hơi Bắc, hơi Huế và hơi Nam…
Đất phương Nam đáng sống, v́ chúng tôi đôn hậu và tin tưởng nhau, v́ các bạn có thể đi miền Tây ăn uống với chi phí không mắc mỏ, cho dù bạn không phải là người miền Nam…