goodidea
12-15-2020, 01:48
Ngày ấy, mẹ đẻ ṣn ṣn 3 năm hai đứa. Vị chi ra đời sáu cô con gái một hơi. Cuối cùng trời thương mẹ cũng rặn ra được một cậu con trai quí tử.
Đông con, Mẹ bôn ba bươn chăi, tất bật lo toan cho có cái ăn, cái mặc đến tối mày tối mặt.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1707268&stc=1&d=1607996898
H́nh chụp ngày em gái út có chồng 19.3.1993
Nhờ ở cạnh nhà ông bà ngoại nên có sự hỗ trợ của các cậu đỡ đần mẹ một tay.
Trong ṿng tay yêu thương nuôi nấng của mẹ, các cô con gái của mẹ cũng khôn lớn lên từng ngày, cũng sàn sàn như nhau, cũng nghịch ngợm, cũng xinh xắn... Và cũng bắt đầu là nỗi lo sợ của mẹ.
Mẹ chịu thương chịu khó là thế, mẹ hiền lành đôn hậu là thế. Vậy mà v́ lo lắng bao bọc cho bầy con gái mà mẹ trở nên nghiêm khắc đến lạ lùng. Hể có chàng trai nào ngấp nghé, bắn mảng đến cổng nhà là bị mẹ la mắng và đuổi chạy có cời.
Cứ thế, chị em chúng tôi lớn lên trong sự vất vả trăm bề của mẹ, thức khuya dậy sớm, buôn bán tảo tần để cho bầy con được ăn được học. Mẹ không kỳ vọng ǵ nhiều, chỉ mong cho chị em tôi được khỏe mạnh, có công việc làm và có một tấm chồng.
Mẹ lo sợ bầy con gái mẹ ế ẩm. Người ta nói: " Nhà có con gái như bom nổ chậm". Mẹ cũng ở tâm trạng đó, lo ngay ngáy.
Rồi chị Hai cũng có chồng ở tuổi 18. Và chị em tôi cũng lần lượt lập gia đ́nh ở tuổi đôi mươi. Mỗi lần nh́n con gái lên xe hoa mẹ khóc trong niềm hạnh phúc ngập tràn. Mẹ hănh diện với làng trên xóm dưới.
Duy chỉ có đứa em gái út là có chồng muộn ở tuổi 25. Mẹ lo lắng ca cẩm: " Mẹ nuôi mầy sao lâu thế? ". Ngày nó có chồng, mẹ thở phào nhẹ nhơm như trút hết gánh nặng và vui sướng đă hoàn thành nghĩa vụ của ḿnh.
Nhưng không. Mẹ vẫn ngày ngày dơi theo các con của mẹ, rồi lo sinh đẻ, chăm con, chăm cháu và hạnh phúc của con mỗi ngày. Chúng tôi dù có đi xa đến đâu, khi quay đầu lại, Mẹ luôn là nhà, là tất cả yêu thương.
Thời gian dần qua.
Chị em chúng tôi v́ măi lo cơm áo , gạo tiền cho gia đ́nh nhỏ của ḿnh. Hàng tuần mới về thăm ba mẹ vào ngày nghỉ. Mẹ vẫn c̣n làm lụng nuôi nấng đứa em trai duy nhất ăn học.
Cậu con trai nay cũng đă có vợ. Gia đ́nh tôi may mắn có cô em dâu xinh xắn, đảm đang, và đặc biệt đă sinh ra hai cháu trai "đích tôn" kháu khỉnh. Đó là niềm vui lớn nhất của Ba Mẹ.
Về già, mẹ không c̣n làm lụng vất vả nữa, mẹ sống từ sự phụng dưỡng của các con.
Ba mất hơn hai năm. Mẹ suốt ngày lẻ loi trong căn nhà nhỏ với mong ngóng chờ đợi điện thoại từng đứa một, ngày ngày điểm danh đứa này đứa nọ. Dù bất cứ cảnh huống nào mẹ vẫn là mẹ của các con.
Giờ mẹ nằm đây, như ngọn đèn trước gió... Lúc tỉnh, lúc mê vẫn đếm tên con ḿnh rơ mồn một: Nào Phượng, nào Hoàng, Liên, Kang, Chi, Oanh , Ân và dâu, cháu nội của ḿnh như sợ quên đi, như sợ lạc mất.
Nh́n mẹ gầy g̣, xanh xao, thất thần qua từng cơn đau mà chúng tôi ḷng quặn thắt.
Chị em chúng tôi quây quần bên mẹ, chăm chút cho mẹ và luôn cầu nguyện điều kỳ diệu đến với mẹ, cho mẹ khỏe lên từng ngày. Mong ba phù hộ cho mẹ bớt những cơn đau. Ba biết mẹ không chịu đựng nỗi cơn đau mà, phải không Ba?
T́nh thương của mẹ là tài sản lớn nhất của chúng con. Mẹ biết không?
Mẹ ơi! Chúng con yêu Mẹ.
VietBF sưu tầm
Đông con, Mẹ bôn ba bươn chăi, tất bật lo toan cho có cái ăn, cái mặc đến tối mày tối mặt.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1707268&stc=1&d=1607996898
H́nh chụp ngày em gái út có chồng 19.3.1993
Nhờ ở cạnh nhà ông bà ngoại nên có sự hỗ trợ của các cậu đỡ đần mẹ một tay.
Trong ṿng tay yêu thương nuôi nấng của mẹ, các cô con gái của mẹ cũng khôn lớn lên từng ngày, cũng sàn sàn như nhau, cũng nghịch ngợm, cũng xinh xắn... Và cũng bắt đầu là nỗi lo sợ của mẹ.
Mẹ chịu thương chịu khó là thế, mẹ hiền lành đôn hậu là thế. Vậy mà v́ lo lắng bao bọc cho bầy con gái mà mẹ trở nên nghiêm khắc đến lạ lùng. Hể có chàng trai nào ngấp nghé, bắn mảng đến cổng nhà là bị mẹ la mắng và đuổi chạy có cời.
Cứ thế, chị em chúng tôi lớn lên trong sự vất vả trăm bề của mẹ, thức khuya dậy sớm, buôn bán tảo tần để cho bầy con được ăn được học. Mẹ không kỳ vọng ǵ nhiều, chỉ mong cho chị em tôi được khỏe mạnh, có công việc làm và có một tấm chồng.
Mẹ lo sợ bầy con gái mẹ ế ẩm. Người ta nói: " Nhà có con gái như bom nổ chậm". Mẹ cũng ở tâm trạng đó, lo ngay ngáy.
Rồi chị Hai cũng có chồng ở tuổi 18. Và chị em tôi cũng lần lượt lập gia đ́nh ở tuổi đôi mươi. Mỗi lần nh́n con gái lên xe hoa mẹ khóc trong niềm hạnh phúc ngập tràn. Mẹ hănh diện với làng trên xóm dưới.
Duy chỉ có đứa em gái út là có chồng muộn ở tuổi 25. Mẹ lo lắng ca cẩm: " Mẹ nuôi mầy sao lâu thế? ". Ngày nó có chồng, mẹ thở phào nhẹ nhơm như trút hết gánh nặng và vui sướng đă hoàn thành nghĩa vụ của ḿnh.
Nhưng không. Mẹ vẫn ngày ngày dơi theo các con của mẹ, rồi lo sinh đẻ, chăm con, chăm cháu và hạnh phúc của con mỗi ngày. Chúng tôi dù có đi xa đến đâu, khi quay đầu lại, Mẹ luôn là nhà, là tất cả yêu thương.
Thời gian dần qua.
Chị em chúng tôi v́ măi lo cơm áo , gạo tiền cho gia đ́nh nhỏ của ḿnh. Hàng tuần mới về thăm ba mẹ vào ngày nghỉ. Mẹ vẫn c̣n làm lụng nuôi nấng đứa em trai duy nhất ăn học.
Cậu con trai nay cũng đă có vợ. Gia đ́nh tôi may mắn có cô em dâu xinh xắn, đảm đang, và đặc biệt đă sinh ra hai cháu trai "đích tôn" kháu khỉnh. Đó là niềm vui lớn nhất của Ba Mẹ.
Về già, mẹ không c̣n làm lụng vất vả nữa, mẹ sống từ sự phụng dưỡng của các con.
Ba mất hơn hai năm. Mẹ suốt ngày lẻ loi trong căn nhà nhỏ với mong ngóng chờ đợi điện thoại từng đứa một, ngày ngày điểm danh đứa này đứa nọ. Dù bất cứ cảnh huống nào mẹ vẫn là mẹ của các con.
Giờ mẹ nằm đây, như ngọn đèn trước gió... Lúc tỉnh, lúc mê vẫn đếm tên con ḿnh rơ mồn một: Nào Phượng, nào Hoàng, Liên, Kang, Chi, Oanh , Ân và dâu, cháu nội của ḿnh như sợ quên đi, như sợ lạc mất.
Nh́n mẹ gầy g̣, xanh xao, thất thần qua từng cơn đau mà chúng tôi ḷng quặn thắt.
Chị em chúng tôi quây quần bên mẹ, chăm chút cho mẹ và luôn cầu nguyện điều kỳ diệu đến với mẹ, cho mẹ khỏe lên từng ngày. Mong ba phù hộ cho mẹ bớt những cơn đau. Ba biết mẹ không chịu đựng nỗi cơn đau mà, phải không Ba?
T́nh thương của mẹ là tài sản lớn nhất của chúng con. Mẹ biết không?
Mẹ ơi! Chúng con yêu Mẹ.
VietBF sưu tầm