florida80
12-29-2020, 20:58
Hà Nội có biết bao con đường đẹp. Đường Cổ Ngư hay c̣n có tên Thanh Niên, là một trong những con đường lăng mạn và tuyệt đẹp.
https://i.imgur.com/uaQV1sz.jpg
Kỷ niệm bên hồ Tây
ẢNH LƯU QUANG PHỔ
1. Đường cổ Ngư đẹp v́ đi trên con đường này không chỉ có thể được chiêm ngưỡng hồ Trúc Bạch và hồ Tây tuyệt đẹp, mà thấy lại kư ức về em, dáng h́nh người yêu bé nhỏ của tôi một thời. Cổ Ngư là con đường đă đi vào thơ ca, nhạc họa. Cũng như em đă đi vào thơ tôi, dệt cho tôi tấm thảm ước mơ, dệt cho tôi t́nh yêu đầu mùa, cũng tạo cho tôi chút áp lực của tuổi đôi mươi dại khờ để biết thế nào là hồi hộp hy vọng, chờ đợi và đớn đau.
Tôi từng nói với em: “Cổ Ngư cũng đẹp hơn v́ ở đó in hằn dấu chân em”. Những dấu chân của tuổi đôi mươi yêu mê đắm hằn lên thềm gạch Bát Tràng, xám màu rêu. Cổ Ngư đẹp hơn v́ ở đó vào mùa hè, hoa phượng đỏ chói ngời; mùa thu liễu rủ duyên dáng; mùa đông lộc vừng buông rủ những chùm hoa đỏ; mùa xuân hoa ban dịu dàng dâng thơm. Em vẫn thường nói, khi yêu nhau, khung cảnh đẹp cũng góp phần làm người ta yêu đẹp hơn. Hay chính cảnh đẹp đă tôn bồi, vun đắp và là những thứ trang hoàng cho cuộc t́nh?
2. Em là cô gái tỉnh lẻ, về Hà Nội học. Em thích lăng mạn và luôn tạo sự bất ngờ cho tôi bằng những ư nghĩ táo bạo, hay những đề nghị thú vị. Bất ngờ như những câu thơ màu nắng tinh tuyền thời sinh viên tôi tặng em. Bất ngờ như buổi chiều ấy em diện áo dài trắng, đứng đợi tôi ở dốc Thanh Niên lộng gió. Em nói, chúng ta đi dạo một ṿng rồi bơi thuyền thiên nga. Tôi gật đầu cười.
Trên sóng nước hồ Tây, hàng trăm cặp đôi đang ngồi trên thuyền h́nh thiên nga, nói với nhau lời t́nh tứ và thưởng thức niềm hạnh phúc. Mà chiều ấy gió lộng và nắng đẹp quá. Nắng đùa trên áo em, trên tóc các thiếu nữ. Tôi nhủ ḷng, trong những thời khắc đẹp như thế, các thi sĩ hào hoa của Hà Nội đa t́nh, sẽ thể hiện t́nh yêu ấy bằng rất nhiều câu thơ xuất thần, cũng sẽ tạo nên nhiều thi phẩm.
Yêu tôi, em lây luôn chút lăng mạn, em bất ngờ tặng tôi một bài thơ với những câu rất gợi: “Em áo trắng yêu anh mà thêm trắng/Giữa hiên đời trao một giấc mơ bay/Hoa cứ thắm dốc quen chiều đậm nắng/Tiếng chuông chùa em đặt gió lên tay”. Hôm ấy nhận thơ em. Rồi trời bất chợt đổ mưa. Tôi và em chạy trốn trận mưa, hai đứa đứng trú mưa bên mái hiên đời, mắt nh́n mắt, và cười. Sau này tôi vẫn đạp xe, chở em đi qua con đường thân thương, đón những cơn mưa hạ và thỏa thích cười.
3. T́nh yêu có sự lan truyền. Yêu em, nên tôi thích văn cảnh chùa Trấn Quốc, đền Cẩu Nhi. Yêu em nên yêu luôn cả món kem hồ Tây ngọt mát. Vị kem hồ Tây ăn ở không gian này, vào bất cứ mùa nào cũng cho một cảm giác rất Hà Nội.
Bây giờ là mùa đông. Đường Cổ Ngư nồng nàn hoa sữa. Tôi chợt cất lời bài hát Hà Nội mùa vắng những cơn mưa của nhạc sĩ Trương Quư Hải: “Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp/ Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về”. Hoa sữa trong lời hát thôi rơi. Mùa đông năm nay hoa vẫn tỏa thơm, vẫn rơi trên thềm gạch của tuổi đôi mươi của tôi.
Người ta bảo mối t́nh đầu thường mong manh dễ vỡ. Tôi với em có duyên nhưng không có phận. Nhưng cả hai đều ǵn giữ những kư ức đẹp về nhau, đều giữ chung một khoảng trời, một cung đường và bao la cảnh đẹp. Tôi vẫn thường đi qua con đường này, để nhặt kỷ niệm và có lần thấy bóng em cũng chầm chậm t́m về. H́nh như em cũng kiếm t́m h́nh dáng của tôi và mối t́nh ngày nào.
Có những tháng ngày nhớ nhung kỷ niệm đến phát khóc, tôi đều mong ở khoảng trời ấy, Hà Nội cất giùm tôi mùa kỷ niệm. Tôi cũng biết rằng, trong thâm trầm dáng phố, Hà Nội luôn bao dung và làm lan tỏa, luôn biết cách giữ ǵn kỷ niệm. V́ thế càng nhiều người muốn tựa nương vào Hà thành.
Có một con đường dành riêng cho tuổi trẻ, con đường để thổ lộ và con đường làm chứng nhân t́nh yêu. Yêu Hà Nội, yêu những con đường, tôi cố gắng không để kư ức vuột mất, cũng không để cảm xúc trơ lỳ. Như em đă phải ḷng những mùa ngao du dạo bước trên con đường quen. Con đường lưu giữ thanh xuân của bao cặp đôi. Bởi cuộc sống có những mùa yêu như thế, giản dị nhưng đậm đà luyến nhớ, từ đó mỗi người phải không ngừng lớn lên.
https://i.imgur.com/uaQV1sz.jpg
Kỷ niệm bên hồ Tây
ẢNH LƯU QUANG PHỔ
1. Đường cổ Ngư đẹp v́ đi trên con đường này không chỉ có thể được chiêm ngưỡng hồ Trúc Bạch và hồ Tây tuyệt đẹp, mà thấy lại kư ức về em, dáng h́nh người yêu bé nhỏ của tôi một thời. Cổ Ngư là con đường đă đi vào thơ ca, nhạc họa. Cũng như em đă đi vào thơ tôi, dệt cho tôi tấm thảm ước mơ, dệt cho tôi t́nh yêu đầu mùa, cũng tạo cho tôi chút áp lực của tuổi đôi mươi dại khờ để biết thế nào là hồi hộp hy vọng, chờ đợi và đớn đau.
Tôi từng nói với em: “Cổ Ngư cũng đẹp hơn v́ ở đó in hằn dấu chân em”. Những dấu chân của tuổi đôi mươi yêu mê đắm hằn lên thềm gạch Bát Tràng, xám màu rêu. Cổ Ngư đẹp hơn v́ ở đó vào mùa hè, hoa phượng đỏ chói ngời; mùa thu liễu rủ duyên dáng; mùa đông lộc vừng buông rủ những chùm hoa đỏ; mùa xuân hoa ban dịu dàng dâng thơm. Em vẫn thường nói, khi yêu nhau, khung cảnh đẹp cũng góp phần làm người ta yêu đẹp hơn. Hay chính cảnh đẹp đă tôn bồi, vun đắp và là những thứ trang hoàng cho cuộc t́nh?
2. Em là cô gái tỉnh lẻ, về Hà Nội học. Em thích lăng mạn và luôn tạo sự bất ngờ cho tôi bằng những ư nghĩ táo bạo, hay những đề nghị thú vị. Bất ngờ như những câu thơ màu nắng tinh tuyền thời sinh viên tôi tặng em. Bất ngờ như buổi chiều ấy em diện áo dài trắng, đứng đợi tôi ở dốc Thanh Niên lộng gió. Em nói, chúng ta đi dạo một ṿng rồi bơi thuyền thiên nga. Tôi gật đầu cười.
Trên sóng nước hồ Tây, hàng trăm cặp đôi đang ngồi trên thuyền h́nh thiên nga, nói với nhau lời t́nh tứ và thưởng thức niềm hạnh phúc. Mà chiều ấy gió lộng và nắng đẹp quá. Nắng đùa trên áo em, trên tóc các thiếu nữ. Tôi nhủ ḷng, trong những thời khắc đẹp như thế, các thi sĩ hào hoa của Hà Nội đa t́nh, sẽ thể hiện t́nh yêu ấy bằng rất nhiều câu thơ xuất thần, cũng sẽ tạo nên nhiều thi phẩm.
Yêu tôi, em lây luôn chút lăng mạn, em bất ngờ tặng tôi một bài thơ với những câu rất gợi: “Em áo trắng yêu anh mà thêm trắng/Giữa hiên đời trao một giấc mơ bay/Hoa cứ thắm dốc quen chiều đậm nắng/Tiếng chuông chùa em đặt gió lên tay”. Hôm ấy nhận thơ em. Rồi trời bất chợt đổ mưa. Tôi và em chạy trốn trận mưa, hai đứa đứng trú mưa bên mái hiên đời, mắt nh́n mắt, và cười. Sau này tôi vẫn đạp xe, chở em đi qua con đường thân thương, đón những cơn mưa hạ và thỏa thích cười.
3. T́nh yêu có sự lan truyền. Yêu em, nên tôi thích văn cảnh chùa Trấn Quốc, đền Cẩu Nhi. Yêu em nên yêu luôn cả món kem hồ Tây ngọt mát. Vị kem hồ Tây ăn ở không gian này, vào bất cứ mùa nào cũng cho một cảm giác rất Hà Nội.
Bây giờ là mùa đông. Đường Cổ Ngư nồng nàn hoa sữa. Tôi chợt cất lời bài hát Hà Nội mùa vắng những cơn mưa của nhạc sĩ Trương Quư Hải: “Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp/ Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về”. Hoa sữa trong lời hát thôi rơi. Mùa đông năm nay hoa vẫn tỏa thơm, vẫn rơi trên thềm gạch của tuổi đôi mươi của tôi.
Người ta bảo mối t́nh đầu thường mong manh dễ vỡ. Tôi với em có duyên nhưng không có phận. Nhưng cả hai đều ǵn giữ những kư ức đẹp về nhau, đều giữ chung một khoảng trời, một cung đường và bao la cảnh đẹp. Tôi vẫn thường đi qua con đường này, để nhặt kỷ niệm và có lần thấy bóng em cũng chầm chậm t́m về. H́nh như em cũng kiếm t́m h́nh dáng của tôi và mối t́nh ngày nào.
Có những tháng ngày nhớ nhung kỷ niệm đến phát khóc, tôi đều mong ở khoảng trời ấy, Hà Nội cất giùm tôi mùa kỷ niệm. Tôi cũng biết rằng, trong thâm trầm dáng phố, Hà Nội luôn bao dung và làm lan tỏa, luôn biết cách giữ ǵn kỷ niệm. V́ thế càng nhiều người muốn tựa nương vào Hà thành.
Có một con đường dành riêng cho tuổi trẻ, con đường để thổ lộ và con đường làm chứng nhân t́nh yêu. Yêu Hà Nội, yêu những con đường, tôi cố gắng không để kư ức vuột mất, cũng không để cảm xúc trơ lỳ. Như em đă phải ḷng những mùa ngao du dạo bước trên con đường quen. Con đường lưu giữ thanh xuân của bao cặp đôi. Bởi cuộc sống có những mùa yêu như thế, giản dị nhưng đậm đà luyến nhớ, từ đó mỗi người phải không ngừng lớn lên.