Log in

View Full Version : TIẾNG NÓI CUỐI CÙNG CỦA CUỘC SỐNG CÂM LẶNG...!


goodidea
01-03-2021, 10:02
Tôi dừng xe máy giữa cầu, hai tay bấu chặt thành cầu nh́n ḍng nước xoáy vàng đục. Ḍng nước cuồn cuộn. Tim tôi bầm dập, sưng phồng, bung ra xối xả. Máu chảy không ai băng lại được. Nước mắt trên khuôn mặt chảy dài trộn với mồ hôi dính bê bết từng ngấn cổ. Nỗi uất hận của Tôi đă dồn nén đến mức tràn li... chết là hết, chết là để người ta ăn năn, chết là tiếng nói cuối cùng của một cuộc sống câm lặng...!

https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1718510&stc=1&d=1609668142

Cây cầu nhỏ bắc qua ḍng sông quanh queo. Sông sâu nước mạnh chưa có ai sống nổi khi trầm ḿnh ở đây... Tôi vừa nấc lên vừa tưởng tượng cảnh người ta sẽ vớt xác tôi đâu đó ở thượng nguồn, cách nơi này cả chục cây số. Người ta nỗ lực mang tôi lên từ ḍng nước đục, khuôn mặt tôi trắng bệt, bùn śnh bám bu, bụng trương ph́nh, nước trộn với máu ồng ộc tuôn ra từ miệng, mũi, tai và cả kẽ mắt. Tôi sẽ được để trên một mảnh chiếu, trên bụng là một nải chuối, mùi nhang bay nồng khắp một khúc sông. Người ta sẽ bu đen bu đỏ nhắc đến cuộc đời cay đắng bất hạnh của tôi. Người ta sẽ nhỏ nước mắt v́ một người đàn bà tự tử khi đang có chửa, đứa con chưa thành tượng h́nh. Nhiều người bàn tán, một ít người rơi lệ, những giọt nước mắt lẫn mùi tanh của máu, chạnh ḷng xa xôi.
Tôi nghe tim ḿnh đập, nhịp đập lẫn lộn cùng một hơi thở thoi thóp nhỏ nhoi, hơi thở của đứa con chưa đầy ba tháng. Tôi có thể nghe những sợi gân máu, nhỏ li ti như tóc như tơ nhảy tí tách khắp khối thịt bé xinh. Tôi nghe tiếng con thơ nuốt dinh dưỡng cạn kiệt, nuốt luôn cả nỗi uất hận ăn vào máu thịt mẫu thân. Tôi nghe tiếng kêu cứu yếu đuối, vẫy vùng v́ biết được... nó sẽ chết cùng với mẹ trước khi được thấy mặt nhau. Tôi đắm ḿnh trong ḍng nước, mắt mờ đi, mờ đi... nhịp thở đứt đoạn...Một màu trắng đục...chấm hết đời tôi.
Cuộc đời tôi từ khi sinh là cay đắng cơ cực. Tôi luôn bị cha đánh, mỗi khi uống rượu là cha gào thét, cầm cây dí đuổi, tuổi thơ là chuỗi ngày kinh hoàng. Mẹ thường bế tôi và hai đứa em trai chạy đi ở nhờ, hàng xóm, bà ngoại, nhà cậu d́... Tôi lớn lên trong sự bất lực của mẹ, hung bạo của cha. Ánh mắt cay đắng xem thường của người đời. Nghiện ngập rượu chưa đủ cha tôi c̣n nghiện bài bạc, ngày nào cũng cái vă, xô đẩy. Cha tôi chửi, mẹ tôi cũng chửi, thậm chí c̣n cay nghiệt hơn... bà chửi cha và cả mấy đứa con, những nghiệp nặng mà bà phải chịu ở kiếp này. Cha mẹ tôi căi nhau, mẹ bị cha đánh bầm, tóc bị giật từng hồi, đôi khi quần áo bị xé rách. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại chịu ở như vậy với cha, chí ít mang mấy chị em đi đâu làm lại cuộc đời c̣n đỡ hơn, nhưng chẳng hiểu người ta, nhất là đàn bà.
Mẹ không bỏ cha có lẽ v́ ông là người đi làm nuôi cả nhà, dù khó khăn ngửa tay xin, nhưng bụng đói c̣n cách nào hơn. Bị đánh đập nhưng những lúc không say cha ăn năn, phụ mẹ nhiều việc, cha cũng biết lỗi dù chẳng bao giờ muốn sửa sai. Mẹ không bỏ cha cũng v́, có chồng c̣n hơn không, đời ḿnh chả bao giờ có ǵ sở hữu, có chồng c̣n hơn trắng tay. Mẹ không bỏ cha v́ không thể giải thích được, v́ số mệnh, v́ cuộc đời, v́ ân oán kiếp nào. Hai người cứ dính với nhau một cách cơ cực, bất hạnh, tự phá nát đời nhau và tin rằng đó là số kiếp của ḿnh. Một niềm tin bất hạnh, tàn nhẫn.
Tôi nghỉ học giữa chừng để đi làm. Tôi gặp chồng, hồi mới quen thấy anh cũng bê tha nhưng từ nhỏ đến lớn có bao giờ được ai quan tâm. Tôi thương mến anh, chẳng cần anh cố gắng nhiều. Tôi thương mến anh bất chấp con người anh. Anh cũng có lần rất tốt, thời gian mới gặp anh mua đồ tặng tôi. Tôi đă khóc v́ món quà, một con gấu giả nhỏ xíu, rẻ bèo ở đâu đó ngoài chợ. Tôi hạnh phúc như em bé được mẹ ôm ngủ. Tôi chẳng ngại ngần mà trao thân gởi phận. Đám cưới không bằng ai, nhưng cũng là cái đám, cũng rước dâu, cũng có tiệc rượu. Ngày cưới chưa vui mà đă chóng buồn.
Anh đánh tôi c̣n tàn bạo hơn cha đánh mẹ, ba đứa con víu chặt vào người khóc thét, khuôn mặt hoảng hốt như mẹ nó ngày xưa. Tôi đi ra đường, làng xóm xa gần không c̣n hỏi thăm những vết trầy xước trên mặt v́ ai cũng ái ngại. Tôi sống trong cay nghiệt thêm một lần, lần này không c̣n với cha mẹ. Lần này tôi và những đứa con. Chồng tôi đánh đập, nhậu nhoẹt và nhất là gái gú. Nhiều người bàn tán nói sau lưng nói trước mặt, anh đi cặp bồ với một đứa con gái trong xóm. Anh làm được bao nhiêu tiền là cung phụng người lạ, bỏ mặc tôi và ba đứa con. Tôi đàn bà yếu mỏng, không có việc ǵ làm, phải đi phụ hồ nuôi con. Con mỗi ngày một lớn nhà năm cái miệng ăn mà chồng không lo lắng, chăm nom.
Hôm nay, tôi nghe cô hàng xóm nói là anh vừa mới trúng số. Tôi quá vui, nghe đâu cái vé số lên tận hàng tỉ bạc. Tôi nghẹt thở, bỏ chạy đi t́m chồng không đợi anh về nhà, nhưng khốn nạn thân tôi. Tôi t́m được anh trong lúc anh đang ấu yếm bên người phụ nữ khác. Anh nh́n tôi với ánh mắt xem thường, nói những lời xa lạ. Tôi hỏi anh có thật anh trúng số, nếu vậy th́ phải về lo cho ba đứa con trước. Anh nhận là có trúng nhiều tiền, nhưng không chịu về và nói là sẽ bỏ mẹ con tôi. Chúng tôi đôi co, căi vă tôi đă đánh nhau với người phụ nữ đó, nắm tóc, lột đồ, cào mặt... Tôi chửi cô ta như cách mà mẹ đă cay nghiệt mắng mỏ tôi. Anh bênh bồ, đánh tôi tàn bạo, đá vô bụng, thục vô ngực. Tôi choáng váng, mờ mắt rồi bỗng nhiên tôi đau thốn ở bụng, ngất xỉu... Tôi sau đó biết ḿnh có thai gần ba tháng, quá tàn nhẫn cho thân tôi, không bằng con chó, không như con gà. Tôi quá cay nghiệt, tôi phải chết, chết cho xong, chết để trả thù, để người ở lại ám ảnh linh hồn, day dứt lương tâm đến cuối cuộc đời... tôi chạy ra cây cầu.....
Tôi mở mắt ra là thấy ḿnh đang nằm trong nhà người lạ. Căn nhà đơn sơ im ắng làm dịu tâm hồn dậy sóng. Người đàn ông từ từ rụt rè đến bên giường nói, bà con đi hết rồi... cô có đói bụng, tôi lấy cháo cho ăn. Tôi sau này mới biết ḿnh đă ngất xỉu ở cây cầu trước khi nhảy xuống. Đứa con trong bụng có lẽ đă làm cho tôi ngất. Tôi không nhảy cầu nhưng mà tôi ngày xưa đă chết vào giây phút đó. Cuộc đời tôi bây giờ sang trang mới. Người đàn ông sống với tôi bây giờ cũng là người mang tôi về nhà chăm sóc. Anh nghèo mà bị vợ bỏ. Anh cũng cay đắng như tôi, nhưng anh không muốn lập lại cảnh đau đớn, bạo tàn với vợ con. Anh hiền lành, chăm chỉ lo cho tôi và các con. Chúng tôi chẳng cưới xin, nhưng luôn cảm thấy có trách nhiệm với nhau. Chúng tôi nói chuyện với nhau như là những con người được yêu thương, không phải là có học, v́ hai đứa có ai học nhiều.
Anh nuôi gà, nuôi heo, làm vườn, cái ǵ hư trong nhà anh sửa... Anh lo cho bốn mẹ con no đủ. Tôi bây giờ bán rau ngoài chợ, tôi cũng bán thêm gà, cuộc sống đỡ hơn. Anh nấu cơm nếu tôi bận, anh tắm rửa cho con ăn nếu tôi bán trễ. Gia đ́nh ấm áp đầy t́nh thương và tiếng cười. Con tôi gọi anh là cha, tiếng gọi tự nhiên và đầy yêu mến. Tôi lâu lâu vẫn nhớ về thời gian cũ, nhưng chưa bao giờ hối hận v́ đă nhảy cầu. Bất hạnh tột cùng đă mở ra cuộc sống mới. Tôi chưa bao giờ hối hận v́ ở lại nhà anh....!

VietBF sưu tầm