PDA

View Full Version : Những kỉ niệm khó quên của Chí Tài với Như Quỳnh


Romano
01-04-2021, 03:32
Sự ra đi của cố nghệ sĩ Chí Tài là tổn thất lớn đối với showbiz Việt. Trước khi qua đời, nghệ sĩ Chí Tài vẫn làm việc miệt mài và vẫn c̣n nhiều chương tŕnh đang dang dở. Một trong số những chương tŕnh đó là talk show của riêng anh mang tên Chí Tài lên mây.

Dù Chí Tài đă ra đi, nhưng chương tŕnh vẫn tiếp tục được lên sóng. Trong số mới nhất, Chí Tài tâm sự nhiều kỉ niệm về ḿnh với ca sĩ Như Quỳnh, một người em thân thiết trong nghề. Trong đó, anh tiết lộ nhiều điều về con người và cách sống đáng nể phục của cô.

Như Quỳnh phải dùng thuốc ngủ nhiều quá nên sức khỏe đi xuống, không c̣n được như hồi xưa

Như Quỳnh có một thói quen là hay giỡn, nói đùa, nói chơi, dễ cười. Tôi nói ǵ cô ấy cũng cười. Sau này, Như Quỳnh ăn nhiều nên tăng cân và bị chứng bệnh mất ngủ, phải dùng thuốc ngủ nhiều quá nên sức khỏe đi xuống, không c̣n được như hồi xưa.

Tôi cũng không hiểu sao Như Quỳnh lại bị mất ngủ, nhưng chuyện này khiến tôi không vui. Nhiều khi Như Quỳnh phải suy nghĩ nhiều nên mất ngủ.

Hồi đó, Như Quỳnh c̣n tự gọi ḿnh là Huỳnh Huỵch. Đến giờ tôi vẫn chưa biết cách gọi đó có nghĩa ǵ. Tôi cứ nghĩ, chắc do cô ấy đi mạnh quá, chạy như chim cánh cụt nên gọi là Huỳnh Huỵch.

Cá nhân tôi thấy Như Quỳnh là người xinh đẹp, hát hay, tính t́nh lại rất tốt. Tôi chơi thân với Như Quỳnh nên biết, toàn bộ tiền kiếm được, Như Quỳnh đều lo cho ba, mẹ với em.

Bản thân Như Quỳnh sống rất đơn giản. Với mức thu nhập của Như Quỳnh, cô ấy có thể dùng đồ hiệu, đi xe sang, ở nhà lầu, nhưng cô ấy lại sống rất giản dị, b́nh thường.

Đó là điều khiến tôi rất nể Như Quỳnh. Cô ấy là người phụ nữ rất tốt trong showbiz này.

Từ lúc tôi mua chiếc đàn đó về, Như Quỳnh thôi không mời tôi đi diễn chung nữa

Tôi và Như Quỳnh có nhiều kỷ niệm lắm, nhưng có một chuyện mà tôi không thể nào quên. Thời gian đó, tôi cho ban nhạc của ḿnh tạm nghỉ, ngưng không đánh nhạc nữa.

Như Quỳnh thấy thế mới bảo: "Thôi, bây giờ anh đi show với em, đệm đàn cho em hát hoặc hát bè cho em, hát chung với em vài bài".

Đi những show kiểu đó sướng lắm v́ chỉ ra diễn vài bài là xong, c̣n làm ban nhạc th́ phải đứng suốt 4, 5 tiếng liền trên sân khấu.

Tôi đồng ư đi show với Như Quỳnh. Những lúc đi show như vậy, tôi phải mượn đàn của ban nhạc khác đang diễn trên sân khấu lúc đó để đàn cho tiết mục của ḿnh.

Được hai năm, tôi thấy việc mượn đàn như thế khá mất công v́ không hợp tay, đánh khó vào. Tôi mới giấu Như Quỳnh để đi mua một chiếc đàn mới để đánh cho hợp tay.Từ lúc tôi mua chiếc đàn đó về, Như Quỳnh thôi không mời tôi đi diễn chung nữa. Tôi không hiểu v́ sao lại như thế, đến giờ cũng không biết nữa.

Tới giờ nhớ lại kỷ niệm này, tôi vừa buồn cười vừa tủi thân v́ mua đàn là để đàn cho Như Quỳnh hát, thế mà từ lúc mua tới giờ vẫn chưa được đàn. Tuy nhiên, tôi và Như Quỳnh vẫn chơi với nhau khá thân thiết.

Tôi không hiểu sao hôm đó Như Quỳnh lại gọi cho tôi và khóc như thế

Đến giờ, tôi vẫn nhớ về một cuộc điện thoại Như Quỳnh gọi cho tôi lúc đêm khuya. Lúc đó, Như Quỳnh nói một câu: "Anh Tài, h́nh như những người đến với em đều không bằng t́nh cảm thật ḷng. Họ chỉ đến với em v́ một cái ǵ đó. Có phải v́ tiền không anh Tài?".

Như Quỳnh c̣n khóc trên điện thoại khi hỏi tôi câu đó. Tôi không hiểu cô ấy buồn v́ chuyện ǵ, chỉ biết cô ấy rất buồn.Thường thường, hai anh em tôi chỉ gọi điện nói chuyện nghề nghiệp hoặc gia đ́nh thôi. Tôi không hiểu sao hôm đó Như Quỳnh lại gọi cho tôi và khóc như thế.

Tôi không hỏi han ǵ nhiều, chỉ bảo: "Bây giờ chắc em mệt rồi. Em cứ ngủ đi, rồi sáng mai em gọi điện lại cho anh xem thế nào".

Như Quỳnh cám ơn tôi rồi cúp máy, nhưng chuyện đó cũng chấm dứt tại lúc ấy. Từ đó tới giờ, chưa bao giờ Như Quỳnh nhắc lại câu chuyện đó.