Log in

View Full Version : LÀM DÂU THÀNH PHỐ


goodidea
01-31-2021, 09:50
Ngày bước chân lên xe hoa về nhà chồng và làm dâu thành phố, chị vô cùng măn nguyện bởi giấc mơ đổi đời của chị đă trở thành hiện thực. Từ đây chị không phải chịu cảnh chân lấm tay bùn. Chị xuất thân từ một vùng quê nghèo khó nhưng con người ở đây luôn có một tinh thần hiếu học và ư chí phấn đấu vươn lên không ngừng. Giờ đây khi đă trở thành một bà chủ cửa hàng buôn bán vật liệu lớn ngay thành phố, sống trong sự sung túc, đầy đủ nhưng nỗi đau đớn, tủi nhục của quá khứ chưa bao giờ làm chị nguôi ngoai.

https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1734071&stc=1&d=1612086626

21 tuổi chị đă làm vợ của anh, biết bao bỡ ngỡ từ một cô gái nhà quê có một tâm hồn ngây thơ trong sáng, chị chưa thể nào hiểu được cuộc sống và con người thành phố, chị những tưởng t́nh yêu sẽ đem lại được hạnh phúc cho ḿnh nhưng chị đă nhầm. Chị làm dâu một gia đ́nh làm nghề “trồng răng” có tiếng là giàu có. Ngay từ những ngày đầu tiên , chị đă phải nhận những cái nh́n khinh rẻ, những lời miệt thị v́ không “môn đăng hộ đối”. Mẹ chồng của chị là người đàn bà cay nghiệt, bủn xỉn. Bà ấy coi chị là một nô lệ, một kẻ ở đợ không công. Chị phải làm việc quần quật cả ngày, chẳng được nghỉ trưa cho măi đến tối với một khối lượng công việc khổng lồ. Nào là lau chùi nhà cửa, giặt giũ quần áo cho cả nhà, không có việc ǵ mà chị không phải động tay, bao gồm cả chợ búa, cơm nước. Đến bữa ăn mọi người đứng dậy cả, chị mới ngồi vào mâm. Chỉ một sự quan tâm nhỏ của chồng cũng bị mẹ chồng mắng cho té tát. Rồi chị sinh bé gái đầu ḷng, bao nhiêu oán hận bà trút hết lên đầu chị rằng “Mày là đứa vô tích sự, sao không đẻ cho tao một thằng cháu trai để nó nối dơi tông đường”. Những lúc như thế chị đành cắn răng chịu đựng đến bật máu nhưng khi anh động viên, chị lại vượt qua tất cả.
Chị lặng lẽ như một cái bóng, ngày càng chuyên cần hơn , mong xóa đi được cái suy nghĩ của mẹ chồng nhưng chẳng tài nào xóa nổi. Mỗi năm người mẹ chồng đó may cho chị hai bộ quần áo, tiền bà đưa đi chợ về phải kê khai rơ ràng, chị nhớ quê và bố mẹ lắm nhưng không được bà cho phép, chồng chị làm được đồng nào phải đem lại cho bà. Thỉnh thoảng chị đi vắng bà c̣n lục lọi trong đống đồ đạc xem chị có giấu tiền ở trong đó không. Những lúc như thế, chị cảm thấy cay đắng cho phận làm dâu của ḿnh. Rồi chồng chị bỗng dưng đổ đốn, suốt ngày say xỉn , những lần say rượu là hắn lại chửi chị. Hắn ngày càng bê tha hơn, hắn đi đến khuya mới về, người đầy mùi rượu, cứ về đến nhà là thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh chị thâm tím mặt mày.
Một hôm hắn về nhà rất khuya với bộ dạng thất thểu, chị ra đỡ hắn dậy, hắm túm lấy chị và đánh tới tấp. Không biết từ lúc nào, bà mẹ chồng đă có mặt kịp thời và cổ vũ cho cậu con trai trời đánh rằng “Đánh chết con bé nhà quê đi, đũa mốc mà đ̣i cḥi mâm son hả”. Bà cùng đứa con trai trói chị vào một cái ghế và bắt đầu đánh, chị đau đớn vùng vẫy hét kêu cứu. Tiếng kêu thất thanh của chị đă được những người hàng xóm nghe thấy, họ đă tố cáo lên chính quyền. Hắn bị trói về đồn công an, pháp luật vào cuộc. Ngày hôm sau các phóng viên pháp luật đă có bài đăng. Rồi hắn bị xử phải vào tù, những vết thương bị đánh trên cơ thể chưa thấm đâu bằng những vết xước trong ḷng chị. Chị nhận ra rằng cái gia đ́nh này không c̣n chỗ cho chị, chị quyết định ly hôn. Ṭa án không phải mất nhiều thời gian bởi hai người không có tài sản chung để mà phân xử, hai người chỉ có một tài sản vô giá trị là đứa con nhưng bên gia đ́nh nhà chồng đă dành mất phần nuôi dưỡng với lư do chị là người không có thu nhập ổn định. Đau đớn tột độ, chị rời khỏi nhà chồng với hai bàn tay trắng và mấy bộ quần áo đă cũ. Chị không về quê mà tá túc lại nhà của một người họ hàng, chị muốn ở lại cái thành phố này để thường xuyên gặp con nhưng thực ra chị không đủ can đảm đề về quê nữa, chị mặc cảm với chính ḿnh càng không muốn người thân nh́n thấy bộ dạng ḿnh ngay lúc này. Mỗi lần đến nhà chồng để gặp con đều bị bà mẹ chồng đóng cửa không cho vào, chị thấy đời ḿnh tủi nhục, ê chề đă bao bao đêm chị thao thức, thương cho phận hẩm hiu của ḿnh, rồi những giọt nước mắt cay đắng lại tuôn rơi. Chị nhận ra không măi cứ thế này được, ḿnh phải đứng dậy làm lại cuộc đời. Chị xin vào làm ở một cửa hàng vật liệu xây dựng, tại đây chị gặp anh –một người đàn ông cũng vừa đi qua cuộc hôn nhân đổ vỡ. Hai trái tim đă ḥa chung một nhịp sống, họ về ở với nhau, với đức tính cần cù , chịu thương, chịu khó, chẳng bao lâu họ đă có một chút vốn liếng, họ quyết định thuê mặt bằng để mở ki ốt bán vật liệu xây dựng. Công việc làm ăn ngày càng thêm thuận lợi, khách tới mua hàng ngày càng đông bởi uy tín chất lượng, giá cả phải chăng, thêm vào đó là thái độ phục vụ của anh chị rất mềm mỏng.

*VietBF@sưu tập