PDA

View Full Version : CHIỀU MUỘN


goodidea
02-09-2021, 10:42
- Hồi đó tôi đi lính , bạn bè hỏi "sao , mầy có bồ chưa? "
Tui luưnh quưnh đáp liều " rồi"
Tụi nó truy " em tên ǵ? "
Hết đường, tui đáp liều " mai tao khắc tên Em vào bản súng th́ biết"
Vậy là cả một buổi trưa hôm sau, mất đúng một tiếng đồng hồ, tên người con gái tui " mê" được khắc vào bên trái bá súng tuyệt đẹp.

https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1738340&stc=1&d=1612867335

- Ông khắc tên ai ?
'- Th́ tên Bà chứ c̣n tên ai nữa? Trần Nguyễn Diễm Thy.
Thy phá lên cười thoải mái, rồi bỗng nhiên cô yên lặng nh́n sậu vào mắt Hà như muốn bày tỏ điều hối lỗi ǵ đó.
- Sao Bà lại cười ? Bộ vui sướng lắm sao mà cười.
- Bao nhiêu năm rồi, tính Ông cũng không thay đổi ǵ cả , ngang quá mà - ai thương cho được.
Lấy ra một điếu thuốc, chiếc quẹt gần hết ga nên bật măi mà không chịu cháy. Thy với tay gọi chủ quán đem ra một bật lửa màu xanh. Cô tự tay bật lửa mồi thuốc cho Anh, khói thuốc cuộn ṿng lên mái lá của chiếc cḥi tranh thấp.
- Thy biết không? Lần đó, bị tụi Pôn phản kích, nó thảy M 16 như mưa , một viên găm sợt vào bá súng bên trái làm tui tưởng chắc tiêu luôn rồi. May là đạn cuối tầm, sợt ngang qua bá súng chỉ kịp xóa tên Bà, chứ tui không hề hấn ǵ.
- Trời ơi, sao viên đạn không vào sâu thêm một tấc nữa.
- Để làm ǵ ?
- Để lấy đứt ba sườn ông cho ông đi luôn ..
- Để làm ǵ ?
- Để khỏi c̣n cái đuôi cứ " theo đuổi " tui măi, chứ "tội" tui quá
Cả hai cùng cười. Hà cong tay định kư vào đầu Thy một cái rơ đau, nhưng cũng như bao nhiêu lần trước của cuộc t́nh đơn phương mấy mươi năm qua, h́nh như có ai đó giữ tay Anh lại. Ông Thần t́nh ái nào cũng quả thật là thiêng. Ai đời có thằng con trai nào dám nắm tay một thần tượng của thời thơ là mối t́nh đơn phương đầu đời của ḿnh đâu.
Vài giọt mưa xuân đọng lên cành sứ trắng. Nghe thoang thoảng mùi hương dạ lan, không biết là của vườn hoa hay mùi nước hoa trên áo trắng của cô Việt kiều Diễm Thy.
Hai con én chào Xuân bay ṿng qua ḍng Hà Thanh, Quy nhơn chiều nhạt nắng...
- Bà c̣n nhớ lúc bà mới ra trường không?
- Sao lại quên ?
-Tốt, nhớ là tốt. Hồi bà mới tốt nghiệp Đại học sư phạm Huế về, hết chỗ ở phố, Sở nó bổ bà lên tuốt trên vùng núi rồi. Xa quá Bà tính bỏ dạy rồi đó.
- Lẩn đó nhờ "có" Ông .
- Tui phải " nhận" bà là vợ sắp cưới của tôi để nài ông chú xin cho bà về dạy ở gần phố.
- Sao lần ấy ông không... Thy định nói một câu ǵ đó, nhưng nh́n vào ánh mắt sâu thẩm Hà th́ cô lại thôi.
.......
- Bà có biết tại sao tụi bạn nó gọi tôi là Hà "mát" không ? Mát là điên đó...
Nhả một ngụm khói thuốc vo tṛn trước mặt rồi tan dần vào khoảng không, Hà trầm ngâm :
- Điên mà sao khi giải ngũ về học tiếp tôi lấy được Cử nhân Anh, mà đỗ đầu nữa đó.
Sự là, lúc đó tôi quá " si mê" bà, mà bà là Nữ sinh vừa mới rời ngôi trường Nữ Trung học nổi tiếng nhiều hoa khôi xinh đẹp nữa. Phải nói là bà đẹp , nhất là cái răng khểnh thật duyên của Bà làm nhiều đứa thanh niên trong phường để ư. Trong một lần nhậu rượu , tui dằn mặt tụi nó " đứa nào cua con Diễm Thy của tao, tao bắn bỏ" .
Phường đội trưởng đứng cạnh, lên tiếng " bộ mầy mát hay sao vậy Hà? "
Từ đó " chết "cái tên Hà mát.
Ừ, mà mát cũng được miễn là không điên th́ thôi. Chỉ v́ thương bà mà tôi bị đặt tên Hà mát- cũng chẳng sao...
Thy cười buồn , cô đưa tay ngắt một chiếc lá xanh đặt lên bàn rồi ca thật nhỏ bài Hương t́nh muộn, đến đoạn " con chim ở trong ḷng, chim buồn không hót, t́nh yêu ơi, t́nh... muộn" th́ dừng lại.
Vẫn đôi mắt xa xăm Hà nh́n vào mắt cô.
Thy cúi mặt xuống bàn, nh́n ra ḍng Hà Thanh nước xanh không một bóng thuyền độc mộc...
Hà chập đôi tay đầy gân guốc của người đàn ông tuổi lục tuần, vỗ nhẹ vào nhau đủ nghe tiếng kêu như tiếng pháo lép, để tán dương...
Anh định choàng tay vỗ nhẹ vào vai Thy, thay lời cảm ơn cô bạn. Nhưng, lại ông Thần t́nh ái đứng gần đâu đó, nhanh tay giữ tay anh lại, thêm một " cơ hội làm bàn" mà cầu thủ "lăo tướng" nầy lại rủi ro bị "vọp bẻ tay" , nên không cử động ǵ được cả ...
Gió nhẹ đưa ngược hương biển mặn từ đầm Thị Nại lên đồi Tây như thách thức người ta một điều ǵ, khi để thời gian cứ vội qua đi mà cơi ḷng chưa khỏa lấp được nỗi hoài niệm buồn ....
*****
Mùa hè 1972 chiến sự lan rộng, ba huyện Bắc B́nh Định là vùng giao tranh. Gia đ́nh Hà từ Bồng Sơn tản cư về Quy Nhơn .
Hà được chuyển vào học tiếp tại trường trung học Tăng Bạt Hổ cho hết niên khóa .
Trường nằm trên đường Nguyễn Huệ, bên bờ cát vàng giữa hàng dương xanh ŕ rào sóng biển, gần trường Nữ Trung Học - một hiệu đoàn toàn hoa khôi nữ sinh xinh đẹp của thành phố biển.
Chiều chiều tan học các bạn cùng lớp hay rủ Hà tản bộ ngược hướng về khu một, để được ngắm nh́n cánh áo dài trắng tuổi hoa mơ tung tăng trên con đường trải nhựa thoảng mùi hương biển...
Cuối năm đó anh đậu vào ban Toán trường Trung học Kỹ Thuật, cũng nằm trên đường Nguyễn Huệ nối dài phía núi Ghềnh.Trước mặt là bờ biển nam Quy Nhơn nơi có nhiều danh thắng đẹp của vùng đất từng là quốc đô xưa của một nền văn minh cổ từ thiên niên kỷ trước của người Chiêm Thành.
Vừa vào Quy Nhơn, Ba Hà sang lại được căn nhà khá rộng trên một con đường sạch đẹp ở khu 6, nơi có nhiều đồng bào tản cư vào sinh sống.
Mỗi tối, ngồi vào bàn học , nếu trời không lạnh mở cửa sổ nh́n ra hướng bấc thấy một góc trời Quy Nhơn thật đẹp dưới trăng mờ.
Một bữa, chuẩn bị tắt chiếc đèn dầu có chụp tấm b́a giấy vở để đi ngủ , th́ Hà nh́n sang nhà bên nơi cửa sổ mở nửa cánh của nhà bên cạnh có một dáng hồng cũng đang ngồi trước đèn .
Ánh sáng chiếc đèn dầu đủ chiếu rơ h́nh ảnh một cô gái một tay chống cằm, cúi xuống bàn măi mê nh́n vào chồng sách vở.
Chắc là một cô nữ sinh đồng trang phải lứa của nhà hàng xóm đang vùi đầu vào mùa thi.
Tự ái nổi lên trong ḷng người con trai quê xứ dừa, Hà vặn đèn lên một nấc đủ sáng, rồi ngồi học đến sáng cho bằng chị bằng em.
Sáng sau, lên lớp giờ Kỹ nghệ họa buồn ngủ quá chợp mắt trên bàn, làm rơi chiếc compas đo hàng hiệu xuống đất chút nữa là cong đầu kim nhọn.
Đêm nay giữa tháng trăng tṛn, Hà mở tập ra cho có chiếu lệ chứ mắt cứ nh́n ra cửa sổ đợi cô láng giềng lên đèn để ngắm. Đợi măi, khung cửa sổ nhà bên đóng im ỉm, không biết cô hàng xóm có nhà không...
Rồi một chiều nọ, Hà ra ban công sau hè ngồi đợi dáng ai như mọi lần .
Cô hàng xóm mặc bộ đồ hoa chấm bi xanh nhạt từ trong nhà bước ra sân vườn với chiếc khăn tắm trắng khoác vai.
Cô ấy bước nhanh vào pḥng tắm ,khép cánh cửa tôn màu xám mà khi đóng lại th́ c̣n hở vài tấc phía trên để thông thoáng gió trời - một kiểu thiết kế nhà tắm kết hợp wc của người dân miền Trung xưa.
Hà tưởng ḿnh mê lạc vào cơi mộng du, nơi đó Trương Chi dừng tay chèo để ngắm Mỵ Nương sau bức rèm cửa ren hồng .
Tức cảnh sinh t́nh, Hà lấy giấy viết vội hai câu thơ:
Nước sông tương tư thay người trong mộng.
Hoa trĩu lá cành soi bóng nguyệt nga.
Có tiếng cửa mở, cô gái bước ra vẫn chiếc khăn trắng quấn quanh vai.
Một con mèo đen phóng qua mái tôn, cô gái giật ḿnh ngước nh́n lên, thảng thốt " đồ quỷ "......
Hà lẩm bẩm cười :
- Dẫy na, quỷ ma ǵ cũng được, miễn là ...
Chiều đó và những chiều sau nữa, lúc nào tan học về Hà phóng vội lên gát thu ḿnh bên cửa sổ ngắm sang. Có lẽ biết được có người " dơi theo" ḿnh, cô láng giềng bỏ thói quen tắm vào buổi chiều. Đợi miết không thấy bóng h́nh của người ấy đâu, măi khi mùa mưa đến lúc nào không hay ...
Năm ấy cả hai cùng tốt nghiệp, cô láng giềng thi đậu vào đại học Sư Phạm Huế, c̣n Hà cất giấy báo đại học Phú Thọ vào ngăn tủ, vác ba lô khoát áo lính cùng với đồng đội của ḿnh lên mặt trận tây nam đang hồi sôi động.
Một lần về phép, đến thăm người chú th́ gặp Thy ở trước cửa Ty giáo dục trên đường Cường Đễ . Hà bạo dạn sấn tới hỏi :
- Thy đi đâu đây?
Cô gái mặc chiếc áo dài trắng cười buồn lộ chiếc răng khểnh thật duyên:
- Em đi nhận nhiệm sở, mà họ bổ ra dạy tận An Lăo lận, nên c̣n ngần ngừ chưa dám nhận..
- Quyết định đâu, ai kư...
- C̣n để trên bàn ông... Phó Ty.
Nghe nhắc tên ông chú ḿnh đang ngồi ghế phó Ty, Hà vồn vă:
- Để tui, " bà" chờ chút..
Hà bước nhanh vào pḥng ông chú, độ nửa tiếng sau mới trở ra .Thy sốt ruột đứng dậy, Hà cười mỉm:
- Rồi, về Tuy Phước được không?
- Phước nào ?
- Th́, Phước Thuận là gần nhất rồi
Cả hai cùng bước ra cửa, Quy Nhơn cuối hè trời hanh nắng.
Một con chim sẻ chao nghiêng trước sân rồi sà vào nhành cây phượng , Hà thấy rộn ră trong ḷng dù màn "anh hùng cứu mỹ nhân" nầy sau màn năn nỉ ông chú gần găy cả lưỡi ,nói chuyện mà như ngậm một quả ớt cay...khi ông chú cứ lập đi lập lại " chỉ lần này thôi nhé, cậu mà măi thế này tớ không giúp nữa đâu nhé " .
Hà lư nhí dạ, định nói:
" thần tượng đời con th́ chỉ có một, một cô này thôi, làm ǵ c̣n có người khác nào đâu mà nhờ nữa" ...
*********
" Ngày ấy Em mười lăm,
Tà áo trắng chiều bay.
Làm ngất ngây ḷng ta,
Cô láng giềng ơi...........
Ngày ấy anh ngẩn ngơ,
Rồi đă biết làm thơ.
Chờ dáng em mỗi sáng,
Ôi nàng tiên ḷng Anh.
Rạng đông mỗi sáng,
Cỏ non trên tay mềm mại.
Và tim tôi đă
In h́nh bóng của em.
Quy Nhơn ơi ,
Sao nhiều nỗi đắng cay.
Vùi t́nh tôi
Dưới cát bao ngày.
Ngày tháng trôi thật nhanh,
Bạc tóc ta gặp nhau,
Nàng nói sao ngày xưa
Anh chẳng ngỏ lời.
Cuộc đời là thầm lặng t́m nhau
Để lấp đầy ngăn nhỏ trong tim
Kư ức nào nuôi những kiếm t́m.
Ai c̣n nhớ hay để gió cuốn trôi"
Hà tua lại bài hát trên Youtube một lần nữa.
Nh́n ḍng chữ giới thiệu ca khúc " Cô láng giềng ơi - thơ NHP, nhạc & tŕnh bày Vinh Bằng " lại là hai bạn cùng màu áo xanh xưa của Anh.
Anh mỉm cười, tự nói một ḿnh vừa đủ nghe " quái, chuyện cô láng giềng của ḿnh , chưa kể sao tụi nó biết mà viết lại ,đúng và hay đến thế .... "
Đang miên man một nỗi nhớ bâng quơ, đường dây điện thoại viễn liên đổ chuông hai hồi , Hà nhấc máy, đầu bên kia có tiếng một người đàn bà :
" Alo, là em đây, Diễm Thi đây. Anh bớt bịnh chưa "
Saigon lập đông, cơn mưa nhỏ không đủ làm khí hậu dịu mát nhưng Hà thấy ấm trong ḷng.
Chiều muộn, dù đang ở cuối dốc cuộc đời vẫn c̣n nhiều vấn vương.
Kư ức một thời xưa lững lờ như những tảng lục b́nh xanh trôi dần theo con nước ṛng, xuôi ra cữa về biển thái b́nh dương bao la.

*VietBF@sưu tập