nguoiduatinabc
03-09-2021, 23:13
Con người muốn thành công. Phải chịu được ba thứ "chịu khó, chịu khổ và chịu nhục". Hiểu được ba điều này, không tham lợi trước mắt mà đánh mất nhân phẩm, th́ người này nhất định sẽ thành công.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1753190&stc=1&d=1615331578
Người nào sống trong an dật, phóng túng, bừa băi, lười biếng, th́ người đấy không thể thuận với thời cuộc lớn, chỉ có thể thuận theo thời thế thôi.
Việc tôi đào tạo một nhân viên của tôi cũng thế, tôi đào tạo người ấy rất công phu, dung dưỡng từng tí một, đến lúc có thể dùng vào việc, dần dần dần dần được việc, dần dần dần dần khó - khổ - nhục đều đi qua được. Có lúc phải buông ra cho người ấy quay lại đời này, cho họ đau khổ, đợi họ nghịch cảnh đủ bắt đầu quay trở lại, lại nắm lấy họ, lại thay đổi họ. Từng bước dần dần như thế, th́ trở nên rất đắc dụng được, không thể vội vàng.
Nhưng mỗi lần chịu đựng như thế tôi phải chịu đựng cùng người ấy, phải suy nghĩ cùng, phải làm cùng họ. Lúc mà họ bối rối phải dẫn họ đi, th́ tất cả những điều này mới biến một người từ vô dụng trở nên hữu dụng, không dễ dàng.
Ở trong rừng mà có một cây đột nhiên rơi hạt mầm xuống, mấy hôm sau lớn lên, th́ cây đấy sẽ giết chết mọi cây c̣n lại. Một cái cây phải lớn lên từ từ, từng bước, phải phối hợp với các loài thực vật khác, phải tương tác với chim chóc, dần dần nó lớn lên.
Dung dưỡng từng bước như thế, thời vận thay đổi như thế, liền trở nên đúng tốt hơn, th́ lúc đấy nó mới ḥa nhập một cách hài ḥa với xung quanh. Không có thứ ǵ đáng tin mà lại ngay lập tức đáng tin cả, phải qua thời gian mới đáng tin.
Một người tư chất tuyệt tốt, có bước vào với chúng ta th́ họ cũng không đáng tin. Giống như một người bước vào một môn phái tu dưỡng, họ giơ cao cuốn Kinh của môn phái ấy lên, nói là “Đây là tất cả những ǵ tôi t́m kiếm trong cơi đời này.” Chúng ta chớ tin họ vội. Không có thời gian th́ thứ người giơ cao cuốn Kinh đấy là người sẽ tàn sát những người trong môn.
Bạn hiểu điều này không? Phải qua từng bước một, chậm răi, chờ đợi. Qua nghịch cảnh, qua những nạn lớn cho đến nạn nhỏ, dần dần mới thấy rơ được họ, không vội vă được đâu, con người mà. Cho nên dùng người là câu chuyện lâu dài lắm.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1753190&stc=1&d=1615331578
Người nào sống trong an dật, phóng túng, bừa băi, lười biếng, th́ người đấy không thể thuận với thời cuộc lớn, chỉ có thể thuận theo thời thế thôi.
Việc tôi đào tạo một nhân viên của tôi cũng thế, tôi đào tạo người ấy rất công phu, dung dưỡng từng tí một, đến lúc có thể dùng vào việc, dần dần dần dần được việc, dần dần dần dần khó - khổ - nhục đều đi qua được. Có lúc phải buông ra cho người ấy quay lại đời này, cho họ đau khổ, đợi họ nghịch cảnh đủ bắt đầu quay trở lại, lại nắm lấy họ, lại thay đổi họ. Từng bước dần dần như thế, th́ trở nên rất đắc dụng được, không thể vội vàng.
Nhưng mỗi lần chịu đựng như thế tôi phải chịu đựng cùng người ấy, phải suy nghĩ cùng, phải làm cùng họ. Lúc mà họ bối rối phải dẫn họ đi, th́ tất cả những điều này mới biến một người từ vô dụng trở nên hữu dụng, không dễ dàng.
Ở trong rừng mà có một cây đột nhiên rơi hạt mầm xuống, mấy hôm sau lớn lên, th́ cây đấy sẽ giết chết mọi cây c̣n lại. Một cái cây phải lớn lên từ từ, từng bước, phải phối hợp với các loài thực vật khác, phải tương tác với chim chóc, dần dần nó lớn lên.
Dung dưỡng từng bước như thế, thời vận thay đổi như thế, liền trở nên đúng tốt hơn, th́ lúc đấy nó mới ḥa nhập một cách hài ḥa với xung quanh. Không có thứ ǵ đáng tin mà lại ngay lập tức đáng tin cả, phải qua thời gian mới đáng tin.
Một người tư chất tuyệt tốt, có bước vào với chúng ta th́ họ cũng không đáng tin. Giống như một người bước vào một môn phái tu dưỡng, họ giơ cao cuốn Kinh của môn phái ấy lên, nói là “Đây là tất cả những ǵ tôi t́m kiếm trong cơi đời này.” Chúng ta chớ tin họ vội. Không có thời gian th́ thứ người giơ cao cuốn Kinh đấy là người sẽ tàn sát những người trong môn.
Bạn hiểu điều này không? Phải qua từng bước một, chậm răi, chờ đợi. Qua nghịch cảnh, qua những nạn lớn cho đến nạn nhỏ, dần dần mới thấy rơ được họ, không vội vă được đâu, con người mà. Cho nên dùng người là câu chuyện lâu dài lắm.