Log in

View Full Version : NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG BAO GIỜ KHÓC


troopy
03-21-2021, 14:19
Đó là Mẹ tôi. Chiến dịch 12 ngày đêm năm 1972 Mỹ đánh bom An Dương làm chết bao nhiêu người. Có những gia đ́nh ko c̣n ai sống sót. Mẹ kể năm đấy cứ ngớt tiếng bom là ai c̣n sống lao ra ngoài bới đất cứu người, c̣n người chết cuốn chiếu bê ra bờ đê xếp hàng. Mẹ sống trong những năm tháng ấy chứng kiến những cái chết thương tâm nên h́nh như mẹ chai sạn.

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1760424&stc=1&d=1616336366

Năm 1973 mẹ sinh chị tôi, là con gái đầu ḷng sau 2 năm là anh trai tôi ra đời. Một gia đ́nh hạnh phúc, nhưng không ai biết được những ǵ chờ đợi ḿnh ở phía trước.
Năm anh trai tôi 2 tuổi th́ phát hiện anh bị Tim bẩm sinh. Thời đó y học không tiên tiến như bây giờ, sau một thời gian nằm viện Xanh Pôn anh bỏ lại mẹ ra đi. Ngày anh đi gió lạnh, mẹ cuốn anh trong chiếc chăn trấn thủ. Mẹ lấy mực xanh bôi một ṿng nhỏ dưới mông của anh rồi th́ thầm con đầu thai kiếp khác nhé.
Mẹ không rơi một giọt nước mắt nào.
2 năm sau mẹ sinh tôi. Những năm tháng ấy, gia đ́nh tôi sống thật hạnh phúc. Em trai tôi ra đời sau tôi 2 năm. Ngày mẹ sinh em bác sĩ bế em đưa cho mẹ, mẹ lặng người v́ em giống anh trai như 2 giọt nước. Mẹ khẽ vạch tă lật mông em lên...
Ngay lúc đấy mẹ biết, mẹ sẽ lại mất em, bởi vết mực ngày xưa mẹ bôi lên mông của anh giờ thành vết chàm in trên mông của em. Ông bà ta bảo, khi đứa bé chết bố mẹ ko được đem đi chôn, mà phải người khác đưa đi ko nó nhớ nó lại lộn về. Mà ngày anh mất bố ôm anh mang đi chôn...
Năm em 2 tuổi. Em lại bị mắc bệnh Tim bẩm sinh giống y như anh. Năm đó biến cố ập đến, bố đi buôn bột mỳ và bị bắt giam ở nhà giam Hoả Ḷ cũ bây giờ. Cũng lại vào một buổi chiều, tại bệnh viện Xanh Pôn trên vai của mẹ. Em bỏ mẹ ra đi. Chồng trong nhà giam. 3 đứa con một đứa 9 tuổi, mội đứa 4 tuổi và một đứa 2 tuổi th́ chết. Mẹ lẳng lặng cuốn em trong chiếc chăn bông rồi đưa em cho d́ đem đi chôn.
Mẹ không rơi một giọt nước mắt nào.
Hôm sau mẹ đi tiếp tế cho bố, ngày ấy thực phẩm được đóng vào bao tải dứa gửi vào cho phạm nhân. Mẹ lột trái bao tải dứa dùng mực viết ḍng chữ: Long chết bệnh Tim rồi gửi vào. Thông điệp ấy bố nhận được. Đêm ấy trong pḥng tạm giam có một phạm nhân đầu gấu bị đánh hội đồng đến chết, không ai biết chuyện xảy ra như nào. Chỉ biết sau đó bố nhận hết trách nhiệm về ḿnh. Bố bị tuyên án Tử H́nh giấy gửi về tận quê nhà của Bố. Không ai thấy mẹ rơi một giọt nước mắt nào, chỉ biết sau khi nhận giấy báo mẹ lao đi tất cả những nơi quen biết và không quen biết kháng án cho bố. Tất cả tiền bạc và đồ vật trong nhà đă được đem bán một cách nhanh nhất có thể. Trắng tay mẹ về quê xin cô xin chú là các em của bố được bán mảnh vườn mà ông bà Nội chia phần cho bố để lo lót, nhưng họ ko chịu v́ tráp Tử H́nh đă được gửi về đến xă. Mẹ căi nhau một trận và cho đến tận bây giờ đă xấp xỉ 70 họ vẫn chưa nh́n mặt nhau. Không c̣n cách nào, mẹ quay về bán luôn căn nhà mà 3 mẹ con đang ở được 80 ngh́n mang đi chạy án cho bố. Án Tử H́nh được giảm xuống Chung Thân. Ba mẹ con lếch thếch ôm chăn màn ra đựng lều ở chân đê để ở.
Mẹ không rơi một giọt nước mắt nào.
1 năm 2 năm rồi 10 năm. Mẹ vẫn cù kỳ như vậy hàng tháng lặng lẽ đi tiếp tế cho chồng, từ trại giam này đến trại giam khác, từ Hoả Ḷ đến Ba Sao đến Tân Lập. Nuôi 2 đứa con gái trứng gà trứng vịt.
Không ai thấy mẹ khóc bao giờ.
Đi qua tuổi thơ của chị em tôi là những trận đ̣n. Mẹ rất dữ đ̣n và nghiêm khắc có lẽ thế mà tôi nên người. Mẹ tôi ngày đấy rất ít nói. Từ sáng sớm mẹ đă đạp xe đi làm đằng trước ghi đông xe đạp là cặp lồng cơm đằng sau là 1 tải mía. Mẹ làm công nhân nhà máy dệt kim Thăng Long, cứ giữa giờ giải lao nghỉ trưa là mẹ trải tấm ly lông ra góc sân nhà máy bán mía. Vỏ mía th́ tối mẹ gom mang về cho chúng tôi phơi khô làm củi. Bảo vệ 5 lần 7 lượt kiểm điểm tịch thu không cho mẹ bán. Nhưng mẹ cứ ́ ra rồi các cô các bác công nhân cùng phân xưởng xúm vào nói đỡ v́ ai cũng biết hoàn cảnh của gđ tôi lúc bấy giờ. Cuối cùng các bác bảo về cũng tặc lưỡi nhắm mắt cho qua với cam kết là luôn phải dọn sạch sẽ. Có lần chị em tôi đánh nhau với 2 đứa hàng xóm, chị cào xước cả mặt của nó, mẹ nó xót con nhẩy vào túm tóc chị dầm đầu xuống đúng lúc mẹ đi làm về. Mẹ quẳng ngă cái xe đạp tài sản to nhất của 3 mẹ con ngày đấy, cái xe mà ngày nào mẹ đi làm về cũng dựng gọn gàng 1 góc. Hàng tuần đều rửa sạch và tra dầu vào xích. Cái xe mà hàng tháng mẹ đạp hàng trăm cây số đi tiếp tế cho chồng, cái xe đổ chổng kềnh bánh xe quay tít, bao tải vỏ mía đổ ngổn ngang. Mấy b́a đậu treo trên ghi đông rơi văi đầy đất. Mẹ lao vào giật ngược tóc cô hàng xóm tay bóp cổ mẹ đấm mẹ đạp. Lần duy nhất trong đời tôi thấy Mẹ đánh nhau để bảo vệ con ḿnh. Chiến lợi phẩm hôm đấy là trong tay mẹ cả 1 nắm tóc to đùng của cô hàng xóm. Mẹ dựng xe buộc lại bó vỏ mía và bảo mày đụng vào con tao tao đốt cả nhà mày. Từ hôm đấy hàng xóm cũng kiềng chúng tôi ko bắt nạt nữa.
Chị học hết lớp 12 chị bảo: chị đi học nghề làm tóc chị ko học đại học, chị dành xuất đó cho tôi. Chị tôi nhỏ người xinh gái lại khéo tay tôi th́ ngược lại. Chị học giỏi nghề chị mở cửa hàng riêng, chị bắt đầu kiếm được tiền đỡ cho mẹ. Năm chị 22 tuổi chị dắt anh rể về xin cưới, những tưởng cuộc sống của 3 mẹ con tôi trôi qua êm ả nhưng đời không như là mơ...
Chị lấy chồng 4 tháng th́ phát hiện Ung Thư Máu giai đoạn cuối. Mẹ xin mang chị về nhà chăm sóc. Chị và mẹ cùng nhau khăn gói vào khoa Huyết Học bệnh viện Bạch Mai. Mẹ bỏ hết công việc buôn bán vào viện chăm chị. Những đợt truyền hoá chất làm chị đau đớn, tay chị phù v́ những mũi tiêm. Tóc chị rụng dần chị cũng không hề khóc. 5 tháng nằm viện chị trở dạ sinh em bé là con gái. Nó mất ngay khi vừa trào đời. Đứa cháu ngoại đầu tiên của mẹ. Mẹ lại cuốn cháu vào tấm chăn mỏng như từng cuốn 2 người con trai của ḿnh Mẹ th́ thầm: chúng ta không có duyên con đầu thai kiếp khác nhé. Mẹ không khóc.
Không có 1 giọt nước mắt nào rơi ra cả.
Chị xuất viện về nhà, 28 ngày sau khi em bé mất, chị ra đi khi mới 22 tuổi.
Ngày chị đi mẹ không khóc.
Mẹ chỉ th́ thầm, đi đi ko c̣n đau đớn nữa nhé...
Chị mất mẹ giấu ko cho bố biết, v́ sợ như lần mẹ báo tin Long mất nhưng bố có linh tính bố viết thư về kể đúng cái ngày chị đi. Bố thức giấc nửa đêm thấy có người con gái cứ đứng trước đầu giường bố khóc mà bố ko nh́n rơ mặt. Bố nóng ruột nóng gan linh cảm nhà có chuyện bố bảo mẹ mang ngay cả 2 đứa con lên gặp mặt nếu không bố sẽ trốn trại về. Mẹ không dấu được nên 2 mẹ con lên thăm bố. Từ xa thấy mỗi ḿnh tôi bố đă biết...
Đêm ấy cả nhà thức trắng. Bố ngồi hút thuốc, mẹ im lặng nhưng chẳng ai rơi giọt nước mắt nào.
Rồi 1 ngày anh rể đem ảnh và bát hương của chị sang đưa mẹ bảo gửi. Măi măi không bao giờ lấy, và mẹ hiểu chuyện. Mẹ chỉ th́ thầm: Con là con của mẹ th́ lại về với mẹ.
Chẳng rơi 1 giọt nước mắt nào. Từ đó mẹ lập bàn thờ chị.
Sau 18 năm thụ án Bố được ân xá trở về. Tóc bố mẹ giờ đă 2 mầu rơ rệt. Năm tôi 21 tuổi chúng tôi dắt nhau về gặp bố mẹ xin cưới. Mẹ chẳng nói ǵ chỉ bảo. Hạnh phúc là do con chọn, nếu đă chọn nhau rồi, sướng khổ sống chết phải đi chọn vẹn con đường với nhau. Ngày tôi cưới mẹ chẳng khóc như những bà mẹ mà tôi thấy. Mẹ đặt tay tôi vào tay chồng tôi và bảo: mẹ giao nó cho con.
Mẹ không rơi giọt nước mắt nào. C̣n tôi ngân ngấn nước. Cuộc đời lấy đi của mẹ quá nhiều thứ tưởng như giờ 2 ông bà được về già sống nương tựa cùng nhau. Nhưng không ....
Bố tôi phát hiện Ung thư Gan giai đoạn cuối vậy là bà lại khăn gói theo chồng từ Xanh Pôn đến Bạch Mai chăm ông những ngày cuối bệnh.
Ngày bố tôi đi, mẹ chẳng rơi giọt nước mắt nào.
Mẹ chỉ bảo ông ư trả nợ đời xong rồi....
15 năm trôi qua, Mẹ tôi vẫn sống một ḿnh như vậy. Hàng ngày bà lấy việc đưa đón con gái tôi đi học làm niềm vui.
Tôi chưa từng nh́n thấy nước mắt của Mẹ. Có lẽ v́ vậy tôi lớn lên cũng bị ảnh hưởng từ mẹ rất nhiều. Những vấp ngă, những biến cố trong cuộc đời tôi đều đi qua như một cuộc dạo chơi, Bởi so với những ǵ mẹ chịu đựng chúng chẳng có nghĩa lư ǵ. Nước mắt với tôi cũng là thứ xa xỉ.
Sẽ có rất nhiều điều không ai biết được đang đợi chúng ta ở phía trước. V́ vậy hăy yêu thương nhau khi c̣n có thể
Bố mẹ thời gian c̣n ít nhưng chúng ta c̣n nhiều. Hăy yêu thương và báo hiếu họ bởi cả cuộc đời của họ là dành cho chúng ta
Cuộc đời lấy đi của Mẹ tôi mọi thứ, nhưng chưa bao giờ bà gục ngă.
Mặt Trời Trong Tôi
Là người Đàn Bà Không Bao Giờ Khóc ❤️
Cảm ơn v́ được làm con của Mẹ.

VietBF@sưu tập