goodidea
03-24-2021, 03:02
Bà Nam đang băm thân cây chuối cho gà trước sân th́ chuông điện thoại réo lên, bà vui ra mặt:
- Có chuyện chi rứa con? Có khỏe không?...
Bà hỏi một lô xích xông nhưng Cúc chẳng trả lời mà quay lại hỏi mẹ :
- Cha mô rồi mẹ
- Cha mày đang đi đón cháu!
Rồi với cái giọng vui như khi nó thông báo cho mẹ biết tin có thai lần đầu:
- Mẹ ơi! Cha có con riêng!
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1762097&stc=1&d=1616554961
Bà Nam hỏi lại:
- Cha mi có con riêng, với ai? Khi mô?
- Cha có con riêng, cha có con riêng mà giấu mẹ con ta, con mới phát hiện ra hôm qua, con gặp rồi, con gái mà giống cha như lột! Mẹ cứ nói với cha như vậy để coi cha nói thế nào !? Trước mắt con thông báo với mẹ thế đă. Tư nữa cha về mẹ bảo cha gọi cho con sẽ nói cụ thể, bây giờ trong giờ làm việc máy chạy ồn ào lắm, chào mẹ!
Bà Nam ngồi thần ra một lúc, quẳng con dao xuống nền gạch, miệng lẩm bẩm:
- Già rồi mà c̣n sổ đĩ ra, tưởng rằng các con mua cho chiếc xe để đưa đón cháu cho đỡ vất vả, ai ngờ 70 tuổi vẫn xí xớn bồ bịch để xẩy ra sản phẩm như vậy...
Cơn tức chẹn lấy cổ họng bà, bà gọi ông Nam:
- Đang ở đâu, về ngay!
Bà gọi cho chồng mà như ra lệnh cho thằng con mất nết!
- Tôi đang đón cháu, mươi phút nữa mới hết giờ!
- Về ngay, không đón đưa ǵ nữa hết, về ngay nhà có chuyện!
- Chuyện ǵ mà quan trọng thế?
- Về gọi điện cho con Cúc nó nói cho mà nghe, tôi không ngờ ông mặt trơ trán bóng như thế...
Nói rồi bà tắt máy cái rụp!
Trong khi chờ đợi ruột gan bà rối bời "Ông ấy làm ǵ có tiền, lương hưu bà quản chặt đến thế, ai mời đám cưới th́ 200, giổ chạp 100, bà đưa không thừa một xu. Khi c̣n làm trong ủy ban th́ c̣n có quĩ đen quĩ đỏ, về hưu 10 năm nay, có cái cóc khô ǵ mà bao em út. Nếu có việc ǵ cần đi ra ngoài th́ thời gian chấp hành nghiêm như lính mới nhập ngũ..Thôi chết! Có thể ông ấy tranh thủ khi đi đón cháu, chỉ có thời gian ấy may ra đủ thời giờ làm tṛ bậy bạ. Ông ấy lại phong độ, ăn nói dễ nghe, 70 mà như mới ngoài 50, mấy ả cụt ngọn có khi chẳng cần tiền..."
Với sự lập luận như vậy, bà tin con gái bà báo tin chính xác.
Hơn nữa chuyện hệ trọng như thế nó đâu dám đặt điều nói xấu cha, vả lại hai vợ chồng sinh được 3 đứa con, chỉ ḿnh nó là con gái, ông ấy dành cho nó t́nh yêu thương nhất.
Biết tin chồng có con riêng, đầu bà Nam như muốn vỡ tung, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bà không thể làm được công việc ǵ. Cứ đi đi lại lại quanh sân như thể bị kiến lửa đốt, muốn gặp ông ấy để băm vằm ra từng mảnh cho hả giận.
Cả đời ba, miếng ngon không dám ăn, một bộ quần áo cho tươm tất cũng không dám sắm. Sự thành đạt của ba đứa con đều một ḿnh bà sắp đặt. Hết ruộng đồng đến chạy chợ. Nếu không có bà th́ làm ǵ có ngày hôm nay. Ông ấy từ ngày về mất sức, được bầu làm xă đội, hết xă đội rồi chuyển sang công an, hết công an sang hội cựu chiến binh. Việc nặng nhọc nhất của nhà nông là cày bừa cũng một tay bà đảm nhiệm. Ông ăn trắng mặc trơn, sáng xách xe đi tối đánh xe về. Ăn uống xong nước bưng tận tay, tăm cắm tận miệng. Những mong ông ấy sống khỏe mạnh điềm nhiên làm một người chồng người cha mẫu mực để làm gương cho các con ! Nào ngờ, 70 tuổi rồi, từ ngày có xe ôtô lại đổ đốn ra, đem ḷng phản bội bà. Tội này không băm vằm ra th́ để làm chi cho xấu mặt con cháu...
Đầu đang đau như bị thần kinh tiền đ́nh th́ nghe tiếng c̣i ôtô ngoài ngơ. Chỉ chờ có thế. Bà chạy lại nơi vằm thân cây chuối cho gà, vớ con dao Thái, xăm xăm đi ra mở cổng. Chẳng kịp chờ xe chạy vào tận sân. Xe vừa vào khỏi cổng, chạy lên chặn đầu xe, ông Nam thấy bất thường, mở cửa hỏi :
- Muốn chết hả!?
- Tôi đang muốn chết đây!
Nói rồi bà chạy lại một tay nắm cổ áo ông, tay kia cầm dao chỉ vào mặt ông Nam :
- Nói mau! Con nào? Con nào có con riêng với ông?
Ông Nam chưa hiểu chuyện ǵ, sợ bà ấy làm liều xẩy ra án mạng th́ vô cùng nguy hiểm, ông vừa lùi vừa hỏi :
- Con nào! Con nào là con nào?
- Con đĩ mà ông ngủ với nó ấy!
- Bà có bị điên không hả?
- Tôi đang điên đây !
Thằng cháu ra khỏi xe, thấy cảnh diễn ra, sợ bà đâm ông nó, vội chạy lại ôm chân bà, miệng hét lên thật to :
- Không được giết ông! Không được giết ông.
Láng giềng nghe hai người to tiếng chạy sang xem. Bà Nam chạy ra chốt cổng lại :
- Chuyện riêng của gia đ́nh tôi, để tôi tự giải quyết.
Bà tiếp tục dẫn giải ông Nam vào nhà, ra lệnh :
- Gọi điện cho con Cúc đi, nó nói cho mà nghe.
Tay ông Nam run run mở máy gọi con gái, chẳng cần chờ lâu, tiếng Cúc vẻ như đang chờ sẵn, vẫn với giọng vui như khi thông báo cho mẹ lúc chiều :
- Cha à! Cha có con riêng mà giấu mẹ con con nha, cha giỏi thật đấy...
Vừa nghe thấy thế, bà Nam vẻ như đă có đồng minh vội té tát vào mặt ông Nam, ông vội vàng chống chế :
- Th́ để nghe nó nói cụ thể ra sao đă nào?
- Cụ thể ǵ nữa, rơ mười mươi như ban ngày c̣n đ̣i ǵ nữa, nói rồi và lao vào ông như muốn ăn tươi nuốt sống ...
Thấy thế Cúc hét lên thật to :
- Mẹ! Không phải như mẹ nghĩ đâu. Hai chị em chúng con vừa mới nhận ra nhau sáng nay. Chị ấy vừa đưa con đi trung tâm y tế Quận xét nghiệm về, hai chị em chúng con cùng huyết thống.
Chị ấy quê ở Vĩnh Linh, năm nay 46 tuổi rồi. Chị ấy là con gái của cha . Sắp xếp xong công việc, vài ngày nữa hai chị em chúng con sẽ bay về gặp cha mẹ, chị ấy sung sướng lắm!
Nghe tiếng mẹ nói trong điện thoại, thằng cháu như vớ được đồng minh :
- Mẹ, mẹ mau về đánh bà ngoại đi, bà ngoại đánh ông!
Nghe con nói thế, Cúc bực dọc :
- Mẹ đừng làm thế, chuyện nghe chưa rơ đầu đuôi ra sao, làm ầm lên dân làng họ cười cho. Mẹ th́ lúc nào cũng xồn xồn, ruột để ngoài da, trong nhà chưa tỏ ngoài ngơ đă tường. Mẹ làm thế cháu nó sợ, hôm nào về con không để cho nó ở với ông bà nữa đâu.
Nghe con gái nói thế, vẻ như bà nhận ra việc làm xốc nổi thái quá vừa rồi, nhưng vẫn tỏ ra làm giận:
- Th́ tại mày cả đấy, không nói cho rơ từ đầu, tao ngỡ cha mày có con riêng với đứa cụt đọt nào trong làng. Nếu vậy tao chém không tha!
Th́ cứ cho là tao sai, chỉ cha con nhà mày là đúng thôi, khi nào cũng bênh cha mày chằm chặp. Th́ về mà đưa con mày sang bên ấy đi, tao càng nhẹ gánh...
Bà nghĩ lại thấy con Cúc nói đúng, nếu thực sự có chuyện ǵ xảy ra th́ cũng nên đóng cửa bảo nhau, bêu rếu ông ấy như thế chẳng khác ǵ bôi tro trát trấu vào mặt.
Bà đi ra cổng, dân làng thấy bà đi ra cũng tránh mặt ai về nhà nấy.
Trở vào sân, vất con dao xuống đống rau chuối đang băm dở. Bà đi đến bên ông nhẹ nhàng như thường thấy :
- Có chuyện ǵ nói nghe thử nào!?
Chuyện 47 năm về trước tưởng như đă được chôn chặt bỗng ùa về...
Tiểu đoàn pháo binh mặt đất đóng quân trên mấy xă dọc bờ Bắc sông Bến Hải. Khẩu đội gần làng nhất chỉ độ dăm trăm mét. Vui nhất là được cử vào làng xin tre, xin vật liệu làm hầm trú ẩn và xây dựng trận địa. Những hôm như thế cánh lính trẻ chẳng khác ǵ chim sổ lồng. Ngày ấy trẻ em và người già các xă dọc giới tuyến được sơ tán ra các huyện miền Tây Nghệ an và một số tỉnh phía Bắc. Ở lại làng là người trong độ tuổi lao động. Cũng như các địa phương khác, nam thanh niên khỏe mạnh đă lên đường nhập ngũ. Sự xuất hiện của từng tốp lính trên đường làng làm cho dân vững tâm hơn. Họ đón tiếp các chàng lính trẻ như đón con em ruột thịt. Họ chẳng tiếc thứ ǵ , kể cả con gái họ. Thậm chí có người hy vọng sẽ chọn được chàng rể ưng ư trong đám lính ấy. Vậy nên có chàng nào bạo dạn có ư làm quen, cha mẹ cũng không tỏ thái độ cấm đoán. Thấy bộ đội vào nhà, việc đầu tiên là sai con gái luộc khoai, luộc lạc mời các chú, được ăn no, thậm chí c̣n được gói mang về cho mấy người trực chiến, và điều không kém phần hấp dẫn là được "tẩm bổ mắt". Chuyện ǵ đến sẽ đến. Những chàng lính trẻ cùng các cô gái Vĩnh Linh hiền lành như hạt gạo đều như nắng hạn gặp mưa... Từng đôi, từng đôi để mà thương mà nhớ
Thực ḷng mà nói, yêu th́ yêu thật nhưng rất ít người tính đến chuyện đầu bạc răng long. Bởi nhiệm vụ phía trước c̣n nặng lắm, chiến tranh biết bao giờ kết thúc. "Nam phương chinh chiến địa, nhân kiến kỷ bất hồi" (đi chiến đấu ở phương Nam ít người quay trở lại). Biết c̣n sống trở về hay không mà thề non hẹn biển... Thôi th́ được yêu cứ yêu! C̣n sống th́ c̣n yêu nhau!
Có lẽ cặp Nam - Liễu cũng không ngoại lệ.
T́nh yêu đang ngây ngất men say th́ đơn vị nhận lệnh chuyển hướng chiến dịch. Phải hành quân gấp vào sâu hơn. Nam xin phép chỉ huy cho anh tạt qua làng để chia tay Liễu. Về tới nhà Liễu khoảng 7 giờ tối. Sau khi thông báo cho cha mẹ. Biết không thể giữ chân chàng trai Xứ Nghệ hiền lành mà trong thâm tâm ông bà cứ mơ sẽ thành con rể.
- Con đi chân cứng đá mềm!
Liễu tiễn Nam ra tận cổng!
Hai người cầm tay nhau bước vào rừng phi lao vi vu gió thổi...
Chỉ sau dăm ba phút Nam đứng dậy chỉnh đốn trang phục. Liễu ṿng tay ra sau lưng phủi những cọng lá phi lao c̣n vương trên áo, vuốt lại mái tóc, cô vụt chạy vào nhà nằm vật xuống giường khóc nức nở...
Ba mẹ cô linh cảm thấy, không biết điều lành hay dữ đă xẩy ra.
Nam xốc ba lô lên vai rồi vụt chạy vào bóng đêm...
Chiến tranh kết thúc, Nam có cả ngàn lư do để biện minh cho cuộc trốn chạy kéo dài suốt 47 năm trời.
Ông Nam gục đầu trên bàn nhớ lại một thời xa xăm, bỗng ngẩng mặt lên tự hỏi "Chẳng lẽ có thai?"
Nghe thế bà Nam vội hỏi "Có thai với ai?". "Với cô ấy! Chẳng lẽ chỉ một lần duy nhất mà cũng có thai!"
Bà Nam làm ra vẻ hiểu biết, nắm lấy tai ông ấy xách lên: "Ngố ơi là ngố ơi! Bộ đội các ông khi ấy tưới vô gộc tre cũng chửa chứ đừng nói cho vô bụng con gái"...
Để nhớ tới người cha vô vọng, Liễu đặt tên con gái là An. Dân Vĩnh Linh không nặng nề lắm về việc con không cha, thực t́nh th́ ai sinh ra mà chẳng có cha. Trường hợp như Liễu ở Vĩnh Linh không hiếm và mọi người coi như chuyện đời thường, không những thế mà c̣n sẻ chia thương cảm.
Sau giải phóng, Liễu hy vọng Nam quay trở lại, nhưng rồi giải phóng đă một năm, hai năm...vẫn không có tăm hơi ǵ. Liễu quyết định chôn chặt sự thật vào dĩ văng. Một ḿnh lam lũ nuôi con. Trời chẳng chiều ḷng. Năm An 20 tuổi, Liễu mắc bệnh hiểm nghèo. Biết ḿnh không thể theo chân con đến lúc con thành đạt. Liễu gọi An đến bênh giường, trao cho con gái cuốn sổ nhỏ NHẬT KƯ, với giọng thều thào: "Cha con đây, 20 năm nay, mẹ nghĩ ông ấy đă hy sinh, hoặc nếu ông ấy c̣n sống mà không vào t́m mẹ th́ mẹ cũng coi như ông ấy không c̣n ở trên đời. Nay mẹ đi rồi, nếu thấy cần thiết, con thử t́m gặp ông ấy. Tên ba con là Nguyễn Thanh Nam, xă Nam lĩnh huyện Nam Đàn, trong sổ nhật kư này ông ấy có ghi đầy đủ cả đấy"
Nói được chừng ấy, Liễu măi măi ra đi.
Cũng như mẹ, An đă quyết định không t́m ông ấy. Cái thời khó khăn vất vả cần có cha th́ đă không có cha, nay cuộc sống đă bớt khó khăn. Đă 20 tuổi rồi, nếu c̣n sống chắc ông cũng đă có vợ có con. Nếu nặng t́nh xưa nghĩa cũ mà nhận con th́ chắc ǵ vợ con ông ấy đă chấp nhận. Cô quyết định theo người yêu sang Liên bang Nga t́m cơ hội đổi đời. Ngày ấy, những năm đầu thập niên 90, Liên Xô vừa tan ră. Cộng hoà Liên bang Nga là miền đất hứa. Sang Nga trót lọt, không công việc ǵ là không làm, kể cả làm ăn phi pháp. Vợ chồng An giàu lên rất nhanh nhờ những chuyến hàng xuyên biên giới. Nhưng rồi nhận ra, Liên bang Nga chẳng khác ǵ Việt Nam, tờ bạc đâm toạc tờ giấy. Luật rừng có hiệu lực hơn luật pháp. Nếu không may bị bắt th́ trắng tay, lơ mơ c̣n bị trục xuất về nước. Thậm chí bị chấn lột thủ tiêu. An quyết định huy động bạn bè chung vốn chuyển sang sản xuất kinh doanh hợp pháp, bằng việc mua máy móc thiết bị, xây dựng nhà xưởng, về quê tuyển công nhân là người 4 tỉnh Nghệ an, Hà tĩnh, Quảng b́nh, Quảng trị, mở nhà máy may công nghiệp, may đồ gia dụng, chủ yếu là đồ ḅ, một thứ thời trang mà dân Nga từ trẻ con đến người già không ai không có vài ba bộ.
Nay th́ An đă là Tổng giám đốc của Công ty dệt may nổi tiếng trên đất Nga.
Tại buổi Tất niên tổ chức cho công nhân người Việt. An xuất hiện trong bộ áo dài truyền thống VN. sau vài lời chúc ngắn gọn. An cầm ly đến chúc từng bàn. Cúc nhận thấy "bà này giống ai, rất giống mà nghĩ măi không ra???"
Có người thạo đời mách nhỏ vào tai: "Bà ấy quê Quảng trị" khi An đến bên bàn của Cúc, để thỏa trí ṭ ṭ, Cúc đánh bạo hỏi:
- Chị quê ở đâu mà em thấy chị giống một người nào đó quê Nghệ an em lắm!
Không biết đùa hay thật, An vui vẻ trả lời :
- Chị cũng quê Nghệ an đây!
An giải thích thêm:
"Mẹ chị quê Quảng trị, ba chị quê Nghệ an".
"Ở huyện nào tỉnh Nghệ an hả chị",
"Nam đàn",
"Xă nào ạ".
"Nam lĩnh",
"Em cũng quê Nam lĩnh"
"Ba em tên ǵ".
"Cha em tên là Nam - Nguyễn Thanh Nam, cha em cũng có thời gian chiến đấu ở Vĩnh Linh Quảng trị"
Chiếc ly rượu trên tay An rơi xuống nền gạch vỡ tan. Trong khi nhân viên nhanh chóng nhặt những mảnh ly thuỷ tinh vương văi, mọi người nh́n thấy An nắm tay Cúc lôi ra mở cửa đẩy Cúc vào xe đóng sầm cửa lại, theo sau là hai cận vệ đeo kính đen lên chiếc xe phía sau tháp tùng.
Cúc bối rối thực sự, hỏi:
"Chị đưa em đi đâu vậy?
"Trung tâm Y tế Quận"
"Làm ǵ vậy",
"Tư nữa em sẽ hiểu"
Ngồi trên xe Cúc có dịp ngắm khuôn mặt An hơn, bỗng Cúc hét lên:
"Em nhớ ra rồi, chị giống cha em"
"Thật không"
An nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn...
Chỉ sau vài thủ tục cần thiết, sau khi lấy mẫu phẩm, nhân viên Y tế bảo hai người ngồi chờ, chẳng cần chờ lâu, chỉ sau khoảng một tiếng đồng hồ, bác sĩ mở cửa trao cho An tờ giấy với ḍng chữ "Hai người cùng huyết thống"
An kéo Cúc ra đứng trước khoảng sân trước bệnh viện, ngửa mặt lên trời hét thật to :
- Mẹ ơi! Con đă t́m được ba rồi!
Sau khi bàn với chồng, An quyết định tặng một công nhân là người Quảng trị, Nghệ an một cặp vé khứ hồi cùng 7 ngày phép để về quê đón tết cổ truyền trên quê hương. Trên chiếc máy bay ấy có hai chị em An - Cúc, con gái ccb Nguyễn Thanh Nam.
VietBF@sưu tập
- Có chuyện chi rứa con? Có khỏe không?...
Bà hỏi một lô xích xông nhưng Cúc chẳng trả lời mà quay lại hỏi mẹ :
- Cha mô rồi mẹ
- Cha mày đang đi đón cháu!
Rồi với cái giọng vui như khi nó thông báo cho mẹ biết tin có thai lần đầu:
- Mẹ ơi! Cha có con riêng!
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1762097&stc=1&d=1616554961
Bà Nam hỏi lại:
- Cha mi có con riêng, với ai? Khi mô?
- Cha có con riêng, cha có con riêng mà giấu mẹ con ta, con mới phát hiện ra hôm qua, con gặp rồi, con gái mà giống cha như lột! Mẹ cứ nói với cha như vậy để coi cha nói thế nào !? Trước mắt con thông báo với mẹ thế đă. Tư nữa cha về mẹ bảo cha gọi cho con sẽ nói cụ thể, bây giờ trong giờ làm việc máy chạy ồn ào lắm, chào mẹ!
Bà Nam ngồi thần ra một lúc, quẳng con dao xuống nền gạch, miệng lẩm bẩm:
- Già rồi mà c̣n sổ đĩ ra, tưởng rằng các con mua cho chiếc xe để đưa đón cháu cho đỡ vất vả, ai ngờ 70 tuổi vẫn xí xớn bồ bịch để xẩy ra sản phẩm như vậy...
Cơn tức chẹn lấy cổ họng bà, bà gọi ông Nam:
- Đang ở đâu, về ngay!
Bà gọi cho chồng mà như ra lệnh cho thằng con mất nết!
- Tôi đang đón cháu, mươi phút nữa mới hết giờ!
- Về ngay, không đón đưa ǵ nữa hết, về ngay nhà có chuyện!
- Chuyện ǵ mà quan trọng thế?
- Về gọi điện cho con Cúc nó nói cho mà nghe, tôi không ngờ ông mặt trơ trán bóng như thế...
Nói rồi bà tắt máy cái rụp!
Trong khi chờ đợi ruột gan bà rối bời "Ông ấy làm ǵ có tiền, lương hưu bà quản chặt đến thế, ai mời đám cưới th́ 200, giổ chạp 100, bà đưa không thừa một xu. Khi c̣n làm trong ủy ban th́ c̣n có quĩ đen quĩ đỏ, về hưu 10 năm nay, có cái cóc khô ǵ mà bao em út. Nếu có việc ǵ cần đi ra ngoài th́ thời gian chấp hành nghiêm như lính mới nhập ngũ..Thôi chết! Có thể ông ấy tranh thủ khi đi đón cháu, chỉ có thời gian ấy may ra đủ thời giờ làm tṛ bậy bạ. Ông ấy lại phong độ, ăn nói dễ nghe, 70 mà như mới ngoài 50, mấy ả cụt ngọn có khi chẳng cần tiền..."
Với sự lập luận như vậy, bà tin con gái bà báo tin chính xác.
Hơn nữa chuyện hệ trọng như thế nó đâu dám đặt điều nói xấu cha, vả lại hai vợ chồng sinh được 3 đứa con, chỉ ḿnh nó là con gái, ông ấy dành cho nó t́nh yêu thương nhất.
Biết tin chồng có con riêng, đầu bà Nam như muốn vỡ tung, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bà không thể làm được công việc ǵ. Cứ đi đi lại lại quanh sân như thể bị kiến lửa đốt, muốn gặp ông ấy để băm vằm ra từng mảnh cho hả giận.
Cả đời ba, miếng ngon không dám ăn, một bộ quần áo cho tươm tất cũng không dám sắm. Sự thành đạt của ba đứa con đều một ḿnh bà sắp đặt. Hết ruộng đồng đến chạy chợ. Nếu không có bà th́ làm ǵ có ngày hôm nay. Ông ấy từ ngày về mất sức, được bầu làm xă đội, hết xă đội rồi chuyển sang công an, hết công an sang hội cựu chiến binh. Việc nặng nhọc nhất của nhà nông là cày bừa cũng một tay bà đảm nhiệm. Ông ăn trắng mặc trơn, sáng xách xe đi tối đánh xe về. Ăn uống xong nước bưng tận tay, tăm cắm tận miệng. Những mong ông ấy sống khỏe mạnh điềm nhiên làm một người chồng người cha mẫu mực để làm gương cho các con ! Nào ngờ, 70 tuổi rồi, từ ngày có xe ôtô lại đổ đốn ra, đem ḷng phản bội bà. Tội này không băm vằm ra th́ để làm chi cho xấu mặt con cháu...
Đầu đang đau như bị thần kinh tiền đ́nh th́ nghe tiếng c̣i ôtô ngoài ngơ. Chỉ chờ có thế. Bà chạy lại nơi vằm thân cây chuối cho gà, vớ con dao Thái, xăm xăm đi ra mở cổng. Chẳng kịp chờ xe chạy vào tận sân. Xe vừa vào khỏi cổng, chạy lên chặn đầu xe, ông Nam thấy bất thường, mở cửa hỏi :
- Muốn chết hả!?
- Tôi đang muốn chết đây!
Nói rồi bà chạy lại một tay nắm cổ áo ông, tay kia cầm dao chỉ vào mặt ông Nam :
- Nói mau! Con nào? Con nào có con riêng với ông?
Ông Nam chưa hiểu chuyện ǵ, sợ bà ấy làm liều xẩy ra án mạng th́ vô cùng nguy hiểm, ông vừa lùi vừa hỏi :
- Con nào! Con nào là con nào?
- Con đĩ mà ông ngủ với nó ấy!
- Bà có bị điên không hả?
- Tôi đang điên đây !
Thằng cháu ra khỏi xe, thấy cảnh diễn ra, sợ bà đâm ông nó, vội chạy lại ôm chân bà, miệng hét lên thật to :
- Không được giết ông! Không được giết ông.
Láng giềng nghe hai người to tiếng chạy sang xem. Bà Nam chạy ra chốt cổng lại :
- Chuyện riêng của gia đ́nh tôi, để tôi tự giải quyết.
Bà tiếp tục dẫn giải ông Nam vào nhà, ra lệnh :
- Gọi điện cho con Cúc đi, nó nói cho mà nghe.
Tay ông Nam run run mở máy gọi con gái, chẳng cần chờ lâu, tiếng Cúc vẻ như đang chờ sẵn, vẫn với giọng vui như khi thông báo cho mẹ lúc chiều :
- Cha à! Cha có con riêng mà giấu mẹ con con nha, cha giỏi thật đấy...
Vừa nghe thấy thế, bà Nam vẻ như đă có đồng minh vội té tát vào mặt ông Nam, ông vội vàng chống chế :
- Th́ để nghe nó nói cụ thể ra sao đă nào?
- Cụ thể ǵ nữa, rơ mười mươi như ban ngày c̣n đ̣i ǵ nữa, nói rồi và lao vào ông như muốn ăn tươi nuốt sống ...
Thấy thế Cúc hét lên thật to :
- Mẹ! Không phải như mẹ nghĩ đâu. Hai chị em chúng con vừa mới nhận ra nhau sáng nay. Chị ấy vừa đưa con đi trung tâm y tế Quận xét nghiệm về, hai chị em chúng con cùng huyết thống.
Chị ấy quê ở Vĩnh Linh, năm nay 46 tuổi rồi. Chị ấy là con gái của cha . Sắp xếp xong công việc, vài ngày nữa hai chị em chúng con sẽ bay về gặp cha mẹ, chị ấy sung sướng lắm!
Nghe tiếng mẹ nói trong điện thoại, thằng cháu như vớ được đồng minh :
- Mẹ, mẹ mau về đánh bà ngoại đi, bà ngoại đánh ông!
Nghe con nói thế, Cúc bực dọc :
- Mẹ đừng làm thế, chuyện nghe chưa rơ đầu đuôi ra sao, làm ầm lên dân làng họ cười cho. Mẹ th́ lúc nào cũng xồn xồn, ruột để ngoài da, trong nhà chưa tỏ ngoài ngơ đă tường. Mẹ làm thế cháu nó sợ, hôm nào về con không để cho nó ở với ông bà nữa đâu.
Nghe con gái nói thế, vẻ như bà nhận ra việc làm xốc nổi thái quá vừa rồi, nhưng vẫn tỏ ra làm giận:
- Th́ tại mày cả đấy, không nói cho rơ từ đầu, tao ngỡ cha mày có con riêng với đứa cụt đọt nào trong làng. Nếu vậy tao chém không tha!
Th́ cứ cho là tao sai, chỉ cha con nhà mày là đúng thôi, khi nào cũng bênh cha mày chằm chặp. Th́ về mà đưa con mày sang bên ấy đi, tao càng nhẹ gánh...
Bà nghĩ lại thấy con Cúc nói đúng, nếu thực sự có chuyện ǵ xảy ra th́ cũng nên đóng cửa bảo nhau, bêu rếu ông ấy như thế chẳng khác ǵ bôi tro trát trấu vào mặt.
Bà đi ra cổng, dân làng thấy bà đi ra cũng tránh mặt ai về nhà nấy.
Trở vào sân, vất con dao xuống đống rau chuối đang băm dở. Bà đi đến bên ông nhẹ nhàng như thường thấy :
- Có chuyện ǵ nói nghe thử nào!?
Chuyện 47 năm về trước tưởng như đă được chôn chặt bỗng ùa về...
Tiểu đoàn pháo binh mặt đất đóng quân trên mấy xă dọc bờ Bắc sông Bến Hải. Khẩu đội gần làng nhất chỉ độ dăm trăm mét. Vui nhất là được cử vào làng xin tre, xin vật liệu làm hầm trú ẩn và xây dựng trận địa. Những hôm như thế cánh lính trẻ chẳng khác ǵ chim sổ lồng. Ngày ấy trẻ em và người già các xă dọc giới tuyến được sơ tán ra các huyện miền Tây Nghệ an và một số tỉnh phía Bắc. Ở lại làng là người trong độ tuổi lao động. Cũng như các địa phương khác, nam thanh niên khỏe mạnh đă lên đường nhập ngũ. Sự xuất hiện của từng tốp lính trên đường làng làm cho dân vững tâm hơn. Họ đón tiếp các chàng lính trẻ như đón con em ruột thịt. Họ chẳng tiếc thứ ǵ , kể cả con gái họ. Thậm chí có người hy vọng sẽ chọn được chàng rể ưng ư trong đám lính ấy. Vậy nên có chàng nào bạo dạn có ư làm quen, cha mẹ cũng không tỏ thái độ cấm đoán. Thấy bộ đội vào nhà, việc đầu tiên là sai con gái luộc khoai, luộc lạc mời các chú, được ăn no, thậm chí c̣n được gói mang về cho mấy người trực chiến, và điều không kém phần hấp dẫn là được "tẩm bổ mắt". Chuyện ǵ đến sẽ đến. Những chàng lính trẻ cùng các cô gái Vĩnh Linh hiền lành như hạt gạo đều như nắng hạn gặp mưa... Từng đôi, từng đôi để mà thương mà nhớ
Thực ḷng mà nói, yêu th́ yêu thật nhưng rất ít người tính đến chuyện đầu bạc răng long. Bởi nhiệm vụ phía trước c̣n nặng lắm, chiến tranh biết bao giờ kết thúc. "Nam phương chinh chiến địa, nhân kiến kỷ bất hồi" (đi chiến đấu ở phương Nam ít người quay trở lại). Biết c̣n sống trở về hay không mà thề non hẹn biển... Thôi th́ được yêu cứ yêu! C̣n sống th́ c̣n yêu nhau!
Có lẽ cặp Nam - Liễu cũng không ngoại lệ.
T́nh yêu đang ngây ngất men say th́ đơn vị nhận lệnh chuyển hướng chiến dịch. Phải hành quân gấp vào sâu hơn. Nam xin phép chỉ huy cho anh tạt qua làng để chia tay Liễu. Về tới nhà Liễu khoảng 7 giờ tối. Sau khi thông báo cho cha mẹ. Biết không thể giữ chân chàng trai Xứ Nghệ hiền lành mà trong thâm tâm ông bà cứ mơ sẽ thành con rể.
- Con đi chân cứng đá mềm!
Liễu tiễn Nam ra tận cổng!
Hai người cầm tay nhau bước vào rừng phi lao vi vu gió thổi...
Chỉ sau dăm ba phút Nam đứng dậy chỉnh đốn trang phục. Liễu ṿng tay ra sau lưng phủi những cọng lá phi lao c̣n vương trên áo, vuốt lại mái tóc, cô vụt chạy vào nhà nằm vật xuống giường khóc nức nở...
Ba mẹ cô linh cảm thấy, không biết điều lành hay dữ đă xẩy ra.
Nam xốc ba lô lên vai rồi vụt chạy vào bóng đêm...
Chiến tranh kết thúc, Nam có cả ngàn lư do để biện minh cho cuộc trốn chạy kéo dài suốt 47 năm trời.
Ông Nam gục đầu trên bàn nhớ lại một thời xa xăm, bỗng ngẩng mặt lên tự hỏi "Chẳng lẽ có thai?"
Nghe thế bà Nam vội hỏi "Có thai với ai?". "Với cô ấy! Chẳng lẽ chỉ một lần duy nhất mà cũng có thai!"
Bà Nam làm ra vẻ hiểu biết, nắm lấy tai ông ấy xách lên: "Ngố ơi là ngố ơi! Bộ đội các ông khi ấy tưới vô gộc tre cũng chửa chứ đừng nói cho vô bụng con gái"...
Để nhớ tới người cha vô vọng, Liễu đặt tên con gái là An. Dân Vĩnh Linh không nặng nề lắm về việc con không cha, thực t́nh th́ ai sinh ra mà chẳng có cha. Trường hợp như Liễu ở Vĩnh Linh không hiếm và mọi người coi như chuyện đời thường, không những thế mà c̣n sẻ chia thương cảm.
Sau giải phóng, Liễu hy vọng Nam quay trở lại, nhưng rồi giải phóng đă một năm, hai năm...vẫn không có tăm hơi ǵ. Liễu quyết định chôn chặt sự thật vào dĩ văng. Một ḿnh lam lũ nuôi con. Trời chẳng chiều ḷng. Năm An 20 tuổi, Liễu mắc bệnh hiểm nghèo. Biết ḿnh không thể theo chân con đến lúc con thành đạt. Liễu gọi An đến bênh giường, trao cho con gái cuốn sổ nhỏ NHẬT KƯ, với giọng thều thào: "Cha con đây, 20 năm nay, mẹ nghĩ ông ấy đă hy sinh, hoặc nếu ông ấy c̣n sống mà không vào t́m mẹ th́ mẹ cũng coi như ông ấy không c̣n ở trên đời. Nay mẹ đi rồi, nếu thấy cần thiết, con thử t́m gặp ông ấy. Tên ba con là Nguyễn Thanh Nam, xă Nam lĩnh huyện Nam Đàn, trong sổ nhật kư này ông ấy có ghi đầy đủ cả đấy"
Nói được chừng ấy, Liễu măi măi ra đi.
Cũng như mẹ, An đă quyết định không t́m ông ấy. Cái thời khó khăn vất vả cần có cha th́ đă không có cha, nay cuộc sống đă bớt khó khăn. Đă 20 tuổi rồi, nếu c̣n sống chắc ông cũng đă có vợ có con. Nếu nặng t́nh xưa nghĩa cũ mà nhận con th́ chắc ǵ vợ con ông ấy đă chấp nhận. Cô quyết định theo người yêu sang Liên bang Nga t́m cơ hội đổi đời. Ngày ấy, những năm đầu thập niên 90, Liên Xô vừa tan ră. Cộng hoà Liên bang Nga là miền đất hứa. Sang Nga trót lọt, không công việc ǵ là không làm, kể cả làm ăn phi pháp. Vợ chồng An giàu lên rất nhanh nhờ những chuyến hàng xuyên biên giới. Nhưng rồi nhận ra, Liên bang Nga chẳng khác ǵ Việt Nam, tờ bạc đâm toạc tờ giấy. Luật rừng có hiệu lực hơn luật pháp. Nếu không may bị bắt th́ trắng tay, lơ mơ c̣n bị trục xuất về nước. Thậm chí bị chấn lột thủ tiêu. An quyết định huy động bạn bè chung vốn chuyển sang sản xuất kinh doanh hợp pháp, bằng việc mua máy móc thiết bị, xây dựng nhà xưởng, về quê tuyển công nhân là người 4 tỉnh Nghệ an, Hà tĩnh, Quảng b́nh, Quảng trị, mở nhà máy may công nghiệp, may đồ gia dụng, chủ yếu là đồ ḅ, một thứ thời trang mà dân Nga từ trẻ con đến người già không ai không có vài ba bộ.
Nay th́ An đă là Tổng giám đốc của Công ty dệt may nổi tiếng trên đất Nga.
Tại buổi Tất niên tổ chức cho công nhân người Việt. An xuất hiện trong bộ áo dài truyền thống VN. sau vài lời chúc ngắn gọn. An cầm ly đến chúc từng bàn. Cúc nhận thấy "bà này giống ai, rất giống mà nghĩ măi không ra???"
Có người thạo đời mách nhỏ vào tai: "Bà ấy quê Quảng trị" khi An đến bên bàn của Cúc, để thỏa trí ṭ ṭ, Cúc đánh bạo hỏi:
- Chị quê ở đâu mà em thấy chị giống một người nào đó quê Nghệ an em lắm!
Không biết đùa hay thật, An vui vẻ trả lời :
- Chị cũng quê Nghệ an đây!
An giải thích thêm:
"Mẹ chị quê Quảng trị, ba chị quê Nghệ an".
"Ở huyện nào tỉnh Nghệ an hả chị",
"Nam đàn",
"Xă nào ạ".
"Nam lĩnh",
"Em cũng quê Nam lĩnh"
"Ba em tên ǵ".
"Cha em tên là Nam - Nguyễn Thanh Nam, cha em cũng có thời gian chiến đấu ở Vĩnh Linh Quảng trị"
Chiếc ly rượu trên tay An rơi xuống nền gạch vỡ tan. Trong khi nhân viên nhanh chóng nhặt những mảnh ly thuỷ tinh vương văi, mọi người nh́n thấy An nắm tay Cúc lôi ra mở cửa đẩy Cúc vào xe đóng sầm cửa lại, theo sau là hai cận vệ đeo kính đen lên chiếc xe phía sau tháp tùng.
Cúc bối rối thực sự, hỏi:
"Chị đưa em đi đâu vậy?
"Trung tâm Y tế Quận"
"Làm ǵ vậy",
"Tư nữa em sẽ hiểu"
Ngồi trên xe Cúc có dịp ngắm khuôn mặt An hơn, bỗng Cúc hét lên:
"Em nhớ ra rồi, chị giống cha em"
"Thật không"
An nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn...
Chỉ sau vài thủ tục cần thiết, sau khi lấy mẫu phẩm, nhân viên Y tế bảo hai người ngồi chờ, chẳng cần chờ lâu, chỉ sau khoảng một tiếng đồng hồ, bác sĩ mở cửa trao cho An tờ giấy với ḍng chữ "Hai người cùng huyết thống"
An kéo Cúc ra đứng trước khoảng sân trước bệnh viện, ngửa mặt lên trời hét thật to :
- Mẹ ơi! Con đă t́m được ba rồi!
Sau khi bàn với chồng, An quyết định tặng một công nhân là người Quảng trị, Nghệ an một cặp vé khứ hồi cùng 7 ngày phép để về quê đón tết cổ truyền trên quê hương. Trên chiếc máy bay ấy có hai chị em An - Cúc, con gái ccb Nguyễn Thanh Nam.
VietBF@sưu tập