trungthuc
03-25-2021, 04:22
Tôi cho rằng gia đ́nh hạnh phúc là một gia đ́nh mà trong đó nhân phẩm, danh dự của các thành viên không bị tổn thương. Tất nhiên, sống là sự chuyển động và trong sự bươn chải ấy, chả tránh khỏi những xây xước do đồng loại gây ra. Vô t́nh làm tổn thương người khác có thể được bỏ qua, giống như kẻ không biết mà phạm thánh th́ được tha thứ. Cố t́nh làm nhục nhau lại là chuyện đáng nói.
Khi anh lăng mạ một người, tức là anh đang trút toàn bộ sự bực tức lên người đó, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng ḿnh đang trừng phạt cái kẻ ấy, trừng phạt một cách cụ thể, trực tiếp và chả có ảnh hưởng ǵ đến ḥa b́nh thế giới cả.
Nhưng anh lại quên mất rằng, kẻ mà anh đang xúc phạm, đang giày xéo kia cũng có một gia đ́nh, có vợ, có con, có cháu chắt nữa. Người đó đang là trụ cột cho cả gia đ́nh, đang là thần tượng của vợ con anh ta, là niềm tự hào của bố mẹ anh ta, anh em ruột thịt của anh ta. Vậy mà trong cơn tức giận, anh đă không ngại ngần hủy hoại nhân phẩm và danh dự của người đó. Có thể anh không ư thức được rằng anh sẽ làm tổn thương cái thế giới phía sau cái kẻ mà anh muốn trừng phạt nhưng rơ ràng là anh đă làm được việc đó, một cách tàn nhẫn. Và đấy thực sự là một tội ác.
Tôi đă chứng kiến một vị sếp mắng một cô văn thư v́ cô ấy không hoàn thành công việc được giao đúng thời hạn. Ông ta mắng cô ấy xối xả giữa cuộc họp toàn cơ quan đến mức cô gái đă phải ôm mặt khóc.
Ở cơ quan, cô gái chỉ là một nhân viên quèn, nhưng ở nhà cô ấy là mẹ của hai đứa trẻ, vợ của một người đàn ông. Sau cuộc họp tức tưởi đó, cô gái vẫn trở về nhà như mọi khi, ghé qua chợ mua thức ăn để chuẩn bị cho bữa chiều của gia đ́nh. Cô ấy vẫn phải niềm nở với hai đứa con, vẫn phải dịu dàng với chồng. Tóm lại là cô ấy phải giấu biệt những giọt nước mắt tủi hổ của ḿnh để làm tất cả những ǵ cần làm cho cái gia đ́nh nho nhỏ của cô ấy. Nhưng sự tổn thương th́ vẫn c̣n đó.
Buổi tối, hai đứa trẻ gối đầu lên hai cánh tay mẹ nghe kể chuyện cổ tích và chúng nhận ra rằng hôm nay mẹ chúng kể chuyện không mạch lạc nữa. Câu chuyển có vẻ ngắc ngứ, đứt quăng. Chúng không biết v́ sao lại như vậy. Nếu hai đứa con biết mẹ chúng bị sếp mắng trước cơ quan th́ chúng sẽ như thế nào? Chúng có nghĩ rằng cuộc sống là quá khủng khiếp hay không? Nếu vợ của vị sếp ấy cũng bị đem ra giữa cuộc họp mắng nhiếc như thế, vị sếp ấy nghĩ sao? Mà có ǵ chắc chắn trong khi vị sếp ấy đang nhiếc mắng nhân viên của ḿnh th́ cùng thời gian ấy vợ anh ta lại không bị "đấu tố" y hệt như thế?
Một nhà thơ danh tiếng từng nói: "Người là thức ăn của người". Chúng ta "chà đạp" danh dự, nhân phẩm của nhau một cách b́nh thản, chả hề nghĩ ngợi. Lỗi ấy là do chúng ta, cuộc sống đâu nhất thiết bắt buộc phải như thế?
Đôi ba lần, cả vô t́nh lẫn cố t́nh, tôi xúc phạm vài ba người. Có lần, do sơ ư mà làm xúc phạm đến đồng nghiệp, người ấy phản ứng bằng cách xúc phạm lại tôi. Sự tức giận làm cho tôi bị mờ mắt và tự nhủ rằng, thế là cần phải trừng phạt, cần phải cho kẻ đó biết tay, cần phải… Người ấy liên tiếp bị tôi xúc phạm nặng nề.
Nhưng sau đó tôi không thấy nhẹ nhơm. Tôi bần thần như kẻ vừa đánh mất một cái ǵ ở trong con người ḿnh, tôi đang bị hao khuyết đi, về mọi khía cạnh. Một chiều nọ, khi mệt mỏi từ nơi làm trở về nhà, đột nhiên tôi nhận ra rằng ḿnh thực sự là kẻ tàn nhẫn bởi v́ người mà tôi xúc phạm cũng là chủ một gia đ́nh như tôi. Nếu tôi bị người ta xúc phạm như tôi đă xúc phạm người ta th́ tôi sẽ là như thế nào trong mắt của con tôi đây? Và bây giờ tôi vẫn nợ người ấy một lời xin lỗi mặc dù có thể người ấy không cần đến nó.
Phía sau bất cứ một con người b́nh thường nào cũng là cả một thế giới nhạy cảm, xin hảy nhớ lấy để tránh làm mất danh dự, xúc phạm đến nhân phẩm của người khác, bạn nhé!
Khi anh lăng mạ một người, tức là anh đang trút toàn bộ sự bực tức lên người đó, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng ḿnh đang trừng phạt cái kẻ ấy, trừng phạt một cách cụ thể, trực tiếp và chả có ảnh hưởng ǵ đến ḥa b́nh thế giới cả.
Nhưng anh lại quên mất rằng, kẻ mà anh đang xúc phạm, đang giày xéo kia cũng có một gia đ́nh, có vợ, có con, có cháu chắt nữa. Người đó đang là trụ cột cho cả gia đ́nh, đang là thần tượng của vợ con anh ta, là niềm tự hào của bố mẹ anh ta, anh em ruột thịt của anh ta. Vậy mà trong cơn tức giận, anh đă không ngại ngần hủy hoại nhân phẩm và danh dự của người đó. Có thể anh không ư thức được rằng anh sẽ làm tổn thương cái thế giới phía sau cái kẻ mà anh muốn trừng phạt nhưng rơ ràng là anh đă làm được việc đó, một cách tàn nhẫn. Và đấy thực sự là một tội ác.
Tôi đă chứng kiến một vị sếp mắng một cô văn thư v́ cô ấy không hoàn thành công việc được giao đúng thời hạn. Ông ta mắng cô ấy xối xả giữa cuộc họp toàn cơ quan đến mức cô gái đă phải ôm mặt khóc.
Ở cơ quan, cô gái chỉ là một nhân viên quèn, nhưng ở nhà cô ấy là mẹ của hai đứa trẻ, vợ của một người đàn ông. Sau cuộc họp tức tưởi đó, cô gái vẫn trở về nhà như mọi khi, ghé qua chợ mua thức ăn để chuẩn bị cho bữa chiều của gia đ́nh. Cô ấy vẫn phải niềm nở với hai đứa con, vẫn phải dịu dàng với chồng. Tóm lại là cô ấy phải giấu biệt những giọt nước mắt tủi hổ của ḿnh để làm tất cả những ǵ cần làm cho cái gia đ́nh nho nhỏ của cô ấy. Nhưng sự tổn thương th́ vẫn c̣n đó.
Buổi tối, hai đứa trẻ gối đầu lên hai cánh tay mẹ nghe kể chuyện cổ tích và chúng nhận ra rằng hôm nay mẹ chúng kể chuyện không mạch lạc nữa. Câu chuyển có vẻ ngắc ngứ, đứt quăng. Chúng không biết v́ sao lại như vậy. Nếu hai đứa con biết mẹ chúng bị sếp mắng trước cơ quan th́ chúng sẽ như thế nào? Chúng có nghĩ rằng cuộc sống là quá khủng khiếp hay không? Nếu vợ của vị sếp ấy cũng bị đem ra giữa cuộc họp mắng nhiếc như thế, vị sếp ấy nghĩ sao? Mà có ǵ chắc chắn trong khi vị sếp ấy đang nhiếc mắng nhân viên của ḿnh th́ cùng thời gian ấy vợ anh ta lại không bị "đấu tố" y hệt như thế?
Một nhà thơ danh tiếng từng nói: "Người là thức ăn của người". Chúng ta "chà đạp" danh dự, nhân phẩm của nhau một cách b́nh thản, chả hề nghĩ ngợi. Lỗi ấy là do chúng ta, cuộc sống đâu nhất thiết bắt buộc phải như thế?
Đôi ba lần, cả vô t́nh lẫn cố t́nh, tôi xúc phạm vài ba người. Có lần, do sơ ư mà làm xúc phạm đến đồng nghiệp, người ấy phản ứng bằng cách xúc phạm lại tôi. Sự tức giận làm cho tôi bị mờ mắt và tự nhủ rằng, thế là cần phải trừng phạt, cần phải cho kẻ đó biết tay, cần phải… Người ấy liên tiếp bị tôi xúc phạm nặng nề.
Nhưng sau đó tôi không thấy nhẹ nhơm. Tôi bần thần như kẻ vừa đánh mất một cái ǵ ở trong con người ḿnh, tôi đang bị hao khuyết đi, về mọi khía cạnh. Một chiều nọ, khi mệt mỏi từ nơi làm trở về nhà, đột nhiên tôi nhận ra rằng ḿnh thực sự là kẻ tàn nhẫn bởi v́ người mà tôi xúc phạm cũng là chủ một gia đ́nh như tôi. Nếu tôi bị người ta xúc phạm như tôi đă xúc phạm người ta th́ tôi sẽ là như thế nào trong mắt của con tôi đây? Và bây giờ tôi vẫn nợ người ấy một lời xin lỗi mặc dù có thể người ấy không cần đến nó.
Phía sau bất cứ một con người b́nh thường nào cũng là cả một thế giới nhạy cảm, xin hảy nhớ lấy để tránh làm mất danh dự, xúc phạm đến nhân phẩm của người khác, bạn nhé!