nguoiduatinabc
04-01-2021, 15:09
Người phụ nữ bất hạnh có cậu em trai hư hỏng, buôn bán trẻ em. Từ lúc mất con, người phụ nữ gần như suy sụp. Mỗi ngày chị đều đi t́m kiếm con trai của ḿnh, nỗi đau mất con cứ thế dày ṿ chị từng ngày.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1767114&stc=1&d=1617289753
Trưa ngày 18/6/2000, Bao Mỗ đến nhà chị gái Hội Bổn ở Đức Xương, Tứ Xuyên, lấy xe đạp chở cháu trai, nói là đi chơi, nhưng thực chất đem bán cháu.
Hai ngày đầu, vợ chồng Hội Bổn cứ nghĩ con trai tên Tiểu Khải đang ở cùng cậu. Đến ngày thứ ba, liên lạc với em trai không được, t́m con không thấy, họ quyết định báo cảnh sát.
Hội Bổn cũng quay lại huyện Diêm Nguyên, Châu tự trị dân tộc Di Lương Sơn, tỉnh Tứ Xuyên - quê ḿnh và cũng là nơi em trai sinh sống để ḍ hỏi tin tức về con. Lúc này, người mẹ gần như ngất đi khi biết cậu em trai buôn bán trẻ em.
Cha mẹ mất sớm, Hội Bổn là đứa con thứ năm, c̣n Bao Mộc là thứ sáu trong gia đ́nh. Người phụ nữ này từng phải chăm em từ nhỏ, cái ǵ tốt nhất cũng dành cho em nhưng Bao Mộc lớn lên không biết chữ, hay đánh bạc, lười biếng và dối trá. Cậu ta thường xuyên lừa tiền chị gái. Hội Bổn hay khuyên nhủ em, đôi khi mắng mỏ vài câu.
"Có phải v́ tôi hay mắng nên em ấy ghét tôi", người phụ nữ dằn vặt. Chị từng có ư nghĩ tự tử nhưng nghe nói con trai bị bán đến Hà Nam, có thể c̣n sống, người mẹ quyết định "sống sót v́ con".
Thấy hộp đồ chơi yêu thích của con cạnh chuồng gà, chị giữ chặt, không cho ai động vào. Cậu bé Tiểu Khải thích trồng cây, nên khi con không có nhà, chị tự tay chăm bón chúng. Thỉnh thoảng, người mẹ nói vài câu với cây cối, như thể nói chuyện với con ḿnh.
Anh trai của Tiểu Khải khi đó 11 tuổi đă khắc lên cái cây trước nhà ḍng chữ: "Em ơi, anh nhớ em lắm! Bao giờ em về?". Bố cậu bé, anh Vương Gia Thành chôn chặt nỗi đau v́ biết, nếu anh suy sụp cả gia đ́nh sẽ tan nát.
Từ thông tin người thân cung cấp, vợ chồng Hội Bổn đi khắp nơi t́m kiếm em trai, hỏi xem cậu ta đă bán con ḿnh đi đâu. Họ đến Hà Nam, thậm chí là cả Tây Tạng... nhưng đều vô vọng. Mùa thu năm 2003, Vương Gia Thành lái xe vào những vùng hoang vắng của Tây Tạng mà không hề sợ hăi. "Chính con trai đă tiếp sức mạnh cho tôi. Tôi không muốn bỏ cuộc", anh nói.
Năm 2005, nghe nói Bao Mộc định cư ở một ngôi làng tại Kiều Gia, Vân Nam, Vương Gia Thành lặng lẽ đến đó. Bao Mộc đă đổi tên thành Lưu Nghĩa, lấy vợ, sinh con và lập nghiệp ở đó. Anh Vương báo công an để bắt giữ em vợ. Hóa ra, anh ta đă bán cháu với giá 8.000 tệ (khoảng 28 triệu đồng), để đút túi 5.000 tệ.
Cảnh sát lần theo lời khai của Bao Mộc để t́m Tiểu Khải nhưng không được. Anh ta bị kết án 6 năm 6 tháng tù, phạt 2.000 tệ về tội bắt cóc và buôn bán trẻ em.
Vài năm trước, Hội Bổn gặp em trai khi cùng về quê dự tiệc cưới. Mọi người chào hỏi nhau, nhưng hai chị em đều cố lờ người kia đi. Sau khi ra tù, Bao Mộc đă nhiều lần xin lỗi chị gái, tỏ ra ăn năn trước người thân. Anh ta cùng vợ con trở về quê sống. Đến giờ, Bao Mộc vẫn nói: "Em không biết cháu bị bán đi đâu".
"Đôi khi tôi muốn tha thứ cho em trai ḿnh, nhưng không được. V́ tôi là nạn nhân, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ buôn người. Tôi từng muốn giết Bao Mộc, nhưng giờ đă b́nh tĩnh hơn nhiều. Nếu không t́m ra con, nút thắt trong ḷng sẽ chẳng bao giờ được gỡ", người mẹ nói.
Vợ chồng chị vẫn tiếp tục cuộc t́m kiếm con trai. Những ngôi nhà trong làng đă xây dựng khang trang, c̣n nhà chị vẫn tồi tàn v́ tiền kiếm bao nhiêu được đều dồn vào những chuyến đi t́m con.
Internet phát triển, xét nghiệm ADN cũng phổ biến hơn nên cặp vợ chồng lại nhen lên hy vọng t́m con. "Chúng tôi đă lấy máu nhiều lần, nhưng chưa có tin tức ǵ", Hội Bổn nói.
Vợ chồng họ đang già đi, cơ hội đoàn tụ với con đang dần thu hẹp lại. Anh trai của Tiểu Khải đă bắt đầu thay cha mẹ t́m em.
Đến bây giờ, sau hơn 20 năm, vợ chồng Hội Bổn vẫn nhớ con trai rất thích cười. Cậu bé có má lúm đồng tiền, đầu to và có ba nốt ruồi ở bên trái môi trên. "Có lẽ giờ con đă có vợ, có con. Nếu con biết cha mẹ đang đau đáu đi t́m hy vọng con vẫn sẽ nhận ra chúng tôi khi gặp lại", người mẹ thổn thức.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1767114&stc=1&d=1617289753
Trưa ngày 18/6/2000, Bao Mỗ đến nhà chị gái Hội Bổn ở Đức Xương, Tứ Xuyên, lấy xe đạp chở cháu trai, nói là đi chơi, nhưng thực chất đem bán cháu.
Hai ngày đầu, vợ chồng Hội Bổn cứ nghĩ con trai tên Tiểu Khải đang ở cùng cậu. Đến ngày thứ ba, liên lạc với em trai không được, t́m con không thấy, họ quyết định báo cảnh sát.
Hội Bổn cũng quay lại huyện Diêm Nguyên, Châu tự trị dân tộc Di Lương Sơn, tỉnh Tứ Xuyên - quê ḿnh và cũng là nơi em trai sinh sống để ḍ hỏi tin tức về con. Lúc này, người mẹ gần như ngất đi khi biết cậu em trai buôn bán trẻ em.
Cha mẹ mất sớm, Hội Bổn là đứa con thứ năm, c̣n Bao Mộc là thứ sáu trong gia đ́nh. Người phụ nữ này từng phải chăm em từ nhỏ, cái ǵ tốt nhất cũng dành cho em nhưng Bao Mộc lớn lên không biết chữ, hay đánh bạc, lười biếng và dối trá. Cậu ta thường xuyên lừa tiền chị gái. Hội Bổn hay khuyên nhủ em, đôi khi mắng mỏ vài câu.
"Có phải v́ tôi hay mắng nên em ấy ghét tôi", người phụ nữ dằn vặt. Chị từng có ư nghĩ tự tử nhưng nghe nói con trai bị bán đến Hà Nam, có thể c̣n sống, người mẹ quyết định "sống sót v́ con".
Thấy hộp đồ chơi yêu thích của con cạnh chuồng gà, chị giữ chặt, không cho ai động vào. Cậu bé Tiểu Khải thích trồng cây, nên khi con không có nhà, chị tự tay chăm bón chúng. Thỉnh thoảng, người mẹ nói vài câu với cây cối, như thể nói chuyện với con ḿnh.
Anh trai của Tiểu Khải khi đó 11 tuổi đă khắc lên cái cây trước nhà ḍng chữ: "Em ơi, anh nhớ em lắm! Bao giờ em về?". Bố cậu bé, anh Vương Gia Thành chôn chặt nỗi đau v́ biết, nếu anh suy sụp cả gia đ́nh sẽ tan nát.
Từ thông tin người thân cung cấp, vợ chồng Hội Bổn đi khắp nơi t́m kiếm em trai, hỏi xem cậu ta đă bán con ḿnh đi đâu. Họ đến Hà Nam, thậm chí là cả Tây Tạng... nhưng đều vô vọng. Mùa thu năm 2003, Vương Gia Thành lái xe vào những vùng hoang vắng của Tây Tạng mà không hề sợ hăi. "Chính con trai đă tiếp sức mạnh cho tôi. Tôi không muốn bỏ cuộc", anh nói.
Năm 2005, nghe nói Bao Mộc định cư ở một ngôi làng tại Kiều Gia, Vân Nam, Vương Gia Thành lặng lẽ đến đó. Bao Mộc đă đổi tên thành Lưu Nghĩa, lấy vợ, sinh con và lập nghiệp ở đó. Anh Vương báo công an để bắt giữ em vợ. Hóa ra, anh ta đă bán cháu với giá 8.000 tệ (khoảng 28 triệu đồng), để đút túi 5.000 tệ.
Cảnh sát lần theo lời khai của Bao Mộc để t́m Tiểu Khải nhưng không được. Anh ta bị kết án 6 năm 6 tháng tù, phạt 2.000 tệ về tội bắt cóc và buôn bán trẻ em.
Vài năm trước, Hội Bổn gặp em trai khi cùng về quê dự tiệc cưới. Mọi người chào hỏi nhau, nhưng hai chị em đều cố lờ người kia đi. Sau khi ra tù, Bao Mộc đă nhiều lần xin lỗi chị gái, tỏ ra ăn năn trước người thân. Anh ta cùng vợ con trở về quê sống. Đến giờ, Bao Mộc vẫn nói: "Em không biết cháu bị bán đi đâu".
"Đôi khi tôi muốn tha thứ cho em trai ḿnh, nhưng không được. V́ tôi là nạn nhân, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ buôn người. Tôi từng muốn giết Bao Mộc, nhưng giờ đă b́nh tĩnh hơn nhiều. Nếu không t́m ra con, nút thắt trong ḷng sẽ chẳng bao giờ được gỡ", người mẹ nói.
Vợ chồng chị vẫn tiếp tục cuộc t́m kiếm con trai. Những ngôi nhà trong làng đă xây dựng khang trang, c̣n nhà chị vẫn tồi tàn v́ tiền kiếm bao nhiêu được đều dồn vào những chuyến đi t́m con.
Internet phát triển, xét nghiệm ADN cũng phổ biến hơn nên cặp vợ chồng lại nhen lên hy vọng t́m con. "Chúng tôi đă lấy máu nhiều lần, nhưng chưa có tin tức ǵ", Hội Bổn nói.
Vợ chồng họ đang già đi, cơ hội đoàn tụ với con đang dần thu hẹp lại. Anh trai của Tiểu Khải đă bắt đầu thay cha mẹ t́m em.
Đến bây giờ, sau hơn 20 năm, vợ chồng Hội Bổn vẫn nhớ con trai rất thích cười. Cậu bé có má lúm đồng tiền, đầu to và có ba nốt ruồi ở bên trái môi trên. "Có lẽ giờ con đă có vợ, có con. Nếu con biết cha mẹ đang đau đáu đi t́m hy vọng con vẫn sẽ nhận ra chúng tôi khi gặp lại", người mẹ thổn thức.