sunshine1104
04-21-2021, 08:58
Xưa nay, con người có vui buồn ly hợp, mặt trăng có sáng tối khuyết tṛn, cho dù thời gian có biến đổi như thế nào, thế sự có biến hóa ra sao, chỉ cần có được một tâm thái lạc quan khoáng đạt, một nội tâm an b́nh tĩnh tại th́ đă là người giàu có rồi. Con người chỉ khi có nội tâm an b́nh tĩnh tại mới có thể lĩnh ngộ được một cách sáng tỏ về nhân gian, hiểu thấu đạo lư nhân sinh và ư nghĩa của sinh mệnh đời người.
Nội tâm an tĩnh, cầu không được, chỉ có thể tự ḿnh lĩnh ngộ
Một người nếu suốt đời chỉ lo được mất th́ sẽ không thể có được một chút an tĩnh nào. Một người nếu cả ngày chỉ tính toán thiệt hơn, nghĩ cách để được hơn cho nhiều th́ sẽ không thể có được sự khoái hoạt, hạnh phúc thực sự. Một người mà trong tâm không an tĩnh th́ vĩnh viễn không thể t́m được chỗ b́nh yên.
Đời người, ngoài những chuyện vui vẻ, như ư, may mắn gặp được th́ thông thường rất hay gặp những sự t́nh thương tâm, không vừa ư. Muốn tán thưởng người khác, thiện đăi chính ḿnh th́ cần phải có được một nội tâm an tĩnh. Có được nội tâm an tĩnh mới có thể dùng mỉm cười để hóa giải sự lạnh lẽo của cuộc sống, dùng không màng danh lợi để hóa giải phiền năo của cuộc đời.
Trong cơi hồng trần cuồn cuộn, trần thế mênh mang, chúng ta đều là khách qua đường, tài vật đều là khi sinh không mang theo đến, khi chết không mang theo đi. Khi đối mặt với thế sự vô thường, sự ấm áp hay lạnh nhạt của nhân t́nh, cần phải tháo gỡ gánh nặng cho ḿnh, giải thoát áp lực cho tâm linh, khiến cho tâm tự tại, để cho mọi việc thuận theo duyên th́ tâm mới có thể tĩnh hạ xuống được. Khi một người có thể làm được như vậy th́ người ấy sẽ cảm nhận được trước mắt ḿnh là một cảnh giới nhân sinh hoàn toàn khác.
Đời người càng đơn giản th́ càng b́nh an
Chúng ta sống nơi thế gian giống như người lữ khách thả bước trên đường. Khi theo đuổi thứ ǵ đó càng nhiều, thu thập càng nhiều, th́ hành lư mà chúng ta mang trên lưng sẽ càng nặng, càng cảm thấy nhân thế mịt mù, không sáng tỏ. Với hành lư đè nặng trên lưng, ta đi qua một hành tŕnh gian nan, lặn lội t́m không thấy nơi quy túc cho tâm linh, t́m không thấy con đường trở về, khiến ta rơi vào thống khổ, mệt mỏi, oán thán.
Cổ nhân sinh sống đơn giản, đạm bạc, họ hiểu rằng đơn giản chính là phúc, càng đơn giản th́ càng b́nh an. V́ thế, họ làm việc và nghỉ ngơi thuận theo quy luật tự nhiên “T́nh canh vũ độc” (Ngày nắng th́ đi cày, ngày mưa th́ đọc sách). Thế nhưng, con người một khi rơi vào cái vực “dục vọng vật chất”, có được rồi lại muốn hơn nữa, th́ quên mất ư nghĩa sinh mệnh, không có cách nào để tự kiềm chế, từ đó khiến cho tâm linh bị biến chất, trượt dần thành người có lương tri sa đọa. Cuối cùng, người đó trở thành nô lệ của dục vọng, ham muốn, không c̣n trân quư sinh mệnh của ḿnh.
Trên thế giới này, những điều say mê, hấp dẫn con người là rất nhiều, đừng v́ ham muốn nhất thời, đừng v́ những tính toán tranh danh đoạt lợi để rồi phải trả một cái giá thê thảm. Nếu như đă phát hiện ḿnh sai rồi, nhất định phải kịp thời dừng lại, trở về với sự đơn giản thuần phác vốn có của sinh mệnh, trở về với sự b́nh an.
Nhân sinh khổ đoản, tâm an là phúc
Phúc khí lớn nhất đời người, không phải là có được bao nhiêu vinh hoa phú quư, không phải có được bao nhiêu danh vọng mà là có được một nội tâm an tĩnh, tường ḥa.
Mỗi người đều hy vọng có được một cuộc sống luôn thoải mái hạnh phúc, vui vẻ tự tại. Nhưng điều đó là không thể. Bởi v́ trong cuộc sống luôn có những sự t́nh phiền nhiễu và ưu sầu không hẹn mà tới, phá vỡ sự an tĩnh trong nội tâm của chúng ta, khiến cho chúng ta phải chịu rất nhiều lo âu và phiền năo, buông không được, bỏ không xong. Điều đó khiến chúng ta trở nên nôn nóng bất an, lo được lo mất, buồn lo vô cớ. Chúng có thể là những bi thương trong quá khứ, những vướng mắc của hiện tại hay những lo lắng của tương lai.
Khi tâm không bị thế sự nhiễu loạn, không bị lo lắng làm cho ưu tư th́ tâm sẽ an định xuống. Bởi vậy, cần phải buông bỏ so đo, buông bỏ oán hận, xem nhẹ hết thảy, có được một khối b́nh thường tâm, phàm là mọi việc phải nghĩ thông thoáng hơn một chút, không để bản thân bị lo âu bất an vây khốn, khi ấy chúng ta sẽ tự nhiên thoải mái và khoái hoạt hơn rất nhiều. Đó cũng chính là cái phúc của đời người.
Nội tâm an tĩnh, cầu không được, chỉ có thể tự ḿnh lĩnh ngộ
Một người nếu suốt đời chỉ lo được mất th́ sẽ không thể có được một chút an tĩnh nào. Một người nếu cả ngày chỉ tính toán thiệt hơn, nghĩ cách để được hơn cho nhiều th́ sẽ không thể có được sự khoái hoạt, hạnh phúc thực sự. Một người mà trong tâm không an tĩnh th́ vĩnh viễn không thể t́m được chỗ b́nh yên.
Đời người, ngoài những chuyện vui vẻ, như ư, may mắn gặp được th́ thông thường rất hay gặp những sự t́nh thương tâm, không vừa ư. Muốn tán thưởng người khác, thiện đăi chính ḿnh th́ cần phải có được một nội tâm an tĩnh. Có được nội tâm an tĩnh mới có thể dùng mỉm cười để hóa giải sự lạnh lẽo của cuộc sống, dùng không màng danh lợi để hóa giải phiền năo của cuộc đời.
Trong cơi hồng trần cuồn cuộn, trần thế mênh mang, chúng ta đều là khách qua đường, tài vật đều là khi sinh không mang theo đến, khi chết không mang theo đi. Khi đối mặt với thế sự vô thường, sự ấm áp hay lạnh nhạt của nhân t́nh, cần phải tháo gỡ gánh nặng cho ḿnh, giải thoát áp lực cho tâm linh, khiến cho tâm tự tại, để cho mọi việc thuận theo duyên th́ tâm mới có thể tĩnh hạ xuống được. Khi một người có thể làm được như vậy th́ người ấy sẽ cảm nhận được trước mắt ḿnh là một cảnh giới nhân sinh hoàn toàn khác.
Đời người càng đơn giản th́ càng b́nh an
Chúng ta sống nơi thế gian giống như người lữ khách thả bước trên đường. Khi theo đuổi thứ ǵ đó càng nhiều, thu thập càng nhiều, th́ hành lư mà chúng ta mang trên lưng sẽ càng nặng, càng cảm thấy nhân thế mịt mù, không sáng tỏ. Với hành lư đè nặng trên lưng, ta đi qua một hành tŕnh gian nan, lặn lội t́m không thấy nơi quy túc cho tâm linh, t́m không thấy con đường trở về, khiến ta rơi vào thống khổ, mệt mỏi, oán thán.
Cổ nhân sinh sống đơn giản, đạm bạc, họ hiểu rằng đơn giản chính là phúc, càng đơn giản th́ càng b́nh an. V́ thế, họ làm việc và nghỉ ngơi thuận theo quy luật tự nhiên “T́nh canh vũ độc” (Ngày nắng th́ đi cày, ngày mưa th́ đọc sách). Thế nhưng, con người một khi rơi vào cái vực “dục vọng vật chất”, có được rồi lại muốn hơn nữa, th́ quên mất ư nghĩa sinh mệnh, không có cách nào để tự kiềm chế, từ đó khiến cho tâm linh bị biến chất, trượt dần thành người có lương tri sa đọa. Cuối cùng, người đó trở thành nô lệ của dục vọng, ham muốn, không c̣n trân quư sinh mệnh của ḿnh.
Trên thế giới này, những điều say mê, hấp dẫn con người là rất nhiều, đừng v́ ham muốn nhất thời, đừng v́ những tính toán tranh danh đoạt lợi để rồi phải trả một cái giá thê thảm. Nếu như đă phát hiện ḿnh sai rồi, nhất định phải kịp thời dừng lại, trở về với sự đơn giản thuần phác vốn có của sinh mệnh, trở về với sự b́nh an.
Nhân sinh khổ đoản, tâm an là phúc
Phúc khí lớn nhất đời người, không phải là có được bao nhiêu vinh hoa phú quư, không phải có được bao nhiêu danh vọng mà là có được một nội tâm an tĩnh, tường ḥa.
Mỗi người đều hy vọng có được một cuộc sống luôn thoải mái hạnh phúc, vui vẻ tự tại. Nhưng điều đó là không thể. Bởi v́ trong cuộc sống luôn có những sự t́nh phiền nhiễu và ưu sầu không hẹn mà tới, phá vỡ sự an tĩnh trong nội tâm của chúng ta, khiến cho chúng ta phải chịu rất nhiều lo âu và phiền năo, buông không được, bỏ không xong. Điều đó khiến chúng ta trở nên nôn nóng bất an, lo được lo mất, buồn lo vô cớ. Chúng có thể là những bi thương trong quá khứ, những vướng mắc của hiện tại hay những lo lắng của tương lai.
Khi tâm không bị thế sự nhiễu loạn, không bị lo lắng làm cho ưu tư th́ tâm sẽ an định xuống. Bởi vậy, cần phải buông bỏ so đo, buông bỏ oán hận, xem nhẹ hết thảy, có được một khối b́nh thường tâm, phàm là mọi việc phải nghĩ thông thoáng hơn một chút, không để bản thân bị lo âu bất an vây khốn, khi ấy chúng ta sẽ tự nhiên thoải mái và khoái hoạt hơn rất nhiều. Đó cũng chính là cái phúc của đời người.