Log in

View Full Version : Ngụ Ngôn Chuột Thét Người Rên


florida80
05-30-2021, 16:18
Mời các bạn đọc một ngụ ngôn tân thời của thi sĩ Nobel Louise Gluck.


Bóng tối che đậy tội ác. Che giấu những con mèo từ rừng hoang xuống trà trộn vào thành phố. Ban ngày, chúng hiền lành. Về đêm, mèo lộng hành, bè đảng, lòng dạ hung tợn, ngay cả người cũng sợ. Chúng săn đuổi, tiêu diệt những sinh vật không có sức kháng cự. Thảm thương cho thân phận làm chuột. Ngày không dám nhìn mặt trời. Đêm la hét đau đớn dưới răng mèo sắc bén. Chết, Chuột chết la liệt đầy phố đêm. Ai biết? Biết rồi, ai nói? Trước khi trời sáng, xã hội quét dọn, đường phố sạch sẽ, không dấu vết sát thủ, nạn nhân.

https://i.imgur.com/06k2dKf.gif

Mặt trời lên. Mèo hiều hậu, dễ thương, Chuột trốn nắng. Người vô tư. Nhưng rồi đêm sẽ đến, sẽ tiếp diễn máu me và định mệnh.


Tại sao người của thế giới mặt trời không quan tâm về thế giới bóng tối? Họ quen thuộc, chấp nhận hay chai lì?


Gluck nói rằng, “Cứ sung sướng quấn nhau trên giường / nơi tiếng rên ái tình át đi tiếng thét của xác chết.”

Một bài thơ hay, rốt ráo, vì chứa đựng ý tưởng sâu sắc hoặc độc đáo. Sự sâu sắc cho phép bài thơ sống lâu. Sự độc đáo làm bài thơ nổi bật, vượt cao, như ngọn hải đăng soi biển tối.


Hầu hết thơ Việt đương đại có chữ nghĩa bay bướm, bay tản mác vì nhẹ, không có trọng lượng. Trọng lượng của thơ là giá trị của suy nghĩ. Có dung nhan mỹ lệ vì giải phẫu nhiều hơn nét đẹp tự nhiên. Có phô bày, trình diễn nhiều hơn chăm sóc, trăn trở những gì hối thúc từ suy gẫm lâu ngày.

Vì sao thơ của Louise Gluck được ái mộ?