PDA

View Full Version : Là biết thôi


florida80
06-05-2021, 21:55
Nhận được thẻ xanh là Minh đi làm ngay, ngày đầu vào hăng làm phụ tùng xe hơi, về nhà bỏ cơm luôn. Minh rên rỉ:
“Cực thế này, chịu sao nổi?”
Ráng cày hết tuần rồi bỏ, sau đó có người giới thiệu tiệm neo (nails) thân quen. Minh được chủ nhận vào học việc. Ban đầu th́ ai cũng vậy, tay chân vụng về lóng ngóng lắm! Nhưng cũng may là chủ dễ chịu:
“Em ráng tập sẽ quen thôi, anh chấp nhận mất một số khách.”
Ban đầu chỉ làm tay, dần dần tập đắp bột… vài tháng sau cũng ổn, cứ thế làm tới. Công việc dẫu tẻ nhạt nhưng không nhọc như làm hăng, vả lại tiền bạc cũng rủng roẻn hơn. Nửa năm sau th́ Minh đă khác, quần áo toàn hàng hiệu, nói năng cũng “Shit”, “Yeah”… mặc dù tiếng Anh ăn đong không đầy đấu.
Tuần rồi Minh gặp một con khách trời ơi, làm sao nó cũng hổng vừa ư. Nó bảo cắt móng ngắn, cắt xong nó lật lọng và chối không có bảo. Sơn xong th́ nó nói xấu bắt sơn lại, làm tới làm lui đến mấy bận mà nó vẫn nằng nặc chê:
“Tụi bay có biết làm không? Có bằng không?”
Bây giờ anh chủ tức giận quát:
“Mầy không phải là cảnh sát nên không có quyền hỏi bằng của tiệm, đây là công việc dịch vụ. Mầy phải trả tiền, bằng không tao kêu cảnh sát!”
Cuối cùng nó đuối lư và chịu trả tiền nhưng trước khi ra đi nó chửi bới ầm ĩ và c̣n xô đổ cái bàn hơ móng tay. Anh chủ khuyên


https://i.imgur.com/kiw8qed.gif:
“Thôi kệ, trăm người đục chục người thanh.”
Tiệm có chừng tám thợ, không biết v́ con số tám hay do nghề nghiệp mà ai trong tiệm cũng tám có hạng. Chuyện vợ chồng, chuyện khách khứa, chuyện thời trang, chuyện nhà thờ, chùa, chuyện ông nọ bà kia… thôi th́ hầm bà lằng như một cái lẩu thập cẩm. Có người c̣n ví von:
“Tiệm nails cũng là một thông tấn xă đấy! Cập nhật tin tức mọi lúc mọi nơi”.
Tám người thợ nhưng chia ra ba phe, năm ba bữa là cũng có một trận căi vă, c̣n chuyện lườm nguưt, đá xéo… là chuyện thường ngày, lúc th́ chiến tranh lạnh. Có lần một người thợ trong tiệm mở hộp cơm trưa ra và thấy có mấy cọng lông. Chị ta chửi đổng:
“Bà mẹ nó, muốn chơi tao hả? Đứa nào có ngon th́ ra mặt, đừng có chơi hèn, chơi bẩn! Ăn mặc toàn đồ hiệu mà chơi lầy, chơi dơ…”.
Anh chủ tiệm cũng đau ḿnh lắm, phần th́ khách quậy, phần th́ thợ quậy, phần th́ lo lắng tụi an toàn vệ sinh… Thế mới biết làm chủ không dễ đâu, đừng tưởng bở thấy người ta ăn khoai mà vác mai đi đào!
Không biết nghề neo (nails) nó thế hay do bản tính người Việt? Ở cái tiểu bang này người Việt chừng mười vạn, ấy vậy mà có mấy cộng đồng, hội cao niên cũng có hai hội… Quanh năm kèn cựa chụp mũ nhau, đấu đá nhau triền miên, nhiều lúc Minh cũng thấy ớn chè đậu nhưng nghĩ kỹ th́ Minh thấy ḿnh cũng may mắn lắm, qua Mỹ tiếng Anh tiếng u không biết, nghề ngỗng kỹ năng không có, tŕnh độ không bao nhiêu… nhưng rồi gặp anh chủ tiệm tử tế và cũng rất khí khái chứ không phải hạng chỉ chăm chăm lo túi tiền và công việc. Cuối tuần anh c̣n kéo cả bọn về nhà nhậu. Anh bảo thằng Minh:
“Ai hỏi th́ bảo đi làm neo (nails) chứ đừng có nói học neo (nails).”
Cả đám c̣n ngơ ngác chưa hiểu ư anh muốn nói ǵ th́ anh cười kh́ kh́ nói:
“Nói lái chữ “học neo” (nails) là biết thôi!
SN - Ất lăng thành, 1/4/2018
nguồn: baotreonline.com