florida80
07-27-2021, 21:11
Hoài Thương vốn là một cô bé học sinh chăm ngoan học giỏi, ấy thế mà tự dưng thành tích học tập ḱ này của nó tụt dốc chóng mặt. Khi thông báo kết quả học tập cho cả lớp, cô giáo chủ nhiệm đă rất bàng hoàng lúc đọc tới cái tên Hoài Thương, c̣n nó chỉ biết hướng đôi mắt bần thần ra ngoài cửa sổ để trốn tránh ánh nh́n thất vọng của cô giáo. Cô yêu cầu Thương hết tiết học lên văn pḥng gặp cô để trao đổi, nó vẫn không nói ǵ, chỉ im lặng, môi mím chặt.
Sau tiết học, Thương lê những bước chân mệt mỏi về phía văn pḥng. Cô bảo nó ngồi xuống ghế và bắt đầu hỏi:
- Thương... Em nói cho cô biết... tại sao em lại bỏ trắng bài thi môn Ngữ Văn? Cả các môn khác nữa, sao em lại để bị điểm kém như thế?
- Em không biết làm. - Nó ráo hoảnh nh́n ra phía cửa sổ.
- Em đang trả lời chống đối cô đấy à? Đề bài vốn rất dễ với em, có ǵ mà em không biết làm?
- Trước kia th́ dễ c̣n bây giờ th́ không ạ. - Vẫn cái giọng đó nhưng dường như có phần chút run lên.
- Đề Văn tả mẹ quá khó với em ư? Khó chỗ nào mà em không làm được?
Giọng Thương dường như mất kiên nhẫn:
- Em không biết làm và cũng không muốn làm bài văn này được không ạ?
Cô giáo sửng sốt trước thái độ của nó:
- Sao em lại nói vậy?... Thương, em có nghĩ đến mẹ em không?… Mẹ em sẽ buồn thế nào khi biết kết quả học tập của em thế này?
Thương im lặng một hồi lâu, hai mắt nó đỏ sọng, nước mắt cũng không ḱm được mà lăn dài trên má:
- Mẹ... mẹ em... sẽ không biết đâu cô ạ.- Giọng nó nghẹn ngào rồi lắng hẳn xuống- V́ .. v́... mẹ em... mất rồi.
Cô chủ nhiệm sững sờ trước câu trả lời của nó.
Cô nh́n theo cái bóng dáng bé nhỏ của Thương đi xa dần rồi khuất sau cánh cửa. Phải mất vài phút sau cô mới b́nh tĩnh lại được. Cô tiếp nhận chủ nhiệm lớp từ đầu năm đến giờ, quả thực cô vẫn chưa biết ǵ nhiều về học sinh trong lớp, cô có chút tự trách ḿnh.
Ngay hôm sau Thương nghỉ học, cô chủ nhiệm bước vào lớp, ḷng cô hơi xót xa khi nh́n chỗ ngồi của nó trống trơn. Lấy lại b́nh tĩnh, cô hỏi cả lớp:
- Mẹ Thương vừa mới mất, lớp ḿnh có bạn nào biết không?
Những ánh mắt ngạc nhiên và cả những lời x́ xào bắt đầu nổi lên, lớp trưởng đứng lên nói:
- Thưa cô, bọn em không biết cô ạ.
- Đúng đấy cô ạ!- Cả lớp đồng thanh.
- Nhưng mới hôm nọ em c̣n thấy bạn Thương phụ mẹ bạn ấy bán rau ngoài chợ mà - Một bạn học sinh nói.
- Cô muốn t́m hiểu nguyên nhân. Có bạn nào biết nhà Thương ở đâu không?
Vẫn là những cái lắc đầu, như chợt nhớ ra điều ǵ, cô chủ nhiệm hướng ánh mắt về phía Nguyên:
- Nguyên, cô thấy hai đứa hay đi học cùng nhau, em biết nhà Thương không?
Thương cũng chỉ biết lắc đầu trả lời:
- Em không biết ạ . Đúng là em chơi thân với Thương, nhưng chưa bao giờ bạn ấy kể về gia đ́nh cả.
- Thôi được rồi! Các em chuẩn bị vào lớp đi.- Cô chủ nhiệm bước ra khỏi lớp mà trong ḷng không thôi lo lắng cho Thương.
C̣n về phía Hoài Thương, sau khi về nhà nó ôm di ảnh của mẹ mà khóc nấc lên, trong ḷng nó hiện tại toàn chỉ toàn là sự suy sụp và nỗi căm hận. "Mẹ ơi, con xin lỗi ... con xin lỗi...", những tiếng nấc nghẹn ứ trong họng, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt non nớt nhưng đă hằn lên sự lo toan, vất vả. "Mẹ mất, chúng con sống sao nổi hả mẹ? Bố đă bỏ chúng con đi, bây giờ đến mẹ cũng rời bỏ chúng con… Con và em biết sống thế nào đây?...", nó khóc rồi thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mơ h́nh bóng mẹ chập chờn xuất hiện, mẹ đưa tay ra muốn đón hai chị em nó vào ḷng, nhưng hai đứa càng chạy theo th́ bóng mẹ lại càng xa hơn, xa măi rồi tan biến, xung quanh hai đứa nhỏ là bóng tối không một lối thoát. Giật ḿnh tỉnh dậy, th́ ra đó chỉ là mơ. Bên ngoài trời đă tối, nó đặt di ảnh mẹ lên bàn thờ rồi đứng dậy bật điện, thứ ánh sáng yếu ớt được thắp lên trong ngôi nhà cấp 4 xập xệ và ẩm thấp.
Ngày trước bố nó làm bốc vác, chở hàng thuê cho người ta, c̣n mẹ th́ đạp xe đi bán rau ở ngoài chợ. Nó c̣n nhớ như in cái hồi đó, hồi mà nhà c̣n đủ bốn người, mỗi lần chở hàng mà bị bắt phạt là y rằng về nhà bố nó lại càm ràm cả buổi tối: "Cả ngày bê vác cả tấn hàng mới kiếm được vài đồng bạc lẻ mà bị thu phạt chở hàng cồng kềnh hết sạch rồi... Khổ thế đấy... Hai đứa bây ráng học giỏi th́ mới thoát nghèo con ạ… Nghèo như bố mẹ th́ cả đời sống nhục...". Và rồi bố nó mất trong một vụ tai nạn khi đang đi chở hàng. Mẹ con nó cũng chỉ nghe về vụ tai nạn của bố qua lời người ta kể lại, người ta nói thấy bố chở cả xe hàng lao nhanh phía trước c̣n người ta rượt theo phía sau, và rồi bố nó lao vào một chiếc xe tải, bố ngă xuống xung quanh toàn là máu. Hơn lúc nào hết, nó thèm được nghe mấy câu càm ràm của bố như mọi khi, thật là chua xót! Bố mất, mẹ nuốt nước mắt vào trong tần tảo chăm lo cho hai chị em nó, đôi vai vốn đă gầy của mẹ nay phải thay bố gánh vác hết việc nhà. Tiền bán rau chẳng được bao nhiêu, ngôi nhà ba người bữa no bữa thiếu nhưng mẹ chưa bao giờ than khổ hay ghét bỏ hai chị em nó. Hiểu được nỗi vất vả của mẹ nên hai chị em đều rất ngoan ngoăn, Thương c̣n đ̣i nghỉ học đi làm thêm phụ mẹ kiếm tiền, nhưng dĩ nhiên mẹ nhất quyết không đồng ư. Mẹ nó nói chỉ có học mới giúp người ta thoát khỏi cái nghèo cái khổ, bố mẹ sống nhục nhă như vậy đủ rồi, nếu nó bỏ học th́ sau này đời nó cũng khổ như bố mẹ nó vậy. Thương oà khóc ôm lấy mẹ, nó hứa sẽ học thật giỏi để sau này mẹ và em có cuộc sống tốt hơn. Nó c̣n nhớ rơ ngày hôm ấy, ngày mà cả mẹ cũng rời xa hai chị em nó là một ngày trời mưa tầm tă, mẹ đội mưa cố bán cho hết mấy mớ rau c̣n sót lại để có tiền nộp học phí cho hai đứa con nhỏ. Bà dắt chiếc xe đạp cũ kĩ, hai bên hông xe là hai cái sọt c̣n sót lại vài mớ rau, bà dắt xe đi khắp con phố mong rằng sẽ có người mua cho bà chỗ rau đó. Lúc sang đường bà bị một chiếc xe máy đi quá tốc độ đâm phải, người phụ nữ tử vong tại chỗ bên chiếc xe đạp đạp đă bẹp dúm. Không một lời xin lỗi, không một sự trả giá thích đáng nào hết, cái chết của người phụ nữ xấu số ấy đổi lại chỉ là một khoản tiền bồi thường nhỏ. C̣n cậu thanh niên đă lạng lách đánh vơng gây ra vụ tai nạn, cậu ta chỉ bị thương nhẹ, và cũng không có lời giải thích thoả đáng nào cho việc cậu ta không phải ngồi tù v́ những chuyện đă xảy ra. Trùng hợp thay, cậu thanh niên đó là con trai của Giám đốc công an tỉnh, sự trùng hợp này thật khiến người ta phải hoài nghi về hai chữ "công bằng".
Đám tang vỏn vẹn chỉ có hơn chục người đến viếng, những người tới đây đều chép miệng xót thương cho hai chị em c̣n nhỏ mà đă mồ côi cả bố lẫn mẹ. Nh́n đứa em nhỏ dại ngồi nghịch những gói đường, hộp sữa người tới viếng mang cho mà Thương không cầm được nước mắt. Em nó vẫn c̣n quá nhỏ để nhận thức về sự ra đi của mẹ và cả sự đau khổ, và cả uất ức mà người chị đang nén ḷng chịu đựng. Rồi đây khi lớn lên, em nó sẽ bị bạn bè cười chê là đứa không có bố mẹ, liệu con bé có chịu được những lời đàm tiếu đó không? Sau đám tang mẹ, ngôi nhà vốn đă ẩm thấp tối tăm nay càng lạnh lẽo và cô quạnh hơn. Thương ngồi ôm em nhỏ vào ḷng, đôi mắt ngấn nước nh́n lên bàn thờ bố mẹ. Sự ra đi của mẹ là một cú sốc quá lớn giáng xuống cuộc đời nó. H́nh ảnh mẹ dường như vẫn đang hiện hữu đâu đây, có thể mẹ đang đứng ở đâu đó ngắm nh́n hai chị em say giấc. Nhiều lần mơ thấy mẹ, nó choàng tỉnh giấc, trong đêm tối ảm đạm, tiếng chân nó loẹt quẹt chạy đi t́m kiếm h́nh bóng quen thuộc, những tiếng gọi "mẹ ơi" ngắt quăng vọng lại trong xóm lao động nghèo nàn. Ngày mai nó sẽ thôi học, nó sẽ t́m việc làm kiếm tiền để thay mẹ chăm lo cho em gái, gánh nặng bỗng chốc đè nặng trên đôi vai nhỏ bé của một cô bé 17 tuổi. Nó hận kẻ đă gây ra cái chết của bố mẹ nó, nó hận xă hội không công bằng với những người nghèo như giá đ́nh nó, nó hận... Thương hướng nh́n về phía chân trời xa, nơi ánh b́nh minh đang le lói, nó thầm nghĩ: "Mẹ à! Con sẽ thay mẹ chăm sóc em. Mẹ yên tâm..."
Truyện sáng tác
Tác giả: Tâm An
Sau tiết học, Thương lê những bước chân mệt mỏi về phía văn pḥng. Cô bảo nó ngồi xuống ghế và bắt đầu hỏi:
- Thương... Em nói cho cô biết... tại sao em lại bỏ trắng bài thi môn Ngữ Văn? Cả các môn khác nữa, sao em lại để bị điểm kém như thế?
- Em không biết làm. - Nó ráo hoảnh nh́n ra phía cửa sổ.
- Em đang trả lời chống đối cô đấy à? Đề bài vốn rất dễ với em, có ǵ mà em không biết làm?
- Trước kia th́ dễ c̣n bây giờ th́ không ạ. - Vẫn cái giọng đó nhưng dường như có phần chút run lên.
- Đề Văn tả mẹ quá khó với em ư? Khó chỗ nào mà em không làm được?
Giọng Thương dường như mất kiên nhẫn:
- Em không biết làm và cũng không muốn làm bài văn này được không ạ?
Cô giáo sửng sốt trước thái độ của nó:
- Sao em lại nói vậy?... Thương, em có nghĩ đến mẹ em không?… Mẹ em sẽ buồn thế nào khi biết kết quả học tập của em thế này?
Thương im lặng một hồi lâu, hai mắt nó đỏ sọng, nước mắt cũng không ḱm được mà lăn dài trên má:
- Mẹ... mẹ em... sẽ không biết đâu cô ạ.- Giọng nó nghẹn ngào rồi lắng hẳn xuống- V́ .. v́... mẹ em... mất rồi.
Cô chủ nhiệm sững sờ trước câu trả lời của nó.
Cô nh́n theo cái bóng dáng bé nhỏ của Thương đi xa dần rồi khuất sau cánh cửa. Phải mất vài phút sau cô mới b́nh tĩnh lại được. Cô tiếp nhận chủ nhiệm lớp từ đầu năm đến giờ, quả thực cô vẫn chưa biết ǵ nhiều về học sinh trong lớp, cô có chút tự trách ḿnh.
Ngay hôm sau Thương nghỉ học, cô chủ nhiệm bước vào lớp, ḷng cô hơi xót xa khi nh́n chỗ ngồi của nó trống trơn. Lấy lại b́nh tĩnh, cô hỏi cả lớp:
- Mẹ Thương vừa mới mất, lớp ḿnh có bạn nào biết không?
Những ánh mắt ngạc nhiên và cả những lời x́ xào bắt đầu nổi lên, lớp trưởng đứng lên nói:
- Thưa cô, bọn em không biết cô ạ.
- Đúng đấy cô ạ!- Cả lớp đồng thanh.
- Nhưng mới hôm nọ em c̣n thấy bạn Thương phụ mẹ bạn ấy bán rau ngoài chợ mà - Một bạn học sinh nói.
- Cô muốn t́m hiểu nguyên nhân. Có bạn nào biết nhà Thương ở đâu không?
Vẫn là những cái lắc đầu, như chợt nhớ ra điều ǵ, cô chủ nhiệm hướng ánh mắt về phía Nguyên:
- Nguyên, cô thấy hai đứa hay đi học cùng nhau, em biết nhà Thương không?
Thương cũng chỉ biết lắc đầu trả lời:
- Em không biết ạ . Đúng là em chơi thân với Thương, nhưng chưa bao giờ bạn ấy kể về gia đ́nh cả.
- Thôi được rồi! Các em chuẩn bị vào lớp đi.- Cô chủ nhiệm bước ra khỏi lớp mà trong ḷng không thôi lo lắng cho Thương.
C̣n về phía Hoài Thương, sau khi về nhà nó ôm di ảnh của mẹ mà khóc nấc lên, trong ḷng nó hiện tại toàn chỉ toàn là sự suy sụp và nỗi căm hận. "Mẹ ơi, con xin lỗi ... con xin lỗi...", những tiếng nấc nghẹn ứ trong họng, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt non nớt nhưng đă hằn lên sự lo toan, vất vả. "Mẹ mất, chúng con sống sao nổi hả mẹ? Bố đă bỏ chúng con đi, bây giờ đến mẹ cũng rời bỏ chúng con… Con và em biết sống thế nào đây?...", nó khóc rồi thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mơ h́nh bóng mẹ chập chờn xuất hiện, mẹ đưa tay ra muốn đón hai chị em nó vào ḷng, nhưng hai đứa càng chạy theo th́ bóng mẹ lại càng xa hơn, xa măi rồi tan biến, xung quanh hai đứa nhỏ là bóng tối không một lối thoát. Giật ḿnh tỉnh dậy, th́ ra đó chỉ là mơ. Bên ngoài trời đă tối, nó đặt di ảnh mẹ lên bàn thờ rồi đứng dậy bật điện, thứ ánh sáng yếu ớt được thắp lên trong ngôi nhà cấp 4 xập xệ và ẩm thấp.
Ngày trước bố nó làm bốc vác, chở hàng thuê cho người ta, c̣n mẹ th́ đạp xe đi bán rau ở ngoài chợ. Nó c̣n nhớ như in cái hồi đó, hồi mà nhà c̣n đủ bốn người, mỗi lần chở hàng mà bị bắt phạt là y rằng về nhà bố nó lại càm ràm cả buổi tối: "Cả ngày bê vác cả tấn hàng mới kiếm được vài đồng bạc lẻ mà bị thu phạt chở hàng cồng kềnh hết sạch rồi... Khổ thế đấy... Hai đứa bây ráng học giỏi th́ mới thoát nghèo con ạ… Nghèo như bố mẹ th́ cả đời sống nhục...". Và rồi bố nó mất trong một vụ tai nạn khi đang đi chở hàng. Mẹ con nó cũng chỉ nghe về vụ tai nạn của bố qua lời người ta kể lại, người ta nói thấy bố chở cả xe hàng lao nhanh phía trước c̣n người ta rượt theo phía sau, và rồi bố nó lao vào một chiếc xe tải, bố ngă xuống xung quanh toàn là máu. Hơn lúc nào hết, nó thèm được nghe mấy câu càm ràm của bố như mọi khi, thật là chua xót! Bố mất, mẹ nuốt nước mắt vào trong tần tảo chăm lo cho hai chị em nó, đôi vai vốn đă gầy của mẹ nay phải thay bố gánh vác hết việc nhà. Tiền bán rau chẳng được bao nhiêu, ngôi nhà ba người bữa no bữa thiếu nhưng mẹ chưa bao giờ than khổ hay ghét bỏ hai chị em nó. Hiểu được nỗi vất vả của mẹ nên hai chị em đều rất ngoan ngoăn, Thương c̣n đ̣i nghỉ học đi làm thêm phụ mẹ kiếm tiền, nhưng dĩ nhiên mẹ nhất quyết không đồng ư. Mẹ nó nói chỉ có học mới giúp người ta thoát khỏi cái nghèo cái khổ, bố mẹ sống nhục nhă như vậy đủ rồi, nếu nó bỏ học th́ sau này đời nó cũng khổ như bố mẹ nó vậy. Thương oà khóc ôm lấy mẹ, nó hứa sẽ học thật giỏi để sau này mẹ và em có cuộc sống tốt hơn. Nó c̣n nhớ rơ ngày hôm ấy, ngày mà cả mẹ cũng rời xa hai chị em nó là một ngày trời mưa tầm tă, mẹ đội mưa cố bán cho hết mấy mớ rau c̣n sót lại để có tiền nộp học phí cho hai đứa con nhỏ. Bà dắt chiếc xe đạp cũ kĩ, hai bên hông xe là hai cái sọt c̣n sót lại vài mớ rau, bà dắt xe đi khắp con phố mong rằng sẽ có người mua cho bà chỗ rau đó. Lúc sang đường bà bị một chiếc xe máy đi quá tốc độ đâm phải, người phụ nữ tử vong tại chỗ bên chiếc xe đạp đạp đă bẹp dúm. Không một lời xin lỗi, không một sự trả giá thích đáng nào hết, cái chết của người phụ nữ xấu số ấy đổi lại chỉ là một khoản tiền bồi thường nhỏ. C̣n cậu thanh niên đă lạng lách đánh vơng gây ra vụ tai nạn, cậu ta chỉ bị thương nhẹ, và cũng không có lời giải thích thoả đáng nào cho việc cậu ta không phải ngồi tù v́ những chuyện đă xảy ra. Trùng hợp thay, cậu thanh niên đó là con trai của Giám đốc công an tỉnh, sự trùng hợp này thật khiến người ta phải hoài nghi về hai chữ "công bằng".
Đám tang vỏn vẹn chỉ có hơn chục người đến viếng, những người tới đây đều chép miệng xót thương cho hai chị em c̣n nhỏ mà đă mồ côi cả bố lẫn mẹ. Nh́n đứa em nhỏ dại ngồi nghịch những gói đường, hộp sữa người tới viếng mang cho mà Thương không cầm được nước mắt. Em nó vẫn c̣n quá nhỏ để nhận thức về sự ra đi của mẹ và cả sự đau khổ, và cả uất ức mà người chị đang nén ḷng chịu đựng. Rồi đây khi lớn lên, em nó sẽ bị bạn bè cười chê là đứa không có bố mẹ, liệu con bé có chịu được những lời đàm tiếu đó không? Sau đám tang mẹ, ngôi nhà vốn đă ẩm thấp tối tăm nay càng lạnh lẽo và cô quạnh hơn. Thương ngồi ôm em nhỏ vào ḷng, đôi mắt ngấn nước nh́n lên bàn thờ bố mẹ. Sự ra đi của mẹ là một cú sốc quá lớn giáng xuống cuộc đời nó. H́nh ảnh mẹ dường như vẫn đang hiện hữu đâu đây, có thể mẹ đang đứng ở đâu đó ngắm nh́n hai chị em say giấc. Nhiều lần mơ thấy mẹ, nó choàng tỉnh giấc, trong đêm tối ảm đạm, tiếng chân nó loẹt quẹt chạy đi t́m kiếm h́nh bóng quen thuộc, những tiếng gọi "mẹ ơi" ngắt quăng vọng lại trong xóm lao động nghèo nàn. Ngày mai nó sẽ thôi học, nó sẽ t́m việc làm kiếm tiền để thay mẹ chăm lo cho em gái, gánh nặng bỗng chốc đè nặng trên đôi vai nhỏ bé của một cô bé 17 tuổi. Nó hận kẻ đă gây ra cái chết của bố mẹ nó, nó hận xă hội không công bằng với những người nghèo như giá đ́nh nó, nó hận... Thương hướng nh́n về phía chân trời xa, nơi ánh b́nh minh đang le lói, nó thầm nghĩ: "Mẹ à! Con sẽ thay mẹ chăm sóc em. Mẹ yên tâm..."
Truyện sáng tác
Tác giả: Tâm An